1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Tôi thích mirinda á. Haha.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn nàng @Nhitocngan trở lại, hihi. Năm mới vui vẻ nàng nhé!
      Hale205 thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 89. Bọn thiếp vừa gặp thân, chỉ hận gặp nhau quá muộn.


      Hai người nhìn nhau, căn phòng im lặng như thể cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.


      Hồ Ngọc Nhu bị bất ngờ. Thực ra, vừa mường tượngvô số cảnh mình và Lương Nguyệt Mai nhận nhau, nhưng ngờ rằng người ra lại là Lương Nguyệt Mai. ấy ... ấy giữ bình tĩnh hay !


      " uống, tôi sợ béo." Hồ Ngọc Nhu kích động đến nỗi giọng run run. "Nhưng tôi nghĩ đều là nước có gas, hương vị đều na ná nhau, khó phân biệt. Tôi chủ yếu thích ... vị cam, nếu bắt buộc uống tôi chọn vị cam."


      Lương Nguyệt Mai gì, bất chợt hét lên “a”, lao về phía Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu cũng cười vang, bước lên đón.


      Tú Vân đến cửa, thấy cảnh hai ngườiđang ôm chầm lấy nhau. biết cả hai có chuyện gì, người này hét lên, người kia hét to hơn, cảnh tượng khá kinh hoàng.


      ta nhìn ngây người, đợi cho đến khi cả hai bình tĩnh lại, rồi cẩn thận hỏi, "Phu nhân, hai người... có sao ?"


      Hồ Ngọc Nhu cuối cùng cũng buông tha cho Lương Nguyệt Mai, thấy vẻ lo lắng mặt Tú Vân, cảm thấy nhõm. May quá, và Lương Nguyệt Maicòn thận trọng, chưa đến nỗi phấn khích mà hớ lời này nọ.


      " sao,hai ta vui quá thôi, ngươi cứ vội chuyện của ngươi ," Vừa vừa xua tay.


      Tú Vân nghi ngờ lui ra.


      Hồ Ngọc Nhu chạy ra đóng cửa lại, kéo theo Lương Nguyệt Mai đóng hết cửa trong phòng, rồi hai tay siết chặt hai tay Lương Nguyệt Mai, tâm : "Lúc nãy ta muốn nhận lắm, phải vất vả lắm mới nhịn được, sao tự dưng muốn nhận ta thế?"


      Lương Nguyệt cười đáp: "Là do từ “bạn thân” , sau đó ta cẩn thận nhớ lại cảnh chúng ta ở chung. Lúc bình thường thấy gì. Nhưng khi nghi ngờ, chỗ nào cũng đầy rẫy dấu vết. chi cái khác, chỉ cảm giác thân thiết khó hiểu của dành cho ta, hay chỉ là con thương gia tronghuyện mà lúc nào cũng chuyện với ta kiểu ngang hàng như bè bạn vấn đề."


      Tô thị là con quan Chính tứ phẩm mà mỗi khi gặp đều dám lên giọng xuống giọng, huống chi là bậy.Hồ Ngọc Nhu khác, ấy còn khó hiểu sao trước kia phát ra.


      Hồ Ngọc NHu cười ngượng, "Hóa ra người ta nhiều sơ hở đến vậy."


      Lương Nguyệt Mai lắc đầu và : " có nhiều cũng đâu nhiều bằng ta, nếu sao biết được là dân xuyên chứ? Haiz, sống hơn 30 năm, còn nhanh nhạy bằng .”


      Hồ Ngọc Nhu do dự lúc, rốt cuộc cho ấy biết xuyên sách.


      Lương Nguyệt Mai ở đây sống rất hạnh phúc. ấy và Chu Thừa Lãng đều tốt. Dẫu xuyên sách, nhưng thể phủ nhận họ sống trong gian khác, mọi chuyện đều xảy ra chân . Nếu thế, cần gì phải xoắn xuýt vấn đề này, bỏ , cần gì phải khiến Lương Nguyệt Mai sầu lo.


      cười: "Ta nào phải 15t, ở đại 24 rồi, hơn mấy tuổi đâu? Hơn nữa, ta cũng nhạy bén đâu, mà là thay đổi nơi này nhiều quá, vừa nghe phu quân kể, ta biết là đồng hương rồi."


      Lương Nguyệt Mai suýt quên mất. Giờ nghĩ lại, ờm, đúng .


      Đồng hương gặp nhau nơi xa xứ, mãi hết, nào là đại đến cổ đại, mãi đến khi Chu Thừa Lãng theo chân Chu Thừa Vũ đến bắt người, Lương Nguyệt Mai vẫn buông tay Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu cũng lưu luyến rời, nhưng cửa bị gõ mãi, thể mở.


      " sao đâu, ta đến Kinh Thành ở rồi, sau này gặp mặt thường xuyên." , đứng dậy và mở cửa.


      Bên ngoài cánh cửa, có người đàn ông đứng đằng sau Chu Thừa Vũ. Người nọ cao hơn Chu Thừa Vũ chút,da dẻ cũng đen hơn Chu Thừa Vũ, người mặc áo giáp, có loại giận mà uy.


      "Đây là đại ca ta." Chu Thừa Vũ chỉ vào người nọ, giải thích.


      Hồ Ngọc Nhu cũng đoán được, giờ chỉ chờ xác minh. quay snag chớp mắt với Lương Nguyệt Mai rồi mới hành lễ với Chu Thừa Lãng, gọi đại ca.


      Chu Thừa Lãng khẽ nâng Hồ Ngọc Nhu, nhìn thoáng qua , sau đó nhìn về phía Lương Nguyệt Mai.


      Lương Nguyệt Mai cười khanh khách, giơ tay ra, Chu Thừa Lãng nắm chuẩn.


      Hồ Ngọc Nhu thầm than, khoe ân ái cho ai coi.


      "Tam đệ muội, vậy ta về đây. Muội mang toàn người ở huyện, họ quen thuộc Kinh Thành, mai ta chọn mấy người cho bọn muội, cứ dùng qua tết . Nếu dùng thuận tay muội giữ lại, ta kêu người môi giới đến cho muội chọn." Lương Nguyệt Mai .


      Hồ Ngọc Nhu chút khách sao, gật đầu "Được."


      Sau khi rời khỏi Tam phòng, Chu Thừa Lãng kéo Lương Nguyệt Mai lên xe ngựa phủ công chúa, ngay khi tấm màn xe ngựa rơi xuống, y ôm nàng vào lòng.Y mới từ biên quan về tới, có điều có tin tốt, tạm thời cần xa.


      Cả năm rồi hai phu thê mới gặp lại, giờ gặp nhau hận thể dính chặt lấy nhau. Y hôn lên mặt nàng, rồi hỏi: "Tam đệ muội tốt lắm à? Ta thấynàng đối xử với muội ấy thân thiết hơn tứ đệ muội."


      Lương Nguyệt Mai cười híp mắt, gật đầu, "Rất tốt! Rất rất rất tốt! Thiếp đặc biệt thích muội ấy!"


      Điều này làm Chu Thừa Lãng ngạc nhiên. Y và nàng ở bên nhau hơn mười năm. Đây là lần đầu tiên thấy nàng bày tỏ niềm thích với nữ nhân như vậy.Y khỏi nhớ lại Hồ Ngọc Nhu, song khi nãy chỉ nhìn thoáng qua, dù trí nhớ có tốt, cũng nhớ mang máng vóc dáng tệ, nhớ rõmặt mũi cụ thể.


      "Muội ấy có gì đặc biệt?" Chu Thừa Lãng hỏi.


      Lương Nguyệt Maivốn muốn , vì thân phận của nàng với chàng từ lâu, nhưng nghĩ kĩ, Chu Thừa Lãng dù sao cũng là đường huynh Chu Thừa Vũ, đương nhiên nghiêng về đấy, nhỡ mà Hồ Ngọc Nhu muốn Chu Thừa Vũ biết mà nàng lỡ ra, vậy thành ra rắc rối.


      Vì vậy, chỉ : "Bọn thiếp vừa gặp thân, chỉ hận gặp nhau quá muộn."


      ·


      Bên này, Chu Thừa Vũ cũng đánh giá Hồ Ngọc Nhu.Chàng biết, vì đại ca chăm sóc mấy đệ đệ, nên đại tẩu cũng chăm nom bọn họ ít nhiều. Nhưng đến độ phải để đại tẩu chăm từng tiểu tiết thế này, khiến chàng khá chàng ngạc nhiên.


      Mà khiến chàng bất ngờ là Hồ Ngọc Nhu lại nhận lấy như lẽ đương nhiên.

      Rốt cuộc hai người này xảy ra chuyện gì mà chàng biết?


      Hồ Ngọc Nhu thấy lạ, hỏi, "Chàng nhìn thiếp bằng ánh mắt gì đó?"


      Chu Thừa Vũ đáp, "Nàng và đại đường tẩu rất hợp nhau à?"


      "Tất nhiên rồi!" Hồ Ngọc Nhu cười đáp ngay. "Chúng ta là tỷ muội tốt!"


      phải chị em bạn dâu tốt sao?


      Chu Thừa Vũ cảm thấy khó hiểu, ngập ngừng , "Nhu Nhu, bên đại đường tẩu.. ra, ta muốn họ trang trải cho ta lắm."


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ đến chàng và Chu Thừa Duệ từ chối đến phủ công chúa và Nhị phòng (Chu Thừa Hồng), cả lúc trước chịu về Kinh cầu viện. Lần này, chấp nhận giúp đỡ của Lương Nguyệt Mai, nên Chu Thừa Vũ bắt đầu nghĩ nhiều?


      Nhưng, muốn xa cách với Lương Nguyệt Mai.


      giờ nhận giúp đỡ rồi, ngày sau chắc hẳn còn nữa.


      suy nghĩ lúc rồi : "Thiếp hiểu ý chàng, nhưng để thiếp giải thích cho chàng hiểu, đại đường tẩu phải giúp chàng, mà là giúp thiếp. Đây phải là Tam phòng nhận giúp đỡ của Đại phòng, mà là thiếp, thiếp nhận của đại đường tẩu." tới lui, tới cũng rối tung rối mù, dứt khoát tóm lại," chung là trợ đỡ lẫn nhau giữa tình tỷ muội tốt, huống hồ là chuyện nội trạch, chàng đừng nghĩ nhiều, được ?"


      là chuyện hậu trạch, sao lại được?


      Mẹ lo liệu chuyện nhà, Tô thị có mang. Nếukhông nhận giúp đỡ, vậy người vất vả là Nhu Nhu của chàng.


      Chu Thừa Vũ có ý định từ chối, chàng chỉlà ngạc nhiên. Chàng nhìn sâu vào Hồ Ngọc Nhu, côcũng ngước nhìn chàng, cuối cùng cũng tìm được lý do cho mình. Bao nhiêu năm qua chàng gặp được người khiến mình động lòng, đến khi gặp được Nhu Nhu, chàng lại tước vũ khí đầu hàng. Thôi, nếu đại đường tẩu thích Nhu Nhu, xem nàng như muội muội mà bảo vệ, phải được.


      "Được!" Chàng nhận.

      ·


      Ngày hôm sau, cùng với người được Lương Nguyệt Mai phái tới, còn có hai chiếc xe ngựa chở đồ.


      Nào là gà, cá, trứng, rau và trái cây tươi, gạo và lương thực cũng có sẵng. Bất cứ thứ gì cần cho năm mới gần như được chuẩn bị. Ngoài ra, còn có bà tử có bản lĩnh, nam nữ đều có thể làm quản . Hồ Ngọc Nhu khỏi cảm thán, vẫn là có đồng hương tốt!


      Trưa hôm sau, Chu Thừa Lãng cho người đưa tin sang, Tam phòng về phủ Uy Viễn Hầu ăn cơm.


      Lão tổ tông phủ Uy Viễn Hầu vẫn còn sống. sao nữa, đến Kinh Thành phải thăm trưởng bối, hôm nay cũng được, 30 tết khỏi sang. Vị tổ tông này là tổ mẫu ruột của Chu Thừa Lãng, bà già khó tính, nhưng đến cuốisách, bà già này có khó tính như tại nữa.


      Hồ Ngọc Nhu sợ gặp bà ta, nhưng nhìn Chu Thừa Vũ từ khi lên xe đến giờ đều im lặng, Chu lão phu nhân trực tiếp hơn, giả bệnh , bất giác hơi bận lòng.


      Ngày nay nhất thiết gặp mặt Chu tam lão gia (cha Chu Thừa Vũ), nhưng sợ là Chu nhị lão gia (cha Chu Thừa Hồng) ăn lung tung.


      thấp thỏm theo Chu Thừa Vũ và phu thê Chu Thừa Duệ vào phủ Uy Viễn Hầu. Bởi vì họ đến đúng lúc, nên thẳng đến Vinh an đường của lão tổ tông.Chu Thừa Lãng và Lương Nguyệt Mai, Chu Thừa Hồng và Tạ Kiều đều đến. Thấy Tam phòng đến, Tạ Kiều đĩnh bụng qua, Lương Nguyệt Mai liền đến chỗ Hồ Ngọc Nhu và Tô thị bái kiến lão tổ tông.


      Lão tổ tông lớn tuổi, tóc hoa râm nhưng sắc mặt vẫn tốt, chẳng qua nhìn có sức, lười biếng nằm giường La Hán.


      Hồ Ngọc Nhu và Tô thị bước lên hành lễ và chào, lão tổ tông chỉ nheo mắt, vẫy tay mà lời nào. nha đầu trẻ tuổi đứng cạnh bước lên dâng họp lên cho Hồ Ngọc Nhu, thưa: "Đây là quà ra mắt lão tổ tông cho ngài."


      Đối với Tô thị: "Đây là quà lão tổ tông cho tiểu thiếu gia trong bụng Tứ phu nhân."



      Vở kịch :


      Chu Thừa Vũ: Vợ ta là nhất đời!


      Triệu Tịch Ngôn: Đúng!


      Qúy Thành Vân: Đúng vậy!


      Tú Vân: Vâng!


      Lương Nguyệt Mai: Ta cũng nghĩ vậy ~

    4. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Cũng lâu lắm ko vào ngó xem, hôm trc thấy viết tiếp nên lại đọc, cái đoạn editor j mà HNN là HNN bản gốc ko phải nàng xuyên ko ak, ko lễ linh hồn ấy vẫn còn, ko phải tranh giành thân thể chứ

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 90. Chàng may mắn biết bao mới cưới được nàng.


      Mặc dù biết bên trong hai hộp quà là gì, nhưng chúng đều có cùng kích thước, màu sắc và hoa văn. Vị tổ tông này cũng là, người già, nhưng vẫn hận đứa con thứ xuất, thù chuyện hoang đường năm xưa.


      Còn may, với lớp cháu Tam phòng, bà giữ trạng thái ghét nhưng cũng thích.


      Bữa tối trôi qua cách bình yên.


      Ăn tối xong, Lương Nguyệt Mai đề nghị đưa người Tam phòng về. Ngày trước ấychưa bao giờ sợ lão tổ tông, nay lại có phong hào công chúa, càng sợ. : "Tổ mẫu, tam đệ muội và tứ đệ muội vừa về đến Kinh Thành, tòa trạch bên kia còn chưa xử lý xong, huống chi tứ đệ muội có thai, cần về sớm nghỉ ngơi."


      Lão tổ tôngnâng mí mắt, cuối cùng chịu liếc nhìn bụng Tô thị, thấy bụng hơi nhô, rồi hướng mắt về phía bụng Lương Nguyệt Mai.Trưởng tử của bà mất sớm, cháu đích tôn chớp mắt đến tuổi lập nghiệp, vậy mà dưới gối vẫn con!


      Bà thở dài, mất kiên nhẫn xua tay, " , hiếm lạ gì mấy người!"


      đến cùng, Lương Nguyệt Mai là nữ nhân, bị người ta ghét bỏ ra mặt như vậymuốn chịu nổi. Nhưng vẫn phải mỉm cười, tiễn tam phòng về.


      Tô thị làm lành với Chu Thừa Duên, nên tranh thủ lúc ra ngoài, nàng ta giọng cảm ơn .


      Lương Nguyệt Mai nghe thấy, để bụng khó chịu của mình mà giọng dặn dò lại Tô thị, "Tứ đệ đối xử với muộira sao, ai có mắt cũng thấy , chỉ cần sau này có chuyện gì phải bàn bạc với đệ ấy, đệ ấy tất tốt với muội hơn xưa."


      Tô thị cũng khẽ đáp lại gì đó, nhưng Hồ Ngọc Nhu có tâm trạng nghe.


      cẩn thận nhớ lại kết thúc truyện, Lương Nguyệt Mai có thai, hình như vào năm ấy 31 hay 32 tuổi gì đó, còn ngày tháng cụ thể, nhớ .


      Lương Nguyệt Mai dặn dò Tô thị xong, bèn lại vỗ vai Hồ Ngọc Nhu, "A Nhu, nghĩ gì thế?"


      Hồ Ngọc Nhu vô thức trả lời: "Ta nghĩ sang năm có..."


      Suýt nữa hớ, vội cắn lưỡi thu đà.

      là người biết kết cục, lời ra mang ý tốt cho Lương Nguyệt Mai. Nhưng đối với Lương Nguyệt Mai và Chu Thừa Lãng, vợ chồng người ta con mấy chục năm, bỏ cuộc từ lâu. Nếu giờ ra, sợ là khiến lòng bọn họ khó chịu.


      lắc đầu và tiếp tục, cuối cùng nhịn được, nắm tay ấy thầm : " nên thả lỏngmình, chăm sóc bản thân, ở quê chúng mình, còn trẻ chán."


      đại, đầy rẫy thanh niên ba mươi tuổi chưa kết hôn..


      Ngoài miệng ấy đáp sao, nhưng là người phụ nữ, đặc biệt có người đàn ông cực kỳ mình, sao muốn sinh đứa con mang dòng máu hai người chứ. Huống chi với ấy, con phải người nối dối tông đường, mà là kết tinh tình của vợ chồng họ.


      Mắt ửng đỏ, ấy dựa sát vào tai Hồ Ngọc Nhu, khẽ, "Đúng vậy, thiếu gì ngôi sao 30, 40 mới kết hôn, ta mạnh hơn họ rồi."


      Hồ Ngọc Nhu siết chặt tay nàng, gật đầu liên tiếp.


      Tô thị đằng sau, nhìn vẻ thân mật của hai người, nhớ lại ban nãy Lương Nguyệt Mai gọi nàng ta là tứ đệ muội, nhưng kêu Hồ Ngọc Nhu lại là A Nhu. Nghĩ vậy, mắt Tô thị cũng đỏ hoe, nàng thực trêu chọc ai đâu, sao từ khi Hồ Ngọc Nhu vào cửa, nàng cứ nhận hết xui xẻo này tới xui xẻo khác chứ!


      Nàng ta còn ấm ức, bỗng nghe thấy tiếng cười lạnh từ đằng trước.


      Hồ Ngọc Nhu cũng nghe, theo bản năng nhìn đến phía phát ra thanh- nam nhân trung niên.


      Thấy bàng hoàng, Lương Nguyệt Maikhẽ giải thích: "Đó là Nhị lão gia, cha chồng của Tạ Kiều."


      Hóa ra là Chu nhị lão gia, gã háo sắc mà còn thích đánh vợ con. Hồ Ngọc Nhu sánh bước với Lương Nguyệt Mai, còn chưa chạm mặt nghe nhị lão gia cất giọng thèm đòn, "Ơ, đây phải ... hai nhi tử nhà lão tam à? Ấy chà chà, nhìn trông có tiền đồ , ngày càng có dáng vẻ quan to!Hai bây có thăm cha bọn bây , cha bọn bây nhớ bọn bây nhiều lắm! "


      Ông ta hận thấu xương lão tam.


      Dù nhiều năm trôi qua, tam lão gia vẫn bị giam cầm dưới phòng giam mật thất phủ Uy Viễn hầu, bị ông ta tra tấn từng ngày. Thế sao ... vẫn chưa đủ giải mối hận trong lòng ông ta!


      Chu Thừa Duệ hơi kích động, giận dữ trừngông ta.


      Chu Thừa Vũ vẫn đổi sắc như cũ, chào hỏi: "Chất nhi bái kiến nhị thúc."


      Chu nhị lão gia dứt khoát “phi” tiếng, ông ta thấy cân bằng, cực kì cân bằng. Vì sao chứ, vì sao gã nghiệt chủng đó lại sinh ra hai đứa con trai xuất sắc như vậy! Nào như ông ta, phu thê phản bội, có đứa trai nào nổi bật, có được thằng trai trưởng buôn bán giỏi giang, lại gặp ông ta xem như khí, có tiếng cha cũng thèm gọi!


      Chu Thừa Vũ bình tĩnh nhìn ông ta lúc, lại: "Nếu nhị thúc có chuyện gì, chất nhi xin phép cáo từ."


      Nhị lão gia bấy giờ mở miệng, nhưng lời ra dễ nghe chút nào, “Thế nào, thực gặp cha bây à? Cha bây ngày nào cũng mong ngóng bây, năm đó đạt giải nguyên lang, rồi đỗ Thám hoa dạo phố, còn giờ…"Ông ta quét mắt qua Hồ Ngọc Nhu,".. thành thân, còn chịu mang theo thê tử thăm cha bây, lý nào là vậy? "


      Ông ta cười khẩy, "À, lẽ nào bây thấy nhục nhã, sợ rằng ngay cả thê tử cũng khinh thường bây?"


      Lão già này!


      Hồ Ngọc Nhu đọc sách nên hiểu được vướng mắc trong đó. Chu tam lão gia đương nhiên chẳng phải kẻ tốt lành, có điều Chu nhị lão gia cũng chẳng khá hơn là bao. Ông ta chẳng những sủng thiếp diệt thê, còn ngay lúc vợ cả sinh con xong suy yếu, bé trai mới chào đời vừa chết yểu, vậy mà ông ta còn lòng dạ bồng con trai của thiếp thất qua mèo khóc chuột!


      gã chồng như vậy, vợ có cho đội nón xanh cũng đáng đời!


      Hồ Ngọc Nhu tức ứa gan, hận đây phải đại. Nếu là đại, côđã lao lên tát ông ta mấy cái mà cần do dự, nhìn xem ông ta còn dây dưa được nữa !


      còn nghĩ, thế mà có người ra tay giúp .


      Chu Thừa Hồng tiến lên, đấm vào ngực Nhị lão gia. Hồi bé là cậu bé mập mạp, tuy càng lớn càng ốm nhưng cơ thể vẫn chắc nịch như xưa, dù kế thừa nghiệp võ tướng, nhưng sức mạnh có thừa. Nhị lão gia thuộc hàng lớn tuổi, bao năm nay sống cảnh chán đời, vừa bị thằng con cho quyền, hoàn toàn có sức chống đỡ.


      "Mày, thằng súc sinh, mày biết màylàm gì !" Ông ta gầm lên đầy giận dữ.


      Chu Thừa Hồng hoàn toàn sợ hãi. Hồi người bị đánh là , giờ thời thế đổi thay rồi.


      lại đánh thêm hai quyền, đẩy mạnh ông ta xuống đất, sau đó phủi hai tay, mới lên tiếng: "Sao, ông muốn tố cáo ta à? ! Ta lại phải quan lại như đại ca, tam đệ hay tứ đệ, mắc gì sợ bị luận tội bất hiếu với trưởng bối! Ta chỉ là tên quê mùa, chỉ biết kết phường buôn bán với đại tẩu thôi. Lão gia ông có bản lĩnh tố cáo ta , ta đây ngồi ở nhà chờ, chạy đâu đâu!"


      Chu nhị lão gia thở hổn hển, nhưng ông có cách nào tóm được thằng con này.


      Phải, ông ta có thể cậy già hất mặt trước mấy đứa cháu, thậm chí làm trò hai ba câu với Chu Thừa Lãng, bởi vì ông hiểu, bọn chúng dám làm gì ông.Mẹ vẫn còn sống, ông là trưởng bối của họ, nếu bọn chúng dám chạm vào ông, vừa bước ra khỏi cửa, có tấu sớ vạch tội ngay lập tức!


      Nhưng thằng con này có tác dụng!


      Ông ta sợgì, chỉ sợ mất thể diện!


      Ông ta giận hết sức giận, vừa ngước lên nhìn, thấy Chu Thừa Vũ lướt qua mọi người bước đến. Ông ta hơi ngạc nhiên, nhìn nó từng bước từng bước đến, ngồi xổm trước mặt ông ta. Mắt nó sâu thấy đáy, nhìn chằm chằm vào ông như thể lên mưu đồ nào đó, chẳng hiểu sao khiến ông hơi ớn lạnh.


      "Mày, mày muốn làm gì?" Nhị lão gia hỏi.


      Chu Thừa Vũ ghé sát tai ông, giọng khẽ khàng mà chậm rãi, có điều nội dung lại khiến ông ta đơ người. "Nhị thúc à, chất nhi nghe mấy năm nay thúc cực kỳ thích uống rượu. Nếu ngày nào đó,chất nhi có nghe thúc say rượu trượt chân xuống hồ sen chết đuối, cũng hề nghi ngờ chút nào. À, còn có hai di nương và hai tiểu nhi tử của thúc nữa. Bọn họ an phận tốt, còn , chất nhi nhịn được mà ra tay với bọn họ, à, thúc đoán xem, lúc đó nhị ca có giúp họ nhỉ? "


      Đương nhiên ! Thằng súc sinh đó bỏ đá xuống giếng là may rồi, chắc chắn giúp!


      Ông ta vẫn cứng người, thấy Chu Thừa Vũ rời , thầm muốn đưa tay ra kéo người lại, thậm chí bày tỏ lòng quan tâm mấy câu nhưng khi ông ta ngơ ngác được kéo dậy,lại có can đảm ở lại, quay đầu chạy hết cỡ đến phòng giam, hì ha hì hục đánh Chu lão tam hồi mới thôi.


      Mà bên này, Chu Thừa Hồng bước đến bên Chu Thừa Vũ, hỏi: "Vừa nãy đệ gì với ông ta vậy Tam đệ?"


      " gì.”. Sắc mặt Chu Thừa Vũ cũng dễ nhìn."Bọn đệ đây. Nhị ca đừng tiễn nữa, huynh về với nhị tẩu ."


      ·

      xe ngựa, Chu Thừa Vũ vừa ngồi xuống liền nắm chặt lấy tay Hồ Ngọc Nhu.


      mặc cho chàng kéo, thấy chàng nhắm chặt mắt, có ý chuyện, cũng ngồi im.


      Dù bọn về sớm, nhưng hôm nay là ba mươi tết, phố ai. Xe ngựa là cỗ xe đơn giản, có bếp lò, trời vào đông, ngồi như thế thấy hơi lạnh. Màbên ngoài chỉ có tiếng lộc cộc của xe chạy, tiếng bánh xe lăn đường réo rắc ràng, bất giác khiến lòng người nảy sinh mấy phần thê lương.


      được nửa đường, Chu Thừa Vũ mở mắt ra, kéo vào lòng, cất giọng trầm thấp: "Có lạnh ? Ngồi sát vào ta, chúng ta sắp về nhà rồi, nhanh thôi."


      Nếu gặp Chu nhị lão gia làm bực bội, giờ phút này thấy chàng thế này, lại đau lòng. Hôm nay phải lần đầu chàng ta bị sỉ nhục, có lẽ còn có lần bị sỉ nhục hơn nhiều, thế nhưng lúc này điều chàng ta để ý là có lạnh hay .


      Hồ Ngọc Nhu quay sang úp mặt vào ngực chàng ta, nước mắt tuôn rơi.


      Áo choàng mùa đông dày. Chu Thừa Vũ phát giác được ngay, nhưng sớm nhận ra đôi vai trong lòngrun run, cuối cùng chàng cũng nhận ra điều đúng.Chàng muốn kéo ra, nhưng càng ôm chặt, bèn khẽ hỏi: "Nhu Nhu, sao vậy?" Dứt lòng, trong đầu chàng vang lên câu hỏi của Chu lão nhị, ‘À, lẽ nào bây thấy nhục nhã, sợ rằng ngay cả thê tử cũng khinh thường bây?’


      Trái tim chàngđập mạnh như muốn thoát khỏi lồng ngực.


      Hồ Ngọc Nhu ngừng khóc, khẽ đáp: "Chu Thừa Vũ, chúng ta có quyềnlựa chọn cha mẹ, nhưng chúng ta quyền chọn đường mình . Cha mẹ ... chuyện của họ ảnh hướng đến chúng ta, nhưng chúng ta thể đánh mất bản thân chỉ vì chuyện của họ.Chu Thừa Vũ, bất kể cha mẹ chàng là người như thế nào, bất kể chàng có xuất thân ra sao, , người mà ta thích, ta , mãi luôn là chàng. Những người đằng sau chàng đều ảnh hưởng đến tình cảm của ta dành cho chàng. Ta bằng lòng cùng chàng đối mặt tất cả."


      xong, Hồ Ngọc Nhu ngước nhìn chàng.


      Đôi mắt còn ầng ậng nước, nhưng vô cùng kiên định.


      Chu Thừa Vũ nhìn , ràng cảm thấy xúc động vô ngần, vậy màlại muốn cười.


      Chỉ là chàng vừa cười, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.


      Trước giờ chàngvẫn luôn cố gắng giả vờ, thể ra vẻ thờ ơ. Bởi vì chàng dám biểu vẻ để tâm, dám biểu khó chịu, chàng còn phải chăm sóc cho mẹ và đệ đệ, còn phải giữ lòng tự trọng của mình, thể gục ngã.


      Nhưng Nhu Nhu ... chàng may mắn biết bao mới cưới được nàng.


      Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má , từ từ rơi xuống khóe miệng.


      Mằm mặn.


      Hồ Ngọc Nhu mỉm cười, đưa tay ôm lấy cổ chàng.


      Chu Thừa Vũ cúi đầu, đặt cằm lên vai , nhắm chặt mắt lại, lúc mở còn nước mắt, mà trong đó, tràn đầy kiên định.


      "A Nhu, kiếp này, ta quyết phụ nàng." Dù cho sông cạn núi mòn, dù cho sinh ly tử biệt. Ta, Chu Thừa Vũ, bao giờ phụ nàng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :