1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 6. Nha hoàn mảnh mai cúi xuống mang thắt lưng cho y

      đêm ngon giấc, ngày hôm sau bầu trời sáng trưng, Hồ Ngọc Nhumới mơ mơ màng màng mở mắt ra. Trong chớp mắt, còn thấy phòng có gì, Hồ Ngọc Nhu đột nhiên nhận ra đùi phải mình có gì đó ổn cho lắm.

      Cái quần rộng bị xê xích do ngủ được an phận cho lắm. Cho nên, chân trần bên ngoài cảm nhận rất ràng, bị chân đàn ông đè lên, ngay cả ống quần tên này cũng bị kéo lên khúc, còn cảm thấy lông chân ta đâm vào hơi hơi ngứa.

      Cả người căng thẳng, Chu Thừa Vũ ngay lập tức thức.

      Nghĩ tới đêm qua, đầu tiên y đem chăn ra gian ngoài, vậy mà cuối cùng y lại chạy về. Dù sao, nghĩ tới việc này y cảm giác có chút tự nhiên, vì vậy y giả vờ chưa tỉnh, tiếp tục nhắm mắt lại.

      Hồ Ngọc Nhu đợi hồi mà ta có chút phản ứng nào, cẩn thận quay đầu nhìn sang, thấy dường như ngủ say, mới nhàng thở ra, rút chân về. Nhìn bên ngoài có ánh sáng mơ hồ, biết trời sáng rồi, mà giờ còn có người đàn ông nằm giường, hiển nhiên muốn ở lại.

      Đúng là người gầy , nhưng nằm bên ngoài, chính xác đường ra bị ta chặn. Lòng Hồ Ngọc Nhu có chút phiền, yên lặng nhìn hai mắt chồng mình, ấy ngủ như được tháo bỏ hết vẻ sắc bén , chân mày giãn ra, vẻ mặt ôn hòa, hình dạng ngũ quan ràng dịu dàng rất nhiều, nằm yên tĩnh thế này, dung mạo xuất sắc bậc này khiến người ta dằn được nghĩ nhiều mà.

      Hồ Ngọc Nhu thể nghĩ, phải tiểu nguyên chủ, cũng thích biểu ca kia, với lại biểu ca kia với tiểu nguyên chủ là thanh mai trúc mã tình cảm sâu sắc, chừng vừa ở chung với nhau, khả năng phát giác ra phải chính chủ tiểu nguyên chủ cực cao.

      Thời điểm đó, biết đâu chọc ra mầm tai họa.

      Ngược lại vị Chu đại nhân này, cho dù ta ràng ra ngoài để ngủ, cuối cùng lại trở lại ngủ giường làm có chút khó chịu, nhưng Hồ Ngọc Nhu nhận ra, nếu còn về được đại, gả cho ta có gì tốt. lớn lên trông đẹp mắt, là quan lớn nhất quận, cho dù chẳng biết lúc nào về giường ngủ, nhưng lại chưa có động tay động chân với người vợ hợp pháp là mình ...... nhìn thấy được, người này thực tốt.

      Tuy rằng nhắm mắt lại, giác quan Chu Thừa Vũ vẫn nhạy bén, người bên cạnh còn nhìn . Dường như nàng muốn xuống giường, đến gần chân của y. Để tiện cho nàng, y cong hai chân về.

      ngờ rằng Hồ Ngọc Nhu đưa tay đè giường, chuẩn bị nhảy qua, y vừa rút hai chân đúng lúc đụng tới bụng Hồ Ngọc Nhu nhấc chân. Bởi vì hơn nửa người chòm ra ngoài, khống chế được trọng tâm, Hồ Ngọc Nhu lao thẳng xuống giường và té xuống.

      Chu Thừa vũ xuất thân từ Uy Viễn hầu phủ ở kinh thành, mấy thế hệ đều là võ tướng. Mặc dù cha y là con thứ, nhưng y là con trưởng Tam phòng, tuy từ xác định đường khoa cử, võ nghệ vẫn luyện từ .

      Chu Thừa Vũ kịp lo việc mình ngủ giả, y tỉnh lại dùng sức kéo cánh tay Hồ Ngọc Nhu, ôm nàng vào trong ngực.

      thanh nặng nề vang lên, Chu Thừa Vũ ngã dưới thân Hồ Ngọc Nhu.

      Ngoài cánh cửa, lông mày của nha đầu chuẩn bị kêu nhảy lên cái, bàn tay sẵn sàng gõ cửa tức khắc dừng giữa trung. Nhưng A Quỳnh bên cạnh sắc mặt biến đổi lung tung, lập tức đập cửa liên hồi, "Tiểu thư, tiểu thư người thế nào?"

      Trong phòng Hồ Ngọc Nhu chút cũng bị té được, chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt khiến hoa mắt cả lên, giờ có nghe được tiếng của A Quỳnh, trước hết cũng trả lời được.

      ngờ rằng, bên tai có hơi thở ấm áp, giọng trầm thấp của đàn ông vang lên. “ có chuyện gì”.

      Bên ngoài A Quỳnh bị ngăn lại, miệng cũng bịt luôn.

      Chỉ có tiếng a a truyền vào phòng.

      Hồ Ngọc Nhu phản ứng lại, chui ra từ ngực Chu Thừa vũ, chống giường nhìn , “Ngài thế nào, té trúng chỗ nào vậy?” .

      Qua đêm, sắc mặt trắng nhợt của nàng được thay, son phấn chưa bôi lên, mặt nàng đỏ ửng lên, biết do trời sinh khí sắc tốt hay sợ hãi ban nãy. Mái tóc dài hơi lộn xộn, ánh mắt chứa đầy lo lắng, đôi môi nàng khác hẳn, dáng vẻ sốt ruột quan tâm ràng.

      " có gì." Chu Thừa Vũ hờ hững , ánh mắt lướt từ môi nàng xuống , liếc xuống ngực nàng, rồi lập tức rời và đứng dậy xuống giường.

      Y mở cửa nhắc gì cả.

      Hồ Ngọc Nhu theo bản năng nhìn xuống, mặc dù tiểu nguyên chủ chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng mà ngực ấy so với hai mươi bốn tuổi của tương lai kém chút nào. Chỉ tiếc tương lai còn mặc muôn loại áo ngực, đến đây, đêm qua mặc hai lớp yếm bên trong còn thêm lớp áo lót, rất hiển nhiên, hiệu quả sao mà tốt được .

      Nắm chặt cổ áo, Hồ Ngọc Nhu xuống giường.

      A Quỳnh chạy đến trước mặt, mặt mày căng thẳng nhìn .

      Hồ Ngọc Nhu lắc đầu với ấy.

      Đây là ngày thứ hai gả đến Chu gia, lý ra là thỉnh an Chu lão thái thái, biết giờ là giờ nào rồi, đừng trễ mới tốt.

      Bên ngoài vốn còn hai nha đầu, có điều người ở gian ngoài hầu hạ Chu Thừa Vũ, người khi vào thấy Hồ Ngọc Nhu dùng A Quỳnh, biết nghĩ thế nào, chỉ đặt nước trong phòng, rồi lui ra.

      Hồ Ngọc Nhu mặc được quần áo cổ đại này, ngay đầu tiên tân hôn đều giao vào tay A Quỳnh.

      Sau khi vào phòng A Quỳnh liếc mắt tới giường, hiểu được tiểu thư nhà mình và Chu đại nhân động phòng, nhưng ở lại, ngày thứ hai sau tân hôn ăn mặc chỉ có thể dựa theo bình thường phân tới. Ngược lại cũng khéo, tuy đại tiểu thư gầy chút, chỉ là so với Tam tiểu thư lớn hơn tuổi, vì thế hai người có tầm vóc tương tự. Trước kia nghĩ rằng con ruột thịt của mình xuất giá, Tiết thị hiển nhiên sẵn sàng chuẩn bị của hồi môn rất công phu, lúc sau thay người cũng thay luôn của hồi môn khá nhiều, nhưng muốn giữ lại thể diện nên y phục dám thay.

      Thay đôi hài hoa hải đường đỏ thắm vươn tới đế, đổi chiếc váy lụa vàng thêu hoa, cổ tay đeo đôi vòng ngọc bích hảo hạng, đôi tai đeo sính lễ Chu gia mang tới. đôi bông tai ngọc trai trang trí với kích thước ngón tay cái phù hợp với phái nữ, lại tuyển thêm đôi châu trâm tương xứng, chải kỹ lên đầu phụ nhân (16).
      (13) Phụ nhân: phụ nữ có chồng

      Nhìn vào chiếc gương tám cánh bàn, đôi tay tinh tế của A Quỳnh hóa ra tinh xảo đến vậy, Hồ Ngọc Nhu cảm thấy kỳ lạ, đây căn bản phải dung mạo của . Mặc dù này trông rất đẹp, nhưng trông giống như nhìn người xa lạ, cho dù nhìn vào vẻ bề ngoài này, sinh ra loại tâm lý người ngoài cuộc.

      A Quỳnh nhìn vào dáng vẻ giật mình của Hồ Ngọc Nhu, thể mỉm cười, "Tiểu thư, đây là mặt của người, người thấy mà cũng sững sờ sao?"

      tưởng chỉ có ở đây thôi.

      Hồ Ngọc Nhu giật giật khóe môi và , "Ra ngoài thôi, còn sớm nữa."

      Chu Thừa Vũ mặc thân “mưa qua bầu trời xanh”, khóm hoa hình đám mây áo cà sa lụa Hàng Châu, bên hông rơi khối ngọc bích màu xanh chạm lá trúc, lúc Hồ Ngọc Nhu ra tới, nha hoàn mảnh mai cúi xuống mang đeo lưng cho y.

      Bên này Hồ Ngọc Nhu chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của đó, là nha hoàn mang nước vào phòng lúc nãy. Có khuôn mặt dài, trái lại làn da trắng nõn,bông tai tử đinh hương màu bạc rơi ra từ tai của nàng, ngày thường đặc biệt đẹp.

      chỉ liếc qua, dẫn A Quỳnh đứng chờ ở bên

      Mặc dù thể hiểu được thực tế đại nam nhân cổ đại đeo cái đai lưng là chuyện mà cũng gọi nô tỳ giúp đỡ, nhưng đó là tự do của người ta. có tư cách quản cũng cần thiết quản chuyện thế này. Rốt cuộc ở đây là cổ đại chứ đâu phải ở đại, thậm chí nếu học được cách nhập gia tùy tùng, tuyệt đối được làm chuyện kinh hãi thế tục.

      Đúng lúc, bên ngoài vang lên giọng giòn tan của tiểu nha đầu, "Lão gia, phu nhân, Nhị phu nhân căn dặn Khổng ma ma đưa tới, là hôm qua Nhị thái thái dặn dò, sáng sớm đem cho phu nhân chén canh gà."

      Đưa canh gà?

      Sáng sớm ăn sáng, uống canh gà chi ?

      Hồ Ngọc Nhu lý giải được, nhưng cũng trả lời trước được, xã hội nam tôn nữ ti, đầu tiên quay sang nhìn trượng phu đương gia bên trong, chờ ta .

      Nhắc tới may, mỹ mạo tiểu nguyên chủ xinh đẹp, chính là dạng mềm yếu dịu dàng điển hình. Tuy rằng lúc đầu trong lòng Hồ Ngọc Nhu khinh thường thể giải thích được, nhưng khi mắt nhìn lên, đôi mắt hạnh nhân trông rất khổ sở bị lông mi dài che hơn nửa, cộng thêm tướng mạo kiều, Chu Thừa Vũ nhìn thấy bỗng cảm thấy nàng sao mà đáng thương.

      Sao lá gan nàng ấy bé thế?

      Chả lẽ ở nhà sống tốt?

      Lẽ ra giống, Hồ Lĩnh là nam nhân thể chú ý đến hậu trạch, tại đương gia Hồ gia chỉ có thể là mẹ ruột của nàng, Hồ gia bên đó đáng lý ai dám bắt nạt nàng mới đúng.

      “Để cho nàng vào.” Chu Thừa Vũ , đúng lúc thắt lưng đeo xong, vẫy tay cho nha hoàn lui xuống, tiến đến bên cạnh Hồ Ngọc Nhu.

      Khi Khổng ma ma bước vào, bà thấy hai người đứng cạnh nhau, nam mày ngài mắt sáng, dáng người như tùng, nữ dịu dàng mềm mại, khuôn mặt như vẽ, đôi bích nhân (17) .

      (17)Chỉ người đẹp. ◇Nghiệt hải hoa 孽海花: “Công Phường danh tràng thất ý, dã cai hữu cá chung tình đích bích nhân, lai di bổ tha đích khuyết hãm” 公坊名場失意, 也該有個鍾情的璧人, 來彌補他的缺陷 (Đệ tứ hồi).

      Bà đưa giỏ thức ăn cho A Quỳnh, cười hành lễ, "Nô tỳ gặp qua đại lão gia, đại phu nhân. Canh gà này là Nhị phu nhân phân phó đêm qua, cho đại phu nhân bồi dưỡng thân thể, lát nữa qua chỗ lão phu nhân bên đó cũng cho. "

      Mặc dù Khổng ma ma là người nhà mẹ đẻ Tô thị qua theo, nhưng Tô thị gả tới Chu gia hơn sáu năm, nhân khẩu Chu gia lại đơn giản, trước kia Chu lão phu nhân giao quyền quản gia cho con dâu thứ hai, cho nên Khổng ma ma cũng bận rộn theo. Trong điều kiện đó, người Chu hiển nhiên còn xem bà là người hầu bình thường nữa.

      Chu Thừa Vũ gật đầu cái, rồi : "Cực khổ cho ma ma chuyến rồi."

      Hồ Ngọc Nhu chà khuôn mặt đỏ, nửa xấu hổ nửa hoảng sợ, xấu hổ hiển nhiên nghe hiểu ý của Khổng ma ma, buổi sáng bổ thân thể, dĩ nhiên là ám chỉ đêm qua bị giày vò lợi hại chứ gì nữa. Còn hoảng sợ là căn bản đêm qua đâu có cùng vị Chu đại nhân này viên phòng đâu, lát nữa nộp ra được nguyên khăn, phải ăn với Chu lão phu nhân ra sao đây?

      Có ... ... Chu đại nhân còn biết Hồ Ngọc Uyển, nhưng Chu gia luôn luôn có người biết. Nếu cứ như vậy ra bái kiến trưởng bối, còn phải chờ người ta đến vạch trần hay sao?

      Làm gì bây giờ? !

      nhớ đến lời của Tào ma ma, cho dù giữ được trong sạch, cũng thể mình cướp hôn được. cũng giống Tiết thị có em trai làm quan, nếu nhận mình cướp hôn của em , danh tiếng tốt chỉ là , tội lớn là lừa hôn đấy.

      Lừa hôn Huyện thái gia, đây là trọng tội nhỉ?

      Trái tim nặng nề nhảy lên, Hồ Ngọc Nhu đâu lo được còn Khổng ma ma cùng người hầu ở trong phòng, đưa tay túm chặt Chu Thừa Vũ, chân nhanh chóng chạy vào phòng trong, “Đại nhân, tôi có chuyện cực kì quan trọng muốn với ngài!”

      p/s: dạo trước lap mình hư thôi chứ mình drop nhé :v
      Last edited: 7/7/18
      Tiểu Ly 1111, Ameri, noair34 others thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 7. Dung mạo của vị đại phu nhân này mới được xem là vẻ đẹp chân chính.

      Trơ mắt nhìn Hồ Ngọc Nhu kéo Chu Thừa Vũ vào phòng trong, gian ngoài miệng Khổng ma ma mở to vẻ kinh ngạc. Vị Hồ tam tiểu thư này thực mạnh mẽ, tính tình y như tin đồn khóc la đòi gả, khóc gả được chết cho rồi, ngay trước cả phòng đầy hạ nhân thế này muốn kéo liền kéo đại lão gia vào phòng trong.

      Mà đại lão gia, ngờ lạingoan ngoãn theo... Điều này thực khiến người ta thể tin được.

      Khổng ma ma lặng lẽ nhìn sang hai đại nha hoàn, hai người này: người mặt tròn tròn gọi là Tú Hương, mặt dài gọi Tú Vân, trước kia đều là nha hoàn của Chu lão phu nhân.

      Ba năm trước, Chu lão thái thái đưa đại nha hoàn bên người phân ra làm ba, đưa qua bên Nhị lão gia là Tú Thanh, bây giờ sinh cho Nhị lão gia đứa con duy nhất, thời điểm vừa mới mang thai liền được nâng lên làm Thanh di nương. Bên đại lão gia được đưa tới hai nha hoàn, chính là Tú Hương và Tú Vân, đến giờ các nàng chỉ là nha hoàn hầu hạ thân cận, chưa hề thu vào phòng.

      Nhìn hai nha đầu này, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cửa phòng trong nãy giờ, khóe môi Khổng ma ma hơi cong lên, quay ra ngoài mà gì cả. phải là bà coi trọng hai nha hoàn này, hầu hạ đại lão gia ba năm mà chưa được thu phòng, bây giờ lại xuất đại phu nhân ngang ngược mạnh mẽ như vầy, hai người mà có thể tới gần được đại lão gia mới là quỷ.

      Hơn nữa, dung mạo của vị đại phu nhân này mới được xem là vẻ đẹp chân chính. Nào có đàn ông thích cái đẹp, thấy thái độ của đại lão gia lúc nãy biết, ngài ấy đối xử với đại phu nhân so với trước kia rất khác biệt.

      Trong phòng, Chu Thừa Vũ nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu cứ muốn lại thôi, nhíu mày, "Nếu có chuyện quan trọng, chúng ta nên qua kia thỉnh an nương, dù sao để lão nhân gia bà đợi chúng ta lâu là đúng."

      Nếu những chuyện khác, vậy lúc nữa còn kịp.

      bước qua cửa Chu gia, đó là, con dâu Chu gia, nếu ngày thứ hai tân hôn thất lễ, sợ rằng mẹ chồng thích.

      Hồ Ngọc Nhu tự nhiên biết ngày thứ hai gả qua, ngoài việc bái kiến trưởng bối, dường như còn tế bái tổ tiên? Đây là ngày cực kì quan trọng. Nghe nếu có điều gì sai sót xảy ra, có khả năng đem người trả về nhà mẹ đẻ. Mặc dù biết đây đều bắt nguồn tiểu thuyết, nhưng giả giả giả, chắc chắn có phần là .

      Nhưng mà ... mở miệng muốn , cuối cùng bắt đầu từ chuyện quan trọng: "Nhưng mà đêm qua chúng ta có ... có... lão phu nhân, biết có ?"

      Hóa ra là chuyện này.

      " đâu." Chu Thừa Vũ lạnh nhạt .

      Đêm động phòng hoa chúc lại được động phòng, Chu Thừa Vũ thân là nam nhân, trong lòng tự nhiên vui vẻ gì. Nhưng y nghĩ cổ vợ mới cưới có vết hằn, dù cho biết lý do gì mà có,y cũng ép buộc nàng. Còn chuyện này, y tìm đại cái cớ để với nương là xong, đến mức nương trách lỗi lên người nàng.

      Nghe giọng điệu lành lạnh của , có vẻ như rất vui, lời ra tới miệng mà lại biết nhả ra thế nào. Hai tay vô thức nắm chặt góc áo, ngẩng đầu liếc nhìn Chu Thừa Vũ, thấy ấy mặt lạnh nhíu mày, càng thấy bất an hơn.

      Tính tình người này ruốt cuộc ra sao đây, có kết cục gì?

      ấy cứu Quản ma ma chứ?

      Còn có A Quỳnh, A Quỳnh mà liên lụy chứ?

      Nhưng nếu , trong khi dâng trà Chu lão phu nhân bị vạch trần, sợ rằng thể xuống đài được. Mà dẫu cho bị vạch trần, trốn được hôm nay cũng trốn được ngày mai, sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt. qua đêm, còn biết chỗ ở này là triều đại quỷ quái gì,có lẽ là về được nữa rồi, nên quyết tâm, ở lại Chu gia là lựa chọn tốt nhất.

      Nhưng nếu ra chân tướng, liệu có muốn đuổi ?

      Thấy nàng chân tay lúng túng, dáng vẻ lo sợ đến ra lời, trong bụng Chu Thừa Vũ hài lòng dần tiêu tan. Nhớ lại suy đoán ban nãy, mặc dù cảm thấy lời vô lý, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng ấy, y thấy dường như nàng ở nhà mẹ đẻ sống tốt lắm.

      "Có lời gì thẳng ." Trong lòng thở dài, y chuyện cũng thêm ba phần.

      Chết chết, người xưa có câu thẳng thắn được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị, trước hết nên thẳng thắn vậy, tính ra là người bị hại cơ mà, kết quả tệ nhất cùng lắm là bị đuổi ra khỏi phủ thôi. Nếu bị đuổi ra phủ , chắc gì sống sót được, có gì đâu phải sợ?

      Hồ Ngọc Nhu mạnh mẽ ngẩng cao đầu, nhưng đôi mắt nhắm chặt, thừa thế xông lên ràng: "Thực ra tôi phải Hồ Ngọc Uyển, tôi là Hồ Ngọc Nhu, nhưng tôi gả vào đây phải là tự cướp hôn đâu, mà bị mẹ kế ép buộc lên kiệu hoa, cách nào kháng cự mới gả vào đây!"

      xong cũng dám mở mắt, vừa run sợ chờ lúc, gặp người đối diện nghe xong trả lời, cuối cùng lặng lẽ mở mắt ra. Trong chớp mắt, ngay lập tức đối mặt với Chu Thừa Vũ, sợ hết hồn đến nỗi cúi thấp đầu. Chu Thừa Vũ với tay ra, nâng cằm lên.

      “Cho nên, vết tích cổ nàng, là kết quả nàng phản kháng?” Giọng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn ra vui buồn.

      Hồ Ngọc Nhu biết ý là gì, nghĩ nghĩ, gật đầu.

      Đây là , nếu Chu Thừa Vũ thực muốn tra, có thể dễ dàng tra ra.

      "Treo cổ tự vẫn?" Chu Thừa Vũ rủ mắt xuống, cẩn thận nhìn vào .

      Nếu muốn được ở lại, treo cổ tự tử thực khối đá to cản đường mà!

      Nhưng mà việc này dễ dàng tra được, Hồ Ngọc Nhu dám dối, chỉ có thể gật đầu lần nữa.

      Chu Thừa Vũ thả tay ra và đọc tên Hồ Ngọc Nhu trong lòng.

      Y thậm chí còn tò mò Hồ Ngọc Uyển khóc đòi gả cho y là ai, tất nhiên các con khác nhà họ Hồ y càng để ý, có điều vào lúc này đánh giá Hồ Ngọc Nhu dưới phen, y đoán ra, "Nàng là tỷ tỷ của Hồ tam tiểu thư? "

      “Đúng, tôi là đại tỷ nàng ta.” Hồ Ngọc Nhu .

      Chu Thừa Vũ gật đầu, lại hỏi: "Vậy bây giờ nàng muốn gì?"

      muốn gì?

      muốn ở lại.

      Muốn ... từ từ bồi dưỡng tình cảm với , gả cho ý.

      Lời tốt đẹp cỡ này dám ra chắc?

      Chưa kể việc hôn ước của tiểu nguyên chủ và biểu ca tra cái là ra, chỉ dấu hằn còn rành rành cổ này, là nàng ấy* muốn gả. Nếu giờ mở miệng: tôi muốn ở lại, đây khác nào tự vả miệng mình, vị Chu đại nhân đây chắc tin tưởng. Mà nếu tin ... càng tệ hơn nữa, chắc ta lấy nữa, vì cho rằng là loại thủy tính dương hoa(18-), chắc coi trọng tướng mạo hay quyền thế của ấy?
      * ý là tiểu nguyên chủ
      (18-) Thủy tính dương hoa: ý chỉ dâm loàn

      Suy nghĩ lại, Hồ Ngọc Nhu chỉ có thể lắc đầu "Tôi biết."

      Mặc dù từ dấu vết cổ nàng, y xác nhận nàng bị ép gả tới, nhưng chính mình nghe xong lời kể, Chu Thừa Vũ vẫn sinh lòng bực bội. Vốn y vô tâm cưới vợ, là Hồ tam tiểu thư khóc đòi gả cho y, ngược lại giờ đây tốt , tiểu thư Hồ gia gả qua rồi, chỉ là Hồ tam tiểu thư biến thành đại tiểu thư.

      Y đúng là có lòng hiếu kỳ với Hồ tam tiểu thư, còn Hồ gia bên kia sắp trở thành thông gia, y nghe qua ít. Hồ nhị tiểu thư xuất giá, Hồ tam tiểu thư sắp xuất giá, nhưng Hồ đại tiểu thư vẫn là khuê nữ. phải là có ai hỏi thăm, mà là sớm cùng biểu ca thanh mai trúc mã đính hôn rồi, chỉ chờ biểu ca đậu cử nhân*, có thể thành hôn lúc nào cũng được.
      *nguyên văn là chữ “cao trung”: nghĩa là cấp 3. Nhưng bối cảnh là cổ đại nên mình tự sửa theo giống chương trước (c2 ý)

      Thế mà giờ phút này, nàng ở Chu gia.

      Y hỏi nàng muốn gì, nàng lại đáp biết?

      biết ...

      Thực tế, nếu nàng xin y làm chủ cho mình, trước khi chuyện này bị phơi bày, y có thể lặng lẽ đưa nàng về Hồ gia, sau đó đổi Hồ tam tiểu thư đến. đúng! Hồ tam tiểu thư ...... Hồ phu nhân ép trưởng nữ gả cho y, ràng bà hoặc Hồ tam tiểu thư đó hài lòng cọc hôn này, cũng có thể là cả hai đều hài lòng.

      Chu Thừa Vũ đè lại lửa giận, nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.

      Bây giờ chuyện thành thân cũng xong, tân nương tử cũng được nghênh vào cửa, chuyện này mà bị khui ra, đừng bị người ngoài chê cười, mà bên mẹ y thế nào cũng tức điên lên. Còn Hồ tam tiểu thư, hiển nhiên y muốn rước, Hồ gia dám tính toán lên đầu y, tất nhiên phải trả giá!

      “Thưa Lão gia, phu nhân, lão phu nhân sai Tú Hòa đến, hỏi lúc nào sang ạ?” thanh Tú Vân vang lên ngoài cửa, làm gián đoạn suy nghĩ của Chu Thừa Vũ.

      " biết, ngay." Y trả lời.

      Bên ngoài im ắng lại, Hồ Ngọc Nhu nhìn lén Chu Thừa Vũ.

      may, lần nữa, mặt cùng mặt đối diện, tiếp theo là Chu Thừa Vũ nhân tiện : "Dù sau này nàng tính thế nào, tạm thời theo ta sang gặp mẫu thân,trở lại tiếp chuyện của nàng."

      Chu Thừa Vũ thế, Hồ Ngọc Nhu đương nhiên đồng ý.

      Khi cả hai bước ra khỏi phòng trong, mặt mày bình tĩnh. Sau đó ra khỏi tiểu viện, băng qua hành lang dài, qua vườn hoa , lại rẽ sang góc nữa, bước vào tiểu viện khác. có nha hoàn bà tử chờ lâu ở lối vào, thấy hai người vội vàng ra cười đón,Chu Thừa Vũ lúc này mới dừng lại.

      "Tí nữa, nàng đứng sau ta càng cúi thấp đầu càng tốt, đừng cùng nương đối mặt." Y thầm dặn.

      Chắc là, chỉ có Lão phu nhân biết mặt Hồ Ngọc Uyển thôi, Hồ Ngọc Nhu gật đầu ngay lập tức.

      "Đại lão gia, đại phu nhân." Nha hoàn bà tử lên tiếng thỉnh an. A Quỳnh kéo Hồ Ngọc Nhu, bị Chu Thừa Vũ đến choáng váng. Từ A Quỳnh nhận được tiền thưởng, bọn họ lời cảm ơn lẫn chúc mừng rồi mới đưa người vào trong phòng Chu lão thái thái ngồi.

      Nguyên quán Chu gia trong kinh thành, Chu Thừa Vũ là trưởng tử con thứ Tam phòng, Chu tam lão gia thời ở lại kinh thành, Chu Thừa Vũ và em trai Chu Thừa Duệ dẫn theo Chu lão phu nhân đến huyện Trường Châu sinh sống. Chu Thừa Duệ là võ tướng, đóng quân tại biên quan, nhị phòng có chính thê Tô thị, cùng với Thanh di nương, cũng là mẹ ruột thứ nữ duy nhất Tiểu Chiêu.

      Còn về đại phòng, chỉ có Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu vừa mới qua cửa.

      Vì thế, dù cả nhà tụ họp đầy đủ, vẫn còn thấy quạnh.

      Chu lão phu nhân bên này cũng biết chuyện con trai con dâu đêm qua viên phòng, nên khuôn mặt của bà được đẹp cho lắm. Cùng lắm, bà phải bày sắc mặt cho Hồ Ngọc Nhu coi, mà là đứa con trai lớn nhiều năm gần nữ sắc. Lúc này bà lo lắng cho trưởng tử phân nửa, nửa còn lại là áy náy với con dâu.

      "Nương." Chu Thừa Vũ hành lễ với bà.

      Hồ Ngọc Nhu cúi đầu, ở bên cạnh y hành lễ qua loa, giọng : "Nương".

      Chu lão phu nhân nén tiếng thở dài, mặt mũi đổi sang tươi cười, vui vẻ đáp lại.

      Tô thị đích thân bưng trà tới, cười tủm tỉm bảo Hồ Ngọc Nhu: "Đại tẩu nên kính trà cho nương rồi."

      Kính trà?

      Thiên địa cũng bái luôn rồi, ngược lại chỉ thiếu mỗi kính trà.

      Hồ Ngọc Nhu đưa tay bưng tách trà, cũng thấy Chu Thừa cầm tách trà khác, sau đó dẫn đầu quỳ trước mặt Chu lão phu nhân. Thấy như thế, Hồ Ngọc Nhu tự nhiên phải quỳ xuống theo, giơ tách trà lên cao, miệng : "Nương, mời người uống trà."
      Tiểu Ly 1111, Alice Huynh, Ameri38 others thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 8. Nàng yên tâm, mấy ngày tới ta chạm vào nàng.

      Chu lão phu nhân nhìn con trai trưởng và dâu trưởng, quỳ trước mặt bà, nhàng thở dài, rồi nhận trà do dâu trưởng kính. Nhấp chút rồi đặt xuống, tiện tay cầm hộp tròn khảm mai tước bàn Bách Bảo, đưa đến trước mặt Hồ Ngọc Nhu.

      "Đây là vật gia truyền của bà ngoại truyền cho nương lúc nương xuất giá, giờ con gả cho Thừa Vũ, làm trưởng tức của Tam phòng Chu gia chúng ta, vật này truyền lại cho con đeo ." Tam phòng Chu gia là con thứ, mặc dù là phủ đệ hầu môn. Nhưng lúc Chu lão phu nhân gả qua cửa, bà lại nhận được bất kỳ đồ tốt nào từ mẹ chồng cả. Ngược lại, bộ trang sức vàng hồng ngọc trong chiếc hộp tròn này do chính mẹ bà đòi từ tay cha trước lúc bà xuất giá.

      tại đối với Chu gia hiển nhiên đồ này chẳng tính là tốt gì, nhưng suy cho cùng vẫn là đồ truyền xuống, bà kiên quyết trao lại cho con dâu thứ, là muốn giữ lại để trao cho dâu cả.

      Theo bản năng, Hồ Ngọc Nhu đưa hai tay ra nhận, miệng đáp: "Cảm ơn nương."

      Sau đó tim ngay lập tức nhảy lên cái.

      Thừa Vũ?

      Vị huyện lệnh này họ Chu, cho nên tên là Chu... Thừa Vũ?

      cầm chiếc hộp tròn, đột nhiên quay sang nhìn về bên phải.

      Nhận ra tầm mắt của , Chu Thừa Vũ liếc về phía , đáy mắt đầy ám chỉ với ýcảnh báo. Sau đó mới quay đầu, giơ trà tay cao hơn chút:"Nương, mời người uống trà."

      Y thực nghe có mẹ chồng nhằm vào con dâu mới cưới, nhưng lần đầu tiên y biết được mẹ mình lại làm khó con trai mình..

      Mặc dù trong lòng Chu lão phu nhân có tức giận oán trách, nhưng nhiều hơn là lo lắng và đau lòng, làm khổ con trai nữa, nhận trà rồi uống ít, sau đó là lên lớp bài dạy dỗ dài, "Thừa Vũ, vợ con tuổi còn , nếu có chuyện gì mà ầm ĩ , con dạy bảo nhiều hơn chút, đừng giống như lúc ở ngoài suốt ngày làm mặt lạnh, lại dọa con bé. Con cưới nàng, nên đối xử với nàng cho tốt, tuyệt đối được để nàng tủi thân.Con biết chưa? "

      Chu lão phu nhân , trong lòng dâng lên nỗi xót xa.

      Đời này của bà, gả phải tên súc sinh. Nếu có hai đứa con trai được sinh ra tốt, bà sợ rằng chịu được đến giờ. Con thứ hai lúc ấy tuổi còn , chuyện của tên cặn bã năm ấy ảnh hưởng lớn đến nó, nhưng với đứa con trưởng này đây, tin đồn lan ra nhiều năm như vậy, cho dù thoát khỏi kinh thành hơn chín năm, vẫn thường hay nghe thấy.

      Đều do bà vô dụng, có khả năng bảo vệ con cái mình, thay vào đó, đều do con cái che chở mình, danh tiếng tốt đều thành vết nhơ bẩn. Nếu , Vũ ca nhi là đứa trẻ cực kỳ ưu tú, chín năm qua còn vùi mình ở huyện Trường Châu này sao?

      Nhất quyết phí thời gian cho đến khi hai bảy tuổi mới cưới vợ, nhưng lại là ...

      Chu lão phu nhân cố gắng mở to mắt, đem nước mắt chảy ngược về trong. Hơi nghiêng về phía trước chút, tay cầm tay con dâu tay kia kéo tay con ruột, đặt hai tay lên nhau, cùng nâng dậy."Từ nay về sau, phu thê các con cần sống hòa thuận với nhau tốt, sớm ngày cho nương ẵm cháu trai."

      Mẹ chồng tốt đây!

      Chỉ toàn nghe con dâu vào cửa mẹ chồng ra oai phủ đầu, chưa bao giờ nghe có mẹ chồng chỉ lo nhắc nhở rồi răn dạy con trai, hoàn toàn đứng về phía con dâu. Mẹ chồng này sao gọi là mẹ chồng cơ chứ, đây căn bản là mẹ ruột mà!

      Nếu phải còn nhớ là được ngẩng đầu lên, Hồ Ngọc Nhu chỉ muốn cho Chu lão phu nhân nhìn vào đôi mắt đầy ánh sao long lanh của mình.

      "Nương yên tâm ạ, con dâu nhất định phụ kỳ vọng của nương!" Hồ Ngọc Nhu .

      Nhưng lời vừa thốt ra, lại trực tiếp khiến Chu lão phu nhân cả người ngây ngẩn.

      Con dâu này... mở miệng có thể thẳng ra thế, có vẻ đúng như lời đồn mạnh mẽ * thẳng thắn ...
      * ra từ gốc này là “bưu hãn”, nhưng mình thấy tối nghĩa quá, nên thay, nếu có đề xuất từ nào thuần hơn mình sửa.

      nương ở nơi như huyện Trường Châu này, chính xác mà thể so được với kinh thành. Nhưng như thế cũng tốt, bụng dạ thẳng thắn lại biết được chủ động, giờ cũng thành thân, con trai dù muốn chạy trốn cũng trốn thoát được bàn tay mỹ nhân này.

      “Tốt, vậy nương chờ tin tốt của các con.” Chu lão phu nhân vừa cười vừa .

      Lúc này Hồ Ngọc Nhu mới để ý lúc nãy vội vã hứa hẹn cái gì, nhưng chỉ nghĩ người ở bên cạnh là Chu Thừa Vũ, cảm thấy mình có gì mà tình nguyện cả. Sở dĩ xuyên qua kí thác người tiểu nguyên chủ, là do thức khuya đọc tiểu thuyết tới ba, bốn giờ sáng, vì oán giận tác giả cho nam phụ thích được cái kết (thúc), giận tới nỗi trong đêm hôm khuya khoắt mà cũng rời giường tìm giấy viết, cứ thế 'viết' ra cho nam phụ thích nàng dâu .

      Chàng nam phụ mà say mê chính là Chu Thừa Vũ, trong nhất thời thể nghĩ ra cái tên nào hay, nên lấy tên vợ mới cưới của Chu Thừa Vũ giống tên , cũng kêu là Hồ Ngọc Nhu.

      Bây giờ xuyên vào người tiểu nguyên chủ này cũng kêu Hồ Ngọc Nhu,tình cờ gặp phải Chu Thừa Vũ.

      Đây là duyên phận mà ông trời muốn an bài để chúng ta thành đôi mà!

      Hồ Ngọc Như đỏ mặt nhìn Chu Thừa Vũ sắp sửa đáp lời, bàn tay thô tây lớn nắm tay lúc này chẳng biết tại sao đột nhiên nắm chặt thêm chút. Sau đó, nghe tiếng đáp trầm thấp của người đàn ông bên cạnh "Nương, người có thể yên tâm."

      Tuy nhắc đến chuyện như thế có chút xấu hổ, nhưng Hồ Ngọc Nhu nhịn được khóe miệng cong lên.

      mặt Tô thị luôn mang vẻ tươi cười nhìn hai người họ, nhưng khi nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, trong lòng cảm thấy khổ sở vô cùng. Kể từ đầu năm ngoái đến nay, nàng năm sáu tháng thấy mặt trượng phu.Biết bao giờ nàng mới được trượng phu thân mật nắm tay, được mẹ chồng dặn dò tướng công nên đối xử với nàng cho tốt, được bắt nạt nàng, được để nàng tủi thân đây?

      Mà vừa rồi mẹ chồng còn , sớm ngày cho bà ẵm cháu trai

      Tô thị nhẫn nhịn nắm chặt tay, nhưng kìm được ánh mắt,cúi đầu nhìn xuống bụng mình lâu.

      Trượng phu nàng ở nhà, bụng nàng muốn lớn cũng lớn được.

      Mặc dù Hồ Ngọc Nhu quyết tâm ở lại, nhưng cũng chưa từng ra với Chu Thừa Vũ, nên vẫn cúi đầu xuống như cũ. Từ trong tay A Quỳnh, đem đồ thêu thùa mà Tiết thị chuẩn bị trước cho Hồ Ngọc Uyển để hiếu kính trưởng bối, tự tay dâng lên cho Chu lão phu nhân. Sau đó, tặng lễ gặp mặt cho Tô thị, lại tặng thêm túi hà bao tinh xảo màu bạc cho Thanh di nương nhị phòng- người sinh Tiểu Chiêu, như vậy coi như ra mắt hết người Chu gia rồi.

      Bởi vì Chu lão gia tử còn sống, thờ phụng tổ tông đâu tới lượt thứ xuất Tam phòng tới bái tế, vì thế Chu gia ở huyện Trường Châu bên này có lập từ đường. Đó là do Hồ Ngọc Nhu bước vào cửa mới nhớ lại gia phả Chu gia ở bên kia, tí nữa về phải Chu Thừa Vũ viết thư gửi về kinh thành, để đại phòng ở kinh thành thêm tên vào mới được.

      Do đó, từ viện Ngọc Đường của Chu lão phu nhân ra, Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu cùng nhau trở về phòng .

      Chu Thừa Vũ yên lặng trước, bước chân sải rất lớn.

      Đúng là chẳng biết quan tâm người ta mà.

      Hồ Ngọc Nhu oán thầm câu trong lòng. Lại nghĩ đến người này là Chu Thừa Vũ, là nam phụ thích đấy, thế là mãi lo vui vẻ, chút cũng chả thấy cần vội vàng làm gì. Ai có thể nghĩ tới chứ, xem cuốn tiểu thuyết xong thích người trong ấy, vậy mà có thể xuyên sách, thực gặp được người !

      Khi Hồ ngọc Nhu còn học trung học, cha mẹ ly hôn rồi, sau này họ lần lượt có gia đình, ở bên nào cũng là người thừa cả. Cho nên, bắt đầu học trung học trọ lâu dài ở trường luôn, những ngày nghỉ lễ đến nhà bà ở nông thôn, lúc lên đại học năm tư bà qua đời.Vì thế đối với , chỉ đặc biệt nhớ cuộc sống phát triển ở đại, ngược lại rời , chẳng có gì khác để cảm thấy đau đớn trong lòng hết.

      Cho nên giờ phút này, nhìn theo Chu Thừa Vũ trước mặt , hoàn toàn là dáng vẻ mê muội.

      tốt quá!

      Chu Thừa vũ và người trong trí tưởng tượng của gần như giống hệt nhau.Trừ bỏ còn phong thái phong nhã của thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi lúc mới xuất , nhưng mà lúc này chàng hai bảy hai tám tuổi, lại có thêm mấy phần trầm tĩnh với từng trải, đàn ông như vậy sức hấp dẫn lại càng lớn, càng khiến người ta say mê hơn.Với lại, chàng quả là giống y như bà tác giả kia miêu tả, dáng người cao thẳng, khí chất lạnh lùng lại mang trong người mấy phần nho nhã, khiêm tốn, thực ...... người mù chữ như ra hết những từ miêu tả vẻ đẹp của chàng.

      Chỉ muốn , trách được trong cuốn sách ấy, có tiểu thư hầu môn thích thảm chàng mà!

      cũng thích thảm chàng rồi!

      Bây giờ là thê tử chàng cưới hỏi đàng hoàng, mà có vẻ như là chàng có ý định đuổi .

      Hồ Ngọc Nhu cẩn thận nânggóc váy, tiếp theo là tăng tốc độ lên.

      Dù sao, vị Triệu biểu ca xuất sắc kia là người của tiểu nguyên chủ, nửa cũng quen thuộc. Cho nên mặt dày mày dạn cũng muốn nương nhờ ở Chu gia, làm phu nhân của Chu Thừa Vũ! Song, cũng quên báo thù thay cho tiểu nguyên chủ, và Quản ma ma mà bé quan tâm, chút nữa phải với Chu Thừa Vũ đưa người đến!

      A Quỳnh theo sau lưng tiểu thư nhà mình, đôi mắt nàng càng trở nên bối rối hơn.

      Sao nàng bỗng hiểu gì rồi, chỉ qua hơn đêm, mà tiểu thư lại vui vẻ như thế?

      Chẳng lẽ tiểu thư quên Triệu biểu thiếu gia, thích Chu đại nhân?

      Ôi... Mặc dù Chu đại nhân rất tuấn, quyền cao chức trọng, ngài ấy đối xử với tiểu thư hình như rất tốt, nhưng ...

      Mặc kệ , dẫu sao thế này cũng tốt hơn.

      Nếu tiểu thư cam tâm tình nguyện, chỉ bằng với dung mạo xinh đẹp của nàng, Chu đại nhân làm sao thích được. Được Chu đại nhân thích, sống lưng của người liền thẳng lên rồi, tới lúc đó Lý ma ma đánh nàng đừng nghĩ sống tốt nữa, còn có phu nhân sai người đánh Quản ma ma nữa, đừng mong còn ngày lành nữa!

      À, còn có Tam tiểu thư!

      Tam tiểu thư đầu óc xấu xa, nàng đừng mong còn ngày lành nữa!

      Bước vào phòng chính, chủ nhân có gọi, bọn hạ nhân hiển nhiên ở bên ngoài cửa. Nhìn mặt tối tăm như cũ của Chu Thừa Vũ, Hồ Ngọc Nhu cũng thu lại khuôn mặt ngập tràn niềm vui, ngồi im lặng bên cạnh y.

      Chỉ ánh mắt liếc qua, Chu Thừa Vũ liền biết vị thê tử này của y ánh mắt lấp lánh, mặc dù nàng hết sức khống chế rồi, cũng giấu nỗi vẻ vui vẻ trong lòng nàng.

      Vui vẻ cái gì?

      Vừa rồi bên nương cũng có bất kỳ việc gì xảy ra làm cho người ta vui vẻ cả?

      Sắc mặt nàng ấy vốn dĩ vừa oan ức vừa đáng thương, chỉ qua bên nương lần, sao lại bỗng vui ra mặt thế?

      À! Đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, sắc mặt Chu Thừa Vũ lập tức đen lại.

      Y biết thê tử mình cớ sao vui rồi.

      Vui vẻ vì nương nhận ra nàng chứ gì!

      Vui vẻ vì chính y truy cứu nàng, cho rằng y thả nàng quay về, để nàng cùng Triệu biểu ca, hai người song túc song phi (20) sao?
      (20)Song túc song phi: ý chỉ hai người nhau thắm thiết phân ly.

      Y biết rằng nàng có vị hôn phu lại là thanh mai trúc mã đính hôn từ bé, cũng tin rằng nàng tự nguyện gả cho y.Ban đầu y quả muốn thả nàng về nhà, thậm chí đường về đây y nghĩ kỹ cách giải quyết. Nhưng giây phút nhìn thấy nàng tươi cười vui vẻ, y bỗng chốc thấy lòng mình có chút đau buồn.

      Chả lẽ Chu Thừa Vũ y là rắn rết hay thú dữ?

      Cho nên nữ nhi Hồ gia, người này so với người kia đều thích y?

      "Nàng tạm thời ở lại trong nhà, chuyện nàng ta cho người tra, nếu đúng, tự nhiên để nàng trở về nhà. Nhưng nếu phải là ......" đằng sau y chưa xong, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, nhưng lại giống như tạt cho Hồ Ngọc Nhu sửng sốt chậu nước đá, thản nhiên : "Nàng yên tâm, mấy ngày tới ta chạm vào nàng."
      Tiểu Ly 1111, Alice Huynh, noair37 others thích bài này.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 9. "Vậy đại nhân, ngài… muốn cưới Tam muội muội sao?"

      "Nàng yên tâm, mấy ngày tới ta chạm vào nàng."

      Hồ Ngọc Nhu nghe điều này xong, thực thấy như bị tạt chậu nước đá từ đầu tới chân, lạnh đến mức tim băng giá. Chu Thừa Vũ này, ta thế mà phí tâm tư đưa trở về, còn cam đoan chạm vào , có thể rằng, tôi có bằng lòng cho chạm vào chắc?

      Ông trời ơi, muốn quay về Hồ gia!

      Chưa kể Triệu biểu ca đối với xa lạ kia, người lạ, chỉ đến tiểu nguyên chủ ở Hồ gia cha thương mẹ kế xấu xa, đây ở xã hội đại lớn lên là đứa trẻ căn chính miêu hồng(21) tốt, ở đâu ra được năng lực đối phó?
      (21)根正苗红: căn chính miêu hồng
      [Theo cxgjdq] nó có nghĩa đen là rễ (nguồn gốc) chân chính cành lá khỏe mạnh. Nghĩa bóng: chỉ người từng kiên quyết/vững vàng trong chính trị. Theo nghĩa của Hồ Ngọc Nhu ở đây là: lớn lên là đứa trẻ có đạo đức tốt, lương thiện sao mà đối phó được phường gian ác như Tiết thị.

      Trạch đấu, chỉ nghĩ riêng hai chữ này thôi thấy lạnh run người.

      đọc tiểu thuyết và chỉ thích đọc ngọt sủng, đọc tiểu thuyết nhiều năm rồi ấy vậy mà vẫn nhìn thấu được chân lý trong trạch đấu. Nếu quay về Hồ gia thiệt, tam tiểu thư đầu óc xấu xa kia còn tìm cách lấy mạng của chắc? Xét cho cùng, chính là có sở trường dùng não vào việc “trạch đấu”.

      nhìn Chu Thừa Vũ, hỏi thử: "Vậy đại nhân, ngài… muốn cưới Tam muội muội sao?"

      Chu Thừa Vũ lạnh nhạt liếc cái, : "Mấy chuyện này nàng chớ quan tâm. Nếu ta điều tra nàng , ta chắc chắn đưa nàng toàn thân ngọc bích trở lại. để cho thanh danh nàng hư hại dù chút."

      Xét cho cùng, nàng cũng chỉ là đáng thương.

      Hồ Ngọc Nhu nghẹn họng được lời nào. Chu Thừa Vũ này, chỉ câu đem chặn hết mọi đường lui của lại!

      nên làm gì đây?

      Ban đầu còn muốn thuyết phục, ngộ nhỡ ta muốn đưa trở về Hồ gia để hoàn thành ước vọng tâm tư của , đem chuyện thanh danh ra. Chu Thừa Vũ là chính nhân quân tử, lấy rồi nên phải chịu trách nhiệm với là phải. Nhưng bây giờ ... nhưng ngay cả con đường này cũng chạy thông rồi.

      Tên Chu Thừa Vũ này, sao ta có chút nào nóng nảy nhỉ?

      Đây là Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển chơi xỏ với đấy!

      đường đường là huyện lệnh đại nhân, làm sao có thể để chuyện trôi qua nhàng bâng quơ như vậy? thích Hồ Ngọc Uyển, vậy , cưới Hồ Ngọc Nhu đây có gì tốt đâu chứ, Hồ Ngọc Nhu này lớn lên so sánh với Hồ Ngọc Uyển kia xinh đẹp hơn nhiều!

      Dù em trai của Tiết thị làm quan, nhưng cần phải sợ chút nào! là Tam gia của Uy Viễn hầu phủ, đại ca là Uy Viễn hầu, đại tẩu là công chúa điện hạ, chống lưng mạnh như vậy, ai dám đối phó với ?

      Nhìn vẻ mặt của Hồ Ngọc Nhu đổi màu liên tục, lòng Chu Thừa Vũ sinh ra nghi ngờ. Chẳng lẽ lời Hồ đại tiểu thư này có có giả?

      Nếu vậy, phải cho người đều tra thêm rồi.

      Y đứng lên muốn . "Ta còn có việc xử lý. Nàng tạm thời thích hợp lộ mặt. Nếu nàng thấy nhàm chán, gọi Tú Vân Tú Hương tới chuyện."

      Lần này ta , tra ra chuyện nào chuẩn* chuyện ấy, phải rồi sao?
      *ở đây là đúng ấy

      Còn Tú vân Tú Hương, có biết họ là ai đâu, lấy đâu ra chuyện để tám với họ chứ.

      Mắt thấy Chu Thừa Vũ đến cửa, Hồ Ngọc Nhu thốt ra cần nghĩ: "Đợi !"

      Chu Thừa Vũ dừng chân nhưng đầu quay lại.

      "Còn gì nữa?" Y nghiêng người hỏi.

      Hồ Ngọc Nhu dấy lên can đảm, dứt khoát da mặt cũng cần, "Còn!"

      tiếng có vang dội, làm Chu Thừa Vũ nghe được, lông mày kiềm chế nhảy lên.

      Vị Hồ đại tiểu thư này , đúng là .. thực là khác người.

      “Chuyện gì?” Y quay đầu lại nhìn.

      Hồ Ngọc Nhu ngênh đón, : "Tối hôm qua huynh trở lại phòng ngủ."

      sao?

      Chu Thừa Vũ tiếp lời.

      Hồ Ngọc Nhu tiếp tục: "Huynh còn lên giường."

      Sắc mặt Chu Thừa Vũ hơi đổi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, y nghĩ tới nhiều khả năng, nhưng y hoàn toàn ngờ tới Hồ gia gan to bằng trời, dám thay đổi tân nương. Vì thế, nếu là thê tử của y, cớ sao y thể lên giường để ngủ?

      Hồ Ngọc Nhu bỏ qua, lại nữa: "Còn có sáng nay, huynh ôm tôi, huynh còn ... còn ..." cố ý ra, cúi đầu nhìn xuống ngực mình.

      Chu Thừa Vũ chỉ cảm thấy trong đầu mình nổ “ầm” tiếng, ttiếp đó mặt y kìm được mà nóng rang lên, nhưng y cách nào phủ nhận được, chính chính xác xác là y có nhìn.

      Hồ Ngọc Nhu lặng lẽ ngẩng đầu, thấy Chu Thừa Vũ tránh ánh mắt của , trong lòng rốt cuộc cũng thở phào nhõm, may mà thông minh. Nghĩ nghĩ, thẳng thắn chăm thêm mồi lửa nữa. "Còn có, lúc xuất giá huynh cõng tôi, huynh ... ăn đậu hũ của tôi!"

      Chu Thừa Vũ y thấy mình nghe nổi nữa rồi, nghe tiếp, y trong miệng Hồ đại tiểu thư này thành tên đăng đồ tử (22). Thời niên thiếu là lúc y mới biết tuổi trẻ thích sắc đẹp y chưa hề bị ai mắng là đăng đồ tử, giờ y sắp đến tuổi gây dựng nghiệp (nhi lập chi niên), lại bị người ta mắng là tên đăng đồ tử ... y biết đâu để đòi lý lẽ cho mình đây?
      (22)Đăng đồ tử: râu xanh, đồ dê xòm

      Y cau mày, giọng bình tĩnh, trả lời: “Ta lúc nào ăn đậu hủ nàng rồi, nàng có ca ca, đệ đệ còn , ta cho rằng nàng là thê tử xuất giá của ta, cõng nàng ra ngoài chả phải là lẽ thường tình sao?"

      Thường tình chỗ nào, còn sờ đùi tôi nữa nhá!

      Mặc dù giờ nghĩ lại hình như y lúc đó rất chính quân nhân tử vì có ai nên ra tay cõng , nhưng vậy sao chứ, cũng đâu phải là thê tử của . Nếu quân tử cần tay, chính là ăn hậu hủ rồi, ăn đậu hủ nàng rồi, rồi phải phụ trách!

      Hồ Ngọc Nhu cúi đầu, lông mi dài hơi run rẩy, cơ thể phối hợp nội tâm tố cáo lời của Chu Thừa Vũ làm đau lòng nhường nào, hiểu sao nhưng vẫn cho mình uất ức:"Từ bé tới giờ, còn chưa có người đàn ông nào cõng tôi như vậy cả, cũng có người đàn ông nào ngủ chung giường với tôi, càng có người đàn ông nào ôm tôi, tôi ... trong sạch của tôi còn nữa rồi ... "

      ra cũng vô cùng tủi thân, dù sao hơn hai mươi hai năm qua chưa từng được chuyện đương, mãi đến lời hết trong sạch cũng biến mất luôn. Hồ Ngọc Nhu kìm được muốn cười rồi. Nếu đây là thời đại, mặc dù chưa có qua, nhưng mặc bikini bơi, vì thế chuyện này sao lại tính là mất trong sạch được.

      Gương mặt trắng nõn, hai vai gầy yếu mảnh mai, đầu cúi xuống thân hình nhàng run rẩy, lông mi dài giống như cánh bướm muốn vỗ cánh mà bay, như thể chẳng mấy chốc chúng bị nước mắt làm ướt.

      Chu Thừa Vũ nhìn thấy, bỗng cảm thấy dường như y gây ra tội lớn tài trời thể tha được.

      Y bất lực đưa tay vuốt vuốt mi tâm, hỏi: "Vậy nàng muốn sao đây?"

      Hồ Ngọc Nhu cũng nghĩ, nếu lúc này đem mọi chuyện ra liệu có tốt ?

      Dĩ nhiên là tốt, nếu giờ mà bắt ta chịu trách nhiệm, có vẻ như có phần háo hức quá vậy. Vết đỏ cổ còn chưa có biến mất, lòng dạ của người bình thường thể nào thay xoành xoạch như thế.

      Nghĩ nghĩ, Hồ Ngọc Nhu dứt khoát giơ tay lên bụm mặt, quay người chạy vào phòng bên trong.

      Chu Thừa Vũ sững sờ nhìn theo, ngược lại bị hành động liên tiếp làm cho mờ mịt. Nhưng khi y theo vào, bên trong truyền ra tiếng nức nở khe khẽ, cuối cùng y cũng hiểu. Vị Hồ đại tiểu thư này thực rất thích biểu ca thanh mai trúc mã, lần này bởi vì chính nàng, nàng cảm thấy mình mất trong sạch, còn xứng với biểu ca kia nữa.

      Chu Thừa Vũ trong lòng thở dài, đối với Hồ Ngọc Nhu sinh ra hai phần thương tiếc. Đồng thời, y tăng thêm hai phần chán ghét cho Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển. Xem ra, nếu tra ra những gì Hồ Ngọc Nhu , y phải tự mình tìm vị hôn phu kia của nàng, đem chuyện này giải thích ràng mới phải.

      Chu Thừa Vũ khỏi vì mình cười khổ, ràng mình là người bị hại vậy mà phải vì người khác suy tính nhiều như vậy. Y chắc sắp bị điên luôn rồi, làm huyệ lệnh chín năm có hơn, chỉ thấy rằng mình thân là huyện lệnh huyện Trường Châu, cho nên y phải che chở cho người người trong huyện.

      Bước ra phân phó cho hạ nhân đưa điểm tâm vào phòng , Chu Thừa Vũ vội vã tiến về phía trước.

      Mà Hồ gia ở phía bên kia cũng dùng điểm tâm vào lúc này. Bởi vì Tiết thị gả nữ nhi thương nhất, Hồ Lĩnh sợ bà đau buồn, nên ông đến phòng thiếp thất khác, vẫn ở lại chính phòng. Vì vậy, điểm tâm này tự nhiên ăn ở đây, đến giờ cơm, Tào di nương và Văn di nương dẫn thứ nữ Tứ tiểu thư Hồ Ngọc Tiên và thứ tử Nhị thiếu gia Hồ Nam cùng đến.

      Hồ Phỉ, trưởng tử Tiết thị sinh ra, cũng ở đây.

      Hồ Lĩnh hài lòng nhìn con cái bàn, nhưng khi ông lướt vào hai chỗ trống sắc mặt hơi dừng lại, tam nữ nhi xuất giá ngày hôm qua, trống chỗ là đúng. Còn trưởng nữ Hồ Ngọc Nhu thế nào mà lại đến dùng bữa?

      Hôm qua giở tính trẻ con cũng thôi . Hôm nay còn muốn đùa giỡn cái gì nữa?

      Ông vui quay qua hỏi Tiết thị: "Sao thế này, A Nhu bên kia lại kêu nha đầu sang tìm cớ gì nữa ?"

      Tim Tiết thị nhảy cái, nhưng khi ngẩng đầu sắc mặt bình tĩnh nhìn ra cái gì cả, "Cũng có, chẳng lẽ người vẫn còn thoải mái à?" Bà vẫy Lí ma ma lại, "Lí ma ma, bà tự mình qua đó chuyến xem thử. Này, nếu Đại tiểu thư người khỏe, trước hết cần phải vội qua đây báo lại ta, phải mời đại phu tới trước. "

      Lí ma ma vâng lời, gấp gáp .

      Hồ Lĩnh lại nặng đập xuống bàn, : " cần! Con nha đầu này, thực càng lớn lên ngày càng tùy hứng! Nó muốn ăn chúng ta cũng cần quan tâm đến nó, chính mình tự ăn càng tốt!"

      Lí ma ma dám trả lời, chỉ nhìn Tiết thị.

      Tiết thị đưa tay nhàng bóp vai Hồ Lĩnh, ôn nhu : "Lão gia, ông giận dỗi con trẻ làm gì. A Nhu nàng phải là đứa trẻ hồ đồ, ta nghĩ sợ là nàng thực thoải mái, nếu thế này , ta tự mình qua xem chút. "

      Nghe xong lời này, sắc mặt Hồ Lĩnh còn khó coi thêm hai phần, ném đũa xuống, cơm ông cũng ăn.

      , ta với nàng, trái lại ta muốn nhìn con nha đầu này làm cái gì!” Lời chưa dứt đứng dậy, bước vài bước ra khỏi chính phòng.

      Tiết thị thấy thế vội vàng đứng lên bắt kịp. Đào di nương, Văn di nương cùng Hồ Ngọc Tiên cũng theo sau, trái lại hai vị thiếu gia và Lí ma ma lưu lại.

      Dọc theo lối vào tới tiểu viện của Hồ Ngọc Nhu ở, thấy chỉ có bà tử ngáp ở cửa, trong viện vô cùng yên tĩnh, trong lòng Hồ Lĩnh có hơi bất mãn. Đây là trưởng nữ của ông, là Hồ đại tiểu thư con dòng chính, cho dù tính tình nàng có chút hồ đồ, nhưng Tiết thị là đương gia phu nhân, cũng được để nàng tùy hứng thế này, trong viện cũng nên sắp xếp nhiều hạ nhân mới phải.

      "A Nhu ở đây, lát nữa trở về nàng điều thêm hai người qua đây." Ông nghĩ xong, ngay lập tức phân phó cho Tiết thị, "Nếu nó từ chối, là ta phân phó, đường đường là đại tiểu thư, chỉ có ma ma với con nha đầu sao đủ?"

      Ông còn chưa biết chuyện Quản ma ma.

      Tiết thị có chút khó khăn gật đầu “được”.

      Môi Hồ Lĩnh giật giật, nghĩ cho cùng là do tính tình trưởng nữ quá mức, ngược lại tiện trách cứ lên người thê tử, cho nên ông gì cả, quăng tay áo rồi bước vội vào phòng.

      Cửa chính phòng bị đóng chặt, Hồ Lĩnh làm cha đương nhiên thể xông xáo vào, liếc Tiết thị ra hiệu tiến lên gõ cửa.

      Tiết thị tiến lên, cong ngón tay gõ cửa. "A Nhu, chưa dậy sao? Ta là phu nhân đây, ta và cha con cùng nhau đến thăm con đây."

      P/s: mẹ kế ác độc lên sàn ㄟ(≧◇≦)ㄏ
      Last edited: 28/7/18
      Tiểu Ly 1111, Ameri, noair34 others thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 10. Ta thích Chu đại nhân vì ngài ấy giữ mình trong sạch

      Nghe Tiết thị tự xưng là phu nhân, lông mày Hồ Lĩnh nhăn lại.

      Đứa trưởng nữ này thực khiến ông phát rầu, tính tình từ ít , dẫu gì Tiết thị là phu nhân đương gia hơn mười năm, nhưng chỉ tiếng mẫu thân cũng chịu gọi. Nhắc tới người vợ nguyên phối Giang thị mất sớm, sau đó Tiết thị vào cửa, biết là giống ai, biết được Tiết thị phải mẹ ruột, liền gây ra nhiều chuyện quái gở .

      Nghĩ đến mười mấy năm qua Tiết thị lòng vất vả, Hồ Linh sinh lòng thương tiếc.

      “A Nhu, mở cửa !” Ông vượt qua Tiết thị, gõ cửa ầm ầm, ngữ khí trầm trọng.

      Song, đáp lại ông là khoảng yên lặng.

      Tiếng gõ cửa liên tiếp mà có ai để ý,Hồ Lĩnh và Tiết thị nhìn nhau, trong mắt họ đều lộ vẻ kỳ lạ.

      " phải con bé bệnh quá nặng chứ?" Tiết thị nhìn quanh, lo lắng . "Hạ nhân biết đâu hết rồi. Lão xa, phá cửa , quay qua quay lại A Nhu có gì rồi sao!"

      Hồ Lĩnh cũng gấp, phất tay cho Tiết thị ra xa, bỗng nhấc chân đá lên cửa.

      Hồ gia giàu có, cánh cửa tự nhiên rắn chắc, Hồ Lĩnh đá chân liên hồi, cửa rốt cuộc cũng được đá văng ra.

      Tiết thị là người đầu tiên chạy vào, nhưng khi vào tới phòn trong, bà chợt hét lên: "A …"

      "Chuyện gì đó? A Nhu làm sao?" Hồ Lĩnh nghe thấy, lo được chân đau, vội lảo đảo chạy vào xem, thế nhưng ông nhìn thấy giường trong phòng là Hồ Ngọc Uyển bị dây thừng trói, hai mắt mông lung đẫm lệ, cũng hết hồn.

      "Tam tỷ!" Hồ Ngọc Tiên theo sau vào nhịn được hét to, "Hôm qua phải tỷ phải gả qua Chu gia sao? Tỷ, tỷ sao có thể ở phòng đại tỷ được chứ?" Nàng nhanh chóng nhìn hết phòng lượt, dám tin hỏi. Đại tỷ đâu? Đại tỷ đâu rồi? Chã lẽ đại tỷ …?"

      "A Uyển - A Uyển -" Tiết thị đột nhiên bật khóc, nhào lên cởi trói cho Hồ Ngọc Uyển.

      Hồ Lĩnh tỉnh táo lại, quay qua trừng mắt cảnh cáo Hồ Ngọc Tiên, sau đó quay lại phân phó hạ nhân phía sau Đào di nương, ", ra ngoài canh chừng, kêu người bảo vệ tiểu viện chặt, bất luận là ai cũng được phép vào!"

      Khăn trong miệng Hồ Ngọc Uyển được lấy ra, dây thừng trói nàng ta cũng được cởi bỏ, nàng ta lập tức nhào vào ngực Tiết thị khóc tức tưởi, khóc lóc sảng khoái.

      Mắt Tiết thị lộ vẻ đành lòng, bên vỗ lưng con bên : “A Uyển chớ khóc, chớ khóc, cho nương biết chuyện gì xảy ra thế này? Nương ở đây, con đừng sợ, mặc kệ chuyện gì nương đều làm chủ cho con! "

      Nghe lời thê tử chứ đựng kiên quyết, lòng Hồ Lĩnh nhảy lên cái, hiểu sao có chút chột dạ.

      Ơ... mà đúng .

      A Nhu thích cháu trai, hai đứa từ bé đính hôn, nhiều năm thế mà A Nhu và cháu trai hề xảy ra mộ chút mâu thuẫn nào. Ngay trước vài ngày biết được A Uyển phải xuất giá theo chồng, A Nhu có chút vui còn muốn gả qua Triệu gia sớm hơn dự liệu. Con bé sao có thể đoạt hôn của muội muội được chứ?

      Chắc chắn trong này có hiểu lầm!

      Chả lẽ A Nhu lớn lơn xinh đẹp, chẳng biết huyện lệnh dịp nào gặp được , lúc này mới ra tay giở trò đoạt A Nhu?

      “A Uyển ngoan, mau nín khóc, nghe lời của nương con, ra rốt cuộc đây là chuyện gì?" ông đè xuống đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cũng đưa tay vỗ lưng Hồ Ngọc Uyển, "Con phải nên gả tới Chu gia sao, sao giờ lại ở phòng đại tỷ vậy, đại tỷ con đâu rồi? "

      Hồ Ngọc Uyển ngẩng đầu, khuôn mặt nhắn trắng bệch, mắt khóc đỏ ửng, hoàn toàn là bộ dáng sợ hãi do bị dọa. Nàng khóc nức nở, : "Đại tỷ ...... đại tỷ …tỷ ấy …quá đáng, trước đêm xuất giá tỷ ấy tìm con trò chuyện, thế mà lại .....tỷ ấy hạ dược con, còn tỷ ấy mới là đích trưởng nữ Hồ gia, mối hôn tốt như thế muốn gả cũng là tỷ ấy gả, nào đến lượt con ... ô, ô, cha, nương, hai người phải làm chủ cho con! ”

      " thể nào!" Trước khi Hồ Lĩnh mở miệng, Tiết thị mực chắn chắn “Đại tỷ con thích Tịch Ngôn, chuyện này cả nhà dưới đều biết, nàng làm sao có thể cướp chuyện chung thân con được chứ?”

      Hồ Lĩnh thở ra, vội gật đầu theo, "Đúng đây, đại tỷ con với biểu ca con đính hôn từ bé, lẽ nào tỷ con có thể làm ra chuyện này. A Uyển con ngoan nghĩ kĩ lại, có phải là lý do khác, đại tỷ con chắc bị người ta ép chứ? "

      Nghe xong lời cha mẹ, cơ thể Hồ ngọc Uyển bắt đầu run lẩy rẩy.

      "Hai người đều tin ta, đều tin ta..." Nàng đột ngột đẩy tiết thị ra, vừa khóc vừa dùng sức đập đầu vào mép giường. "Đúng, chuyện này nên trách ta! Nếu ta phải thấy đại tỷ suốt ngày cứ khen biểu ca, ta cũng trước mặt tỷ ấy khen Chu đại nhân mấy lần, tỷ ấy cũng ...... hâm mộ ta, ghen tị ta, rồi làm ra những chuyện này. Chỉ là Chu đại nhân tốt như vậy, y thường ngày tuấn hơn biểu ca, học vấn cao hơn biểu ca. Bây giờ còn làm huyện lệnh huyện Trường Châu. Chu đại nhân tốt như thế, ta khen chút được sao? ”

      "Đại tỷ...... đại tỷ nàng đoạt chuyện chung thân của ta, hai người đau lòng cho ta chút nào, làm chủ cho ta, thực tế còn ...... còn giúp tỷ ấy chuyện, các người có phải còn muốn ta lừa gạt? Ta muốn sống nữa, cũng muốn sống. có Chu đại nhân, ta sống còn có ý nghĩa gì... ”

      Dứt lời, đầu hướng về bức tường đâm tới.

      "A Uyển -" Tiết thị vội lao tới chặn, nhưng bị đầu của Hồ Ngọc Uyển đập vào ngực, đâm vào khiến bà nhất thời thở nổi, đau tới nỗi mặt mũi trắng bệch.

      Hồ Lĩnh căng thẳng bước tới, tay kéo Tiết thị, tay giữ Hồ Ngọc Uyển. "Cha tin con, cha tin con! Con đừng làm rộn nữa, xem mẹ con bị con đụng thành dạng gì rồi!"

      Hồ Ngọc Uyển quay qua coi Tiết thị, bị dọa hết hồn: "Nương ơi, nương sao rồi?"

      Tiết thị lắc đầu, khó khăn : "Nương sao hết. A Uyên chớ sợ. Chuyện này nương nhất định làm làm chủ cho con!"

      muốn tin cũng tin được.

      Nhưng dù tin, vậy trước mắt nên làm sao mới được?

      Hồ Lĩnh nhìn mặt quyết liệt của thê tử, nhìn mặt tam nữ nhi nước mắt giàn giụa, trong lòng vô cùng loạn.

      Hôm nay là ngày thứ hai xuất giá rồi. Trưởng nữ gả qua bên kia có tin tức gì, e rằng còn trong trắng. Cho dù hai nữ nhi đổi lại, sợ là muội muội cũng chịu để trưởng nữ làm con dâu mình. Chả lẽ bắt ông đưa cả hai đứa con chính thất qua hết Chu gia à?

      Vậy bản thân ông là dạng người gì, bán con cầu vinh à?

      "Tam tỷ, trong phòng chỉ có mình tỷ, đại tỷ trói tỷ như thế nào sau đó lại ra ngoài ra sao, làm sao có thể khóa cửa ngược?" Hồ Ngọc Tiên im lặng quan sát lâu, lúc này đôt ngột lên tiếng.

      Lời này vừa ra, Hồ Ngọc Uyển sợ đến mức người run lẩy rẩy.

      Sắc mặt Tiết thị cũng hơi đổi.

      Hồ Lĩnh cũng buông thê tử ra, sau đó liếc nhìn tứ nữ nhi rồi kiểm tra cửa ra vào, tra xét xong lại thăm dò cửa sổ. Lúc này, Tiết thị thậm chí tức giận đến thể thở được, bà sao có thể sinh đứa con ngu ngốc như vậy, tự dưng khóa cửa lại làm gì biết!

      Bà nhéo Hồ Ngọc Uyển cái, lạnh lùng nhìn Văn di nương và Hồ Ngọc Tiên. Sau đó tới cửa sau phòng trong. Hồ Lĩnh còn ở bên ngoài, vì vậy bà kéo ra chốt cửa phòng trong trước mặt hai mẹ con này, đẩy cửa sau ra chút.

      Vừa lúc Hồ Lĩnh suy ngẫm cẩn thẩn hiểu ra, giận dữ vào phòng, Tiết thị liền đẩy cửa sau ra.

      "Lão gia!" Bà chỉ cửa sổ, gần như gấp gáp phân bua: "Lão gia, người đến đây xem này, cửa sau này mở.. có lẽ sau khi A Nhu , e là nha đầu của nàng đến làm!" , nước mắt bà ta càng rơi càng nhanh. "Lão gia, người phải vì hai mẹ con ta làm chủ mới được, A Nhu đoạt mối hôn của muội muội còn tính, còn muốn ép A Uyển chết đói đây mà."

      Nữ nhi xuất giá ba ngày mới về lại mặt, nếu trong ba ngày mà phát , tam nữ nhi e là bị bỏ đói ba ngày .

      Ba ngày mà ăn uống, sợ rằng phải chết đói .

      tức giận mặt Hồ Lĩnh phút chốc hóa đá.

      Muốn nhấc chân lên để kiểm tra cẩn thận, nhưng nhìn bộ dáng kia của Tiết thị, chân nhấc cỡ nào cũng nhấc lên.

      Hồ Ngọc Tiên còn kinh ngạc bởi Tiết thị lại có thể mở mắt dối cách đường hoàng như vậy, Văn di nương vội cầm chắc tay con , bỗng lên tiếng: “Lão gia à, chuyện này thiếp thân vốn nên xen vào, nhưng phu nhân là người lương thiện, đối xử với đại tiểu thư như con ruột. Chuyện đại tiểu thư hôm nay làm ra quả là có chút quá phận, nếu cho phu nhân và tam tiểu thư lời giải thích, khỏi ... khỏi khiến người ta lạnh tâm! ”

      Hồ Ngọc Tiên kinh hoàng, sao di nương có thể mở mắt dối như thế?

      Văn di nương nắm lấy tay nàng, mặt là vẻ cầu xin, cầu nàng vạn lần đừng mở miệng

      Hồ Lĩnh quay đầu nhìn qua, Hồ ngọc Tiên cuối cùng cũng cúi đầu xuống.

      Hồ Ngọc Uyển khóc to lên, "Cha à người sao có thể bất công đến vậy, ngày xưa cũng thôi , vậy mà hôm nay xảy ra chuyện này, người lại còn muốn tiếp tục thiên vị đại tỷ. Người nếu còn thiên vị đại tỷ nữa, ta liền chết cho người xem... "

      Mọi người đều như vậy, Hồ Lĩnh nào có tâm tư kiểm tra.

      Mỗi bước chân ông tựa như rót chì vào*, từ từ bước đến giường, lướt mắt khắp mọi người trong phòng vài lần, cuối cùng rơi người Tiết thị. "Ta ngờ a Nhu nó ..." Nó chỉ tính tình tốt, mà ngay cả tâm địa cũng xấu xa. "Chuyện tới nước này, nàng là nương A Uyển. Nàng xem làm sao bây giờ? Là đem hai đứa đó đổi lại? Hay là đưa A Uyển qua bên đó, xong để cho A Nhu ở đó làm thiếp à? "
      *tựa như rót chì vào: kiểu như nặng ngàn cân ý

      muốn đâu!

      Hồ Ngọc Uyển ngưng khóc, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn Tiết thị lắc lắc đầu.

      Tiết thị dường như choáng váng chốc lát, sau đó : "Nhưng nếu là thế, có nghĩa là cả hai đứa đều đưa qua Chu gia hết sao? Còn nữa, Chu đây nhân bên đó, biết có thái độ gì, phải chúng ta nên tới cửa chuyện cho ràng, nhìn ý ngài ấy sao?"

      Đề cập đến chuyện này mày ông càng cau chặt lại, Chu đại nhân là quan phụ mẫu của huyện, con mình gây ra chuyện thế này, nếu Chu đại nhân trách tội xuống, người đầu tiên muốn trách là trách đến đầu ông đâu.

      "Ta ra ngoài hỏi thăm chút tin tức". Ông thở dài.

      Hồ Ngọc Uyển nhịn rồi nhịn được, lớn tiếng : "Đại tỷ hôm qua gả đến Chu, giờ phút này cũng chả có tin gì truyền đến, sợ rằng sớm động phòng với Chu đại nhân rồi." Dừng chút, nàng có chút suy sụp , "Ta thích Chu đại nhân vì ngài ấy giữ mình trong sạch, bên người chưa bao giờ dính nữ nhân đàng hoàng. Nhưng nếu ngài ấy cùng đại tỷ ... ta thà chết, cũng gả!"

      P/s: đón xem Hồ Lĩnh giải quyết như thế nào?
      Tiểu Ly 1111, Ameri, noair37 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :