1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 121. Khi Tú Vân tỉnh lại, nàng ta nhận ra mọi người nữa.


      Hồ Ngọc Nhu có cảm tình với Lương Minh Nguyên, đó là bé tốt bụng, bất kể nhân phẩm ra sao, nhưng ấn tượng buổi đầu gặp gỡ của bé rất tốt. Có điều, nếu Chu Thừa Vũ bảo đừng gặp nhau nữa, để giảm bớt hoảng sợ của chàng, cũng như lo âu đột nhiên xuất trong , vậy đừng gặp nhau nữa.


      “Được, từ đây về sau thiếp gặp nàng nữa.” Hồ Ngọc Nhu gạt lệ, cũng giơ tay gạt lệ cho Chu Thừa Vũ.


      Đây phải lần đầu nhìn thấy Chu Thừa Vũ khóc, nhớ lại lần đó là do vô tình gợi trúng vết thương lòng của chàng khiến chàng rớt nước mắt. Nhưng lần này khác, lần này chàng khóc vì muốn mất .


      Hồ Ngọc Nhu cảm nhận trái tim đầy ắp, đều được Chu Thừa Vũ lấp đầy.


      Gặp được chàng kiếp này là may mắn của .


      Và hạnh phúc biết bao khi được chàng nâng niu trân trọng.


      giấu giếm nữa, ràng nguồn gốc của mình, "... thiếp sống ở nơi có nhà lầu xe hơi. Vào mùa hè, bọn thiếp có máy lạnh, tủ lạnh và kem. Vào mùa đông, bọn thiếp mặc áo khoác lông, miền Nam mở máy lạnh hoặc lò sưởi, miền Bắc khí ấm hơn." bỗng hơi ngượng ngùng, "Bộ áo ngực mà chàng thích, bọn thiếp thường mặc chúng dạo chơi biển, nếu chàng thấy được mới gọi là mở mang tầm mắt!"


      Chu Thừa Vũ hiển nhiên sửng sốt, "Nàng nghiêm túc?"


      Hồ Ngọc Nhu bĩu môi vui : "Lừa chàng làm gì?"


      Sao .. sao có nơi đồi phong bại tục như vậy!


      Ánh mắt Chu Thừa Vũ thoắt cái trở nên nguy hiểm, "Vậy nàng có từng ... mặc nó dạo tới dạo lui biển ?"


      Hồ Ngọc Nhu sao lại !


      Nhưng chống chọi với gương mặt đầy ghen tuông của Chu Thừa Vũ, khỏi bật cười, "Ai cũng ăn mặc thế, sao thiếp có thể lạc loài được. Nhưng chàng yên tâm, ở đây thiếp chỉ mặc cho mỗi chàng ngắm còn gì."


      Tính ra Chu Thừa Vũ ăn chay lâu. Hồ Ngọc Nhu được được khám ra có thai hơn tháng, đến nay mang thai hơn ba tháng. Chu Thừa Vũ ôm Hồ Ngọc Nhu, giờ phút này chàng nghe nàng khơi gợi, liền nhớ đến cảnh tượng mình say đắm nhất.


      trắng như tuyết, đỏ như lửa, nhớ đến là cơ thể chàng thành có phản ứng.


      Hồ Ngọc Nhu nghe được hơi thở người bên cạnh đúng, nhưng vừa động thai, ràng là thể thỏa mãn được chàng. Hồ Ngọc Nhu cố gắng giả vờ mình biết, nhưng Chu Thừa Vũ im lặng kiềm chế, lại thương chàng.


      ra, đàn bà cũng như đàn ông, chưa từng make-love chưa hiểu được vị tuyệt vời, nhưng nếm phải lâu lâu ham muốn. Đôi khi Chu Thừa Vũ rất bận và về muộn, hoặc nếu mười ngày nửa tháng chàng ở nhà như khi ở huyện Trường Châu, cũng hay cảm thấy đơn tịch mịch.


      Hồ Ngọc Nhu hiểu cảm giác đó, nên hơi thương Chu Thừa Vũ.


      Chàng lớn tuổi mới được nếm mùi thịt, nhưng ăn chẳng được mấy bữa, sau ba tháng đầu động thai. Nếu động thai, chỉ cần tránh ba đầu và ba cuối, quá mãnh liệt hai người lăn giường rồi.


      phải là người rộng lượng có thể đẩy Chu Thừa Vũ vào vòng tay người khác, thế nên kiếm chuyện để , "Chàng đói bụng chưa? Ban nãy chàng ăn được mấy, thiếp kêu Quản ma ma dọn cơm nhé?"


      Quản ma ma dắt nha hoàn lui ra từ lúc hai người bắt đầu ôm ấp an ủi.


      Chu Thừa Vũ hai mắt sáng ngời, "Đói chứ, mình ta chịu được."


      Đối diện với ánh mắt sáng như sao của chàng, Hồ Ngọc Nhu khó lòng bỏ qua.


      Nhưng mà ... Nàng cụp mắt nhìn bụng, trong lòng chậm rãi đưa ra quyết định. sai Chu Thừa Vũ: "Chàng lại tỷ chọn chiếc áo ngực thích nhất , để thiếp mặc. Chàng...... nhìn ta xử..."


      Hồ Ngọc Nhu từ từ giọng, cuối cùng lẩm bẩm trong miệng.


      Có muốn đến đâu cũng thể đả thương bảo bảo trong bụng được!


      Chu Thừa Vũ nhịn được cười ha ha, tiến lại gần Hồ Ngọc Nhu, hôn lên má vài cái. “Ta đói khát đến mức đó!” ràng là từ ngữ ngả ngớn, nhưng thoát ra từ miệng chàng vô cùng chính nghĩa: “20 năm trước ta chưa gặp được nàng vẫn nhịn được đấy thôi, chỉ nhịn thêm vài bữa sao làm khó được ta."


      Chàng xong lại hôn lên má Hồ Ngọc Nhu hai cái, rồi chuyển sang cắn mút đôi dôi đỏ mọng của lúc, “Ta tắm đây!” Chàng xoay người rời khỏi giường, nhưng tắm ngay mà nghe lời Hồ Ngọc Nhu chọn chiếc áo ngực xanh ngọc, đưa . “Ta nhịn được, nhưng ta cũng vui lòng ngắm. Đợi ta tắm xong mang nước vào cho nàng lau người rồi hẵng mặc."


      Chàng vui vẻ tắm.


      Hồ Ngọc Nhu như tên trộm vội nhét nó vào chiếc chăn, đỏ bừng mặt. Lát nữa muốn lau người cho ? Ôi trời, chắc xỉu!


      ·


      Liễu Nguyên biết chiều nay Triệu Tịch Ngôn đến tìm Chu Thừa Vũ.


      Nhưng sau khi hai người ai đường nấy, để ý nữa. Chẳng qua sai người nhìn chằm chằm vào nhà họ Chu nên khi Triệu Tịch Ngôn xông vào đó, liền biết.


      Khi đó chuẩn bị ăn chiều, bàn bày đầy món thích. Nhưng chỉ có mình ngồi vào bàn, tất nhiên, có nữ nhân ngồi đùi . Liễu Nguyên trẻ trung gì, thời niên thiếu nhà gặp biến cố, nay gần 10 năm qua . muốn cưới đại người nào cũng được, thế là phung phí đến tuổi thành gia lập nghiệp.


      chưa thành thân, ai cấm hái hoa bắt bướm.


      Nghe người báo tin, nhìn người trong lòng: "Biểu ca của nàng quả nhiên vô cùng si tình đại tỷ nàng đấy, A Uyển!"


      Hồ Ngọc Uyển còn là bé lôi thôi như Triệu Tịch Ngôn và Lương Minh Nguyên nhìn thấy thuở mới vào kinh, mặc dù nàng hơi gầy, nhưng tô điểm rất ra dáng. Gương mặt nàng tròn hơn, làn da trở nên trắng nõn, quần áo lung linh trang sức sang trọng, đều là những thứ tinh xảo hơn ở huyện Trường Châu nhiều.


      nàng tươi cười gắp định đút miếng tàu hủ cho Liễu Nguyên, nhưng nghe xong lời của Liễu Nguyên, bất chợt run tay và rớt miếng đậu hủ xuống áo choàng của Liễu Nguyên.


      Liễu Nguyên biến sắc khiến Hồ Ngọc Uyển sợ đến mức lập tức đứng dậy xin lỗi.


      sao!” Liễu Nguyên kìm nén lửa giận trong lòng, cười cười, ôm chặt eo Hồ Ngọc Uyển, “Rớt rớt thôi, gắp lại là được. Nhưng mà… vừa nghe tên mà nàng phản ứng thái quá lên như vậy, lẽ nào chưa dứt tình sao?"

      người, cho dù nhận hết ghẻ lạnh của đối với chính mình, nhưng vẫn kiên quyết theo đuổi từ huyện Trường Châu đến tận Kinh thành. nữ tử, nhất là tiểu nương chưa từng xa nhà, nếu phải vì tình sâu đậm dũng khí đến từ đâu?


      Nhưng thích sao thế nào, trải qua bao nhiêu nguy hiểm, đến khi gặp gỡ nàng chỉ nhận lại thờ ơ. Giữa ranh giới hoặc chết đói hoặc bị bán vào chốn phấn hoa dùng xác thân mua vui, nàng nào có lòng có sức nghĩ đến tình ghẻ lạnh đó.


      Chính lúc khó khăn nhất, gian nan nhất gặp được người tốt Liễu Nguyên.


      Hồ Ngọc Uyển đỏ ửng mặt, cúi đầu : " có, ta có chàng."


      Nhưng trong mắt Liễu Nguyên, nàng ta chột dạ mới né tránh ánh mắt !


      Vì nàng ta còn nhung nhớ Triệu Tịch Ngôn!


      Liễu Nguyên biết được chiếm trong sạch của nàng, định nạp nàng làm thiếp, chăm sóc cho nàng. Nhưng lòng vẫn còn lấn cấn vì nàng ta vương vấn người khác, với lại lần đầu là do cưỡng bức, nghi ngờ liệu cánh cửa nhà họ Liễu rộng mở, nàng chạy mất từ lâu.


      Có đều, tại còn hứng thú với nàng, đương nhiên giả vờ để bụng.


      Nhưng sao, người có thể để trong lòng, nhưng chỉ có mình Liễu Nguyên có được cơ thể nàng. Liễu Nguyên hôn lên mặt Hồ Ngọc Uyển, "Nàng tự ăn , ta ra ngoài xem. Chu Thừa Vũ là kẻ thù đội trời chung của ta, còn Triệu Tịch Ngôn... ta đúng là thưởng thức tài hoa của , nhưng nể mặt nàng, ta đối xử tử tế với ."


      Hồ Ngọc Uyển vội vàng lắc đầu cần, nhưng thầm nghĩ, rổi bùng bừng hứng thú, "Ý chàng là Chu Thừa Vũ có thể đối phó với huynh ấy?"


      “Ai biết được!” Liễu Nguyên quay người rời .


      Hồ Ngọc Uyển ăn vô.


      nàng tự hỏi, liệu Chu Thừa Vũ có đối phó với Triệu Tịch Ngôn hay ?


      Hai người đều là kẻ thù của mình, nàng mong ngóng bọn họ chó cắn chó, cho dù ai bị cắn, nàng đều vui vẻ vô cùng. Kẻ chết thôi, kẻ còn lại nàng nhờ Liễu Nguyên báo thù thay!


      nàng nếm đủ bao nhiên nỗi khổ đều phải đòi lại bấy nhiêu từ người bọn họ!


      Chờ ngày nàng báo thù xong, nhờ Liễu Nguyên đến huyện Trường Châu đón mẹ và đệ đệ đến Kinh thành.


      ·


      Triệu Tịch Ngôn rời khỏi nhà họ Chu về thẳng nhà, có tự tin đến Túc Thân Vương phủ.


      Đương nhiên, nếu y dám đến vương phủ, cũng gặp được Lương Minh Nguyên.


      Dưới tức giận của Lương Thành Vân, Lương Minh Nguyên gần như bị kéo về viện đại phòng nhà họ Lương. đường, hai em gặp được nhị thẩm, tam thẩm hoặc bất kì đường ca nào chào hỏi, cậu cũng kéo thẳng em về, cho Lương Minh Nguyên có cơ hội đáp lại.


      Vào viện đại phòng, Lương Thành Vân kéo Lương Minh Nguyên xuyên qua phòng chính, đẩy ngã nàng xuống giường La Hán. Lương Minh Nguyên vốn loạng choạng mất sức suốt chặng đường, giờ nhân lúc ngã xuống giường, bèn nằm dài đứng dậy.


      Lương đại phu nhân may áo choàng mùa hè cho Lương Thành Vân trong phòng, thấy vậy liền giật mình đứng lên, bỏ đồ thêu xuống, thương tiếc chạy bên giường, "Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên con có sao ?"


      Lương Minh Nguyên mệt đến mức muốn chuyện, chỉ khẽ lắc đầu.


      Con vừa sinh ngốc ngếch, sống bên cạnh bà suốt bao nhiêu năm, cùng bà chịu nỗi khổ tang chồng, con mất tích sống chết . Lương đại phu nhân đau khổ, hốc mắt nóng lên, quay đầu lớn tiếng trách móc Lương Thành Vân, "Lương Thành Vân! Con làm sao vậy? Nguyên Nguyên là muội muội ruột của con, sao con có thể đối xử với muội muội như thế!"


      Lương Thành Vân vốn tưởng rằng Lương đại phu nhân hỏi tình hình trước, ngờ Lương đại phu nhân vừa mở miệng khiển trách cậu.


      Lương Thành Vân quả thực được dạy dỗ đàng hoàng từ , nhưng cậu cũng biết tiểu nương phải biết giữ gìn phẩm hạnh. Hôm nay, cậu bị Hồ Ngọc Nhu xa lánh, nghe Hồ Ngọc Nhu khuyên dạy, nhìn thấy Hồ thị và nhà họ Triệu ghê tởm ra sao, Triệu Tịch Ngôn chê ghét Lương Minh Nguyên cỡ nào, nên mới nóng giận dẫn Lương Minh Nguyên về nhà ngay.


      Thế mà Lương Minh Nguyên có liêm sỉ đuổi theo tỉ tê với Triệu Tịch Ngôn.


      Mà sau khi trở lại, nàng bồn chồn yên suốt chặng đường.


      Cậu biết em bị sao, chỉ là cứ ngồi xe gạt nước mắt mãi.


      Khóc lóc vì nam nhân thích mình? nàng là Tiểu Quận Chúa lớn lên trong hủ mật của phủ Túc Thân Vương đấy! nàng là muội muội của cậu, cho dù lớn lên cùng nhau nhưng vẫn là muội muội ruột của cậu, cậu dạy được dắt về Lương đại phu nhân dạy.


      Bây giờ xem ra, cậu sai rồi.


      Cậu nhìn vào mắt Lương đại phu nhân mà chạnh lòng, đáp trả.


      Lương đại phu nhân lại nghĩ cậu cố tình gây gổ với bà, bà bực bội giơ tay định tát con trai, nhưng nhìn cơ thể ốm yếu hơn cả con , thế là nỡ xuống tay. Bà chỉ đành lạnh lùng chỉ vào cửa, đuổi người: "Nguyên Nguyên là muội muội ruột của mi! Cho dù mi ưa con bé, thương con bé, nhưng được phép ăn hiếp con bé! Mi , ra ngay cho ta!"


      Lương Thành Vân giải thích lời, thậm chí thèm nhìn Lương Minh Nguyên, quay người bước nhanh thèm quay đầu.


      Lương Minh Nguyên chuyện nổi muộn, chỉ kịp hét lên "Ca ca à" là hết hơi.


      Lương phu nhân đau lòng vỗ vễ lưng con , “Nguyên Nguyên đừng gấp, có gì từ từ , đừng gấp con ơi.” Nghĩ đến con trai chịu gần gũi, bà trở nên sắt đá, “Mẹ biết con là đứa bé ngoan, nhưng đại ca con ... tính nết quái gở, sau này con đừng tìm nó nữa. "


      Khỏi bị nó đả thương.


      Lương Minh Nguyên sốt sắng, "Mẹ, phải đâu, mẹ hiểu lầm đại ca rồi!"


      nàng hơi rối rắm, nhưng nàng trách Lương Thành Vân, Lương Thành Vân biết , vì tốt cho muội muội nên mới cư xử thế. Với tính tình này của cậu, quan tâm mình được thế này quý lắm rồi, nếu bây giờ bị tổn thương, thế nào cũng rất khó mở lòng lần nữa.


      Lương Minh Nguyên cố gắng xuống giường, nhưng vừa bước xuống hụt chân, cơ thể này là bé yếu ớt, vì bị thiểu năng nên thiếu vận động thích hợp, thực kiệt sức.


      Lương đại phu nhân thương con , bình tĩnh nghe được nữa, vội nhét người vào chăn, " có hiểu lầm, nhìn bộ dạng của con là mẹ biết nó làm gì rồi, con đừng bênh vực nó, nó... nó nhớ ơn lòng tốt của người khác với mình!"


      Lương Minh Nguyên đành phải cắn răng kể lại sơ sơ vụ việc nhà họ Triệu, “Mẹ, là thế đó, là đại ca vì tốt cho con, có bắt nạt con.” nàng vịn cánh tay Lương đại phu nhân đứng dậy, “Chúng ta thôi mẹ, xin lỗi đại ca."


      Lương đại phu nhân ngờ mọi chuyện là thế.


      Nghĩ đến lời quát mắng lạnh lùng của chính mình, cảm giác tội lỗi và đau lòng trào dâng, lên mặt, vội vàng kêu người vào đỡ Lương Minh Nguyên rồi tự mình dẫn đầu.


      Hồ Ngọc Nhu biết những điều này, hỏi thăm về Triệu Tịch Ngôn và Lương Minh Nguyên. Bây giờ, thứ nhất là Lương Minh Nguyên biết hành tung của Triệu Tịch Ngôn, và người kia biết , tương lai có ra sao đều phụ thuộc vào chính họ.


      chỉ nằm dưỡng bệnh rất buồn chán, bèn tìm người báo tin cho Lương Nguyệt Mai. Tuy rằng xuyên về cổ đại, nhưng có tiền bối Lương Nguyệt Thần dũng cảm trước trồng cây, phải nhân cơ hội tiếp bước theo sau hưởng bóng râm, bằng phí cơ hội biết bao.


      Nên thể nào làm nữ nhân quanh quẩn trong hậu viện, nhất định phải xông pha ra ngoài.


      Về phần làm gì ... biết kinh doanh cái gì, chỉ ngồi thảo luận về các món ăn vặt mới lạ với Lương Nguyệt Mai, việc khác là nơi gần giống nhi viện đại. có tài năng đặc biệt gì, nhưng giữ trẻ rất chắc tay. còn có thể dạy học các môn đơn giản như toán, hoặc làm công tác tư tưởng đại cho các nữ nhân khiến Lương Nguyệt Mai phiền lòng trong nguyên tác như: nhẫn nhục chịu đựng, thấm nhuần tư tưởng cổ đại.


      phải là tuyệt kĩ cao siêu, nhưng vừa khéo giúp tránh cảnh rãnh rỗi chỉ ngắm hậu viện, và xem như chút đóng góp cho hành trình xuyên .


      dưỡng bệnh vài ngày và khỏe hơn. Cuối cùng Chu Thừa Vũ cũng chịu cho phép thăm Tú Vân. Tú Vân được chuyển về phòng trong viện đại phòng, ban đầu Chu Thừa Vũ sai tiểu nha đầu săn sóc cho nàng ta. Sau đó phạt đánh tay 20 cái cho A Quỳnh, rồi bảo A Quỳnh tạm thời chăm sóc nàng ta.


      Khi bọn họ tới, là lúc A Quỳnh lớn tiếng với Tú Vân, "Ta là A Quỳnh! Sao tỷ nghe hiểu tiếng người hả? Lo chết được!"


      Hồ Ngọc Nhu phiền muộn, Tú Vân bị sao thế này?


      Chu Thừa Vũ bèn giải thích: "Khi Tú Vân tỉnh lại, ta nhận ra mọi người nữa, cũng phản ứng với người chuyện với mình chậm hơn rất nhiều. Lúc dạy nàng ta nhớ, quay qua quay lại lại quên mất.”


      Chàng hết, ra Tú Vân nhận ra mình.


      Nhưng có vẻ sợ rất sợ chàng, mỗi lần nhìn thấy chàng đều sợ hãi trốn sau lưng người khác.


      Trái tim của Hồ Ngọc Nhu đột nhiên đập mạnh, Tú Vân đập đầu vào đá, đổ rất nhiều máu. Có khi nào ... chấn thương não ?


      Chu Thừa Vũ ôm Hồ Ngọc Nhu vào phòng.


      Quả nhiên Tú Vân nhìn thấy Chu Thừa Vũ, lập tức trốn sau A Quỳnh dạy tên nàng. Nhưng khi nàng ta nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu trong lòng Chu Thừa Vũ, đẩy A Quỳnh sang bên ngay, chỉ che nửa người nàng ta.


      Nàng ta như con nít trốn mèo, chỉ lộ ra nửa đầu từ phía sau A Quỳnh chớp mắt nhìn Hồ Ngọc Nhu. Càng nhìn hai mắt càng phát sáng, cuối cùng mở miệng: "A ... thái thái!"


      A Nhu ra đến môi, chợt thành thái thái.


      Hành vi của Tú Vân khiến Hồ Ngọc Nhu vui vẻ bất ngờ, vội vàng vẫy vẫy tay với Tú Vân, "Tú Vân, biết ta ? Ta là ai? biết ta là ai chứ?"


      A Quỳnh rất mất cân bằng, nàng chăm sóc Tú Vân ở đây hàng ngày, nhưng sao Tú Vân mãi thể nhớ tên nàng. Còn thái thái vừa đến, chưa kịp dạy tên mà Tú Vân nhận ra! Khinh người quá đáng!


      Chỉ là ... nàng nhìn thoáng qua Chu Thừa Vũ, dám lời nào.


      Lần trước bị tứ tiểu thư lừa, lão gia rất tức giận. Lão gia còn bảo, nếu phải thái thái động thai, ngài ấy gả nàng cho rồi. A Quỳnh muốn đợi Hồ Ngọc Nhu chọn cho mình lương quân như ý, đối xử tốt với nàng, muốn gả quách cho xong đâu.


      Tú Vân duỗi ngón tay ra và khẽ chạm vào ngón tay Hồ Ngọc Nhu, rồi nhanh chóng rút lại. Vẫn chỉ lộ ra nửa cái đầu, nàng ta cười : “Đúng đúng rồi, là thái thái!” Sau đó, nàng ta liếc nhìn gương mặt của Chu Thừa Vũ, rụt rè thưa: “Là lão gia.”


      Sao nhớ, nhớ đây này!


      Hồ Ngọc Nhu sợ là Chu Thừa Vũ sai rồi, Tú Vân ràng nhận ra mọi người, nhưng ... hình như là lạ.


      Chu Thừa Vũ cũng rất ngạc nhiên, Tú Vân nhận ra chàng vì hầu hạ chàng nhiều năm. Nhưng sao nhận ra cả Nhu Nhu?
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      Tội Hữu ca nhi ghê. Hi vọng nó ko bị sao hết

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 122. Vẻ đẹp của nguồn gốc nảy sinh ý đồ phạm tội.


      xuất của Hồ Ngọc Nhu khiến Tú Vân vui mừng ra mặt, tuy nàng ta còn sợ Chu Thừa Vũ đứng sau Hồ Ngọc Nhu, nhưng vẫn kìm được đẩy A Quỳnh ra, bước lên nắm tay Hồ Ngọc Nhu. Tú Vân đưa mắt nhìn cái bụng hơi của Hồ Ngọc Nhu, "Thái thái sao chứ? Tiểu thiếu gia có sao ?"


      sao hết!” Hồ Ngọc Nhu đáp, nhìn Tú Vân đong đầy lo âu.


      Thoạt nhìn Tú Vân vẫn bình thường, nhưng tiếp xúc với nhau, nhận ea nàng ta ổn . Nàng ta nhận ra Chu Thừa Vũ và , nhưng dường như chỉ nhận biết được hai người. người từng khóe léo sắc sảo nhưng giờ đây như bé, đôi mắt trong sáng và ngây thơ biết bao.


      Lúc Hồ Ngọc Nhu được Chu Thừa Vũ bế ra về, Tú Vân nhoài người về trước với theo, "Thái thái chờ nô tỳ, nô tỳ khỏe rồi hầu hạ thái thái!"


      Hồ Ngọc Nhu nhoẻn cười đáp lại, rồi quay đầu sang chỗ khác nhanh chóng, khóe mắt đỏ hoe.


      Chu Thừa Vũ đặt lên giường, nhìn như thế bèn ngồi xuống mép giường ôm lấy . Tú Vân nhặt được cái mạng về là quý lắm rồi, Tiểu Hàn thái y cũng đành bất lực, trừ khi nàng ta tự khỏi bệnh, nếu cứ thế sống hết đời.


      " sao cả, có chúng ta bảo vệ và nuôi ta hết đời này." Chu Thừa Vũ siết chặt tay Hồ Ngọc Nhu và khẽ, "Nếu mai sau ta thích ai, chúng ta nâng đỡ người đó để người ta đối xử tốt với ta suốt quãng đời còn lại. "


      E là sau Lô Quảng, Tú Vân thích ai được nữa.


      Linh cảm Hồ Ngọc Nhu mách bảo điều đó.


      khó chịu vùi đầu vào ngực Chu Thừa Vũ, nín khóc, lúc sau mới sờ lên bụng mình : "Còn có tiểu bảo bảo của chúng ta, mặc kệ nam hay nữ, Tú Vân cứu mạng tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo nhất định phải đối xử tử tế với Tú Vân."


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ đến tương lai.


      Bởi vì ngày ngày nào đó vợ chồng nàng rời khỏi nhân gian, chỉ còn lại Tú Vân, lỡ có người bạc đãi nàng ta sao?


      Chu Thừa Vũ : "Được, nghe nàng hết."


      Vợ chàng là người tốt bụng, chàng cũng thích lòng tốt của nàng. Hơn nữa, Tú Vân cứu vợ con của mình, mặc dù đây là trách nhiệm của nô tỳ như Tú Vân, nhưng Chu Thừa Vũ vẫn nhớ ơn và xem nàng ta như ân nhân của mình.


      Bước sang tháng sáu, trời bắt đầu nóng lên.


      Điều dưỡng hơn tháng, rốt cuộc Tiểu Hàn thái y cũng mở miệng cho Hồ Ngọc Nhu xuống giường: khỏe rồi. thể chịu nổi nữa, có thai nên được bỏ băng vào phòng, ngày nào cũng phải nằm giường đau khổ muốn chết. Ngoài ra, ngại nhờ hạ nhân lau người nên đều đợi Chu Thừa Vũ làm về rồi lau người cho . Mỗi khi Hồ Ngọc Nhu nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi và mồ hôi nhễ nhại của chàng, đau lòng thôi.


      Hôm nay được Tiểu Hàn thái y chấp thuận, thế là sai người đưa nước vào phòng, buổi chiều gió heo heo lạnh, suy cho cùng dám mạo hiểm, lưu lại Quản ma ma.


      Tú Vân vốn muốn ở lại, nhưng Quản ma yên tâm.


      "Có ta là được rồi. Ngươi theo hầu thái thái cả ngày rồi, kiếm chút gì đó ăn rồi nghỉ ngơi ." Sau khi Tú Vân bình phục, lập tức hầu hạ trước mặt Hồ Ngọc Nhu, nhưng nàng ta lại mất trí nhớ, làm được việc như xưa. Bây giờ nàng ta chỉ chải đầu cho Hồ Ngọc Nhu và theo hầu hạ đây đó, còn những việc khác có tiểu nha đầu tam đẳng làm.


      Tú Vân dám cãi lời Quản ma ma, nhìn thoáng qua phòng tắm rửa rồi cúi lầm lũi lui ra.


      Quản ma ma nhìn bóng lưng nàng ra rời , lắc đầu, thực yên tâm, nhưng thích hợp chỗ nào, ràng bà chăm sóc nàng ta, sao nàng ta mất mát như vậy. Còn may là nàng ta phải người hay mách lẻo, mỗi khi gặp được chủ nhân cũng biết tem tém lại nét mặt ấm ức này, bằng bà thực cho rằng nàng ta là người an phận và muốn kiếm chuyện.


      Quản ma ma rất khó hiểu.


      Bà lắc đầu thở dài và bước vào phòng tắm rửa.


      Cả tháng trời, chỉ được lau người, hôm nay cuối cùng cũng có thể đàng hoàng bước vào bồn tắm, Hồ Ngọc Nhu có cảm giác thoải mái cả người. Quản ma ma như người lớn trong nhà nên Hồ Ngọc Nhu ngoan ngoãn nằm thùng gỗ để bà kì cọ lưng.


      "Quản ma ma ơi, ma ma nhìn A Quỳnh, có gã sai vặt nào trong nhà thích hợp với muội ấy ? Hay là muội ấy có để ý ai ?” Hồ Ngọc Nhu nỡ gả A Quỳnh về huyện Trường Châu, mặc dù nơi đó có ít chưởng quầy trẻ tuổi, đều là các ứng cử viên sáng giá. Nhưng trong nhà ở Kinh thành, Hồ Ngọc Nhu chỉ ưng mỗi Bùi Thanh.


      Cũng lần nữa, mặc dù A Quỳnh là nha đầu của , nhưng con bé quá đơn thuần và liều lĩnh, thích hợp với Bùi Thanh.


      Quản ma ma suy nghĩ hồi rồi lắc đầu, "Con bé đó ngốc ngếch, lúc nào cũng oang oang cái miệng lấy chồng, lấy chồng… nhưng ta chắc chắc con bé hiểu thích là gì đâu. Ma ma có lựa được vài ngày… là con út Thái Mãi của lão Trương tiền viện, là Cao Trụ giữ cổng, là Trần Thiết, là mã xa phu cho lão gia theo từ huyện Thường Châu đến đây."


      Quản ma ma có con cái, nên trừ Hồ Ngọc Nhu, bà quan tâm nhất là A Quỳnh.


      Thiệt tình Hồ Ngọc Nhu có chút ấn tượng nào với hai người họ, nhưng Quản ma ma nhắc tới, Hồ Ngọc Nhu phải xem thử mới được. Chỉ cần nhân phẩm tốt, A Quỳnh hợp ý tìm cho người ta công việc oách chút rất dễ. tại, A Quỳnh có trọng lượng bằng Tú Vân nhưng là tồn tại đặc biệt với , mong A Quỳnh gả cho người tốt hơn.


      Rất muốn nhờ Chu Thừa Vũ hỏi Bùi Thanh cho rồi, .


      Bùi Thanh xấp xỉ tuổi A Quỳnh, cũng là chàng trai tuấn tú lịch , mấu chốt là nhân cách tốt và làm việc cho Chu Thừa Vũ, dám bắt nạt A Quỳnh. giống như ba người kia, chờ nhà họ Chu mua được thôn trang, nếu họ được thả ra, nhỡ mà họ ức hiếp A Quỳnh sao biết được.


      Bùi Thanh lại có vẻ hợp với A Quỳnh, nhưng biết đâu có ý với nàng sao?


      Tình vốn nghe lý trí. Kể chi A Quỳnh, chính đây, nếu Chu Thừa Vũ chỉ dẫn , chắc và Chu Thừa Vũ cũng hợp nhau.


      Hồ Ngọc Nhu thầm nghĩ, chờ buổi tối Chu Thừa Vũ trở về, đề cập chuyện này với chàng. Ây, sao Quản ma ma kì mạnh thế, Hồ Ngọc Nhu khỏi thoải mái hừ, "Lát nữa ma ma sắp xếp cho ta gặp riêng ba người họ. Ta cũng hỏi xem Bùi Thanh nghĩ gì về A Quỳnh."


      “Hỏi Bùi Thanh cái gì?” Giọng trầm thấp của đàn ông vang lên phía sau, như có vẻ mệt mỏi, và như kiềm nén điều gì.


      Hồ Ngọc Nhu kinh ngạc quay đầu lại, "Chàng về rồi! Sao hôm nay chàng về sớm thế?"


      Khác với vẻ mặt đầy bất ngờ đong đầy niềm vui của Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ lại đăm đăm nhìn xuyên qua sóng nước lăn tăn vào cơ thể nữ nhân trước mặt. Chàng như ngừng thở, dán chặt mắt vào từng tấc da thịt quen thuộc.


      Nhìn theo ánh mắt của chàng, Hồ Ngọc Nhu cúi đầu xuống và nhìn thấy bộ ngực nở nang hơn vì mang thai, và cái bụng tròn tròn lớn kèm theo vết rạn mờ mờ đó. quay đầu chút suy nghĩ, dựa vào thành bồn để che bộ dạng xấu xí của mình.


      Chu Thừa Vũ vốn dĩ muốn tắm cho nàng, chàng nhìn nàng bắt đầu bực bội nóng nảy. Bây giờ lệnh cấm được giải trừ, nhưng chàng vẫn sợ vô tình làm bị thương bản thân.


      Nhưng mà ngay lúc này, chỉ có thánh nhân mới nhịn được thôi.


      Chàng quen tay lau lưng cho Hồ Ngọc Nhu ba lần, đặt tay lên vai , thủ thỉ: "Tắm các chỗ khác chưa? Ta bế nàng về phòng."


      Hồ Ngọc Nhu nắm chặt thành bồn, chịu ra, trả lời: "Chàng ra ngoài , kêu Quản ma m vào, thiếp tự mình đứng dậy."


      Chu Thừa Vũ sửng sốt, di chuyển về phía đối diện với Hồ Ngọc Nhu, nhìn thấy vẻ xấu hổ của nàng. Có hơi... giống như khi lau người vào ngày thường, hoặc là bắt chàng thổi tắt đèn hoặc nhắm mắt lại.


      Chu Thừa Vũ lúc trước còn băn khoăn, nhưng bây giờ đột nhiên hiểu ra. Chàng bật cười, nhưng thầm thương tiếc, ngồi xổm xuống và vuốt ve mặt Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu bị nhìn chằm chằm muốn phát cáu, nhưng hành động đột ngột này khiến khó hiểu, khỏi hơi sững sờ. Chu Thừa Vũ lại cúi người, khẽ cắn môi , "Rất đẹp!"


      Gì? Đẹp ư?


      Nhìn thấy nghi ngờ của Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ gật đầu, lần này nhàng ngậm lấy môi . Hai người quen thuộc từng hơi thở từng nụ hôn của nhau, Hồ Ngọc Nhu theo bản năng đáp trả lại , sau đó phát người đàn ông lúc đầu chỉ là lướt qua, sau đó chuyển sang hôn sâu.


      đầu hàng trước, thở hổn hển, Chu Thừa Vũng buông tha , nhưng ánh mắt phát sáng, "Bây giờ nàng rất đẹp, đẹp mê hồn."


      Chu Thừa Vũ , Hồ Ngọc Nhu có sắc đẹp kiều diễm, cái vẻ quyến rũ mang hơi thở thuần khiết. tại nàng mang thai, càng điểm thêm nét dịu dàng dưới đuôi chân mày, ba khí chất dung hợp với nhau. Nếu nàng mặc quần áo, sắc đẹp khiến người ta dám phạm thượng. Nhưng nàng cởi quần áo, khỏa thân trong làn nước, vẻ đẹp của nguồn gốc khiến người ta nảy sinh ý đồ phạm tội.


      Hồ Ngọc Nhu chưa tiếp xúc với phụ nữ có thai bao giờ, nhưng cũng hiểu người mang thai trở nên nhếch nhác tóc tai rối bời, bụng to và quần áo thùng thình, cảm thấy chưa bao giờ mình xấu đến vậy. Nhưng ngờ Chu Thừa Vũ lại khen , là khen trước mặt, khen rất nghiêm túc nữa.


      Nếu chàng vừa vừa cười, Hồ Ngọc Nhu nghĩ chàng dỗ dành mình. Nhưng chàng rất nghiêm túc, như thể chính , khiến tin là .


      Cúi đầu xuống, nhưng phải nhìn bụng, thào: " xấu sao?"


      hề xấu chút nào.” Chu Thừa Vũ cách chắc chắn, ngay sau đó chàng ghé sát vào lỗ tai Hồ Ngọc Nhu, hơi thở nóng bỏng phả vào người : “Rất đẹp, đẹp đến mức - ta muốn ăn nàng!”


      Hồ Ngọc Nhu tức khắc đỏ bừng mặt, ấm ức cho Chu Thừa Vũ mấy tháng nay, nàng muốn dùng tay giúp chàng cũng cho.


      Còn giờ... chàng mở miệng chắc là hỏi ý kiến của Tiểu Hàn thái y ... Hồ Ngọc Nhu càng nóng má hơn, nhắm mắt lại và đưa tay ra với Chu Thừa Vũ.


      Chu Thừa Vũ nín thở, nếm thử quả đào trước, sau đó bế Hồ Ngọc Nhu vào buồng.


      người đàn ông ăn chay lâu, nhưng phải kiêng kị vợ có thai, và tất nhiên được thỏa mãn. Nhưng sao, vợ bé bỏng của mình tận hứng là vui rồi.


      Kết thúc cơn hoan ái, chàng bận rộn lau người sạch cho vợ kiệt sức của mình, sau đó vào tắm, tắm rửa cho thoải mái.


      Hôm sau là ngày nghỉ của Chu Thừa Vũ, hai vợ chồng sau khi lăn giường chính là tâm về việc cưới gả của A Quỳnh và Hồ Ngọc Tiên lúc. Giờ Hồ Ngọc Nhu khá lên, nên bắt đầu thu xếp được rồi. Sáng sớm, Hồ Ngọc Nhu ngủ bù. Chu Thừa Vũ hiếm được ngày lười biếng, thèm dậy mà định suốt ngày ở bên cạnh vợ.


      Thế mà tránh được tiếng khóc thảm thiết ngoài cửa.


      Chu Thừa Vũ bực mình mở mắt ra, nhưng Hồ Ngọc Nhu vươn tay giữ chàng lại, tiếng khóc quen tai biết bao. suy nghĩ hồi mới nhận ra đây dường như là tiếng khóc của Chu lão thái thái, "Chàng ra ngoài trước , thiếp mặc y phục xong ra xem mẹ thế nào."


      Chu Thừa Vũ xuống giường mặc quần áo trước nhưng ra ngay, chàng đến mặc quần áo cho Hồ Ngọc Nhu, hai vợ chồng cùng nhau ra mở cửa.
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 123. Chu lão thái thái ấp úng: "… Đệ đệ con chịu, nên..."


      Cánh cửa mở ra, Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu bước ra, nhìn thấy Chu lão thái thái khóc cạn nước mắt.


      “Có chuyện gì vậy mẹ?” Chu Thừa Vũ lập tức trở nên thận trọng.


      Chu lão thái thái vừa mở miệng, nhưng có lẽ khóc nhiều quá lại thêm quá mức kích động, nhất thời được câu nào.


      Hồ Ngọc Nhu vội vàng bước tới đỡ bà vào phòng, "Mẹ, mẹ đừng gấp. Có gì từ từ , con và phu quân đều ở đây mà."


      Chu lão thái thái khóc hồi, uống hớp trà, cuối cùng cũng thành lời , "Thừa Vũ, Nhu Nhu ơi, hai đứa khuyên Thừa Duệ ! Nó, nó nhất quyết phải dẫn hai đứa biên cương, nó giấu chúng ta nhờ Thừa Lãng điều lệnh, nếu phải Thanh di nương lỡ miệng sao mẹ biết được!"


      Chu Thừa Duệ dắt con biên cương?


      Hai vợ chồng nghe xong đều giật mình, nhưng suy nghĩ kỹ lại, đại khái có thể hiểu được nguyên nhân. Chu Thừa Duệ mặt là mặc cảm, mặt khác là bởi vì muốn ở lại nơi đau lòng này.


      bỏ mình thôi, đằng này lại dắt theo hai đứa con thơ, sao các cháu có thể chống chọi nổi với môi trường và khí hậu khắc nghiệt của vùng biên ải?


      Nhưng nếu bỏ lại Tiểu Chiêu và Hữu ca nhi, ai là người đáng tịn chăm sóc tụi ?


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ thế nghe thấy Chu lão thái thái khóc lóc kể lể: "Mẹ biết Thừa Duệ khó chịu, mẹ cũng hiểu tâm trạng của đệ đệ con, nhưng nếu nó lòng muốn , mẹ cũng cản nó nữa, nhưng mà phải để… Tiểu Chiêu và Hữu ca nhi lại. Hai đứa cháu còn bé như vậy, sao có thể chung với nó được? Nó có tục huyền xong rồi hẵng , phải có người ở lại Kinh thành chăm sóc cho cháu nó chứ!"


      Sở dĩ bà khóc than với Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu là muốn hai người cố gắng khuyên lơn Chu Thừa Duệ, vì bà vừa bị Chu Thừa Duệ cực lực phản đối.


      Bà có suy nghĩ đó cũng bình thường, nhưng Hồ Ngọc Nhu mừng thầm vì Hồ Ngọc Tiên thích Chu Thừa Duệ và định lấy Chu Thừa Duệ. Về phần suy nghĩ của Chu lão thái thái, nghĩ thầm mai này nương chưa gả đến nhà chồng mà phải đối mặt với hai đứa con riêng, sốt ruột thay.


      Miễn là mẹ kế, đều khó làm như nhau.


      Nhất là… tồn tại của Chu Ngạn Hữu, nếu lỡ gặp phải mẹ kế ác độc, càng khổ sở hơn.


      Dẫu Hồ Ngọc Nhu là chị dâu, nhưng Chu lão thái thái vẫn ở đó, tiện chen vào. Chu Thừa Vũ cau mày hỏi: "Mẹ chuyện với Thừa Duệ chưa? Đệ ấy tính sao?"


      Với gia thế nhà họ Chu tại, chắc chắn Chu Thừa Duệ cưới được nhà cao, nhưng thiếu con nhà bình thường muốn gả.


      Chu lão thái thái ấp úng: "… Đệ đệ con chịu, nên..."


      Nên muốn chàng thuyết phục?


      Chu Thừa Vũ từng chứng kiến Chu Thừa Duệ dành trọn tấm lòng cho Tô thị. Cho dù bây giờ thầm oán hận Tô thị ra sao, nhưng hẳn là đệ đệ có lòng dạ nào thích nữ nhân khác, phản đối cưới vợ cũng đủ thấy được tâm tư của .


      Quản ma ma ở bên ngoài : "Thưa lão gia, có đại lão gia phủ Uy Viễn Hầu đến, về phía thư phòng của ngài."


      Thừa Duệ nhờ đại đường huynh giúp đỡ.


      Chu Thừa Vũ gật đầu với Quản ma ma, nhìn mẹ vẫn lau nước mắt, thực muốn bà ở lại làm phiền lòng Hồ Ngọc Nhu nên bước tới đỡ bà dậy và : "Mẹ, đại ca đến rồi. Con nghĩ là đến về chuyện Thừa Duệ. Con sai người gọi đệ ấy đến, mẹ đến thư phòng với con , chúng ta ngồi xuống bàn bạc."


      Chu lão thái thái vội vàng gật đầu rồi theo.


      Chu Thừa Lãng phải kiểu người làm việc sau lưng như Tạ Kiều. Chu Thừa Duệ cầu xin , đương nhiên giúp đường đệ nhưng thể gạt tam thẩm và Chu Thừa Vũ. Hôm nay y vốn định đến bàn bạc với hai huynh đệ Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ, ngờ Chu lão thái thái cũng đến và ngồi nghe.


      Chu Thừa Lãng cũng thừa hiểu tính tình Chu lão thái thái, nhìn nước mắt của bà chưa khô hẳn. Y hành lễ xong, ngồi xuống là hỏi thẳng: "Mọi người nghĩ sao về chuyện Thừa Duệ?"


      Chu lão thái thái chưa bao giờ tùy tiện tiếp lời nam nhân, cho dù là con cháu, bà nhìn về phía hai đứa con mình, Chu Thừa Vũ : "Đây là việc riêng của nhị đệ, để đệ ấy làm chủ, nhưng biết đại đường ca có ý kiến gì ?"


      Chu Thừa Lãng cười : "Đệ đệ nhà mình có tài, thu xếp vào quân doanh làm khó được ta. Chỉ cần các đệ đồng ý, bất cứ lúc nào huynh cũng có thể điều đệ ấy vào."


      chuyện Chu Thừa Duệ tới, khuôn mặt được vui vẻ nhưng vẫn chào hỏi mọi người cách kính cẩn, rồi tìm chỗ ngồi xuống.


      Chu Thừa Vũ nghiêm khắc trách mắng Chu Thừa Duệ, "Đệ giỏi quá nhỉ! Chuyện quan trọng như vậy mà với ta câu liền cầu xin đại ca, rồi sao? Xong chuyện định lẻn hả?"


      Chu Thừa Duệ lập tức đứng lên, giống như áy náy đến nổi dám ngẩng đầu. Chỉ thào: "Đại ca vẫn chưa trả lời chắc chắn. Nếu được chấp nhận, đệ nhất định cho đại ca ... và mẹ."


      Chu Thừa Vũ hỏi: "Đệ thẳng suy nghĩ của mình ?"


      Nếu chỉ muốn trốn tránh thực, chàng chắc chắn can ngăn.


      Nhưng nếu có dự định tương lai, chàng để đệ đệ tự quyết định.


      có người ngoài, Chu Thừa Duệ nhìn thẳng Chu lão thái thái, và : "Con chưa bao giờ muốn về đây, nay Hữu ca nhi thế, thà rằng con dắt thằng bé rời khỏi Kinh thành, nơi đó ai biết chuyện thằng bé. Con nó có cuộc sống hoàn toàn khác, khỏe mạnh lớn lên. Con tìm đại phu bên ngoài chạy chữa, biết đâu gặp được thế ngoại cao nhân chữa khỏi cho Hữu ca nhi. Vả lại, đại ca nay nửa lui xuống, Tam ca vào Binh bộ, con sống ngoài đó cũng khá hơn. Nhà chúng ta đều có người cả trong lẫn ngoài kinh. Thái tử sau này cũng đánh giá cao Chu gia ta, có cái nhìn khác với con cháu đời sau."


      phải chung chi, nhưng nếu đồng lòng với nhau, ắt tạo nên sức mạnh.


      Nếu Chu Ngạn Hữu ngơ ngác cả đời, nhà họ Chu nhất định phải có thế có quyền hơn. Bởi chỉ có thế, kiếp này cậu mới có thể dựa, bình an sống đến già.


      Hồ Ngọc Nhu và Lương Nguyệt Mai tuy chưa sinh, nhưng Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Lãng đều có tự giác làm cha, hai người đều hiểu ý của em trai.


      Thương thay tấm lòng cha hiền.


      Chu lão thái thái hiểu, nước mắt khó lắm mới ngừng, giờ lại rơi lã chã, " thể như vậy! thể nào! Con ơi, Thừa Duệ ơi, Hữu ca nhi còn trong tã, .. dù là thế, con cũng được dẫn cháu đến mảnh đất Tây Bắc lạnh lẽo đó, sao con nỡ lòng chứ! Để cháu ở lại. Con còn trẻ, con tục huyền , bao giờ con biên cương để thê tử ở lại chăm sóc cháu. Còn Tiểu Chiêu nữa, con bé là nữ nhi, phải sống ở đây để lớn lên tiện cưới gả, sao có thể để con bé theo con Tây Bắc được?"


      Chu lão thái thái nỡ xa cháu nội.


      Chu Thừa Duệ lòng định cưới vợ nữa, nhưng biết rằng thể thẳng, lúc này, hơi phiền muộn trước lời bà, kìm được gắt gỏng: "Mẹ có biết người tiếp theo là kiểu gì ? Nếu người ta ngược đãi Hữu ca nhi sao?"


      Chu lão thái thái sửng sốt, lắp bắp : ", ..." Nhưng nhớ lại khi xưa, bà từng nghĩ Tô thị là người tốt, "Thế, thế mẹ nuôi cháu cho con."


      Chu Thừa Duệ tin tưởng bà có thể chăm cháu tốt. Chính mình và đại ca lớn lên thế nào là minh chứng tốt nhất. Chính vì kiện Chu tam lão gia, đại ca thể bắt đầu chín chắn hiểu chuyện, chăm sóc lớn lên.


      muốn , chỉ lắc đầu : "Con muốn tự mình nuôi hai tỷ đệ chúng."


      Chu lão thái thái còn muốn gì nữa, Chu Thừa Vũ ngăn lại: "Mẹ, nếu mẹ rảnh rỗi, vài tháng nữa Nhu Nhu lâm bồn, khi đấy mẹ bận lắm đấy."


      Chu lão thái thái khi xưa rất nghe lời của Chu tam lão gia, tại hai đứa con trai chính là bầu trời của bà, tuy rằng trong lòng vẫn vui, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo lời của hai đứa con trai.


      rồi, ba người lại bàn bạc thêm nửa canh giờ mới tan. Chuyện ra kinh của Chu Thừa Duệ được ấn định, thậm chí ngày khởi hành được chọn vào cuối tháng này.


      Chu lão thái thái lúc khóc than với Thanh di nương, Khổng ma ma đến truyền lời của Chu Thừa Duệ: Nhị gia muốn gặp Thanh di nương.


      "Lão thái thái..." Vẻ mặt Thanh di nương chợt hoảng hốt.


      Nàng ta muốn con mình phải chịu khổ, nên thầm tìm đến Chu lão thái thái. Bây giờ bà thất thủ, lúc này Chu Thừa Duệ lại tìm nàng, nàng vừa bối rối vừa sợ hãi.


      Chu lão thái thái quan tâm được Thanh di nương, bà rất khó chịu, bà lắc đầu, quay người lau nước mắt.


      Thanh di nương thấp thỏm theo sau Khổng ma ma về nhị phòng, lưng nàng ta ướt đẫm vì sợ hãi suốt chặng đường. Khổng ma ma hề tiết lộ chút gì. Sau khi vào phòng chính, nhìn thấy Chu Thừa Duệ lạnh lùng ngồi đó, Thanh di nương sợ đến mức hoang mang quỳ rạp xuống đất.


      Chu Thừa Duệ kêu đứng lên, nhìn nàng ta rồi lặng lẽ thở dài.


      "Nhị lão gia ..." Thanh di nương biết Chu Thừa Duệ muốn làm gì, càng thầm rối loạn hơn.


      Chu Thừa Duệ lấy phong thư từ ngực ra, đưa cho Thanh di nương, "Đây là ngân phiếu hai trăm lượng, nàng cầm . Tiểu Chiêu, ta nhất định dẫn . Bất kể nàng có cầu xin ai cũng vô dụng thôi. Nếu nàng bằng lòng theo, còn cầm ngân phiếu, tái giá cũng tốt, ở lại phủ cũng được. Cứ nghe theo trái tim nàng."


      Thanh di nương bất chợt rơi lệ, "Nhị lão gia, Tiểu Chiêu ... ngài thể giữ Tiểu Chiêu ở lại được sao? Ở vùng Tây Bắc lạnh giá, Tiểu Chiêu là tiểu nương, sau này xuất giá làm sao, lẽ ngài muốn gả con bé ở đó?"


      Chu Thừa Duệ mỉa mai đáp, "Tiểu Chiêu mới bốn tuổi, mười năm sau chỉ mười bốn, đến lúc đó chưa đến tuổi cập kê nữa là, gì đến xuất giá. Tú Thanh, ta biết biểu ca thi đậu cử nhân và viết thư cho . Người ta còn chờ xem như có tình có nghĩa, hãy !"


      Thanh di nương ngờ Chu Thừa Duệ còn biết những chuyện này, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi suýt nữa ngã quỵ xuống đất.


      Chu Thừa Duệ tiếp tục: " đừng lo, Tiểu Chiêu là nữ nhi ruột của ta, ta đối đãi, chăm lo cho con bé và Hữu ca nhi như nhau."
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    5. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      như vậy cũng tốt, chứ để 2 đứa ở nhà cho bà nội nuôi cũng ko yên tâm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :