1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      hóng biến:yoyo63::yoyo63::yoyo63:

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 11. Tỷ muội cùng hầu chung chồng, nhắc tới quả là chuyện kinh tởm.


      Chân trước Hồ Lĩnh mang vẻ mặt buồn rầu rời khỏi, chân sau Văn di nươngliền lên tiếngmuốn .


      Tiết thị lạnh lùng nhìn Hồ Ngọc Tiên, : "Lời gì nên , lời gì nên , ta nghĩ lòng các người hiểu . Nếu lão gia mà biết gì đó, ta tìm ai cả, chỉ cần tìm Hồ Nam!"


      Hồ Nam là con trai út của Văn di nương, năm nay lên tám, chuyển ra ngoại viện ở.


      Văn di nương hiểu, dù Hồ Lĩnh có tình cảm với Tiết thị hay còn đệ đệ nhà mẹ đẻ Tiết thị chống lưng, đây là cơ sở để bảo vệ địa vị Tiết thị thể lay chuyển được. Nếu nàng đối nghịch với Tiết thị, chắc chắn có kết cục tốt đẹp.


      “Phu nhân sao vậy, thiếp thân đâu biết cái gì, muốn cũng đâu có cách nào để ạ.”. Nàng cười làm lành .


      Lúc này Tiết thị mới mất kiên nhẫn khoát tay.


      Bọn họ vừa rời , mắt Hồ Ngọc Uyểnđảo vòng, tới kéo Tiết thị, "Nương, người lại để cha ra ngoài như thế này, lát nữa nếu ông ấy thực đưa con qua Chu gia làm sao bây giờ? Con quan tâm, chết con cũng ! "


      Tiết thị hận chết đứa con ngu xuẩn này mà.


      Bà dí tay mạnh vào trán Hồ Ngọc Uyển, lúc này mới : " dặn con rồi, cái gì cũng phải nghe nương, có nương ở đây đảm bảo cho con cầu được ước thấy! Vậy mà con đây, trước tiên suýt bị Hồ Ngọc Tiên phát . Sau lại chọc cho cha con ghét, nghĩ nếu mà cha condùng đầu óc thêm chút nữa chuyện này kết thúc như tại đâu! "


      Hồ Ngọc Uyểnchả để ý: "Biết biết, có cữu cữu ở đây, sợ gì chứ?"


      Có cữu cữu ở đây ngay cả Chu huyện lệnh còn phải sợ, cần gì sợ cha biết chứ?


      Mặc dù vô cùng thương đứa con này, nhưng thấy thái độ con quáthờ ơ, lại nghĩ chính mình vì chuyện này mà lo lắng sợ hãi mấy ngày liền ngủ yên giấc.Trong nháy mắt bà kìm được lửa giận trong lòng, bản nănggiơ tay ra. cái tát rơi má Hồ Ngọc Uyển.


      "Ba" tiếng giòn tang, Hồ Ngọc uyển choáng váng cả người.


      Từ đến lớn, nàng muốn cái gì đều có cái đó, đây là lần đầu tiên bị đánh! Miệng nàng vừa mở, muốn khóc la liền.


      Tiết thị hạ giọng, lạnh lùng : "Cữu cữu ngươi, có cữu cữu người còn có mợ của ngươi, chuyện hai chuyện đều là rắc rối, số lần càng nhiều, ngươi nhìn cho cữu cữu ngươi còn muốn giúp chúng ta nữa ! Huống hồ chuyện lần này, ngươi lòng là cho đây là chuyện sao? Chu Thừa Vũ đó mặc dù chỉ là huyện lệnh nho , nhưng ngươi có biết ai đứng sau ? Lần này ta tốn nhiều tâm tư như vậy, chính là nghĩ tốt nhất là nên kinh động đến cữu cữu của ngươi. Bằng chọc giận đến Chu Thừa Vũ, ngay cả cữu cữu ngươi cũng chả cứu được chúng ta đâu! "


      Nếu Hồ Ngọc Uyển phải trước đó đòi sống đòi chết, Tiết thị tạo ra sai lầm ngu xuẩn như thế. Trong mấy ngày nay, bà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, mặt sợ Chu gia bên kia cóđộng tĩnh gì, mặt sợ Hồ Lĩnh tìm ra manh mối gì đó.


      "Đó là, chuyện này nếu thuận thuận lợi lợi mà xong, tốt, tiếp đến tất nhiên là ngươi được gả ngàn tốt vạn tốt, nhưng ngươi có nghĩ cho ta với đệ đệ ngươi có được gì ? Ta phải ở lại Hồ gia này suốt đời, đệ đệ ngươi phía sau còn gã Hồ Nam nữa đấy." Bà nghĩ tới đứa con tùy hứng làm bậy, có chút nào để ý tới bà. Đáy lòng Tiết thị cũng sinh ra mấy phần chua xót.


      May mắn thay, Hồ Ngọc Nhubị bà nuôi dưỡng ra tính tình nhu nhược, bằng thể tưởng tượng ra những gì bàphải đối mặt sau khi việc bị phơi bày.


      Hồ Ngọc Uyển vị đánh choáng váng, song cũng bị mắng đến ngây người.


      Tiết thịkhông lòng dạ nào nữa, kéo nàng ấy: "Đứng dậy về phòng . có ta phân phó, ngươi được phép , cho phép ngươi ra ngoài!"


      Hồ Lĩnh bên nàythì được thuận lợi.


      Chuyện hậu trạch Huyện nha há có thể dễ hỏi thăm như vậy. Tới trưa, hai bữa cơm ông còn chưa ăn tới khi bụng réo vang mới lếch về nhà. Vốn muốn tới chỗ Tiết thị, nhưng nghĩ việc này thể để nó như vậy mà xong được, rốt cuộc vẫn là qua bên đó.


      Tiết thị nhìn sắc mặt ông, biết rằng mọi chuyện chắc ổn, nên bà gì cả.


      Hồ Lĩnh nghĩ tới chuyện tốt trưởng nữ làm, đối với thê tử quả thực khó ngóc đầu lên được,"Nguyệt Thu, chuyện hậu trạch huyện nha ta nghe được gì cả, nàng ......nàng bây giờ chúng ta nên làm cái gì mới tốt đây?"


      Đôi mắt Tiết thị sưng phồng như quả hạc đào, Hồ Lĩnh xong, bà chỉ thở dài.

      "Nếu là vậy, có lẽ A Nhu nóirõ chân tướng với Chu đại nhân, mà Chu

      gia ban đầu chỉ có Chu lão phu nhân với nha đầu bên người gặp qua A Uyển, sợ là tới giờ còn chưa phát ." Bà vừa vừa nghẹn ngào, "Là A Uyển nhà chúng ta có phúc phận đó, chuyện dưới mắt thành kết cục định. Nếu là A Nhu sống tốt, cứ để vậy ! ”


      Hồ Lĩnh liền giật mình, "Đây, sao để vậy được?" mối hôn nhân tốt, nếu cứ cho trưởng nữ dễ dàng đoạt được, ông làm cha như vậy sao có thể đối mặt với tam nữ nhi?


      Tiết thị cười khổ thở dài, "Lão gia là lo lắng Chu đại nhân trách tội A Nhu sao? Ta cũng nghĩ đến, nhưng bên kia còn lên tiếng, tức là A Nhu có chút bản lĩnh. Nếu vậy, chúng ta trước hết cũng giấu , tới khi A Nhu được Chu đại nhân sủng ái chúng ta mới đem chân tướng ra. Lúc đó chắc Chu đại nhân nỡ trách tội A Nhu đâu. "


      "Nguyệt Thu!" Hồ Lĩnh tiến lên hai bước, nắm chặt tay Tiết thị, nhất thời cảm động biết gì.


      Tiết thị : "Ta gả cho lão gia, con của lão gia chính là con của ta, A Nhu hay A Uyển, với ta đều như nhau. Nếu nàng được hạnh phúc, ta làm mẫu thân cũng vui vẻ mấy phần."


      Cảm động qua Hồ Lĩnh tỉnh táo lại, lắc đầu và :" được, nếu chúng ta , chuyện này tương đương với gạt hôn. Ngày sau Chu đại nhân biết chân tướng, thậm chí thích A Nhu, nhưng đối với chúng nổi giận gấp đôi. "


      Hơn nữa, trưởng nữ xem tam nữ nhi là kẻ thù, ghét Tiết thị, ông sợ lúc đó trưởng nữ bịa lung tung. Chưa kể nàng cướp hôn này, mà là người khác tính kế, vậy coi như nguy. Những lời này thể thẳng cho Tiết thị, nhưng nếu trưởng nữ làm thế, vậy đâu thể chuyện gì tốt đều để cho nàng, tránh cho nàng tham lam vô độ, tấc lại thước biết sợ trời cao đất rộng là gì.


      Tiết thị thuận theo hỏi: "Làm thế nào mới phải đây?"


      Hồ Lĩnh : "Chúng ta trước cứ giả như chưa biết chuyện gì. Chờ ba ngày lại mặt mới thấy sai người, liền thẳng với Chu đại nhân!"


      Ngược lại Tiết thị lo lắng, "vậy vạn nhất ... Chu đại nhân với A Uyển ..."


      Tỷ muội cùng hầu chung chồng, nhắc tới quả là chuyện khiến người ta kinh tởm. Tam nữ nhi coi như bị thiệt thòi lớn, ngàn vạn thể để nàng bị người ta phỉ nhổ. Còn như trưởng nữ ở đó, cho dùnàng làm sai cỡ nào, cuối cùng cũng chỉ là đứa trẻ đáng thương từ có mẹ, làm cha chỉ có thể tha thứ cho nàng lần. Cho nên thể để nàng về, ngày sau ở Chu gia khổ sở mà sống.


      Hồ Lĩnh nhân tiện : “Ta đáp ứng chuyện này, ta thể để cả hai đứa con đều đưa qua Chu gia. Chu đại nhân nếu có thể hiểu được, ta cho của hồi môn A Nhu thêm ba phần. Nếu ngài ấy thông, vậy đưa A Nhu về, sau này kiếm cho nàng gia đình gả là tốt rồi. Còn A Uyển, ta lòng nỡ.”


      Chính Chu đại nhân có thể ngậm bồ hòn(23) nuốt trôi được, sao mà biết xấu hổ nhận thêm ba phần hồi môn. Còn nếu ngậm bồ hòn này vô, trong sạch Hồ Ngọc Nhu còn, danh tiếng bị phá hư, Triệu gia đương nhiên thèm đứa con dâu như vậy, vừa vặn muốn gả đâu gả.

      (23) Ngậm bồ hòn: phải nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng (tựa như phải ngậm bồ hòn), mà bề ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ.


      Ngược lại ăn khớp với dự định của Tiết thị trước đó.


      Trong lòng bà hài lòng, mặt lại giống như vừa nhớ tới. "Chuyện vậy rồi. Triệu gia bên kia, dù sao chúng ta cũng nên cho muội muội lời giải thích mới phải."


      Triệu gia! Haiz, trưởng nữ đúng là đứa phiền phức, là bản thân mình rồi, nhưng để lại mớ chuyệnphiền lòng cho người khác!


      "Để sau ba ngày lại mặt rồi tính, chỉ có thể riêng với muội muội thôi. Mắt thấy Tịch Nghiêm sắp tới thi hương rồi, ngoài miệng đừng gì để thằng bé phân tâm.". Nhớ tới cháu trai và muội muội, trong lòng Hồ Lĩnh áy náy cực kì.


      Trưởng nữ thể gả rồi, Tịch Nghiêm bên đó làm sao bây giờ?


      Tam nữ nhi ... sau lưng Tam nữ nhi có cậu em vợ, gả cho Tịch Nghiêm gả quá thấp, khỏi quá uất ức.


      Mặt trời xuống núi, những chiếc đèn lồng đỏ trong tiểu viện dần dần sáng lên.


      Tú Vân nhanh chóng đến cửa phòng, giọng : "Phu nhân, tới giờ cơm tối, người muốn ăn gì ạ, nô tỳ đến phòng bếp bưng lên."


      Hồ Ngọc Nhu ngây ngốc ngày cũng hoàn hồn lại, trong bụng hơi nghi ngờ, tân nương cửa mới vào cửa ngày, chả lẽ bữa cơm cũng chả ăn cùng được sao? Hoặc là , đây là do Chu Thừa Vũ căn dặn, bởi vì sớm hay muộn cũng đưa , nên bớt tiếp xúc lúc nào bớt lúc ấy à?.


      Nghĩ nghĩ, Hồ Ngọc Nhu thèm ăn chút nào.


      A Quỳnh thấy vậy, đành phải ra với Tú Vân:"Tú Vân tỷ nhìn xem có gì, tùy ý mang đến hai món chay, với thêm bát cháo là đủ rồi"


      Tú Vân cười trả lời: "Tốt, vậy ta trước."


      Quay vào phòng, A Quỳnh khuyên Hồ Ngọc Nhu, "Tiểu thư, dù lòng người khó chịu, cũng nên ăn gì đó, nếu thân thể khôngchịu được."


      A Quỳnh đâu biết tâm tư Hồ Ngọc Nhu, chỉ cho rằng còn lấn cấn về Triệu Tịch Nghiêm.


      Hồ Ngọc Nhu cũng muốn với ấy,lòng dạ thay đổi quá nhanh, ra mọi người chỉ nghi ngờ. Đặc biệt, A Quỳnh, người luôn luôn ở cạnh tiểu nguyên chủ,hiểu tiểu nguyên chủ nhất. tại chỉ có thể cố gắng thể ra vẻ đau buồn, tránh chuyện, sợ rằng lộ ra sai sót bất cứ lúc nào.


      May làlúc này thực đangbị nghẹn trong lòng, cần phải giả bộ.


      Đầu gật , : "Ta biết, em theo tôi cả ngày, xuống . Lát nữa tôi ăn cơm, em qua dọn dẹp là được."


      Đuổi A Quỳnh rồi, Hồ Ngọc nhuthừa dịp trời tối lên phòng .


      Vừa những chiếc đèn lồng đỏ treo trong tiểu việnvừa thầm suy nghĩ, buổi trưa Chu Thừa Vũ cũng quay lại, đêm nay sợ cũng trở về rồi. ta nghĩ trả mình về dĩ nhiên muốn tiếp xúc với mình, cũng biết biểu sáng nay của mình có hữu dụng hay , nếu vô dụng… biết có nên cầu xin ta nhỉ.


      Mặc kệ thế nào cũng muốn về Hồ gia. có thể cầu xin ta làm chỗ dựa cho mình, để mang A Quỳnh và Quản ma ma ra ngoài sống nhỉ? Nếu muốn ở lại huyện Trường Châu mà , có chỗ dựa là quan phụ mẫu huyện, hẳn là ai dám bắt nạt ấy chứ.


      Suy nghĩ miên man, cứ vậy ở ngoài cửa tiểu viện.


      Đúng lúc này truyền ra giọng Tú Vân: "Phu nhân hai bữa đều ăn, buổi tối chỉ muốn ăn đồ thanh đạm với cháo, nô tỳ xem phu nhân có vẻ được vui."


      Tiếp đến, là thanh Chu Thừa Vũ thở dài , "Biết rồi, đưa "


      P/S: chưa thấy ông cha nào mà khốn kiếp vậy luôn (╬ ̄皿  ̄). tên của nam phụ hồi đầu là Triệu Tịch Nghiêm, sau lại thấy là Triệu Tịch Ngôn, gần cuối chính văn là Triệu Tịch Nghiêm, ra phiên ngoại lại là Triệu Tịch Ngôn. Nhức đầu quớ, mình chỉnh lại cho nó hòa hợp từ đầu tới cuối là Triệu Tịch Nghiêm nhé, đừng ai bắt lỗi cả 囧 囧
      Tiểu Ly 1111, Ameri, noair31 others thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 12. Hồ đại tiểu thư này, sinh ra xinh đẹp như vậy, ngược lại y lỗ gì.


      Hồ Ngọc Nhu nhanh chóng trở lại phòng.


      Chẳng bao lâu, Tú Vân đến đưa cơm. Các món bên trongbày ra bàn tương tự, ngoài bát cháo đậu xanh bách hợp bên cạnh, có bốn món chay như rau xào với hai loại rau trộn khác. Có thể thấy được phòng bếp Chu gia cũng dám bỏ bê tân phu nhân. Mà Tú Vân, ấy cũng là người rất hiểu quy củ như vậy.


      *cháo đậu xanh bách hợp:

      [​IMG]
      [​IMG]

      "Được rồi, ngươi cũng xuống dưới dùng cơm ." Hồ Ngọc Nhu đuổi người.


      Thấy Chu Thừa Vũ nhất quyết đến, ngồi xuống bàn ăn ăn miếng rồi thêm miếng. Nghĩ tới chuyệnmai sau ăn hết ngon miệng, nhưng sợ buổi tối bị đói, giờ đó ăn uống cũng tốt, nên ít nhiều cũng phải ăn mấy chút mới được.


      Đêm nay, Chu Thừa Vũ ở lại thư phòng.


      Hồ Ngọc Nhu như bánh rán nướng qua qua lại lại tới nửa đêm, trời sáng như cái bánh quai chèo* mới nhắm mắt lại ngủ chút.

      *tìm mạng thấy hình cụ thể, ai thắc mắc search gg ca ca


      Ngày thứ hai rời giường, dưới mí mắt xanhđen mảnh, dọa A Quỳnh lo lắng gấp đến độ kêu lên : "Tiểu thư, sao thế này là sao thế ôi, đây đây cầm trứng gà lăn qua lăn lại cũng tan hết được."


      Tan hết tan hết thôi, có thể gọi Chu Thừa Vũ đến đây xem thử được .


      Thấy mặt Hồ Ngọc Nhu là dáng vẻ ứ thèm quan tâm, A Quỳnh quay sang đóng cửa, trở lại liền ngồi xổm xuống bên cạnh Hồ Ngọc Nhu : "Tiểu thư, người đến cùng có ý định thế nào đây?"


      Nàng vốn dĩ thấy tiểu thư phấn chấn, tưởng rằng tiểu thư lên kế hoạch sống hòa thuận với Chu đại nhân rồi, nhưng mà đêm qua Chu đại nhân căn bản về tân phòng ngủ! Hôm nay, tiểu thư trông thế này, nếu quay về Hồ gia, phải chờ phu nhân và tam tiểu thư cười vào bản mặt hay sao? Hơn nữa với thân phận tiểu thư, nếu phu nhân và tam tiểu thư cái gì đó, liệu Chu đại nhân có hiểu nhầm tiểu thư đây?


      A Quỳnh là thiếp thân nha đầu của , có số chuyện thể được, nhưng có số chuyện nhất định phải cho nàng ràng.


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ nghĩ, thuận miệng : "Chị với Chu đại nhân mặc dù còn chưa là vợ chồng thực , nhưng mang danh vợ chồng, dù chị có tự nguyện hay , đây là chuyện thể nào thay đổi được. Cho nên biểu ca bên đó…A Quỳnh, mai sau em đừng nhắc lại. Chu đại nhân biết thân phận của chị rồi, trước mắt chỉ có thể thuận theo ngài ấy.Nếu ngài ấy cho chị ở lại, chị thuận tiện học cách làm thê tử hiền ngài ấy.Còn nếu như muốn, chị cũng có ý định quay về Hồ gia đâu. ”


      A Quỳnh giật mình, nghĩ tới ý tứ trong lời nó của Hồ Ngọc Nhu, nước mắt liền rơi lộp bộp xuống.


      “Tiểu thư!”. nàng ôm lấy chân Hồ Ngọc Nhu khóc. "Dù người đâu, nô tỳ đều theo! Nô tỳ muốn hầu hạ tiểu thư cả đời!"


      Ở thời đại xa lạ này, Hồ Ngọc Nhu cũng sợ hãi có mình. sờ sờ tóc A Quỳnh, trái tim bất giác mền nhũn, tốt thế này, tiểu nguyên chủ chở che, cũng phải che chở nàng phải.


      Mà tiểu nương nguyên chủ, chỉ mong muốn cho dù ấy luân hồi, hoặc như bản thân gặp được duyên kì ngộ, đều có được thương sủng ái hạnh phúc suốt đời.


      "Được rồi, cứ quyết định như vậy ." Hồ Ngọc Nhu , rồi kéo A Quỳnh đứng dậy, " rửa mặt nhanh , chúng ta phải lên đường ngay đấy."


      A Quỳnh bị đánh ra ngoài, Hồ Ngọc Nhu bây giờnhìn vào chính mình trong gương đồng, dưới mắt đen xanh, sắc mặt nhợt nhạt, làm thế nào cũng nhìn ra dáng vẻ vui mừng của tân nương tử cả. cười cười với gương đồng, chọc mạnh hai lúm đồng tiền nho má, kết quả trông như cười khổ, hì hì quá thảm hại mà.


      ngay lập tức ra quyết định: "Cứ vậy , chỉ cần thay quần áo là được, cần trang điểm lên mặt, mắt cũng mặc kệ."


      Hôm qua theo A Quỳnh học lần, vàođêm qua bản thân mình cũng tự tay thay ra lần, giờ chờ A Quỳnh đến. mang đôi giày trắng hoa sen đỏ thẫm quấn quýt nhau, bộ váy thêu trăm bướm vờn hoa. Tay đeo cặp vòng ngọc bích vẫn thay đổi, nhưng đôi tai treo hoa tai hồ lô bạc chạm rỗng từ Hồ gia mạng tới, châu trâm cài đầu là lấy từ của hồi môn. có mang bộ trang sức hồng ngọc hôm qua Chu lão phu nhân truyền lại.


      A Quỳnh rửa sạch quay về, nhìn Hồ Ngọc Nhu thế này, muốn khóc tiếp rồi.


      Ba ngày lại mặt vốn nên vui mừng hớn hở, để nhà mẹ đẻ thấy con mình sống tốt, nhưng tiểu thư ......y phục tuy là hàng tốt, nhưng đồ trang sức ít ỏi đáng thương, cộng với gương mặt trắng nho , đemso với y phục mặc, càng tôn thêm mấy phần đáng thương.


      Nàng nghĩ tiểu thư nàng chắc còn tính toán khác, nên cố nén nước mắt, bước lên giúp đỡ người.


      Chu Thừa Vũ là quan văn, quả nhiên thấy ta đứng cạnh xe ngựa, ràng là ngồi chung xe ngựa đến Hồ gia. ta thân áo ngoài xanh thẫm, mặt cứng ngắc, người nhìn ra chút dáng vẻ vui mừng của tân lang.


      Hồ Ngọc Nhu lôi kéo A Quỳnh bước hai bước tới trước mặt y, nhún người hành lễ, "Đại nhân".


      Chu Thừa Vũ nhìn thấy mặt nàng có quầng thâm, có điều y gì, chỉ ra hiệu cho nàng lên xe ngựa trước.


      Vịn tay A Quỳnh lên xe, Hồ Ngọc Nhu chọn ngồi bên, xe ngựa này ba mặt đều có chỗ ngồi, chỗ chủ vị đương nhiên nào dám giành với Chu Thừa Vũ.


      A Quỳnh ngồi bên cạnh rìa ngoài, nhưng nàng chưa ngồi ổn định, Chu Thừa Vũ vén rèm bước vào rồi. Ngay khi y ngồi xuống, y với A Quỳnh: "Ngươi ra ngoài ngồi, ta có chuyện muốn với tiểu thư nhà ngươi."


      Tiểu thư nhà ngươi...


      Sau khi nghe kêu thế này, A Quỳnh ngay lập tức lo lắng nhìn Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu với nàng, nàng mới yên lòng đứng dậy lui ra.


      Đây là xe ngựa cực kì bình thường, nên dù có động tĩnh xe vẫn cứ lung lay, thân thể tiểu nguyên chủ mấy đêm rồi chưa được ngủ ngon, tinh thần Hồ Ngọc Nhu luôn bồn chồn yên. Nhoáng cái liền chóng mặt hoa mắt, bám lẹ vào miếng gỗ dưới thân.


      Chu Thừa Vũ thấy bộ dạng này của nàng, cũng tiếp tục “treo” nữa.


      "Ta cho người tra ràng, quả đúng như nàng , cho nên nàng có thể yên tâm, chút nữa tới Hồ gia, ta làm chủ cho nàng." Nhớ tới tin tức thuộc hạ nghe được, có Hồ Lĩnh làm cha hồ đồ như thế, ngày sau Hồ Ngọc Nhu trở lại cũng có được mấy ngày tốt lành, Chu Thừa Vũ lần lượt tiếp tục, "Ta làm chủ cho nàng nhanh chóng gả cho biểu ca nàng, để cho kế mẫu có cơ hội ra tay hại đến nàng."


      đúng là! Tên này quả nhiên tính toán thế này!


      Chu Thừa Vũ , sắc mặt bỗng lạnh , "Còn như Hồ phu nhân cùng Hồ tam thiểu thư, hôm nay trở về phải là ba ngày lại mặt, mà là hôm nay đem Hồ tam tiểu thư trả về Hồ gia. Cho nên Hồ đại tiểu thư, nàng chuẩn bị gả qua Triệu gia trong khoảng thời gian này. Trong thời gian này, Hồ phu nhân và Hồ tam tiểu thư chỉ sợ có sức mà gây ngột ngạt cho nàng."


      thế, người ngoài tới giờ còn chưa biết người bị hoán đổi à.


      Mọi người chỉ nghĩ người xuất giá là Hồ Ngọc Uyển, Chu Thừa Vũ hôm nay trả Hồ Ngọc Uyển về Hò gia, Hồ gia đuối lý chỉ có thể ăn quả đắng, thế là người ngoài cho rằng- Hồ ngọc Uyển có vấn đề!


      Thế , Hồ Ngọc Uyển xong đời luôn!


      Gả ba ngày sau bị đưa trả về nhà mẹ đẻ, miễn là Chu gia thả ra chút tiếng gió, lý do cần phải , Hồ Ngọc Uyển ở huyện Trường Châu này cần mong đợi có thể gả nữa rồi. Tất nhiên, nếu Tiết thị sẵn sàng bỏ bạc ra, có lẽ cũng có gã vớ va vớ vẩn nào đồng ý vớ, chỉ là làm vậy chắc Hồ Ngọc Uyển tức chết chứ?


      Người này ... Thực ra, lòng dạ rất tàn nhẫn.


      Có điều, Hồ Ngọc Nhumột chút cũng thấy Hồ Ngọc Uyên đáng để đồng tình. Thậm chí nhiều hơn, tiểu nguyên chủ vì thế mà tuổi trẻ ra mãi mãi, còn ta chỉ là gả được cho người mình muốn thôi, ra còn chưa đủ thảm đấy nhé.


      Song, muốn trở về hồ gia, cũng muốn gả cho Triệu biểu ca.


      Nghĩ nghĩ, mặt Hồ Ngọc Nhu nặn ra nụ cười, "Chu đại nhân, cảm ơn huynh, cảm ơn huynh vì tôi lo nghĩ, cảm ơn ý định của huynh, cũng cảm ơn huynh xem như trút giận vì tôi. Nhưng mà ...... Nhưng có thể hay …tôi cầu xin huynh, đừng nên làm thế? "


      Chu Thừa Vũ cau mày, "Tại sao?"


      bị người ta bắt nạt tới mức này rồi, chả lẽ còn muốn cầu tình thay người khác?


      Nhìn vẻ mặt Chu Thừa Vũ lộ vui, Hồ Ngọc Nhu lên tinh thần mở miệng, "Tôi biết đại nhân tức giận, huynh muốn trút giận, nhưng đại nhân thể dùng cách khác sao? Còn tôi ...... Tôi với đại nhân tiếp xúc da thịt,tôi sao còn có thể gả cho biểu ca nữa. Nếu đại nhân ép tôi, tôi chỉ có thể, chỉ ... "


      thể lấy cái chết ra ép người ta, dứt khoát đứng dậy rồi quỳ xuống, "Tôi cũng ép buộc đại nhân, nếu đại nhân thực thích tôi, vậy tạm cho tôi ở lại thời gian. Sau này tìm đại lý do gì đó đuổi tôi là được.Tôi tuyệt đối mặt dày ở lại đâu. "


      Chu Thừa Vũ đâu có nghe được mấy câu sau Hồ Ngọc Nhu gì.


      Trong đầu y toàn là bốn chữ "tiếp xúc da thịt", khi nào y tiếp xúc da thịt với nàng chứ?


      Vừa nghĩ lại, y ngay lập tức nhớ lại những lời của aHồ Ngọc Nhu hôm qua.


      "Tối hôm qua huynh trở lại phòng ngủ."


      "Huynh còn lên giường."


      "Huynh ôm tôi, huynh còn... còn ..."


      Mặt Chu Thừa Vũ bỗng chốc như bị phỏng lần nữa.Trong buồng xe ngựa chật chội chỉ có hai người họ, thêm nữa vào lúc này vì Hồ Ngọc Nhu quỳ xuống ngay trước mặt, nhớ tới ý Hồ Ngọc Nhu “tiếp xúc da thịt”, ánh mắt y trong tiềm thức liền rơi xuống ngực nàng.


      Ngày hè nóng bức, y phục tự nhiên bưng bít dày cọm, trái lại biết cố ý hay do gì đó, Hồ Ngọc Nhu cúi đầu vòng eo lại khom xuống chút. Trước ngực lại phồng lên hai trái đào còn mơ hồ lộ ra khe rãnh sâu hút, chỉ liếc qua cái mà Chu Thừa Vũ thấy đầu mình nổ ầm ầm vang dội.


      “Ý của nàng là, nàng lòng muốn gả cho ta?” Y suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.


      Có lẽ là ba từ "gả cho ta" này quá rung động rồi, Hồ Ngọc Nhu cũng biết mình gì, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, trả lời tiếng đầy khí thế, "!"


      Chu Thừa Vũngẩn người.


      Tiếp xúc da thịt? Tạm xem như là có , nếu có, vậy chung quy rất có trách nhiệm. Hồ đại tiểu thư là người đáng thương, mà thực ra y cũng thiếu thê tử ...... thời gian dài, họ chắc gì bồi dưỡng ra được tình cảm, còn tệ hơn, dầu gì tương kính như tân(24) cũng tệ.

      (24)Tương kính như tân: tôn trọng và tận tình chăm sóc khách quý


      Hơn nữa, Hồ đại tiểu thư này, sinh ra xinh đẹp như vậy, ngược lại y lỗ gì.


      Thấy đôi mắt long lanh lấp lánh của Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ từ từ gật đầu, "... Được."


      Được!


      nghe sai!


      Hồ Ngọc Nhu cố nén vui sướng trong lòng ngay lập tức đứng dậy ngồi xuống, hướng ra bên ngoài hỏi: "A Quỳnh, ở đâu thế?" dứt lời chờ trả lời,sau đó xuống, sờ sờ khuôn mặt, quay sang nhìn Chu Thừa Vũ, "Đại nhân, tôi có thể xuống mua chút son phấn, đồ trang điểm hay ? "


      Nhìn dưới mắt bầm đen của nàng, Chu Thừa Vũ gật đầu, "Ờ."


      A Quỳnh cũng nghe hai người , vén rèm lên : "Đến đường vào cổng Hồ gia rồi ạ, tiểu thư người đợi chút, em mua ngay!"


      Tiểu nha đầu vui vẻ đáp lời, xe ngựa còn chưa dừng hẳn nhảy xuống.


      Chu Thừa Vũ nhìn màn xe còn bay phấp phới, nghiêng người dựa phía sau nhìn Hồ Ngọc Nhu.Lần đầu đoán trúng tâm tư Hồ Ngọc Nhu. Khóe miệng lơ đãng cong lên, còn chưa phát giác được ánh mắt mình nhìn nàng trong lúc vô tình mang theo chút nhu tình.


      Có vẻ đúng là lỗ rồi.


      "Phu nhân." Y đột nhiên gọi Hồ Ngọc Nhu. "Đồ trang sức dường như phải mua thêm hai món nữa."


      P/s: tuần sau ad Long An nên chương ra chậm chút.
      Tiểu Ly 1111, Alice Huynh, Ameri33 others thích bài này.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 13. Trong xe ngựa có tiếng đáp lại, chỉ có cọng cỏ mềm mại trắng tinh rơi vào lòng bàn tay y


      Ba ngày lại mặt, Hồ gia bên này dám mời phu nhân Hồ thị đến, chỉ cho gọi Nhị tiểu thư xuất giá- Hồ Ngọc Xảo về cùng tướng công thôi.


      Sáng sớm đuổi gã sai vặt giữ cửa, cả nhà đều ở chính phòng Tiết thị ngồi chờ, nhưng đợi trái đợi phải*vẫn có tin báo gì. Thấy gần sắp trưa rồi, rốt cuộc Hồ Lĩnhchờ nổi nữa,dẫn cả nhà ra cửa lớn đợi.

      *ý chờ lâu


      Đương nhiên có Hồ Ngọc Uyển trong đây, chẳng qua Tiết thị nghĩ tới câu hỏi của Hồ Ngọc Uyển lúc trước.Giờ lòng chắc lắm, liền thầm hỏi Hồ Lĩnh, "Lão gia, A Nhu có khi nào trở lại?"


      trở lại?


      có lý nào, chả lẽ thấy có mặt mũi về à?


      Cho dù nó có mặt mũi về, nó chả lẽ dám chủ động khai báo với Chu đại nhân ra nó phải là Tam nữ nhi à?


      dám khai báo, theo tính tình của Chu đại nhân, chắc chắn đến.


      "Chu đại nhân công vụ mỗi ngày nhiều như vậy, e là có chuyện chậm trễ." Hồ Lĩnh giải thích. Chỉ là trong lòng ít nhiều thấp thỏm, thời gian chờ đợi đúnglà dày vò ghê gớm.


      Hồ Ngọc Tiên lôi kéo Văn di nương đứng sau cùng, nhìn chằm vào con hẻm trống xa xôi, nàngcó chút bận tâm mà : "Di nương, đại tỷ phải bị vạch trần rồi chứ ? có chuyện gì chứ?"


      Văn di nương trừng nàng, kéo tay nàng.


      "Yên yên ổn ổn đợi , được lung tung!" Mặc dù đại tiểu thư đáng thương .Nhưng phu nhân nay vô cùng lợi hợi, ngay cả con mình bà còn bảo hộ được lấy năng lực đâu mà lo cho người khác.


      Hồ Ngọc tiên miễn cưỡng cắn môi, ngậm miệng lại.


      "Đến rồi!" Hồ Phỉ phát đầu tiên, hô lên.


      Mọi người nhìn lên, cũng tính là đúng, cách đó xa đúng là có chiếc xe ngựa chạy tới.


      Hồ Lĩnh nhìn thoáng qua, nhanh chóng khẽ với mọi người: "Lát nữa được ngẩng đầu, các người chỉ cần để ý theo sau lưng ta và phu nhân, chờ chúng ta kêu tên A Nhu, các ngươi chỉ làm bộ giật mình là được."


      Mọi người đều giọng vâng.


      Xe ngựa lắc lư, ngừng trước cửa lớn Hồ gia .


      Lái xe là gã sai vặt thiếp thân của Chu THừa Vũ- Nghiễm, nhảy ra khỏi ngựa liền có hạ nhân Hồ gia dắt ngựa , y lùi sang bên vénlên màn xe ngựa. A Quỳnh xuống xe đầu tiên, nàng nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, sau đó đặt ghế cho vững vàngrồi ngay lập tức mắt nhìn thẳng lùi sang bên.


      Hồ Lĩnh vội vàng dẫn Tiết thị với cả nhànghênh đón cạnh xe ngựa.


      Đầu tiên lộ ra đôi giày quan màu đen, vạt áo ngoài xanh thẫm, sau đó người mới ra khỏi xe ngựa. Tóc đen dùng trâm bạch ngọc cài, mày ngài mắt sáng, người cao lớn đứng thẳng, toàn thân đầy chính khí.Chỉ mới đứng trước chiếc xe ngựa như thế, Hồ Lĩnh vốn được coi là trưởng bối, ngay lập tức lưng đều cúi xuống.


      "Ngài ... ách con, con đến rồi ... đến rồi." Ông có chút biết nên sao.


      Nhưng người ta chỉ để ý tới ông, thậm chí còn chả thèm liếc mắt tới.


      Giẫm lên ghế xuống xe ngựa, Chu Thừa Vũ xoay người duỗi tay vào trong xe, miệng , "Phu nhân, đến rồi."


      Trong xe ngựa có tiếng đáp lại, chỉ có cọng cỏ* mềm mại trắng tinh rơi vào lòng bàn tay y.

      *chữ cỏ 柔 với Nhu 柔 trong Hồ Ngọc Nhu là chữ


      Hai bàn tay, màu da kích thước đều đối lập, nhưng giao nhau thế này trái lại vô cùng hòa hợp. Mà chờ người nọ ra, đám Hồ gia gia lớn bé đềuhoảng sợ kêu lên. phải họ nghe theo Hồ lão gia Hồ Lĩnh dặn dò, mà mỗi tiếng kêu lên đều xuất phát từ ngạc nhiên tận đáy lòng .


      Trong đó, giọng Hồ Ngọc Tiên là to nhất. "Đại tỷ! Tỷ ... hôm nay tỷ đẹp quá!"


      Dáng vẻ duyên dáng lung linh, mang đôi giày trắng hoa sen đỏ thẫm quấn quýt nhau, bộ váy thêu trăm bướm vờn hoa. Đeo cổ tay tắng thuần mảnh mai chính là vòng tay ngọc bích, lỗ tai treo chính là khuyên tai hạt sen Đông châu lớn * , đầu cài trâm đá quý xanh khắc hoa ...... phối hợp với dung mạo gương mặt tinh xảo, làn da trắng mịn hồng,môi đỏ khẽ mím, làm cho người ta nhớ tới bốn chữ "Rực rỡ rọi người"(25)

      .

      *bông tai hạt sen:


      [​IMG]

      (13) Quang thải chiếu nhân: QT có nghĩa là: chói lọi, sáng chói… còn mạng có bài dịch: màu sắc rọi người nên mình tạm chuyển vậy cho dễ hình dung hơn


      Giang thị mất, thuở thiếu thời là mỹ nhân số số hai huyện Trường Châu, dung mạo Hồ Ngọc Nhu được kế thừa từ mẫu thân nàng, bây giờ nàng cũng đương độ tuổi thiếu nữ như hoa, xưa kia nàng ở nhà ăn mặc mộc mạc, mà hôm nay lại long trọng thế này, liền khiến người nhìn ngây ngẩn trong nháy mắt.


      Sau khi xuống xe, vì Chu Thừa Vũ buông tay, Hồ Ngọc Nhu ngoan ngoãn đứng bên cạnh y.


      “Tứ muội muội.” Phớt lờ Hồ Lĩnh với Tiết thị, gật đầu với Hồ Ngọc Tiên.


      mỉm cười, hai lúm đồng tiên nho lên má, gương mặt tinh xảo nhất thời pha chút ngọt ngào, thành thiếu nữ hoạt bát. Má hơi hơi đỏ pha lẫn chút xấu hổ.


      Hồ Ngọc Tiên cứ thế gật đầu rồi kêu tiếng, "Đại tỷ!"


      Hồ Lĩnh và Tiết thị kịp phản ứng lại, cả hai lập tức dâng lên tức giận.


      Hồ Lĩnh cảm thấy trưởng nữ quá đáng, cướp hôn tốt của muội muội mà biết xấu hổ, còn phô trương về nhà mẹ đẻ. Ngược lại Tiết thị tức tới đau ngực, mặt bởi Hồ Ngọc Nhu có thê thảm khổ sở như bà tưởng tượng, mặt khác là Hồ Ngọc Tiên, liên tiếp gọi hai tiếng đại tỷ, đây phải gọi cho Chu đại nhân nghe hả?


      Giờ phút này bà cũng lo được vì sao Hồ Ngọc Nhu có bộ dáng khóc lóc thê thảm khổ sở.Tiết thị đột ngột đâm vào Hồ Ngọc Tiên, vội vã nhào tới trước mặt Hồ Ngọc Nhu, ngạc nhiên: "Ngươi ...... A Nhu, sao lại là ngươi?" Bà ta đưa tay chỉ vào Chu Thừa Vũ "A Uyển đâu, A Uyển của ta đâu? Ngày đó ..."


      Chu Thừa Vũ nghiêng thân sang bên, tránh tay bà và đưa theoHồ Ngọc Nhu sang bên hai bước.


      Tiết thị bắt lấy khí, thoáng cái lao về phía sau y, lảo đảo hai bước mới đứng vững, lời tự nhiên dừng lại.


      Mặt Hồ Lĩnh cuống lên, nhưng dám la hét chính diện với Chu Thừa Vũ, quay qua chỉ vào Hồ Ngọc Nhu.


      Chu Thừa Vũ mở miệng ra trước khi ông . "Nhạc phụ, chúng ta vào thôi!"


      Đúng vậy, chuyện xấu trong nhà thể truyền ra ngoài!


      Trong lòng Hồ Lĩnh run lên, vội gật đầu, ra hiệu cho hạ nhân đỡ Tiết thị, bản thân ông dẫn đường.


      Vào chính phòng ngồi xuống, toàn bộ hạ nhân cho lui ra, ngoại trừ giữ lại Nhị tiểu thư Hồ Ngọc Xảo và tướng công nàng ta tất cả người còn lại đều là chủ nhân Hồ gia. là người trong nhà, Hồ Lĩnh còn có cố kỵ gì nữa, nhìn Hồ Ngọc Nhu theo sát Chu Thừa Vũ vừa vào ngay lập tứcngồi cạnh y. Tức thời vừa tức vừa sợ chỉ có thể trừng lớn mắt.


      Cố nén lạitrận kích động muốn quát mắng nàng ngay lập tức, thấy Chu Thừa Vũ có lễ nữ tế*, ông cũng dám bày ra bản nhạc phụ soạn sẵn. Khom người : "Chu đại nhân, có thể dời nơi khác chuyện?"

      * con rễ.


      Chu Thừa Vũ ngồi yên, "Nhạc phụ ở đây để , có gì mà phải bằng tiếng người."


      mặt Hồ Lĩnh ít nhiều có khó xử, trưởng nữ ngồi ngay trước mặt, Làm sao ông có thể tiện mở miệng cơ chứ? Cho dù điều ông là chân tướng, nếu như trước mặt nàng nhưng lỡ như mai sau nàng thực ở Chu gia làm phu nhân Huyện lệnh , chẳng phải trách người làm cha là ông sao?


      Xét cho cùng, từ lúc ở ngoài xe cho tới lúc này, Chu đại nhân dường như rất quan tâm đến nàng.


      Tiết thị được Văn di nương đỡ, nhưng bà quan tâm được nhiều như thế. Chuyện hôm nay thoát khỏi phạm vi khống chế của bà, chỉ nghĩ nếu bà lấy quyền chủ động càng sớm càng tốt tất có chuyện đáng sợ xảy ra sau đó.


      "Chu đại nhân, chuyện này rốt cuộc là sao?" Bà đẩy Văn di nương ra bước vội hai bước, nhìn Chu Thừa Vũ mà nước mắt rơi tí ta tí tách, "A Uyển đâu rồi? Sao có thể là A Nhu ngươi, A Uyển con của ta đâu? "


      Hồ Ngọc Tiên đứng sau lưng Hồ Ngọc Nhu, thấy kĩ năng diễn của Tiết thị sao mà cao siêu thế, tức giận tới nỗi miệng vểnh cao lên. Nhưng nhớ tới lời dặn dặn lại của Văn di nương lại dám lời, thế nên nàng dùng ngón tay chọc chọc phía sau Hồ Ngọc Nhu mấy lần.


      Trong trí nhớ Hồ Ngọc Nhu quan hệ với em này ngược lại tồi tí nào, biết được nàng vào lúc nàyđang nhắc nhở mình .


      Chỉ là có ý định mở miệng, tay bị Chu Thừa Vũ nắm, nên lặng lẽ dùng tay kia bắt lấy ngón tay Hồ Ngọc Tiên quấy rối.


      nghe được Chu Thừa Vũ mở miệng. "Ngài hỏi ta à?"


      câu vô cùng ràng, trái lại trong lòng Tiết thị lại giật thót. Nhưng chuyện tới nước này, bà chỉ có thể cắn răng mà diễn tiếp, "A Uyển, A Uyển là con ta mới muốn gả cho ngài, còn nàng ...... nàng là đại nữ nhi nhà này A Nhu!" tới đây, sắc mặt bà thay đổi, hoảng sợ nhìn Hồ Lĩnh, "Lão gia, lão gia, chuyện gì xảy ra, ràng người được gả là A Uyển, sao giờ lại thành A Nhu. Vậy A Uyển đâu? A Uyển gặp chuyện gì chứ? "


      Bọn họ chẳng phải thương lượng xong là chuyện riêng với Chu đại nhân sao?


      Sao bây giờ Tiết thị làm theo kế hoạch, lại buông lời trách móc trước mặt mọi người?


      Hồ Lĩnh ngay lập tức nhìn Hồ Ngọc Nhu, nhưng ông thấy Hồ Ngọc Nhu cúi đầu, căn bản thấy được biểu tình. Lại nhìn Chu Thừa Vũ, mặc dùmặt y vẫn như thường lệ, nhưng đáy mắt lửa giận.


      Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng người làm sai lại là A Nhu, còn A Uyển là con Tiết thị, mà đằng sau Tiết thị lại là...... cho dù bây giờ ông bất mãn Tiết thị làm vậy, nhưng Hồ Lĩnh ông đến cùng vẫn thiên vị Tiết thị, cho nên ngay lập tức đưa ra quyết định, "Nhanh lên, mau gọi người mọi người xem liệu A Uyển có ở trong phòng A Nhu hay !"


      Hồ Ngọc Uyển đến rất nhanh, khi nàng bước vào cửa, vừa đến liền nhìn Hồ Ngọc Nhu ngồi bên cạnh Chu Thừa Vũ.


      Ngay lúc này, Hồ Ngọc Nhu cũng ngẩng đầu nhìn lên.


      kẻ tóc đầu tán loạn, gương mặt đẫm nước mắt, váy áo cũng bị nhàu nát. Còn người là quần áo lụa là, trang điểm tinh tế, khí sắc tốt vô cùng. Tại thời điểm này đối mặt, Hồ Ngọc Uyển giật mình, nhưng Hồ Ngọc Nhu lại giương khóe môi cười cười, cho ta cái cười lạnh.


      Còn tưởng rằng là như thế nào, hóa ra lại là tiểu nha đầu còn ngây thơ.


      Tiết thị thấy sai sai, vội kéo kéo Hồ Ngọc Uyển vào lòng, khóc ròng:"A Uyển…. Con sao rồi A Uyển?A Uyển con ơi….con, phải con gả qua Chu gia rồi sao? Sao con còn ở trong nhà thế này ...... ”


      Hồ Ngọc Uyển phản ứng lại, rồi hu hu khóc lớn, chỉ là lẫn trong tiếng khóc có ba phần căm hận.


      Cớ sao lại thế này?


      phải Hồ Ngọc Nhu đồng ý gả sao? Tại sao giờ nó lại phong quang xinh đẹp như vậy về nhà mẹ đẻ, nó chắc hẳn nên có khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt sưng phồng như quả hạch đào? phải nên bị người nó thích chiếm lấy thể xác, giờ này nên thẹn với Tịch Nghiêm biểu ca, nên lòng tìm cái chết chứ?


      Còn có Chu đại nhân ... Nếu nàng nhìn lầm, dường như Chu Thừa Vũ còn nắm tay Hồ Ngọc Nhu?
      Last edited: 15/8/18
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Kimkimdao35 others thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      mẹ con nhà này đều ảo quá
      Diệu Mai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :