1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 142. Muội ... muội thích Lương Thừa Vân rồi sao?


      Hôm nay Hồ Ngọc Tiên chạy đôn chạy đáo phụ Tạ Kiều, dẫu từng lo liệu việc nhà họ Chu được thời gian, nhưng lần đầu đối đầu với bữa tiệc hoành tráng thế này, nàng vẫn lúng túng tay chân. Lúc Hồ Ngọc Nhu chạy đến, nàng mệt xỉu ngã lưng giường.


      May nhờ có tiểu thư danh môn chính hiệu- Tạ Kiều dẫn đường, Hồ Ngọc Tiên có mệt nhưng học được rất nhiều. Lúc này nàng hết sức hưng phấn, ôn lại những gì học được ban ngày chợt nghe tiếng bước chân.


      Vừa quay đầu lại, nàng khỏi kinh ngạc, "Sao đại tỷ đến đây giờ này?"


      Hồ Ngọc Nhu vốn dĩ sốt ruột hết sức, nhưng nhìn thấy Hồ Ngọc Tiên, chợt trong lòng bình tĩnh cách lạ lùng. Hồ Ngọc Tiên mặc bộ trung y màu hồng nhạt, chỉ lộ ra gương mặt hơi bầu bĩnh trong lớp chăn. Hồ Ngọc Nhu từ cao nhìn xuống, phát em bắt đầu dậy rồi.


      Cũng phải, hơn tháng nữa lại đến tết.


      Mà tết qua Hồ Ngọc Tiên 15, đủ tuổi gả chồng trong thế đạo này.


      Chẳng qua đối tượng là Lương Thành Vân …


      Lương Thành Vân từng cứu mẹ con , tổng cộng là bốn mạng người, Hồ Ngọc Nhu bao giờ quên ơn nghĩa đến cuối đời. Nhưng đối tượng mà cậu ta hỏi cưới là Hồ Ngọc Tiên. nhìn về phía em , em hờ nhưng thân hơn ruột thịt, lòng muốn tốt cho em .


      muốn tốt cho cả hai, nhưng thể bên nặng bên . Haiz.


      Hồ Ngọc Nhu cảm thấy suy cho cùng quyết định rơi vào tay Hồ Ngọc Tiên. Trước hết, con bé có thích Lương Thừa Vân hay , nếu thích bất cứ giá nào cũng từ chối mối này. Nếu con bé thích, là chị phân tích giúp em, bẻ xả tình huống nhà họ Lương và từng cảnh có thể xảy ra sau khi về chung mái nhà với Lương Thành Vân.


      Rồi để nàng tự định đoạt.


      Chỉ là Lương Thành Vân ... Hồ Ngọc Nhu khỏi đỡ trán, Hồ Ngọc Tiên quả thực dậy thành thiếu nữ xuân xanh. Lương Thừa Vân vẫn là cậu nhóc có vấn đề giao tiếp ở huyện Trường Châu in sâu trong trí nhớ của , cậu nhóc biết được ‘thích’ là gì sao?


      Cũng thể trưởng thành sớm được. đại đầy rẫy học sinh mẫu giáo có bạn trai bạn . Chỉ có thể là cổ hủ rồi, thể chấp nhận được.


      Trong phòng có hạ nhân, Hồ Ngọc Nhu đến, ngồi xuống mép giường.


      Hồ Ngọc Tiên ngồi dậy, kéo chăn bông đắp lên đùi Hồ Ngọc Nhu, "Đại tỷ, có có chuyện ạ?"


      Hồ Ngọc Nhu nhìn nàng, gật đầu, chậm rãi : "Hôm nay Túc Thân Vương đến cầu thân cho tôn tử Lương Thất Thiếu gia, đối tượng là Hồ Tứ tiểu thư."


      Hồ Ngọc Tiên vừa nghe Hồ Ngọc Nhu , thay đổi sắc mặt ngay, đến khi nghe hết chữ cuối cùng, vẻ mặt nàng vừa tức vừa xấu hổ: “Tên Lương Thừa Vân này muốn làm gì hả, ẩu tả mà!” Hồ Ngọc Tiên giận đến mức đỏ mắt.


      Hồ Ngọc Nhu nhìn vẻ mặt nàng, có thể kết luận nàng và Lương Thành Vân có gì đó, nhưng biết liệu có thích Lương Thành Vân hay .


      Giữa hai chị em cần bày vẽ. Hồ Ngọc Nhu nắm lấy tay nàng, tiếp: "Lương Thành Vân có hồi tháng Giêng xảy ra cố gì đó, đệ ấy chịu trách nhiệm. Ngọc Tiên, rốt cuộc muội và..."


      Ngay tức khắc, Hồ Ngọc Tiên bật khóc.


      “Đại tỷ ơi, muội và , muội và …” nàng nhất thời biết giải thích ra sao, cả người run bần bật. Hồ Ngọc Nhu nhàng vỗ lên mu bàn tay tỏ vẻ an ủi, lát sau mới : "Quả có chuyện ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn thôi đại tỷ. đấy, muội phải hạng lẳng lơ, hề dan díu với chút nào, đó, tỷ phải tin tưởng muội!"


      Nếu có chuyện hôm nay, Hồ Ngọc Nhu vẫn biết Hồ Ngọc Tiên có vướng mắc trong lòng. Điều này có lẽ là tàn dư Tô thị lưu lại, khiến tiểu nương mười mấy tuổi ảnh hưởng, lẩn quẩn trong lòng.


      Hồ Ngọc Tiên càng như vậy, càng chứng thực suy đoán của Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu siết chặt tay nàng, "Đại tỷ biết, đại tỷ hiểu, đại tỷ tin tưởng muội! Ngọc Tiên chớ sốt ruột, đại tỷ tin muội chỉ là ngoài ý muốn, đại tỷ tin tưởng phẩm hạnh của muội!"


      Hồ Ngọc Tiên từ từ bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe, nước mắt vẫn chảy như vỡ đê. Sau khi tỉnh táo lại, nàng rảnh lo cho mình mà bắt đầu hối hận vì mình lại gây phiền hà cho đại tỷ.


      Đồ sở khanh vô liêm sỉ Lương Thừa Vân vậy mà dám cầu Túc Thân Vương ra trận, chắc là đại tỷ và đại tỷ phu khó mà chối đẩy được? Cho dù hai người cương quyết từ chối được, thế nào cũng làm phật lòng Vương gia.


      Sao nàng lại vô dụng thế chứ.


      Chưa bao giờ giúp được gì cho đại tỷ và nhà chồng đại tỷ, chỉ biết mãi mang lại phiền phức mà thôi!


      Hồ Ngọc Tiên lo sợ thôi, tâm trạng phức tạp hỏi Hồ Ngọc Nhu, "Đại tỷ và đại tỷ phu chấp nhận chưa ạ?"


      Hồ Ngọc Nhu lơ tơ mơ.


      Rốt cuộc Hồ Ngọc Tiên phản ứng kiểu này là thích hay thích?


      "Tỷ vẫn chưa chấp nhận. Tỷ và tỷ phu của muội muốn biết muội có ưng hay ." Hồ Ngọc Nhu thẳng thắn , "Nếu muội ưng Lương Thành Vân, tỷ phân tình hoàn cảnh Lương gia cho muội nắm , nếu có thể chấp nhận tiến tới. Nếu muội ưng Lương Thừa Vân, chúng ta khước từ hôn này."


      Tại sao Hồ Ngọc Nhu dứt khoát từ chối vì lý do duy nhất. Có khi duyên phận bị phủ nhận trong mắt thế nhân, có thể là ngoại hình, học thức, hiểu biết hay thân phận trời vực hoặc có lẽ nhiều hơn thế, đều khó hứa hẹn mối duyên kết vành ngậm tóc trọn đời.


      Chính là tình .


      … là thứ lý lẽ nhất đời, nhưng vẫn là thứ tốt đẹp nhất thế gian.


      Cho dù nhà họ Lương có rối ren đến đâu, chỉ cần Hồ Ngọc Tiên và Lương Thành Vân lòng dạ với nhau, có gì cản trở được. Giống như và Chu Thừa Vũ, ràng từ đầu bị ép lên kiệu hoa, có ai ngờ cái kết đươm hoa kết trái như tại?


      Hồ Ngọc Tiên nghe thấy lại ngẩn ngơ.


      nàng đương nhiên thích Lương Thừa Vân, nhưng chị đủ tốt với mình, nếu lại vì mình mà phật lòng người khác, có khác nào tội đồ đâu.


      nàng cúi đầu, nhất thời biết nên trả lời thế nào.


      Hồ Ngọc Nhu nhìn ra biểu cảm của nàng, hơi lo lắng , "Muội ... muội thích Lương Thừa Vân rồi sao?" Đúng là Lương Thừa Vân khá bảnh đấy, nhưng đệ ấy hơn Hồ Ngọc Tiên hai tuổi. Ôi, hình như cũng lớn bằng thanh niên đồng lứa rồi phải.


      Hồ Ngọc Tiên cắn môi, nức nở gật đầu.


      Hồ Ngọc Nhu thấy sai sai, kéo nàng qua hỏi, dè đâu nàng tiện thể nhào vào lòng Hồ Ngọc Nhu. nàng đặt cằm lên vai Hồ Ngọc Nhu, hít hơi sâu, kiềm chế cảm xúc : "Đại tỷ, nếu, nếu muội và Lương Thừa Vân thành thân có mang lại chỗ xấu cho tỷ phu ?"


      Hồ Ngọc Nhu nhói tim ngay.


      Nha đầu này là, trông hờ hợt bốc đồng, nhưng lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác. Cho dù nàng có người mến nhưng vẫn lo sợ mang đến tổn hại cho nhà họ Chu.


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ ngợi gì nữa, tiếp lời ngay: "Nha đầu ngốc, xấu sao được mà xấu? Túc Thân Vương người ta lạc đà gầy còn tốt hơn ngựa béo, muội mà gả sang nhà họ là mai mốt đại tỷ hưởng ké hào quang của muội đấy." nghĩ Hồ Ngọc Tiên ưng Lương Thành Vân và Lương Thành Vân cũng thích Hồ Ngọc Tiên. Phải công nhận thằng nhóc này tốt . “Muội đừng nhìn Tiểu Vân phêu bạt bên ngoài từ mà lầm, đệ ấy thông minh đáo để lắm đấy. Muội xem, Tiểu Vân về kinh chưa được bao lâu, nhưng học được bao nhiêu thứ. Nếu ở Đông Sơn tự có đệ ấy, tỷ và muội, còn có ba đứa cháu của muội ngủm từ lâu. "


      Hồ Ngọc Tiên lắng nghe, chợt nhận ra Lương Thành Vân cũng đến nỗi nào. Mặc dù cậu hơi đáng ghét xíu, nhưng mình gả cho cậu xem như trả ơn cứu mạng, sẵn tiện có ích cho đại tỷ.


      Chỉ là ... ngày xưa nàng hứa…


      Mặc dù ban đầu mình ưng người đó chỉ vì cha mẹ mất hết, chứ chưa từng thầm trao gửi. Song cả hai bên xem như ngầm đính thân, tự dưng giờ đổi ý, nàng lòng cảm thấy có lỗi với người ta.


      Hồ Ngọc Nhu cũng nghĩ tới đây, " sao, tỷ giúp muội."


      Hồ Ngọc Tiên từ chối, "Vẫn là để muội cho đại tỷ."


      Hồ Ngọc Tiên muốn người ta trách cứ Hồ Ngọc Nhu, còn Hồ Ngọc Nhu lại nghĩ, cho dù ở đại, có chia tay vẫn giáp mặt cho ràng. Theo lý này, để nàng ra mặt vậy.


      Trời xui đất khiến kết mối lương duyên, tác thành hôn .


      Hồ Ngọc Nhu vẫn giữ ý định giữ Hồ Ngọc Tiên ở nhà thêm hai năm, vả lại Lương Thành Vân mới mười ba tuổi, nhà họ Lương lại ‘yên’ lắm, cũng phần muốn Túc Thân Vương và Lương Thành Vân có thời gian giải quyết việc nhà nên hoãn lại thêm hai năm hẵng tổ chức cưới xin. Phải đợi đến khi Lương Thành Vân mười lăm tuổi và Hồ Ngọc Tiên mười bảy tuổi, hai người thành thân.


      Có điều nhà họ Lương thúc giục chuyện này, nhà họ ràng là rất quan tâm đến ngoại hình Hồ Ngọc Tiên, Hồ Ngọc Nhu dời được đành đính hôn vào cuối tháng 11, hai bên trao đổi đính vật và thiếp canh các kiểu.


      Tiệc đính hôn được ấn định vào giữa tháng 12, mọi thứ phải chuẩn bị nhanh chóng và gấp rút vì sắp đến năm mới. Vào đầu tháng 12, Hồ Ngọc Nhu bỏ được ba đứa nhóc tì, còn Hồ Ngọc Tiên định giải thích ràng với tiền nhiệm, đúng lúc này Lương Thành Vân chủ động ngỏ lời xin giết giặc, Hồ Ngọc Nhu đương nhiên cho phép cậu với muội muội.


      Xem như chuyến chơi bình thường giữa các nam nữ chưa cưới đồng lứa kết bạn chung vậy.


      Huống hồ Lương Thành Vân theo, tránh hiểu lầm đáng có.


      Trời vào đông giá lạnh, thích hợp dạo ngoài trời. Lương Thành Vân hẹn trước phòng bao "Tới bảo vật" của Lương Nguyệt Mai. Đây là nhà hàng chuyên bán lẩu đại. Trời lạnh mà ăn lẩu đúng là bao .


      Hồ Ngọc Tiên ngồi xe ngựa, Lương Thừa Vân làm việc bên cạnh Đại công tử nhà Thái Tử, đương nhiên cưỡi ngựa. Hai người đến "Tới bảo vật" sớm, có nhiều khách khứa đến, Lương Thành Vân nhảy xuống ngựa bước tới xe ngựa, đưa tay đỡ Hồ Ngọc Tiên xuống xe.


      cậu hơi chột dạ, nên từ đính hôn đến nay, cậu mới dám xuất trước mặt Hồ Ngọc Tiên. Chợt nghĩ đến nụ hôn ngoài ý muốn đó, Lương Thừa Vân thấy tấm rèm được vén lên, thoắt cái mặt đỏ bừng.


      Hồ Ngọc Tiên vừa tức vừa bứt rứt, vén rèm ra chẳng ngó ngàng gì đến cậu, nghiêng người về phía bên kia, nhảy xuống xe, rồi dẫn theo A Kim bước vào nhà hàng.


      Lương Thừa Vân sững người lúc, hề giận mà lập tức đuổi theo.
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 143. Mẹ, mẹ nhớ lời con hôm nay. Thê tử của con, con tự dạy.


      [1]​


      Ăn lẩu vào mùa đông quả thực là chuyện tuyệt vời, có điều hợp lẽ trong trường hợp bàn chuyện chia tay. Đặc biệt trong phòng bao, và ngồi chung cái bàn lớn lắm, ngẩng đầu là nhìn thấy nhau.


      Hồ Ngọc Tiên hổ thẹn trong lòng, vừa vào cửa bèn cúi đầu, ngồi xuống cũng chẳng ngẩng lên.


      Lương Thành Vân hề, hơn nữa cậu thà trả giá cao, chứ chắc chắn để vụt mất Hồ Ngọc Tiên.


      Trong quãng thời gian này, Hồ Ngọc Tiên sống vui vẻ, Lương Thành Vân vui như chưa từng được vui, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mỗi ngày ăn chung ngủ chung với Hồ Ngọc Tiên, cả ngủ cũng bị cười tỉnh. Cậu hiểu tình ái là gì, cảm giác nam nữ ra sao, cậu chỉ biết mình muốn ở bên Hồ Ngọc Tiên mọi lúc mọi nơi. Tuy trước kia cậu muốn ở cạnh Nhu Nhu tỷ hằng ngày, nhưng ở cạnh Nhu Nhu tỷ là cảm giác gần gũi tự nhiên, nhưng mỗi khi nhớ đến cảnh Hồ Ngọc Tiên bị cậu nắm tay cả đêm, tự dưng cảm giác là lạ và đỏ mặt.


      diễn tả được thành lời nhưng cậu hiểu khác nhau..


      Sau khi vào phòng, cậu kéo ghế sang bên và ngồi ngay bên cạnh Hồ Ngọc Tiên.


      Bàn có bốn chỗ ngồi, nàng và người ta ngồi đối diện, Lương Thành Vân ràng có lựa chọn khác, cần gì ngồi bên cạnh hả! Hồ Ngọc Tiên lập tức đỏ mặt, là tức chứ phải ngượng ngùng. đợi nàng nổi giận, Lương Thành Vân lại nắm tay nàng dưới bàn rất tự nhiên, cửa đóng lại, A Kim và Mã Trung canh ngoài cửa. Lương Thành Vân cảm thấy bình thường, chẳng có gì sai, hai người là hôn phu hôn thê của nhau còn gì.


      Hồ Ngọc Tiên đâu dám nổi cơn.


      Tên khốn này, ai biết rút tay ra lại dám làm mức nào nữa!


      Nam nhân đối diện nhìn ra đôi tay mờ ám giữa hai người, nhưng trước đó nghe được tiếng gió, giờ lại thấy Lương Thành Vân ở đây, hai người thân mật ngồi cạnh nhau, tái mét cả mặt mày.


      Nam nhân lòng thích Hồ Ngọc Tiên, màng gia thế của nàng.


      Giây phút khi đó Hồ Ngọc Tiên gật đầu ưng thuận, thanh niên mừng rỡ như điên. Năm ngoái mẹ mất, thanh niên biết được phải giữ đạo hiếu thêm hai năm, bèn bày tỏ mối bận tâm này với Hồ Ngọc Tiên, lòng lại thấp thỏm sợ hôn thất bại, ngờ nàng để tâm.


      Thanh niên có bổng lộc cao nhưng bao năm qua ít chi tiêu, vì thế dành dụm ít. Vốn dĩ bản thân mình sống tại phòng chuyên dụng cho thị vệ phủ Công Chúa, nhưng nghĩ đến tương lai cưới vợ sinh con, nhất là đối tượng là tiểu thư dính nước xuân từ , nên quyết tâm lấy hết tiền mua tòa nhà . Mặc dù hôn kỳ của hai còn xa.


      Mua nhà hết tiền, thanh niên lại vay mượn bạn bè mua đôi vợ chồng già, để họ trông nhà hộ và thường ngày quét tước sạch , khi nào mình ra hiếu cưới ngay. Chỉ là ngờ rằng mọi thứ chỉ là trăng trong nước, niềm vui hư ảo hồi, giờ chẳng còn chi.


      Thất vọng là hiển nhiên, tức giận là bình thường, nhưng khi chính mình nhìn thấy Hồ Ngọc Tiên hổ thẹn dám ngẩn đầu nhìn, có thể gì đây. Hơn nữa, khỏi nhắc đến phủ Uy Viễn hầu và Công chúa Phúc An, chỉ Chu tam gia và Lương Thất thiếu gia của phủ Túc Thân Vương trước mặt, là người mình đắc tội nổi.


      Lương Thành Vân nắm lấy tay Hồ Ngọc Tiên, nhìn thấy thanh niên đối diện nhìn chằm chằm vào Hồ Ngọc Tiên, đen mặt lại. Cậu tằng hắng cái, cuối cùng người nọ cũng nhìn sang cậu, “Ngươi thấy rồi, ta tin rằng chúng ta cần gì thêm.” Cậu tháo chiếc hầu bao bên hông và đẩy sang phía đối diện, "Đây là bồi thường cho ngươi. Nếu mai này có chuyện, ngươi cứ đến Lương gia tìm ta."


      Lương Thành Vân cân nhắc kĩ lưỡng lúc lâu mới ra quyết định này.


      Bất kể người trước mặt đối với Hồ Ngọc Tiên lòng hay giả đối, đều bị cậu đoạt thê, thể nào có bữa cơm hòa nhã được. Thế cần gì bận lòng bày vẽ, mặc kệ cậu có ra vẻ cao cao tại thượng hay nhún nhường, người ta thích nổi chính là thích. Suy cho cùng là cậu đúng, chi bằng bồi thường cho người ta.


      Ngoài tiền bạc, chính là lời hứa hẹn.


      chứng minh thanh niên vui nổi.


      Bản thân thanh niên phải kẻ có dã tâm trèo cao, gặp chuyện này vốn cần có bậc thang xuống, thanh niên vốn ngẫm nghĩ ngui ngoai được năm phần, ai dè bị thái độ Lương Thành Vân kích thích từ năm phần lên 7 phần, ba phần còn lại là cảm giác bị sỉ nhục. Cho dù chính mình biết thân phận của mình kém xa Lương Thành Vân, nhưng vẫn nhịn được đập bàn đứng dậy!


      "Ngươi có ý gì hả? Dẹp đồ của ngươi lại !" Trong hầu bao chứa ngân phiếu, rất .


      Lương Thành Vân yên lặng nhìn hầu bao bị vứt về, thoáng chốc có hảo cảm với người trước mắt. Cậu có ý tranh cãi, tênh: "Nếu ngươi cần thôi. Chẳng qua ta vẫn giữ lời, nếu sau này ngươi đổi ý, cứ đến tìm ta."


      "Ha ..." Thanh niên cười lạnh rồi bỏ .


      Khi tới cửa, thanh niên chợt dừng bước và quay đầu lại, vừa khéo đối diện với ánh mắt bao hàm vẻ giận dữ, bất lực và áy náy của Hồ Ngọc Tiên, bỗng ấm đầu bật thốt: "Hồ tứ tiểu thư, nàng thích sao? bằng lòng gả cho sao? Nếu như nàng muốn, ta... Ta đưa nàng , chúng ta tìm đại tỷ và đại tỷ phu của nàng !"


      Hồ Ngọc Tiên sửng sốt.


      thể phủ nhận, chính giây phút này, ngoại trừ cảm giác có lỗi với người trước mặt, nàng còn có tia rung động.


      Vốn tưởng rằng người chấp nhận mình vì tuổi tác và điều kiện thích hợp.


      Hóa ra phải.


      Âu là…giữa hai người có duyên phận.


      Hồ Ngọc Tiên định từ chối, song bị Lương Thành Vân nắm lấy tay đứng lên, sau đó đặc biệt lắc lắc trước mặt người ta và lên tiếng: "Có mù ? nhìn kĩ , xem có thích hay ?"


      Đôi tay xen kẽ mười ngón như đâm vào mắt thanh niên, cả người cũng như bị đả kích lớn vậy, lùi về sau hai bước đụng vào cửa. Ngay lập tức, thanh niên nhếch miệng cười, nhưng nụ cười còn xấu hơn khóc.


      Lời của Hồ Ngọc Tiên đến bờ môi, đôi chân tự chủ tiến về phía trước bước.


      Đương nhiên Lương Thành Vân nhìn ra được Hồ Ngọc Tiên thích mình, cậu sợ Hồ Ngọc Tiên ra , vội vàng bước đến gần Hồ Ngọc Tiên, hạ giọng nhanh, "Nếu nàng bậy, ta đành vô lễ với nàng thôi!"


      Hồ Ngọc Tiên thể tin được Lương Thành Vân vô liêm sỉ đến mức này, sửng sốt nhìn sang.


      Lương Thành Vân vốn để lại ấn tượng về tên lưu manh trong lòng nàng, và nhận ra chỉ có thể bản tính lưu manh mới kiềm chế được nàng, vì vậy cậu liếm môi dưới, giơ tay sờ môi mình, như nhớ nhung gì đó.


      Hồ Ngọc Tiên nhớ ngay đến cảnh Lương Thành Vân cưỡng hôn mình.


      Lần đó về phòng, súc miệng biết bao nhiêu lần.


      biết liêm sỉ còn dám nhắc nhở mình trước mặt người ngoài?


      Hồ Ngọc Tiên nóng máu, liền nhéo tay Lương Thành Vân, sau đó nhấc chân, đạp mạnh lên mu bàn chân của Lương Thành Vân.


      Lương Thành Vân lập tức cười khổ, vội vàng nhìn về phía cửa, trước cửa nào còn bóng dáng thanh niên nào, chỉ có A Kim và Mã Trung trợn mắt khó tin. Lương Thành Vân rảnh lo đau, kéo Hồ Ngọc Tiên về phía trước đá văng cửa phòng, qua cửa: "Mau gọi món đưa lên, gọi món tửu của Hồ Tứ tiểu thư đấy!"


      “Ơ, dạ” A Kim bên ngoài chậm chạp hoàn hồn, sau đó đáp lại ngay.


      Trong phòng, Hồ Ngọc Tiên lại bị Lương Thành Vân ôm ứng với câu trước lạ sau quen, nàng cũng có kinh nghiệm đánh Lương Thành Vân mấy lần, bấy giờ vô thức giơ tay định tát Lương Thành Vân.


      Lương Thành Vân kịp thời nắm lấy tay ta ngăn cản, "Đánh người được đánh mặt. Nàng có biết lần trước ta phải khó lắm mới gạt được mọi người . Lần này mà bị nữa, lỡ có người thấy rồi sao?"


      Hồ Ngọc Tiên giận điên người, buột miệng đáp: "Thấy rồi sao! Ta bẩm sinh thích đánh người đó, bộ ngươi biết sao? Nếu hối hận từ hôn còn kịp đó!"

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      [2]​


      Từ hôn?


      Nghĩ hay nhỉ!


      Lương Thành Vân cười lạnh, "Người cũng khuất bóng rồi còn ở đây lưu luyến thôi? muốn từ hôn để gả cho chứ gì? Hồ Ngọc Tiên, ta cho nghe, mơ !" Cậu nghiến răng nghiến lợi thả tay Hồ Ngọc Tiên, "Nàng muốn đánh cứ đánh, trừ mặt ra muốn đánh chỗ nào cũng được!"


      Hồ Ngọc Tiên đơ người!


      Nàng nghe nhầm mà đúng ?


      Lương Thành Vân muốn đánh đâu cũng được chỉ trừ bản mặt ra?


      nàng mím môi cố ý : “Ta thích vả mặt hơn, chỗ khác thèm.” Rút tay về, nàng lắc lắc tay hai cái, “ chịu thôi, đâu ai ép buộc ngươi đâu."


      Lương Thành Vân nhíu mày chặt, khẽ quát: "Hồ Ngọc Tiên, nàng chớ được voi đòi tiên!"


      Được voi đòi tiên?


      Đúng là biết ai mới là kẻ được voi đòi tiên!


      Cho dù hai người là vị hôn phu hôn thê của nhau, nhưng chưa qua cửa nghĩa là vẫn giữ khuôn phép. Mà cho dù ngày sau qua cửa chăng nữa, ở bên ngoài vẫn tuân thủ lễ nghĩa, được thân mật như vậy chứ!


      Nàng cần biết Lương Thành Vân có tâm tình gì để cư xử như vậy, hễ phải mong muốn của nàng, tức là tôn trọng nàng.


      Hồ Ngọc Tiên chỉ cười lạnh trả lời.


      Lương Thành Vân nghĩ đến Hồ Ngọc Tiên thường hay ra tay, cậu bỗng hoài nghi: lẽ nào nàng có thói đánh người khó bỏ sao?


      Vậy mai này chung nhà, mình bị đánh cả đời!


      Lương Thành Vân do dự chút, dù sao bị đánh cũng mất miếng thịt nào, có thể đổi lấy bầu bạn cả đời với Hồ Ngọc Tiên. Ờ, lỗ.


      Chỉ là cái mặt…


      "Nào, chúng ta bàn bạc chút. Thường ngày nàng muốn đánh chỗ nào cũng được trừ mặt ra, để dành đến dịp Tết vả mặt, được ?" Lương Thành Vân hơi do dự, cuối cùng đưa ra điều kiện.


      Hồ Ngọc Tiên giật mình đến mức biết tiếp lời kiểu gì.


      nàng bèn nương theo lời Lương Thành Vân, hỏi: "Tại sao?"


      Lương Thành Vân thành trả lời: " dịp Tết cần ra ngoài. Nàng biết đấy, bây giờ ta theo Đại công tử nhà Thái tử. Nếu có người thấy được, những ta bị khinh thường, mà bọn họ cũng chỉ trỏ nàng, à cả Nhu Nhu tỷ nữa."


      Hồ Ngọc Tiên nhìn Lương Thành Vân với ánh mắt phức tạp. Ban nãy Lương Thành Vân muốn phi lễ với mình, nàng rất muốn đập cậu trận, thực tế cũng xuống tay. Nhưng giờ nghe Lương Thành Vân như vậy, nàng chợt ra tay được.


      Lương Thành Vân nghiêm túc đấy ư?


      Trông cậu có vẻ phải đùa, chắc trêu nàng đấy chứ?


      Hồ Ngọc Tiên nghi ngờ nhìn Lương Thành Vân, “ đánh trả?” Nếu Lương Thành Vân đánh lại, e là mười đứa như mình cậu đánh cũng thèm.


      Lương Thành Vân thản nhiên : "Đương nhiên! Nếu ta đánh trả, nàng chịu gì nổi!"


      Hồ Ngọc Tiên liên tưởng đến thảm trạng Đông Sơn tự hôm đó, nàng trơ mắt nhìn cậu giải quyết bọn chúng….Lương Thành Vân .


      Hồ Ngọc Tiên cắn môi, vẫn tin. nàng lại giẫm mạnh lên mu bàn chân của Lương Thành Vân lần nữa. Lương Thành Vân quả nhúc nhích, nàng lại cấu véo tay Lương Thành Vân lần nữa.


      Lần này Lương Thành Vân mới lên tiếng, "Hay là nàng cắn vào chỗ lần trước đấy, đừng cắn chỗ khác, nhiều vết thương quá dễ khiến người khác thấy."


      Hồ Ngọc Tiên: "..." thế sao ra tay kiểu gì?


      Cậu đường đường là Lương Thất thiếu gia của Vương tôn quyền quý, nàng chỉ là thứ nữ nhà buôn, nếu có đại tỷ và đại tỷ phu, e là nàng có cơ hội chuyện với Lương Thành Vân. Nếu gặp cậu ở thời điểm khác, nàng vô lý như thế này, sợ là mất mạng rơi đầu như chơi.


      Gạt tay Lương Thành Vân ra, Hồ Ngọc Tiên ‘hứ’ rồi ngồi xuống bàn, " phải kêu gọi thức ăn lên hay sao? Sắp đói chết rồi mà chưa có cái gì cả!"


      Lương Thành Vân hơi khó hiểu trước hành động của Hồ Ngọc Tiên, nhưng ai muốn bị đánh cả, cậu ứ nhắc lại, chỉ đáp: "Ta giục bọn họ."


      Vừa mở cửa, A Kim suýt té nhào.


      Nhìn thấy Lương Thành Vân, nàng ta vội vàng bước sang bên, lộ ra tên bồi bàn phía sau, "Thưa Lương Thất thiếu gia, tiểu thư, đồ ăn lên, mọi người có thể dùng bữa rồi ạ."


      Lương Thành Vân kêu tiểu nhị đặt đáy nồi và gia vị bàn, câu thấy Hồ Ngọc Tiên nhúc nhích, bèn sắp xếp bát đũa cho nàng.


      Hồ Ngọc Tiên giận nổi nữa, thái độ của Lương Thành Vân ngoài mong đợi của nàng, nàng chỉ muốn lấy Lương Thành Vân mà thôi, chẳng ngờ Lương Thành Vân muốn cưới nàng để tự ngược đến mức này.


      Tại sao chứ?


      Thích nàng sao?


      Hồ Ngọc Tiên biết, nhìn ra chút nào.


      Song, nàng chợt nghĩ đến đại tỷ và đại tỷ phu, tuy rằng quan hệ giữa hai người giống như mình nhưng đại tỷ phu tốt với đại tỷ kinh khủng - mặc dù dùng từ ‘tốt’ diễn tả hết, nhưng nàng chỉ biết mỗi từ đó để hình dung thôi.


      Nhìn thấy Hồ Ngọc Tiên còn giận dỗi nữa, biết giữa họ xảy ra chuyện gì nhưng A Kim vẫn thở phào nhõm. Mã Trung đứng bên cạnh cũng có tâm tình như vậy, muốn cười với A Kim, nhưng chỉ cười được nửa tắt, cứng đờ gương mặt.


      “Đại… Đại phu nhân.” kính cẩn hành lễ, miệng lắp bắp.


      Lương đại phu nhân thờ ơ “Ờ”, bước đến cửa phòng bao nhưng vào, chỉ hỏi: "Sao ngươi lại ở đây? Chủ của ngươi đâu? Có hẹn ở đây ư?"


      Mã Trung chưa trả lời, Lương Thành Vân đặt đũa xuống cái "rầm".


      Hồ Ngọc Tiên nắm chặt đôi đũa, quay đầu nhìn sang.


      Vẻ mặt của Lương đại phu nhân thoắt cái cực kì tệ, nhưng rất nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc. Bà ta bước vào, nghĩ nên làm khó Hồ Ngọc Tiên ra sao. Còn Hồ Ngọc Tiên lúc lâu mới từ từ đứng dậy, mà lý do vì sao Hồ Ngọc Tiên xoắn xuýt lâu như vậy là do Lương đại phu nhân từng thóa mạ hồi ở Đông Sơn tự, rồi vẫn đứng dậy vì Lương đại phu nhân là mẹ chồng tương lai của nàng.


      nàng cúi đầu rất tủi thân với bản thân lắm rồi. Phía Lương đại phu nhân lại cáu lên.


      Đúng là lúc trước hai bên ra về chẳng hài lòng cho cam, nhưng hai đứa đính hôn, tương lai nàng ta là con dâu của bà ta, ấy là về sau phải phụng dưỡng và lấy lòng mẹ chồng là bà mới phải. Nhưng nãy giờ vào lâu, thế mà nàng ta chỉ đứng đó biết chào hỏi câu, nữ tử có xuất thân hèn mọn và biết lễ nghĩa như vậy, xứng đôi với Tiểu Vân hay sao?


      Tiểu Vân cần nhà vợ có bề thế.


      Và Tiểu Vân cũng cần thê tử khiến con hãnh diện, chứ phải thê tử khiến con bị cười chê và khinh thường!


      Bà ta thờ ơ đáp: " là thứ nữ, ở huyện Trường Châu có mẫu thân dạy dỗ phép tắc. Chuyện này trách . Nhưng giờ theo Chu tam thái thái đến Kinh thành, ăn ở đều ở Chu gia, cớ sao đại tỷ nhà dạy bảo ?"


      câu vừa chê bai Hồ Ngọc Tiên vừa trách móc Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Tiên ngẩng phắt đầu lên, cắn môi để thốt ra lời mắng chửi, nhìn chằm chằm bà ta bằng ánh mắt giận dữ. nàng nhanh chóng suy nghĩ câu trả lời.


      Nhưng Lương Thành Vân nhanh hơn nàng bước.


      “Mẹ bêu xấu ai thế?” Cậu hỏi, “Con nhớ con với mẹ rồi, hôn của con do tổ phụ làm chủ, tổ phụ chưa gì với mẹ sao?”


      Đương nhiên , Lương đại phu nhân cau mày đáp: "Nhưng mẹ là mẹ con! Con cưới tức phụ cho mẹ, nếu biết lễ nghĩa, đương nhiên mẹ phải dạy, lẽ nào để ra ngoài cho thiên hạ chê cười sao?"


      Lương Thành Vân lắc đầu : "Con cưới tức phụ cho mẹ, mà cưới thê tử cho con. Mẹ, mẹ nhớ lời con hôm nay. Thê tử của con con dạy, nếu mẹ lộn xộn làm bẽ mặt nàng, khác nào làm bẽ mặt con. Mẹ làm mất mặt con, mặt mũi của mẹ mẹ để tâm nhưng mặt mũi của muội muội mẹ nghĩ sao? Mẹ mất mặt trở thành trò cười khắp Kinh thành, muội muội xuất giá được, mà được nữa bị bên nhà phu quân của nó chỉ trỏ, mẹ muốn thử ?"


      Lương đại phu nhân chỉ ngón trỏ vào Lương Thành Vân, giận đến mức run rẩy từng ngón tay.


      Bà chỉ câu, mà Lương Thành Vân trả treo đến mức đó chỉ vì nàng dâu chưa qua cửa!


      Vậy về sau đứa con dâu gan to tày trời này có bà mẹ chồng như bà trong mắt nữa ?


      Nhưng…Nguyên Nguyên là tâm bệnh của bà.


      Lương Thành Vân nhìn bà nữa, mà kéo Hồ Ngọc Tiên ngồi xuống,tự mình gấp lát thịt dê vào chén cho nàng, mở miệng như biến thành người khác "Nào ăn Ngọc Tiên, cái này ngon lắm."

    4. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Ôi tự nhiên lọt hố truyện này rồi đọc liền tù tì mấy tuần nay. Cố lên nha bạn Tóc Ngắn ^_^ Kiểu xuyên này mới lạ ghê ó, vừa gặp đồng hương vừa gặp nguyên chủ trong thân xác khác làm nó viên mãn ghê luôn. Trước mình cứ lo Triệu biểu ca mà nào khác kỳ quá hoá ra là Hồ Ngọc Nhu :v

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 144. Hồ Ngọc Nhu bật cười, hôm nay mới mở mang tầm mắt, biết thế nào là muội khống (cuồng em )


      Lương đại phu nhân trơ mắt nhìn Lương Thành Vân và Hồ Ngọc Tiên ăn uống như chốn người, bà đứng đó như trò cười mà trò cười này chẳng ai quan tâm.


      Bà nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn mở lời Lương Thành Vân: "Tiểu Vân, con ... Con chớ quên Nguyên Nguyên là muội muội ruột của con! Con làm thế bị thiên hạ bêu rếu đến chết!"


      Lương Thành Vân đương nhiên định làm gì Lương Minh Nguyên cả.


      Cậu thể để hù Lương đại phu nhân, tránh bà ta can thiệp vào chuyện của mình, đâm chọt mãi khiến Hồ Ngọc Tiên vốn thích mình càng thêm ghét.


      Bởi vậy cậu trả lời: "Cái này tùy vào mẹ."


      Ngụ ý là chỉ cần bà ta làm phiền Hồ Ngọc Tiên cậu để yên cho Lương Minh Nguyên.


      Đây là lời đe dọa!


      Rốt cuộc nó có sức hút gì khiến con bà chưa rước vào cửa mất hết tính người, bỏ mẹ đẻ, nhìn mặt em ? Lương đại phu nhân giận run người, hốc mắt bất giác đỏe hoe.


      “Tiểu Vân, chúng ta tâm riêng !” Bà ta dịu giọng.


      Hồ Ngọc Tiên giữ bình tĩnh được như Lương Thành Vân, dứt khoát bỏ đũa và đứng dậy.


      Lương Thành Vân trực tiếp nắm cổ tay nàng.


      “Mã Trung, A Kim đóng cửa lại, hai người ra ngoài!” Cậu ra lệnh, sau khi cửa đóng lại, cậu kéo Hồ Ngọc Tiên đứng lên, nhìn thẳng vào Lương đại phu nhân, kìm được lửa giận. "Mẹ muốn gì cứ !"


      Lương đại phu nhân liếc nhìn Hồ Ngọc Tiên.


      Bà ta biết ý Lương Thành Vân, muốn Hồ Ngọc Tiên cùng nghe.


      tại xung quanh có ai khác, cho dù bà ta có chướng tai đến đâu, chỉ cần truyền ra ảnh hưởng đến Nguyên Nguyên. Còn bà ta, bà ta có sỉ vả Hồ Ngọc Tiên sao, Tiểu Vân có thể làm gì bà chứ, bà là mẹ ruột của cậu đấy!

      “Tiểu Vân, con nghĩ kĩ chưa, con muốn cưới nó?” Lương đại phu nhân thẳng, “Xuất thân thương gia, lại là thứ nữ lọt lòng từ bụng di nương! Vậy con có biết, nó vì đến Kinh thành hưởng vinh hoa quý phú mà bỏ rơi mẹ ruột và đệ đệ. Trước khi miệng bảo để lại khoản ngân lượng, thế mà dứt áo ra , hơn năm nay có cho gì đâu, bức thư cũng chẳng hề gửi. Tiểu Vân, con có biết mẹ ruột và đệ đệ của nó sống vất vưởng ra sao ở huyện Trường Châu ? Là bị Hồ thái thái hành hạ qua ngày, biến thành bộ dạng gì con biết ? Tiểu Vân, con biết nữ nhân trong lòng con là hạng người gì ? Thứ bất hiếu, máu lạnh vô tình!"


      Lương đại phu nhân biết chuyện Túc Thân Vương đích thân đến nhà họ Chu dạm hỏi.


      Đợi đến khi Hồ Ngọc Tiên gật đầu ưng thuận, Túc Thân Vương mới cho bà ta biết.


      Lúc này bà ta có chấp nhận cũng muộn, nhưng đây là đứa con trai duy nhất của bà, con dâu vào cửa là người đầu ắp tay gối với con bà trọn đời. Người này chỉ được con bà thích là được, còn phải xem là ai, xuất thân có trợ giúp được cho con hay , có dễ đắn đo và ngoan ngoãn nghe lời mẹ chồng hay .


      Và tất nhiên, Hồ Ngọc Tiên đáp ứng được bất kì điều kiện nào.


      Bà lập tức cho người điều tra, và kết quả toàn là tin xấu.


      “Nó chẳng những bất hiếu mà suýt chút nữa chung chạ với Chu Thừa Duệ, con biết hả?” Thấy Lương Thành Vân vẫn im lặng, Lương đại phu nhân tiếp. “ nam quả nữ chung phòng, xem như chúng chưa có gì chăng nữa, dạng nữ tử phóng túng kiểu này, là hành vi gia giáo của con nhà lành sao? chừng do chính tỷ tỷ nó và Chu Thừa Vũ ngăn cản gả nó cho Chu Thừa Duệ!"


      "Con đừng cho là mẹ vu oan nó, à, nó còn thề non hẹn biển với người ta, sau đó chẳng phải vì trèo cao lên con mà đá người ta đó sao?" Bà ta thêm, "Tiểu Vân, con mở to mắt mà xem, đừng để nó dỗ ngọt vài câu, người chịu thiệt thòi là con đó!"


      Tại sao có người mẹ lúc nào cũng suy đoán độc ác về người thương của con trai như thế?


      Hơn nữa, cậu hiểu là bản thân quấn quít buông Hồ Ngọc Tiên, Hồ Ngọc Tiên mới bấm bụng ưng ý.


      Mà Hồ Ngọc Tiên ưng ý ... phải vì thích cậu, mà vì lý do khác.


      Lương Thành Vân bực bội, vung tay cái bay hơn phân nửa bàn đồ ăn xuống đất. Hồ Ngọc Tiên cũng ra tay cùng lúc với cậu, chẳng qua hất đĩa rau xanh vào mặt Lương đại phu nhân.


      "A…a…” Lương đại phu nhân giật mình hét toáng lên. Bà ta té ngã xuống đất, giơ tay vơ mặt mình.


      Hồ Ngọc Tiên hết hồn trước cử động đột ngột của Lương Thành Vân, sau đó nhanh chóng hoàn hồn lại và chỉ về phía Lương đại phu nhân, "Bà biết gì về chuyện nhà ta mà , bà có tin , bà còn ăn thêm câu bậy bạ nữa là ta xé rách miệng bà !"


      Lương đại phu nhân sinh ra ở Kinh thành, lớn lên ở Kinh thành và xuất giá ở Kinh thành.


      Bà ta quen nhìn người miệng lưỡi sắc bén, lời có gai, thấp kém lắm lời chướng tai gai mắt, nhưng chưa từng gặp kẻ sa cơ thất thế nào trực tiếp động thủ như Hồ Ngọc Tiên. Nhất là người này là con dâu tương lai của bà, đáng lẽ nên hiếu thảo với bà, cả đời cung phụng bà, ấy mà dám ném rau lên người bà!


      Lương đại phu nhân sững sờ, biết tiếp chiêu Hồ Ngọc Tiên ra sao.


      Lương Thành Vân im lặng lúc, thầm chứng thực Hồ Ngọc Tiên có tật nghiện đánh người.


      Cậu cúi đầu nhìn Lương đại phu nhân ngồi mặt đất, hơi xót thương nhưng nghĩ đến lời mắng nhiếc của bà, cậu vừa đau đầu vừa căm hờn.


      Sau khi hít sâu hai hơi, cậu nắm tay Hồ Ngọc Tiên đến đến và ngồi xổm xuống trước mắt Lương đại phu nhân.


      Lương đại phu nhân nhìn lên, nước mắt tuôn rơi, "Tiểu Vân, con thấy rồi, con thấy rồi đó. Nó…nó chưa vào cửa đánh mẹ, đến khi vào cửa rồi, thế nào cũng chì chiết ta đến chết mất? Tiểu Vân, nếu cha con biết được, cũng mắng con là đứa bất hiếu!"


      Lương Thành Vân : "Con nghĩ, ra nếu cha con biết được, chỉ biết đau lòng thôi. Cha giận lòng vì bảo vệ tốt được con, để con vừa chào đời bị đưa ra phủ, suýt bị thiêu chết ở Đông Sơn tự, e là trách mẹ cớ sao bảo vệ con."


      Lương đại phu nhân chợt nên lời.


      Nước mắt bà ngừng chảy, vẻ mặt dần tái xanh, đến cuối cùng còn cắt máu.


      Lương Thành Vân tiếp: "Còn nữa, mẹ thóa mạ nàng nhưng nhận lại chỉ đĩa xau ranh, là đĩa chứ chỉ cầm tay hất qua, đĩa, nồi, có thương tích gì đâu. Xét đến cùng, là mẹ mở miệng nhục mạ trước, nếu Nhu Nhu tỷ biết, chắc buồn lắm. Mẹ à, nếu có kẻ bêu rếu muội muội như thế, mẹ đau lòng lắm nhỉ?"


      Mặc dù Lương đại phu nhân tái mét, nhưng lập tức lắc đầu phản bác: "Muội muội của con phải người như vậy! Muội muội con rất là hiếu thảo, bao giờ bỏ rơi mẹ!"


      Đúng vậy. Muội muội là bé tốt bụng, chỉ hiếu thảo với mẹ mà còn tốt với huynh trưởng.


      Lương Thành Vân bỗng hơi do dự, nhưng vẫn : "Đó là bởi vì mẹ tốt với muội muội. Mẹ có nhớ có lần hai chúng con trở về, sắc mặt muội ấy rất tệ mẹ lập tức nhận định con ăn hiếp muội ấy chứ. Nhưng mà mẹ thử nghĩ, nếu mẹ đối xử muội muội như đối xử với con, liệu muội muội có còn hiếu thảo với mẹ hay ? Thôi bỏ , chúng ta chuyện khác, nếu tổ phụ biết được mẹ dung túng cho muội muội tìm Triệu Trạng Nguyên sao nhỉ? tiểu nương lẽo đẽo tìm nam nhân. Nếu áp dụng lời mẹ mắng Hồ tứ tiểu thư lên người muội muội, có khó chịu mẹ?"


      Lương đại phu nhân đơ mặt, hồi lâu cũng phản bác, chỉ : "Tiểu Vân, đó là muội muội ruột, muội muội ruột của con!"


      "Ha ha ..." Lương Thành Vân cười mỉa, "Nhưng Hồ Tứ tiểu thư là thê tử tương lai của con."


      Trong nhận thức của Lương Thành Vân lựa chọn giữa vợ hay người nhà, bên nào quan trọng hơn. Người nhà nên buộc cậu chọn lựa, ức hiếp vợ cậu; vợ cũng được bắt cậu chọn lựa, bỏ bê người nhà.


      Cả hai vốn nên chung sống bên nhau, cần chơi trò trong hai.


      nhất thiết phải hơn thua nhau.


      Lương Thành Vân rất mệt mỏi, cậu mong đợi xa vời Lương đại phu nhân thương cậu, chỉ mong bà có thể chung sống êm ấm chung mái nhà, thân ai nấy lo. "Mẫu thân, đây là lần cuối cùng con cho mẹ hiểu. Mẹ chỉ cần mẹ yên ổn, chờ đợi mẹ cuộc sống vô ưu vô lo, con chăm sóc cho muội muội cả đời. Từ nay về sau mẹ đừng xen vào chuyện của con, con đương nhiên cung phụng mẹ đến cuối đời. Nhưng, nhưng nếu mẹ làm khó dễ Hồ Tứ tiểu thư, khiến con khó chịu, mặc kệ là mẹ hay muội muội, con đều quan tâm."


      Cậu dừng lại lát rồi nhắc đến Đông Sơn tự, "Con từng chính tay giết năm người. Nhi tử của mẹ độc ác có thừa. Mẹ à, con lang bạt bên ngoài từng ấy năm, có nỗi khổ nào chưa từng nếm trải, có thứ bẩn thỉu nào chưa từng thấy, trái tim con sắt đá từ lâu. Con mà điên lên rồi bất kể mẹ ruột hay muội muội ruột chả là gì cả. Con mong thử, đấy mẹ."


      Cậu thốt ra lời với gọng điệu nhàng, câu chữ ràng.


      Cậu trông thong dong và bình tĩnh, hề toát ra vẻ dữ tợn.


      Gương mặt cậu thản nhiên, lời thong thả, ánh mắt như thường.


      Nhưng Lương đại phu nhân nhớ lại cha chồng từng đề cập đến bọn phạm nhân Đông Sơn tự, bà mở to đôi mắt đầy kinh hãi, lùi lại hai bước rồi ngã xổng xuống đất, đứng dậy nổi.


      Lương Thành Vân đưa tay ra đỡ Lương đại phu nhân run rẩy ngồi lên ghế.


      Sau đó, cậu ra ngoài dặn Mã Trung sai hạ nhân đến đỡ Lương đại phu nhân ra về.


      Mọi chuyện đâu vào đấy, cậu nhìn thấy Hồ Ngọc Tiên đứng dậy, nàng siết chặt hai tay rồi thả ra bên hông, bằng giọng khàn khàn: "Ta hết hứng ăn rồi, về nhà thôi."


      Lương Thành Vân cũng có tâm trạng ăn, gật đầu và theo nàng.


      Vừa đến cửa nhà họ Chu, Hồ Ngọc Tiên chạy mạch về phòng như chạy trốn.


      Lương Thành Vân đến gặp Hồ Ngọc Nhu, bàn giao công tác giải quyết tình địch.


      Những lời Lương Thành Vân hôm nay thành công hù dọa Lương đại phu nhân.


      Đồng thời, gieo vào lòng Hồ Ngọc Tiên hạt giống sợ hãi.


      Để đến khi cả hai về chung nhà, nỗi lo lắng ngày ngày ăn đòn của Lương Thành Vân hề xuất , thậm chí sau mười năm chung chăn gối, con cái lên 9 tuổi, cậu chưa từng ăn cái bạt tay nào.


      Lương Thành Vân nghĩ nát óc cũng hiểu được vì sao Hồ Ngọc Tiên ra tay.


      Tất nhiên, đây là chuyện sau này.


      ·


      Có con cái, ngày nào cũng lu bu quanh bọn nhóc, thời gian thấm thoát thoi đưa.


      Như thể chớp mắt cái, ba bé bi biết bò, biết rồi lon ton.


      Đến lúc ba nhóc biết lóng ngóng vài từ biểu đạt ý mình Hồ Ngọc Tiên tròn 17. Hôn kì của nàng và Lương Thành Vân mới đó dời được hai năm. Năm nay Lương Thành Vân mười lăm tuổi, là tiểu tướng quân dưới trướng Đại Hoàng Tử của Tân Hoàng.


      Chu Thừa Vũ mới đó lên chức Binh Bộ thị lang, thượng quan là lão Thượng Thư sắp trí sĩ, chàng lên chức Thượng Thư là chuyện ván đóng thuyền.


      Thế nên ngày em vợ chàng xuất giá khách tới nườm nượp.


      Hồ Ngọc Nhu đương nhiên phải ra mặt vì Hồ Ngọc Tiên là muội muội duy nhất của .


      Tạ Kiều dắt ba thằng cu nhà mình theo: cu lớn nhất hơn 10 tuổi, nhất vẫn lớn hơn ba bé bi nhà nửa tuổi. Con trai của Lương Nguyệt Mai hơn nhà vài tháng, có điều cậu bé chuyện khá lưu loát, đường chưa vững, cậu bé lảo lảo vào phòng trẻ con, thoáng chốc nhộn nhịp hẳn lên, tràn ngập tiếng bọn trẻ líu ríu.


      Lương Nguyệt Mai dẫn theo hạ nhân của cổ ở lại trông trẻ, Hồ Ngọc và Tạ Kiều cùng ra ngoài.


      Tạ Kiều vừa ra khỏi phòng liền che miệng ngáp, Hồ Ngọc Nhu nhìn sang, lập tức than thở: "Ba con khỉ nhà ta mới sáng sớm ồn ào qua đây, hai đứa thôi, đằng này lão đại cũng làm ầm ĩ đòi tìm muội muội. Nhìn xem ban nãy, đứa nào đứa này nhìn thấy muội muội cũng sáng mắt ra, sợ là đêm nay chịu về ấy chứ. Chỗ nào có Yến Yến là chỗ đó là nhà chúng, chả nhớ nhung gì đến mẹ ruột!"


      Hồ Ngọc Nhu bật cười, hôm nay mới mở mang tầm mắt, biết thế nào là muội khống.


      con út Yến Yến nhà đúng là tốt số, khỏi bàn có cha mẹ thương , hai trai ruột nhún nhường đùm bọc, các họ của nhị phòng cướp lấy cướp để, à còn em họ bá đạo nhà Công chúa nữa, trừ Yến Yến là mỉm cười đáng , còn ai cũng dám hếch mắt méo quan tâm.


      Lương Nguyệt Mai bực mình hết sức, lải nhãi mãi biết con giống ai.


      “Nếu tỷ chịu được, cứ để cáu cháu ở lại.” trêu.


      Tạ Kiều dễ gì chịu, "Hay là muội cho Yến Yến ở với ta hai ba ngày thử xem, muội chịu được ?"


      đáp: "Muội sao, chỉ sợ tướng công xông vào nhà tỷ cướp về thôi."


      Nhắc đến Chu Thừa Vũ, Tạ Kiều lắc đầu thôi, nàng ta đắc tội nổi.


      Hai người bước ra khỏi sân, lập tức chia thành hai ngã, Tạ Kiều ra chào khách, Hồ Ngọc Nhu gặp Hồ Ngọc Tiên. Hồ Ngọc Tiên ngồi đàng hoàng mép giường, khoát vào bộ giá y đỏ thẫm, chải đầu, trang điểm tân nương chu toàn, rất ra dáng tiểu thư khuê tú.


      nàng vừa thấy Hồ Ngọc Nhu, khóe mắt lập tức cay cay, nước mắt lăn dài má.


      “Đại tỷ” nàng sụt sịt.


      Hồ Ngọc Nhu ngồi xuống, cầm khăn tỉ mỉ lau nước mắt cho em, "Cho dù ngày xuất giá lưu hành khóc gả, nhưng nếu muội khóc , nhòe lớp trang điểm mất."


      Hồ Ngọc Tiên vốn dĩ tâm trạng nhưng nghe Hồ Ngọc Nhu , chợt theo gió bay mắt.


      “Đại tỷ!” nàng kêu lên.


      Hồ Ngọc Nhu cười cầm tay nàng, kiểm tra cẩn thận, "Đội ngũ đón dâu khởi hành từ phủ Túc Thân Vương, chắc lâu nữa đến. Muội sắp được đón rồi." Mặc dù hai tỷ muội đều ở Kinh thành, Lương Thành Vân hứa hẹn nhiều lần chỉ cần muội muội muốn về về. Nhưng đến cùng, nàng lấy chồng, bước sang cuộc đời mới và có mái ấm riêng. Nghĩ đến đây, Hồ Ngọc Nhu đành lòng, khóe mắt hơi ấm, "Muội còn nhớ những lời tỷ căn dặn ?"


      Hồ Ngọc Tiên gật đầu, "Nhớ kỹ ạ, đại tỷ yên tâm, muội sống tốt."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :