1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 86.Chàng đáp: "Đây có lẽ là lần cuối, thịnh tình khó chối từ".


      A Kim nhìn Hồ Ngọc Tiên vừa vừa lặng lẽ rớt nước mắt mãi, nàng ta lo lắng thôi, song chẳng dám hỏi han gì, chỉ biết lặng lẽ nắm lấy tay nàng, thầm an ủi.


      Đến khi gần đến cổng Chu gia, nàng sợ bị người giữ cổng phát , bèn vội giơ tay áo lên lau nước mắt, cúi đầu bước vào. nàng phải người có ân báo, đại tỷ chứa chấp mình, ắt thiếu lời lẽ tốt đẹp trước mặt đại tỷ phu, nàng nhất định được mang lại phiền não cho đại tỷ, được ty ấy bị cười chê vì mình.


      Nghĩ thế, vừa qua cổng, nàng mím chặt môi, nén dòng lệ vào mắt.


      Nhưng vì Hồ Ngọc Tiên cúi đầu, bước chân vội vã, còn A Kim đặt hết chú ý vào nàng, thế nên bị người ta đụng, cả hai đều bất ngờ. Người đến có vòm ngực dày rộng, còn Hồ Ngọc Tiên là tiểu nương mảnh mai, nên khi va chạm, Hồ Ngọc Tiên bị bật ra ngoài, ngã mạnh xuống nền đất.


      Hồ Ngọc Tiên bị ngã, nước mắt khó lắm nén lại được dịp tuôn ra.


      nàng tức giận ngước lên, ở Chu gia này, chẳng có mấy ai có mắt đụng trúng nàng cả.


      Ngước lên đúng lúc chạm phải ánh mắt tỉnh táo của Chu Thừa Duệ.


      Chu Thừa Duệ ngây ngốc nhiều ngày, va phải Hồ Ngọc Tiên xong cũng mất lúc lâu mới chậm chạp lấy lại tỉnh thần. Chỉ là nam nữ khác biệt, đây lại là muội muội của đại tẩu, Chu Thừa Duệ cũng chẳng biết làm sao nên áy náy gật đầu với nàng cái, rồi dặn dò A Kim, bản thân mất.


      Hồ Ngọc Tiên bị ngã , ngoại trừ đau mông, còn bị đau tay nữa, khi ngã nàng chống tay xuống đất. Lúc này, lòng bàn tay nóng rát, nhìn nàng cũng biết chắc chắn bị xước da.


      Chu Thừa Duệ đụng xong còn xin lỗi . lễ phép.


      Hồ Ngọc Tiên cố nén xúc động mở miệng mắng người. Nắm lấy tay A Kim mà dậy, nàng dám hành động bất nhã ở chốn công cộng, nên chỉ gượng đau bước từng bước về.


      A Kim nhìn thế, khỏi an ủi: "Tứ tiểu thư, đừng giận, Nhị lão gia mấy hôm nay đều thế, phải cố tình nhắm vào người đâu ạ." Nàng ta hầu hạ Hồ Ngọc Tiên suốt thời gian này, nên cũng có chút chân thành. Lúc này, nàng ta chuyện có hơi quá phận, "Hơn nữa, Nhị lão gia là lão gia chính thống ở Chu gia, nếu hai người cãi nhau, người bị thiệt là người, có lẽ còn liên lụy đến Đại phu nhân nữa.""


      Hồ Ngọc Tiên đương nhiên hiểu được đạo lý này. nàng gật đầu, "Ta biết."


      nàng vốn muốn tìm Hồ Ngọc Nhu kể lại chuyện Hồ gia, nhưng giờ thôi rồi. Song, Hồ Ngọc Nhu bên này biết chuyện diễn ra trước cổng, Hồ Ngọc Tiên sau khi gặp Văn di nương và Hồ Nam, khóc lóc trở về, hỏi cũng biết cuộc gặp gỡ chẳng có gì vui vẻ.


      Hồ Ngọc Tiên đến kể, hỏi.


      Công việc kinh doanh của Hồ gia, nghe từ miệng Chu Thừa Vũ. Bây giờ chuyển , có gì hối tiếc cả.


      ·


      Rốt cuộc chiều muộn hôm nay Chu Thừa Vũ ở bên ngoài xã giao, mà về nhà rất sớm, muốn đưa Hồ Ngọc Nhu chơi. Hồ Ngọc Nhu để lại A Hương truyền lời lại cho Hồ Ngọc Tiên, chỉ dắt mỗi A Quỳnh theo.


      phải ngày lễ tết, thời tiết ngày càng lạnh, nên có ít quán bày ra phố bán.


      Lúc hai người bắt đầu dạo, trời vẫn chưa tối đen, khi cả hai đến con đường phồn hoa nhất trong huyện, màn đêm hoàn toàn buông xuống. Hai người rất chậm, Chu Thừa Vũ gần như lưu luyến nhìn từng cành cây ngọn cỏ, chín năm, có lạnh lùng đến đâu chàng cũng bỏ được.


      Hàng đồ chơi đường nhiều, nhưng chợ đêm bán đồ ăn lại ít, thấy hai người từ từ bước đến, có vài chủ quán ăn hàng nhanh chân bước lên mời mọc.


      "Ai nha Chu đại nhân, ngài có muốn ăn bát đậu phụ thối?"


      "Mì vằn thắn lớn da mỏng thịt dày đây, Chu đại nhân Chu phu nhân có muốn bát ạ?"


      "Chu đại nhân, đến nếm thử canh phở thịt dê nhà ta này, nóng hôi hổi luôn!"


      Cả đường , chủ quán hàng nào cũng nhiệt tình, người nào người nấy cười chân thành mời mọc, hai người còn chưa ăn cơm chiều, bèn ăn từ đầu đường đến cuối đường. Có lẽ tiện từ chối, miễn là ai chào hàng hai người ngồi xuống ăn, mỗi chỗ chỉ ít, nhưng giờ bụng Hồ Ngọc Nhu vẫn căng chịu nổi.

      Chu Thừa Vũ cũng là, biết chàng ta chuẩn bị tiền đồng từ lúc nào, phình cả túi to, đến khi cả hai ăn cả con phố, còn dư được hai đồng.


      Tất nhiên, đây phải trọng điểm.


      Trọng điểm là, thấy chắc là chàng ăn no hơn cả , nhìn điệu bộ càng càng chậm đó của chàng ta là hiểu. Ban nãy đường phố đầy người, dám cười, còn giờ có ai, bèn cười phá lên.


      "Chàng mấy tuổi rồi, ăn nổi đừng ăn. À, cảm giác thế nào?" kìm được buông lời trêu chọc.


      Chu Thừa Vũ giơ tay xoa bụng, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ và mất tự nhiên, may thay là trong đêm, vẻ mặt chàng . Nhưng tiếng cười vang vọng của Hồ Ngọc Nhu lại khiến người ta khó mà làm ngơ.


      Chàng đáp: "Đây có lẽ là lần cuối, thịnh tình khó chối từ".


      Là chàng lưu luyến có. Nhưng vạch trần chàng, càng muốn vạch trần. ra có thể hiểu cảm giác của chàng ta. Chuyện này cũng như tốt nghiệp đại học ở đại, phải rời xa chốn đô thị phồn hoa từng ở mấy năm. Tuy cảm giác như vậy, nhưng cảm tình khác xa.


      có hơi muốn , vì từng sống ở đó bốn năm.


      Nhưng ra của Chu Thừa Vũ, giống như chàng bỏ lại đứa con mình chăm nom 9 năm? Có lẽ phép dụ này phù hợp lắm, nhưng hơn chín năm qua, chàng làm cho mảnh đất này, dân chúng sống mảnh đất này rất nhiều chuyện.


      Chàng làm quan phụ mẫu, quan phụ mẫu…. nên có những cảm tình đó.


      Đường bóng người, Hồ Ngọc Nhu ôm lấy cánh tay chàng, thủ thỉ: "Vũ huyện thừa từng là phụ tá đắc lực của chàng, năng lực ra sao chàng biết . Những ngày tốt đẹp của dân chúng huyện Trường Châu chắc chắn giữ nguyên…”


      Chu Thừa Vũ: "Thứ là hi vọng phải giữ nguyên, mà là ngày càng phát đạt."


      Đêm đó, cả hai về phủ tắm rửa xong, lên giường nhưng làm gì cả. Hồ Ngọc Nhu nằm trong ngực Chu Thừa Vũ, được chàng ta vỗ lưng khẽ khàng dỗ ngủ, còn chàng ta gần như nằm mở mắt, mãi đến hừng đông mới chợp mắt chút.

      ·


      Hôm sau, mỗi phòng Chu gia tự mình ăn sáng, sau đó chuẩn bị đồ đạc .


      Những gia nhân muốn theo đều dọn ra phủ từ tối hôm qua, người ở lại hôm nay đều theo. Nhà chồng Tú Vân khác, là do Lô Bình trước đó là quản gia, là nhà ông ta gần, nên sáng sớm dẫn người nhà đến đưa tiễn.


      Lúc nhà ông ta đến chào tạm biệt, Hồ Ngọc Nhu hơi bất ngờ vì thấy Tú Vân.


      Lô Quảng cúi đầu tiến lên thưa. "Hôm qua, nương của Tú Vân gửi thư đến bảo được khỏe, đêm qua Tú Vân liền qua đó, chắc sáng nay về kịp ạ."


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu, hóa ra là vậy.


      Nữ quyến trong nhà lần lượt lên xe ngựa, ngoài những chiếc xe ngựa chở đồ đạc và gia nhân, Đại phòng chiếc, Nhị phòng chiếc và Chu lão phu nhân chiếc. Nhưng Chu lão phu nhân lo cái bụng của Tô thị nên sang xe Nhị phòng ngồi, còn Hồ Ngọc Tiên sống chết cũng chịu lên xe của Hồ Ngọc Nhu, đến cùng sang ngồi xe của Chu lão phu nhân với Thanh di nương và Tiểu Chiêu.


      Sau khi ra phủ, Hồ Ngọc Nhu lặng lẽ vén rèm xe ngựa, nhìn ngoài đó ngoài những quan chức đến tiễn, còn có dân chúng tự phát đến. khỏi thầm hãnh diện, đương lúc muốn nhìn thêm, ai dè Quảng ma ma thẳng tay ôm lui vào, còn A Quỳnh kéo rèm lại.


      A Kim ngồi bên canh mỉm cười.


      Hồ Ngọc Nhu sầu, tất nhiên biết vén rèm nhìn thế là hợp lẽ, nhưng cứ ngồi ngay ngắn thế này có chán chứ, kìm được than thở: “Tiếc , ta gặp được Tú Vân .”


      A Quỳnh ngồi chặn lại rèm cửa, với vẻ tán đồng : "Đúng ạ, Tú Vân đúng là có lương tâm. Phu nhân tốt với ta thế mà đến lúc người , chẳng biết đến đưa tiễn."


      Câu này ra để người ta thêm đau lòng đấy à?


      Quản ma ma lập tức quay sang nạt A Quỳnh. "Con gì đó hả? Nương Tú Vân bị bệnh, ta về kịp."


      A Quỳnh bĩu môi, đến cùng vẫn sợ Quản ma ma, bèn nuốt lời sắp ra miệng xuống lại.


      Mãi đến ra khỏi thành, Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ ai lên xe ngựa người nấy.


      Tô thị đợi Chu Thừa Duệ từ sớm, thấy lên xe, nàng ta bèn xê dịch nhường chỗ.Nàng ta mặc kệ trong xe có Chu lão phu nhân, dù sao người mẹ chồng này đó giờ chẳng lo chuyện này, nên thẳng thừng hỏi: "Phu nhân, sổ sách năm nay chàng lấy hôm bữa giờ đâu rồi?”


      Chu Thừa Duệ vốn lòng sôi sục, nhìn thấy các hạ quan đối với Chu Thừa Vũ hết lòng tôn kính và tín phục, bá tánh trong huyện quý thôi. Điều này khiến nhớ lại lúc còn ở biên cương, bất cứ khi nào tướng sĩ Đại Lương thắng trận trở về, dân chúng ở đấy mặc dù nghèo khổ, nhưng vẫn sẵng lòng giết gà mua thịt đưa tới, ngay cả bánh mạc thầu cứng ngắc nỡ ăn cũng nhét vào tay bọn họ, khi ấy, ấm lòng và tự hào biết bao!


      Lời Tô thị bất thình lình vọng đến.


      Chu Thừa Duệ bình tĩnh lại ngay lập tức, nghiêng đầu nhìn Tô thị ở bên cạnh, thấy thiết tha trong mắt nàng ta. tự hỏi vì sao mình lại nghĩ nhiều vậy. Nếu là trước đây, có lẽ cho là Tô thị hiền huệ, nhưng từ khi biết nàng ta lén lút cầu Tạ Kiều, nghe thấy nghi ngờ từ chỗ đại ca, càng nhìn nàng ta càng thấy như hai người khác nhau.


      quay đầu lại, đáp bằng giọng hờ hững: “Nàng đừng quan tâm mấy thứ này nữa. Bây giờ nàng có thai, chăm sóc tốt bản thân là quan trọng nhất."


      Tô thị biết Chu Thừa Duệ còn giận nàng ta, nhưng có giận cũng còn nhớ dặn dò lời này, có nghĩa vẫn còn quan tâm nàng ta. Tô thị nhìn xuống bụng, mật ngọt ngập tràn lòng, nhưng mấy cửa hàng này thu nhập rất nhiều, cho phép xảy ra chút sơ suất.


      "Chẳng phải Ngô đại phu bảo thiếp rất khỏe sao, thành vấn đề." Nàng ta cười cười. "Những thứ đó có thôn trang nữa, nếu sổ sách bị mất, bị bọn chưởng quỷ động tay động chân.” Tuy bảo bọn họ đều nghe lời nàng ta, nhưng ai biết được, trở về Kinh như Hoàng đế ở xa, chắc gì họ nổi lòng tham.


      Chu Thừa Duệ : "Bọn họ dám, đại ca đều gõ cả rồi, ta cũng giao lại sổ sách cho đại ca. Hằng năm, huynh ấy phái Bùi Thanh trở về thu tiền.”


      Cái gì?


      Mật ngọt bỗng tan biến: “Sao chàng có thể giao thứ đó, thứ đó…”


      đợi nàng ta hết câu, Chu Thừa Duệ lạnh lùng ngắt lời: "Sao thể, nàng có thể lén triệu ta về Kinh, sao ta thể gạt nàng, huống chi những thứ đó đều là của đại ca, vật về chủ làm sao?”


      Tô thị gần như sụp đổ. "Thiếp vì tốt cho chàng, những cửa hàng ..."


      "Ta cũng vì tốt cho nàng." Chu Thừa Duệ ngắt lời nàng ta lần nữa. "Nàng có thai, nên lo liệu quá nhiều, nhỡ như mệt đến suy sụp người, tổn thương đến con sao?"


      Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tô thị gặp qua bộ dạng lý lẽ như vậy của Chu Thừa Duệ, nhất thời giận run người, nhưng vẫn để bụng đến đứa bé. Đứa bé này đại diện cho địa vị tương lai của nàng ta trong nhà này, bất kể ra sao nó cũng được phép có vấn đề.


      Hít hơi sâu, nàng ta cố gắng đè nén cơn giận, đáp: "Thiếp biết những gì mình làm trước đây khiến phu quân tức giận, chàng giận thế nào thiếp cũng tùy chàng. Nhưng, phu quân à, chúng ta còn con trẻ phải nuôi nữa, phải cân nhắc tương lai chứ.”


      đợi Chu Thừa Vũ nghĩ kỹ ý Tô thị, Chu lão phu nhân vốn lo lắng muốn ngăn họ cãi nhau, đột nhiên bà bình tĩnh lại. Bà nhìn chằm chằm vào mắt Tô thị, hỏi: “A Tĩnh, ý con là gì? Con nghĩ đại ca chăm lo cho các con?"


      Những chuyện khác Chu lão phu nhân có thể mơ màng, nhưng vì Chu tam lão gia là thứ xuất, nên mặc dù sống ở hầu phủ, Tam phòng vẫn rất nghèo. Bà từng sống trong cảnh nghèo khó như vậy, nên khi con trưởng giao cửa hàng cho dâu út trông coi, bà biết dâu út hưởng được gì trong đấy.


      Nghe thấy Tô thị thốt ra lời này, thoáng cái bà khó chịu vô cùng.


      Tô thị ngẩn người, vội giải thích: "Nếu là trước kia, đại ca tất nhiên bỏ mặc bọn con. Nhưng bây giờ, đại ca có đại tẩu, con với đại tẩu lại…. con con làm mích lòng đại tẩu, con dám ."


      Còn làm gì mích lòng? Đương nhiên là chuyện thúc-tình hương.


      Chu lão phu nhân nghĩ ngay đến chuyện đó, mà bà chính là thủ phạm, nhất thời đuối lý.


      Chu Thừa Duệ khác, lửa giận trong tăng vùng vụt. Thứ nhất là do Tô bị bị Chu lão phu nhân hoạch toẹt tâm tư, nàng ta lại thừa nhận. Thứ hai, Tô thị như thế có khác nào là kẻ vô dụng, nuôi nổi vợ con mình mà phải dựa vào đại ca? Mặc dù kiếm tiền nhiều bằng đại ca, nhưng bất kể nam nhân nào bị thê tử khinh thường, chắn chắn trong lòng thoải mái nổi.


      "Đại ca chăm lo là nghĩa tình, chăm lo thường tình. Mấy cửa hàng thôn trang đó vốn là sản nghiệp của huynh ấy, chỉ đặt mua dưới danh nghĩa của nương. Có liên quan gì đến chúng ta?" lạnh lùng nhìn Tô thị, : "Ta kiếm tiền tuy nhiều bằng đại ca, nhưng nuôi vợ con dư sức, nàng chớ thương nhớ thứ gì của huynh ấy! Nếu , vẫn câu cũ, nếu nàng chướng mắt ta, nàng có thể bất cứ lúc nào, ta bao giờ cản nàng!”


      Cái gì mà cửa hàng thôn trang vốn là sản nghiệp đại ca, đặt mua dưới danh nghĩa mẹ chồng, cả hai phòng chưa ở riêng, cho dù đại ca mua sao, cũng tính là của chung thôi. Đây phải là cách nghĩ riêng nàng ta, tất cả gia đình ở Kinh Thành đều tuân theo quy tắc này. Nàng ta tin Chu Thừa Duệ biết!


      Tô thị tức đến mức mặt đỏ bừng, người run run. Nhưng vì Chu Thừa Duệ hung dữ ra mặt, nàng ta dám mở miệng nữa, trong chốc lát bụng truyền đến cơn nhoi nhói. Mồ hôi rơi như mưa, nàng ta giơ tay che bụng, gương mặt đỏ dần dần trắng bệch.


      Chu lão phu nhân nghĩ được gì nữa, bên đánh Chu Thừa Duệ mấy cái, bên giọng khuyên lơn Tô thị, sau lúc, mặt Tô thị dần có huyết sắc.


      Lúc này, Chu Thừa Duệ mới thấy nhõm, nhưng xin lỗi.


      thấy mình làm gì sai.


      "Nương ngồi với Tô thị lên đường trước, con quay lại huyện mời đại phu đến." Dứt lời, vén rèm nhảy xuống.


      Tác giả có lời muốn :


      Giải thích với mọi người về chương trước.


      Ở chương 84, mọi người hiểu hết cảm giác của câu này, Chu Thừa Duệ hỏi Chu Thừa Vũ với Hồ Ngọc Nhu ở chung thế nào ấy.


      Chu Thừa Vũ : "Nàng có thể xem phu là trời, ta đương nhiên phải tôn trọng và tin tưởng nàng ấy."


      Thực ra chỗ này, Chu Thừa Duệ buột miệng hỏi, Hồ Ngọc Nhu là gả sai, trước đó còn có vị hôn phu tâm đầu ý hợp.


      Chu Thừa Vũ mới hơi mất hứng (kiểu bị người ta trách móc vợ mình cắm sừng mình, tuy nghiêm trọng vậy, nhưng cảm giác mang lại là vậy), thế nên chàng ta cố tình tâng bốc Hồ Ngọc Nhu nào là xem chồng là trời, ý đồ khoe khoang trước mặt Chu Thừa Duệ, ám chỉ Hồ Ngọc Nhu chàng ta biết bao, trong lòng chỉ có chàng ta.


      Sau đó, chàng ta về hậu viện gặp Hồ Ngọc Nhu. Tôi đặc biệt viết câu [Chu Thừa Vũ bỗng nhớ mấy câu ‘mặt đỏ tim đập’ đối đáp với đệ đệ ban nãy, cố tình : "Sao, nhớ ta à?"], Chỗ này thể ra chàng ta chột dạ đấy.


      Bởi vì trước đó chàng ta kể chuyện bên ngoài với Hồ Ngọc Nhu, sau đó có lần Hồ Ngọc Nhu giảng với chàng ta đạo vợ chồng sống với nhau.


      Thế nên, ràng Hồ Ngọc Nhu đâu phải kiểu phụ nữ xem chồng là trời.


      Ngoài ra còn có tình tiết thảo luận Tô thị trong chương này, cho dù bảo nàng ta là thể tin tưởng được hay trong ngoài bất nhất. Đây điều có cơ sở tiền đề cả.


      người vợ có thể hủy hoại tương lai của chồng, mà Chu Thừa Duệ còn tin tưởng, đúng là phi logic mà.. song, điều này có nghĩa là nam chính xem thường phái nữ, mà là viết dựa hướng đến kết cục tiểu thuyết.


      Xin lỗi, hình như tôi được mạch lạc. Nhưng tôi khó chịu cả ngày rồi.


      Tôi thực , thực ngại bị mọi người mắng chửi, dù sao tôi có phải là nhân dân tệ đâu mà khiến ai ai cũng thích. Nhưng tôi có thể thề rằng mỗi chương đều được tôi viết rất nghiêm túc, tôi đều chưa bao giờ viết truyện coi thường phái nữ, bất kể đại hay cổ đại.


      Thậm chí, tôi chúa ghét những người coi thường phụ nữ, dù là đàn ông hay phụ nữ.


      Trong chương 85, tôi cho Hồ gia cái kết. Tôi biết mọi người thích nhìn mấy vai phụ nhảy nhót, nhưng cũng thể cho kết cục được. Ngoài ra còn có Tô thị, tôi qua, nàng ta là vai phụ quan trọng nhất trong truyện này, chẳng qua thích Chu Thừa Vũ thôi, thế nên dù mọi người có ghét cay ghét đắng nàng ta, tôi vẫn phải viết về nàng ta. Bởi vì có cách nào để bỏ qua phần giữa và viết thẳng phần kết, nhưng tôi cố gắng chăm chước số chữ, để viết nhiều về nàng ta.


      viết đến chương này, đến giữa truyện rồi.


      Những chương sau là viết về cuộc sống trong Kinh, sau đó Hồ Ngọc Nhu ‘ xuất sau kì thi xuân.


      Xin lỗi mọi người, hôm nay nhiều lời tiêu cực.

      Editor: muốn mọi người đợi lâu, đấy, cố gắng chạy chương, vẫn mong người người ủng hộ ^^

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Cảm ơn nàng nhé!
      Chắc lên kinh rồi phân gia thôi!

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 87. Trong đầu Hồ Ngọc Nhu đột nhiên nảy sinh suy đoán đáng tin. Lẽ nào là Tú Vân?


      Chu Thừa Duệ quay trở lại huyện, ra giá cao mời nữ y bằng lòng theo hành trình. Đến khi đuổi kịp đoàn xe, ta trực tiếp bảo nữ y lên ngồi xe Nhị phòng, chờ xác nhận Tô thị bị gì, bèn lên xe ngựa của Chu lão phu nhân, dù sao muốn đối mặt với Tô thị.


      Trong xe ngựa của Chu lão phu nhân, ngoài nha hoàn thiếp thân của bà, còn có Thanh di nương, Tiểu Chiêu và nàng muốn cản trở quá trình bồi dưỡng cảm tình của hai phu thê đại tỷ- Hồ Ngọc Tiên. Chu Thừa Duệ biết nàng ở đây, nên tự nhiên ỷ mình có công phu, vọt cái lên xe, tung mành xe lên.


      Bên trong xe, Hồ Ngọc Tiên ôm Tiểu Chiêu vui đùa, bé con miệng ngọt cực kỳ, luôn miệng gọi dì ơi dì ơi khiến Hồ Ngọc Tiên thích hết sức, thế là cả hai chơi trò tung lên chụp lại, mà , chỉ tung lên được nhí, vì Hồ Ngọc Tiên có sức mấy. Thanh di nương ở bên cạnh cũng cản, mỉm cười nhìn hai người chơi.


      Đột nhiên, trước mắt Hồ Ngọc Tiên xuất người đàn ông mở rèm xe ngựa bước vào, nàng hết cả hồng, tay chân luống cuống, Tiểu Chiêu cứ thế bị ném ra ngoài.


      Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.


      Chu Thừa Duệ tức mở to hai mắt, nhanh chóng sà về phía trước, hai tay giơ lên , cố gắng đón lấy Tiểu Chiêu.


      Tiểu Chiêu lại hoàn toàn cảm nhận chút nguy hiểm nào, vẫn cười khúc khích.


      Nhưng Hồ Ngọc Tiên và Thanh di nương đều sợ đến mặt trắng bệch, lúc này cả hai đều phạm sai lầm lớn là cùng đứng lên. Hồ Ngọc Tiềnđón lấyánh mắt muốngiết người của Chu Thừa Duệ,suýt nữa bật khóc.


      Chu Thừa Duệ thực rất giận.


      Nếu đây phải là muội muội của đại tẩu, mà là nha hoàn của Thanh di nương hay gia nhân của Chu gia, cho dù phạt roi tiện cũng phải lập tức quỳ xuống cho . Nhưng đây là muội muội của đại tẩu, vừa là họ hàng, vừa cố ý.


      ôm lấy Tiểu Chiêu, thở hổn hển, cuối cùng chỉ lạnh lùng : " lên xe ngựa đằng trước, nương ta ở đó".


      Hồ Ngọc Tiên gần như chạy trốn, vội vã kéo A Kim xuống xe.


      Chờ lên xe Nhị phòng, sắc mặt còn xấu hơn cả Tô thị.


      Tô thịthì nghĩ lại lời của Chu lão phu nhân, thầm hốt hoảng, thấy nàng đến, bèn lên tinh thần hỏi: “ sao thế, Hồ tứ tiểu thư?”


      Hồ Ngọc Tiên thầm nghĩ: Sao trăng gì? Mém bị phu quân ngươi đánh chết đấy!


      Song ngoài mặt, nàng chỉ lắc đầu, đáp: " có gì, xe lắc lư, hơi chóng mặt."


      Chu lão phu nhân mỉm cười, : "À. Nhìn vẻ mặt của con mà ta giật mình. Con ngồi xuống đây, dựa vào thành xe, nhắm mắt lại đỡ hơn."


      Mắt Tô thị vẫn lộ vẻ nghi ngờ, nhưng nàng ta gặng hỏi, chỉ : "Từ lúc có thai đến giờ, ta luôn thích ăn chua. Ở đây có chút ô mai này, hay là Hồ tứ tiểu thư ăn thử, xem có đỡ chút nào ?"


      Chuyện xưa kia Tô thị làm cũng làm, vả lại kể từ khi có thai, nàng ta đối xử với Hồ Ngọc Nhu cũng hòa nhã hơn, do dó Hồ Ngọc Nhu chưa từng này nọ cho Hồ Ngọc Tiên nghe. Mà nàng tuy từng nghe bóng gió từ miệng Quản ma ma, nhưng suy cho cùng chưa tận mắt thấy Tô thị làm điều xấu xanên khi thấy Tô thị có vẻ ngoài ấm áp và đoan trang, khó lòng liên tưởng người trước mặt là người ác ý.


      Bây giờ, nhìn thấy Tô thị nhiệt tình như vậy, trái lại nàng thấy hơi choáng, nhưng phải choáng , vội đáp: " cần cần, giờ thấy đỡ rồi, chắc ngồi thêm lúc là ổn thôi."


      Tô thị thấy vậy, càng thấy hoài nghi hơn. Song, ngoài mặt nàng ta càng ra vẻ nhiệt tình hơn: "Được rồi, nếu lát nữa muội còn thấy chóng mặt, ta tiếng, đều là người nhà cả, Hồ tứ tiểu thư chớ khách sáo."


      Hồ Ngọc Tiên bỗng chốc thấy gần gũi hơn, thẹn thùng : "Vậy Nhị phu nhân đừng gọi là Hồ tứ tiểu thư nữa, gọi là Ngọc Tiên thôi, đại tỷ vẫn gọi muội là thế đấy.”


      Chu lão phu nhân nhìn Tô thị mới đó thân thiết với Hồ Ngọc Tiên, thế là thở phào nhõm. Trong thâm tâm, bà đương nhiên chung lòng với con trai chứ phải con dâu. Tuy ngày trước con dâu làm sai, nhưng như con dâu , con dâu có ý xấu, huống gì giờ lạicó mang, Chu lão phu nhân thực mong có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.


      Tam phòng mỏng manh, thể có huyết mạch!


      ·


      Chuyện Nhị phòng ồn ào, Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ hoàn toàn biết.


      Sau ngày vất vả, cuối cùng cũng đến chỗ dừng chân. Vì ai nhắc đến, nên lúc gặp Hồ Ngọc Tiên, Hồ Ngọc Nhu chỉ hỏi xem nàng với Chu lão phu nhântiếp xúc với nhau như thế nào, nàng trả lời rất tốt, thế là chú ý nữa.


      Vì Tô thị mang thai, hành trìnhkhá thong thả, phải mất bốn ngày mới đến bến tàu đổi tuyến đường thủy. Do dự tính đến Kinh Thành trước năm mới, nên mọi người ăn đành trưa tại thị trấn gần bến tàu, nghỉ ngơi lúc, và lên thuyền vào buổi chiều.


      ra cũng trùng hợp. Bên kia, hành lý được mang lên thuyền, vừa được sắp xếp ngay ngắn. Lúc ngồi xe ngựa, Hồ Ngọc Nhu chán muốn chết, nay lên được thuyền, bèn muốn đọc sách hay thêu thùa giải sầu. Nghĩ nghĩ, bèn dẫn A Quỳnh sang bên kia tìm vải vóc.


      Ngờ đâu, mở rương ra lại thấy có người!


      nữ nhân hôn mê bất tỉnh, mặt hơi dài và đôi vai hơi gầy, nhìn từ sau lưng chẳng biết sống hay chết. Hồ Ngọc Nhu giật mình, A Quỳnh sợ muốn chết, co giò bỏ chạy, chạy hai bước mới thấy sai sai, lại vội chạy về chắn trước mặt Hồ Ngọc Nhu.


      "Phu phu phu phu nhân! Đây là ai đây?" nàng ràng là sợ đến lắp.


      Giọng của Hồ Ngọc Nhu cũng run run. “, ta biết”. Nhưng vừa xong, phát quần áo này quen quá, chớp mắt nhìn kĩ, ờm, cây trâm vàng đầu nữ nhân này cũng quen nốt!Trong đầu Hồ Ngọc Nhu đột nhiênnảy sinh suy đoán đáng tin. Lẽ nào là Tú Vân?


      mạnh dạn bước tới, xoay bờ vai nữ nhân đó lại, vừa nhìn gương mặt người nọ trắng bệch, môi nứt nẻ, hơi thở mỏng manh, phải Tú Vân ai nữa!


      "Ôi trời, sao có thể là Tú Vân!" A Quỳnh hét lên.


      Hồ Ngọc Nhu vội căn dặn nàng: "Em mau lấy nước đến đây!"


      Tú Vân lén trốn trong rương kể từ đêm trước khởi hành khỏi huyện Trường Châu, có mang theo ít lương, nhưng do căng thẳng quá độ mà quên mang nước. Hai ngày đầu tiên, nàng ta ăn lương khô lót dạ nên đói lắm, nhưng có nước để uống, lúc đó may mà có bỏ túi hai quả trái cây mới đỡ khát. Song, tuyến đường bộ trước, rương hành lý đều đặt trong phòng, nàng ta sợ ra bị phát , bị đuổi về nên có khát đến đâu vẫn cố chịu đựng, chịu riết còn sức lén ra ngoài.


      Sáng sớm nay, nàng ta cảm giác mình kiệt sức, đến mức biếtngất tự bao giờ.Trong lúc hôn mê, nàng ta nằm mộng,thấy mình trong mơ chết, phải đến Kinh Thành bị phu nhân phát ra xác mình thối rửa mà mắc ói. Mà là, nàng ta được phu nhân cứu sống, biết được mình trốn nhà chồng đến đây, những người đuổi ngay mà còn chấp nhận nàng ta lại hầu hạ.


      Tú Vân nằm mơ rất hạnh phúc, kìm được cười rộ lên.


      Mà A Quỳnh- người trông coi Tú Vân nằm giường mà còn cười ngu ngốc, lại như nhìn thấy ma, than phiền với Hồ Ngọc Nhu. "Phu nhân, người xem, có khi nào Tú Vân bị ngốc rồi ?"


      Hồ Ngọc Nhu cũng hiểu, vốn nghĩ ta về nhà mẹ đẻ, có ngờ đâu ta lại trốn trong rương đến đây, vậy khiến bản thân mình khốn khổ. Nếu hôm nay sinh hứng thêu thùa, sợ là ta chết khát trong rương ấy chứ.


      Nghĩ thế, thấy bực cả mình.


      Tú Vân này, làm liều phải chuẩn bị đầy đủ rồi hẵng làm!


      trở về khoang của mình, Chu Thừa Vũ cũng biết chuyện, thấy về, chàng lên tiếng hỏi: "Người thế nào?"


      Hồ Ngọc Nhu thở dài, đáp: "Người chưa tỉnh, nhưng y nữ chẩn qua rồi, do thiếu nước. May mà phát kịp thời, điều dưỡng vài ngày là sao."


      Chu Thừa Vũ gật đầu, chân mày chàng vẫn còn nhíu, trầm ngâm lát, chàng bảo: "Nhưng chúng ta thể trì hoãn thời gian lên Kinh, thế này , chúng ta đưa nàng ta đến huyện lân cận, ta tìm người về báo cho Lô Quảng, rồi mời người chăm sóc cho ta."


      Hồ Ngọc Nhu còn chưa nghĩ đến bước này. Chu Thừa Vũ lúc này hỏi, nghe mà sủng sốt.


      " được." Sau khi suy nghĩ cẩn thận, bác bỏ ý kiến của chàng. " ta trốn trong rương, tức nghĩa là muốn theo chúng ta, muốn ở lại huyện Trường Châu. ta còn yếu, sao có thể bỏ lại mình ở đây."


      Chu Thừa Vũ ngờ lại phản đối kiên quyết như vậy, chàng cẩn thẩn nhìn biểu cảm của , dường như còn vẻ giận dữ.


      Chàng ngẫm lại lời mình , tìm ra chỗ sai.


      "Nhưng chúng ta có thời gian, nếu giờ tạm dừng, ta sợ đến được Kinh Thành trước năm mới." Chàng đến đây bỗng dừng lại. "Lẽ nào nàng muốn dẫn ta theo?"


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ đến nghĩ lui, cảm thấy 80% là ta và Lô Quảng sống chung êm đẹp. Nếu phải Lô Quảng thay lòng là nguyên nhân khác. Dù sao, ta chuyến này gần như còn mạng để về, gì cũng thể cứ thế đưa người về.


      cũng hiểu ý của Chu Thừa Vũ, chàng ta cho là Tú Vân xuất giá, nếu đồng ý hoặc làm trái ý với trượng phu của ta, chàng thể dẫn người theo.


      Đây là số mệnh của phái nữ cổ đại. Mặc dù Lương Nguyệt Mai thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn có khá nhiều nơi khó mà thay đổi. gặp thôi, chứ gặp thể xem như thấy, đặc biệt, người này là Tú Vân.


      Thế nên, : "Chúng ta cứ mang người trước , khi nào ta tỉnh hỏi ý kiến ta rồi sai người về với Lô Quảng tiếng.Nếu Lô Quảng muốn đón người, tìm cơ hội để người lại."


      Nếu Tú Vân tỉnh lại đổi ý, tạm thời tìm nơi nào đó cập thuyền cho ta về.


      Vì có Đại đường tẩu đặc biệt- Lương Nguyệt Mai, nên Chu Thừa Vũ lập tức hiểu ra lý do Hồ Ngọc Nhu bực bội.E là nàng sợ mình hỏi ý Tú Vân, mà đưa ra quyết định đưa Tú Vân về bên Lô Quảng.


      Hiểu ra, Chu Thừa Vũ bèn phản đối.


      "Cứ theo ý nàng !", Chàng đáp.


      Lúc này, A Quỳnh bên ngoài gọi với vào: "Phu nhân, Tú Vân tỉnh rồi! ta bảo phu nhân mà đuổi ta , ta nhảy sông tự vẫn!"


      Hồ Ngọc Nhu vội chạy ra ngoài.


      Tú Vân đúng là tỉnh, nhưng mắt ta đỏ hoe và dường như vẫn còn khóc. Thấy được Hồ Ngọc Nhu, câu đầu tiên ta mở miệng là cầu xin: “Xin phu nhân, cầu phu nhân đừng đuổi nô tỳ , nô tỳ muốn về đó, nô tỳ muốn đến Kinh Thành với ngài!”



      ta vốn yếu ớt, giờ lại mang vẻ muốn khóc mà dám khóc. Cho dù kẻ có tâm địa sắt đá cỡ nào, vừa nhìn cũng mềm lòng tắp lự. Hồ Ngọc Nhu biết mình đoán trúng, ta sống với Lô Quảng có vẻ hạnh phúc, thế là gật đầu: "Ngươi yên tâm, ta với lão gia, đưa ngươi về."


      Hai mắt Tú Vân sáng lên, ta liền mỉm cười, y như giấc mộng ban nãy!


      Hồ Ngọc Nhu dám hỏi vấn đề giữa ta và Lô Quảng, nhưng chuyện nên vẫn . "Chẳng qua lão gia có , ngươi đến đây bằng cách này đúng lắm, cần phải đưa tin về Lô gia."


      Tú Vân vội : "Xin phu nhân yên tâm, nô tỳ viết thư để lại cho Lô Quảng, có dặn dò ba ngày sau đưa đến cho , chắc giờ biết." Sau hồi, ta tiếp. "Nếu quan tâm nô tỳ, đường đuổi theo. Còn nếu quan tâm, thôi bỏ . Nhà bọn họ còn là nô tịch, lão gia lại cho ít bạc, có nô tỳ, thiếu gì người chờ gả cho ."


      " ta tốt với ngươi à?" Hồ Ngọc Nhu kìm được hỏi.


      Tú Vân lắc đầu: " tốt. Nhưng lúc đó sở dĩ ta ở bên , để có thể quay về hầu hạ phu nhân. Bây giờ nếu đuổi theo ta, tasẽ ở bên như trước, nhưng nếu cho ta tiếp tục hầu hạ ngài nữa, chớ hòng quản thúc được ta."


      Hự, đúng là phong cách nữ chủ đại!


      Hồ Ngọc Nhu khen ngợi ý kiến của ta, nhưng ta bằng lòng trở về, cũng để lại thư, thôi ép buộc ta. Sau khi xác nhận ta dối, chỉ căn dặncần phải nghỉ ngơi, chờ cơ thể khỏe lên hẵng đề cập đến chuyện hầu hạ.


      Tú Vân tất nhiên vâng dạ.


      đường thủy chừng 10 ngày, sau đó đổi sang đường bộ, theo đà này, ngày tết càng đến gần, Chu Thừa Vũ đành phải ra lệnh tăng tốc.


      Đoàn người khẩn cấp lên đường, cuối cùng cũng đặt chân đến Kinh Thành vào tối ngày 28.Mà họ vừa đến cửa thành, Chu Thừa Hồng và Lương Nguyệt Mai dẫn người thủ sẵn chào đón.


      Tác giả có lời muốn : Đẩy mạnh truyện mới của bạn bè: "Chồng tôi là siêu sao?” ~


      Văn án:


      Hôn nhân giao dịch, con trai bị giấu diếm, kết cục: tiểu tam thượng vị, đuổi ra khỏi nhà.


      Giản Du bị xuyên vào quyển ngôn tình đầy máu chó, hơn nữa còn vào vai nữ phụ đầy xui xẻo .


      May là, xuyên vào sớm, còn chưa sinh con, từ từ ly hôn là được, chậc, chồng siêu sao của sao? Còn sao nữa, tống ta về có đôi có cặp với nữ chính...


      Thẩm Kiêu: Sau khi ly hôn, tôi luôn nhớ mãi quên vợ cũ, đây là bệnh gì chứ? Cần online gấp….

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 88. cảm thấy Pepsi hay Coca-Cola uống ngon hơn?


      Tòa nhà Tam phòng ở Kinh Thành chỉ có nhị tiến, cố nhồi nhét hết nhà cũng đủ, nhưng chắc chắn phải sống trong cảnh chen lấn, thế nào cũng thoải mái.


      Thời trẻ, Lương Nguyêt Mai và Lão tổ mẫu phủ Uy Viễn Hầu có mấy lần cãi vã vui, ầm ĩ đến nước ly hôn với nam chính Chu Thừa Vũ. Tuy sau này, nam nữ chính cuối cùng cũng về với nhau, nhưng ngần ấy năm trôi qua, cả hai đều sống trong phủ công chúa.Lần này, Lương Nguyệt Mai có lòng mời Tam phòng vào phủ công chúa, chưa kể phủ rộng rãi, cái chính là nhiều người hầu hạ, lúc này tết nhất tới nơi, dọn vào ở khỏi cần vội vã động tay động chân, chỉ ngồi đón giao thừa là được.


      Còn bên phía Chu Thừa Hồng, vì năm xưa đứng ra bảo vệ mẹ và đứa em nghiệt chủng (kết quả của mối tình vụng trộm của mẹ và cha Chu Thừa Vũ) nên hoàn toàn trở mặt với cha ruột. Kể từ ấy, và thê tử cũng dọn khỏi hầu phủ. Theo chân Lương Nguyệt Mai làm ăn, cộng thêm của hồi môn của thê tử nên giờ Chu Thừa Hồng cũng sống trong đại viện tứ tiến, bèn nhiệt tình mời Tam phòng đến ở tạm.


      Có điều hai huynh đệ Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ kiên quyết khước từ, kiên trì về tổ của mình. Còn may, Lương Nguyệt Mai sai người đến dọn dẹp từ trước, giờ cứ trực tiếp dọn vào ở.


      Sau khi theo mọi người đến Tam phòng, thấyrương hòm nhanh chóng lấp đầy khoảng sân , Lương Nguyệt Mai nhìn sang Tô thị, quả nhiên thấy vẻ mặt nàng ta hết sức khó coi, “ Tứ đệ muội sang phủ ta ở nhé?" Rồi giải thích cho Chu Thừa Duệ và Chu lão phu nhân, "Tứ đệ muội lớn tháng, tam phòng bên đây còn phải dọn dẹp, người hối hả ngang dọc, chừng vô ý đụng trúng đệ muội, vả lại ồn ào thế này khiến muội ấy thoải mái.”


      Tô thị đương nhiên vui lòng , Chu lão phu nhân cũng thấy sắp xếp như vậy ổn thỏa, nhưng hai người chưa kịp mở miệng bị Chu Thừa Duệ từ chối, " cần đâu đại tẩu, nàng ấy ở hậu viện, ầm ĩ tới chỗ nàng." xong, ra hiệu cho Khổng ma ma đỡ Tô thị ra hậu viện.


      Suốt chặng đường từ huyện Trường Châu đến Kinh Thành, Chu Thừa Duệ về xe ngựa nhị phòng, tuy có Chu lão phu nhân và Hồ Ngọc Tiên chung xe, nhưng vẫn khiến Tô thị khó chịu. Lúc này, nàng ta thấy Chu Thừa Duệ thể thái độ, dám gì, nhưng bày ra vẻ áy náy mà gật đầu với Lương Nguyệt Mai, rồi theo Khổng ma ma.


      Lương Nguyệt Mai cau mày,có hơi tán thành nhìn Chu Thừa Duệ.


      Song, biết trước đó phát sinh chuyện gì, nhìn ra thái độ Chu Thừa Duệ nên gì nhiều. Thay vào đó, quay sang dặn dò hạ nhân làm việc, xong việc tìm Hồ Ngọc Nhu trò chuyện, mới hỏi chuyện.


      Chuyện Chu Thừa Duệ và Tô thị lại cãi vã, Hồ Ngọc Nhu có biết, nhưng nguyên nhân cụ thể . Nghe Lương Nguyệt Mai hỏi, bèn kể ra chuyện Tô thị ngầm làm.


      Lương Nguyệt Mai khẽ giật mình. "Hóa ra là ý của mình Tô thị thôi sao?"


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu, "Vì việc này mà ở nhà ầm ĩ trận to. Cứ ngỡ nhị đệ đãcam chịu, từ từ hòa hợp lại với Tô thị chứ, ngờ đâu hai người lại cãi vã đường."


      Lương Nguyệt Mai nhìn thẳng vào Hồ Ngọc Nhu, đột nhiên : "Muội đường có can thiệp vào, dù sao cũng là chuyện riêng của hai người họ, người ta có nhờ muội hòa giải dùm giúp, xem như biết ." thấy Hồ Ngọc Nhu còn non, nhớ đến bản tính nàng hồi ở huyện Trường Châu, sợcô nàng làm chuyện bốc đồng.


      Thanh quan khó quản chuyện nhà, chưa kể nàng là chị dâu, nếu can thiệp ra kết quả Tô thị miễn cưỡng biết cảm ơn, còn ra hậu quả bị hận còn ấy chứ.


      Ước chừng số xuân xanh của Hồ Ngọc Nhu, Lương Nguyệt Mai thấy chuyện này khó thành.


      Nghe Lương Nguyệt Mai , Hồ Ngọc Nhu có hơi chột dạ, tính ra có ý hỏi. định đến Kinh Thành, hai người họ còn chưa làm lành, hẵng gặp Tô thị xem thử.Nhưng giờ do dự .


      Lương Nguyệt Mai cảm nhận được Hồ Ngọc Nhu dựa dẫm vào mình, tuổi tác của nàng tính ra cũng tương đương con , thấy nàng do dự ra mặt bèn hỏi: "Sao vậy? Có gì khó à?"


      Tuy chuyện chị em dâu bất hòa bị người ta biết hay, điều này làm cho mọi người xem thường Tam phòng, nhưng biết do hào quang nữ chính, hay cảm giác đáng tin sau khi tiếp xúc với Lương Nguyệt Mai, hoặc giả là cả hai đều xuyên như nhau, chung , chúng đều cho động lực giải bày với Lương Nguyệt Mai mà hề lo lắng kiêng kị điều gì.


      Kiểu suy nghĩ này thực khá đáng sợ, nhưng khi nhìn vào mắt Lương Nguyệt Mai, đôi mắt sạch và trong trẻo, trong đó chỉ chứa quan tâm.


      Bất giác, cực kì muốn ‘nhận thân’.


      Cực lực áp xuống nỗi xúc động, Hồ Ngọc Nhu mở miệng: "Ta với đại tẩu vậy, ta vẫn nghĩ, nếu hai phu thê bọn họ đến Kinh Thành mà vẫn chưa hòa thuận, ta gặp Tô thị hỏi thăm, nhưng tẩu thế này, ta đâm ra bối rối. Ta và Tô thị có xích mích từ trước, chẳng hiểu sao từ khi ta mới vào cửa, nàng ta thích ta, đương nhiên ta nhận ra và cũng thích nàng ta. Thậm chí ta từng nghĩ, nàng ta thích ầm ĩ náo loạn sao kệ nàng ta, có liên quan gì đến ta đâu, ta sống tốt là được. Thế nhưng...... tam phòng chỉ có mỗi hai huynh đệ, bọn họ sống vui vẻ, phu quân thể nào bận lòng... "


      Đây là ý nghĩ lòng của , phải lo cho Tô thị, cũng phải lo cho Chu Thừa Duệ, mà lo là lo cho Chu Thừa Vũ, sợ chàng hao tâm tổn trí. Rốt cuộc, Tam phòng là của hai huynh đệ họ, bao nhiêu năm đỡ đần chung sống, đệ hạnh phúc, huynh sao có thể an nhàn.


      Lương Nguyệt Mai lạ gì lối suy nghĩ của Hồ Ngọc Nhu, nhưng lạlà Hồ Ngọc Nhu bộc bạch nỗi lòng với mình. Tất nhiên, biết Hồ Ngọc Nhu đặc biệt thân thiết với mình, lúc ở huyện Trường Châu nhận ra, nhưng thân đến độ này còn hơn cả Tạ Kiều.


      Tạ Kiều và là đường tỷ muội, tính tỷ ấy bộc trực thẳng thắn, có gì cũng với . Nhưng Hồ Ngọc Nhu, dầu gì cũng là tiểu nương 15 tuổi rồi, có cần dễ tin người vậy ?


      Chẳng phải hồi trước quản gia cũng lão luyện lắm mà?


      Thế tại sao?


      Lương Nguyệt Mai nghĩ vài vòng trong đầu, vẫn ra.


      Trái lại cũng phải , được bé thẳng thắn trao tin tưởng và ỷ lại như vậy, khơi gợi ý chí bảo vệ trong lòng .


      đáp: "Để ta đến chuyện với Tô thị, với thân phận địa vị của ta, nàng ta chỉ có thể nghe hay nghe, chứ dám trách móc." Tô thị có tâm lấy lòng mình, đương nhiên biết từ lâu.


      Hồ Ngọc Nhu cảm động muốn chết, buột miệng: "Đúng là bạn thân mà!"


      Lương Nguyệt Mai đổi sắc, “Muội gì?”


      Mặt Hồ Ngọc Nhu cũng đổi sắc, vội vã sửa miệng: " có gì, là ... cảm ơn, cảm ơn đại tẩu đối xử tốt với ta như vậy!"


      Lương Nguyệt Mai càng thấy nghi ngờ, sao câu này nghe quen thế nhỉ, lại phù hợp với bối cảnh lúc này. đường đườnglà công chúa, chiếu theo thân phận là đường tẩu của nàng ta, sao có thể ngang hàng làm bạn bè.


      chào tạm biệt Hồ Ngọc Nhu, tìm Tô thị, nhưng trước khi nhớ kĩ câu hớ miệng của nàng ta. Đến chỗ Tô thị, mở miệng khuyên nhủ vài câu, nhưng lòng cứ cồn cào, có loại xúc động tên.


      Hi vọng dâng trào.


      ngồi yên, đặc biệt muốn đến trước mặt Hồ Ngọc Nhu hỏi , ngay lập tức!


      Dù sao nữa, dựa theo mức độ ỷ lại của nàng ta đối với , ắt hẳn làm ra hành động xấu xa gì. Còn nếu phải, thuận miệng đổi đề tài, dù sao chuyện phát sinh người , nàng ta đâu thể đoán được.


      Tô thị còn than, "Đại tẩu, tẩu xem, ta cũng muốn tốt cho phu quân, nhưng sao chàng hiểu lòng ta chứ? Chàng nổi giận với ta ở huyện Trường Châu đành, nhưng đến Kinh Thành còn bày sắc mặt cho ta xem, ta còn thai, tẩu thấy... "


      "Tứ đệ muội!" Lương Nguyệt Mai ngắt lời nàng ta, "Tứ đệ tốt lắm rồi, muội xem ta này, chẳng phải ta cũng như muội, vẫn chờ phu quân ở chốn biên ải xa xôi hay sao? Ta đương nhiên muốn chàng , nhưng nam nhân cũng có lý tưởng và hoài bão của riêng mình. Nếu ngươi thể chịu đựng được, sao ban đầu quyết định suy nghĩ cẩn thận."


      "Ngươi mở miệng câu nào cũng muốn tốt cho tứ đệ... đó chỉ là những thứ ngươi tự cho là tốt chứ phải là thứ đệ ấy muốn." Giọng bỗng chốc trở nên hà khắc. "Ngươi thử nghĩ xem, ngươi mang thai khổ cực như vậy, nếu tứ đệ bảo với ngươi vì muốn cho ngươi khỏe mạnh, việc sinh con cứ để cho nữ nhân khác lo, ngươi chỉ cần đem con về nuôi là được. Điều này cũng là muốn tốt cho ngươi, liệu ngươi có thể chấp nhận được ?"


      Tô thị bị lý luận này làm cho sửng sốt, quên cả phản bác.


      "Nếu ngươi muốn hòa thuận với tứ đệ như ban đầu nên lòng xin lỗi, thực hiểu lỗi sai của mình ở đâu, may ra còn được. Ngươi phải hiểu, dẫu là phu thê với nhau, cũng thể đơn phương ra quyết định thay nhau. Ngươi thể tự quyết định thay đệ ấy, đệ ấy cũng thể tự quyết định thay ngươi. Nếu đệ ấy có ngầm quyết định gì thay ngươi, chắc chắn ta cũng khiển trách đệ ấy. Ngươi nghĩ kỹ !" Lương Nguyệt Mai nhìn sâu vào mắt Tô thị rồi bỏ lại câu như vậy, ra ngoài. Khổng ma ma thấy người rồi, bước nhanh vào với Tô thị.


      Tô thị nhìn cánh cửa, ngẩn người.


      "Phu nhân ...." Khổng ma ma lo lắng gọi nàng ta.


      Nàng ta lúc này mới thôi bần thần, nhìn Khổng ma ma mà rơi nước mắt như mưa. Nàng ta khóc lóc, lòng có ba phần sợ hãi, bảy phần hối hận: "Ma ma ơi, ta sai rồi, ta biết sai rồi. Bà, bà gọi nhị lão gia đến đây, ta muốn xin lỗi chàng .."


      đề cập đến Nhị phòng nữa, Tô thị mấy câu của Kương Nguyệt Mai dọa sợ, vội vã xin lỗi, cũng xem như hai phu vợ tạm thời làm lành. Còn Lương Nguyệt Mai bên này, về phòng Hồ Ngọc Nhu mà như lướt gió, thấy Tú Vân chuẩn bị đóng cửa, vội vã tông vào.


      Hồ Ngọc Nhu xếp quần áo trong phòng, nghe tiếng động bèn xoay đầu lại, thấy là , ngạc nhiên hỏi: "Sao đại tẩu quay lại, có chuyện gì à?"


      Lương Nguyệt Mai quyết cược phen, nhắm mắt lại, hô lớn: " cảm thấy Pepsihay Coca-Cola uống ngon hơn?"


      Hồ Ngọc Nhu hết hồn, quần áo tay rơi thẳng xuống đất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :