1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tập này tc của nhà Vũ mà cảm động quá. Cảm ơn bạn Nhi quay lại, mà chuộng hơi ngắn nàng ạ. Hihi
      Hale205 thích bài này.

    2. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Vk ck đồng lòng ko việc j là ko thể, con ng ai cũng có mặt mềm yếu chỉ là có thể ra ko thôi, CTV khóc rồi kìa

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,690
      mình bắt đầu comback beta vừa edit vừa beta lại nhé
      Khủng Long, Chris_LuuNguyên Nguyễn thích bài này.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,690
      Chương 91. Hồ Ngọc Nhu xuất


      Đều có bầu khí lạnh lẽo nhưng vẫn khác với xe ngựa đằn trước, Chu Thừa Duệ và Tô thị đối diện nhau như giữa họ có ranh giới tàng hình và rạch ròi.


      Chu Thừa Duệ ngồi im lặng và sầm mặt, biết nghĩ gì. Còn Tô Thị chỉ lo tự đắm chìm trong hoàn cảnh xấu hổ bẽ bàng ban nãy, đến khi tự thoát ly cảm xúc bắt gặp chồng mình thế này, dám gì.


      Hai vợ chồng im lặng suốt chặng đường. Đến nhà, hai người bước xuống xe, vừa khéo thấy cảnh Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu phía trước, nam cao lớn tuấn tú, nữ nhu mì dịu dàng, biết nam cúi xuống thầm điều chi mà nữ khẽ cười khúc khích, hòa quyện với làn gió đêm vang xa.


      Tiếng cười thánh thót, như thể thổi bay mọi buồn phiền tích tụ trong lòng người, người nghe bị hấp dẫn, kìm được tăng tốc đuổi theo, như thể muốn nghe thêm lần thôi cũng được.


      Nhưng Chu Thừa Duệ làm thế, chỉ vừa đỡ Tô thị vừa ao ước trong lòng. Trời hôm nay lạnh, nước mưa hôm trước còn đọng lại, có vài chỗ kết băng.


      sợ bóng tối bao trùm, Tô thị sơ sẩy té ngã.


      Còn Tô thị nghe tiếng cười chói tai cực kì.


      Sao lại có nữ nhân như ả đời! Lúc này ả an ủi nam nhân của mình thôi, lại còn cười vui vẻ như vậy, là vô tri. Nghĩ như vậy, nàng ta siết chặt tay Chu Thừa Duệ, sỉ nhục và xấu hổ ban nãy cũng tan biến. Đây là nam nhân chính nàng ta chọn, nàng vốn dĩ biết gia cảnh của chàng từ trước, bây giờ thể tỏ ra ghét bỏ, mà nên ở bên cạnh chàng mới phải.


      Nhận thấy cái siết tay, Chu Thừa Duệ nhìn sang.


      Tô thị khẽ : "Phu quân đừng nghĩ về những chuyện đó nữa. Dù người khác có nữa, thiếp và con luôn ở bên chàng ...trước sau như , tuyệt đối khinh thường chàng."


      Tuyệt đối khinh thường chàng …


      Đây phải lần đầu Tô thị thế, nhưng chưa bao giờ như lúc này: vết thương đẫm máu trong tim như bị đâm thêm đao. Ha ha, đúng vậy, có xuất thân là thế, có người cha là thế, đúng là nên đội ơn người khác khinh thường, chê bai.


      Cổ họng dường như bị nhét đầy bụi bặm, mở miệng cực kỳ gian nan, nhưng vẫn cố đáp lời, "... cảm ơn."


      ·

      Mặc dù tam phòng đến vội vã, song phòng ở đều được dọn sạch , Lương Nguyệt Mai chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết từ sớm, đặc biệt cho bốn hạ nhân qua sang, nên bận có bận, nhưng vẫn trôi qua suôn sẻ.


      Sau Tết, cả nhà đến phủ Uy Viễn Hầu mà lại tập trung tại phủ Công chúa.


      Trời lạnh, bụng Tô thị và Tạ Kiều ngày càng lớn nên hai người . Hồ Ngọc Nhu nằm bên Lương Nguyệt Mai cả ngày. thực tế, nếu hai người quen biết ở đại, chưa chắc chơi thân với nhau nhưng ở thời xa lạ gặp được đồng hương nên cả hai rất quý trọng nhau.


      Từ mặt trời mọc đến khi lặng lẽ lặn, hai người cùng nhau ăn rồi uống. Cuối cùng, Lương Nguyệt Mai dẫn Hồ Ngọc Nhu uống chút rượu, cả hai bắt đầu lâng lâng. Đến lúc rời , Lương Nguyệt Mai thấy Hồ Ngọc Nhu chỉ dẫn theo mỗi A Quỳnh bèn bảo nghĩa nữ Bảo Nhi tiễn Hồ Ngọc Nhu ra ngoài.


      Lúc , thê tử sáng láng tỉnh táo, lúc về thành sâu rượu. Chu Thừa Vũ chỉ có thể bước lên nhận thê tử về trong trêu chọc của đại ca, nhị ca và tứ đệ. Chàng cúi xuống, ôm vợ vào lòng. May là chỉ có người trong nhà, hai chị dâu có ở đây nên mặt dày cũng chẳng sao.


      Nhìn bóng lưng đệ đệ khỏi, Chu Thừa Lãng nhịn được nữa, bật cười. "Đều là lỗi của đại tẩu các đệ, yên lành cho tam đệ muội uống rượu làm gì. Muội ấy chỉ lớn hơn Bảo Nhi vài tuổi." Ngoài miệng thế, nhưng trong lòng y cũng hơi nôn nóng, Hồ Ngọc Nhu say, Lương Nguyệt Mai cũng trốn khỏi. Thê tử y uống say… nhiệt tình hẳn. Y muốn lãng phí thời gian với mấy đệ đệ. “ Được rồi, trời lạnh rồi, hai đệ về nhà ôm thê tử !"


      Chu Thừa Hồng liếc sang Chu Thừa Duệ, "Tứ đệ, đệ muốn ăn lẩu ?"


      Chu Thừa Hồng biết Chu Thừa Duệ có vào phòng tiểu thiếp hay . Dù sao, Tạ Kiều ghen rất dữ, nên có lòng thưởng thức cái đẹp, cũng có can đảm vào dịp Tạ Kiều lớn bụng làm bậy. Chẳng bằng ăn lẩu cho ấm bụng?


      Chu Thừa Duệ cũng muốn đến phòng Thanh di nương. Thanh di nương, cũng thừa biết nàng ta ở lại chỉ vì Tiểu Chiêu. Thực ra, rất nhiều lần với nàng ta, nếu muốn, cho nàng số bạc để nàng gả cho người mình thương.


      Nhưng Thanh di nương nỡ bỏ Tiểu Chiêu, cũng nhẫn tâm chia cách mẹ con hai người.


      "Được, chúng ta thôi!" gật đầu.


      Hồ Ngọc Nhu thực uống nhiều, nhưng biết do nguyên chủ có tửu lượng kém hay rượu vải quá mạnh. Ý thức của dần mơ hồ, gương mặt hao hao đỏ, bắt đầu nhiệt tình. Chu Thừa Vũ ôm , sau khi lên xe ngựa, choàng tay qua cổ chàng, hôn mạnh cái lên má chàng.


      Chàng vừa bất lực vừa buồn cười, bảo thành lại, có điều phản tác dụng, bĩu môi rồi ịn lên môi chàng nụ hôn.


      nhịn được nữa, chàng đưa tay đỡ đầu nàng, trao nụ hôn sâu.


      Với mùi hương phảng phất và hơi nóng của rượu còn sót lại, chỉ chốc lát hai người cảm nhận nhiệt độ cơ thể tăng cao.


      Hồ Ngọc Nhu loạng choạng tháo áo, cổ trắng dài như thiên nga, da mịn màng làm lòng người nhộn nhạo. Có lẽ ... nhưng chàng nỡ.


      Chu Thừa Vũ chỉ hôn vụn vỡ vào cổ .


      "Nóng lắm..." Hồ Ngọc Nhu lẩm bẩm, lại đưa tay nắm vạt áo mình.


      Chu Thừa Vũ chưa bao giờ biết rằng Hồ Ngọc Nhu khi say rượu lại xinh đẹp, quyến rũ đến mức rung động lòng người như vậy. Chàng tự nhận mình phải thánh nhân, đương nhiên cách nào người trong lòng mà loạn được. Chàng cảm nhận mình bốc đồng hơn bao giờ hết, muốn xé toang áo ra, muốn hoan lạc trận trong xe ngựa.


      Nhưng mùa đông năm nay rất lạnh.


      Chàng lo sức khỏe mình, nhưng rất yếu, đổ bệnh mất.


      Rốt cuộc chàng biết mình làm gì mới tịnh tâm được, đợi được ngựa dừng, chàng ôm người nhảy xuống xe, sải bước nhanh về phòng.


      A Quỳnh và mã phu ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào bóng lưng chàng lúc lâu.


      Tú Vân dọn đồ trong phòng, Chu Thừa Vũ ôm Hồ Ngọc Nhu vào nhanh như gió. Nàng ta vừa nhìn hiểu, đỏ mặt lướt nhanh qua mặt Hồ Ngọc Nhu, sau đó đỏ mặt tới mang tai, vội ra ngoài đóng cửa lại.


      A Quỳnh chạy vào, bắt gặp cảnh này, cười hì hì, thầm nhủ: Chu đại nhân bình thường lạnh lùng, vẻ mặt người lạ chớ gần vậy mà có ngày gấp chờ nổi.


      Ôi chu choa, nàng phải nhớ kĩ mới được!


      Còn nhớ kĩ làm gì, chính nàng cũng biết được. Nàng quay đầu lại, thấy mặt Tú Vân đỏ như đít khỉ, bèn hỏi han, "Tú Vân, nhớ Lô Quảng à?"


      Tú Vân khẽ sững người, rồi gật đầu.


      A Quỳnh cười xấu xa.


      ·


      Trước mười lăm tháng giêng, Chu Thừa Vũ bắt đầu sớm về khuya đến phủ Thái tử. Triều đình cho nghỉ tết tháng, thế nên Thái tử chưa sắp xếp chức vụ vào Lục bộ cho chàng.


      Đúng như Hồ Ngọc Nhu đoán, dành phần lớn thời gian quanh quẩn ở hậu viện, thỉnh thoảng gặp Lương Nguyệt Mai. Và nếu ra ngoài với Lương Nguyệt Mai, tức là em dâu của Công chúa và được Công chúa ưu ái nên chẳng ai có mắt mà làm khó dễ . Lương Nguyệt Mai xem như là người đứng đỉnh nhân sinh, được Hoàng thượng chiều chuộng, được Thái tử và Trắc phi của ngài cư xử rất tử tế, là con ruột của Trưởng công chúa, Nhị hoàng tử trưởng thành bị cấm túc, các Hoàng tử khác chưa lấy chính thê. Bây giờ, Lương Nguyệt Mai được xem là nhân vật có tư cách hênh hoang nhất Kinh thành.


      Mấy ngày nay, Chu Thừa Vũ khá khó sống.


      Thái tử điện hạ thưởng thức chàng, nhưng cạnh ngài thiếu nhất là người giỏi giang, dẫu có thưởng thức nhưng phải người được thưởng thức và tin cậy nhất. Tự dưng chàng được trọng dụng, đối đãi khác biệt, đương nhiên trở thành cái gai trong mắt củakẻ khác- đặc biệt những người theo Thái tử từ lâu, nhưng được tin dùng.


      Đôi khi miệng lưỡi của văn nhân còn sắc bén hơn cả đao kiếm.


      Có điều Chu Thừa Vũ đối phó với những kẻ làm khó dễ khá dễ dàng. Còn nếu gặp đối thủ được việc hơn, chàng giải quyết được chỉ đành chấp nhận cách thản nhiên thôi. Bởi vì chàng biết rằng mình còn mình, phía sau chàng còn có nữ nhân sẵn sàng đồng cam chịu khổ với mình. ràng nhìn nàng trông yếu đuối, nhưng lại mạnh mẽ hơn ai hết, như thể hễ sức sống chàng dần cạn kiệt lại được truyền sức mạnh vô tận sang.


      ·


      Trời ấm dần và hơi thở của mùa xuân đến.


      Kỳ thi mùa xuân cũng gần kề.


      Trước đó, Triệu Tịch Ngôn nhận bạc của Chu Thừa Hồng, nên giờ cũng thuê được tiểu viện hợp vừa túi tiền và hoàn cảnh tốt ở Kinh thành, đủ để nhà ba người ở. Y và cha Triệu vất vả học hành, còn Hồ thị thảnh thơi ở nhà, cần phải ra ngoài tìm việc, vì Triệu Tịch ngôn giao hết bạc cho bà xử lý, cộng thêm 1000 lượng bạc do bà vơ vét từ Tiết thị. Hơn thế, bà còn thuê bà tử bằng tuổi để nấu ăn và giặt giũ, chăm sóc cho chồng và con bà.


      Kể từ khi đến đất Kinh thành, mối quan hệ của hai mẹ con cũng được cải thiện rất nhiều. là Triệu Tịch Ngôn giao hết bạc của Hồ Ngọc Nhu ngầm cho cho bà, dẫu bà có mặt dày đến đâu cũng khó lòng bêu rếu người ta nữa. Trước đó, ràng người ta bị hại, sau đó lại cứu cả nhà bà, cuối cùng còn đưa bạc cho con mình lên Kinh ứng thí. Xem như mình nhân ân huệ lớn của người ta rồi.


      Mà vì chuyện Tiết Sĩ Văn phái người giết cả nhà bà, chẳng những bà trách Triệu Tịch Ngôn chịu cưới Hồ Ngọc Uyển, mà còn hận rất hận nhà mẹ đẻ của mình, hề gộp chung mình với nhà mẹ đẻ nữa.


      Suy cho cùng, bà là mẹ của Triệu Tịch Ngôn, bà ép con nữa. Tuy con và bà còn thân mật như xưa, nhưng cũng tốt hơn trước nhiều.


      Có điều kì thi sắp đến, bà thấy con ngưng đọc sách được hai ngày, còn cha vẫn miệt mài sách vở, thế là bệnh cũ phát tác: "Tịch Ngôn à, con chớ lười biếng, đây là kì thi mùa xuân đó! Sau này con ra sao đều dựa vào kì thi này!"


      Triệu Tịch Ngôn gật đầu và giải thích : "Sắp thi rồi, con chỉ thư giãn chút thôi mẹ. Mẹ yên tâm, con học hết rồi chỉ ôn bài thôi, để lát nữa con vào ôn tập."


      Hồ thị vậy chứ dám bức bách thêm gì, nghe vậy bèn gật đầu, rồi chuyển đề tài, "Con mà đậu Trạng Nguyên, chúng ta về huyện Trường Châu, chúng ta được khuất phục đại lão gia Chu Thừa Vũ được. Lúc đó con đạp đổ nó, ngồi lên vị trí nó. Lúc đó con muốn cưới nương nào chả được, con cưới Công chúa nhà lão Hoàng đế còn được chứ chi A Nhu!"


      Triệu Tịch Ngôn mệt mỏi, có sức giải thích cho bà hiểu. Nửa năm nay, ngay cả chợ mua đồ ăn mà bà cũng sai biểu bà tử, bà ở nhà suốt, nên tầm mắt trở nên hạn hẹp.


      Y cũng muốn nghe thấy tên A Nhu, đành phải : "Con vào phòng đọc sách nha mẹ."


      Bà lập tức gật đầu, nhìn con vào phòng xong, bèn vui vẻ xuống bếp, định làm trà trứng tiếp ứng cho chồng con.


      Ngày thi đến rồi. Trời chưa hửng sáng. Triệu Tịch Ngôn để Hồ thi đưa thi. Y thuê xe ngựa từ trước, hai cha con vội vã ngồi xe ngựa đến trường thi.


      Trời vào tháng 3, có lẽ năm nay may mắn, có cái lạnh của tháng 3 vào Kinh thành. Ý xuân hòa hợp vui vẻ, khí ấm áp, lúc này mà thi quá ư là thoải mái.


      Triệu Tịch Ngôn và cha Triệu xếp hàng dài. Họ biết, chính lúc này, có chiếc xe ngựa trông bình thường, dừng lại bên ngoài dòng người tấp nập. Cỗ xe trông rất bình thường, nhưng bên trong rất sang trọng. tiểu nương trông mười hai, mười ba tuổi có đôi mắt tròn xoe và khuôn mặt hơi bầu bĩnh, mặc chiếc áo đối khâm thêu chỉ vàng, đeo đôi khuyên tai trân châu như hạt sen, cắm 8 trâm vàng đầu. Trông vô cùng cao sang.


      nàng bị người búi tóc có chồng xinh đẹp chặn lại, chỉ có thể vén tấm màn xe ngựa lên để nhìn dòng người. Gương mặt trắng tròn của nàng nhăn lại, chân mày nhíu chặt, còn miệng thỏ thẻ: “Nhiều người như vậy, đâu mà tìm biểu ca chứ!"


      Còn phu nhân ban nãy thấy nàng mấp máy môi, cười : "Xem như con cũng đâu thấy được gì đâu Nguyên Nguyên, đợi tháng sau yết bảng, đến lúc đó mới là thời điểm bắt rể."
      Tiểu Ly 1111, Châu LươngKhủng Long thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,690
      Chương 92. Chỉ có ý nghĩ lóe lên trong đầu Lương Minh Nguyên lúc này: tiểu đại ca lại phát điên.


      Nguyên Nguyên trong miệng bà phải ai xa lạ, đó chính là người treo cổ tự tử ở huyện Trường Châu vào mùa hè năm ngoái- Hồ Ngọc Nhu chân chính. nàng là trưởng nữ của thương gia họ Hồ, nhưng mẹ mất sớm, mẹ kế miệng nam mô bụng bồ dao găm, cha lại lòng dạ nghe theo bà ta, dù có chút tình thương với con lớn cũng bào mòn sau nhiều lần dắt mũi của bà ta.


      Nàng sống vất vả trong đày đạ của mẹ kế đến tuổi mười lăm, tưởng chừng chờ biểu ca trúc mã đậu thi hương nàng và biểu ca có cái kết viên mãn. Ngờ đâu, chờ nàng là cái bẫy của mẹ kế và tam muội, phải gả cho người xa lạ.


      Cho dù người ta có tốt đẹp đến đâu chung quy vẫn phải biểu ca của nàng.


      Sáng sớm ngày bị ép lên kiệu hoa, Hồ Ngọc Nhu hiểu, hết rồi, đành thôi khóc lóc và kết liễu cuộc đời. Có lẽ là nàng đến chết vẫn cam lòng, hoặc là quá cố chấp với biểu ca, hoặc có lẽ là ông trời cũng nhìn nổi cảnh nghiệt ngã của nàng, sau khi mở mắt ra lần nữa, nàng trở thành đại tiểu thư của phủ Túc Thân Vương ở Kinh thành -Lương Minh Nguyên.


      Lương Minh Nguyên là đích trưởng tôn nữ của Túc Thân Vương, và là cháu duy nhất, mặc dù sinh ra nhược trí, nhưng vẫn được cả phủ quý. Người phụ nữ cao quý trong trang phục lộng lẫy ngồi đây chính là mẹ ruột tại của nàng, Lương đại phu nhân. Bà là người khốn khổ, chồng bà may qua đời khi bà mang thai, sau này sinh ra đôi long phượng, con sinh ra bị nhược trí, còn con trai mang số khắc cha khắc mẹ vừa lọt lòng, sau đó bị đưa ra khỏi phủ, sau này hình như bị mất tích, chưa sống chết nhiều năm.


      Theo lý, bà lẽ ra giận chó đánh mèo lên con mình. Nhưng bà là người thông minh và đức độ, biết mình bị người ta tính kế, liên quan gì đến con . Thế nên nhiều năm qua, bà luôn nuôi nấng và thương con như châu như bảo.


      Sau khi trở thành Lương Minh Nguyên cách khó hiểu, ban đầu Hồ Ngọc Nhu rất lo sợ, song năm dài tháng rộng, nàng được người mẹ luôn đồng hành chăm sóc đủ điều, dần chấp nhận mọi thứ có. Chỉ là biết nhưng thể , Lương Minh Nguyên vì nghịch ngợm mà ngã vỡ đầu biết đâu nên nàng lúc nào cũng sống trong run sợ. Sau đó nhiều lần nàng thấy mẹ đau lòng khóc thầm hàng đêm, quyết định thôi giả vờ biết gì và từ từ trở thành bình thường.


      Hồ Ngọc Nhu mười lăm tuổi, còn Lương Nguyệt Mai cũng mười hai. Lúc trước nàng có hơi nhược trí hơn bạn cùng trang lứa, dù cả phủ hiểu lắm về việc bình phục trí lực, song vẫn bình an vượt qua thử thách.


      Ơ, bây giờ nàng còn là Hồ Ngọc Nhu nữa, mà tên là Lương Minh Nguyên.


      Mẹ ruột chết khi sinh ra nàng bao lâu, nên đối với tình thương của Lương đại phu nhân, nàng xem bà như mẹ đẻ, hiếu thảo và ngoan ngoãn. Thế nên nghe thấy bà lên tiếng, nàng buông rèm xe ngựa xuống, quay đầu sốt sắng đáp: "Mẹ đồng ý cho con bắt con rể sao? Tổ phụ đồng ý sao?"


      Bà chịu tang chồng hồi trẻ, con lại nhược trí, nên luôn lặng lẽ vui, sức khỏe cũng theo đó yếu dần. Mãi đến năm ngoái, con trai được tìm về, con cũng dần khôi phục trí lực, bà mới bắt đầu điều dưỡng cơ thể. Bà là người sắp chết nên khi đối xử với con cái quan trọng nhất đời mình, bà đương nhiên mong chúng được bình an và hạnh phúc.


      Lúc này, bà chút do dự gật đầu, "Đương nhiên đồng ý. Nếu tổ phụ con đồng ý, mẹ thuyết phục ông. Nguyên Nguyên nhà ta chớ bận tâm việc này, con chỉ cần nghĩ con thích kiểu người nào là được."


      Con thích biểu ca của con.


      Biểu ca tên Triệu Tịch Ngôn.


      Nàng bỗng dưng lo lắng, lỡ... lỡ như biểu ca đề bảng vàng sao?


      Nàng chợt lo lắng và ngập ngừng: "Bắt buộc có tên bảng sao nương? Nếu người ta giỏi giang, nhưng thể thiện thất thường, lỡ có tên bảng sao ạ?"


      Nếu phải con ngây thơ hồn nhiên hơn mười năm mới bình thường, hơn nữa đây là lần đầu ra ngoài, chắc rằng con bà có người trong lòng.


      Bà nhận ra con lo lắng , bèn suy nghĩ nghiêm túc, ra gả con cho nhà tốt có ích gì. Khi xưa, bà được gả đến phủ Túc Thân Vương, biết bao chị em bạn bè hâm mộ ghen tị, cuối cùng sao? Hạnh phúc chưa được hai năm, chồng bà đột ngột qua đời, bà phải góa bụa nhiều năm mới có thể sống dựa vào con cái.


      Phủ Túc Thân Vương có tiền có thế, bà lại có rất nhiều của hồi môn, dù con bà có coi trọng kẻ đọc sách cơ hàn, cũng phải trải qua ngày tháng cực khổ.


      Lương đại phu nhân nghĩ lại mình, rồi lắc đầu với con , " đâu, cần biết người đó có thân phận gì, miễn là người tốt, đối đãi tử tế với Nguyên Nguyên là được, mẹ chấp nhận."


      Từ khi tỉnh lại, Lương Minh Nguyên bị Lương đại phu nhân làm cho cảm động biết bao lần, nhưng lần nào nghe xong, nàng đều xúc động cả. nàng nhào vào lòng bà, nức nở nghẹn ngào: "Cảm ơn mẫu thân, bất kể con lấy ai cũng nhất định ở lại Kinh thành và chắc chắn thường về thăm mẹ.”


      Lương đại phu nhân cười trìu mến, cúi đầu hôn lên trán con , khẽ “ừm”.


      Hai mẹ con âu yếm nhau rồi trở về phủ, trước khi bước vào viện của đại phòng, có nha đầu lao ra với khuôn mặt tái mét vì sợ hãi. Nghĩ đến cơ thể yếu đuối của bà, Lương Minh Nguyên che chắn trước mặt bà mà hề nghĩ ngợi, may là, nha đầu đó vẫn nhanh nhẹn, thấy sắp đụng vào người bèn vội dừng lại, suýt nữa đụng vào khung cổng.


      Lương Minh Nguyên vội vàng tới đỡ cổ, "Có chuyện gì vậy Thúy Trúc, ngươi có sao ?"


      Đại nha đầu Thúy Trúc lắc đầu lia lịa, lo lắng : " biết Thất thiếu gia nghe ai ngài và phu nhân ra ngoài, giân dữ bảo cũng phải ra ngoài, sau đó đả thương vài người. Nô tỳ cũng hết cách rồi, đành phải chạy ra cầu cứu."


      Chỉ có ý nghĩ lóe lên trong đầu Lương Minh Nguyên lúc này: tiểu đại ca lại phát điên.


      Lương đại phu nhân cảm thấy có lỗi với con trai, nhấc chân bước nhanh vào nhà, Lương Minh Nguyên chậm bước, cho Thúy Trúc tìm người. Trong phủ, ai cũng thích nàng hết mực là , nhưng với người mới tìm về lâu lại ghét bỏ vô cùng, thế nên bằng bớt chuyện, tránh cho người khác có chuyện công kích tiểu đại ca, tránh cho mẹ buồn lòng.


      Giây phút Lương đại phu nhân đến phòng con trai, Qúy Thành Vân, phải, phải là Lương Thành Vân vì cậu được nhận tổ quy tông. Lương Thành Vân đứng dựa lưng vào tường ở giữa sảnh chính, sàn nhà cạnh cửa có ba nha đầu và hai ma ma nằm, mỗi người đều xoa xoa tay chân, khóc lóc la đau.


      Lương đại phu nhân lập tức ưu sầu cau mày, nhưng bà áy náy với con trai bị đưa ra phủ từ tấm bé, nỡ lời quở trách, chỉ biết thở dài và bước vào phòng, "Tiểu Vân, mấy người này là sao thế con?"


      Lương Thành Vân nhìn bà, vừa thấy bà định đến gần, lập tức cảnh giác như xù gai.

      Thực ra, cậu còn nhớ gì về tuổi thơ, nhưng nhũ mẫu dắt cậu ra khỏi phủ với cậu rằng: cậu bị đuổi khỏi phủ vì muội muội của cậu. Là vì muội muội mà cậu suýt chết trong cơn hỏa hoạn và cũng vì muội muội mà cậu phải sống cảnh trốn chui trốn nhủi. Cho nên sau khi về phủ, nhìn thấy người mẹ vốn thân mật với cậu nhất đời, lúc nào cũng thương Lương Minh Nguyên hơn cả cậu, trong lòng cậu thực khó chấp nhận người mẹ như vậy.


      Thậm chí, cậu hận bà.


      Nếu phải bà bất tài, sao cậu có thể bị tính kế khi còn .


      Nếu có nhũ mẫu chắc cậu chết lâu rồi.


      Cậu còn hận cả em đó nữa, ràng là em song sinh, nhưng lúc cậu sống khốn khổ có thể chết bất cứ lúc nào ở bên ngoài, nàng ta lại được mọi người thương cưng nựng trong lòng bàn tay. ràng cậu là , nhưng lại yếu ớt gầy gò hơn em, giống như là cậu em hơn vài tuổi.


      Xem như bỏ qua vụ này. Thế nhưng Lương đại phu nhân làm mẹ luôn thiên vị!


      Lương Thành Vân nhìn thấy Lương Minh Nguyên chạy tới, thở hổn hển, trong mắt cậu đột nhiên xuất tia dữ tợn. Bọn họ biết cậu muốn ra phủ để tìm nhũ mẫu thương cậu nhất kia, nhưng bọn họ chịu đưa cậu , mà dẫn nhau thầm !


      Lương đại phu nhân nghĩ xấu về con mình, tuy rằng nhìn thấy Lương Thành Vân nhìn Lương Minh Nguyên, nhưng cũng nghĩ theo chiều hướng xấu. Bà còn nghĩ bọn trẻ dễ trao đổi hơn, muốn để con ở lại khuyên con trai.


      “Nguyên Nguyên, lại đây.” Bà kéo tay con về phía mình và với con trai gần như nịnh nọt, “A Vân đừng giân nữa nhé? Con với muội muội chơi nha, qua chỗ mẹ ăn bánh ngọt, được ?"


      Nếu Lương đại phu nhân phải mẹ của Lương Thành Vân, với giọng địu dịu dàng như vậy, cậu ta miễn cưỡng gật đầu. Mặc dù cậu thích chuyện, mặc dù cậu ốm yếu như nhóc lên 10, nhưng thực tế, cậu và Lương Minh Nguyên đều 12 tuổi.


      Biết mọi chuyện, đồ ăn thức uống của cậu sau khi về phủ đều là món ngon, sao có thể bị bánh ngọt dụ dỗ. Cậu lạnh lùng lắc đầu, gằn từng chữ, "Ta, muốn, ra, phủ!"


      Lương đại phu nhân cứng người, với giọng điệu khổ sở: “Tiểu Vân, mấy ngày nữa được ?” Lương Thành Vân lúc trở về gầy gò, bé, lại thích mở miệng, bởi vậy Túc Thân Vương hạ lệnh, điều trị tốt được để cậu ra ngoài.


      Lương Thừa Vân nữa, chỉ hợp tác lắc đầu.


      Bà chậm rãi tiến lên trước hai bước, tiếp tục dỗ dành: "Con ăn cơm nhiều, chăm chỉ học với tiên sinh. Mẹ hứa với con, chỉ cần con học xong thỉnh an với tổ phụ, mẹ dẫn con ra ngoài ngay."


      Sau khi Lương Thành Vân trở về, Túc Thân Vương rất bất mãn với cơ thể ốm yếu bé như 10 tuổi, năng như trẻ lên 5 của cậu. Trước mặt cả nhà, ông thể ràng việc thích cậu, cho cậu ra ngoài chính là làm mất mặt phủ Túc Thân Vương, nên cấm cậu .


      Mặc dù bà hi vọng cậu có thể tranh vị trí thế tử, nhưng bà cũng hiểu rằng nếu con trai muốn có tương lai tốt, phải có tán thưởng của ông nội. Cho nên, bà dám làn trái lệnh của ông, mà Lương Thành Vân lại là con trai, bà cách nào thân mật với cậu như con Lương Minh Nguyên được.


      Nhưng Lương Thành Vân vẫn lắc đầu.


      Cậu muốn chuyện với bất kì ai trong cái nhà này.


      Bất kể là người mẹ có vẻ ngoài dịu dàng này hay ông nội nghiêm khắc kia.


      Lương đại phu nhân sốt ruột đến mức đỏ hoe đôi mắt, bỗng bên ngoài vang dội tiếng phụ nữ, "Ơ này, ban ngày ban mặt, đại tẩu của ta đâu rồi?"


      Là giọng của Lương nhị phu nhân.


      Bà ta là vợ của nhị lão gia, mà nhị lão gia là con của lão vương phi, mà lão vương phi là kế phi- được Túc Thân Vương tục huyền. Cái chính là, bà là mẹ của đích trưởng tôn của phủ. Nghe đồn, năm xưa cái chết của đại lão gia có liên quan đến nhà mẹ đẻ của bà ta. Khổ cái là, ngay cả Túc Thân Vương cũng tìm ra bằng chứng. Thế nên, Lương đại phu nhân những làm gì được bà, mà hết lần này đến lần khác bà ta chế nhạo lại Lương đại phu nhân, ngay chính trong phủ.


      tại, bà ta đến đây làm gì?


      Lương đại phu nhân có vẻ hoảng hốt, định ra lệnh cho những người nằm đất nhanh chóng đứng dậy, thấy con Lương Minh Nguyên vội vàng đỡ mọi người dậy, giọng căn dặn họ được để lộ dấu vết.


      Lương đại phu nhân suýt rơi nước mắt.


      Có điều Lương nhị phu nhân vào, nhìn thấy nhiều người đứng trong phòng như vậy, bà ràng sửng sốt. Chẳng qua, bà ta và đại phu nhân luôn có hiềm khích, lại liếc nhìn dáng vẻ bé của Lương Thành Vân, cảm thấy nhìn thêm là bẩn cả mắt, nhanh chóng giải thích ý đồ của mình, "Người đưa Thất thiếu gia về lúc trước này đến Kinh thành rồi. Chu Thừa Duệ chỉ là võ tướng thường đáng nhắc, nhưng hiểu sao Chu Thừa Vũ lọt vào mắt xanh của Thái tử. Mẫu phi kêu ta đến cho tẩu biết, người ta nay phát đạt, huống chi lúc trước có ơn cứu mạng thất thiếu gia, chúng ta mà đến nhà cảm ơn đúng là nổi."


      Lúc đầu, Lương đại phu nhân muốn đích thân cảm ơn Chu Thừa Duệ, nhưng lúc đó bà còn yếu, hơn nữa nam nữ khác biệt nên .


      Bà liền hỏi: "Cả nhà đến à?"


      Lương nhị phu nhân liếc bà, chút khách khí đáp: "Vớ vẩn! Đều đến Kinh thành tìm chức vụ, chẳng lẽ để gia quyến ở bên ngoài sao? Ta chuyển lời rồi, hay tùy tẩu chọn."


      Lương nhị phu nhân đủng đỉnh rời , Lương đại phu nhân lại vội dặn Thúy Trúc: "Mau mau mở kho, lát nữa ta tự mình chọn quà cảm tạ."


      Bên này bà kích động, nhưng biết vẻ mặt của đôi trai sau lưng đổi màu xuất sắc.


      Lương Thành Vân là sáng mắt lên, trong lòng dâng lên kỳ vọng.


      Còn Lương Minh Nguyên lại sợ tái mặt, tay chân lạnh ngắt.
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :