1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 93. Mà Lương Minh Nguyên đứng đằng sau, nhìn thấy liền sững sờ.


      Lương đại phu nhân kêu người gửi thiếp người đến Chu gia, sau khi nhận được lời nhắn ngày mai rảnh rỗi của Hồ Ngọc Nhu, bà quyết định đến nhà họ Chu để cám ơn.


      Chu gia có lão thái thái, nên cần chuẩn bị các loại thuốc bổ như nhân sâm yến sào. Chủ mẫu nhà họ Chu tại là tam phu nhân (Hồ Ngọc Nhu), đương nhiên phải tặng cho nàng ta phần quà. Còn có Chu Thừa Duệ đích thân hộ tống Tiểu Vân từ biên cương về kinh thành, nghe tin thê tử có thai, phải chuẩn bị phần. Ai nha, còn có muội muội của Chu tam phu nhân cũng đến Kinh thành chơi, nên chuẩn bị cho hai đóa hoa cài tóc và hai sấp vải cho tiểu nương.


      Lương đại phu nhân nghĩ đến lời Lương nhị phu nhân, thầm có suy nghĩ khác, Chu Thừa Duệ cứu mạng Tiểu Vân tuy giờ chưa có chức vụ như ý, nhưng có vị đại ca làm việc dưới trướng Thái Tử, tương lai tất lo. Nếu Tiểu Vân qua lại với nhà họ, tương đương sau này có đường giúp đỡ, bà đòi hỏi con mình tranh thủ gì, chỉ mong có kẻ muốn hại con bà cũng có điều kiêng dè là được.


      Với ý nghĩ như vậy, bà đợi Lương Thành Vân đến xin xỏ cùng ra ngoài, trực tiếp tìm Thúc Thân Vương xin cơ hội ra cửa cho con trai.


      Lương Thừa Vân rất vui vẻ, hiếm khi nở nụ cười với bà.


      Bà nhìn vẻ mặt ươi tắn của cậu mà xót xa trong bụng, song nỗi lo nhiều hơn, khi bà đến gặp Túc Thân Vương, ông hỏi bà rằng Tiểu Vân học được những gì. Lương Thành Vân đến giờ vẫn lời nào, sao bà lo lắng được chứ.


      Bà thở dài, kéo Lương Minh Nguyên biết bày tỏ cảm xúc gì, : “Nguyên Nguyên này, con Chu gia với mẹ và ca ca luôn nhé.” con này hầu như trước khi bình phục bao giờ ra khỏi nhà. Bây giờ con bé sao cả, bà muốn đưa con ra ngoài dạo nhiều lên.


      Con bé giao tiếp nhiều, có lợi cho việc gả chồng.


      Trong mắt Lương Minh Nguyên ánh lên tia sợ hãi.


      Túc Thân Vương có con , nên sau khi đứa cháu này chào đời, thấy nàng tuy nhược trí nhưng vẫn thỉnh phong cho nàng làm quận chúa. Song, trong thâm tâm của nàng, tồn này của vị Chu huyện lệnh do kế mẫu ép gả vẫn luôn là gì đó hết sức khủng khiếp.


      chết vì quan huyện lệnh đó, sao còn dám đến gặp người ta bây giờ.


      Nàng lắc đầu thủ thỉ: "Con, con đâu, mẹ và ca ca ."


      “Sao con ?” Bà nhìn con , thấy vẻ mặt mày nhăn nhó của con khá ổn, bà cau mày: “Có khó chịu ? Nếu thoải mái với mẹ, để mẹ mời đại phu đến."


      Lương Minh Nguyên vội vàng lắc đầu, ", , con chỉ là muốn , mẹ và ca ca , con về phòng học thêu."


      nàng quay người bỏ chạy, bà lo sợ muốn vội vàng đuổi theo.


      Lương Thành Vân có chút nóng nảy, dậm chân : "Nó , ta , gặp Nhu Nhu! Nhu Nhu!" Cậu nghe Chu Thừa Vũ gọi Hồ Ngọc Nhu như thế, lúc này sốt ruột, bèn hô hào trước mặt Lương đại phu nhân.


      Bà lập tức bị lời của cậu thu hút, "... Nhu Nhu là ai?"


      Lương Minh Nguyên vốn chạy tới cửa, tự nhiên nghe thấy lời của Lương Thành Vân, dưới chân loạng choạng suýt ngã chổng vó xuống đất. Đưa tay giữ lấy khung cửa để ổn định thân thể, nàng đột nhiên quay đầu nhìn Lương cậu, trong lòng tự hỏi, Nhu Nhu là ai?


      phải nàng treo cổ tự tử rồi sao?


      Lẽ nào ... Là Lương Minh Nguyên chân chính?


      Lương Minh Nguyên và hoán đổi thân xác cho nhau?


      Cái này... nàng ta cứ ngơ ngơ ngác ngác gả cho Chu huyện lệnh?


      Biểu ca ơi, giữa việc muội chết và ngơ ngác lấy người khác, cái nào khiến huynh đau đớn hơn?


      nàng biết, nhưng sắc mặt mình trắng càng trắng hơn, thậm chí trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi. nàng bám vào cánh cửa bằng bàn tay hơi múp míp, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.


      "Nhu Nhu là ..." Lương Thành Vân tựa hồ biết nên giải thích ra sao, vừa muốn lại ra lời, bèn nhìn ra ngoài cửa : "! Mau lên!"


      Lương đại phu nhân biết khuê danh của Hồ Ngọc Nhu, nghĩ nghĩ, e rằng là con cháu nào đó của nhà họ Chu, có lẽ cũng trạc tuổi Tiểu Vân, nô đùa với Tiểu Vân trước đó.

      Bà gật đầu, định đáp lại, nhưng vừa quay đầu lại thấy Lương Minh Nguyên lung lay dựa vào khung cửa, nhìn thấy khuôn mặt con bé tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bà sợ đến mức tim suýt nữa nhảy ra ngoài lồng ngực.


      Lương Minh Nguyên trước khi bà mở miệng: "Mẹ, con với mẹ và ca ca."


      Con bé này lại đổi ý? Bà lo lắng, nhưng Lương Thành Vân thực chịu nổi nữa, tức giận giậm chân, nắm lấy tay bà kéo người ra cửa, tay còn lại nắm lấy Lương Minh Nguyên. hiểu sao trông cậu gầy gò là thế, mà giờ lấy đâu ra sức mạnh đến vậy. Lương đại phu nhân và Lương Minh Nguyền đều bị cậu kéo nên chỉ có thể theo bước cậu đến cửa đại viện.


      Hồ Ngọc Nhu biết Lương đại phu nhân là phu nhân đại phòng của phủ Túc Thân Vương, tất nhiên phải tiếp đãi chu toàn, từ sáng sớm dặn dò người dưới chuẩn bị kĩ càng trái cây và điểm tâm, đặc biệt dọn dẹp nhà cửa. nghĩ sắp gặp được Qúy Thành Vân, hơi vui vui.


      Chắc do nhóc đó rất thích lẽo đẽo theo và rất tin tưởng .


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ ngợi vẩn vơ, ngồi ghế trong chính điện, che miệng ngáp dài, người ta xuân buồn ngủ, hạ lim dim, quả sai mà. Mấy hôm rồi, luôn thấy buồn ngủ, có ngủ sao cũng thấy đủ.


      Tú Vân bước vào phòng, thấy thế bèn mỉm cười: "Thưa phu nhân, Lương đại phu nhân sợ lúc nữa mới đến. Bằng người vào phòng nghỉ lát?"


      lắc đầu, "Thôi."


      Nghỉ chỉ được chút, mà thức dậy phải thay quần áo chải đầu, đến lúc đó biết đâu còn ngây ngủ, thế là thất lễ trước khách. lại ngáp cái, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tú Vân, bỗng dưng nhiều chuyện.


      "Lô Quảng gì? Kể ra ba tháng rồi, sao thấy có người đến, trong thư gì?" Tú Vân vừa nhận lá thư từ huyện Trường Châu, nhưng nàng ta tiết lộ gì cả. Hồ Ngọc Nhu lúc đó loay hoay qua lại rồi quên mất, thành ra có dịp hỏi thăm.


      Tú Vân cười nhạt, giọng trả lời: "Chàng ấy tự mình đến, thuyết phục cha mẹ rồi, đại khái đến trước mùa hè.” ràng là chuyện vui, nhưng gương mặt Tú Vân tí ti vui mừng.


      Hồ Ngọc Nhu ngập ngừng hỏi: "Ngươi vui sao?"


      từng nghi ngờ về xu hướng giới tính của Tú Vân, vì sau khi thấy mặt áo ngực xong, nàng ta chẳng những đỏ mặt mà còn chảy máu mũi. Nhưng sau này nàng ta đối mặt với cũng có gì sai sai cả, thậm chí nàng ta còn bắt đầu thân thiết với A Quỳnh. Lúc Tú Vân trốn trong rương đến kinh thành, lại hoài nghi lần nữa, có điều sau khi nàng ta dưỡng thương và được đồng ý ở lại, vẫn khắng khít với A Quỳnh như trước.


      Thế nên, cho rằng mình nghĩ nhiều hoặc... Tú Vân nhìn trúng A Quỳnh.


      Nếu nàng ta nhắm trúng sao, dù sao cũng rung động, Tú Vân lại có chồng, lại là hạ nhân nên dám làm gì . Còn A Quỳnh khác ... A Quỳnh ngốc nghếch, Tú Vân lại sắc sảo, nếu nàng ta lừa A Quỳnh , biết đâu A Quỳnh bị bẻ cong.


      Nghĩ đến đây, thấy thể tiếp tục xem : "Tú Vân, lúc trước ta chưa kịp hỏi, cớ sao ngươi phải trốn trong rương theo đến đây? Huống hồ, ta nghe A Quỳnh kể lại, nếu ta mà đuổi ngươi về, ngươi nhảy sông tự sát?"


      Tim Tú Vân nhảy bộp bộp, nàng ta vội ngước nhìn Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu nghiêm mặt, cảm xúc. Nàng ta nhìn ra ý gì.


      Tú Vân cắn răng, quỳ rạp xuống đất. "Nô tỳ muốn ở lại huyện Trường Châu. Tuy rằng nô tỳ lấy Lô Quảng, nhưng nếu lão gia và ngài đều rồi, Lô Quảng chẳng là gì cả. Khi đó, mẹ và tẩu tử của nô tỳ nhất định đến đòi tiền. Ngày ngày hai, Lô Quảng có thể xem là gì, nhưng lần ba lần bốn, năm dài tháng rộng, nô tỳ dám chắc. Nô tỳ muốn xa, đến nơi xa, thà cả đời tiếp xúc với nhà mẹ đẻ. Thái thái có lẽ cảm thấy nô tỳ bất hiếu, nhưng nô tỳ tuyệt đối trung thành với thái thái!"


      Hồ Ngọc Nhu khỏi líu lưỡi.


      Tú Vân quả nhiên khôn khéo, sao có thể nàng ta bất hiếu, nếu bất hiếu, cư xử với nhà họ Hồ, để Chu Thành Vũ ra tay với nhà họ Hồ, chẳng phải là kẻ bất hiếu nhất trong đám bất hiếu trong thiên hạ ư?


      biết liệu Tú Vân có hay .


      Nhìn bề ngoài, chút sơ hở nào cả.


      “Được rồi, đứng dậy , đừng mấy lời này, ta tin ngươi.” , rồi giơ tay ra hiệu đứng lên.


      Tú Vân đứng dậy, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.


      Lúc này, Hồ Ngọc Tiên dẫn theo A Kim đến, người chưa vào mà tiếng vào trước, "Đại tỷ ơi, Lương đại phu nhân dẫn theo thiếu gia và tiểu thư đến, chúng ta mau ra đón nào!"


      Lương đại phu nhân đến, đương nhiên phải ra đón.


      Khi hai chị em vội vã ra cửa, em với chị: "A Quỳnh đó hấp tấp. Vừa nãy muội thấy nàng ta chạy về báo tin, bị ngã trật chân, muội cho người dìu về phòng rồi."


      Hồ Ngọc Nhu ôm trán, cũng hết cách với A Quỳnh rồi.


      Lúc hai người ra đến nhị môn (cửa thứ hai lối vào đại sảnh), Lương đại phu nhân dẫn Lương Thành Vân và Lương Minh Nguyên muốn vào, phía sau bọn họ là những hạ nhân của phủ Túc Thân Vương, mỗi người đều cầm hộp quà tay, vừa nhìn là biết hàng quý giá.


      Hồ Ngọc Nhu vội vàng hành lễ với Lương đại phu nhân, sau đó là với Lương Minh Nguyên, "Diện kiến Lương đại phu nhân, diện kiến quận chúa."


      Hồ Ngọc Nhu là thê tử của Chu tam lão gia, tại là người lo liệu nhà họ Chu, bà đến cửa cám ơn mà, sao nhận lễ của được. Bà bước lên nắm tay , cười : "Chu tam thái thái chớ khách sáo, tứ gia nhà cứu con ta, nay ta đến để tạ ơn. cứ thế, sao ta có thể thoải mái được?"


      Thế hệ trước của nhà họ Chu có chút bê tha, nhưng ở thế hệ Chu Thừa Vũ, con cái 3 phòng đều xuất sắc. Cho nên khi vào kinh thành, bọn họ đều ấn theo thứ tự huynh đệ chung cả 3 phòng, bà cho người nghe ngóng trước khi đến cửa thăm hỏi.


      Dù là ở huyện Trường Châu hay Kinh thành, Hồ Ngọc Nhu cần tỏ ra nhã nhặn hành lễ với ai, bây giờ nghe bà vậy, tự nhiên mỉm cười và đứng thẳng người.


      “Lương đại phu nhân tốt bụng, ra chỉ là cái nhấc tay, ngài chớ bận lòng.” đáp, sau đó nhìn sang Lương Thành Vân, cười với cậu.


      Lương Thành Vân nhảy tới, ôm lấy cánh tay của , dựa vào lắc lắc, "Nhu Nhu tỷ tỷ, chúng ta lại gặp nhau."


      Lương Thành Vân lưu loát hết câu, Lương đại phu nhân giật mình ngay.


      Hồ Ngọc Nhu cũng hơi ngạc nhiên, nửa năm rồi gặp, nhóc này năng lưu loát, khẽ gật đầu : "Ừ, lại gặp rồi. Đệ cao hơn rất nhiều."


      Trong khi chuyện, rụt tay lại, là sau khi Lương Thành Vân cao lên, cậu còn trông giống cậu em hàng xóm nữa. Hai người gần kề thế này, có vẻ hợp lễ nghĩa nhưng cậu ta giữ chặt quá, mất rất nhiều sức mới rút tay ra được.


      Mặt Lương đại phu nhân lộ vẻ xấu hổ, vội vàng tiến lên ôm Lương Thành Vân.


      Mà Lương Minh Nguyên đứng đằng sau, nhìn thấy liền sững sờ.


      Giờ phút này, nàng nhìn thấy người dùng thân thể của mình chuyện, tươi cười với Lương đại phu nhân và Lương Thành Vân, luôn cảm thấy hơi chân . Đây là nàng, là mặt của nàng, tay nàng, cơ thể nàng, nhưng ... nhưng linh hồn còn nàng nữa, nàng suýt thể nhận ra bản thân nữa rồi?


      Đây là ai?


      Chắc chắc phải linh hồn Lương Minh Nguyên.


      nàng nghe người trong phủ Túc Thân Vương , đầu óc Lương Minh Nguyên chỉ như trẻ 3 tuổi, chắc chắn phải người thong dong và mặt đầy ý cười trước mặt, chút hốt hoảng khi gặp được Lương đại phu nhân.


      Theo lý Chu lão thái thái cũng phải ra đoán Lương đại phu nhân, chỉ là A Quỳnh báo tin, còn Hồ Ngọc Nhu kịp cho người thông báo. Cũng may là Lương đại phu nhân ngại, lúc này theo Hồ Ngọc Nhu gặp Chu lão thái thái, mà Lương Thành Vân cũng muốn gặp bà, nên cả đoàn người cùng .


      Hồ Ngọc Tiên nhìn phía sau có mặt tròn vo mắt tròn xoe, chớp chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm phía trước, biết điều gì khiến nàng kinh ngạc, miệng há hốc, mặt to tròn, trông dễ thương vô cùng.


      "Quận chúa nương nương, ngài sao vậy?"


      Quận chúa nương nương ...


      Nhìn vẻ mặt kính cẩn của tứ muội muội, nay cao hơn mình nửa cái đầu, Lương Minh Nguyên chợt đỏ hoe mắt. Cái gì mà Quận chúa nương nương, nàng là đại tỷ, nàng mới là đại tỷ của muội!

        


        
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 94. Tống giam ngươi, à còn đại tỷ ngươi nữa, tống hết vào tù!


      Lương Minh Nguyên nhìn Hồ Ngọc Nhu và Lương đại phu nhân ngày càng xa, do dự lúc, bèn bước chậm theo.


      Người phía trước để ý, Hồ Ngọc Tiên tiện nhắc nhở, chỉ có thể chậm lại theo. nàng lặng lẽ đánh giá Lương Minh Nguyên, đây là Quận chúa nương nương có thân phận tôn quý thường được nhắc đến trong các vở kịch à? Trông nàng khác với bé hàng xóm là bao. Chỉ là biết trang điểm hơn chút, da trắng hơn chút, mặt mày xinh đẹp hơn chút, chứ đâu có cao cao tại thượng, khiến người ta sợ hãi.


      Hồ Ngọc Tiên thầm nghĩ như vậy, nhưng lại dám chủ động ra. Nàng chỉ là nha đầu nông thôn có kiến thức, nếu lỡ hay trước mặt Quận chúa nương nương, gây ra phiền phức cho chị và rể.


      Lương Minh Nguyên chầm chậm là muốn trò chuyện với Hồ Ngọc Tiên, nàng có nhiều thắc mắc, người kia chiếm thân thể mình rồi thay nàng gả cho Chu huyện lệnh? Nàng ta ... nàng ta là ai, là bị thái thái ép gả à? Còn có biểu ca, biểu ca nghĩ mình lấy Chu huyện lệnh, chàng cưới Hồ Ngọc Uyển ư? Còn Hồ Ngọc Tiên, tại sao muội ấy ở huyện Trường Châu lại xuất ở đây?


      Mỗi câu hỏi đều khiến nàng cau mày ngày càng chặt hơn, nhưng thể hỏi thẳng. Phía sau nàng là đại nha hoàn do Lương đại phu nhân phái theo mình, nàng mới bình thường bao lâu, thể đuổi nha đầu này được. Và ngay cả khi nàng đuổi được, nàng ra Hồ Ngọc Tiên tin, song điều đó gây rắc rối cho người ở trong cơ thể mình.


      Lương Minh Nguyên thực có chút khó xử, nàng Triệu Tịch Ngôn, và luôn muốn trao thân cho biểu cả của mình. Nhưng người chiếm cơ thể mình lại được gả cho Chu huyện lệnh, chuyện xảy ra lâu như vậy, chắc chắn cơ thể còn trong trắng.


      Nhưng ... nàng nghĩ đến hoảng hốt và sợ hãi khi mới thành Lương Minh Nguyên, nghĩ đến thời điểm luôn nươm nớp thận trọng sợ bị phát , nghĩ đến bây giờ nàng có được người mẹ hết sức thương chiều chuộng. Còn người kia, khi vừa trở thành mình, lại bị gả chồng, hơn nữa còn có thái thái và Hồ Ngọc Uyển ở bên hãm hại, cha mù quáng cả tin lời vợ. biết liệu người kia lấy Chu huyện lệnh xong, có bị nhà chồng làm khó, còn bị thái thái gài bẫy nữa ?


      Càng nghĩ nàng càng cảm thấy thể ra .


      Dường như thể hỏi thẳng người kia. Mặc dù bàn về địa vị, người đó khó có thể hại mình, nhưng lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Lương Minh Nguyên sợ nhỡ may có chuyện hay. Có lẽ nàng thể trở về, nếu tiết lộ chuyện mình phải Lương Minh Nguyên chân chính, chỉ mất người mẹ thương mà còn mất cả tánh mạng.


      nàng chết lần, muốn phải chết thêm lần nữa.


      Hạ quyết tâm, Lương Minh Nguyên quay đầu lại nhìn Hồ Ngọc Tiên.


      Hồ Ngọc Tiên bối rối nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt của Hồ Ngọc Tiên đỏ hoe tự bao giờ, nàng sợ hết hồn, nhất thời biết làm sao.


      "Quận chúa, Quận chúa nương nương, ngài..."


      Lương Minh Nguyên nước mắt lưng tròng, ngẩng mặt về phía Hồ Ngọc Tiên, hung dữ : "Ngươi học xưng hô ở tuồng kịch nào hả? Quận chúa là Quận chúa, ở đâu ra Quận chúa nương nương. Ăn bậy bạ nữa, có tin rước họa vào thân ?"


      Tuy rằng nàng mới tỉnh lại được nửa năm, nhưng sống trong phủ Túc Thân Vương, thường xuyên thấy Túc Thân Vương Phi và Lương nhị phu nhân sừng sộ dạy dỗ kẻ dưới, nàng nhìn riết quen, nhớ lại bộ dạng đó, giờ phát huy được mấy phần.


      Hồ Ngọc Tiên choáng váng, thể gọi thế ư?


      Nhưng nàng xem hí kịch, người ta hát thế mà ...


      Hồ Ngọc Tiên thể nhìn A Kim, và thấy vẻ sợ hãi của nô tỳ của mình.


      Lương Minh Nguyên hiểu Hồ Ngọc Tiên, đột nhiên trở nên dữ dằn hơn, "Ta thấy ngươi muốn thừa nhận sai lầm của mình nhỉ? Thôi, ta mách lại với mẹ, tống giam ngươi, à còn đại tỷ ngươi nữa, tống hết vào tù!"


      Nếu là ở huyện Trường Châu, chưa chắc Hồ Ngọc Tiên bị dọa sợ. Nhưng ở đất Kinh thành dưới chân hoàng đế, người chỉ trích mình là nhân vật lớn thường được nghe trong kịch, chưa kể, chỉ cần nhìn thấy cách ăn mặc của nàng, đủ để Hồ Ngọc Tiên sợ run chân.


      Càng nghĩ càng thấy do nàng sai, còn liên lụy đến đại tỷ, thế là nàng bật khóc như mưa, chân càng tự chủ được cong lên, muốn quỳ xuống cầu xin.


      Sao Lương Minh Nguyên nỡ bắt em quỳ xuống, vội giơ tay đỡ lấy tay em "Thôi, lần đầu nên ta tha cho ngươi."


      Hồ Ngọc Tiên bất ngờ vui vẻ, cả người ướt đẫm mồ hôi.


      Nàng nhớ lau mồ hôi trán, chỉ cuống quýt lau nước mắt, ngừng cảm ơn Lương Minh Nguyên, "Tạ ơn…tạ ơn Quận chúa ......tiểu nhân xin lỗi Quận chúa…" Nàng vừa liên tục tạ ơn, còn nước mắt vẫn rơi, sợ mà.


      Nhìn em thân thiết với mình nhất ngày xưa, Lương Minh Nguyên lòng nỡ, kìm được giọng như ngày trước, "Được rồi, đừng khóc, ngươi khóc như meo hoa vậy."


      Hồ Ngọc Tiên gật đầu vô thức, lấy tay lau nước mắt.


      Lương Minh Nguyên : "Ngươi ở đâu, trở về rửa mặt ."


      Hồ Ngọc Tiên chỉ về phía nơi ở của mình, và sau đó chẳng hiểu sao cũng dẫn Lương Minh Nguyên về cùng. Chờ nàng rửa mặt xong, vừa quay lại thấy Lương Minh Nguyên ngồi ghế, cầm khăn lau mắt, khẽ gật đầu với nàng. Nàng bối rối, ơ sao Quận chúa nương ... Quận chúa cũng ở trong phòng nàng rồi?


      Lúc nãy nàng sợ hãi, mặc dù lúc này bớt sợ, nhưng chuyện với Lương Minh Nguyên thận trọng hơn rất nhiều, "Quận, Quận chúa, ta dẫn ngài đến gặp Chu lão thái thái nhé?"


      Lương Minh Nguyên cất khăn tay, hơi hướng người về phía trước, làm như tò mò, hỏi: "Hồ tứ tiểu thư này, sao ngươi ở nhà mình mà sang nhà đại tỷ ngươi ở thế?"


      Chắc chắc có chuyện xảy ra.


      Có điều nhìn cách ăn mặc của em , và cách trang trí phòng ở, nàng thầm biết người chiếm thân thể của nàng cư xử khá tử tế với em mình.


      Chuyện xấu nhà họ Hồ là vết nhơ người đại tỷ. Điểm này Hồ Ngọc Tiên rất ràng.


      Nàng muốn , đều thể ra mặt, " là ... là vì chuyện riêng, cho nên mới theo đại tỷ về kinh."


      Lương Minh Nguyên quyết tâm phải biết chân tướng, tại nàng thể phái người ra ngoài hỏi thăm tin tức, cũng thể đối mặt với người chiếm thân thể mình, Hồ Ngọc Tiên là bước đột phá duy nhất. nàng chỉ có thể tàn nhẫn mà nhìn đôi mắt sưng đỏ của em , ra vẻ hống hách “hừ”.


      “Ngươi đúng ?” nàng vỗ vỗ tay đứng lên, “Vậy ta mách mẹ, bảo ngươi...”


      "Quận chúa, Quận chúa ..." Hồ Ngọc Tiên vội vàng ôm lấy tay Lương Minh Nguyên, vừa lo lắng vừa sợ, nước mắt lại sắp trào ra, "Ta , ta ngài biết, ngài có thể đừng truyền ra ngoài, được ạ? Chuyện này, chuyện này ảnh hưởng đến thanh danh của đại tỷ ta."


      Lương Minh Nguyên vốn kìm được nước mắt, giờ phút này nghe câu đó lại muốn khóc.


      Quả nhiên, tứ muội muội tốt với mình nhất.


      nàng muốn em nhìn ra, vội hất tay em ra, chỉ tay vào cửa ra hiệu cho người hầu mình và A Kim ra ngoài. Sau đó, nàng quay lưng lại và lặng lẽ gạt nước mắt, rồi quay lại làm bộ hung dữ: "Nếu ngươi , ta giữ bí mật, còn dối ... "


      “Ta , ta !” Hồ Ngọc Tiên vội vã ngắt lời.


      Tiếp đó nàng thực kể những gì xảy ra ở nhà họ Hồ. Nhắc đến nhà họ Hồ, Lương Minh Nguyên thể hỏi tại sao lại như vậy, hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng những gì cần biết đều biết.


      Biết được nhiều chuyện như vậy, Lương Minh Nguyên nhịn được nữa, bật khóc nức nở, Hồ Ngọc Tiên cũng khóc theo. Hồ Ngọc Tiên kể xong liền hoàn hồn, còn nàng vẫn ngừng gạt lệ, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vừa hận vừa hả dạ.


      Hồ Ngọc Tiên rất lo lắng, lúc nữa Lương đại phu nhân nhìn thấy dáng vẻ này của Quận chúa sao đây? sầu lo nhưng bó tay, bèn đưa khăn cho Quận cháu lau nước mắt "Đừng khóc, sao ngài khóc chứ, ngài đừng khóc nữa, ngài cứ khóc mãi lát nữa ta biết giải thích thế nào ..."


      Lương Minh Nguyên muốn khóc, nhưng ngừng được.


      Nhìn em ngày nào giờ lại dỗ dành mình như con nít, nàng lao vào lòng Hồ Ngọc Tiên, khóc dữ dội hơn, "Ta cảm động, tại ta cảm động mà, ngươi và đại tỷ ngươi đáng thương quá... "


      Lúc này đây, nàng còn sợ Lương Minh Nguyên nữa, mà cảm thấy sao mà có Quận chúa vừa xinh đẹp vừa tốt bụng đến thế. Nàng quên luôn việc lát nữa phải giải thích thế nào, chỉ bận lòng vỗ lưng an ủi Quận chúa vừa xinh đẹp vừa tốt bụng này.

      ·


      Lương đại phu nhân ở lâu chỗ Chu lão thái thái, bởi vì có Tô thị ở đây, nên tiện thể tặng quà cho Tô thị luôn. Bà đứng dậy muốn về.

      Nhưng Lương Thành Vân chịu về, Hồ Ngọc Nhu cho cậu gần gũi, cậu bèn ở chỗ Chu lão thái thái. Chu lão thái thái lớn tuổi, tuy Lương Thành Vân cao hơn trước, nhưng trong mắt bà, cậu vẫn là đứa trẻ, cho nên bà ngại, ngược lại còn rất vui mừng vì cậu thân thiết với mình.


      Bà bèn lên tiếng thuyết phục Lương đại phu nhân: "Nếu có chuyện gì gấp, bằng phu nhân ở lại ăn cơm rồi hẵng về."


      Bọn họ đến đây là để cám ơn, sao lại biết ngượng mà còn ở lại ăn cơm. Mặc dù Lương đại phu nhân thầm muốn tạo quan hệ tốt cho hai nhà, nhưng cũng biết ở lại ăn cơm được phép tắc.


      "Hôm nay có việc . Lần sau ạ. Nếu lão thái thái chê, lần sau ta lại đến thăm." Lương đại phu nhân cười lắc đầu, sau đó vẫy tay với Lương Thành Vân, " thôi Tiểu Vân, lần sau lại đến."


      Lương Thành Vân lắc đầu lia lịa, sợ Lương đại phu nhân khó chịu, huống hồ bà luôn cảm thấy có lỗi với cậu, hẳn giận cậu…. Nhưng mà Nhu Nhu ... cậu vội nhìn Hồ Ngọc Nhu, thầm nhủ, nếu cậu nghe lời, chắc Nhu Nhu vui.


      Cậu bèn đáp: "Muội muội, biết đâu ... muội muội cũng muốn về."


      Lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu, cậu câu lưu loát, lúc trước bởi vì chịu học hành ngoan ngoãn, mới được câu.


      Lương đại phu nhân bất giác nhận ra, con mình đâu rồi.


      Hồ Ngọc Nhu ngay: "Quận chúa và tứ muội nhà ta xấp xỉ tuổi nhau, chắc là vui đùa với nhau đấy. Nếu gấp lắm, phu nhân cứ ở lại, Tiểu Vân vui, Quận chúa cũng vui."


      Lương đại phu nhân do dự, cuối cùng cũng đồng ý, "Vậy làm phiền."


       
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 95. nghĩ, vì đề phòng, có nên cho Chu Thừa Vũ biết chân tướng ?


      Lương đại phu nhân an tâm về Lương Minh Nguyên, nên nhờ Hồ Ngọc Nhu đưa bà đến chỗ Hồ Ngọc Tiên. Lương Thành Vân đương nhiên muốn đuổi theo, nhưng dám nắm tay Hồ Ngọc Nhu, đành đứng sát bên cạnh trông rất dựa dẫm.


      Tô thị ngồi ở chính phòng nhìn từ xa, trong lòng có chút khó chịu. Thằng này được Chu Thừa Duệ cứu sống, cũng là Chu Thừa Duệ tự mình vất vả đưa về Kinh thành, vậy mà lợi ích lại rơi vào đại phòng?


      Sau khi đến Kinh thành, Tô thị dám nhắc tới thôn trang ở huyện Trường Châu, nhưng vẫn lén tìm kiếm đồ đạc của Chu Thừa Duệ, quả nhiên tìm thấy sổ sách hay tiền bạc các kiểu. Bây giờ, nàng sắp sinh rồi, dám kiếm chuyện, nên giận lắm cũng cố nén. Chờ nàng sinh xong, nếu đại phòng còn nhả ra, đừng trách nàng về nhà mẹ để nhờ cha mẹ đến làm chủ ra ở riêng.


      Nàng tin, đến lúc đó Chu lão thái thái chia của cho nhị phòng.


      Còn có Chu Thừa Vũ, nếu như đối xử tệ bạc với em trai, chờ từ quan !


      Chu lão thái thái hoàn toàn nhìn ra Tô khó chịu, bà ta cười dặn: “A Tĩnh à, bụng con lớn rồi, con về phòng nghỉ ngơi . Buổi trưa con muốn ăn gì, cứ sai Khổng ma ma xuống bếp dặn dò."


      Tô thị sửng sốt, : "Sao được ạ? phải Lương đại phu nhân ở lại ăn cơm sao? Đại tẩu còn trẻ, lại hiểu phép xã giao ở Kinh thành, vẫn là con đãi khách cho thỏa đáng!"


      Chu lão thái thái lắc đầu, “Đừng coi thường đại tẩu của con, con bé tuy tuổi trẻ, nhưng có bản lĩnh lắm!” Chu lão thái thái nghĩ như vậy, đối với hai đứa con dâu, đứa sau giỏi giang hơn đứa trước, yên bề gia thất, hai con trai bà mới an tâm gây dựng nghiệp, sớm muộn gì tam phòng nhà họ Chu cũng phất lên. Bà thúc giục Tô thị: "Được rồi, nghe lời mẹ nào, điều quan trọng nhất với con tại là đứa bé trong bụng, đừng lo chuyện khác."


      Tô thị giận sôi máu, nếu phải vì con của nàng, nếu phải người ra là mẹ chồng nàng trở mặt rồi.


      Giờ phút này, nàng nén giận, cố cười : " sao đâu mẹ, đứa bé này ngoan lắm, làm phiền mẹ bé chút nào. Con nhất định phải ở lại tiếp Lương đại phu nhân. Mẹ biết , bà ta là phu nhân đại phòng phủ Túc Thân Vương. Bây giờ bà ta tìm được nhi tử, biết đâu sau này Lương Thành Vân có thể kế thừa vương phủ. Chúng ta thể đắc tội với người ta."

      Lời của Tô thị khiến Chu lão thái thái trở nên trịnh trọng, vốn quen với việc để ý nhân tình thế thái, lúc này nghe Tô vậy, nghĩ nghĩ, thấy có lý.


      “Con đúng, thể đắc tội.” Bà xong vội vàng đứng dậy ra ngoài, “Con về nghỉ ngơi , ta nhắc nhở đại tẩu con, ta phải đích thân , người khác truyền lời ta an tâm."


      Chu lão thái thái dặn xong người cũng xa, Tô thị sửng sốt xong là tức giận, đập bàn đứng dậy, nhưng giây sau, bụng nàng lại ỉ. Nàng hết cách, đau đớn gọi Khổng ma ma vào.


      ·


      Hồ Ngọc Nhu vừa đến cửa phòng Hồ Ngọc Tiên, lão thái thái vừa đuổi tới, gọi lại. đành ra vẻ xin lỗi để Quản ma ma dẫn Lương đại phu nhân vào. Còn mình ở lại chuyện với lão thái thái.


      Dặn dò lượt xong, Chu lão thái thái vỗ ngực, nhõm.


      Hồ Ngọc Nhu đương nhiên hiểu được những điều này. Đợt vừa rồi, hễ rảnh rỗi, Lương Nguyệt Mai đều giảng giải ràng cho về quan hệ rau mơ rễ má ở Kinh thành. Nhưng Chu lão thái thái dặn gì, đều gật đầu dạ dạ.


      "Đa tạ mẹ nhắc nhở, con nhớ rồi ạ."


      Chu lão thái thái phải người thích cướp công, bà cũng biết hai con dâu có lục đục nên : "Sao mẹ hiểu những việc này được? Là A Tĩnh nhớ đó, con bé lo con chu toàn được, muốn giúp đỡ con. Nhưng mẹ cho, con bé lớn bụng, chuyện quan trọng là dưỡng thai, đừng lo mấy chuyện này."


      Chu lão thái thái kể lại có ý gì, chỉ muốn giúp cho Tô thị. Nhưng bà chỉ biết bề nổi mà hiểu bề chìm. Còn Hồ Ngọc Nhu lại hiểu, e là Tô thị muốn leo lên phủ Túc Thân Vương?


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ nhiều nữa mà với Chu lão thái thái: "Mẹ đúng ạ, con nhớ ơn nhị đệ muội."


      Chu lão thái thái đạt được mục đích, gật đầu hài lòng rồi xoay người rời .


      Hồ Ngọc Nhu bước vào phòng, bàng hoàng nhận ra cả phòng khóc.


      Tình huống gì đây? Sao Lương đại phu nhân và Quận chúa đều khóc?


      liếc sang Hồ Ngọc Tiên đầy thắc mắc, sau đó vội vàng hỏi Lương đại phu nhân, "Có chuyện gì vậy, Lương đại phu nhân? Nếu ... Nếu là muội muội của ta va chạm Quận chúa, vậy ... vậy ta chịu tội với ngài và Quận chúa thay muội muội nhà ta." biết xảy ra chuyện gì, nhưng tin Hồ Ngọc Tiên gây rắc rối, nên khiển trách hay bảo em đứng ra xin lỗi.


      Lương Minh Nguyên nhanh chóng nhìn lên , nhưng gì, nức nở lâu, nên bị nấc cụt.


      Lương đại phu nhân ôm nàng vào lòng, bà vừa xấu hổ vừa tiện lau nước mắt, khó khăn : "Để Chu tam thái thái chê cười. Ta chỉ có đôi nhi nữ, bất kể đứa nào chịu ấm ức ta cũng chịu nổi. Ta cũng muốn hỏi Hồ tứ tiểu thư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến Nguyên Nguyên khóc tức tưởi thế kia?"


      Lương Minh Nguyên vội vàng kéo cổ tay bà, "Mẹ, liên quan gì đến Hồ tứ tiểu thư, đừng trách nhầm người ta."


      Lương đại phu nhân cúi đầu, "Vậy có chuyện gì? Con kể mẹ nghe xem, sao con lại khóc thế này?"


      Lương Minh Nguyên thể kể.


      Nếu nàng , đến việc bêu xấu danh tiết của người chiếm cơ thể mình, mà chính mình cũng bị lộ.


      nàng ngập ngừng lúc rồi dối: "Hồ tứ tiểu thư kể chuyện lạ ở quê quán nàng ấy cho con nghe, con nghe xong thấy khó chịu nên cầm được nước mắt."


      Lương đại phu nhân tin chút nào.


      Nhưng nhìn ánh mắt né tránh của Lương Minh Nguyên, khỏi nghĩ, chắc phải con bắt nạt Hồ tứ tiểu thư đâu? Bà ngay lập tức nhìn về phía Hồ Ngọc Tiên, mặt mày người ta đầy hoảng loạn và sợ hãi.


      Dù cho Lương đại phu nhân nghiêng về phía con mình, cũng cho rằng con mình là người ngoan ngoãn nhất, hiểu chuyện nhất. Nhưng nhìn thấy Hồ Ngọc Tiên thế này, và nghĩ đến xuất thân của nàng ta, bà thể nghĩ lại.


      Bấy giờ, bà ngại ngùng, : "Là ta hiểu lầm, mong Hồ tứ tiểu thư thông cảm, ta cũng… nhất thời sốt ruột, ấm ức cho ngươi."


      yên lòng Lương Minh Nguyên, nên kéo nàng đến cạnh Hồ Ngọc Tiên, tháo chiếc vòng tay ngọc bạch tuyệt sắc cổ tay, đeo nó vào cổ tay của Hồ Ngọc Tiên. “Chiếc vòng này phù hợp với các tiểu nương, mong Hồ tứ tiểu thư đừng chê."


      Hồ Ngọc Tiên đâu dám nhận, nhưng cũng dám từ chối. Nàng vừa nhìn vẻ mặt bà tốt, liền sợ hãi đến khó thở.


      Nàng biết làm sao, nhìn về phía Hồ Ngọc Nhu như cầu cứu.


      Hồ Ngọc Nhu hiểu ý của Lương đại phu nhân rồi, dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa cũng khó lòng từ chối chiếc vòng này.


      gật đầu với Hồ Ngọc Tiên, "Lương đại phu nhân cho muội, muội cứ nhận." Vừa dứt lời, lập tức nhìn Lương Minh Nguyên, "Quận chúa sao chứ? Là Ngọc Tiên bắt nạt ngài, ngài cứ , đừng giấu thay con bé, ngài tốt bụng nỡ trách phạt, ta phạt con bé thay cho ngài."


      Đối mặt với đôi mắt như nhìn thấu tất cả của Hồ Ngọc Nhu, Lương Minh Nguyên lập tức tránh , nàng cũng nhìn ra ý của Lương đại phu nhân, lúc này mới : " có, sao Hồ tứ tiểu thư có thể bắt nạt ta được? có chuyện đó." nàng xong, bèn đẩy tay Lương đại phu nhân, "Mẹ, con muốn về nhà, chúng ta về nhà mà."


      Lương đại phu nhân nhìn đôi mắt còn ướt đẫm của con , lòng dịu lại, gật đầu.


      Mặc dù Lương Thành Vân vui, cuối cùng cũng bị Hồ Ngọc Nhu và Lương đại phu nhân thuyết phục cùng nhau, hứa hẹn vài hôm nữa cho cậu sang chơi.


      Tiễn người rồi, Hồ Ngọc Nhu chất vấn Hồ Ngọc Tiên: "Muội , rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao Lương đại phu nhân và Quận chúa đều khóc, còn khóc đến thế?"


      Hồ Ngọc Tiên còn hoảng loạn trước việc hôm nay, cả người nàng hơi hốt hoảng, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của chị , bèn tất tật ra hết, có lỗi vô cùng .


      "Đại tỷ, muội, muội xin lỗi ..." Nàng nức nở.


      Vẻ mặt điềm tĩnh của Hồ Ngọc Nhu cuối cùng cũng thay đổi, phải là nghĩ nhiều, quả nhiên ... dám để lộ ra ngoài, mà chỉ an ủi Hồ Ngọc Tiên và : "Lần này sao cả. Nếu ai có lòng tìm hiểu chuyện của chúng ta, chỉ cần chuyến đến huyện Trường Châu là ra ngay. Chỉ có điều lần này sao, lần sau được tái phạm, bất kể người đó là ai, nếu người ta muốn đối phó ta, đe dọa muội, mà tìm thẳng ta. Bởi vậy, muội phải nhớ kỹ, sau này bất kể ai đe dọa muội, muội đừng sợ, cứ bảo kẻ đó đến tìm ta, còn muội được phép gì cả! Chuyện liên quan đến ta, liên quan đến Chu gia, trừ phi ta và tỷ phu của muội, được phép tiết lộ cho bất cứ kẻ nào!"


      việc lần này quả thực phải chuyện lớn gì, nhưng thái độ của Hồ Ngọc Tiên là vấn đề, nếu như cái gì mà bí nhà họ Chu bị tiết lộ ra, thể đảm bảo ảnh hưởng đến Chu Thừa Vũ.


      Cho dù đả kích được Chu Thừa Vũ, nhưng nếu có người muốn hủy hoại Chu Thừa Vũ, hoặc nhà họ Chu sao? dễ dàng gì mà Chu Thừa Vũ làm việc dưới trướng Thái tử điện hạ, Hồ Ngọc Nhu dần sửa tính, làm việc gì cũng cẩn thẩn.


      Giọng điệu nghiêm khắc của Hồ Ngọc Nhu khiến Hồ Ngọc Tiên sợ hãi lúc mới vội vàng gật đầu.


      Hồ Ngọc Nhu rối tung cả lên, thèm đoái hoài đến nàng, chỉ : "Buổi trưa muội tự sai người vào bếp lấy đồ ăn. Tỷ có việc về trước đây."


      Nhìn đại tỷ sải bước , nàng càng cảm thấy khó chịu, đại tỷ ăn cơm với nàng. Nàng làm sai rồi.


      Nàng buồn lòng. Tô thị biết tin Lương đại phu nhân về, bèn sai người mời sang hỏi thăm. Nàng hơi muốn , nhưng nghĩ lại chị giận nàng làm sai, nàng biết làm gì.


      Nhưng nếu nàng , Tô thị hỏi, chẳng lẽ nàng phải . Nếu , vậy lại làm trái lời chị chuyện nên ?


      Nàng do dự lúc, cuối cùng từ chối.


      Hồ Ngọc Nhu quay trở lại phòng, tim đập thình thịch. muốn nghĩ nhiều đến việc Lương Minh Nguyên, nhưng đời này, sao lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, lại cứ ... lại cứ Lương Minh Nguyên chợt trở nên bình thường, lại ... nàng ta vô cùng hứng thú với nhà họ Hồ, hơn nữa dám đối mặt với !


      Tất cả dấu hiệu đều thể nàng ta- có- vấn đề.


      Thế nên, nàng ta là Hồ Ngọc Nhu ?


      , phải hàng giả.


      Thế nên, nàng ta là Hồ Ngọc Nhu- trưởng nữ của Hồ Lĩnh trong thế giới này sao?


      Chính xác 80 ,90%!


      Cũng như Lương Minh Nguyên trách Hồ Ngọc Nhu, thậm chí còn cho là Hồ Ngọc Nhu chịu khổ, gả thay nàng, nhưng chịu tin tưởng Hồ Ngọc Nhu. cũng có tâm lý như vậy đối với Lương Minh Nguyên, nàng này rất đáng thương, nhưng ai biết được nàng có ác ý với mình hay ?


      Nếu có ác ý, nên làm gì đây?


      nhíu chặt mày.


      nghĩ, vì đề phòng, có nên cho Chu Thừa Vũ biết chân tướng ? Mặc dù chưa biết Lương Minh Nguyên có ý xấu hay , mà cho dù có, còn có Lương Nguyệt Mai chống lưng, chưa chắc làm gì được .


      Nhưng ... từng bảo với Chu Thừa Vũ, giữa vợ chồng phải thành với nhau.


      Nếu giấu chuyện này cả đời, đó là bất tín với chàng, có thể bỏ qua lương tâm để ý. Nhưng nếu ngày Lương Minh Nguyên có ý đồ, thực làm chuyện xấu để Chu Thừa Vũ biết được chân tướng qua miệng người khác. bằng tự ra, ít nhất tổn thương tình cảm ở mức thấp nhất.

        
      Last edited: 17/11/21
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 96 . Quá quan tâm đâm ra lo sợ.


      Có điều, nếu Chu Thừa Vũ biết , liệu chàng có thể chấp nhận ?


      Hồ Ngọc Ngu chắc chắn điều: Chu Thừa Vũ , nhưng biết tình đó sâu đậm đến độ nào, có đến mức chấp nhận được thực chất chỉ là ... linh hồn long đong ở thế giới khác?


      Chàng có sợ hãi ?


      Suy cho cùng, đâu phải người đàn ông nào cũng giống như Chu Chính Lãng, có thể chấp nhận Lương Nguyệt Mai sống hai kiếp người. Nếu Chu Thừa Vũ thể chấp nhận, chàng làm gì? Là xa lánh và rời bỏ , hay…hay tìm đạo sĩ đến làm phép, hay dứt khoát…


      nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất, sợ hãi toát mồ hôi lạnh, nhưng lo lắng lấn át nỗi sợ. lo lắng Chu Thừa Vũ chấp nhận cho kết quả xấu nhất. Đến lúc đó, tra tấn là chuyện , cái chính là đau lòng, tuyệt vọng đến chết chứ nhỉ?


      Chỉ nghĩ thôi, thấy trái tim mình tan nát.


      Quá quan tâm đâm ra lo sợ.


      Hồ Ngọc Nhu ngơ ngác ngồi giường La Hán cạnh cửa sổ. Trong lúc đó, Chu lão thái thái sai người qua hỏi lý do Lương đại phu nhân về sớm, chỉ qua quít đáp do Lương Minh Nguyên muốn về nhà.


      Vì có tâm , nên ăn cơm trưa, cũng ngủ trưa như thường ngày, cứ ngồi đó cho đến khi màn đêm buông xuống.


      Chu Thừa Vũ vẫn về nhà.


      Hồ Ngọc Nhu muốn xuống giường, mới nhận ra rằng chân tê dại. Quản ma ma nhìn thấy, bèn bước lên vừa xoa chân cho vừa : "Thái thái sao vậy? Là khó chịu hay là ... còn giận tứ tiểu thư?"


      lắc đầu, nhưng biết giải thích thế nào, chỉ trả lời: " phải, ta hết giận rồi. Muội ấy đâu? Bà biểu tiểu nha đầu sang nhắn với muội ấy qua đây ăn tối."


      Quản ma ma đáp ứng, ra ngoài ra lệnh rồi quay lại ngay để xoa chân cho Hồ Ngọc Nhu. Bà nhìn vẻ mặt hơi nhợt nhạt của , nhưng chịu lý do, đành thôi vậy.


      lát sau, tiểu nha đầu truyền tin quay về, đứng ở cửa đáp: “Thưa thái thái, bên nhị thái thái sai người mang cơm cho tứ tiểu thư, tứ tiểu thư ăn rồi ạ."


      Nhị thái thái?


      Hồ Ngọc Nhu cau mày. Dạo gần đây, nàng ta như có như lấy lòng và Hồ Ngọc Tiên, biết, biết nàng ta ủ mưu gì đây.


      Trước đó để ý đến, nhưng với những việc diễn ra trong hôm nay, nghĩ mình nên chú ý đến vấn đề này hơn. Suy cho cùng, Hồ Ngọc Tiên chỉ là bé, tính tình lại bốc đồng, nếu gặp phải chuyện hàm hồ, biết đâu chừng làm ra chuyện ngu ngốc gì đó.


      Tô thị miệng nam mô, bụng bồ dao găm, mình có mưu mô như nàng ta, chứ gì Hồ Ngọc Tiên.


      “Là ai đưa cơm cho Ngọc Tiên?” hỏi.


      Tiểu nha đầu đáp: "Là đích thân Khổng ma ma đỡ nhị thái thái đưa ạ. Lúc nãy khi nô tỳ qua đúng lúc nhị thái thái cái gì mà tứ tiểu thư định qua nhưng bị nhị thái thái ngăn cản."


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu, ra hiệu cho tiểu nha đầu lui xuống.


      Đợi người khỏi, Quản ma ma thào : "Thái Thái, có nên nhắn với tứ tiểu thư, đừng gần gũi quá với nhị thái thái hay ."


      Hồ Ngọc Nhu đứng lên hoạt động gân cốt, nghe xong liền lắc đầu: "Tô thị chủ động tiếp cận, chẳng lẽ Ngọc Tiên đuổi nàng ta sao. Ngày mai, ta chuyện với Ngọc Tiên, kêu nó xã giao thôi đừng thân thiết."


      Quản ma ma cũng biết đạo lý này, nhắc nữa mà thay bằng: "Trưa nay ngài ăn cơm. Giờ ngài đói rồi phải ? Muốn ăn gì, nô tỳ xuông bếp kêu người làm."


      Có đói ? cảm thấy.



      Nhưng bỏ hai bữa, suy nghĩ hồi rồi : “Ta muốn ăn chút cháo, bỏ thêm chút dưa muối vào là được.”


      bỏ hai bữa mà chỉ ăn chút này, sao chịu nổi chứ, bà cũng đồng ý, thế là bà tự mình xuống bếp nấu vài món thái thái thích ăn.


      Nhưng mà chờ bà làm xong, Hồ Ngọc Nhu ăn xong cháo dưa muối. nhìn thấy món giấm cá tây hồ được đặt trước mặt mình, ngửi được mùi cá, bỗng xây xẩm mặt mày, bỏ chén cháo xuống mà nôn mửa.


      Quản ma ma vội đặt dĩa cá xuống, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: "Sao vậy? Lại khó chịu nữa à? Dạ dày khó chịu sao? Đợi , nô tỳ cho người mời đại phu đến!"


      Hồ Ngọc Nhu xua tay, chưa kịp lên tiếng lại nôn tiếp.


      “Chuyện gì thế này!” Quan ma ma lo lắng đến nỗi trán đổ mồ hôi, vừa nhìn bàn ăn chợt nghĩ đến chuyện, “Thái thái, tháng này ngài đến chưa, hình như trễ 20 ngày rồi, đúng ? ”


      Kinh nguyệt của thường đều, lúc đến ngày 27, 28 hoặc hơn 30 ngày. Có điều lúc ở huyện Trường Châu, Ngô đại phu giúp điều trị, cũng gì nên khi đến kinh thành, bị trễ hơn 20 ngày, và Quản ma ma cũng để bụng.


      Song, trong giờ phút này, nghe Quản ma ma thốt ra câu này, lập tức phản ứng, "Bà ... ý bà là ta có thể..." hai chữ ‘mang thai’ chưa kịp , lại nôn.


      Quản ma ma tuy còn hồi hộp nhưng thôi lo lắng, ngược lại còn cười, "Ngài hiểu mà, chắc chắn có. Thái thái, nhất định phải mời đại phu đến khám lại mới được, chắc chắn là có!"


      Hồ Ngọc Nhu cố nhịn nôn ọe, khẽ sờ bụng.


      Có em bé sao?


      “Đừng lo, đợi hai ngày nữa xem.” cũng hy vọng là có, ra mong chờ đứa con thuộc về mình và Chu Thừa Vũ từ lâu.


      Quản ma ma sững sờ, sau đó bà hiểu ra, "Ngài muốn chờ lão gia có ở nhà, rồi mời đại phu à?"


      Thực ra chỉ muốn uổng công vui vẻ, nhưng được bà cảnh tỉnh, cũng muốn chờ Chu Thừa Vũ ở nhà, cùng chung vui. Có điều sờ lên bụng và khẽ cau mày, nhất định phải mọi chuyện với chàng trước khi xác nhận mang thai.


      Bởi vì nghĩ có thai, nên dẫu thèm ăn cũng phải ăn hết chén cháo, động đũa món cá, nhưng ăn đậu hũ chiên rất nhiều, rốt cuộc cảm thấy no căng bụng, cũng nở được nụ cười.


      ·


      Tô thị bên này cũng cười, nhưng là tức cười.


      Nàng ta đến đây lâu, hỏi hồi lâu, Hồ Ngọc Tiên chỉ mím chặt môi chịu gì. Tính nhẫn nại của nàng gần như sắp bào mòn hết, nàng nhìn cặp má non nớt của Hồ Ngọc Tiên, muốn véo .


      “Ngọc Tiên!” Nàng thể lên giọng. “Nha đầu muội sao vậy? Ở chung lâu vậy, ta là người thế nào muội nhìn ra sao? Muội có chuyện cần ta giúp, nhưng ngồi lâu vậy mà lời nào. Rốt cuộc vì sao tỷ của muội lại giận, muội sao ta biết giúp chứ?"


      Hồ Ngọc Tiên muốn mở miệng vô số lần, nàng phải là người giỏi giữ miệng, nhưng mỗi khi muốn vẻ mặt nghiêm khắc của Hồ Ngọc Nhu lại lên trong đầu nàng.


      Vậy nên, dẫu Tô thị khó chịu, nàng cũng .


      nàng xin lỗi: "Tô tỷ tỷ, muội lòng xin lỗi, muội ... muội hứa với đại tỷ, ra. Thôi ạ, muội nhờ tỷ nữa, cám ơn tỷ dạy dỗ muội rất nhiều. Tỷ muội ruột, giờ đại tỷ giận muội, chứ hai ngày nữa hết thôi ạ."


      Sắc mặt Tô Thị hết hòa nhã nổi.


      "Ngọc Tiên! Muội ..... biết gì với muội nữa!" Giọng điệu của nàng ta hơi sốt sắng, "Đại tỷ của muội bảo là được cho người ngoài, còn ta với muội là người ngoài sao, sợ cái gì? Đại tỷ của muội phải là đại tẩu của ta sao, ta lại đối xử với muội như là muội muội ruột, vậy mà muội xem ta như người ngoài?"


      Nhưng đại tỷ dặn, được phép cho bất cứ ai ngoại trừ đại tỷ và tỷ phu?


      Hồ Ngọc Tiên vẫn lắc đầu, vẻ mặt nàng càng thêm áy náy, ngẩng đầu liếc nhìn Tô thị, sau đó cúi đầu, như có mặt mũi nào nhìn mặt Tô thị nữa.


      Tô thị thấy nàng khó chơi , muốn ở lại nữa. Nàng ở đây hai canh giờ, chưa kể trời tối từ lâu, Chu Thừa Duệ hẳn là về từ sớm.


      Nàng lại lớn bụng, lại khó khăn.


      Nàng dứt khoát lạnh mặt với Hồ Ngọc Tiên, "Tùy muội. Đến lúc tỷ của muội tha thứ cho muội, chớ tìm ta khóc lóc kể lể. Đến lúc đó, ta sợ giúp gì được cho muội đâu!"


      Nàng ta đứng dậy, xoay người rời .


      Câu ‘xin lỗi’ đến khóe miệng, Hồ Ngọc Tiên lại thốt ra được. Tô thị đến cửa, nàng cũng theo, cuối cùng chỉ đành thở dài.


      Tô thị giận hết sức giận. đường trở về, nàng rốt ruộc chịu nổi nữa, bởi vì trời tối, ai đường, trực tiếp phàn nàn với Khổng ma ma: "Chẳng lẽ ta làm hại nàng sao? Ta cũng tốt cho nàng ta thôi, nàng ta chỉ là tiểu nương côi cút, chỉ dựa vào đại tỷ của nàng ta. Nếu hai tỷ muội có xích mích nàng muốn khóc cũng có chỗ khóc! Còn có Lương đại phu nhân kia nữa, bà bà căn dặn đại tẩu sao, kết quả là người ta giận mà về. Ta đây vì ai? Vì tốt cho Chu gia, nếu Lương đại phu nhân quở trách nhà chúng ta, đại tẩu hiểu chuyện, đến lúc đó phải ta cứu nguy ai?"


      Khổng ma ma định khuyên nhủ, nhưng bên tai bà vang lên tiếng bước chân.


      Bà nhìn lên, đôi giày quan màu đen đập vào mắt bà.


      Tô thị còn muốn cằn nhằn gì đó, bà ta vội kéo tay nàng. Tô thị “Ôi”, định hỏi gì đó nhìn thấy người mặc quan phục trước mặt- Chu Thừa Vũ.


      Đại bá đến khi nào?


      ... nghe hết rồi sao?


      Tô thị sợ đến mức tim muốn ngừng đập, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, kinh hãi đứng tại chỗ. Chu Thành Vũ đứng cách đó xa nhìn nàng ta, hai mắt thâm thúy, bên trong có nhiệt độ.


      "Nhị đệ muội rất đúng, đệ muội chỉ cần chăm lo đứa bé trong bụng cho tốt là được, chớ bận lòng chuyện khác." mở miệng, giọng trong đêm như lưỡi dao, cắt thẳng vào người Tô thị, khiến cả người nàng đau đớn vô cùng.


      Nàng há miệng, muốn nhưng thốt thành lời, hai chân nàng mềm nhũn.


      Khổng ma ma vội đỡ nàng ta.


      Chu Thành Vũ vẫn vẻ mặt lạnh lùng, nhìn nàng ta lát, sau đó xoay người sải bước rời .





      Bởi vì trở về rất muộn, Chu Thừa Vũ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy trong phòng còn sáng đèn. Có điều, ánh đèn bên trong hắt lên gương mặt chàng, như sưởi ấm cho nó, khiến gương mặt ấy ấm áp hơn chút.

      Hồ Ngọc Nhu nghe tiếng bước chân, bèn bước nhanh ra đón, trằn trọc cả ngày, nhờ vào cố ban nãy nên giờ phút này, vẻ mặt tràn đầy niềm vui.


      Chờ đến gần, Chu Thừa Vũ nắm tay .


      “Có chuyện gì vui à?” Sau cả ngày mệt nhoài trở về, bắt gặp được gương mặt tươi vui như vậy, Chu Thừa Vũ cảm thấy bao mệt mỏi đều bị xua tan hết.


      lắc đầu, mình có thai hay , nên muốn . suy nghĩ lúc rồi : “Hôm nay chàng về sớm, thiếp rất vui”.


      Chu Thừa Vũ siết chặt tay, kéo vào phòng, "Đừng tối nào cũng đợi ta, buồn ngủ nàng ngủ sớm ."


      Hồ Ngọc Nhu mất tự nhiên, khẽ: "Chàng về thiếp ngủ được."


      Chu Thừa Vũ dừng lại, sau đó lập tức siết chặt đôi tay muốn buông ra của , giọng khàn khàn, "Hôm nay ta về sớm, chốt lát nàng đừng hòng ngủ."
      Tiểu Ly 1111Nguyên Nguyễn thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 97. Nhị thái thái đột nhiên bảo đau bụng, hình như sắp sinh rồi!


      nam nhân ăn chay nửa tháng rất đáng sợ, nhất là khi chàng ta rất nữ nhân đó. Thế mà, khi Chu Thừa Vũ tắm rửa sạch , nhào đến Hồ Ngọc Nhu trốn tránh cách tàn nhẫn.


      Có thể mang thai, ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, thể nào bởi vì xảy ra cố nhân tạo được.


      Nhưng muốn Chu Thừa Vũ buồn bã chút nào, nên cuối cùng dùng cách khác. Chu Thừa Vũ mặc dù biết phương pháp này, nhưng lúc đầu chàng vẫn hơi muốn, vì làm thế ấm ức cho Hồ Ngọc Nhu. Chỉ là sau đó chàng phải thừa nhận, cách này đúng là loại hưởng thụ khác, thậm chí còn sung sướng kém làm trực tiếp.


      Ừm, phải mỗi người mỗi vẻ.


      Đây cũng là lần đầu tiên đối với Hồ Ngọc Nhu, nếu phải thấy Chu Thừa Vũ trông thỏa mãn, chắc chắn có lần sau nữa, mệt mỏi quá. Nhưng nhìn thấy Chu Thừa Vũ cảm thấy thoải mái, lại nhớ đến chàng chưa bao giờ ghét bỏ , nên bằng lòng.


      Súc miệng xong, nằm bên cạnh chàng, thở dài thườn thượt.


      Chu Thừa Vũ bế đặt giữa giường, đứng lên nhìn , "Mệt lắm à?"


      Gương mặt chàng gần trong gang tấc. Tuy gặp chàng hàng ngày, nhưng vẫn nhạy bén phát chàng ốm rồi. đưa tay sờ mặt chàng, lắc đầu, " có." Dừng lại chút, rồi thêm, “Là hơi mệt, chàng lâu quá… thôi chàng thoải mái là được.”


      Vậy lần sau chàng nhanh chút nhỉ?


      Câu này đến môi, song chàng vẫn nuốt trở lại, thể ra, nếu , chắc hẳn Nhu Nhu chê chàng mất.


      Chàng rướn người và hôn lên môi Hồ Ngọc Nhu, hạ quyết tâm : “Sau này đừng thế nữa, đây là lần cuối cùng.” Bàn tay to của chàng xoa eo nàng, chàng hỏi: “Hôm nay sao vậy? Nàng đến tháng à?” Mặc dù trước nay Hồ Ngọc Nhu chủ động nhưng vẫn rất nhiệt tình khi chàng muốn.


      Chàng có lòng ghi nhớ ngày kinh nguyệt của Hồ Ngọc Nhu, bởi vì mỗi khi đến tháng, đau bụng rất nhiều, mỗi tối chàng đều làm ấm bụng cho trước khi ngủ. Nhưng kinh nguyệt của đều, chàng muốn nhớ cũng nhớ trúng.


      “Lần này có vẻ trễ lâu phải?” Chàng hỏi.


      sờ lên bụng mình, trái tim ấm áp, nhưng lảng tránh câu hỏi này, "Thiếp có chuyện với chàng."


      Chàng khẽ đáp: "Nàng ."


      Hồ Ngọc Nhu : "Hôm nay Lương đại phu nhân đến, có dắt theo cặp nhi nữ. Thiếp nghe Lương đại tiểu thư có trí óc như bé ba bốn tuổi, nhưng bây giờ thiếp gặp trông nàng ấy thông minh lanh lợi lắm. Chàng xem, đời này có người đột nhiên mở mang trí óc ? Hay ... hay là mượn xác hoàn hồn trong truyền thuyết? Lương đại phu nhân Lương đại tiểu thư tự nhiên khỏe lại, lạ lùng ."


      Trước giờ Hồ Ngọc Nhu phải người nhiều chuyện, hôm nay nàng tự dưng hỏi, chàng thầm chú ý.


      ra, chàng tin mấy truyền thuyết ma quái này, nhưng nàng hỏi, chàng suy nghĩ lúc trước khi trả lời: "Sao đột nhiên lại hỏi thế? Lương đại tiểu thư có gì lạ à?"


      Hồ Ngọc Nhu đột nhiên nghĩ, nếu như Hồ Ngọc Nhu tự sát, chẳng biết liệu vợ chàng có phải là nàng ta ?


      biết.


      Chính là lấy Chu Thừa Vũ, chỉ cần ra , Chu Thừa Vũ miễng cưỡng giữ lại. Nếu phải vì nhất quyết ở lại lúc đó, chàng đưa về nhà, để thành toàn cho và Triệu Tịch Ngôn.


      Nghĩ thế, thực có lỗi, đến cùng là mình ở trong thân xác người ta. ấy muốn xấu Lương Minh Nguyên nên chỉ : ", nàng thông minh lanh lợi lắm. Thiếp chỉ thấy là lạ, nên muốn hỏi chàng. Chàng trả lời thiếp , chàng có tin mượn xác hoàn hồn ? Chàng thấy thế nào?"


      Nếu bên cạnh chàng có người trải nghiệm đó, chàng có thể ... chấp nhận ?


      dám hỏi câu cuối.


      Chu Thừa Vũ suy nghĩ chút rồi : "Ta chưa tận mắt chứng kiến, ta cũng tin. Nhưng ... nếu tận mắt chứng kiến, trước hết phải xem tình huống thế nào. Nếu là kẻ xấu xa, muốn mượn xác sống lại thể buông tha.”


      Hồ Ngọc Nhu: "..."


      biết phải gì, ai lại đầu tiên là nghĩ cái này.


      Chu Thừa Vũ hỏi : "Nàng có tin ? Nàng nghĩ thế nào?"


      Khi chàng hỏi điều này, trong đầu chàng thoáng qua cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu. Nhớ đến việc nàng giả vờ thích mình nhưng trong mắt giấu được niềm vui; Nhớ đến việc nàng mượn cớ hai người có tiếp xúc da thịt để từ chối Triệu Tịch Ngôn; nghĩ đến thái độ của nàng đối với nhà họ Hồ và Triệu Tịch Ngôn ...


      Trước nay chàng luôn thấy khó hiểu.


      Nhưng bây giờ, nếu Hồ Ngọc Nhu ... nếu Nhu Nhu của chàng là mượn xác hoàn hồn , mọi chuyện đều giải thích thông suốt.


      Có hoang đường quá ?


      Chàng bao giờ tin điều này.


      Mặc dù trong lòng Chu Thừa Vũ ngừng phủ nhận, nhưng thực tế, chàng ngã xuống cạnh và ôm chặt nàng vào lòng. Trong lòng chàng có hơi sợ hãi, nếu mượn xác hoàn hồn, liệu có khi nào nàng biến mất ?


      Lẽ nào nàng sắp phải ...


      Nàng sắp phải rồi sao?


      Chu Thừa Vũ nghĩ đến đây, lập tức biến sắc, hai tay còn dùng sức, nhưng đầu đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt rực lửa nhìn chằm chằm Hồ Ngọc Nhu, : “Nhu Nhu muốn gì với ta? Nàng ... thẳng ."


      Chẳng ai hiểu chồng bằng vợ, bắt chính xác những ngón tay hơi run rẩy của Chu Thừa Vũ.


      Phản ứng của chàng ta đúng, khiến nhớ lại những gì mình vừa , nhưng để lộ ra điều gì mà?


      Chẳng lẽ Chu Thừa Vũ đoán được điều gì? Hay là ... chàng ta sợ mình?


      Chàng gan dạ lắm mà!


      "Thiếp ..." Hồ Ngọc Nhu biết phải bắt đầu từ đâu, "Thiếp ... chàng biết gì rồi đúng ?"


      Lời vừa thốt ra, trái tim cũng thấp thỏm theo. Thậm chí còn dám nhìn thẳng Chu Thừa Vũ, mặc dù chàng vẫn ôm chặt eo .


      Kỳ hai người đều có chút hoảng hốt, lúc này ai dám mở lời trước tiên, Hồ Ngọc Nhu nghiêng đầu, Chu Thừa Vũ chỉ nhìn thấy chiếc cổ trắng như tuyết của dưới ánh đèn dầu.


      Chàng đợi lúc, cuối cùng thở dài, vùi mặt vào cổ , “Nàng có chuyện gạt ta.” Chàng dùng câu khẳng định, “ tại muốn đừng , đợi khi nào muốn hẵng ."


      Chắn chắn biết rồi!


      Hồ Ngọc Nhu còn sợ nữa, đột nhiên cảm thấy chua xót, "Thiếp..."


      Chưa kịp lời nào, bên ngoài vang lên giọng hoảng loạn của Quản ma ma, "Lão gia và thái thái ơi, mau tỉnh lại!"


      Quản ma ma là người thận trọng, nhưng lúc này, bà lại bối rối đến vậy, chắc rằng xảy ra chuyện gì đó!


      Hồ Ngọc Nhu định đứng dậy ngay, Chu Thừa Vũ lớn, “Tỉnh rồi, chuyện gì?” Chàng vừa đứng dậy rời khỏi giường vừa hỏi.


      Quản ma ma càng gấp gáp, "Lão gia, thái thái. Nhị thái thái đột nhiên bảo đau bụng, hình như sắp sinh rồi! Nhị lão gia lo lắng, lão thái thái vội vàng chạy tới, các người mau đến xem thử !"


      Quả nhiên có chuyện!


      Mới tháng 3 thôi, ngày dự sinh của nàng ta phải đến cuối tháng 4 hoặc đầu tháng 5. Sinh sớm như vậy, chẳng lẽ hôm nay đường về lại gặp chuyện, động thai?


      Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu vội vàng mặc quần áo vào rồi mở cửa, chóng vánh đến Nhị phòng.


      Trong viện nhị phòng rùm beng lộn xộn, Chu lão thái thái vừa lo vừa sợ, khỏi lau nước mắt. Chu Thừa Duệ lo lắng cho Tô thị, vừa an ủi Chu lão thái thái, đồng thời phải căn dặn gia nhân chăm sóc Tô thị trong phòng, luống cuống thôi.


      Bởi vì sinh quá sớm so với ngày dự sinh, chẳng những chưa mời bà đỡ mà chưa chuẩn bị dọn dẹp sạch phòng sinh, cho nên cuối cùng chỉ có thể sinh ở phòng ngủ.


      Khi Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu đến, Chu lão thái thái và Chu Thừa Duệ như tìm được tâm phúc, hai người cùng bước lên đón.


      "Thừa Vũ, con thấy chuyện này ... thế nào mới tốt? Đây là con dòng chính đầu lòng của Thừa Duệ. Lỡ như ... mẹ sống nổi mất ..." Chu lão thái thái nức nở.


      Chu Thừa Duệ cũng hốt hoảng la lên: "Đại ca, đệ phái người mời bà đỡ, ra lệnh cho nhà bếp nấu nước nóng, còn ... còn gì nữa?"


      Đệ ấy quan tâm quá loạn, e là sắp mất lý trí rồi.


      Chu Thành Vũ vỗ vỗ vai , sau đó ra lệnh cho A Quỳnh bên cạnh: " nhị môn truyền tin, bảo Bùi Thanh lập tức đến Hàn gia mời tiểu Hàn thái y, nếu người giữ cửa có truyền lời, dùng danh nghĩa của Công chúa Phúc An."


      nàng rồi, chàng lại gọi người khác đến, "Hàn đại phu còn lúc nữa mới tới, ngươi mau đến Thiên Kim đường mời đại phu đến." Tô thị sinh non, thể nào cần đại phu. "Bảo đại phu mang theo nhân sân đến, mặc kệ giá cá miễn càng lâu năm càng tốt."


      Hồ Ngọc Nhu dỗ dành Chu lão thái thái xong, lúc này tiện thể : "Thiếp và mẹ vào thăm nhị đệ muội."


      Chu Thành Vũ lo lắng liếc nhìn , chỉ là tiểu nương mười sáu tuổi, mong lần đầu gặp chuyện này chớ sợ.


      Hồ Ngọc Nhu đương nhiên sợ hãi, nhưng là chị dâu, Chu lão thái thái lại thể mình như thế này, được. nhìn Chu Thừa Vũ ra hiệu cứ yên tâm, thực ra bản thân cũng sợ tiếp xúc với Tô thị vì sợ phiền phức, nên dứt khoát đỡ Chu lão thái thái chung.


      Tô thị đau đớn, hét liên tục. Khổng ma ma ở bên trong an ủi nàng ta. Hai người vừa vào cửa ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Chu lão thái thái nhất thời mềm nhũn chân, nửa người đè lên Hồ Ngọc Nhu. Còn Hồ Ngọc Nhu vừa cố gắng đỡ bà, vừa nén cảm giác buồn nôn trào lên.


      cố gắng chịu đựng, nhưng bụng sôi sục yên, đứng ở cửa vội : "Nhị đệ muội đừng sợ. Chúng ta cho mời đại phu và bà đỡ rồi, đặc biệt phái người mời tiểu Hàn thái y, nhanh thôi, muội và cháu nhất định sao."


      Vừa dứt lời, kịp quan tâm đến phản ứng của Tô thị trong phòng, cứ như vậy đẩy lão Chu lão thái thái cho nha đầu, còn mình che miệng bước nhanh xuống hành lang. Khi vừa bước xuống hành lang, liền nôn thóc nôn tháo ra ngoài.


      "Thái thái...." Quản ma ma theo vỗ vào lưng , lo lắng, "Ngài sao chứ?"


      xua tay, nhưng vẫn tiếp tục nôn mửa, chỉ lát thôi mà như muốn nôn cả mật đắng ra ngoài.


      nhất quyết kêu Quản ma ma qua xem tình hình, còn bản thân vịn cây đứng lên, lại nôn tiếp.


      Chu Thừa Vũ nghe Quản ma ma bẩm báo lại, chạy đến cạnh vẻ mặt tái mét còn chút máu, dưới ánh trăng trông có vẻ khá đáng sợ. “Nàng sao vậy Nhu Nhu?” Chu Thành Vũ vội vàng tiến lên ôm lấy , vừa rồi ở trong nhà vẫn ổn, sao lại tách ra lát lại thế này.


      Hồ Ngọc Nhu đưa tay cho chàng đỡ: " sao đâu, chỉ là thiếp ngửi được mùi máu tanh."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :