1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chúc mừng nàng @Nhitocngan nhé! Tụi tớ đợi
      Tuanh83 thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 84. Tuy đại tẩu của đệ gả cho ta là gả sai nhưng lại gặp đúng người.


      Lúc hoàng hôn buông xuống, cũng là lúc Chu Thừa Vũ về đến cổng Chu gia. Chàng nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho Bùi Thành, vội sải bước vào.


      Chẳng ngờ đụng phải Chu Thừa Duệ.


      Bất ngờ hơn, chỉ có nửa tháng gặp, vậy mà giờ phút này trông Chu Thừa Duệ chẳng có chút tinh thần nào, cả người ủ rủ, như bị rút hết sinh khí. Chu Thừa Vũ đứng trước mặt , mà như thấy. Nếu chàng né, hai người va phải là lẽ hiển nhiên.


      Chu Thừa Vũ thấy sắp đụng , bèn đưa tay giữ vững hai vai , mắt lộ vẻ nghi ngờ, hỏi: "Thừa Duệ, đệ sao vậy?"


      Nghe thấy giọng quen thuộc, Chu Thừa Duệ ngước lên nhìn. Thấy được người huynh trưởng phong trần mệt nhọc, rốt cuộc nở được nụ cười suốt bao ngày qua, "Đại ca, cuối cùng đại ca cũng về rồi."


      Hai huynh đệ đến thư phòng, ngồi trong đó cả canh giờ, sau khi Chu Thừa Vũ nhìn thấy công văn ban xuống, cũng biết được ra sao, thể : “Tạ Kiều là ... nhiều năm thế rồi, mà tính tình vẫn như trước, chắc chắn Đại đường tẩu biết chuyện này."


      Chu Thừa Duệ cười khổ, và : "Sao có thể trách được hai đường tẩu, Tô thị đến tận mặt cầu xin Nhị đường tẩu, nếu tẩu ấy đồng ý đắc tội nàng ta, có lẽ tẩu ấy lo liệu chuyện này chẳng dễ dàng gì." Cho dù hai huynh đệ ở đây, nhưng vẫn biết tình hình Tạ gia trong Kinh lúc bấy giờ.


      Chu Thừa Vũ thở dài, khép lại công văn, để nó lên bàn. Chàng im lặng lúc, rồi ra quyết định: “Vậy về Kinh! Lần này, ta ở Phủ Thành trợ giúp Thái tử điện hạ, ngài ấy có ý trọng dụng ta, ta cũng đồng ý rồi. giờ đệ nhận công văn, thế chúng ta tranh thủ thu dọn chuyển về Kinh trước năm mới thôi.”


      Chu Thừa Duệ theo bản năng nghĩ đến thân mình Tô thị, mùa đông giá lạnh, lên đường phải ý hay, rồi lại nghĩ, nếu để sang xuân, tuy đường vất vả như giờ, nhưng khi ấy Tô thị lớn tháng, càng tiện lên đường.


      Hơn nữa, có lý nào để và Đại ca lên đường trước, để lại mẹ và đại tẩu chăm sóc Tô thị.


      "Vâng, tranh thủ trước năm mới." đáp.


      Chu Thừa Vũ thấy vẫn xốc nổi tinh thần, bèn dạy dỗ: "Được rồi, chuyện đến nước này, nghĩ gì cũng vô dụng. Trước hết, đệ chịu thiệt hai năm , chờ ta đứng vững gót chân trước mặt Thái tử điện hạ, ta nghĩ cách điều đệ ."


      Chu Thừa Duệ vẫn ủ rủ gật đầu. Chu Thừa Vũ thấy lúc lâu mà vẫn thế, định bụng lên tiếng răn dạy nữa, dè đâu lại ngước lên : "Đại ca, lúc trước huynh bảo đệ quan tâm Tô thị nhiều hơn, là vì Tô thị gạt đệ chuyện này à?” Nhưng xong, chờ Chu Thừa Vũ đáp, lại : “ đâu, nếu huynh biết ngăn lại rồi.”


      Vậy còn chuyện gì?


      Tô thị làm chuyện này, Chu Thừa Vũ cũng nổi giận nên khi Chu Thừa Duệ mở miệng hỏi, chàng cũng đáp thẳng: “Nhị đệ muội trong ngoài bất nhất, ta tuy biết , nhưng trước tết Trung thu, muội ta cố tình gây khó dễ đại tẩu đệ, ánh mắt muội ta nhìn đại tẩu đệ cũng bình thường nên ta mới bảo đệ để tâm nàng nhiều vào. Bất luận muội ta đối với đệ thế nào, còn đệ được hết lòng tin tưởng muội ta."


      Sau cố này, sợ là khó có thể tin tưởng nhau như lúc đầu.


      thê tử như vậy vẫn nên thành đóng cửa ở nhà, cho ta can thiệp vào bất cứ chuyện gì bên ngoài mới phải.


      Chu Thừa Duệ nghĩ ngay đến chuyện Tô thị lỡ tay với Hồ Ngọc Nhu lúc bị ngựa dọa. Mặc dù lúc này đại ca nhắc đến, nhưng có nghĩa huynh ấy nhìn thấy vết bầm tay đại tẩu.


      Lẽ nào phải Tô thị sợ quá lỡ tay, cố ý sao?


      Còn có chuyện Khổng ma ma thưa lại vào hai ngày trước. Lễ vật của Đại tẩu tặng ngày hôm ấy, vải vóc Tô thị thưởng cho gia nhân, điểm tâm dứt khoát vứt .


      Nàng ta cố tình khiến nhà xào xáo hay sao?


      Lòng Chu Thừa Duệ rối bời. tin Tô thị lòng dạ với mình, cũng tin chuyện lần này xuất phát từ lòng ích kỉ riêng của nàng ta, chứ phải ý xấu, nhưng còn với người khác sao? Nhất là với Đại tẩu?


      Nếu có chuyện này xảy ra, có lẽ lúc Đại ca đề cập đến lòng tin giữa hai vợ chồng họ, chút nghi ngờ. Nhưng bây giờ, thực chắc nổi.


      "Đệ được tin tưởng nàng ấy hết lòng ..." khẽ lặp lại lời huynh trưởng, bỗng nở nụ cười châm chọc. Bọn họ là vợ chồng, lẽ ra nên gần gũi thân mật hơn cả cha mẹ huynh đệ, thậm chí là con cái sau này. Nhưng lại thể hết lòng tin tưởng thê tử của mình, nghe thê lương biết bao!


      lắc đầu, muốn xua tan những suy nghĩ đau thương đó . ngước lên bắt gặp đôi mắt đầy quan tâm của huynh trưởng, buột miệng hỏi: "Vậy huynh có tin tưởng đại tẩu ? Tẩu ấy ... gả cho huynh là gả sai, trước kia tẩu ấy có vị ... " Mặc dù khép miệng lại kịp thời, nhưng đủ để ngươi nghe hiểu ý.


      Chu Thừa Duệ dám nhìn sắc mặt đại ca mình, ngượng ngịu cúi đầu. Có điều, khỏi nhớ đến trận hỏa hoạn Triệu gia ngày đó, được nghe kể rằng, vị tiểu đại tẩu này bất chấp nguy hiểm muốn lao vào cứu người.


      Mà người trong cơn hỏa hoạn, chính là vị hôn phu tiền nhiệm- Triệu Tịch Ngôn.


      Chu Thừa Vũ nghe đệ đệ mình kéo Hồ Ngọc Nhu vào, mặt chàng đen lại. Mặc dù chàng biết lúc này đệ đệ mình đau lòng tột độ, thốt ra lời này có lẽ do tò mò, nhưng chàng chẳng hề khách sao đáp trả. "Đương nhiên, ta và nàng ấy đương nhiên hết lòng hết dạ tin tưởng nhau. Tuy gả cho ta là gả sai nhưng lại gặp đúng người, đương nhiên nàng ấy quên chuyện trước kia."


      ra, Chu Thừa Duệ có ấn tượng tốt với Hồ Ngọc Nhu, nhưng Tô thị rất tốt với , nên chưa từng hâm mộ đại ca. Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có chút hâm mộ đại ca, thậm chí muốn biết hai người họ ở chung với nhau thế nào, mà sao huynh ấy lại có niềm tin vào tẩu ấy như vậy?


      nghĩ thầm, nhưng phải nghẹn lại trong lòng.


      Chu Thừa Vũ thản nhiên nhìn , ra đòn chí mạng. "Đại tẩu đệ đối với ta là mảnh chân tình, nàng có thể xem phu là trời, ta đương nhiên phải tôn trọng và tin tưởng nàng ấy. Thừa Duệ, giờ đệ phải xa nhà, nhị đệ muội rất cần đệ dạy bảo đấy."


      Thấy xong rồi, chàng bèn ung dung rời khỏi.


      Để lại Chu Thừa Duệ ngạc nhiên há hốc mồm, đến khi tỉnh táo lại, chỉ còn thấy bóng lưng chàng khuất sau ngã rẽ. là, là đại ca khoe ân ái đây mà?


      Ngay lúc thương tích đầy người.


      , , đay phải khoe ân ái, là xát muối vào vết thương hắnthì có!


      ·


      Thời điểm Chu Thừa Vũ xát muối vào vết thương Chu Thừa Duệ, Hồ Ngọc Nhu bên này cũng oán trách Chu Thừa Duệ thôi. Chu Thừa Vũ xa nhà hơn nửa tháng, trở về chắc là mệt chết ấy chứ, vậy mà tên em chồng này lại lôi kéo cả canh giờ, chẳng cho chàng ta về nghỉ ngơi chút nào, đúng là biết thông cảm cho người khác chút nào.


      Hồ Ngọc Nhu trông muốn mòn con mắt, hận thể mặc kệ tâm trạng ta, dứt khoát qua thư phòng dắt Chu Thừa Vũ về, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc bước đến.


      bước nhanh ra cửa viện đón, ngước lên nhìn chàng ta, "Chàng về rồi".


      "Quay vào nào." Chu Thừa Vũ gật đầu, rất tự nhiên nắm lấy tay Hồ Ngọc Nhu, "Nàng ăn gì chưa?"


      Sập tối chàng mới về, lại ở thư phòng quá lâu. Lúc chuyện với Chu Thừa Duệ thấy gì, đến khi dạo bước đường về chàng mới bất giác thấy đói bụng.


      Hồ Ngọc Nhu nghiêng đầu nhìn sang. Chắc chắn nửa tháng nay chàng rất bận bịu, gầy thế còn gì. nhìn chàng biết chán, chậm nửa nhịp mới đáp lời. "Chưa, chờ chàng về ăn chung."


      Chu Thừa Vũ cau mày. Sau khi vào phòng, chàng buông rèm, trao nàng cái ôm chặt . "Lần sau nàng đừng chờ ta nữa, cứ ăn trước ."


      Chàng xong, khẽ buông người ra, nhưng lại nỡ. Ngày nào cũng gặp thấy gì, nhưng chàng ta vừa , bỗng cảm thấy căn phòng trở nên trống trải hẳn. Nhất là khi nằm giường, gần như đêm nào cũng khó ngủ.


      ôm chầm lấy chàng buông, phàn nàn: "Sao lâu như vậy chàng mới về, thiếp còn nghĩ chàng chỉ mấy ngày thôi."


      Chu Thừa Vũ bỗng nhớ mấy câu ‘mặt đỏ tim đập’ đối đáp với đệ đệ ban nãy, cố tình : "Sao, nhớ ta à?"


      Hồ Ngọc Nhu phải người hay ngại ngùng, nghe thấy chàng ta hỏi thế, bèn gật đầu liên tục: "Đúng, rất rất nhớ. Còn chàng sao, nhớ thiếp à? Sao có thể lâu như vậy mới về chứ!”


      Hồ Ngọc Nhu có chút vui, dẫu sao Chu Thừa Vũ khiến chờ lâu thế mà, nghe chàng ta hỏi liền giở tính trêu chọc.


      Chu Thừa Vũ kìm được ý cười đầy mặt, cúi đầu xuống hôn lên mái tóc Hồ Ngọc Nhu, kế đó là hôn lên gò má, cả chóp mũi của .


      "Ta cũng nhớ nàng." Lúc dưới giường, Chu Thừa Vũ vẫn biết kiềm chế chán, nên : "Nhưng nàng cũng biết Nhị đệ đó, nhìn bộ dạng mất hồn lạc phách của đệ ấy, ta chỉ có thể ở lại an ủi. Ta mà gấp rút muốn về, khác nào khiến đệ ấy đau lòng hơn.”


      Chu Thừa Duệ là em chồng, mấy hôm nay Nhị phòng còn xào xáo nên Hồ Ngọc Nhu hề gặp lại . Nghe Chu Thừa Vũ miêu tả thế này, nghĩ e là Chu Thừa Duệ khó mà thoát khỏi niềm đau nhanh như thế, bèn săn sóc mà gật đầu.


      Hồ Ngọc Tiên hết sức chu đáo, về phòng mình ăn cơm. Còn hai vợ chồng bên này, ăn cơm xong dạo tiêu cơm, rồi lên giường.


      Chu Thừa Vũ lo lắng cho Chu Thừa Duệ, muốn lên giường tâm với vợ mình chút chuyện em trai. Nhưng Hồ Ngọc Nhu vẫn luôn hối hận cả nửa tháng trời, đáng lẽ phải thỏa mãn chàng ta trước khi mới đúng. Vì thế, rất có tự giác tắm xong mặc ngay bộ đồ lót, khoát hờ tấm cái choàng, vừa lên giường, liền cởi ngay áo choàng ra, quấn chăn lại.


      Chu Thừa Vũ vén chăn lên, chuẩn bị ngủ. Song, tay chàng ta chạm vào là làn da mịn màng. Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, sao chàng có thể chịu đựng được. Vì thế, chàng tức khắc xuống giường, thắp hai ngọn đèn đầu giường lên, rồi giở chăn, thưởng thức cảnh xuân giữa đêm đông.


      Bận bịu hơn nửa đêm, Hồ Ngọc Nhu thay ba bộ đồ , mỗi lần bộ, mỗi bộ mỗi màu khác nhau, cuối cùng, mệt đến cả nhúc nhích ngón tay cũng lười.


      Thời tiết lạnh lẽo, ân ái xong, cả hai ai muốn hành hạ gia nhân cả. Thế là, Hồ Ngọc Nhu dứt khoát vòng chân qua kiềm chân Chu Thừa Vũ, và ôm lấy eo chàng ta, thủ thỉ: “Đừng giặt đồ, ngủ luôn .”


      Chu Thừa Vũ thực rất mệt mỏi, chẳng qua thấy vợ mình chợt nhiệt tình bốn phía, giờ cũng giao nộp hết tinh lực, khẽ ngập ngừng: "Nhưng để thế này, lỡ mang thai…”


      Hồ Ngọc Nhu ngáp dài, dụi đầu vào ngực chàng ra, mơ màng đáp: "Ngô đại phu thiếp khỏe như trâu, có con được rồi. Dù sao sắp đến Tết rồi, thuận theo tự nhiên ."


      Chu Thừa Vũ còn muốn gì đó.


      Nhưng Hồ Ngọc Nhu lại thúc giục: "Ngủ , đừng chuyện nữa."


      ·


      Ngủ thẳng giấc đến mặt trời lên cao.


      Sau khi mở mắt ra, Hồ Ngọc Nhu nhìn thấy trời sáng choang, bỏ lỡ canh giờ thỉnh an Chu lão phu nhân, liền ôm Chu Thừa Vũ ngủ tiếp, dứt khoát khỏi luôn.


      Phải là làm con dâu của Chu lão phu nhân rất hạnh phúc. Mặc dù lão phu nhân có lỗ tai mềm, hay gió bề nào che bề ấy nhưng bà đối đãi với con dâu rất hào phóng. Nhất là những hôm trời lạnh, khi Chu Thừa Vũ ở nhà, có qua thỉnh an bà, bà cũng bảo: đừng có ngày nào cũng , mấy ngày lần là được, trời lạnh, thỉnh an quan trọng, quan trọng đừng để mình bị lạnh.


      Lúc Hồ Ngọc Nhu nhúc nhích, Chu Thừa Vũ cũng tỉnh giấc.


      Đúng là khó có dịp chàng say giấc thế này, giơ tay xoa bờ lưng mượt mà của nàng, khẽ hỏi: “Nàng còn thấy khó chịu ?”


      Hồ Ngọc Nhu vẫn còn hơi buồn ngủ, mê mang lắc đầu, bỗng phía dưới cảm nhận được chỗ nào đó “ngóc đầu”, rồi gật đầu ngay lập tức.


      Chu Thừa Vũ buồn cười, "Nàng yên tâm, sáng nay ta làm."


      Hồ Ngọc Nhu chớp chớp mắt, mở miệng hỏi dò: "Chàng muốn gì?"


      Suy cho cùng, đó đó của chàng ta giương cung mà chàng ta lại bảo làm dễ dàng như vậy. Làm vợ chồng cũng khá lâu rồi, ít nhiều cũng có ăn ý.


      "Ừ." Chu Thừa Vũ gật đầu, bàn tay cũng mon men lên ngực , bóp mấy cái, miệng cũng ngừng : "Lần này ở Phủ Thành, ta hứa với Thái tử vào Kinh. Ban đầu ta nghĩ Thừa Duệ sắp , chúng ta và Nhị đệ muội lên đường dễ dàng chút nào. Nhưng bây giờ Thừa Duệ phải vào Kinh nhậm chức, có thể chăm chóc Nhị đệ muội đường. Bằng , đợi sang năm, Nhị đệ muội lớn tháng, đường càng dễ.”


      Hồ Ngọc Nhu tức tỉnh táo, "Chúng ta vào Kinh? Chừng nào ?"


      Mặc dù từ lâu biết chàng ra có ý này, nhưng cho là hai, ba năm nữa, ngờ lại diễn ra đột ngột như vậy, khiến cảm thấy hơi bối rối. Thực ra, hơi sợ Kinh Thành, nhưng phải bản thân sợ. chỉ là phu nhân ở hậu viện, Chu Thừa Vũ mới quay về đó, vị trí ắt cao, cần ra ngoài giao tiếp, thế nên bao lời khó nghe cũng bay tới tai .


      Nhưng, Chu Thừa Vũ lại thường xuyên nghe thấy.


      Chàng ta làm huyện lệnh chín năm nay, người ngoài biết chân tướng chắc chắn cho là chàng bất tài. Còn dưới chân thiên tử, có vô sô nhân tài, chàng đến bên người Thái tử, người ta liệu có phục?


      vừa nghĩ đến những chuyện Kinh Thành chờ chàng đối mặt, lòng liền khó chịu.


      Hồ Ngọc Nhu nóng ruột nên vội vã ngồi dậy. Trước mắt Chu Thừa Vũ bỗng xuất đôi thỏ ngọc run đều đặn, nhất thời cổ họng khô khốc, chàng ta xoay người đè dưới thân: "Năm ngày nữa chúng ta , nàng bắt đầu thu dọn từ hôm nay . Chuyện trong nhà giao cho nàng, chuyện trong huyện nha giao lại cho Vũ huyện thừa, nhân dịp này ta thu hồi cửa hàng từ chỗ Nhị đệ muội luôn."


      "Chuyện đó ..." Hồ Ngọc Nhu muốn lại thôi.


      “Nàng nhớ đến hỏi Tứ muội, xem muội ấy muốn gả ở huyện Trường Châu hay muốn theo chúng ta lên Kinh, phân tích lợi- hại cho muội ấy nghe. .. còn có gia nhân nữa, ai muốn theo theo, theo nàng cho chút bạc.” Chàng ta xong liền hôn lên môi , ngăn tiếp.


      Xuân sắc cả phòng.


      Sau đó, Chu Thừa Vũ tắm rửa sửa sang mình lại, tâm trạng phơi phới ra ngoài. Còn Hồ Ngọc Nhu ngủ đến khi bụng réo mới dậy, dẫu muốn đối mặt với nụ cười trêu ghẹo của A Quỳnh và Quản ma ma, nhưng biết sao được, sức cùng lực kiệt rồi, chỉ có thể chờ cơm bưng lên giường ăn thôi.



      Hồ Ngọc Tiên đến ba lần, nhưng cũng về ba lần trong buổi sáng, nên đến khi lần này gặp cảnh đại tỷ cơm nước thế này, bé cũng gia nhập cười trêu hồi. Hồ Ngọc Nhu cảm thán: con bé này lại học thói xấu rồi.


      Song, con bé cũng đến tuổi cưới xin rồi.


      Hồ Ngọc Nhu đưa đũa gõ trán Hồ Ngọc Tiên, bảo: "Chỉ biết cười với cười. Ban sáng, đại tỷ phu với tỷ là năm ngày nữa phải lên đường đến Kinh Thành. Thời gian khẩn cấp, muội nghĩ gì? Nếu muội muốn ở lại, muội phải tranh thủ tìm mối kết thân, nhưng mà gấp quá e là tìm mối tốt, quan sát kĩ. Muội có bằng lòng theo tỷ đến Kinh Thành ?"


      Hồ Ngọc Tiên giật mình, tuy đại tỷ với nàng từ lâu, nhưng nàng vẫn nghĩ còn vài năm nữa mà, lúc đó mình xuất giá rồi, nên quan tâm lắm.


      Sao lại lên Kinh đột ngột thế này?


      nàng dĩ nhiên muốn . nàng sinh ra và lớn lên ở huyện Trường Châu, dĩ nhiên cũng hy vọng có thể gả ở huyện Trường Châu này. Nếu nàng vào Kinh Thành, chẳng những tiếng thông, mà còn phải dựa vào đại tỷ phu mới có thể gả được. Lại càng hay.


      Nhưng ở lại đây, chỉ ngắn ngủi trong vòng năm ngày, dẫu cho có mối hợp ý chăng nữa, nàng cũng đâu được gả ngay tức .


      Bằng phải về Hồ gia, , nàng muốn về đó!


      nàng lưỡng lự lúc, thể quyết định được, vì vậy lên tiếng: "Tỷ giúp muội chọn được , Đại tỷ? Tỷ cảm thấy muội ở lại tốt hay theo tỷ tốt hơn?"


      Hồ Ngọc Nhu phân tích lợi- hại cho bé nghe, và cuối cùng : "Tỷ đề nghị muội với tỷ."


      Hồ Ngọc Tiên suy nghĩ lúc rồi kiên quyết gật đầu. "Vâng ạ, muội theo tỷ!"
      Last edited: 28/9/19
      Tiểu Ly 1111, minhminhanhngoc, Ameri13 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Thời điểm chu thừa duệ xát muối vào vết thương chu thừ duệ->chu thừa vũ xát muối...
      chu thừa vũ đúng là xát muối mà.haha
      Hóng bánh bao nhà

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mình cứ có cảm giác mối nguy từ bé Tiên! Hi vọng là ko phải ha

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tuần này có chương mới ko nàng tóc ngắn ới ời?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :