1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 108. Hai tỷ muội nhà muội vừa hay noi gương Nga Hoàng Nữ


      Tô thị vừa khóc lóc vừa kể lể, Hồ Ngọc Tiên quên mất lời dặn dò của Hồ Ngọc Nhu. Trông Tô thị tội nghiệp làm sao! Đồng thời, nàng vốn dĩ có ấn tượng tốt về Chu Thừa Duệ, lại càng ghét thêm.


      Tô thị khóc hồi, nghĩ nghĩ nàng ta có thể sinh thêm, Hữu ca nhi bình thường sao, nuôi cả đời là được. Nàng ta điều chỉnh cảm xúc xong, dần thu lại vẻ sầu khổ mặt, nặn ra nụ cười với Hồ Ngọc Tiên.


      "Ngọc Tiên muội muội, để muội chê cười rồi," nàng ta .


      Hồ Ngọc Tiên vội vàng lắc đầu, “, đâu, muội có cười tỷ.” nàng nghĩ nghĩ, khỏi : “Nhìn tỷ như vậy, muội hơi sợ hãi. Tỷ tốt như thế này mà Chu nhị lão gia lại ... còn muội biết gì cả, dù đại tỷ cầm tay chỉ dạy, muội cũng học được bao nhiêu, tương lai muội xuất giá biết làm sao đây."


      Tô thị chưa triển khai hết thủ đoạn nàng lọt lưới, đỡ cho nàng ta gợi chuyện, khỏi cười tươi.


      Hồ Ngọc Tiên càng tưởng tượng càng cảm thấy lấy chồng là bước cực kỳ mạo hiểm với nữ nhân trong thiên hạ. nàng thở dài: "Hây…nam nhân, nếu chỉ nhìn bề ngoài nhìn ra được tốt xấu. Giống như đại tỷ phu, ai ngờ được tỷ phu đối đãi với đại tỷ tốt chỗ chê, nếu tất cả nam nhân đời đều như đại tỷ phu tốt biết bao."


      Ánh mắt Tô thị lóe lên, đúng vậy, đại bá đúng rất tốt.


      Phàm là nữ nhân nhìn thấy cách đối đãi với Hồ Ngọc Nhu, đều hâm mộ rồi ghen tị. Hồ Ngọc Nhu có tài cán gì mà đáng được nam nhân đối xử tốt đến thế?


      "Đúng đó. Đại tẩu quả khiến người ta ao ước thôi. Chỉ là ... đời này đâu ra nhiều nam nhân tốt như vậy?" Tô thị cảm thán, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Muội theo đại tỷ muội lên kinh đến nay lâu, muội có cân nhắc về sau lấy người như thế nào chưa?"


      Hồ Ngọc Tiên đỏ bừng mặt và đáp, "Muội, muội còn chưa nghĩ đến."


      Tô thị lau sạch nước mắt, lúc này mới thành khẩn nhìn về phía Hồ Ngọc Tiên, "Sao muội chưa nghĩ đến, muội nay 14, thể nương tựa cha mẹ. Nếu muội nghĩ cho chính mình, chả lẽ còn trông cậy người khác nghĩ thay cho?"


      Hồ Ngọc Tiên khá lấn cấn sau khi nghe lời này, nhưng nghĩ đến Tô thị tội nghiệp vô cùng, nên để trong lòng, chỉ đáp: "Tất nhiên đại tỷ nghĩ thay muội rồi. Nếu đại tỷ thương muội bỏ mặc muội hồi ở huyện Trường Châu rồi."


      Đây cũng là điểm Tô thị khó hiểu nhất. đời có kiểu tình máu mủ lòng của con của chính thất và con của di nương mà nàng ta biết ư?


      Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Hồ Ngọc Tiên, Tô thị lên tiếng ly gián nữa, quan hệ giữa hai chị em họ quả thực rất tốt, cố quá thành quá cố.


      “Đương nhiên, đại tẩu thương muội, bằng sao dẫn muội theo vào Kinh thành.” Thay vào đó, nàng ta , “Chỉ là đại tẩu tại mang thai, qua mười tháng nữa lại bận lo con cái, e là vẫn là muội tự lo lấy thân."


      Hồ Ngọc Tiên thầm thấy lạ, Tô thị muốn làm gì?


      Nhưng phải công nhận lời Tô thị rất có lý, nếu nàng nóng lòng lấy chồng chắc chắn mắc câu. Nhưng ... dẫu nàng rất mong có mái ấm của riêng mình, nhưng quá khứ có cha ruột Hồ Lĩnh làm ví dụ, trước mắt có Chu Thừa Duệ, cho nên nàng vội.


      Song, thái độ của Tô thị khiến nàng gạt mọi băn khoăn gạt mọi ngại ngùng, thẳng thừng hỏi Tô thị: "Tô tỷ tỷ... tỷ định làm mai cho muội ạ?"


      Tô thị đâu có suy nghĩ này, vội vàng lắc đầu, "... Ta có lòng, nhưng muội biết đó, ta từng có lỗi với đại tẩu, nếu ta đứng ra làm mai cho muội, đại tẩu nghĩ nhiều." Nàng ta nhìn vẻ mặt của Hồ Ngọc Tiên quả nhiên thay đổi, thầm hiểu nàng bỗng xa cách với mình, đúng là có liên quan đến Hồ Ngọc Nhu. "Thế nên ta ra mặt, nhưng có người có thể ra mặt giúp muội và đại tẩu cũng vui lòng."


      Tô thị càng càng khó hiểu, nàng càng đoán ra nàng ta có ý gì.


      “Ai ạ?” nàng chỉ đành theo ý Tô thị.


      Thực lòng mà , Tô thị ưa Hồ Ngọc Tiên, chỉ là thứ nữ ngu xuẩn dễ bốc đồng. Nàng ta kết thân với nàng chẳng qua có ý đồ từ trước.


      Bây giờ Hồ Ngọc Tiên hoàn toàn cắn câu, Tô thị thẳng, "Đó là đại tỷ phu của muội! Đại tẩu bận bầu bì, vả lại tẩu ấy là nữ quyến, cách nào tiếp xúc nhiều ngoại nam. Ngược lại là đại ca, đại ca tốt với đại tẩu như vậy, đương nhiên nhìn thấu thanh niên nào tốt. Có đại ca thu xếp thay muội, sợ gì lấy được chồng?"


      Quanh qua quẩn lại lại nhắc đến rể nhà nàng?


      hiểu sao nàng chợt nhớ cuộc trò chuyện của Quản ma ma và A Quỳnh đêm qua. nàng mở miệng, nhưng rơi vào bẫy của nàng ta mà thắc mắc: “Tô tỷ tỷ, lúc tỷ mang thai, nhị lão gia có đến phòng Thanh di nương ?"


      nàng hỏi thế vì bất giác nhớ đến Hồ Lĩnh.


      Ngoài trừ nguyên phối Giang thị, Hồ Lĩnh có 4 thông phòng và hai di nương, đương nhiên ông ta sủng ái nhất là vợ tại- Tiết thị. Chỉ là ... thích sao, Tiết thị mang thai, ông ta vẫn thường xuyên ra vào các phòng khác.


      Nghĩ thế, nàng sầu lo cho đại tỷ quá .


      Quản ma ma từng trải, quả nhiên lo lắng có lý.


      Tô thị bị hỏi tối sầm mặt nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của Hồ Ngọc Tiên, bèn suy ngẫm, bỗng hiểu ý nàng. Hóa ra là lo lắng cho Hồ Ngọc Nhu?


      Ý là: đại bá muốn nạp thiếp?!


      Tô thị siết chặt tay, hưng phấn đến mức suýt đứng lên, phải kìm nén lúc mới thôi niềm kích động. Nàng ta hắng giọng cái, ra vẻ bất đắc dĩ : "Nam nhân ấy mà, có cách khác ư? câu khó nghe, muội chớ giận, chẳng phải chính nhà muội cũng đống con đích con thứ sao?"


      Hồ Ngọc Tiên gật đầu, quả .


      Nàng và nhị tỷ, và Nam ca nhi đều là con thứ.


      Hơn nữa, nàng còn nghe hạ nhân xì xào, Tiết thị và cha nhân lúc mẹ của đại tỷ mang thai, dan díu với nhau. Tức là Hồ Ngọc Uyển là bào thai mà Tiết thị chưa vào chửa, do đó bà ta lúc nào cũng thấy có lỗi với Hồ Ngọc Uyển, nên cực kì chiều chuộng.


      Nếu đại tỷ gặp trường hợp này sao?


      Đại tỷ rất thích đại tỷ phu. Nhỡ mà đại tỷ phu có người bên ngoài, chắc chắn đại tỷ đau lòng chết mất. Nhưng nếu nha đầu trong nhà... mặc dù Hồ Ngọc Tiên chưa thích ai, nhưng thử tưởng tượng nếu chồng mình lên giường với nha đầu trong lúc mình mang thai, chắc chắn vui nổi.


      Tô thị trông tâm trạng Hồ Ngọc Tiên càng lúc càng phập phồng, thầm thay đổi kế hoạch. Nàng ta vốn dĩ chỉ muốn kích động Hồ Ngọc Tiên tìm Chu Thừa Vũ. Hồ Ngọc Tiên ngu ngốc, nên nàng có bỏ thứ gì lên người nàng, nàng nhất định phát ra.


      Đến lúc đó, nàng ta truyền tin cho Hồ Ngọc Ngu, nếu ả ta chồng như vậy, sao có thể chịu được muội muội và chồng mình léng phéng với nhau?


      Tất nhiên, cơ hội thành công cao, bởi vì Hồ Ngọc Tiên vô tâm, mà đại bá đúng là rất thích Hồ Ngọc Nhu ... có lẽ cũng chướng mắt đứa ngu như Hồ Ngọc Tiên.


      Nhưng nếu Hồ Ngọc Tiên chủ động khác.


      Vô tâm sao bằng có tâm. Dù cho đại bá thích Hồ Ngọc Nhu, nhưng chưa chắc chẳng đoái hoài Hồ Ngọc Tiên xảy ra chuyện. Mặc dù chuyện thành, nhưng chỉ cần Hồ Ngọc Nhu phát , Hồ Ngọc Tiên quỳ lạy cầu xin được tác thành, nhiêu đó cũng đủ kinh tởm rồi.


      Tô thị làm đương nhiên sợ bị phát , cái nàng ta muốn chính là bị phát ! Phát ra nàng sao, nàng ta còn muốn nhân cơ hội này hắt chuyện Hữu ca nhi lên người Hồ Ngọc Nhu!


      Tại sao phải làm thế? Đương nhiên vì Hồ Ngọc Nhu có lỗi với nàng ta trước, ả hại con trai của nàng!


      Thế , Chu Thừa Duệ cũng chẳng được gì.


      hạ được Hồ Ngọc Nhu, còn Tú Vân ở đấy.


      Dù sao, dù thế nào nữa, nàng ta cũng muốn bảo vệ Hữu ca nhi, thiểu năng sao, nàng ta phải nuôi con cả đời! Cho dù sau này nàng ta có sinh thêm đứa khác, cũng thể để người đời gán tội được, chỉ đành lập mưu hắt nước bẩn lên người khác, bảo toàn danh dự, người khác có ra sao can hệ gì đến nàng ta.


      Hồ Ngọc Nhu muốn trách trách bản thân ả, tại sao ả uống mà đưa cho Chu Thừa Duệ uống! Dám hại Hữu ca nhi của nàng ta!


      Tô thị suy nghĩ và tính toán trong lòng, sau khi xác định có vấn đề gì mới : "Muội lo lắng cho đại tẩu sao? ra ... lòng, ta cũng có chút lo lắng. Nam nhân ấy mà, cho dù ngoài mặt tốt ra sao, đến cùng quan trọng bằng nửa thân dưới. Đại tẩu mang thai thể hầu hạ đại ca, bất kể trong nhà hay bên ngoài, đại ca đều có thể nạp thiếp. Thực ra chuyện này đáng , nữ nhân nào trải qua cửa ải này trong đời, cái ta lo thay đại tẩu là liệu đại tẩu có may mắn như ta, gặp được thiếp thất tranh đoạt như Thanh di nương hay . Lỡ như xui xẻo, đại tẩu gặp phải kẻ lợi hại, xảo quyệt, muội chớ xem thường người ta chỉ là thiếp, hạng người đó thường có lá gan ác độc. lấy mạng đứa bé, nặng xác hai mạng."


      Tô thị dứt khoát thèm đếm xỉa đến chúng tỷ muội từng bị mẹ nàng ta hại chết.


      Hồ Ngọc Tiên sợ tới mức sắc mặt tái xanh, hồi lâu môi run run biết nên cái gì. Người ở Kinh thành sao ác độc đến vậy, ở huyện Trường Châu chưa từng có ác nhân như thế!


      Tô thị thấy thế, rốt cuộc ra mục đích thực của mình, "Ngọc Tiên à, muội là tiểu nương trong sáng và tốt bụng nhất đời. Thay vì lấy người hề quen biết, chưa nhân phẩm ra sao, chi bằng ở Chu gia, theo đại ca . Muội mưu hại đại tẩu, đại tẩu thương muội đến thế hãm hại muội. Hai tỷ muội nhà muội vừa hay noi gương Nga Hoàng Nữ tạo thành câu chuyện đẹp, vẹn cả đôi đường."


      Hồ Ngọc Tiên hóa đá.


      nàng thể tin được lời Tô thị thốt ra, gần như đơ người, giơ kéo mạnh lỗ tai mình. Khi cơn đau dữ dội truyền đến, nàng run rẩy hỏi: "Tô tỷ tỷ… tỷ chuyện này… được ư?"


      Tô thị tưởng Hồ Ngọc Tiên động lòng, thấy nàng nhìn đăm đăm vào mình, nàng ta khẽ run lên vì kích động, càng nhìn Hồ Ngọc Tiên càng kinh tởm.


      Mặc kệ trong lòng nàng nghĩ gì, cũng chưa từng lộ ra mặt, "Sao lại , muội ở độ tuổi như hoa của thiếu nữ, xinh đẹp lung linh. Đại tỷ của muội dịu dàng như nước, muội hồn nhiên rực rỡ. Nam nhân chỉ thích kiểu nữ tử. Ngọc Tiên, vì tốt cho muội, cho đaị tỷ của muội, nếu muội có lòng, ta giúp muội."


      Hồ Ngọc Tiên buông xuống đôi tay run rẩy, siết chặt nắm đấm bên trong tay áo. Các nương đều thích làm đẹp, để móng dài và sơn lên, nàng cảm nhận lòng bàn tay mình rỉ máu.


      Nhưng nàng vẫn gượng cười, "Vậy ...tỷ giúp muội thế nào?"


      Nụ cười hơi miễn cưỡng, nhưng Tô thị vui lòng nhận.


      Bởi vì đây là nụ cười giãy giụa mà đúng ? Dù sao Hồ Ngọc cũng đối xử rất tốt với nàng, nhưng nàng lại mơ ước rể, thậm chí còn muốn leo lên giường với rể. Nhìn xem, buồn nôn đến thế là cùng.


      Tô thị quan tâm, chỉ : "Nếu như muội quyết tâm hãy với ta, ta cho muội biết nên làm cách nào."


      Hồ Ngọc Tiên biết Tô thị rời từ lúc nào, lâu sau khi Tô thị rời , A Kim kìm được lo lắng đẩy nàng, rốt cuộc nàng cũng hoàn hồn.


      “Tiểu thư, người sao thế?” A Kim lo lắng hỏi.


      Hồ Ngọc Tiên đáp: "Tôi hơi mệt mỏi. Ta muốn ngủ lát. ra ngoài nhớ đóng cửa lại."


      Hồ Ngọc Tiên nhợt nhạt, A Kim bèn hỏi có cần mời đại phu hay , nhận được câu trả lời cần, liền ra ngoài với vẻ mặt sầu lo.


      A Kim rồi. Hồ Ngọc Tiên lập tức đứng dậy chạy vào nhào lên giường. Kéo chăn, che đầu bật khóc rấm rứt, cả người run lên bần bật.


      Nàng khờ, thế mà thương tình cho Tô thị.


      Nàng ngu chết được, hết lần này đến lần khác bao biện cho Tô thị, luôn nghĩ nàng ta xấu xa.


      Nàng ...


      Với bản tính của nàng, nếu có đại tỷ ở bên dạy dỗ, chắc là bây giờ bị Tô thị bán xong còn mang ơn đội nghĩa ả ta?


      Ả ta!


      Ả đàn bà ác độc!


      chỉ dạy nàng ăn cháo đá bát, hủy hoại tình tỷ muội, còn hại chết đại tỷ, hại chết đứa con chưa chào đời của đại tỷ!


      Hồ Ngọc Tiên thở hổn hển, hai tay nắm chặt chăn.
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 109. Ngươi muốn biết tại sao ta lại làm như vậy sao, Chu nhị lão gia?


      Bởi vì vô tình gặp Hồ Ngọc Tiên, Quản ma ma quyết định nhắc nhở Hồ Ngọc Nhu liền vào sáng hôm sau. là dò ý có muốn chuẩn bị nha hoàn thông phòng hay , hai là việc Hồ Ngọc Tiên ở mãi nhà rể hay, sang năm là đến tuổi cập kê, đủ tuổi xuất giá rồi.


      Nghe xong chuyện thứ nhất, Hồ Ngọc Nhu lắc đầu cười, bảo: "Ma ma chớ bận tâm, cần chuẩn bị nha hoàn thông phòng. Lão gia phải kiểu người ngắt hoa ven đường đâu."


      Hai người ở bên nhau, tuy chưa tròn năm, nhưng tin tưởng tuyệt đối Chu Thừa Vũ. tin rằng, nếu Quản ma ma mở miệng đề cập với chàng, chẳng khác nào tôn trọng tình cảm chàng dành cho mình.


      người sâu sắc vô tình tỏa ra mùi vị hạnh phúc. Ngay khi Hồ Ngọc Nhu xong, khóe mắt và chân mày đều lên niềm vui thể che giấu, điều này khiến Quản ma ma sầu càng thêm sầu.


      Tất nhiên bà nhìn ra Chu Thừa Vũ thích Hồ Ngọc Nhu, nhưng thích của nam nhân có thể kéo dài được bao lâu. Hồ Ngọc Nhu ràng rơi vào bể tình tỉnh táo, Quản ma ma thực lo sốt vó, nhưng biết phải làm sao.


      Nhìn thấy vẻ mặt của bà, biết bà lòng đối đãi, nhưng có đôi khi chân thành quá mức dễ dàng sơ sẩy thành quá đáng. vội khuyên bảo: "Ma ma à, con nghiêm túc với ma ma: ma ma quan tâm con, con hiểu, nhưng ma ma được làm chuyện gì giấu giếm con!"


      Quả , vừa rồi bà có ý định thu xếp thay Hồ Ngọc Nhu. Nhưng thoắt cái, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của , bà lập tức bỏ ý định trong đầu. Thôi, bây giờ hạ nhân nhiều, bà ít làm việc, rảnh rỗi trông chừng lão gia là được.


      Trong nhà, bà có thể trông, còn bên ngoài ... đành tâm với Bùi Thanh mới được.


      Khi Hồ Ngọc Nhu nghe ma ma nhắc tên Ngọc Tiên, chợt lộ ra vẻ phiền muộn, Chu Thừa Vũ từ khi vào kinh, bận rộn thôi, sao nỡ làm phiền chàng cơ chứ.


      Có điều, hứa làm việc cho Lương Nguyệt Mai. Đến khi qua ba tháng đầu, có cơ hội ra ngoài tiếp xúc với nhiều người, lại nhờ Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều lưu ý, chọn đức lang quân cho Ngọc Tiên khó nữa rồi.


      em này tốt với nguyên chủ và cũng tốt với , nên có vất vả chút cũng rất sẵn lòng.


      ·


      Hồ Ngọc Tiên vội vã, chiều ngày hôm sau, nàng tránh mặt A Kim, mình lặng lẽ đến tìm Tô thị.


      Tiểu nương chưa bao giờ nghĩ tới việc hại người khác, bây giờ nhìn thấy Tô thị mặt cươi ấm áp như gió xuân, nàng lộ vẻ bối rối, chẳng biết để tay chân ở đâu.


      Tô thị bận lòng chuyện đó, người đến là được.


      Kéo tay Hồ Ngọc Tiên, nàng ta cảm nhận lạnh lẽo truyền đến, càng cười tươi hơn. Nàng ta siết chặt chút, thào : "Muội bước vào đây, chắc suy nghĩ ràng rồi? Đừng căng thẳng, đây phải là chuyện xấu. Muội là vì tốt cho đại tỷ của muội, dù đại tỷ biết được cũng trách muội đâu."


      Hồ Ngọc Tiên đổ mồ hôi lạnh.


      ràng là chưa đến mùa hè!


      nàng nhịn xúc động muốn hất tay Tô thị, : "Tô tỷ tỷ, chuyện này ... tốt lắm? Đó là tỷ phu, tỷ tỷ tốt với muội như vậy ... muội thế này có vô ơn lắm ?"


      Hồ Ngọc Tiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô thị, vẫn nuôi hi vọng xa vời.


      nàng vừa muốn chứng minh mình tin lầm người, vừa muốn biết ra thâm tâm Tô thị vẫn còn chút thiện lương.


      Nhưng nàng nhìn thấy ràng tia chán ghét lên trong mắt Tô thị.


      “Ôi, ta biết muội là nha đầu quá tốt bụng và đơn thuần!” Tô thị vội vã kiềm chế cảm xúc của mình, thở dài, “Ta gạt muội, có thể đại tẩu có chút vui khi mới biết chuyện, nhưng muội vì tốt cho tẩu ấy mà! Đại tẩu mang thai thể hầu hạ đại ca, theo lý phải chuẩn bị nha hoàn thông phòng hầu hạ đại ca, phải muội là người khác. Nếu là người khác, đại ca chỉ cần thiên vị chút thôi là thế nào ả cũng nảy sinh ý đồ nên có, nhưng nếu là muội, muội hại đại tỷ của mình sao?"


      Hồ Ngọc Tiên lạnh lòng, vô thức lắc đầu.


      Tô thị bật cười: "Đúng ? Chắc chắn là ! Thế nên, chỉ cần đại tẩu nghĩ thông, chẳng những hờn trách muội mà còn mừng vì là muội mà phải người ngoài! Mội cứ an tâm, ta chuẩn bị đồ cho muội rồi, muội đến gần... "


      Tô thị nhìn Hồ Ngọc Tiên hơi sốt ruột, lúc này bèn an ủi vu vơ hai câu, rồi nhét gói thuốc của Tô phu nhân đưa tới vào tay Hồ Ngọc Tiên.


      “Bỏ vào nước trà, chỉ cần hít vào vài lần là có tác dụng.” Nàng ta dặn dò Hồ Ngọc Tiên, “Muội để đại ca uống trước, sau đó hẵng uống. Ta tính toán thời gian, sau đó cho người mời đại tẩu qua. Muội yên tâm, ngoại trừ đại tẩu, ngay cả ta cũng đến, ta giữ gìn vẹn toàn thanh danh cho muội."


      Hồ Ngọc Tiên nắm chặt túi thuốc trong tay : "Tô tỷ tỷ chu đáo. Tỷ tốt với muội quá, còn hơn tỷ tỷ ruột."


      Ai muốn làm tỷ tỷ của ngươi?


      Tô thị thầm khinh thường, cũng thèm để ý tới lời , chỉ là cười cho qua chuyện. Nàng ta sợ nàng đổi ý, nên cố gắng giữ lại đến khi Chu Thừa Vũ về nhà. Sau đó để Hồ Ngọc Tiên tắm rửa, hề tiếc mà cho y phục và trang sức mới, trang điểm nàng như tiên nữ. Chờ đến khi nha đầu truyền lời, nàng ta bèn thả người.


      "Tô tỷ tỷ đừng cho người theo muội, tránh để tỷ phu và đại tỷ thấy lại trách tỷ." Hồ Ngọc Tiên hai bước, lại quay người lại, “Muội xong việc phái A Kim sang báo tin cho tỷ để tỷ tranh thủ đến, chắc chắn để lỡ thời gian."


      Tô thị lo vì có ai theo dõi, Ngọc Chi bị đuổi ra khỏi nhà, Khổng ma ma bắt đầu xa lánh nàng ta. Nếu lần này thành công, có cơ hội lần sau, nên nàng ta dám giao đại cho kẻ khác, sợ bị mật báo.


      Hồ Ngọc Tiên ân cần như vậy, khiến Tô thị sinh ra chút tội lỗi hiếm hoi.


      Nhưng nghĩ khác, nàng ta tính là hại Hồ Ngọc Tiên, Hồ Ngọc Tiên là thứ nữ, lại ngu đần như vậy, cho dù gả bán nàng cho ai đều giúp họ đếm tiền như nhau. Bây giờ nàng ta tính toán như vậy ít nhất đảm bảo được rằng cả đời Hồ Ngọc Tiên lo áo cơm, sợ bị bắt nạt và hãm hại. Chẳng phải may mắn cho nàng lắm sao!


      “Được, vậy ta chờ muội.” Tô thị đáp.


      Nhưng nhìn sắc trời càng ngày càng tối, chớp mắt thấy Hồ Ngọc Tiên đâu nữa, rốt cuộc Tô thị cũng theo ra ngoài. Nàng ta quan sát cách đó xa, nhỡ mà Hồ Ngọc Tiên thành công, nàng ta có thể ra tay giúp đỡ.


      Hồ Ngọc Tiên định cho A Kim biết, tuy nàng ta giỏi giang như Tú Vân và A Hương, nhưng bù lại là người cẩn trọng và trung thực nhất. Hồ Ngọc Tiên sợ rằng nàng ta ngăn cản, mách lại với Hồ Ngọc Nhu. Về phần Tô thị, ả xấu bụng như vậy, ai thông báo cũng tự quan sát để ý.


      Hồ Ngọc Tiên lặng lẽ tìm A Quỳnh.


      A Quỳnh thông minh lắm và chút phòng bị Hồ Ngọc Tiên, nên khi Hồ Ngọc Tiên bảo nàng đánh lạc hướng Chu Thừa Vũ, Hồ Ngọc Nhu muốn tạo bất ngờ cho Chu Thừa Vũ, thế là A Quỳnh đồng ý mà cần suy nghĩ.


      Hai em Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ hôm nay tình cờ gặp nhau ngay cửa, vừa bước vào, Chu Thừa Vũ bị A Quỳnh dẫn , thưa rằng thái thái có niềm vui bất ngờ cho lão gia. Chu Thừa Duệ dừng lại và nhìn theo bóng lưng của trai, trong lòng mất mát. Phải công nhận, hâm mộ và ghen tị hết sức.


      Đại ca về nhà là có mỹ nhân ôm ấp, thỉnh thoảng lại có niềm vui bất ngờ.


      về nhà, những muốn gặp Tô thị, mà còn thích gặp Thanh di nương, chỉ đành ôm ấp con trai, sau đó trêu con . cũng lại, ba cha con ở bên nhau thực khá hạnh phúc, ít nhất con rượu Tiểu Chiêu bắt đầu thích em trai và biết hợp tác với cha trêu Hữu ca nhi


      Nhớ về đôi trai , Chu Thừa Duệ liền vui vẻ ra mặt, nhấc chân sải bước về phía trước. Mới được hai bước, bỗng có sấm sét, trời đổ mưa bất ngờ theo sau.


      Chu Thừa Duệ được nửa đường, cũng sợ ướt sũng người, tìm nơi tránh mưa, chỉ nhanh bước, muốn về phòng sớm. Vì trời mưa nên vội, đến nhị môn bỗng đụng trúng ai đó.


      "A-” trong màn mưa, chỉ nghe tiếng than khẽ của nữ nhân. Chu Thừa Duệ che trán, sau đó trông thấy người nằm đất.


      Người trước mặt mặc áo đối khâm màu hồng khói, mặc váy dài phủ màu xám sẫm, ngồi cúi đầu mặt đất như thế này, đỉnh đầu khẽ đung đưa cây trâm vàng phỉ thúy.


      Chu Thừa Duệ nhìn bộ đồ thích nhất được Tô thị cất , cây trâm là của hồi môn của Tô thị, hơn nữa Tô thị do sinh non nên rất gầy yếu. cứ nghĩ đó là là Tô thị, Tiểu Hàn thái y xác định Tô thị có con được nữa, trời mưa thế này mà nàng ta chạy ra ngoài, Chu Thừa Duệ nhất thời giận dữ.


      bước tới nắm tay và ôm nàng ta vào lòng, "Trời mưa to như vậy mà ở trong nhà ..." Sau khi nhìn thấy vẻ mặt Hồ Ngọc Tiên, chợt im bặt và hất Hồ Ngọc Tiên ra.

      Hồ Ngọc Tiên bất chấp tất cả, mối hận Tô thị và sớm nhận định Chu Thừa Duệ phải kẻ tốt lành gì nên như phản xạ có điều kiện, ôm chặt cổ , hai chân kẹp chặt người Chu Thừa Duệ, tránh ngã xuống.


      Hoang đường! Hồ tứ tiểu thư, ngươi biết mình làm gì ?!


      Chu Thừa Duệ giận tái mặt, giơ tay muốn xách ra và vứt xuống, nhưng nhớ lại đây phải nha đầu, mà là muội muội của đại tẩu, bèn cố nén giận mạnh tay.


      chống chế, nghiến răng nghiến lợi : "Cút!"


      Hồ Ngọc Tiên quan tâm, nàng pha trà, nhưng tay ướt đẫm, nàng vội vàng xé toạc gói thuốc rồi nhét thẳng vào miệng Chu Thừa Duệ.


      Chu Thừa Duệ đề phòng bị tập kích, tuy rằng màu vị, biết là cái gì, nhưng nhất định phải thứ tốt lành gì. nhịn được nữa, vứt nàng ta xuống đất.


      Hồ Ngọc Tiên cảm thấy xương cốt như bị vỡ.


      Chu Thừa Duệ định rời , nàng nhào đến ôm chân , vội vàng : "Ngươi muốn biết tại sao ta lại làm như vậy sao, Chu nhị lão gia? Chuyện này ...là do thê tử Tô thị của ngươi dạy ta đấy!"
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 110. Nàng ta từng ôm nỗi ghen tị với Hồ Ngọc Nhu, nhưng xem ra, Chu Thừa Vũ cũng chỉ có thế thôi.


      Tô thị chẳng qua trở về cầm theo chiếc ô, vừa quay lại trông đằng xa xa, Hồ Ngọc Tiên được bế về phía bên này. Hồ Ngọc Tiên hơi gầy yếu, nên dường như được ôm trọn vào lòng, vì nàng ta nhận định nam nhân đó là ai, nên nhìn chằm chằm nữa vì sợ ói ra mất.


      Nàng ta từng ôm nỗi ghen tị với Hồ Ngọc Nhu, nhưng xem ra, Chu Thừa Vũ cũng chỉ có thế thôi.


      thứ nữ rẻ tiền, lại là em vợ, mà cũng bụng đói ăn quàng.


      Nhưng phải công nhận: nữ nhân càng ngốc ngếch, nam nhân càng thích.


      Tô thị hừ lạnh, cầm ô xoay người rời .


      Tô thị sai người đến mời Chu lão thái thái, còn chính mình về phía đại phòng. Bởi vì trời lâu mưa, Hồ Ngọc Nhu ngồi ở mái hiên ngắm mưa, thỉnh thoảng vươn tay hứng chút nước mưa, sau đó tách ngón tay nhìn hạt mưa chảy xuống kẽ tay.


      cười vui vẻ như đứa trẻ thơ. Tô thị nhìn, cũng cười theo. “Đại tẩu rảnh rỗi , còn trêu đùa dưới mưa?” là bản tánh tiểu nương, hồi biết được chân tướng, ta xem ngươi còn cười được nữa .


      Nụ cười của Hồ Ngọc Nhu hơi nhạt , "Trời mưa, sao nhị thái thái lại tới đây?"


      Hai người mâu thuẫn từ lâu, Hồ Ngọc Nhu cũng mời nàng ta vào phòng.


      Tô Thị lúc này cũng quan tâm, vui vẻ cười : "Tới mời đại tẩu xem màn kịch."


      Tô thị cười khiến rợn cả người, nét mặt cũng thay đổi, giọng của trở nên lạnh lùng: "Đa tạ nhị đệ muội có lòng tốt, nhưng ta thích xem kịch, ."


      Tú Vân ở bên cạnh, lập tức bước lên che chở Hồ Ngọc Nhu.


      Tô thị nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu, vẻ mặt nàng ta giấu được vẻ dữ tợn. Chẳng qua nàng ta muốn chừa lại đường lui cho mình, lạnh lùng : "Kẻ ác lòng mới chứa ác niệm. Lát nữa nếu có người cầu xin khóc lóc tha thứ, các người nhớ cẩn thận, biết đâu lòng người ta sớm ác độc thối rữa từ lâu."


      Lời nhắc nhở nàng ta dành cho ả tiện tỳ.


      Tú Vân lập tức đứng thẳng lưng, "Nô tỳ có gì giải thích với nhị thái thái, nô tỳ thẹn với lòng mình!"


      Tô thị cười ha ha, phớt lờ nàng ta, bước lên hai bước gần với Hồ Ngọc Nhu, mở miệng: "Đại tẩu, hôm nay ta đến đây có ác ý gì, chỉ là báo cho đại tỷ hay, Ngọc Tiên cũng còn nữa, từng tiết lộ tiếng lòng với ta vài lần ... ngờ nàng còn mà cố chấp vô cùng, ta có khuyên thê nào cũng vô ích, trước sau như . Ban nãy ta trông thấy, biết tiểu nương giở trò gì, e ấp vào lòng đại ca, e là bây giờ hai người ở trong gian phòng cạnh ao trì. Trời mưa, nam quả nữ ở chung phòng, ta tự hỏi liệu hai người đó có nên làm chút gì hay ?"


      Đây là lần đầu tiên Tô thị thể bản chất xấu xa ra ngoài.


      A Quỳnh ở đó, Quản ma ma xuống bếp, bọn hạ nhân tránh mưa trong phòng, chỉ có Tú Vân và A Hương ở cạnh . Hai nha đầu cảm nhận được ác ý của Tô thị, Tú Vân che chở đằng trước, A Hương đứng bên cạnh bảo vệ .


      Hồ Ngọc Nhu mượn lực tay A Hương đứng dậy, vỗ vào vai Tú Vân, lạnh giọng : "Tránh ra!"


      Tú Vân khẩn trương quay lại, " đâu thái thái ơi, tứ tiểu thư làm chuyện đó đâu, lão gia cũng thế! Ngài đừng nghe nhị thái thái điêu, nàng ta chọc tức ngài thôi!"


      Dù Hồ Ngọc Nhu lạnh giọng nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, Tô thị hài lòng.


      Nàng ta xoay người muốn rời , "Ta hết lời. Tin hay là chuyện của ngươi. Thực ra rất đơn giản, qua đó là biết chứ gì?"


      Hồ Ngọc Nhu kéo tay nàng ta.


      Tô thị ngạc nhiên nhìn lại.


      Bốp!


      cái tát vang dội in mặt Tô thị.


      Tô thị bị tát, mặt nghiêng sang bên, chiếc ô rơi xuống đất. gương mặt tái nhợt thoáng chốc hằn lên dấu đỏ tươi cách nhanh chóng, ánh mắt điên người như muốn phun ra lửa.


      Hồ Ngọc Nhu trông dịu dàng yếu ớt, vì mang thai, nên trông càng dịu dàng. Nhưng vào lúc này, trông nghiêm túc, khóe mắt có lông mày sắc bén, thân thể như xù gai nhọn đầy người. “Tô thị, ngươi đặt điều vu khống đại bá của ngươi, ta đánh ngươi, ngươi có phục ?” Giọng của lạnh lẽo, khiến Tô thị lạnh sống lưng.


      Hồ Ngọc Nhu mặc kệ Tô thị, đưa tay che bụng rồi bảo A Hương: "A Hương, lấy ô , gọi thêm hai bà tử theo, ta phải sang xem sao!"


      Hồ Ngọc Nhu vẫn luôn giữ bình tĩnh vì con. Đồng thời, cũng phải đề phòng thủ đoạn khác của Tô thị ngoài việc kích thích mình.


      Thấy Hồ Ngọc Nhu định xem, Tô thị cúi người nhặt ô mặt đất, để ý đến vẻ chật vật của bản thân, cười dữ tợn: "Đại tẩu tự mình xem . Nhìn tận mắt, nghe tận tai mới biết ta có buông lời vu khống hay , nếu là , cái tát này nhất định trả lại mặt đại tẩu đấy!"


      muốn đối cứng với ả ta.


      Nhất là có thai, cơ thể yếu ớt, dù có A Hương và Tú Vân, nhưng đối cứng với ả ta cũng có lợi gì.


      Tú Vân cố gắng ngăn cản, nhưng Hồ Ngọc Nhu lên tiếng, "Nếu ngươi , ta chịu 2 cái tát của ngươi! Nếu là giả, ngươi chờ đó cho ta, Tô thị!"


      Tô thị hừ lạnh, quay đầu bước .


      Hồ Ngọc Nhu chờ A Hương mang ô đến, hai bà tử cũng theo tới, người trước kẻ sau bảo vệ , lúc này theo Tô thị đến tận nơi.


      "Thái thái...." Tú Vân sợ muốn khóc.


      Hồ Ngọc Nhu tuy rằng run tay ngừng, nhưng vẫn có niềm tin mãnh liệt trong lòng, mở miệng an ủi Tú Vân, " sao đâu. Như ngươi , lão gia và Ngọc Tiên phải người như vậy."


      được nửa đường gặp Chu lão thái thái vội vàng chạy tới.


      Đương nhiên Tô thị mời bà đến, mà ấp úng lấy cớ cơ thể Hồ Ngọc Nhu có vấn đề, thế là Chu lão thái thái chạy đến trước mặt Hồ ngọc Nhu.


      "Con sao vậy Nhu Nhu? Chỗ nào khỏe? Sao khỏe mà ở nhà, ra đây làm gì?" Bà vừa vừa chen vào chỗ A Hương đứng, đỡ lấy tay . “Trời mưa to, con muốn gì sai hạ nhân làm, nào, mau theo mẹ về phòng!"


      Đây nhất định là Tô thị giở trò!


      Hồ Ngọc Nhu đè tay Chu lão thái thái xuống, trầm giọng : "Mẹ, nhị đệ muội đột nhiên tìm con đặt điều xấu phu quân. tại con theo đệ muội để biết thực hư ra sao, nếu mẹ bị nàng ta gạt tới, vậy chúng ta cùng ."


      Đặt điều xấu Thừa Vũ?


      Thừa Vũ chỗ nào cũng tốt, có chỗ nào xấu để bàn tán?


      Chu lão thái thái đầu tiên cho là Tô thị mê sảng, nhưng khi cúi đầu xuống bàn tay bảo vệ bụng của Hồ Ngọc Nhu, bà chợt thấp thỏm. Khi thê tử mang thai, nam nhân dễ phạm điều gì nhất?


      Đương nhiên là muốn nữ nhân khác hầu hạ, vì thê tử tiện!


      Năm ấy, biết bao nhiều người hâm mộ bà vì Chu tam lão gia có ai khác ngoài bà. Nhưng thực tế sao? là, lão ta léng phéng với nhị tẩu, thế còn sinh ra nghiệt chủng!


      Chu lão thái thái lập tức siết chặt tay Hồ Ngọc Nhu, nghĩ đến xấu hổ khi biết khi đó, bà thực cảm đồng bệnh tương liên với con bé. Chỉ là nhìn Tô thị phía trước, nghĩ đến con trai làm chuyện vượt lễ giáo, bà an tâm phần nào.


      “Con đừng giận mà Nhu Nhu, giận quá làm tổn thương đứa con trong bụng.” Bà trấn tĩnh lại, giọng an ủi Hồ Ngọc Nhu, “Nam nhân… nam nhân đều thế này, dù sao Thừa Vũ ẩu tả quá đáng. Con yên tâm, có mẹ ở đây, cho dù nó nạp ai chăng nữa, đều vượt qua con, mẹ làm chỗ dựa cho con."


      Hồ Ngọc Nhu rất khó chịu, tức mình nhưng bị Chu lão thái thái tin con trai, chợt mệt mỏi.


      Chu Thừa Vũ khác Chu tam lão gia, mẹ ạ!


      thèm để ý, nghiêm mặt im lặng suốt chặng đường.


      Cuối cùng cũng đến nơi, nhìn thấy cửa chính của các gian phòng cạnh ao trì đều đóng chặt. Tô thị đắc ý ra mặt. Nàng ta dừng lại bậc thang bên dưới phòng chính, từ cao nhìn xuống Hồ Ngọc Nhu.


      Hai người trong phòng đều nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài.


      Đến cùng, Hồ Ngọc Tiên vẫn còn , cơ thể run rẩy co lại. Ngay khi ánh mắt sắc bén của Chu Thừa Duệ đảo qua, nàng vẫn kiên quyết : "Thế nào, đến rồi nhỉ? Ta lừa ngươi!"


      Đúng vậy, đến rồi, đến.


      vẫn ôm hy vọng xa vời, là Hồ Ngọc Tiên lừa , hoặc bản thân nàng có ý đồ dụ dỗ ...


      Nhưng, hề.


      Từ khi vào phòng, Hồ Ngọc Tiên hận thể tránh càng xa càng tốt, ánh mắt nàng chứa đầy thù hận, nào giống vẻ có ý đồ dụ dỗ? Đúng như nàng , là trả thù.


      nhắm mắt lại, chờ đợi phán quyết đầy tuyệt vọng.


      Hồ Ngọc Nhu dừng bước trước mặt gia Tô thị, Tô thị định châm chọc vài câu, nhưng Chu lão thái thái kìm được mà bước tới đẩy mạnh cửa ra.


      "Ai!"


      "A!"


      Tiếng gầm thét của nam nhân và tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân cùng lúc vang lên.


      Giọng của nữ tử nghe rất quen, quả là Hồ Ngọc Tiên. Còn nam nhân ... Chu lão thái thái sững sờ, Hồ Ngọc Nhu vô thức quay đầu nhìn Tô thị, còn Tô thị kinh ngạc trợn to hai mắt, cơ thể lảo đảo tiến lên, va vào cửa.


      Đúng là nam quả nữ chung phòng, nữ đúng là Hồ Ngọc Tiên. Nhưng nam phải Chu Thừa Vũ mà là Chu Thừa Duệ!


      Tô thị ngẩn người, "Sao có thể là phu quân?"


      Chu Thừa Duệ vốn ngồi, nghe lời này, đứt phắt dậy, ánh mắt sắc nhọn nhìn về Tô thị, " phải ta, nàng cho là ai?"


      Hồ Ngọc Nhu quan tâm hai vợ chồng họ tranh chấp, mà nhìn về phía Hồ Ngọc Tiên, mặc dù nàng vẫn ăn mặc chỉnh tề nhưng quần áo ướt sũng và bó sát cơ thể. Huống hồ nàng và Chu Thừa Duệ ở chung phòng, ở thời đại sao, nhưng ở cổ đại, nó là cả vấn đề.


      Bởi vì Hồ Ngọc Nhu tin tưởng Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Tiên, nên lo lo nhưng chừa từng nổi giận. Lần này hay rồi, Hồ Ngọc Tiên mang dáng vẻ này, giận thực , nàng muốn làm gì, muốn làm thiếp hay sao?!


      vượt qua Chu lão thái thái, đẩy Chu Thừa Duệ ra, vào phòng nắm lấy tay Hồ Ngọc Tiên kéo ra, "Muội về với ta!"


      Ruốt cuộc Tô thị cũng khiếp sợ qua , cuối cùng nàng ta cũng hiểu, vốn muốn dằn mặt Hồ Ngọc Nhu và bắt gian Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Tiên, kết quả… lại bắt gian Chu Thừa Duệ và Hồ Ngọc Tiên.


      Con tiện nhân Hồ Ngọc Tiên!


      "Chạy đâu! Ai cho các người !" Tô thị la lên, lao vào phía hai chị em họ Hồ. Nàng ta điên tiết, ràng nên là Hồ Ngọc Tiên và Chu Thừa Vũ, sao ra cớ này?


      Hồ Ngọc Tiên hận thấu xương thị, lần này hay rồi, nàng đẩy Hồ Ngọc Nhu lùi về sau, còn mình lao lên Tô thị.


      nàng tuy trông gầy nhưng điểm mạnh là khỏe mạnh, Tô thị sinh non bao lâu, chưa điều dưỡng tốt sao có thể là đối thủ của nàng. Hai người ngã xuống, Hồ Ngọc Tiên buông tha, trực tiếp lao vào cấu véo nàng ta, " phải Tô tỷ tỷ tốt với ta nhất và xem ta như muội muội ruột sao? Tỷ dạy muội học theo Nga Hoàng Nữ tạo nên truyền kì? Vậy lúc này tỷ muội chúng ta nên vui vẻ hoàn thuận mới đúng chứ nhỉ?"
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 111. Nếu nàng bằng lòng, ta sẵn sàng chịu trách nhiệm, ... ta cưới hỏi nàng làm bình thê đàng hoàng.


      Giọng của Hồ Ngọc Tiên rất lớn, đầy đau khổ và phẫn nộ, đến mức mọi người trong phòng đều im bặt.


      Nếu phải hận muốn chết sống lại, cớ sao nương phải đến bước đường này?


      Tô thị sửng sốt chút, vội vươn tay cào cấu nàng, "Ngươi là nương mà lại mở mồm như vậy, có còn phải biết xấu hổ ? Đồ biết xấu hổ!"


      Hồ Ngọc Tiên vội vàng tránh, rồi lại chút khách sáo xé rách cổ áo Tô thị. Giờ phút này, cả hai hoàn toàn trở mặt, nàng dùng sức chút nể nang, thậm chí cào trúng cổ ả, để lại vài vết máu.


      “Ta biết xấu hổ là do chính Tô tỷ tỷ dạy ta đấy thôi, nên ta làm gì biết biết xấu hổ!” nàng đớp lại, hoàn toàn thèm để tâm có bẽ mặt hay .


      Cả hai nhào vào lăn lộn với nhau, Chu lão thái thái chết lặng, biết phải làm sao. Hồ Ngọc Nhu thực muốn tiến lên kéo hai người ra, hoặc là tách ra cũng đè lại Tô thị để tiện cho Hồ Ngọc Tiên đánh người. Suy cho cùng, chính là người dắt Hồ Ngọc Tiên đến Kinh thành để cho nàng có cuộc sống tốt hơn, chứ phải bị ép buộc ra nông nỗi này.


      Nhưng bây giờ có thai, thể làm ẩu.


      là người có tính bao che người mình, nhìn thấy Chu lão thái thái và Chu Thừa Duệ vẫn đứng im, bèn cao giọng kêu người đứng bên ngoài, "Tú Vân, Tú Hương, hai người vào đây, kéo họ ra cho ta."


      A Hương hơi nhát gan dám làm trái ý, thành muốn kéo hai người họ ra.


      Tú Vân chỉ liếc nhìn sắc mặt Hồ Ngọc Nhu hiểu ý , bèn vỗ lên tay A Hương. Nàng ta trực tiếp khuỵu gối đè bên chân Tô thị, đồng thời hai tay đè lên vai khiến nửa người Tô thị cử động được. Hồ Ngọc Tiên thừa nước đục cào cấu Tô thị thêm vài cái, sau đó bị Tú Vân kéo ra.


      Tô thị vừa căm hận vừa đau đớn, kìm được nữa bật khóc.


      Chu Thừa Duệ cuối cùng cũng bước tới và tay kéo Hồ Ngọc Tiên đứng lên.


      Nhưng vươn tay ra kéo Tô thị, để nàng ta nằm lâu sàn nhà.


      Hồ Ngọc Tiên được lợi, giờ nhìn thấy hành động của Chu Thừa Duệ, bỗng thấy sợ hãi, ngoan ngoãn lùi lại hai bước.


      Tô thị còn sức lực giãy dụa nữa, chỉ biết khóc nức nở nhìn Chu Thừa Duệ, chậm rãi vươn tay ra: "Phu quân ơi, phu quân... chàng phải làm chủ cho thiếp, chàng phải làm chủ cho thiếp!"


      Nhìn Tô thị đến nước này vẫn còn mặt dày vậy, Hồ Ngọc Tiên lại tức run người.


      Hồ Ngọc Nhu vội vã nắm tay và lắc đầu với nàng.


      tại là lúc hai vợ chồng họ chuyện, các nên nóng lòng.


      Đây là lần đầu tiên Chu Thừa Duệ nhìn thấy dáng vẻ thảm thương và chật vật của Tô thị trong bảy năm làm vợ chồng với nhau. có hơi đành lòng nhưng từ đầu đến cuối nắm lấy bàn tay của Tô thị. nhìn nàng ta, giọng lạnh lùng có nhiệt độ, "Nàng muốn giải thích lời nào về chuyện hôm nay sao?"


      Gương mặt đỏ bừng bất thường, ánh mắt dường như cũng nhiễm đỏ, nhìn Tô thị như người xa lạ, Tô thị đột nhiên hoảng sợ biết phải làm sao.


      Nàng ta ngàn tính vạn tính, nhưng tính nước này.


      Nàng ta bỏ qua Chu Thừa Duê mà nhìn thẳng vào Hồ Ngọc Tiên, vừa rồi nàng ta chú ý, hóa ra quần áo nàng ướt đẫm, bó sát vào cơ thể. Tiểu nương phát triển rất tốt, ngực nở, eo thon, biết là do quần áo xộc xệch hay do trận chiến ban nãy, nhìn nàng đỏ ửng mặt, giống như nàng và Chu Thừa Duệ gì gì đó.


      Tô thị đau lòng muốn điếng người.


      Nàng ta thậm chí ý thức mình gì, "Phu quân, chàng và Hồ Ngọc Tiên, hai người... vẫn chưa có gì, phát sinh cái gì mà, đúng phu quân?"


      Thanh di nương khiến nàng ta mất ăn mất ngủ nhiều năm nay, nếu thêm Hồ Ngọc Tiên. , con tiện nhân này phải như Thanh di nương muốn nắn tròn nắn dẹt sao cũng được, lại còn có vẻ ngốc nghếch đơn thuần rất được nam nhân ưa chuộng, e là Chu Thừa Duệ trúng chiêu.


      Đến lúc này rồi mà nàng ta còn hỏi vấn đề này.


      Chu Thừa Duệ cười chế nhạo nàng ta, trả lời: "Nàng gióng tróng khua chiêng mời mẹ và đại tẩu đến, chẳng phải muốn bắt gian ta và Ngọc Tiên sao? Bây giờ bắt được rồi, phải nàng nên hài lòng và thỏa mãn hay sao?” muốn chọc tức Tô thị, bèn gọi khuê danh Hồ Ngọc Tiên.


      “Nhị đệ!” Hồ Ngọc Nhu kêu Chu Thừa Duệ.


      Trong mắt Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Duệ phải ứng cử viên xứng đôi vừa lứa, phải xấu xa tốt, mà là có vợ, nhất là vợ lại là kẻ như Tô thị. Hồ Ngọc Tiên muốn Hồ Ngọc Tiên làm thiếp, đặc biệt là làm thiếp cho Chu Thừa Duệ.


      Tô thị cũng suy sụp lắc đầu, "Phu quân !!!"


      Chu Thừa Duệ lại cười, nhưng là nụ cười khổ, "Hồi đó, lần, ngươi nhân lúc ta say rượu đưa Thanh di nương lên giường ta, bây giờ lại tái diễn. Ngươi quả nhiên hiền huệ. Có cần ta đến tận Tô gia, đa tạ nhạc phụ nhạc mẫu ? Chỉ là ta hiểu, bây giờ chúng ta có Hữu ca nhi, vì sao ngươi cứ phải thế?"


      Bởi vì có con trai, cho dù Chu Thừa Duệ chịu nổi Tô thị nữa, vẫn vì con ... cho Tô thị bậc thanh xuống.


      Chỉ cần câu là có thể bỏ vợ, nhưng sau đó con trai của còn mẹ. thà để bản chịu ấm ức, cả đời bước chân vào phòng Tô thị, cũng muốn con thơ mất mẹ ruột.


      Nhưng Tô thị biết ơn. Mục tiêu của nàng ta là Hồ Ngọc Tiên và Chu Thừa Vũ, nếu tiếp lời của , tức là công sức nàng ta mất trắng.


      Nàng ta lắc đầu lia lịa, lải nhải, "! Ta có!" Nàng ta đột nhiên vươn tay chỉ vào Hồ Ngọc Tiên, "Chính ngươi, Hồ Ngọc Tiên ... chính ngươi có lòng dạ xấu xa, ràng ngươi với ta ngươi thích đại ca, muốn làm thiếp đại ca! Ngươi còn cầu xin ta chuẩn bị thuốc cho ngươi! Nhưng ngươi ... ngờ ngươi... "


      Bị Tô thị trả đũa, Hồ Ngọc Tiên nổi giận.


      Có điều nàng chưa kịp mở miệng giọng lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến cắt ngang lời của Tô thị, " ra mục đích của ngươi là phá hoại tình cảm giữa ta và đại tẩu ngươi sao? Sao, có cảm nhận được rắp tâm xấu xa của ngươi ?"


      So với Chu Thừa Duệ, giọng điệu của Chu Thừa Vũ lạnh lùng nhưng nghe ra chút tức giận nào.


      Trông Chu Thừa Vũ dầm mưa vào phòng, dường như mang theo hơi lạnh vào theo, Tô thị hốt hoảng, vội lùi về phía Chu Thừa Duệ. Chẳng qua, Chu Thừa Duệ lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu kêu: "Đại ca."


      Chu Thừa Vũ cả người ướt sũng, mặt còn có nước mưa chảy xuống, bước vào phòng ngang qua Tô thị, cũng đứng quá gần Hồ Ngọc Nhu, vì sợ lây hơi lạnh sang .


      “Nàng sao chứ?” Chàng hỏi.


      Hồ Ngọc Nhu lắc đầu muốn bảo chàng quay lại thay quần áo sạch , nhưng hiển nhiên biết đúng thời điểm.


      Có nhiều việc quan trọng hơn cần được giải quyết.


      Chu Thừa Vũ đứng ngang hàng với Hồ Ngọc Nhu, Hồ Ngọc Tiên đứng sau lưng được hai vợ chồng bảo vệ, Chu lão thái thái chịu bước tới, Chu Thừa Duệ vẻ mặt chán ghét. Tô thị nghĩ về con trai và về chính bản thân, bỗng bắt chấp tất cả.


      "Vì sao ta làm thế? Sao đại ca hỏi thử đại tẩu xem sao!"


      Hồ Ngọc Nhu cau mày: hỏi ?


      Cho dù bản thân thích Tô thị từ lâu, nhưng chắc chắn chưa từng làm hại ả ta.


      ràng Chu Thừa Vũ bị lời của Tô thị dắt mũi, chỉ cười lạnh: "Nhị đệ muội khí thế , ra ngươi hãm hại người khác, còn phải bắt người ta suy nghĩ xem bản thân họ có lỗi gì à? Vậy ta có cần suy nghĩ, chính ta có lỗi lầm gì hay hả đệ muội?"


      Chu Thừa Duệ thấy việc đến mức này mà Tô thị biết theo bậc thang xuống. bước ra đến bên cạnh Tô thị, tuy quỳ xuống nhưng vẫn cúi người sâu về phía Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu.


      “Đại ca, đại tẩu, Tô thị làm sai, đệ thoát khỏi trách nhiệm.” trịnh trọng : “Đệ xin lỗi hai người thay cho Tô thị, nàng ta gây ra lỗi lầm như vậy, bọn đệ còn mặt mũi ở lại nhà, từ ngày mai bọn đệ dọn ra ngoài. về phần Hồ tứ tiểu thư, chuyện này cũng chỉ có mấy người trong nhà chúng ta biết, phát tán và ảnh hưởng thanh danh của Hồ tứ tiểu thư. Nếu. .. Nếu nàng bằng lòng, ta sẵn sàng chịu trách nhiệm, ... ta cưới hỏi nàng làm bình thê đàng hoàng."


      “Được!” Hồ Ngọc Tiên lập tức đáp lại.


      Tô thị cùng lúc lên tiếng, "! Ta đồng ý!"


      Chu Thừa Duệ hoàn toàn nghe theo ý kiến của Tô thị, quát lớn: “Câm miệng!” Vì trong phòng có hạ nhân của nhị phòng, đành bước đến bóp tay Tô thị, “Đại ca, đại tẩu, mẹ, chúng con về trước đây. Hồ tứ tiểu thư nếu bằng lòng, ta phái... "


      " được! Ta kiên quyết đồng ý!" Chu Thừa Duệ xong, Tô thị ngắt lời , đồng thời vùng vẫy mạnh mẽ, "Ta đồng ý dọn ra ngoài, ta cũng đồng ý ngươi cưới Hồ Ngọc Tiên! Cho dù chúng ta muốn chuyển , vậy cũng phải chia gia tài ra làm hai, dựa vào đâu đại phòng bắt chúng ta phải chuyển ? Còn có Hồ Ngọc Nhu, rốt cuộc vì sao đến bước này, ngươi hỏi lòng mình là ngay, chính ngươi ... "


      Bốp!


      Nửa gương mặt còn lại cũng bị đánh nốt.


      Chỉ là người đánh lần này là Chu Thừa Duệ, là nam nhân lại tức tối nên cái tát giáng xuống kịp khống chế sức lực, Tô thị nhất thời nổ đom đóm đầy đầu, đứng vững liền ngã xuống đất.


      Chu Thừa Duệ muốn trực tiếp kéo nàng ta về.


      Hồ Ngọc Nhu ngăn họ lại, "Nhị đệ, đệ để đệ muội , khỏi uổng công nàng ta ba lần bốn lượt ám chỉ ta. Mặc dù ta làm gì thẹn với lòng, nhưng cái miệng này của nhị đệ muội nếu lỡ mồm truyền ra, khéo người ngoài tưởng ta làm gì!"


      Chu Thừa Vũ cũng gật đầu, "Để nàng ta nhị đệ!"


      Tô thị có thể cái gì đây?


      Đại ca cưới vợ chưa lâu là về nhà ở. nhìn thấy Tô thị rắp tâm bất lương hết lần này đến lần khác, nhưng chưa nhìn thấy đại tẩu tính sổ với nhị phòng lần nào.


      Chu Thừa Duệ có nỗi khổ khó .


      Đúng lúc này, Chu lão thái thái lên tiếng: “Thừa Duệ, con để thê tử con .” Bà là người mềm lòng nhất, nhất là Tô thị rất kính trọng và ở bên bà nhiều năm. Nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Tô thị, bà kìm được hồng đôi mắt, trong lòng hơi nghi ngờ Hồ Ngọc Nhu.


      Lẽ nào con dâu trưởng thầm ra tay?


      Tô thị vốn định mấy ngày nữa thổ lộ ‘ ’ ra cho người biết, nhưng bây giờ nếu nàng ta ra là còn cơ hội quay đầu, chỉ có thể thay đổi kế hoạch.


      Nàng ta vẫn còn choáng váng và thể đứng dậy được, chỉ có thể chống tay sàn để ổn định cơ thể, tay sờ đầu để trấn tĩnh.


      "Đại tẩu từ lúc vào cửa xích mích với ta, cho dù là đại tẩu nhưng tuổi hơn ta, lại vào cửa sau ta. Ta cầu đại tẩu phải tôn kính ta, nhưng đại tẩu thèm để ta vào mắt, lúc nào cũng mỉa mai khó xử ta, lẽ nào phải lỗi của đại tẩu? "


      "Ta lao tâm tổn sức chăm lo cho Chu gia sáu bảy năm nay, xem như chưa có con cũng có khổ lao. Nhưng đại tẩu vừa vào cửa tước quyền quản gia của ta, châm biếm ta sinh được, lẽ nào đây là lòng tốt của đại tẩu?"


      "Được, ta tốt tính. Còn đại tẩu sao ... quá đáng, ta thể nhân nhượng…đại tẩu xúi giục đại ca thu hồi tất cả cửa hàng và thôn trang trong khi chúng ta chưa ở riêng. Mà cho dù ở riêng, nhị phòng chúng ta phải có nửa. Đại tẩu làm thế có ý gì?"


      "Được, ta phải hứng chịu bất bình, có để tâm chút sao? Nhưng đại tẩu, Hồ Ngọc Nhu, ngươi tự hỏi bản thân mình, ta có lỗi với ngươi ngươi cứ trút giận lên ta, tại sao phải hại Hữu ca nhi của ta, làm sao ta nhịn được hả?!"


      "Ta vất vả lắm mới có Hữu ca nhi, thằng bé cũng là cháu của ngươi cơ mà, thằng bé như vậy, còn chưa được câu nào. Thế mà ngươi vẫn ra tay cho bằng được! Ngươi có còn là con người ?"


      Ra tay hại Hữu ca nhi à?


      Chu lão thái thái và Chu Thừa Duệ đồng thời biến sắc, cùng nhìn Hồ Ngọc Nhu.
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 112. Ai đối xử với ngươi tốt nhất, ai lòng nhất với ngươi, lẽ nào ngươi thấy sao?


      Những gì Tô gia trước đó đơn giản là gây vô lý, ai nghe, nhưng câu cuối cùng đề cập đến Hữu ca nhi, ngoại trừ Chu Thừa Vũ, tất cả mọi người đều sửng sốt.


      Chính bản thân Hồ Ngọc Nhu cũng bất ngờ.


      Sau khi thành thân với Chu Thành Vũ, gần như tránh mặt Tô thị, biết Tô thị lấy đâu ra nhiều tội danh gán cho như vậy?


      Hóa ra đời này có điều kì diệu đến vậy!


      chưa kịp phản biện Chu Thừa Vũ : "Nhị đệ muội chỉ trích lắm điều như vậy cũng phải trình bày đầy đủ bằng chứng mới được. phải cứ vu khống là được định tội." Sau đó dừng lại, chàng liếc nhìn Chu Thừa Duệ, rồi tiếp tục: "Nhưng nhị đệ muội làm là gì, ta lại có đủ bằng chứng đây. Nhị đệ muội chứng minh được gì, ta lại ngại cho mọi người biết ngươi từng làm những gì!"


      Nàng ta làm gì?


      Tô thị đột nhiên thay đổi sắc mặt, phần lớn dũng khí vừa dâng lên cùng oán hận và phẫn nộ bỗng bay hết phân nửa, trái lại nỗi sợ hãi tràn lan trong lòng. Nàng ta làm bao nhiêu chuyện, Chu Thừa Vũ liệu có bao nhiêu chứng cứ, lẽ... ngay chè đậu xanh có độc, cũng biết? Cho nên mới uống?


      Cho Chu Thừa Duệ uống?


      là nham hiểm! Cơn phẫn nộ lại dâng trào.


      Chu Thừa Duệ nhìn vẻ mặt đổi tới đổi lui của Tô thị, vỡ lẽ, Tô thị có bằng chứng. Hoặc có thể Tô thị cắn bậy cắn bạ, cố tình gây .


      mệt mỏi, chút mềm lòng cuối cùng trong lòng cũng bị quét sạch.


      “Tô Tĩnh!” đột nhiên : “Mau câm miệng lại! Nếu ngươi lại ăn lung tung nữa, có tin ta viết hưu thư trả ngươi về Tô gia hay !


      Tiếng gầm đột ngột của Chu Thừa Duệ khiến Tô thị sững sờ, khi Chu lão thái thái hoảng sợ định khuyên Chu Thừa Duệ, Tô thị bật cười cay đắng.


      "Chu Thừa Duệ, ngươi có bị ngu ? Ai đối xử với ngươi tốt nhất, ai lòng nhất với ngươi, lẽ nào ngươi thấy sao?" Nàng ta vừa , vừa chỉ thẳng mặt Chu Thừa Vũ: “Ta có chứng cứ ư? Sao lại có chứng cứ? Hữu ca nhi chính là chứng cứ! Nó vốn phải là đứa trẻ bình thường! Nếu các ngươi tin kêu người ôm Hữu ca nhi đến, ngay bây giờ!"


      Hữu ca nhi phải đứa trẻ bình thường?


      Có ý gì?


      Mọi người trong phòng đều nhìn Tô thị với ánh mắt khó hiểu.


      Tô thị chỉ nhìn Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ, Hồ Ngọc Nhu ràng giật mình, còn Chu Thừa Vũ chỉ thoáng thay đổi vẻ mặt. Là bác ruột, nếu biết trước, sao có thể bình tĩnh như vậy?


      Tô thị càng thêm kiên định, "Chu Thành Vũ, ngươi biết đúng ?"


      Tô thị biết lúc này mình có dáng vẻ ra sao, tóc tai bù xù, mắt đỏ rực, khuôn mặt gớm ghiếc. tại nàng ta rất đúng, đối mặt với người như vậy, Chu Thừa Vũ suy nghĩ chút, sau đó gật đầu : "Đúng vậy, ta biết."


      Quả nhiên biết!


      Chu Thừa Vũ thực biết!


      Tô thị vốn dĩ muốn gài bẫy Hồ Ngọc Nhu, sau đó bản thân có thể thoát thân, tránh thanh danh đáng ngại. Nhưng bây giờ nghe Chu Thừa Vũ thừa nhận, tình thương con trai và cơn thịnh nộ trong lòng lên đến đỉnh điểm ngay tức .


      Nàng ta lao về phía Chu Thành Vũ như bà điên.


      "Ngươi biết! Ngươi biết tại sao cản lại! Tại sao ngươi cản lại hả!" Nàng ta vừa khóc vừa hét, Chu Thừa Vũ ra hiệu cho Tú Vân và Tú Hương rời , dùng tay đẩy Tô thị ra, mặc cho Tô thị đấm đá lung tung "Ngươi biết ta sinh ra Hữu ca nhi khó đến mức nào sao? Con ta là cháu ruột của ngươi! Nếu ngươi biết , tại sao ngay từ đầu, ngươi cản phu quân ta uống chè dậu xanh đó! Tại sao ngươi ngăn cản hả!"


      Vẻ mặt của Tô thị như phát điên, hoàn toàn mất lý trí.


      Nhưng Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu đều đồn tâm trí vào chè đậu xanh được nhắc.


      Chu Thừa Duệ cũng suy nghĩ.


      Chè đậu xanh?


      uống chè đậu xanh khi nào?


      Và cả, đại ca biết nó có vấn đề nhưng ngăn cản.


      Từ lúc Chu tam lão gia chưa có chuyện, hai em gắn bó thân thiết với nhau. Sau đó vào ông ta có chuyện, Chu Thừa Vũ đứng ra gánh vác cả nhà họ Chu, cho nên, người mà Chu Thừa Duệ tin tưởng nhất đời này ra phải là Chu lão thái thái, càng phải Tô thị, mà là Chu Thừa Vũ.


      Bởi thế Chu Thừa Vũ hại thể nào!


      Chu Thừa Duệ nghĩ nát óc cũng ra chuyện năm ngoái.


      Chính là Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu suy nghĩ hồi lâu, chợt Tú Vân thay đổi sắc mặt, đột nhiên : "Là... là bình chè đậu xanh nô tỳ bưng về từ nhị phòng? Chè đậu xanh ... có vấn đề?"


      thúc-tình hương đủ để hành hạ Tú Vân bao lâu nay.


      Giờ lại đột ngột nhảy ra thêm vụ chè đâu xanh.


      Nghĩ đến có khả năng tự tay mình bưng đồ có vấn đề cho Hồ Ngọc Nhu, Tú Vân bật khóc vì có lỗi, nàng ta kìm được bước đến nắm tay Tô thị, run giọng hỏi: "Chè đậu xanh, chè đậu có vấn đề gì sao? Ngươi...khi đó ngươi muốn hại thái thái chúng ta?"


      chỉ thúc tình hương, mà còn là chè đậu xanh có độc!


      Trước để lão gia và thái thái viên phòng, sau khiến con cái hai người sinh ra có vấn đề? Nếu Chu Ngạn Hữu có vấn đề, nếu lúc trước Hồ Ngọc Nhu hay Chu Thừa Vũ uống chắc chắn con cái của họ có vấn đề!


      Hay cho trái tim hiểm độc!


      Khi còn ở huyện Trường Châu, vì nghi ngờ Tô thị có lòng tốt, nên mời Ngô đại phu kiểm tra thân thể cho mình và Chu Thừa Vũ. Nên nghe Tú Vân nhắc đến, sắc mặt hai vợ chồng họ thay đổi xoành xoạch, hai người đều nhớ đến bình chè Tú Vân mang về.


      Hai người định uống.


      Nhưng sau đó ... Chu Thừa Duệ lao vào, vì khát quá nên uống hết.


      Bây giờ hiểu , Chu Thừa Vũ còn dung túng Tô thị nữa, kêu Tú Vân bỏ tay Tô thị, ra ngoài.


      Tô thị bị ngã xuống đất, vừa gào khóc vừa chửi bới.


      Mặc dù Chu Thừa Duệ vẫn chưa nhớ ra, nhưng nhìn vẻ mặt vợ chồng trai và những gì Tú Vân vừa , cũng hiểu ra tất cả, chút do dự bước đến, đánh ngất Tô thị.


      Chỉ có Chu lão thái thái là hiểu chuyện gì.


      “Chuyện này… chuyện gì vậy các con?” Bà hết nhìn đứa này đến đứa khác, đành lòng nhìn Tô thị ngất sàn.


      Cho dù bà làm mẹ hơi hồ đồ, nhưng phải biết mọi chuyện.


      Chu Thành Vũ muốn thẳng ngay tại đây.


      Nhưng Hồ Ngọc Nhu lên tiếng trước: "Tú Vân, ngươi đưa tứ tiểu thư về."


      Đây là bí sử của nhà họ Chu, nếu nhà họ Chu muốn lan truyền, Hồ Ngọc Tiên thích hợp ở lại nghe. bất chấp lời hứa hẹn của Chu Thừa Duệ và lời giận mất khôn của Hồ Ngọc Tiên, muốn gả em ruột cho em chồng.


      Hồ Ngọc Tiên muốn , phải vì Chu Thừa Duệ, mà vì nàng muốn biết Tô thị tạo nghiệt gì, muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của Tô thị!


      Nhưng khi đụng phải ánh mắt nghiêm khắc của chị , nàng sợ sệt.


      Tú Vân đưa nàng ra ngoài, nhưng lại giao cho A Quỳnh- ngơ ngác đứng ngoài cửa và cả người ướt nhẹp, mặt mày toàn là nước, là nước mưa hay nước mắt. Tú Vân quan tâm, chỉ dặn dò vài câu rồi giao Hồ Ngọc Tiên cho nàng, còn mình quay về phòng.


      Chính nàng ta có can hệ với vụ việc, cần ở lại.


      Mặc dù nàng ta biết Hồ Ngọc Nhu muốn nàng ta là bảo vệ, nhưng chỉ có nàng ta mới biết Tô thị dặn dò gì và giao gì. Cũng vì chuyện này mà nàng ta và Tú Hương bị đuổi khỏi nhà họ Chu, nàng ta quên được.


      Hồ Ngọc Nhu cau mày khi thấy nàng ta bước vào, nhưng lúc này tiện gì, chỉ có thể gọi người qua và bảo vệ đằng sau.


      Tú Vân nhìn theo bóng lưng yếu ớt của thái thái, càng thêm xấu hổ.


      Suýt nàng ta hại thái thái, nhưng thái thái ... vẫn che chở nàng ta.


      còn người ngoài, Chu Thừa Vũ thẳng vấn đề, "Chuyện quá lâu, chính con cũng nhớ . Chỉ nhớ mang máng, có hôm Nhu Nhu mang theo bình chè đến thư phòng, lúc bọn con định uống Thừa Duệ có đến. Hôm đó rất nóng, Thừa Duệ lại vừa từ ngoài vào, nên ... đệ ấy hơi uống hết."


      Chu Thừa Duệ nghe kể, thoáng có ấn tượng.


      Hồ Ngọc Nhu cũng nhớ ra, "Chè đậu xanh là do nhị đệ muội cho, hôm đó con nhớ đến phu quân phải vất vả làm việc ở thư phòng, nên định mang đến rồi uống chung."


      Tú Vân cũng tiếp lời, nhưng giọng nghẹn ngào, "Là, là chính nô tỳ mang từ nhị phòng về. Lúc đầu ... nô tỳ đề nghị với lão thái thái tìm cách để lão gia và thái thái viên phòng, còn sau đó là nhị thái thái làm. Lúc nô tỳ sang đó, Khổng ma ma đưa gói thúc-tình hương cho nô tỳ, còn nhị thái thái lại uống chén chè đậu xanh trước mắt nô tỳ, sau đó mới rót đầy bình sứ cho nô tỳ mang về. Sao ... sao có thể có vấn đề được chứ?"


      Tô thị ngất, nên thể vu oan cho Tú Vân.


      Vì thế mọi người đều im lặng, Chu Thừa Vũ thầm nghĩ, e là vấn đề nằm ở bình sứ.


      gọi Khổng ma ma vào đây.” Chàng bước ra cửa, ra lệnh.


      Khổng ma ma đến rất nhanh, cần bung dù đến, bà ta vừa vào thấy Tô thị nằm la liệt sàn, sợ đến mức mềm nhũn chân ngã xuống sàn.


      Chu Thừa Duệ mở miệng hỏi thẳng.


      Khổng ma ma cũng nhớ việc đó, thuốc là do bà ta ra ngoài mua, nhưng chè đậu xanh có vấn đề gì bà ta hoàn toàn biết. Bà ta lắc đầu : "Nô tỳ biết chè đậu xanh có vấn đề gì. Nhị thái thái gì với nô tỳ, với lại chính ngài ấy có uống, thể lại hại bản thân được." xong, bà ta thận trọng hỏi: "Nhị lão gia, nhị thái thái bị sao vậy?"


      Chu Thừa Duệ tức : "Bà nghĩ kĩ lại ! Chủ của bà bảo Hữu ca nhi có vấn đề!"


      Hữu ca nhi có vấn đề?


      Trước khi Chu Thừa Duệ và Tô thị cãi nhau, Khổng ma ma thường xuyên dỗ dành Chu Ngạn Hữu, chơi đùa với cậu bé, cũng phát ổn lắm, nhưng chỉ cho là hơi ngơ ngác chút thôi, nghĩ nhiều. Bây giờ bị Chu Thừa Duệ quát nhắc nhở, bà bỗng bừng tỉnh.


      Nét mặt bà ta đổi màu liên tục, Chu Thừa Duệ lập tức ngồi xuống nắm cổ áo bà ta, "Bà biết cái gì? ! Nếu bà biết mà , cái mạng của chủ bà ta lấy được, nhưng lấy mạng bà dễ như trở bàn tay!"


      Khổng ma ma vốn có xa cách với Tô thị lâu, giờ Tô thị lại nằm bất tỉnh la liệt sàn, Chu Thừa Duệ vừa uy hiếp, bà ta lập tức khai ra.
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :