1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 124. Cậu muốn xem xem, lần này Chu Thừa Vũ có ngăn cản cậu nữa .


      Đến cùng, Thanh di nương mang theo tiểu tay nải, vừa lau nước mắt vừa ra .


      Nàng ta ngày trước, ngày sau Chu Thừa Duệ cũng khởi hành, cùng với hai nha hoàn, hai ma ma tự nguyện theo và 10 hộ vệ được Chu Thừa Lãng phái theo bảo vệ. Tổng cộng 5 xe ngựa hành lý, cứ thế rời khỏi Kinh thành.


      Chu lão thái thái và Hồ Ngọc Nhu chỉ tiễn người đến cổng, Chu lão thái thái khóc muốn mù mắt, nhưng lại kiêng dè Hồ Ngọc Nhu có thai nên dám theo dẫn nàng tiễn khỏi thành.


      Chu Thừa Vũ lại tiễn em trai ra khỏi thành, khi đến cửa thành, Chu Thừa Lãng, Chu Thừa Hồng và cả Tạ Kiều đều có mặt. Chu Thừa Duệ đặc biệt bế hai con khỏi xe ngựa, Tạ Kiều rươm rướm nước mắt đón Hữu ca nhi.


      Nhưng ba em đều gì, Chu Thừa Lãng và Chu Thừa Vũ chỉ vỗ vai em, Chu Thừa Hồng lại kìm được mà khóc, ôm chầm Chu Thừa Duệ, "Thằng khốn này đủ độc ác! ngay, chút nào nhớ thương các ca ca! Đệ phải nhớ, phải nhớ trở về! Dù là năm năm hay mười năm cũng phải lếch về cho huynh!"


      Năm năm hay mười năm có khác gì chuyển nhà. Chu Thừa Hồng cố tình giảm tránh. Khoảng cách từ Kinh thành đến biên cương hơn ba vạn dặm, chuyến này là định cư ở Tây Bắc, tương lai có trở về Kinh thành hay chưa trước được. Trước đây khi tất cả em ở chung phủ Uy Viễn Hầu, còn ưa gì nhau nhưng đến lúc biệt ly, ai cũng đau lòng day dứt thôi.


      Tạ Kiều trả lại Hữu ca nhi say giấc cho Khổng ma ma và đá chồng mình phát, "Thôi , nhi tử còn mấy năm nữa là cưới vợ rồi, bây giờ chàng còn khóc lóc, có biết xấu hổ vậy!"


      Lúc này Chu Thừa Hồng mới chịu buông Chu Thừa Duệ ra, rút phong thư từ tay áo ra rồi nhét vào tay Chu Thừa Duệ. Rất . Bên trong có 1 tờ ngân phiếu hai nghìn lượng bạc, là tấm lòng của người làm ca ca của Chu Thừa Hồng. Chu Thừa Lãng cũng cho nhiều, cùng là hai ngàn lượng.


      Chu Thừa Vũ chuyển nửa gia sản thành ngân phiếu, rồi đưa cho đệ đệ vào đêm qua. Mà Tiểu Chiêu dường như cảm nhận được tâm của người lớn, bé mếu máo nhưng dám rớt nước mắt. Chu Thừa Vũ bế bé rồi hôn lên hai má bé.


      "Tiểu Chiêu nhất định phải nhớ đại bá phụ, đại bá phụ ở Kinh thành chờ Tiểu Chiêu lớn lên, trở về."


      Tiểu Chiêu mặc dù hiểu, nhưng bé vẫn là gật đầu, vươn tay ôm cổ Chu Thừa Vũ, nước mắt rơi lộp bộp, nức nở kêu: "Đại bá phụ ơi..."


      Nhưng Chu Thừa Duệ đến bế bé vào xe ngựa, hai em nhìn nhau, và đều im lặng. Cuối cùng siết mạnh tay đối phương, Chu Thừa Duệ lên xe ngựa, vẫy tay, xe ngựa lắc lư về phương xa.

      ·


      Tại nhà họ Chu, Hồ Ngọc Nhu đuổi A Quỳnh ra ngoài. Nha đầu này quả như Quản ma ma , lớn hơn Hồ Ngọc Nhu tuổi, miệng lúc nào cũng bô bô chồng hỡi chồng ơi, nhưng có biết là gì đâu.


      Hồ Ngọc Nhu hỏi, nàng liền chớp mắt, đáp, "Muội nghe lời thái thái, thái thái ai tốt muội lấy người đó."


      em hờ thuộc phái thành quá đà khiến người ta áp lực như núi. Quản ma ma dẫn bọn họ vào, Hồ Ngọc Nhu ngồi sau bức bình phong hỏi việc nhà các kiểu, cuối cùng khoác tay ra hiệu tất cả lui ra.


      được, được hết. phải bản thân họ có vấn đề chính là có vấn đề trong nhà. Bản tính của A Quỳnh này, nhất định phải có người chiều chuộng, thương, đủ cách nhường nhịn và từ từ chỉ bảo mới bên nhau dài lâu.


      Hồ Ngọc Nhu chưa có con nhưng được trải nghiệm thử khó khăn của cảnh gả con .


      Ấy thế mà, ba người vừa khỏi, Bùi Thanh lại chủ động cầu kiến.


      Quản ma ma ngạc nhiên: "Hẳn là lão gia có gì muốn căn dặn?"


      Hồ Ngọc Nhu biết, bèn cho gọi người vào.


      Cách bức bình phong, ngờ Bùi Thanh - người luôn được Chu Thừa Vũ khen ngợi ít lần, đứng đó lúng túng mãi lúc lâu mới hành lễ.


      "Bùi Thanh, ngươi bị sao vậy? Có gì thoải mái à?" Quản ma ma đứng bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy gương mặt đỏ bừng bừng và trán lấm tấm mồ hôi của .


      Bùi Thanh vội vàng lắc đầu, sau đó khuỵu gối xuống dưới ánh mắt mở to của Quản ma ma, rồi như có người đuổi bắt, gấp gáp thưa: "Bẩm thái thái, tiểu nhân nghe lão gia ngài đích thân chọn hôn phu cho A Quỳnh nương. Ngài, ngài thấy tiểu nhân thế nào? Tiểu nhân muốn... muốn cưới A Quỳnh nương làm thê tử!"


      Sau khi xong, mặt Bùi Thanh đỏ như máu.


      Hồ Ngọc Nhu tròn xoe mắt ngạc nhiên, Quản ma ma buột miệng, "Ngươi gì?"


      Có lẽ do Quản ma ma quá bất ngờ nên mặt Bùi Thanh càng đỏ hơn, quỳ ở đó bứt rứt yên, như thể chực chờ chạy mất bất cứ lúc nào.


      Hồ Ngọc Nhu thể đứng dậy, bước ra từ bình phong.


      “Bùi Thanh, ngươi lòng thích A Quỳnh ư?” nhìn kỹ vào mặt Bùi Thanh.


      nhìn đôi mắt của Bùi Thanh đột nhiên tỏa sáng, gật đầu ngay tức khắc, nhưng trước khi gật đầu, vẻ mặt xoắn xuýt ngượng ngịu, luống cuống chân tay.


      Bùi Thanh theo Chu Thừa Vũ lâu, cũng dần dà trầm tĩnh theo chàng ấy, ngày thường rất hiếm thấy được nét mặt đổi sắc. Nhưng khi nghe tên A Quỳnh, như chàng thiếu niên lần đầu biết .


      Hồ Ngọc Nhu xác định được thích A Quỳnh, .


      “Vậy được, để ta hỏi ý A Quỳnh rồi trả lời ngươi.” Hồ Ngọc Nhu vốn rất hài lòng với Bùi Thanh từ trước, giờ Bùi Thanh chủ động cầu hôn, tuyệt vời!


      Bùi Thanh kích động thôi, bèn dập đầu 3 cái với Hồ Ngọc Nhu, thành khẩn đến mức trán đỏ lên. Lúc ra về, suýt vấp ngưỡng cửa ngã rồi. Quản ma ma và Hồ Ngọc Nhu xem mà cười ngậm được mồm, thán phục vận may của A Quỳnh thôi.


      A Quỳnh quả người có phúc lớn. Vốn dĩ nàng nghĩ Hồ Ngọc Nhu gả mình cho ai cũng tốt, ai dè nghe được tên Bùi Thanh, nàng liền nhảy cẫng lên sung sướng. ràng nàng cũng rung rinh trước Bùi Thanh khôi ngô giỏi giang.


      A Quỳnh là nha hoàn hồi môn của Hồ Ngọc Nhu, Bùi Thanh là người đắc lực nhất bên cạnh Chu Thừa Vũ, thế nên chuyện cưới xin của hai người, phải bàn bạc với chồng mình để tổ chức hôn lễ ổn thỏa.


      A Quỳnh sắp lấy chồng, Quản ma ma khó tránh khỏi nhớ đến Tú Vân.


      Nhắc đến Tú Vân, Hồ Ngọc Nhu khẽ thở dài, "Tú Vân như thế này, con yên tâm gả nàng ta. Cứ giữ nàng ta ở cạnh con , sau này… nếu sau này có người lòng với nàng ta, con đồng ý, thôi đến lúc đó hãy tính."


      ·


      Khác với tháng ngày êm ấm của nhà họ Chu, phủ Túc Thân Vương sóng ngầm mãnh liệt, nhất là trong bóng tối bao trùm chồng chất. Ngày đó, Lương Minh Nguyên kể hết cho Lương đại phu nhân biết, cuối cùng Lương Thành Vân chịu tha thứ cho bà ta, bà ta lại hạn chế cho Lương Minh Nguyên ra ngoài nữa.


      Lương Minh Nguyên phải trẻ con , và Lương đại phu nhân phải là mẹ ruột của nàng, dù cho muốn ra ngoài cỡ nào, nàng cũng thể làm ra chuyện khóc hai quấy ba tự tử. Hơn nữa, hơn tháng trôi qua, nhưng có tin tức gì của Triệu Tịch Ngôn, nàng bắt đầu sợ hãi, sợ rằng biểu ca thể tiếp nhận mình!


      Hơn tháng rồi, nàng.. sống hay chết, nhất định phải biết !


      Ngày hôm đó, sau khi ăn uống no nê nghỉ trưa xong, nàng mình ra ngoài, đích đến là chỗ Lương Thành Vân.


      Lương Thành Vân bị hạn chế ra ngoài, nhưng mười ngày rồi cậu thèm đâu cả. Mặc dù vẫn phớt lờ Lương đại phu nhân, nhưng bà ta rất hài lòng, dù sao cậu ngoan ngoãn chăm học văn với Văn tiên sinh, và học võ với Võ tiên sinh.


      Lúc Lương Minh Nguyên qua, vì vào mùa nóng nhất trong năm, bất kể Văn tiên sinh hay Võ tiên sinh đều ai muốn mệt chết độc đinh của đại phòng Vương phủ, nên đều cho cậu nghỉ sớm. Hạ nhân thầm đặt băng vào phòng rồi lui nhanh ra ngoài, ai dám quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi.


      Ngoại trừ bà tử canh gác ở cửa, Lương Minh Nguyên bắt gặp ai đường đến chính phòng. nàng vừa đến cửa, nghe bên trong truyền đến tiếng đấm quyền, mà nàng vừa bước vào cửa chân, nắm đấm bất ngờ xuất trước mắt mình.


      Động tác vừa nhanh vừa độc, tiếng xé gió ập đến.


      Lương Minh Nguyên sợ tới mức quên cả hét lên, nắm đấm chỉ cách mặt ngón tay, miễn cưỡng dừng lại..


      Lương Minh Nguyên thở phào nhõm, nhưng vẫn còn sợ hãi, ngã xuống đất.


      Lương Thành Vân nhìn nàng, thu tay lại, xoay người tiếp tục đánh.


      Lương Minh Nguyên ngồi mặt đất, lâu mới hoàn hồn lại. Nhìn tảng băng trong phòng cực kỳ mát mẻ, nhưng Lương Thành Vân đánh quyền trong môi trường như vậy thoát mồ hôi ra được, e là sinh bệnh mất.


      “Đừng tập nữa đại ca, đại ca nghỉ ngơi lát !” nàng nhịn được hét lên.


      Lương Thành Vân phớt lờ nàng.


      Kể từ lần trước bị Lương đại hiểu lầm, mặc dù Lương Minh Nguyên giải thích ràng và cùng Lương đại phu nhân đến xin lỗi nhưng Lương Thành Vân vẫn giận lẫy nàng. Người ta là mẹ con ruột ở với nhau hơn mười năm, cậu là con ruột sao chứ, lại chưa từng sống chung.


      Vừa nhìn là biết bên nào nặng, bên nào .


      “Đại ca!” Lương Minh Nguyên lo lắng , “Đại ca cứ thế khiến cơ thể bị tổn thương mất. Huynh luyện võ trong phòng, đổ mồ hôi được sinh bệnh đấy."


      Lương Thành Vân giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại.


      Lương Minh Nguyên đứng dậy, bước chậm đến.


      Lương Thành Vân lạnh lùng liếc nàng, rồi hỏi: "Đến đây làm gì? Muốn ta dẫn ra ngoài à?"


      Lương Minh Nguyên bị huỵch toẹt ý đồ, có chút ngượng ngùng, vội vàng chuyển chủ đề : " có... chỉ muốn gặp đại ca, muội nghe huynh lâu chưa ra ngoài. biết Nhu Nhu tỷ của Chu gia hoàn toàn bình phục chưa nhỉ?"


      Nghe Lương Minh Nguyên nhắc đến Hồ Ngọc Nhu, Lương Thành Vân đột nhiên lạnh mặt, nhưng vẫn đáp trả: "Sao, muội muốn thăm tỷ ấy?"


      Lương Minh Nguyên đúng là khá lo cho nàng ấy, gật gật đầu.


      Lương Thành Vân , "Vậy muội viết thiệp , ta phái Mã Trung đệ thiệp."


      Rất nhiều nhà có địa vị ở Kinh thành trước khi đến nhà người khác làm khách đều gửi thiếp mời và hỏi xem có bất tiện hay . Ngược lại, nếu hấp tấp đến cửa, người ta bận việc khác mà tiện tiếp đãi khách, thành ra rất thất lễ.


      Lương Minh Nguyên biết lý lẽ này, hề nghi ngờ, có điều nàng dám tự mình viết, bèn nhờ Lương Thành Vân viết thay. Mặc dù chữ của Lương Thành Vân được đẹp, nhưng dăm ba từ đơn giản, làm khó được cậu.


      Sau khi giao cho Mã Trung làm, Lương Thành Vân híp mắt nhìn những chiếc lá xanh tươi mơn mởn. Mặc dù làn gió nóng ập vào mặt cậu, cũng khiến cậu cáu kỉnh chút nào. Cậu muốn xem xem, lần này Chu Thừa Vũ có ngăn cản cậu nữa .


      Cản cậu hơn tháng nay, lẽ nào muốn ngăn cả Lương Minh Nguyên sao?
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 125. Tên Triệu Tịch Ngôn này đúng là bị làm nhục cỡ nào cũng dám hé răng.


      Sau khi nhận được tấm thiệp từ Lương Minh Nguyên, Hồ Ngọc Nhu có chút do dự, là vì mình có chút cảm tình với Lương Minh Nguyên, hai là vì Lương Minh Nguyên là Quận chúa và phủ Túc Thân Vương phía sau lưng nàng. chợt nhớ đến lo lắng của Chu Thừa Vũ, cho dù biết nỗi lo đó hề có căn cứ, nhưng đứng trước trái tim và tình của chàng, dứt khoát từ chối hơn.


      Đời này kiếp này của , có ai quan trọng hơn Chu Thừa Vũ. Chàng lo sợ, cớ sao phải khiến chàng thêm âu sầu.


      “Trả lời cho người đệ thiệp rằng dạo này ta rất bận.” Hồ Ngọc Nhu .


      A Hương dạ vâng, chuẩn bị ra ngoài.


      Hồ Ngọc Nhu lẩm bẩm, nhưng ngăn nàng ta lại.


      thảo luận về ngày cưới của A Quỳnh và Bùi Thanh với Chu Thừa Vũ, chính là vào ngày mồng tám tháng sau. tại cần bận rộn thêm về chuyện A Quỳnh mà tập trung vào hôn của Hồ Ngọc Tiên. Hai ngày trước Chu Thừa Vũ vừa gặp gỡ những cử nhân thi rớt, tất nhiên có thể lọt vào mắt của chàng ắt tệ chút nào.


      Hồ Ngọc Tiên nhìn trúng hai người. Sau đó nàng trình bày với Hồ Ngọc Nhu, nàng khóa chặt mắt vào cử nhân nghèo mồ côi ở Sơn Tây. Hồ Ngọc Nhu cũng cảm thấy người này cũng khá, dự định để họ gặp nhau.


      Nếu để Hồ Ngọc Tiên gặp mặt tại nhà hay, ngay cả bản thân Hồ Ngọc Nhu cũng thích hợp ra mặt. Nhưng đây là lang quân tương lai của Hồ Ngọc Tiên, lấy chồng ở cổ đại như đầu thai lần thứ 2. Bất kể Hồ Ngọc Tiên gì, cũng phải xác định xem có đáng tin trước mới tính.


      Khéo thay, Chu lão thái thái định đến Đông Sơn tự để tạ ơn. Chùa cách kinh thành chưa đến canh giờ, đường bằng phẳng, Hồ Ngọc Nhu quyết định dẫn Hồ Ngọc Tiên cùng.


      Khi đó, chỉ Hồ Ngọc Tiên xem mắt người ta, đồng thời người ta cũng nhìn xem có ưng ý và bằng lòng cưới nàng làm vợ hay .


      Lương Minh Nguyên mới là chị chân chính của Hồ Ngọc Tiên, Hồ Ngọc Nhu do dự có nên tiếng với Lương Minh Nguyên để nàng ta dò xét giúp. Nhưng nghĩ lại, Lương Minh Nguyên còn , phải lúc nào cũng tiện ra ngoài, cho dù ở bên ngoài, cũng nên gặp mặt Lương Minh Nguyên.


      hứa với Chu Thừa Vũ được phải làm được.


      Nghĩ nghĩ, lại do dự lúc, Hồ Ngọc Nhu vẫn kêu người vào: "Mang giấy và bút đến, ta hồi cho Tiểu Quận Chúa."


      ·


      Mã Trung vừa trình lên thiệp hồi của Hồ Ngọc Nhu, Lương Thành Vân vội lao tới và giật lấy. Nhưng xem xong, cậu lại ủ rũ.


      “Có chuyện gì vậy?” Lương Minh Nguyên vẫn ở bên cạnh cậu, trông dáng vẻ chán chường của cậu, bèn nghiêng người xem.


      Lương Thành Vân đáp trả, nhét tờ thiếp vào tay nàng, giận đùng đùng ra ngoài. Gần như ngay lập tức, bên ngoài vang lên tiếng luyện võ, nàng nhíu mày, cúi đầu đọc.


      Lý do bị từ chối làm khách là vì bận lo chuyện chung thân của Hồ Ngọc Tiên!


      Lương Minh Nguyên nghĩ nhiều, chợt nhớ Hồ Ngọc Tiên, năm nay mới mười bốn tuổi, nàng hơi lo lắng. nàng biết nhất tính nết của em này, nên dù biết Hồ Ngọc Nhu đối xử lòng với Hồ Ngọc Tiên ra sao, vẫn bồn chồn yên. Nếu bản tính con bé thay đổi, e là về nhà chồng phải chịu thiệt, về sau chắc gia đình yên mất.


      Nhưng nàng bó tay.


      Hồ Ngọc Nhu từ chối được thăm hỏi, còn mình có cơ hội ra đường.


      nàng thở dài rồi khép tấm thiếp lại.


      nàng ra cửa phòng, Lương Thành Vân đánh chiêu nào chiêu nấy vừa chuẩn vừa độc. Thoáng chốc, trán cậu toát mồ hôi như mưa. Cho dù Lương Minh Nguyên chậm chạp đến mức nào, cũng ý thức được cậu vui nhưng nàng đoán được nguyên nhân, chẳng lẽ đến được nhà họ Chu khiến cậu bực mình đến thế sao?


      “Đại ca, Chu thái thái sao cả. tại thái thái bận, hay là hôm khác chúng mình đến thăm hỏi sau?” Lương Thành Vân càng luyện càng hăng say, Lương Minh Nguyên dám tiến lên, chỉ có thể cao giọng đề nghị.


      Lương Thành Vân dường như nghe thấy, mặc kệ tất cả.


      Lương Minh Nguyên biết , là cậu vừa tới cửa, hạ nhân nhà họ Chu lần nào cũng tìm cớ can ngăn, nhiều lần như thế họ bèn thẳng là do Chu Thừa Vũ cho phép cậu vào cửa. Hôm nay cậu nhờ danh nghĩa của Lương Minh Nguyên, tưởng rằng Hồ Ngọc Nhu cho em nhà cậu đến, chẳng qua nhận lại lý do hoàn mỹ như thế.


      Lương Thành Vân cảm giác có ngọn lửa hừng hực trong bụng khiến cậu khó chịu, luyện võ cũng đổ mồ hôi, dù thế nào cũng dập tắt được lửa giận trong cậu.


      Lương Minh Nguyên đứng bên cạnh, càng nhìn càng lo lắng, trạng thái của Lương Thành Vân bình thường. Nhưng vì sao? Mặc dù biết tiểu ca ca khá quái gở nhưng Lương Minh Nguyên tin rằng cậu phải kẻ hở cái là nóng tính điên cuồng vô lý.


      Ví dụ, Lương Thành Vân chịu tha thứ cho Lương đại phu nhân . , mặc dù bà vừa biết mọi chuyện ràng liền vội vàng chạy đến phòng cậu xin lỗi. Nhưng những lời bà thốt ra hôm đó quả thực rất đau lòng, nhất là khi Lương Thành Vân phải chịu quá nhiều đau thương ở bên ngoài, về nhà của chính mình, lại chịu cảnh chính mẹ ruột mình thiên vị nhưng nhân vật chính phải mình khiến cậu đủ tổn thương. Huống chi ngày đó Lương đại phu nhân những tin cậu, mà còn phân trắng đen mắng chửi cậu...


      Suy cho cùng, đều do cơ thể yếu đuối của nàng.


      Nếu nàng có cơ thể khỏe mạnh, cho dù Lương Thành Vân có kéo cỡ nào, nàng bị mệt đến mức hụt hơi.


      Lương Minh Nguyên nghĩ vu vơ, bỗng nhận ra Lương Thành Vân dừng lại lúc nào hay, lập tức chạy tới. Giờ nàng biết thể nhắc lại vụ Hồ Ngọc Nhu, mà khóe léo hỏi: "Đại ca định làm gì?"


      Lương Thành Vân thở dài lắc đầu: " muốn làm gì hết. Muội trở về . Nào rảnh… ta với mẹ, dẫn muội chơi."


      Lương Minh Nguyên ngờ chuyện thành mà Lương Thành Vẫn sẵn sàng giúp đỡ nàng, gật đầu lia lịa. Nhưng nhìn vẻ mặt u ám của cậu, nàng vẫn cố đỡ cho Lương đại phu nhân: "Mẹ, mẹ hối hận lắm rồi, mẹ biết ngày đó nên nặng lời với đại ca, đại ca ... tha thứ cho mẹ lần nhé?"


      Mặt cậu càng thêm u ám.


      Đấy là mẹ ruột của cậu đấy, thèm hỏi han câu kết luận cậu ăn hiếp em ... Đúng, đúng là cậu thấy bất công bởi số mệnh khác trời vực với em , nhưng đến mức bắt nạt em làm niềm vui. Em hiền lành thuần khiết, đối xử rất tốt, nhưng còn mẹ ruột ... thẳng ra, chỉ là đủ thương cậu.


      “Ta hiểu rồi, muội về !” Cậu đáp lại, nhanh chân vào phòng.


      Lương Minh Nguyên hết cách, đành phải khuyên thêm, "Đại ca lau khô mồ hôi rồi vào. Phòng lạnh, nóng lạnh đan xen ..." Lương Thành Vân càng nhanh chóng vào nhà, nàng đành thôi .

      ·


      Trong phủ Thái tử, Chu Thừa Vũ nhìn Triệu Tịch Ngôn lơ đãng đúng nửa canh giờ, bất mãn ho khan.


      Nhưng mà Triệu Tịch Ngôn vẻ như hoàn toàn nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách tay với vẻ mặt thất thần, nửa canh giờ mà chưa lật được trang! Chu Thừa Vũ tức điên, nhấc cây bút viết ném chính xác vào ngực Triệu Tịch Ngôn.


      Triệu Tịch Ngôn bừng tỉnh, làm rơi sách, vội vàng bắt lấy cây bút.


      Hôm nay y mặc trường sam trắng, vết mực vung vẫy làm bẩn chiếc áo trắng tinh của y. Y dám nổi giận, Thái Tử điện hạ ra lệnh cho y theo Chu Thừa Vũ học hỏi, cơ mà ban nãy... y nghĩ vẩn vơ.


      “Chu đại nhân.” Y đứng dậy chắp tay xin lỗi, xấu hổ đầy mặt.


      Từ hôm mọi chuyện cho Triệu Tịch Ngôn, Chu Thừa Vũ còn thành kiến với y, nhưng bất kể ai có cấp dưới chút hiểu biết về Binh bộ mà chịu nghiên cứu kỹ lưỡng báo cáo năm rồi, đều tức điên thôi.


      "Đây là lần cuối. Nếu còn có lần sau tự ngươi thuật lại tình hình với Thái Tử!" Chu Thừa Vũ thẳng.


      Triệu Tịch Ngôn cứng người, sau đó cúi đầu : "Vâng, thuộc hạ hiểu."


      Chu Thừa Vũ khoác tay, "Ngươi về trước lo cho xong việc riêng ."


      Triệu Tịch Ngôn giải thích, thu xếp đồ đạc bàn, ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Vũ đổi bút, ghi ghi chép chép gì đó. Y cũng hỏi nữa, cất cuốn sách viết dở , kẹp vào nách và gửi trả cây bút cho Chu Thừa Vũ.


      Chu Thừa Vũ thèm ngẩng đầu, sau khi nghe bước chân khỏi hẳn mới ngước nhìn.


      Chàng đại khái đoán được cớ , nhưng muốn quan tâm. Chàng đúng là đánh giá cao tài hoa của Triệu Tịch Ngôn, nhưng ai biểu người khiến y phiền lòng là Lương Minh Nguyên!


      an toàn của Nhu Nhu, chàng… mặc kệ vậy.


      Và nếu Triệu Tịch Ngôn tự giải quyết được , cứ quay cuồng đầu óc về việc này. Thế chàng đành bỏ qua nhân tài thôi.


      Vừa bước ra khỏi cổng phủ Thái Tử, Triệu Tịch Ngôn liền hít hơi sâu, cảm giác phiền muộn bị đè nén còn nữa. Đúng vậy, kể từ biết tất cả, mỗi khi y đối mặt với Chu Thừa Vũ đều ngột ngạt vô cùng. Cảm giác này phải do Chu Thừa Vũ, mà là từ bản thân y, nghĩ đến ngốc nghếch ngày xưa, nghĩ đến hèn nhát của ngày nay, đều khiến y hít thở thông.


      Nhưng về mặt lý trí hay tình cảm, y đều nghĩ mình nên tìm biểu muội Bây giờ biểu muội là Quận chúa, chắc chắn có mối lương duyên tốt đẹp và tương lai danh vọng chờ đợi nàng.


      Liễu Nguyên và Cẩu Lập ngồi trong lương đình gần cổng, nên thấy ràng vết mực loang lổ áo khi Triệu Tịch Ngôn ngang qua, kèm theo vẻ mặt mất hồn.


      Nguồn gốc vết mực khó đoán.


      Tên Triệu Tịch Ngôn này đúng là bị làm nhục cỡ nào cũng dám hé răng.


      Liễu Nguyên khinh thường, nghĩ ngay đến Hồ Ngọc Uyển trong hậu viện mà nghiến răng. Cẩu Lập lại tựa hồ tin nổi, "Tên Triệu Tịch Ngôn này, chúng ta còn mong đợi đấu với Chu Thừa Vũ, vậy mà còn mềm hơn bùn nhão! bị cướp vợ, bị đè đầu xuống giẫm, vậy mà dám thốt lời!"


      phải sao, hiểu tại sao Hồ Ngọc Uyển lại thương gã vô dụng như vậy!


      Liễu Nguyên nghiến răng nghiến lợi : "Mặc dù ta và Chu Thừa Vũ đồng thời tiến vào Binh bộ, ngày nào ta cũng rảnh rỗi muốn sinh bệnh, còn gã lại được chạm đến ..." nuốt nửa lời sau, rồi , " thể tiếp tục như vậy. Nếu cứ thế mãi, sớm muộn gì ta cũng còn đường !"


      "Ngươi và gã mỗi ngày đều ở cùng chỗ, nghĩ ra cách nào gài sao? có cơ hội phải tạo cơ hội chứ sao?" Cẩu Lập làm động tác cắt cổ.


      Liễu Nguyên lắc đầu, “Gã rất xảo trá. bao giờ làm gì lưu lại nhược điểm. Gã rất khôn khéo, vừa có trí vừa có kinh nghiệm. có cách nào nắm được đuôi gã!"


      Lời này bảy phần ba phần giả, lão hổ cũng có lúc ngủ gật, huống chi Chu Thừa Vũ. Chỉ nghĩ đến kết cục của tỷ tỷ, Liễu Nguyên dám manh động mà thôi.


      Cẩu Lập , " thế, chỉ còn chiêu cuối?"


      Liễu Nguyên gật đầu, "Người của ta báo lại Chu lão thái thái ra cửa vào hai ngày tới."
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 126. Hồ Ngọc Nhu đột nhiên mất hứng


      Chu Thừa Vũ về nhà trời nhá nhem tối. Chàng bao giờ mang tâm trạng chỗ làm về nhà, nên khi Hồ Ngọc Nhu đứng dậy chào đón chàng về, vẻ mặt chàng trông rất ôn hòa và dịu dàng hẳn và mỉm cười với vợ.


      Hồ Ngọc Nhu bước đến cởi áo choàng cho chàng, rồi cầm lấy chiếc khăn vải ướt mà A Hương đưa đến, lau mồ hôi cho chàng. Có vẻ trời hôm nay rất nóng.


      Chu Thừa Vũ nhíu mày nhìn bụng của , vội vàng cầm lấy khăn lau đại cổ và mặt rồi vứt khăn cho hạ nhân, sau đó khẽ sờ lên bụng vợ, “Hôm nay thế nào? Con làm ầm ĩ chứ? Trễ thế này, nàng ăn uống gì chưa?”


      Ngày nào Hồ Ngọc Nhu cũng cố tình chờ chồng về ăn cơm, dù sao sáng sớm chàng phải làm, buổi trưa căn bản trở về. Nếu chờ buổi tối cùng nhau ăn cơm, ngày đó hai người có ăn chung bàn, nào giống như là cuộc sống vợ chồng.


      Có điều Chu Thừa Vũ đúng, bây giờ ăn là ăn cho hai người, ăn có thể chịu được, nhưng con trong bụng . Thế nên, đều ăn chút lót dạ rồi ăn tối và ngày nào Chu Thừa Vũ cũng hỏi đúng câu này.


      Hồ Ngọc Nhu đáp, "Tốt lắm, con rất ngoan. Thiếp mới ăn vài chùm nho và vài miếng dưa hấu . Chàng về đúng lúc lắm, thiếp đói nè."


      Chu Thừa Vũ nghe xong chuyện nữa, vội sai người dọn cơm.


      Hồ Ngọc Nhu chỉ ăn no tám phần, vừa nghỉ ngơi lát, sau đó kéo Chu Thừa Vũ ra dạo tiêu thực. Ở đại có nghe vài điều như muốn sinh đẻ thuận lợi thai nhi được quá lớn, người mẹ cần phải vận động nhiều mới được.


      Dù trời nhá nhem tối nhưng trong sân thắp đèn lồng khắp nơi, đường trong sân cũng rât bằng phẳng, cần lo lắng gì. Vì cố trước kia của Tô thị, Chu Thừa Duệ dắt cặp trai ra , tại vợ chồng họ vẫn sống ở đây, cần chuyển sang bên cạnh.


      Mà người dọn sang đó là Hồ Ngọc Tiên. Cho nàng ở nhị phòng có cảm giác may mắn, nhưng luôn ở chung mái nhà với rể hợp lễ nghĩa. Khi nàng thưa lại chuyện này, Hồ Ngọc Nhu chỉ do dự lát, đồng ý.


      Lúc này, hai vợ chồng chậm rãi dạo trong sân, về Hồ Ngọc Tiên, "Đúng lúc mẹ muốn Đông Sơn tự, là trả lễ, hai chắc là muốn cầu bình an cho nhị đệ. Nhân tiện, thiếp muốn cho Hồ Ngọc Tiên xem mắt, đồng thời cho Bành cử nhân gặp gỡ con bé, nếu có ý kiến định hôn luôn."


      Chàng nhìn xuống bụng vợ, có hơi bận tâm, đề nghị: "Mười ngày nữa là đến ngày nghỉ, hay là đợi đến lúc ta với nàng."


      Hồ Ngọc Nhu cũng nhìn xuống bụng của mình, thai nhi gần bảy tháng, và bụng khá lớn, Chu Thừa Vũ có lo là bình thường. Chỉ là Chu Thừa Vũ đến Đông Sơn tự bằng xe ngựa, cùng với nha đầu, bà tử và gia đinh. Kì thực, chàng có hay cũng như nhau.


      cười : "Đừng lo, thiếp chưa được bảy tháng mà. Nữ nhân đại chúng thiếp làm đến tháng cuối cùng mới được nghỉ ngơi. Mà trước kia ở chỗ thiếp, có người còn mang bụng bầu làm ruộng, khắc trước khi sinh con còn phải làm việc đầy." Tất nhiên thuộc thế hệ cha mẹ của , là thuộc thế hệ của bà ngoại . Lúc cha mẹ ly hôn, về ở với ngoại rồi nghe bà kể lại.


      Kể từ khi Hồ Ngọc Nhu thừa nhận lai lịch với Chu Thừa Vũ, mặc dù Hồ Ngọc Nhu biết nỗi sợ hãi của chàng, cũng thường nhắc nhở bản thân nhắc lại. Nhưng đôi khi, vẫn lỡ miệng như thường, như lần này, bỗng cảm thấy mình may mắn, nếu xuyên đến nhà nông, biết đâu giờ cần mẫn việc đồng áng.


      Chu Thừa Vũ thực thích Hồ Ngọc Nhu nhắc chuyện quá khứ, chỉ bởi vì chàng biết gì về nó, mà quan trọng hơn, chàng sợ Hồ Ngọc Nhu nhắc mãi nhắc mãi, nhung nhớ về nó và ngày nào đó ra .


      Dù biết đây phải quê hương của , chàng phải chưa từng hiếu kỳ, người đương nhiên muốn biết tất cả về người . Nhưng trước khi biết chắc chắn ở lại cả đời, Chu Thừa Vũ chỉ có thể tự lừa người dối mình: chỉ cần nàng thôi nhắc về quá khứ, quên dĩ vãng , nàng trở thành người thân thuộc nơi này.


      Nghe nhắc lại, chàng siết chặt tay , lâu sau mới đáp: "Ta cưới nàng, tất nhiên cần nàng sống cực khổ như vậy, cho dù nàng có thai, ta vẫn cố gắng xông pha bên ngoài để nàng cuộc sống như ý."


      Hồ Ngọc Nhu cầm lại tay chàng, do dự đáp, "Đa tạ chàng làm tất cả vì thiếp, nhưng đôi khi ... thiếp thực rất muốn ra ngoài."


      Ở nhà buồn chán thực rất khó chịu. Ở đại, mặc dù Hồ Ngọc Nhu là trạch nữ, nhưng đó là bởi vì cuộc sống đại khác với thời cổ đại. Và dù cuộc sống đại có muôn màu muôn vẻ, vẫn du lịch ít nhất 4 hoặc 5 lần trong năm.


      Vốn dĩ hứa giúp Lương Nguyệt Mai sau ba tháng đầu, sau đó vì dưỡng thai lại ở đến bây giờ ra khỏi nhà, sắp chán chết mất.


      nắm lấy tay Chu Thừa Vũ lắc lắc, nũng nịu bảo: “Đông Sơn tự có gì chơi hết ý. Mẹ, thiếp và Ngọc Tiên trước, chờ đến ngày nghỉ, chàng đưa thiếp tham quan Kinh thành nhé? Thiếp nghe Nguyệt Mai tỷ kể ở Đức Hưng lâu có toàn ngư yến đặc biệt ngon, là đặc trưng của Kinh thành, Đức Hưng lâu ở huyện Trường Châu có đâu."


      Chu Thừa Vũ chợt thấy có lỗi với .


      Từ khi vào kinh đến nay, chàng luôn lu bu công việc, đấu đá trong phủ Thái Tử, còn xa lạ với Lục Bộ, và đủ thứ chuyện rùm beng trong nhà. Nửa năm nay, chàng chưa từng dẫn Hồ Ngọc Nhu dạo phố lần, mà khi ra khỏi nhà được vài lần, đều do Lương Nguyệt Mai dẫn yến tiệc nhằm làm quen.


      “Vậy để ta sai Bùi Thanh đưa mọi người và mượn đại ca thêm vài thị vệ.” Gia đinh nhà mình đều là người bình thường, chỉ có Bùi Thanh học được chút võ công từ chàng, chàng an tâm.


      Hồ Ngọc Nhu để tâm lắm, gật đầu cho Chu Thừa Vũ yên lòng.

      ·


      Vào buổi sáng ngày khởi hành, Chu Thừa Vũ dậy sớm hơn bình thường nửa giờ, vội vàng tắm rửa, dặn dò Bùi Thanh hồi lâu.


      Đại loại như kiểm tra kỹ xe ngựa và ngựa, Chu Thừa Vũ nghĩ nhiều các mặt khác. Đông Sơn tự là ngôi chùa lớn có tiếng, hương khói hưng thịnh. Hơn nữa, chàng ta tự hiểu lấy chính mình, dẫu chàng được Thái Tử tin dùng, đồng nghĩa với việc luôn có kẻ ngầm ngáng chân, nhưng chỉ cần ngày nào họ còn là thuộc hạ của Thái Tử, đều dám liều lĩnh tàn bạo. Về phần bên ngoài, chàng chỉ là Chủ Chính lục phẩm mới lăn lộn trong Binh Bộ lâu, thứ nhất đáng quan tâm, thứ hai là phía sau có hai ngọn núi lớn Phúc An công chúa và Uy Viễn hầu, áng chừng hoặc khinh thường hoặc dám ra tay.


      Chu Thừa Lãng phái thị vệ tới là lúc Chu Thừa Vũ dặn dò xong, rồi ăn đại gì đó, lật đật ra ngoài.


      Hồ Ngọc Nhu cũng dậy sớm hơn mọi khi, cùng Hồ Ngọc Tiên ăn sáng. Chu lão thái thái vừa tới. Bà và Hồ Ngọc Tiên ở hai bên đỡ Hồ Ngọc Nhu, cho dù ở trong xe, cũng ở giữa hai người.


      Hồ Ngọc Nhu khỏi bật cười, nhưng biết hai người cũng lo cho mình thôi, đành thành để họ bảo vệ mình.


      Toàn bộ hành trình an toàn, sau khi đến Đông Sơn tự, Chu lão thái thái yên tâm hơn, trước tiên bà trả lễ, sau đó dắt Hồ Ngọc Nhu quỳ lạy bồ tát. Hồ Ngọc Nhu nghe bà thầm gì mà cầu xin Phật Tổ phù hộ cho bình an sinh ra cháu trai khỏe mạnh kháu khỉnh.


      Hồi trước, Hồ Ngọc Nhu tin tâm linh, nhưng bỗng có ngày xuyên sách đến đây, nghĩ lại thấy sợ, quả nhiên đời gì là thể.


      Mặc dù có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng vẫn đỡ bụng quỳ gối trước Phật Tổ, khỏi cầu mong sinh được cu cậu. Con trai khá tốt, mai này có thể bảo vệ em mình, rất thông cảm cho phái nữ cổ đại. hi vọng con lớn chăm sóc em trai, dù biết như thế bản thân thoải mái hơn nhiều.


      Nghĩ nghĩ, Hồ Ngọc Nhu thực hơi nhớ đại. Mặc dù ở đó vẫn còn bất bình đẳng giữa nam và nữ ở số nơi, mặc dù vẫn còn số tồn tại thẳng nam ung thư bình luận đầy rẫy mạng, nhưng xét cho cùng, con có thể học tập, làm việc bình thường và môi trường sống tốt hơn nơi đây rất nhiều.


      Suy nghĩ này càng thêm thôi thúc ra ngoài làm việc cho Lương Nguyệt Mai. Nhất định sinh con xong, phải chăm sóc sức khỏe tốt để làm điều gì đó thiết thực.


      Vì lo cho Hồ Ngọc Nhu, nên trong buổi xem mắt của Hồ Ngọc Tiên và Bành cử nhân, Chu lão thái thái cũng có mặt. là gặp mặt, ra vốn dĩ chỉ là nhìn từ xa, nhưng bởi vì Chu lão thái thái ở cùng, nên Bành cử nhân được mời sang hỏi chuyện.


      Bành cử nhân này cha mẹ, nghe được vào kinh ứng thí đều nhờ dân làng cùng nhau góp vốn. Người như vậy có tính kiên nhẫn cao, đầy nghị lực, đồng thời khéo léo, rất biết nhìn mặt đoán ý. Bên đây đám người Hồ Ngọc Nhu vừa ngồi nghỉ ở lương đình, Bành cử nhân bên này chủ động đến.


      Quả nhiên khéo hiểu lòng người.


      Hồ Ngọc Nhu khó diễn tả cảm giác về . Nếu đối tượng là Bùi Thanh thường theo hầu, cho rằng có bản lĩnh. Nhưng người này hoàn toàn xa lạ, nếu có bản lĩnh, sợ là sau khi lấy nhau, Bành cử nhân ăn sạch Hồ Ngọc Tiên mất.


      nghĩ như vậy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Bành cử nhân cũng ngẩng đầu. nhìn Hồ Ngọc Tiên đứng sau lưng , mà là nhìn trước, ràng bắt gặp , liền thẫn thờ lúc, rồi cuống quít cúi đầu.


      Hồ Ngọc Nhu đột nhiên mất hứng, nhìn thấy lần đầu sững sờ lạ, nhưng lật đật cúi đầu như vậy là chột dạ. Giọng điệu của lập tức trở nên lạnh lùng, "Bành cử nhân có việc, vậy cứ lo liệu trước. Bên đây được nửa giờ thấm mệt, định về phòng khách nghỉ ngơi."


      Bành cử nhân phải là kẻ ngốc, lập tức hiểu Hồ Ngọc Nhu hài lòng về mình, chỉ có thể vội ngước nhìn thoáng qua Hồ Ngọc Tiên, sau đó cung kính cúi đầu. Chu lão thái thái hoàn toàn phát ra, mỉm cười nhìn Hồ Ngọc Tiên, trong mắt tràn đầy ý cười chọc ghẹo.
      Châu LươngTiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Cảm ơn bạn @Nhitocngan . Nhờ bạn mà mới biết bộ truyện này

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 127. Nếu có thể cứu được Chu thái thái, ắt lập được công lớn!


      Bành cử nhân đứng dưới bóng cây cách đó xa ngẩng đầu nhìn đám người trong lương đình rồi cúi đầu, máy móc đá đống đất trước mắt.


      phiền muộn vô cùng, tự dưng được lọt vào mắt Hồ tứ tiểu thư, ai biết chỉ liếc mắt nhìn Chu thái thái xíu, lại vụt mất cơ hội!


      Đây phải là chuyện , mất cơ hội làm em cột chèo với Chu đại nhân sao, có sao là ... lỡ Chu thái thái về, thêm mắm dặm muối với Chu đại nhân, thế nào ấn tượng của Chu đại nhân với mình trở lại.


      Bành cử nhân giờ phút này rất hối hận, lẽ ra nên nhìn Chu thái thái!


      "Công tử, thế nào rồi? Công tử có chuyện với Hồ tứ tiểu thư ? Ấn tượng của nàng ta về ngài thế nào?" Thấy công tử cứ nhìn chằm chằm vào lương đình, người thanh niên bên cạnh tò mò hỏi: "Hồ tứ tiểu thư xinh đẹp lắm phải hông? Nghe đồn Chu thái thái là mỹ nhân số 1 số 2 Kinh thành đấy!"


      Bành cử nhân dựa vào tiền bạc của người thân và bạn bè mới có thể lên kinh, trước đó có ai hầu hạ , nguyên nhân khiến thi rớt là nhiễm bệnh nên thể phát huy tốt. Sau đó, vì kiệt sức và hết lộ phí, ngay cả quê cũng về được, cũng may có Chu Thừa Vũ nhìn trúng. Hôm nay, tuy rằng theo Chu Thừa Vũ chỉ có bốn lạng bạc tháng, nhưng đối với , kiểu sống trong mơ.


      Gã sai vặt này là mua sau khi theo Chu Thừa Vũ, bởi vì trước giờ luôn có thái độ tốt đến mức thằng nhóc này ăn biết kiêng kị. Ngay lúc này, bởi vì gã sai vặt nghe hạ nhân nhà họ Chu khen Hồ Ngọc Nhu nghiêng nước nghiêng thành, nhóc liền tò mò biết Hồ Ngọc Tiên trông như thế nào, suy cho cùng là nữ chủ nhân tương lai của mình mà.


      Bành cử nhân vừa buồn bực vừa cáu kỉnh, sắc mặt chợt trầm xuống, "Đây là điều ngươi có thể hỏi sao? Ta thấy ngươi đúng là biết lớn , có phép tắc chút nào!"


      Gã sai vặt bị quát giật mình, đột nhiên khó hiểu nhìn .


      Nhưng Bành cử nhân lại nhìn vào lương đình, người trong đó đứng dậy, trông như thể về phòng khách, có lẽ định ăn cơm chay và nghỉ ngơi.


      Xa xa, ánh mắt biết rơi vào Hồ Ngọc Nhu vào lúc nào. Trước đây, cũng từng nghe gã sai vặt hỏi thăm gia nhân nhà họ Chu rồi kể lại, Chu đại nhân rất chiều chuộng Chu thái thái, bởi vì nàng ta là mỹ nhân trăm người chỉ có . Hôm nay được chiêm ngưỡng, nào trăm người có , ràng là trong vạn người mới đúng.


      Lúc này chỉ nhìn phía sau, nàng ta có thai sáu bảy tháng, thế nhưng bóng lưng vẫn thướt tha như thiếu nữ. Cơ thể mảnh mai, eo thon tinh tế, mông... nhìn nhưng chắc là vểnh cao chứ gì?


      Bành cử nhân hoàn toàn nhớ tướng mạo của Hồ Ngọc Tiên, ban nãy biết mình thất lễ, nhưng bây giờ chính đại quang minh nhìn bóng lưng Hồ Ngọc Nhu, trong đầu chợt lên gương mặt của Hồ Ngọc Nhu.


      Thấy sững sờ, gã sai vặt tuy ngạc nhiên nhưng dám nữa. Sau đó thấy hoàn hồn, duỗi tay dụi dụi mắt, xoay người thở dài hơi, hơi cáu gắt bước ra ngoài.


      Gã sai vặt càng cảm thấy lạ, xoay người mất bóng đám người Hồ Ngọc Nhu, đành phải theo sát.


      Thời tiết dạo này càng ngày càng nóng, thân thể của Bành cửa nhân có chút suy nhược kể từ khi bị bệnh trong kì thi mùa xuân. ra khỏi chùa vài bước hơi choáng váng, thấy hoa mắt chóng mặt, bèn nhanh chóng ngồi dưới bóng cây cổ thụ.


      Nhưng vừa ngồi xuống, liền nghe phía sau cây có người : "Tiết gia có dặn, nếu Chu thái thái theo, vậy đổi kế hoạch . bắt Chu lão thái thái nữa, chỉ cần tìm cách khiến Chu thái thái sẩy thai là được!"


      "Ây? Đổi vậy được đâu?" Người khác đáp khẽ, “ bàn bạc bắt Chu lão thái thái tống tiền còn gì?”


      "Đúng rồi đúng rồi. Chúng ta chỉ vì bạc thôi, giết thai nhi thất đức lắm."


      "Đừng ồn ào! Đừng cãi vã nữa! Các ngươi nhìn xem đây là gì!" Gã đầu sỏ như lấy ra thứ gì đó, đột nhiên nghe nhiều tiếng hít vào cùng lúc, "Nhìn kĩ chưa! Đây là vàng ! Tiết gia số này chỉ là tiền đặt cọc thôi. Xong chuyện là gấp 3, đến lúc đó chúng ta mỗi người đỉnh, haha!"


      Vàng! Hấp dẫn hơn nhiều so với bạc hư vô kia!


      Những kẻ phản đối thôi ý kiến, có vài người biết lẩm bẩm xì xầm gì, chỉ chỉ mang máng như đường chùa…, rồi đứng dậy rời .


      Chờ bọn chúng mất, Bành cử nhân mới buông tay che miệng gã sai vặt, toát mồ hôi lạnh cả người.


      Gã sai vặt xem như lanh lợi, cậu run chân, bò mặt đất, nhìn xung quanh, thấy quả nhiên có ai, bèn chồm tới với Bành cử nhân: “Công tử, bọn chúng nhắm tới... Lão thái thái và thái thái của Chu gia ạ?"


      Chắc thế rồi!


      Kẻ thù của Chu đại nhân trong phủ Thái Tử khá nhiều. Vả lại với ngày oi bức thế này, ở trong chùa từ sớm đến giờ, tuy người thắp hương lễ Phật ít, nhưng chưa từng gặp được nhà cao cửa rộng khác khác ngoài nhà họ Chu.


      Bành cử nhân gật đầu khẽ, sợ hãi qua chính là tràn đầy nhiệt huyết.


      Đúng là trời phụ hộ mà!


      Ban nãy còn lo sợ mạo phạm phải Chu thái thái và khiến Chu đại nhân căm ghét. Nhưng tại có người muốn hãm hại Chu thái thái, nếu có thể cứu được Chu thái thái, ắt lập được công lớn!


      “Công tử, công tử à. Chúng ta phải, phải báo cho Chu thái thái sao?” Thấy ngẩn người, gã sai vặt bèn đẩy đẩy ..


      Bành cử nhân hoàn hồn và chậm rãi gật đầu.


      nhất định phải cứu Chu thái thái, nhưng thể thẳng với họ, chưa kể biết kế hoạch của đám người này, lại càng có căn cứ, Chu thái thái tin được ư?


      Huống hồ có vẻ mạo phạm Chu thái thái.


      cái bánh ngon trời rơi xuống, nhất định phải hứng được!


      nắm tay gã sai vặt, dựa thế đứng lên: ", chúng ta xem xét xe ngựa." Nếu như bọn chúng bố trí mai phục đường, hôm nay nhất định phải giữ lại Chu thái thái, chắc chắn đêm nay ra tay.


      Đến lúc đó… là thời cơ vàng cứu người của !


      ·


      Hồ Ngọc Nhu đến phòng khách ở phía sau, bởi vì nhà họ Chu cho rất nhiều tiền dầu vừng, nên được dành riêng biệt tiểu viện, có năm gian phòng đối diện nhau ở hai bên, đủ rộng rãi yên tĩnh.


      vừa vào phòng thấy có đặt sẵn băng, khá khen cho dịch vụ nhà chùa.


      Sau khi ăn bữa cơm chay, Hồ Ngọc Nhu định chợp mắt lúc. Hôm nay trời nóng, nhà cố ý xuất phát từ sáng sớm, giờ trưa nắng gắt, đương nhiên nghỉ ngơi đợi chiều về.


      Chu lão thái thái cười : "Con nghỉ trưa , chiều mát rồi chúng ta về. Mẹ cũng nghỉ đây."


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu, nhưng lại nháy mắt với Hồ Ngọc Tiên.


      Hồ Ngọc Tiên lập tức : "Muội dìu đại tỷ nghỉ."


      Hai chị em vào phòng phía tây, Hồ Ngọc Nhu nắm lấy tay , hỏi thẳng: "Ngọc Tiên, đại tỷ cảm thấy Bành cử nhân... E rằng được, chúng ta nên xem xét lại."


      Hồ Ngọc Tiên do dự lúc mới : “Đại tỷ, ra là… người ta… là bình thường.” nàng cũng nhìn ra được, bởi vì nàng xem mắt, nên khi Bành cử nhân xuất , nàng chăm chú vào ngay, thế nhưng ngờ rằng từ đầu đến cuối người ta hề nhìn mình.


      Hồ Ngọc Nhu hỏi, "Muội thích ?"


      Thích , nhưng điều kiện Bành cử nhân quả thực khá phù hợp. Là người đọc sách, và làm việc dưới quyền của rể, có cha mẹ. Về phần nhìn mình mà nhìn đại tỷ, âu cũng là đại tỷ xinh đẹp, Bành cử nhân lơ là nàng là thường tình, nàng ...


      Tim Hồ Ngọc Tiên đập mạnh.


      Lỡ như đại tỷ để tâm ánh mắt của Bành cử nhân sao?


      Nghĩ đến đây, Hồ Ngọc Tiên tự dưng ghê tởm, đâu chỉ khinh thường nàng, ràng xúc phạm đại tỷ!


      Hồ Ngọc Nhu biết Hồ Ngọc Tiên suy diễn quá đà, tất nhiên là để tâm cái nhìn của Bành cử nhân, nhưng là lo lắng mai này đối xử tốt với Hồ Ngọc Tiên. Hôm nay có thể nhìn mất hồn, sau này leo lên được vị trí cao hoặc Chu Thừa Vũ thất thế, lỡ ngày nào đó có được nữ nhân xuân sắc khác, bỏ rơi Ngọc Tiên sao?


      "Vậy chúng ta xem xét người khác, phải còn có Hạ cử nhân trong kinh à? Hay là muội gặp gỡ xem sao." Hồ Ngọc Tiên thào.


      Nghe thế, Hồ Ngọc Nhu tiếp chuyện, ngược lại vỗ vỗ tay , an ủi: "Đừng lo, muội còn mà, chúng ta cứ từ từ xem, hai năm thôi mà."


      Hồ Ngọc Tiên khẽ thở dài, "Đại tỷ đừng tốt với muội thế..." biết bao giờ muội mới đền đáp hết.


      Hồ Ngọc Nhu cười, khẽ trách, "Chúng ta là thân tỷ muội đấy."


      Chưa kể những vụn vặt trong cuộc sống, chưa kể Hồ Ngọc Tiên luôn mến kính trọng . Chỉ nhớ đến lúc ở nhà họ Hồ, Hồ Ngọc Tiên màng bản thân bênh vực lẽ phải, vì mà cãi nhau với Hồ Ngọc Uyển đường phố huyện Trường Châu, đến Kinh thành lại bảo vệ và cháu bé trong bụng mà chẳng màng danh tiết của phận nữ nhi. Tất cả đều là lý do: nàng đáng giá được đối đãi chân thành.


      Tử tế và tốt đẹp như chị em ruột thịt.


      đời này ngoài Chu Thừa Vũ, sợ là chỉ có em ruột mới chân thành và lòng với như vậy.

      ·


      Có lẽ sáng dậy sớm và xe mệt nhọc, nên khi Hồ Ngọc Nhu thức dậy đến giờ Dậu. Mặt trời lặn xuống nhưng hơi nóng vẫn còn. Quản ma ma và A Hương tiến vào hầu hạ, rồi thưa lại dặn dò cả rồi, có thể về ngay.


      Lúc này, Chu lão thái thái vào với vẻ mặt nghi ngờ, cũng có tránh né Quản ma ma và A Hương, hỏi thẳng: "Nhu Nhu này, con hỏi Ngọc Tiên nghĩ như thế nào? Mẹ vừa mới hỏi con bé, hình như ưng Bành cử nhân đó lắm?"


      “Mẹ thấy Bành cử nhân tốt ạ?” Hồ Ngọc Nhu hỏi.


      Chu lão thái thái gật đầu ngay lập tức, "Đúng đó, Bành cử nhân vừa khôi ngô vừa lễ phép, lần này thi rớt là do bệnh chứ đâu phải bất tài. Con và Thừa Vũ cũng nhìn trúng mới để Ngọc Tiên gặp mặt mà?"


      Hồ Ngọc Nhu qua mặt mẹ chồng Chu thái thái rất dễ, nhưng phải trước mặt gia nhân. Chờ Quản ma ma và A Hương ra ngoài, đỡ Chu lão thái thái ngồi xuống và : "Đúng ạ, chúng ta nhìn trúng người ta, nhưng người ta đâu ưng Ngọc Tiên."


      Ơ? Chuyện lúc nào, bà hay?


      Chu lão thái thái nghĩ kỹ lại, vẫn nhớ Bành cử nhân tỏ vẻ lúc nào.


      Hồ Ngọc Nhu tiếp: " nhìn Ngọc tiên lấy lần. Đây là con và Ngọc Tiên tận mắt chứng kiến. Ngọc Tiên buồn lắm, mẹ chớ hỏi con bé. Bành cử nhân ... thôi, thôi. Để con về lại với phu quân hỏi , thế nào cũng từ chối cho xem."


      Hồ Ngọc Nhu và Hồ Ngọc Tiên nhìn thấy, chắc chính xác. Chu lão thái thái vốn tưởng rằng Hồ Ngọc Tiên đổi ý, hơi phật lòng con bé này kén chọn quá thể. Giờ nghe Hồ Ngọc Nhu kể, bèn bực bội, " vừa mồ côi vừa thi rớt, nếu nhờ Thừa Vũ, chưa biết ở xó xỉnh nào, dựa vào đâu dám khinh thường Ngọc Tiên nhà ta!"


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu đồng ý.


      "Còn gì nữa, con thấy có đúng ? Ngọc Tiên trẻ trung lung linh, xứng với chỗ nào? lại dám khinh thường, được thôi, chúng ta tìm cho Ngọc Tiên mối tốt hơn!" Chu lão thái thái luôn bênh vực người mình, đâm ra hết ưng ý Bành cử nhân.


      xong lúc, Hồ Ngọc Tiên đến giục ra về, nhưng mọi người còn chưa kịp bên ngoài chợt vang lên tiếng sấm. Hồ Ngọc Tiên vén rèm chạy vào, "Mưa rồi đại tỷ ơi!"


      Trời mưa?


      Hồ Ngọc Nhu và Chu lão thái thái đều kinh ngạc, nếu như lúc bình thường trời mưa đương nhiên thành vấn đề, nhưng tại Hồ Ngọc Nhu lớn tháng, mưa rất nguy hiểm.


      Hai người ra ngoài xem sao, chỉ râm râm đó lại bất chợt ào ào nặng hạt. Mưa mùa hạ thường như vậy, mưa gấp gáp, thỉnh thoảng kèm theo sấm chớp.


      Chu lão thái thái buồn bực cau mày, "Nhu Nhu, chúng ta đành chờ thôi."


      Hồ Ngọc Nhu dám mạo hiểm, "Có lẽ cơn giông nhanh qua thôi. Chúng ta đợi chút vậy." Đêm tháng năm chưa nằm sáng, còn hơn nửa canh giờ trời tối hẳn, đợi lát vậy.

      ·


      Mưa đến bất chợt, Bành cử nhân và gã sai vặt đều ướt sũng. Chẳng qua Bành cử nhân cáu kỉnh chợt ôn hòa lại, thậm chí nhìn lên màn mưa rồi nở nụ cười.


      Trời phù hộ mà!


      vốn muốn giở trờ với xe ngựa nhà họ Chu, để có lý do Chu thái thái ở lại, nhưng mã xa phu nhà họ tận tâm hết sức, thời tiết nắng nóng cũng chịu khỏi. canh giữ đến giờ này, thấy Chu thái thái chuẩn bị về, ai dè trời đổ mưa, mưa to nữa, đúng là trời giúp mà.


      lau nước mưa mặt, dặn dò gã sai vặt: "Ngươi tìm Đại hòa thượng, xin chỗ tá túc đêm nay ."


      Cùng lúc gã sai vặt khỏi, ở cổng Đông Sơn tự có chiếc xe ngựa dừng lại. chờ xe ngựa dừng hẳn, mã xa phu nhảy xuống trước, sau đó rèm xe ngựa được vén lên.


      Chàng thiếu niên như ánh mặt trời ai khác chính là Lương Thành Vân. Hôm nay biết được tin tức Hồ Ngọc Nhu khá muộn, cậu tức giận vô cùng, nhưng ai biết được gần đến Đông Sơn tự trời đổ mưa.


      Mưa càng lúc càng lớn.


      Cậu càng vui vẻ ra mặt.


      hỏi thăm Mã Trung, ta ở đây chờ ngươi.” Cậu cười ra lệnh, dặn nhưng biết nên hỏi thăm gì.


      Đáp lại, Mã Trung chạy nhanh nhưng về cũng nhanh.


      "Vẫn chưa ạ, ở phòng khách phía sau. Nô tài vừa hỏi mã xe phu Chu gia." Mã Trung cười đáp.


      Lương Thành Vân : "Vậy chúng ta cũng ở đây đêm!"
      Châu Lương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :