1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 103. Lần trước ngươi hôn của Chu Thừa Vũ có chút uẩn khúc?


      Ban đầu ở huyện Trường Châu, Hồ Ngọc Nhu hết sức thương cảm Lương Thành Vân. Còn nay về kinh, cảm thấy Lương Thành Vân bây giờ trêu , sao mà con trai trưởng của đại phòng phủ Túc Thân Vương, muốn bánh ngọt gì mà chả có, sao có thể tội nghiệp đến nỗi sang nhà họ Chu ăn bánh đường?


      Nhưng biết biết, nhìn bộ dạng bé đáng thương của cậu, vẫn khỏi mềm lòng. Thằng nhóc này số xui , lần trước nhìn ra được quan hệ giữa hai mẹ con của cậu được thân thiết lắm.


      Ánh mắt Hồ Ngọc Nhu về phía Lương Thành Vân chan chứa tiếc thương, nhưng bởi vì xác nhận được thân phận của Lương Minh Nguyên, hơi phiền muộn nên đích thân dẫn cậu . dặn dò A Quỳnh: "Lương thất thiếu gia muốn ăn bánh đường. Nhà bếp có chuẩn bị sẵn cho Tiểu Chiêu. Muội dẫn Lương thất thiếu gia đến đó ."


      A Quỳnh đương nhiên vâng lời, nhưng Lương Thành Vân bất chợt lắc đầu đổi ý.


      “Thôi, ta muốn ăn nữa.” Cậu đáp rồi nhìn quanh lượt căn phòng này, chợt nảy ra ý tưởng mới, “Đệ muốn ngắm hoa, Nhu Nhu tỷ, tỷ ngắm hoa với đệ !"


      Là con nít mà, hay muốn này muốn nọ.


      Hồ Ngọc Nhu cũng nghĩ nhiều, bảo A Quỳnh: "Lương thất thiếu gia muốn ngắm hoa, vậy muội dẫn ngài ấy , đừng để ngài ấy bị thương."


      Lần này Lương Thành Vân thể từ chối nữa, đành theo A Quỳnh.


      Vừa , Chu lão thái thái vừa nhìn theo bóng lưng của cậu, : "Ngày trước trông bằng bé này đáng thương, nay được nhận về nuôi, nhìn bắt đầu có da có thịt."


      cái khác, chỉ bàn về địa vị và sắc vóc tốt hơn hẳn.


      Hai nhà bây giờ xem như có qua có lại, nhân chuyện Chu Thừa Duệ có ơn với cậu, Chu lão thái thái khỏi nhìn cháu bé bỏng còn nghẹn ngào trong lòng bà. Đây là đứa cháu đầu lòng và là cháu duy nhất của bà, bà chiều chuộng vô vàn, đương nhiên muốn gả cháu cho nhà tốt.


      Éo le là, con bé là con của di nương.


      Với dòng dõi của phủ Túc Thân Vương, đời này Tiểu Chiêu xem như có hi vọng.


      Hồ Ngọc Nhu cũng hiểu ý Chu lão thái thái, có điều cho rằng mình nghĩ nhiều. Lương Thành Vân mới 12 tuổi, còn quá . Huống chi, nhà họ Chu có con cháu trạc tuổi cậu.


      Chu lão thái thái chợt nảy ra ý nghĩ, "Nếu mẹ nhớ lầm tứ muội muội của con mười bốn, hả con?"


      Hồ Ngọc Tiên đúng là mười bốn tuổi, chỉ hơn Lương Thành Vân hai tuổi, cho nên xét về tuổi tác, có vấn đề gì lớn. Nhưng thứ nhất, Hồ Ngọc Tiên sinh ra trong nhà thương gia, thứ hai là thứ xuất, sao có đủ tư cách trở thành nữ chủ nhân của đại phòng phủ Túc Thân Vương.


      Hồ Ngọc Nhu tiếp lời, Chu lão thái thái cũng ý thức mình lỡ lời.


      Ngừng chút, bà nhìn chằm chằm vào bụng của , hồi lâu mới : "Nếu con sinh đôi long phượng tốt qua, sinh được bé , ngày sau chừng có thể kết thông gia với Lương gia."


      Cuối cùng, cũng bị bà chọc cười, "Mẹ à, mẹ tham lam quá!"


      Hơn nữa, ngày dự sinh của vào cuối năm nay hoặc đầu năm sau, tức là bé bi nhà có thể hơn Lương Thành Vân 13 tuổi. Xem như bỏ qua vấn đề tuổi tác chênh lệch, chẳng lẽ bảo Lương Thành Vân phải chờ con 15, 16 năm à?


      Phải, Hồ Ngọc Nhu nghĩ từ lâu, nếu có con , phải giữ con ở nhà hơn 15, 16 tuổi mới gả.

      ·


      Lương Thành Vân tới viện đại phòng. Cậu là con trai, đâu ra sở thích ngắm hoa.


      Chỉ nhờ đôi mắt thành thực của A Quỳnh, Hồ Ngọc Nhu kêu nàng dẫn Lương Thành Vân ngắm hoa, nàng dẫn ngắm hoa . Nàng còn giới thiệu tình từng từng loài hoa cho cậu biết, hoa nào nở, rồi hoa nào chưa nở, cây nào ra hoa… đến mức, cậu muốn bịt lỗ tai.


      Hồ Ngọc Tiên biết Lương Thành Vân đến, nàng đến tìm Hồ Ngọc Nhu nhìn thấy cảnh này. A Quỳnh là hoa cỏ nên thuyết trình cực kì hăng say, nhưng Lương Thành Vân ... Hồ Ngọc Tiên nhìn, e là cậu kìm chế lắm mới đẩy A Quỳnh, bỏ chạy.


      Lương Thành Vân là ca ca của Lương Minh Nguyên- người suýt nữa hại chết nàng. Hồ Ngọc Tiên nhìn thấy, nhưng quan tâm lễ nghi phải đến chào hỏi, mà xoay người về.


      nàng trêu chọc nổi những đại nhân vật như vậy.


      Khéo thay, Lương Thành Vân nhìn thấy nàng, cậu đau đầu vì nghe A Quỳnh niệm kinh, mà A Quỳnh là nha đầu mà Hồ Ngọc Nhu xem trọng nhất. Ngày trước ở huyện Trường Châu, cũng bởi vì A Quỳnh nên cậu bị Hồ Ngọc Nhu quở trách. Do đó, cậu lúc khó xử nhìn thấy Hồ Ngọc Tiên như gặp được cứu tinh.


      “Ngươi dừng lại!” Cậu la lên.


      Hồ Ngọc Tiên đoán rằng gọi mình, nhưng vẫn bước tiếp, và bước nhanh hơn.


      Lương Thành Vân nhìn theo, cuối cùng cũng có lý do vứt A Quỳnh sang bên, đuổi theo nàng như cơn gió, cuối cùng đến cửa cũng đuổi kịp. Đoán chừng Hồ Ngọc Tiên muốn chạy trốn, cậu khách sáo bắt lấy cổ tay nàng: "Ta kêu dừng lại, chạy làm gì?"


      Lương Minh Nguyên là tiểu Quận chúa, người trước mặt là tiểu Vương gia tương lai sao?


      Cho dù phải cũng là người có địa vị cao. Ngày đó Tô thị lầm lì cái gì mà thể đắc tội nhà họ Lương, phải giao hảo tốt, Hồ Ngọc Tiên vẫn có thể nhớ .


      Đại tỷ cũng cư xử rất lễ phép với Lương đại phu nhân.


      Hồ Ngọc Tiên dám ném tay Lương Thành Vân ra, cho dù lực tay cậu rất mạnh, đến mức tay nàng đau quá, nhưng dám hó hé kêu buông tay. nàng thều thào: "Ta nghe, tại nhớ còn có việc nên phải vội về.”


      Lương Thành Vân lại kéo mạnh cái nữa, nàng thể đối mặt với cậu. Có điều Lương Thành Vân thấp hơn nàng chút nên phải ngẩng đầu lên mới nhìn mặt nàng. Vẻ mặt Hồ Ngọc Tiên dường như sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, cậu như bắt bí được nàng, " nghe thấy! Ta kêu rất lớn!"


      Hồ Ngọc Tiên nghiến răng : " nghe."


      Khi chuyện, nàng ngước nhìn, đúng lúc nhìn thấy Lương Thành Vân.


      So với vẻ chín chắn của Lương Minh Nguyên, như cánh bướm phá kén từng lớp dò hỏi về chuyện huyện Trường Châu, Lương Thành Vân quá non nớt. Lúc này, cậu hơi ngẩng lên, trừng mắt nhìn nàng với đôi má phồng lên, phải kiểu nhìn đáng sợ mà là vẻ hài lòng như khi đứa trẻ tức giận.


      Thậm chí ... ánh mắt sâu thẳm còn chứa chút tủi hờn?


      Thấy cậu như vậy, nàng bỗng hết sợ, giật tay ra nhưng được, bèn hỏi: "Ngài kêu ta dừng lại, có chuyện gì?"


      Có chuyện à?


      Lương Thành Vân quay đầu, A Quỳnh đuổi theo qua đây.


      “Có.” Cậu ngay, “Ta muốn ăn bánh đường.”


      Hồ Ngọc Tiên rất bất lực, cứ đuổi theo chỉ để ăn bánh đường thôi à, làm nàng sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài luôn!


      Tóm lại ngày này, Lương Thành Vân thể ở bên Hồ Ngọc Nhu nên đeo theo Hồ Ngọc Tiên cùng ăn cùng chơi cả chơi, quấy rầy nàng giờ may đồ cho đứa cháu sắp chào đời.


      Mãi đến hoàng hôn, phủ Túc Thân Vương phái người đến giục Lương Thành Vân về, rồi dỗ cả buổi, cậu mới chịu về.


      Hồ Ngọc Nhu cũng ra tiễn cậu, Hồ Ngọc Tiên khoác tay đại tỷ ra theo, nhìn thấy Lương Thành Vân được dỗ vào xe ngựa, nàng cuối cùng cũng thở phào nhõm. Nhưng chưa kịp thở xong, bức màn xe ngựa bất chợt được vén lên, cái đầu của Lương Thành Vân lại chui ra.


      “Nhu Nhu tỷ, mai mốt đệ lại đến!” Cậu , nhìn Hồ Ngọc Tiên có chút bối rối, biết nên gọi là gì, liền chỉ tay vào nàng: “Lần sau được chạy!”


      Tròn ngày, nàng nhận ra cậu chỉ là cậu bé nghịch ngợm, khá giống Nam ca nhi. Tuy rằng sau này Hồ Nam theo Văn di nương, ăn rất xấc xược, nhưng ngày xưa, hai chị em cũng từng có thời gian êm ấm và tốt đẹp. Cho nên ngày hôm nay có mệt mỏi, nàng cũng ghét Lương Thành Vân, nàng cũng muốn nhớ lại kí ức.


      Bây giờ đối mặt với Lương Thành Vân, nàng sợ nữa, đáp lại cậu là cái mặt quỷ.


      gương mặt xinh lại bị nàng nhăm mặt lè lưỡi trông xấu xí, Lương Thành Vân tức khắc thấy ghét, buông rèm xe ngựa.


      Hồ Ngọc Nhu cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ tay em, : "Được rồi, chúng ta vào thôi."


      Hai chị em vừa xoay người liền gặp Tô phu nhân vui mừng đầy mặt, bà cũng ở cả ngày rồi phải về. Trước khi về, bà ta còn theo con thăm cháu ngoại. Tuy trong nhà bà ta cháu đàn cháu đống, nhưng đây là cháu ngoại mà bà và con trông mong bao nhiêu năm, huống gì bà chỉ có con và đây là đứa cháu ngoại duy nhất, nên thương hết mực.


      Cho dù cháu ngoại chưa biết cười, trông gầy yếu nhưng là ruột rà của mình, lý nào lại ghét bỏ.


      Ngay cả bây giờ, nhìn cái bụng vẫn chưa lộ của Hồ Ngọc Nhu, bà vẫn mỉm cười, dù thầm nghĩ: Mang thai sớm sao, chắc gì sinh ra, mà sinh ra sao, chắc gì là con trai, mà con trai sao, cũng chỉ là đích thứ tôn, mãi mãi vượt qua được cháu ngoại của bà.


      Chẳng qua, nhìn Hồ thị có vẻ nhắn xinh xắn, mờ mưu mô sâu như vậy. Thất thiếu gia ràng là con rể cứu, thế mà thân với con bà, lại gần gũi với ả ta.


      Chờ Hồ Ngọc Nhu và Hồ Ngọc Tiên đến hành lễ với bà xong, bà mới bày vẻ cao cao tại thượng, gật đầu: "Đó là Lương thất thiếu gia của phủ Túc Thân Vương được Thừa Duệ cứu đấy à? Thằng nhóc này là, đến phủ cũng biết sang chỗ Thừa Duệ chào hỏi, hiểu chuyện." Bà ta vừa , vừa lia đến người với ánh mắt bất mãn, rất ràng, bà ta nghi ngờ chính giữ người cho .


      Chồng của bà ta là quan Chính tứ phẩm, đừng Chu Thừa Duệ, cho dù là Chu Thừa Vũ làm việc cho Thái tử điện hạ có đứng trước mặt, bà ta vẫn tỏ thái độ vì bà ta có tự tin đó.


      Bởi thế, bà ta nhìn thấy Hồ Ngọc Tiên tức đến biến sắc, mà Hồ Ngọc Nhu vẫn lãnh đạm, khỏi nhìn về phía bụng của nàng ta, thêm, " phải ta gì ngươi, tại ngươi là có mang, cho dù nóng lòng nịnh nọt phủ Túc Thân Vương, cũng phải biết kiêng dè. Chớ vì chút lợi mà mất lớn, lỡ cái bụng có bề gì là thôi xong!"


      Tô thị gặp mẹ ruột, đương nhiên khóc lóc kể lể ấm ức.


      Tô phu nhân tìm được cơ hội trút giận cho con, nay cuối cùng bà cũng nắm được cơ hội, đương nhiên xả hết lần.


      Hồ Ngọc Tiên ngờ được Tô thị hiền lành đức hạnh lại có người mẹ như vậy, chẳng trách ngày đó vì quyền quản gia mà nàng ta gây khó dễ với đại tỷ, chắc chắn là mẹ nàng ta khuyến khích.


      Hồ Ngọc Tiên dồn mọi chuyện vào nhau, mặc dù vẫn nghĩ Tô thị là người tốt, nhưng Tô phu nhân lại châm chọc thẳng thừng ra mặt, nàng nhịn nổi, bực bội đáp trả ngay: "Bà gì đó? Uổng công cho bà là trưởng bối, làm gì có trưởng bối nào ăn như bà? Bà rủa người ta mà cắn rứt lương tâm à!"


      Hồ Ngọc Tiên là cái thá gì chứ, con nhà buôn, hạng ăn nhờ ở đậu nhà họ Chu, mà dám lớn lối với bà ta!


      Tô phu nhân nhất thời nổi giận lôi đình.


      Hồ Ngọc Nhu cũng hơi giận, giận Hồ Ngọc Tiên bốc đồng, mắng chửi cũng biết, biết nhắm ngay chân đau mà giẫm. Bởi vì có người ngoài ở đây, Tô phu nhân dám ác mồm, đương nhiên sợ bà ta.


      kéo Hồ Ngọc Tiên và bảo nàng lùi lại, đứng ra tiếp chiêu bà ta, "Ta cứ hiểu sao Lương thất thiếu gia chịu qua lại với nhị đệ muội. Hóa ra là do nhị đệ muội khó ở, mắt con nít sáng như sao mà. Hôm nay ta gặp được bà, cuối cùng cũng vỡ lẽ, hóa ra là vậy. "


      Tô phu nhân tò mò, nén giận hỏi, "Hóa ra gì?"


      Hồ Ngọc Nhu : " là như ta với nhị đệ muội xích mích, hóa ra là làm bậy dưới tất làm càn. Tô phu nhân có phẩm hạnh thế này, là trưởng bối mà mở miệng nguyền rủa tiểu bối, hỏi sao ai lại muốn tiếp cận nhị đệ muội. Cái này kêu là gần mực đen đấy. Tô phu nhân, ta cũng muốn đứng chung chỗ với bà, bà cứ thong thả, ta xin cáo từ."


      xong, kéo Hồ Ngọc Tiên vào nhà.


      Tô phu nhân phản ứng lại, buột miệng mắng: "Ả tiện ..." nhân, nhưng lo sợ ở đây là trước cổng nhà họ Chu. Nhỡ mà bị truyền , chính mình mất mặt thôi, còn liên lụy con bị oan nên đành nén giận.


      Sau khi lên xe, ma ma nhà bà ta cùng chung mối giận, giọng bày kế: "Thưa phu nhân, đến cùng Hồ thị này có xuất thân, chúng ta truyền chuyện này ra, sau này ả ta ra ngoài thế nào cũng bị cười thối mặt!"


      Đương nhiên Tô phu nhân muốn làm vậy, nhưng thể.


      " được! Quan hệ giữa ả với Phúc An công chúa rất tốt, ai dám bêu rếu ả đâu. Nếu ta đứng ra , chưa kể Công chúa làm gì ta, sợ là hiền tế vì thế mà lạnh nhạt A Tĩnh.” Bà lạnh mặt, tức muốn bể bụng.


      Ma ma cũng ấm ức, "Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng?"


      Tô phu nhân đau đầu kinh khủng, "Còn gì nữa? Ta chỉ mong ả sinh nữ nhi, phải, sinh được mới tốt!"


      ·


      Chu Thừa Vũ nhận lệnh và bước vào thư phòng.


      Mặc dù tại quan sát phương hướng Lục bộ, nhưng bất kể là chàng hay Thái tử, đều sớm định hướng xong tương lai. Bên ngoài, có Uy Viễn Hầu Chu Thừa Lãng và tứ gia Chu Thừa Duệ, nhưng bên trong, Thái tử chưa có quyền lên tiếng tuyệt đối trong Binh bộ, thế nên y muốn bồi dưỡng Chu Thừa Vũ tiến vào vị trí đó.


      Có thể từ lớn: kháng địch bên ngoài đến : diệt cướp trong nước. Phàm là sổ con được dâng vào kinh, phàm là quân mà Thái tử có thể tiếp xúc được, y đều bảo Chu Thừa Vũ viết sổ con đưa ra quan điểm, sau đó hai người thảo luận và tranh luận cùng nhau.


      Chỉ hôm nay Chu Thừa Vũ vào thư phòng, ngay khi cửa phòng đóng lại, chàng vô tình nhìn thấy nam nhân mặc áo trường sam xanh sẫm ngồi uống tách trà lạnh trong lương đình.


      Nam nhân ngồi bên cạnh mặc chiếc trường sam đỏ thẫm, gầy hơn , có đôi mắt hẹp dài, nhìn thoáng qua cũng biết gã là kẻ có thủ đoạn ác độc.


      Gã nhìn tách trà được đặt xuống bàn, trầm giọng : "Gã Chu Thừa Vũ đột nhiên xuất , tiếp cận Thái tử điện hạ từ khi chưa vào kinh, bây giờ ngày nào cũng đến, mỗi khi vào bao giờ ít hơn canh. biết Thái tử điện hạ giao cho gã những việc quan trọng gì!"


      Tên trường sam xanh sẫm cũng vội trả lời, ngược lại vô thức gõ ngón tay lên bàn hồi mới đột nhiên hỏi: "Lần trước ngươi hôn của Chu Thừa Vũ có chút uẩn khúc?"
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 104. Tô thị buông tay, Chu Ngạn Hữu bé bỏng sắp rơi xuống đất.


      xuất của Chu Thừa Vũ là may mắn với Thái tử điện hạ, nhưng là đá chặn đường của những kẻ muốn đứng vững bước chân bên cạnh ngài ta. đá ra được, chỉ có thể đập nát nó.


      Chu Thừa Vũ làm quan Huyện lệnh Trường Châu huyện hơn chín năm, chỉ cần phái người đến điều tra, đều tần tật chuyện của .


      Gã mặc trường sam đỏ thẫm tên là Cẩu Lập, năm xưa từng là thư đồng của Thái tử, lúc đó Thái tử chỉ là Đại hoàng tử, để trấn an người ở , tự nhiên bên cạnh có vài hạng trêu chó chọc mèo. Có điều, sau khi Nhị hoàng tử mưu nghịch, Hoàng Thượng phong Đại hoàng tử làm Thái tử, ngài bước lên con đường mới, Cẩu Lập dĩ nhiên còn đất dụng võ.


      Cũng may Thái tử điện hạ là người nhớ tình xưa, tuy rằng cần che đậy bản thân, ngụy trạng thành người tranh đoạt nữa. Nhưng Thái tử vẫn để lại cho Cẩu Lập vị trí, chẳng qua dùng tới.


      Còn người mặc trường sam xanh sẫm kia chính là Liễu Nguyên, lại là người có lai lịch lớn. là đệ đệ ruột của Đại hoàng tử phi- được Thái tử cưới khi còn là Đại hoàng tử, chỉ có điều về sau Đại hoàng tử phi làm sai chuyện khi lâm trọng bệnh, chỉ khiến Thái tử bực mình mà đắc tội cả Hoàng Thượng trong cung. Đến lúc này, địa vị nhà mẹ đẻ của Đại hoàng tử phi- nhà họ Liễu, tuột dốc phanh.


      Thái tử điện hạ niệm tình Đại hoàng tử phi sinh ra trưởng tử và thứ tử, muốn thấy nhà họ Liễu bị mọi người chà đạp, nên thấy Liễu Nguyên xem như thông minh biết điều, vẫn dẫn theo bên người. Chỉ là phải đả kích Liễu Nguyên phen, đợi khi con trai nhà y đề bạt, mới sinh lòng cảm kích và tận tâm hơn, vì lẽ đó, chưa đến lúc Thái tử dùng đến .


      Mặc dù Liễu Nguyên thực nhân tài hiếm có.


      Nhưng bản thân Liễu Nguyên biết tương lai của mình được tính sẵn. Trong mắt , Thái tử điện hạ trọng dụng vì hai lý do. là vì sai lầm của tỷ tỷ mất sớm và mẹ của , hai là tài năng của đủ để Thái tử gạt bỏ thành kiến với trong mắt ngài.


      Liễu Nguyên cam tâm làm môn khách trong phủ Thái tử. tập võ từ , nếu phải vì lỗi lầm xưa kia của tỷ tỷ và mẹ mình mà bị chèn ép, lấy công danh thông qua thi võ. Hoặc là ra biên cương giết giặc lập công, hoặc được rể Thái tử nâng đỡ tiến vào Binh bộ làm quan từ lâu. có thể phụ trách tuyển chọn quan võ, binh tịch, binh khí và quân lệnh.

      May là chưa muộn, Thái tử vẫn chưa có tâm phúc trong Binh bộ, muốn vực dậy nhà họ Liễu phải dựa vào lòng trung thành tuyệt đối, nên dự định tự hiến mưu kế, chờ vào Binh bộ.


      ngờ, nửa đường lại nhảy ra Chu Thừa Vũ!


      Chu Thừa Vũ có đệ đệ ruột canh giữ biên ải nhiều năm, nay đột nhiên bị điều động trở lại Kinh thành. Gã còn có đường huynh, là danh tướng lẫy lừng Đại Lương, lập được vô số chiến công, lại là phò mã của Công chúa Phúc An. Phe phái gã hùng mạnh, khiến Liễu Nguyên rất sợ, sợ Thái tử muốn đẩy gã vào Binh bộ.


      Nếu mất cơ hội này, biết nhà họ Liễu có còn hy vọng vực dậy hay . Mà nếu có, cũng biết trì hoãn đến ngày tháng năm nào.


      Nhưng ... Nhưng lỗi lầm năm đó của mẹ và tỷ tỷ đều khiến Thái tử và Hoàng Thượng bất mãn, Liễu Nguyên biết nếu ra tay mà bị phát , chỉ bằng thân phận em vợ cũ của có kết cục tốt đẹp gì. Thế nên nghĩ, chi bằng lợi dụng chuyện xào xáo của nhà Chu Thừa Vũ, đến lúc đó Chu Thừa Vũ còn hơi sức làm chính . Đó là cơ hội của Liễu Nguyên .


      Cẩu Lập dò hỏi ràng về chuyện nhà của Chu Thừa Vũ từ lâu, lúc này được hỏi đến, bèn được dịp thể , "... người ngoài biết giả thế nào, nhưng Hồ gia ngày càng sa sút, còn Hồ đại tiểu thư được gả cho Chu Thừa Vũ càng sống càng tốt. Mà tiền hôn phu của nàng ta cũng phải người đơn giản. Đoán chừng người nọ cũng kim bảng đề danh sau kì thi mùa xuân này.”


      Mối hận cướp vợ.


      Liễu Nguyên kìm được nhếch miệng cười, hỏi Cẩu Lập: " vị nhân tài tốt như vậy mà ta tiến cử với Thái tử điện hạ, có phải làm tròn bổn phận hay ?"


      Cẩu Lập sửng sốt, rồi nhếch mép.


      Vẫn là Liễu Nguyên thông minh, thế cần gì bọn họ ra tay, có kẻ tìm Chu Thừa Vũ gây phiền phức. Có câu thế nào nhỉ, mượn đao giết người, đại khái chính là thế.

      ·


      Chưa yết bảng kì thi mùa xuân, nhưng nhà họ Chu vô cùng rộn ràng.


      Đầu tiên, Tạ Kiều hạ sinh bé trai, mặc dù Tạ Kiều và Chu Thừa Hồng rất chán nản vì phải bé . Nhưng tam phòng nhà họ Chu vẫn chuẩn bị lễ vật long trọng để chúc mừng. Vừa xong, Chu Ngạn Hữu đến tiệc đầy tháng, cậu nhóc là đích trưởng tử của Chu Thừa Duệ, lại là đích trưởng tôn của tam phòng nhà họ Chu, đương nhiên phải được xử lý theo nghi lễ linh đình.


      Bụng của Hồ Ngọc Nhu hơi lộ ra, mặc dù thấy mình có sức khỏe tốt, dù chưa được ba tháng nhưng hề cản trở việc xử lý việc nhà. Nhưng đụng đến chuyện Tô thị, Tô phu nhân lại độc mồn thế kia, đương nhiên muốn tránh chung đụng rồi.


      Chu Thừa Vũ nỡ để mệt nhọc, dứt khoát với Chu Thừa Duệ: "Đại tẩu của đệ trong giai đoạn nguy hiểm, thể sơ sẩy. Hay là thế này, đệ sang nhà đại ca hoặc nhị ca, mượn ma ma có năng lực qua giúp đỡ."


      Tạ Kiều vừa sinh xong nên thể mượn người, còn Lương Nguyệt Mai là Công chúa, người ta tự đề nghị thôi, chứ nhà họ Chu có tư cách nhờ.


      Chu Thừa Duệ đương nhiên trách Hồ Ngọc Nhu vì từ chối giúp đỡ, huynh trưởng đến tuổi này mới có được đứa con đầu lòng. cảm thấy mình thấp thỏm hơn cả đại ca. Có điều, cần nhờ đại ca và nhị ca, cười : "Đừng phiền phức như vậy, đệ mời nhạc mẫu và đại tẩu Tô gia đến giúp. Nhà chúng ta có ít quan hệ ở Kinh thành, cùng lắm vài họ hàng gần nên tiệc đầy tháng bận lắm đâu."


      Chu Thừa Vũ quan tâm đến việc đệ đệ nhờ ai giúp đỡ, chỉ chuyện khác: "Bây giờ đệ có đủ đôi nhi nữ, Tiểu Chiêu cũng lớn lên từng ngày, chắc sắp phải chuẩn bị tiểu viện riêng cho con bé. Nhà ở tại của chúng ta quá , lúc đến Kinh thành, ta đặt mua tòa nhà bên cạnh. Sau tiệc trăng tròn của cháu, ta cho người thông cánh cửa, ta và đại tẩu của đệ sang đó ở.”


      Chu Thừa Duệ ngờ, vừa nghe liền sững người.


      “Đại ca!” nhảy dựng lên, lộ ra vẻ luống cuống tay chân, “Đại ca sao vậy? Đại ca muốn ở riêng ư? Mà dù có ở riêng, cũng là phòng của đệ dọn ra. Tòa nhà này vốn là của tam phòng, huynh là trưởng tử, theo lý là của huynh."


      Chu Thừa Vũ đè tay lại: "Ngồi xuống!"


      Chu Thừa Duệ vẫn thể chấp nhận được tin này, tam phòng chỉ có hai huynh đệ họ, tại sao phải ra riêng? Hai huynh đệ có xích mích, mẹ lại còn khỏe mạnh, sao phải ra riêng ngay lúc này.


      nhìn đại ca mình, vừa tủi thân vừa tức giận. Nhưng thói quen xưa nay khiến nghe lời đại ca mình- mặc dù rất bất lực, nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống.


      " phải là ở riêng. Chỉ là đệ có hai con, bên ta đại tẩu có mang, muội muội của đại tẩu đệ lại ở chung, nhà chúng ta thế này sao ở đủ?" Chu Thừa Vũ lại : "Thông thêm cánh cửa, dù bên huynh có dọn sang vẫn chung nhà. Đệ sống ở đây cho thông thoáng, bên ta cũng rộng rãi hơn. Bọn lớn lên rất nhanh, nhìn đó chứ chẳng bao lâu bọn trẻ cưới vợ, sinh con, thể nào để con trẻ sống tù túng trong tòa nhà này.”


      thế cũng đúng. Cần chuyển nhà cũng là do bên chuyển, mấy năm nay cũng dành dụm ít nhiều, phải mua được tòa nhà.


      Chu Thừa Vũ dường như biết suy nghĩ gì, tiếp: "Nếu ở riêng hai phòng vẫn là Chu gia tam phòng, nên đừng gì chuyển cũng là đệ chuyển. Tòa nhà bên cạnh là do ta mua, nếu bàn về điều kiện bên đó tốt hơn bên đây, nên để ta dọn sang."


      đến mức này, Chu Thừa Duệ chỉ biết gật đầu.


      Nhưng vừa khỏi đây, cố ý vòng qua bên cạnh xem xét. Tuy diện tích viện này lớn hơn bên kia, nhưng nội thất bằng. Chu Thừa Duệ nghĩ nghĩ, đại ca ra bạc mua nhà, vậy bỏ tiền đặt mua nội thất trang trí.


      Nghĩ là vậy, nhưng lòng biết , nguyên nhân đại ca muốn chuyển nhà ít nhiều cũng vì muốn tiếp xúc nhiều với Tô thị. Bất kể là bắt đầu từ kiện bỏ thuốc, hay gây khó dễ ngay dịp tết trung thu, hoặc lúc Tô thị bị ngựa dọa sợ mà tổn thương đại tẩu, và lời vu khống của Ngọc Chi vài ngày trước. Tất cả đều có thể là lý do, khiến đại ca và đại tẩu muốn chịu đựng nữa.


      Chỉ là đại ca đại tẩu muốn chịu đựng, có thể tránh. Còn là chồng nàng ta, muốn tránh cũng tránh được.



      Bởi vì buổi sáng bàn chuyện với Tô phu nhân và Tô đại tẩu, ngày hôm sau là tiệc đầy tháng của Chu Ngạn Hữu, tối đó Chu Thừa Duệ vào phòng, chơi đùa với con trai.


      Sau tháng cẩn thận nuôi nấng, Chu Ngạn Hữu so với đứa trẻ cùng tháng còn hơn chút, nhưng so với lúc mới sinh tốt hơn rất nhiều. Gương mặt nhắn, đôi tay múp míp, vẻ mặt hồng hào, đôi mắt đen láy sáng trong như nước sơn. Cha mẹ đều xinh đẹp, cậu bé chắc chắn lớn lên rất khôi ngô.


      "Hữu ca nhi, Hữu ca nhi ..." Khi đối mặt với bé con như vậy, ngay cả bế cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Chu Thừa Duệ đương nhiên có cách nào trêu chọc cậu, chỉ có thể vừa ôm vừa kêu tên cậu.


      Có khi ngủ, cậu vô thức cười, nhưng chung khi thức, cậu hay cười. Chu Thừa Duệ kêu tên con, kêu đến mức tự mình bật cười, đến mức Tô thị cũng thấy buồn cười gì đâu.


      “Phu quân, chàng chút, chớ làm con nó sợ.” Nàng khẽ .


      Chu Thừa Duệ lập tức giọng, nhưng khi nhìn xuống, vẫn thấy cậu nhìn về phía xa xăm, có chút dáng vẻ bị hù sợ. kìm được lại cười, với Tô thị: " sao đâu, tên nhóc này gan to cứng đầu cứng cổ, nào biết sợ hãi gì."


      Tô thị nghe , "Nào có ai con mình như vậy."


      Nàng ta đứng dậy bế con trai lên, nhìn con mà nàng ta dào dạt tình thương, ngồi ở mép giường nhàng đung đưa, vô tình học theo Chu Thừa Duệ trêu xem con có cười ? Nhưng sau hai lần, nàng ta nhận ra mình có làm gì nữa bé cũng nhìn về hướng xa xăm, lúc sau, con mới chớp mắt rồi lại nhìn chằm chằm, như thể xung quanh hề ảnh hưởng đến cậu, hề liếc mắt cái.


      Chu Thừa Duệ thảo luận với nàng ta chuyện đại ca dọn sang bên cạnh, định giúp thu dọn đồ đạc, nhưng Tô thị nghe thấy gì. Nàng ta nhìn con trai mình mà lòng như bị sét đánh, cảm thấy máu chảy bê bết cả người.


      Lúc để ý, nàng ta cảm thấy con mình chỗ nào cũng tốt.


      Nhưng khi để ý, nàng ta nhận ra dáng vẻ con mình... trông rất quen. Nó giống như trẻ con bình thường, mà giống như ... như các đệ đệ muội muội của các di nương được sủng ái nhất sinh ra ở nhà mẹ đẻ của nàng ta.


      Ban đầu chúng nó cứ ngơ ngác như vậy, đến khi lớn hơn, chúng nó mồm méo mắt lé, trí óc phát triển. Bởi vì chúng nó là sỉ nhục của gia tộc, thường hai tuổi bị trùm chăn ngột chết.


      Mà di nương của chúng nó, từng được sủng ái bao nhiêu sau khi sinh con, bị xem là điềm xui xẻo bấy nhiêu. Trước kia cha nàng chiều chuộng bao nhiêu sau đó chán ghét bấy nhiêu, bỏ mặc bọn họ, thậm chí để mẹ nhốt lại, rồi tự sinh tự diệt.


      Tô thị nhớ lại, cả người run lên.


      ... nên như vậy!


      Chúng nó bị mẹ bỏ thuốc, còn con trai của nàng ta !


      Lẽ nào có kẻ bỏ thuốc nàng ta?


      , , đây là loại thuốc rất hiếm, mẹ lấy được từ tay bà ngoại, mà bà ngoại rất vất vả mới có được nó. Xem như là đời này, ngoại trừ tỷ tỷ và nàng ta, ai cũng được ngoại cho, thế nên làm gì có ai có thứ này!


      Lẽ nào là Hồ Ngọc Nhu? !


      Nhưng Hồ Ngọc Nhu làm cách nào có được? Mặc dù uống chè đậu xanh, nhưng chè đậu xanh của nàng ta là bình thường! Chẳng lẽ uống nhầm, sao có thể, chuyện quan trọng thế này sao có thể nhầm!


      Tô thị là người rất thông minh, nàng ta tin chắc rằng mình uống, mà con trai ra nông nỗi này, vấn đề chỉ có thể nằm người Chu Thừa Duệ. Mẹ chưa từng bỏ thuốc cho nam nhân, nhưng xem ra, tác hại phân biệt nam hay nữ!


      Chu Thừa Duệ! Chu Thừa Duệ, đồ ngu xuẩn!


      Vì sao lại uống chè đậu xanh!


      Tô thị trừng mắt Chu Thừa Duệ, trừng muốn rách mí mắt.


      Chu Thừa Duệ đợi lúc lâu nhưng chưa nhận được câu trả lời Tô thị, khỏi nhìn sang nàng ta. Nhưng mà, nhìn thấy nàng ta trừng mắt oán hận , như muốn xông lên xẻo thịt . bực mình, muốn hỏi ra lẽ lại thấy Tô thị buông tay, Chu Ngạn Hữu bé bỏng sắp rơi xuống đất.
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 105. Chừng nào nàng có thể lại được hãy gặp mặt con


      "Hữu ca nhi!!!"


      Tiếng hét của Chu Thừa Duệ như chan chứa niềm đau thảm thiết. Chưa dứt lời, lao đến. Cơ thể nặng nề ngã xuống đất, hai chân đập mạnh vào thành giường, đầu vô tình va vào chân giường mạnh, chớp mắt bị thương cả người.


      Nhưng với tư cách là người cha, chỉ lòng lo cho con, để ý cái khác.


      Mãi cho đến khi ôm chặt Chu Ngạn Hữu nằm trong tã lót vào lòng, nhìn co thơ hề hay biết nguy hiểm, mở to đôi mắt đen láy nhìn , cuối cùng trái tim của yên ổn nằm lại trong lồng ngực.


      Tô thị bị ầm ĩ, hoàn hồn lại và nhận ra mình làm gì vừa rồi, hoảng sợ đứng dậy, ngay sau đó, quỳ xuống bên cạnh Chu Thừa Duệ, xin được nhìn con, “Phu quân, Hữu ca nhi thế nào rồi, Hữu ca nhi sao rồi?” Giọng nàng ta vang lên run rẩy, ràng là hối hận và sợ hãi.


      Chu Thừa Duệ vẫn nằm mặt đất, Chu Ngạn Hữu được bảo vệ cẩn thận, khi nghe thấy lời này, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết. Con thơ bé thế nay, nếu ban nãy chụp kịp, có lẽ...


      Chu Thừa Duệ điên tiết, muốn câu nào.


      Tô thị vô thức lùi lại, "Phu quân..."


      Trong phòng vừa rồi vang lên động tĩnh rất lớn, người bên ngoài nghe thấy động liền chạy vào, Khổng ma ma nhìn hai chủ tử, người quỳ người còn lại nằm sấp, ai dám xông tới nên bà ta đành phải cắn răng bước tới.


      "Thưa thái thái, lão gia, có chuyện gì sao?" Bà ta hỏi, vươn tay ra đón Chu Ngạn Hữu từ Chu Thừa Duệ, "Lão gia giao Hữu ca nhi cho nô tỳ , sao ngài lại nằm mặt đất? Mau mau đứng lên."


      Chu Thừa Duệ lúc này muốn giao Chu Ngạn Hữu cho ai, mẹ ruột còn có thể cẩn thận làm rơi con, huống chi là hạ nhân.


      “Cút !” khẽ mắng.


      Đây là lần đầu lão gia quát mắng bà kể từ khi bà theo thái thái vào nhà họ Chu. Bà chợt cảm thấy hoảng hốt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?


      Chu Thừa Duệ mặc kệ vết thương, từ từ đứng dậy. Khổng ma ma còn cách nào khác, đành phải đỡ Tô thị dậy, chân Tô thị vốn mềm nhũn, nửa sợ hãi nửa hoảng hốt, đành phải dựa vào sức lực của Khổng ma ma để đứng dậy.


      Sau khi Chu Thừa Duệ đứng dậy, vội liếc nhìn Chu Ngạn Hữu trong lòng rồi nhấc chân rời thèm liếc nhìn Tô thị.


      Ban nãy ngã xuống đỡ con, nàng nhìn bị thương. Hữu ca nhi… nàng thể để con bị bắt như vậy, bằng Chu Thừa Duệ sợ rằng hiểu lầm nàng.


      Tô thị vội vàng khóc : "Phu quân ơi, vừa rồi là thiếp cẩn thận, lơ đễnh nhất thời nên trượt tay. Hữu ca nhi chính là đứa con mà thiếp đứt ruột sinh ra, thiếp thương con thua chàng chút nào."


      Nàng ta xong, tưởng tượng viễn cảnh Chu Thừa Ngạn từ cậu bé ngơ ngác lớn lên thành cậu chàng mồm méo mắt lé, hoặc bị thiểu năng cả đời, hoặc bị chết ngạt khi tuổi lên hai lên ba ...


      Chỉ nghĩ thôi mà trái tim nàng ta như bị dao cùn cứa từng nhát, đau đớn khôn nguôi, nhưng thể ra .


      Chu Thừa Duệ dừng bước, Tô thị dối, bất kể là thời kì mang thai hay sau khi sinh ra Hữu ca nhi đến trước lúc nãy, Tô thị quả luôn thương quan tâm con trai.


      Trước ban nãy, Tô thị là người mẹ đủ tư cách.


      Nhưng ... Nhưng chuyện gì xảy ra vừa rồi?


      Chu Thừa Duệ do dự chốc lát bước tiếp mà quay lưng lại hỏi: "Thế nên lý do ban nãy nàng phân tâm, lộ ra vẻ oán hận như muốn cắn chết ta là vì ta muốn chuẩn bị đồ đạc gia cụ trang hoàng cho đại ca đại tẩu ư?"


      Tô thị để ý Chu Thừa Duệ vừa rồi cái gì, thế nên khi bị vặn hỏi, chỉ có thể lắc đầu phủ nhận, "Sao có thể, chỉ cần phu quân quyết định chuyện gì, thiếp đều nghe theo."


      Đến Kinh thành hơn bốn tháng, 4 tháng trước Tô thị và Chu Thừa Duệ chiến tranh lạnh, nhưng được Lương Nguyệt Mai khuyên bảo, chưa bao giờ thể vẻ khó chịu ra mặt với Chu Thừa Duệ. Nghe nàng ta thế, Chu Thừa Duệ ít nhiều cũng tiêu tan cơn tức nhưng nhìn Chu Ngạn Hữu hề hay biết gì nằm trong lòng, cảm thấy mình thể bỏ qua được.


      “Hữu ca nhi còn bé, nàng chưa bình phục, cứ để nhũ mẫu chăm nom con .” Ngừng chút, vì bất mãn với Tô thị từ lâu, thêm: “Chừng nào nàng có thể lại được hãy gặp mặt con."


      Lời vừa dứt, Chu Thừa Duệ bế con sải bước .


      Tô thị kinh ngạc nhìn bóng lưng rời của , chậm rãi vô lực trượt xuống đất. Phải làm sao đây, nàng phải làm sao, nàng thể nhận mệnh, chẳng lẽ là nàng sai rồi sao?


      Sáng mai là tiệc đầy tháng của Hữu ca nhi, nàng muốn lặng lẽ thăm Hữu ca nhi nên phái người mời đại phu đến khám. Còn chuyện Chu Thừa Duệ có uống chè đậu xanh hay , phải hỏi Tú Vân mới , chính ả là kẻ tặng chè!


      ·


      Tú Vân ở phòng của Hồ Ngọc Nhu.


      Vốn nghĩ Lô Quảng đến trước mùa hè, nhưng thay vì đợi được người lại nhận được thư của gửi. Bức thư được ghi là gửi cho đại thái thái, nhưng mở ra mới biết nội dung là gửi cho Tú Vân, cũng chẳng phải thư tốt lành gì, đại khái là bức thư bỏ vợ.


      Trong thư, Lô Quản trách Tú Vân bỏ nhà từ biệt, sau đó nỡ bỏ lại cha mẹ ở quê để đến Kinh thành, cuối cùng là mình cưới vợ khác nên chỉ có thể viết thư bỏ vợ.


      Tú Vân biết chữ, nên Hồ Ngọc Ngu đọc thư cho nàng ta nghe, sau khi đọc xong, mặt Tú Vân chút cảm xúc , còn Hồ Ngọc Nhu lại giận đỏ mặt. hối hận rồi, đáng lẽ ra ngay đó quyết tâm đưa Tú Vân về quê, mặc kệ lời hăm dọa nhảy sông tự tử của nàng ta.


      Nhưng, bây giờ Lô Quảng lấy vợ khác, gì cũng muộn!


      Thoạt nhìn, Tú Vân trông khá thoái mải, như thể dự đoán được ngày này từ lâu. Nàng ta có chút tình cảm nào với Lô Quảng, ban đầu lấy vì thoát cảnh đến thôn trang mà thôi. Sau khi thành hôn, nàng ta trao thân cho Lô Quảng và coi mình như con dâu của nhà họ Lô, nhưng nàng ta hiểu lòng mình đối với Lô Quảng ra sao.


      Ai cũng trái tim, nàng vô tình với Lô Quảng, Lô Quảng biết được dần thất vọng về nàng, sau đó quay đầu có tình cảm với khác. Âu là lẽ thường tình.


      “Thái thái chớ giận.” Thấy Hồ Ngọc Nhu tức giận, nàng ta vội vàng khuyên lơn, “ ra chuyện này vẹn cả đôi đường, ta cưới được người vừa ý, nô tỳ mừng thay cho . Nô tỳ thương , nhưng cứu nô tỳ nên phải lấy thân báo đáp, tại xem như nô tỳ được giải thoát."


      Tú Vân dường như dối, nụ cười thoải mái khuôn mặt của nàng ta trông rất chân thành, điều này khiến Hồ Ngọc Nhu cảm thấy dễ chịu hơn.


      Nhưng vẫn : "Yên tâm . Ta tìm cho ngươi mối khác ở Kinh thành, bảo đảm mặt nào cũng tốt hơn ! Đương nhiên phải để ngươi nhìn thấy và ưng ý mới gả."


      Tú Vân sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Vâng ạ, nô tỳ chờ."


      Lúc này, A Quỳnh từ bên ngoài bước vào : "Tú Vân tỷ, Tú Hòa tỷ ở phòng lão thái thái đợi tỷ ngoài kia."


      Tú Hòa tỷ của phòng lão thái thái tìm nàng ta?


      Tú Vân biết có chuyện gì nhưng vẫn đứng dậy thưa Hồ Ngọc Nhu rồi bước nhanh ra ngoài.


      Tú Hòa và Tú Vân lúc đầu đều là những đại nha đầu trước mặt lão thái thái, có điều Tú Hòa là người tuổi nhất, nên đến nay vẫn hầu hạ lão thái thái. nàng nhìn thấy Tú Vân, chưa đợi Tú Vân mở miệng chạy đến gần, nhờ tay áo rộng nên nhét vào tay Tú Vân túi hầu bao.


      Hầu bao rất , dùng tay sờ sờ trống rỗng, nếu có gì đó chỉ có thể là ngân phiếu.


      Tú Vân ngạc nhiên, ấy nhìn Tú Hòa với vẻ nghi ngờ, "Có chuyện gì vậy? Có gì khó xử hả?" Nàng ta khẽ hỏi, trả lại hầu bao, "Nếu muội có chuyện cứ thẳng, ta có thể giúp nhất định giúp muội. Đây là tiền muội vất vả lắm dành dụm được, giữ lại ."


      Tú Vân thế khiến Tú Hòa xấu hổ.


      nàng cầm đôi vòng tay vàng của Tô thị để truyền tin thay. Mặc dù Tô thị gì, nhưng biết tỏng đó phải chuyện tốt lành gì chờ Tú Vân.


      nàng bóp bóp hầu bao và : "Tú Vân tỷ, nhị thái thái muốn gặp tỷ, muốn tỷ thầm qua gặp riêng."


      Lúc này Tô thị muốn gặp riêng nàng ta để làm gì?


      Tú Vân cau mày, “Có thể là chuyện gì?” Cho dù có chuyện, cũng cần nhờ Tú Hòa truyền lời, huống hồ là lén lút như vậy.


      Tú Hòa bĩu môi, rồi , "Muội biết, nhưng nét mặt nhị thái thái trông rất tệ, biết muốn làm gì."


      Sáng mai là tiệc đầy tháng của con ruột nàng ta, sao nàng ta có sắc mặt xấu, Tú Vân đoán mãi ra lý do.


      “Ta biết rồi, lát nữa ta vào thưa lại với thái thái xem có nên sang hay .” Tú Vân đáp.


      Dù sao cũng nhận đôi vòng tay vàng của Tô thị, Tú Hòa nghe vậy liền sốt ruột, "Tú Vân tỷ, nhị thái thái muốn đại thái thái biết. Tỷ ... Nếu tỷ muốn thôi chứ đừng cho đại thái thái biết."


      xong, Tú Hòa cảm thấy xấu hổ dám ở lại nữa, cố nhẫn tâm tháo đôi vòng vàng nhét vào tay Tú Vân, rồi quay người vội vàng bỏ chạy.


      Tú Vân nhìn bóng lưng nàng ta mới đây bỏ chạy, sau đó nhìn xuống đôi vòng vàng, quay vào phòng kể lại mọi chuyện cho Hồ Ngọc Nhu.


      Đương nhiên Hồ Ngọc Nhu cũng đoán được nguyên nhân, nếu mang thai, có thể cùng với Tú Vân sang đó hỏi cho ra lẽ, nhưng giờ có mang, thể sơ sẩy chút nào.


      dặn dò Tú Vân, "Nếu nàng ta tìm ngươi có lý do chính đáng thôi. Chừng nào nàng ta dùng lý do chính đáng hẵng , đừng mình, dẫn theo A Quỳnh hoặc A Hương. Chính ngươi cũng cảnh giác chút, đừng dính bẫy của nàng ta."


      Trong phòng chỉ có vài người thân cận, cần che giấu vẻ thù địch đối với Tô thị.


      Tú Vân vâng dạ, cũng hề tin hành động của Tô thị mang ý tốt.

      ·


      Tô thị gặp được Tú Vân. Chuyện rồi. Nàng ta chột dạ, dám hỏi thăm về chuyện của Chu Thừa Duệ, Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu.


      Đêm nay, nàng ta nhìn thấy Chu Ngạn Hữu, hầu như cả đêm ngủ, mở mắt đến sáng. Nàng ta dám khóc vì hôm nay tiếp khách khứa, trời sáng phải dậy, nàng ta đau đầu như muốn nổ tung.


      Lúc về Kinh thành, Tô thị có thai nên được ở viện lớn nhất, hơn nữa trùng hợp hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai nàng ta, cho nên tiệc đãi khách nữ đương nhiên ở tại viện này.


      Tạ Kiều ở cữ nên đến, Lương Nguyệt Mai là chị dâu nên đến từ sáng sớm, nghĩ rằng bên Tô thị sợ rằng náo nhiệt, với lại chính mình thân thiết với Hồ Ngọc Nhu nên đến thẳng chỗ ở Hồ Ngọc Nhu.


      Trước mặt Tạ Kiều và Tô thị, thậm chí trước mặt tất cả những người ngoài, Lương Nguyệt Mai thể vẻ dửng dưng với con cái. Nhưng trước mặt Hồ Ngọc Nhu, có lẽ vì hai người có khoảng cách tuổi tác quá lớn, có lẽ vì họ quan hệ thân thiết khác, dù sao Lương Nguyệt Mai chưa từng giấu giếm khát khao có con.


      ta sờ lên phần bụng hơi nhô lên của Hồ Ngọc Nhu, vẻ mặt đầy ghen tị, "Dù sao đợi bé bi chào đời, tỷ là mẹ nuôi của con."


      Hồ Ngọc Nhu đương nhiên đồng ý, "Yên tâm , xem như tỷ muốn, muội cũng ăn vạ chắc rồi. Đâu phải ai cũng có mẹ nuôi là Công chúa."


      Lương Nguyệt Mai cười: “Được, tỷ nhất dịnh thương con.” Tám nhảm xong, ấy bàn chuyện chính. “Thắm thoát bao nhiêu năm trôi qua, tỷ và Chu Thừa Lãng ở Kinh thành rất lâu rồi. Hôm trước, chàng dâng tấu cho Hoàng Thượng, cũng được phê rồi, chúng ta dự định ra ngoài thăm thú đó đây, ở mãi Kinh thành chán lắm. A Nhu này, chừng nào tỷ bàn giao cho muội vài việc, chớ ở mãi trong nhà, chán lắm."


      Ngoài việc kinh doanh rất giỏi, Lương Nguyệt Mai còn thành lập trường học dành cho nữ với danh nghĩa Công chúa, tương tự như nhi viện thời đại.


      Tất nhiên, việc này phải do mình cổ hoàn thành, còn có giúp sức của mẹ cổ - Công chúa An Bình, Tạ Kiều, và người theo đuổi Chu Thừa Vũ thời trẻ Công chúa Thụy An - Lương Nhu Viện, tại là trắc phi của Thái Tử.


      Cái chuyện nâng cao địa vị nữ giới từng gây nên phong ba thời và bị dâng sớ vạch tội. Nhưng đầu sỏ đều là họ hàng thân thiết với Hoàng Thượng như: em , con , cháu , con dâu. Nếu tra xét, lẽ nào tra luôn Hoàng Thượng sao?


      Phải đây là điểm thông minh của Lương Nguyệt Mai. Cho nên cuối cùng, Hoàng Đế những phản đối mà còn hết sức ủng hộ. Mặc dù địa vị của phái nữ thể so sánh với phái nam, nhưng cải thiện hơn xưa rất nhiều. Mặc dù mọi miền đất nước vẫn còn thiếu sót, nhưng điều này thể diễn ra trong sớm chiều mà cần có thời gian.


      “Được rồi, chỉ cần có thể giúp đương nhiên giúp. Nhưng, tỷ định du lịch à?” Hồ Ngọc Nhu lúc đầu ghen tị, nhưng sau đó lập tức nghĩ ra điều gì đó, “Nguyệt Mai tỷ, năm nay tỷ 31 rồi đúng ? "


      Lương Nguyệt Mai gật đầu thở dài: "Chứ gì nữa, ngay cả Trân nhi cũng có con rồi. Lần này , ta dẫn Bảo Nhi thăm thú, sau đó về là chuẩn bị hôn cho con bé."


      Nhắc đến hai con nuôi này, Lương Nguyệt Mai thực cảm nhận mình già rồi.


      Hồ Ngọc Nhu bật cười, cũng đưa tay sờ bụng chị ta, hỏi: "Định bao giờ xuất phát?"


      “Sau tiệc đầy tháng của Hữu ca nhi là đấy.” Lương Nguyệt Mai khó hiểu nhìn , ta mang thai, sờ bụng làm gì?


      Hồ Ngọc Nhu cười ra tiếng, " được đâu, nào về phủ, tỷ cho mời đại phu khám , e là có bé bi rồi."


      nhớ lại cuốn ngôn tình đọc được nửa, dừng ngay lúc Lương Nguyệt Mai và Chu Thừa lãng dự định rời Kinh thành Lương Nguyệt Mai được chẩn đoán ra có thai, vào năm 31 tuổi.
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 106. Buổi tối, Chu Thừa Vũ ra ngoài chuyến, khi về nhà, vẻ mặt chàng khá khó chịu.


      Hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu ngoại, đương nhiên Tô phu nhân phải đến sớm, bà sai con dâu cả xem sắp xếp thế nào, còn bà đến gặp Tô thị trước.


      Vừa vào viện bà cảm thấy bầu khí có chút đúng, hôm nay lẽ ra là ngày vui nhưng trong viện lại yên ắng khác thường. Bà bước vào phòng Tô thị, gặp Chu Thừa Duệ có thể hiểu, nhưng khó hiểu là thấy cháu ngoại ở đây.


      Tô phu nhân nhìn quanh, rồi hỏi Tô thị: "Hữu ca nhi đâu? giờ này rồi, cháu còn chưa dậy à?"


      Nhìn thấy người thân thiết nhất, Tô thị há mồm, chưa kịp nước mắt lộp bộp rơi.


      Tô phu nhân thấy vậy lo lắng hết sức, lập tức lạnh lùng mắng Khổng ma ma đứng bên cạnh: "Có chuyện gì hả Khổng ma ma! yên lành, con bé mới ra cữ, ai làm con bé khóc?"


      Tô phu nhân có hỏi Khổng ma ma cũng đâu nhận được câu trả lời. Vì thực tế, Khổng ma ma có biết giữa hai vợ chồng Tô thị bị gì đâu. Vừa nghĩ đến lời giải thích của Tô thị ngày hôm qua, bà bèn lúng búng thưa: "Đó... là lão gia hiểu lầm thái thái, nên..."


      Chu Thừa Duệ hiểu lầm A Tĩnh?


      Chỉ là hiểu lầm thôi mà khiến con bé tủi thân đến độ nayf?


      A Tĩnh vào nhà họ Chu, chịu khổ bao nhiêu năm, chịu tội bao nhiêu năm, tại lại liều mạng sinh ra cháu trai cả cho Chu Thừa Duệ nó, nó có quyền gì oan uổng A Tĩnh?


      Tô phu nhân nhất thời nổi cơn tam tành muốn tìm Chu Thừa Duệ.


      Vẫn là Tô thị vừa khóc lóc vừa ôm bà ta lại, lại đuổi hết hạ nhân xuống rồi lao vòng lòng bà, bấy giờ mới nức nở kể lể về suy đoán với Chu Ngạn Hữu, "Mẹ ơi, con phải làm sao đây, con phải làm sao bây giờ? Lỡ Hữu ca nhi thế , con... con phải làm gì đây? "


      Liệu Chu Thừa Duệ có như cha, đều cho rằng con của nàng ta có vấn đề, chán ghét nàng như cha nàng và rồi nhốt nàng lại, để mặc nàng tự sinh tự diệt?


      Nàng... lẽ nào phải tự tay bịt chăn ngạt chết Hữu ca nhi sao?


      Tô thị cảm nhận trái tim mình tan nát, làm sao nàng ta có thể cam lòng! Đó là đứa con trai ngóng trông cực khổ, đánh đổi cả mạng sống mới sinh ra được!


      Tô phu nhân lại rất bình tĩnh, nắm lấy hai vai của Tô thị, trầm giọng hỏi: "Thuốc đó chỉ có mỗi mẹ có, đời này có ai có nữa, sao Hữu ca nhi lại bị thế này?"


      Con dù hồ đồ đến đâu cũng đến mức tự bỏ thuốc mình.


      Tô thị thấy gạt được, đành , "Lúc Hồ thị mới vào cửa, con nghĩ ả lắm mưu mô nên muốn bị ả đè đầu cưỡi cổ. Cho nên, con hạ độc ả, con nghĩ tốt nhất là ả sinh được, mà sinh được cũng là đứa có vấn đề, con dư dả thời gian, nhưng… biết xảy ra vấn đề ở đâu, con tặng chè đậu xanh bỏ thuốc cho ả, cuối cùng lại vào bụng phu quân."


      Rốt cuộc Hồ Ngọc Nhu có uống hay , nàng ta biết được.


      Nghe xong, Tô phu nhân nhìn con khóc lóc thảm thiết nhưng kìm được liền giơ tay cho bạt tay.


      "Hồ đồ! Tô Tĩnh, con hồ đồ hết nổi!" Bà ta khẽ mắng, giận đến mức thở hổn hển, "Sao ta lại có nữ nhi ngu si như con, vụng về như con!"


      Tô thị che mặt, hiểu vì sao mẹ lại đánh mình, "Mẹ, con, con làm gì sai?"


      Bà thấy Tô thị đến giờ vẫn hiểu sai chỗ nào, bà bừng bừng lửa giận lại giơ tay lên, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe khóc của con , lại nỡ xuống tay.


      "Hồi đó chính con thích Chu Thừa Duệ, con nghĩ vì sao mẹ lại đồng ý hả? Là vì Chu gia bằng nhà chúng ta, lại có người cha như Chu tam lão gia. Con gả cho nó, chỉ bằng thân phận của con, cả nhà nó ai dám tỏ thái độ với con." Tô phu nhân nhớ về chuyện năm đó, "Chu gia ít người. Chu lão thái thái quan tâm thế , phu quân của con chỉ có thiếp thất, lại là chính tay con đưa lên giường nó. nhà như vậy mà con bày trò để làm gì?"


      Tô phu nhân quả tức muốn xỉu.


      Nhưng Tô thị vẫn ấm ức, "Nhưng con mãi có thai. Hồ thị vào cửa, lại lắm mưu mô, mới vào cửa được mẹ chồng thương đại bá , sau đó lại nắm quyền quản gia. Con nếu ... sinh được, nếu ả có con trước, chẳng phải bị ả đè đầu cả đời sao? "


      đến đây, nàng ta khỏi dời đề tài lên người bà, "Mẹ, chính mẹ năm đó cũng lo sợ giữ được địa vị của mình, mẹ cũng bỏ thuốc vị di nương được cha sủng ái nên ả ta mới mất tư cách tranh đoạt với mẹ đó thôi?"


      Sao giống nhau được!


      Nếu bà ta ra tay tất bị đạp đổ, con cái bà ta bị giẫm đạp. Lão gia thích bà ta và muôn vàn thiếp thất. Nếu chính bà ta ác độc sao có chỗ đứng ngày hôm nay?


      Nhưng nhà họ Chu giống!


      Tô phu nhân biết con hẹp hòi thù vặt, dù bi kịch xảy ra nhưng bà muốn con sai càng thêm sai, bèn phân tích tỉ mỉ cho con nghe.


      “… Tự mình suy nghĩ xem, tình cảnh hai nhà có giống nhau ?” Bà ta , “Cho dù con sinh được sao, cứ để Thanh di nương sinh, sau đó con ôm về nuôi, đến cùng nó là máu mủ của nhị phòng. Còn đại phòng, dù Hồ thị có sinh con sao, đó cũng đâu phải con ruột của hiền tế. Con mới là người sống cả đời với hiền tế, các con tự lo cuộc sống mình là được, quan tâm bọn họ để làm gì?"


      Mà quan tâm nữa, cũng cần gì bỏ thuốc.


      Chuyện này giấu kín sao, khi vỡ lỡ ra, bị chồng bỏ, nặng giết chết tha. Lẽ nào con bé này hiểu những lo lắng và sợ hãi năm đó của bà sao?


      Giờ hay rồi, báo ứng lên đầu cháu ngoại trông mòn con mắt của bà!


      Tô thị được mẹ chỉ dạy nhưng vẫn lý : "Nhưng mẹ chồng con bao giờ cũng khen ả, ả mới vào cửa mà như vậy, thương hơn cả con. Phu quân con quanh năm suốt tháng ở nhà, con phải làm sao chứ? Con con cái, lại mất quyền quản gia, con còn mặt mũi gì đứng trước mặt mẹ chồng, sao mẹ hiểu nỗi khổ tâm của con vậy mẹ?”


      xong, nàng ta lại tủi thân.


      Thực ra đâu chỉ mẹ chồng, ngay cả đại bá ham mê nữ sắc, vậy mà kể từ khi Hồ thị vào cửa, cũng thay đổi. Ngoài ra còn có Tạ Kiều và Lương Nguyệt Mai, nàng ta phải mất mấy năm mới xây dựng quan hệ chị em bạn dâu hòa hợp, vậy mà Lương Nguyệt Mai vừa gặp Hồ thị lại thân như tỷ muội thất lạc vừa tìm được nhau.


      Chỉ có mình nàng, sao cuộc đời xui xẻo bất công đến thế! Ở nhà, cha thương, lấy chồng chồng , giờ con nàng như thế, mẹ còn đánh nàng!


      Tô thị che mặt, kìm được rấm rứt.


      Rốt cuộc cũng là con út mà bà thương nhất, bà mắng cũng mắng đánh cũng đánh, nhìn con khóc lóc tuyệt vọng, bà cũng mềm lòng.


      Bà bước tới và ôm con vào lòng, giọng dịu lại, "Được rồi, được rồi, mẹ nữa. Giờ phải lúc khóc lóc, chúng ta nên nghĩ bước tiếp theo."


      Chúng ta có thể làm gì?


      Con ra nông nỗi này, còn làm gì được?


      Tô thị nghĩ đến kết cục của những di nương từng được cha Tô hết mức cưng chiều, ôm Tô phu nhân mà rùng mình, "Mẹ, Hữu ca nhi ... con ruột của con, con nỡ giết con con, con đành lòng giết con con!"


      Nhưng nếu đứa cháu này còn sống, con mang tội, bà nhớ đến trước kia, dám mạo hiểm.


      Tô thị : "Mẹ, lúc trước con chia chè đâu xanh làm hai phần. Con uống phần, phần còn lại cho Hồ thị. Phu quân uống ở chỗ Hồ thị, khéo là ả ta tức tối con vì chuyện thúc-tình hương, mẹ xem, có phải Hồ thị cố tình đưa cho phu quân ?"


      Sao cứ níu kéo Hồ thị nữa.


      Tô phu nhân nhướng mày, muốn nhắc con . Nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bà cảm thấy đây cũng là ý kiến hay. Có kẻ thế mạng, cháu ngoại thiểu năng của bà cũng có thể giải thích. chừng, đứa con trong bụng Hồ thị ra đời nổi, dù có mưu mô đến đâu chăng nữa, rốt cuộc chỉ là tiểu nương, bà tin ả ta có thể chịu được.


      Lúc này, bà cũng muốn trút giận thay con bà. Đến cùng, nếu phải Hồ thị, sao con bà đến bước này, cháu ngoại trông mòm con mắt của bà sao có thể…


      Nhìn thấy khuôn mặt đầy đau khổ của Tô phu nhân, Tô thị an ủi: "Mẹ, sao đâu. Con sinh ra được Hữu ca nhi, chứng tỏ cơ thể con sao, chắc chắn sinh được nữa."


      Tô phu nhân thở dài : “Vậy con phải tranh thủ, con còn trẻ nữa.” Lại mang thai, biết có sinh được , cho dù được, cũng tổn hại cơ thể nữ nhân rất nhiều.


      Tô thị gật đầu, đứng dậy khỏi vòng tay của bà ta, từ tốn lau nước mắt. Đôi mắt trong trẻo sau khi khóc, nhưng chứa trong đó kiên định mạnh mẽ.


      ·


      Quả thực như Chu Thừa Duệ , nhà họ Chu có tồn tại của Chu tam lão gia, tiếng xấu lan xa, họ hàng đến ít, bạn bè đến càng ít hơn. Ngoài mấy người thân cận, còn có số đồng liêu tại của Chu Thừa Vũ, ngược lại Chu Thừa Duệ lúc này cũng chỉ là quan binh giữ thành bé, có bao nhiêu người đến chúc mừng.


      Chu Thừa Duệ được làm được, cho Tô thị lại gần con, lúc đãi khách nam ở bên ngoài, kêu nhũ mẫu bế đến cho bế tiếp khách.


      Mà bên khách nữ cũng thế, đích thân bế vào. Vì Lương Nguyệt Mai là Công chúa, là khách cao quý nhất trong bữa tiệc, nên cậu bé được ôm đến trước mặt nàng trước tiên.


      Những lời Hồ Ngọc Nhu lúc trước, về mặt lý trí, Lương Nguyệt Mai tin, nhưng về mặt tình cảm, kìm được tin rằng bản thân có thai. Ngoài Tô thị yếu ớt ra tiếp khách được, Tô phu nhân đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào Chu Ngạn Hữu, nên bế bé mà chỉ đứng dậy trêu chọc cậu, sau đó gọi Bảo Nhi ở sau lưng bưng hộp bách bảo hình chữ nhật được làm bằng gỗ đàn hương đỏ, đưa cho nha hoàn đứng sau Chu Thừa Duệ.


      “Cái này đại bá mẫu cho con nè, Hữu ca nhi nhà chúng ta mau mau chóng lớn khỏe mạnh nha!” ấy cười, kéo bàn tay bé mềm mại của Chu Ngạn Hữu.


      Chu Thừa Duệ cảm ơn thay con trai, cũng xem như bắt đầu nhận quà. Hồ Ngọc Nhu tặng quà của và Chu Thừa Vũ đích thân chuẩn bị. Đó là hộp gỗ hình chữ nhật bằng gỗ bình thường, nhưng bên trong chứa khóa vàng chiếc vòng tay vàng , còn có 4 cửa hàng mặt tiền, lợi nhuận cao và 3 thôn trang ở huyện Trường Châu của bác cả Chu Thừa Vũ cho.


      Tương đương cho thẳng Chu Ngạn Hữu nửa sản nghiệp ở huyện Trường Châu.


      Chu Thừa Duệ nhìn thái độ của Tô thị, tại nhà đại ca dọn đến nhà bên cạnh, sau này ăn uống chi tiêu tiện tính vào của chung, nên Chu Thừa Vũ đưa cho Chu Thừa Duệ ít. Chẳng qua là mượn danh nghĩa của con cháu.


      Tô phu nhân lạnh lùng nhìn, khỏi thầm nghĩ đến đôi mắt sưng húp của con nằm trong phòng, mà ra được. Nếu hôm nay Chu Thừa Duệ nhờ bà và con dâu giúp chắc là người khác nghĩ Chu Thừa Duệ ghét bỏ con bà.


      Vì con, chuyện xấu xa nào bà cũng thấy đáng giá. Nếu có báo ứng, xin hãy báo ứng lên người bà.

      ·


      ngày tưng bừng trôi qua.


      bàn đến chuyện Lương Nguyệt Mai tiện mời đại phu đến khám ở tam phòng, thế nên nàng về sớm, vội mời đại phu khám, sau đó nàng có thai , vội sai người báo tin mừng cho Hồ Ngọc Nhu biết.


      Hồ Ngọc Nhu bên này bận bịu chỉ huy hạ nhân thu dọn đồ đạc. Tiệc đầy tháng của Chu Ngạn Hữu thế là qua, đại phòng bắt đầu chuẩn bị dọn nhà. Nội thất này nọ chuyển số từ bên này, số do Chu Thừa Vũ đặt làm bên ngoài từ trước. Thế nên, hai ngàysau là chuyển nhà được rồi.


      Buổi tối, Chu Thừa Vũ ra ngoài chuyến, khi về nhà, vẻ mặt chàng khá khó chịu, làm hại Hồ Ngọc Tiên chơi vui vẻ, xoay người bỏ chạy lấy người. Hồ Ngọc Nhu bận xong, khỏi có chút tò mò, chàng đâu phải chưa từng gặp khó khăn, nhưng chưa từng khó chịu ra mặt như vậy.


      “Sao thế?” ngồi ở bên cạnh chàng, nắm tay chàng đấm đấm vào chân mình, “Có chuyện gì à?”
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 107. Mang thai thôi mà như đồ sứ.


      biết có phải vì có thai nên yếu ớt lạ kì. Hôm nay Hồ Ngọc Nhu thực làm gì cả. Chỉ là chuyện với Lương Nguyệt Mai, sau đó sang nhị phòng ăn tiệc thôi, mà giờ hai chân mỏi nhừ, chỉ ước có thể nằm mãi giường.


      Chu Thừa Vũ hơi nghiêng người, nâng chân lên đặt ở đùi mình, khẽ đấm bóp.


      Hồ Ngọc Nhu cảm thấy thoải mái, khẽ hừ hừ, nhìn Chu Thừa Vũ.


      Chàng biết trả lời ra sao.


      Hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu chàng. Mặc dù bận lắm, nhưng ngờ, Thái tử lại cho mời chàng hỏi thăm về Triệu Tịch Ngôn. Xem ý của Thái tử điện hạ, Triệu Tịch Ngôn và chàng đến từ Trường Châu huyện, nếu sau này có thể đề danh trong đệ nhất giáp (lấy tam khôi lần lượt là Trạng nguyên, Bãng nhãn và Thám hoa), đến lúc đó theo chàng học hỏi và làm trợ thủ cho chàng.


      Sau khi trở về Kinh thành, Chu Thừa Vũ bơ vơ mình, cũng nảy ra ý định chiêu mộ người. Đúng là chàng ưng vài cử nhân tham gia kì thi năm nay, chỉ chờ xem khả năng ứng xử thi đậu và rớt sau khi yết bảng.


      Nhưng Triệu Tịch Ngôn ...


      Mặc kệ ta có tài năng đến đâu, Chu Thừa Vũ đều muốn làm việc chung với .


      Đương nhiên, ước chừng Triệu Tịch Ngôn cũng thế.


      Nhưng vì Thái tử điện hạ lên tiếng, cả chàng và Triệu Tịch Ngôn đều có quyền từ chối. Nghĩ đến việc chỉ có thể ngày ngày giáp mặt mà còn phải cầm tay chỉ việc dạy dỗ, Chu Thừa Vũ nghĩ thôi thấy buồn bực cực kì.


      Mặc dù chàng nghi ngờ về thân thế thực của Hồ Ngọc Nhu, nhưng nàng chưa giải thích ràng, sau đó lại chịu . tại nàng có thai, Chu Thừa Vũ sợ làm nàng sợ, nên tự mình bức bối chứ dám hỏi.


      Chàng bèn chuyển chủ đề, "Ta nghĩ nhị đệ hôm nay là lạ, nhìn ra vui vẻ lắm phải. Ngay cả cho Hữu ca nhi gặp khách nữ, cũng đích thân đệ ấy bế sang?"


      Hóa ra là lo lắng cho Chu Thừa Duệ và Tô thị.


      Hồ Ngọc Nhu cũng chú ý tới, chỉ có Chu Thừa Duệ khó chịu, mà Tô phu nhân cũng xụ mặt, nào có vẻ nhà có chuyện vui.


      “Chắc cãi nhau với Tô thị?” Hồ Ngọc Nhu đoán già đoán non thông qua cớ của Tô thị: Chưa khỏe nên ra đãi khách được.


      Chu Thừa Vũ lắc đầu, nhìn Hồ Ngọc Nhu cau mày, vội vàng : "Bỏ . Ta chỉ hỏi thế thôi, nàng đừng nghĩ nhiều. Thừa Duệ thành thân lâu rồi, cũng có hai đứa con rồi, chuyện của đệ ấy tự đệ ấy nhọc lòng, nàng đừng lo tới.”


      bật cười.


      lo bao giờ, em chồng có chuyện vui, ở đây lười biếng, chàng ta biết xấu hổ, chứ nghe mà xấu hổ đỏ mặt thay.


      Chu Thừa Vũ đúng là biết xấu hổ, chàng thương vợ nhiều hơn, còn trẻ phải nối dỗi tông đường cho chàng, ngoài lòng biết ơn còn có nỗi áy náy.


      "Hôm nay nàng mệt lắm ? Ngoại trừ mỏi chân, còn có cảm giác khó chịu chỗ nào ? Buổi trưa hẳn là ăn được gì, đói bụng chưa? Muốn ăn gì nào?" Nghe chàng hỏi dồn dập, cảm thấy ngọt ngào trong lòng, lại buồn cười, đập khẽ ngực chàng ta, sẵng giọng: "Con ngoan lắm, chỗ nào khó chịu cả, rất tốt. Buổi trưa người khác ăn nhiều chứ thiếp có đại tẩu và mẹ bên cạnh, ăn no lắm, yên tâm !"


      Nghe xong, Chu Thừa Vũ khẽ gật đầu.


      "Nhà bên cạnh được dọn dẹp sạch rồi. Hai ngày nữa, ta sắp xếp người chuyển đồ đạc gia cụ trang hoàng, hoa cỏ cây cối vào. Khoảng năm sáu ngày nữa chúng ta có thể dọn qua." Nhắc đến đây, chàng lại cảnh cáo: "Nếu nhắm làm được cái gì phải kêu tứ muội hoặc nhờ mẹ, đừng tự mình làm, coi chừng va chạm."


      Mang thai thôi mà như đồ sứ.


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ nghĩ vậy, nhưng khỏi vui vẻ.


      Em bé quả thực rất ngoan, ngoại trừ lần đầu tiên muốn cho người ta biết tồn tại của mình khiến nôn mửa ngày. ngẫm lại, sau đó liền khó chịu nữa. Bây giờ ăn được ngủ được, sợ em bé lớn quá nên mỗi ngày đều chăm chỉ tản bộ.


      Hồ Ngọc Ngu đồng ý điều từng điều rồi nhớ ra báo tin vui cho Chu Thừa Vũ, "À, hôm nay đại tẩu báo tin mừng, tẩu ấy mang thai được hai tháng. Vốn tẩu ấy và đại ca định ra ngoài chơi, nhưng bây giờ đâu cũng được. Có chuyện, thiếp hứa với đại tẩu qua ba tháng đầu, giúp đỡ tẩu ấy chút chuyện, được ? "


      Đại ca và đại tẩu thành thân gần chục năm, cứ tưởng đại tẩu cả đời này thể sinh con được, bây giờ có thai rồi! Chu Thừa Vũ vui mừng đến mức định gật đầu theo bản năng, nhưng nghĩ lại gì, lập tức do dự.


      Qua ba tháng đầu, thai phụ ra ngoài vẫn có nguy hiểm!


      Nhưng ... nhưng từ trước đến nay, ngoại trừ huyện Trường Châu, Nhu Nhu chỉ quanh quẩn ở nhà và phủ Công chúa, cũng thể buộc nàng ở nhà mãi được. Nàng có việc muốn làm, đương nhiên để nàng làm vậy.


      Tam phòng nhà họ Chu có trưởng bối bắt buộc theo hầu hạ, Chu Thừa Vũ thản nhiên : "Để ta lại với đại ca đại tẩu, mượn họ hai người chăm sóc cho nàng."


      Hồ Ngọc Nhu quan tâm thai nhi, hơn nữa phụ nữ sinh con ở cổ đại như vòng quỷ môn quan. Cho nên đối với cẩn thận từng li từng tí của Chu Thừa Vũ, cũng thận trọng gật đầu.


      Bởi vì Hồ Ngọc Nhu còn ít tháng, vừa lúc nguy hiểm, cho nên Chu Thừa Vũ cùng ăn cơm sau, hai người tắm rửa nghỉ ngơi sớm.


      Hai vợ chồng thích có người gác đêm, thấy đèn bên trong tắt, Quản ma ma liền đóng cửa, khẽ dặn tiểu nha đầu gác cửa cảnh giác chút, rồi dẫn A Quỳnh ra ngoài.


      đường , Quản ma ma khỏi thở dài vài lần.


      A Quỳnh rất tò mò, tay cầm đèn lồng, tay đỡ Quản ma ma " yên lành, rốt cuộc ma ma thở dài cái gì?"


      Bà giấu kín trong lòng cả tháng nay, Chu Thừa Vũ dám lên tiếng nhắc, còn Hồ Ngọc Nhu ... bà thấy vui vẻ cả ngày, nỡ lòng ra khiến mất vui.


      Chưa kể ...


      Giấu mãi thực khó chịu, bà ngó xung quanh cũng có ai, nên khẽ với A Quỳnh: "Thái thái mang thai, nhưng trước giờ đều ngủ chung giường với lão gia. Lão gia có thể kìm chế chạm vào thái thái, nhưng sắp tới còn năm, thái thái tiện hầu hạ lão gia. Thái thái nghĩ đến se tóc cho nha hoàn để hầu hạ lão gia, lỡ lão gia ra ngoài nạp người vào phủ sao giờ?"


      Kẻ bên ngoài nhân phẩm ra sao, nào hiểu gốc rễ như người trong nhà.


      A Quỳnh giật mình kinh ngạc đến mức buông bà ra, lập tức che mặt lại, "Con, con phải làm nương tử đàng hoàng!"


      Trời khuya, nhìn mặt, nhưng giọng chút ngượng ngùng của A Quỳnh vang vọng cả bầu trời đêm, Quản ma ma loạng choạng suýt ngã.


      “Nha đầu con soi gương à!” Sau khi Quản ma ma đứng vững, tức giận : “Chỉ bằng con, đừng lão gia, còn lọt vào mắt Bùi Thanh nữa là!”


      A Quỳnh tức khắc chịu, "Con làm gì tệ đến thế, con xấu chỗ nào? Con xấu nhé!" nàng vừa vừa sờ mặt mình, ý là nàng đẹp lắm chứ bộ!


      Hồ Ngọc Tiên ngủ được, bèn dạo, nghe thấy tiếng động liền tránh sang bên trước, lúc này trông dáng vẻ của A Quỳnh, nhịn được bèn cười ha ha.


      Nghe thấy tĩnh, Quản ma ma và A Quỳnh nhìn sang.


      Hồ Ngọc Tiên bước ra, nàng mặc quần áo tối màu, lại là ban đêm nên hai người họ đều để ý. Đợi hai người họ hành lễ, nàng bèn : "Đúng rồi ma ma. A Quỳnh xinh đẹp thế này, lại ước ao lấy chồng như vậy, lát nữa ta phải lại với đại tỷ, mau mau tìm đức lang quân như ý cho A Quỳnh nhà chúng ta."


      Mặc dù Hồ Ngọc Tiên ăn nhờ ở đậu nhà họ Chu nhưng nàng rất được Hồ Ngọc Nhu thương nên Quản ma ma cũng tôn kính nàng. Nghe vậy bà bèn cười phụ họa nhưng tiếp lời.


      khía cạnh nào đó, A Quỳnh và Hồ Ngọc Tiên cũng chung tính cách, A Quỳnh khịt mũi: "Tứ tiểu thư cũng còn nữa, nên lo xong bản thân mình rồi hẵng quan tâm ta."


      A Quỳnh mặt dày, nhưng bé Hồ Ngọc Tiên lại có mặt mỏng, nhất thời cứng họng. lại chạy nhanh thôi.


      A Quỳnh đắc ý thôi, lại đỡ Quản ma ma về.


      Quản ma ma nhìn theo bóng lưng của nàng, thầm nghĩ có nên nhắc nhở Hồ Ngọc Nhu hay . Tứ tiểu thư năm nay 14, định hôn đến ngày xuất giá phải ngày ngày hai, phải chuẩn bị sớm.


      ·


      ra chính Hồ Ngọc Tiên cũng muốn mình nhanh chóng xuất giá, phải là tự ti vì ăn nhờ ở đậu, mà là vợ chồng đại tỷ là vợ chồng son. Lúc Chu Thừa Vũ bận tốt, còn hết bận nàng qua chơi mười lần chạm mặt hết tám lần.


      Hồ Ngọc Tiên chưa thích ai nhưng tuổi này hay mộng mơ về bạch mã hoàng tử. nàng nhìn chị và rể mặn nồng, đôi lần hi vọng người đẹp trai tốt bụng như rể chờ nàng.


      này lấy chồng, có tổ ấm của riêng mình.


      Cho dù đại tỷ có đôi xử tốt với nàng bao nhiêu, đến cùng nàng có cảm giác thuộc về nhà họ Chu.


      Nhưng nàng vội, bây giờ đại tỷ có thai, dư sức lo liệu chuyện đó được, với lại nàng còn , tranh thủ lúc này giúp đỡ tỷ tỷ là được. Bất kể là cháu trai hay cháu , sau khi chào đời là có dì út chăm ẵm.


      Tô thị biết các nương độ tuổi này hay ảo tưởng, nên nhân lúc Chu Thừa Duệ cho nàng ta gần gũi Chu Ngạn Hữu bèn sang chỗ Hồ Ngọc Tiên.


      Hồ Ngọc Tiên nhớ lời căn dặn của chị, nên hơi xa cách nàng ta.


      Nhìn Tô thị là biết nàng ta là người kiên nhẫn, hồi đó còn ở huyện Trường Châu, nàng ta chính là dùng thủ đoạn mưa dầm thấm đất như thế này để tạo quan hệ tốt với Phương thị- vợ của Vũ huyện thừa. Bây giờ đối mặt với Hồ Ngọc Tiên, dựa nền tảng mà nàng ta tạo dựng trước đây, nàng ta nhìn tiểu nương trước mặt còn thân thiết như xưa, gì mà đỏ ửng khóe mắt.


      Hồ Ngọc Tiên trông thấy, chợt lo lắng, "Có chuyện gì vậy Tô tỷ tỷ?"


      Tô thị thở dài, nước mắt lăn dài.


      "Lòng tỷ khó chịu, biết tâm cùng ai. với mẹ tỷ sợ bà lo lắng, lại thể với phu quân, mà đại tỷ của muội ... tỷ có mặt mũi tìm đại tẩu." Nàng ta tỏ vẻ yếu thế, lập tức chiếm được cảm tình của Hồ Ngọc Tiên, chưa chờ nàng ta hết lời, nàng lên tiếng hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì vậy?"


      Tô thị thể do mình bất cẩn, suýt chút nữa làm ngã chết Chu Ngạn Hữu, kết quả là Chu Thừa Duệ cho nàng ta lại gần con. Tiệc đầy tháng của con, nàng ta lại ra tiếp khách được, rất rất khó chịu, nước mắt lại rơi như mưa, "Ta chờ ta đợi 6,7 năm trời, mới chờ được Hữu ca nhi, mang thai cực khổ, sinh con suýt mất cả mạng, sao ta thương Hữu ca nhi cho được. Thế mà…thậm chí chạm vào con mà chàng ta cũng cho, ràng là lấy dao cứa vào tim ta mà."


      Hồ Ngọc Tiên chưa từng làm mẹ nên hiểu được cảm xúc của Tô thị.


      Nhưng nhìn Tô thị ngừng rơi nước mắt, là đau khổ tột cùng, nàng cũng nhói tim. "Tô tỷ tỷ, hay là tỷ cho mẹ tỷ biết , để nhà mẹ đẻ của tỷ đứng ra hỏi chuyện Chu nhị lão gia."
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :