1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 4. ta giọng thầm:"Muộn rồi, ngủ thôi."


      bàn tiệc khách nữ, Chu nhị phu nhân Tô thị đặt ly xuống, cười có lỗi với mọi người, "Mọi người cứ ăn trước, hậu viện có việc tôi phải qua xem cái, trở về bồi tội cùng các phu nhân sau vậy."


      bàn, mấy vị phu nhân vội xua tay xua tay, gật đầu gật đầu, cười ha hả nhìn đứng dậy, bước nhanh rời khỏi.


      Phu nhân huyện thừa Phương thị cùng Tô thị quan hệ thân thiết, thời điểm này đứng ra giúp nàng ta chào đón khách nữ, "Chu đại nhân cưới vợ, Chu lão phu nhân lại trước giờ quản việc nhà, hôm nay Nhị phu nhân muốn đãi tiệc, chiêu đãi chúng ta, rồi phải săn sóc đại tẩu mới qua cửa để thất lễ, đúng là có hơi rãnh rỗi mà.”


      Các nữ khách khác nhao nhao phụ họa theo.


      Chu Thừa Vũ chưa có vợ, từ trước đến nay hậu trạch Chu gia đều do Tô thị quản, thế là mang danh phu nhân nhà quan trong huyện, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều tiếp xúc với nàng ta, qua lại với nhau rồi có giao tình. Cho dù mai sau có giao ra quyền quản gia, cũng nhất thiết đắc tội với nàng ta, nghe Tô thị cũng là thiên kim phú hộ trong kinh thành, có nhà mẹ đẻ chống lưng cứng ngắc , mà phu quân của nàng- Chu nhị gia Chu Thừa Duệ, là Tướng quân võ tướng đóng quân ở biên quan.


      Bởi vì Phương thị với Tô thị quan hệ thân thiết, có người thầm với nàng ta. : “Nghe vị Chu đại phu nhân mới nhận chức này, là tự mình khóc hai nháo đòi gả cho Chu đại nhân bằng được, chỉ là tiểu nha đầu mười mấy tuổi, ngày sau phải để Nhị phu nhân tặng quyền quản gia cho nàng ta chứ? "


      "Tiểu nha đầu mới mười mấy tuổi, có thể làm được chuyện gì chứ?"


      Trong lòng các vị phu nhân ở đây đều xem thường loại người này, những nương trong sạch, ai lại biết xấu hổ như vậy, còn là nương khóc lóc đòi gả? Cho nên có người lên tiếng, những người khác được dịp khinh thường ra mặt.


      Nhắc đến trong lòng Phương thị cũng uất ức thay Tô thị, Chu Thừa Vũ ở huyện Trường Châu làm quan năm thứ ba, Tô thị được gả tới, cho tới nay quản gia được sáu năm. Nàng ấy chỉnh đốn từ trong ra ngoài từng sợi chỉ từng đường kẻ đều qua tay, bây giờ lại phải chắp tay nhường quyền cho tiểu nha đầu, chưa kể con bé đó có làm được việc hay , mà trước mắt việc này ràng là cưỡng đoạt tâm huyết của người khác?


      Nghĩ là vậy nhưng mặt Phương thị đổi sắc, lắc đầu cười : "Ta cũng đây này, Nhị phu nhân cũng với ta."


      Nàng làm sao hiểu lòng của các vị phu nhân này chứ, người lớn tuổi có con nên gả, còn người trẻ tuổi mới kết hôn mấy năm gần đây, giờ nhìn thấy Chu đại nhân lấy vợ bằng cách này, ai cũng ghen tị trong lòng thôi. Thực tế, chi các nàng, trong lòng chính nàng cũng tức lắm, tuy rằng nàng lớn tuổi, con nàng còn quá , nhưng trong nhà còn có em chồng. Nếu biết trước chỉ cần khóc lóc chút là có thể gả cho Chu đại nhân, gần bên sông(12) như vậy, nàng sớm đưa em chồng đến Chu gia khóc.

      (12): ý câu tách từ : gần sông hưởng ánh trăng, quan hệ giữa bà và Tô thị tốt ấy mà


      Nhìn bộ dáng Phương thị hứng nước(13 ) vào, trong lòng mọi người hô “cắt”, từng người tản .

      (13) Hứng nước trong câu: nước phù sa chảy ruộng ngoài


      Tô thị cùng Khổng ma ma đến nơi yên tĩnh, xem phải nhìn trái có ai nàng ta mới thầm hỏi, "Thức ăn đều đưa qua chưa? Nàng thế nào? Còn có, bộ dáng nàng ta thế nào, có dễ tiếp xúc ?"


      Tô thị là em dâu, vì thế cho tới giờ vẫn chưa gặp qua Hồ Ngọc Uyển, nàng biết, Khổng ma ma dĩ nhiên càng nhận ra.


      Có điều nhớ lại lúc nãy, lông mày Khổng ma ma nhăn thành đường, "Nhận ạ, rất khách khí, chỉ nhìn nha đầu trước mặt nàng, sợ là khóc được lúc lâu, vành mắt hồng hồng. Còn như đại phu nhân ... " Dừng lại chút, bà lắc đầu. "Thoạt nhìn có vẻ nhu nhược và yếu đuối, bộ dáng rất dễ gần gũi, thế nhưng thân thể được tốt, nô tỳ thấy hôm nay chắc nàng mệt chết rồi, ngồi cũng vững mà phải dựa vào lồng giường ạ."


      Nhị lão gia nhà nàng trong năm có đến nửa năm có ở nhà, bây giờ chi thứ hai của nàng chỉ có thứ nữ, lão phu nhân ngày đêm mong chờ đại lão gia sớm lấy vợ sinh con, tại đại phu nhân có, chỉ sợ để lão phu nhân thất vọng rồi. Khổng ma ma lòng sầu đến khổ, lia mắt nhìn bụng Tô thị hai vòng mới thôi.


      Tô thị để ý tới.


      Nàng suy nghĩ về thân thể vị tẩu tử mới, nếu đúng là ngồi mà còn vững được, xem ra cơ thể này dùng được rồi.


      Phiền muộn trong lòng nhiều ngày thoáng chốc bay hết phân nửa, Tô thị quay sang cười với Khổng ma ma. "Những lời này thể bên ngoài. Nếu vào cửa, ngày sau phải kính trọng tốt mới phải." Nàng cân nhắc lúc, rồi phân phó, "Hôm nay e là buổi tối nàng ấy còn mệt nữa. Bà đến phòng bếp dặn dò làm thịt con gà mái, hầm canh gà, sáng sớm mai sai người đưa tới.”


      Đêm động phòng hoa chúc, có thể mệt mỏi sao?


      Có điều Khổng ma ma cười nổi, đại phu nhân là người có phúc lớn, có thể bồi đại lão gia lâu dài. Nhưng còn nhị phu nhân, nàng phải lo liệu cả đại gia đình, vậy mà năm cùng phòng với Nhị lão gia đếm đầu ngón tay, khó trách thành thân sáu năm mà bụng tí động tĩnh gì.


      Bà gật đầu biết, nhìn sắc mặt mệt mỏi của Tô thị : "Nô tỳ dặn phòng bếp làm hai phần, người cũng uống phần , vì chuyện thành thân của đại lão gia, người cũng mệt mỏi rồi."


      Tô thị xoa mi tâm, gật đầu đáp ứng.


      Tiễn xong khách khứa, Chu Thừa Vũ về ngay tân phòng, mà gọi tùy tùng Lô Quảng phân phó: "Ta đến tân phòng, ngươi cho người mang nước đến."


      Đêm tân hôn mà thư phòng?


      Lô Quảng giật mình sợ run tại chỗ, lão gia nay hai mươi bảy, thê thiếp , lão phu nhân tặng hai nha đầu ngài cũng thu phòng, dù cho lão phu nhân chưa hề lên tiếng, nhưng cũng ngầm hoài nghi con mình có phải hay ... phi phi phi, đừng có nghĩ nhiều nữa!


      Lô Quảng tìm về lí trí, giọng đề nghị: "Lão gia, hay là ngài tân phòng nhỉ? Đại phu nhân chắc chờ ngài, nếu ngài ..."


      "Ngươi nghĩ bậy bạ cái gì vậy!" Chu Thừa Vũ thể đánh vào đầu Lô Quảng vài cái, "Ta đây cả người toàn mùi rượu, đến thư phòng tắm rửa sạch rồi quay về."


      Ồ, hóa ra là là vậy!


      Hôm nay nóng nực, mùi rượu trộn lẫn mồ hôi, thực phải mùi thơm gì. Mặc dù lão gia là người đọc sách, cùng những người thô lỗ như giống nhau, nhưng đại phu nhân chỉ là tiểu nương mười mấy tuổi, thân thể mảnh mai, đại lão gia đây là sợ đại phu nhân chịu nổi .


      Có vẻ như lão phu nhân suy nghĩ nhiều, đại lão gia đây còn đau lòng đại phu nhân, chỗ nào thích nữ nhân chứ, chỉ sợ thích thôi đủ đâu!


      "Vâng, tiểu nhân luôn đây!" Lô Quảng cười híp mắt, vui vẻ chạy .


      Trước kia Chu Thừa Vũ có vợ, y thường nghỉ ngơi trong thư phòng, vì vậy bên đây cũng có tịnh phòng cùng phòng sinh hoạt, quần áo của y tự nhiên cũng xắp xếp vài bộ. Sau khi tắm xong, y thay quần áo sạch , tóc cũng buộc lên, lúc này mới gọi Lô Quảng bị đuổi lúc nãy, người trước người sau cùng về hậu viện.


      Hành lang treo đầy lồng đèn đỏ, thắp sáng rực rỡ bầu trời đêm, Chu Thừa Vũ cầm lòng được dừng lại. Y kết hôn, mẹ y là người cao hứng nhất, nên tiệc vui của y do mẹ và đệ muội tổ chức, mới có dịp trang trí vô cùng xa xỉ.


      Làn gió mát phất phơ thổi qua, trong lòng Chu Thừa Vũ bỗng sáng sủa hơn mấy phần. Y ngước nhìn ánh đèn xa trng phòng chính thất, lòng cũng dần vui vẻ, kết hôn, có người cần y chở che, cũng có người nguyện ý chờ y về.


      Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa, Hồ Ngọc Nhu căng thẳng nhìn A Quỳnh.


      "Em, em vẫn là ra ngoài ", .


      A Quỳnh lại chịu "Em rồi, vậy người làm sao đây?"


      Hồ Ngọc Nhu gần như bị ta chọc cười, chưa kể đến đây là cổ đại, mà ở đại chăng nữa, cũng có ai ở mãi trong phòng cưới người ta hoài chịu . Dù thế, A Quỳnh này, đúng trung thành , Hồ Ngọc Nhu kéo cổ áo khoác trắng, để A Quỳnh thấy vết đỏ cổ.


      A Quỳnh nhìn thấy nó, miệng mở ra muốn khóc tiếp.


      Hồ Ngọc Nhu nhanh chóng : "Mau dừng lại, lúc nãy bà tử của nhị phu nhân soi mói em đủ rồi. Được rồi, em mau ra ngoài , có cái này còn ở đây, sao đâu."


      A Quỳnh chỉ có thể gật đầu, nhưng trong lòng loạn hết cả lên.


      Như thể có hai người đánh nhau trong lòng, người bảo nàng khuyên tiểu thư nên thành tâm sống với Chu đại nhân cho tốt, người kia cầu nàng thúc giục tiểu thư nên trốn chạy, tìm biểu thiếu gia thanh mai trúc mã. Cả hai bên đều có những mặt tốt cùng mặt xấu, mỗi người đều muốn đánh bại người kia, khiến đầu nàng đau vô cùng.


      Chu Thừa Vũ vào phòng, y thấy gương mặt xoắn xuýt của A Quỳnh ra, còn Hồ Ngọc Nhu, người ngồi mép giường, lật đật đứng dậy.


      Nàng tắm rửa qua, tóc dài xõa ra, rơi vai. Khuôn mặt nhắn trắng thuần chỉ to bằng lòng bàn tay, làm nổi bật lên đôi mắt to tròn, đó là đôi mắt hạnh quyến rũ biết bao, khiến người ta liếc nhìn lại nhịn được nhìn thêm vài lần. Mũi tinh tế, đôi môi hơi hồng, y ngờ rằng người vợ mới cưới của mình đẹp đến thế.


      Chỉ đáng tiếc, thân thể quá yếu đuối, muốn đứng vững phải có đồ dựa vào. Cũng biết có mời đại phu điều trị chưa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.


      "Đại ... đại nhân." A Quỳnh hành lễ, lắp bắp gọi.


      Chu Thừa Vũ nhìn nàng cái, lạnh nhạt : "Sau này gọi là lão gia, ra ngoài ."


      A Quỳnh tranh thủ nhìn lại Hồ Ngọc Nhu, sau đó dùng giọng muỗi kêu hừ hai tiếng, cũng hiểu muốn điều gì, rồi nhanh chóng ra ngoài.


      Hồ Ngọc Nhu nhìn Chu Thừa Vũ, chân có tiền đồ hơi run rẩy, kỳ thực hai mươi bốn tuổi, lúc nào chả ảo tưởng cảnh mình lấy chồng, tất nhiên cũng nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc. Nhưng hôm nay thực diễn ra, kết hôn, động phòng đến rồi, chỉ là kết hôn cùng người đàn ông xa lạ, , làm sao có thể lên giường với ta đây?


      Lại , mặc dù sẵn lòng, nhưng vẫn chiếm lấy thân thể của tiểu nguyên chủ. Hôm nay xuyên qua, tương tự như thế hôm nay là ngày tiểu nguyên chủ mất sinh mạng, ngày này, làm sao có thể …


      Chu Thừa Vũ đóng cửa lại, xoay người liền thấy vợ mình cúi đầu, biết nghĩ gì, trông rất khổ sở.


      Y nhíu mày.


      Khóc lóc đòi gả cho y là nàng, bây giờ việc thành, nàng phải nên cao hứng sao? Chắc là, đến đây rồi, nàng bắt đầu hối hận?


      Hối hận cũng muộn.


      Sau khi bước đến giường, y đưa tay giữ vai Hồ Ngọc Nhu, giọng thầm: "Muộn rồi, ngủ thôi."

    2. Theia

      Theia Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      32
      Haizz sao ta lại đầu óc đen tối vậy nhỉ đọc đến câu “muộn rồi , ngủ thôi “ nghĩ xa xăm rồi:063::063::063: chờ mong chương mới của nàng :038::038:
      levuongNhitocngan thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 5. ràng là đêm động phòng hoa chúc, y lại cùng vợ mới cưới phân giường mà ngủ


      Lòng bàn tay y ấm áp, tay cầm bả vai có chút lạnh, tay y đưa lên chút nữa, người dưới bàn tay y đột nhiên run lên nhè , rồi hoàn toàn cứng ngắc.


      Tay Chu Thừa Vũ hơi dừng lại, nhưng rút lại.


      Vừa mới thành hôn xong, là vợ chồng, giữa vợ chồng lúc sinh hoạt thường có thói quen đụng chạm nhau, nếu , ngày tháng sao này trôi qua thế nào?


      Thân thể Hồ Ngọc Nhu cứng đờ, cảm thấy bàn tay vai mình dừng, để yên đó chứ có ý lấy ra. biết người đó nghĩ gì, lại nặng thử bắt thế này cơ chứ.


      Người đàn ông này tính là già, nhưng so tiểu nguyên chủ mà , thực chênh lệch tuổi quá nhiều. Bây giờ ta cưới hỏi tiểu nương nguyên chủ đàng hoàng làm vợ, bất kể ta có thông phòng hay thiếp thất, vào lúc này ước chừng là muốn nhanh chóng động phòng hoa chúc đây.


      Bàn tay vai buông ra, cho dù quay đầu nhìn lại, chỉ nghe động tĩnh phía sau Hồ Ngọc Nhu cũng biết, vị Chu đại nhân này cởi giày và đến bên trong giường.


      Hóa ra những tiểu thuyết xem qua đúng là , người đàn ông cổ đại buổi tối ngủ ở trong, vợ hoặc thiếp thất ngủ ở bên ngoài, ban đêm bưng trà rót nước cho ta, sáng sớm phải dậy sớm để hầu hạ ta.


      Bi thảm làm sao!


      “Còn chưa ngủ à?” Nhìn vào lưng Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ nghi hoặc mở miệng.


      Giọng từ bên trong truyền tới làm Hồ Ngọc Nhu giật mình, phát mình có gì để , giờ này chính có năng lực đào ngũ, vậy mà có người đào.


      "Vậy ngủ." Vội giọng đáp lại, cởi giày, vén góc chăn mỏng chui vào, Hồ Ngọc Nhu nằm sát mép giường.


      Đèn bên ngoài Chu Thừa Vũ vừa mới thổi, nhưng cả hai bên giường đều có sườn khắc hoa cúc mang bùn lê bốn chân tròn, ở nến hỉ chúc đỏ thẫm, giờ này vẫn sáng tỏ, chắc là muốn sáng hết đêm nay đến bình minh ngày sau đây mà.


      Hồ Ngọc Nhu nhắm mắt lại, nhưng hai tay nắm chặt với nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. tưởng tượng trong đầu, nếu tí nữa Chu đại nhân nhào qua, nên ứng phó ra sao. Nên nhảy xuống giường trước hay vạch áo cho ta xem cổ mình?


      Người bên trong vẫn nằm im.


      Nằm ngửa, hai tay để bên người tự nhiên, mắt nhắm lại, hơi thở đồng đều. Hồ Ngọc Nhu kiên nhẫn lúc lâu mới lặng lẽ mở con mắt, nhìn sang thấy cảnh tượng này, lòng nhõm hẳn.


      hơi còn chưa kịp thở xong, người nằm trong đột nhiên mở mắt, trong chớp mắt nhìn sang, còn ngớ ngẩn bị đôi tay dài vươn tới, lăn vào vòm ngực đàn ông ấm áp.


      có thời gian để lăn xuống giường, có thời gian để kéo áo ra, cứ như nằm trong lòng người đàn ông xa lạ, đôi tay bị áp chế thể di chuyển.


      " suy nghĩ gì?" Giọng của Chu Thừa Vũ trầm thấp, dường như mang theo chút mờ ám.


      Đôi mắt hạnh của Hồ Ngọc Nhu mở to, môi hơi mở, hiển nhiên bị dọa . Sau khi phản ứng lại, giãy dụa hai lần, Chu Thừa Vũ thuận theo thả cho thoáng ra, Hồ Ngọc Nhu nhanh chóng rút tay ra, chống ngực người đàn ông trước mặt.


      , nghĩ gì cả.” Hồ Ngọc Nhu phủ nhận.


      Mặc dù vậy, khoảng cách hai người cũng còn gần vô cùng, biết dùng gì để gội đầu, ở sát bên, trong hơi thở tràn ngập hương hoa. Chu Thừa Vũ chú ý nhiều đến hoa cỏ, y chỉ cảm thấy có mùi thơm rất dễ ngửi, trong lúc nhất thời biết hoa gì thơm như vậy.


      Y suy nghĩ hỏi. "Nàng dùng hương gì?"


      Ah?


      Hồ Ngọc Nhu bối rối, mùi hương gì?


      Nhìn vào vẻ ngớ ngẩn của vợ mới cưới, Chu Thừa Vũ hiếm có giật giật môi, định hỏi lại, mắt nhìn thoáng qua lập tức trầm xuống.


      Y duỗi tay ra, nâng cằm Hồ Ngọc Nhu lên, buộc nâng cằm lên để lộ cổ. Vốn cổ trắng thon dài, lúc này đây hằn lên vệt đỏ vô cùng chói mắt, Chu Thừa Vũ làm huyện lệnh hơn chín năm, tự nhiên nhìn thấy người treo cổ là như thế nào, có gì mà hiểu.


      "Xảy ra chuyện gì?" Người nọ vẫn nằm như ban đầu, lại mở miệng ra câu lạnh băng giống như nhiệt độ bị rút hết, đôi mắt nhanh chóng quét tới, Hồ Ngọc Nhu có tiền đồ sợ run người.


      “Chuyện gì… có chuyện gì xảy ra thế?” miễn cưỡng đáp lời.


      Chu Thừa Vũ buông cằm Hồ Ngọc Nhu ra, ngón tay lướt qua cổ , chạm vào dấu đỏ rực rỡ. biết có phải đau hay vì lý do khác, người trong lòng run rẩy, vô thức co lại.


      Chu Thừa Vũ gì, chỉ lặng lẳng nhìn Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu tránh ánh mắt của y, từ chối trả lời.


      chỉ muốn an ổn vượt qua đêm nay, những việc khác nghĩ tới, căn cứ vào nguyên tắc nhiều sai nhiều, chỉ mong Chu đại nhân này tự mình đoán. muốn tìm đường lui cho mình, đương nhiên muốn ngay từ đầu cái gì cũng ra hết.


      Hơn nữa, tính tình Chu đại nhân này ra sao tới giờ vẫn còn biết đây này.


      Thái độ này của , khiến ánh măt Chu Thừa Vũ tối thêm hai phần. nằm trong vòng tay của y, nhưng y nửa nằm nửa chếch lên, tư thế từ cao nhìn xuống, vừa vặn bắt gặp bộ dáng sợ sệt chột dạ, mặt ngừng cúi thấp xuống ngực.


      biết nữ nhân này ăn gì để lớn, cơ thể yếu đuối, nhưng ngực lại phát dục tốt vô cùng. Cho dù nơi cần che che hết qua bộ bạch y, nhưng khiến người khác lờ , mà còn khiến người chú ý hơn chỗ dựng cao này .


      Mặc dù Chu Thừa Vũ 27 tuổi, nhưng y chưa từng tiếp xúc gần với nữ nhân như vậy. Bởi vì giờ lấy vợ, muốn đêm tân hôn trước mặt vợ mà mình biết gì, nên y lặng lẽ tìm mấy sách tranh của nhị đệ. Sau khi y tắm rửa xong, y mới nhớ tới thế là nước tới chân vội nhảy, nhanh chóng lật ra nghiên cứu lúc, tình hình trước mắt đúng là máu y sôi sục kêu gào dập lửa.


      Tình hình là thế, nhưng y cũng hiểu thời cơ lúc này đúng.


      Buông người ra, thở dài, y ngồi dậy.


      Hồ Ngọc Nhu trở mình cái, cuối cùng cũng thuận lợi lăn xuống giường, mông bị dập xuống sàn. Giờ này chả lo được đau đớn ấy, chỉ đơn giản uốn gối ngồi ở đó, ngẩng đầu lên nhìn Chu Thừa Vũ.


      ngẩng đầu, ngay vị trí nến hỉ chúc đỏ thẫm chiếu xuống, vết hằn đỏ cổ lại chói mắt phát đau. Chu Thừa Vũ nhìn, chậm rãi hỏi, "Hóa ra, là nàng vốn thích hôn này?"


      phải thích hay , người cũng treo cổ tự sát.


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu liên tục trong lòng, nhưng mặt biết biểu sao cho đúng.


      giờ mang phận nữ tử cổ đại bi ai, cho dù thích người này, khi được đưa vào cửa, khó để rời . Ngay cả khi người này rộng lượng cho , nhà mẹ đẻ cũng buông tha cho , người mà thích chắc gì chấp nhận, mang phận nữ nhi, làm gì chứ?


      Chỉ có thể lên kế hoạch dài hạn.


      Nhà mẹ đẻ tha, người thích lại chẳng tiếp thu. Vì vậy, nếu ấy rời khỏi, phải hiểu tình huống bên ngoài, bây giờ là thời đại nào, địa vị nữ nhân ra sao, cuối cùng phải có tiền bạc trong tay, tìm người chịu làm chỗ dựa, đến lúc đó mới dám lời lòng.


      Ngoài ra còn có người tiểu nguyên chủ quan tâm: Quản ma ma ...


      ngồi sàn nên sợ bị phát , lặng lẽ bấm lên đùi non, Hồ Ngọc Nhu bấm đến khi mắt đỏ lên, nước mắt nhanh chóng lăn ra. vốn xuyên qua khóc, trước khi xuyên qua tiểu nguyên chủ khóc hai ngày, do đó, mắt vốn sưng đỏ, bây giờ lại rơi lệ, mắt càng sưng hơn.


      vừa khóc vừa vội vã gật đầu, song lại cuống quít lắc đầu.


      Chu Thừa Vũ ở huyện Trường Châu này làm huyện lệnh chín năm có dư, gặp nhiều nhất là cảnh tưởng phụ nhân khóc lóc kêu la om sòm lăn lộn đất, bây giờ bỗng nhìn thấy nữ nhân lặng lẽ rơi lệ, lại là người vợ mới qua của ngày, nhất thời hỏi ra miệng được.


      Còn hỏi cái gì đây, đương nhiên hỏi mang bộ dáng bị bắt nạt như thế có ý gì.


      Nhưng nhìn nàng khóc đáng thương thế này, Chu Thừa Vũ vậy mà mềm lòng. "Đừng khóc, nàng nếu muốn bây giờ, sáng mai rồi hả ."


      Dứt lời người cũng rời giường, mở tủ quần áo lấy hai cái mền, ra ngoài ngủ nhuyễn giáp gian ngoài.


      Nghe tiếng động bên ngoài nằm xuống, Hồ Ngọc Nhu thu lại nước mắt, bò lên giường kéo chăn ra, người rút vào góc tường. ngờ vô cùng thuận lợi thoát kiếp động phòng, Hồ Ngọc Nhu vui mừng thôi, xem ra vị Chu đại nhân này quả là chính nhân quân tử!


      nhắm mắt lại suy nghĩ cẩn thận, mặc dù trí nhớ của tiểu nguyên chủ có ấn tượng gì với Chu đại nhân, nhưng từ đầu xuân năm nay, em ba của nguyên chủ tức là Hồ gia tam tiểu thư Hồ Ngọc Uyển bên miệng, thường nhắc đến tên ta. Trước hết, khen ngợi vô tận, có vẻ như ấy thực gặp được , rồi luôn mồm bảo phải gả, mà tháng trước, hôn quả nhiên được định xuống.


      Nhưng mà nếu , sao mà vị Chu đại nhân này nhận ra mình phải Hồ Ngọc Uyển cơ chứ?


      tiếp tục tìm trong ký ức, mặc dù trong quá khứ nguyên chủ chưa từng gặp qua Chu đại nhân này, nhưng mà giống như muốn biểu đạt ta tốt như thế nào, Hồ Ngọc Uyển rất nhiều: cái gì xuất thân ở hầu phủ kinh thành,cái gì là quan thanh liêm chính trực, cái gì mà bên người hề có phụ nữ đàng hoàng, cái gì mà dáng người cao lớn đứng thẳng (14), dung mạo như Phan An (15), toàn bộ nương chưa lập gia đình ở Trường Châu này đều muốn gả cho vân vân ...

      (14) Nguyên văn là cụm từ: trường thân ngọc lập, đại ý muốn miêu tả dáng người cao lớn, hình ảnh so sánh rất là hay, nhưng chuyển ngữ sang tiếng Việt được, và mình cũng để nguyên rồi chú thích được, đọc câu văn xuôi, nên tạm chuyển như .

      (15) Phan An: Phan Nhạc, tên tự là An Nhân, đời sau quen gọi là Phan An, người Trung Mưu, Huỳnh Dương. Ông nổi tiếng là nhà văn thời Tây Tấn và là đại mỹ nam.


      Tiểu nguyên chủ còn vui vẻ thay cho em mình, thấy mừng vì ai cũng tìm được lang quân như ý.


      Nhưng Hồ Ngọc Nhu cẩn thẩn nghĩ lại, mới phát giác ra Hồ Ngọc Uyển căn bản thế, sợ rằng muốn dụ dỗ Hồ Ngọc Nhu ước ao ghen tị, như thế ta mới thuận lý thành chương (16) cho tiểu nguyên chủ gả thay, tự mình hi sinh gả tới cho biểu ca Triệu Tịch Nghiêm.

      (16) Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành


      Chỉ biết rằng tiểu nguyên chủ lòng dạ với Triệu Tịch Nghiêm, gì có thể thay thế được.


      Vì thế, mới có màm ép buộc, thắt cổ, rót thuốc lên kiệu hoa.


      Mà vị Chu đại nhân này, dường như Hồ Ngọc Uyển vốn thích ta, mà ấy cũng chả thích Hồ Ngọc Uyển, ngay cả bộ dáng ra sao còn chả thèm biết!


      Người ta là quan phụ mẫu lớn nhất ở huyện Trường Châu, còn Hồ gia ra cũng chỉ là nhà thương nhân, Hồ Ngọc Uyển phải não tàn chứ? Lại tính kế người ta, ta sợ người ta tức giận, xử hết Hồ gia hay sao?


      Chuyện này cha nguyên chủ Hồ Lĩnh biết, nhưng mẹ kế Tiết thị chắc chắn biết, bà ta can thiệp mà còn giúp đỡ. Hồ Ngọc Uyển tuổi hiểu chuyện, còn bà ta tốt xấu gì cũng làm phu nhân rồi, làm sao có thể ... ồ, đúng rồi, Tiết thị này, bà ta dường như có người em trai làm quan, chức gì nhỉ?


      Hồ Ngọc Nhu mơ màng nghĩ, hôm nay quá mệt rồi, nghĩ nghĩ lại rồi nghỉ luôn.


      Hô hấp đều đều trong phòng vang vọng, Chu Thừa Vũ mở mắt nằm bên ngoài, thở dài. Rốt cuộc đây là nghiệt gì thế, ràng là đêm động phòng hoa chúc, y lại cùng vợ mới cưới phân giường mà ngủ, để người ta biết còn cười đến rụng răng?


      Y đột ngột đứng dậy, đem chăn vo thành cục tùy tiện nhét vào tủ. Người giường bị đánh thức, Chu Thừa Vũ nhìn bóng lưng Hồ Ngọc Nhu ngủ say, cởi giày, lên giường, nằm bên ngoài.


      p/s: hẹn các bạn ngày 16/6/2018 nhé :v
      Last edited: 13/6/18
      Tiểu Ly 1111, Châu Lương, Ameri41 others thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Hể, ngày 16/3/2018 là sao????? Hôm nay phải 13/6/2018 à? Hoang mang style :yoyo68::yoyo68::yoyo68:
      Nhược VânNhitocngan thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      mình sử nhe, nhất thời ghi nhầm

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :