1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 70. Triệu Tịch Ngôn: Chu đại nhân, lương tâm ngài đau sao?


      Lúc Chu Thừa Vũ và Bùi Thanh dắt ngựa ra, vì còn giận nên sắc mặt y còn khó coi, vừa ra bị Chu Thừa Hồng bắt vào ngồi xe ngựa. Xe ngựa này là cỗ xe Chu Thừa Hồng từ Kinh Thành đến, trông rất bình thường nhưng bên trong hết sức rộng rãi và thoải mái, Triệu Tịch Ngôn bị thương và Vũ huyện thừa, cũng ngồi trong xe ngựa.


      Bởi vì Chu Thừa Vũ thực giận tột cùng với hành động của Đổng tri phủ, vẻ mặt như thể có chút nhiệt độ. Chàng vừa lên xe ngựa, ai dám chào hỏi. Xe ngựa chạy chầm chậm được đoạn, Chu Thừa Hồng chịu hết nổi rồi, bèn vỗ vai Chu Thừa Vũ.


      "Người đệ cứu rồi, Tiết Sĩ Văn cũng bị tống giam rồi. Rốt cuộc đệ còn tức vì điều gì?" thực thể hiểu được, kết cục toàn vẹn thế này, nên vui lên mới đúng chứ!


      Vũ huyện thừa biết nội tình, ta ngập ngừng hỏi: "Đại nhân, phải chăng là chuyện kẻ tử tù?"


      Chu Thừa Vũ gật đầu, rồi thở dài: "Kẻ tử tù này có thể trốn thoát khỏi đại lao Phủ thành là do có người cố tình thả người. Mà gã ta vừa trốn thoát chạy đến huyện Trường Châu giết người hàng loạt, hẳn là có người chỉ dẫn. Chỉ là Đổng tri phủ bảo vệ Tiết Sĩ Văn, chịu áp giải kẻ từ tù đến công đường đối chất, chúng ta có tiếng , quả hết cách rồi."


      Chu Thừa Hồng vừa nghe tức, vỗ mạnh lên đùi cái. "Sao đệ sớm vậy? dám bao che gã họ Tiết đó, tiểu gia đây đạp nát cái nha môn Tri phủ của ông ta!" xong càng muốn đến đó đập nát luôn, vội hét lên: " được, được, quay lại, tiểu gia đây đập liền, ngay lập tức!"


      "Bỏ ." Chu Thừa Vũ lắc đầu và kéo Chu Thừa Hồng lại.


      Chu Thừa Hồng vốn chỉ giận ba phần, thấy thái độ của Chu Thừa Vũ, cơn tức lên đến bảy phần, “Tam đệ! Sao đệ ... sao đệ trở nên như thế này!”


      Cái chuyện quan chức ỷ thế hiếp người bao che cho nhau, gặp thôi, gặp sao có thể bỏ qua? Huống gì, nửa người vô tội bị giết hại là con dân huyện Trường Châu. Tam đệ thân là huyện lệnh Trường Châu huyện, đòi công bằng cho họ là lẽ hiển nhiên?


      Triệu Tịch Ngôn cũng ngồi thẳng lưng lên, bởi vì cả nhà y được cứu kịp thời, nên dù cho Tiết Sĩ Văn có động cơ giết người, nhưng giết người bất thành, thế nên ấn theo luật pháp Đại Lương chỉ kết án ngồi tù mấy năm mà thôi. Song, Triệu Tịch Ngôn vừa lòng với kết quả này. Nếu phải biểu muội A Nhu cứu người đúng lúc cả nhà ba người bọn họ chết rồi!


      Vì vậy, y nhịn được xen mồm vào. "Có phải Chu đại nhân định mặc kệ những người dân vô tội chết oan đó ? Ngài thân là Huyện lệnh Trường Châu huyện, mà lại đòi công bằng cho bọn họ, nỗi oan này của họ chắc chỉ có thể chôn vùi mãi trong lòng đất mà thôi!"


      Lời của y tràn ngập ý mỉa mai.


      Chu Thừa Vũ hờ hững nhìn thoáng qua y, sau đó nhìn qua Vũ huyện thừa với ý dò hỏi.


      Vũ huyện thừa đè mạnh tay Triệu Tịch Ngôn lại, vội vàng : “Nhờ vào phu nhân nhạy bén, ngài vừa bên này, phu nhân bên đó liền cử người trông coi Tiết Sĩ Văn và tùy tùng của ông ta. Trước khi Tiết Sĩ Văn , ông ta để Tiết Đạt lại, dặn dò gã ta phóng hỏa Triệu gia, vừa may bị phu nhân ngăn lại."


      "Ngươi kể cho nàng biết ?" Chu Thừa Vũ im lặng lúc rồi hỏi.


      mặt Vũ huyện thừa vẻ hơi bối rối. "... Phu nhân lo lắng cho ngài mà, ngài ấy tìm hạ quan đến hỏi, hạ quan gạt được nên chỉ có thể lại cho ngài ấy biết."


      Chu Thừa Vũ liếc sang Chu Thừa Hồng ở đối diện trừng mắt, biết chắc hẳn Vũ huyện thừa , mặc dù là bảo lo lắng cho mình, nhưng y gì, chỉ lặp lại lời Vũ huyện thừa vừa trong đầu lần, bắt được điểm chính.


      "Ngươi phu nhân ngăn lại?" Y hỏi.


      Vũ huyện thừa có phần sợ Chu Thừa Vũ so đo với Triệu Tịch Ngôn. Dù sao huyện Trường Châu có thể ra lò nhân vật như Triệu Tịch Ngôn, suy cho cùng thành tích được tính cho Chu Thừa Vũ. Nếu so đo quá, đừng chi đến chuyện tương lai gây thù chuốc oán, chỉ điểm thôi, người ta đến Kinh thành tùy ý vài câu hay, rắc rối rồi.


      Nghe thấy câu hỏi của Chu Thừa Vũ, liền muốn đổi chủ đề, ngay: " phải, phu nhân nhận được tin, liền sai người báo với hạ quan, còn mình dẫn theo người đuổi theo, chặn người trước cửa nhà họ Triệu. Sau đó, phu nhân vào trong viện thấy thế lửa hừng hực, vì cứu người, xông thẳng vào phòng ... ui da, ôi ui!"


      khen ngợi hăng say, chợt bị trúng cước. Vũ huyện thừa bị đá thẳng lên tường xe ngựa. đau đến mức lập tức xoa gáy mình, đưa ánh mắt đáng thương nhìn Chu Thừa Hồng vừa đá.


      Chu Thừa Hồng cần nhìn cũng biết sắc mặt đệ đệ mình thối hoắc biết bao. tức mắng: "Đồ có mắt, vớ vẩn bậy bạ gì đó!"


      có mắt?


      Chỗ nào có mắt hả?


      Vũ huyện thừa khá tủi thân, lúc liếc mắt qua nhìn Chu Thừa Vũ, liền thấy ngài ta nhìn Triệu Tịch Ngôn bằng ánh mắt muốn ăn thịt người, mãi đến giờ mới phát giác ra.


      phải đại nhân hiểu lầm rồi chứ?


      Ấy... cũng là, hôm qua phu nhân đúng là hơi quá phận. ấy thân là nữ tử, thành thân, sao có thể để y phục toàn thân ướt đẫm? Cho dù mọi người dám nhìn, nhưng đến cùng, ấy làm thế vì cứu ... tình lang cũ ...


      Vũ huyện thừa thực muốn tát mình mấy cái.


      Sao ngươi lắm mồm thế!


      Cho dù phu nhân cứu tình lang cũ nữa, nhưng ý định ban đầu là vì đại nhân mà!


      thế này, thành ra hại phu nhân mất.


      lo được cơn đau sau gáy, vội vã cẩn thận giải thích: "Đại, đại nhân, ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm, phu nhân ... phu nhân là ..."


      "Tất nhiên ta hiểu lầm." Chu Thừa Vũ cắt ngang lời Vũ huyện thừa, đồng thời cũng thu hồi ánh mắt dừng người Triệu Tịch Ngôn, “Ta thân là huyện lệnh Trường Châu huyện. Phu nhân ta thân là Huyện lệnh phu nhân Trường Châu huyện, có số chuyện biết sao, biết rồi đương nhiên có lý nào khoanh tay đứng nhìn."


      Lời Vũ huyện thừa vừa thốt ra, trái tim Triệu Tịch Ngôn cũng treo lên. Y thể từ bỏ Hồ Ngọc Nhu, thế nên y rất lo sợ bởi vì mình mà Chu Thừa Vũ hiểu lầm Hồ Ngọc Nhu.


      Nhưng y càng ngờ, chân trước Chu Thừa Vũ vừa vứt bỏ quyền lợi đòi công bằng của bá tánh huyện Trường Châu, mà chân sau ta có thể thốt ra lời chẳng biết thẹn cách đường hoàng như vậy!


      Phút chốc, y tức đến đỏ mặt, nhịn rồi nhịn nhưng vẫn thể nhịn được gắt gao siết chặt mép đệm dưới mình. Y cười lạnh : "Chu đại nhân hổ là quan lâu năm, thốt ra lời này, người bên ngoài còn nghĩ Chu đại nhân lòng vì dân đấy!"


      Chu Thừa Vũ thân người thẳng tắp, nhướng mày nhìn y. "Ngươi cảm thấy bản quan đúng?"


      "Chu đại nhân điều này vậy mà mặt hề đổi sắc chút nào, khi ngài nghĩ đến những người dân chết oan đó, lương tâm ngài đau sao?" Triệu Tịch Ngôn bị y chọc tức điên, lời lẽ càng thêm khắc nghiệt.


      Vũ huyện thừa hoàn toàn há hốc mồm, dám làm chuyện mờ ám dưới mí mắt Chu Thừa Vũ, mà dù cho có làm, Triệu Tịch Ngôn cũng nghe!


      Chu Thừa Hồng rất hứng thú nhìn Triệu Tịch Ngôn.


      Ban nãy, ta cũng giận Chu Thừa Vũ, nhưng suy cho cùng cũng là em, có khó chịu cũng tiện trước mặt người ngoài. Nhưng mà tên tân cử nhân bé huyện Trường Châu này lại kiêu ngạo đến vậy, đến mức lên án Chu Thừa Vũ khía cạnh chính , mà còn chuyện tư ...y còn từng là tình lang cũ của tam đệ muội.


      Chậc chậc, vở kịch hay này, thực nên để Kiều Kiều xem mới phải.


      Mà Kiều Kiều có đây, thôi đành xem kĩ, về kể lại cho Kiều Kiều nghe vậy.


      Chỉ tiếc, vẻ mặt Chu Thừa Vũ chẳng có chút dấu vết giận dữ, chỉ thấy y như thể hỏi ý kiến Triệu Tịch Ngôn, ôn hòa hỏi: "Vậy theo ý của ngươi, bản quan nên làm gì? Bấy giờ quay lại ngay lập tức, rồi ép Đổng tri phủ để ông ta áp giải phạm nhân lên công đường đối chất à?"


      Triệu Tịch Ngôn : "Đúng thế!"


      Y liếc qua Chu Thừa Hồng, hàm ý cũng hiểu.


      Nếu có chỗ dựa mạnh nhúng nhường cũng coi như thôi. Nhưng là hôm nay có cơ hội minh oan cho người dân vô tội chết, cớ sao phải làm con rùa rụt cổ? Đây ràng là sợ quan , sợ bất lợi đến con đường làm quan của mình!


      Chu Thừa Hồng xen vào: "Tam đệ, mặt mũi của ta đủ vẫn còn đại đường tẩu của đệ mà. Đại đường tẩu là Phúc Yên công chúa, còn có tình cảm huynh muội với thái tử điện hạ sâu nặng, có tẩu ấy mở miệng gì đến chỗ này, có vương công quý tộc Kinh Thành, chẳng sợ ai dám nghe."


      Triệu Tịch Ngôn khẽ gật đầu, cực kì hưởng ứng lời Chu Thừa Hồng.


      Chu Thừa Vũ nhìn hai người họ, chỉ hỏi Vũ huyện thừa, "Vũ huyện thừa, ngươi cũng thấy ta như vậy sao?"


      Vũ huyện thừa bị cảnh tượng trước mặt làm choáng váng, nhưng ta vẫn nhớ ai mới là cấp của mình. Cho dù ngờ ngợ trong bụng nhưng cứ lắc đầu trước rồi tính sau.


      Chu Thừa Vũ : "Vậy ngươi giải thích cho Triệu giải nguyên ."


      Vũ huyện thừa hơi đờ người, vội vã suy nghĩ cẩn thận lại. Mặc dù ta chỉ là huyện thừa bé, nhưng vẫn được coi là lăn lộn chốn quan trường lâu năm. suy nghĩ kỹ lượt liền hiểu ra nỗi đắn đo của Chu Thừa Vũ. “Nếu có Chu nhị lão gia đứng ra, thậm chí còn kèm theo tin của Phúc Yên công chúa, Đổng tri phủ tất nhiên bề ngoài dám từ chối. Nhưng ... ngoài sáng dám, trong tối được. Kẻ tử tù đó bị giam trong đại lao Phủ thành. Nếu ông ấy động chút tay chân, chờ chúng ta đến là bộ thi thể. Thế là chúng ta tra ra được gì cả."


      Triệu Tịch Ngôn hoảng hốt đầy mặt, vội thốt lên, “Sao có thể như vậy, lý nào ông ta ..”.


      Tuy Triệu Tịch Ngôn thi hương đứng đầu, nhưng y chỉ mới mười bảy tuổi. Trong cuộc sống xưa giờ của y chỉ có đọc sách và sách vở, sao có thể hiểu được chốn quan trường đen tối. Y mới thốt được nửa, lại nghĩ đến độ khả thi trong chuyện này, tuy là im bặt, nhưng nghĩ lắm, bèn nhìn Chu Thừa Vũ với ánh mắt hoang mang.


      Chu Thừa Vũ lúc này phiền y lắm rồi, bản thân chàng có tâm trạng tốt. Chàng rất muốn đạp thẳng Triệu Tịch Ngôn xuống xe ngựa cho rồi, tốt nhất là té ra bộ dạng chó ăn phân!


      Nhưng bắt gặp ánh mắt khát khao ham học mãnh liệt, chàng bỗng thấy cảm giác nỗi bực dọc trong lòng tiêu tán như kì tích. Chỉ là thằng nhóc trẻ tuổi chưa dứt sữa thôi, Nhu Nhu cứu , chắc chắn phải còn thích đâu.


      Hai người là biểu huynh muội đó!


      Chàng ta khẽ cong lên, giải thích đơn giản cho Triệu Tịch Ngôn biết. "Nếu các ngươi đến kịp, Tiết Sĩ Văn bị bắt, Đổng tri phủ chỉ bắt ông ta bồi thường thiệt hại cho nhóm thương nhân kia. Ngươi nghĩ thử xem, bằng chứng đầy đủ nhưng vẫn bắt được ông ta, Đổng tri phủ bao che cho ông ta chứ còn gì? Tiết Sĩ Văn hãm hại ta, còn thừa cơ hội vơ vét của cải. Ông ta thân là cánh tay đắc lực của Đổng tri phủ. Nếu có Đổng tri phủ dung túng, ngươi cảm thấy ông ta dám quang minh chính đại làm thế sao?"


      dám! Triệu Tịch Ngông mạnh mẽ lắc đầu.


      Chu Thừa Vũ hài lòng gật đầu, tiếp tục: "Thế mới , hai người họ chỉ sợ thầm cấu kết với nhau làm việc xấu từ lâu. Lần này, kẻ tử từ bị đưa ra. Thứ nhất là, Đổng tri phủ cho người ta thấy hình ảnh mình ‘trị dưới nghiêm’. Thứ hai, rất có khả năng, ông ta có nhược điểm nào đó bị rơi vào trong tay Tiết Sĩ Văn. Lần này, ông ấy bảo vệ được Tiết Sĩ Văn, sau này cũng khó giữ nổi nữa, mà Tiết Sĩ Văn vì cầu sống sót, ông ta vạch trần ông ấy! "


      Triệu Tịch Ngôn tức khắc đổi sắc mặt, “Vậy , chẳng phải Tiết Sĩ Văn gặp nguy hiểm?”


      " đâu, nhược điểm trong tay Tiết Sĩ Văn sợ là , phải vạn bất đắc dĩ, Đổng tri phủ lưu loát thế đâu." Chu Thừa Vũ lắc đầu, , "Huống gì, ta chán chường rời khỏi, chắc giờ này bọn họ hứng chí vô cùng, cho là ta đụng chuyện này nữa."


      Triệu Tịch Ngôn khỏi ngạc nhiên: “Ngài còn có chiêu sau?”


      Chu Thừa Vũ trả lời, chỉ nhìn y, hừ lạnh.


      Triệu Tịch Ngôn tức thấy mặt nóng như bị đốt, y hiểu lầm Chu đại nhân, còn châm chọc nhiều câu khó nghe như vậy…

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 71. Hôn chàng ta, ôm ôm chàng ta, chắc hết tức thôi.


      Trời tối dần, xe ngựa cuối cùng cũng tiến vào huyện trường Châu.


      Tiến vào cổng thành xa là nhà của Triệu Tịch Ngôn, nhưng lúc chạy lướt qua đó, Triệu Tịch Ngôn chẳng có chút động tác nào.Chu Thừa Vũ thể khỏi liếc nhìn y. chặng đường về, Triệu Tịch Ngôn vốn bớt xấu hổ, nhưng càng về gần huyện Trường Châu, dường như y có gì đúng, ngẩng đầu lên được lúc lâu.


      Chu Thừa Vũ khỏi dừng mắt người y lúc.


      Triệu Tịch Ngôn cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt từ góc nghiêng. Mặc dù y nhìn thấy ý gì từ ánh mắt đó, song, chẳng biết có phải do tác dụng tâm lý hay , mà y luôn cảm giác ánh mắt đó như đao như kiếm, khiến ý còn chỗ trốn.


      Cứ chịu giày vò sống ngày như năm như vậy, mãi cho đến cửa nha môn huyện.


      Vũ huyện thừa là người đầu tiên nhảy xuống xe, vội vàng tìm lý do chạy mất. Chu Thừa Hồng xem trò vui ngại chuyện lớn. Sau khi nhảy xuống xe, đứng sang bên, hớn hở nhìn Triệu Tịch Ngôn cúi đầu nhảy xuống theo.


      ta nhìn Chu Thừa Vũ, người cuối cùng cũng có vẻ mặt hơi kiềm được, cười ha hả : "Tam đệ, nhà cửa Triệu giải nguyên bị cháy sạch rồi, có chỗ ở. Luận về tình hay lý, đệ nên chu cấp cho người ta chỗ để ở. Người ta chỉ giành được vinh quang cho huyện Trường Châu, mà còn là ... biểu ca đấy! "


      Chu Thừa Vũ nhìn nhị ca gầy hơn nửa thời trẻ, chẳng ngờ vẻ ngoài của huynh ấy đổi nhưng bản chất vẫn vô liêm sỉ như xưa. Chàng nhìn về đằng sau Chu Thừa Hồng rồi đột nhiên cất cao giọng hỏi: "Nhị ca này, năm ấy huynh trêu ghẹo những tiểu nha đầu hầu hạ trong nhà, nay chẳng biết ở đâu, nhị tẩu có biết ?"


      Chu Thừa Hồng cười hì hì muốn gập sống lưng. "Chuyện nhiều năm rồi, giờ đệ nhắc làm gì chứ?"


      Chu Thừa Vũ vẫn nhìn phía sau ta, nhưng giọng hơn nãy. "Tính ra cũng lâu lắm.Ta nhớ, năm đó các nàng đều ở tuổi đẹp toàn 15 16t, đến giờ chỉ mới hai mươi lăm hai sáu tuổi thôi. Nếu ta nhớ lầm, chẳng phải trước giờ nhị ca huynh luôn thích nữ nhân tầm tuổi này sao? "


      Chu Thừa Hồng vẫn nhận ra nguy hiểm đến gần.


      im lặng lắc lắc đầu, rồi : " tào lao! Ta thích nữ nhân tầm tuổi đó lúc nào? ràng ta thích nhất các tiểu nương ở độ 14 15 tuổi tươi mơm mởn!" xong bỗng nhớ đến Tạ Kiều, cười lộ vẻ hài lòng "Có điều giờ, ta thay đổi rồi. giờ đúng là ta thích người lớn tuổi hơn chút, tỷ như ..."


      Nhị tẩu đệ đó!


      Tiếc thay, mấy từ đó chưa được thốt ra miệng lỗ tai ta bị người ta véo mạnh.Vặn trái vòng rồi vặn phải vòng. Tạ Kiều bị tức đến đỏ bừng mặt, "Chu Thừa Hồng, chàng cái gì, chàng lặp lại lần nữa xem!"


      Chu Thừa Vũ băng qua hai người ồn ào, đến sánh vai với Hồ Ngọc Nhu rồi hành lễ với Lương Nguyệt Mai, "Đại tẩu."


      Lương Nguyệt Mai gật đầu, với quan tâm: "Ổn cả chứ, có chuyện gì ?"


      Chu Thừa Vũ nhìn Hồ Ngọc Nhu, thây sắc mặt nàng trông dễ nhìn lắm, chàng hơi nhíu mày, đáp lời: " có gì, nhưng ..." Chàng dừng lại lát, rồi tiếp: "Nhưng đệ có chuyện cần đại tẩu giúp."


      Lương Nguyệt Mai hơi bất ngờ, song đồng ý ngay tắp lự: "Đệ !"


      "Chuyện này rất dài dòng, chúng ta về phòng rồi ." Chu Thừa Vũ , có việc gì kéo tay Hồ Ngọc Nhu,còn xem trò vui nhốn nháo của Chu Thừa Hồng và Tạ Kiều. " nào!"


      Lương Nguyệt Mai quay đầu về phía trước.


      Hồ Ngọc Nhubị kéo lê hai bước mà vẫn còn nhìn. "Nhị ca và nhị tẩu như thế sao chứ?" thực muốn với Chu Thừa Vũ rằng, yên lành, đâm chọc cho người ta cãi nhau làm gì hả.


      Chu Thừa Vũ thờ ơ : " sao, nhiều lắm bị nhị tẩu đập trận thôi."


      Hồ Ngọc Nhu : "..." Đây là cổ đại sao?


      Chu Thừa Vũ mở năm ngón tay ra, vỗ lên vai Hồ Ngọc Nhu. "Sao sắc mặt xấu thế này, cơ thể khó chịu à?"


      Tuy biết chuyện đêm qua đại khái giấu nổi, nhưng bây giờ Chu Thừa Vũ vừa trở về, Hồ Ngọc Nhu cảm thấy nhất định thể thừa nhận được. Tốt nhất là tối hẵng thừa nhận, giường, nếu lúc ấy chàng ta vui, hôn chàng ta, ôm ôm chàng ta, chắc hết tức thôi.


      Thực được nữa, cùng nhau học tư thế mới trong sách ...


      Mặt Hồ Ngọc Nhu hơi ửng đỏ lên, sau đó liếc nhanh sang Chu Thừa Vũ, nhanh chóng lắc đầu, : " gì, thiếp lo lắng cho chàng thôi. Sáng sớm qua chàng vội vàng, thiếp hỏi Vũ huyện thừa mới biết chàng Phủ Thành gặp nguy hiểm, tối ngủ yên giấc. "


      Chu Thừa Vũ mặt cảm xúc, nhưng lời ra khá hờ hừng, “À, ta còn ngỡ là nàng lo lắng cho Triệu Tịch Ngôn chứ. Vũ huyện thừa rồi, sao.”


      Lương Nguyệt Mai cách xa hai bước. Lúc này, Hồ Ngọc Nhu giải thích thích hợp lắm. chỉ lặng lẽ đưa tay ra, nhanh chóng bắt lấy tay Chu Thừa Vũ , may là chàng ta tránh, nên Hồ Ngọc Nhu khách sáo nhéo mạnh.


      Cái tên này, dám hiểu lầm này!


      Cái mà cho là mạnh lạichẳng khác nàogãi ngứa cho Chu Thừa Vũ, chẳng qua hành động này của , làm cho cục tức suốt chặng đường trong Chu Thừa Vũ vơi bớt chút ít.

      ·


      Triệu Tịch Ngôn chỉ đứng đằng xa nhìn Hồ Ngọc Nhu, còn nhìn nàng nàng quay đầu vào với Chu Thừa Vũ. Triệu Tịch Ngôn khẽ thở dài,thu tầm mắt lại, quan tâm đến Tạ Kiều và Chu Thừa Hồng nhốn nháo, nhấc chân về bên kia Chu gia.


      A Quỳnh đợi y ở cửa. "Biểu thiếu gia, ngài ổn chứ?"


      Mặt Triệu Tịch Ngôn chợt lộ vẻ kinh ngạc vui mừng, “A Quỳnh? Có phải ... là huyện lệnh phu nhân phái chờ ta ?”


      A Quỳnh có chút thông cảm nhìn Triệu Tịch Ngôn, nhưng vẫn lắc đầu tàn nhẫn. " phải ạ, là phu nhân làm muốn gặp tiểu như nhà ta, nhưng tiểu thư có thời gian gặp bà, đó là lý do ta ở đây chờ ngài, để ngàikhuyên lơn phu nhân."


      Triệu Tịch Ngôn thất vọng gật đầu.


      Chỗ ở của cha Triệu và Hồ thị cách nơi này quãng.Bên này A Quỳnh dẫn Triệu Tịch Ngôn chạy về đến cửa tiểu viện, nghe Hồ thị bên này lớn giọng la, “Ta là của A Nhu. Nàng ta làm chuyện hổ thẹn với Tịch Ngôn nhà ta còn chưa , ta nhờ nàng ta ra mặt giúp đỡ có sao? Nếu nàng ta còn cảm tình với Tịch Ngôn nhà ta nàng ta ... "


      Nghe đến đây, thấy bà càng càng sai, Triệu Tịch Ngôn bận rộn ùa vào, "Nương! Nương bậy bạ gì đó!"


      A Quỳnhcũng thở hì hục vào, mặc kệ Triệu Tịch Ngôn có ở ngay chỗ này hay , nàng cũng hét vào mặt Hồ thị: " phu nhân, ngài thận trọng kẻo chuyện cắn trúng lưỡi! Lần này, nếu nhờ tiểu thư nhà ta, chỉ e bà chỉ còn bộ xương trắng, chẳng cám ơn thôi, vậy còn ở sau lưng bậy bạ, ngài có tin ta đánh đuổi bà ! "


      Ngay cả Hồ Ngọc nhu mà Hồ thị chẳng để vào mắt, gì đến A Quỳnh, nhìn thấy tiểu nha đầu ngày xưa ở dưới gót chân bà dám thở mạnh giờ lại hận thể chỉ thẳng mũi mà chửi, nhất thời lửa giận trong lòng dâng cao ba thước.


      Bà ta giơ tay nhấc chân, muốn đến đánh A Quỳnh.


      Triệu Tịch Ngôn bắt lấy tay bà, kéo mạnh lại. Vì sức kéo mạnh, tay y vừa buông, Hồ thị liền ‘bộp’ đụng vào tường đằng sau. Trong chớp mắt, Triệu Tịch Ngôn mềm lòng, nhưng y nhanh chóng trở nên lạnh lùng. "Nương! Nương nghĩ cho biểu muội, cũng nên nghĩ cho nhi tử chút. Ngài ăn bậy bạ thế này, để Chu đại nhân nghe được, thìnhi tử làm sao bây giờ?"


      Hồ thị còn choáng váng, nhưng nghe xonglời con, cũng nhận ramình sai rồi. Bà còn muốn cứng cổ tranh luận với con trai mình thêm mấy câu, nhưng thấy vẻ mặt trắng như tờ giấy của con, rốt cuộc nhẫn tâm, ngậm miệng lại.


      A Quỳnh nhìn dáng vẻ Triệu Tịch Ngôn, hơi hối hận.


      Chưa chờ nàng rời , Triệu Tịch Ngôn : "A Quỳnh, cứ bận việc về trước , chúng tôi dọn dẹp hồi rồi ngay."


      Hồ thị hoảng sợ, : “? Nhà chúng ta bị đốt cháy sạch, chúng ta còn nơi nào để ?”


      Triệu Tịch Ngôn : “ đâu cũng được, chính là thể tiếp tục ở đây."


      A Quỳnh trả lời tiếng, quay gót bước .


      nàng vừa , Hồ thị lập tức đóng cửa lại, bên kéo cha Triệu góp vui, bên với Triệu Tịch Ngôn: “Tịch Ngôn à, chúng ta có nhiều tiền, nhà bị thiêu rụi, hôm nay ta vất vả lắm mới lấy lại ít tiền, đây là chi phí để cha con con đến kinh thi cử!”


      Cha Triệu cũng thuyết phục: "Đúng vậy đó Tịch Ngôn, chúng ta ra ngoài thuê nổiphòng trọ, đủ khả năng mua nhà, thậm chí ăn cơm còn dễ dàng gì!"


      Lẽ nào còn muốn ở lại Chu gia, ăn uống, ngủ nghỉ ở nhà Chu Thừa Vũ?


      Mặt nào y cũng bằng , vợ cũng thua trong tay , rồi lại kéo theo cả nhà đến ăn nhờ ở đậu nhà , bản thân y biến thành hạng người gì?Chưa đến chính mình vốn chẳng có tư cách này, ngay cả có, y cũng thể làm chuyện như vậy!


      Y : "Ban đầu chúng ta dự định vào kinh hôm nay. Giờ đúng lúc, cả nhà ba người chúng ta đều vào kinh."


      Hồ thị : "Cứ thế sao? Nhà của chúng ta ở đây, cứ thế sao?" Bà chợt nghĩ đến mục đích Triệu Tịch Ngôn đến Phủ thành, "Tiết Sĩ Văn, cái tên Tiết Sĩ Văn đáng hận ngàn đao kia sao?"


      Hôm nay, bà vốn muốn đến Hồ gia kiếm Tiết thị náo loạn trận, nhưng nhớ đến Tiết Sĩ Văn, cuối cùng dám . Lần này bà hỏi lại, lòng mong chờ. Nếu Tiết Sĩ Văn ngã xuống, bà cần phải đến Hồ gia, lột lớp da Tiết thị mới hả dạ!


      Triệu Tịch Ngôn kể lại rất đơn giản. Vì bọn được cứu trong lúc hôn mê, nên có gì để thu dọn. Hồ thị chỉ cần về cầm vài thứ, là có thể trực tiếp lên đường.


      " thôi!" Y dẫn đầu ra ngoài. "Hôm nay muộn rồi. Chúng ta ra khách điếm ở đêm, sáng sớm mai hẵng ."


      Hồ thị bằng lòng lắm, nhưng bà nghĩ tới Tiết Sĩ Văn rơi đài, vừa hay có thể đến Hồ gia tìm Tiết thị bồi thường, thế nên bắc đắc dĩ theo.


      Ba người vừa ra cửa Chu gia, nhìn thấy Chu Thừa Hồng ở cổng.


      “Muốn à?” Chu Thừa Hồng từ miệng A Quỳnh biết được, ban nãy bị Chu Thừa Vũ hại bị trận giày vò cực thảm, nên đâm ra chung lòng với Tạ Kiều, đều muốn giúp đỡ Triệu Tịch Ngôn. "Ta nghe bảo nhà ngươi cháy sạch rồi, các ngươi muốn , dừng chân ở đâu?"


      Triệu Tịch Ngôn : "Sáng sớm mai cả nhà ta rời khỏi huyện Trường Châu."


      Kinh Thành à? Cả nhà ba người luôn?” Chu Thừa Hồng hỏi, trong lòng cũng xác định. Vì vậy, ta tức tháo hà bao thắt lưng, kín đáo nhét vào tay Triệu Tịch Ngôn,“Cầm , chờ ngươi đề tên bảng vàng, khi đó đừng quên cảm tạ ta."

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bà nội Hồ Thị này đúng là già mà ko biết lý lẽ nhỉ, cũng may bé Nhu ko gả vào nhà này; ko ko có ngày nào yên, vợ chồng cũng chả hạnh phúc nổi

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 72. Tiểu thư, thực , là lưu manh quá mà!


      Lúc Chu Thừa Vũ và Lương Nguyệt Mai chuyện Tiết Sĩ Văn và Đổng tri phủ ở Phủ thành, cũng tránh né Hồ Ngọc Nhu. Hồ Ngọc Nhu ngẫm nghĩ rồi ngồi xuống dự thính. Cuộc chuyện này khiến rất là xúc động, chẳng có địa vị như Lương Nguyệt Mai hay Tạ Kiều, nên cần biết chút chuyện bên ngoài của Chu Thừa Vũ, để khi có chuyện phát sinh bị rối tung lên.


      Lắng nghe xong cảnh ngộ Chu Thừa Vũ gặp phải ở Phủ Thành, vẻ mặt Lương Nguyệt Mai rất nghiêm túc.


      Hồ Ngọc Nhu ở bên cạnh giận hết sức giận, nhưng vẫn kiềm nén tâm trạng lại, nhưng hàm ý trong ánh mắt nhìn Lương Nguyệt Mai rất ràng, thiếu điều bảo thẳng người ta ‘gật đầu lẹ còn chờ gì nữa’.


      Chu Thừa Vũ vốn quan tâm việc nàng ngồi cạnh nghe, bỗng nghe ra nàng thở dốc, cảm xúc đúng, trạng thái tập trung. Chàng vừa quay đầu lại, nàng tức đến nỗi gương mặt nhắn đỏ bừng lên, đôi mắt hạnh nhân lấp lánh ánh lên lửa giận. Chàng nhất thời thời tò mò, tức thế này, sao còn kìm lại lên tiếng?


      Chàng đưa tay ra vỗ vào lưng Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu bị làm phiền, ngạc nhiên nhìn sang, chào đón là ánh mắt dịu dàng vỗ về, cuối cùng tâm trạng cũng dịu lại, cúi đầu.


      Lương Nguyệt Mai thu hết những cử chỉ mờ ám của hai người vào mắt, đồng thời ngầm hiểu cười cười, ấy bỗng nhớ người chồng ở biên cương xa xôi. Cuối năm nay, chồng ấy trở lại. cũng với Tạ Kiều hai ngày trước, có chuyện gì nữa, nên về Kinh Thành rồi.


      "Chuyện này chuyển lên từng cấp rất phiền. Đệ viết thẳng vào sổ con rồi đưa ta. Ta và nhị tẩu nhị ca đệ dựa định hai ngày nữa lên đường về Kinh." đến đây, ấy dừng lại lúc, rồi lại lắc đầu: "Nhị tẩu đệ mang thai, cấp tốc lên đường ổn. Vậy , đệ viết xong sổ con, ta cho người mang về Kinh giao cho Thái Tử càng nhanh càng tốt."


      Chuyện này thể trĩ hoàn, khi trì hoãn, Đổng tri phủ ắt gian dối bù vào. "Được rồi, ngay trong đêm đệ giao cho tẩu." Chu Thừa Vũ đáp lời ngay lập tức.


      Hai vợ chồng tiễn Lương Nguyệt Mai ra tận cổng viện, mắt thấy ấy xa rồi, Chu Thừa Vũ quay lại, mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu bất chợt hơi chột dạ, bày ra vẻ mặt tươi cười, hỏi: "Chàng có đói ? Có khát ? Có mệt ?"


      Chu Thừa Vũ đột nhiên đưa tay ra, bóp nặn bên má mũm mĩm của . Có vẻ như xúc cảm da thịt quá mịn màng, làm chàng ta lâng lâng quên lối về, sau khi bóp cái, chuyển sang sờ sờ mó mó chịu buông.


      "Ta đến thư phòng, nàng chờ ta về, nghĩ kĩ nên giải thới với ta ra sao."


      Hồ Ngọc Nhu buồn bực, "Giải thích gì chứ?"


      Chu Thừa Vũ muốn bóp mạnh cái, nhưng lại nỡ. Cuối cùng, chàng đành buông tay và búng trán nàng cái và ném câu “Tự mình nghĩ kỹ”, liền quay người sải bước .


      Hồ Ngọc Nhu nhìn bóng lưng chàng ta nghĩ lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ý chàng ta. Áng chừng chàng ta biết chuyện, vừa nghĩ thế, Hồ Ngọc Nhu vừa nhớ lại giọng điệu ban nãy của Chu Thừa Vũ tuy hờ hững, nhưng dường như còn bao hàm cơn giận dữ. Trong nhất thời, vừa cảm thấy căng thẳng lại hạnh phúc.


      Có ghen tốt,có ghen mới chứng tỏ chàng ta quan tâm mình!


      Nhưng... giải thích với lọ giấm chua, à, có vẻ như phải dùng tới đại chiêu rồi.


      Bởi vì bận bịu viết sổ con nên Chu Thừa Vũ về ăn tối. Hồ Ngọc Nhu gọi tên mấy món ăn, bảo nhà bếp làm tốt rồi bảo A Kim đưa qua. bắt A Quỳnh đến đo người cho mình, bảo A Quỳnh làm tổ phòng trong giúp đỡ may vá.


      A Quỳnh cầm hộp may vá, đáp lời: "... Biểu thiếu gia tức giận, quyết phải . phu nhân hết cách, đành phải cùng Biểu thiếu gia. Nô tỳ lặng lẽ đặt kỹ bạc vào hành lý của biểu thiếu gia. Nếu biểu thiếu gia mở hành lý đường, tự nhiên phát ra."


      Hồ Ngọc Nhu có tâm trạng lo cho Triệu Tịch Ngôn, huống hồ lần này được coi là ân nhân cứu mạng cả nhà bọn họ. Từ nay về sau, đường ai nấy , liên lạc nữa mới tốt.


      thuận miệng bảo: "Ờ, biết rồi, chuyện này xem như xong, sau này em đừng nhắc lại." nhét mảnh lụa đỏ từ của hồi môn vào lòng A Quỳnh. " mảnh vải này, em cắt cho ta hai mảnh mảnh lớn, mảnh lớn bằng lòng bàn tay ta, vầy nè, khối lớn đủ để làm quần là được."


      Quần cổ đại này lớn hơn quần lót đại nhiều, cỡ bằng quần short.


      A Quỳnh nghe thấy suýt hoang mang, Hồ Ngọc Nhu chỉ có thể vừa vừa khoa tay múa chân, cuối cùng cả hai hợp sức mới cắt ra được kích thước mảnh vải mà muốn.


      Cái gọi là đỉnh cao vẻ đẹp chính là mông lung mờ ảo, so với lộ hết nửa che nửa hở mới mê hoặc người hơn. Do đó, Hồ Ngọc Nhu dặn A Quỳnh làm dùng vải lụa đỏ làm áo ngực chỉ che nửa ngực thôi. Vải lớn chỉ bằng lòng bàn tay , nó thể che hết quang cảnh, có hai sợi dây mỏng ở phía và hai bên, buộc vào cổ, hai sợi dây mỏng được buộc ở sau lưng. Phần thân dưới lộ liễu như thế, chiếc quần short được làm bằng vải lụa đỏ, chủ yếu để lộ đôi chân thon dài.


      Công việc này quá đơn giản đối với người chuyên thêu thùa như A Quỳnh, chỉ có hai khắc là làm xong. Chỉ là tiểu nha đầu này tưởng tượng cảnh Hồ Ngọc Nhu mặc thứ dồ này lên người, tự mình làm mình xấu hổ, mặt mày đỏ như quả táo đỏ.


      Mọi người đều là con nên Hồ Ngọc Nhu tránh. đến sau bình phong, thay áo ngực và quần short vào, sau đó rút mảnh lụa trắng trong suốt từ của hồi môn, khoác hờ bước ra ngoài.


      A Quỳnh bị sốc đứng ngây người, mắt chớp nhìn Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu xoay vòng trước mặt nàng, có chút lo lắng, hỏi. "Có đẹp ?" Mặc dù nhìn xuống, thấy đôi chân trắng thon dài, cũng thích lắm. Nhưng có gương dài, thực biết cảnh toàn thân thế nào.


      A Quỳnh rốt cục cũng hoàn hoàn, nhưng đâu thể biết ngượng mà đẹp, nếu có nam nhân vào chắc người ta chảy máu mũi rồi. Thế nên, giận chân cái, cả phu nhân cũng gọi, chỉ , "Tiểu thư, thực , là lưu manh quá mà!"


      xong, nàng như bị ai chọc ghẹo, e thẹn đỏ mặt, chạy phắt .


      Hồ Ngọc Nhu: "..."


      Có lẽ nào người cổ đại này chấp nhận được loại đồ này? Nếu ở thời đại, nó chắc chắn được đàn ông ưa thích, nhưng trong thời cổ đại ...Chu Thừa Vũ cũng lưu manh chăng?


      Hồ Ngọc Nhu che mặt, trời xanh ơi, lần đầu tiên bị người ta mắng lưu manh đấy!


      Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng Tú Vân. "Phu nhân, nô tỳ có thể vào ?"


      Tối hôm qua Tú Vân cũng ướt đồ. Hôm nay, thả nàng ta về nhà, chẳng biết giờ ghé qua đây có chuyện gì. Nhìn lại chính mình, bèn tìm đại áo ngoài choàng vào rồi bảo nàng ta vào.


      Tú Vân đúng là có chuyện. Bước vào cửa, nàng ta kính cẩn : "Nô tỳ ở nhà có chuyện gì làm nên qua đây hầu hạ. Đến đây, nô tỳ mới biết Đại phu nhân và Nhị phu nhân chuẩn bị hai ngày sau về Kinh Thành. Nô tỳ nghĩ các phu nhân khó có được đến đây lần, nếu sắp về rồi, chúng ta có cần tặng quà cho cho họ mang về ạ? Còn có, nếu các phu nhân ấy định ngày về, có phải nên làm bữa tiệc tiễn biệt đàng hoàng sớm hơn ạ? "


      thể , Tú Vân là người có bản lĩnh. Sau khi gả cho Lô Quảng, cả người càng thêm trầm ổn già dặn hơn trước. Sau khi trở về được Hồ Ngọc Nhu dùng lại, nàng ta bèn bỏ hoàn toàn những tâm tư xấu xa. Bất luận là chuyện Hồ Ngọc Nhu nghĩ tới hay chưa nghĩ tới, nàng ta đều nghĩ tới, thậm chí còn luôn tiến bộ vượt bậc, nghĩ tới chuyện phát sinh sau đó.


      Do đó, nàng ta vừa đề nhắc đến, Hồ Ngọc Nhu bèn gật đầu liên tục, "Ngươi có lý. Vậy , ngày mai chúng ta cùng dạo, xem liệu chỗ chúng ta có đặc sản gì , chuẩn bị chút cho các tẩu ấy mang về." Đối với bữa tiệc tiễn biệt đó cần gấp gáp, "Chờ bên đó định ngày , chúng ta xếp đặt bữa tiệc tiễn biệt. Đầu bếp trong nhà có sẵn, muốn mua đồ cũng tiện, chuyện này đáng lo ngại."


      Tú Vân vâng dạ, lúc này mới ngước lên nhìn Hồ Ngọc Nhu, thấy khuôn mặt hơi đỏ. Nghĩ đến tin tức nghe được hồi sớm, nàng ta quan tâm : "Hôm qua phu nhân bị cảm lạnh khó chịu ạ?"


      " có, ta uống hai bát gừng, sao cả." Hồ Ngọc Nhu , nghĩ thầm A Quỳnh vẫn còn là thiếu nữ, nhưng Tú Vân là phụ nữ. có thể hỏi ý kiến Tú Vân nhỉ, "Ngươi đóng cửa, ta có chuyện này muốn hỏi ý kiến ngươi."


      Tú Vân nghi ngờ , ngoan ngoãn đóng cửa lại.


      Có lẽ Tú Vân thân thiết với A Quỳnh, cũng có lẽ phản ứng quá lớn ban nãy của A Quỳnh, nên Hồ Ngọc Nhu cũng hơi ngại ngừng. Sau lúc, mới cởi bỏ áo ngoài, : "người nhìn ta ăn mặc thế này, đẹp chứ? Ngươi ... ngươi cảm thấy đại nhân có thể chấp nhận được , có thích ? "


      Trong nháy mắt Hồ Ngọc Nhu cởi áo ngoài, Tú Vân hoàn toàn còn nghe thấy thanh gì nữa. Ánh mắt nàng ta nhìn thẳng vào Hồ Ngọc Nhu, nàng ta nhất thời muốn nhìn hết, rồi lại cảm thấy nên nhìn.


      A Quỳnh vừa nãy đỏ mặt như quả táo đỏ, còn nàng ta hoàn toàn hóa đá. Giống như linh hồn bay mất, mắt cũng chớp. Nếu nàng ta bị chảy máu mũi, Hồ Ngọc Nhu cho rằng nhìn xấu muốn chết.


      bất đắc dĩ mặc đồ vào, lấy khăn lau chảy máu mũi cho Tú Vân. "Ngươi ..." Lần đầu trong đời, gặp phải người phụ nữ vì mà chảy máu mũi. Hồ Ngọc Nhu thể cảm giác lòng mình, chỉ là im lặng hơi nghi ngờ… lẽ nào Tú Vân là…les (đồng tính nữ)?


      Nhưng trước kia, ràng nàng ta muốn làm thiếp Chu Thừa Vũ.


      giờ, ràng gả cho Lô Quảng.


      Thế là, lẽ nào nàng ta ăn cả nam lẫn nữ?


      Ý nghĩ này vừa lóe lên khiến Hồ Ngọc Nhu cảm thấy hết hồn, vô thức lùi lại.


      Tú Vân nhìn đột ngột đổi sắc mặt, cuối cùng cũng hoàn hồn, vội bắt láy khăn che mũi, lắp: "Nô tỳ ... nô tỳ bị bốc hỏa hôm nay." xong liền xoay người chạy , nhưng chạy được hai bước nhớ lại câu hỏi của Hồ Ngọc Nhu, nàng ta vội dừng lại đáp: "... đẹp, rất đẹp! Cực kỳ đẹp!"


      Tú Vân xong, quay đầu lại, chạy mà hoảng hốt.


      Chu Thừa Vũ vừa đến chỗ Lương Nguyệt Mai đưa sổ con, về đến cổng viện thấy Tú Vân chạy ùa ra. Chàng ta vội vã né sang, Tú Vân chẳng phát giác ra chàng, cứ thế chạy .


      Chuyện này là sao?


      Chu Thừa Vũ nhíu mày, nhanh chân bước vào viện, bước vào phòng.


      Hồ Ngọc Nhu còn chút cảm xúc bối rối, vừa nhìn thấy Chu Thừa Vũ, bèn đứng dậy và về phía chàng ta. Nhưng mở miệng xong, lại thấy nghi ngờ này chắc chắn là nên , chưa giả còn chưa , mà lỡ như , cho bình giấm chua Chu Thừa Vũ biết, chàng ta chắc chắn đuổi Tú Vân .


      Mà nhỡ như hiểu lầm Tú Vân người ta, có lỗi với người ta biết bao.


      Hơn nữa, thực cần Tú Vân hỗ trợ.


      Chu Thừa Vũ vốn giang hai tay. Kết quả là, Hồ Ngọc Nhu dừng lại. Chàng ta đành bước lên ôm người vào lòng vậy. "Nàng làm sao vậy? Còn Tú Vân bị sao vậy?"


      Hồ Ngọc Nhu tạm thời dối. "Vì Lô Quảng có chuyện, nàng ta đến xin thay Lô Quảng. Ta bảo sao, nàng ta mừng quá chạy về báo tin, ngăn được.”

      Nếu ngày thường Chu Thừa Vũ dĩ nhiên tin, nhìn biểu của chắc chắn phải . Nhưng lần này, chàng ta vừa cúi đầu xuống, vì Hồ Ngọc Nhu mặc áo choàng, hai người vừa tiếp xúc làm quần áo lỏng lẻo hơn. Đập vào mắt chàng ta là làn da trắng như tuyết, mà chống đỡ bộ ngực chàng ta là bộ ngực mềm mại lộ ít của nàng, khe sâu hút, chẳng cần nghi ngờ gì nữa, bên trong mặc gì.


      Suy đoán này khiến chàng nóng người ngay tức khắc.


      Lời giải thích thế này... chàng rất thích.


      Chu Thừa Vũ cúi xuống mà gì, bế Hồ Ngọc Nhu đến tịnh phòng.


      Tác giả có lời muốn :


      Hoa Hoa Hoa: Dưới đây, lược bớt xyz 3000 chữ!


      Chu Thừa Vũ: 3000 chữ? Với thực lực của ta, ít nhất cũng phải 6000 chữ đấy?


      Hồ Ngọc Nhu: Phi!


      Triệu Tịch Ngôn: Phi!


      Tô thị: Phi!


      Tú Vân: Phi Phi Phi!


      Qúy Thành Vân: Ta cũng Phi Phi Phi! [Chính văn thể xuất , vở kịch cũng cho ra, ai nhớ đến ta nữa đâu]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :