1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 57. Thậm chí nàng còn muốn bảo vệ chàng bằng thân hình gầy yếu của chính mình.


      Rời khỏi Chu gia, Hồ Ngọc Tiên thẳng tới Hồ gia. Nàng ra ngoài sớm, tới Hồ gia ngay cả cửa lớn còn chưa mở. (đáng lí phải Triệu gia nhỉ? Chắc tác giả nhầm)


      Tiểu nha hoàn mở cửa, cửa mở ra thấy mặt Hồ thị có hơi tiều tụy. Khi thấy Hồ Ngọc Tiên cảm thấy khó hiểu, “Sao con tới đây?”


      Hồ Ngọc Tiên đáp: "Con tới gặp biểu ca, biểu ca đâu ạ?"


      Hồ Ngọc Nhu lập tức nhìn nàng kĩ lưỡng. "Con muốn gặp Tịch Ngôn? Chuyện gì vậy, con có thể tới ta."


      "Tứ biểu muội, nàng ấy hồi rồi ư?" Giọng bà vừa dứt, đằng sau truyền lời giọng của Triệu Tịch Ngôn, những người khác cũng đến cửa.


      Hồ Ngọc Tiên để ý Hồ thị, chỉ nhìn Triệu Tịch Ngôn, thấy khí sắc huynh ấy qua đêm càng tệ thêm, bất mãn trong lòng nàng cũng rút lại.


      Gật đầu, nàng : "Bảo đêm nay đưa tin cho muội, huynh ..."


      "Vậy ta ở nhà chờ!" Triệu Tịch Ngôn lập tức ngắt lời Hồ Ngọc Tiên, nhưng lời vừa ra khỏi miệng như chợt nhớ tới gì đó, lại sửa miệng. "Ta ở gần nhà muội chờ, có tin chỉ cần sai hạ nhân qua truyền lời là được."


      Hồ Ngọc Tiên đáp lại, quay người khỏi.


      "Ngọc Tiên, Ngọc Tiên!" Hồ thị gọi theo hai tiếng, Hồ Ngọc tiên đều làm như nghe thấy, bà bất đắc dĩ quay sang hỏi con trai mình: "Đáp lại cái gì, tin gì, rốt cuộc hai đứa muốn làm gì?"


      Triệu Tịch Ngôn muốn , chỉ : " có gì, nương đừng để trong lòng."


      Hồ thị ngu ngốc. Thời gian trước bà còn dắt theo Hồ Ngọc Tiên tới gặp Hồ Ngọc Nhu nữa. Lần này, bà dự trước con trai dễ dàng buông bỏ, đoán thôi cũng biết có liên quan tới Hồ Ngọc Nhu.


      "Con là muốn gặp A Nhu?" Bà hỏi, phát bắt được ống tay áo Triệu Tịch Ngôn, ", thể , đừng !"


      Triệu Tịch Ngôn giãy hai cái. Bởi vì thể động thủ với mẹ ruột, giãy cũng giãy ra, đành mặc Hồ thị lôi kéo. Y dừng lại lúc, rồi kéo tay Hồ thị vào nhà đóng cửa, cuối cùng rút tay ra và nắm lấy hai vai Hồ thị.


      "Nương, con và A Nhu từ đính ước. Lần này nàng bị hại phải gả cho người, nhưng con hề hay biết, thể cứu nàng. Đây là lỗi của con. Là con có lỗi với nàng." Y nghiêm túc, "Vì lẽ đó con nhất định phải gặp nàng, con quan tâm trước đó nàng gả cho ai, con hỏi nàng ấy muốn gì, trong lòng có còn con , nếu lòng còn con, bằng lòng quay về cạnh con, sau đó bất kể ra sao, con cũng phải tìm Chu đại nhân cho ràng."


      Còn nếu Chu đại nhân muốn y mang A Nhu khỏi. Bọ họ vốn là vợ chồng chưa cưới, y mang A Nhu là đạo lý hiển nhiên, cũng bậy, tới thẳng Kinh Thành!


      Nếu Chu đại nhân so đo thôi, nếu so đo, y có công danh cử nhân, tới Kinh Thành kiện cáo ta chiếm đoạt vợ-người, vậy cũng thụ lí.


      Hồ thị gần như ngất , bà siết tay Triệu Tịch Ngôn gắt gao, phải mất lúc mới tìm thấy thanh của mình. "Tịch Ngôn, ngươi điên rồi, ngươi đúng là điên rồi! A Nhu gả cho người, rất lâu rồi, chừng trong bụng còn có con! Bây giờ ngươi lại bảo với ta là ngại? Ngươi ngại là liệt tổ liệt tông Triệu gia ngại sao? Lại thêm, Chu đại nhân có thân phận gì? Cậu của ngươi bị bức ép đóng cửa 2 cửa hành. Chúng ta có cửa hàng, lẽ nào ngươi muốn bức tử ngươi sao? "


      Triệu Tịch Ngôn lặng im đáp, nhưng thái độ của y vẫn vững vàng. Y nghĩ suốt chặng đường về, hiểu từ lâu.


      Hồ thị đương nhiên hiểu con trai mình. Thấy nó như thế này, Hồ thị muốn tuyệt vọng. "Tịch Ngôn, xem như nương xin con đó, nương cầu xin con có được ? A Nhu có tốt chỗ nào chứ, lần trước nương tới gặp nó, nó còn bảo ta bảo vệ được nó, đáng chết đây! Con nghe , đây là lời gì hả! Tịch Ngôn à, chúng ta quên nó . Cưới A Uyển, A Uyển vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, còn thích con như vậy ... Tịch Ngôn, con đừng bức tử nương, được ? "


      Triệu Tịch Ngôn cuối cùng cũng mở miệng, nhưng giọng y như nhai sáp nến. "Vậy nương à, nương định ép con chết sao?"


      Hồ thị ngẩn ra, tiếng khóc bất chợt ngừng lại.


      Triệu Tịch Ngôn buông bà ra, quay trở lại phòng. "Nương, hỏi ràng, cả đời này con cũng yên lòng. Nếu bởi vì con nhát gan sợ phiền phức mà khiến cho A Nhu bị giày vò khổ sở, con thà chết còn hơn."


      Nam tử hán đại trượng phu, nếu ngay cả nữ nhân của mình cũng bảo vệ nổi, sống có nghĩa lý gì?


      Y : "Nương, ngài có thể yên tâm, nhi tử để liên lụy tới ngài và cha, cũng bảo vệ cẩn thận bản thân. Sáng nay, nhi tử tử nghĩ được đối sách rồi."


      .


      Hồ Ngọc Nhu đợi Chu Thừa Vũ ngày, nhưng hiểu sao hôm nay chàng ta bận tới mức tối mặt tối mày. Cuối cùng cũng đợi chàng ta, Hồ Ngọc Nhu gật gà gật gù, hoàn toàn gắng gượng.


      Chu Thừa Vũ hết sức bất ngờ, khoác áo choàng cho nàng, mà là sờ sờ mặt nàng, nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của nàng, . " phải là sớm đưa tin cho nàng nghỉ ngơi sao? Sao giờ chưa nghỉ?"


      Thiếp muốn gặp tình cũ. Lời táo bạo như vậy, Hồ Ngọc Nhu ra.


      xoa mí mắt dưới, bất khuất : " buồn ngủ, ngủ được, thế là ngồi chờ chàng luôn."


      Ở cổ đại, giống như đại có điện thoại, máy tính hay ra ngoài để xem phim và ăn tối, cuộc sống và công việc của Hồ Ngọc Nhu trong mấy tháng này khá lành mạnh, vừa mới dối buồn ngủ, lời vừa dứt ngáp cái.


      Chu Thừa Vũ cười khẽ, nâng cằm Hồ Ngọc Nhu lên hôn môi, rồi xoa đầu : "Được rồi, ngủ trước , ta tắm rửa nhanh rồi qua."


      Hồ Ngọc Nhu: "..." phải chờ nụ hôn chúc ngủ ngon!


      Nhắm mắt theo đuôi vào tịnh phòng, Hồ Ngọc Nhu cần phân phó nhanh tay lẹ mắt đổ nước vào, lại dâng khăn lên bằng hai tay.


      Còn nhìn ra có vấn đề chính là mắt mù, Chu Thừa Vũ bên thong thả ung dung rửa mặt bên hỏi: “ …Có chuyện?”


      Hồ Ngọc Nhu ờm tiếng.


      Bên ngoài đưa nước nóng tới. vội chạy ra ngoài với A Hương mang nước vào. A Hương sợ đến nỗi mặt trắng bệch, Chu Thừa Vũ quay đầu lại thấy, cũng nhanh chóng bước tới nhận lấy.


      Đuổi A Hương xuống, chàng cũng có chút nghiêm túc hỏi Hồ Ngọc Nhu: "Sao thế, xảy ra chuyện gì?"


      Hồ Ngọc Nhu cười lấy lòng: " có, chỉ là nhìn chàng bận bịu cả ngày, muốn hầu hạ chàng tắm rửa. Thiếp xoa bóp đấm vai cho chàng, thoải mái hơn nhiều."


      Mặt Chu Thừa Vũ lộ vẻ ngờ vực, chẳng qua hỏi lại. Dù sao, nếu có chuyện , nàng . Nếu nàng hỏi A Quỳnh, nha đầu đó giấu nổi.


      Tuy ngày thường chàng thích người khác hầu hạ tắm rửa, nhưng nay người hầu hạ đổi thành Hồ Ngọc Nhu, chàng dĩ nhiên thích rồi.


      Vào trong thùng, thấy Hồ Ngọc Nhu cầm khăn đứng sau lưng chàng. Chàng đưa tay lấy cổ tay nàng cách chính xác, vuốt ve cổ tay mảnh khảnh. Chàng dường như vô tư hỏi, "Nàng mệt? "


      " mệt."


      "Rất có tinh thần?"


      "... Rất có tinh thần!" Ngay cả khi ban đầu buồn ngủ muốn chết, song khi chàng trở lại, cơn buồn ngủ của bị dọa mất tiêu.


      Chu Thừa Vũ khẽ đáp lại, buông tay. Phe phẩy nước trong thùng, nhận thấy đôi tay ngừng bận rộn phía sau, từ từ cong môi. Chàng luôn muốn thử trong nước có cảm giác gì. Nếu nàng mệt, rất có tinh thần chớ trách chàng làm vậy.


      "Ở trước cũng phải chà nữa," Chàng .


      Cả buổi trời, nhận thấy tâm trạng của Chu Thừa Vũ tồi, hơn nữa bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, hầu hạ chàng cả buổi, cũng nên có hồi báo rồi.


      Hồ Ngọc Nhu ngay lập tức quay ra phía trước, nắm lấy bờ vai và chà trước ngực, Chu Thừa Vũ đứng dậy và dễ dàng ôm Hồ Ngọc Nhu vào bồn tắm lớn.


      Trời đất quay cuồng, Hồ Ngọc Nhu la lên “a” tiếng và ngã vào vòng tay của Chu Thừa Vũ, ôm chặt đầu chàng ta.


      Mặc dù thời tiết lạnh nhưng trong phòng ấm áp, hơn nữa Hồ Ngọc Nhu lại mặc đồ ngủ. ngâm trong nước thế này, áo quần lập tức dán lên người. Chu Thừa Vũ vừa mở mắt, trước mặt liền đập vào hình ảnh sôi máu.


      Chàng đặt Hồ Ngọc Nhu lên người mình, hỏi nàng lần cuối: "Nếu có gì , đúng lúc nàng vẫn chưa buồn ngủ, vậy chúng ta làm gì đó có ý nghĩa?"


      Ở trong nước à?


      Nếu trong lòng có chuyện, Hồ Ngọc Nhu thực muốn thử chút, biết có cảm giác đó sao ta. Nhưng bây giờ có chuyện trong lòng, chỉ có thể lắc đầu.


      "Hôm nay ... Hôm nay Tứ muội muội có tới." , vì tư thế, thấy được mặt Chu Thừa Vũ, thế là dứt khoát ôm đầu chàng ta chặt hơn. "Muội ấy , Triệu biểu ca từ Phủ thành về rồi."


      Giọng vừa dứt, Hồ Ngọc Nhu nhạy cảm động tác nhiệt tình như lửa của Chu Thừa Vũ dừng lại, chẳng mấy chốc, khí lạnh người chàng ta dường như phả ra.


      Chỉ nghe chàng ta : "... Vì lẽ đó?"


      Hồ Ngọc Nhu nghiến răng, nhắm mắt : "Thiếp muốn gặp huynh ấy."


      thực , nợ bất cứ điều gì của tiểu nguyên chủ. Vì biểu ca của tiểu nguyên chủ, đây là rất dũng cảm thốt ra lời nguy hiểm.


      Chu Thừa Vũ nới lỏng tay, thả người Hồ Ngọc Nhu xuống, đối diện với chàng.


      Sắc mặt chàng trông bình tĩnh, có chút gợn sóng nào trong mắt. "Lý do."


      Càng bình tĩnh, càng khiến lòng người sợ hãi. Hồ Ngọc Nhu nắm lấy cánh tay của chàng, nhận ra mình dùng sức. "Thiếp muốn với huynh ấy. Vốn thiếp xuất giá là việc bất ngờ, mà huynh ấy tới giờ mới biết. Thiếp nghĩ rằng, coi như muốn tách ra, cũng phải cho huynh ấy biết chân tướng, nếu huynh ấy ... huynh ấy có lẽ hận lên chàng, cho là chàng dùng quyền thế bức người."


      chất, ngay cả ở đại, Hồ Ngọc Nhu cũng cảm thấy rằng việc chia tay nên được bằng mặt , tin nhắn hay cuộc gọi là chia tay, đây là thiếu tôn trọng với cả hai, trân trọng tình cảm của nhau.


      Tuy có tình gì với Triệu Tịch Ngôn, tuy cũng tự nguyện chiếm lấy thân thể của tiểu nguyên chủ, nhưng chiếm cũng chiếm, thế nào cũng phải làm chút gì đó cho bé nhà người ta.


      "Ta để tâm hận ta." Chu Thừa Vũ nhìn , từng câu từng chữ hỏi: "Nàng, còn quan tâm ?"


      Câu hỏi này trả lời ra sao mới tốt được!


      Hồ Ngọc Nhu ngay lập tức tăng cao cảnh giác, nhưng dám suy nghĩ quá lâu, rất nhanh : " phải để ý, chỉ là suy cho cùng huynh ấy cũng là người bị hại. Bây giờ thiếp và chàng hạnh phúc như vầy, thiếp hy vọng huynh ấy cũng có thể quên hôn ước trước đây, có thể gặp người thích, hạnh phúc bên nhau." Dừng lúc, "Thiếp muốn gặp huynh ấy mình, hoặc là chàng cùng thiếp, làm thế huynh ấy thấy chúng ta, tin thiếp sống rất tốt."


      Chu Thừa Vũ tự nhiên tin tình cảm của Hồ Ngọc Nhu dành cho chàng. Ngay từ đầu, chàng phát ra Hồ Ngọc Nhu thích mình. Sau đó, vì chàng mà nàng đánh Hồ Ngọc Uyển trước mặt mọi người, khiến chàng thể động lòng.


      Nàng chỉ thích chàng, thậm chí nàng còn muốn bảo vệ chàng bằng thân hình gầy yếu của chính mình.


      Nàng là nương lương thiện.


      Triệu Tịch Ngôn, nàng đương nhiên muốn ta đắm chìm trong nỗi đau mất mát. Nàng thẳng thắn như vậy, chàng tự nhiên tin tưởng và nên ủng hộ nàng.


      "Được." Nén nỗi niềm vui, chàng gật đầu, "Khi nào?"


      Hồ Ngọc Nhu thở phào nhõm, lập tức nở nụ cười ngọt ngào với Chu Thừa Vũ. "Thiếp hứa với Tứ muội muội đưa tin trong tối nay. Khi nào chàng rảnh, có thể là ngày mai ?"


      Chu Thừa Vũ: "Ờ"


      Hồ Ngọc Nhu vui mừng khôn xiết, vội đẩy ngực chàng ta ra để đứng lên. Giờ muộn, sợ là Hồ Ngọc Tiên và Triệu Tịch Ngôn chờ sốt ruột rồi, phải vội vàng sai người đưa tin thôi.


      Chu Thừa Vũ buông nàng ra, nhưng khi nàng đứng lên chuẩn bị nhấc chân, bất ngờ ôm người lại từ phía sau. tay ôm lấy eo nàng, tay còn lại hành động quen cửa nẻo khéo léo cởi chiếc quần lót dín chặt người nàng ra.


      "A !"Hồ Ngọc Nhu sợ hãi la lên.


      Chu Thừa Vũ kéo nàng lại, buộc nàng mở hai chân ra gồi lên đùi chàng, tay vẫn cứ ôm eo nàng, nhưng tay kia men theo đầu gối đến nơi xấu hổ.


      Giọng chàng ta cũng trầm thấp chứa chấp nhiều bất mãn và đe dọa. "Ta vừa đáp ứng nàng, nàng muốn ? Nàng đây là muốn gặp vị hôn trước, ta rộng lượng đồng ý ... lẽ nào nàng nên bồi thường cho ta?"


      Bồi thường ...


      Trong nước à?


      Chu Thừa Vũ ra lệnh: "Cởi áo ra."


      Cử động của Hồ Ngọc Nhu hơi chậm lại, tức khắc cảm nhận được bàn tay của người đàn ông này khách khí chen vào người mình.


      đành phải ngoan ngoãn nghe lời.


      Sau khoản bồi thường như vậy, Hồ Ngọc Nhu cuối cùng cũng mê mang được Chu Thừa Vũ ôm vào phòng, cả người mềm nhũn như bùn, chỗ nào còn nhớ mà đưa tin.


      Chu Thừa Vũ bế người, nhìn nàng chằm chằm lúc lâu.


      Thê tử của chàng, phải ai cũng có thể muốn là gặp được. Chỉ để nóng lòng chờ đợi tối nay là khách sáo với rồi.


      Việc cưới sai người được đúng vợ, Triệu Tịch Ngôn muốn trách chỉ có thể trách Hồ gia, chàng có chút áy náy nào cả.


      Đây là may mắn mà ông trời ban cho chàng.


      Tác giả có lời muốn : Trong chương trước, có tiểu tiên nữ bình luận, lão nam nhân có giận ?


      biết biểu của lão nam nhân trong chương này có được coi là tức giận hay chăng?


      Chu Thừa Vũ: Bà ai là lão nam nhân? ? ?


      Hẹn gặp lại vào ngày mai ~!
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Thanh Hằng13 others thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 58. Y nhìn nàng từng bước từng bước xa dần, mãi quay đầu nhìn lại.

      [1]


      Sáng hôm sau, lúc mở mắt ra tay chân đều đau nhức, thầm thề trong lòng, đây là lần bồi thường cuối cùng bồi thường Chu Thừa Vũ.


      Người đàn ông này, tức giận lên đúng là khủng khiếp.


      Lúc Chu Thừa Vũ đánh quyền ròng rã canh giờ về tới, Hồ Ngọc Nhu còn vật vã bò khỏi giường. Chàng bước vào phòng sai A Quỳnh đưa tin, rồi vào tịnh phòng.


      Hồ Ngọc Nhu lườm cửa phòng trong, đến tận nửa ngày mới phản ứng được người đàn ông này dụng tâm nham hiểm. Tối qua hành trận lâu, sáng sớm nay lại bảo gặp người nọ. Đây chẳng phải là muốn cho Triệu Tịch Ngôn nhìn ra sao?


      Hay , người đàn ông này quả nhiên vẫn còn tức giận. Đồ tâm lý ngây thơ, có ai vậy cả.


      A Quỳnh có ở đó, Quản ma ma đuổi A Hương và A Kim ra ngoài, nâng Hồ Ngọc Nhu dậy, hơi bận lòng : "Xảy ra chuyện gì à? mới sáng sớm bỗng nhiên muốn về Hồ gia?"


      Hồ Ngọc Nhu giọng : "Biểu ca muốn gặp con."


      Hôm qua, sợ Quản ma ma và A Quỳnh phản đối. Hồ Ngọc Nhu định giấu trong lòng. Bây giờ mọi chuyện định, có thể thẳng.


      Quản ma ma nhất thời sợ tới biến sắc, cảnh giác liếc nhìn cánh cửa, chút khách sáo sờ trán Hồ Ngọc Nhu.


      "Con, con, con bé này, con bảo ta phải gì con đây!" Bà hầu hạ Hồ Ngọc Nhu lâu năm, cảm tình vốn tầm thường, bây giờ sốt ruột tới nỗi quên cả tôn ti. "Con hồ đồ quá!"


      Trước đây bà thấy tính tình Hồ Ngọc Nhu đại biến có gì đó đúng, nhưng giờ bà lại tình nguyện Hồ Hgọc Ngu bình thường như trước còn hơn. Mặc kệ đổi ra sao, còn tốt hơn là còn nhớ nhung Triệu Tịch Ngôn.


      Nếu lỡ may đại nhân biết, đại nhân nhất định hiểu lầm!


      muốn khuyên lơn, Hồ Ngọc Nhu lại biết nỗi lo lòng bà, : “Ma ma yên tâm, con chuyện với đại nhân rồi. Hôm nay chàng ấy cũng cùng con, với biểu ca, để biểu ca có thể quên con.”


      Đại nhân biết?


      Nhưng đại nhân ... có vẻ có giận?


      Quản ma ma hoàn toàn hiểu.


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ, lát và Triệu Tịch Ngôn gặp Chu Thừa Vũ nên tránh , nhưng phải có người ở cạnh . là đề phòng Triệu Tịch Ngôn quá kích động mà động chạm . Hai là có người đỡ , tránh cho Triệu Tịch Ngôn phát giác ngay cả đứng mà cũng mệt mỏi.


      kéo Quản ma ma tới thầm mấy câu vào tai bà. Quản ma ma hơi biến sắc. Khi trang điểm cho Hồ Ngọc Nhu, bà nhìn thấy dấu vết cổ và dáng vẻ cả người có sức của , cuối cùng cũng hiểu.


      tìm được nơi nào thích hợp, Chu Thừa Vũ bảo A Quỳnh truyền lời ở Hồ gia. Lúc đầu, chàng cưới Hồ Ngọc Nhu từ Hồ gia, giờ Triệu Tịch Ngôn muốn gặp, vậy tự nhiên Hồ gia là nơi thích hợp nhất..


      Phu thê hai người ngồi xe ngựa ra khỏi nhà, vì A Quỳnh về theo, Quản ma ma tin tưởng bản lĩnh nàng, thế là trước lúc khỏi hành, dẫn Tú Vân tới.


      Cả đường yên tĩnh lạ lùng.


      Chu Thừa Vũ chuyện, nhưng may là nắm tay chàng ta, chàng ta hất ra, thậm chí còn nắm lại, cả đường chơi trò thưởng thức ngón tay thon dài của .


      Quản ma ma và Tú Vân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hoàn toàn co rúm coi mình như người tàng hình.


      .


      Hồ gia bên này đúng là vẫn ổn, Hồ Ngọc Tiên thậm chí ngủ sớm, nhưng Triệu Tịch Ngôn vẫn chờ ở ngoài cửa chính Hồ gia.


      đêm ngủ, sáng hôm sau A Quỳnh lại đây đưa tin. Vì sợ tạm thời bỏ lỡ, y mới vào phòng Hồ Phỉ tắm rửa đơn giản phen, để nhìn vào có tinh thần chút đỉnh.


      May mắn thay, hôm nay trời lạnh, mặt ngày càng tùy tụy khó coi nhưng người có bốc mùi. Chỉ là có mấy phần chật vật, nhìn đôi má gầy guộc hóp vào, khiến mọi người cảm thấy xót xa, cảm thấy ghê tởm.


      Thấy y đứng ở cổng chờ đợi, Hồ Ngọc Uyển chỉ cảm thấy trái tim đặc biệt khó chịu. Nàng kéo Tiết thị, khẽ : "Nương, nhìn biểu ca kìa ..."


      Trong lòng Tiết thị cũng khó chịu kém.


      Hồ Ngọc Nhu và Triệu Tịch Ngôn đính thân từ khi còn bé. Nhưng Triệu Tịch Ngôn luôn luôn dễ thân với bọn biểu muội biểu đệ. Dẫu đến lúc phải rời , đáp lễ cho biểu đệ biểu muội nào cũng phần như nhau.


      Ngay cả với Hồ Ngọc Nhu, ra ngày xưa hai đứa nó căn bản có chỗ nào khác thường. Dù có quan tâm hơn những người khác, nhưng là hôn thê của nhau, quan tâm hơn là bình thường. Bà thực biết, Triệu Tịch Ngôn lại dụng tình sâu như vậy.


      Bà chỉ có thể an ủi con mình. " sao, hôm nay chúng nó , Tịch Ngôn cũng quên nó thôi."


      Hồ Ngọc Uyển từ từ đỏ mắt, dựa vào cái gì hả, đại tỷ là đích nữ, nàng cũng là đích nữ. Thậm chí nàng còn được cưng chiều hơn, huống hồ nàng còn hoạt bát đáng hơn đại tỷ, cớ sao biểu ca cứ thích đại tỷ mà thích nàng?


      Cắn môi, Hồ Ngọc Uyển nảy sinh ý xấu. "Nương, nương chỗ đại tỷ và biểu ca gặp mặt, nghĩ tới đại nhân biết được. Nương à, bằng chúng ta lén cho Chu đại nhân biết, để Chu đại nhân biết tới, nhất dịnh tha cho đại tỷ!"


      xuất giá mà còn dây dưa với biểu ca, đại tỷ để nàng hài lòng, nàng cũng cho đại tỷ thoải mái!


      Tiết tị nghe xong sửng sốt, nhất thời nóng giận quát lên: “Câm miệng!” Độ chừng mắng xong sợ Hồ Ngọc Uyển lén sau lưng bà làm bậy, đành kéo người sang bên, thầm dạy bảo: “Bài học lần trước con còn chưa biết sợ à? ngàn vạn lần đừng có làm càn nữa! Con phải biết tại đại tỷ của con và Tịch Ngôn gặp nhau. Nếu con bí mật mật báo, quay đầu lại đúng là đại tỷ con thoải mái, nhưng Tịch Ngôn sợ là khó sống hơn! Con ... trừ khi con muốn gả cho Tịch Ngôn, nếu con muốn vậy, ngay bây giờ nương sai người liền.”


      Hồ Ngọc Uyển sợ hãi, vội vã lắc đầu: ", , con sai rồi. Con dám nghĩ thế nữa."


      Mắt thấy nàng sắp gả cho biểu ca, nàng thích biểu ca nhiều năm, nàng thể để khi giấc mơ sắp thành thực lại phát sinh biến cố.


      Tiết thị bất lực với nàng, thở dài, quay lại ra cửa.


      chiếc xe ngựa dừng trước cửa.


      Khi nhìn thấu xe ngựa, Triệu Tịch Ngôn cả người cứng đờ. Đôi mắt y nhìn chằm chằm vào cỗ xe với chút buồn bã, người trong lòng tới gần, nhất thời y lại e ngại, căn bản dám bước lên.


      Cỗ xe dừng lại trước cửa chính Hồ gia. Đầu tiên là phụ nhân lạ mặt nhưng xinh đẹp nhảy xuống, theo sau là Quản ma ma.


      Nhìn thấy Quản ma ma, Triệu Tịch Ngôn vô thức tiến lên bước, nhưng sau đó người xuống tiếp theo phải Hồ Ngọc Nhu. Đó là nam nhân mặt lạnh, mặc sam y tơ lụa.


      Nhìn thấy gương mặt nam nhân, chỉ Triệu Tịch Ngôn ngỡ ngàng, mà cả nhà Hồ gia chờ ở cửa, cũng hóa đá như bị sét đánh.


      Song Chu Thừa Vũ như thế thấy ai cả, ung dung quay lại và vươn tay vào xe ngựa. Chẳng mấy chốc, có thứ mềm mại trắng trơn rơi vào lòng bàn tay chàng ta.


      Hồ Ngọc Nhu thở dài ra khỏi xe ngựa, thấy Chu Thừa Vũ bày ra tư thế, chỉ có thể mặc chàng ta ôm xuống xe ngựa.
      Châu Lương, minhminhanhngoc, Ameri15 others thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      [2]


      Trước cửa Hồ gia lặng ngắt như tờ, ngay cả Hồ Ngọc Uyển cũng chỉ lăng lăng mắt nhìn.


      Sau khi Chu Thừa Vũ ôm Hồ Ngọc Nhu xuống xe, thuận thế nắm tay nàng lại, nghênh đón ánh mắt muốn phun ra lửa của Triệu Tịch Ngôn bắn tới. Chàng thản nhiên nắm tay Hồ Ngọc Nhu bước .


      "Vào nhà rồi , đứng hết ở cửa làm gì?" Cho đến khi trong khí phát ra thanh khá bất mãn, mọi người mới lấy lại tinh thân.


      Hồ Ngọc Uyển hồi hộp nhìn Tiết thị. "Nương, Chu đại nhân có biết đại tỷ lén gặp gỡ biểu ca ?"


      Ơ biểu ca, biết biểu ca có gặp nguy hiểm ?


      Tiết thị cũng biết.


      Mà mới nhìn thoáng qua Chu Thừa Vũ, từ mặt ta bà nhìn ra tí tâm tình nào. Nếu bảo tức giận, bão táp sắp nổi ...cũng phải có khả năng.

      Nước xa giải được khát gần, nếu như ta thực nổi giận, em trai ở xa cách nào giúp được. Bà cứu Tịch Ngôn xong, chỉ có thể tự cứu mình thôi.


      Chu Thừa Vũ nắm tay Hồ Ngọc Nhu suốt chặng đường vào phòng khách Hồ gia, Tiết thị rất thông minh đuổi hết hạ nhân xuống từ sớm. Còn bên chủ nhân Hồ Ngọc Uyển đuổi vẫn , Hồ Ngọc Tiên và Hồ Phỉ, Hồ Nam đều vội vã xuống.


      Thấy Triệu Tịch Ngôn theo vào phòng, bà kéo Hồ Lĩnh và Hồ Ngọc Uyển, cả ba chỉ ở xa xa nhìn và, bước tiếp.


      Sau khi nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu, đôi mắt Triệu Tịch Ngôn vẫn luôn rời khỏi nàng. Y chút cũng quan tâm đến Chu Thừa Vũ, thậm chí mắt y có cơ hội phân tâm. Vừa bước vào cửa, y gọi “A Nhu” mà tâm tư rối bời.


      "A Nhu!" Y bước lên vài bước lại nhưng bị Tú Vân và Quản ma ma ngăn lại, nhưng y vẫn cứ nhìn Hồ Ngọc Nhu chăm chú, “A Nhu, những ngày qua, nàng sống thế nào? Nàng vẫn … khỏe chứ?”


      nỗi thống khổ kiềm nén trong giọng của chàng trai trẻ, và có cả nỗi sợ làm tổn thương nàng mà cẩn thận tới từng li từng tí. Đôi mắt đỏ au nhìn qua, mặc dù trong ấy có nước mắt, nhưng Hồ Ngọc Nhu vẫn có thể nhìn ra nỗi thương tâm tràn đầy trời đất từ trong ấy.


      Loại thương tâm đó dựa tuyệt vọng vì bản thân bất lực.


      Hồ Ngọc Nhu gần như cảm giác được trong cổ họng chứa đầy tro bụi, há miệng ra, nhận ra cổ họng khó chịu ghê gớm, căn bản thốt ra lời.


      Nhìn vào gương mặt Triệu Tịch Ngôn, y dường như càng ngày càng lo lắng. mới ho cái và gật đầu. “Muội rất khỏe.” Mở miệng được, câu tiếp theo cũng dễ hơn, “Sống tốt lắm, muội cũng tốt lắm. Biểu ca, ma xui quỷ khiến, muội gả cho người, Chu đại nhân rất tốt với muội. Huynh quên hôn ước ngày xưa của đôi ta , tìm nương tốt, sống tháng ngày sau này thuộc về hai người ."


      Vốn Triệu Tịch Ngôn có chút kích động muốn vọt tới cạnh Hồ Ngọc Nhu. Nhưng y nghe xong lời này của Hồ Ngọc Nhu, cả người dường như bị rút hết sức, tinh thần người hoàn toàn biến mất.


      "A Nhu ..." chỉ gọi tên Hồ Ngọc Nhu, sau đó cái gì nên y đều .


      Ánh mắt của Chu Thừa Vũ nhìn qua nhìn lại hai người hai lần, người cực kì bi thương, người lộ vẻ mặt đành lòng, khiến chàng ta có vẻ như tên xấu xa tội ác tày trời.


      Hôm nay nếu tới, tối qua chàng cũng nhận đủ bồi thường, mà chàng cũng hi vọng Hồ Ngọc Nhu có thể tự xử lý vấn đề này. Nếu nàng ấy xử lý tốt, ừ chàng đến. Đối với nam nhân tới tận bây giờ vẫn mơ ước vợ chàng, e là thủ đoạn của chàng được dịu dàng cho lắm.


      "Cho nàng khắc." Chàng với Hồ Ngọc Nhu, véo tay nàng rồi buông ra, sải bước ra ngoài mà hề ngoảnh đầu lại.


      nhanh được, chàng sợ mình hối hận mất.


      Chu Thừa Vũ vừa rời , Quản ma ma liền dừng việc ngăn nghiêm túc lại. Bà bước nhanh ra cửa nhưng dám đóng cửa, chỉ có thể nhìn trăn trối theo bóng lưng Chu Thừa Vũ, để Hồ Ngọc Nhu dễ thở.


      Chu Thừa Vũ ra ngoài, đứng giữa sân, quay đầu lại.


      Vì chàng ta thế, ba người Tiết thị cũng dám nhìn nữa, quay đầu tới tấp.


      Trong phòng, Triệu Tịch Ngôn lao tới trước mặt Hồ Ngọc Nhu. "A Nhu, nàng lời lòng đúng ? Là bởi vì có Chu đại nhân ở đây, vì ta ép buộc nàng thế, phải ?"


      Đây thực chất là lần đầu gặp Triệu Tịch Ngôn, nhưng ngoại hình tại và trong kí ức của tiểu nguyên chủ khác biệt trời vực. Triệu Tịch Ngôn trong ký ức ràng là chàng thiếu niên với vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc. Nhưng giờ đây, là người quá thê thảm, quá thương tâm bị đánh ngã bởi tuyệt vọng quá mức.


      Dẫu chỉ là người xa lạ, nhưng khi nhìn thấy cũng đau lòng hai phần, nhưng ... nhưng Hồ Ngọc Nhu dám thể vẻ quan tâm.


      A Nhu của cậu ta chết, giờ Nhu Nhu khác. Người cậu ta mong đợi, người cậu ta muốn, bất kể ra sao, đều cho được.


      chỉ có thể tuyệt tình lắc đầu. "Biểu ca, những gì muội đều lòng. Muội thực tốt. Chu đại nhân đối xử với muội thế nào, huynh có thể ra ngoài hỏi thăm, hoặc hỏi A Quỳnh, hỏi Quản ma ma, hỏi ai cũng có đáp án cả."


      Triệu Tịch Ngôn lắc đầu.


      Y tin.


      "A Nhu, nàng ... thích ta?" Y hỏi.


      Hồ Ngọc Nhu muốn dối y, cũng thể lừa y, càng lừa y, chỉ sợ y càng chịu thoát ra.


      Vì thế, gật đầu ngay, rất chắc chắn: "Đúng, thích."


      Triệu Tịch Ngôn lắc đầu, song lại cười ha hả. Sao y có thể tin được, A Nhu, ràng A Nhu thích y như vậy, sao có khả năng đột nhiên thích nữa, nàng là có nỗi khổ tâm trong lòng, nhất định trong lòng nàng có nỗi khổ tâm!


      Y sợ còn có Tú Vân trong phòng, thẳng: "A Nhu, đừng sợ, nàng đừng lo cho ta. Ta có cách đối phó. Nàng vốn có hôn ước với ta từ bé, là thê tử chưa qua cửa của ta. Nếu Chu đại nhân bằng lòng để nàng , chúng ta tính toán với . Nếu ta bằng lòng ... A Nhu, kết quả thi hương sắp công bố rồi, ta thi tệ lắm, ta dẫn nàng vào Kinh. Chúng ta khỏi nơi đây, nếu Chu đại nhân dám phái người đuổi theo, người ta có công danh, ta có thể vào Kinh Thành kiện tội trắng trợn cướp người!"


      Bé con à, con ngây thơ.


      Đừng Chu Thừa Vũ phải kẻ cướp người trắng trợn. Mà dù có là , đại đường huynh chàng ta là Uy Viễn hầu, đại đường tẩu là công chúa được sắc phong, nhị đường tẩu cũng là thiên kim quý tộc quyền thế. Bất cứ ai nếu thích cũng có thể bóp chết cử nhân như cậu cả.


      Hồ Ngọc Nhu hết cách rồi, đành buông lời tàn nhẫn. “Biểu ca, huynh coi như ta chết ! Huynh coi như người thích huynh chết rồi, nên, huynh cũng quên ta .”


      "Ta dối câu nào, cũng phải vì lo lắng cho huynh mà thế. Ta thực ... Ta rất tốt, rất hạnh phúc. Cũng ... thích huynh!" Hồ Ngọc Nhu cũng muốn để Triệu Tịch Nguyên thấy tiểu nguyên chủ là người di tình biệt luyến, nếu thế, quá tàn nhẫn với tiểu nguyên chủ.


      Nhưng là xuyên qua, thể coi là chết , vì thế nhỡ may Triệu Tịch Ngôn hiểu lầm, cũng hết cách, chỉ có làm bằng cả tấm lòng của mình rồi.


      Triệu Tịch Ngôn đẩy Tú Vân ra, bỗng nắm lấy tay Hồ Ngọc Nhu. Hồ Ngọc Nhu vùng vẫy, nhưng hơi nghiêng đầu, để lộ dấu vết Chu Thừa Vũ lưu lại.


      Trong nháy mắt Triệu Tịch Ngôn nhìn thấy ngay.


      Con ngươi bỗng mở lớn, y nhìn chằm chằm vào dấu đó, lúc lâu mới ngước lên. Gương mặt y trắng bệch gần như trong suốt, tay nắm tay Hồ Ngọc Nhu cũng run dữ dội. Y nhìn Hồ Ngọc Nhu, bất giác nhếch miệng cười, cười tức tưởi, những giọt nước mắt như hạt đậu giọt lớn giọt đua nhau rơi xuống.


      Hồ Ngọc Nhu bị bộ dạng vừa khóc vừa cười của y làm lòng khó chịu vô cùng. rút tay ra, dùng sức cắn răng . "Muội đây, biểu ca, ngày sau nhớ bảo trọng."


      Triệu Tịch Ngôn gọi lại.


      Y nhìn nàng từng bước từng bước xa dần, mãi quay đầu nhìn lại. Y hề biết, trái tim nàng tàn nhẫn tới vậy. Y nhìn nàng nữa, chỉ có thể ngước nhìn bầu trời bên ngoài, ràng thời tiết đẹp với ánh mặt trời rực rỡ, nhưng y lại cảm thấy trời tối đen, như mãi mãi sáng nữa.


      Mãi mãi, mãi mãi sáng nữa.


      A Nhu.


      A Nhu!


      A Nhu……


      Rốt cuộc Triệu Tịch Ngôn cũng ngồi xuống mặt đất, như đứa trẻ dám khóc gào, ánh mắt nhìn xa xăm, mảnh trống vắng.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 59. ta giờ là giải nguyên lang, nàng có hối hận ?


      Hồ Ngọc Nhu mạch đến Chu Thừa Vũ.


      Nghe thấy tiếng động, Chu Thừa Vũ quay lại nhìn sang.


      Hồ Ngọc Nhu vội nặn ra nụ cười. " rồi, thôi."


      Cười trông khó coi.


      Chu Thừa Vũ gật đầu. Nghiêng đầu liếc cả nhà ba người Hồ gia cái, đưa tay kéo tay Hồ Ngọc Nhu . Hai vợ chồng vừa quay lại, Hồ Ngọc Uyển liền bỏ chạy bạt mạng tới phòng khách. Tiết thị bắt được người, tức tới nỗi giậm chân, chỉ có thể ra ngoài tiễn người với Hồ Lĩnh.


      Thân phận người ta cao, lại bắt nạt bọn họ, bọn họ cũng cũng phải bày vẻ mặt tươi cười trái lòng. Hảo hán phải biết ăn thiệt thòi trước mắt, chỉ có thể chờ đợi tin tức bên em trai truyền tới.


      Lại ngờ hai vợ chồng ra tới cửa chính Hồ gia, lại đụng phải Hồ thị mặt ngập tràn niềm vui, bà vừa nhảy xuống xe ngựa, vừa vào Hồ gia vừa cười khúc khích. biết gặp phải việc vui trời ban gì đây.


      Nhưng bà có chuyện vui trời cho gì?


      Hồ Lĩnh thấy vậy trong lòng thể căng thẳng, vội lo lắng nhìn về phía Chu Thừa Vũ.


      Chu Thừa Vũ dường như ngạc nhiên. Ánh mắt chàng ta cũng dừng lại bên đó mấy chốc. Chàng ta trực tiếp kéo Hồ Ngọc Nhu lên xe ngựa Chu gia chờ. Đợi Quản ma ma, Tú Vân và mấy người theo tới, mã xa phu chủ động giơ roi.


      Hồ Lĩnh thấy thế, lúc này mới bước lẹ tới bên Hồ thị, khiển trách: "Muội làm gì vậy? Bộ nhìn thấy cỗ xe kia à? ngay trước mặt Chu đại nhân mà muội thế à, cũng sợ ta ghi hận lên Tịch Ngôn!"


      Hồ thị chỉ bận vui mừng, căn bản chú ý đến bất cứ ai trước của Hồ gia. Giờ nghe vậy vội sốt sắng nhìn quanh quẩn bốn phía, nhưng bà kịp thấy xe ngựa Chu gia .


      Trong nháy mắt mặt bà dâng lên nỗi sợ hãi, nhưng tựa như nghĩ tới gì đó, liếc qua mặt Tiết thị, rồi ngại cười lớn.


      "Đại ca, việc vui lớn, muội phu huynh thi đậu rồi!" bà cười .


      Thi hương à?


      Hồ Lĩnh kịp quan tâm xung quanh, hào hứng hỏi: "Muội phu thi đậu hả? Muội phu trúng cử rồi?"


      Hồ thị đắc ý gật đầu, “Còn phải thế sao!”


      Hồ Lĩnh cười ha hả: “Tốt, tốt, quá tốt rồi! Ta bảo muội phu ta có chân tài thực học. Năm xưa, thi tú tài là do gặp phải giám khảo biết thưởng thức thôi! Nhìn xem, nhìn xem, giờ mới là lần đầu thi hương liền trúng cử, còn phải là vàng luôn phát sáng hay sao!”


      Tiết thị nhìn hai người, tuy cha Triệu thi đậu là việc vui lớn, nhưng bà quan tâm Triệu Tịch Ngôn hơn. "Còn Tịch Ngôn, Tịch Ngôn ... đậu à?"


      Hồ Lĩnh thèm quan tâm vung tay, : " đậu đậu thôi, thằng vẫn còn trẻ. Sau này, có có cơ hội! Lần này muội phu thi đậu, có thể dạy thêm sau."


      Hồ Lĩnh thực bận tâm, nhưng sắc mặt Tiết thị sụp đổ. Nếu Triệu Tịch Ngôn ngay cả cử nhân nho cũng trúng, sao có thể xứng với A Uyển của bà?


      Thưởng thức xong sắc mặt của Tiết thị, giọng của Hồ thị cũng cao vút lên, “Đại ca cái gì thế này. Tịch Ngôn sao có thể rớt chứ? Cha nó thi đậu nhưng xếp cao. Còn Tịch Ngôn nhà chúng ta ấy à, tên đầu bảng, là giải nguyên!"


      Bà vừa vừa bước vào trong. "Tịch Ngôn đâu nhỉ, quan gia báo hỉ còn ở trong nhà, nó phải nhanh chóng về nhà mới được."


      Cả Tiết thị và Hồ Lĩnh đều ngờ nghệch trước niềm vui bất ngờ này, vẫn là Tiết thị tỉnh táo trước, vội bắt kịp đuổi theo. mặt, bà vào phòng khách với gương mặt thể tin được, : “Lời chứ? Tịch Ngôn thi đầu bảng?”


      Hồ thị khinh thường nhìn bà, : "Đây mà có thể là giả à. Lát nữa tẩu cứ theo ta tới, cùng mở mang tầm mắt."


      Tiết thị cũng kịp nhớ tới giọng điệu của bà ta quá đáng. Bà vui vẻ gật đầu liên hồi. Nhưng khi theo tới cửa phòng khách, thấy Triệu Tịch Ngôn khách sáo vung tay quăng Hồ Ngọc Uyển, bà liền cười nổi.


      Triệu Tịch Ngôn ngồi mặt đất, Hồ Ngọc Uyển vốn muốn kéo y lên, nhưng ai biết đâu lại buông tay ra, Hồ Ngọc Uyển phòng bị, té mạnh xuống đất.


      Nàng là tiểu nương được chiều chuộng từ bé, cú ngã đau như vậy, chỉ đau người, mà khi nãy vội chống tay, lòng bàn tay bị cọ tới đau rát.


      Nàng thoáng chốc đỏ cả vành mắt chảy cả nước mắt, làm tâm trạng Tiết thị cũng được vui. Bà bước lên nửa ôm nàng lên, ánh mắt nhìn Triệu Tịch Ngôn lộ hài lòng: “Tịch Ngôn, con làm gì vậy, A Uyển muốn kéo con dậy, sao con có thể động thủ với nó? "


      Triệu Tịch Ngôn ngẩng đầu nhìn lên.


      Con ngươi sâu thẳm vốn trống rỗng, sau khi nhìn thấy tiết thị và Hồ Ngọc Uyển, trong đó như có thứ gì từ từ dâng lên. Là hận, là ngoan, ánh mắt đó phảng phất như có thể ăn thịt người, tuy chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng nó vẫn khiến Tiết thị kìm được run lẩy bẩy.


      Hồ thị tự nhiên cũng nhìn thấy, nhưng đây là con trai bà sinh ra nuôi nấng, sao bà có thể hiểu chứ? Bà chỉ cho là mình hoa mắt, căn bản để trong lòng.


      "Đúng vậy Tịch Ngôn à, sao con lại đẩy biểu muội mạnh thế." Chẳng qua bà mở miệng có lệ câu, rồi bà mỉm cười , "Tịch Ngôn, con thi Hương đứng đầu bảng! Là đầu bảng! Mau mau mau, mau về nhà, quan báo hỉ vẫn còn ở nhà chúng ta đấy! "


      Đầu bảng?


      Y thực đỗ đầu bảng!


      Y từng , mình chắn chắn đỗ cử nhân. Y hứa với biểu muội, y nhất định học hành chăm chỉ, đỗ cử nhân, nhất định cưới nàng về nhà ngay.


      Hôm nay y thực đứng đầu bảng. Vậy mà, cuối cùng lại cưới được nàng về.


      Nàng thực còn thích y?


      Bóng lưng rời của nàng quyết tâm đến nỗi bước chân hề dừng lại lần. Nàng thể thái độ sao y vậy. Nàng thích người khác, thích y.


      Triệu Tịch Ngôn tránh bàn tay Hồ thị đưa ra, tự mình chống tay đứng lên. Y tin sao? Y tin, Y Nhu và y phải mới chung đụng sớm chiều, hai người có tình cảm nhiều năm, hai người thậm chí có thể chết vì nhau!


      Trừ khi nàng ấy phải A Nhu.

      Bằng , nàng nhất định có nỗi khổ tâm!


      Y đứng thẳng người, mặc dù bộ dạng có hơi chật vật, nhưng bước lại bình tĩnh thong dong.


      Y từ bỏ.


      Y nhất định đưa nàng về!


      Hồ gia... đứng trong sân, đằng sau là Hồ Ngọc Uyển, khóc thút thít thầm , Tiết thị giọng an ủi, mà trước mặt y, là Hồ Lĩnh với vẻ mặt tươi cười hài lòng. Là chính bọn họ hủy hoại y và A Nhu, là bọn họ hại A Nhu. A Nhu , hãy xem nàng chết. Được, giờ y tạm thời xem như nàng chết, vậy cớ sao nàng chết, là Hồ gia là người thân của nàng bức chết nàng!


      Nếu nàng chết, y là vị hôn phu của nàng, trả thù cho nàng là lẽ đương nhiên!


      Triệu Tịch Ngôn và Hồ thị rời , Hồ Lĩnh mừng cho cháu trai và em rể, đồng thời gọi xe ngựa, đưa cả hai con trai qua đó.


      Hồ Ngọc Uyển cũng muốn .


      Tiết thị cho phép, thậm chí bản thân bà cũng ở lại. “A Uyển, nương nghĩ con nên suy xét lại, Tịch Ngôn và A Nhu hôm nay , nhưng nó nhìn con… có tí tình ý nào. như vậy, dẫu nương và của con ép nó cưới con, ngày tháng sau này của con e là dễ sống!"


      Nhưng Hồ Ngọc Uyển nghe lọt lời này. "Sao biết được, tại huynh ấy đau buồn, nên mới như thế này. Ngày trước huynh ấy phải vậy, bản tính huynh ấy dịu dàng, đối xử với người khác rất khách sáo. Con gả cho huynh ấy, tốt với huynh ấy, đừng là huynh ấy, chính là tảng đá cũng tan chảy.”


      Tiết thị được lạc quan như vậy, đợi bà thêm, Hồ Ngọc Uyển tránh khỏi bà, muốn ra ngoài: "Nương à, hồi nãy là do con đề phòng, biểu ca dùng sức đẩy con. thôi, hôm nay là chuyện vui của biểu ca, chúng ta cũng xem !”


      Nàng biểu ca giởi hơn Chu đại nhân mà, quả nhiên. Biểu ca chỉ mới mười bảy tuổi, có thể đứng đầu bảng thi hương. Tương lai nhất định hơn hẳn Chu đại nhân!


      Con đường nàng chọn, nhất định hạnh phúc hơn đại tỷ!


      .


      Còn bên kia, Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu trong xe ngựa về đều im lặng như lúc họ .


      Nhận ra có gì đó ổn, Quản ma ma dẫn theo Tú Vân thậm chí dám vào xe ngựa. Ba người chen chúc trước đầu xe ngựa, suýt nữa làm mã xa phu đánh xe được.


      Mà trong cỗ xe, Hồ Ngọc Nhu thoải mái trong lòng, hơn hết là biết nên gì. Chu Thừa Vũ thấy bộ dáng nàng vẫn cứ quan tâm đến Triệu Tịch Ngôn. Vốn chàng rất tức giận, nhưng sau đó chàng thấy mắt nàng đỏ hoe mãi chịu rơi lệ, cuối cùng đau lòng hơn hẳn giận dữ..


      Chàng thua trận trước, ôm nàng vào lòng, bất lực : "Nếu nàng thấy khó chịu, khóc , chỉ được phép khóc lần này thôi. Mai này được phép nữa."


      Thực ra Hồ Ngọc Nhu cảm động nhiều hơn. từng là người hay khóc khi đọc truyện hay xem TV. Hôm nay, thấy Triệu Tịch Ngôn tiểu nguyên chủ đến thế, nghĩ tới hai người họ vĩnh viễn xa nhau như trời với đất, tự nhiên có mấy phần cảm động muốn khóc.


      Nhưng đến thế là cùng.


      Mặc dù được thừa hưởng ký ức của tiểu nguyên chủ, nhưng được thừa hưởng cảm tình của tiểu nguyên chủ. Do đó, nỗi đau của Triệu Tịch Ngôn hôm nay có cách nào tự thân cảm nhận được.


      Dựa vào vòng ngực của Chu Thừa Vũ, Hồ Ngọc Nhu thở dài thường thượt: " phải khó chịu, chỉ là cảm thấy huynh ấy hơi tội nghiệp."


      Tội nghiệp?


      Kỳ , Chu Thừa Vũ phát Hồ Ngọc Nhu có gì đó sai sai từ lâu. Từ lúc bắt đầu nàng có hảo cảm tên với chàng. Chẳng qua những thứ đó với chàng phải vấn đề gì lớn lao, nên chàng có hỏi. Nhưng tại thời khắc này, Hồ Ngọc Nhu đó phải khó chịu, mà là thấy Triệu Tịch Ngôn tội nghiệp, điều này đột nhiên khiến chàng có chút tò mò.


      Nàng sai sai ở đâu?


      Nếu tình cảm trước đây của nàng và Triệu Tịch Ngôn là , dù cho sau này nàng thích chàng, cũng nên cảm thấy triệu Tịch Ngôn tội nghiệp.


      Chỉ là chàng hỏi nhiều. Nếu chàng hỏi, trái lại giống như chàng muốn tính toán chuyện ngày trước. Chàng đặt nỗi nghi ngờ này vào lòng, : "Sáng sớm khi chúng ta ra cửa, ta sai người tới Triệu gia báo tin mừng. và cha lần này đều đề tên bảng, tên chiếm đầu bảng.”


      Hồ Ngọc Nhu nghe thấy, lập tức ngẩng đầu khỏi vòng tay Chu Thừa Vũ. " sao? Vậy tốt quá! người huynh ấy có công danh cử nhân, nghĩ tới thôi cũng có nhiều nương muốn gả cho huynh ấy!"


      Nghe Hồ Ngọc Nhu vậy, Chu Thừa Vũ thể hỏi: " ta giờ là giải nguyên lang, nàng có hối hận ?"


      Hồ Ngọc Nhu đáp hề nghĩ ngợi: "Sao phải hối hận? Chẳng phải năm đó chàng cũng là giải nguyên lang sao? Huống chi người ta còn bảo chàng thi Xuan cũng đứng đầu bảng. Sau đó, chỉ bới quá đẹp trai mới bị điểm thành Thám Hoa, đúng ? Còn nghe bảo Hoàng đế vốn muốn gả công chúa cho chàng nữa, nhưng tại sao sau đó chàng thành Phò mã vậy?"


      Đây là .


      Nhưng nàng chỉ là nữ tử chốn khuê các, chuyện xưa nàng nên biết. Sau khi gả tới Chu gia, người Chu gia càng ... sao nàng biết như vậy?


      Chàng hỏi: "Sao nàng biết?"


      Chuyện này là bí mật à?


      Hồ Ngọc Nhu nhất thời căng thẳng. "Thiếp, thiếp nghe người trong nhà !"


      Chu Thừa Vũ nhìn nàng, tâm tình trong đáy mắt thể giải thích được, song cuối cùng chỉ thâm sâu "ồ" lên tiếng.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 60. Thực ra, hôm nay cũng là ngày thành hôn của Triệu Tịch Ngôn và Hồ Ngọc Uyển.


      [1]


      Triệu gia vui mừng khôn xiết, nhưng chuyện này chả liên quan gì tới Hồ Ngọc Nhu. nay, Tô thị có con đủ việc, hoàn toàn quản gia.Hồ Ngọc Nhu là dâu trưởng, phải gồng gánh lên vai.


      Cũng may là có Tú Vân và Quản ma ma dùng được. Chờ nhận được thư từ Kinh Thành, mọi người bảo là lên đường, ước tính cũng sắp đến. Tô thị rất tốt bụng để cho Khổng ma ma qua giúp đỡ.


      Hồ Ngọc Nhu hỏi Khổng ma ma vài vấn đề, vì bản thân bà có hiểu biết nhất định về Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều. Vì lẽ đó, đợiKhổng ma ma trả lời xong, cũng thấy được Khổng ma ma rất giúp đỡ rất chân thành, vì vậy để bà lưu lại.


      cho cùng, Tô thị là người có tiền án, Khổng ma ma lưu lưu đó, nhưng cho bà tiếp xúc với đồ bên người Hồ Ngọc Nhu, hai là khi bà đưa ra ý kiến, Hồ Ngọc Nhu và Quản ma ma thảo luận về quyết định này là cho phép bà làm mình, nên Hồ Ngọc Nhu cũng rất nhõm.


      Bắt tay vào dọn dẹp hai khách viện, vừa chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt mới, thậm chí còn dời vào ít rất cây xanh vào viện, Hồ Ngọc Nhu tính toán thời gian ruốt cuộc cũng hài lòng.


      Bên này chờ khách quý đến cửa. Ngày đó mới xong bữa trưa, Hồ Ngọc Nhu định ngủ trưa giấc, vậy mà hạ nhân tới báo Hồ Ngọc Tiên tới.


      trước tới cửa, ngẫm ra chắc có chuyện, Hồ Ngọc Nhu liền vực dậy tinh thần gặp nàng. Song tính là có chuyện, Hồ Ngọc Tiên lại khóc lóc chạy vào.


      "Chuyện gì thế này?" Hồ Ngọc Nhu lau nước mắt cho nàng, nhưng trong lòng nghĩ rằng thái độ của và Chu Thừa Vũ đều bày ra vậy rồi. Hồ gia nên đối xử Hồ Ngọc Tiên như vậy mới đúng chứ.


      Hồ Ngọc Tiên lau nước mắt, mặc dù nàng khóc, nhưng ràng nàng bị tức . "Còn phải tại Hồ Ngọc Uyển! Tỷ ta gả cho biểu ca, tỷ ta hạnh phúc là chuyện của tỷ ta, tỷ ta mừng thầm là được, mắc gì cứ ve vãng trước mặt muội thể cái gì? Muội chỉ tỷ ta 2 câu, vậy mà tỷ ta thực động thủ đánh muội, muội dĩ nhiên ăn thiệt thòi vô ích, chuyện này ngay cả cha cũng bênh tỷ ta. Nhưng mà mẫu thân . ... mẫu thân ra mặt thay tỷ ta nhưng lại gây rắc rối cho di nương muội. Lúc muội khỏi, di nương muội còn bị phạt hầu hạ bà ấy!"


      Hồ Ngọc Uyển sắp gả cho Triệu Tịch Ngôn rồi ư?


      Từ ngày hôm đó, còn chú ý đếntin tức bên đó nữa. Trước mắt lại nghe Triệu Tịch Ngôn muốn cưới Hồ Ngọc Uyển, nhất thời như thể nuốt phải con ruồi, Triệu Tịch Ngôn kinh tởm.


      Hồ Ngọc Uyển có thể được coi là kẻ trực tiếp bức tử tiểu nguyên chủ đó, mà Triệu Tịch Ngônlại muốn cưới nàngta, chuyện này khỏi…khiến người ta quá lạnh lòng!


      Đối với việc Văn di nương bị Tiết thị thừa cơ hội gây khó dễ, nhưng Văn di nương là thiếp, mà Tiết thị là thê, bà ta có đủ tư cách để gây khó dễ. Còn đây, dù cho che chở Hồ Ngọc Tiên, nhưng việc này thể làm gì được Tiết thị.


      Cũng biết tại sao, vì lý do gì, giờ đây, Hồ Lĩnh lại tốt lại với mẹ con Tiết thị. Lẽ nào bởi vì Hồ Ngọc Uyển sắp gả cho Triệu Tịch Ngôn? Hay em trai Tiết thị gì chăng? Mà dạo gần đây, Chu Thừa Vũcũng lao vào bận rộn, chẳng biết chàng ta có kế hoạch khác , Hồ Ngọc Nhu lại tiện ra tay với Hồ gia.


      Hơn nữa còn ở trong nhà, dù cho ra tay, cùng lắm uy hiếp Hồ Lĩnh phen. Mặc dù Hồ gia và Chu gia cùng chung huyện, nhưng chuyện nhà người ta đằng sau lớp cửa đóng, rốt cuộc ra sao, làm sao biết ngay được.Việc ngoài tầm tay là đạo lý này, có lên tiếng người ta vẫn bằng mặt bằng lòng như thường.


      Huống gì, nào muốn dễ dàng buông thacho Hồ gia như vậy. tự nhiên muốn Tiết thị và Hồ Ngọc Uyểnkhông có kết cục tốt đẹp, nhưng càng muốn ông cha đẻ Hồ Lĩnh thảm hơn nhiều!


      Có loại cha đẻ đối xử với con ruột như vậy căn bản xứnglàm cha! biết được chân tướng từ miệng Quản ma ma, Hồ Lĩnh này vốn làm giàu của hồi môn của Giang thị, nhưng ông ta lại dan díu với Tiết thị ngay lúc Giang mang thai. Sau đó, trực tiếp làm Giang thị vừa mới sinh tiểu nguyên chủ tức chết, là cưới Tiết thị kèm cái bụng bự về nhà.


      gã đàn ông như vậy, nếu bỏ qua cho ông ta, chỉ gọi ông ta tới khiển trách hai ba câu như Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển, hơi bị tiện nghi cho ông ta!


      đúng là muốn bàn bạc với Chu Thừa Vũ. Nếu chàng ta quá bận tiện, có thể tự nghĩ cách vậy, thế nào cũng phải bắt Hồ Lĩnh ói ra đồ của Giang thị là tốt nhất.


      muốn đồ của mẹ tiểu nguyên chủ để lại, quyên tặng cho dân nghèocòn tốt hơn để Hồ Lĩnh và Tiết thị nuốt hết.


      "Vầy , hôm nay muội về với Tiết thị, Chu gia sắp có khách quý tới cửa. Ta cho muội và Văn di nương làm vài châm tuyến gấp." Hồ Ngọc Nhu .


      Làm vậy được ?


      Hồ Ngọc Tiên ngập ngừng: "Làm vậy liệu tỷ có sao ? Di nương của muội. Bà ấy ... mẫu thân muốn phạt bà. Cũng có lý do cả. Bà vốn là phu nhân đương gia, di nương của muội vốn nên hầu hạ bà."


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ thầm, chính vì vậy mới huỵch toẹt. Ở đại, tiểu tam đều bị đánh hô giết, mà cổ đại này, tồn tại của tiểu thiếp là tồn tại hợp lý, chính thất phu nhân thu thập càng hợp lý hơn.


      Mặc dù chính bản thân Tiết thị cũng là tiểu tam, nhưng ai biểu người ta thượng vị, bây giờ bà ta là Hồ phu nhân đường hoàng, dạy dỗ mấy người phụ nữ khác của Hồ Lĩnh có đủ tư cách mà cũng có đủ sức.


      Hồ Ngọc Nhu : " sao đâu, muội cứ về vậy là được. Chỉ cần khách tới từ kinh thành." cũng hơi lo lắng. Nếu Hồ Lĩnh bị Chu Thừa Vũ ép ác quá, dứt khoát đâm chọt xé rách, thèm để ý lời , thế nên cũng chỉ có thể úp mở thân phận người sắp đến.


      Hồ Ngọc Tiên gật đầu.


      Nhớ đến tính khí của Hồ Ngọc Tiên,Hồ Ngọc Nhu lại dặn tới dặn lui nàng: "Muội ở nhà, đôi khi muội muốn nghĩ cho bản thân mình, cũng nên nghĩ cho di nương và đệ đệ muội. Tạm thời, hãy kiên nhẫn chút, muội có thể yên tâm, để bọn muội nhịn lâu đâu."


      Câu này có ý gì?


      Chẳng lẽ đại tỷ phu còn ra tay với người nhà nàng nữa?


      Hồ Ngọc Tiên có chút mông lung. Song chợt nhớ tới chuyện vô tình nghe trộm được, vội hỏi: "Đại tỷ, có phải dạo gần đây đại tỷ phu rất bận, đúng ? Muội tình cờ nghe trộm được mẫu thân với Hồ Ngọc Uyển,cậu Tiết gia dường như sắp tới huyện chúng ta, còn khi ông tađến, đại tỷ phu qua nổi. Tỷ vẫn nên lại với đại tỷ phu, để đại tỷ phu chuẩn bị tốt."


      Đó là lý do tại sao dạo này Chu Thừa Vũ trở nên bận à?


      Hồ Ngọc Nhu hỏi: "Ông cậu này của Hồ ngọc Uyển, rốt cuộc nhậm chức gì ở Phủ Thành?"


      Hồ Ngọc Tiên sao biết được chuyện này, nàng lắc đầu: "Muội biết, chỉ nghe rất lợi hại, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng rất nhiều khi nghe ."


      Đây tự nhiên là cách quá, nhưng điều đó cũng chứng minh rằng cậu của Hồ Ngọc Uyển thể khinh thường.


      Hồ Ngọc Nhu đáp lại, : "Được rồi, tối nay tỷ kể lại cho tỷ phu muội nghe."


      Hồ Ngọc Tiên đột nhiên vặn vẹo uốn éo, lúc lâu, nàng mớithẹn thùng : "Đại tỷ, muội muốn gả cho ai, tỷ đều có thể giúp muội à?"


      "Muội có người thích rồi à?" Nhìn vẻ mặt nàng, Hồ Ngọc Nhu đoán.


      Hồ Ngọc Tiên vội vã lắc đầu, " có!"


      Hồ Ngọc Nhu thuận tiện : "Vậy muội xem, tỷ chỉ có thể làm hết sức mình. Muội thử muội thích loại người nào, tỷ cố gắng giúp muội tìm. tóm lại, chắc chắn tốt hơn người mà Tiết thị vơ đại cho muội."


      Hồ Ngọc Tiên dĩ nhiên tham lam và cầu vô độ, nhưng suy cho cùng nàng chỉ là thứ nữ, rất khó để gả cho người tốt, vì vậy nàng hơi ngại.


      Thấy Hồ Ngọc Nhu có vẻ hiểu lầm, nàng đáp nhan: "Muội cầu gì, chỉ là ... muội muốn tìm người tốt với muội tí, tiếp ... thân phận có thể cao chút. Có thế muội có thể coi như có chỗ dựa, Tiết thị dám bắt nạt di nương và A Nam, cha cũng cho phép bọn họ bắt nạt."


      Nghe xong, Hồ Ngọc Nhu thể thở dài. Nữ giới ở cổ đại này muốn thay đổi vận mệnh của mình,chỉ có thể dựa vào con đường lấy chồng. như ở thời đại, miễn là phụ nữ sẵn sàng chăm chỉ làm việcchịu khó, bản thân họ cũng có thể tự tạo mảnh trời riêng, phụng dưỡng mẹ cha thua kém đấng đàn ông chút nào.


      Hồ Ngọc Tiên tiếp tục: "... cho dù làm thiếp cũng được."


      Hồ Ngọc Nhu lắc đầu tán thành. "Di nương muội làm thiếp, vì vậy Tiết thị mới dám bắt nạt bà. Nếu muội cũng làm thiếp, mai này cũng bị bắt nạt. Cuối cùng, những gì hôm nay muội chịu đựng, chừng con của muội tương lai cũng phải chịu." Dừng lại, cho Hồ Ngọc Tiên chút thời gian nghĩ ngợi, rồi tiếp tục."Thế nên, từ nay về sao muội đừng có ý nghĩ vậy nữa. Muội có thể yên tâm, tỷ cố hết sức giúp muội tìm. Coi như tạm thời tìm ra loại người muội muốn tìm cho muội người đọc sách cũng tệ, tương lai người ta có đề tên lên bảng vàng, muội có cuốc sống thoải mái tốt đẹp. Nhất là,quan trọng nhất là nhìn vào nhân phẩm, tỷ chuyện với tỷ phu muội, phải chọn cho muội người tốt. "


      Hồ Ngọc Nhu đề cập tới Triệu Tịch Ngôn, muốn thấy Hồ Ngọc Uyển gả cho Triệu Tịch Ngôn. Mà nghĩ tới tiểu nguyên chủ, nếu bé biết, cũng bằng lòng để Hồ Ngọc Uyển gả cho cậu ta.


      Còn Hồ Ngọc Tiên là em của . Bây giờ là phu nhân huyện lệnh, chỗ này lại là địa phương . Nếu thể ra mình coi trọng Hồ Ngọc Tiên, dẫu cho em ấy chỉ là thứ nữ, gả cũng khó.


      Hồ Ngọc Tiên nghĩ tới Triệu Tịch Ngôn, lại nghĩ tới Hồ Ngọc Uyển ở nhà đắc ý. nàng cũng cảm thấy lời Hồ Ngọc Nhu có lý, liền đồng ý.


      Hồ Ngọc Nhu đến cùng cũng nhờ Hồ Ngọc Tiên giúp đỡ. “Muội thẳng với huynh ta, đừng để huynh ta cưới Hồ Ngọc Uyển. Nếu huynh ta nghe, muội cứ cho huynh ta biết, khi ấy nếu tỷ chết , tỷ chết rồi vĩnh viễn tha thứ cho huynh ấy.”


      Mới mấy ngày trước gặp còn biểu thâm tình, mà giờ lại bằng lòng cưới Hồ Ngọc Uyển, dường như mọi thứ diễn ra ngày hôm đó chỉ là chuyện cười.


      Hồ Ngọc Nhu trở lại phòng tìm trang sức trước khi xuất giá. Đồ trang sức ở địa phương này đều được mua trực tiếp ở của hàng. Nhiều người cũng vậy, cầm cũng ngại. Mấy tháng trước cầm được ít bạc vụn, cộng lại còn chưa tới 12 lượng. Điều này khiến Hồ Ngọc Nhu hối hận. Lúc ấy nên thấy Qúy Thành Vân quá đáng thương, đem hết thảy tiền cho thằng bé.


      gói kỹ hết đưa cho Hồ Ngọc Tiên. "Muội đưa hết cho huynh ấy. Nếu huynh ấy vì đủ bạc lên Kinh thành thi cử, muội cứ bảo huynh ấy yên lòng. Tỷ lo liệu cho huynh ấy, đừng vì có tiền mà phải cưới Hồ Ngọc Uyển!"


      Hồ Ngọc Tiên lo lắng thay Hồ Ngọc Nhu, gật đầu, sau khi trở về nhà, nàng cũng gom góp trang sức và tiền bạc của mình. Vừa hay Triệu Tịch Ngôn hôm nay ghé qua Hồ gia, nàng tìm cơ hội kín đáo trao cho y.


      Triệu Tịch Ngôn nhìn hai bao đóng gói kỹ càng bằng khăn tay, nhìn Hồ Ngọc Tiên. "Đây là cái gì?"


      Hồ Ngọc Tiên : "Là đồ trang sức và bạc, có của muội và cả đại tỷ. Biểu ca, huynh đừng nhất thiết vì bạc mà cưới Hồ Ngọc Uyển!"


      Triệu Tịch Ngôn giơ hai cái túi lên và hỏi: "Cái nào của A Nhu?"


      sắp cưới Hồ Ngọc Uyển, quan trọng cái này làm chi?


      Hồ Ngọc Tiên lạnh lùng đáp “Cái gói bằng khăn vàng nhạt là của đại tỷ chuẩn bị cho huynh."


      Triệu Tịch Ngôn gật đầu, nhét cái bao bọc bằng khăn hồng nhạt vào tay Hồ Ngọc Tiên.


      Hồ Ngọc Tiên định chuyện, nhưng giọng của Hồ Ngọc Uyển vang lên bên cạnh: "Biểu ca, tay huynh cầm gì thế?"


      Hồ Ngọc Tiên nhất thời căng thẳng, vội thu thập cẩn thận chỗ của mình.


      Song sắc mặt Triệu Tịch Ngôn như thường, chút lo sợ: “Tứ biểu muội đưa quà tân hôn cho chúng ta, ta nghĩ phần là được, chỉ lấy phần.”


      Quà tân hôn?


      Hồ Ngọc Uyển tin nổi cái thứ muội này tốt bụng tặng đồ tốt lành. Nàng ta muốn lấy túi vàng nhạt trong tay Triệu Tịch Ngôn. "Muội coi chút, nó có thể tặng được quà tân hôn gì chứ?"


      Nhưng Triệu Tịch Ngôn nhanh tay bước, giơ túi lên cao, “Vội thế làm gì, muội ấy đưa cho ta, vốn là muốn tạo tỷ tỷ mình niềm vui bất ngờ. Đợi khi muội gả vào, xem cũng thế thôi.”


      à?


      Niềm vui bất ngờ, có quỷ mới tin.


      Có điều, ... biểu ca như vậy, nàng nghe biểu ca là được. Nàng sắp gả cho biểu ca, còn gì quan trọng hơn thế nữa?


      "Được rồi, muội nghe lời huynh." Hồ Ngọc Tiên ngọt ngào , ánh mắt nhìn Triệu Tịch Ngôn tràn đầy tình ý.


      Triệu Tịch Ngôn khẽ gật đầu với Hồ Ngọc Uyển, quay đầu .


      Song, Hồ Nọc Uyển đắc ý quay sang Hồ Ngọc Tiên hừ khẽ, rồi mới nhanh chân đuổi theo. Bọn họ sắp thành hôn, bởi vì Triệu Tịch Ngôn sắp lên Kinh Thành thi xuân, nên phải làm hôn lễ nhanh chóng, hôm nay họ phải chọn trang sức.


      Hồ Ngọc Tiên tức muốn khóc.


      Đây là biểu ca sao, đúng là quá đáng! Sắp lấy Hồ Ngọc Uyển mà còn ngại lấy trang sức và bạc của đại tỷ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :