1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 113. Thái thái, nô tỳ hối hận lắm, nếu lúc đầu…


      Khổng ma ma chẳng những là nhũ mẫu của Tô thị, mà còn từng là nha hoàn hồi môn của Tô phu nhân.


      Bởi vì Khổng ma ma đủ tháo vát giỏi giang, nên rất nhiều chuyện Tô phu nhân cho bà nhúng tay. Nhưng bà ở nhà họ Tô hơn 20 năm, rất nhiều chuyện chỉ cần nhìn nhiều hiểu. Lần này bà ta sợ điếng người, năm đó, tiểu thiếu gia của di nương được cha Tô sủng ái nhất sinh ra bị thiểu năng, sau này cậu bé bị ngạt thở đến chết như thế nào, di nương đó bị chán ghét ra sao, bà ta đều khai tất tần tật.


      Cuối cùng, bà ta lau nước mắt, khóc: "Hữu thiếu gia ... nô tỳ chưa từng nghĩ tới, chỉ nghĩ cậu hơi ngơ ngác chút thôi. Nhưng mà, bây giờ nghĩ lại, cậu rất giống các đứa trẻ ngạt thở chết đó. Nhị lão gia, lão gia mau mau mời đại phu đến khám ạ, nhanh lên!"


      Lời của Khổng ma ma khiến mọi người trong phòng hết sức bàng hoàng và khiếp sợ.


      Vẻ mặt của Chu lão thái thái và Chu Thừa Vũ xuất vẻ có lỗi.


      Năm đó khi Chu Thừa Duệ cưới vợ, là lúc chuyện xấu của Chu tam lão gia vỡ lỡ, nhà họ Tô lại cho người đến làm mai. Chu lão thái thái có tâm tình hỏi thăm, mà có cũng có bản lĩnh. Còn Chu Thừa Vũ, năm đó chàng ở tuổi cứng đầu lại sĩ diện, nhất quyết muốn cầu xin hầu phủ, nên tự mình tra hỏi.


      Nhà họ Tô rất tiếng lành, cho dù cha Tô có mấy phòng thiếp thất nhưng chưa bao giờ có tai tiếng. Tô phu nhân nổi tiếng nhân đức, rộng lượng, giao tiếp rất giỏi, chàng hỏi thăm bất cứ ai đều nhận lại cái gật đầu khen ngợi. Sau đó, Chu Thừa Duệ và Tô thị có gặp gỡ từ xa tại chùa Đông Sơn ở Kinh thành, nhà họ Tô ngỏ ý, Chu Thừa Duệ lại phản đối, thế là kết thành lương duyên.


      Tuy rằng chàng vội vàng chạy từ huyện Trường Châu trở về Kinh thành, và cố tình đến gặp Tô phu nhân và Tô thị, nhưng hai mẹ con quá giỏi giả bộ, chàng nhìn ra gì. Về phần Tô đại nhân, với năng lực năm đó của Chu Thừa Vũ đủ để đào tra sâu về ông ta- trọng thần triều đình, quan văn Tứ phẩm.


      Tất nhiên, Khổng ma ma , đó chỉ là ái thiếp của Tô đại nhân năm đó. Với gia thế năm đó của nhà họ Tô, muốn gả con vào nhà đó e là khó, nhưng nếu con nhà ông ta gả chồng chẳng có gì to tát.


      Chu Thừa Vũ bước tới cửa dặn dò A Hương: " ra ngoài tìm Bùi Thanh, bảo mời Tiểu Hàn thái y đến ngay." Chàng ngước mắt nhìn trời mưa tầm tã, thêm: "Bất kể ra sao cũng mời được người đến!"


      Chàng dứt lời, Chừa Thừa Duệ cũng bước ra cửa.


      dặn dò nha đầu của nhị phòng cùng đến với ma ma khi nãy, " đưa tin đến Tô gia, mời Tô đại nhân và Tô phu nhân đến đây ngay lập tức."


      lúc này mà mời Tô đại nhân và Tô phu nhân…


      Chu Thừa Vũ quay đầu nhìn Chu Thừa Duệ, thấy được quyết tâm của em mình.


      “Đệ có muốn đợi khám cho Hữu ca nhi rồi hãy tính?” Chu Thừa Vũ , nhìn khuôn mặt em trai càng ngày càng đỏ, bèn nắm lấy cánh tay , lập tức phát có gì đó ổn, “Sao đệ lại nóng như vậy? Sốt hả?"


      xong, chàng đưa tay sờ trán Chu Thừa Duệ.


      Chu Thừa Duệ càng vững tâm bỏ vợ.


      Mặc kệ Hữu ca nhi có sao hay , nhưng nếu con thơ có người mẹ ác độc như vậy, thà có còn hơn.


      Trong lòng kiên định, vẻ mặt càng thong dong.


      Nhưng khi được trai quan tâm nắm tay, sờ trán, tất cả kiên định vừa xây dựng được lập tức vỡ tan tành. Giống như lúc còn bé, hễ có chút ấm ức là có thể khóc lóc tìm trai, chốc lát khóe mi ươn ướt nhìn Chu Thừa Vũ, "... Đại ca!"


      cố kìm nén, ngoại trừ Chu Thừa Vũ nhìn thấy ai biết khóc.


      Chu Thừa Vũ đột nhiên muốn ôm lấy em trai.


      Sao ông trời bất công đến thế!


      Dựa vào đâu mà ông bắt đệ đệ ta phải hứng chịu bao đau thương khổ sở?


      Song, trong phòng còn nhiều người, chàng nên giữ thể diện cho đệ đệ.


      Chàng vỗ vai Chu Thừa Duệ cái, ngăn người truyền tin đến nhà họ Tô, mà nghiêm trang gật đầu về phía Hồ Ngọc Nhu, "Ta và nhị đệ thăm Hữu ca nhi, nàng kêu người nâng Tô thị về rồi về trước !". Sau đó chàng căn dặn Tú Vân, "Trời mưa đường trơn trợt, ngươi phải đỡ thái thái về phòng cẩn thận."


      Hai em cho người theo, Chu Thừa Vũ bung dù, khoác tay che chở em trai như khi còn bé, cùng trong mưa.


      Chu lão thái thái nhìn theo bóng lưng của hai em mà ngừng lau nước mắt. Quay đầu nhìn về phía Tô thị nằm mặt đất, trong mắt còn chút thiện cảm nào nữa, bà bước nhanh về phía Tú Vân đỡ Hồ Ngọc Nhu, : "Nhu Nhu, mẹ đỡ con trở về."


      Hồ Ngọc Nhu vỗ tay an ủi bà.


      "Khổng ma ma, mình bà sợ là đỡ nổi nhị thái thái, để ta sai hai bà tử khỏe mạnh cùng đỡ với bà, các người đưa nàng ta về ." Nếu phải lát nữa nhà họ Tô đến, muốn để ả ác phụ nằm chết ở đây, đá vài đá cho hả dạ.


      Hai người vốn có ân oán gì, nhưng thiếu chút nữa bảo bảo của bị sát hại! Cho dù bây giờ cũng có hại gì , nhưng nhớ đến Chu Ngạn Hữu còn thơ bé, vẫn rất căm ghét Tô thị vô cùng.


      Khổng ma ma vội vàng gật đầu.


      bước ra cửa, trông thấy Hồ Ngọc Tiên và A Kin nhìn lại từ xa.


      Hồ Ngọc Nhu cau mày vẫy tay với , "Chúng ta về , đừng tới đây."


      Hồ Ngọc Tiên vừa thay xong quần áo vội vã chạy đến đây, mà biết được Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ vừa rời càng chạy nhanh hơn. ngờ vẫn đến trễ, đại tỷ ra ngoài, lẽ nào Tô thị sao và như chưa hề có chuyện gì xảy ra sao?


      Hồ Ngọc Tiên nhăn mũi vui.


      Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nàng chợt mở to mắt.


      ra Tô thị ngất lâu, khi được Khổng ma ma và bà tử đại phòng đỡ, ả ta bừng tỉnh. Ả ta nhìn bóng lưng Hồ Ngọc Nhu đằng trước, dù biết chuyện gì xảy ra trong lúc ngất, nhưng ả vẫn nhớ câu thừa nhận biết chè đậu xanh có vấn đề của Chu Thừa Vũ, biết Hữu ca nhi có vấn đề.


      Ả hận, hận Chu Thừa Vũ hại con ả, ả phải trả thù! Nhân lúc hai kẻ bên cạnh chú ý, ả lao nhanh về phía Hồ Ngọc Nhu.


      “Cẩn thận !!!” Hồ Ngọc Tiên hét lên đầy thảm thiết.


      Hồ Ngọc Nhu vô thức quay đầu lại, Tô thị lao vào .


      Hồ Ngọc Tiên đẩy A Kim che dù và chạy về phía trước.


      Tú Vân hề nghĩ ngợi, lao vào và ôm chặt Tô thị nhảy sang bên, mặc kệ hai bên đều có bậc thềm, dưới bậc thềm là ngọn núi giả đầy đá đủ hình thù kì lạ.


      Hồ Ngọc Nhu ngã xuống theo quán tính, Hồ Ngọc Tiên cuối cùng cũng lao về cạnh , khuỵu gối xuống đất, hoảng sợ vươn hai tay ôm để ổn định thân thể của Hồ Ngọc Nhu.


      Chu lão thái thái cũng hoàn hồn, Khổng ma ma và bà tử đại phòng cũng chạy đến, mọi người cùng vây quanh đỡ lấy Hồ Ngọc Nhu. sợ đến mức tái mét cả mặt, vội quay đầu tìm Tú Vân và Tô thị nằm đống đá ngổn ngang, nhất thời cảm giác dạ dày cồn cào và ỉ bụng.


      “Tú Vân!” vội đẩy mọi người ra, vội hét tên Tú Vân.


      Tú Vân chút phản ứng.


      quan tâm được phản ứng của mọi người, nhanh chóng bước xuống bậc thềm, quay người sang. Hồ Ngọc Tiên nhìn thấy, rảnh để tâm đau đớn truyền từ đùi, vội vàng theo bảo vệ Hồ Ngọc Nhu, chỉ sợ Tô thị bất ngờ tỉnh dậy.


      "Tú Vân ..." Hồ Ngọc Nhu nhàng kéo tay áo Tú Vân, giọng run run, "Tú Vân, sao chứ?"


      Tú Vân nằm nghiêng, nghe tiếng gọi cố gắng mở mắt ra, trông thấy gương mặt tái nhợt của Hồ Ngọc Nhu, cố nặn ra nụ cười: "Nô tỳ có sao đâu thái thái."


      Hồ Ngọc Nhu thở phào nhõm.


      Tiếp đó, Tú Vân cố gắng đứng dậy, nhưng khi nửa gương mặt kia rời khỏi phiến đá, Hồ Ngọc Nhu chợt thở nổi.


      Bởi vì, má phải của Tú Vân bê bết vết máu.


      biết phần đầu bên phải bị thương ở đâu mà máu tươi chảy ồ ạt.


      Hồ Ngọc Nhu cảm giác như mình ngừng thở, run rẩy cầm khăn chặm vết thương cho nàng ta mà nước mắt rơi lã chã, giọng trở nên khàn khàn, “Còn đứng ngây ra ở đây làm gì, mau mời đại phu, mời đại phu chứ! Còn xem Tiểu Hàn đại phu tới chưa! Nhanh lên!"


      Ở đây đều là đàn bà con , ai cũng hãy còn chết lặng, dù nghe Hồ Ngọc Nhu gào hét vẫn ai động đậy.


      Hồ Ngọc Tiên hoàn hồn đầu tiên, "Muội xem! Muội xem!"


      Nhưng bản thân nàng an tâm về Tô thị, bây giờ bất chấp tất cả, miễn là ả còn khả năng tổn thương chị nàng. nàng bèn bước lên cầu thang kéo ả ta lên, vẫn còn giận dữ, liền đẩy ngã sang bên và đá thêm hai cái, sau đó mới vội vã ra ngoài.


      Mưa vẫn rơi. Suy cho cùng, Hồ Ngọc Tiên chỉ là bé mới lớn, hốt hoảng chạy ra ngoài, quên mất ở nhị môn có nha đầu canh giữ mà kêu truyền lời. đường biết nàng bị ngã bao nhiêu lần, quần áo dính đầy bùn, gương mặt lấm tấm nước, chẳng biết là nước mắt hay nước mưa.


      Chẳng qua nàng chạy ra đến cổng, Tiểu Hàn thái y vẫn chưa đến.


      nàng hề nghĩ ngợi chạy ra ngoài.


      Lương Thừa Vân vừa xuống xe ngựa bên ngoài, liếc thấy nàng liền giật mình, chờ gã sai vặt bung dù dầm mưa đuổi theo nàng.


      "Hồ Ngọc Tiên!" Cậu la lớn, "Xảy ra chuyện gì?"


      Hồ Ngọc Tiên nghĩ đến cảnh máu me đầy đầu Tú Vân, rồi gương mặt tái nhợt của chị nàng, mà tất cả đều do nàng ban tặng, gần như ngã quỵ, "Đại phu! Mời đại phu! Mời đại phu giúp ta !"


      Lương Thành Vân biến sắc, nắm chặt tay Hồ Ngọc Tiên "Đừng lo, ta cho người mời đại phu!" Cậu siết chặt tay nàng, hét về phía xe ngựa, " mời đại phu ! Nhanh lên, đến y quán gần nhất mời đại phu! Nhanh lên!"


      ràng trời vào hạ, nhưng đứng dưới cơn mưa tầm tã, Hồ Ngọc Nhu vẫn lạnh run người. quỳ mặt đất, tay đỡ lấy Tú Vân, tay kia chặm vết thương cho nàng ta, cảm nhận được cái đau bụng dữ dội, đầu óc dần quay cuồng.


      Tú Vân nhìn Hồ Ngọc Nhu, đôi mắt nhòe .


      "Thái thái, nô tỳ sao."


      "Thái Thái còn mang thai, ngài đứng lên trước được , để người khác băng bó cho nô tỳ, được ?"


      "Nô tỳ rất rất khỏe mạnh, thái thái yên tâm ạ."


      Nhưng Hồ Ngọc Nhu nghe được gì cả.


      Nhìn dáng vẻ Hồ Ngọc Nhu thế này, ai dám đứng ra khuyên bảo cả.


      Chu lão thái thái chỉ có thể nhờ người đến mời Chu Thừa Vũ, còn bà ta tự mình cầm ô, đứng bên cạnh che mưa cho với tâm trạng lo lắng thôi.


      Tầm mắt Tú Vân càng ngày càng mờ nhạt, rốt cuộc chống đỡ hết nổi, bèn nắm lấy tay Hồ Ngọc Nhu đỡ lấy mình, “Thái thái, nô tỳ hối hận lắm, nếu lúc đầu. ..”
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 114. Ta muốn hưu thê!


      Lúc đầu, nô tỳ nên ôm quần áo ngài vào phòng tắm, nên hại ngài.


      Nếu phải như vậy, nô tỳ ... nên có suy nghĩ nên có với ngài...


      Tú Vân muốn cho hết lời, nhưng miệng mấp máy ra tiếng.


      Đôi mắt mệt mỏi, cầm cự nỗi, cuối cùng nhắm lại.


      Như thế cũng tốt, những suy nghĩ nên có được chôn cất trong lòng cả đời, chỉ mình nàng biết là được.


      Hồ Ngọc Nhu lập tức thôi khóc.


      Giọt lệ ngay khóe mắt, nhưng mãi rơi xuống.


      muốn xem thử nàng ta còn thở , nhưng tay chặm vết thương, tay phải đỡ đầu nàng ta, thể thử được, "Tú Vân... Tú Vân ..." chỉ có thể khẽ kêu tên , sợ khiến nàng ta giật mình.


      "Đại phu đến rồi! Đại phu đến rồi!" Giọng của Hồ Ngọc Tiên vang lên.


      Hồ Ngọc Nhu đột ngột quay đầu lại, nhưng bắt gặp Chu Thừa Vũ, thấy được chàng, nước mắt lại trào ra, "Chu Thừa Vũ, chàng mau đến xem Tú Vân, mau đến đây xem Tú Vân!"


      Chu Thừa Vũ để ý Tú Vân, chỉ bận tâm Hồ Ngọc Nhu.


      Sắc mặt của trắng bệch, ai nhìn thấy cũng kinh hãi!


      Nhưng chàng cố gắng thăm hỏi , mà nghe lời , xem thử Tú Vân còn thở hay . Sau đó chàng thở phào nhõm, mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng còn sống là được.


      “Nàng đừng lo, Tú Vân sao cả”. Chàng an ủi, rồi kịp nghĩ nhiều, vội đè lại vết thương Tú Vân thay Hồ Ngọc Nhu, sau đó bế nàng ta vào nhà. Sau đó nữa chàng giao người cho Tiểu Hàn thái y, mời đại phu của Lương Thành Vân dẫn đến theo sau chàng. Bản thân chàng rảnh bận tâm điều khác ngoại trừ bế Hồ Ngọc Nhu về đại phòng.


      Hồ Ngọc Tiên và Lương Thành Vân cũng vội vàng theo sau.


      Nép mình trong lòng Chu Thừa Vũ, Hồ Ngọc Nhu cố nén cơn đau, thủ thỉ, "Tú Vân... vì cứu ta mới bị thương, chàng phải cứu nàng ta, nhất định phải cứu được nàng ta!"


      Nhìn bộ dạng thế này, chàng bỗng hối hận thôi.


      Chu Thừa Duệ dẫu sao cũng là nam tử hán đại trượng phu, buồn đau buồn đau, khổ sở khổ sở, sao chàng có thể vì an ủi nam nhân mà để lại nàng mình giải quyết hậu quả! Chàng nhìn thấy Tô thị nổi điên, nhưng sao trước khi trói Tô thị lại? Tại sao chàng lại chừa cơ hội cho Tô thị lợi dụng chứ!


      “Nàng yên tâm, Tiểu Hàn thái y y thuật cao minh, chắc chắn cứu được Tú Vân.” Chàng thào, “Khí sắc nàng rất tệ, chúng ta đừng nữa nhé, mời đại phu khám trước , được ?”


      Hồ Ngọc Nhu rất tin tưởng Chu Thừa Vũ.


      tin tưởng này bắt nguồn từ niềm tin vào bản lĩnh của chàng, sau đó từ tình .


      Còn có con của hai người. thể bỏ mặc con.


      “Dạ.” khẽ gật đầu, lặng lẽ vùi đầu vào ngực Chu Thừa Vũ.

      ·


      Đến khi đại phu bắt mạch cho , mê man.


      Đây là đại phu ở Thiên Kim Đường được Lương Thành Vân mời đến, y thuật của ông đương nhiên tệ, sau khi bắt mạch liền bước ra chuyện với Chu Thành Vũ, “Chu thái thái quá kích động nên động thai. May là, căn cơ của thái thái tốt, bây giờ ta kê cho ngài vài thang thuốc dưỡng thai, ngài phải giữ thái thái nằm giường điều dưỡng thời gian, được để cảm xúc lên xuống phập phồng ổn."


      Chu Thành Vũ nghiêm túc gật đầu, nhớ kĩ.

      .


      Tiễn đại phu và hốt thuốc về, Lương Thành Vân và Hồ Ngọc Tiên đều ướt sũng cả người, thê thảm như nhau, cùng nhau nhìn về phía Chu Thừa Vũ, đồng thanh : "(Tỷ phu) Ta có thể vào thăm (đại tỷ) Nhu Nhu tỷ ?"


      Đại phu này là do Hồ Ngọc Tiên ra ngoài, gặp được Lương Thành Vân, sau đó được mời tới.


      Chu Thừa Vũ biết, nhưng vẫn lắc đầu, “Nàng vừa ngủ rồi, các người vào làm phiền nàng.” Chàng cau mày, bất mãn nhìn hai người, “Cả hai đứa đều ướt sũng, kẻo lát nữa bị cảm. Ngọc Tiên, muội về phòng thay xiêm y , còn Lương thiếu gia đến sương phòng thay y phục của ta."


      Chu Thừa Vũ lên tiếng, hai người dám hó hé.


      Hai đứa vừa , chàng lại về phòng nhìn Hồ Ngọc Nhu lát, lại kêu Quản ma ma và A Hương vào, căn dặn hai người bảo vệ an toàn cho , rồi dầm mưa ra ngoài.


      Hồ Ngọc Nhu bận lòng Tú Vân, chàng phải xem sao.


      Tú Vân được Tiểu Hàn thái y cầm máu và băng bó, sau đó cũng băng bó cho Tô thị luôn, vì người nhà họ Tô sắp đến nên Chu Thừa Duệ bèn lên tiếng cho khám cho Tô thị luôn.


      Lúc Chu Thừa Vũ đến, Chu Thừa Duệ bế Chu Ngạn Hữu sang.


      Cậu nhóc hơn tháng, biết do có vấn đề hay bẩm sinh ngoan hiền, bây giờ nằm im khóc a ư. Cậu bé nằm trong lòng Chu Thừa Duệ mở to mắt ngây người nhìn về xa xăm, hồi lâu mới chớp mắt rồi lại nhìn.


      “Tiểu Hàn thái y, nha hoàn đó sao rồi?” Chu Thừa Vũ hỏi thẳng Tiểu Hàn thái y.


      Tiểu Hàn thái y lắc đầu thở dài: "Đầu bị chấn thương nặng, mất máu quá nhiều, bây giờ...... Chỉ có thể xem có qua khỏi đêm nay , nếu qua khỏi có thể sống sót, bằng ...… "


      Câu sau cần ai cũng hiểu.


      Chu Thừa Vũ còn cách nào khác ngoài cảm ơn, lại mời khám cho Chu Ngạn Hữu.


      Mặc dù Tiểu Hàn thái y thông thạo về chữa trị cho trẻ em, nhưng sau khi kiểm tra hàng loạt tiếng động mà cậu bé vẫn hề có bất cứ phản ứng hay phản xạ nào, mọi người ai cũng ngầm hiểu là cậu bé có vấn đề.


      "Đây là căn bệnh lần đầu tiên ta gặp phải. Chờ ta về kể lại tình huống cho tổ phụ và hỏi xem đây là căn bệnh gì." Nhà họ Hàn bao đời này đều hành y, tiểu Hàn thái y được xem là nhân tài xuất chúng trong lớp con cháu cùng lứa.


      ý rất ràng: đứa bé có vấn đề .


      Hơn nữa, vẫn là vấn đề mà biết!


      Từ sớm đến giờ trải qua nhiều chuyện, lúc này Chu Thừa Duệ bình tĩnh cách đáng kinh ngạc, với Tiểu Hàn thái y: "Nhạc phụ và nhạc mẫu ta cũng sắp qua đây, mong tiểu Hàn thái y có thể nán lại chốt lát, đến lúc đó vấn đề của con trẻ cho họ biết."


      Theo lý, Tiểu Hàn thái y muốn lo chuyện bao đồng.


      Nhưng và Chu Thừa Lãng là bạn chí cốt, vợ của Chu Thừa là Phúc An công chúa lại rất quý Hồ Ngọc Nhu. Vì vậy, chỉ do dự lúc, gật đầu.


      Lúc này, cuối cùng cha mẹ của Tô thị cũng đến nhà họ Chu.


      Mưa to dứt nhưng phải mời cho được họ đến, biết Chu Ngạn Hữu có vấn đề và biết tỏng mưu toan của Tô thị nên Tô phu nhân quẫn bách được gì. Còn cha Tô khác, ổng hay biết gì, nên tức giận cực kì, rất bực mình con rể nhà họ Chu!


      Thêm nữa, ổng thấy ai chào đón trước cổng, lại được dẫn đến căn phòng bé tẹo, lúc này bực tức tột cùng. Ông ta ở bên ngoài lạnh lùng : "Chu Thừa Duệ ở đâu? Nó biết điều thôi đại ca nó Chu Thừa Vũ có ở nhà ? Chu gia Tam phòng có ý gì? Là để ta vào mắt, hay là biết lớn , hay ... "


      “Tô đại nhân năng cẩn thận!” Chu Thừa Vũ bước ra khỏi phòng chính trước khi cha Tô buông lời khó nghe hơn.


      Cha Tô tức giận nhìn chàng.


      Nhưng Chu Thừa Vũ có dự định bước xuống tiếp đón.


      Chàng đứng bậc thang cao, từ nhìn xuống ông ta.


      Cha Tô vốn phải người gắt gỏng nhưng bất cứ ai bị bắt ra ngoài vào ngày mưa gió, rồi được đón tiếp đàng hoàng ở nhà con rể, dẫu tốt tính cũng khá lên được chút nào. Song, đợi ông nổi cơn bị Tô phu nhân kéo tay áo lại, ngăn ông phát tác.


      "Nhà các con có chuyện gì sao? Còn nữ nhi nhà chúng ta ở đâu?", Tô phu nhân hỏi.


      Lúc Chu Thừa Duệ bước ra khỏi phòng, cũng đứng từ cao nhìn xuống, chẳng buồn thưa câu nhạc phụ nhạc mẫu, “Tô thị nằm trong phòng, nếu muốn biết xảy ra chuyện gì mời nhạc phụ nhạc mẫu dời bước vào phòng ắt !"


      Hai em họ Chu rất lỗ mãng, con lại ra đón tiếp.


      Rốt cuộc cha Tô cũng nhận ra điều bất thường.


      Ông ta ngừng thể , sải bước nhanh lên cầu thang.


      Nhưng khi hai em họ Chu bước sang bên, ông ra nhìn người trong phòng, biết là ai mặc quần áo nha hoàn nằm giường La Hán, còn con của ông lại ngồi dưới đất, tựa vào thành giường, cuối cùng ông bùng nổ.


      “Chu Thừa Duệ!” Ông đột ngột quay người lại, “Mày… Mày giải thích cho ta!”


      Chu Thừa Duệ vẫn dửng dưng, rồi quay sang hỏi thẳng Tô phu nhân: "Thiết nghĩ nhạc mẫu biết mọi chuyện đúng ? Nhạc phụ muốn nghe giải thích, nhạc mẫu cũng nên lên tiếng giải bày cho ổng biết nhỉ?"


      Tô phân nhân giật thót tim, căn bản biết chống chế ra sao.


      Cha Tô càng mung lung, sao lại dính dáng đến vợ già của lão?


      “Có chuyện gì vậy?” Ông bỗng hỏi bà ta với giọng điệu vui.


      Tô phu nhân càng hoảng sợ, xem bộ, chẳng lẽ việc con bà làm bị bắt quả tang? Ý con rể là biết chuyện thuốc là do bà cho? , được, thể để lão già này biết chuyện, nếu dù bà có tuổi, nhưng ổng dứt khoát muốn bỏ bà hay làm gì bà, các con trai cũng bảo vệ nổi bà đâu!


      Tô phu nhân liếc nhìn Tô thị ngất nửa dưới đất nửa giường, hai mắt bà đỏ bừng, nhưng trong lòng kiên định. "Thừa Duệ, con thế có ý gì? Nếu vợ con có làm gì sai cứ thẳng, những con dạy dỗ con bé, cha mẹ ruột cũng răn dạy giúp con."


      ngờ Tô phu nhân là người như vậy.


      Có thể vì bản thân mà từ bỏ đứa con ruột của mình lầm vào hiểm cảnh.


      Chu Thừa Duệ bế Chu Ngạn Hữu đến trước mặt cha Tô và bảo, "Nhạc phụ hãy nhìn Hữu ca nhi xem."


      Cháu trai được bế đến trước mắt, ông đành xem thử, đây là đứa cháu trai mà con út cực khổ lắm mới có được, bởi vì cha Tô hồi đó cũng rất thương Tô thị nên giờ nhìn cậu nhóc cũng rất thích. Vào tiệc đầy tháng, ông cũng đến, còn ôm cháu bé, nên giờ phút này, ông nhìn cậu đầy thương.


      “Nhạc phụ xem có quen mắt ?” Chu Thừa Duệ hỏi mà cầm được nước mắt.


      Cha Tô nhận ra có gì đó sai sai, nhìn Chu Ngạn Hữu cách nghiêm túc.


      Vừa nhìn lại, ông đổi sắc mặt.


      "Hữu ca nhi... Hữu ca nhi ..." Sao con ông có thể sinh ra đứa con bất thường được?


      Đây là suy nghĩ đầu tiên của ông.


      Chu Thừa Duệ chợt mỉm cười khi thấy ông như thế, "Nghe đồn... Ái thiếp năm đó của nhạc phụ, nàng ta ..."


      “Chu Thừa Duệ!” Tô phu nhân giận dữ ngắt lời Chu Thừa Duệ.


      Cha Tô phải người ngu ngốc, được lời nhắc nhở, nhìn nhìn Chu Ngạn Hữu, lại trông Tô phu nhân căng thẳng vô cùng. Vô số nghi ngờ lên trong lòng ông như măng mùa xuân chen nhau mọc sau cơn mưa đầu năm.


      Trong phút chốc, sắc mặt ông ta tái nhợt, mắt ông trợn to.


      Song ... đây là chuyện xấu trong nhà họ Tô! Nó hủy hoại thanh danh nhà họ Tô!


      Ông chỉ có thể dữ tợn trừng Tô phu nhân, nghiến răng nghiến lợi với Chu Thừa Duệ: " Hữu ca nhi Hữu ca nhi, tọc mạch nhà ta làm gì? Chuyện nhà ta nữ tế như mày biết cái gì?"


      Mẹ tàn nhẫn, cha lại trọng sĩ diện hơn.


      Thế cũng hay, bọn họ như vậy càng sợ nhà họ Chu làm to chuyện, đành lòng rước Tô thị về nhà.


      Chu Thừa Duệ vòng vọ chuyện nhà họ, mà kể thẳng sai phạm của Tô thị, sau đó chỉ vào Hữu ca nhi mà rằng: "Tô thị chỉ phạm phải thất xuất*, ta muốn hưu thê!”

      *Thất xuất: 7 điều bỏ vợ: con, dâm, thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa.
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 115. Ta , ta đâu cả! Hữu ca nhi của ta, Hữu ca nhi thể sống thiếu mẹ, !


      Bỏ vợ?


      Chuyện của cháu ngoại thế rồi, chuyện con bà làm bị bại lộ, nếu ở lại nhà họ Chu chắc chắn có ngày lành, tốt hơn hết nên rời ! Dù sao con vẫn còn trẻ và nhan sắc, nay chứng minh được có thể sinh, lo tái giá.


      Tô phu nhân đồng ý, cần hỏi ý kiến chồng mở miệng: “Gì mà hưu thê, muốn chia ly cũng phải hòa ly!” Hưu thê có nghĩa là đàng có lỗi, nhưng nếu hòa ly, cho dù trong câu chuyện uống trà ăn dưa, chưa chắc nhà trai có lỗi.


      “Bà cái gì vậy? Câm miệng!” đợi nhà họ Chu phản ứng, cha Tô mắng bà Tô trước.


      Bất kể hưu thê hay hòa ly, nhà họ Tô đều mất hết mặt mũi. Chính vì muốn mất mặt nên năm đó ông ta hạ lệnh giết chết những đứa con trai của ái thiếp sinh. Dù ông có thương Tô thị, cũng còn lâu mới sánh bằng con trai.


      Ông im lặng, nhanh chóng nghĩ cách thương lượng với nhà họ Chu. Bà tiện tỳ Khổng ma ma hoàn toàn phản bội, cháu trai lại ra nông nỗi này, cha Tô biết nhà họ có đủ nhân chứng và bằng chứng, muốn chối cũng xong


      Đương nhiên, ông cũng có thể lựa chọn mặc kệ cho tin đồn phát tán.


      Dẫu sao, với thanh danh ra gì của Chu gia tam phòng, dù con làm chuyện tày trời gì, chắc chắn dư luận nghiêng về nhà họ Tô.


      Nhưng nếu để vỡ lỡ, nhà họ Tô vấy bẩn theo.


      Thôi được, nghe theo nhà họ Chu vậy!


      Con ở nhà ông ta có thể bảo vệ chu toàn, lẽ nào gả chồng rồi, ông vẫn phải lẽo đẽo theo sau che chở?


      "Nó là người của Chu gia, làm ra chuyện tày trời thế này, Chu gia muốn xử sao tùy." Cha Tô , "Mặc kệ nó tạo nghiệt gì, Chu gia muốn xử lý sao cũng được, Tô gia cũng lên tiếng, chỉ cần mất mặt mũi hai nhà ... dẫu sao Chu gia tại có nhi có nữ, cũng nên bôi tro trét trấu thêm, đúng ? "


      “Lão gia!” Tô phu nhân khỏi kêu lên. Con làm ra chuyện tày trời, sao ông ta có thể để nhà họ Chu xử sao xử, nhỡ may nhà chúng nó bịa đặt lý do hợp lý để giết chết Tô thị sao, ông thèm quan tâm sao?


      Cha Tô lạnh lùng nhìn Tô phu nhân, ánh mắt khác gì nhìn người chết. Khi xưa, ông ta quan tâm chuyện trong nhà, bà ta lại giải quyết gọn gàng, có nghi ngờ cũng phải bó tay vì tìm ra chứng cứ.


      Nhưng hôm nay, nhìn dáng vẻ của Hữu ca nhi, cha Tô già rồi, nghĩ đến mấy đứa con thơ dại chết ngạt, chỉ thấy đau nhói trong lòng. Lúc ông ta mặc cho nhà họ Chu giải quyết, ra hạ quyết tâm, con dâu trưởng có bản lĩnh quản gia tệ, vợ ông có tuổi ... đến lúc bị bệnh rồi.


      ngờ cha Tô lại có thái độ như vậy, Chu Thừa Duệ do dự hồi, tuy rằng cũng rất ghét Tô phu nhân, nhưng lòng muốn tam phòng nhà họ Chu lại bị vấy bẩn. Con trai con nhà sao, nhưng thể liên lụy con cái chưa chào đời của trai, hơn nữa Tô thị... ở lại nhà họ Chu, thể giết ả được, lẽ phải giam giữ ả cả đời sao?


      Nếu làm thế, có khác nào có lỗi với Hữu ca nhi?


      Chu Thừa Vũ quyết định từ sớm. Tô thị có sai , nhưng nhà họ Tô thoát khỏi sai lầm, nếu có Tô phu nhân cho thuốc trước, lại tỉ tê sau, sao Tô thị chuyện gì cũng dám làm!


      Hại Tú Vân, đả thương Nhu Nhu, nếu chỉ lặng lẽ xử trí Tô thị, hời cho nhà họ Tô quá còn gì!


      Chàng thờ ơ : "Tô đại nhân chí công vô tư, nếu ngài thế, bằng ta sai người đưa Tô thị đến nha môn. Sát hại con cháu Chu gia, bất kính với trưởng tẩu, phạm tội giết người. Chu gia tiện dụng hình, vẫn là giao cho Phủ doãn đại nhân xử lý công bằng là tốt nhất!"


      Đưa đến nha môn?


      Chu Thừa Vũ lên cơn rồi à?


      Đưa đến nha môn khác nào cho thiên hạ biết hết? Nó đâu phải chuyện đơn giản là thầm to vài câu là gió chiều nào theo chiều này, nó là vụ bê bối đồn khắp kinh thành, có thể lọt vào tai Hoàng Thượng!


      Ai bảo ông ta và Chu Thừa Vũ đều làm quan trong triều!


      Tô phu nhân cũng nóng lòng, nếu thành vụ bê bối, vừa khiến con út khó tái giá, vừa ảnh hưởng đến con lớn ở nhà chồng. Bà ta quan tâm sợ hãi nên xông lên định kéo tay áo cha Tô nhưng cha Tô bực bội Chu Thừa Vũ chịu lui bước, bèn đẩy Tô phu nhân ra.


      "Chu Thừa Vũ! Rốt cuộc Chu gia muốn thế nào?" Cha Tô nghiến răng hỏi.


      Chu Thừa Vũ đáp: "Đơn giản, hưu thê, các người cứ mang người . Từ nay về sau, hai nhà Chu Tô cả đời qua lại!"


      Vậy là xong?


      Mặc dù thế khiến nhà họ Tô bẽ mặt nhưng so với việc đưa con lên quan, đáng kể gì! So sánh hai kết quả, ông ta bèn hài lòng, "Được rồi! Cứ làm theo lời ngươi! Viết hưu thư, ta mang người ! Ngươi cho là ta muốn bước chân vào Chu gia các người, kết thân với nhà ngươi mấy năm nay, Tô gia phải chịu bêu rếu ít lắm sao? Bây giờ an tâm rồi, vui kịp nữa là!"


      Chu Thừa Duệ vào lúc, khi ra giao tờ hưu thư cho cha Tô.


      Cha Tô cầm mà thèm nhìn, thản nhiên nhét nó vào tay sao, rồi căn dặn Tô phu nhân: "Bà vào đỡ người ta, chúng ta về thôi!"


      Tô thị vẫn còn hôn mê, Tô phu nhân dám làm trái ý của chồng, chỉ có thể đỏ bừng mắt, kêu hạ nhân vào đỡ con về.


      Cha Tô tới cửa, đột nhiên dừng lại, "Ta mang người về theo mong muốn Chu gia, mong rằng Chu gia được làm được..." Ông chợt im bặt, phản ứng lại nhà họ Chu chưa đáp ứng lộ ra lý do bỏ vợ.


      Sắc mặt ông ta bỗng chốc khó coi, "Ta nhận hưu thư. Chu gia nên kín tiếng chút sao?"


      Chu Thừa Duệ định gật đầu, nhưng Chu Thừa Vũ lắc đầu trước, "Chu gia tuy lớn, nhưng ít hạ nhân. Chuyện Tô thị làm bị bại lộ, hạ nhân biết, nếu có lỡ mồm, Chu gia cũng bịt kịp."


      Ý là chấp nhận!


      Tô phu nhân giận đến mức tự chủ được bấm mạnh vào tay Tô thị, gằn giọng với Chu Thừa Duệ: "Chu Thừa Duệ, nhất dạ phu thê bách dạ ân. Cho dù A Tĩnh nhất thời hồ đồ làm sai, nhưng con bé lấy ngươi ngần ấy năm, đợi ngươi ngần ấy năm, hiếu kính mẹ ngươi ngần ấy năm, lo toan việc nhà ngần ấy năm trong khi ngươi canh giữ biên cương, lẽ nào ngươi nhớ sao?"


      Tất nhiên là nhớ.


      Chính là bởi vì nhớ nên bao dung Tô thị đến mức này. Mặc kệ ả hủy hoại tương lai hay thèm muốn cơ ngơi đại phòng, thậm chí hãm hại Hồ tứ tiểu thư và đại ca, đều vì con trai mà hề có ý bỏ vợ.


      Nhưng ... Nhưng ả muốn hại con nối dõi của đại ca!


      Bỏ độc phụ như ả, thẹn với lòng!


      “Ta thẹn với lòng!” Chu Thừa Duệ đáp trả Tô phu nhân.


      Tô thị hơi tỉnh táo, vừa rồi Tô phu nhân bấm tay ả, ả tỉnh táo hoàn toàn. Bây giờ ả gục đầu xuống, nước mắt rơi lã chã, hết rồi còn gì nữa, nàng mất hết rồi.


      “Phu quân ơi, vì tấm chân tình của thiếp với chàng, chàng thể tha thứ cho thiếp hay sao?” Ả ta nghẹn ngào , tràn đầy cam lòng, “Đại ca biết chè đậu xanh có vấn đề nhưng vẫn cho chàng uống, chàng cũng đâu trách ta, cớ sao thể tha thứ cho ta? "


      Đến nước này mà ả vẫn hiểu.


      Chu Thừa Duệ gần như bất lực với ả, "Nếu đời này có người bao giờ làm tổn thương ta, người đó chính là đại ca! Tô Tĩnh, ta giết ngươi là vì tình cảm bao năm nay, ta ở biên cương bao lâu nay, ngươi cho rằng muốn giết người cần phải do dự sao? "


      .. muốn giết nàng ư?


      Nàng ta vì mà trả giá biết bao nhiêu, ta sâu đậm, chưa từng căm ghét xuất thân của , ấy vậy mà, ta... muốn giết nàng ta?


      Tô thị lạnh sống lưng.


      Cha Tô cảm thấy nhục nhã vô cùng, quay đầu lại tát Tô thị cái vang dội, mắng: "Ngươi chưa đủ xấu hổ hả? Người ta viết cả hưu thư rồi, suýt nữa tống ngươi vào ngục, ngươi chỉ thiếu điều khóc lóc cầu xin ở lại thôi, hay là ngươi đâm đầu chết quách cho xong! Chết rồi tiện thể làm ma Chu gia luôn!"


      Đâm đầu tự sát?


      , nàng muốn.


      Nàng vẫn còn trẻ, sức khỏe có vấn đề gì, sau khi rời khỏi nhà họ Chu, nàng tái giá với đức lang quân, và sống cuộc đời trọn vẹn! Nàng phải sống tốt hơn Chu Thừa Duệ , để mở to mắt nhìn có nàng, thảm bại cỡ nào!


      Nghĩ được như thế, ánh mắt của nàng ta nhìn về phía Chu Thừa Duệ cũng thể ra.


      Chu Thừa Duệ chợt lên tiếng: "À, đúng rồi. Sau khi ngươi sinh Hữu ca nhi xong, Tiểu Hàn đại phu có , ngươi sinh được nữa. Khi đó ta sợ ngươi chịu nổi nên , bây giờ ngươi rồi, ta giấu ngươi nữa hay."


      Cái gì?


      Tô phu nhân hề hay biết gì.


      Hai mẹ con nghe tin, Tô phu nhân hoảng hốt, còn Tô thị mềm nhũn cả người. Nàng ta kiểm soát được, ngã xuống đất, Tô phu nhân kéo lên, cuối cùng ngã theo.


      Tô phu nhân muốn khóc, nhưng bị cha Tô trừng mắt, bà dám khóc lớn. Mà Tô thị rơi giọt nước mắt nao dù lòng nàng ta nổi bão, mặt lại ngẩn ra, hoàn toàn sững sờ trước tin tức này.


      thể sinh con?


      Nàng ta thể sinh con? !


      Vậy ... Vậy làm sao nàng ta có thể tái giá được?


      Nàng ta thể sinh con, thể sinh con là vì Chu Thừa Duệ, mà Chu hừa Duệ còn bỏ nàng ta! Đời này của nàng ta ngoại trừ Hữu ca nhi sinh được đứa con nào nữa!


      Hữu ca nhi!


      Tô thị đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hữu ca nhi trong lòng Chu Thừa Duệ, cuối cùng bật khóc, "Ta , ta đâu cả! Hữu ca nhi của ta, Hữu ca nhi thể sống thiếu mẹ, ! Chu Thừa Duệ, ta vì ngươi mà cả đời sinh được nữa, sao ngươi có thể lạnh lùng như vậy, ngươi... "


      Chu Thừa Vũ phiền lòng, lúc này rồi mà ả ta còn trách móc người khác, hiểu ra sai lầm của bản thân hại cả đời đứa trẻ!


      Chàng cất cao giọng đè nén lời Tô thị, với cha Tô: "Sao? Tô đại nhân bỗng đổi ý, chọn cách đưa đến nha môn à?"


      Ý tưởng cha Tô rất đơn giản: muốn ỷ vào tình cảm của Chu Thừa Duệ với Tô thị, mềm lòng trước màn khóc khóc van xin của Tô thị mà đổi ý. Nhưng bị Chu Thừa Vũ nhấn mạnh, xem như thất bại và cảm thấy con bẽ mặt vô cùng.


      “Mau im miệng, có biết xấu hổ hả!” Nhìn thấy Tô phu nhân vô dụng, ông ta đích thân đến kéo lê ả về.
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Cha Tô thực tức giận, cái tay kéo tay ả như cái kìm lớn, đau đớn khiến Tô thị nhanh chóng đổ mồ hôi hột. Nàng ta dám kêu nữa, đành phải nhờ Tô phu nhân dìu từng bước khỏi nhà họ Chu.


      Ngay khi rời , Chu Thừa Duệ liền cho người gấp rút sắp xếp của hồi môn trả lại cho Tô thị. Bởi vì ăn ở nhiều năm, ít nhiều cũng có tiêu pha, nên nhà họ Chu cho thêm bạc vào, sau đó mới chân chính cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô.


      Nhưng dù sao cũng bị Hồ Ngọc Tiên nhét thuốc, mặc dù vội vàng móc họng nhưng vẫn có chút ảnh hưởng. Giải quyết xong xuôi, bồng Hữu ca nhi trở về.


      Về phần Khổng ma ma, con cái bà ta tuy làm việc ở thôn trang Tô thị, nhưng được bỏ khế ước bán thân từ lâu. Bây giờ chỉ có bà ta còn mang nô tịch, nên Chu Thừa Duệ bỏ vào thêm trăm lượng bạc, bỏ vào của hồi môn của Tô thị, trả về nhà họ Tô.


      Mà Tô thị lững thững ngồi xe ngựa, cha Tô đếm xỉa đến ả, Tô phu nhân vui mừng cảm kích ông, mà ngờ rằng xe ngựa lại hề đến nhà họ Tô. Đây là cha Tô gia hạ quyết tâm, lợi dụng ban đêm sai mã xa phu đánh xe đến am ni dưới chân núi chùa Đông Sơn.


      Đến khi Tô thị hiểu ra quá muộn, dù muốn thế nào cũng bị cha Tô ném vào am ni .


      Về phần Tô phu nhân, muốn cho con chút bạc cũng dám, vừa thút thít vừa quay trở lại xe ngựa trong ánh mắt lạnh lùng của cha Tô. Tiếng khóc tuyệt vọng và nức nở văng vẳng bên tai bà ta, bà ta vừa gạt lệ vừa thầm oán hận cha Tô.


      Bà ta nào hay biết, vận rủi của bà ta vừa mới bắt đầu.


      Đến lúc này, phần đời còn lại Tô thị còn gây được sóng gió gì nữa. Thậm chí, cha Tô còn cùng Tô phu nhân, nếu phải Tô thị lớn ngần này, bằng ông ta tự tay bịt chết ả như các đứa trẻ từng chết ngạt năm xưa.

      ·


      Tú Vân bị thương nặng, mưa vẫn chưa tạnh, Chu Thừa Vũ sai người đến chăm sóc nàng ta, còn mình về hậu viện.


      qua bữa tối, nhưng Hồ Ngọc Nhu còn chưa tỉnh. Lúc chàng ta quay về, Lương Thành Vân và Hồ Ngọc Tiên còn ở cửa, cả hai thay quần áo sạch tươm tất, nàng vẫn quỳ trước cửa, còn chàng dường như muốn kéo nàng đứng lên nhưng vẫn phí công.


      Mặc dù Lương Thừa Vân sau khi trở về kinh thành, cơ thể được dỗ béo ít, nhưng vẫn sánh kịp tuổi - thiếu niên 12 13 tuổi. Bởi thế, cậu chàng mặc đồ của Chu Thừa Vũ đúng kiểu em bé mặc đồ người lớn, ống tay áo và gấu quần đều xoắn lên, vạt áo choàng được thắt lại ngang lưng.


      Cậu kéo mãi nàng đứng lên, nhưng nàng chỉ đẩy cái, khiến cậu té nhào xuống đất. Cậu trợn trừng mắt, bất mãn : "Hồ Ngọc Tiên, , sao có thể làm như vậy!”


      Hồ Ngọc Tiên nhìn cậu, khẽ lầm bầm, "Ai biểu ngươi lo chuyện bao đồng!"


      Lương Thành Vân giận , vì lớn lên núi nên cậu có tác phong xử xự và quy cử theo con cháu thế gia, bấy giờ chống hai tay bò lại gần Hồ Ngọc Tiên: " nghĩ ta muốn lo chuyện của sao? chọc tức Nhu Nhu tỷ động thai mà biết về phòng đóng cửa hối lỗi, giờ này quỳ ở đây, lát nữa Nhu Nhu tỷ tỉnh lại, biết được, thế nào cũng giận nữa cho mà xem!"


      Sau bao nhiêu lâu chăm chỉ học hành, Lương Thành Vân trông giống trẻ con bình thường nếu bỏ qua việc cậu giả ngu.


      Hồ Ngọc Tiên lập tức ngẩng đầu lên. Nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi quay đầu nhìn Lương Thành Vân, nàng hối hận vì hình như mình lại làm chuyện liều lĩnh, ", là như vậy sao?"


      “Đúng đó!” Chu thừa Vũ cau mày sải bước tới, lạnh lùng : “Đứng dậy !”


      ra, người mà nàng sợ nhất phải Hồ Ngọc Nhu, mà là Chu Thừa Vũ. Chỉ vì Tô thị quá đáng nên nàng nhành động điên rồ, khiến mọi chuyện thành ra bây giờ. Tú Vân nằm chỗ, đại tỷ động thai. nàng phạm tội tày trời mà.


      nàng vội đứng dậy, khẽ thưa: "Đại tỷ phu."


      Chu Thừa Vũ để ý đến nàng, mà nhìn Lương Thành Vân, "Nếu về là đến giới nghiêm, Lương thất thiếu gia nên về nhà ."


      Lương Thừa Vân cũng nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng bất mãn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, vừa nãy muốn vào, nhưng lại bị Quản ma ma vô tình ngăn lại.


      “Ta muốn gặp Nhu Nhu tỷ, gặp Nhu Nhu tỷ trước khi về!” Cậu thích tính bốc đồng và gây rắc rối của Hồ Ngọc Tiên, nhưng càng ghét Chu Thừa Vũ hơn, sao bảo vệ tốt cho Nhu Nhu tỷ chứ.


      Mặc dù trong bộ quần áo phùng phình càng trông cậu bé , nhưng thực tế cậu mười hai tuổi rồi. Ở tuổi này mà cứ mở miệng ngậm miệng Nhu Nhu tỷ, bám theo nàng từ ở huyện Trường Châu ...


      Dẫu cho chính mình biết chàng thiếu niên trước mắt có ý đó, nhưng chàng vẫn khó chịu khi cậu thân thiết với Hồ Ngọc Nhu. Trước kia bàn ăn ở huyện Trường Châu, Lương Thành Vân chịu rời , Chu Thừa Vũ trực tiếp nhấc cổ áo sau lưng xách ra ngoài, mặc dù cơ thể bây giờ cường tráng khá nhiều, vẫn ảnh hưởng chàng nhấc như thường.


      “Ngươi tự hay ta xách ngươi ra?” Chàng từ tốn hỏi với vẻ mặt rất nghiêm túc.


      Lương Thừa Vân đột nhiên nhớ tới cơn ác mộng huyện Trường Châu.


      "Ngươi--" Cậu chỉ vào Chu Thừa Vũ, "Ta chỉ muốn gặp Nhu Nhu tỷ!"


      Thực ra cậu chưa thông suốt, chỉ là nhìn thấy Lương đại phu nhân và muội muội Lương Minh Nguyên rất gần gũi, nên theo bản năng thân thiết với Hồ Ngọc Nhu, chứ hề có ý quấy rối.


      Có điều, chàng vừa nghe tiếng ‘Nhu Nhu tỷ’, càng lạnh mặt hơn, sau đó nhấc bổng Lương Thành Vân, và dặn dò Hồ Ngọc Tiên, “Muội đợi ta ở đây.” rồi sải bước nhanh ra ngoài.


      Mưa nhưng vẫn lất phất, chàng hề thương tiếc cậu nhóc, cứ thế sải bước nhanh ra cổng lớn.


      Đến nhị môn, Lương Thành Vân sợ ồn ào làm phiền đến Hồ Ngọc Nhu nữa, bèn la hét và giãy dụa, "Buông ta ra! Chu Thừa Vũ, ngươi định làm gì? Mau buông ta ra!"


      Nếu phải Lương Thành Vân mười hai tuổi, Chu Thừa Vũ muốn ném cậu xuống đất, cho lăn lê bò lếch ở dưới. Nhưng dù có cố chịu đựng chăng nữa, cuối cùng khi đến trước xe ngựa của nhà họ Lương, chàng vội kéo rèm xe lên và ném thẳng cậu vào.


      "Lương Thành Vân, đây là Chu gia, phải phủ Túc Thân Vương của nhà ngươi! Ngươi mà còn càn quấy sau này đừng hòng bước chân vào cửa Chu gia nửa bước!"


      Lương Thành Vân bị ném choáng váng, muốn mở miệng chửi bới Chu Thừa Vũ, song vừa nghe được vậy, vội im bặt.


      Cậu ở phủ Túc Thân Vương, cũng đâu được càn quấy.


      Túc Thân Vương chỉ dám ngầm thương cậu chứ trước mặt người cả phủ . cậu có 6 ca ca, Lương đại phu nhân lại có nhà mẹ đẻ hậu thuẫn, dẫu bà có gắng gượng nhưng có chút tiếng nào trong phủ.


      Bằng lần trước bà đích thân đến nhà Chu tặng quà, rồi lại đích thân đến uống rượu mừng tiệc đầy tháng của trưởng tử nhị phòng nhà họ Chu. Lương Thành Vân ngốc, cậu hiểu hết, tuy mình là đích tôn của Túc Thân Vương nhưng tại cần mượn thế nhà họ Chu. Nếu Chu Thừa Vũ cấm cậu vào cửa, thậm chí đắc tội Chu Thừa Vũ, ắt hẳn mẹ cậu rất buồn lòng.


      Cậu lời nào, cho đến khi Chu Thừa Vũ quay vào nhà, cậu dặn dò mã xe phu, "Mã Trung, về phủ!"


      Mã Trung là con của người hầu đáng tin cậy được Lương đại phu nhân chọn lựa cho cậu, cũng là gã sai vặt của cậu. Nhìn thấy thiếu gia nhà mình chịu ấm ức, nhất thời mất cân bằng, nhà họ Chu là thá gì mà dám vô lễ với thiếu gia của vương gia, đồ biết điều!


      thầm nhủ phải về phủ cáo trạng mới được thấy thiếu gia nhà mình vén rèm và với giọng cảnh cáo: "Chuyện hôm nay được phép lại với bất cứ ai, biết chưa? Nếu ngươi dám mách lẻo, cái chân ngươi gãy chắc rồi!"


      Mã Trung kinh hãi, vội sờ sờ chân của mình, dám về than thở nữa.


      ·

      Hồ Ngọc Tiên còn quỳ nữa, nhưng vẫn thấp thỏm đứng trước cửa, bên cạnh còn có người muốn khóc nữa- A Quỳnh.


      Trông Chu Thừa Vũ từ xa tới, mặc dù nàng rất bức xúc vì Hồ Ngọc Tiên gài bẫy mình nhưng vẫn nắm tay áo và nấp sau lưng nàng.


      Chu Thừa Vũ phớt lờ A Quỳnh, bảo Hồ Ngọc Tiên, "Muội theo ta vào đại sảnh."


      nàng sợ hãi gật đầu, nhưng dám theo vào mình, vì A Quỳnh kéo tay mình, bèn bắt tay nàng ta, định bụng kéo theo vào. Ai dè, A Quỳnh biết có biến, lập tức buông tay nàng ra, dùng sức thoát khỏi nắm tay chặt của nàng rồi lùi ra.


      Hồ Ngọc Tiên hết cách, chỉ đành nhắm mắt nhanh chân theo đuôi.


      Vào đại sảnh, Chu Thừa Vũ ngồi xuống rồi, đôi chân nàng run lẩy bẩy, khuỵu chân định quỳ theo bản năng.


      Chu Thừa Vũ chỉ vào cái ghế đẩu tròn bốn chân ở bên, "Ngồi ."


      Hồ Ngọc chân nhanh chân ngồi xuống.


      "Đại tỷ phu, muội ..." nàng nhát gan , "Muội xin lỗi, muội nên giấu đại tỷ phu và đại tỷ tìm Chu nhị gia. Muội ... Nếu phải tại muội Tú Vân bị vậy, đại tỷ động thai, muội biết sai rồi.”


      Trong khi , nàng trượt xuống ghế, đến cùng vẫn quỳ xuống.


      Nhìn Hồ Ngọc Tiên thế này, chàng chỉ có thể mặc nàng quỳ. nàng và Chu Thừa Duệ cái gì, Chu Thừa Duệ đều kể lại cho chàng nghe, chàng cũng đoán suy nghĩ của nàng. Chu Thừa Vũ có em , đời này ngoại trừ Hồ Ngọc Nhu, cũng chưa từng thân thiết với nào khác, vả lại có vài lời với tư cách rể, chàng tiện .


      Chàng chỉ hỏi: "Sau này muội dự định thế nào?"


      Sau này?


      Tô thị bị bỏ, còn cần sao nữa?


      Thực ra Tô thị bị bỏ khiến nàng bất ngờ, điều mà nàng muốn chỉ là dùng bản thân ghê tởm ả ta bằng cách xấu xa của ả nghĩ ra. nàng tìm được cách nào khác chỉ đành dùng bản thân trả đũa, tuy cách này ngu ngốc nhưng hiệu quả nhất và vả thẳng mặt ả tả, khiến ả ta ghê tởm thôi.


      ngờ, ả ta bị vạch trần bộ mặt ác độc và bị Chu Thừa Duệ bỏ.


      Mình, mình phải lấy Chu Thừa Duệ ư?


      Mặc dù biết , Hồ Ngọc Tiên rất đồng tình Chu Thừa Duệ, nhưng nàng muốn lấy dù là bình thê hay là được làm kế thê cưới hỏi đàng hoàng. Nào có đạo lý nào hai tỷ muội đều gả cho hai huynh đệ ruột, cho dù trong hoàng thất, cùng lắm là biểu tỷ muội gả cho đường huynh đệ.


      Chu Thừa Duệ rất tốt, nàng cũng ghét, nhưng ... Nhưng nếu gả cho đại tỷ thế nào cũng bị bàn ra tán vào. Lúc đó ràng là lỗi của Tô thị, ràng Chu Thừa Duệ trong sạch vô tội, nhưng vẫn bị dựng chuyện thành tỷ tỷ vì muốn muội muội có bến đỗ mà chiêu trò bất lương!


      Vẻ mặt nàng thay đổi xoành xoạch, cuối cùng biết nên gì.


      Hồ Ngọc Tiên có thể nghĩ ra, sao Chu Thừa Vũ nghĩ ra, nhưng nếu bản thân Hồ Ngọc Tiên mong muốn, chàng thể gì. Rốt cuộc Hồ Ngọc Tiên làm ra chuyện này vì trẻ người non dạ là thứ nhất, thứ hai vì Tô thị ra tay hãm hại. nữa, hai người chung phòng, xem như có tiếp xúc da thịt, theo lý nên chịu trách nhiệm.


      Vả lại, nàng là em quý của Hồ Ngọc Nhu. Mặc dù làm việc liều lĩnh, nhưng thắng ở điểm là xuất phát từ lòng thương đại tỷ, tuy có sai, nhưng vẫn thành công lột trần bộ mặt và vạch trần tội ác của Tô thị.


      “Muội có bằng lòng gả cho Thừa Duệ ?” Chàng thẳng thắn hỏi.


      Hồ Ngọc Tiên lắc đầu theo bản năng, sau đó sửng sốt trong chốc lát, rồi lại thẫn thờ.


      Chu Thừa Vũ nhíu mày, đổi câu hỏi, "Vậy muội thích Thừa Duệ ?”

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 116. xa lánh của Hồ Ngọc Nhu khiến Lương Thành Vân hiểu được nam nữ khác biệt.


      Dĩ nhiên thích! ta có thê có thiếp có hai đứa con, còn lớn tuổi hơn nàng rất nhiều... ầy, đại tỷ phu cũng lớn tuổi hơn đại tỷ, nhưng đại tỷ phu chưa từng thành thân.


      Hồ Ngọc Tiên lời nào, nhưng chẳng có chút xấu hổ bẽn lẽn nào cũng đủ biết nàng hề có tình ý gì với Chu Thừa Duệ.


      Thế dễ xử lý rồi.


      Chu Thừa Vũ kiên nhẫn lại, "Đại tỷ của muội tại cần phải nghỉ ngơi, muội đừng làm phiền nàng. Vậy muội có suy nghĩ gì cứ thẳng cho ta biết. Ta là đại tỷ phu của muội, trước kia hứa với đại tỷ muội dẫn muội đến Kinh thành chăm sóc muội, lo việc cưới xin cho muội, muội đừng xem mình là người ngoài."


      ra Hồ Ngọc Nhu sao, nhưng Chu Thừa Vũ muốn nhiều với Hồ Ngọc Tiên, bởi Hồ Ngọc Nhu cần phải nằm giường tĩnh dưỡng, chàng chỉ đành giải quyết các nỗi ưu sầu của vợ, tránh nàng phải sầu lo kích động.


      "Đại tỷ phu..." Hồ Ngọc Tiên chợt hổ thẹn được thành lời, ngừng lấy tay lau nước mắt, nhưng là lau mãi sạch được chút nào.


      Ở độ tuổi này cái đẹp, nàng cũng thích ăn diện kẻ chân mày, ban nãy chỉ thút thít nên sao, bây giờ bùng nổ nước rơi lã chã, bèn mạnh tay lau, chẳng mấy chốc khuôn mặt trắng đen lấm tấm, mặt như mèo hoa.


      Xấu đến mức Chu Thừa Vũ thể nhìn thẳng, quay mặt sang chỗ khác.


      Nhà họ Hồ có 4 con , chàng biết được 3 . người ngu ngốc ác độc là Hồ Ngọc Uyển, Hồ Ngọc Tiên ngây thơ vô số tội và bốc đồng. Tính ra, chàng phải phước đức ba đời mới gặp được Nhu Nhu!


      "Muội, muội thích Chu nhị gia, chỉ là muội hận Tô thị thôi! Ả kích động khiến tỷ muội bất hòa, trở mặt với nhau, hơn nữa muốn hại con của đại tỷ! Muội ... Muội biết phải làm sao, chỉ muốn ghê tởm ả bằng chính cách ả dạy muội!” Hồ Ngọc Tiên nức nở .


      Đúng là tâm lý này, nhưng Chu Thừa Vũ lại khó hiểu, "Tại sao muội với đại tỷ của muội?"


      Hồ Ngọc Tiên căn bản nghĩ đến.


      nàng sống trong nhà họ Hồ hơn mười năm, cho dù có chuyện gì xảy ra, nàng có thói quen luôn tự mình xoắn tay áo lên và làm. Văn di nương luôn bảo nàng nhịn hoặc giở thủ đoạn tâm cơ lấy lại công bằng. Nhưng cái gọi là công bằng chẳng qua lúc nào đó ngáng chân bọn họ, chứ chẳng phải lấy lại công bằng gì trong mắt nàng.


      Cho nên nàng căm hận Tô thị tự mình giải quyết.


      nàng sững người lúc rồi chợt thấy bất an: "... Dù đại tỷ có biết cũng thể làm gì được Tô thị, vì chẳng có chứng cứ. Hơn nữa, Tô thị có lòng dạ ác độc lần này thành công, ai biết được lần sau ra chiêu gì và vào lúc nào. Nếu muội làm thiếp của Chu nhị gia, trông chừng ả mọi lúc mọi nơi, nếu ả dám làm tổn thương cháu muội, muội giết quách nhi tử ả ta..."


      Càng càng trôi chảy, Hồ Ngọc Tiên còn vô tình thốt ra lời thù hận chất chứa trong lòng, chợt thấy Chu Thừa Vũ đột ngột cau mày, mới phản ứng kịp, vội vàng che miệng nằm dài đất.


      Hồ Ngọc Tiên ghét ác như thù mau mồm mau miệng, Chu Thừa Vũ cạn lời. Nhưng phải rằng, dù là hành vi trước đây hay suy nghĩ tại của nàng, ngu có ngu, nhưng thắng ở cái, nàng có trái tim chân thành đối với Hồ Ngọc Nhu.


      Có lẽ đây là trong những lý do chính Hồ Ngọc Nhu thương nàng.


      Vì nguyên nhân thân phận, Chu Thừa Vũ cũng tiện nhiều với Hồ Ngọc Tiên, bèn : "Sau này được phép nghĩ như vậy. Chuyện lần này qua thôi, nhưng nếu lần sau có việc hệ trọng phải lập tức báo cho đại tỷ của muội biết!" Chờ Hồ Ngọc Tiên nằm mặt đất hứa hẹn vài lần, chàng thêm: "Muội thích Thừa Duệ, đừng để chuyện đó trong lòng. Ta căn dặn gia nhân kín miệng. Còn muội ... muội thích thư sinh hay võ tướng? Yết bảng có rồi, ta cũng từng giao tiếp với vài học trò tài giỏi. Nếu muội có lòng, vậy chờ đại tỷ của muội khỏe lại, ta sắp xếp cho muội gặp gỡ."


      Hồ Ngọc Tiên xuất thân thấp, rất khó gả cao. Các học trò tài giỏi trong miệng Chu Thừa Vũ đều đề tên bảng vàng, nhưng đều có tài năng và học thức. Về phần võ tướng, chàng đánh tiếng với Chu Thừa Lãng, để đại ca chọn số tướng lĩnh trẻ tuổi dưới trướng, hỏi xuất thân rất dễ tìm.


      Hồ Ngọc Tiên thực muốn nhanh chóng xuất giá, bất kể là ai, miễn là trong nhà ít người, có thể sống cuộc sống tốt. nàng muốn ở lại nhà Chu khiến đại tỷ thêm phiền, cũng muốn sau khi lấy chồng vẫn khiến đại tỷ bận lòng thôi.


      "Dạ dạ, chỉ cần nhà ít nhân khẩu là được." nàng còn suy nghĩ viển vông, sau khi nhìn lòng dạ của Tô thị, thôi hi vọng lấy được người có thân phận địa vị. "... Nếu, nếu là nhi tốt gì bằng!"


      Chu Thừa Vũ ng nghe xong, nhìn nàng chốc, rồi đáp: "Ta biết rồi, muội về !"


      ·


      Khi Lương Thành Vân trở về phủ Túc Thân Vương, cậu vừa xuống xe ngựa nhìn thấy Lương Minh Nguyên và nha hoàn thiếp thân cầm dù đứng ở cửa.


      “Đại ca về rồi!” Lương Minh Nguyên kinh ngạc hét lên, bước nhanh tới.


      Lương Thành Vân cũng đáp trả “Mới gặp Triệu Tịch Ngôn về à”, tâm trạng cậu tốt nên chỉ liếc nhìn nàng rồi lướt qua, vào phủ.


      Bởi vì từ nhà họ Chu ra, cả người ướt đẫm rồi, nên Lương Thành Vân cũng chẳng thèm che dù. Nhìn thấy vậy, Lương Minh Nguyên vội vàng cầm dù đuổi kịp, vì có thể che mưa cho Lương Thành Vân, để mặc bản thân bị mưa ướt hơn nửa người.


      Lương Thành Vân cau mày bực bội vì có người lẽo đẽo theo, chợt dừng lại. Cậu vốn mở miệng ghét bỏ bảo cút, nhưng khi quay lại trông thấy bờ vai ướt đẫm của em , bèn nuốt lại vào miệng.


      Chu Thừa Vũ nếu cậu lại càn quấy, sau này được bước vào nhà họ Chu!


      Nhưng cậu hề làm bậy mà, sợ là tiếng lòng của Chu Thừa Vũ có, chính muốn cho cậu vào nhà chứ gì?


      xa lánh của Hồ Ngọc Nhu khiến Lương Thành Vân hiểu được nam nữ khác biệt.


      Cậu nhíu chặt lông mày nhìn Lương Minh Nguyên ngẩn người nhìn mình.


      “Đại ca, huynh có chuyện gì sao?” Lương Minh Nguyên vẫy vẫy tay trước mặt cậu, tò mò hỏi: “Mẹ thấy đại ca lâu chưa về, lo lắng thôi, nên muội ra cổng đón huynh, hay là chúng ta sang chỗ mẹ nhé?"


      Lương Minh Nguyên em ruột, cũng thích Lương Thành Vân lắm. Nhưng đôi khi nhớ đến thân thế nhấp nhô đáng thương của Lương Thành Vân và Lương đại phu nhân luôn cảm thấy có lỗi với cậu, ngóng trông tình cảm em của hai người có thể thắm thiết lên, nàng chỉ đành chủ động hơn.


      Nếu Lương Minh Nguyên tìm Nhu Nhu tỷ, Chu Thừa Vũ ngăn cản, đúng ?


      Lương Thành Vân đột nhiên : "Sau này muội theo ta đến Chu gia!"


      Đến Chu gia?


      Lương Minh Nguyên vô thức từ chối.


      Nhưng nghĩ lại, Lương Thành Vân lần đầu tiên chủ động đòi hỏi ở nàng, vì để quan hệ hai người gắn bó hơn, nàng do dự chút, sau đó cắn răng gật đầu.


      Lương Thành Vân cong khóe môi, trong mắt cậu lướt nhanh tia đắc ý.


      thôi, phải muốn đến chỗ mẹ sao.” Cậu nhắc nhở, mặc dù thấp hơn Lương Minh Nguyên chút, nhưng vẫn đưa tay lên xoa đầu tóc được chải bới gọn gàng của nàng.


      Chưa có người khác phái nào thân thiết với nàng ngoại trừ biểu ca. Hóa ra đây là cảm giác có huynh đệ sao? Lương Minh Nguyên sững sờ tại chỗ, lúc hoàn hồn thấy Lương Thành Vân dầm mưa , vội giơ tay sờ chỗ được xoa, sau đó chạy theo.


      Lương đại phu nhân nhìn dáng vẻ Lương Thành Vân, giật mình rồi hoảng sợ, liên tục hỏi sao vậy, xảy ra chuyện gì…


      Lương Thành Vân chịu gì, chỉ bảo bản thân sẩy chân ngã xuống khiến quần áo bị bẩn, vì thế mượn đồ của Chu Thừa Vũ. Trước giờ cậu thân thiết với Lương đại phu nhân, đến đây chỉ nhân tiện nên chờ Lương đại phu nhân sai người lấy quần áo thay, cậu trở về nơi ở của mình.


      ·


      Hồ Ngọc Nhu tỉnh dậy lần vào ban đêm, nhưng ăn được gì, được Chu Thừa Vũ cho uống bát thuốc rồi lại ngủ thiếp .


      Chu Thừa Vũ ngồi cạnh nhìn hồi lâu, thấy nàng vẫn chưa tỉnh lại, nghĩ đến lời dặn dò của tiểu Hàn đại phu được đánh thức , đành phải kêu người dưới bếp tiếp tục hâm nóng cháo, còn mình tắm rửa nhanh chóng, nhàng nằm ngoài rìa giường.


      Chàng vừa nằm xuống, Hồ Ngọc Nhu tiến lại gần theo bản năng.


      Bởi vì tháng còn , Hồ Ngọc Nhu cần kiêng kị tướng ngủ, gối đầu lên cánh tay chàng ta theo thói quen, nắm chặt vạt áo, thở đều đều ngủ tiếp như chưa hề có chuyện gì xảy ra.


      Chu Thừa Vũ dám ôm chặt , chỉ có thể khoác hờ vai nàng.


      Trong phòng thắp ngọn đèn dầu, tận dụng ánh sáng vàng nhạt đầy ấm áp, sắc mặt của Hồ Ngọc Nhu cuối cùng trông bớt đáng sợ hơn so với ban chiều. Nhưng Chu Thừa Vũ cũng biết đây chỉ là ảo giác dưới ánh đèn, ra nếu có điều dưỡng cơ thể khỏe mạnh nửa năm nay, e là thể giữ được bào thai này.


      Con ……


      Con của cả hai người.


      Chu Thừa Vũ khẽ vuốt ve bụng của Hồ Ngọc Nhu, trong lòng vừa chua chát vừa cay đắng. Con của chàng tuy chưa bị Tô thị hại, nhưng Hữu ca nhi lại trúng chiêu .


      Trong lòng chàng có chuyện ai làm nấy chịu hết thảy, bất kể Tô thị hay cha mẹ ả, đều bỏ qua!


      Chỉ là, Nhu Nhu cần biết.


      Kẻo làm nàng sợ.


      Khi Hồ Ngọc Nhu tỉnh lại, trời sáng.


      Ngày thường, Chu Thừa Vũ thường ra ngoài trước bình minh, hôm nay tỉnh lại, Chu Thừa Vũ vẫn ngồi ở ghế bên giường đọc sách. Như thể tâm linh tương thông, Hồ Ngọc Nhi vừa mở mắt ra, chàng lập tức nhìn sang.


      “Nàng tỉnh rồi.” Chu Thừa Vũ đặt sách xuống, ngồi xuống mép giường “Nàng thấy thế nào? Có chỗ nào thoải mái ?”


      Hồ Ngọc Nhu sờ bụng và lắc đầu.


      Hết đau rồi.


      Chỉ là còn thấy hơi mệt, nghe theo lời khuyên của đại phu, chắc đáng lo lắm.


      “Tú Vân… Sao rồi?” lo lắng cho chấn thương của Tú Vân.


      Chu Thừa Vũ dừng chút : "Vẫn còn sớm, người còn chưa tỉnh. Nhưng Tiểu Hàn thái y rồi, nghiêm trọng lắm đâu."


      Hồ Ngọc Nhu do dự lát, vẫn trưng cầu ý kiến của Chu Thừa Vũ, "Thiếp có thể thăm nàng ta ?"


      Chu Thừa Vũ lắc đầu.


      “Hôm qua Tú Vân vẫn còn ở tiểu viện bên kia, tạm thời tiện di chuyển.” Chàng tiếp, “Còn nàng…sau đó Tiểu Hàn thái y cũng đến khám cho nàng, dặn nàng phải nằm giường tĩnh dưỡng. Hay thế này, chờ hai ngày nữa nàng khỏe hơn chút, Tú Vân cũng có thể dời về bên đây, ta bế nàng sang thăm nàng ta."


      Chu Thừa Vũ có lý, Hồ Ngọc Nhu chỉ có thể gật đầu nghe theo.


      Bởi vì tiện rời giường, nên rửa mặt tắm rửa này nọ, Hồ Ngọc Nhu đều được Chu Thừa Vũ bế bế về, giúp đỡ từng bước, đến cùng trán chàng cũng đổ mồ hôi.


      Nhìn bên ngoài trời sáng tỏ, Hồ Ngọc Nhu cũng biết bây giờ còn sớm, bèn hỏi Chu Thừa Vũ: "Đến giờ này, sao chàng chưa làm, chàng , thiếp sao rồi, cứ gọi Quản ma ma và A Quỳnh vào là được."


      “Ta xin nghỉ rồi” Chu Thừa Vũ lắc đầu , “Đêm qua nàng ăn, chắc giờ đói rồi, để ta bảo nhà bếp làm vài món thanh đạm, nàng muốn ăn gì? "


      Hồ Ngọc Nhu có khẩu vị, đáp: "Thiếp muốn ăn cháo cải xanh."


      Chu Thừa Vũ gật đầu, ra ngoài và nhanh chóng bưng đồ ăn vào.


      bát cháo rau xanh , có cả trứng vàng ươm, rau xanh mươn mướt, nhìn khá ngon miệng. Ngoài ra còn có bốn cái bánh bao rất , hai cái nhân thịt hai cái nhân đậu xanh, đều là món tửu của Hồ Ngọc Nhu. Ngoài ra còn có tô mì rất , cùng lắm là hai muỗng, chàng cố tình căn dặn nhà bếp hầm nhừ gà, vớt bớt dầu và xé gà thành sợi mỏng để làm mì gà.


      Ăn sáng xong, Hồ Ngọc Nhu lên chút tinh thần..


      Chu Thừa Vũ kể lại việc Tô thị bị bỏ hôm qua, đề cập đến Hồ Ngọc Tiên, "Ta hỏi ý kiến muội ấy, muội ấy muốn gả cho Thừa Duệ. Ta cũng hỏi muội ấy muốn gả cho thư sinh hay võ tướng, con bé bảo đều được. Ta nghĩ chờ nàng khỏe rồi, đưa cho nàng danh sách vài cử nhân tuy rớt bảng nhưng có tài học cho nàng xem, nếu được sắp xếp cho hai người gặp riêng xem sao. Nếu muội ấy ưng, ta nhờ đại ca tìm giúp. Có điều, tứ muội nếu là nhi càng tốt."


      Hồ Ngọc Nhu sửng sốt, sau đó cùng Chu Thừa Vũ đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều hiểu được ý nghĩ của Hồ Ngọc Tiên.


      thở dài: "Vậy theo ý chàng, còn nhị đệ..."


      Chu Thừa Vũ đáp: "Ta lại với nhị đệ, có gì đâu"


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu.


      Hồ Ngọc Tiên có lỗi, nhưng hoàn toàn trách con bé. Bởi đó là tấm lòng Hồ Ngọc Tiên đối với , có thể hiểu, lòng với mới ra nông nỗi này. Nhưng nếu Tú Vân thực có chuyện gì, về lý trí, Hồ Ngọc Nhu biết đó là lỗi của Tô thị, nhưng trong thâm tâm, khó tránh khỏi có khúc mắc với Hồ Ngọc Tiên.


      Dù sao đó là mạng người!


      hỏi Chu Thừa Vũ: "Ngọc Tiên ở đâu? Thiếp muốn gặp muội ấy."


      Bởi vì hôm qua chàng dặn dò Hồ Ngọc Tiên, nên giờ cũng khá an tâm, bèn đứng dậy sai người truyền lời, còn bản thân qua nhị phòng gặp Chu Thừa Duệ.


      Hồ Ngọc Tiên đến rất nhanh, đến khi nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu, bao cảm xúc cố đè nén bỗng chốc vỡ òa. nàng bước đến bên giường, nước mắt lưng tròng nhưng lời nào, "Đại tỷ tìm muội."


      Hồ Ngọc Nhu vốn lấn cấn trong lòng, nhưng thấy nàng như thế, khó lòng hờn giận. vẫy tay kêu nàng đến cạnh giường ngồi, rồi chỉ vào đầu gối nàng, "Hình như hôm qua muội bị thương đầu gối, muội xử lý vết thương chưa? Nặng lắm ?"


      Hồ Ngọc Tiên vội vàng lắc đầu, " nặng đâu, muội băng bó rồi."


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu, cầm lấy khăn lau nước mắt cho nàng, "Lau nước mắt , muội đừng khóc nữa. Đại tỷ phu cho tỷ biết rồi, muội biết sai là được, tỷ trách muội."


      Nếu đại tỷ đánh nàng, mắng nàng, trách cứ nàng, ít ra nàng thoải mái hơn.


      Đại tỷ trách nàng, khiến nàng càng ray rứt hơn.


      Hồ Ngọc Tiên quay đầu lại, ôm hờ Hồ Ngọc Nhu, "Sau này muội tái phạm nữa đâu, muội xin thề, đại tỷ!"


      Hồ Ngọc Nhu khẽ ‘ừ’, vỗ vào lưng nàng.


      "Tuy rằng lần này muội phạm sai lầm, nhưng sai ở chỗ là hành động sai lầm. Chứ bộ mặt tác tệ của Tô thị bị vạch trần." an ủi, "Bản thân ta hay Tú Vân đều do Tô thị hãm hại, liên quan gì đến muội, chớ rầu rĩ lẩn quẩn trong lòng nữa."


      Hồ Ngọc Tiên hạ quyết tâm nên lên tiếng, sau đó thưa lại với đại tỷ muốn thăm Tú Vân. Hồ Ngọc Nhu cũng lo lắng cho Tú Vân, nên bảo Hồ Ngọc Tiên xem xét xong nhớ quay lại kể tình hình thực tế cho biết.


      biết nên Tú Vân phúc lớn mạng lớn hay khen y thuật của Tiểu Hàn thái y quá đỉnh. Lúc Hồ Ngọc Tiên đến đó, Lương Nguyệt Mai và Tiểu Hàn thái y cũng tới. Vừa hay gặp mặt, Tiểu Hàn thái y kể tình huống cho Lương Nguyệt Mai nghe, sau đó hai người đến chỗ Tú Vân. ngờ lúc bọn họ vừa đến, Tú Vân cũng vừa mơ màng mở mắt.


      Mặc dù chỉ là lúc ngắn ngủi, thậm chí được chữ và ánh mắt thẫn thờ. tỉnh là tốt rồi! Tiểu Hàn thái y bắt mạch cho nàng ta, sau đó thở phào nhõm, tuyên bố: cứu sống rồi.


      Lương Nguyệt Mai về hậu viện với Hồ Ngọc Tiên, đến nơi mới biết Tạ kiều cũng đến. Tạ Kiều ra cữ lâu, cơ thể cũng đẫy đà hơn rất nhiều. Nàng ta biết được Triệu Tịch Ngôn đậu Trạng nguyên, vốn mang tâm tư chọc tức Chu Thừa Vũ mà đến, kết quả nhà người ta vừa phát sinh biến cố lớn.


      Nhìn Hồ Ngọc Nhu tái nhợt giường, Tạ Kiều cất hết tâm tư khác. Nhìn em dâu này, ôi, đáng thương làm sao, nàng ta nhìn mà đau lòng muốn chết, sao nỡ mở miệng ly gián vợ chồng son người ta. Bấy giờ, nàng ta hối hận vì ban đầu ra tay giúp đỡ Triệu Tịch Ngôn.


      Khi Lương Nguyệt Mai bước vào, Tạ Kiều : "Ta ngờ Tô Tĩnh trông hiền huệ mà lòng lang dạ sói như vậy! Mặc dù ả chưa gieo nghiệt lên con muội nhưng gặt quả đắng lên người nhi tử ả ta. Chu Thừa Duệ vô tội biết bao, Hữu ca nhi vô tội nhường nào?!"


      "Thứ ác phụ! Để ta , Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ làm ra trò trống gì cả, chỉ hưu thê rồi để ả ? Gặp ta là giết quách ả cho rồi!"


      "Tạ Kiều! Muội gì đó hả?" Lương Nguyệt Mai vào cửa, nhắm ngay Tạ Kiều.


      Lương Nguyệt Mai có thai chưa đầy ba tháng, vừa vào cửa, Tạ Kiều lo lắng tiến lên đỡ , đến khi người an vị ngồi xuống giường, bất mãn trả lời, "Muội sai ư? Ả ác độc như vậy mà gặp quả báo, được ra ung dung như vậy, nhắc là tức à!"


      Hồ Ngọc Nhu cũng tức giận, nhưng cảm thấy giết người hơi quá phải? Vốn dĩ cho rằng tống vào tù là tốt nhất, ai ngờ sau khi ngất xỉu, Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ lại xử lý như thế này.


      Đến cùng, Tô thị là vợ của Chu Thừa Duệ, chỉ là chị dâu, có quyền chất vấn.

      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :