1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      2,690
      Chương 76. Vết ứ đỏ nổi bật làn da trắng mịn.


      Xe ngựa xốc nảy đột ngột chốc rồi dừng, Tô thị dựa vào vai Hồ Ngọc Nhu để ổn định cả người. Chỉ là thời khắc nguy cấp, vì lo lắng cho đứa bé, nàng ta những dựa hết cả người lên Hồ Ngọc Nhu mà còn như thể lấy hết sức bình sinh bóp lấy cánh tay Hồ Ngọc Nhu. Hồ Ngọc Nhu đau đến trắng mặt.


      Hồ Ngọc Nhu bảo vệ nàng ta, hoàn toàn do bản năng, nhưng tại, có chút hối tiếc trong lòng, người phụ nữ này ích kỷ đến quá đáng. thấy sao rồi, vội đẩy mạnh tay Tô thị ra. "Nhị đệ muội, ngươi bấm ta đau quá!"


      Gương mặt Tô thị vẫn vẻ hoảng hốt, như thể nghe thấy Hồ Ngọc Nhu gì. Sau đó nàng ta nới lỏng vai, bắt lấy cổ tay Hồ Ngọc Nhu, giọng run rẩy: “Đại tẩu, ta sợ muốn chết, sợ muốn chết! Đại tẩu, tẩu xem có chuyện gì xảy ra thế, ta, ta phải gặp đại phu, xem thử bụng ta có sao !"


      Miệng thế, nhưng nàng ta vẫn cầm cổ tay Hồ Ngọc Nhu với hết sức bình sinh.


      Hồ Ngọc Nhu sợ làm tổn thương em bé. dám dứt khoát đẩy ra. May mà lúc này, Chu Thừa Duệ lo lắng vọt vào. "A Tĩnh, A Tĩnh, nàng có sao ?"


      Thấy được Chu Thừa Duệ, Tô thị cuối cùng cũng buông tay Hồ Ngọc Nhu. Nàng ta khẽ chớp mắt, giọt nước long lanh trong mắt như chực rơi. "Phu quân, thiếp sợ muốn chết được, chẳng biết đứa bé có sao ..."


      Chu Thừa Duệ chạy tới, tay cầm tay nàng ta, tay khẽ xoa bụng: "Chớ sợ chớ sợ, con chắc chắn vẫn ổn. Chờ về nhà, ta mời đại phu liền." vừa vừa chuyển tầm mắt sang Hồ Ngọc Nhu, thấy Hồ Ngọc Nhu xoay cổ tay, cổ tay trắng như tuyết hằn vết đỏ ửng, ràng phải là do tự mình làm.


      Vậy, chỉ có khả năng.


      Chu Thừa Duệ nhìn xuống Tô thị hoảng sợ ôm chầm lấy . bất lực vỗ lưng nàng, rồi nhìn Hồ Ngọc Nhu với vẻ áy náy. "Đại tẩu, tẩu có sao ?"


      Nghe hỏi, Hồ Ngọc Nhu lập tức kéo tay áo che lại, mặt đổi sắc, lắc đầu bảo: " có gì, ngoài đó xảy ra chuyện gì thế?"


      " có gì, là tiểu nương bỗng nhiên xông ra đường, làm ngựa hoảng sợ." Chu Thừa Duệ đáp, buông Tô thị ra. "Nàng và đại tẩu vào xe ngồi , ta ra ngoài xem thử, có chuyện gì về nhà."


      Tô thị lắc đầu, hốt hoảng thốt lên: ", chàng phải ở lại với thiếp!" nàng ta dừng lại, rồi tiếp: "Bắt tiểu nương đó đến đây. Nếu bụng thiếp có chuyện, thiếp nhất định bỏ qua cho ta! "


      Nàng ta sợ muốn chết, giờ còn chưa thôi lo lắng, đứa bé này bao năm trời mới có được, nhỡ may, nhỡ may có chuyện, nàng ta có chết cũng yên lòng.


      Nàng ta ôm chặt Chu Thừa Duệ, : "Chẳng phải chàng vừa có gì à, vậy ở đây , đừng ." xong, nàng ta mới chợt nhớ còn có Hồ Ngọc Nhu xe, vội lời xin lỗi: "Đại tẩu, tẩu có thể ra xe ngựa phía sau ngồi ? Ta ...ta tạm thời dám động, mà bụng ta cũng hơi khó chịu."


      Hồ Ngọc Nhu tức muốn nhảy dựng lên, ghét nhất là hạng người hay diễn, đặc biệt là bây giờ, tức tột độ, nhưng vẫn cố nén lộ ra mặt.


      Chu Thừa Duệ cảm thấy làm vậy phải, xe ngựa này vốn là của Đại tẩu, xe ngựa của vợ chồng họ là xe phía sau. bèn : " cần đâu Đại tẩu, đệ ôm A Tĩnh đến xe sau là được."


      Hồ Ngọc Nhu định gật đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng la của thiếu nữ vang lên bênngoài, nhất là giọng này nghe quen lắm, hình như - giọng của Hồ Ngọc Tiên!


      sầm mặt, : "Ta nghe thấy giọng bên ngoài hơi quen, ta xem. Lát nữa về, ta chung xe với nương, đệ cứ ở đây với đệ muội ."


      Dứt lời, lập tức đứng dậy, xuống xe.


      Mã xe phu (người đánh xe ngựa)sợ đến mức quỳ xuống đất, thấy ra tới, vội vã dập đầu xin tha.


      Hồ Ngọc Nhu chẳng hơi đâu để ý ta, vội lao tới chỗ người hầu vây quanh tiểu nương, có bà vú già còn ngắt véo con bé. lạnh giọng quát lên: "Dừng tay! Các người làm gì thế?!"


      người hầu trong đó nghe thấy, quay đầu quát lại: "Đây là nhà bọn ta. Người ngoài tốt nhất đừng xen ... Đại, đại tiểu thư?" Đối phương thấy là Hồ Ngọc Nhu, vội nuốt lời vào cổ họng, và bận bịu kéo hai vú già khác.


      Ban nãy nghe có người đến, hai người nọ dừng tay, biết là Hồ Ngọc Nhu, họ liền sợ hãi, vội cách xa Hồ Ngọc Tiên vật vã dưới đất. vú già mập mạp vội thưa: "Thưa đại tiểu thư, là phu nhân dặn dò chúng tôi bắt Tứ tiểu thư lại, bất kể cách nào."


      Tiết thị chết tiệt này!


      Tiết Sĩ Văn ngã ngựa mà mụ ta vẫn chưa chịu an phận!


      Hồ Ngọc Nhu lạnh mặt đỡ Hồ Ngọc Tiên dậy. "Tứ muội muội, muội có thể đứng lên được chứ?"


      Từ gương mặt của Hồ Ngọc Tiên, ngoại trừ xanh xao, nhìn ra được điều gì, có xấu hổ, càng có nước mắt. Tuy nhiên, nhìn rất , mấy kẻ hầu này vừa ngắt vừa nhéo muội ấy, có lẽ là nội thương.


      "Được ạ." Hồ Ngọc Tiên gật đầu, như thế thấy được người thân nhất đời, bỗng chốc đỏ hoe đôi mắt, ngần ngận nước đáp. "Đại tỷ, cứu muội, cứu muội với..."


      Cho dù có chuyện gì chăng nữa, nhưng chỉ riêng chuyện Tiết thị bắt nạt Hồ Ngọc Tiên này thôi, Hồ Ngọc Nhu sao có thể đứng yên nhìn. nắm chặt tay muội ấy, : “ sao, có đại tỷ ở đây!”


      Thấy dáng vẻ Hồ Ngọc Nhu muốn làm chỗ dựa cho Hồ Ngọc Tiên, ba người hầu cẩn thận tiến lên hai bước, châm chước : “…Đại tiểu thư, chuyện này liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi nghe phu nhân căn dặn. Bằng , chúng tôi, chúng tôi sao dám làm vậy với Tứ tiểu thư…”


      Phải , bọn họ nhắc nhở Hồ Ngọc Nhu.


      Tiết thị là mẫu thân của Hồ Ngọc Tiên. Nếu bà ta tìm đến cửa, tùy ý bịa đặt Hồ Ngọc Tiên phạm lỗi gì đó, đều có lý do xử lý muội ấy cả. Bà ta cũng là mẹ danh nghĩa của , thể nào chống đối trực diện, nhưng, nhưng Hồ Lĩnh kia đáng nương tựa!


      Hồ Ngọc Nhu quyết tâm, trước trừng trị ba kẻ chó cậy mặt chủ trước rồi tính. cười khẩy: "Các ngươi thân là gia nhân, mà dám làm nhục chủ tử, ta thấy . Các người bảo do phu nhân các người dặn dò, được thôi, ta gặp phu nhân các ngươi đối chứng!"


      xong, dìu Hồ Ngọc Tiên .


      Mã xa phu thấy thế là biết phu nhân trách ta, bèn an lòng thầm nhủ cứ tiếp tục lên đường là được. Hồ Ngọc Nhu dìu Hồ Ngọc Tiên đến xe sau, vừa hay bắt gặp Chu lão phu nhân được đỡ xuống. "Nhu Nhu, đây là Tứ muội của con mà. Có chuyện gì thế này?" Chu lão phu nhân tốt bụng, thấy Hồ Ngọc Tiên thế này, bèn hỏi.


      Hồ Ngọc Tiên hành lễ, rồi tránh sang bên.


      Vì hôm nay ra ngoài mang theo người nên Hồ Ngọc Nhu bảo tiểu nha đầu đỡ Chu lão phu nhân sang đỡ Hồ Ngọc Tiên, còn mình sang dìu bà lên xe. “Len xe rồi con nương nghe, Nhị đệ muội sao ạ, bên đó có nhị đệ ở cùng rồi, con sang đây ở với nương.”


      Chu lão phu nhân nghe vậy, thuận thế lên xe.


      Ngồi trong xe ngựa Chu gia, Hồ Ngọc Tiênnghẹn ngào kể lại mọi chuyện. Đúng như Hồ Ngọc Nhu đoán, Tiết thị kiếm chuyện với Hồ Ngọc Tiên là , Hồ Ngọc Tiên nhịn rồi lại nhịn, nhịn mãi đến lúc nghe Tiết Sĩ Văn rơi đài, lại thêm kể từ hôm hôn lễ bất thành, Hồ Ngọc Uyển ru rú im hơi lặng tiếng nên bà ta cứ tìm nàng cãi nhau, nhìn nàng chỗ nào cũng vừa mắt.


      Lại đúng ngay thời cơ Hồ Lĩnh đến Phủ Thànhtìm hiểu tình hình, trong nhà phu nhân- bà ta là người lớn nhất. chỉ riêng Hồ Ngọc Tiên bị dạy dỗ, mà Đào di nương chỉ có đứa con xuất giá, ngày chẳng mấy câu cũng bị dạy dỗ. Bà ta giờ cứ như mụ điên, gặp ai cũng lăn lộn giày vò, ngoại trừ con ruột của mình ra.


      Chu lão phu nhân nghe mà lòng kìm được: " là đáng thương. Hồ tam tiểu thư đến giờ năng gì, bà ấy làm mẹ đau buồn là chuyện thường tình. Hồ Tứ tiểu thư, nên thông cảm hơn cho mẫu thân , chớ nên chống lại bà ấy."


      Hồ Ngọc Nhu sớm hết nổi với Chu lão phu nhân, nghe bà ấy mà như nghe là được. Sau đó, chớp mắt ra hiệu với Hồ Ngọc Tiên, rồi bảo: "Vừa rồi tỷ thấy mấy người họ vừa đánh vừa nhéo muội. Muội ổn , bị thương chỗ nào rồi, có chỗ nào nặng ?” Con bị thương để đại phu xem hay lắm nên Hồ Ngọc Nhu tiếp:" Muội về với tỷ, tỷ mời y nữ đến xem cho muội."


      Hồ Ngọc Tiên liếc vội sang Chu lão phu nhân, sợ bà ấy đổ lỗi lên đầu Hồ Ngọc Nhu, bèn vội đáp: "Có ạ, hôm qua muội bị quất mười mấy rôi lên lưng. Còn tay nữa, đây này…” rồi, nàng ấy vén tay áo cho Hồ Ngọc Nhu nhìn, cánh tay trắng nõn đầy rẫyvết roi đỏ sẫm, và những bầm xanh tím do ngón tay ngắt véo.


      chờ Hồ Ngọc Nhu lên tiếng, Chu lão phu nhân giật mình thốt lên, "Ôi trời, sao, sao lại ... sao lại bị thương đến nông nỗi này!" rồi bà giơ tay cẩn thận sờ đến tay Hồ Ngọc Tiên, bà càng nhìn càng đỏ hoe khóe mắt: "Kế mẫu của , sao có thể tàn nhẫn thế này, nữ nhi bà ta là con, cũng là ... như thế, di nương của ắt đau lòng biết bao!"


      Chắc bà ấy thương cảm nhân sinh nhấp nhô, lại bắt đầu lau nước mắt.


      Còn mặt Hồ Ngọc Tiên có vẻ mất tự nhiên, nhưng gì, chỉ cúi đầu xuống.


      Về Chu gia, Hồ Ngọc Nhu đâu lo chuyện Tô thị, đưa Hồ Ngọc Tiên về phòng, bên phái người mời nữ y đến, bên gọi Quản ma ma và A Quỳnh đến kiểm tra thương thế cho muội ấy, còn mình đến thư phòng tìm Chu Thừa Vũ.


      Chu Thừa Vũ vừa nhận thư từ Kinh Thành, do đích thân Thái tử điện hạ viết.


      Thái tử điện hạ là đích trưởng của Hoàng Thượng, được sắc phong từ tám năm trước. Dòng dõi của Hoàng thượng đông đúc, ngoại trừ thứ tử mấy năm trước mưu hại thành chỉ còn mỗi đứa con vừa độ tuổi là Thái tử.. nhưng tám năm trôi qua, dưới gối vua lại thêm vài hoàng tử, tuổi họ tuy , Hoàng Thượng tuy có lòng thay vị trí Thái tử nhưng ngài ấy cũng có ý ngăn cản tâm tư bành trướng của mẹ đẻ và nhà ngoại bọn họ.


      Đổng tri phủxuất thân từ nhà giàu có, có danh vọng, trong nhà ông ta có đứa cháu sinh hoàng tử cho Hoàng Thượng, phong Phi. Bấy giờ, Đổng gia nhảy nhót hết sức lợi hại, tới việc làm Thái Tử ăn thiệt, chỉ mỗi việc gây ra sai lầm cũng khá có bản lĩnh rồi.


      Cuốn sổ con mà Chu Thừa Vũ gửi đến, phải quá cần thiết với Thái Tử, nên vị Thái Tử này quyết định đích thân đến đây xử chuyện. Bức mật thư này gửi đến để dặn dò Chu Thừa Vũ, năm ngày sau chàng chạy đến Phủ Thành để tiếp sức cho y.


      Thấy Hồ Ngọc Nhu đến, chàng đặt bức thư sang bên. Nghe xong lời tâm của nàng, chàng nghĩ cả nhà họ Hồ chỉ có Hồ Ngọc Tiên là chân thành với Nhu Nhu, mà ai cả đường , nên cũng hơi tức giận.


      "Theo luật của triều Đại Lương, đánh mắng chủ, phạt ít nhất là 30 trượng. Nếu tình hình nghiêm trọng, trượng 100 cái, nếu người chưa chết, phạt lưu đày." Chàng , "Nàng bảo Lô Quảng mang sai dịch bắt người!"


      Thương tích Hồ Ngọc nghiêm trọng lắm, nhưng gia nhân dám làm như vậy với chủ, phạt 40 đại bản hoàn toàn có vấn đề gì. Chỉ là Lô Quảng ... nghi ngờ năng lực làm việc của ta.


      ngập ngừng: " ta, liệu được vậy? Di nương và đệ đệ của Tứ muội còn bên đó, nếu ..."


      Chu Thừa Vũ mỉm cười và : "Nàng cứ yên tâm, những chuyện này, ta hồ đồ." Chàng ngẫm nghĩ, nắm tay Hồ Ngọc Nhu. "Vầy , nàng có gì căn dặn, , ta thay nàng phân phó ..”. Chàng , bỗng phát nhíu mày, như mới hít vào hơi, chàng bỗng biến sắc, kéo tay áo lên.


      Vết ứ đỏ nổi bật làn da trắng mịn.


      Trong phút chốc, ánh mắt chàng ta sắc lẹm, “Ai làm?”


      Hồ Ngọc Nhu có ý gạt chàng ta. " đường về, Tứ muội đột nhiên băng ra đương, làm ngựa giật mình. Lúc đó, Nhị đệ muội sợ hãi, nên cầm tay hơi chặt."


      Lại là Tô thị!


      Nhìn thấy vết ứ đỏ sẫm, Chu Thừa Vũ nghĩ nên ở riêng càng sớm càng tốt!


      Có lẽ là đổi góc nhìn, nên chàng chẳng thể nào hiểu nỗi, có thể sợ đến mức nào mà hành hạ Nhu Nhu trong vô thức đến vậy! Chàng : " yên lành, sao ta lại chạy đến chỗ nàng, nhị đệ ở đâu?"


      Hồ Ngọc Nhu đáp: " tới mới nhớ, có chuyện này lạ lắm,hôm nay tự dưng Nhị đệ muội đến tìm thiếp, bảo thiếp còn , cần gấp gáp sinh con, trước tiên nên điều dưỡng tốt thân mình. Đây là lần thứ hai đến chuyện này rồi. Lần này, biểu cảm của ta có gì đó ổn…" đến đây, Hồ Ngọc Nhu mạnh dạn theo suy đoán. “ , có lẽ chàng cho là thiếp lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng thiếp thấy trong đây có chuyện gì đó tuyệt đơn giản. Thiếp lo là liệu cơ thể hai ta có vấn đề gì hay , mà vấn đề này, là từ tay ta…Dù sao, thiếp nghĩ nên cho gọi đại phu đến xem là tốt nhất."


      Chu Thừa Vũ nhìn sâu vào Hồ Ngọc Nhu.


      Chàng muốn tin, nhưng chợt nhớ lại ánh mắt Tô thị nhìn Hồ Ngọc Nhu mà chàng vô tình bắt gặp và những việc mà Tô thị làm khó dễ dạo gần đây. Chàng sợ lỡ đâu là thế , nêngật đầu, “Được!”

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chắc ra riêng sớm thôi. Thế chu lão phu nhân ở với con trai lớn nhỉ?

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Thiệt là ghét con mẹ Tô Thị thích diễn, làm lố như vậy? Lỡ may mẻ có bị váng đầu, xây xát chắc tính bắt bé Tiên chịu tội đây mà, đúng là lòng dạ ác độc

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      2,690
      Chương 77. Hồ Ngọc Tiên há miệng, khóc hu hu rất dữ dội.


      Giao việc cho Lô Quảng đến Hồ gia bắt người xong, Chu Thừa Vũ cho người mời Ngô đại phu đến.


      ra, Ngô đại phu sớm đến Chu gia, chỉ là ông ở bên nhị phòng, cẩn thận bắt mạch cho Tô thị được lúc. Khuôn mặt Ngô đại phu rất nghiêm túc. “Nhị phu nhân chớ lo, tuy hôm nay ngài bị hoảng sợ, nhưng động thai khí. Lát nữa, lão phu kê toa thuốc an thai cho ngài. Chỉ có điều…”


      "Chỉ có điều gì?" Tô thị lo lắng hỏi.


      Ngô đại phu nhíu mày, dường như việc này làm ông bất ngờ, im lặng lúc rồi bảo: “Xin Nhị phu nhân mời đại phu khác đến xem thử, lão phu có cảm giác cái thai này của phu nhân được bình thường. Cũng có lẽ do lão phu học y kém cỏi, nhìn ra được chỗ bình thường.”


      Đứa bé bình thường?


      Sắc mặt cả Tô thị và Chu Thừa Duệ thay đổi cùng lúc.


      Chu Thừa Duệ vội hỏi: "Là sao vậy Ngô đại phu, đứa trẻ khỏe mạnh sao? Hay là trong bụng ổn?"


      Tô thị tiếp lời: "Đúng vậy Ngô đại phu, ruốt cuộc xảy ra chuyện gì thế, ông đừng thừa nước đục thả câu nữa, thẳng ra !"


      Ngô đại phu nghĩ mình bản lĩnh kém cỏi , phải ông muốn , nhưng ông có biết vấn đề ở chỗ nào đâu mà . Ông thận trọng : "Cơ thể Nhị phu nhân và đứa bé sao cả, nhưng từ mạch tượng của Nhị phu nhân, lão phu phát giác ra đứa bé có chút đúng, nhưng lão phu thực biết vấn đề nằm ở đâu. Hành y bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu lão phu gặp phải tình huống này, nhất thời chẳng biết là tốt hay xấu."


      gì thế này!


      Ngô đại phu là đại phu giỏi nhất huyện Trường Châu. Ông ta nhìn ra, mấy đại phu khác có thể nhìn ra hay sao?


      Tô thị thầm bực bội, hận thể lên Kinh Thành ngay tức khắc. Kinh Thành dưới chân Thiên Tử, mọi thứ đều là nhất, miễn là có quyền có tiền, đại phu có giỏi tới đâu cũng có thể mời đến được.


      Ngô đại phu rồi, nàng ta phàn nàn với Chu Thừa Duệ hồi, vì nàng được Tạ Kiều đáp ứng, nên giờ chỉ còn mỗi quan sát thái độ của Chu Thừa Duệ.

      Chu Thừa Duệ thực thấy Tô thị đúng lắm. nhíu mày, : " phải Hàn đại phu gì đó của Đại đường tẩu mang tới chẳng bắt ra gì sao? Hình như ông ấy đâu gì đâu?"


      Lời này trấn an lòng Tô thị trong phút chốc.


      Hàn đại phu xuất thân từ dòng dõi thái y nhiều đời Hàn gia. Mặc dù ông ta chưa vào Thái y viện, nhưng y thuật thua kém Thái y viện là bao. Ông ta gì, có lẽ là Ngô đại phu chẩn nhầm chừng. cho cùng, Ngô đại phu giỏi đến đâu cũng vỏn vẹn trong huyện Trường Châu bé, vẫn sánh bằng với Kinh Thành.


      Nàng ta gật đầu, khẽ xoa bụng: "Nhưng phu quân à, nếu có thể, chúng ta thực nên quay lại Kinh Thành. Kinh Thành ..."


      chờ nàng ta xong, Chu Thừa Duệ ngắt lời nàng ta bằng nụ cười. "Được rồi, nàng yên tâm . Ta kiếm đủ quân công, tất trở về Kinh Thành." Rồi cũng sờ vào bụng, trông rất dịu dàng. "Dù vì chúng ta, cũng phải vì con cái mà suy nghĩ."


      Tô thị thở phào nhõm, mỉm cười. Xong xuôi việc này, nàng ta chợt nhớ đến chuyện khác. "Khi nãy mơ màng, thiếp dường nghe được người làm ngựa chúng ta hoảng sợ, suýt nữa thiếp có chuyện, là Hồ tứ tiểu thư?"


      Chu Thừa Duệ : "Ờm. Đừng lo lắng mấy chuyện này nữa. Người được Đại tẩu mang rồi. Điều quan trọng nhất lúc này là chăm sóc cho nàng, chuyện khác đừng lo nghĩ nữa."


      Chu Thừa Duệ vậy, Tô thị chỉ có thể gật đầu. Nhưng nàng ta lại còn thầm khó chịu. Nếu người khác nàng ta dạy dỗ nên thân, nhưng là Hồ tứ tiểu thư, xét về tình về lý, nàng ta chỉ có thể bỏ qua.


      Lần này, là do nàng ta phước lớn mạng lớn, nhưng còn ngộ nhỡ?


      Ngộ nhỡ, thế muộn rồi, tất cả đều muộn rồi!


      Nàng ta lòng suy nghĩ vì Hồ Ngọc Nhu, mới đến chuyện, người ta biết tốt xấu cám ơn thôi đây, vậy mà xém hại đến con mình.


      Tô thị quyết định, nàng ta thèm lo nữa!


      ·


      Trong thư phòng của Chu Thừa Vũ, Ngô đại phu bắt mạch đủ canh giờ, đến cùng vẫn lắc đầu. "Chu đại nhân, Chu phu nhân, cả hai người đều có vấn đề gì. Có điều, thân thể Chu phu nhân được điều dưỡng tốt hơn lão phu nghĩ nhiều lắm, có thể mang thai sinh con. Miễn là từ lúc mang thai có lão phu xem, chắc chắc chút nguy hiểm."


      Mặc dù cơ thể tiểu nguyên chủ ban đầu hơi yếu, nhưng có Quản ma ma xem như con chăm sóc, còn có người cha Hồ Lĩnh bày vẻ quan tâm ngoài mặt nên căn bản chẳng có bệnh căn gì. Sau khi đến Chu gia khỏi , thuốc bổ tràn đầy, lại thêm có thói quen vận động thể thao, nên mạnh khỏe có gì phải ngạc nhiên.


      Tiễn Ngô đại phu rồi, Hồ Ngọc Nhu mà có chút xấu hổ. "Có vẻ như thiếp lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."


      Chu Thừa Vũ nhàng sờ tóc , khẽ: " sao, lòng hại người được có nhưng lòng phòng người ắt thể thiếu. Đừng cái khác, chỉ việc Nhị đệ muội đối xử với nàng ra sao. Ta thấy ràng." Nhìn xuống cổ tay Hồ Ngọc Nhu, nửa ngày trôi qua mà vết ứ đỏ vẫn còn ràng. Chàng thương tiếc chạm vào, thầm: “Ta nhận được mật thư của Thái tử điện hạ, có lẽ nhanh thôi chúng ta vào Kinh. Đến Kinh Thành, ta tìm cách cùng Nhị đệ tách ra."


      Thực tế, chàng có phần sợ hãi. May mắn thay, cơ thể cả hai có vấn đề gì. Nếu có vấn đề , có lẽ quá muộn. Nhiều năm rồi, Tô thị ít nhiều hiểu được thói quen ăn uống và tính cách của chàng, nên chàng dám mạo hiểm. Dù cho Tô thị lòng với Nhị đệ, lòng tuy tốt, nhưng chàng vẫn nên cho đứa em duy nhất của mình biết bộ mặt của ta.


      Nhân phẩm của ta tốt, ai chắc được hôm nay ta đối tốt với ngươi, là do thích ngươi. Còn ngày mai, ta thích ngươi nữa, thế nào, lẽ nào ra tay tàn nhẫn với ngươi?


      Chàng chỉ có duy nhất đứa em.


      Nên dù cho người ta có coi chàng như ấm đầu phá hủy tình cảm vợ chồng của đệ ấy, chàng cũng tình nguyện làm kẻ ác.


      " phải người ta bảo cha mẹ vẫn còn, được ở riêng sao?" Hồ Ng

      ọc Nhu hơi lo lắng.


      Chu Thừa Vũ gật đầu và : ", chỉ là tách ra, ở riêng, nhà ở Kinh Thành lớn. Tương lai chúng ta có con, bên Nhị phòng cũng có đứa bé, ở đủ. Đến thời điểm nào đó cũng phải mua thêm chỗ bên cạnh, hoặc chuyển chỗ mới, chẳng bằng tách ra ngay từ đầu."


      Có lẽ là do những nhập nhằng khi trước, dù cho Tô thị chưa làm tổn thương , thậm chí có lẽ lần này đơn thuần có ý tốt, nhưng Hồ Ngọc Nhu vẫn thích Tô thị như cũ. Xoay cổ tay, nghĩ thầm rằng nếu ngày sau có liên quan gì Tô thị nữa, tất nhiên gì bằng.


      Chu Thừa Vũ thả Hồ Ngọc Nhu về tụ tập với Hồ Ngọc Tiên ngay, mà gọi người mang thuốc mỡ đến, giúp bôi thuốc, dặn dò hồi, báo lại mấy ngày sau đến Phủ Thành tiếp ứng Thái Tử. Xong xuôi hết mới thả về.


      Khi Hồ Ngọc Nhu trở lại, Hồ Ngọc Tiên tắm rửa và thay quần áo. Nữ y kiểm tra, A Quỳnh cũng ở trong nội thất. đóng cửa và gọi Quản ma ma vào tịnh phòng.


      vừa cởi áo ra, để lộ bờ vai có vết đỏ nghiêm trọng hơn hẳn cổ tay, Quản ma ma tức thốt lên: "Phu nhân, đây là bị gì, sao thảnh ra thế này?"


      Ban nãy ở thư phòng, Hồ Ngọc Nhu dám để Chu Thừa Vũ nhìn thấy, sợ rằng chàng ta đau lòng, càng sợ hơn… chỉ vì chuyện nhặt này mà tìm Tô thị hoặc Chu Thừa Duệ.


      Song, đối mặt với Quản ma ma lại khác, Hồ Ngọc Nhu lạnh lùng : "Lúc Tứ muội băng ra đường, ngựa bị hoảng, Tô thị sợ đến mức bấm con thế đó. Bôi thuốc cho con ma ma, đau chết con mất.”


      Quản ma ma bôi thuốc cho , dường như muốn gì khuyên . Giả dụ như tiểu thư thân là Đại tẩu, em dâu có thai, nếu chỉ vì việc này làm lớn chuyện e là hay. Nhưng bà nhìn thấy vết bầm thế này, đau lòng thắng lý trí, dẫu biết nên mở miệng khuyên lơn, nhưng miệng vẫn thốt nên lời.


      Cuối cùng, bà chỉ có thể thở dài, laí sang chuyện thương thế của Hồ Ngọc Tiên. " cánh tay, lưng, thậm chí hai đùi, chằng chịt vết sẹo roi và dấu cấu véo. Con xem, phu nhân bà ta cũng là, Tam tiểu thư mất tích có can hệ gì với Tứ tiểu thư chứ? Ma ma mới tin, Tứ tiểu thư mà dám mở miệng cười nỗi đau của người khác trong lúc nước sôi lửa bổng này, bà ta đúng ác độc, chuyện gì cũng dám làm, ác ai bằng."


      Hồ Ngọc Nhu cũng tin.


      Chưa kể từng khuyên Hồ Ngọc Tiên, Hồ Ngọc Tiên cũng bày tỏ lòng vâng lời, dù sao Hồ Ngọc Uyển mất tích cũng ảnh hưởng xấu đến thanh danh chúng nữ nhi Hồ gia, sao Hồ Ngọc Tiên có thể cười nổi chứ.


      Bởi vậy mới , đều do Tiết thị giận chó đánh mèo mà ra.


      Mặc xong quần áo, Hồ Ngọc Nhu đến gặp Hồ Ngọc Tiên, người muội ấy cũng bôi thuốc xong, nữ y theo Quan ma ma xuống. ngồi xuống mép giường. "Muội yên lòng ở đây, tỷ lại với Đại tỷ phu rồi, ba kẻ hầu kia bắt nạt muội, chẳng ai trốn thoát được. Về phần Tiết thị, bà ta càng thể chạy thoát. Tuy ngoài mặt bắt được bà ta, nhưng giờ Tiết Sĩ Văn ngã, hơn nữa chuyện của muội, chờ cha về, tỷ và muội về đó, phải chấm dứt mọi chuyện!"


      ràng, Hồ Ngọc Tiên quá hiểu nhân phẩm Hồ Lĩnh. Nghe Hồ Ngọc Nhu xong, cuối cùng mặt cũng lộ ý cười. “Đúng, đúng, tháng ngày như vậy sắp kết thúc rồi!” Song, nàng dừng lại, nàng tiếp: “Muội vốn còn lo lắng mình Hồ Ngọc Uyển ra ngoài, sợ tỷ ta phải nguy hiểm, nhưng giờ muội còn vui vẻ vì tỷ ta ra ngoài mang não như vậy, nhìn Tiết thị đau khổ hãi hùng mà hả dạ vô cùng!”


      Hồ Ngọc Nhu thở dài, khẽ xoa đầu muội ấy, hơi bận tâm : "Tỷ biết cha chừng nào trở về. Tỷ khá lo lắng cho di nương và A Nam của muội. Hay là thế này, tỷ cho Quản ma ma đón di nương và A Nam đến khách điếm ở vài ngày, thế nào?"


      Hồ Ngọc Tiên vốn thoải mái cả người, nhưng nghe thế, nàng cứng người, cười khổ.


      Ấp úng được lúc. Nàng ta mới lắc đầu. "Đại tỷ, nếu, nếu muội với tỷ, tỷ đừng lo cho bọn họ ... tỷ có thấy muội quá máu lạnh hay ?"


      Thấy bộ dạng dở sống dở chết này của muội ấy, Hồ Ngọc Nhu thấy mà xót xa. Hồ Ngọc Nhu chỉ là chị cùng cha khác mẹ mà muội ấy còn lo toan quan tâm tất bật, sao có thể bỏ mặc mẹ ruột em ruột. Trừ khi ... trừ muội ấy bị họ làm tổn thương, tổn thương sâu sắc.


      ", muội chắc chắn có lý do của mình." Hồ Ngọc Nhu bất giác dịu dàng dàng hơn. "Vậy, muội kể cho tỷ nghe , xảy ra chuyện gì?"


      Hồ Ngọc Tiên há miệng, khóc hu hu rất dữ dội.


      Nàng ôm lấy cánh tay Hồ Ngọc Tiê mà khóc, nghẹn ngào : "Tỷ, tỷ biết , lúc Tiết thị giận chó đánh mèo đánh muội mắng muội hành hạ muội, ra muội nghĩ cầu cứu tỷ, muội cũng làm thế, bảo nha đầu kêu cứu tỷ. Vậy mà, ngờ..... ngờ di nương lại chặn người lại, sau đó bí mật đến gặp muội, bảo nào là: Muội cố chống đỡ, nếu muội ở trước chịu trận Tiết thị lôi A Nam ra. Bà ấy ... muội là tỷ tỷ, nên bảo vệ A Nam, nhưng tại sao cơ chứ, muội cũng là nữ nhi bà ấy kia mà, sao bà có thể đối với muội như vậy ... "


      Hồ Ngọc Nhu cũng biết gì.


      Con bé này chỉ mới mười bốn tuổi, suy cho cùng chỉ là , sao chịu nổi cách đối xử của mẹ ruột như thế? Văn di nương cũng làm người ta cạn lời, coi như bà thiên vị con trai, được thôi, sao bà ta đứng ra hứng đạn bảo vệ hai đứa con mình, mà bắt con mình ra chịu đòn, lấy danh nghĩa “tỷ tỷ”?


      " sao rồi, Ngọc Tiên, qua rồi." Hồ Ngọc Tiên ôm bé vào lòng, kiên quyết , "Muội còn có Đại tỷ ở đây, sau này đừng về nhà nữa, ở lại đây, có đại tỷ bảo bọc cho muội, bảo bọc muội cả đời!"


      Hồ Ngọc Tiên sững sờ, rồi ôm chầm lấy , khóc to hơn.


      P/s: Đọc tới khúc Văn di nương này, tức chết mất thôi. (╬ ̄皿  ̄)

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mẹ ruột mà còn trọng nam khinh nữ, huống hồ gì mẹ ghẻ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :