1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 98. Chu Thừa Vũ bất ngờ sững người tại chỗ.


      Hồ Ngọc Nhu sao, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của rất đáng sợ, Chu Thừa Vũ vẫn dìu vào viện và kêu người mang ghế cho ngồi. Lúc này, bà đỡ và đại phu của Thiên Kim đường được mời đến. Bà đỡ bước vào trước, đại phu cắt lát nhân sâm giao cho Quản ma ma đưa vào. Hồ Ngọc Nhu và Chu lão thái thái ở lại bên ngoài.


      Bởi vì bà đỡ chưa xem xong tình hình của Tô thị, Chu Thừa Vũ lại lo lắng cho Hồ Ngọc Nhu nên nhờ đại phu bắt mạch cho trước.


      Thiên Kim đườn là y quán bậc nhất Kinh thành, người được mời đến là lão đại phu hành y nhiều năm. Ông bắt mạch cho lúc, sau đó cau mày, bắt mạch lần nữa, như thể xác nhận xong rồi lên tiếng chúc mừng Chu Thừa Vũ: "Chúc mừng lão gia, thái thái có hỉ mạch. Mặc dù chưa đến hai tháng, nhưng lão phu có thể chắc chắn thái thái có tin vui, chúc mừng lão gia."


      Chu Thừa Vũ bất ngờ sững người tại chỗ.


      Chu lão thái thái vốn lo lắng cho Tô thị lại phản ứng đầu tiên, vui vẻ ra mặt hỏi: " ... sao? Là tin vui! Vợ lão đại có tin vui!"


      Bà rất phấn khích, ràng là muốn cùng đại phu xác nhận, nhưng tự mình khẳng định trước.


      Đại phu từng thấy nhiều người như vậy nên quá quan tâm bà, gật đầu : "Đúng vậy, khoảng tháng rưỡi. Nếu ngài an tâm, nửa tháng nữa lại tìm đại phu bắt mạch cho thái thái là biết ngay."


      "Được rồi! Được rồi! Nhất định!" Chu lão thái thái vốn có chút ổn, vừa lo lắng cho con dâu hai vừa muốn khóc, đồng thời cũng vui mừng vì con trưởng có hậu, hai cảm xúc trái ngược nhau, lên vẻ mặt bà trông rất quái dị. cũng lại, trong phòng cũng truyền ra tin xấu, cho nên bà lau nước mắt còn chưa khô, rồi cười nắm tay Hồ Ngọc Nhu, "Con ngoan, con ngoan. Con mang thai, phải cẩn thận chút, bên này loạn, hay là con về phòng nghỉ ngơi ."


      đến đây, bà thấy chỉ còn mỗi A Hương, bèn kêu người tiến vào.


      Hồ Ngọc Nhu cũng vui mừng, tuy rằng trong lòng đoán trước, nhưng mong đợi biến thành , nhìn Chu Thừa Vũ vui đến nỗi chưa hoàn hồn, đột nhiên cảm thấy chút khổ sở nôn mửa chả là gì cả.


      có tiểu bảo bối trong bụng.


      Là kết tinh của và Chu Thừa Vũ.


      khẽ sờ vào bụng mình, chợt cảm thấy đây là điều kỳ diệu.


      "Mẹ, con ngồi đây lát sao đâu. Nhị đệ muội chưa có tin tức gì. Chúng ta cùng chờ xem." .


      muốn bỏ lại Chu Thừa Vũ mà về mình. Huống hồ, lòng lo Tô thị đột ngột sinh non. Tất nhiên phải lo cho Tô thị, mà là lo lắng cho đứa trẻ vô tội. Mặc dù Tô thị gian xảo, nhưng chưa làm ra chuyện tày trời gì, chỉ đơn giản muốn cách xa nàng ta để tránh thị phi, chứ đến mức muốn nàng ta gặp bất trắc.


      Quản ma ma vội vàng bước ra, có điều vẻ mặt còn căng thẳng như trước, "Chớ lo lắng, nhị thái thái ngậm nhân sâm. Bà đỡ sờ bụng ngài ấy bảo nghiêm trọng, có thể sinh sản suôn sẻ."


      Sau khi liên tiếp nhận được hai tin vui, Chu lão thái thái thể chắp tay niệm a di đà phật.


      Rốt cuộc Chu Thừa Vũ cũng bước tới và nắm lấy tay Hồ Ngọc Nhu.


      sao, sao, tốt rồi.


      Chàng ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào cái bụng vẫn phẳng lì của , bắt đầu cười ngu ngơ. Có điều chuyện diễn ra chỉ trong khoảnh khoắc. Sau đó thu lại nụ cười, song chân mày và khóe môi chàng cong vút, có thể thấy chàng ta vô cùng vui vẻ.


      “Còn khó chịu ?” Chàng ngẩng đầu hỏi.


      lắc đầu và đột nhiên cảm thấy Chu Thừa Vũ trông giống như cậu bé mới lớn.


      Cảm giác hơi ấu trĩ và ngốc nghếch.


      “Đứng dậy nào.” kéo Chu Thừa Vũ, “Thiếp sao, sao mà, người nào có mang mà ốm nghén chứ.”


      Chu Thừa Vũ ngoan ngoãn đứng lên, nhưng : "Cũng thể khó chịu mãi được, thể để con và nàng chịu tội được. Để lát nữa, ta hỏi đại phu có cách nào giảm bớt . Nàng…" Trong phòng lại truyền tiếng kêu to của Tô thị, tại dừng câu chuyện, trường hợp này thích hợp tiếp tục trò chuyện.


      Chàng vỗ vào tay , thầm: "Ngồi trước . Nếu nàng cảm thấy thoải mái, bảo A Hương và Quản ma ma dìu nàng về, ta về sớm."


      Có vẻ chàng muốn chuyện với Chu Thừa Duệ, gật đầu ngay.


      Từ khi Chu Thừa Vũ đến, Chu Thừa Duệ thấy an tâm hơn chút, bây giờ có bà đỡ và đại phu ở đây, càng an tâm hơn. Nhìn thấy Chu Thừa Vũ tới, thành khẩn : "Chúc mừng đại ca!"


      Đối với tuổi tác của Chu Thừa Vũ, có con quả thực là kiện hạnh phúc. Tuy tại chàng muốn chuyện nghiêm túc, nhưng vẫn nhịn được cong miệng, "Ừa. Chuyện nhị đệ muội là sao?"


      yên lành, tại sao nàng ta tự dưng động thai và sinh non?


      Chắn chắn có chuyện gì đó.


      Chu Thừa Duệ liếc thầm liếc nhìn Hồ Ngọc Nhu, sau đó ngẫm nghĩ lát lắc đầu, " có gì cả. Khi đệ trở về nàng ta có ở phòng. Đệ ăn cơm xong chơi với tiểu Chiêu hồi. Sau đó Khổng ma ma liền sai người đến bảo là đau bụng ... đệ về phòng nàng đỡ hơn rồi, ngờ nửa đêm lại đau bụng lại."


      Bây giờ Chu Thừa Duệ rất rảnh rỗi, mặc dù và Tô thị làm hòa vì Tô thị chịu xin lỗi, nhưng giữa họ ngăn cách. Đặc biệt là sau khi về Kinh thành, chức vị của thấp, lại thường xuyên có người châm chọc mỉa mai về chuyện của Chu tam lão gia- cha của , thế nên tâm trạng tốt, lại sợ nàng ta nghĩ nhiều nên thường xuyên ở chung.


      Khéo là Tiểu Chiêu là thứ xuất, nay Tô thị mang thai. Người hầu trong phủ là kẻ gió chiều nào theo chiều đó. Dù sao Tiểu Chiêu là con ruột của , là đứa con đầu lòng duy nhất bao năm qua trong phủ. Nên dù thương Thanh di nương, điều đó chẳng ảnh hưởng đến tình thương của với con , muốn sơ sẩy con bé.


      Vì thế, dành thời gian chơi với Tiểu Chiêu mỗi ngày.


      Tối nay ... tiểu nha đầu thưa lại Tô thị từ khi từ phòng Hồ Ngọc Tiên trở về, sắc mặt đều rất tệ. ra, cảm thấy đây chỉ là lý do , phần lớn là liên quan đến và Tiểu Chiêu. Bởi vậy nên trách Hồ Ngọc Tiên, dù sao đây cũng là em của chị đâu, vậy còn sống nhờ nhà họ Chu. Nếu như nhắc tới, khó tránh khỏi hiềm nghi nhà họ Chu có lòng khoan dung?


      Hơn nữa ... Chị dâu bây giờ mang thai, cần gì khiến chị dâu phiền lòng.


      Chu Thừa Vũ thừa hiểu em trai, biết chắc chắn còn có chuyện giấu. Chàng ngó thấy A Hương và Quản ma ma đều bên cạnh Hồ Ngọc Nhu, bèn bảo: "Chúng ta vào thư phòng rồi ."


      có chuyện gì!” Chu Thừa Duệ bất đắc dĩ theo, khỏi nhấn mạnh.


      Thấy hai em chuyện, Chu lão thái thái bước tới, thấy Chu Thừa Duệ chịu , mà thấy thái độ Chu Thừa Duệ thế này, bà tức giận đánh tay hai cái, "Con có lương tâm à! Con nghe , thê tử nhà con đau đớn ra sao, co ở đó mà còn giận dỗi hả, có lương tâm !”


      Chu Thừa Duệ mặc cho bà đánh, nhưng vẫn mở miệng.


      “Mẹ!” Chu Thành Vũ kêu bà, bà hoảng hồn dừng tay lại, chàng quay sang Chu Thừa Duệ: "Nếu đệ chờ xem, xem thê tử đệ ra sao ... Nếu nguy hiểm, đệ còn phải suy nghĩ giải thích thế nào với nhạc phụ nhạc mẫu của đệ.”


      Con nhà người khỏe mạnh gả đến nhà họ Chu, mang thai lớn tháng, tự dưng lại bị động thai dẫn đến sinh non. Cho dù sao, cũng phải xin lỗi nhà họ Tô, nếu có chuyện , dù người ta có đánh vỡ mặt Chu Thừa Duệ, chẳng những im lặng chịu đòn mà còn xin lỗi nữa.


      Chu Thừa Duệ biến sắc, nhưng vẫn buộc mình phải dối gạt bản thân, " đâu, phải Ngô đại phu lúc trước điều trị nàng ấy rất tốt sao, người lớn và trẻ con đều khỏe mạnh, dù sinh non cũng có chuyện gì! Bà đỡ vừa rồi , nhất định sinh sản suôn sẻ!"


      Chu lão thái thái nghe con xong, càng muốn đánh chết con.


      Có tiểu nha đầu bưng nước nóng vào phòng Tô thị, ngang qua nghe thấy, lại nhìn Hồ Ngọc Nhu ngồi nhàn nhã, vội la lên: "Sao nhị lão gia phải gạt, ràng là nhị thái thái từ đại phòng về mới có chuyện. phải đại thái thái chọc tức cũng là Hồ tiểu thư, bằng sao nhị thái thái mới tám tháng mà sinh non!" Đại nha đầu vừa vừa khóc, giọng khó tránh khỏi sắc bén.


      Mọi người đều yên tĩnh vì lời này.


      Chu Thừa Duệ nổi giận, gầm lên trước, "Câm miệng! Ngươi bậy bạ gì đó!"


      Đại nha đầu bất bình oan uổng thay Tô thị, muốn mở miệng kêu oan, thấy Chu Thừa Duệ nổi giận đùng đùng, dám thêm lời nào nữa.


      Nhưng cái gì nên đều .


      Chu lão thái thái nhìn về phía Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu đứng dậy khỏi ghế. giải thích, đại nha đầu rất ràng, phải là Hồ Ngọc Tiên. Nếu phủ nhận tức là Ngọc

      Tiên chọc tức Tô thị?


      Ngọc Tiên ... chọc tức Tô thị ư?


      Hồ Ngọc Nhu hoài nghi.


      Chu Thừa Vũ bước đến chỗ , nhìn đại nha đầu chuẩn bị rời , chàng lạnh lùng : “A Hương, ngươi lấy nước đưa vào phòng.” Rồi với nha đầu đó: “Ngươi ở lại ràng!"


      Bởi vì chuyện thị phi của Tô thị, mặc dù hai em ngăn cách, nhưng cũng đủ làm Chu Thừa Vũ căm ghét. Lúc này, nha đầu này còn Tô thị bị đại phòng chọc tức, khác nào ly gián đại phòng và nhị phòng. Nếu phải ả ta lớn bụng nên tiện ở riêng, chàng để nhị phòng dọn qua tòa nhà mới mua bên cạnh rồi.


      Đại nha đầu vì biết Chu Thừa Duệ tốt tình, nên dám đối mặt chất vấn . Nhưng đổi thành Chu Thừa Vũ, dù chỉ là câu đơn giản, cũng đủ khiến ả sợ đến run chân, lập tức quỳ xuống.


      !” Chu Thừa Vũ lạnh lùng , nhìn thấy ả run lên bần bật.


      Nha đầu dám gì, lắp bắp: "Là, là Khổng ma ma và nhị thái thái đến đại phòng, còn mang cơm canh qua. Nhị thái thái ở rất lâu, sau khi về, nô tỳ ra đến cửa đón, trông sắc mặt thái thái rất tệ, đây...... đây là bị động thai, quả nhiên kêu đau bụng... "


      chuyện có bằng chứng, ả còn theo!


      Chu Thừa Duệ tức mình, muốn lên đá ả ta.


      Chu Thừa Vũ ngăn em lại và : "Mọi chuyện chờ nhị đệ muội sinh xong rồi tính. Trước hết trói ả lại, nhốt vào phòng củi, lát nữa kêu Khổng ma ma ra hỏi chuyện!"
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 99. Chúc mừng lão thái thái, nhị lão gia, nhị thái thái sinh công tử!


      Nha đầu kia bị kéo xuống, kêu khóc vang trời.


      trường im lặng khiến lòng người bất an, Chu Thừa Duệ lúng búng giải thích: “Đại ca và đại tẩu chớ nghe nha đầu đó bậy! Ả ... ả là nha hoàn theo gả của Tô thị, đương nhiên nghiêng về Tô thị. Lần trước Tô thị làm sai, bị đệ mắng nên nén giận trong lòng, hôm nay ả cố tình ... "


      là muốn ôm hết trách nhiệm vào người mình và Tô thị, cho mọi chuyện êm xuôi, muốn cả nhà ầm ĩ.



      Chu Thừa Vũ giơ tay, ngắt lời .


      "Nhị đệ, đệ đừng nhiều, sau khi thẩm vấn biết chuyện gì xảy ra. Quan hệ huynh đệ chúng ta vì chuyện này mà thay đổi đâu. Nếu nha đầu này thực có ý đồ xấu, bất kể là nha đầu của ai, Chu gia đều dung thứ cho ả". Chàng năng lưu loát dứt khoát, nắm tay Hồ Ngọc Nhu dưới tay áo, “Còn về phía nhị đệ muội, nếu có người cố tình khiến muội ấy động thai, bất kể người đó là ai, ta cũng cho muội ấy kết quả thỏa đáng!”


      Hồ Ngọc Nhu biết Chu Thừa Vũ truyền niềm tin cho mình. Thậm chí cho rằng, nếu là khiến Tô thị động thai , Chu Thừa Vũ phải gánh trách nhiệm thay .


      mượn sức Chu Thừa Vũ đứng lên, dứt khoát : "Đúng vậy, ta thẹn với lương tâm nên nhị đệ cứ yên tâm, trực tiếp đưa thẩm vấn là được. Còn nếu là tứ muội của ta chọc tức nhị đệ muội, dẫu là muội muội ruột của ta, ta cũng cho đệ muội câu trả lời thích đáng."


      Chu lão thái thái thấy hai đứa con trai suýt nữa cãi vã, bà nóng lòng muốn khóc. Ai chẳng thích nhà trong êm ngoài ấm, bà thích cãi nhau chút nào.


      "Nhu Nhu! Đừng bậy!" Bà vội la lên, "Con chớ tầm phào... cho dù tứ muội nhà con có gì, đó cũng là lỡ miệng. Trả lời cái gì mà trả lời, nhị đệ muội của con sao đâu!"


      Hồ Ngọc Nhu muốn đối đầu với mẹ chồng, chỉ nhìn Chu Thừa Duệ, "Nếu nhị đệ muội sao, đưa người cho nàng ta xử phạt, nếu có chuyện, ta giao cho quan phủ!”


      Chu Thừa Duệ giật mình, sau đó có chút bối rối, sợ hãi! Dựa những quan sát của về Tô thị ở huyện Trường Châu, đường về kinh,.. mặc dù biết giữa nàng ấy với Hồ tứ tiểu thư có chuyện gì, mà nếu có , e là người khởi đầu là Tô thị.


      Bây giờ vì đại nha đầu đó mà và chị dâu đều đưa ra lời hứa hẹn, cần biết Tô thị có ổn hay , nhưng sau khi hỏi ràng mọi chuyện, đều ngẩng đầu lên được. Nha đầu của vợ mình có thể vậy trước mặt mình tức là vợ mình dạy dỗ được người bên cạnh, tức là mình chăm lo cho vợ, mình … trước khi cưới Tô thị, tại sao tìm hiểu về nàng, sau khi biết được tính cách của nàng ra sao, tại sao lại chịu khuyên nhủ nàng, sai rồi!


      Hồ Ngọc Tiên cũng vội vã chạy đến khi biết tin tức, vừa khéo là lúc đến cửa nghe hết ngọn nguồn mọi chuyện. nàng đúng là ngu ngốc, vốn còn thấy khá có lỗi với Tô thị vì trả lời nàng ta, ngờ nha đầu của nàng ta lại giở chứng đổi trắng thay đen như vậy. Điều này khiến nỗi lo sợ sốt sắng lấn át chút áy náy trong lòng.


      “Ta có!” nàng thẳng tính, quan tâm mình ở đâu, “Ta có chọc tức Tô tỷ tỷ. Từ lúc ta ở Chu gia đến nay, ta chưa từng xấu Tô tỷ tỷ câu nào!”


      nàng bước nhanh đến bên cạnh Hồ Ngọc Nhu và nắm tay , thưa: "Tô tỷ tỷ còn thích muội, kêu muội gọi tỷ ấy là tỷ tỷ. Tỷ ấy đối xử với muội rất tốt. Sao muội có thể chọc giận tỷ ấy được? Muội cám ơn tỷ ấy kịp nữa là!"


      Hồ Ngọc Nhu có thời gian dặn dò với Hồ Ngọc Tiên, mặc dù điều đó có thể chứng minh rằng nàng kích động Tô thị sinh non. Nhưng đồng thời khiến Hồ Ngọc Nhu đau đầu, ngờ tình cảm giữa Tô thị và Ngọc Tiên sâu sắc đến mức này.


      “Đợi đệ muội sinh rồi hẵng tính.” Hồ Ngọc Nhu , “Cho dù muội thực chọc tức nhị đệ muội, muội phải chịu trách nhiệm nên gánh, nhưng muội yên tâm, đại tỷ mặc kệ muội."


      Hồ Ngọc Tiên lo lắng cho Tô thị là , cho dù đại tỷ để nàng bị trừng phạt nếu có lỗi, đại tỷ cũng mặc kệ nàng.


      nàng gật đầu ngay, đáp: "Vâng ạ!"


      Các chủ tử đứng ở trong sân chờ tin tức, còn kẻ hầu người hạ ở bên cạnh vừa mới trải qua chuyện vừa rồi, lúc này sợ tới mức dám thở mạnh. May là Tô thị tốt số, tuy là sinh non nhưng mọi người cũng chờ lâu. Tiểu Hàn thái y cũng cần vào phòng sinh, trong phòng liền vang lên tiếng khóc của em bé.


      Tuy tiếng khóc yếu ớt như mèo con, nhưng có thể khóc chứng mình đứa bé vẫn ổn.


      Vẻ mặt của mọi người đều thả lỏng, Chu lão thái thái xúc động đến mức rơi lệ, "Sinh rồi! Sinh rồi! biết là nam nhi hay nữ nhi?"


      Chu Thừa Duệ cũng rất phấn khích, đây là đứa con thứ hai của , dù là trai hay , đều thích như nhau.


      Hai người dẫn đầu vào phòng sinh, bà đỡ, Khổng ma ma và từng tốp nha đầu bận rộn, ngay sau đó Khổng ma ma ôm bọc ra, cười : "Chúc mừng lão thái thái, nhị lão gia, nhị thái thái sinh công tử!"


      Bé trai!


      Cuối cùng tam phòng nhà họ Chu có hậu rồi!


      Chu lão thái thái vội vàng đến gần, muốn vươn tay ôm cháu nội nhưng sau đó lại rụt lại, trong lòng đột nhiên có chút rụt rè thấp thỏm. Bà nghiêng đầu xem, thấy đứa bé trong bọc quả nhiên hơi gầy, bằng vẻ khỏe mạnh của Tiểu Chiêu lúc mới sinh, nhưng nhìn khuôn mặt ửng hồng cùng vài lọn tóc, bà vẫn cảm thấy an tâm.


      Suy cho cùng, bình an sinh ra.


      “Còn người lớn thế nào? sao chứ?” Bởi vì bà đỡ cùng ra, Chu Thừa mặc kệ con trai, hỏi bà đỡ ngay.


      Sắc mặt bà đỡ được tốt, bà : "Đứa bé chưa đủ tháng, người lớn dùng hết sức lực mới sinh bé ra. Bây giờ tuy cháu bé bình an chào đời nhưng người lớn ... tạm thời vẫn ổn. Nhưng tôi đoán tình hình khả quan, có băng huyết hay chưa biết, vẫn là nhanh để đại phu khám."


      Có thể băng huyết là chuyện chết người với sản phụ.


      Ai nấy đều thay đổi sắc mặt.


      Chu lão thái thái quan tâm đến việc nhìn thấy cháu nội nữa, Khổng ma ma bế em bé cũng nóng ruột. Chu Thừa Duệ nhìn con mà chạy kêu người mời tiểu Hàn thái y. Sau đó tự mình vào phòng bế Tô thị sang phòng mới dọn dẹp, Tô thị mệt quá ngất, bèn ở bên cạnh nhìn tiểu Hàn thái y khám.


      Tiểu Hàn thái y chuẩn bị bắt mạch cho Tô thị, nha đầu bên đột nhiên hét lên: "Chảy máu, nhị thái thái chảy máu rồi!"


      Tiểu Hàn thái y biến sắc, vội vàng mở hộp thuốc ra, bà đỡ và đại phu khác chạy từ bên ngoài vào, đẩy Chu Thừa Duệ sang bên.


      Sau canh giờ vội vã rối ren, Tiểu Hàn thái y đầy mồ hôi trán với Chu Thừa Duệ, "Mạng cứu về, nhưng sau này thể sinh nữa."


      Chu Thừa Duệ cảm giác tim mình run lên. Tô thị vất vả lắm mới có thai, có nghĩa là cơ thể nàng ta có vấn đề gì, nên từ đó tỉ tê với , nàng muốn sinh cho ít nhất bốn đứa con.


      Nếu ... Nếu lát nữa nàng thức dậy, biết được chuyện thể sinh nữa, biết có thể chấp nhận được .


      Nhìn vẻ mặt của , đều là nam nhân nên tiểu Hàn thái y hiểu, vỗ vai , "Ta khám cho cháu bé."


      Chu Thừa Duệ chỉ gật đầu.


      Bé con chưa có tên nằm ngủ trong chiếc nôi của mình, tiểu Hàn thái y tiến lên xem xét và : "Cháu bé hơi yếu nhưng cũng tệ. có vấn đề gì lớn. Nhanh tìm nhũ mẫu tốt nuôi nấng kĩ lưỡng. Tháng đầu tiên, cứ cách năm ngày ta đến đây khám cho cháu, nếu có bất kì chuyện gì, mọi người phải nhanh chóng tìm ta."


      Chu Thừa Duệ trịnh trọng đáp lại.


      Chu Thừa Vũ gửi 100 lượng bạc phí khám bệnh, tiễn tiểu Hàn thái y ra ngoài. Bà đỡ được mười lượng, đại phu Thiên Kim đường được năm mươi lượng. Ngoại trừ phí khám bệnh, Chu gia còn tặng quà cảm ơn vì người lớn và trẻ em bình an khỏe mạnh.


      Tuy bảo đứa trẻ sinh ra thuận lợi, Tô thị cũng sao, nhưng đến hừng đông, vẫn chưa mời được nhũ mẫu, nên phải là đúng thời điểm thẩm vấn.


      Chu Thừa Vũ thăm cháu trai xong, liền dẫn Hồ Ngọc Nhu và Hồ Ngọc Tiên về đại phòng.


      Mặc dù rất muộn, nhưng Chu Thừa Vũ vẫn hỏi Hồ Ngọc Tiên, rốt cuộc Tô thị tìm nàng làm gì và có phát sinh chuyện gì .


      Hồ Ngọc Tiên sợ người rể này, vội giọng kể lại, "... đó, muội chọc tức tỷ ấy, chỉ là có những lời thể cho người khác biết nên muội im lặng ."


      Chu Thừa Vũ gật đầu : "Được rồi, ta biết, muội về nghỉ ngơi ."


      Đây là tin nàng à?


      Hồ Ngọc Tiên chắc chắn, nhìn Hồ Ngọc Nhu như thể cầu cứu, thấy chị gật đầu với nàng, liền nhanh chân chạy .


      Chu Thừa Vũ tới đóng cửa lại, lúc quay lại với Hồ Ngọc Nhu: " phải là nàng hay tứ muội chọc giận ta, mà là ta. E là ta sinh non do bị ta dọa sợ."


      Chu Thừa Vũ nhớ lại là do nghe Hồ Ngọc Tiên kể lại, đường về, chàng nghe Tô thị phàn nàn, nên nhắc nhở nàng ta đôi câu, ngờ lại khiến nàng ta sinh non.


      May là cả hai mẹ con họ đều sao, nếu tội của chàng rất nghiêm trọng. Mà ... mà giờ chàng vẫn có tội, vì Tô thị thể sinh con được nữa.


      Chu Thừa Vũ nhớ lại sau khi Tô thị mang thai, Chu Thừa Duệ lải nhải với chàng gì mà phải sinh vài nhóc tì, dặn dò : "Chỗ nhị đệ muội, nàng đừng lại với ta việc tổn hại cơ thể thể sinh con, mai nhớ dặn dò bọn hạ nhân nữa."


      gật đầu, thấy Chu Thừa Vũ có vẻ hối hận, : "Chàng nhắc nhở nàng ta, đương nhiên có lý của chàng. Nàng ta ... nàng ta làm sai gì đó, mới có tật giật mình. Chàng đừng quá tự trách."


      Đâu phải vì nàng ta có thai mà cả thế giới đều phải nhường nhịn nàng ta. tin rằng Chu Thừa Vũ phải người rảnh rỗi kiếm chuyện, Tô thị làm gây chuyện chỉ lần. Lần trước chàng tính toán, bây giờ càng thể ra tay.


      Chu Thừa Vũ gật đầu, nhưng xua tan được niềm ray rứt. Cho dù Tô thị có sai, nhưng nàng ta mang thai con của em trai và sắp sinh, chàng nên làm vậy, phải cẩn thận mới đúng!


      Lỡ mà mẹ con họ có chuyện, sao chàng có thể nhìn mặt nhị đệ!


      Là do gần đây quá bộn bề công vụ, là chàng nóng nảy.

      ·


      Ngày hôm sau Tô thị tỉnh lại, mặt trời lên rất cao, ánh nắng ngày xuân ấm áp chiếu vào mặt nàng, làm da trắng nõn như giấy của nàng ta có chút sức sống.


      Tâm trạng của nàng ta cũng rất tốt, trước khi ngất hôm qua, nàng nhìn mặt con trai, bà đỡ cho hay sao cả, nên nàng ngất trong niềm sung sướng.


      "Con đâu? Mau cho thiếp ôm con cái nào!" Chu Thừa Duệ vừa vào cửa, Tô thị liền hỏi.


      Chu Thừa Duệ vừa chọn nhũ mẫu, sáng sớm Chu Thừa Vũ tìm đến ba nhũ mẫu, chọn hai người ở lại, vừa rồi mới bảo người cho con bú.


      Thế nên, đáp: "Nhũ mẫu cho con bú, nào no ôm sang. Nàng tự lo cho mình trước, đói bụng chưa, ta cho phòng bếp hầm canh gà rồi, để ta sai người mang lên."

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 100. Yên tâm , ta giết hay bán ả.


      Sau khi Tô thị ăn sáng, nhũ mẫu bế cậu bé sang.


      Lúc Tiểu Chiêu chào đời, Chu Thừa Duệ có ở nhà, nên biết cách bế em bé, vẫn là Tô thị đưa tay ôm con từ tay nhũ mẫu.


      Mặc dù đêm qua, nhóc cũng uống sữa, nhưng nhìn ban ngày trông gầy hơn đêm qua. Tô thị đau lòng, tức đỏe hoe mắt.


      Khổng ma ma đứng ở bên vội vàng : "Thái thái, ngài thể khóc trong tháng, ngài cố nhịn chút. Hôm qua, tiểu Hàn thái y cũng rằng thiếu gia chỉ là hơi yếu ớt, sao, nuôi dưỡng kĩ càng ổn thôi, ngài chớ lo lắng.”


      Nhưng nếu sinh non sao con yếu ớt thế này chứ.


      Sau cùng Tô thị vẫn bật khóc, chỉ là vội lấy tay lau , thấy đứa con trai gầy gò tay ngủ say vì ăn no, liền với Chu Thừa Duệ: "Chàng lấy tên cho con chưa, phu quân?"


      Trước khi cậu bé chào đời, Tô thị nghĩ ra rất nhiều tên. Nàng nghĩ tất cả đều hay, nhưng rồi cảm thấy đều xứng với con trai mình, thế nên giao cho cha bé chọn.


      Chu Thừa Duệ chưa nghĩ tới, đứa sinh non lâu như vậy, ngày hôm qua bận rộn đến mức có tâm tư nghĩ tới.


      Giờ nghe Tô thị hỏi, nhớ lại những cái tên mà Tô thị đặt trước đó, chọn cái: "... vậy đặt tên Chu Ngạn Hữu !"


      Thế hệ này của nhà họ Chu có chữ lót là Ngạn, tên là Chu Ngạn Hữu, Tô thị hiểu ngay ý của Chu Thừa Duệ. Cu cậu sinh non lại gầy yếu hơn đứa trẻ bình thường, Chu Thừa Duệ đặt tên cho con ngụ ý cậu được trời cao phù hộ.


      Mặc dù nàng vẫn cảm thấy tên này xứng với con trai mình, nhưng giờ nhìn con thế này, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Cho dù đặt bao nhiêu hi vọng lên người con cũng đợi cho con có cơ thể hoàn thiện, trước hết khỏe mạnh rồi mới tính.


      “Chu Ngạn Hữu.” Nàng khẽ niệm tên, sau đó nhìn xuống vòng tay của mình, “Hữu ca nhi, tên con là Chu Ngạn Hữu, là cha con đặt đấy, có ưng nào?”


      Chu Ngạn Hữu ngủ rất say, hiển nhiên có bất kỳ phản ứng nào.


      Chu Thừa Duệ kêu nhũ mẫu ôm con ra ngoài ngủ, lại đuổi hết hạ nhân ra ngoài, sau đó kéo cái ghế đẩu ba chân ngồi ở bên giường, hỏi: "A Tĩnh, nàng cho ta biết, tại sao nàng sinh non? Nàng có biết đêm qua nàng nguy hiểm đến mức nào , ta lo lắng đến mức biết làm gì, nếu có đại ca đến tọa trấn và mời tiểu Hàn thái y, ta dám nghĩ nàng ra sao."


      Chu Thừa Duệ chỉ lấn cấn với vợ chứ hề giận nàng, nên nhưng khi tính mạng nàng gặp nguy hiểm, lòng muốn cứu nàng. Và bây giờ ... vợ vì sinh trưởng tử mà tổn hại cơ thể dẫn đến sinh được nữa. thực muốn tính toán gì với nàng, chỉ muốn biết ràng mọi chuyện, để rồi giải quyết nha đầu kia. Mọi chuyện cứ thế trôi qua.


      Tại sao nàng động thai rồi sinh non?


      Là nhức đầu vì hồ đồ của Chu lão thái thái, vì tức Hồ Ngọc Tiên, vì sợ Chu Thừa Vũ, hay là vì về đến phòng, biết được Chu Thừa Duệ lại đến phòng Thanh di nương. Nhưng nàng ta thể bất cứ lí do nào đó, dù cam lòng cũng phải lắc đầu.


      “Thiếp cũng biết, tự dưng đau bụng thôi.” Ánh mắt lóe lên, nàng ta cúi đầu khẽ đáp.


      Chu Thừa Duệ biết nàng dối, nhưng muốn biết nguyên nhân, tiếp chuyện: " thế do Ngọc Chi dối. Ả ta nàng từ đại phòng về, sắc mặt rất tệ. Còn ly gián rằng phải đại tẩu chính là Hồ tứ tiểu thư khiến nàng động thai. nha đầu như vậy, nhất định phải giải quyết, bằng ngày nào đó lại vô cớ gây rối, lại đặt điều lung tung!"


      Ngọc Chi là đại nha hoàn hồi môn của Tô thị. Ban đầu ả chỉ là nha hoàn nhị đẳng, bây giờ là đại nha hoàn 18 tuổi, đến tuổi ra phủ. Ngoại trừ Quản ma ma, Tô thị cũng quan tâm nàng ta, nên dự định kiếm mối tốt để gả nàng ta trong năm nay.


      Thế nên, hôm qua, Ngọc Chi mới tức giận, bất bình cho Tô thị như vậy.


      Nghe Chu Thừa Duệ kể, sắc mặt Tô thị đột nhiên thay đổi, nàng ta nghĩ ngợi rồi : "Phu quân à, nha đầu đó ... biết chuyện. Có lẽ ả thấy thiếp gặp nguy hiểm, liền hoang mang lựa lời. Phu quân à, chàng cũng biết tình cảm nàng ta với thiếp, lại giỏi giang khóe léo, thiếp giữ nàng ta đến tuổi này là có lỗi với nàng ta, thiếp... "


      Chu Thừa Duệ thấy Tô thị vẫn còn ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân nên lắc đầu ngắt lời: "A Tĩnh, nàng nghe kỹ chưa? Ả ta làm sai. Ả ta vu oan đại tẩu và Hồ tứ tiểu thư, lại ly gián quan hệ hai phòng chúng ta. Nàng vẫn muốn cầu xin cho nha đầu như vậy sao?"


      Nhưng, nhưng sao nàng có thể trơ mắt nhìn Ngọc Chi bị trừng phạt.


      Tô thị ngốc. Khổng ma ma vì bị đánh nên mới xa cách với nàng ta. Nếu Ngọc Chi bị phạt, thậm chí bị đuổi khỏi nhà họ Chu những người hầu còn lại của nhị phòng, còn lại bao nhiêu người sẵn lòng làm việc cho nàng nữa đây?


      Chu Thừa Duệ thấy nàng ta như vậy, bèn hỏi: "Hay là nàng cho rằng Ngọc dối. là đại tẩu hay Hồ tứ tiểu thư chọc tức đến nỗi khiến nàng động thai? Nếu là , chỉ cần có chứng cứ, ta và đại ca lấy lại công bằng cho nàng!"


      Nàng ta đến đại phòng gặp đại tẩu mà gặp Hồ Ngọc Tiển, quả Hồ Ngọc Tiên chọc tức nàng, nhưng bảo nàng gì đây? Nếu nàng ra, người sai ràng là nàng!


      Tô thị chỉ biết lắc đầu ngao ngán.


      Chu Thừa Duệ đứng dậy, do dự chút, vỗ lên vai nàng ta, : “ vậy, nàng đừng quan tâm chuyện Ngọc Chi, lo chăm sóc bản thân và Hữu ca nhi mới phải!”


      Tô thị bất đắc dĩ, nhưng còn cách nào khác, chỉ có thể tỏ ra yếu đuối cầu xin, "Phu quân, cho dù muốn trừng phạt Ngọc Chi, cũng xin chàng nhìn phần nàng ta hầu thiếp thiếp nhiều năm như vậy, có công lao cũng có khổ lao, có thể… đừng phạt quá nặng được phu quân?"


      Chu Thừa Duệ thầm thở dài, : “Yên tâm , ta giết hay bán ả.” tại huynh trưởng làm việc dưới trướng của Thái tử, thể để nha đầu Ngọc Chi ra ngoài, đưa thẳng đến thôn trang là được, nửa đời còn lại của ả cứ ở lại thôn trang.


      Tô thị đoán được kế hoạch của Chu Thừa Duệ, nghĩ đến người tốt như Ngọc Chi lại phải sống khổ sở, gả cho gã thô lỗ ở thôn trang đến cuối đời. Nàng ta thấy ấm ức khó chịu vô cớ.


      Ra riêng! Nàng nhất định phải ra riêng!


      Bây giờ, nàng có đủ chồng con bên cạnh. Nàng phải có cuộc sống muốn làm gì làm, người bên cạnh muốn làm gì làm, bao giờ nhịn nhục, chịu ấm ức vì đại phòng nữa!


      ·


      Sau khi bị Chu Thừa Vũ hỏi vào đêm qua, Hồ Ngọc Tiên yên tâm phần nào. tại, nàng nghe tin ả nha đầu vu oan nàng bị đuổi khỏi nhà họ Chu, nàng mới hoàn toàn yên tâm. Tuy rằng nàng chọc tức Tô thị, nhưng khi Tô thị tỉnh lại giải thích cho nàng, vẫn khiến nàng khỏi cảm động.


      Nhưng khi nàng thăm Tô thị, bị từ chối gặp với lý do nàng ta nghỉ ngơi.


      nàng nghĩ nhiều, nghĩ Tô thị nghỉ ngơi .


      Vì biết Hồ Ngọc Ngu có thai, nên nàng qua chơi. Ai dè chị ngủ, bèn ngồi bên ngoài may yếm cho cháu trai hoặc cháu chưa chào đời.


      Chu Thừa Vũ ra ngoài từ sáng sớm. Tối qua ngủ quá muộn, nên đến khi mặt trời lên cao, bụng kêu rột rột, Hồ Ngọc Nhu mới thức giấc.


      Sau khi sửa sang và mặc quần áo mới, ra thấy Hồ Ngọc Tiên thêu ngũ độc áo gần phân nửa suốt cả buổi sáng. ngáp dài : "Muội thêu bao lâu rồi? Để xa ra, coi chừng hư mắt."


      Tuy Hồ Ngọc Tiên có tính bốc đồng, nhưng khi đụng đến thêu thùa may vá, nàng nhất định có thể nằm ngồi yên hơn hai canh giờ. Bấy giờ nghe Hồ Ngọc Nhu , nàng cử động vai, lắc lắc tay rồi lại dụi mắt, quả thực mệt muốn xỉu mà.


      “Đại tỷ, tỷ xem muội thêu cho cháu bé của muội nè.” nàng đưa cho chị như dâng bảo vật, chờ chị nhìn nhìn, rồi . “Ả nha đầu vu oan chúng ta bị đuổi rồi. Chắc là Tô tỷ tỷ tỉnh lại giải thích ra lẽ rồi. Ban nãy muội đến thăm Tô tỷ tỷ nhưng tỷ ấy ngủ rồi, biết cơ thể tỷ ấy thế nào."


      Người có tấm lòng nhân đạo hiểu được cảm ơn là điều tốt, nhưng dính vào Tô thị thể nhắc nhở em mình: “Sau này muội cách xa nàng ta được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nếu có việc gì đừng tìm nàng ta.”


      Hồ Ngọc Tiên khó hiểu, nghĩ rằng Tô thị là người tốt, tại sao lại phải xa cách?


      nàng nhìn Hồ Ngọc Nhu, và đột nhiên nhớ lại mới bắt đầu ở nhà họ Chu. Quản ma ma dặn dò nàng ta: Tô thị hãm hại chị và rể ... Sau đó, Tô thị giải thích với nàng là do Chu lão thái thái căn dặn nàng ta, mà nàng ta là con dâu, còn lão thái thái là mẹ chồng, mẹ chồng dạy con dâu phải nghe.


      Về phần lễ trung thu, Tô thị chưa giải thích, chỉ e Tô thị muốn làm xấu mặt chị , ý đồ xấu xa. Hồ Ngọc Tiên cãi được, bèn im lặng.


      Hồ Ngọc Nhu nhìn vẻ mặt Hồ Ngọc Tiên có lệ, khỏi đau đầu, cuối cùng chỉ có thể nhấn mạnh lần nữa: "Muội chỉ cần nhớ chuyện hôm qua thôi. Muội chỉ là cho nàng ta biết xảy ra chuyện gì, mà nàng ta giận đến mức sinh non. Cũng may là nàng ta sao, chứ lỡ mà có chuyện, muội nghĩ lại xem nha đầu đó vu oan tỷ muội chúng ta ra sao, cho dù có bằng chứng, chúng ta cũng phải cắn răng chịu oan đấy.


      "Hơn nữa, Ngọc Tiên, đâu phải muội biết ta và nàng ta có xích mích Nếu muội đứng bên phe nàng ta, người trong phủ nhìn ta như thế nào, nàng ta nhìn ta ra sao? Ngọc tiên, rốt cuộc là muội thân với nàng ta hơn hay với tỷ tỷ của muội hơn?"


      Hồ Ngọc Nhu đến mức này, Hồ Ngọc Nhu lập tức lo lắng, "Đương nhiên là thân với đại tỷ hơn, đại tỷ cứu muội thoát khỏi bể khổ. Muội biết ơn tỷ cả đời." Ngập ngừng, nàng kiên định tiếp: "Đại tỷ cứ yên tâm, ngày sau muội qua lại với tỷ ấy nữa. Cho dù tỷ ấy có chủ động gặp muội, muội cũng dốc lòng tìm lý do tránh!"


      Đây phải là kế lâu dài, Tô thị giỏi đối nhân xử thế, mới bao lâu mà nàng ta dụ dỗ Ngọc Tiên tốt với nàng ta. Tốt nhất nên để Ngọc Tiên phát bộ mặt của nàng ta.


      Hồ Ngọc Nhu thầm hạ quyết tâm, sau này có giao chiến với Tô thị, phải để Hồ Ngọc Tiên chứng kiến tận mắt, nghe tận tai, chỉ thế mới bị Tô thị lừa gạt, tránh hậu hoạn về sau.


      Thực ra, nếu phải nàng còn , muốn gả nàng cho rồi. Nhưng ở tuổi này, ở đại chỉ là học sinh trung học, nhận ra mình có gánh nặng đường dài, phải kiên nhẫn và dạy nàng tốt.


      ·


      Thắm thoát 9 ngày trôi qua. Hôm nay là ngày kết thúc của kì thi mùa xuân.


      Khi rời khỏi phòng thi, dù xưa nay sức khỏe của Triệu Tịch Ngôn luôn tốt, cũng cảm thây đầu óc choáng váng và dưới chân hẫng. Chỉ có điều y lo lắng cho cha Triệu, được chen lấn trước cửa phòng thi, chỉ đành chờ ở ngoài cửa.


      Mà ngay khi bước ra, Lương Minh Nguyên sớm bỏ rơi hạ nhân, nhìn thấy y. Sau khi từ nhà họ Chu về lần trước, nàng biết được nhân phẩm của Hồ Ngọc Nhu và biết cảnh ngộ tại của Triệu Tịch Ngôn. nàng ở nhà suy ngẫm ba ngày, rồi quyết định bỏ qua.


      Nhà họ Hồ đối xử tệ bạc với nàng là , nàng vốn nghĩ rằng nếu có cơ hội, nhất định báo thù Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển, thậm chí là cha, nàng cũng khiến ông sống khó yên.


      Nhưng Hồ Ngọc Nhu đó báo thù thay nàng. Mà người nàng quan tâm duy nhất- Tứ muội- nàng ta cũng chăm lo tử tế, nên nàng có ý định nhận lại tứ muội.


      Lương phu nhân cho phép nàng được chọn chồng, nên phải tìm biểu ca và nối lại tiền duyên.


      Người dần ít , nhưng cha Triệu vẫn chưa ra ngoài, Lương Minh Nguyên thu hết dũng khí, từ từ tiến đến từng bước, "Ơ ... công tử cho hỏi, công tử có gặp ca ca ta hay ?"


      Giọng dịu dàng mềm mại, nghe vào tai lại có chút quen tai, Triệu Tịch Ngôn hơi chấn động, lập tức quay đầu lại nhìn. Chỉ trông thấy bé khoảng mười hai, mười ba tuổi, mặc áo vàng nhạt, khuôn mặt tròn tròn trắng trắng, đôi mắt tròn xoe nhìn mình.


      người xa lạ.


      Đôi mắt Triệu Tịch Ngôn xẹt qua vẻ thất vọng, nhưng y vẫn kiên nhẫn hỏi: "Ca ca nương là ai?"


      Lương Minh Nguyên : "... Lương Thành Vân."


      Triệu Tịch Ngôn lắc đầu, "Ta biết."


      Biểu ca lạnh lùng.


      Lương Minh Nguyên thầm nghĩ như vậy, nhưng nhìn hai má hõm sâu của y, dưới mí mắt xanh đen, vẻ mặt bơ phờ, nàng khó lòng trách móc.


      nàng đau khổ tột cùng, chỉ muốn kéo Triệu Tịch Ngôn ra ngoài và đưa người về nhà bằng xe ngựa của mình.


      Thấy ý rời , còn tha thiết mong chờ nhìn mình, Triệu Tịch Ngôn đành phải giải thích: "Ta là cử nhân ở nơi khác, chỉ quen biết vài người chung quê, quen biết nhân sĩ nơi khác."


      Lương Minh Nguyên gật đầu, bắt chuyện, "Huynh biết à, vậy huynh ... chờ người sao?"


      Triệu Tịch Ngôn gật đầu, nhưng chưa kịp đáp lời bóng người lao tới từ phía sau Lương Minh Nguyên. Thấy người nọ sắp va chạm với Lương Minh Nguyên, Triệu Tịch Ngôn theo bản năng vươn tay kéo người vào, ngờ mình cũng thụt lùi theo quán tính.


      Lương Minh Nguyên giơ tay ôm lấy y.

      Còn bóng người lao tới hét lên "Biểu ca", nhưng kịp thu đà bèn lao thẳng vào bức tường mà vừa nãy Triệu Tịch Ngôn dựa, bị va chạm mạnh, hai mắt nàng ta nổ đôm đóm, choáng váng ngã xuống.


      Triệu Tịch Ngôn và Lương Minh Nguyên quay đầu nhìn sang, vừa nhìn thấy khuôn mặt của nàng ta, hai người đều đồng thời mở to mắt.
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 101. Biểu ca, muội tìm huynh rất vất vả, cực khổ lắm mới tìm được huynh!


      Người này mặc áo quần rách tươm bẩn thỉu, tóc tai loạn xạ, còn bê bết mồ hôi nhấm nhem mặt. Và gương mặt ... hốc hác, da sần sùi và đen sạm rất nhiều, nhưng đôi mắt rất to, cũng có thần thái.


      Hồ Ngọc Uyển! ai khác- Hồ Ngọc Uyển, tàn tạ giống tiểu nương mười mấy tuổi!


      ra, nếu phải tiếng kêu “Biểu ca” và giọng quen thuộc, hai người dám xác định được đây là Hồ Ngọc Uyển.


      Hồ Ngọc Uyển ngồi mặt đất, nhưng ngẩng đầu lên, đôi mắt vô thần bỗng sáng rỡ khi thấy Triệu Tịch Ngôn. Nàng ta lên tiếng, chưa kịp nước mắt rơi trước, "Biểu ca, muội tìm huynh rất vất vả, cực khổ lắm mới tìm được huynh!"


      Triệu Tịch Ngôn vốn là người mềm lòng, thấy Hồ Ngọc Uyển đáng thương như vậy, vô thức bước lên. Nhưng khi chân vừa giơ ra, như chợt nhớ đến điều gì đó, rồi y lại thu chân lại.


      Ánh mắt của y đầy thương cảm bỗng trở nên lạnh lẽo, nhìn Hồ Ngọc Uyển giống như nhìn người xa lạ, mà giống như nhìn người chết hơn.


      Nhưng Hồ Ngọc Uyển dường như nhận ra chán ghét của Triệu Tịch Ngôn đối với mình, nàng ta cố gắng đứng dậy tới trước mặt Triệu Tịch Ngôn, "Biểu ca, muội xin lỗi huynh, muội biết mình sai rồi, muội có lỗi với đại tỷ, muội có lỗi với huynh. Muội biết cữu cữu muốn đối phó huynh, đối phó với mẫu và phụ, nếu biết muội cản …” Nàng ta vừa vừa chạy đến trước mặt Triệu Tịch Ngôn, muốn cầm tay y.


      Triệu Tịch Ngôn lùi lại với vẻ mặt căm ghét, thèm nhìn nàng ta.


      Lúc này, Hồ Ngọc Uyển nhận ra Triệu Tịch Ngôn căm ghét nàng ta, lập tức bật khóc, "Biểu ca ...muội tìm huynh vất vả rồi. Cực khổ lắm mới tìm được huynh. Biểu ca, muội đói quá ... ” Nàng ta sờ lên bụng mình, trông đáng thương.


      Triệu Tịch Ngôn nhấc chân định rời , nghe được lời này chỉ dừng lại, song lại dứt khoát sải bước rời .


      Hồ Ngọc Uyển đáng thương, nhưng còn đáng hận hơn.


      Hận nàng ta hại A Nhu, hận nàng ta cho rằng còn A Nhu cưới nàng ta, hận nàng có người mẹ là Tiết thị, hận nàng có người cậu là tiết Sĩ Văn, hận nàng ... biết tự lượng sức mình trốn nhà đến Kinh thành!


      Triệu Tịch Ngôn muốn để ý đến nàng ta chút nào.


      Nếu phải cha Triệu còn chưa ra, y rồi.


      Lương Minh Nguyên nhìn bóng lưng gầy yếu của Hồ Ngọc Uyển mà có chút sững sờ, đây là tam muội muội sao? tam muội muội khi xưa kiêu ngạo hống hách đến mức cái gì cũng phải hơn nàng, thậm chí vì thầm thích biểu ca, mà gài bẫy đẩy mình gả cho Chu huyện lệnh đây ư?


      ngờ nàng ta có ngày hôm nay.


      Hồ Ngọc Uyển nhìn bóng lưng tuyệt tình của Triệu Tịch Ngôn, nhích từng bước tiến lên phía trước, nhưng dám tiến lên nữa. Nàng ta tuyệt vọng, trốn nhà sau vụ cãi vã với mẹ, nàng ta cho rằng đuổi theo biểu ca, xin lỗi biểu ca là biểu ca tha thứ cho mình. Chỉ là ngờ, rời khỏi nhà, lại gặp nhiều chuyện như vậy.


      Đầu tiên, nàng ngồi xe ngựa bị tên đánh xe cướp hết bạc.


      Sau đó, nàng gặp cặp vợ chồng ‘tốt bụng’ đường, nhưng họ muốn bán nàng. Sau khi trốn thoát, nàng có bạc, chỉ còn bộ quần áo rách nát.


      Sau bao khó khăn vất vả đến Kinh thành, cuối cùng cũng gặp được biểu ca, nhưng biểu ca lại mặc kệ nàng.


      Nàng phải làm sao đây?


      Nàng muốn về nhà, mà cũng có bạc để về.


      Hơn nữa, nàng dám về nhà mình.


      Nàng mím môi, quyết định hay ở đều dựa vào Triệu Tịch Ngôn.


      Cho dù em này có ra sao, bản tính vẫn như xưa. Lương Minh Nguyên đến gần nàng ta, chỉ cần nhìn lướt qua vẻ lén lút của nàng ta liền biết ý đồ của nàng ta ngay. Thực ra Lương Minh Nguyên có chút thương hại Hồ Ngọc Uyển, nhưng nhớ lại chuyện ly kì trải qua và bị ép chết, liền lạnh lòng.


      Lúc này, các học trò tham gia thi đều sắp về hết mà chưa thấy đâu cha Triệu đâu, khỏi lo lắng, hỏi thăm.


      Hồ thị đứng ngoài ngóng trông, rốt cuộc tìm vào. Bà ta để ý tới Lương Minh Nguyên nhưng để ý Hồ Ngọc Uyển bên cạnh. Bà ta ngơ ngác lúc mới dám nhận ra, sau khi nhận ra, khỏi cười hả dạ.


      .” Hồ Ngọc Uyển cũng nhận ra bà ta.


      Hồ thị cong môi giễu cợt: "Ăn mày đâu ra mà cũng dám vào chỗ này? Dám đến thánh địa của người đọc sách. Cút, cút . Ai là của ngươi, đừng thấy sang bắt quàng làm họ!"


      Trong ký ức của Hồ Ngọc Uyển, Hồ thị luôn nắm tay nàng, luôn miệng bảo tốt với con tốt với ai. Nhưng ngờ gặp lại, lại nhận được cái châm chọc của bà ta.


      " ..." Tiếng kêu đầy tủi thân, sau đó nàng ta hé miệng nhưng biết gì.


      Hồ thị lại muốn gì đó, Lương Minh Nguyên bước đến bắt tay bà ta, "Triệu bá mẫu, Triệu bá phụ còn chưa có ra, Triệu công tử vừa vào tìm, bá mẫu có muốn vào tìm xem?"


      Hồ thị quay sang, nhìn thấy nương mặc áo gấm, tay đeo vòng khắc hình hoa sen, ai đây? nàng kêu bà là Triệu bá mẫu, kêu Tịch Ngôn là công tử, lẽ nào chưa yết bảng, có người đến bắt rể?


      Hồ thị khỏi ngẩng đầu đánh giá kĩ Lương Minh Nguyên, người đeo vàng bạc, tuy còn vẻ phúng phính lại trẻ con, điển hình của quý nữ dễ bắt chẹt. biết nàng có địa vị gì, nếu thành đôi với Tịch Ngôn, làm con dâu nhà bà cũng tệ lắm.


      Suy nghĩ vài vòng, bà mỉm cười với Lương Minh Nguyên, "Được, vậy ta tìm Triệ bá phụ của con, chắc do ổng chậm."


      Lương Minh Nguyên tiện theo, đành ở lại chờ.


      Hồ Ngọc Uyển sớm nhìn đối đãi khác biệt giữa nàng ta và Lương Minh Nguyên. Nàng ta vốn chú ý kẻ xa lạ, nhưng giờ nghĩ lại, ban nãy biểu ca bảo vệ con nhóc này, con nhóc này lại có liêm sỉ ôm biểu ca của nàng ta!


      Hồ Ngọc Uyển giận điên người, chạy tới hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi, Ngươi với biểu ca của ta có quan hệ gì?" Cái giọng điệu này, nếu phải nàng hiểu , e là hiểu lầm nàng ta và Triệu Tịch Ngôn mờ ám với nhau.


      Lương Minh Nguyên hiểu bản tính của tam muội, biết nàng ta chịu nổi điều gì nhất. nàng khinh thường nàng ta, giọng điệu thờ ơ: "Ăn mày thúi ở đâu đến xin cơm, ngươi có tư cách hỏi ta sao? Sao tự mình soi gương, hèn gì Triệu công tử thèm đếm xỉa đến ngươi."


      Quả nhiên, Hồ Ngọc Uyển tức run người.


      Nàng ta phải vượt qua muôn vàn khó khăn, gian nan cực khổ, đến được Kinh thành biết đường. Mọi ấm ức đều trào dâng lên ngay lúc này. Nàng ta mở to đôi mắt trừng Lương Minh Nguyên, đôi mắt đỏ hoe. Trước khi nàng ta muốn xông lên xé xác mình, Lương Minh Nguyên vẫy tay ra hiệu.


      Vừa rồi bọn hạ nhân kịp thời bảo vệ Lương Minh Nguyên, bọn họ lo sợ, bây giờ Quận chúa ra hiệu, bọn họ lập tức xông ra bao vây Hồ Ngọc Uyển.


      Hồ Ngọc Uyển muốn làm loạn, tay chân bị khống chế.


      Nàng ta muốn la lên, bị nhét giẻ vào mồm..


      Ngoài việc hốt hoảng kinh hoàng khóc lóc, nàng ta biết nên làm gì.


      Lương Minh Nguyên nhìn thoáng qua, cha Triệu được Triệu Tịch Ngôn và Hồ thị đỡ ra, nàng khoát tay cho hạ nhân thả Hồ Ngọc Uyển ra. Hồ Ngọc Uyển cũng dám khóc lóc làm ầm ĩ. Lương Minh Nguyên nhìn nàng ta, đến cùng cũng là em ruột, nàng sống tốt và thù được Hồ Ngọc Nhu khác báo giúp. Cứ thế . gặp được nàng ta, cũng thể nhìn nàng ta chết thảm hại ở Kinh thành được.


      Trông nàng ta thế này, áng chừng ngoại trừ thân xác đó còn gì khác.


      Lương Minh Nguyên tháo hầu bao bên hông, về phía Hồ Ngọc Uyển. Nàng ta run lên mỗi khi bước chân nàng đến gần. Nàng ta ngừng ngả người về phía sau, Lương Minh Nguyên kéo nàng lại, dúi vào tay nàng ta dưới ống tay áo cái hầu bao khoảng hai lượng bạc. Xung quanh nơi này có rất nhiều người nghèo, Hồ Ngọc Nhu lại là nương, nếu lỡ có ai biết được, e là nàng ta còn mạng ra khỏi đây.


      Hồ Ngọc Uyển sờ sờ bạc vụn trong tay, khó hiểu nhìn Lương Minh Nguyên.


      Lương Minh Nguyên : "Về nhà !"


      Hồ Ngọc Uyển sững sờ, : "Ta về!"


      Lương Minh Nguyên cũng sửng sốt, trả lời: "Tùy ngươi."


      Các nàng còn chung huyết thống, nàng cho chút lộ phí đủ để nàng ta no bụng về đến huyện Trường Châu, chỉ có thể giúp nhiêu đâu thôi.

      Giúp nhiều hơn nữa có lỗi với bản thân mình.


      Nàng ta xứng.


      Bây giờ, nàng và biểu ca gặp nhau mà như hai người xa lạ?


      Lương Minh Nguyên đứng dậy và sải bước về phía Hồ thị và Triệu Tịch Ngôn. Khi đến gần, nàng phát cha Triệu ngất xỉu, mặt tái xanh, môi tím tái, trông rất đáng sợ. Hồ thị bộ đến, nỡ lòng dùng tiền thuê xe ngựa, tại thuê được xe ngựa, nên Triệu Tịch Ngôn quyết định tự mình cõng cha Triệu.


      Bản thân vì thi cử mà bị hành hạ bán sống bán chết, sao cõng nổi người khác được. Lương Minh Nguyên vội vàng : " xe ngựa của ta, ta đưa các ngươi đến y quán."


      Hồ thị liếc nhìn nàng, nhanh nhảu đáp ứng Nhưng Triệu Tịch Ngôn lại nghi ngờ nhìn nàng, " phải đợi đại ca của sao?"


      Lương Minh Nguyên lại phải dối, "Ta đợi lâu, có lẽ huynh trưởng được người khác đón về nhà rồi. Mà huynh đừng nghĩ ngợi nữa, việc cấp bách bây giờ là xem bệnh cho bá phụ."


      Đừng kì thi mùa xuân, thi hương hằng năm đều có vô số người qua khỏi. Hồ thị cũng lo sợ, Triệu Tịch Ngôn cũng biết nặng , cũng lo phụ thân qua được.


      Lương Minh Nguyên bận tâm vẻ đồng ý của các bà tử và nha hoàn theo sau, nàng mời ba người nhà họ Triệu lên xe ngựa. Trong khi họ dường đến Thiên kim đường, Hồ Ngọc Uyển lê đôi giày hỏng và theo suốt chặng đường.


      Nhưng mà đôi chân sao nhanh bằng xe ngựa.


      Sau khi cha Triệu được đưa đến Thiên kim đường, ông ấy sớm tỉnh lại, thực ra do ông bị áp lực tâm lý quá lớn, cộng với môi trường trong phòng thi kém cỏi, nên nhất thời mệt xỉu, đáng lo ngại.


      Bốc thuốc xong là có thể về. Lương Minh Nguyên tiện bắt chuyện với Triệu Tịch Ngôn, bèn trò chuyện với Hồ thị, cuối cùng đưa họ về nhà và tìm ra nơi sống tại của nhà họ Triệu.


      Hồ thị vô cùng hài lòng với nương hoàn toàn xa lạ trước mắt. Có con dâu ngoan ngoãn làm kiêu như vậy, sau này đương nhiên chuyện gì cũng nghe lời bà, nhanh thôi, bà trở thành lão phu nhân được hưởng phúc.


      Thế nên, khi Triệu Tịch Ngôn dìu cha Triệu vào nhà, bà nắm tay Lương Minh Nguyên, ta thiết mời: " nương tốt bụng, hôm nay đạ ta con rất nhiều. Hay là trưa nay, con ở lại ăn bữa rau dưa nhé?"
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 102. Còn con sao, con có ưng tiểu nương nào ?


      Cha Triệu cũng có vấn đề gì lớn, Hồ thị yên tâm, nụ cười mặt lúc này rất rạng rỡ.


      Lương Minh Nguyên nhìn, khỏi nghĩ đến hai chuyện.


      Chuyện đầu tiên là sau khi biểu ca đậu tú tài, bà chưa bao giờ cười như thế mỗi khi nhìn thấy nàng. Mỗi lúc gặp nàng, ánh mắt bà nhìn nàng đầy bắt bẻ, bản thân nàng đều phải tự nhủ e là bản thân mình có chỗ nào sơ sót, chưa đủ tư cách làm nương tử tú tài.


      Những ngày trong kí ức, nàng luôn biết ơn bà.


      Mẹ ruột mất sớm, sinh nàng chưa bao lâu rời khỏi thế gian. Sau khi cha cưới Tiết thị, đối với nàng như cha ghẻ. Ông chỉ biết quan tâm bằng miệng, hễ Tiết thị xấu nàng, ông đều tin răm rắp. Bản thân nàng rất nhiều lần cắn răng chịu đựng. Khi đó, chính chỉ dạy nàng, hề chê ghét tranh thủ hủy bỏ hôn ước, đương nhiên nàng biết ơn vô vàn.


      Có điều… Hồ Ngọc Tiên thể nào dối.


      Đây chính là chuyện thứ hai. Hôm đó Hồ Ngọc Tiên bị nàng đe dọa dụ dỗ, tất tần mọi chuyện xảy ra của nhà họ Hồ. Lương Minh Nguyên quan tâm nhất là Triệu Tịch Ngôn, nên hỏi về chàng ta, về nhà họ Triệu, tất nhiên thể bỏ sót Hồ thị.


      nàng nhớ kĩ lời Hồ Ngọc Tiên . ra nàng muốn tin Hồ thị làm như vậy, vì bà là trưởng bối thân thiết nhất với nàng từ đến lớn, thậm chí xem bà như mẹ ruột.


      người mẹ, sao có thể khi con bị bắt nạt mà ra được câu ‘sao ngươi chết !’


      Lương Minh Nguyên gật đầu, đồng ý ở lại, muốn xem ý đồ của Hồ thị.


      Vốn dĩ nàng muốn che giấu thân phận của mình, bởi vì khoảng cách địa vị giữa nàng và Triệu Tịch Ngôn quá chênh lệch. nàng sợ Triệu Tịch Ngôn biết được, tránh xa mình. Nhưng bây giờ, nàng biết cho Triệu Tịch Ngôn biết bằng cách nào.


      nàng sợ Triệu Tịch Ngôn chấp nhận được chuyện mượn xác hoàn hồn.


      Lương Minh Nguyên bằng lòng ở lại, Hồ thị đương nhiên rất vui, vì có khách quý nên bà sai người mua thêm thức ăn. Bà dẫn lương Minh Nguyên vào bếp, vừa lấy nguyên liệu ra nấu ăn vừa trò chuyện với nàng.


      Vì thói quen, nàng lập tức ngồi xổm xuống, muốn phụ giúp bà.


      Có điều vừa duỗi tay ra, song nàng bừng tỉnh. Vì thế nàng vừa đưa tay sờ lên lá cải xanh, vừa ra vẻ tò mò : "Đây là gì vậy Triệu bá mẫu?"


      “Rau xanh.” Hồ thị đáp.


      Bà buồn vui lẫn lộn, vui vì nàng ta là đại tiểu thư chính cống, buồn vì cả rau cũng biết. Đây... nàng biết nấu ăn, chẳng phải sau này Tịch Ngôn cưới về, bà là mẹ chồng mà ăn được bữa cơm do con dâu nấu sao?


      sao, bà có thể tự tay dạy mà.


      Nghĩ thế, nỗi phiền muộn bỗng dưng biến mất, bà nhìn Lương Minh Nguyên cười : " biết tiểu nương tên gì, sống ở đâu?"


      Lương Minh Nguyên đương nhiên nhận thấy hài lòng của bà với mình. Mà người trước mặt trước giờ chưa từng cười tươi với mình bao giờ. nàng thầm tin tưởng Hồ Ngọc Tiên hơn, chịu đựng khó chịu trong lòng, bày ra vẻ bé ngây thơ.


      Lương Minh Nguyên chạy ra cửa kiểm tra, sau đó quay lại, vội : "Con họ Lương, tên là Lương Minh Nguyên, là Quận chúa phủ Túc Thân Vương. Nhưng mà Triệu bá mẫu đừng cho Triệu công tử biết, con sợ huynh ấy biết quan tâm con."


      So với huyện Trường Châu, phái nữ ở Kinh thành có vẻ cởi mở hơn, Lương Minh Nguyên cũng nghe qua. Có lẽ bắt đầu từ Phúc An công chúa và Đại trưởng công chúa, còn có Trắc phi của Thái tử điện hạ đương thời. Mặc dù nàng theo vào cửa và ra lời này với Hồ thị có hơi vượt khuôn phép, nhưng nàng mong muốn nối lại tiền duyên với biểu ca hơn, rảnh để ý nhiều.


      Quận ... Quận chúa nương nương?!


      Hồ thị mở to mắt, như thể bị cái bánh to từ rơi rơi xuống đầu mà choáng váng, nhìn Lương Minh Nguyên hồi lâu mà chưa hoàn hồn lại. Trời ạ, là Quận chúa nương nương đấy, chỉ thua Công chúa bậc thôi!


      Tịch Ngôn còn chưa đậu trạng nguyên mà có Quận chúa theo về nhà!


      Nếu mà đậu rồi, chẳng phải lọt vào mắt xanh của Công chúa sao!


      Hồ thị suy nghĩ miên man, rồi lại cảm thán con người nên quá tham lam, con dâu bà là Quận chúa nương nương là tốt lắm rồi. Bà ta hoàn hồn lại, đúng vậy, gật đầu với Lương Minh Nguyên, "Được được được, ta , hứa ."


      Thái độ của Hồ thị vô cùng lộ liễu, Lương Minh Nguyên nghĩ nhân lúc Tịch Ngôn có mặt phải hỏi thẳng bà: "Triệu bá mẫu này, Triệu công tử cũng gần 20 rồi, biết hồi ở quê ...huynh ấy đính hôn chưa?"


      Hồ thị ngờ Lương Minh Nguyên lại thẳng thắn đến mức này, có chút dè dặt của nương, trong lòng bà tức khắc hơi khinh thường. Nhưng nghĩ đến thân phận Quận chúa của nàng ta, đến cùng là nhà bà ta chiếm hời, nên đè nén khinh thường dám lộ ra.


      , có.” Bà mỉm cười, “Tịch Ngôn là niềm hy vọng của Triệu gia. Nhà bá mẫu muốn Tịch Ngôn bị phân tâm nên hứa hôn sớm. Đợi khi nào thi đậu, bên nhà thông gia cũng xem trọng hơn. Hơn nữa ... " Bà hài lòng đánh giá nàng từ xuống dưới, "Hơn nữa, có thể cưới thê tử tốt."


      Suy nghĩ của bà ta sáng như ban ngày, bà ta rất tự giác khen ngợi Lương Minh Nguyên.


      Còn Lương Minh Nguyên khỏi cứng người, dường như quen biết Hồ thị.


      Sao bà ta có thể dối lưu loát đến mức mặt đỏ tim đập?


      Bà ta mới gặp lại Hồ Ngọc Uyển, chỉ sáng nay thôi!


      “Triệu bá mẫu cũng có lý.” nàng chỉ có thể giả vờ ngượng ngùng theo lời bà, nhưng sau khi xong liền chuyển đề tài. “Có điều Triệu bá mẫu phải chắc chắn là nhé, chứ dối để mà bị phát là tổ phụ và ca ca nhà con để yên cho Triệu công tử và Triệu gia đâu. Dù sao , quê quán của mọi người chỉ là vùng bé, phái đại người tra, cũng có thể tra ràng gốc gác chuyện mấy đời."


      Tim Hồ thị bỗng đập thình thịch.


      Đúng vậy, chuyện này thể lừa gạt. Lương Minh Nguyên là tiểu Quận chúa phủ Túc Thân Vương! Địa vị của Quận chúa khá cao, Túc Thân Vương... hẳn là đại nhân vật muốn giết ai giết nhỉ?


      "Ơ, à, ra ..." Hồ thị sợ hãi trong lòng, liền lộ ra mặt, "Tịch Ngôn từng đính hôn, chỉ là đính hôn từ bé, là chất nữ nhà mẹ đẻ, hai đứa gặp mặt chẳng được mấy lần. Sau đó nha đầu đó ham giàu chê nghèo, leo lên quyền quý gả cho Huyện lệnh đại nhân của quê ta, thế nên ta mới Tịch Ngôn chưa có đính hôn.”


      Ham giàu chê nghèo? Leo lên quyền quý?


      Nàng treo cổ tự tử, bà có nhớ hay !


      Lương Minh Nguyên giận đỏ mắt, chỉ tay vào Hồ thị, suýt chút nữa mở miệng chất vấn bà ta. Bỗng, sau lưng nàng vang lên tiếng quát nóng nảy, "Mẹ, mẹ bậy bạ gì đó! Con và biểu muội là thanh mai trúc mã, chúng con vốn sắp thành thân. Chẳng qua là do cữu mẫu và tam biểu muội gài bẫy hãm hại, muội ấy tự tử thành, bất đắc dĩ bị ép gả!"


      Triệu Tịch Ngôn thể chịu đựng được việc Hồ thị hất nước bẩn lên người Hồ Ngọc Nhu. Mặc dù y biết là thích hợp nhưng vẫn thẳng thừng : "Chuyện này là lỗi của mẹ ta, là lỗi của ta, biểu muội của ta hề có lỗi nào!" Lương Minh Nguyên quay đầu sang nhìn , hiểu sao lại giàn giụa nước mắt. Triệu Tịch Ngôn nghĩ đến ý đồ trong lời của Hồ thị, lại nghĩ tới gần gũi khó hiểu của Lương Minh Nguyên, lạnh lùng : "Vị tiểu thư này, đa tạ hôm nay giúp đỡ. Nhưng Triệu gia miếu , Triệu mỗ tiễn tiểu thư ra ngoài!"


      Lương Minh Nguyên phớt lờ Hồ thị vừa xấu hổ vừa nhục nhã. nàng theo Triệu Tịch Ngôn với tâm tình khó tả, nước mắt rơi như mưa, vừa cảm động muốn khóc vừa sung sướng muốn cười.


      Xe ngựa của Lương Minh Nguyên đợi ở đầu ngõ, Triệu Tịch Ngôn chỉ đưa nàng tới đầu ngõ rồi dừng lại. "Hôm nay đa tạ tiểu thư ra tay giúp đỡ, Triệu mỗ có gì báo đáp, chỉ gửi chút phí xe ngựa, mong tiểu thư đừng chê.” Y ôm quyền hành lễ, sau đó cầm hai nén bạc, mỗi nén 5 lượng đưa cho bà tử canh cửa bên cạnh.


      đợi Lương Minh Nguyên đáp lại, lại hành lễ rồi xoay người rời .


      Nàng cản lại.


      Nàng lấy hai nén bạc từ bà tử, cầm chặt trong tay, nước mắt lại tuôn trào.


      Còn may, biểu ca thay lòng, biểu ca vẫn lòng.


      Bộ dạng của nàng khiến tất cả hạ nhân sợ hãi, vội vã vây quanh nàng.


      ·


      Lương Minh Nguyên ra ngoài từ sáng sớm, Lương Thành Vân cũng kêu gã sai vặt chuẩn bị xe ngựa. Trẻ con ở độ tuổi này là tuổi ăn tuổi học, những cái khác , chỉ tính việc cậu nghiêm túc học với tiên sinh vài ngày, lưu loát được vài câu xã giao.


      Thế nên, hôm nay cậu được phép ra ngoài chơi ngày.


      Mà ở Kinh thành, ngoại trừ phủ Túc Thân Vương, cậu chỉ từng đến nhà họ Chu, mà người mà cậu quen biết trừ người nhà họ Chu ra, thậm chí cậu còn chưa biết hết người trong phủ Túc Thân Vương. Thế nên ra ngoài chơi, tự nhiên là đến nhà họ Chu.


      Thất gia nhà Túc Thân Vương tìm đến cửa, bởi vì ban đầu được Chu Thừa Duệ cứu, lại có chút quan hệ với đại phòng, cho nên người giữ cửa tự nhiên dám ngăn cản. Sau khi báo và được Hồ Ngọc Nhu cho mời, bèn dẫn Lương Thành Vân vào.


      Sau khi Tô thị sinh con, mẹ của nàng ta- Tô phu nhân cứ hai ba ngày là qua thăm, vừa khéo hôm nay bà đến thăm. Vừa xuống xe, bà ta liền nhìn thấy xe ngựa của phủ Túc Thân Vương, nhìn thấy bóng lưng của Lương Thành Vân, thầm nhớ đến lời than thở của con , sắc mặt cũng phủ sương.


      Hồ Ngọc Nhu biết chuyện này. Lương Thành Vân muốn gặp , thể gặp. Có điều giờ biết Lương Thành Vân ra mười hai tuổi, dù quan tâm, nhưng thể mặc kệ dư luận. Nếu và Lương Thành Vân gặp mặt riêng trong phòng, hợp khuôn phép.


      Có điều đại phòng có con nít, nhị phòng do Tô thị làm chủ, nên muốn đón Tiểu Chiêu sang tiếp khách, Chu Thừa Vũ có ở nhà, cho nên nghĩ lui, quyết định gặp khách ở viện Chu lão thái thái.


      Lương Thừa Vân có trí nhớ rất tốt, nhìn thấy lộ trình là hiểu đến chỗ Chu lão thái thái, trong lòng đột nhiên hơi vui. Nhưng chờ đến chính phòng, nhìn Chu lão thái thái và Hồ Ngọc Nhu tươi cười tiếp đón, cậu lại vui lên.


      “Thành Vân bái kiến lão thái thái.” Sau khi vào cửa, cậu chào Chu lão thái thái trông rất ra dáng, sau đó nghiêng người đến trước mặt Hồ Ngọc Nhu “Nhu Nhu tỷ.”


      Mấy thằng nhóc choai choai là tuổi nghịch ngợm nhất, Chu lão thái thái cười tươi, nhìn thấy hành động của Lương Thành Vân, nét mặt lại thay đổi, kéo cậu lại gần, "Tiểu Vân này, đến cạnh bà này. Nhu Nhu tỷ mang thai, sợ va chạm, con đừng đến gần nàng."


      Hồ Ngọc Nhu ngồi xuống, tuy rằng nghĩ Lương Thừa Vân va chạm , nhưng để con trai lớn ngần này lẽo đẽo theo cũng kì, cho nên quan tâm. Trái lại với cậu: "Sao Tiểu Vân lại đến đây mình? Sao đệ rủ muội muội qua chơi luôn?"


      Lương Thành Vân cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, lâu sau, cậu mới cảm giác được cơn giận của mình rốt cuộc tan hết. Có điều, giọng cậu cũng lạnh dần, "Mới sáng sớm nó ra cửa, đến trường thi, theo đuổi nam nhân."


      Lương Thành Vân câu ngắn lưu loát, nhưng câu dài, vẫn còn hơi vấp.


      Cậu vừa dứt lời, Chu lão thái thái lập tức sửng sốt, "Tiểu Vân, lời này thể lung tung."


      Tim Hồ Ngọc Nhu đập thình thịch, hỏi: “Nàng ấy đến trường thi?"


      Nhìn ra Hồ Ngọc Nhu có hứng thú, Lương Thành Vân chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang, “Ừa, phải lần đầu … nàng bắt rể.” Đây là do cậu nghe lén Lương đại phu nhân và Lương Minh Nguyên tâm , cậu nhớ kĩ lắm.


      Cậu hiểu lắm nghĩa bắt rể, nhưng Chu lão thái thái khỏi phì cười, dù sao cũng ở phòng riêng của bà ta, Lương Thành Vân lại nhắc đến hai lần, bà ta với Hồ Ngọc Nhu: "Tiểu quận chúa và Tiểu Vân bằng tuổi, cũng đến tuổi đính hôn rồi, tháng sau thi là yết bảng, đúng là thời điểm tốt để bắt rể." Bà xong, nổi ý muốn đùa, bèn trêu câu: "Tiểu Vân, muội muội con đều biết bắt rể, còn con sao, con có ưng tiểu nương nào ?"


      Ưng tiểu nương?


      có, các tiểu nương rất đáng ghét, Lương Minh Nguyên cũng đáng ghét lắm.


      Mấy nha đầu trong phòng của cậu cũng đáng ghét, chả thích đứa nào!


      Lương Thành Vân lắc đầu, ánh mắt lắc lắc rồi rơi người Hồ Ngọc Nhu, cậu chỉ tay vào bụng , hỏi Chu lão thái thái: "Nhu Nhu tỷ thai, trong bụng tỷ ấy… có tiểu bảo bảo?"


      Chu lão thái thái gật đầu, “Đúng vậy!” rồi mỉm cười, “Nếu là bé trai, sau này con có thể chơi với bé. Nếu là bé … con lớn tuổi hơn bé rất nhiều, con có muốn chơi với bé ? "


      Lương Thành Vân mím môi, nhưng trả lời.


      Tiểu Chiêu loạng choạng chạy vào, vừa vào lao thẳng vào lòng Chu lão thái thái, sau đó được bà bế lên đặt ở đùi, tò mò nhìn Lương Thành Vân. Thấy cậu cứ cúi đầu mím môi, Tiểu Chiêu tò mò đưa tay chọc thẳng vào mặt cậu.


      bé mới lớn thêm tuổi, năng cũng lưu loát hơn, "Ca ca sao vậy?"


      Lương Thành Vân giật mình, lập tức lùi lại bước.


      “Đừng chạm vào ta!” Cậu hung dữ nạt Tiểu Chiêu.


      Tiểu Chiêu tuy là thứ xuất nhưng vẫn luôn được sủng ái, đây là lần đầu tiên bị khiển trách. bé nhếch miệng, kinh ngạc nhìn Lương Thành Vân, sau đó quay đầu nhào vào trong vòng tay của Chu lão thái thái bật khóc.


      Lương Thành Vân hoàn toàn cảm thấy có lỗi, nhân lúc Chu lão thái thái để dỗ dành Tiểu Chiêu, cậu lặng lẽ nhích người đến bên cạnh Hồ Ngọc Nhu. Cậu gì, chỉ đứng bên cạnh , thậm chí dám nắm cánh tay vì nhớ đến lần trước cho.


      Chỉ có vẻ mặt đáng thương cầu xin Hồ Ngọc Nhu: "Nhu Nhu tỷ, đệ muốn chơi với muội ấy, đệ muốn ăn bánh đường."
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :