1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 62. Đừng làm quá. Đừng làm hỏng cảm tình của tam đệ và tam đệ muội.


      "Tam tỷ!" Hồ Phỉ chạy tới ngồi xổm bên nàng, nhưng Hồ Ngọc Uyển vẫn xụi lơ, căn bản kéo dậy.


      biết nên làm gì.


      Ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt thờ ơ của Triệu Tịch Ngôn, nhìn tức giận lau nước mắt, lại quay đầu nhìn mấy họ hàng đưa dâu, trong lúc nhất thời biết cầu ai mới được.


      Triệu Tịch Ngôn quay đầu lại, đảo mắt quanh đám đông đứng xem, khi thấy Hồ Ngọc Nhu, y dừng lại trong nháy mắt, liền thu hồi tầm mắt.


      Quay trở lại nhà, khi tới cửa viện, y nghiêng đầu hỏi Hồ thị: "Nương định vào nhà à?"


      Hồ thị cắn răng, trước chứng kiến củanhiều người, có khả năng gật đầu được.


      hề trả lời.


      Triệu Tịch Ngôn cũng quan tâm, thậm chí đóng thẳng cửa. Kèm theo thanh kẽo kẹt của cánh cửa cũ, Hồ Ngọc Uyển ngẩng đầu lên, tê tâm liệt phế la lên: "Biểu ca-!"


      Đáp lại nàng là cánh cửa đóng kín. Sau cánh cửa, Triệu Tịch Ngôn nghe vào tiếng khóc của nàng ta. Trước mắt y chỉ có gương mặt của Hồ Ngọc Nhu vừa nhìn thoáng qua.


      A Nhu, ta báo thù cho đôi ta!


      .


      Có lẽ chuyện này quá mức nghiêm trọng, cuối cùng Hồ Ngọc Uyển được bà tử đưa lên xe ngựa, nên dù mọi người đều biết rằng nàng ta từng làm chuyện xấu xa, nhưng nhìn chuyện cười của nàng chung quy cũng cười nhạo thế thôi. Ai ai cũng thấy chuyện này người sai nhiều nhất là Hồ Lĩnh và Tiết thị.


      Nếu phải cha mẹ dạy dỗ tốt sao nương tốt đẹp lại biến thành thế này? Tiểu thư dòng chính, ở nhà tất được chiều, đáng ra phải ngây thơ chân chất, ấy thế mà kết quả lại ngu si và nham hiểm thế kia.


      Hồ gia biết dạy nữ nhi!


      Trong nhất thời, Hồ Ngọc Tiên của Hồ gia chưa xuất giá, tức được nằm trong viện xem xét của nhiều nhà có thiếu niên lang tới tuổi. Ngay cả nhị tiểu thư Hồ Ngọc Xảo gả cũng bị ảnh hưởng. Tính ra chỉ có mỗi Hồ Ngọc Nhu, ai dám ngoài mặt xôn xao.


      Có điều đây là chuyện sau.


      Chu gia bên này về đến nhà. Mặc dù Hồ Ngọc Nhu bị sốc bởi hành động của Triệu Tịch Ngôn, nhưng muốn để Chu Thừa Vũ lo nghĩ. dẫn Khổng ma ma và Quản ma ma sắp xếp chỗ ở cho Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều đến khi hoàn hảo mới trở về phòng.


      Chu Thừa Vũ ở lại đó trò chuyện lúc mới về. Chàng đứng ở cửa hồi, thấy thần sắc nàng có vẻ có gì thay đổi mới vào, rốt cuộc lòng dạ biết nhắc lên tự bao giờ cũng rớt xuống bụng.


      "Mệt ?" chàng đến bàn và thử nhiệt độ của ấm trà, rót tách trà nóng và đưa cho Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu nhấp hớp, mỉm cười và lắc đầu: " mệt, công việc nặng đều do hạ nhân làm, thiếp có cũng chỉ hai chuyến."


      Chu Thừa Vũ nhìn nàng và : "Bọn họ cả đường phong trần mỏi mệt. bằng tối nay cứ đưa cơm vào phòng họ. Mai hãy tụ họp."


      Nhưng trông Chu Thừa Hồng và Tạ Kiều đâu có vẻ gì là mệt mỏi đường, Lương Nguyệt Mai cũng có tinh thần phơi phới.


      Chàng đề cập vậy...là lo lắng cho đúng ?


      Hồ Ngọc Nhu đặt tách trà xuống và nhìn Chu Thừa Vũ. " phải hai ta đều với nhau rồi à? Có lời gì cứ mở lời để hiểu , chàng muốn gì, cứ thẳng ."


      phải là người thông minh, mà Chu Thừa Vũ lại là người có tâm tư tương đối sâu, cũng thông minh hơn hẳn . Nếu chàng có khó chịu trong lòng muốn , dựa vào việc suy đoán, có thể bao giờ đoán được.


      Chu Thừa Vũ nắm lấy tay Hồ Ngọc Nhu, song trong lúc nhất thời, chàng thấy khó mà mở miệng. Từ khi cảm nhận được tình cảm Hồ Ngọc Nhu với chàng, chàng thực đặt Triệu Tịch Ngônvào lòng. Mà khi trước có gặp mặt ta cũng dẫn theo chàng mà gặp, đẫu chàng có phần hài lòng về chuyện đó, songcó thể xác định được, cảm tình của Hồ Ngọc Nhu trao cho chàng càng thêm chắc chắn.


      Nhưng sau cố phát sinh hôm nay, trong lòng chàng bỗng có chút chắc. phải chắc cảm tình Hồ Ngọc Nhu với chàng, mà chắc, Triệu Tịch Ngôn tốt như vậy, Hồ Ngọc Nhu có thể quên hoàn toàn hay .


      Hành động của Triệu Tịch Hôm hôm nay có phần cảm tính, xem xét hậu quả, thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới tiền đồ của bản thân. Nhưng thể phủ nhận rằng ta làm vậy rất dễ khiến nữ nhân cảm động.


      chỉ là Hồ Ngọc Nhu. Sau khi biết , Tạ Kiều và Lương Nguyệt Mai cũng cảm động kém, khen thẳng ta là nam nhân tốt. Nhị đường huynh còn mở miệng trêu cợt chàng, bảochàng cẩn thận thôi bị đoạt mất vợ.


      Lòng chàng có nỗi sợ hãi như vậy, sao biết ngại mà mở miệng chứ?


      Hồ Ngọc Nhu rút tay ra, vì Chu Thừa Vũ đứng còn ngồi. vừa vặn ôm chầm lấy eo Chu Thừa Vũ.


      Ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt hết sức chân thành, trong con ngươi đong đầy đầy kỳ vọng.


      Chu Thừa Vũ nghĩ tới Hồ Ngọc Nhu hoàn toàn trung thực với chàng, nếu chàng còn , có vẻ hơi quá đáng.


      Chàng đưa tay chạm vào tóc Hồ Ngọc Nhu, khẽ thở dài: "Ta ngờ rằng Triệu Tịch Ngôn có thể làm tới mức này vì nàng."


      Động thái này chỉ đắc tội với Hồ gia, mà còn làm triệt để làm tổn thương tấm lòng mẹ , càng có khả năng lớn khiến người khác hiểu lầm rằng y là tên tiểu nhân phản bội có chút thù tất báo, do đó ảnh hưởng đến tiền đồ của .


      Hồ Ngọc Nhu biết ý của chàng là gì, nên trả lời.


      Chu Thừa Vũ tiếp tục: "Nếu thực cưới tứ muội muội của nàng, có lẽ cả đời này nàng nhớ tới nữa. Nhưng hôm nay làm thế, có lẽ ...nàng nhớ ta cả đời."


      Hồ Ngọc Nhu ngẩn người.


      đúng là nhớ tới, Triệu Tịch Ngôn đúng làđàn ông tốt. Nhưng cõi đời này, có quá nhiều người đàn ông tốt. Côvà Triệu Tịch Ngôn có chân chính qua lại, cảm động thưởng thức cậu ta, nhưng , hối tiếc, cảm thấy, đáng tiếc vì gả cho cậu ta.


      Có lẽ thời điểm xuyên qua phải bị bắt ép lên kiệu hoa. Cuối cùng, theo logic gả cho cậu ta, thậm chí cậu ta.


      Nhưng nếu xuyên qua gặp phải nhân sinh khác, hơn nữa trong nhân sinh này còn có Chu Thừa Vũ , đối với tốt, đương nhiên nghĩ tới những khả năng khác.


      Chỉ là nghĩ tới lời Chu Thừa Vũ, cảm thấy hơi buồn cười. Ngày thường chàng ta tự tin như vậy mạnh mẽ như vậy, vậy mà có nỗi bận tậm thế này nữa ư?


      Chỉ là cười.


      Sao chàng ta lại bận tâm chuyện này, bởi vì chàng ta thích , bởi vì thích, cho nên mới sinh ra loại thận trọng từng li từng tí này.


      Trái tim Hồ Ngọc Nhu đột nhiên trở nên ẩm ướt và mềm mại. Hôm nay, nhìn thấy Triệu Tịch Ngôn báo thù cho tiểu nguyên chủ khóc, nhưng ngay lúc này đây nhìn Chu Thừa Vũ, nhìn ánh mắt nghiêm túc của chàng ta cúi xuống, cảm động muốn rớt nước mắt.


      chầm chậm bước lên ôm eo Chu Thừa Vũ.Chu Thừa Vũ nhìn thấu ý đồ của nàng, kéo nàng lên, thuận thế ôm nàng vào ngực.


      Khoảng cách hai người rất gần, giọng Hồ Ngọc Ngu cũng rất . “Biểu ca là nam nhân tốt. Thiếp đương nhiên nhớ huynh ấy, nhưng cũng giống như lời thiếp với huynh ấy trước đây, người thích huynh ấy chết. Bây giờ người thiếp thích là chàng, thiếp nhớ huynh ấy, nhưng cảm thấy hối tiếc, cảm thấy tiếc hận vì gả cho huynh ấy. Nhưng đối với chàng, nếu gả cho chàng, thiếp rất hối tiếc, cũng rất hối hận." dừng lại chút,"Thế nên, thiếp chỉ trông mong biểu ca có thể sống tốt, tương lai có thể gặp được nữ tử lòng gửi gắm, có ý khác."


      Khi vừa mới xuyên qua có hơi mông lung, bởi vì cảm thấy bản thân xuyên sách quá khó tin, bởi vì cảm giác đây chỉ là giấc mơ.


      muốn chờ mộng tỉnh, vì vậy côkhông muốn thay đổi bất cứ thứ gì ngay từ đầu. Nhưng giờ sợ rằng đây là giấc mơ, nếu đây thực giấc mơ, hy vọng rằng giấc mơ này bao giờ tỉnh lại.


      Đối với người đàn ông mà , nhất là người đàn ông hơi cổ hủ, lời tâm tình của Hồ Ngọc Nhu có lực sát thương quá mạnh.


      Sau khắc ngắn ngủi bối rối, nam nhân… trở nên kích động hơn cả thiếu niên bốc đồng. Chàng ta ôm Hồ Ngọc Nhu, trực tiếp nhấc bổng nàng lên, xoay vài vòng mới dùng lại, cuối đầu xuống hôn cái miệng chuyên lời đương.


      ràng là cuối thu, nhưng trong phòng ấm áp như xuân. Bọn hạ nhân ở cửa nghe thấy tiếng cười trong phòng, cũng kìm được ghé đầu sát tai nhau rúc rích, cười khẽ như vui cho chủ nhân.


      Cuối cùng, ngay cả Chu Thừa Vũ cũng chủ động với Hồ Ngọc Nhu: “Nàng yên tâm, ta vừa viết phong thư gửi tới Kinh Thành, dĩ nhiên để chuyện này ảnh hưởng tới tiền đồ của ."


      Chỉ có Triệu Tịch Ngôn sống tốt, Nhu Nhu mới quan tâm tới nữa.


      Chuyện dễ như ăn cháo, chàng làm cho rồi.


      Lại , suy cho cùng cũng coi như là chàng đoạt Nhu Nhu từ tay Triệu Tịch Ngôn. Chàng cưới được thê tử tốt, khi có khả năng giúp tay, coi như bù đắp cho vậy.

      .


      Hồ gia tại là bầu trời u ám.


      Sau khi Hồ Ngọc Uyển trở lại, nàng ta nhốt mình trong phòng. Sau khi Tiết thị biết chuyện cũng suy sụp.


      Hồ Lĩnh chốc chốc lại chạy tới cửa phòng con , chốc chốc lại chạy tới cửa phòng vợ, ông nóng lòng đến độ đầu muốn bốc khói. Nhưng bây giờ có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn ông đánh tới cửa nhà em mình?


      Cả em rể và cháu trai đều thi đậu cử nhân, ông lấy can đảm ở đâu ra?


      Ông có, nhưng Tiết thị có. Tiết thị siết chặt tay Tào ma ma, phân phó: “Bà tự mình tìm cữu lão gia, đích thân , kể mười mươi cho cữu lão gia biết, bảo đệ ấy làm chủ cho ta, bảo đệ ấy phải tìm cách, hủy hoại công danh hai cha con Triệu gia này!”


      Thù này bà thể báo.


      làm gì được Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ, nhưng chỉ Triệu Tịch Ngôn nhoi, bà tin bà làm gì được! Bà muốn Triệu Tịch Ngôn và Hồ thị phải khóc lóc van xin quỳ xuống cầu A Uyển gả! Tất nhiên, đến lúc đó bà gả A Uyển !


      .


      Chu gia bên này, cũng có người thảo luận chuyện này, phải ai khác, chính là Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiềuđang chuyện với Tô thị.


      Trong số ba người, Tô thị là người có xuất thân thấp nhất, gả tới tam phòng Chu gia cũng là phòng thứ xuất, nên khi đối mặt với đại tẩu công chúa và nhị tẩu thiên kim hầu môn, dĩ nhiên xuất hết tinh lực giao tiếp. Bọn họ làm chị em bạn dâu hơn sáu năm, tình cảm cũng tốt đẹp dưới có lòng vun đắp của Tô thị.


      Lúc này, Tạ Kiều tò mò hỏi thăm với Tô thị. "Tiểu nương nhìn tuổi lớn lắm. Vốn từ đính ước cùng biểu ca thanh mai trúc mã. Hôm nay nàng lại cực bình tĩnh, nếu phải sau đó ta nghe được chân tướng, nghĩ rằng nàng ấy giống như chúng ta ngày hôm nay, lần đầu gặp người đó. "


      Tiết thị hỏi ràng chuyện hôm nay, trong lòng cũng nghi ngờ. Lẽ nào trước đây mình hiểu lầm Hồ Ngọc Nhu? Hóa ra phải nàng ta cướp hôn của muội muội, là muội muội nàng ta tính kế nàng ta?


      Triệu Tịch Ngôn lần này thi hương đề tên đầu bảng. ràng là có chân tài thực học, cả hai biểu muội đều thích ta, chừng có tướng mạo rất tuấn tú.


      Vừa nghĩ vậy, Tô thị cũng dám lung tung Hồ Ngọc Nhu tốt. Nàng suy nghĩ chốc rồi : "Sau khi nàng vào phủ, Tam ca rất tốt với nàng. Có lẽ chỉ là hôn ước, cảm tình của nàng ta với biểu ca nàng có lẽ cũng sâu lắm. Quãng thời gian nàng và Tam ca với nhau, thực là lưỡng tình tương duyệt, nên quan tâm với chuyện dĩ vãng."


      Tạ Kiều nghĩ, cũng có lý .


      Chỉ là mới vào cửa Chu Thừa Vũ đối xử với nàng ấy rất tốt? Còn lưỡng tình tương duyệt? Nàng thể hỏi: "Chu Thừa Vũ thích gì ở nàng ấy? Thích dung mạo xinh đẹp của nàng ấy?"


      Hay ... thích ngực lớn của nàng ấy?


      Vậy đúng là nông cạn!


      Tô thị khó xử : "Ta thực biết."


      Lương Nguyệt Mai : "Tỷ quan tâm thích làm gì? Bây giờ tỷ và nhị đệ cũng sống tốt, hỏi làm chi nữa?"


      Tạ Kiều : " biết được lòng ta thoải mái. Nguyệt Mai, muội xem có lẽ tiểu nương này ra còn rất quan tâm biểu ca nàng, nhưng sợ Chu Thừa Vũ hiểu lầm, nên mới giả bộ còn cảm giác?"


      Lương Nguyệt Mai bất lực : "Tỷ muốn làm gì?"


      Tạ Kiều mỉm cười, : "Muội cũng thấy rất có thể, đúng ? Ta thấy khả năng này là rất lớn. Thằng nhóc họ Triệu kiakhá tốt, nhưng hành động có chút thiếu suy nghĩ. bằng ta giúp tay!"


      Giúp ?


      Lương Nguyệt Mai lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, giúp làm gì?


      Tạ kiều : "Năm đó ta bị Chu Thừa Vũ cho ăn khổ biết bao. Bây giờ vất vả lắm ta mới có cơ hội, làm chút chuyện đúng là có lỗi với bản thân. Huống gì ta cũng muốn tốt cho ta thôi, nương tốt tất có nhiều người ái mộ, cũng nê thay đổi tính xấu chút, nên biết quý trọng người ta mới phải."


      Nghe nàng ta vậy, Lương Nguyệt Mai cũng nhớ đến thời kì ấm ức của Tạ Kiều. Tuy Chu Thừa Vũ làm gì từ đầu đến cuối, nhưng có câu nàng đúng, thằng nhóc họ Triệu kia đúng là khá tốt.


      Nếu bởi vì chuyện lần này mà hủy hoại thanh danh, ảnh hưởng đến đường làm quan, đó thực điều đáng tiếc.


      liền căn dặn Tạ Kiều: "Tỷ cứu người được, còn những việc khác đừng làm quá. Đừng làm hỏng cảm tình của tam đệ và tam đệ muội. Tỷ cũng biết, khó lắm Tam đệ mới quyết ý cưới vợ."


      Tạ Kiều gật đầu.


      Nàng cũng đâu có ý xấu, chỉ nghĩ tới chuyện xưa có hơi cam lòng mà thôi. Giúp thằng nhóc họ Triệu kia để Chu Thừa Vũ căng thẳng hai là được, nàng cũng muốn phá hủy tình cảm của phu thê họ.


      Tác giả có lời muốn : có nhiều người muốn giúp Triệu Tịch Ngôn.


      ra ta cũng cậu ta lắm!


      Còn có Nhu Nhu và Cá , ta đối với hai người họ cũng là chân ái, rất nhiều cơ hội cho họ cãi nhau chiến tranh lạnh, ta lần cũng đâu cho họ làm thế.
      Tiểu Ly 1111, minhminhanhngoc, Ameri15 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cũng may lần này bạn Nhu tin ý hết lòng mình

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 63. Ngày đó nhục nhã A Uyển thế nào, mai này cũng phải cúi đầu nếm…


      cơn mưa thu mát lạnh ập xuống, cỗ xe ngựa chạy băng băng đường lớn huyện Trường Châu, người đàn ông trung niên có chòm râu dêcau mày, quấn chiếc áo choàng quanh người.


      Lần này xuất hành quá vội vàng, quần áo chuẩn bị tử tế.


      Tùy tùng ngồi xổm bên thành đống thấy vậy, vén rèm xe liếc nhanh bên ngoài, quay đầu lại cười :“Lão gia, sắp tới rồi ạ, vào huyện Trường Châu, chốc nữa là tới nhà phu nhân."


      Người đàn ông trung niên gật đầu , vẫn trả lời.


      Thời điểm hạ nhân tới truyền lời cữu lão gia đến, Tiết thị được Hồ Lĩnh đỡ cùng đứng trước cửa phòng Hồ Ngọc Uyển. Hồ Ngọc Uyển tự nhốt mình trong phòng suốt kể từ hai ngày trước, cơm hai ngày được đưa tới dường như chưa từng được động. Nếu phải nước bị thiếu, Tiết thị cho là con mình tự tử rồi.


      Nhưng dẫu phải, người chỉ uống nước sao chịu đựng được!


      “A Uyển, mở cửa , cậu tới rồi, cậu con tới rồi!" Sau khi nghe hạ nhân truyền lời, Tiết thị đập cửa càng mạnh hơn. "Ngoan, cậu của con làm chủ cho con, mau mở cửa ra, gặp cậu con nào. "


      người Hồ Ngọc Uyển vẫn còn mặcbộ hỉ phục đỏ thẫm ngày thành thân ấy, tóc tai rối bời, nước mắt mới chồng lên nước mắt cũ mặt,lớp trang điểm tinh tế ban đầu loan lổ còn gì. Nàng vốn ngồi ngơ ngác, nghe được lời này, con ngươi dần có thần.


      Cậu tới rồi.


      Cậu làm chủ cho nàng.


      Cậu khiến bọn họ dám chỉ trỏ nàng nữa, khiến họ ngậm miệng lại, khiến họ muốn cũng dám coi thường nàng nữa, ngoài miệng cũng dám gì.


      Và ... Hồ Ngọc Nhu, cả biểu ca.


      Nghĩ đến Triệu Tịch Ngôn, đôi mắt khô cạn của Hồ Ngọc Uyển lại chảy lệ.


      Cửa bên ngoài bất chợt bị đá văng ra.


      Gương mặt Tiết Thị có vẻ lo lắng nhìn em trai- Tiết Sĩ Văn, muốn lên tiếng nhưng lại thôi.


      Còn Hồ Lĩnh thấy vẻ mặtcủa Tiết Sĩ Văn quá đỗi lạnh lùng, cái gì cũng dám , lúc này nào rảnh rỗi nghĩ tới làm vậy dọa sợ Hồ Ngọc Uyển,ông chỉ hận thể trốn Tiết Sĩ Văn càng xa càng tốt.


      Tiết Sĩ Văn để ý đến chị và rể, nhìn hạ nhân phá cửa xong và thẳng vào. Trong phòng bên trong, ôm thấy cháu ngồi ở mép giường. Ôm nắm hai vai Hồ Ngọc Uyển, nhấc lên quăng lên giường.


      "Con tự nhìn xem bây giờ con bộ dáng thế nào! Muốn chết à, rất đơn giản, nương con khóc hồi rồi thôi. Tự nhốt mình ăn uống, chỉ muốn để nương con lo lắng đúng ? Con mạnh khỏe mới có bản lĩnh!" ông vừa mở miệng là lời dạy dỗ.


      "Sĩ Văn!" Tiết thị lo lắng cho con , hô to.


      Tiết Sĩ Văn quay đầu lại, liếc bà cách lạnh lùng, rồi dừng lại nhìn Hồ Lĩnh lát."Con bé bị người ta làm khổ ra bộ dáng như vậy. Người làm cha mẹ như hai người lại chỉ biết nhìn, làm gì cả?"


      Hồ Lĩnh rụt đầu lại, : "Đó là nhi tử của muội muội ta, hơn nữa ... , cha nó và nó vừa mới trúng cử, tương lai ..."


      "Cháu ngoại trai thân hay nữ nhi thân hơn?" Tiết Sĩ Văn ngắt lời ông bằng giọng lạnh lùng. "Trúng cử? Trúng cử làm sao? Chỉ là tên cử nhân cỏn con mà dọa huynh thành bộ dạng này?"


      Tiết thị đành lòng nhìn Hồ Lĩnh bị chất vất, bà bước tới chặn lại, với Tiết Sĩ Văn: "Ngoài nó ra, còn có huyện lệnh Trường Châu huyện của chúng ta nữa. Dân đấu với quan, bây giờ bọn tỷ biết nên làm gì? "


      Tiết Sĩ Văn coi thường: "Chỉ là huyện lệnh thất phẩm, cũng đáng cho bị tỷ sợ!"


      Tiết thị im lặng, nhưng rốt cuộc có hơi lo lắng, lên tiếng. "Chức quan ta tuy bằng đệ, nhưng ai cũng biết ta là tam thiết gia của Uy Viễn Hầu ở Kinh Thành. Đại ca là Hầu gia tay nắm binh quyền, đại tẩu là Phúc Uyên công chúa, sau lưng có họ... đệ cẩn thận chút."


      "Hơ ...xuất đầu từ phòng thứ, cha xưa kia xém hại Uy Viễn Hầu tại, dâm loạn hậu trạch, có đứa con trai như vậy, tỷ nghĩ Hầu gia Công chúa coi trọng chắc?” Vẻ mặt Tiết Sĩ Văn coi thường, " đuổi cùng diệt tận là khoan hồng độ lượng cho rồi. Ở nơi bé này, ta còn lợi dụng xuất thân hành , chứ nếu ở Kinh Thành, chỉ nước miếng của thiên hạ thôi cũng đủ dìm chết ."

      Nếu , sao có thể vùi dập ở đây chín năm?


      Còn phải vì dám trở lại Kinh thành, mà cũng có khả năng quay trở lại Kinh Thành


      "Được rồi, bên Chu Thừa Vũ giao cho đệ, còn phía bên kia tính sao?" ông ta nhìn Hồ Ngọc Uyển vẫn ngồi đó khóc, đôi mắt lóe lên tia phiền chán. "hoặc là nhất định gả cho biểu ca, hoặc giao nó cho cậu xả giận thay con, tụ con ."


      Hồ Ngọc Uyển biết. Nàng còn thích biểu ca, dù biểu ca đối xử như vậy với nàng, nhưng nàng nhớ tới biểu ca, chỉ còn nỗi khổ sở đớn đau trong lòng, có hận. , có lẽ có chút, nhưng điều đó là hoàn toàn đáng kể.


      Nàng dám khóc nữa, chỉ biết nghẹn ngào: "Nếu có đại tỷ, nếu có đại tỷ, huynh ấy chắc chắn thích con." Nàng hối hận rồi,đáng ra khi xưa nên thả cho đại tỷ con ngựa, nàng nên trực tiếp… giết chết đại tỷ!


      Đây là còn thích tiểu tử họ Triệu kia!


      Trong mắt Tiết Sĩ Văn nhanh chóng lóe lên tia giận dữ, nhưng gì, mà khẽ đáp, gọi Tiết thị về phòng chuyện.


      chờ Tiết Sĩ Văn phản đối, Tiết thị dành phản đối: " được Sĩ Văn à, thể để A Uyển tiếp tục dây dưa với Triệu Tịch Ngôn nữa.Trong lòng ta nào có A Uyển, dù cho chúng ta dùng bất cứ thủ đoạn bức bách nào, dù cho kết cuộc ta và A Uyển thể chung chỗ, ta nhất định đối tốt với A Uyển."


      Tiết Sĩ Văn liếc trắng chị mình, giọng điệu hàm chứa vẻ châm biếm:"Đại tỷ đúng là người ngoài cuộc sáng suốt, sao năm xưa chuyện của bản thân mắt bị u mê?"


      Giờ nhắc lại năm đó Tiết thị coi trọng Hồ Lĩnh có thê, đồng thời chưa chồng có chửa.


      Bà bị chặn họng, sắc mặt cũng mất tự nhiên dần. Sau lúc im lặng, bà lại tiếp: "... ra, lão giađối với tỷ rất tốt, rất tốt." Dẫu sao khi ấy Hồ Lĩnh thích bà , nhưng Triệu Tịch Ngôn với A Uyển khác, chỉ có hận, .


      Đối với lời này, Tiết Sĩ Văn từ chối bình luận.


      Ông ta chỉ hỏi: "Vậy ý tỷ là gì, thu thập tiểu tử Triệu Tịch Ngôn?"


      Tiết thị gật đầu, nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Hồ Ngọc Uyển,căm hận cắn răng. "Lúc này cha con Triệu gia đều thi Hương đề tên có danh.Tỷ biết họ đều ngóng trông có thể vào khoa cửa xuất sĩ. Thế nên, Sĩ Văn à, tỷ muốn đệ khiến họ thấy được nhưng sờ được, dù cho có là giải nguyên lang cử nhân nữa, nhưng vẫn cứ có cơ hội vào kinh thi cử!”


      Với người Triệu gia, đây là trừng phạt lớn nhất.


      Chỉ có vậy, Tiết thị mới thấy hả được cơn tức. "Sau đó, ta muốn nhìn ta quỳ xuống cầu xin A Uyển gả cho , tỷ muốn nhìn vì tiền đồ, thể cúi đầu!”


      Tiết Sĩ Văn cau mày: "Sở dĩ làm vậy là muốn A Uyển gả cho ?"


      ", tỷ muốn ta quỳ xuống cầu mà cầu được.” Tiết thị lắc đầu . “Ngày đó nhục nhã A Uyển thế nào, mai này cũng phải cúi đầu nếm mùi vị y vậy!"


      "Ấu trĩ! Ngu ngốc!" Tiết Sĩ Văn bất chợt quát lên.


      Tiết thị sửng sờ, nhìn em trai với vẻ hiểu.


      Tiết Sĩ Vănnói: “Hao tổn tâm cơ chỉ vì mục đích này? Công danh của và cha là khảo chính quy. Đệ nào có bản lĩnh hủy công danh của chút dấu vết? Coi như đệ có cơ hội, nó cũng tồn trách nhiệm và rủi ro rất lớn, mai này nếu có người biết được chính là nắm nhược điểm của đệ trong tay!"


      "Thế ... thế chẵng nhẽ chỉ có thể như vậy sao?" Gương mặt Tiết thị sững sờ, cam lòng.


      Tiết Sĩ Văn : "Thà chơi trò tâm cơ thủ đoạn như vậy, dứt khoát giải quyết vấn đề còn hơn. Dù sao, tỷ chỉ cần hả giận, đệ thay tỷ trút giận."


      ·


      Tiết đồng tri từ Phủ thành tới, Chu Thừa Vũ đương nhiên ra cổng huyện nha nghênh đón.


      Sau khi hành lễ đúng mực, Chu Thừa Vũbày ra cử chỉ chỉ đường, "Xin mời Tiết đại nhân."


      Tiết Sĩ Văn đổi sang quan phục. Mặc dù vóc dáng ông ta thấp hơn Chu Thừa Vũ, nhưng ông ta bày ra vẻ khinh thường hơn người. Vì vậy, bày ra mặt lạnh bước lên hai bậc thang, từ cao nhìn xuống Chu Thừa Vũ, hừ lạnh.


      “Người đến tốt.”


      Trong lòng cáchạ quan huyện Trường Châu đều lóe lên suy nghĩ này cùng lúc.


      Vì Vũ huyện thừa là phụ tá đắc lục của chàng, nên giờ lập tức lo lắng ngó sang Chu Thừa Vũ.


      Chu Thừa Vũ cho cái nhìn trấn an, quay lại theo Tiết Sĩ Văn. Chàng thừa biết Tiết Sĩ Văn là em trai ruột của Tiết thị. Trong vụ thảm sát trước đó, chàng phát giác ở Phủ Thành có người cố tình làm khó dễmình, chàng liền tra ra. Lần này, đích thân Tiết Sĩ Văn đến, sợ rằng chỉ có ba phần công vụ, bảy phần ra mặt thay Tiết thị!


      Vào phòng ngồi xuống, chức quan Tiết Sĩ Văn cao hơn Chu Thừa Vũ, tự nhiên ngồi ở ghế chính.


      Ngoài Tiết Sĩ Văn ra chúng hạ quan nhìn vẻ mặt ông ta, dám ngồi xuống. Tuy Chu Thừa Vũ sợ ông ta, nhưng vẫn tuân theo đạo làm quan. Quan lớn cấp đè chết người, biết ý đồ Tiết Sĩ Văn tới nhưng chàng vẫn lấy lễ đối đãi.


      "Tiết đại nhân đột nhiên đến, biết có chuyện hệ trọng gì?" Chàng chủ động mở miệng.


      Tiết Sĩ Văn quan uy mười phần, trước hết là cả người toát ra hơi thở giận dữ khiến ai ai cũng sợ hãi phen, sau đó mới hờ hững mở miệng: "Gãsát nhân chạy trốn tới Phủ thành bị bắt.Gã ta nhận tội, mười ngày sau chém đầu tại chỗ."


      Gã bị bắt năm ngày trước, Chu Thừa Vũ nhận được tin từ hai ngày trước.


      chỉ nhận được mỗi tin tức này, còn biết thêm hai tin khác. là đám bộ khoái huyện Trường Châu bị Phủ thành giam lại, tin còn lại là gã giết người kia dường như từ đại lao của Phủ thành trốn ra.


      Tin trước biết được từ trong thư khiển trách mà Phủ thành gủi tới. Còn tin sau phải từ bộ khoái chàng phái , người nọ tranh thủ trước khi bị bắt tìm cách đưa tin về. Chàng vốn định chuyến lĩnh người mình về, cũng trông chờ Tri Phủ đại nhân hồi , song ông ta ở lại tùy ý, bảo Phủ thành phái người tới.Chỉ là ngờ người đến lại là Tiết Sĩ Văn, điều này khiến chàng tin chắc rằng đám bộ khoái của chàng bất ngờ bị tóm ắt có nguyên do.


      Đặt tâm tư vào lòng, mặt Chu Thừa Vũ hoàn toàn khác thường. "Đây là chuyện tốt. Cứ thế, bất kể dân chúng Phủ thành hay huyện Trường Châu đều có thể cảm thấy an tâm."


      "An tâm?" Tiết Sĩ Văn đột nhiên đổi sắc mặt, ôm ta vỗ mạnh lên bàn trước mặt. "Chu Thừa Vũ, ngươi còn có mặt mũi lời này! địa bàn người có gã sát nhân, giết chết mười người liên tiếp, khiến người gia đình vợ con ly tán cửa nát nhà tan. Thậm chí dân chúng huyện Trường Châu lòng người bàng hoàng, ngươi biết tự trách, lại còn có mặt mũi bảo an tâm?Có quan phụ mẫu như người, đáng chức chút nào!"

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ông nội Tiết này thèm máu đó mà

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cầu edit lấp hố kẻo lên mốc rồi nè

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :