1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      @Mengontinh tôi bảo drop đâu, ý là đừng ai tôi drop chỉ là tôi có gắng tuần 2 chương thôi, nếu rảnh thêm (mà chắc có rồi :v )với nhắc đừng ai đóng hộ ebook cả
      levuongMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hết hồn con chim yến nhá, cảm ơn bạn, hee

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      @Nhitocngan 1 tuần 2 chương năng suất rồi nàng.đợt trước tớ lê lếch mãi mới 1 tuần 1 chương thôi..cần làm pic hú tớ nhé!
      Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      [2]


      Bà ta chần chừ, nhưng nghĩ đến nếu em trai bà cứ thế toi , ngày tháng sau này của bà cũng tong, vì vậy cắn răng quyết định. Bà ta : "A Nhu, của hồi môn năm đó mẹ con gả đến, vì lúc con xuất giá quá vội vàng nên kịp cho con. Con ... con giúp ta hỏi thăm xem ai có thể cứu người, ta liền đưa lại cho con số của hồi môn ấy."


      Của hồi môn của Giang thị, những thứ đó vốn nên thuộc về tiểu nguyên chủ.


      Mà Hồ Lĩnh có thể phất lên, tất cả đều dựa số của hồi môn của Giang thị. Sau ngần ấy năm trôi qua, liệu chúng còn lại được bao nhiêu? Nếu thực còn, đương nhiên phải trả lại cho tiểu nguyên chủ nửa!


      Nhưng Hồ Ngọc Nhu phải tiểu nguyên chủ, dĩ nhiên muốn đồ của bé. lắc đầu từ chối. " cần, số của hồi môn đó biết giờ còn lại bao nhiêu. Mẹ ta nằm trong lòng đất nhìn là được. Bây giờ mà ta lấy lại nó, ngược lại khiến bà thể nhìn chằm chằm vào kẻ thù, là làm đúng."


      Gương mặt Tiết thị bất chợt trắng bệch, mặc dù bà ta biết Hồ Ngọc Nhu cố tình hù dọa mình, nhưng biết tại sao, bà ta chợt nhớ lại cảnh Giang thị gần như bị bà ta và Hồ Lĩnh làm cho tức chết, liền cảm giác như quanh người như có luồng gió lạnh thổi qua, khiến bà khỏi rùng mình.


      chờ bà ta đáp lại, Hồ Ngọc Nhu căn dặn Quản ma ma: "Ma ma, tiễn khách!"


      Trêm thần sắc Quản ma ma có vẻ ngập ngừng. Bà cho là Hồ Ngọc Nhu nên lấy lại của hồi môn của Giang thị, đồ của Giang thị vốn nên là của con bà. Song, thái độ của Hồ Ngọc Nhu rất kiên định, bà tiện gì, bèn bước lên kéo Tiết thị.


      Tiết thị chậm chạp, giờ bà ta tức đến nỗi run rẩy. Bà ta hất tay Quản ma ma, tự mình bò dậy. "Hồ Ngọc Nhu, ngươi thực giúp sao?"


      Hồ Ngọc Nhu nhìn vẻ mặt ngập tràn tàn nhẫn của bà ta, lời bà ta dường như còn chứa ý cảnh cáo, thế là hùa theo, " sao, phu nhân lại muốn giở chiêu cũ, lại quỳ trước cửa Chu gia à?"


      Mềm ăn, muốn ăn cứng đây mà!


      Lạy lục cầu xin nó, nó thờ ơ, vậy phải uy hiếp nó, bà ta lạnh lùng : "Nếu ngươi sợ mẹ chồng ngươi xem ngươi là kẻ máu lạnh, sợ Chu Thừa Vũ xem người là người bất hiếu, sợ dân chúng huyện Trường Châu chỉ trích, ngươi cứ chờ mà xem! "


      sợ sao?


      Hồ Ngọc Nhu mỉm cười và : " sợ, phu nhân cứ tùy ý."


      Tiết thị đột nhiên cứng người, bừng bừng lửa giận trừng Hồ Ngọc Nhu..


      Hồ Ngọc Nhu tiếp: "Tiết Sĩ Văn ngã, phu nhân hết chỗ dựa, giờ lại lo nghĩ tự bảo vệ mình, mà còn dám đến uy hiếp ta? Bà có tin hay , lúc này mà ta sai người truyền tin về nhà bên đó là bà chẳng còn ngày tháng an ổn nữa, hả phu nhân?”


      Tiết thị hoảng hốt, vội vàng cướp lời: “ thể nào!” Nhưng vừa xong, mặt bà ta trắng hơn ban nãy, rất ràng, bà ta tự lừa mình dối người.




      Tiết thị vừa , Tú Vân đến.


      Hồ Ngọc Nhu bấy giờ mới nhớ hôm qua bảo muốn ra phủ với nàng ta. Nhưng hôm nay người đau ghê gớm chẳng muốn ra ngoài, mà Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều còn chưa lên ngày về.


      Cho nên, cho Tú Vân về, để ngày mai rồi đến.


      Tú Vân lui xuống, nhưng mà từng bước rất lưu luyến.


      Như Hồ Ngọc Nhu , Tú Vân phải còn thiếu nữ như A Quỳnh, cho nên hầu hạ bên cạnh, nhưng nàng ta chỉ cần nhìn sắc mặt Hồ Ngọc Nhu là đoán ra làm chuyện thần hồn điên đảo. Chợt nhớ lại cảnh tối qua thấy được, Tú Vân kìm được dài mặt ra.


      Nhưng Tú Vân ngờ được, vậy mà vừa ra khỏi viện đại phòng đụng phải Tô thị và Khổng ma ma, vẻ mặt Khổng ma ma vẫn như thường, nhưng Tô thị lại nở nụ cười đầy mặt gọi nàng ta lại, "Có chuyện gì thế nào, nhìn sắc mặt ngươi kìa, là bị ai dạy dỗ hay sao?"


      Tú Vân nhìn thấy Tô thị mà cười nổi. Mỗi lần nhìn thấy nàng là nàng ta tự động nhớ lại chuyện thúc-tình hương, là Nhị phu nhân đề xuất, nhưng người quyết định là lão phu nhân ----- mà người mua là Khổng ma ma. Nhưng đến cùng, Lão phu nhân và Nhị phu nhân đều sao cả, người bị sao là Khổng ma ma, cho cùng chỉ bị đánh trận.


      Vậy mà, vậy mà tú Hương lại bị trực tiếp bán , còn nàng ta phải dựa dẫm vào việc gả cho Lô Quảng mới có thể về lại Chu gia. Nàng ta đương nhiên biết rằng mình và Tú Hương cũng làm sai, ra kết cục này muốn trách tự trách bản thân. Biết biết vậy, nhưng bảo nàng chuyện tự nhiên có khúc mắc với Nhị phu nhân nàng ta thực làm được.


      Nàng ta lạnh nhạt : "Nhị phu nhân đùa ạ."


      Tô thị vẫn cười tươi, nhưng lại khẽ, “Sao thế, ngươi vẫn còn tức giận về chuyện trước đó?


      Tú Vân nhìn nàng cố tình lại gần, vẻ mặt thân thiện, thể kìm nổi vẻ ghê tởm trong mắt mình. Lùi lại bước, nàng ta : "Nhị phu nhân gì, nô tỳ hiểu. Nếu Nhị phu nhân có gì căn dặn, vậy nô tỳ lui xuống trước."


      Nhìn Tú Vân vội vã chạy như tránh rắn rết, nụ cười mặt Tô thị phai dần. Ả Tú Vân này, mới về lại cạnh Hồ Ngọc Nhu mà làm như bay được lên trời. Nếu chẳng phải nàng mang thai, chẳng muốn tay bị ô uế, với thái độ ban nãy của ả ta, nàng ắt cho ả bài học nhớ đời rồi!


      Khổng ma ma cũng nhìn theo bóng lưng TúVân, rồi thầm với Tô thị: "Phu nhân, thôi ạ, lát nữa ngài còn phải ăn cơm với Nhị phu nhân và nghỉ trưa, chúng ta còn chờ chuyện với ngài ấy."


      Khi Tô thị đến chỗ Tạ Kiều, đương lúc nha đầu của Tạ Kiều chuẩn bị đến phòng bếp bưng bữa lên. Vừa nhìn thấy Tô thị, Tạ Kiền bèn dặn dò nha đầu đó: "Tứ phu nhân đến. Các ngươi bưng bữa của Tứ phu nhân đến luôn, ta và nàng ấy ăn chung."


      Vào buổi trưa, hai người xua hết gia nhân xuống, ngồi giường Lan Hán ăn trưa.


      Trò chuyện lúc lâu, Tô thị cũng vào chủ đề chính. "Ta ngóng trông sáu năm, cuối cùng cũng có con như nguyện. Nhị tẩu, có biết , ta vừa nghĩ phu quân ở biên cương, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, vừa nghĩ thôi mà lòng chịu nổi. Bây giờ ta lại sợ, sợ con mình sinh ra, lại chịu cảnh mất cha."


      Cha Tạ Kiều cũng là tướng nhà binh, nên Tô thị vừa là nàng nghĩ ngay đến mẹ mình. Mặc dù mẹ nàng là nữ nhân mạnh mẽ có bản lĩnh, nhưng cũng hay lo lắng cho cha như thế này.


      Nàng hiểu điều đó rất , nên cũng đoán được dụng ý của Tô thị. "Muội đây là muốn cho Tứ đệ về?"


      Tô thị mỉm cười ngượng ngịu, : "Nhị tẩu đúng là thông minh. Ta còn chưa , tẩu đoán trúng rồi."


      Tạ Kiều mỉm cười đắc ý, nhưng xong rồi thấy hơi khó xử. Nhà bọn họ ở Kinh Thành đương nhiên được liệt vào dạng nhà huân quý, nhưng từ khi Nhị thúc nàng phụ lòng Nhị thẩm là công chúa cao quý, làm hại Lương Nguyệt Mai đổi họ, hoàng đế thậm chí còn vì nhị thúc mà phiền lòng Tạ gia. Giờ muốn sắp xếp cho Chu Thừa Duệ chúc quan trong Kinh khó, nhưng muốn nhằm vào địa vị cao cái đó khó.


      Nàng hỏi: "Sao muội lại tìm ta mà tìm Nguyệt Mai ấy?"


      Lần này đến lượt Tô thị thấy khó xử. Nàng ta nhìn xuống bụng rồi ngước lên. "Trước đây, ta chưa có thai ta có thể tìm, nhưng giờ ta có ...tẩu cũng biết đấy, chúng ta thân là phận nữ, nếu có con những thẹn với nhà chồng mà còn có chỗ dựa vững chắc cho chính mình. Ta sợ đại tẩu thấy ta khó chịu, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy nên tìm tẩu ấy."


      Đây thực là lý do Tô thị , nhưng còn lý do khác, đó là nàng ta lo rằng Lương Nguyệt Mai từ chối. Sau nhiều năm chung đụng, nàng ta vẫn luôn biết Lương Nguyệt Mai chuyện với nàng ta chỉ dựa mặt mũi thôi. Nếu nàng ta thỉnh cầu, Lương Nguyệt Mia chắc chắn trả lời ngay, mà rất có thể tìm Chu Thừa Duệ để chứng thực.


      Tô thị biết Chu Thừa Duệ sẵn lòng về Kinh Thành, ít nhất là bây giờ thích, nên nàng ta giấu diếm Chu Thừa Duệ.


      Tạ Kiều nghe xong lấy làm kinh ngạc. Sau khi suy nghĩ lúc, nàng có chút bối rối: "Muội ấy ... muội ấy dường như quan tâm chuyện này lắm." Cặp sinh đôi nhà nàng rất thích đeo theo Lương Nguyệt Mai, mà nàng có mang, nhưng Lương Nguyệt Mai dường như chỉ vui thay nàng, đâu có thấy khổ sở chút nào đâu.


      Nàng biết sớm rằng Lương Nguyệt Mai khác nàng, hoặc là khác hẳn với nữ nhân trong thời đại này. Chuyện người khác quan tâm, Lương Nguyệt Mai nhất thiết phải quan tâm, chưa kể ngày trước Chu Thừa Lãng biết Lương Nguyệt Mai có lẽ cả đời vô sinh, nhưng vẫn khăng khăng muốn cưới muội ấy.


      Tạ Kiều cười : "Muội thực nghĩ nhiều rồi, Nguyệt Mai giống muội đâu." Nàng thản nhiên mà chút phát giác được mặt Tô thị biến sắc, nàng chỉ lời mình nghĩ: "Ta phải giúp muội, ta cũng , nhà ta bây giờ bằng xưa nữa. Tứ đệ muốn hồi Kinh ta có thể giúp, nhưng muốn chức khá cao, sợ là nhà ta có lòng sức…"


      Nàng ngẫm nghĩ, rồi đề nghị: "Hay là ta giúp muội với Nguyệt Mai? Hay dứt khoát thẳng với Đại ca , Tứ đệ là đệ đệ của huynh ấy, huynh ấy chắc chắn giúp tay."


      Tô thị vội : ", , cần phải . Nhị tẩu, cần chức cao gì. Chỉ cần phu quân về Kinh Thành là được, chàng có bản lĩnh, khởi đầu cao nhưng chắc chắn tương lai lên chức."

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cái bà Tô Thị này chưa gì muốn tính lên đầu chồng mình rồi? Còn suy bụng ta ra bụng người nữa, mắc mệt ghê

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :