1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 17. mỹ nhân sắc nước như vậy, tại sao đại bá động vào nhỉ?


      Khi về nhà, thấy bữa trưa dành riêng cho mình bàn, Triệu Tịch Nghiêm mới nhận ra mình đói bụng.


      Sớm vì nhận tin Chu Thừa Vũ cho người gọi qua, Triệu Tịch Nghiêm chỉ vội và và hai miếng vào bụng liền ra cửa, sau đó chạy qua lại hai lần, bàn luận văn chương hồi, giờ này bụng đói kêu rột rột từ lâu.


      Y bước lẹ vào nhà, ngay khi ngồi xuống bên bàn, Hồ thị từ phòng trong bước nhanh ra.


      "Sao lại ăn đồ lạnh? Đừng ăn đừng ăn, nương đem đồ hâm nóng cái!", Hồ gia nghèo, có tôi tớ, việc vặt trong nhà toàn là Hồ thị làm.


      Triệu Tịch Nghiêm mỉm cười, chuẩn bị chuyện, bỗng nhiên mặt cứng lại.


      "Nương, nương sao vậy?" Y hỏi. "Sắc mặt nương sao khó coi thế, ở nhà cậu..."


      Hồ thị từ lúc Hồ gia về, chuyện nên biết Hồ Ngọc Tiên đều cho biết. Lần này dám để lộ ra nửa phần mặt. Nhưng trước đó giận muốn điên lên, cho nên sắc mặt hết sức khó coi, ngờ con trai chỉ liếc qua liền thấy.


      Bà vội vã ngắt lời con trai, "Nhà cậu con chẳng có chuyện gì cả, cậu và mợ con chỉ nghĩ là tới giờ cha và con ăn trưa nên gọi nương qua. Chỉ cần chờ bên đây qua giờ ăn, nương vừa ra đường liền gặp xe ngựa qua đón. Mọi chuyện đều ổn, chỉ tại ông trời quá nóng nên hơi mệt chút thôi.”


      Lời giải thích gấp gáp như vậy, Triệu Tịch Nghiêm lại xem xét mặt Hồ thị chữ cũng tin.


      Y và cha cũng có thể sang đấy ăn trưa được thôi, dù sao Hồ gia làm sao biết được Chu đại nhân muốn gặp mặt y. Hoặc coi như muốn để y và cha ở lại đọc sách, nương có thể làm sớm rồi qua cũng được. Cái cớ này, ràng là cái cớ nương qua quýt cho xong.


      Chỉ có điều đó là nhà cậu, nhà mẹ đẻ của nương, cũng là nhà của A Nhu


      Triệu Tịch Nghiêm dây dưa chuyện này nữa, mà bưng thức ăn để lên bàn, cho biết: "Nương mệt mỏi nghỉ ngơi ạ, cơm canh này tự con hâm là được."


      Hồ thị ngày thường nỡ để con trai của mình để làm những việc này, nay Hồ Ngọc Nhu gả cho người ta, vị hôn thê của con trai mình thích nhiều năm còn nữa. Lòng bà càng thương tiếc con trai dạt dào, càng nỡ để cho con mình làm.


      Chỉ là lời còn chưa ra khỏi miệng, cha Triệu vội vã vào cửa.


      "Tịch Nghiêm, mấy việc này đâu phải là việc đại nam nhân như con làm, nhanh để nương con làm!". Ông đúng lúc nghe thấy hai ngươi chuyện, vì vậy mới mở miệng định đoạt, "Đúng lúc con với ta chút , Chu đại nhân tìm con cái gì? Trước đó con về cầm mấy bài văn , Chu đại nhân chắc thấy qua. Ngài ấy có gì? ”


      Cha Triệu lên tiếng, Triệu Tịch Ngôn đành phải buông ra, Hồ Thị đón lấy đồ ăn rồi vội vã vào bếp.


      Bà đặt nồi và thêm củi, ngay lập tức lách khỏi bếp và trốn sau cửa chính phòng.


      Bên trong vọng ra giọng vui vẻ của con trai, bảo là Chu đại nhân rất coi trọng nó, những tự ngài ấy chỉ cho nó chỗ nào hay chỗ nào tệ , mà còn đề cử nó cho tiên sinh gì gì đó cực kì nổi tiếng.


      Cha Triệu đương nhiên biết danh tiếng Đái Thành Vinh, nhất thời mắt nhìn con trai khó giấu hâm mộ ghen tị, “Tốt! tốt! Có Đái lão tiên sinh đích thân chỉ bảo con, có lẽ lần thi Hương lần này con có triển vọng hơn vi phụ!”


      Triệu Tịch Nghiệm tự thấy học thức của bản thân tốt hơn cha mình, nhưng dám vậy mà đáp: "Nhi tử chỉ thư viện Thanh Vân nửa tháng, nửa tháng sau quay lại cùng với phụ thân đến phủ thành. Đến lúc đó con nghiêm túc chép bút kí cho phụ thân nhìn qua, mặc dù phụ thân được thụ giáo trực tiếp Đái tiên sinh, nhưng thế nào cũng có chỗ có ích."


      Cha Triệu lúc này mới bật cười ha hả hô tốt tốt.


      Hồ thị nghe vào tai xong, bà vặn vặn tay, nhanh chóng trở lại bếp.


      Xét cho cùng, chuyện này thể đổ lỗi Chu đại nhân được, tính ra ngài ấy là người bị hại. Còn A Nhu ...... Hồ thị ban đầu rất giận Hồ Ngọc Nhu, đính hôn, thay vì bị buộc gả cho người khác, còn bằng tự mình kết liễu cho xong. Nhưng bây giờ con trai được Chu đại nhân giới thiệu cho Đái tiên sinh thư viện Thanh Vân, có lẽ thoát khỏi dính dáng đến A Nhu, vì vậy nhất thời biết có nên trách tiếp hay .


      Có điều, đây là chuyện tốt.


      Nếu đưa con trai đến thư viện Thanh Vân càng sớm càng tốt, chuyện Hồ Ngọc Nhu gả cho người có thể tạm thời bị đè bẹp. Nửa tháng sau quay về liền trực tiếp tới phủ thành thi Hương. Vậy chờ thi Hương xong rồi , vì A Nhu mà ảnh hưởng đến tâm trạng thi của con mình là được.


      Hồ thị tính toán, thấy thức ăn nóng, liền bưng lên phòng .


      ·


      Hồ Ngọc Nhu bên này, có khách tới.


      Từ lúc con dâu thứ 2 Tô thị vào cửa, Chu lão phu nhân liền buông tay chuyện quản gia. Cho nên hôm nay Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu về nhà từ lâu rồi mới ăn trưa, bà đều biết. Nhưng Tô thị quản gia nhiều năm, bên này mới vừa về nàng ta bên kia biết. Tính xong thời gian đại tẩu bên đó cơm nước xong, nàng ta mới dắt theo Khổng ma ma sang.


      Bước vào tiểu viện, thấy Tú Vân và Tú Hương thành giữ cửa, Tô thị ngạc nhiên quá đỗi. Cả hai người với Tú Thanh nhị phòng đều là người do lão phu nhân phái tới, khi ấy nàng chọn Tú Thanh bởi thoạt nhìn Tú Thanh là người trung thực hiền hậu nhất. Nhưng thực tế ba năm nay, nàng ăn ít quả đắng Tú Thanh tặng, may thay Chu Thừa Vũ phần lớn ở bên ngoài, cơ hội nàng dọn dẹp rất nhiều, nàng mới sống thoải mái ít.


      Nhưng Tú Hương và Tú Vân, hai nha đầu này đứa trước đẹp hơn đứa sau, là hồn nhiên ngây thơ, thông minh xuất sắc, có hai nha hoàn thiếp thân hầu hạ như thế bên người, mười tên nam nhân hết tám chín người đều có chuyện xảy ra. Tất nhiên, còn có hai người còn lại, đó là vị đại bá* này của nàng, người nhận được ba năm có hơn, giật mình là người cũng chạm.

      *đại bá, nhị bá,xx bá: chồng


      Dù hai người bọn họ tính toán gì, đáng lẽ nên có dáng vẻ nghe lời thế này với tân đại tẩu mới đúng chứ.


      Đừng ai xa xôi, thực ra bản thân nàng vô cùng gai mắt vị đại tẩu mới này.


      "Ai nha, nhị phu nhân mới tới." Tú Vân đầu tiên tiến lên hành lễ, "Phu nhân nhà nô tỳ nghỉ ngơi bên trong, người chờ chút, nô tỳ vào thông báo tiếng."


      Tô thị mỉm cười gật đầu.


      Tú Vân vừa vào ra ngoài liền, hơn nữa Hồ Ngọc Nhu cũng đích thân ra đón.


      Mặc dù Tô thị gả tới hơn sáu năm, nhưng thực ra tuổi nàng chỉ mới hơn đôi mươi, dung mạo mi thanh mực tú mắt to, mũi tinh xảo môi phong tình, có khí chất đoan trang hào phóng. Hồ Ngọc Nhu nhìn vẻ ngoài cũng ước chừng được tuổi nàng ta, bởi vì còn tồn kí ức tuổi tác của đại, nên cho rằng tuổi nàng ta lớn hơn nàng được, tiếng “nhị đệ muội” kêu ra chả ngượng mồm tí nào.


      Tô thị chút cũng thích ứng được, giật mình rồi mới cầm tay Hồ Ngọc Nhu, "Đại tẩu sao có thể đích thân ra đón chứ, đều là người trong nhà, đại tẩu đừng nên khách sao với ta mới đúng."


      Trái lại Hồ Ngọc Nhu thực thích em dâu thứ ôn hòa nhã nhặn này, mỉm cười và dẫn nàng ta vào phòng, chia ra cấp bậc chủ khách ngồi xuống. lên tiếng, Tô thị nếu tới đây tất nhiên là có chuyện cần , chỉ ngồi chờ nghe là được.


      Tô thị hơi ngạc nhiên, nàng ngờ đại tẩu tuổi còn , mà lại bình tĩnh như thế.


      Hôm qua lúc nhận thân nàng xem xét cẩn thận, rồi hôm qua với sáng nay nàng biết có chuyện gì mà đại bá cho nàng ta qua bên chỗ mẹ chồng. Chỉ có bây giờ nàng mới có dịp quan sát kĩ lưỡng, tóc dài đen nhánh bới tóc phụ nhân, gió thổi sượt qua làn da mịn màng, đôi mắt hạnh nhân lấp lánh, môi hồng nõn nà. Nàng là nữ nhân mà nhìn thấy còn cực kì thèm muốn.


      Thực nghĩ mãi hiểu nổi, mỹ nhân sắc nước như vậy, tại sao đại bá động vào nhỉ?


      Chả lẽ, đại bá thực ...


      Nghĩ vậy, Tô thị ngại đỏ hết mặt, ho khan che giấu, nàng hỏi: "Đại tẩu, tẩu và đại ca hôm qua gặp chuyện gì à? Bên nương có chút lo lắng, nên bảo ta tạt qua hỏi tiếng?". Dừng lại, nhìn mặt Hồ Ngọc Nhu có chút khó coi, nàng giọng , "Đại tẩu gả vào Chu gia rồi, ta đây ngốc ở đây nhiều hơn tẩu mấy năm, sau này tẩu cứ xem ta như tỷ muội ruột, có gì khó xử chỉ cần với ta, ta giải quyết cho, nhất định giúp tẩu giải quyết cho bằng được. "


      Hồ Ngọc Nhu hơi lưỡng lự, biết mặc dù Chu Thừa Vũ tiếp nhận , nhưng giờ ta chưa thích . Sau khi trở lại vội vàng , cũng biết ấy định chuyện của họ với người nhà ra sao. Nếu giờ cho Tô thị biết hết, biết đâu khi biết được ta hài lòng chừng.


      Vậy đáng.


      sống với Chu Thừa Vũ, tất nhiên, nên coi trọng ý mới đúng.


      " phải tôi muốn với nhị đệ muội, chỉ là lúc mới về ban nãy đại nhân có dặn, chuyện gì cũng chờ chàng về rồi . Tôi ......" Hồ Ngọc Nhu cúi đầu, dáng vẻ chính mình dám tự ý làm chủ.


      Tô thị chắc Hồ Ngọc Nhu giống nàng hay , nàng đẩy Chu lão phu nhân ra làm bia, Hồ Ngọc Nhu lại qua quýt đưa Chu Thừa Vũ ra đỡ. Nàng xem như Hồ Ngọc Nhu , vậy nàng có chút vui nổi.


      Dù nàng là dâu thứ, nhưng nàng gả tới Chu gia nhiều năm rồi, nếu bây giờ nàng tới hỏi thăm, đại tẩu này nên thành mới đúng. Đều là người nhà, nếu nàng có lòng tốt quan tâm, chả lẽ nàng có lòng lang dạ sói à?


      Trái lại ngờ được đại tẩu tuổi còn mà sinh ra đầu óc xấu như vậy.


      Dù sao cũng xuất thân từ nhà buôn, nhen quá.


      Mặc dù tâm tư trong lòng thay đổi mấy bận, mặt Tô thị chẳng mảy may lộ ra, mà còn biểu lộ vẻ mặt “ta hiểu”. Nhưng cũng thêm: "Đại ca huynh ấy, mặc dù bề mặt rất nghiêm khắc, nhưng thực tế, huynh ấy rất tốt, đại tẩu tuổi hơn huynh ấy rất nhiều, nên đại ca chắc hẳn thương tẩu lắm, đại tẩu cần sợ huynh ấy đâu. Còn mẹ chồng, rất là ấm áp, với con cháu rất rộng lượng, ở chung lâu ngày tẩu biết. Chu gia chỉ có hai phòng, nhà ta (chồng ấy) quanh năm về, cho nên tẩu cứ xem như bên đó là nhà tẩu, cũng xem ta như tỷ muội ruột. Chỗ nào còn thiếu hoặc có gì khó xử, tẩu cứ thẳng, ta giúp tẩu!"


      Hôm nay ăn cơm ở Hồ gia ắt có tiếng gió, nhưng ... cũng đâu cần nhắc chuyện này tới 2 lần chứ?


      chả có chuyện gì khó xử để Tô thị giúp đỡ cả.


      Tô thị này, nhìn có vẻ hiền lành, lời nghe qua như có ý tốt cho , nhưng sao nghe vào thấy khó chịu quá?


      Chờ tiễn Tô thị về, nhìn nàng ta và Khổng ma ma xa, Hồ Ngọc Nhu mới phản ứng lại.


      Chu gia hôm nay, thực ra nên , nhà này là do Chu Thừa Vũ gầy dựng mà?


      Nếu thế, Tô thị ở trước mặt thê tử chân chính của Chu thừa Vũ những lời này, hình như có chút quá phận nhỉ?


      Ôi mong là do mình suy nghĩ nhiều .


      P/s: Dạo này mình bận quá, ra hơi lâu. Với lại mình có edit quyển Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hằng Ngày Của Địch Phu Nhân của Đao Giết Heo Ôn Nhu bên nhà riêng. Cầu ủng hộ :v

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Ta lại vác ghế sang bên nhà của nàng hóng hớt xem có j hay k vậy :))))

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 18. "Lúc ta tắm rửa, hoàn toàn cần người khác hầu hạ."


      Ra khỏi tiểu viện đại phòng rồi, đường còn ai nữa, Khổng ma ma mới nhìn sắc mặt khó coi của Tô thị, “Phu nhân sao lại thế này? Hay là đại phu nhân cái gì xuôi tai, chọc người khó chịu?" Lúc nãy bà ở ngoài cửa, được vào, "Đại phu nhân suy cho cùng vẫn là tiểu nương, tính cách như vậy biết chuyện, người tuyệt đối đừng vì con nha đầu mà sinh giận, tức giận hại thân thể.”


      Mặt Tô thị lúc này mới hòa hoãn hơn chút ít, nhưng lại : "Trái lại bà vậy sai rồi, bà nghe nên biết, chứ vị đại tẩu này của ta nào phải tiểu nương đơn giản chứ."


      "Có gì hiểu?" ma ma hiểu .


      Tô thị nhớ tới cuộc chuyện với Hồ Ngọc Nhu ban nãy, đúng là giọt nước cũng lọt. Hôm nay lại mặt, bữa cơm nhà mẹ đẻ cũng ăn. Người bình thường gặp phải coi như khóc lóc cũng tủi thân vài phần ra mặt, nhưng nàng ta vẫn mỉm cười nhàng chuyện với mình như có gì. Dù cho nàng nhiều lần ám chỉ, nhưng nàng ta câu về nhà mẹ đẻ cũng còn đen đại bá ra.


      "Tâm cơ cạn." Tô thị phun ra 4 chữ, song lại hỏi Khổng ma ma, "Hôm qua bà , nàng ta trực tiếp trước mặt hạ nhân, lôi kéo đại bá vào phòng trong?”


      Khổng ma ma gật đầu: "Sao có thể giả được, chính mắt nô tỳ nhìn thấy!"


      Tô thị liếc mắt vỗ về Khổng ma ma, "Sao ta tin bà được, bà đừng lo lắng. Chỉ là ......" Nàng hé miệng cười cái, "Nàng ta khóc lóc kêu gào gả vào Chu gia, bỏ sĩ diện đòi gả cho đại bá, kết quả đại khái cũng đoán được đại bá chạm vào nàng ta."


      Vừa xong tim nàng bỗng đập mạnh, đây là chuyện mà được xem là vô cùng bẽ mặt, vậy mà hôm nay nàng ta thấy nàng ngay cả nửa vời mất tự nhiên đều có. Người này ... Người này quả là quá hiếm thấy mà!


      Khổng ma ma nhớ tới chuyện đưa canh gà sáng hôm nọ, biết có lỡ đắc tội đại phu nhân nữa. Chỉ là đại phu nhân lớn lên diễm lệ như vậy, cớ sao đại lão gia hết lần này đến lần khác muốn chạm vào đây?


      Bà nhìn Tô thị, "Phu nhân, ngài đại lão gia ngài ấy, phải ..."


      "Xuỵt-" Tô thị đưa tay làm động tác “xuỵt”, "Bà đừng bậy bạ, bà bà biết được tức giận," Nàng dừng lại nhưng trong lòng xoay chuyển vòng vòng, nếu đại bá được, thực tế đâu phải chuyện tốt gì. Cho dù được, chỉ có mấy năm này được thôi, đợi nàng sinh con rồi, đại bá dù được cũng tốt thôi.


      ·


      Chạng vạng tối, hoàng hôn lãng vãng về tây, Chu Thừa Vũ mới về hậu viện.


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ nữ tử cổ đại phải có đức hạnh hiền huệ, thế nên chủ động nghênh đón, cởi áo ngoài cho . Hôm nay trời cực nóng, vậy mà Chu Thừa Vũ ăn mặc vô cùng kín kẽ. Dù bình thường ta “lạnh” hơn người thường, ăn mặc vậy cả ngày cũng phải đổ mồ hôi như ai.


      Hồ Ngọc Nhu nhận áo ngoài treo lên giá, y cau mày, : "Ta rửa mặc trước, rồi nàng cùng ta qua nương, ràng chuyện thân phận của nàng, phải với nương."


      Hồ Ngọc Nhu đáp ứng nên thế.


      Nếu quyết định với Chu lão phu nhân, tức dưới Chu gia người người đều biết.


      Còn bên ngoài sao?


      Bên ngoài chắc hẳn cũng được truyền ra?


      Muốn hỏi lại dám hỏi, Hồ Ngọc Nhu cứ thế theo đuôi Chu Thừa Vũ, đến tận cửa tịnh phòng.


      Chu Thừa Vũ đột nhiên dừng chân và xoay người.


      Hồ Ngọc Nhu thu đà kịp, mắt thấy nàng sắp đụng vào người, y vội giang tay đỡ nàng vào lòng, giây phút nhìn Hồ Ngọc Nhu y bỗng có chút mất tự nhiên, :" mình ta tiện......" Dường như thấy Hồ Ngọc Nhu còn chưa hiểu, da đầu y căng lên thêm câu nữa. "Lúc ta tắm rửa, hoàn toàn cần người khác hầu hạ."


      Hồ Ngọc Nhu “ầm” đỏ mặt.


      Rửa mặt ... phải chỉ là rửa cái mặt thôi sao? À ra là rửa mặt là cộng tắm rửa à?


      có thích cỡ nào, cũng hào phóng tới mức hầu hạ tắm đâu nhé, tốt tí nào.


      Tim Hồ Nhọc Nhu đập “thình thịch” loạn xạ cả lên, dám nhìn Chu Thừa Vũ, rút tay rồi xoay người , tới hai bước khống chế được chạy biến .


      Trái lại Chu Thừa Vũ ngơ ngẩn đứng nhìn bóng lưng nàng chạy mất, sau đó mới bước vào tịnh phòng.


      Tắm rửa xong, y mặc bộ trường sam chuẩn bị sẵn trong tịnh phòng, Chu Thừa Vũ quay về nội thất.


      Mặc dù tốc độ Chu Thừa Vũ nhanh, nhưng Hồ Nhọc Nhu còn nhanh hơn, gọi A Quỳnh đem nước lạnh tới rửa mặt, sau đó còn lẹ làng lau sạch phấn son mặt, bởi vậy lúc này mặt trắng như tuyết, còn tí bóng dáng xấu hổ đỏ bừng vừa rồi. Chỉ là nhìn thấy Chu Thừa Vũ, trong lòng vẫn còn chút tự nhiên mà thôi.


      Bộ dáng nàng như vậy, Chu Thừa Vũ cũng cảm thấy hơi lạ.


      “Có thể chưa?” Y hỏi.


      Hồ Nhọc Nhu gật đầu.


      Chu Thừa Vũ quay lại và bỏ ra ngoài: “ thôi”.


      gọi nha hoàn theo, cả hai người ra tiểu viện, hướng tới chỗ Chu lão phu nhân.


      đường , Hồ Nhọc Nhu thể hỏi: "Ngài muốn chân tướng cho nương biết sao?"


      Chu Thừa Vũ tự nhiên biết nàng lo lắng chuyện gì. Tính ra, nàng nhịn tới bây giờ mới hỏi, y cũng rất bất ngờ đấy. Mặc dù trong lòng nhớ tới Triệu Tịch Nghiêm là thoải mái, song y vẫn lại chi tiết cho nàng nghe, "Nương đằng kia nàng cần lên tiếng, ta riêng với bà. Còn chuyện bên ngoài nàng đừng quản, mọi chuyện đều có ta đây, để biểu ca nàng ảnh hưởng thi Hương đâu. "


      Giọng ta lạnh lùng trong trẻo, song Hồ Ngọc Nhu vẫn cảm giác được ta có vẻ vui.


      cẩn thận rụt vai sang bên, biết tại sao, nàng lại có chút chột dạ có lỗi với Chu Thừa Vũ. ràng là thích Triệu Tịch Nghiêm xíu nào, nhưng khi Chu Thừa Vũ thốt ra mấy câu này, lại cho cảm giác mình là thê tử “Hồng hạnh vượt tường” vậy. Đáng hận hơn nữa, còn để Chu Thừa Vũ thân là trượng phu chạy tới vừa giúp đỡ vừa che giấu.


      Đúng là tội lỗi quá.


      Chu Thừa Vũ thấy thái độ phản ứng của người bên cạnh, cục tức trong ngực mới nhõm đôi chút. Biết lẩn quẩn trong lòng tốt, biết áy náy tốt, y muốn mấy câu vô nghĩa gì mà nếu gả cho ta đừng nghĩ tới chuyện trước người trước nữa. Suy cho cùng đều dựa vào tự giác, người khác ép buộc đôi khi phản tác dụng. Bây giờ nàng biết áy náy, chuyện đó sớm muộn gì cũng quên, y kiên nhẫn chờ đợi là được.


      mình y trải qua nhiều năm như vậy, ngại đợi thêm chút ít ngày nữa.


      Tô thị cũng ở chỗ Chu lão phu nhân, thân là con dâu ngoan, vì thế chyện vợ chồng đại phòng Tô thị nên cho Chu lão phu nhân nghe chứ. So với con dâu, dĩ nhiên lão phu nhân đau con trai mình hơn, bây giờ nghe con trai mình qua nhà cha vợ ngay cả cơm trưa được ăn, đương nhiên nhìn Hồ Ngọc Nhu lúc này chẳng thích nổi.


      Chỉ là chưa đợi bà xuất khẩu, sau khi Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu hành lễ, liền tới trước mặt bà thầm: "Nương, con trai có mấy lời muốn riêng với nương, chúng ta vào trong rồi ."


      Chu lão phu nhân liếc Hồ Ngọc Nhu xong, rồi mới dẫn Chu Thừa Vũ vào phòng trong.


      Lúc nãy chạm vào ánh mắt bà, Hồ Ngọc Nhu nhìn ra được bà lúc này khác hẳn mẹ chồng hiền từ sáng hôm qua. Có điều đây cũng là chuyện thường tình, người ta đương nhiên là thương con trai mình hơn, đặc biệt là con trai là quan phụ mẫu, vậy mà đến nhà vợ lại được cơm nước về, lá gan bên nhà vợ thực là lớn vừa đâu.


      Cũng biết Chu Thừa Vũ chân tướng ra sao, mà biết sau khi biết chân tướng lão phu nhân có thể đối với mình thân thiện hơn mấy phần hay nhỉ.


      Tô thị thấy vẻ mặt của Hồ Ngọc Nhu, chủ động đến để giải thích với nàng, "Đại tẩu đừng sốt ruột, nương cũng là lo lắng cho tẩu với đại bá thôi, giải thích ràng được, lúc nãy ta với lão nhân gia chuyện, bà cũng giận gì tẩu cả."


      Hồ Ngọc Nhu vội nở nụ cười biết ơn, "Tốt quá, đa tạ nhị đệ muội."


      Nhị đệ muội ...chỉ là tiểu nương mười mấy tuổi vậy mà gọi mình là nhị đệ muội, dẫu nghe mấy lần nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu. Nàng vốn là người khéo léo, mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhưng lần này biểu cảm mặt sắp chịu được mà nứt nẻ, chỉ cười cười đáp có lệ.


      Trái lại để hai người chờ đợi quá lâu, chỉ có khắc đồng hồ, Chu lão phu nhân bước ra.


      về phía trước, trông thấy Hồ Ngọc Nhu từ xa, vẫy tay liên tục gọi lại.


      Hồ Ngọc Nhu liếc nhìn Chu Thừa Vũ phía sau bà, thấy Chu Thừa Vũ gật đầu, mới nhanh chóng bước về phía trước.


      Chu lão phu nhân nắm chặt tay , đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm từ xuống dưới, lâu mới thở hơi dài, "Đáng thương ...... đứa bé ngoan, đừng sợ, sau này con chính là con dâu trưởng của Chu gia ta, trong nhà này ai dám ức hiếp con nữa. Dù là Thừa Vũ nữa, cũng có nương ra mặt cho con! ”


      Chu lão phu nhân này, thiện lương .


      Thấy bà kìm được rơi nước mắt, Hồ Ngọc Nhu vội rút khăn lau cho bà, còn mình cũng bùi ngùi theo, "Cảm ơn nương. Nương yên tâm, đại nhân rất rất tốt với con, có bắt nạt con. Chính là ngày nay ở nhà, cũng là đại nhân bênh vực con, giúp con xả giận ạ."


      “Kêu đại nhân gì chứ?” Chu lão thái chỉ chỉ trán Hồ Ngọc Nhu, bảo: “Đó là điều nó nên làm. Nếu nó cưới con, phải che chở cho con!”


      Hồ Ngọc Nhu thể cười, Chu lão phu nhân này, con trai bà vẫn đứng bên cạnh đấy, vậy mà về phe con dâu, sao?


      "Vậy sau này con cũng che chở cho chàng!" cười tủm tin đáp, thấy Chu lão phu nhân bỗng nhìn chằm chằm tha, đành xấu hổ thêm câu, "Tướng công, sau này thiếp che chở cho tướng công."


      Chu lão phu nhân thích thú, nhớ lại vừa rồi con trai chính miệng thừa nhận thích nương này, lại thấy nương này chẳng những dung mạo xinh đẹp mà còn miệng ngọt biết chuyện, trong lòng càng hài lòng.


      "Tốt tốt tốt, các con che chở cho nhau!" Bà .


      Tô thị nhìn cảnh tượng trước mặt hoàn toàn choáng váng.


      Những lời này là thế nào, sao câu nàng nghe cũng hiểu?


      Chu lão phu nhân quay qua phân phó nàng, ", gọi toàn bộ hạ nhân trong nhà tới, ta có việc thông báo cho họ."


      Tô thị dám nghe theo mệnh lệnh của mẹ chồng, đành phải xoay người ra.


      Hạ nhân toàn phủ đều bị triệu tập trong sân, Chu lão phu nhân giải thích chân tướng thực tế ra, mảy may che giấu chút gì, hoàn toàn đầy đủ từ chuyện Hồ phu nhân và Hồ Ngọc Uyển làm thế nào để tính kế Hồ Ngọc Nhu, sau cùng gả đến Chu gia ra sao, vô cùng ràng.


      Thế là Tô thị mới biết, hóa ra vị đại tẩu này phải Hồ tam tiểu thư, mà là Hồ đại tiểu thư.


      Đáng thương ư, Hồ đại tiểu thư, bị muội muội mình tính kế.


      Mắt lạnh nhìn thanh hạ thấp cam đoan, thầm cảm thấy Hồ Ngọc Nhu là trong họa được phúc. Chu lão phu nhân và Chu Thừa Vũ, tả hữu đứng bên cạnh Hồ Ngọc Như như đám sao quây quanh mặt trăng..... đáy lòng Tô thị cười lạnh.


      Mấy lời này, chỉ dùng lừa được người ở huyện Trường Châu vừa đơn thuần vừa ngu xuẩn mà thôi.


      Muốn lừa nàng?


      Nàng nào phải loại ngu xuẩn như vậy.


      Nào có người nào tính kế chỉ để gả cho tú tài chứ, mà nhường cơ hội gả cho Huyện lệnh?


      Mà vị Hồ đại tiểu thư này, được phúc trong họa…ái chà, sợ rằng đây là kết quả mà chính nàng ta tính toán đấy chứ?


      Trái lại là đại bá và mẹ chồng, mẹ chồng vốn chẳng thông minh thôi, cớ sao đại bá làm huyện lệnh chín năm có hơn, vậy mà chút vấn đề trong đó vẫn nhìn ra?


      Chẳng lẽ đây là hùng khó qua ải mỹ nhân?


      Nhưng phải huynh ta được sao?

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Vị e dâu này suy tính kinh quá nhỉ, hừm

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 19. Y cười rộ lên. Cuối cùng có thể nhìn nàng tùy ý.


      Sau bữa tối ở chỗ Chu lão phu nhân, Chu Thừa Vũ đưa Hồ Ngọc Nhu về phòng rồi thư phòng ngay.


      Hồ Ngọc Nhu đứng chờ ở cửa phòng lúc lâu, A Quỳnh mới trở về.


      Mới bước vào phòng, A Quỳnh ngay lập tức ôm lấy cánh tay của Hồ Ngọc Nhu. "Tiểu thư tiểu thư, làm em sợ muốn chết!"


      Ngoài nàng còn trong viện ra, tất cả hạ nhân khác đều được gọi , nàng muốn theo, nhưng bị cản lại. Nàng vừa chờ vừa đau đáu lo lắng lâu như vậy, dẫu cho Tú Vân Tú Hương quay về báo cho nàng là có gì, nàng cũng thể an lòng được.


      Hồ Ngọc Nhu vỗ vỗ tay nàng, : "Em cứ yên tâm , Chu đại nhân rất tốt, Chu lão phu nhân cũng rất tốt, họ chấp nhận thu lưu chị rồi, sau này hai chúng ta sống ở Chu gia cho tốt là được."


      A Quỳnh gật đầu, tựa như mới nhớ ra gì đó, vội : “Đúng rồi, Quản ma ma được đích thân lão gia đưa qua đấy. Lúc đó người ở đây, em với Tú Vân và hỏi thăm nơi ở của Quản ma ma, được bố trí phía sau mành trong phòng.”


      Hồ Ngọc Nhu ngay lập tức : "Vậy chị qua xem bà ấy chút."


      Quản ma ma là người cảu mẹ ruột Giang thị lưu lại, lần này bởi vì bảo vệ tiểu nguyên chủ mà bị Tiết thị tìm đại lý do đánh đuổi ra ngoài, về tình về lý đều phải qua thăm hỏi.


      A Quỳnh lắc đầu đáp: "Quản ma ma uống thuốc xong, ngủ rồi. Ngày mai tiểu thư hãy đến xem sau."


      Sau khi nghe lời A Quỳnh đáp, Hồ Ngọc Nhu mới có tâm tư nghỉ ngơi.


      Đêm dần dần khuya, Hồ ngọc Nhu hiểu cách tính thời gian ở đây, hỏi A Quỳnh mới biết hóa ra tới giờ hợi ba khắc, chuyển đổi giờ giấc tại là 9:45, gần 10:00. Nếu còn ở đại, giới trẻ toàn là cú đêm, giờ này mới là bắt đầu là đêm, song ở cổ đại bây giờ còn sớm nữa.


      A Quỳnh rất buồn ngủ nên gật đầu lập tức, còn Hồ Ngọc Nhu ráng căng da đầu lên chống đỡ tí nữa.


      Có vẻ tối nay Chu Thừa Vũ vẫn định ngủ lại phòng nhỉ?


      "A Quỳnh, về ngủ , chị cũng buồn ngủ rồi.", Hồ Ngọc Nhu .


      A Quỳnh quay đầu lại nhìn cửa ra vào, ngập ngừng muốn lại thôi.


      Hồ Ngọc Nhu biết nàng lo lắng điều gì, cười cười với ấy, lên tiếng: "Đừng lo lắng, đại nhân là có chuyện bận , tại em thấy đấy thôi, ngài ấy mới vừa đưa chị về tới cửa viện mới ."


      A Quỳnh nghĩ nghĩ, ấy, hình như đúng vậy .


      Hôm nay ở Hồ gia, đại nhân cũng giúp tiểu thư ra oai, những phu nhân và tam tiểu thư phải khóc lóc quỳ xuống cầu xin, ngay cả lão gia cũng phải cầu tiểu thư tha thứ. Nghĩ theo khía cạnh này, tiểu thư quả được đại nhân thích. Vậy đúng rồi, chắc chắc là ngài ấy bị vướng bận công vụ chậm trễ thôi.


      Dẫu sao mọi chuyện lớn trong toàn huyện Trường Châu này còn đợi đại nhân giải quyết, bận rộn xử lý.


      Đôi mắt nàng híp lại, cười : "Vâng vâng, tiểu thư à người tỉnh tỉnh lại chút, nếu lát đại nhân quay về người còn thức được liền, thể chỉ lo mỗi bản thân mình ngủ." Nghĩ nghĩ, song vẫn yên tâm nổi. "Thôi hay vầy , em ngủ giường mềm bên ngoài để gác đêm. Nếu khuya hai người có phân phó gì, có em ở lại hầu hạ cũng tốt. "


      Trong lời ám chỉ ý tứ sâu xa.


      Hồ Ngọc Nhu bỗng tỉnh táo hẳn, " cần, cần! Đại nhân thích người khác hầu hạ!"


      sao?


      Chắc vậy.


      A Quỳnh nghĩ thầm rồi lui xuống.


      Hồ Ngọc Nhu đóng cửa, chạm tay lên ngực. May mắn thay, bình thường tiểu nguyên chủ hay đòi hỏi, thích có người gác đêm khi ngủ. Nếu mà khuyên A Quỳnh, dù lấy Chu Thừa Vũ làm lá chắn cũng có tác dụng đâu.


      Đêm hôm nay, có ai gác đêm.


      Hôm qua, có động phòng hoa chúc, còn hôm nay hai người quyết định sống với nhau cả đời, chắc là có mà. Phải ?


      Nếu có người khác ở bên cạnh chờ xem, xấu hổ cũng mắc cỡ chết được.


      Có điều khuya vậy rồi, sao ta còn chưa về chứ?


      Vì thế dựa vào giường nghĩ chuyện hôm nay, Hồ Ngọc Nhu nhanh chóng mơ màng chìm vào giấc mộng.


      Gần tới giờ Tý, Chu Thừa Vũ mới bước ra khỏi thư phòng. Lô Nghiễm được phép nghỉ ngơi rồi, ve sầu kêu mệt cũng nghỉ ngơi rồi, y giẫm lên bóng đêm về chính phòng tiểu viện, bước chân thoáng nặng nề. Gần tiến vào sân, y thấy chiếc lồng đèn đỏ được thắp sáng treo trước cửa phòng, cảm giác trong lòng mang máng như đêm tân hôn, y như thấy có ai đó trông ngóng y về.


      Chỉ là người chờ đợi, chắc gì đợi y.


      Hoặc có lẽ, người đó đợi được ngủ rồi?


      Dù sao, muộn vậy rồi.


      Cửa khóa trái, mạch lên cửa chính phòng.


      Chính phòng chỉ khép hờ cửa, y nhàng đẩy cửa rồi đóng lại, thấy đèn nội thất vẫn sáng rực. Cuối cùng, y kìm được bước chân mình, bước nhanh về trước. Thê tử mới cưới của y tựa vào đầu giường, tóc xanh rũ xuống như thác thả bên, khuôn mặt nhắn đỏ bừng như gậy như ý bị vùi vào trong gối mền mại, ngủ say.


      Song tư thế này, ràng là chờ y về.


      Lặng lẽ nhìn vào trong mắt, Chu Thừa Vũ bước tới, tới đưa tay thăm dò nâng cổ nàng lên, kéo chiếc gối ra đẩy vào trong, đặt tiểu tâm can xuống cẩn thận. Y kéo chăn mỏng che phủ phần bụng, muốn đứng dậy, lại thấy trán nàng dường như bị nóng rỉ lớp mồ hôi.


      Ngày nay quả nhiên quá nóng.


      Cửa sổ mở ra, căn phòng này… dường như nên thêm mấy bồn băng mới được.


      Y là đại nam nhân thô thiển quen, bây giờ đại phòng có nữ chủ nhân, tự nhiên là nên chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Nhị đệ muội chắc là bận rộn nên quên mất, chỉ là chỗ của muội ấy chắn chắn có chuẩn bị sẵn, ngày mai cho người qua nhắc nhở. Ngày hè nóng nực thế này, đại phòng bên này phải được mang qua.


      Có vẻ mệt mỏi, Hồ Ngọc Nhu ngủ rất say, Chu Thừa Vũ lau mồ hôi cho nàng, nàng vẫn tỉnh.


      Chu Thừa Vũ tắm lần ở thư phòng mới về phòng. Song vì giúp Hồ Ngọc Nhu lau mồ hôi, ánh mắt cứ luôn vô tình rơi xuống gương mặt của nàng, bờ môi nàng, muốn dời mắt khỏi phiền nhiễu này, lại cầm lòng đậu rơi xuống bộ ngực phập phồng đều độ.


      Ông trời quả nhiên nóng , vừa tắm xong vậy mà y lại muốn tắm nữa.


      Tới tịnh phòng vội vã tắm nước lạnh lần nữa. Chu Thừa Vũ quay lại, ngủ ở nhuyễn giáp bên ngoài. Ngày này bận rộn đến tận khuya, trải qua nhiều chuyện như vậy, thực chất y cũng mệt mỏi vô cùng. Đầu y vừa chạm tới gối, cơn buồn ngủ như thủy triều ập tới, nhanh chóng chìm vào trong mộng.


      Trong mơ màng y trở lại đêm thành hôn.


      uống nhiều rượu, y rất tỉnh táo vào tân phòng. Dáng người tân nương của y rất yểu điệu, ngồi lặng lẽ bên mép giường, chiếc khăn voan uyên ương nghịch nước được vạch lên, tân nương ngẩng lên nhìn y. Làn da nàng trắng như tuyết, bờ môi hơi hồng, có đôi mắt hạnh long lánh ánh sương, lúc này đây lại vô cùng mạnh dạn nhìn thẳng vào y.


      “Tướng công.” Nàng mở miệng, giọng điệu nàng vừa ngọt ngào vừa mềm mại.


      Tim y như bị tan chảy, gật đầu.


      Từng lớp từng lớp y phục từ từ được mở ra, y cũng theo từng bước lên giường.


      Cây nến đỏ chạy rực sáng như giữa ban trưa, y sợ nàng xấu hổ, từ từ buông mành lụa xuống.


      Tấm chăn gấm đỏ thẫm làm nổi bật lên thân thể ngọc ngà như tuyết của nàng. Nàng dám nhìn y, ngượng ngùng đỏ mặt, đôi tay xấu hổ che mặt lại. Nhưng y thoáng nhìn thấy, xuyên thấu giữa kẽ tay nàng, có ánh mắt nhìn mãi chớp, lặng lẽ ngó y.


      Y cười rộ lên. Cuối cùng có thể nhìn nàng tùy ý.


      Nàng gả cho y, kết bái thiên địa, nên động phòng rồi.


      Ánh mắt y dạo từ dưới lên , lại nhìn từ xuống dưới, lướt lướt lại hai lần. Phải thừa nhận rằng nàng lớn lên vô cùng xinh đẹp.


      Nhớ tới mấy bức tranh thoại bản ấy, y cúi xuống xuống tiến lên.


      Hóa ra làm chuyện này có xúc cảm thế này.


      Là ...thế này...


      Giống như đột ngột mất trọng tâm, Chu Thừa Vũ mở mắt bừng tỉnh.


      Phải mất lúc, bên ngoài mặt trời treo cao, thế nhưng vào lúc này ... y nằm mênh mông mình giường. có đêm động phòng hoa chúc, cũng có ai bị y đè dưới thân muốn làm gì làm, nên cảnh tượng vừa rồi ... là mộng xuân của y phải ?


      Dẫu chuyện này ngoài y ra ai biết, song y vẫn cảm thấy cực kì xấu hổ xưa nay chưa từng có.


      Từ khi qua tuổi đôi mươi, y chưa bao giờ có mộng xuân nữa mà?


      Sao lại...


      vươn tay che mặt, lúc lâu lâu lâu ơi là lâu, y thở hơi dài.


      Có vẻ như y nên có nữ nhân rồi.


      Thế nhưng nữ nhân ấy...


      Y do dự lâu, rốt cuộc cũng vươn tay chạm vào đáy quần cái, khô ráo.


      Thở ra hơi, y lập tức đứng dậy, ngay cả việc rửa mặt cũng dám rửa ở tịnh phòng ở đây. Để đầu bù tóc rối như vậy mà vội liếc qua nội thất, rồi lao thẳng ra tiểu viện.


      Vẫn chưa tới lúc.


      Mặc dù y muốn làm vợ chồng với nàng, cũng lên kế hoạch dành phần đời còn lại chung sống với nàng. Song dẫu thế nào y vẫn mong là chính nàng cam tâm tình nguyện. Quên biểu ca thanh mai trúc mã của nàng, lòng thích y, mà có bất kỳ miễn cưỡng nào, y mới muốn nàng.


      Loại chuyện này, phải là lưỡng tình tương duyệt* mới là chuyện tốt đẹp.

      *hai bên tình nguyện

      ·


      Hồ Ngọc Nhu ngủ thẳng giấc tới sáng bừng hôm sau.


      A Quỳnh lắc cánh tay kêu dậy. Đầu tiên nhìn sang phía bên cạnh, chăn bên đó vẫn xếp chồng lên nhau gọn gàng, dễ dàng nhận ra được Chu Thừa Vũ hiển nhiên đêm qua về.


      Sắc mặt A Quỳnh cũng lộ vẻ khó chịu, sau khi phục vụ Hồ Ngọc Nhu rửa mặt, nàng mới đóng cửa lại, ngăn Tú Hương và Tú Vân bên ngoài. Còn mình lại ghé vào tai Hồ Ngọc Nhu, giọng hỏi: "Tiểu thư, người đêm qua, phải là ngủ quá sâu chứ?" hỏi xong cũng đợi Hồ Ngọc Nhu trả lời, tiếp tục : "Đêm qua đại nhân có trở lại, sợ là do người ngủ quá sâu lại tướng ngủ khó nhìn, nên tối qua ngủ ngoài nhuyễn giáp rồi! ”


      Sáng nay nàng tới trễ bước, khi tới Tú Vân và Tú Hương vừa dọn dẹp bên ngoài vừa thầm to với nhau. Mặc dù nàng biết hai người đó gì, song cũng có thể đoán mơ hồ, nàng cũng biết thừa hai người họ xấu tiểu thư nhà mình chứ gì.


      Hai người này A Quỳnh cũng biết, do đích thân lão phu nhân đưa qua để làm nha đầu thông phòng cho đại nhân. Mặc dù đại nhân chưa thu các nàng ta, nhưng A Quỳnh thấy rằng từ giờ xem các nàng ta là kẻ thù là vừa. Suy cho cùng, nam nhân ở đời, có mấy ai gặp được mỹ nhân còn dời nỗi bước chân.


      Tuy tiểu thư nhà nàng rất rất xinh đẹp, nhưng Tú Vân và Tú Hương cũng hề tệ.


      Tính tình tiểu thư nhà nàng dịu dàng, nàng thân là đại nha hoàn thiếp thân của người, nhất định phải giúp đỡ tiểu thư nhìn chằm chằm mấy ả mới được.


      Nhưng nàng ngờ, chính tiểu thư nhà mình vậy mà hề có chút chí cầu tiến nào hết!


      Thực tế , những tiểu thư ngủ quên mà còn ngủ say đến vậy!



      A Quỳnh dùng ánh mắt ‘chỉ hận rèn sắt thành thép’ nhìn chằm chằm Hồ Ngọc Nhu .


      Hồ Ngọc Nhu hề hay biết trong đầu A Quỳnh vậy mà luân phiên được nhiều ý nghĩ như vậy. chỉ nghĩ, à hóa ra tối qua ngủ được an phận thế này, là Chu Thừa Vũ về điều chỉnh tư thế giúp đấy ư?


      Ôi cũng là, sao lại ngủ say như vậy chứ!


      Vẫn là A Quỳnh tỉnh táo trước, trái lại còn an ủi Hồ Ngọc Nhu, "Tiểu thư à, người cũng đừng nản lòng, sợ là đại nhân nhất thời còn chưa chấp nhận được. Người sinh ra sắc nước hương trời bậc này, sớm muộn gì ngài ấy cũng động lòng với người thôi. Thôi giờ chúng ta dẹp chuyện này , vẫn là nhanh chóng sửa soạn cho xong còn qua bên kia thỉnh an lão phu nhân nữa."


      Chính thức làm con dâu của Chu gia, những lễ nghi này thể bớt.


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu, vừa chải tóc vừa dặn dò A Quỳnh: "Em ra ngoài hỏi thăm xem đại nhân ở đâu, hỏi xem chị chờ chàng cùng thỉnh an hay là mình qua trước."
      Last edited: 28/9/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :