1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 137. Ánh mắt lóe lên, nàng mỉm cười nhìn Lương Thành Vân


      Hồ Ngọc Tiên gần như ôm ngực chạy mạch vào Hồ Ngọc Nhu, lòng nàng chứa bảy phần kinh hoàng, ba phần giận dữ. Giận phải giận Lương Minh Nguyên, mà giận Triệu Tịch Ngôn, biểu ca miệng thích đại tỷ, vậy mà chưa được bao lâu, ôm ôm ấp ấp với người khác!


      Chẳng qua chạy vào phòng, nàng thấy Chu Thừa Vũ ngồi đọc sách ghế, còn Hồ Ngọc Nhu thoải mái dựa vào sạp thêu thùa đồ nho lạ lạ, cơn giận bỗng chốc tiêu tan.


      À ha, đại tỷ rất hạnh phúc, cớ sao nhất quyết bắt biểu ca ở mãi trong dĩ vãng. E là biết được biểu ca có người mới, đại tỷ còn vui mừng và chúc phúc.


      “Muội đứng ngơ ngác đó làm gì thế Ngọc Tiên?” Nhìn Hồ Ngọc Tiên đứng thất thần ở cửa, Hồ Ngọc Nhu buồn cười kêu nàng, “Có gì đó?”


      Hồ Ngọc Tiên học quy củ, hành vi hằng ngày bắt đầu giống tiểu thư khuê các thực thụ. Bây giờ đứng ngơ ngẩn đó, mới là tính cách được bộc lộ.


      Hồ Ngọc Tiên cười đáp, " ạ, ban nãy Quận Chúa phủ Túc Thân Vương đến tặng sọt hồng, có điều ..." Nhìn thoáng qua Chu Thừa Vũ, nàng giải thích, "Chỉ là tạm thời có việc nên Quận Chúa rồi. Muội chạy theo tiễn ra cổng."


      Hồ Ngọc Tiên hiểu thực hư, nhưng Hồ Ngọc Nhu biết tỏng, cười cười ngó sang vẻ mặt nghiêm trang của Chu Thừa Vũ, nụ cười có phần trêu chọc.


      Chu Thừa Vũ quay đầu trừng mắt , sau đó đứng lên : "Tỷ muội hai người trò chuyện , ta đến thư phòng xử lý công vụ dang dở."


      Chàng vừa , Hồ Ngọc Nhu ngoắc tay ra hiệu Hồ Ngọc Tiên tiến lên, "Chàng cứ . Muội lại đây, giờ tỷ tiện xuất phủ. Ngày mai, nhị tẩu bên Chu gia kia sang đây, muội chuẩn bị theo nhị tẩu đến phủ Công chúa. Qua bển, muội nhớ nghe lời Nguyệt Mai tỷ và nhị tẩu, biết chưa?"


      Hồ Ngọc Tiên biết, đây là ngầm sang đó chọn vị hôn phu cho mình. nàng ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay Hồ Ngọc Nhu và : "Chuyện của muội cứ để đó , gấp gáp gì. Đại tỷ sắp sinh rồi, chờ tỷ sinh xong rồi lại bàn chưa muộn. phải tỷ muội còn ư?"


      Mặc dù Hồ Ngọc Tiên vẫn muốn mau mau lấy chồng, nhưng sau tai nạn Đông Sơn tự, nàng còn sợ hãi. Nếu phải đảm bảo Hồ Ngọc Nhu bình an sinh con mà xem mắt trễ, thậm chí cả đời lấy chồng cũng được.

      Hồ Ngọc Nhu trìu mến sờ má nàng, "Tỷ có làm gì đâu, chỉ có Nguyệt Mai tỷ và nhị tẩu bận tâm trước sau vì muội đấy. Sáng mai muội nhất định phải tạ ơn hai người đó đàng hoàng, còn nữa nếu thấy Nguyệt Mai tỷ có dấu hiệu mệt mỏi, muội phải nhắc nhở nhị tẩu, nhị tẩu có hơi hờ hợt chưa chắc nhìn ra. Muội khéo léo chút, chớ khiến nhị tẩu mất vui, nghen?"


      Hồ Ngọc Tiên im lặng lúc, mới gật đầu, "Đa tạ đại tỷ."


      nàng hiểu.


      Đại tỷ dạy nàng đối nhân xử thế, rèn luyện nàng.


      Hồ Ngọc Nhu khẽ cười, ra, mình đối xử người ta thế nào tùy thuộc vào người đó đối đãi với mình ra sao. Ví dụ như Tú Vân và Hồ Ngọc Tiên, mặc dù tính cách hai người như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nhưng đều hết lòng trả giá vì , nên được phần nào, đều dốc lòng báo đáp phần đó.


      Đặc biệt là Hồ Ngọc Tiên đều thấu hiểu và chân thành biết ơn, càng muốn tốt với em ấy hơn nữa.


      "Chỉ là xem mắt thôi, nào muội đủ 16 tuổi ta mới nỡ cho muội xuất giá. Còn của hồi môn nữa, tỷ chưa chuẩn bị nữa là." Hồ Ngọc Nhu cười.


      Hồ Ngọc Tiên thảo mai, đại tỷ tốt với nàng đâu chỉ lần, giờ chối đây đẩy trái lại khiến đại tỷ buồn lòng. nàng khẽ gật đầu.


      Bởi vì Chu Thừa Vũ rồi, Hồ Ngọc Tiên ngó trong phòng có ai, nên thầm với Hồ Ngọc Nhu việc nhìn thấy Triệu Tịch Ngôn ngoài cửa.

      .

      Triệu Tịch Ngôn và Lương Minh Nguyên ôm nhau!


      Khi nghe tin này, Hồ Ngọc Nhu quả thực sửng sốt trong giây lát, hai người đủ nhanh đấy! cười cười, cũng phải thôi, cả hai làm đôi uyên ương số khổ lâu vậy, cũng đến lúc tu hành chính quả rồi!


      "Chuyện tốt!" đáp, có điều chỉ chỉ mũi em , “Có điều muội chỉ được với mình tỷ thôi, bị truyền ra ảnh hưởng đến thanh danh biểu ca.”


      Hồ Ngọc Tiên cũng hiểu được tốt xấu trong đó, vội vàng hứa: "Muội với ai cả, đại tỷ yên tâm !"


      Chẳng qua màn đêm buông xuống, Hồ Ngọc Nhu kể cho Chu Thừa Vũ nghe chuyện này.


      Chu Thừa Vũ biết , đương nhiên ghen vẩn vơ nữa, cũng hiểu chuyện tình hai người họ nên thuận miệng : "Chuyện tốt."

      Chàng vừa đáp, vừa bóp chân cho Hồ Ngọc Nhu. Bụng của Hồ Ngọc Nhu càng lớn, chân bắt đầu bị phù. ôm bụng dựa vào giường, nhìn Chu Thừa Vũ ngồi bên cạnh bóp chân cho, hạnh phúc đong đầy trái tim.


      Thực ra, đàn ông đại hay cổ đại, bao nhiêu tuổi chăng nữa, miễn là tốt ở đâu cũng có, hễ là xấu trốn khỏi.


      Măy mắn thay, gặp được người đàn ông tốt.


      Còn có Quản ma ma và A Quỳnh, Tú Vân và Hồ Ngọc Tiên, Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều, và cả Lương Thành Vân, tại còn có hai tiểu bảo bảo trong bụng nữa.


      Sau khi từ Đông Sơn tự trở về, Chu Thừa Vũ lại mời Tiểu Hàn thái y đến, bào thai lớn nên dễ phát , Tiểu Hàn thái y bắt mạch chuẩn đoán lúc, phán: Hồ Ngọc Nhu mang song thai.


      Đây cũng là lý do tại sao Chu Thừa Vũ được phép đến phủ Công chúa, lần trước ra cửa suýt toi mạng, tại Chu Thừa Vũ chỉ ước trừ lúc ngủ, lúc nào cũng đặt Hồ Ngọc Nhu trong tầm mắt.


      “Được rồi, được rồi, chàng đừng nhéo.” Bụng vượt qua tầm mắt của Hồ Ngọc Nhu, nhìn thấy Chu Thừa Vũ, bèn xua tay ra hiệu.


      Chu Thừa Vũ buông tay, "Khó chịu chỗ nào, nàng nhất định phải với ta ngay."


      Vốn dĩ nghe có hai bé bi, Hồ Ngọc Nhu có chút sợ hãi, nhưng thấy Chu Thừa Vũ sợ hơn cả mình, bình tĩnh lại.


      “Dạ dạ, ngủ nào.” biết có phải Thái Tử điện hạ giận lẫy hay , mà dạo này chồng bận rộn kiểu gì ấy. Hồ Ngọc Nhu muốn chàng về nhà mà còn phải vất vả.


      Chu Thừa Vũ ngáp cái, ra ngoài rửa tay trở lại, ôm vào lòng, nhắm mắt lại, "Ngủ ngon."

      ·

      Qua hai cơn mưa mùa thu, trời trở lạnh hơn.


      Ngày dự sinh của Hồ Ngọc Nhu vào đầu tháng 10, giờ bước sang tháng 10, bụng to đến mức cúi đầu xuống, chỉ nhìn thấy bụng thấy chân đâu.


      thực tế, gần cuối tháng chín, cả nhà họ Chu đều lâm vào tình thế như sẵn sàng đối đầu với địch. Tiểu Chiêu và Chu Ngạn Hữu đều có ở nhà, lão thái thái rãnh rỗi cả ngày, bắt đầu chăm chú vào bụng dâu cả.

      .

      Dù gì sinh được hai đứa con, được xem là người già từng trải nên Hồ Ngọc Nhu cuối cùng cũng an tâm phần nào.


      Cuối tháng 9, Lương Nguyệt Mai phái y bà và bà đỡ đến, bởi vì Lương Nguyệt Mai tận 31 tuổi mới có thai, chỉ nàng và Chu Thừa Lãng vô cùng coi trọng, mà Đương Kim Thánh Thượng cũng lo lắng, cho nên chuẩn bị sớm cho cháu ông 4 y bà và 4 bà đỡ. Ngày dự sinh của nàng ta là năm sau, nên cho mượn hai y bà và hai bà đỡ. Ở đây Chu Thừa Vũ cũng mời bà đỡ có kinh nghiệm, đồng thời tặng lễ quý đến nhà họ Hàn, trịnh trọng hẹn Tiểu Hàn thái y nhất định đến vào ngày Hồ Ngọc Nhu lâm bồn.


      Hồ Ngọc Tiên bây giờ giúp được gì cả. Chính là từ bé đến giờ, nàng thực chưa thấy ai sinh đôi, cũng chưa thấy thai phụ nào có bụng to như Hồ Ngọc Nhu, nên cả ngày cứ lo lắng bất an thôi, cuối cùng kiếm A Quỳnh làm vợ người ta, kết quả cả hai cùng may quần áo cho các tiểu bảo bảo.


      Mặc dù A Quỳnh thực lo lắng cho Hồ Ngọc Nhu, nhưng lấy chồng xong, trở nên chín chắn hơn, dám thả Hồ Ngọc Tiên về bên Hồ Ngọc Nhu.


      Rốt cuộc Lương Thành Vân hoàn toàn bình phục, cậu bèn chạy đến nhà họ Chu, phát người nhà họ Chu ai quan tâm đến mình, rồi lại chạy mạch đến tiểu viện Hồ Ngọc Nhu. Cậu nhìn thấy chỗ Hồ Ngọc Nhu có nhiều người quây quần, chợt khó xử, lớn tiếng sợ Hồ Ngọc Nhu giật mình, tiếng lo nghe thấy.


      Hơn nữa nhìn cái bụng bự của Hồ Ngọc Nhu mà sợ hãi, mặc dù hơn tháng nay, cậu cao hơn và béo hơn chút đỉnh, xấp xĩ bằng tuổi thực, nhưng nhìn cái bụng của vẫn hết hồn như đứa trẻ con.


      Hồ Ngọc Tiên nghe báo cậu ở đây, vì sợ tánh trái tính trái nết của cậu vô tình đụng phải Hồ Ngọc Nhu, lật đật chạy sang. Kết quả nàng nhìn vẻ mặt kém sắc của cậu đứng đực ở cửa phòng, chẳng biết ngây người hay là xem phong cảnh. nàng nghiêng người đến trước mắt cậu, à, hóa ra là choáng váng.


      “Lương thất thiếu gia.” Hồ Ngọc Tiên gọi cậu, “Đại tỷ nhà ta sắp sinh, có cách nào tiếp đãi ngài. Hay là ngài ra đình hóng gió lát , đại tỷ phu chắc sắp về."


      Dạo này dù bận đến đâu, buổi trưa Chu Thừa Vũ cũng về nhà.


      Lương Thành Vân nhìn thấy Hồ Ngọc Tiên, mắt cậu sáng lên, vô thức nghe theo Hồ Ngọc Tiên. Nhưng sau khi được hai bước, cậu nhận ra Hồ Ngọc Tiên sai tiểu nha đầu theo mình, ccòn bản thân nàng ấy hề nhúc nhích, ánh sáng trong mắt cậu chợt tối sầm lại.


      " làm muội muội như thế hả? Sao thấy chăm sóc Nhu Nhu tỷ?" Lương Thành Vân muốn hỏi cớ sao Hồ Ngọc Tiên cùng cậu, nhưng hiểu sao vừa mở miệng lại bật ra lời trách móc. Thực tế, vòng quanh viện của Hồ Ngọc Nhu lúc này toàn người và người.


      Kể cũng lạ, Hồ Ngọc Tiên vì Lương đại phu nhân mà giận lây Lương Minh Nguyên nhưng lại giận chó đánh mèo Lương Thành Vân. Nhìn thấy Lương Thành Vân, trong mắt nàng nào chan chứa thông cảm và xót xa khi ở Đông Sơn tự, chỉ tràn đầy vẻ hoan nghênh.


      Vậy mà Lương Thành Vân mở miệng trách móc mình, nàng cau mày, giọng điệu chút thiện cảm, " phải có khách quý đến cửa, phải đích thân ta ra tiếp đãi sao? Nếu ta ra đón, lẽ nào đợi bị chỉ trích biết đạo đãi khách à?"


      Chu Thừa Vũ ở nhà, Chu lão thái thái chỉ lòng có con dâu, Hồ Ngọc Nhu hơi đâu lo liệu việc nhà, mọi phận nhà cửa dạo này cơ bản là do tay Hồ Ngọc Tiên lo liệu, có thể nàng giúp đỡ quản gia.


      Bảo mình là khách quý, nhưng đá xéo mình là vị khách mời mà đến chứ gì? Lương Thành Vân nghe hiểu được ý người khác. Cậu hất hàm, đáp: “ hay thế mà đãi khách thế này à? phải nên đồng hành cùng ta ra lương đình, dọn bánh pha trà cho ta, ở cạnh giải sầu cho ta hử?"


      Cậu ta sai, nhưng Hồ Ngọc Tiên có vấn đề. giờ, Hồ Ngọc Tiên vừa lòng thanh niên ở phủ Công chúa, nàng cũng kiêng kỵ ở chung lương đình cùng Lương Thành Vân. Xét cho cùng, nữ nhân ở Kinh thành có thể dạo phố, có thể thoải mái trò chuyện với nam nhân chỉ cần giữ khoảng cách thích hợp là được.


      Cho dù nàng chưa đính hôn với thiếu niên đó, bởi người ta để tang và mình còn giúp đỡ đại tỷ, nên quyết định chờ bàn lại sau.


      thế, nàng cẩn thận chút là điều đương nhiên.


      Giải sầu ư?


      Lương Thành Vân có biết mình ?


      Hồ Ngọc Tiên giải sầu cho ai bao giờ? Dù Lương Thành Vân cố y hay vô tình, Hồ Ngọc Tiên cũng nhịn được.


      Ánh mắt lóe lên, nàng mỉm cười nhìn Lương Thành Vân, "Được, vậy chúng ta thôi."


      Lương Thành Vân biết Hồ Ngọc Tiên nghĩ gì, chỉ biết khi Hồ Ngọc Tiên ra lời này, cảm giác mưa gió bão bùng trong lòng thoát chốc trở thành trời trong gió mát. Cậu vờ vịt hừ lạnh, làm bộ lãnh đạm trước.
      Alice Huynh thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 138. Từ nay về sau, nàng chính là của ta.


      Nhà họ Chu tuy , nhưng cảnh sắc đủ cả.


      Phong cảnh trong sân tuy hơi hiu quạnh, nhưng do người hầu siêng năng, bốn góc lương đình được dọn dẹp sạch từ sáng sớm, ở dưới là hồ nước trong vắt, bên cạnh có khóm cây xanh tươi tốt quanh năm, rất thích hợp hóng gió thư giãn.


      Lương Thành Vân tìm chỗ ngồi xuống, rồi ngẩng đầu nhìn Hồ Ngọc Tiên. Còn Hồ Ngọc Tiên lại hơi do dự, hề ngồi đối diện cậu, mà ngồi bên cạnh.


      Lương Thành Vân bỗng chốc hơi mất tự nhiên.


      A Kim giật giật mí mắt, lẽ nào mình nhìn nhầm, Hồ tứ tiểu thư ngồi bên cạnh Lương Thất thiếu gia sao? hiểu vì sao, A Kim chợt thấy nao nao, cứ có cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra.


      Lương Thành Vân có thể dựa vào danh nghĩa vãn bối vào hậu viện nhà họ Chu, nhưng gã sai vặt của cậu , tại đứng bên ngoài mình.


      Hồ Ngọc Tiên đưa mắt nhìn xung quanh, bởi vì ngày sinh nở của đại tỷ đến gần, sinh song thai có nguy hiểm cao, hầu như gia nhân lúc nào cũng canh trực suốt lẫn trong và ngoài viện, bày sẵn trận địa đón địch, nên giờ ít ai để ý bên này.


      Trong lòng nghĩ nghĩ, sao rồi! nàng cười căn dặn A Kim: "A Kim, ngươi nghe lời Lương Thất thiếu gia sao? Ngài ấy muốn ăn bánh uống trà, còn mau chuẩn bị ?"


      A Kim lập tức vâng dạ, nhưng dám khỏi ngay. Nàng nhìn Lương Thành Vân rồi nhìn Hồ Ngọc Tiên, lông mày nhíu lại, tựa hồ muốn lại thôi.


      Hồ Ngọc Tiên biết A Kim lo lắng điều gì, đó là nam quả nữ ở cùng chỗ, người khác thấy được e là hay. nàng thể nổi cáu với Lương Thành Vân, nhưng phải nén giận, lại bảo: " , đây là chỗ cao. Ta ngồi đây với Lương Thất thiếu gia ai thấy được mà cũng dám bêu rếu. Hơn nữa, đây là Kinh thành, phải huyện Trường Châu."


      Sau đó A Kim bỏ chạy nhanh.


      Đến đây Lương Thành Vân mới vỡ lẽ cớ sao Hồ Ngọc Tiên muốn cùng cậu, hóa ra là do nam nữ khác biệt. Lại là nam nữ khác biệt! Cậu thực rất ghét nó, vì nó mà Nhu Nhu tỷ cho phép cậu gần gũi, vì nó mà bây giờ Hồ Ngọc Tiên muốn ở cạnh cậu.


      Làm gì mới bỏ quách cái nam nữ khác biệt này?


      Cậu cau mày chặt cố nghĩ cách giải quyết, hề hay biết Hồ Ngọc Tiên tiến lại gần cậu. nàng khẽ nâng chân phải lên, tay phải từ từ duỗi ra, đồng thời đạp mạnh chân cậu, và đẩy tay áo cậu lên, cấu véo da thịt tay cậu.


      Gấp bội đau đớn, Lương Thành Vân phạn xạ có điều kiện rút chân ra, đá thẳng vào đùi Hồ Ngọc Tiên.


      Vì muốn "bắt nạt" Lương Thành Vân nên nàng ngồi vững, Lương Thành Vân đá mạnh chân, khiến nàng nghiêng người và ngã thẳng ra sau.


      nàng cấu véo nhằm vào thịt non tay Lương Thành Vân, lúc quan trọng này, vội vàng buông lỏng tay ra, nắm chặt lấy cánh tay Lương Thành Vân theo bản năng, vì sợ ngã nên nắm gắt gao hơn lúc cấu.


      Lương Thành Vân muốn đẩy ra, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ tái nhợt hoảng hốt của Hồ Ngọc Tiên, cậu chợt phản ứng lại, lo tay và mu bàn chân đau đến mức nào, kéo thẳng Hồ Ngọc Tiên vào lòng mình.


      Kể từ khi vào Kinh thành, cậu ăn ngon ngủ kĩ, nhất là lần dưỡng thương này, cậu được bồi bổ rất nhiều. Hồ Ngọc Tiên được ôm vào lòng, chạm phải lồng ngực rắn chắc và cánh tay mạnh mẽ của người trước mặt.


      Hồ Ngọc Tiên vẫn chưa thôi hoảng hốt, thở dốc trong lòng cậu. Chờ phản ứng lại, nàng đỏ bừng mặt, vội lùi lại.


      “Đồ khốn nhà ngươi!” nàng mở miệng mắng, bởi vì Lương Thành Vân đá mạnh gấp đôi mình cấu cậu, khóe mắt cay cay.


      Lương Thành Vân ngây người nhìn vào mắt nàng, nhưng miệng quên đáp trả, "Ta là đồ khốn? Còn là gì? vừa cấu vừa đạp ta...... Ta, ta là đáp trả theo bản năng!"


      “Buông ta ra!” Hồ Ngọc Tiên lúc này hơi đâu tranh cãi, nam nữ thụ thụ bất thân, giờ hai người quá mức thân mật rồi.


      buông đó!” Lương Thành Vân dứt khoát ôm chặt nàng, cố chấp muốn có câu trả lời, “ , tại sao lại cấu và đạp ta? Ta đắc tội với khi nào?”


      Tên vô liêm sỉ này!


      Hồ Ngọc Tiên giận ná thở, quên giằng co, cuối cùng khẽ bàn điều kiện.


      "Ngươi thả ta trước rồi !"


      Lương Thành Vân khựng lại, " buông tay! trước rồi tính!"


      Hồ Ngọc Tiên bị ôm chặt, có giãy giụa hết sức cũng thể lay chuyển được cậu, vừa bực vừa thẹn. nàng vén tay áo Lương Thành Vân lên, cúi đầu cắn mạnh vào vị trí vừa cấu.


      Giờ nàng vừa nóng vội vừa giận dỗi, lại sợ bị người khác nhìn thấy, cho nên cắn nương tình, chỉ chốc lát thoang thoảng mùi máu tanh.


      Lương Thành Vân lành thương lâu, dẫu đau đến mức khóc lóc kêu gào, dẫu sống sót sau tai nạn, nhưng lại lưu lại di chứng: cậu sợ đau. tại Hồ Ngọc Tiên cắn mạnh như vậy, cậu chịu nổi thả lỏng tay, nàng nhận ra, bèn vội vàng đẩy mạnh ngực cậu ra.


      Lương Thành Vân muốn kéo nàng lại, nhưng Hồ Ngọc Tiên lập tức ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm, khóe miệng vương vết máu, Lương Thành Vân nhất thời cảm thấy đau chết được.


      “Hồ Ngọc Tiên, điên rồi à?” Cậu vừa mắng vừa giơ cánh tay bị cắn đầy máu chỉ cho nàng xem, “Ta đắc tội với hồi nào, mà ra tay ác như vậy hả?”


      Hồ Ngọc Tiên nhìn cũng hơi cắn rứt lương tâm, căng da đầu đáp: " giọng chút , nếu đại tỷ nghe được, bị chọc tức rồi sao? Ngươi chịu trách nhiệm nổi sao? Còn tại sao ta cắn ngươi, là vì ngươi đáng bị cắn, ngươi tự mình suy nghĩ kĩ !"


      Hai tay nàng chống mặt đất bắt đầu nhức nhối, bắp chân cũng đau vì bị Lương Thành Vân đá ban nãy, cộng thêm tình huống xấu hổ ban nãy và áy áy vì cắn Lương Thành Vân, tất cả như dồn vào nàng, bất giác nước mắt rơi lộp bộp.


      Lương Thành Vân thực khó hiểu, hiểu vì sao mình bị cắn, và hiểu phải suy nghĩ điều chi.


      Cậu nhìn Hồ Ngọc Tiên ngồi đó khóc, khóc trong lặng lẽ, cậu lại khó hiểu, hiểu sao mình chẳng muốn tính toán với nàng. Cậu chỉ biết, muốn kêu nàng đừng khóc nữa, chỉ cần nàng nín dứt, cậu suy nghĩ kĩ, mặc dù biết cần suy nghĩ điều gì.


      "Được, được rồi, đừng khóc nữa. Ta nghĩ, ta nghĩ kĩ lại được chưa?" Cậu xong vỗ vỗ băng ghế đá bên cạnh, "Ngồi , ngồi dưới đất sợ người khác nhìn thấy hả? thử ra ngoài bằng bộ dạng này xem, có ai nhìn ra được là tiểu nương chứ!"


      Ai cần người lo!


      Đồ đê tiện, vô liêm sỉ!


      Hồ Ngọc Tiên vẫn trừng mắt nhìn cậu, khập khiễng ngồi đối diện, "Ta nghe đại tỷ ngươi lúc trước ở Kinh thành, thế mà về Kinh thành chưa được bao lâu. Ngươi học giỏi , biết học từ ai? Ta là nương nhà đàng hoàng, thế mà ngươi bảo ta giải sầu với ngươi! Lương Thành Vân! Ngươi hay lắm, ngươi còn đá ta nữa, còn … tóm lại, khó trách mẹ ngươi đáng ghét như vậy, tại vì cả nhà ngươi ai cũng đáng ghét cả!"


      Là hạng người nào mới giải sầu cho nam nhân?


      Là phường nữ nhân mua hoa bán phấn. Lương Thành Vân rốt cuộc cũng hiểu Hồ Ngọc Tiên cớ sao nổi nóng, trách mình nhanh mồm lẹ miệng, lựa lời. Cậu hơi áy náy, nhưng nhìn vết máu còn vương môi nàng, cho dù cậu có sai, nhưng Hồ Ngọc Tiên cũng nhẫn tâm .


      Lương Thành Vân hoàn toàn quên mất chính mình ôm ấp níu kéo người ta tha, nên mới thành ra như vậy.


      cũng đạp ta, cấu véo ta, lại cắn ta đấy sao?” Cậu lại giơ cánh tay ra, “ nhìn vết thương của ta rồi sờ lại môi răng của , xem có máu ta đó !”


      Muốn trả đũa nàng?


      "Kẻ ác cáo trạng trước, nếu ngươi sỉ nhục ta, ôm ta ..." Hồ Ngọc Tiên giận quá đứng phắt dậy, nhưng nàng đánh giá cao chính mình, đùi nàng ĩ đau, cả mông nữa, vừa đứng lên lảo đảo, nên lời.


      Lương Thành Vân vội vàng tiến lên đỡ nàng, "Coi chừng!"


      “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi buông ra!” nàng muốn hét lên.


      Nam nữ thụ thụ bất thân, vậy nếu nam ôm ấp, hôn… hôn hít, liệu ngày sau cần quan tâm cái nam nữ khác biệt chó má, ngày nào cũng kề cận bên nhau, đúng ?


      Giống như ... Giống như cái tên biết xấu hổ Chu Thừa Vũ và Nhu Nhu tỷ?


      Lương Thành Vân những buông ra mà còn như được khai sáng chân lý mới. Hồ Ngọc Tiên chịu nổi mà giẫm lên mu bàn chân của cậu thêm cái nữa. Nhưng dù có đạp mạnh đến mức nào, Lương Thành Vân như biết đau là gì, thêm vài cái đạp nữa, cậu bỗng cười ngu ngơ như tên khờ.


      Hồ Ngọc Tiên muốn sụp đổ, "Lương Thành Vân, ngươi điên ha..."


      Trước khi ‘gì’ được thốt ra, Lương Thành Vân nhanh chóng cà nhắc đến gần và chặn cái miệng lảm nhảm của Hồ Ngọc Tiên.


      cái chạm môi vụng về kém phần lỗ mãng, Hồ Ngọc Tiên bị cắn vào môi đau đến mức nhíu máy.

      .

      Nhưng cảnh tượng vẫn đủ gây sốc với người chứng kiến. A Kim chết đứng nhìn lên hai người ôm hôn nhau trong lương đình, chiếc khay trà bánh bất hạnh bị rơi xuống đất.


      Nghe được tiếng động, Lương Thành Vân rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, thả Hồ Ngọc Tiên ra, thẳng: "Bây giờ có nam nữ khác biệt, còn nam nữ thụ thụ bất thân. Từ nay về sau, nàng chính là của ta."


      Qua cơn kinh hoàng, Hồ Ngọc Tiên mất hết lý trí, mặc kệ thân phận cao quý của cậu, mặc kệ tránh để vết thương người khác thấy, nàng thẳng tay tát Lương Thành Vân.


      ‘Bốp’ kêu.


      Mặt Lương Thành Vân đỏ lên với tốc độ nhìn thấy bằng mắt thường.


      Lương Thành Vân giận, còn nắm lấy tay nàng xoa xoa, vui vẻ : "Nàng làm thế khiến Nhu Nhu tỷ sợ đấy. Sau này rồi tính sổ. Ta về nhà xin tổ phụ đến Chu gia cầu hôn, mai này chúng ta ở bên nhau."


      Lương Thành Vân hấp tấp chạy về.


      Hồ Ngọc Tiên sững sờ hồi mới được A Kim đỡ lấy, so với Hồ Ngọc Tiên chết não, A Kim lại hưng phấn thôi, "Tiểu thư, chuyện tốt đó!"


      Lương Thành Vân là con trai duy nhất của đại phòng phủ Túc Thân Vương, tương lại có ra riêng cũng phân được 1/3 gia sản vương phủ. Có vị hôn phu như vậy tốt hơn các người trước rất nhiều, chỉ có tứ tiểu thư bước lên mây, mà chính là nha đầu thiếp thân như nàng cũng gà chó lên trời!


      A Kim luôn trung thực và cẩn trọng, giờ này cũng khó tránh linh hoạt lên. Thái thái sắp lâm bồn, thể làm phiền thái thái, nhưng có thể thưa lại với lão gia, để lão gia đứng ra làm chủ.


      A Kim vừa định bắt gặp ánh mắt tức giận của Hồ Ngọc Tiên, "Câm miệng! được phép cho bất kì ai biết."


      Lương đại phu nhân khó ưa vô cùng, Lương Thành Vân cũng đáng ghét kém, nàng có điên mới lấy cậu. Hơn nữa, nàng chỉ là con nhà buôn, lại là thứ nữ, có đầu thai thêm vài kiếp cũng với tới Lương Thành Vân.


      Hồ Ngọc Tiên mím chặt môi, cuối cùng lặng lẽ về phòng.


      Nhất định được chuyện này với chị, cũng cần phải với rể. Lương Thành Vân mới ba lớn, là cậu nhóc miệng còn hôi sữa, huống hồ cậu khó ưa vừa đạp mình vừa ăn hiếp mình. nàng muốn lấy người chồng tốt với mình. Mà thôi, chắc gì Lương Thành Vân có tiếng trong nhà họ Lương.


      Biết đâu cậu mới mở miệng, Lương đại phu nhân giam lỏng cậu ngay và lập tức!
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 139. Đệ bình tĩnh chút , sao đâu! Nữ nhân nào sinh con cũng vậy thôi.


      Lương Thành Vân vui vẻ quá xá, nhưng ngờ người đầu tiên cậu gặp khi về tiểu viện của mình là Lương đại phu nhân.


      Lương Thừa Vân tại đối xử với bà theo kiểu kính trọng nhưng gần gũi.


      “Mẫu thân.” Cậu cung kính chào hỏi, giọng điệu lạnh nhạt.


      Lương đại phu nhân nhìn thấy cậu rất vui nhưng biểu của cậu khiến bà cười nổi. Lương đại phu nhân rầu rĩ trong bụng, nghĩ bụng bà và con dường như xa cách hơn trước kể từ khi trở về từ Đông Sơn tự. Vẻ mặt bà tại khá là tệ.


      “Con vừa đâu về đó?” Bà bực dọc hỏi.


      Lương Thừa Vân đáp cộc lốc: " ra ngoài."


      Đây là trả lời hả? Lương đại phu nhân tức ngực, nhưng bà chưa gì, Lương Thành Vân tiếp: “Nếu mẹ có chuyện gì, vậy con vào phòng trước.” Cậu xong, lướt qua bà và bước vào cửa.


      Lương đại phu nhân tức xanh mặt, cuối cùng giậm chân rồi quay lưng bỏ .


      Sau khi Lương Thừa Vân tắm rửa sạch , đến thư phòng Túc Thân Vương.


      Túc Thân Vương thấy là cậu, hơi ngạc nhiên, "Có chuyện gì sao?"


      Lương Thừa Vân đóng cửa lại, tới ngồi đối diện ông, "Có ạ. Thưa tổ phụ, con muốn bàn về chuyện hôn của con."


      Túc Thân Vương càng kinh ngạc, cháu trai ông mới ba lớn mà bày vẽ chuyện này? Chẳng lẽ là con dâu cả gì? Hay là lão thê và mấy con dâu thứ bày trò mất mặt gì đó để cho cháu trai phát ?


      Túc Thân Vương lạnh lòng, nét mặt nghiêm túc lên, "Con xem."


      Lương Thừa Vân chưa bao giờ sợ Túc Thân Vương, thậm chí thẳng cậu sợ bất kì ai trong phủ Túc Thân Vương, mặc kệ đối xử với cậu tử tế hay tác tệ. qua rồi những tháng ngày khổ sở nhất, qua rồi những kẻ đối phó với cậu từ thủ đoạn, cần gì phải sợ hãi.


      Cậu thẳng thừng: "Con muốn nhờ tổ phụ đến Chu gia cầu hôn cho con."


      Ông sửng sốt, "Chu gia? Chu gia nào?"


      Nếu cháu trai đến là tam phòng họ Chu, hình như có nữ nhi đồng lứa với cháu ông!


      Lương Thừa Vân nghiêm túc nhìn : "Là Chu gia Chu Thừa Vũ, cầu hôn Hồ tứ tiểu thư."


      Hồ tứ tiểu thư!


      Túc Thân Vương suýt sặc nước miếng của mình.


      Ông xém mở miệng chửi cậu năng hồ đồ, nhưng nhìn vẻ mặt cháu mình sao chân thành quá đáng, ông nuốt ngược trở lại. Nhưng Hồ tứ tiểu thư, muội muội ruột của Chu thái thái có vẻ xuất thuân quá quá mức khiêm tốn, làm gì có đủ tư cách gả vào nhà ông?


      Mặc dù tại ông và Đương Kim Thánh Thường bất hòa, Túc Thân Vương có thực quyền ở Kinh thành, nhưng con lạc đà gầy vẫn hơn ngựa. Đích tôn nhà ông có tệ đến đâu cũng đến mức sa cơ lỡ vận cưới thứ nữ thương gia làm chính thê!


      Phải lúc lâu sau, ông mới bình tĩnh lại, " nghe thử xem vì sao?"


      Lương Thừa Vân nhìn ông, chậm rãi nở nụ cười, "Con nghĩ tổ phụ hiểu lợi hại trong đó hơn con chứ. Tổ phụ bằng suy nghĩ thử, rồi cho con câu trả lời."


      Túc Thân Vương tưởng rằng Lương Thừa Vân vốn thích Hồ Ngọc Tiên, nhưng Lương Thành Vân tỏ vẻ cao thâm khó dò lợi và hại với mình… Ông đành rút lại ý nghĩ vớ vẩn mới toát ra và suy nghĩ nghiêm túc.


      Cháu của ông tảo tần phiêu bạt bên ngoài từ , khuôn khép và bản lĩnh về mọi mặt đều thua kém các công tử thế gia đồng lứa. Thậm chí bởi vì con trưởng chết sớm nên có căn cơ trong phủ, khó tránh người ngoài coi thường.


      Tình cảnh như vậy, quả thực khó cưới vợ có gia thế tương đương.


      Cho dù có nhà nhìn ra tài cán của cháu ông, chưa chắc trụ được cản trở của lão thê và hai đứa con của bã, khó dễ trăm bề, có là lương duyên cũng thành vô duyên mất.


      Hồ tứ tiểu thư khác.


      nàng được Chu thái thái thương, nếu cháu ông cưới nàng, tức là em cột chèo với Chu Thừa Vũ, Chu Thừa Vũ ắt dìu dắt cháu ông nhiều hơn chút, đây coi như là trách nhiệm của . Còn Chu thái thái và đại tẩu công chúa Phúc An thân thiết, nếu cháu dâu của ông là Hồ tứ tiểu thư đương nhiên lọt vào vòng giao tế của quý phụ Kinh thành. Rồi chẳng ai dám coi thường nàng nữa.


      Cưới nàng vào phủ đương bị người ta khinh thường, nhưng chỗ tốt ràng. Hơn nữa, nàng có xuất thân kém cũng có điểm tốt, dám xem rẻ cháu trai ông, ngược lại vì trèo cao, sau này chuyện gì cũng nghe lời cháu ông. Đến cùng nhà họ Chu phải nhà mẹ đẻ , đằng sau nàng cũng có chỗ dựa vững chắc.


      Và mấu chốt quan trọng nhất, làm như thế, nhà ông cũng êm ấm thời gian. Suy cho cùng, từ góc độ của lão thê và các con khác ông hoàn toàn vứt bỏ Tiểu Vân!


      Trái tim Túc Thân Vương nóng hầm hập, trong mắt lên vẻ hưng phấn.


      Lương Thừa Vân lại đứng lên hành lễ, : "Tổ phụ cứ từ từ suy nghĩ. Chỉ mong tổ phụ hứa với tôn nhi điều. Mặc kệ có đồng ý hay , xin tổ phụ đừng để mẫu thân con biết chuyện."


      Hai mắt Túc Thân Vương lóe lên, ông đáp: "Nếu ông đồng ý, con chịu thua sao?"


      Lương Thừa Vân : "Đương nhiên là ạ. Nhưng mẫu thân là mẹ ruột của con, con muốn phiền phức hay trở mặt với mẹ. Còn tổ phụ, nếu muốn tốt cho con, đương nhiên chối từ."


      Ông tức cười, "Ý là ông thể đồng ý à?"


      đồng ý là muốn tốt cho nó hả, nhóc thúi!


      Lương Thừa Vân lại hành lễ, "Tôn nhi xin cáo lui."


      Thằng khó ưa!


      Nhìn thấy Lương Thừa Vân dửng dưng ra về, Túc Thân Vương tức tối vỗ vỗ mặt bàn, nhưng sau đó lại bật cười. Có cháu trai trong phủ Túc Thân Vương, còn lo gì nữa, chỉ đợi Thái tử lên ngôi, có thể đảm bảo đời thứ ba của phủ an ổn rồi.



      Bởi vì lời cảnh cáo của Hồ Ngọc Tiên, mặc dù A Kim cảm thấy nếu hôn này thành vô cùng tốt, nhưng dám hó hé.


      Trùng hợp là Hồ Ngọc Nhu bắt đầu đau bụng đẻ từ sáng hôm sau, Hồ Ngọc Tiên rảnh lo bắp đùi nhức nhối do bị đá, việc bị sàm sỡ và lời xúc phạm tuyên bố chủ quyền hôm qua. có gì quan trọng bằng việc sinh nở của đại tỷ, sinh con đầu lòng mà lại là sinh đôi.


      Chu Thừa Vũ hiểu tánh của mẹ mình, nên vợ vừa có dấu hiệu sinh, chàng lập tức sai Bùi Thanh mời Tạ Kiều đến.


      Sau khi Hồ Ngọc Nhu được đưa vào phòng sinh, Hồ Ngọc Tiên là nương chưa xuất giá nên ở ngoài, Tạ Kiều ở trong tọa trấn và Chu thái thái ở bên hỗ trợ. Ngoài ra, các y bà và bà đỡ giàu kinh nghiệm do Lương Nguyệt Mai cử đến cũng có mặt tại chỗ, Chu Thừa Vũ đợi ở ngoài cửa. Hồ Ngọc Nhu thấy người người vây quanh, chung chứng sợ tiền sản bỗng dưng bay sạch.


      Nhưng mà làm gì có ai sinh con bị giày vò, từng cơn đau kéo đến, dù trời lạnh vẫn toát mồ hôi hột. Hồ Ngọc Nhu nghe bà đỡ liên tục bảo “Rặn ”, nhưng có cảm giác biết nên rặn đến độ nào, hai tay nắm chặt ga giường, nhìn chằm chằm về phía cánh cửa đóng chặt.


      Chu Thừa Vũ đứng ngoài cửa.


      Chàng bám lấy cánh cửa, bộ dạng hận thể xông vào ngay.


      Hồ Ngọc Nhu tưởng tượng ra dáng vẻ lo lắng của chồng mình, nhớ đến câu chàng bảo bất kể có may mắn hay , đến đâu chàng theo đến đó, cắn răn, lại cố gắng rặn theo lời bà đỡ.


      muốn sinh con ra nhanh.


      Bằng Chu Thừa Vũ phải lo lắng, lỡ sốt ruột quá lại xông vào mất.


      muốn bị chàng nhìn thấy dáng vẻ này.


      Tạ Kiều bận lau mồ hôi, sợ cắn chặt răng làm mình bị thương nên vội vàng tìm khúc gỗ mềm chuẩn bị sẵn bỏ vào miệng .


      Ngay khi Hồ Ngọc Nhu cảm thấy mình sắp trụ được nữa, thể ra sức nữa, giọng của Chu lão thái thái đột nhiên vang lên trong phòng, "Sinh! Sinh rồi! Nhu Nhu, thêm chút nữa!"


      Hồ Ngọc Nhu chỉ cảm giác như có thứ gì đó trượt ra khỏi cơ thể, nghe thấy bà đỡ vui vẻ : "Ồ, tiểu thiếu gia!"


      Người đời thích con trai, sinh ra tiểu thiếu gia = tiển thưởng bã cao.

      Bà đỡ trao tay tiểu thiếu gia cho bà đỡ khác tắm rửa, còn mình trở về Hồ Ngọc Nhu chờ đỡ đứa khác. Đứa đầu ra đời, đứa thứ hai cũng dễ dàng, chẳng mấy chốc trong nhà ai cũng hò reo “Ui chao, thái thái sinh được hai vị thiếu gia!”.


      Hồ Ngọc Nhu lúc này đau muốn chết lặng, nghe tiếng reo hò trong phòng, cũng dư sức nhìn con, chỉ muốn ngủ giấc cho .


      Tạ Kiều rút miếng gỗ mềm ra, tiếc nuối : "Ta còn mong muội sinh đôi nam nữ, kết quả lại ra cả hai cháu trai!"


      Chu lão thái thái vui vẻ ôm lấy đứa đầu lòng, : "Nam nhi tốt, nam nhi tốt mà, Chu gia tam phòng chúng ta hiu quạnh, càng đông càng vui!"


      Hồ Ngọc Nhu cũng có chút thất vọng, muốn đủ nếp đủ tẻ cơ.


      Nhất là biết con đầu là con trai, dù rất đau nhưng hi vọng bé hai là con .


      lúc éo le, Hồ Ngọc Nhu lại cảm giác cơn đau quen thuộc lại bắt đầu, kinh ngạc giơ tay sờ bụng, vội vàng kêu bà đỡ, "Bụng đau quá..."


      Bà đỡ giật mình, tưởng nàng bị sao vậy mà vươn tay, vẻ mặt chợt thay đổi xoành xoạch. Bà dở khóc dở cười: "Bụng thái thái còn đứa nữa, thôi nào, cố gắng lên nào!"


      Trong phòng bỗng dưng im lặng.


      Chu Thừa Vũ ở ngoài cửa nghe đủ tiếng khóc của hai đứa, thôi thấp thỏm. Bỗng dưng nghe tiếng động truyền ra khiến chàng giật mình.


      “Sao vậy? Có chuyện gì vậy?” Chàng bối rối vỗ cánh cửa.


      Chu Thừa Hồng trừng mắt nhìn Chu Thừa Vũ, nhìn quen vẻ chín chắn trưởng thành của tam đệ từ bé đến giờ. ngờ qua ba mươi năm, chợt phát có lẽ mình phải nhận thức lại tam đệ. Đây là tam đệ của ư? Hớt ha hớt hải, đứng ngồi yên, như thể xông vào phòng bất cứ lúc nào!


      “Thừa Vũ!” túm lấy Chu Thừa Vũ, “Đệ bình tĩnh chút , sao đâu! Nữ nhân nào sinh con cũng vậy thôi!” Chính đồng hành cùng Tạ Kiều cả hai lần sinh nở nên rất có kinh nghiệm. So ra, Hồ Ngọc Nhu sinh thuận lợi hơn Tạ Kiều nhiều.


      Qủa nhiên, vừa dứt lời giọng của Tạ Kiều vang lên, “Tam đệ an tâm, có gì đâu.” Nàng ta dừng lại rồi bổ sung: “Chỉ là, Tam đệ muội phải sinh đôi, mà sinh ba, giờ sinh tiếp!"


      “Sinh ba?!” Chu Thừa Hồng buột miệng.


      Chu Thừa Vũ thay đổi sắc mặt, lập tức tiến lên, "Còn Nhu Nhu sao, Nhu Nhu còn ổn chứ?"


      Tạ Kiều định trả lời, Chu lão thái thái kêu lên: "Sinh, sinh ra rồi!"


      Sau đó giọng của bà đỡ vang lên, "Chu choa, chúc mừng, chúc mừng, cuối cùng cũng có tiểu thiên kim rồi!"

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 140. Nhu Nhu, như thế nàng giờ rời xa ta được, đúng ?


      Cả ba bé đều được bà đỡ lau rửa sạch . Quản ma ma bọc kín từng bé và bọc kỹ tiểu nương vừa mới chào đời.


      hơi ra đời liền ba bé, cần được ba người bế. Phòng sinh vốn lớn bỗng chốc trở nên nhộn nhịp. Chu lão thái thái ôm lão đại, bà đỡ ôm lão nhị, Tạ Kiều vội dành ôm cháu duy nhất rồi mở cửa xông ra.


      Chu Thừa Vũ lập tức đón đầu.


      Chu Thừa Hồng cũng chịu thua kém, vội vàng theo kịp.


      Em dâu ba quả là tài giỏi, sinh liền ba đứa, Chu Thừa Vũ hay lắm, lần đuổi kịp mình!


      Hơn nữa, ban nãy lọt lòng cháu đúng hông?


      Chu Thừa Hồng cũng trông ngóng có con như Tạ Kiều vậy. Vợ là đại mỹ nhân, cũng tuấn tú, nên chắc chắn con của hai người là tiểu mỹ nhân.


      "Thừa Vũ con ơi, đến đây xem xem trưởng tử con này. Cháu tuấn tú y như đúc con hồi bé." Chu lão thái thái bế lão đại cho Chu Thừa Vũ xem.


      Thằng bé đỏ au, khuôn mặt nhăn nheo, đẹp chỗ nào vậy mẹ? Chu Thừa Vũ thể trái lòng tán đồng lời Chu lão thái thái. Nhưng sao, con của chàng, mặc dù chàng thấy đẹp nhưng vẫn thấy thương.


      Chàng giơ tay nhận con.


      Chu lão thái thái hơi ngạc nhiên, người ta ôm cháu ôm con, ngờ con bà muốn bế cháu bà.


      Động tác của Chu Thừa Vũ hơi lúng túng, nhưng bởi vì chàng có hai tháng tập bế bồng nên rất nhanh thích ứng được, còn căng thẳng. Chàng bế trưởng tử nhìn thứ tử trong lòng bà đỡ, ờ, đều như nhau, cũng đỏ au và mặt bé nhăn nheo y đúc.


      Tạ Kiều trông thấy, nhanh chóng bế tiểu thiên kim duy nhất đến trước mặt chàng, "Chu Thừa Vũ nhìn nè, tiểu nữ nhi nhà đệ đây đây."


      Ba tiểu bảo bảo còn , cần phải bế cẩn thẩn.


      Ba đứa đều chảy trong người dòng máu của chàng và Nhu Nhu, là con của chàng và Nhu Nhu. Con của hai người những ba đứa, ràng buộc với nơi này càng nhiều, chắc chắn Nhu Nhu ở đây lâu, có lẽ là mãi mãi và cùng nhau răng long đầu bạc.


      Trái tim của Chu Thừa Vũ mềm nhũn.


      “Đệ nhìn Nhu Nhu.” Chàng bế lão đại và sải bước vào phòng sinh.


      Mặc dù sinh xong, nhưng từ xưa đến nay phòng sinh mặc định là lãnh địa dơ bẩn, phải nơi nam nhân nên vào. Chu lão thái thái đương muốn tiến lên cản lại, ấy thế bị Tạ Kiều kéo tay áo bà lại.


      “Tam thẩm mau nhìn nè, tiểu tôn nữ đễ thương ghê chưa.” Tạ Kiều cười .


      Chu lão thái thái thích trẻ con, vừa quay đầu liền nhìn thấy gương mặt nhắn ngủ say. Bà chợt nhớ đến Tiểu Chiêu ở chốn biên cương xa xôi, "Ôi, tiểu tôn nữ đáng quá, xinh xắn như Tiểu Chiêu vậy. Hồi Tiểu Chiêu mới chào đời cũng đẹp như vầy."


      Tạ Kiều cười suýt xỉu, mặc dù nàng rất thích cháu , nhưng thứ cho nàng nhìn ra được chút vẻ đẹp nào thông qua làn da đỏ ửng và gương mặt nhăn nheo như khỉ của con bé.


      Hồ Ngọc Tiên thương hết cháu trai cháu , nhưng dì út như nàng dám bế đứa nào mặc dù cũng học qua khóa bế bồng. Vì rể ôm lão đại , nên nàng chạy qua chạy lại giữa bà đỡ và Tạ Kiều để nhìn lão nhị và tiểu chất nữ. nàng cười tít mắt, lòng mừng cho đại tỷ.


      nàng học theo Hồ Ngọc Nhu thưa Tạ Kiều "Nhị tẩu, hay là chúng mình bế hai cháu vào cho đại tỷ nhìn !"


      Vẫn là tiểu nương chưa trải đời.


      Chu Thừa Vũ vừa vào trong đó, hiển nhiên hai vợ chồng thủ thỉ với nhau.


      Nàng cười lắc đầu, "Gấp gì chứ, đại tỷ của muội thiếu gì thời gian nhìn các bảo bảo chứ. Chúng ta ôm cháu về phòng trẻ con cạnh chính phòng rồi kêu nhũ mẫu cho các bảo bảo ăn no trước ."


      Hồ Ngọc Tiên phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó gật đầu đồng ý.


      Trong phòng sinh, Quản ma ma và bọn Tú Vân bận rộn ngừng, tranh thủ mọi người nhìn các tiểu chủ tử liền nhanh chóng lau người cho Hồ Ngọc Nhu và dọn dẹp sạch . Chốc lát, có tiểu nha đầu bưng canh trứng vào.

      Hồ Ngọc Nhu thực rất rất đói, uống hơi hết gần nửa bát. Chính lúc này, Chu Thừa Vũ bồng con vào.


      Sinh con được xem là thiên chức của phụ nữ, là chặng đường mà bất cứ người phụ nữ nào cũng trải qua, nhưng phải ai cũng sẵn sàng chịu đựng nỗi đau đó. Mặc dù Hồ Ngọc Nhu phải thiên kim kiều nữ, nhưng rất biết thương bản thân như bao thiếu nữ đại, cho dù xuyên đến cổ đại, vẫn được Chu Thừa Vũ cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, chưa từng chịu nếm trải chút khổ sở nào.


      Hôm nay đẻ đau chết được.


      lần sinh ba, nếu ở đại, chỉ sinh đôi cơ bản đều sinh mổ. Sinh con ở cổ đại đặt mình vào nguy hiểm, nếu cho Hồ Ngọc Nhu có cơ hội lựa chọn, biết mình sinh thường ba đứa, chắc chắc chịu nổi, đẻ quá.


      chống chọi đến giờ, bỗng nhìn thấy Chu Thừa Vũ, khóe mắt bỗng chốc nóng lên.


      Chàng ngược sáng bước vào, sau đó xoay người đá cửa khép lại.


      Hồ Ngọc Nhu phải ở cữ sau sinh, chàng biết nàng được ra gió.


      Chu Thừa Vũ bế con, từng bước vững vàng về phía .


      Nhìn thấy Chu Thừa Vũ, Hồ Ngọc Nhu có cảm giác mình vĩ đại , sinh liền ba nhóc, ghê chưa.


      Sau này còn là bé nữa, trở thành mẹ em bé rồi.


      Nhìn chàng lần nữa, cảm thấy tủi thân vô cùng, vừa mệt vừa đau.


      Nếu phải vì chàng, thương con, có lẽ gắng gượng sống sót nổi.


      Chu Thừa Vũ nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu bĩu môi, đỏ hoe hai mắt, vội đến mức nhét lão đại cho Quản ma ma, đến ngồi cạnh giường, quên mất lí do ôm con vào.


      "Nàng sao thế? Đau lắm à?" Chàng cầm lấy cái bát trong tay Hồ Ngọc Nhu, tiện thể nắm tay, bóp khẽ: "Vất vả cho Nhu Nhu rồi."


      Nước mắt Hồ Ngọc Nhu rơi xoành xoạch.


      Quản ma ma sợ quá hét lên: “Thái Thái của ta ơi, ngài được khóc, được khóc. Ngài ở cữ kị nước mắt, ngài có đủ nam đủ nữ, con cái khỏe mạnh, có lão gia chiều chuộng, phải vui lên chứ, ngài khóc làm gì?”


      Ừa, sao phải khóc?


      Hồ Ngọc Nhu biết nữa.


      vì tủi thân, đau đớn hay kiệt sức?


      Vì sao?


      Là vì quá hạnh phúc.


      Hồ Ngọc Nhu nắm chặt tay Chu Thừa Vũ và chớp mắt mạnh, cố gắng kìm lại nước mắt.


      "Hết đau rồi, đau chút nào, thiệt ý."


      Ở bên ngoài, Chu Thừa Vũ nghe mồm tiếng kêu rên đau đớn của .


      Chàng cúi người hôn lên từng giọt nước mắt của vợ.


      Hồ Ngọc Nhu cố nín khóc theo lời cấm kị Quản ma ma. Sau đó khóe miệng nhếch lên càng cao, lòng tràn đày ngọt ngào.


      Vì Chu Thừa Vũ thất thố như vậy, vì Chu Thừa Vũ công nhận mọi cố gắng bỏ ra.


      Cũng là bởi vì Chu Thừa Vũ thầm: "Nhu Nhu, như thế nàng giờ rời xa ta được, đúng ?"


      Nếu là hỏi ý kiến của , tất nhiên rời bỏ.


      Hồ Ngọc Nhu ôm cổ Chu Thừa Vũ, nhưng chợt nhớ ban nãy sinh nở ra rất nhiều mồ hôi, hơn nữa ở cữ kị nước, thể tắm rửa, nhiều lắm chỉ lau người sương sương, biết người mình có mùi lắm .


      muốn đẩy Chu Thừa Dư ra.


      Có điều Chu Thừa Vũ ôm rất chặt, đẩy ra, ra cũng muốn đẩy lắm.


      biết Quản ma ma và đám Tú Vân ra ngoài lúc nào.


      Chu Thừa Vũ hề chê bai Hồ Ngọc Nhu chút nào, chậm rãi liếm mút, mỗi nụ hôn cực kì vương vấn.


      “Ta nàng.” Chàng khẽ thào nhưng dứt khoát, “Trọn đời này chỉ mỗi nàng thôi.” Cho dù nàng là ai, bất kể đến từ đâu, ta vẫn chỉ nàng.


      "Thiếp cũng chàng."


      Hồ Ngọc Nhu vốn dĩ muốn ngắm các cục cưng trăm cay ngàn đắng mới sinh ra, nhưng tâm tình với chồng xong, thôi lát nữa vậy.


      Cho đến khi Hồ Ngọc Nhu thúc giục, Chu Thừa Vũ mới ôm con vào. Ba nhóc tì được bọc tã như nhau, trừ lão đại được chấm son giữa trán ra, hai nhóc lại làm dấu vì trong đó có . Ba bé được đặt giường, Hồ Ngọc Nhu nhìn từng đứa , sờ đến sờ lui, có cảm giác ngắm nhiêu cũng đủ.


      Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu biết là con trai hay con nên đặt đủ thứ tên. Mặc dù con nhiều hơn dự tính, nhưng đủ tên để đặt.


      Trưởng tử tên Chu Chính Tắc, thứ tử tên Chu Chính Quân.


      Nữ nhi út tên Chu Yến Yến.


      Nhà mẹ đẻ của Hồ Ngọc Nhu ở Kinh thành mà có cũng như nên tam phòng nhà họ Chu báo tin vui chỉ vẻn vẹn họ hàng của nhà họ Chu.


      Nghe Hồ Ngọc Nhu sinh ba, bên này Lương Nguyệt Mai được Chu Thừa Lãng hộ tống sang, trước thăm các cháu, sau thăm Hồ Ngọc Nhu. Ngày dự sinh của cổ là vào mùa xuân năm sau. Lương Nguyệt Mai mang thai nên bụng to lắm, nhưng Chu Thừa Lãng sợ gặp phải cố như Hồ Ngọc Nhu ở Đông Sơn Tự nên tự mình hộ tống.


      Lương Nguyệt Mai ngượng ngùng với : "Chàng ta cứ nằng nặc theo vào, muội cứ mặc kệ , làm như thấy là được."


      Hồ Ngọc Nhu cười cười, khẽ thầm vào tai nàng ta: "Muội biết, tỷ biết muội ngại chuyện này mà. Mà đấy, đại bá tốt với tỷ, tỷ cũng đừng vui mừng trong bụng, cũng nên lộ ra cho người ta biết chứ."


      Lương Nguyệt Mai bật cười.


      Đúng vậy, hai người phải người kiểu cách như thế.


      Chu Thừa Lãng cẩn thận như vậy, ấy thấy hơi phiền, nhưng vui vẻ nhiều hơn. Khẽ siết chặt bàn tay của Hồ Ngọc Nhu, cổ cười mắng: "Cả muội cũng trêu ta đấy à."

      ·

      Tiệc đầy tháng của ba tiểu bảo bảo vào ngày khá lạnh.


      Ngoài trừ họ hàng thân thiết của nhà họ Chu, Công chúa An Bình- mẹ của Lương Nguyệt Mai gửi quà chúc mừng, còn có nhà mẹ đẻ của Tạ Kiều- đích thân mẹ ruột Tạ phu nhân và con dâu bà đến đây. Lão tổ tông của phủ Uy Viễn Hầu cũng đến xem như rất nể mặt rồi, có điều Chu tam lão gia- ông nội ruột đến, Chu nhị lão gia trở mặt hôm bữa cũng có mặt.


      Ngược lại là có vài người nhà mẹ đẻ Chu lão thái thái vác mặt đến nịnh bợ, bọn họ hiểu tam phòng nhà họ Chu nay khác xưa, muốn làm lành quan hệ hai nhà. Dẫu sao hôm nay là ngày vui, người đến là khách, lý nào đuổi khách.


      Phủ Thái tử cho người tặng lễ, vài đồng liêu trong phủ Thái Tử cũng đến, muốn kết giao với Chu Thừa Vũ. Nhưng điều khiến Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu ngạc nhiên là đích thân Túc Thân Vương dắt Lương Minh Nguyên và Lương Thành Vân đến cửa.


      Triệu Tịch Ngôn cũng chuẩn bị quà và đến chúc mừng.
      Tiểu Ly 1111levuong thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 141. Còn chờ mai gì nữa, thiếp, thiếp hỏi Ngọc Tiên cho ra lẽ, ngay và liền.


      Mặc dù Hồ Ngọc Nhu biết mình thai ba, nhưng mặc định là thai đôi, nhất là đến lúc gần sinh sợ bụng quá lớn nên ăn ít và kiên trì vận động mỗi ngày vài vòng.


      Sinh xong rồi, bụng xẹp lép như bóng bị xì hơi, cả người ốm rất nhiều.


      Sau tháng ở cữ, cơ thể hồi phục được bảy tám phần, nhưng mỡ bụng chưa tan. Rốt cuộc sinh ba đứa, nên da bụng còn mịn màng và căng bóng như trước, có mỡ và nhăn nheo.


      Hồ Ngọc Nhu lần đầu muốn khóc, là phái nữ ai chẳng cái đẹp. sờ sờ bụng mình, tưởng tượng khi bum ba là bum với Chu Thừa Vũ, lỡ chàng ta sờ bụng


      Hồ Ngọc Nhu vốn thương con như trứng vàng, nhưng giờ chợt có loại ý nghĩ bậy bạ chớp lóe: biết đâu hông sinh hoặc sinh từng thai là được rồi.


      Còn may là Lương Nguyệt Mai lưu lại y bà 50 tuổi am hiểu phụ khoa. Hồ Ngọc Nhu chưa kịp nhớ đến bà là bà chủ động giúp Hồ Ngọc Nhu xoa bụng. Bà ta có tay nghề xoa bóp lâu đời, chỉ tan mỡ mà còn giúp hồi phục da căng bóng, khôi phục như chưa từng sinh nở.


      Mặc dù hôm nay là tiệc đầy tháng của con trẻ, Hồ Ngọc Nhu phải ôm con ra tiếp khách. Nhưng để phục hồi càng sớm càng tốt, thà dậy sớm hơn canh giờ, để tranh thủ cho y bà nửa giờ.


      Sau khi xoa bụng, đơn giản tắm rửa sạch , sau đó thay quần áo mới rồi ra ngoài.


      Tiệc đầy tháng vẫn mời Tạ Kiều đến chủ trì, Hồ Ngọc Tiên theo học hỏi. Bên khách nam Chu Thừa Lãng sớm phụ đãi khách chung với Chu Thừa Hồng. Y vốn nỡ xa Lương Nguyệt Mai, nhưng thân vừa là Phò mã vừa là Hầu gia, khách khứa nhộn nhịp, theo lý nào cũng phải ra mặt.


      Hồ Ngọc Nhu đến thẳng phòng trẻ con.


      Trước khi sinh, Hồ Ngọc Nhu thề son sắt cho con bú sữa mẹ nên dẫu sinh 3, cũng phải bổ sung đủ loại canh cá canh gà để đủ sữa cho con, nhưng chỉ đủ đứa thôi. Cuối cùng cũng nhờ đến nhũ mẫu, còn mình cho các con bú mỗi tối rồi dỗ ngủ luôn. Mỗi bữa ba đứa, vậy mà có đứa bú no, có đứa được đến lượt nữa.


      Chu Thừa Vũ nhận định Chu Chính Tắc là huynh trưởng nên nhường đệ đệ muội muội là điều nên làm, thế là mỗi khi đến giờ bú sữa, chàng bế Chu Yến Yến trước, sau đó đến lượt Chu Chính Quân, đến thời khắc Chu Chính Tắc mong mỏi nhất, thường hay là lúc Hồ Ngọc Nhu hết sữa.


      Hồ Ngọc Nhu chịu được đứa nào bị tủi thân cả, huống gì Chu Chính Tắc là cả nữa cũng sinh sớm hơn chưa được nửa canh giờ. Cho nên chia luật, hôm nay là 1 2 3 (lão đại lão nhị lão tam), mai là 2 3 1, mốt là 3 2 1, đảm bảo công bằng.


      bước vào phòng ba nhóc tì thức giấc, mỗi đứa đều được nhũ mẫu của mình bế cho bú.


      Cảnh tượng này ...khá hoàng tráng.


      Hồ Ngọc Nhu cũng tiến lên, tuy các nhóc còn thơ nhưng Hồ Ngọc Nhu luôn có cảm giác hễ cha mẹ thương ai nhỉnh hơn chút là bọn nhóc biết được ngay. Bây giờ chỉ có mỗi mình , nên vào vậy. Vừa khéo ban nãy mới xoa bóp, giờ cơ thể vẫn hơi nhoi nhói nên lặng lẽ vừa vuốt ve bụng mình vừa chờ bọn nhóc bú no rồi ngủ. Đây phải vấn đề tin hay tin nhũ mẫu, chỉ đơn giản là ai làm mẹ đều yên tâm về con cái. tiện ôm con tranh thủ kiểm tra chút vậy.


      Hồ Ngọc Nhu quanh vòng, thấy đứa nào đứa nấy cũng no say, cũng thở phào nhõm.


      Hôm nay họ hàng đến sớm, Chu Thừa Vũ bèn dẫn Chu Thừa Hồng đến để bế con ra gặp khách. Chàng trông thấy Hồ Ngọc Nhu đỏ hây hây mặt trước phòng, hơi nhíu mày với Chu Thừa Hồng: "Huynh bế Tắc ca nhi ra ngoài trước, bọn đệ bế hai đứa ra sau."


      Chu Chính Tắc là trưởng tử của chàng, đương nhiên địa vị trong lòng khác hẳn các con khác. Được coi trọng nhiều tương đương chịu khổ nhiều. Bởi tương lai cậu gánh vác tam phòng, nên giờ cậu là người ra gặp khách đầu tiên.


      Chu Thừa Hồng biết ý đồ đệ đệ và muốn bế Chu Chính Tắc, phải ghét gơi gì. và Tạ Kiều thường hay sang giúp đỡ chăm cháu. Chỉ là muốn ôm cháu bé bỏng thơm tho mềm mại hơn cơ.


      Bởi thế ậm ừ cho qua chuyện, ngó thấy Chu Thừa Vũ bận kéo Hồ Ngọc Nhu về phòng, vội vàng chạy ùa vào bế Chu Yến Yến rồi chạy vèo ra.


      Hồ Ngọc Nhu bị Chu Thừa Vũ kéo vào phòng mà chả hiểu ra sao, phải các phòng khác nhà họ Chu đến rồi sao, phải bế con ra chào khách chứ? Sao chàng kéo vào phòng? Có chuyện quan trọng ừ hử?


      ngước lên, tỏ vẻ dò hỏi.


      Chu Thừa Vũ nhìn đôi môi mọng nước, má hây hây đỏ, đôi mắt sóng sánh nước như biết , chàng chợt thở gấp. Chàng biết Hồ Ngọc Nhu tuyệt sắc, nhưng hai người sống với nhau hai năm nhìn riết quen. Ai biết được sinh xong, nàng thêm vài phần quyến rũ phong lưu, khiến chàng nỡ rời mắt.


      Đặc biệt là ... tại, gương mặt ửng đỏ.


      Chàng cần đoán cũng biết vừa làm gì.


      Tất nhiên là nhờ y bà xoa bóp.


      Nhắc đến đây, nhớ đến chuyện cười.


      Nhớ lại lần đầu tiên Hồ Ngọc Nhu được xoa bóp, khi đó Hồ Ngọc Nhu đau vô cùng, chịu hông nổi. Vừa hay, Chu Thừa Vũ ở cửa, nghe thế lập tức đen mặt, dứt khoát vào đuổi y bà ra.


      Sau khi Hồ Ngọc Nhu giải thích lý do lúc lâu, chàng hiểu được nên đuổi bà ta nhưng muốn nàng bị đau và bị bất cứ ai nghe tiếng rên rỉ của vợ. Thế là chàng đen mặt tình nguyện học xoa bóp, sau đó đóng cửa lại và ôm Hồ Ngọc Nhu lên giường thực hành.


      Hồ Ngọc Nhu muốn chàng nhìn thấy cái bụng xấu xí của mình, nhưng bị chàng đả động, chẳng những ghét mà còn hôn lên bụng mình, rồi cũng thỏa hiệp.


      Ai ngờ kết quả, xoa bóp chẳng bao lâu mà kẻ chịu thua trước là Chu Thừa Vũ. Từ khi biết Hồ Ngọc Nhu mang thai chưa được ba tháng, sau đó hay tin mang song thai lại ăn chay thêm nửa năm. giờ chàng mò mẫn Hồ Ngọc Nhu, nghe tiếng rên khe khẽ của nàng, nhìn được mà ăn được, đúng tự ngược mà.


      Đêm hôm đó tuyết rơi. Hôm sau, Chu Thừa Vũ phải tắm nước lạnh mới hạ được hỏa.


      Lúc này, Hồ Ngọc Nhu nhìn mình, Chu Thừa Vũ lập tức nhớ tới chuyện cũ, ôm eo và nâng đầu lên, sau đó hôn ngấu nghiến.


      Khoảnh khắc đôi môi va chạm, Hồ Ngọc Nhu có chút sững sờ. Hôm nay là tiệc đầy tháng của con mà. Ngoài kia đầy rẫy khách mời. Chu Thừa Vũ bế con khoe với họ hàng sao, chạy vào đây ỡm ờ với làm chi?


      Hồ Ngọc Nhu hề có thiện ý hợp tác, mở to đôi mắt khó hiểu. Chu Thừa Vũ có hứng cũng khó nhào lên.


      Chàng cắn môi Hồ Ngọc Nhu cái.


      Hồ Ngọc Nhu bị đau, bèn lên án: "Chu Thừa Vũ!"


      Chu Thừa Vũ khẽ ‘ừm’, : “Ta trước, nàng rửa mặt rồi lát hẵng ra, ta giải thích cho nàng.”


      Mặt bị sao à?


      Hồ Ngọc Nhu sờ sờ mặt mình.


      Ban nãy vì sơ xuất bị Chu Thừa Vũ đột ngột tấn công, cho nên chưa kịp đỏ mặt thành ra nhiệt độ mặt vẫn bình thường.


      Chu Thừa Vũ nghiêng người bên tai : "Mặt nàng đỏ như vậy, nếu người ngoài nhìn thấy, e là cho là ta nóng lòng đẩy ngã nàng làm sao bây giờ."


      Mặt Hồ Ngọc Nhu tức nóng hổi.


      Chu Thừa Vũ xoay người ra ngoài, nhìn về phía chiếc gương đồng bàn trang điểm. Trong đó có thiếu phụ ... có gương mặt phơi phới đầy xuân sắc.


      Hồ Ngọc Nhu: "..." Quả nhiên là nên đợi lúc rồi hẵng ra ngoài.


      Chu Thừa Vũ nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của Hồ Ngọc Nhu vừa rồi, khỏi nhếch miệng lên. Bước đến cạnh Chu Thừa Hồng, cho dù biết bế Chu Yến Yến ra cũng giận, ngược lại đích thân bế Chu Chính Tắc, kêu nhũ mẫu bế Chu Chính Quân ra ngoài.


      Ngay lúc họ hàng trêu chọc bọn nhóc nghe báo Túc Thân Vương đến và muốn gặp riêng Chu Thừa Vũ.


      Túc Thân Vương đến sớm như vậy, vừa nghĩ biết có chuyện quan trọng cần bàn. Chu Thừa Vũ cẩn thận đưa Chu Chính Tắc cho Chu Thừa Lãng bế, còn mình nhanh chân ra ngoài.


      Hồ Ngọc Nhu sinh con cho mình, chàng cũng chẳng để tâm đến Lương Minh Nguyên nữa. Chàng sai người dẫn nàng sang chỗ Hồ Ngọc Nhu, chợt thấy Lương Thành Vân theo, có hơi giật mình.


      Hôm nay trông Lương Thừa Vân như bé ngoan, cậu đứng im sau lưng Túc Thân Vương. Túc Thân Vương hạ quyết tâm, tự nhiên chút do dự mà thẳng: "Chu đại nhân, hôm nay ta đích thân đến đây để hỏi ý ngươi, ta muốn cầu thân Hồ tứ tiểu thư cho tôn nhi nhà ta."


      Đích thân đến, thể vẻ xem trọng.


      Hỏi ý, thể cấp bậc lễ nghĩa.


      Mặc dù Chu Thừa Vũ hơi giật mình chút nhưng thể nào nổi giận được. Chàng nhìn hai má Lương Thừa Vân bất ngờ đỏ lên, thầm cáu.


      Lẽ nào thằng nhãi Lương Thành Vân dụ dỗ Ngọc Tiên?


      Chàng cho phép Hồ Ngọc Nhu thu nhận Hồ Ngọc Tiên. Mặc dù tiểu nương lỗ mãng nhưng luôn suy nghĩ cho Hồ Ngọc Nhu, kể từ khi bất chấp tất cả vạch trần bộ mặt của Tô thị, chàng xem con bé như muội muội ruột nhà mình.


      Nếu Lương Thừa Vân thực biết liêm sỉ, Chu Thừa Vũ nhất định bỏ qua cho cậu ta.


      “Chuyện này, tại hạ phải bàn bạc lại với nội tử mới quyết định được.” Ý là chưa biết thực hư ra sao, chưa tiện từ chối thẳng.


      Lương Thành Vân nghe xong yên lòng hẳn. Nhu Nhu tỷ là người tốt, có lẽ tốt với người khác nhưng tốt với cậu vô cùng, cũng tệ bạc với Hồ Ngọc Tiên, thế nào cũng chịu gả nàng cho cậu thôi.


      Về phần Hồ Ngọc Tiên, chẳng phải nàng bảo nam nữ thụ thụ bất thân sao, hôm đó hai người ‘thân’ (hôn) rồi còn gì, nàng hết đường rồi.


      Trở ngại khó khăn nhất trong chuyện này chính là Túc Thân Vương và Chu Thừa Vũ. Cậu thu phục Túc Thân Vương, chỉ cần Chu Thừa Vũ phản đối, cơ bản thành nửa.


      Cậu hiểu giờ mình phải cách thông minh nhất, nhưng để đề phòng, vẫn đứng lên thôi.


      “Mặc dù chuyện tháng rồi là cố, nhưng dẫu sao xảy ra, ta nhất định chịu trách nhiệm, trọn đời trọn kiếp phụ Hồ Tứ tiểu thư.” Cậu nghiêm túc đưa ra lời hứa hẹn, dáng vẻ này khiến Chu Thừa Vũ ê răng hết sức.


      Chuyện này liên quan đến danh tiết nữ tử, huống chi nữ tử này là em vợ của mình, Chu Thừa Vũ hỏi thẳng tiện. Chàng đột ngột đứng dậy, nén nỗi bực tức vào trong bụng, lúc sau mới mở miệng: "Hôm nay là tiệc đầy tháng của khuyển tử, bề bộn bốn bề, kính xin Vương gia tự tiện, thứ cho tại hạ thể tiếp đãi chu toàn."


      Túc Thân Vương cũng vội vàng đứng dậy, phụ họa vài câu rồi ra thư phòng. Ông dám làm hơn, dẫn Lương Thừa Vân đến chỗ khách nam.


      Chàng đương lúc bực bội, lại thấy hạ nhân dẫn Triệu Tịch Ngôn vào, chàng phất tay ra hiệu dẫn người sang khách nam luôn cho khuất mắt.


      Triệu Tịch Ngôn đến vì chúc mừng, là chúc mừng Hồ Ngọc Nhu, hai là chúc mừng thượng cấp Chu Thừa Vũ, ba ư, ba là vì hi vọng có thể may mắn gặp mặt Lương Minh Nguyên, bởi thân phận cả hai tại quá chênh lệch.


      Dè đâu ra đường xem hoàng lịch, vừa vào phủ bị đuổi.


      Kết thúc ngày vui vẻ trong bận rộn. Tiễn hết khách khứa là lúc ba đứa nhóc say giấc mộng ngọt ngào.


      Chu Thừa Vũ cho Hồ Ngọc Nhu biết vụ cầu hôn.


      Hồ Ngọc Nhu bị tin này oanh tạc mất hồn, "Cái gì? Chàng cài gì? Túc Thân Vương cầu thân Ngọc Tiên cho Lương Thừa Vân?"


      Chu Thừa Vũ gật đầu, "Ừa! Ta e là có tình. Lương Thành Vân có mặc dù chuyện tháng trước là cố, nhưng chịu trách nhiệm! Ngày mai nàng hỏi thử Ngọc Tiên rốt cuộc có chuyện gì và dò hỏi ý muội ấy xem sao? Lương gia phủ Túc Thân Vương, đặc biệt là đại phòng, phải chốn gửi gắm lý tưởng.”


      Chứ gì nữa! Nhà họ Lương phức tạp, mà Lương đại phu nhân chẳng bình thường. Điểm tốt duy nhất là Lương Minh Nguyên, nàng là tỷ tỷ chân chính của Ngọc Tiên, nếu gả con bé qua đó, nàng chắc chắn bảo vệ.


      Nhưng cái chính là nàng có bản lĩnh đó! Cùng lắm chỉ cản trở Lương đại phu nhân kiếm chuyện, chứ nhị phòng và tam phòng … thôi bỏ .


      Hồ Ngọc Nhu nào ngồi yên được, ngay lập tức đứng lên, miệng bảo: "Còn chờ mai gì nữa, thiếp, thiếp hỏi Ngọc Tiên cho ra lẽ, ngay và liền."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :