1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 14. Chu gia có thông lệ nạp thiếp, hay là làm nha hoàn thông phòng, thế nào?


      Nhìn thấy hai mẹ con ôm đầu khóc thảm thảm thương, Hồ Lĩnh lập tức nhớ lại hôm qua khi Tiết thị tìm ra A Uyển tình cảnh cũng thế này. Hôm qua là tìm ra A uyển , khóc thảm thương tới đau lòng là lẽ dĩ nhiên, nhưng hôm nay là ...


      Trong lòng Hồ Lĩnh đột nhiên thấy thoải mái.


      Hồ Ngọc Uyển vừa khóc sướt mướt vừa kể lại chuyện, "Nương, con ...... con nên làm gì bây giờ? Hôn nhân đại của con mất rồi...... đại tỷ, tỷ ấy chỉ lấy đoạt lấy hôn của con mà tỷ ấy còn muốn bỏ đói chết con. Tỷ ta vô cùng ác độc, nương người phải làm chủ cho con!"


      Hồ Ngọc Nhu vốn nắm tay Hồ Ngọc Tiên, tức siết mạnh tay lại.


      Hồ Ngọc Uyển này! Bức chết tiểu nguyên chủ còn chưa tính, mà giờ này còn dám trả đủa!


      Đúng là thể nhìn ra chỉ là nha đầu nho , còn chưa hết vẻ ngây thơ mà có trái tim độc ác đến vậy.


      Trong lòng giận điên, thả Hồ Ngọc Tiên rồi đột ngột đứng dậy.


      có phản ứng như vậy dọa mọi người trong phòng giật nảy mình, Tiết thị đúng lúc càng ra sức ngắt thịt non mềm bên hông Hồ Ngọc Uyển. Nguyên bản bà cho rằng Hồ Ngọc Uyển kể chuyện này ra, lại khóc lát để tranh thủ đồng tình của mọi người là được. Bà đâu ngờ Hồ Ngọc Uyển nghe lời bà, lại có tâm tư bức tử Hồ Ngọc Nhu!


      Con thỏ bị ép còn cắn người, huống chi là con người!


      Bà vội vã cướp lời quát mắng Hồ Ngọc Uyển, "Con ăn bậy bạ gì hả! Đại tỷ con ...... nếu con đại tỷ con hâm mộ con có thể gả được mối hôn tốt có thể, nhưng nàng muốn hại chết con, đời nào có chuyện đó!"


      Chu Thừa Vũ nhếch nhếch môi, biết Tiết thị đây là muốn nịt nọt y. Chỉ là thừa dịp đó thóa mạ Hồ Ngọc Nhu .


      Y cầm tay Hồ Ngọc Nhu lắc lắc: "Phu nhân phải lo lắng, ngồi xuống trước nào. Hồ tam tiểu thư nàng làm vậy, nếu nàng quá gấp gáp, khác nào giống bị trúng tim, thẹn quá hóa giận."


      Nghe lời này, Hồ Ngọc Uyển vui vẻ đầy mặt, chả lo hông còn đau, "Chu đại nhân, người phải làm chủ cho ta! Đại tỷ ta nàng ham mê quyền quý, để gả cho người mà do dự vứt bỏ biểu ca, cướp hôn của ta thôi còn muốn hại chết ta mà! Loại người lòng dạ rắn rết thế này, Chu đại nhân, người nên ... nên đánh nàng ta vào đại lao! "


      Chu Thừa Vũ ấn Hồ Ngọc Nhu trở lại chỗ ngồi. Ngẩng đầu nhìn Hồ Ngọc Uyển. "Hồ tam tiểu thư có lý."


      Có lý?


      Hồ Ngọc Nhu nhàng quay đầu lại, thấy Chu Thừa Vũ vậy mà khe khẽ cong khóe môi, như cười!


      Từ ngày gả cho tới giờ, đây là lần đầu thấy cười, ngày vui trong đời là thành thân ấy cũng cười, còn giờ cười cái giề? . Cười ... Cười Hồ Ngọc Uyển ngu ngốc sao?


      Phải chăng có vẻ như là được logic?


      Mặc dù Hồ Ngọc Uyển từng nhìn thấy Chu Thừa Vũ, nhưng cũng chỉ xa xa liếc mắt thế thôi, nào giống bây giờ, y ngồi trước mặt, mỉm cười chuyện với nàng. Nam nhân này nay hai mươi bảy rồi, mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng ngồi ở đây lại mơ hồ có khí thế người ở cao, mặt mày tuấn lãng, miệng mỉm cười. Vào buổi chiều mùa hè nóng bức mà giống như có cơn gió xuân thổi qua, làm cho người ta cả người dễ chịu.


      Hồ Ngọc Uyển mắt sáng lên, có chút mất mát lướt qua trong lòng. Bên tai lại truyền tới tiếng Chu Thừa Vũ hỏi, "Hồ tam tiểu thư, có tin đồn rất ái mộ ta, cũng từng buông lời phải ta gả, có phải thế chăng?"


      Có phải thế chăng?


      Hồ Ngọc Uyển nhìn Chu Thừa Vũ tra hỏi, mặc dù y nhìn mình, nhưng tay vẫn nắm lấy tay Hồ Ngọc Nhu. Phút chốc bất mãn trong lòng nàng dâng tới cổ họng, biểu ca từ thích nàng ta, nàng thấy mình rất tốt nhưng ngay cả liếc biểu ca cũng thèm. Mà Chu đại nhân giờ đây, nếu như nàng ta gả cho Chu đại nhân , vậy đó là phu nhân huyện lệnh, là nữ nhân cao quý nhất của huyện Trường Châu này.


      Dựa vào cái gì ?


      Dựa vào cái gì trước có biểu ca, sau có Chu đại nhân?


      Chỉ vì gương mặt kia sao, mình đâu kém nàng ta bao nhiêu, mình cũng là mỹ nhân chứ bộ!


      "Đúng! Ta đối với đại nhân là vừa gặp , phải quân gả!" Bởi vì phải lời lòng, cho nên nàng ra chả có vẻ thẹn thùng của nương, nàng chỉ tay vào Hồ Ngọc Nhu, "Nhưng đại tỷ của ta, tỷ ấy đính hôn từ bé. Nàng có vị hôn phu, nàng đâu có tâm ý thích ngài, nàng ta chỉ thích thân phận huyện lệnh đại nhân của ngài mà thôi! "


      Quả khinh người quá đáng!


      Hồ Ngọc Tiên thoáng cái bộc phát: "A, tỷ đối với Chu đại nhân vừa thấy , phải quân gả! Tốt quá, giờ Chu đại nhân cưới đại tỷ rồi, tam tỷ à, tỷ có phải nên lập thêm lời thề, thề đời này thà làm bà già chứ lấy chồng tới chết? "


      "Ngọc Tiên!" Văn di nương hét lên, gần như ngất .


      Hồ Ngọc Tiên còn chịu đựng được nữa, nàng bước ra từ phía sau Hồ Ngọc Nhu, quỳ gối xuống liền : "Đại nhân sáng suốt, đại tỷ ra có vị hôn phu, tình cảm quả thực rất sâu đậm, cho nên tỷ ấy mới đời nào cướp hôn của tam tỷ! ràng là tam tỷ ngấp nghé vị hôn phu của đại tỷ, biết làm sao mới rắp tâm tính kế gả đại tỷ , nhưng bây giờ họ tốt rồi, còn dám ngậm máu phun người! "


      Khi nàng còn đưa tay kéo Hồ Ngọc Nhu, ý đồ kêu cùng quỳ xuống cầu tình.


      Hồ Ngọc Nhu xúc động vô cùng. Trong kí ức tiểu nguyên chủ cảm tình với Tứ muội này cũng tàm tạm thôi. Nhưng dù sau Hồ Ngọc Tiên chỉ là con thứ, hôm nay ấy đứng đầu sóng gió thế này hoàn toàn để ý ngày sau Tiết thị đối phó, lòng dạ vì tỷ tỷ.


      ngờ, Hồ gia này còn tồn tại chân tình.


      quỳ, mà thay vào đó, kéo Hồ Ngọc Tiên lên.


      Hồ Ngọc Tiên nhìn hiểu gì cả, Văn di nương lại vội vàng chạy tới giơ tay tát Hồ Ngọc Tiên, "Ngươi, ngươi lại nổi điên gì nữa hả, bậy bạ!"


      "Di nương!" Hồ Ngọc Nhu kéo Hồ Ngọc Tiên xuống sau lưng, bản thân nghênh đón đòn.


      Văn di nương tất nhiên dám đánh , miễn cưỡng thu tay lại, cả người bỗng chống vô lực tuyệt vọng xụi lơ xuống đất .


      Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển cũng phản ứng lại.


      Hồ Ngọc Uyển : ", ta đều là ! Ta ...... đại tỷ trói ta trong phòng suốt ba ngày, nay ta mới được cứu, ta đâu có tính kế cái gì đâu!"


      Tiết thị lại leo xuống bậc thang Văn di nương, : "Chu đại nhân, tứ nữ nhi nhà ta bị điên từ , khi điên lên ăn biết lựa lời, đại nhân tuyệt đối nên tin." Vừa bà vừa kéo Hồ Ngọc Uyển quỳ xuống, "Mới vừa tìm được A Uyển, xa phu ngài cũng có theo, ngài nếu tin cho người truyền vào chứng thực!"


      Chu Thừa Vũ đứng dậy và quét mắt, quét mắt tới Hồ Lĩnh đần độn, cất bước tới trước mặt Hồ Ngọc Uyển.


      "Hồ tam tiểu thư, lời ?", Y hỏi.


      Hồ Ngọc Uyển ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu, gật đầu lia lịa như giã tỏi, "Vâng! Ta đều là ! Đại nhân ngài nhất định phải tin ta! Lão phu nhân ......Chu lão phu nhân gặp qua ta, bà cũng biết tâm ý của ta! Ta thề sống chết gì cũng phải gả cho ngài! "


      Chu Thừa Vũ gật đầu và : "Tiếc thay ta và đại tỷ thành thân, mà lòng đối với ta như vậy, hay là cả hai tỷ muội cùng gả vào luôn ...... A, Chu gia có thông lệ nạp thiếp, hay là làm nha hoàn thông phòng, thế nào? "


      Nha hoàn thông phòng?


      Làm thiếp nàng còn muốn ... , làm thê tử nàng còn tình nguyện, sao có thể bằng lòng làm nha hoàn thông phòng!


      Hồ Ngọc Uyển lắc đầu chút suy nghĩ.


      chờ nàng ta đáp, Chu Thừa Vũ thở dài, "Nếu muốn, cứ quyết định vậy !" Y vượt qua Hồ Ngọc Uyển tới chuyện với Tiết thị và Hồ Lĩnh, "Tâm ý của Hồ tam tiểu thư làm ta cảm động, thề sống chết ...... tuổi mới bao nhiêu, ngược lại ta nỡ để nàng chết , bằng đưa nàng vào am ni ! Các ngươi yên tâm, chi phí ăn mặc sau này của nàng ấy đều có Chu gia ta bỏ ra. "


      Am ni ! ! !


      "! Đừng!" Nàng muốn làm nha đầu thông phòng, cũng muốn đến am ni , càng muốn chết! Hồ Ngọc Uyển đột nhiên suy sụp khóc òa, ôm Tiết thị hét lên, "Nương ơi, con muốn gả cho Tịch Nghiêm biểu ca nữa, con hối hận rồi, con gả cho Chu đại nhân, con gả cho Chu đại nhân liền!"


      Cả phòng sợ ngây người!


      Tiết thị ôm con , mặc dù bà cảm thấy bà ôm củ khoai nóng hổi, nhưng thực tế lòng bà lạnh lẽo từng đợt.


      Chu Thừa Vũ ngừng chuyện, quay trở lại chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, nhìn chằm Hồ Lĩnh.


      Giờ khắc này đại não của Hồ Lĩnh hỗn loạn nhảy bực bực, căn bản cách nào cân nhắc.


      Sao có thể thế này chứ, lời của tam nữ nhi có ý gì chứ, chẳng phải phải là trưởng nữ đoạt hôn của nàng. Mà là do nàng mơ ước cháu trai, do đó, tính kế bức trưởng nữ xuất giá, cuối cùng thành mà còn trả đũa?


      Chân ông mềm nhũn, cơ hồ là lếch từng bước tới bên Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển.


      "Ngươi, ngươi , rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Ông đẩy Tiết thị.


      Tiết thị bị ông đẩy lung lay, nhưng bà chỉ làm như nghe thấy lời ông , ngay cả mắt cũng nhìn tới.


      Hồ Lĩnh quay đầu lạ, ánh mắt ông nhìn Hồ Ngọc Nhu rũ mắt, giống như hổ thẹn, ngay lập tức quay lại. "Ngọc Tiên, Ngọc Tiên con , cái gì diễn ra vậy?"


      Hồ Ngọc Tiên còn chưa mở miệng, Chu Thừa Vũ : "Nhạc phụ đây là còn chưa tin sao? Vậy bằng, cho gọi nha hoàn bà tử của Hồ tam tiểu thư ra hỏi thử chút !."


      Nha hoàn bà tử?


      Tiết thị rốt cuộc cũng có phản ứng.


      Để giấu giếm Hồ Lĩnh, bà đuổi 2 nha đầu với bà tử bên người Hồ Ngọc Uyển ra ngoài nấp rồi. Chỉ chờ qua đoạn thời gian này, Hồ Ngọc Nhu tha cho họ là được.


      Tại sao tại... Phải chăng những kẻ này bị Chu đại nhân tóm được?


      chỉ tóm , mà còn tra ra chân tướng luôn rồi? !


      Hồ Lĩnh dám suy nghĩ sâu thêm nữa, hai ba bước tới mặt Hồ Ngọc Nhu, khom lưng :"A Nhu! Chuyện này là do mẹ con ...... là do phu nhân sai, là muội muội con sai, nhưng mà ...... nhưng cho cùng A Uyển vẫn là muội muội con, phu nhân gả cho ta mười năm qua cũng ngược đãi con. A Nhu, con có thể cầu xin Chu đại nhân hay , cầu xin Chu đại nhân tha cho bọn họ? Của hồi môn của con, của hồi môn của con ta tăng thêm 3 phần! , thêm 5 phần! Sáu phần cũng có thể! "


      Tha cho bọn họ?


      Cha này ... hóa ra cho dù ông ta bị che mờ mắt, vẫn vô cùng tàn nhẫn!


      , có lẽ ông ta chỉ tàn nhẫn với tiểu nguyên chủ.


      Hồ Ngọc Nhu nhìn ông, đáp trả mong đợi trong đôi mắt ông: " thể!"


      Ngay cả khi có thể, tiểu nguyên chủ chết vẫn thể!


      Hồ Lĩnh ngờ được trưởng nữ trở nên máu lạnh vô tình như vậy, sắc mặt ông cứng đờ, dám tin nhìn Hồ Ngọc Nhu. Tiếp theo mặt ông liền dữ tợn, giơ tay lên muốn tát lên mặt Hồ Ngọc Nhu..


      Chu Thừa Vũ sắc mặt lạnh lùng, bên cầm chén trà phóng tới.


      Y vừa có nền tảng võ công lại trong cơn giận dữ, Hồ Lĩnh bị nện hét thảm “A” tiếng, tay nâng nổi.
      Tiểu Ly 1111, Ameri, noair35 others thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      đánh vợ cửa à hừm....:yoyo61::yoyo61::yoyo61:

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Gay cấn qá

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 15. Triệu Tịch Nghiêm: "Học trò bái kiến Chu đại nhân."


      "Lão gia!"


      "Cha!"


      Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển đều sợ hãi hét lên cùng lúc, vội vàng chạy đến trước mặt Hồ Lĩnh.


      Bàn tay Hồ Lĩnh run dữ dội, đối với vợ con chạy đến cũng quan tâm, chỉ nhìn Chu Thừa Vũ, "Chu ......Chu đại nhân, ruốt cuộc ngài muốn thế nào?"


      Muốn thế nào?


      Y là quan phụ mẫu huyện Thường Châu, cho dù y bị mẹ con Hồ gia này tính kế, y có thể làm gì?


      Đây đâu phải tội chết.


      Chỉ là tức giận trong lòng xả được. Ban đầu chỉ mình y thấy giận, tới Hồ gia y mới phát giác ra từ xuống dưới Hồ gia vậy mà ngoại trừ tiểu nương kia che chở Hồ Ngọc Nhu ra, những người khác dường như đều muốn bức chết nàng. Chính y bị chọc giận còn có thể phát tác, nhưng giờ đây Hồ Ngọc Nhu gả cho y, công bằng này y nhất định phải đòi lại thay nàng!


      Chu Thừa Vũ cong tay gõ cái lên bàn, nhàng: "Nghe lời nhạc phụ kìa, mặc dù chuyện này khiến ta vô cùng mất hứng, nhưng đến cùng lại cưới được thê tử hợp ý mình. Cho nên ta đây có gì để , huống hồ gì đây là chuyện nhà Hồ gia, nhạc phụ là chủ nhà, ngài xem liệu đó mà giải quyết. ”


      mặt Hồ Lĩnh tràn đầy vui mừng, nhưng ý cười lan đến đấy mắt, sắc mặt trắng nhợt.


      Để ông liệu đó mà giải quyết, ông giải quyết ra sao, giải quyết thế nào mới làm Chu đại nhân ngài hài lòng?


      Đây vốn dĩ đâu phải tha cho vợ con ông, mà đơn giản là làm khó dễ ông đây!


      Chu Thừa Vũ muốn ở lại Hồ gia thêm chút nào nữa, người Hồ gia này từ xuống dưới đều khiến y chán ghét. Đương nhiên trừ ra người giờ phút này được y nắm tay, "Phu nhân, có vẻ như hôm nay chúng ta phải ra ngoài ăn cơm rồi, tới Đức Hưng lâu thế nào?"


      Đức Hưng lâu là đại tửu lâu có chi nhánh rộng khắp cả nước, cũng là tửu lâu tốt nhất ở huyện Trường Châu này.


      Mặc dù Hồ Ngọc Nhu mới đầu chưa hiểu ý của Chu Thừa Vũ, nhưng nhìn mặt Hồ Lĩnh trong nháy mắt trắng bệch, có thể đoán chắc gần xong rồi. Cho nên lúc này đương nhiên gật đầu, cần gì cả.


      Hai người tay trong tay ra, Hồ Lĩnh ngập ngừng gọi Hồ Ngọc Nhu, "A Nhu, A Nhu ..."


      Hồ Ngọc Nhu giả bộ nghe thấy, nhưng đến cửa đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Hồ Ngọc Tiên còn ngơ ngác đứng đó, nhìn Chu Thừa Vũ hỏi ý, "Đại nhân, thiếp xưa kia ở nhà chỉ có Tứ muội là thân nhất, ngày sau có thể mời nàng sang để trò chuyện với thiếp ? "


      Hôm nay Hồ Ngọc Tiên đứng về phía , sợ là mình mới ra cửa Hồ Ngọc Tiên liền bị Hồ Lĩnh hay Tiết thị thu thập.


      Chu Thừa Vũ gật đầu, tiếp lời với Hồ Ngọc Tiên: "Tứ muội, đại tỷ muội cả ngày đều rảnh rỗi, nếu muội có thời gian rảnh, tới nhà bồi đại tỷ muội"


      Hồ Ngọc Tiên phản ứng lại, gật đầu lia lịa, "... vâng, vâng, đại tỷ phu."


      Đại tỷ phu?


      Danh xưng này nghe khá hay đấy.


      Miệng Chu Thừa Vũ khẽ nhếch, nhàng gật đầu, coi như đáp ứng.


      Hồ Ngọc Nhu nhìn Hồ Lĩnh, muốn gọi ông tiếng cha tí nào, nhưng đây là cổ đại, trăm hay lấy hiếu làm đầu. gọi, ảnh hưởng đến danh tiếng của , nhưng ảnh hưởng lớn hơn lại là Chu Thừa Vũ.


      "Cha, Quản ma ma là ma ma bên người nương để lại cho ta, giờ con xuất giá rồi, phu nhân cũng nên tiếp tục giữ Quản ma ma lại. Ta cho người theo sau phu nhân, nâng Quản ma ma về được chứ?” thương lượng.


      Nâng?


      Hồ Lĩnh nhìn người cúi đầu dám nhìn ông, song Tiết thị bị nhìn theo bản năng run lên, chỉ thấy khoảnh khắc này bà giận tới mức thể thở được.


      “Ta cho người đưa bà ta tới” Hầu như những lời này được rít từ kẽ răng ra. xong, Hồ Lĩnh dời tầm mắt khỏi người Tiết thị, nhìn về phía Hồ Ngọc Nhu.


      Trong ánh mắt tràn đầy vẻ trách cứ, sợ là con nít ba tuổi cũng nhìn ra ấy chứ.


      Hồ Ngọc Nhu trả lời nữa.


      Chu Thừa Vũ nắm tay Hồ Ngọc Nhu băng từ tiểu viện chính rồi hết hành lang xa dài, rẽ vào góc cho đến khi thân ảnh biến mất. Hồ Lĩnh mới rốt cuộc nâng tay, bàn tay cứng rắn hướng tới mặt Tiết thị định đánh.


      Lúc này Tiết thị ngẩng mặt lên, khuôn mặt bà đầy nước mắt, vẻ mặt sợ hãi trắng bệch, răng nghiến chặt môi dưới, đôi môi có vài vết máu.


      Bàn tay Hồ Lĩnh cứ thế dừng lại.


      "Nguyệt Thu, bà, bà làm ta thất vọng quá!", Ông thất vọng .


      Tiết thị mở to miệng, nhưng lời, bà lôi Hồ Ngọc Uyển, cả hai quỳ xuống trước mặt Hồ Lĩnh. Hồ Ngọc Uyển lại nghĩ tới cậu mình thần thông quản đại, nhưng thấy phản ứng của cha mẹ vậy cũng biết điều gì. Nàng thành thành quỳ xuống, chỉ lặng lẽ nhìn xem Tiết thị.


      Bờ môi Tiết thị động đậy, cuối cùng lên tiếng: "Ngàn sai vạn sai, đều là người làm mẹ ta đây sai, lão gia cứ phạt. Cho dù là đánh hay giết, ta cam đoan lời nào ra ngoài, chỉ có ...... A Uyển tuổi hiểu huyện, A Phỉ căn bản biết gì cả, cầu xin lão gia tha cho hai tỷ đệ bọn chúng."


      "Nương ..." Hồ Ngọc Uyển sợ hãi, ôm chặt lấy cánh tay Tiết thị.


      Hồ Lĩnh biết ý Tiết thị, đây là ám chỉ là chỉ cần liên quan gì đến hai đứa trẻ, bất kể ông trừng phạt bà ra sao cho Chu Thừa Vũ nhìn, bà đều mặc kệ cáo trạng với nhà mẹ đẻ.


      Nhưng ông cũng hiểu, chuyện sai này nhất định là do A Uyển


      A Uyển từ được chiều chuộng, Tiết thị thương nàng còn hơn cả A Phỉ, lần này nếu phải do A Uyển ầm ĩ quá trớn, Tiết thị làm chuyện ngu xuẩn như vầy.


      Ông lạnh nhạt nhìn Hồ Ngọc Uyển, : "A Uyển, từ nay trở con ngoan ngoãn bị nhốt vào am ở, sao chép ngàn lần “Nữ giới”, khi nào chép xong, mới được ra!". Rồi nhìn Tiết thị, “A Phỉ sai, ta tất nhiên phạt nó. Bà… Từ hôm nay, việc quản gia được giao cho Văn di nương và Đào di nương, nửa năm nay cho phép bước ra khỏi phòng nửa bước!”


      Tâm Tiết thị buông xuống, bịt miệng Hồ Ngọc Uyển có ý làm loạn, gật đầu : "Được. Có thể ...... Lão gia có thể với A Nhu chút, chuyện tỷ muội các nàng đổi người, còn chưa biết nên với người ngoài ra sao. Nếu A Uyển tính kế nàng, thanh danh A Uyển hoàn toàn hư mất, dưới nàng còn có Tứ nha đầu, A Phỉ với A Nam, thể nào để ý được. Còn có, còn có Tịch Nghiêm, trước mắt sắp thi Hương đến nơi rồi. Nếu lúc này nghe được tin, liệu có ảnh hưởng đến thành tích thi hương ? "


      Mấy đạo lý này sao Hồ Lĩnh hiểu chứ, nhưng bộ dáng máu lạnh vô tình của trưởng nữ ban nãy khắc sâu vào lòng ông. Ông hiểu ngay cả khi ông quỳ xuống trước mặt nó, chỉ sợ vẻ mặt nó đổi cũng đổi.


      Ngay cả thanh mai trúc mã hơn mười năm Triệu Tịch Nghiêm của nó mà cũng hề quan tâm, những người trong nhà này trong mắt nó chỉ sợ là tội đồ của nó, nó có thể để ý mới là lạ.


      "Ngọc Tiên còn , A Phỉ với A Nam giờ quan trọng nhất là đọc sách, đến lúc có thể cưới gả tiếng gió cũng qua lâu rồi." Hồ Lĩnh , nhìn chằm chằm vào Hồ Ngọc Uyển, "Còn như A Uyển, trước nhốt nó nửa năm, kế tiếp mấy người các người qua với cữu huynh chút, gả ở huyện Trường Châu, mà gả ở bên huyện kia tốt hơn."


      Hồ Ngọc Uyển nghe thấy, tức khắc giãy giụa bình bịch, nàng mới muốn!


      Tiết thị cảm thấy đây cũng là ý kiến hay, gật đầu với Hồ Lĩnh cái, liền gắt gao che kín miệng Hồ Ngọc Uyển.


      Hồ Lĩnh lòng dạ nào nhìn mấy người trong phòng, buồn bực ra.


      Chu Thừa Vũ nắm tay Hồ Ngọc Nhu, thẳng tới cửa lớn Hồ gia còn chưa buông tay. Tuy nhiên, khi bước quan bậc cửa ra ngoài, Hồ Ngọc Nhu nhìn lên, lại thoáng thấy xa có bóng người phụ nữ mảnh mai chuẩn bị xuống xe ngựa.


      Đây là mẹ của Triệu Tịch Nghiêm, ruột của tiểu nguyên chủ - Hồ thị!


      Sao giờ này bà ta lại đến?


      Đúng rồi, hôm nay theo lý là ngày lại mặt của Hồ Ngọc Uyển, thân làm ruột, bà nên cùng với cả nhà tới mới là bình thường. Nhưng lúc này bà chỉ có mình, chắc là Triệu Tịch Nghiêm với cha ta đọc sách ở nhà, thể .


      Nhưng nhìn thấy bà ta ... nhất thời Hồ Ngọc Nhu chỉ muốn trốn thôi, căn bản biết dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Hồ thị. Đặc biệt nếu Hồ thị biết chuyện đồng nghĩa Triệu Tịch Nghiêm cũng biết chuyện!


      bé nguyên chủ thích biểu ca đến thế, biểu ca cũng nàng sâu đậm. Hồ Ngọc Nhu dám tưởng tượng nếu Triệu Tịch Ngôn biết được vị hôn thê của ta gả cho người khác ra sao. Dù biết bị hãm hại, Triệu Tịch Ngôn chắc cũng tài nào chấp nhận được?


      , thể đối mặt Hồ thị được.


      Dù sao, khi Hồ thị vào Hồ gia, cũng có người với bà ta toàn bộ chân tướng, lúc này người Hồ gia ai còn gan dối chứ. Vậy để Hồ gia giải thích cho bà ta hiểu, vẫn nên gặp mặt Hồ thị.


      Nghĩ như vậy, Hồ Ngọc Nhu bước qua bậc cửa, kéo Chu Thừa Vũ lên xe ngựa. bước bước lớn, Chu Thừa Vũ cũng tăng tốc theo sau. Chỉ có điều tranh thủ quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ kịp nhìn thấy bộ dạng mất hứng xa xa của Hồ thị về Hồ gia .


      Chu Thừa Vũ biết Hồ thị là ai, nhưng tại thấy vẻ mặt bà ấy vui vẻ tới, đoán chừng cũng biết chắc là người đó. E là Hồ gia dám mời bà ta tới, bà ta lại ước tính canh giờ Hồ gia ăn xong bữa trưa mới qua.


      Ngược lại Hồ thị này là người tâm cao hiểu lễ nghĩa, Triệu Tịch Nghiêm là con trai bà, chắc hẳn là người tệ.


      Nghĩ thế, Chu Thừa Vũ liếc xuống Hồ Ngọc Nhu có tật giật mình, đoán chắc là nàng nghĩ mình có mặt mũi gặp ai nên mới gấp gáp kéo y .


      Trong lòng y hơi khó chịu.


      Song y nhớ tới tính toán trước đó của mình, y vốn cho mời Triệu Tịch Nghiêm tới từ sớm. Giờ này thấy Triệu Tịch Nghiêm tới Hồ gia, e là ta đường tới huyện nha rồi, lúc này trong lòng y càng thêm khó chịu. Ban đầu y muốn giúp Hồ Ngọc Nhu giải thích ràng với Triệu Tịch nghiêm, nhưng bây giờ y lại quyết định chung sống cùng người vợ Hồ Ngọc Nhu này, lát nữa bắt y cái gì với Triệu Tịch Nghiêm đây?


      Cả hai người đều có tâm tư riêng, mà chả ai còn lòng dạ đề cập tới chuyện đến Đức Hưng lâu ăn cơm, xe ngựa chạy thẳng về Chu gia.


      "Ta trước mắt có việc, nàng về trước . Muốn ăn cái gì dặn hạ nhân làm." Chu Thừa Vũ xuống xe, thuận miệng dặn dò.


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu, lúc này còn lòng dạ nào ăn cơm.


      bây giờ chỉ tâm tâm niệm niệm có lỗi với tiểu nguyên chủ .


      Tiểu nguyên chủ bị bức chết rồi, nhưng chính nàng tự treo cổ, mà bây giờ nàng xuyên qua. Tiết thị với Hồ Ngọc Uyển coi như bị trừng phạt, nhưng đó chỉ là hình phạt , căn bản hề đả động đến gân cốt của bọn họ.


      Thù này cố hết sức để trả nhưng chỉ trả được có nhiêu đó thôi. Thế nhưng còn Triệu Tịch Nghiêm bên đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta buồn khổ thôi. Nếu có cách nào khác, bằng thử tích góp chút đĩnh bạc, bù đắp chút ít?


      Đúng là hao tổn trí óc quá mà.


      Nhưng hề biết người chân chính hao tổn trí óc giờ phút này là Chu Thừa Vũ. Y vừa xuống xe ngựa có người đến báo Triệu Tịch Nghiêm tới, lúc này đợi bên ngoài thư phòng. Mà chờ đợi y thong thả như rùa bò tới là bộ mặt vạn phần kích động của Triệu Tịch Nghiêm, cúi người chắp tay thi lễ với y.


      Miệng : "Học trò bái kiến Chu đại nhân."
      Last edited: 21/8/18
      Tiểu Ly 1111, Ameri, noair31 others thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 16. Đó đó phải là lão gia thích các nàng đâu nhé, mà là lão gia muốn chạm vào nữ nhân thôi.


      Mặc dù Triệu Tịch Nghiêm biết tại sao Chu đại nhân lại gọi mình tới đây, nhưng trong lòng y thực phấn khích thôi. Vị Chu đại nhân này luôn là tấm gương để y noi theo học tập trước giờ, vì thế dù bây giờ hai người trở thành em cột chèo, cấp bậc lễ nghĩa y chút cũng làm qua loa.


      Đợi đến đỉnh đầu truyền tới giọng lạnh lùng của Chu Thừa Vũ cần đa lễ, y mới đứng thẳng người lên.


      Đây là người biết che giấu cảm xúc.


      đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, khuôn mặt cố gắng bình tĩnh. Nhưng người ta chỉ cần liếc cái là biết ta kích động.


      Điều này lại có phần giống Hồ đại tiểu thư.


      Tâm Chu Thừa Vũ dằn được nặng trĩu, phất tay ra hiệu, bước chân vào vào thư phòng.


      Triệu Tịch Nghiêm vội vã để theo kịp, sau khi bước vào cũng dám ngồi xuống, hai tay buông thõng, cung kính đứng đối diện với thư án. " biết Chu đại nhân cho người gọi học trò tới đây, có chuyện chi?"


      Y ngờ tới.


      Dựa theo hiểu biết của mình, y cảm thấy hẳn là Chu đại nhân ngay cả y là ai cũng biết.


      Chu Thừa Vũ nhìn Triệu Tịch Nghiêm, chàng thiếu niên trước mắt có gương mặt trắng bóc, còn vương chút trẻ con, thế mà mang khí chất khiêm tốn, hào hoa phong nhã. Vốn dĩ nên mang lại cho người ta ấn tượng tốt đẹp, chỉ là trong mắt y lúc này dù nhìn cỡ nào cũng vừa mắt nổi.


      “Thi Hương trước mắt, ngươi nắm chắc mấy phần?” Y lạnh nhạt hỏi.


      Đầu tiên Triệu Tịch Nghiêm sững sờ, sau đó trong lòng bắt đầu kích động ngừng. Hóa ra Chu đại nhân cho gọi y tới là hỏi chuyện này. Hôm nay là ngày Chu đại nhân theo tân thê tử về lại mặt, y vốn còn suy nghĩ lại nếu tới Hồ gia có nên hỏi ngài ấy về việc thi Hương hay , lại chả ngờ Chu đại nhân cho gọi y tới huyện nha.


      Thấy vậy, Chu đại nhân chắc biết y từ trước rồi, vậy là có khả năng ngài ấy coi trọng mình, nếu đâu có cho gọi mình tới để hỏi chứ.


      Y lại càng tỏ ra cung kính hơn, hắng giọng, rồi vội đáp :"Học trò dám kiêu ngạo, làm thử mấy bài văn, biết đại nhân có thể chỉ điểm cho ít."


      Chu Thừa Vũ : "Bài văn à?"


      Bài văn? Bài văn vẫn còn ở nhà.


      Triệu Tịch Nghiêm có hơi lo lắng: "Học trò về nhà lấy tới liền."


      Chu Thừa Vũ gật đầu: " !"


      Dọc đường ngồi chung xe ngựa với Hồ Ngọc Nhu, xe ngựa chật chội chỉ có hai người họ, y biết trong huyện nha có Triệu Tịch Nghiêm chờ, cũng tương tự đoán được tâm tư của Hồ Ngọc Nhu. Y đâu còn tâm trí mà suy tính chuyện với Triệu Tịch Nghiêm.


      Lúc này đuổi được Triệu Tịch Nghiêm , y vẫn muốn về hậu trạch, chỉ kêu hạ nhân tới dọn bữa ăn tại thư phòng.


      Chính viện bên này, A Quỳnh nhận hộp đồ ăn từ tay Tú Hương, mỉm cười ngọt ngào với Tú Hương, rồi sau đó xoay người về phòng.


      Tú Hương ngay lập tức, mà nhìn quanh ngó đầu vào thăm dò chút.


      kỳ lạ, hôm nay là ngày phu nhân về lại mặt, còn lạ hơn là về quá sớm, nhưng vẫn chưa ăn bữa trưa? Chu đại nhân, là quan phụ mẫu của huyện Trường Châu vậy mà Hồ gia nghĩ gì biết, Chu đại nhân là con rể tới cửa mà cho ăn cơm?


      Người bình thường có đạo lí nào như vậy!


      Chu gia có chuyện gì xảy ra sao?


      Tú Hương nghĩ ra, nàng vốn là người có tính đơn thuần, thể nghĩ ra, hiển nhiên là tìm Tú Vân thông minh rồi. Nàng và Tú Vân đều là người do Chu lão phu nhân phái đến đây. Từ lúc bên Chu lão phu nhân nàng luôn ỷ lại Tú Vân, đến chỗ đại lão gia bên này, chỉ có Tú Vân mới dám nghênh đón đại lão gia có khuôn mặt xưa nay cười, vì vậy nàng càng thêm ỷ lại Tú Vân, mọi chuyện đều lấy Tú Vân làm đầu.


      Tú Vân vừa mới tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, còn chưa biết chuyện này, sau khi nghe Tú Hương kể lại rơi vào suy tư.


      “Tú Vân tỷ, tỷ xem rốt cuộc có chuyện gì nhỉ?” Tú Hương tính tình nóng vội, đẩy đẩy nhắc nhở Tú Vân.


      Tú Vân nhíu mi, : "Dù chưa biết có chuyện gì, nhưng chắc chắn là có chuyện vãi vã vui vẻ gì", nàng xỏ giày xuống giường, vừa sửa sang váy áo vừa hỏi Tú Hương, "Phu nhân trở về trông thế nào? Ta thấy có vẻ phu nhân khác hơn trước đây trời vực, chúng ta phải gần gũi với phu nhân hơn. Tốt nhất là nên giúp đỡ phu nhân. "


      "Hả?" Tú Hương giật mình. "Sao phải làm thế?"


      Khi phu nhân mới vào cửa, Tú Vân phải với nàng nên lạnh nhạt với phu nhân sao? phải đại lão gia mới là chủ tử các nàng sao, còn đại phu nhân là dạng người chỉ biết khóc lóc đòi gả nên cần để ý sao? Sao nàng ta bỗng dưng đổi ý mình?


      Tú Vân biết Tú Hương ngu ngốc, nhưng cũng mắng nàng ta, đứng dậy mở cửa rồi nhìn bốn phía bên ngoài, sau đó lại đóng cửa lại ngồi xuống, "Trước kia ta thế, bởi vì ta biết lão gia đâu chạm vào phu nhân. Bây giờ ngài ấy những chạm mà còn có vẻ ầm ĩ khó chịu với bên Hồ gia. Nếu chúng ta giúp phu nhân, còn biết năm tháng nào ngài ấy mới chịu chạm vào nàng ta! ”


      Tú Hương càng thấy mê mang hơn. "Lão gia chạm vào nàng ta phải tốt hơn sao?"


      Hai tỷ muội các nàng ở bên đại lão gia cũng hơn ba năm rồi, lão gia cũng có chạm mấy nàng đâu, trước mắt chạm vào phu nhân các nàng vui mừng còn kịp mà. Đó đó phải là lão gia thích các nàng đâu nhé, mà là lão gia muốn chạm vào nữ nhân thôi.


      Đối với hai nha đầu này, các nàng chưa từng nghĩ là lão gia các nàng có được hay .


      Mặt mày Tú Hương đỏ ửng.


      Tú Vân chỉ chỉ trán nàng ta, thở dài: "Muội đấy! ngớ ngẩn chịu được, nếu tỷ có ở đây muội phải làm sao chứ!!" xong, ghé sát vào tai Tú Hương, : "Lão gia từ trước đến nay chưa có chạm qua nữ nhân nào, do đó, hai người chúng ta tới đây, mặc dù lớn lên tệ, nhưng lão gia cũng để ý. Còn bây giờ ngài ấy cưới thê tử đàng hoàng, nếu ngài ấy chạm vào phu nhân rồi đương nhiên biết được mùi vị nữ tử. Mà biết rồi, lại có hai nha hoàn thiếp thân hầu hạ chúng ta đây. Muội ... ngài ấy nhịn được sao?"


      Rốt cuộc, các nàng vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, Tú Vân dù muốn nhiều vẫn xấu hổ mở miệng được.


      Tú Hương gật đầu như gà mổ thóc, "Muội hiểu rồi!"


      Chỉ có cách này, thân phận của hai người họ mới có thể được cao lên.


      Mới bắt đầu chỉ là nha hoàn thông phòng, nhưng chỉ cần có cốt nhục của lão gia, giống Tú Thanh bên nhị phòng ắt được nâng làm di nương. Sau này, các nàng phải mệnh hầu hạ người ta nữa, mà là mệnh có người hầu hạ. Đối với các nàng, đây là lối thoát tốt nhất.


      Hai nha đầu vội vàng sửa soạn gọn gàng lên chính phòng.


      Ngoại viện, Triệu Tịch Nghiêm thở hồng hộc tới trước cửa thư phòng. Hít hơi sâu, lại lấy khăn lau mồ hôi trán. Xong rồi y mới bước vào cửa, cung cung kính kính nộp lên mấy bài văn mà y tự hào nhất.


      Chu Thừa Vũ liếc thấy gương mặt đỏ bừng lên má, gì, chỉ nhận lấy bài văn. Đầu tiên, chỉ xem ngẫu nhiên, nhưng càng nhìn lại càng nghiêm túc hơn. Cuối cùng, xem lại bài văn từ xuống dưới, đọc thêm mỗi bài hai lần.


      Triệu Tịch Nghiêm rất căng thẳng khi thấy y xem nghiêm túc. Thời gian trôi qua, mồ hôi trán y lại đổ ra. Vào phòng lúc lâu, cảm giác nóng bức chỉ biến mất, mà càng ngày càng nóng hơn.


      Là mình viết tốt?


      Y ... chọn mấy bài viết tự hào nhất rồi.


      Những bài này lọt vào mắt Chu đại nhân sao?


      Trong lòng y càng thêm ủ rũ, ra đối với lần thi Hương này, mặc dù trước đó y đáp với Chu đại nhân là dám kiêu ngạo, nhưng thực tế y tự tin nắm chắc mấy phần. Nhưng bây giờ thấy sắc mặt này của Chu đại nhân, y lại chắc lắm. Chu đại nhân từng thi đứng đầu bảng, nếu phải do tuổi còn quá trẻ với dung mạo quá tốt là trạng nguyên đấy!


      Còn bản thân dù viết thấy hay cỡ nào, nếu Chu đại nhân lên tiếng “hay” nó đúng “hay”.


      Chu Thừa Vũ chỉ cảm thấy sao mấy bài này viết hay như vậy chứ!


      Làm quan phụ mẫu của huyện Trường Châu, bồi dưỡng học trò là trách nhiệm của y, nếu huyện Trường Châu có học trò xuất sắc, thi đậu cử nhân, tiến sĩ, thậm chí lọt vào ba chức vị đầu bảng. Đối với y mà , lý lịch làm quan của y vô cùng sáng chói .


      Tấm lòng mến mộ, ấp ủ người tài của y nổi lên.


      Vốn y muốn trực tiếp với Triệu Tịch Nghiêm, : nam tử hán đại trượng phu, nếu vì nữ nhi tình trường mà ảnh hưởng đến thi cử, người như thế cho dù mai sau có làm quan, âu cũng phải vị quan tốt. Nhưng khi nhìn thấy mấy bài văn chương này, y lại muốn dùng cách mạo hiểm này, hạt giống tốt thế này, lỡ may bị đả kích chịu nổi, vậy chính là thiệt hại của triều đình, là thiệt hại của y.


      Suy cho cùng vẫn còn trẻ, coi như bị ảnh hưởng, là chuyện là thường tình.


      Miễn là ngày sau được dạy dỗ tốt, từ từ trau dồi, sớm muộn gì cũng qua được


      Cho nên ... chuyện kia thể được!


      Y buông bài xuống, nhìn Triệu Tịch Nghiêm mới phát Triệu Tịch Nghiêm căng thẳng tới nỗi mồ hôi rơi ào ạt, y hiểu được, tức khắc cười cười với Triệu Tich Nghiêm, "Tử Sơn cần sợ, mấy bài này, ngươi đến đây xem ...... "


      Y chỉ tay vào bài, chỉ từng chỗ từng chỗ thiếu sót ra, tiếp theo lại bày tỏ quan điểm của mình, trái lại hai người trò chuyện khá hòa hợp.


      Ước chừng qua canh giờ, Chu Thừa Vũ mới buông mấy bài văn đó xuống.


      "Là thế này, ta xem qua mấy bài văn của ngươi, mặc dù thể xem là vô cùng hay, nhưng lỗi mắc phải chỉ là lỗi . Thi Hương năm nay, nếu cố gì bảng đề danh ắt có tên ngươi. Chỉ là...... Nếu muốn đạt được mấy thứ hạng đầu, bài này so ra vẫn còn kém.” Y tới đây ngưng lại.


      Triệu Tịch Nghiêm vội vàng hành lễ thưa: "Khẩn cầu đại nhân chỉ điểm."


      Chu Thừa Vũ :"Cách ngày thi Hương còn chưa tới hai tháng nữa, thế này , ta viết cho ngươi phong thư. Ngươi tới thư viện Thanh Vân ngoài thành đưa thư cho Đái tiên sinh. Ông ấy đọc thư, tự nhiên thu ngươi ở lại, đến đó học hơn nửa tháng, rồi lên đường thi Hương, thời gian còn kịp. "


      Đái tiên sinh của thư viện Thanh Vân!


      Đái Thành Vinh Đái lão tiên sinh, là lão tiên sinh biết bao nhiêu người cầu mà gặp, Chu đại nhân vậy mà tiến cử mình, ân tình này y biết lấy gì báo đáp?


      Tuy tú tài gặp huyện lệnh miễn quỳ, nhưng giờ phút này Triệu Tịch Nghiêm lại vô cùng kiên quyết quỳ xuống trước mặt Chu Thừa Vũ, "Cảm ơn đại nhân, xin đại nhân yên tâm, học trò nhất định phụ kỳ vọng của ngài!"


      P/s: Nam phụ Triệu à, ra báo đáp rồi đấy, có ai biết báo gì hum (〜 ̄▽ ̄)〜
      Last edited: 25/8/18
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Thanh Hằng30 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :