1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Haha.huyện lệnh minh thần võ giặt đồ rồi treo bên ngoài! Cũng may nhớ rút đem cất.haha. tôi tưởng tượng sắc mặt của mọi người khi thấy xuất 1 đám xanh đỏ tím vàng bên trong huyện nha. Rất là đặc sắc.haha
      Tuanh83 thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      2,690
      Chương 80. Tiết thị đau lòng, nhưng lạnh lòng nhiều hơn.


      Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Chu Thừa Vũ thức. Do nhớ hôm nay chàng ta , Hồ Ngọc Nhu cũng ngủ sâu, nghe thấy tiếng động , cũng mơ màng thức giấc.


      Chu Thừa Vũ chú ý tới, sau khi mặc chỉ thấy quần áo xong xuôi, chàng mới quay đầu lại, thấy Hồ Ngọc Nhu mở to mắt. Đêm qua, khóc trận lâu, qua cả đêm mà mắt vẫn còn sưng húp, nhìn qua trông rất đáng thương, nhất là đôi mắt ấy như tha thiết như chờ mong nỡ xa chàng vậy.


      Chàng ngồi xuống mép giường, giơ tay sờ mặt . "Vẫn còn sớm, nàng ngủ tiếp ."


      Hồ Ngọc Nhu thực rất buồn ngủ, nhưng vẫn cố lên tinh thần trợn mắt cho tỉnh táo, định ngồi dậy tiễn đưa chàng . "Chàng đường cẩn thận, đến Phủ Thành cũng phải cẩn thận, chuyện đâu vào đấy, chàng nhớ về sớm nhé."


      Có người nớ mong trông ngóng mình về nhà, tâm trạng Chu Thừa Vũ khác hẳn. Lòng Chu Thừa Vũ vừa mềm nhũn vừa ấm áp, chàng cúi đầu xuống hôn lên môi Hồ Ngọc Nhu, hôn lần rồi lần, lại như nỡ, chàng ta hôn lướt lên cái mũi và bờ trán Hồ Ngọc Nhu lượt, mới nhét vào lại trong chăn. "Được rồi, ta làm xong việc nhất định quay lại ngay. Có chuyện gì trong nhà cứ bàn bạc với Quản ma ma và Tú Vân, chuyện bên ngoài giao cho Lô Quảng hay tìm Lô Bình. Thừa Duệ cũng còn ở nhà mấy ngày, có chuyện gì lớn cứ tìm đệ ấy."


      Chàng ta còn thích dài dòng cơ đấy.


      Có điều, Hồ Ngọc Nhu chết tính dông dài này.


      gật đầu, rồi đột ngột vươn người lên hôn lên môi chàng ta. "Được được."


      Chu Thừa Vũ mỉm cười, ánh mắt chàng ta thoáng qua cuối giường, hàng chục bộ đồ nằm im ở đó. Mặc dù trong phòng chỉ có hai người, nhưng chàng vẫn giọng : “Chờ ta về rồi nàng mặc bộ xanh trời và hồng tía cho ta nhìn nhé, ờ, bộ màu đen tuyền cũng tồi, tôn lên làn da trắng nõn của nàng, rất đẹp." Như nghĩ đến gì đó, chàng còn bỏ thêm câu nữa. "Ta làm thêm hai màu nữa cho nàng nhé, màu xanh ngọc tệ, nàng có thích màu nào khác ?"


      Đêm qua, Hồ Ngọc Nhu từ chối, sau đó lại quay sang mè nheo gặng hỏi đến nỗi Chu Thừa Vũ bất lực giả vờ ngủ. Ngẫm lại, chàng vẫn tiếc nuối vô cùng, chàng cực khổ bỏ cả sĩ diện để làm, chưa kịp dùng phải , mà chuyến phải mất ít nhất bốn, năm ngày mới về.


      Mới sáng mà chuyện này!


      Đồ già dê!


      Mà chàng ta nhắc lại, lại bất giác nhớ chuyện mất mặt đêm qua. Ban nãy còn đắn đo tiễn hay tiễn giờ dứt khoát nằm ngủ luôn, cuốn chăn, đưa cho chàng bóng lưng lạnh lẽo.


      Bộ dáng xấu hổ của Hồ Ngọc Nhu làm Chu Thừa Vũ bật cười.


      Chàng cũng nhớ những chuyện đêm qua. Lúc này, chàng bỗng có hơi hài lòng. Chàng đối với nàng thế nào, miễn là ai có mắt đều thấy , vậy mà nàng lại tin chàng, hoài nghi chàng, đáng đánh mà.


      "Lần này, ta so đo với nàng, nhưng nếu có lần sau, nàng hiểu lầm ta, tin ta, ta nhất định dạy dỗ nàng trận ra trò." Chu Thừa Vũ vừa , vừa luồn tay vào chăn, chút khách khí véo vào bờ mông căng tròn thể trừng phạt.


      Hồ Ngọc Nhu càng xấu hổ hơn, lăn vào trong giường tránh.


      Chàng ta lại cười ha ha, rời với tinh thần sáng lán.


      Giờ, chàng thực rất tin tưởng Hồ Ngọc Nhu. Tuy tất cả mọi chuyện nàng làm mười phân vẹn mười, nhưng hầu như có bất cứ sai sót lớn gì, dẫu sao mấy ngày này, Thừa Duệ vẫn còn ở nhà. Thế nên, dù chàng có thể ở Phủ Thành dài ngày, nhưng vẫn yên tâm như thường.


      ·


      Cùng hôm Chu Thừa Vũ , Hồ Lĩnh trở về.


      Hồ Ngọc Nhu nhận được tin vào sáng hôm sau, ngẫm hồi cũng hiểu mấy phần.


      E là trước đó, Hồ Lĩnh còn tưởng cứu được Tiết Sĩ Văn nên mới ở lại Phủ Thành mấy hôm. Còn nay, Chu Thừa Vũ lên đường, tức bên ấy Thái tử tới, mà bản thân Hồ Lĩnh lại là kẻ gian, biết được hết đường nên ông ta vội vã chạy về.


      Hồ Ngọc Nhu bèn cho người truyền lời cho Hồ Ngọc Tiên, đến lúc hai phải đến Hồ gia rồi!


      Mặc dù Hồ Ngọc Tiên ngoan ngoãn theo về, nhưng khi ngồi lên xe ngựa lên đường đến Hồ gia, bé bỗng lo lắng bất an, “Đại tỷ, có khi nào cha tin lời muội ? Cảm tình cha và Tiết thị rất sâu, trước kia bà ta làm chuyện có lỗi với tỷ lớn đến thế mà còn tha được. Đêm qua cha về, thế nào Tiết thị cũng cáo trạng rồi, liệu cha có tin muội ?"


      Nếu Tiết Sĩ Văn ngã xuống, Hồ Lĩnh dù biết Tiết thị dối cũng truy cứu.


      Nhưng bây giờ, có lẽ là ngược lại.


      Theo như quan sát, Hồ Lĩnh chỉ biết có cái miệng. thấy, nếu ông bị xui tới nỗi người thân bạn bè quay lưng, ông ta chắc chắn vì bản thân mà bỏ Tiết thị chừng.


      Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của .


      Song, trước mắt cần nhất là an ủi Hồ Ngọc Tiên: "Sao lại thế, có rất nhiều gia nhân thấy, vả lại còn có Văn di nương và đệ đệ của muội nữa. Nhân chứng có, còn vết thương người muội chưa khỏi, đó là vật chứa.”


      Lại lùi bước, nếu Hồ Lĩnh tin Hồ Ngọc Tiên ... Người mang theo cũng đâu phải kẻ ăn chay, chí ít cũng đập phá Hồ gia trận rồi đưa Hồ Ngọc Tiên . Dù sao, điều muốn thấy là Hồ Lĩnh và Tiết thị hai chó cắn nhau, và mục đích chân chính là mang Ngọc Tiên .


      Ai ngờ được Hồ Ngọc Nhu xong, tâm trạng Hồ Ngọc Tiên càng nặng nề hơn.


      Bởi lẽ, bé chưa từng gặp được nha đầu nào quen thuộc, mà những nha đầu này vốn biết tầm ảnh hưởng của Tiết Sĩ Văn rơi đài, chỉ biết Tiết thị cực kì lời hại, họ vốn khuất phục dưới quyền uy của bà ta, nào dám làm chứng. Còn di nương và đệ đệ ư, chỉ sợ cũng thế thôi, di nương lúc nào chẳng bảo mình nhịn chút là xong, sao có thể đứng ra bênh mình chứ?


      Mà có lẽ, di nương còn sợ bà đứng ra mai này Nam ca nhi gặp rắc rối ấy chứ.


      Hồ Ngọc Tiên cắn chặt môi, sợ rằng Hồ Ngọc Nhu thấy khó chịu, nên bé chỉ dám nắm tay Đại tỷ mà gì.


      Trước cổng Hồ gia im ắng, thấy Hồ Ngọc Nhu đến, người giữ cổng dám ngăn lại. kẻ trong đó đưa người vào, còn dùng mắt ra hiệu cho kẻ khác đến hậu viện báo tin cho Hồ Lĩnh và Tiết thị.


      Nhưng hai người vào đại sảnh ngồi, mãi cho đến khi cả hai uống xong tách ra mới thấy Hồ Lĩnh và Tiết thị vội vã chạy vào, mà bọn họ cũng giống như cố tình để chờ, bởi lẽ cả hai tóc tai tán loạn, áo quần xỗ xệch, thở hổn hển. Đặc biệt là Tiết thị, bà ta luôn chú ý tiểu tiết, tinh tế tao nhã, nhưng giờ đầu chỉ búi tóc tùy ý, như thể bới đại lên, như già mấy tuổi.


      Mà cũng phải thôi, em trai gặp chuyện, con mất tích, sao có thể thoải mái tự tại được.


      Giờ phút này, thấy Hồ Ngọc Nhu và Hồ Ngọc Tiên, bà ta nghiến răng, chẳng qua dám mở miệng.


      Hồ Lĩnh biết thể dựa vào Tiết gia được nữa, nên tuy giờ mệt chết được, ông ta vẫn cố cười từ ái với Hồ Ngọc Nhu, giọng điệu cũng nhã nhặn khó có được, “A Nhu về rồi à, con nhớ nhà à?”


      Hồ Ngọc Nhu phục ông ta , chắc bí quyết thành công đời này của ông ta là có liêm sỉ quá!


      "Về đây có chuyện." hờ hững đáp, rồi nhìn vào Tiết thị. "Chuyện mà phu nhân làm, cha có biết ?"


      Sống trong chế độ cổ đại, dù muốn thừa nhận cỡ nào, vẫn phải gọi ông ta tiếng cha.


      Chuyện này ông ta biết . Hôm qua, ông ta về rất khuya, vừa mệt mỏi vừa sợ hãi. Dù Tiết thị có hỏi ông ta chuyện Tiết Sĩ Văn, ông ta cũng qua loa hai câu, sau đó đến nghỉ ở chỗ Đào di nương, vẫn chưa chuyện đàng hoàng với Tiết thị.


      Ông ta quay đầu lại nhìn Tiết thị, ánh mắt lộ vẻ vui. "Bà lại làm gì nữa!"


      Tiết thị vừa biết đệ đệ mình cứu được hôm qua, thậm chí còn mất cả mạng, bà khóc suốt đêm. Sáng sớm, bà định chợp mắt được lát, kết quả chưa kịp ngủ phải vội vã tới đây. Nữ nhi mất tích, đệ đệ sắp chết, phu quân giờ này lại hỏi như vậy, hiển nhiên…


      Tiết thị đau lòng, nhưng lạnh lòng nhiều hơn.


      Bà ta bỗng cười khổ, nhìn ông ta đáp: "Ý lão gia là sao, A Nhu chỉ thuận miệng hỏi câu mà ông phán ta làm sai? Chẳng lẽ, A Nhu thể khen ta câu, khen ta làm được việc tốt?"


      Hồ Lĩnh lập tức mất tự nhiên, nhưng ông biết chuyện đó là thể. Ngày trước, Tiết thị và A Uyển lập kế hại A Nhu, nhưng A Nhu giờ sống tốt đến đâu cũng quên được chuyện qua, chi đến khen đến ngợi. Mà đến cùng, nếu A Nhu gả đến Chu gia, giờ gả cho cháu ngoại Triệu Tịch Ngôn, người ta là Giải nguyên lang, tiền đồ tươi sáng!


      Đâu giống như tại, con rể tốt bay mất, nhà muội muội lại xem mình như kẻ thù.


      Hồ Lĩnh nhớ lại lúc gặp Chu Thừa Vũ, ngài ấy với ông ta, nhà muội muội cháy là do Tiết Sĩ Văn sai người đốt chứ phải tai nạn ngoài ý muốn. Ông ta tức muốn ná thở. Ngay cả lúc muội muội , ông cũng biết. Lỡ mai này cháu trai làm quan lớn, muốn báo thù, ông biết phải làm sao?


      Ông ta giận quá giơ tay tát Tiết thị cái.


      "Đến giờ mà bà còn mồm mép trước mặt ta!" Ông ta lạnh lùng , “Còn cho là ta biết chuyện tốt mà đệ đệ của bà làm sao? Đệ đệ bà sai người phóng hỏa Hồ gia, bà cũng biết chứ gì? " Ông ta dường như nghĩ ra gì đó, giận dữ đến mức đẩy Tiết thị, “Còn A Uyển! Ta còn nghĩ A Uyển yên lành, sao lại bỏ ra ra , té ra là nghe thấy chuyện bà cãi nhau với nhà Triệu gia mới bỏ chứ gì?"


      Tiết thị đẩy xuống đất ngay tức , nghe thấy Hồ Lĩnh thế, bà hoảng loảng vô cùng. Bà gạt chuyện Triệu gia, vậy mà ông ta cũng biết. Còn A Uyển, bà sai rồi, bà thực sai rồi, nữ nhi thích Triệu Tịch Ngôn như vậy, nhẽ ra bà nên ngăn đệ đệ mới phải!


      Nếu bà ngăn, A Uyển bỏ nhà , đệ dệ cũng có chuyện gì!


      Tiết thị bụm mặt khóc bù lu bù loa, giọng điệu đau khổ thê lương thế kia đả động đến lòng Hồ Ngọc Tiên, kìm được đỏ mắt.


      Có điều, chuyện khiến bé kinh ngạc là, cha hề hỏi bà ta lấy lời ra tay đánh người?


      Cứ vậy mà đánh?


      ràng, Tiết thị là người ông ta nhất!


      Hồ Ngọc Nhu lại thấy ông ta ghê tởm hết sức, điều ông ta nhất, quan tâm hàng đầu phải vợ con của ông ta, mà là bản thân ông ta.


      muốn ở đây lâu, thế là dứt khoát đứng dậy, : "Tôi hiểu tâm trang phu nhân, bà vì Tam muội mất tích mà giận cá chém thớt lên người Tứ muội. Nhưng mà có giận cá chém thớt đến đâu, cũng đừng đến mức trừ mặt muội ấy ra, chỗ nào cũng đánh đập cả chứ. Để tránh Tứ muội chịu nổi nghĩ thông mà trốn nhà như Tam muội, ta thiết nghĩ nên dẫn muội ấy về nhà ta, ngày sau cũng ở đó xuất giá." Tới đây, đừng lại chút, rồi bảo, "Chỉ là của hồi môn, nên của muội ấy muội ấy phải cầm, hai người nên cho."


      vốn phải tiểu nguyên chủ, đồ tiểu nguyên chủ thể cầm. Nhưng Hồ Ngọc Tiên là con ông ta, nếu mẹ tiểu nguyên chủ còn sống, chắc chắn cho, chẳng qua nhiều thôi.


      "A Nhu, chuyện này sao được..." Đâu có đạo lý nào cha mẹ còn sống mà con cái ở nhà Đại tỷ? Huống gì, Hồ Ngọc Tiên tuy sánh được với mấy tỷ tỷ ở , nhưng gả cho loại nhà nào, ông ta sớm tính toán xong xuôi.


      Hồ Ngọc Nhu thừa hiểu bàn tính trong lòng ông ta, tức khắc vẽ cho ông ta chiếc bánh lớn. “Chẳng lẽ ta người ta lựa chọn lại thua kém cha chọn sao? Ta cũng vì tốt cho Tứ muội, mà Tứ muội tốt, lẽ nào Hồ gia tốt như xưa sao?"


      Hồ Lĩnh hiểu ý của Hồ Ngọc Nhu.


      Ông ta mà, trước kia ông ta thương A Nhu thế cơ mà, A Nhu sao có thể máu lạnh vô tình được. Chắc giờ A Nhu hết giận rồi, biết suy nghĩ cho nhà mình. Tiết Sĩ Văn ngã ngựa, muốn phất lên lần nữa, chắn chắn thể thiếu chuyện nữ nhi giúp đỡ.


      Ông ta tức cười : "Đúng đúng đúng, A Nhu rất đúng, con cứ dẫn Ngọc Tiên về, của hồi môn của con bé, cha ra, cha ra!" Rồi như chợt nhớ ta gì đó, ông ta bèn chân thành bổ sung, "Còn có A Nhu con nữa, của hồi môn của con bị phu nhân cắt xén, con yên tâm, cha gửi qua lượt."


      Ông ta xong cũng nhìn Hồ Ngọc Nhu phản ứng ra sao, chỉ vội vã kéo Hồ Ngọc Tiên sang bên, hạ giọng dặn dò: “Con tới Chu gia phải thành nghe lời Đại tỷ con, chớ mà gây chuyện chọc Đại tỷ con tức giận, biết chưa? Chừng nào đại tỷ ưng nhà nào, nhớ phải sai nha đầu sang báo cho cha biết, để cha thử dò xét giúp con."


      Hồ Ngọc Tiên là thứ nữ, dung mạo lại hoa khoe sắc thắm bằng ba tỷ tỷ ở nên khó có khi được Hồ Lĩnh để tâm. Vậy mà bấy giờ, ông ta lại nhàng dạy bảo, lúc đầu bé hơi choáng và mờ mịt, nhưng nghe hết lời lòng hiểu ra.


      Hồ Ngọc Tiên đồng ý, mà quay đầu nhìn Đại tỷ.


      Thấy Đại tỷ gật đầu, mới miễn cưỡng gật đầu với Hồ Lĩnh.


      …..


      Tác giả có lời muốn : đẩy mạnh tiêu thụ truyện bạn bè.


      "Con đường đoạt vợ của Cẩm Y Vệ" - Trà Bố Đa Đa


      Văn án:


      Trần Uyển Nghi sống lại, may là sống lại trước lúc tái giá cho gã cặn bã hại mình chết kiếp trước.


      Nhưng, làm sao để tránh gả cho gã ta là vấn đề.


      Mà vấn đề gây go hơn hẳn với Tần Uyển Nhi là, vô tình trêu ghẹo đến vị Thống Lĩnh Cẩm Y Vệ khắc chết ba đời vợ, ai nghe thấy cũng mất hồn mất vía kia lúc nào.


      ngày nọ, các quan chức run rẩy trong nhà bỗng phát vị Diêm vương gia gặp Phật giết Phật kia dạo gần đây ít lộ diện quá nhỉ?


      Còn Tần Uyển Nghi lại u sầu, muốn bị trút giận thay người khác chút nào!
      Châu Lương, minhminhanhngoc, Ameri14 others thích bài này.

    3. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Hồ Ngọc Tiên may mắn có HNN che chở ko biết sau này cuộc sống tnao, hy vọng là ổn thoả

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      2,690
      Chương 81. Đại phu nhân, Nhị lão gia và Nhị phu nhân đánh nhau!


      Hồ Ngọc Tiên dẫn đường về phòng mình để gói ghém đồ đạc, gọi Hồ Lĩnh cùng.


      đường , Hồ Ngọc Tiên vẫn còn khó chịu: “Sao Đại tỷ lại để muội đồng ý thế? Tỷ nghe cha gì với muội sao?"


      Dựa theo khoảng cách, giọng lại rất , hẳn là Đại tỷ nghe thấy mới phải.


      "Đâu nghe được đâu." Hồ Ngọc Nhu đáp rất hùng hồn.


      Hồ Ngọc Tiên hết sức ngạc nhiên. "Vậy mà tỷ còn..."


      Hồ Ngọc Nhu: "Nếu muội đồng ý, ông ta sao có thể cho muội . Đồng ý trước rồi tính sao, huống chi đợi muội rồi, ông ta làm gì còn hơi sức kiếm muội về."


      À, đồng ý trước, lật mặt sau.


      Hồ Ngọc Tiên gật đầu, nhưng ngẫm lại lời của Đại tỷ, hiểu lắm. Sao cha có sức kiếm mình nhỉ, cha bận làm gì đến nỗi có sức kiếm ?


      Song, phòng ở trước mắt, đành bỏ qua chuyện này thôi.


      Vì còn bực mình mấy nha đầu hầu hạ Hồ Ngọc Tiên trước đó chịu báo tin nên lần dọn đồ này chỉ có A Quỳnh, Tú Vân và A Kim. Hồ Ngọc Nhu loanh quanh nhặt này nhặt nọ.


      Tuy chỉ là thứ nữ, nhưng thứ nhất là do nhà họ Hồ giàu có, thứ hai là Văn di nương tương đối được chiều, nên phòng Hồ Ngọc Tiên có ít thứ tốt. Bốn người bận rộn hơn canh giờ, cuối cùng cũng dọn xong. Hồ Ngọc Tiên nhìn rương lớn rương , bỗng chốc rơi nước mắt.


      "Đại tỷ, ra ... Di nương cũng rất thương muội", Hồ Ngọc Tiên vừa khóc vừa mở miệng.


      Thương ư? Hồ Ngọc Nhu gật đầu, đương nhiên có thương, bằng những thứ tốt này ở đâu ra. Hồ Lĩnh và Tiết thị tất nhiên đâu có lòng dạ nào chọn lựa tỉ mỉ cho muội ấy. Chỉ là phần thương này, bằng con trai của bà ấy, khi đưa lên bàn cân, hi sinh con cứu lấy con trai là lẽ dĩ nhiên.


      Hồ Ngọc Tiên muốn gì đó, hai tiểu nha hoàn trước kia của con bé núp ngoài cửa kìm được nữa lao vào, cùng nhau quỳ trước mặt hai người, vừa khóc lóc vừa cầu xin mang hai nàng theo.


      Hồ Ngọc Nhu còn tưởng con bé dẫn theo. Dẫu sao, hai nha đầu này hầu hạ con bé từng ấy năm, ít nhiều còn tình cảm. Thế mà, con bé lại lau khô nước mắt, đáp như đinh đóng cột: "Đừng nữa, ta dẫn hai ngươi theo!"


      Hai tiểu nha đầu vừa khóc vừa ngước lên nhìn Hồ Ngọc Tiên với ánh mắt trông mong.


      Hai nàng biết lần này Hồ Ngọc Tiên , cuộc sống còn là cảnh thứ nữ nhà buôn, mà là tiểu thư nhà quan lại, nếu hai người được Hồ Ngọc Tiên dẫn theo, cuộc sống bọn họ cũng phất lên. Dù hai người thơm lây gả được cho người tử tế, cũng có thể làm thông phòng cho gia, gia này đương nhiên khác hẳn những gia khác. Ví dụ như gia nhà Nhị tiểu thư, y chỉ chỉ là tên mọt sách nhà nghèo, nhưng gia nhà Đại tiểu thư, người ta là Huyện lệnh đại nhân, miễn phải kẻ ngu, họ đều biết chọn ai.


      Có Đại tiểu thư ở đây, tuy chọn cho Tứ tiểu thư được đức lang quân làm quan, cũng mạnh hơn nhiều phu quân của Nhị tiểu phu!


      Hồ Ngọc Tiên sao biết được bụng dạ của hai nha đầu này, nhìn hai người họ khóc thảm thiết, bé cũng chịu nổi, nhưng cũng dặn lòng phải lạnh lùng hơn: "Các ngươi ra ngoài !"


      "Tiểu thư, tiểu thư, chúng nô tỳ sai rồi, xin ngài dẫn chúng nô tỳ theo với."


      "Tiểu thư ơi, chúng nô tỳ từ theo ngài, bảy, tám năm rồi, ngài hãy nhìn tình cảm giữa chúng ta. Sao ngài có thể nỡ bỏ chúng nô tỳ lại, người khác hầu hạ người nào tốt bằng chúng nô tỳ!"


      "Đúng vậy tiểu thư, ngài dẫn chúng nô tỳ theo !"


      Hai nha đầu này thay nhau khóc van, nhưng họ biết được, chính lời cầu xin của họ khơi mào nỗi kích động sâu trong lòng Hồ Ngọc Tiên. bé quay đầu lại nhìn thẳng vào họ, còn vẻ đành lòng mà là vẻ lạnh lùng. "Đúng vậy nhỉ, tìm cảm từ bé đến giờ, là tình thế nào, là cảm ra sao? Trơ mắt nhìn ta bị đánh đập bị bỏ đói cũng nghe lời di nương mà cầu cứu Đại tỷ. Tình cảm của hai người là thế à?"


      Hai người họ ngưng khóc, người trong đó nhút nhát thưa: "Chúng nô tỳ cũng hết cách rồi, là Văn di nương uy hiếp chúng nô tỳ, chúng nô tỳ..."


      "Uy hiếp hai ngươi cái gì?" Hồ Ngọc Nhu ngắt lời nàng ta. "Là lấy dao kề cổ các ngươi, hay cầm dây thừng, hay ép uống thuốc độc?"


      là hai kẻ trung thành, chỉ biết lợi lộc và ích kỉ, dù sao Hồ Ngọc Tiên cũng cần. bé chỉ muốn rời trong im lặng, nhưng hai nha đầu này lại dám chạy tới, kêu ca đòi theo, bé bỗng xúc động muốn bán hai nha đầu này ra phủ, rất muốn.


      Hai nha đầu nhất thời nghẹn họng, trả lời được.


      có! Văn di nương cùng lắm chỉ hai câu, chẳng qua hai người họ ...... tuy có đau lòng thay Tứ tiểu thư, nhưng hai người nghĩ Văn di nương dù sao cũng là mẹ đẻ của Tứ tiểu thư, nếu nghe lời bà, lỡ đến lúc Tứ tiểu thư được thả, bà ấy tính sổ với các nàng rồi sao.


      Nhìn bộ dáng hai người họ hết lời biện bạch, lửa giận trong lòng Hồ Ngọc Tiên bốc lên. bé chỉ tay ra cửa, hét lên: “Cút, cút khỏi đây, bằng ta bán các ngươi!”


      Hai nha hoàn nghe vậy, hớt ha hớt hãi chạy , dám cầu xin nữa.


      Hồ Ngọc Tiên nhìn về cửa, hóa ra bên ngoài có người đứng, chẳng phải ai xa lạ, mà là Văn di nương được nhắc đến. Bà ấy nhìn hai nha hoàn kia, mà rơi nước mắt nhìn Hồ Ngọc Tiên, bà ấy nghe hết, cũng hiểu, Hồ Ngọc Tiên trách mình.


      Khoảnh khắc bắt gặp bà ấy, Hồ Ngọc Tiên khẽ ngẩn người nhưng nhanh chóng quay người lại, nhìn về trong phòng.


      "Ngọc Tiên ..." Văn di nương hô lên, run rẩy bước vào phòng.


      Sợ là hai mẹ con có lời muốn , Hồ Ngọc Nhu liền muốn tránh mặt, nhưng bị Hồ Ngọc Tiên bất ngờ nắm lại lại. cảm nhận được bàn tay run lên, nhưng giọng lại lạnh lùng vô cùng. "Di nương đến đây làm gì? Chỗ con chào đón nương, người !"


      Văn di nương tức sững người.


      Bà ấy như thể tin được, lúc lâu mới khẽ : "Ngọc Tiên, con còn trách di nương sao? Ta ...... ta cũng hết cách rồi, con là tỷ tỷ, A Nam lại còn thơ, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, con chịu đòn, di nương cũng đau lắm!"


      Hồ Ngọc Tiên tức giận đáp: "Chẳng phải con , Đại tỷ chắc chắn cứu con sao! Chẳng những cứu con, kể cả A Nam, Đại tỷ đều cứu làm gì có chuyện bị đánh!"


      Văn di nương xấu hổ cúi đầu, giọng cũng dần "Lúc đó, ta biết mà?" Ngay cả cha ruột mà Hồ Ngọc Nhu còn chẳng quan tâm, sao bà biết được nàng ta cứu thứ muội như Ngọc Tiên chứ. Chẳng phải bà sợ lỡ mà Hồ Ngọc Nhu mặc kệ, vậy càng chọc giận Tiết thị sao? Hồ Ngọc Nhu ở đây, bà dám ra, đành lựa lời: "Huống hồ, di nương sợ con đưa tin thành, bị Tiết thị bắt được thế nào bà ta cũng điên lên, chỉ di nương và A Nam, mà con còn bị nặng hơn nữa."


      Chẳng thèm làm thử, tối ngày cứ A Nam A Nam!


      Hồ Ngọc Tiên tức quá hóa cười. "Nên bà trơ mắt nhìn con chịu tội?"


      Lúc này, Văn di nương mới vội quan tâm: " , di nương tính rồi, cha con cùng lắm ở Phủ Thành 10 ngày rồi về, con nhịn tới lúc đó là được. Vả lại, phu nhân dám làm quá, nguy hiểm đến tính mạng. Đợi cha con về, con cho ông ấy nhìn thương tích người con, có chứng cứ xác thực chứng mình phu nhân làm ác, bà ta thoát tội được!"


      Hồ Ngọc Tiên cuối cùng cũng vỡ lẽ. Hóa ra, di nương của mình phải lòng vì A Nam, bà ấy chỉ vì bản thân, muốn nhân cơ hội đạp Tiết thị xuống, mà mặc cho con mình bị tra tấn, lạnh lùng nhìn bé bị chà đạp.


      Hiểu ra, chút tình cảm còn sót lại với Văn di nương trong lòng bé cũng tan theo mây khói.


      Hồ Ngọc Tiên bỗng la lối, chỉ vào cửa "Cút! Bà cũng cút cho ta! Từ nay về sau, bà đừng bao giờ xuất trước mặt ta nữa!"


      Đầu tiên, Văn di nương hết hồn, sau đó mặt đổi sắc, muốn dạy dỗ Hồ Ngọc Tiên. Lúc này, Hồ Ngọc Nhu lại thờ ơ lên tiếng. "Văn di nương, bà nghe thấy sao? Hay chờ ta sai người ném bà ra khỏi Hồ gia mới chịu ?!"


      Ném khỏi Hồ gia?


      Bà sinh cho Hồ Lĩnh đôi nhi nữ, ai dám ném bà ?


      Văn di nương tự an ủi bản thân, nhưng bà thấy Hồ Ngọc Nhu cười mà như , chẳng hiểu sao thấy lòng mình lạnh run. Đúng vậy, vị này nay đâu còn là Đại tiểu thư mặc người nắn bóp, mà nay là phu nhân Huyện lệnh cao quý.


      Cha ruột còn màng di nương như bà là thá gì?


      Văn di nương lạnh sống lưng, vội chạy .


      Hồ Ngọc Tiên nhìn bà ấy chạy nhanh như thỏ, mới chớp mắt lặng tăm. Đột nhiên lòng bé sinh nỗi bi ai. Sao người mẹ ruột như thế đời, cầu tốt bằng Đại tỷ, nhưng chí ít đừng lấy như bàn đạp, đừng tổn thương như thế.


      Đóng gói đồ đạc xong xuôi, Hồ Ngọc Nhu hơi do dự, có nên dọn chút đồ gì đó của Tiểu nguyên chủ . phải là nhớ thương đồ đạc của Tiểu nguyên chủ, mà sợ Chu Thừa Vũ còn tay khiến Hồ gia trắng tay, chó cùng rứt giậu bán hết đồ trong nhà, đồ của Tiểu nguyên chủ bị nhắm đầu tiên. Con bé mất, nếu đồ cũng bị mất luôn, nhìn kiểu gì cũng thấy ổn.


      Kết quả, sang đó chuyến mới biết được đồ đạc sớm tiêu tán còn.


      Có vẻ như sau khi rời khỏi đây, đồ trong phòng bị người ta đập qua, mọi thứ lăn lốc, ghế ngổn ngang, chăn nằm dưới đất, mùi ẩm mốc thoang thoảng. Đối với các đồ trang sức quý giá hay tương tự, thấy bóng dáng nơi nào.


      A Quỳnh tức đỏ mắt tìm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy chút đồ Tiểu nguyên chủ dùng như: chiếc gương , ấm sưởi tay mùa đông, còn mấy quyển sách được Triệu Tịch Ngôn tặng, chiếc quạt do Triệu Tịch Ngon tự tay vẽ.


      A Quỳnh lau sạch hết, tìm khăn bọc kỹ lại, đưa cho Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu thực muốn chôn cất những thứ này, nhưng chiếm giữ cơ thể của người ta, thôi có trách nhiệm chút . Nhớ tới tiểu nguyên chủ xem A Quỳnh như em , bèn : "A Quỳnh này, muội nhận , ta nhìn thấy chúng là nhớ lại quá khứ."


      Đó là cuộc sống của Tiểu nguyên chủ.


      A Quỳnh khó hiểu nhìn Hồ Ngọc Nhu, nhìn thấy gương mặt thấp thoáng nỗi sầu bi, bỗng chốc hiểu ra. Đây là nhìn vật nhớ người, đúng ? Tiểu thư nhà nàng gả cho người nên được nhớ biểu ca nữa, để nha hoàn như mình nhớ thay đây mà?


      A Quỳnh gật đầu, dứt khoát tịch thu.


      Thôi, để nàng cố gắng nhớ thương thay vậy!


      Tuy lòng nàng chẳng muốn chút nào.


      Hồ Ngọc Tiên cũng hiểu lầm, bé len lỏi qua Tú Vân và A kim đến cạnh Hồ Ngọc Nhu, hỏi : "Đại tỷ yên tâm, biểu ca đứng đầu kì thi Hương, kì thi mùa xuân, huynh ấy thế nào cũng trúng Trạng nguyên!"


      nhắc, cũng quên mất còn người tên Triệu Tịch Ngôn.


      thấy cậu ta những đậu Trạng Nguyên mà còn có xu thế đỗ đạt Tiến sĩ ấy chứ.


      Các lên đường về Chu gia, Hồ Lĩnh hay Tiết thị đều ai đưa tiễn. Bởi vì… hai người này còn đánh nhau ở hậu viện. Thể lực ông của Hồ Lĩnh rất khá, mà Tiết thị đau lòng đến cực độ lại sinh ra ác ý, thế là đến giờ vẫn còn sức chiến đâu ngang nhau.


      Con trai Tiết thị- Hò Phỉ lôi kéo cha mẹ ra, vội vã chạy ra kiếm Hồ Ngọc Nhu, "Đại tỷ, Đại tỷ, cha mẹ đánh nhau, tỷ mau can họ với ạ!"


      Hồ Ngọc Tiên muốn , bé còn ước gì Tiết thị bị đánh chết mới thôi.


      bé dùng ánh mắt dò hỏi Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu đáp lời: "Ta là nữ nhi gả ra ngoài, sao có thể lo liệu chuyện nhà mẹ đẻ được."


      Nhưng cha mẹ đánh nhau, có phải chuyện đâu!


      Hồ Phỉ lo tới độ nước mắt tuôn rơi. "Đại tỷ, tỷ mà đến can, cha đánh chết mẹ đấy! đấy!"


      Tam tỷ mất tích, cậu xảy ra chuyện, cơ thể mẹ gần như chịu nổi.


      Hồ Ngọc Nhu liếc qua túi đồ trong ngực A Quỳnh, : "Nếu phải ta gặp may, bị nương đệ hại chết. Phỉ ca nhi, đệ còn , lẽ nào lúc nương đệ ra tay ác độc đệ đều vắng mặt, sau đó cũng nghe thấy người ngoài bàn tán sao?"


      Hồ Phỉ cứng người, nước mắt đột nhiên ngừng chảy, nhìn bóng lưng hai tỷ tỷ sải bước ra ngoài, bỗng chốc nỗi xấu hổ dâng lên đầy mặt.


      Phải, còn là đứa con nít, chuyện mẹ mình làm, đều biết tất.


      hô gia nhân đến, mà vừa lau nước mắt vừa chạy về hậu viện.

      ·


      Chu Thừa Vũ đến Phủ Thành liền im hơi bặt tiếng, ban đầu vì biết được ở đó có Thái tử, nên bận lòng lắm. Nhưng mãi đến mười ngày, yên tâm như biểu ngoài mặt chút nào.


      Ngay lúc này, Chu gia lại xảy ra chuyện.



      Mặc dù tại lo liệu chuyện nhà, nhưng nếu có chuyện lớn bên ngoài, có Chu Thừa Duệ ở nhà tìm ra mặt là được. Thế nên hề biết được, có công văn từ Kinh Thành chuyển tới quý phủ. Đương lúc và Ngọc Tiên ăn cơm, Khổng ma ma hấp ta hấp tấp chạy vào, trán còn vương vết máu.


      Bà ta lao tới, nắm lấy tay Hồ Ngọc Nhu: "Đại phu nhân, Nhị lão gia và Nhị phu nhân đánh nhau! Nhị phu nhân có thai, ngài mau, mau khuyên!"


      Chu Thừa Duệ và Tô thị đánh nhau?


      Hồ Ngọc Nhu thấy Khổng ma ma kể chuyện cười mà. Chu Thừa Duệ bao dung, đối tốt với Tô thị cỡ nào, đều thấy . Huống chi nay Tô thị có thai, Chu Thừa Duệ thiếu điều nâng ta như nâng trứng, hứng trong lòng bàn tay chiều chuộng, làm gì có chuyện nỡ đánh ta chứ?


      Nhưng vết thương trán Khổng ma ma là , vẻ nôn nóng mặt bà ta phải giả. Cũng thể nào giữa ban ngày ban mặt, mà bà ta chạy đến kiếm dối. Thế là, gác đũa lại, vội vã chạy qua đó, quên cả khoác áo choàng.


      "Đại tỷ!" Trong phòng có than sưởi ấm, nhưng bên ngoài rất lạnh. Nhìn Hồ Ngọc Nhu bất chấp ra ngoài, Hồ Ngọc Tiện vội la lên.


      Khổng ma ma cũng chạy ra.


      Hồ Ngọc Tiên cũng gấp gáp khoác hờ cái áo choàng, cầm theo cái cho Đại tỷ của mình, mới vội vã chạy.


      Hồ Ngọc Nhu chạy đến Nhị phòng, vội túm lấy tiểu nha đầu, gặng hỏi, " mời Lão phu nhân đến chưa? Chưa mau mời đến đây, mau !"

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Nhị phòng có biến lớn ghê :014:
      :tt2:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :