1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 52. đâu phải đàn ông, đỏ mặt với làm cái gì?

      1


      Vào mùa thi Hương, có rất nhiều học trò hội tụ tại Phủ thành. Những người này tuyệt đối được xẩy ra chuyện gì. Do đó, Tri Phủ đại nhân khi nhận được thư hết sức coi trọng. mặt hồi cho Chu Thừa Vũ, mặt chấp thuận đám bộ khoái của huyện Thường Châu vào thành bắt người. Mỗi nhóm mười mấy tên bộ khoái và nhóm của huyện Trường Châu, thế tất phải nhanh chóng bắt được tên tội phạm giết người, bảo vệ an bình cho bách tính.


      Kẻ giết người rời khỏi huyện Trường Châu, huyện nha cũng ra bố cáo . Do đó, tình hình lòng dân bất ổn của bách tính trong huyện Trường Châu cũng biến mất ít. Đúng dịp tết Trung Thu đến, mọi nhà đều bận rộn với ngày lễ này, trái lại cũng là khung cảnh của vui vẻ yên bình.


      Chu Thừa Vũ cũng xem như hoàn toàn nhõm, mất thời gian mới tra ra manh mối. May mắn thay, Tri Phủ đại nhân từ chối. Chứ nếu bên kia sợ chuyện này phát sinh ảnh hưởng tới ông ta ở Phủ thành, Chu Thừa vũ là hạ quan, cách nào cứng đối cứng, vì vậy cũng có cách nào giải thích với bách tính ở dưới.


      Tình huống hôm nay thế này, chàng đúng là hơi yên lòng ăn tết Trung Thu được rồi.


      Cuối cùng chàng cũng có thể phân tâm đến xem Hồ Ngọc Nhu đáp lễ tết Trung Thu có gì ổn hay . Còn nơi khác, Tô thị buồn bực. Tại sao bên đại bá có chút động tĩnh nào, bên ngoài cũng có tiếng gió truyền vào?


      nơi như huyện Thường Châu, Chu Thừa Vũ trải qua chín năm, hình tượng dân như con ăn sâu vào lòng người từ lâu. Mọi người đều biết con người của đại bá, nên lần này Hồ Ngọc Nhu gây ra chuyện cười lớn như vậy, thể có ai đồn được!


      Nếu là chút chuyện cũng có, vậy chẳng lẽ tương lai quyền quản gia bị đoạt à? hơn nửa tháng nay nàng giả bệnh, ngay cả chút việc lặt vặt ở nhà nàng cũng quản. Nếu Hồ Ngọc Nhu có bản lĩnh, quản trong nhà ngay ngắn chỉnh tề, giống như bên ngoài vậy, e là có đất đặt chân trong nhà này rồi!


      Tô thị trước giờ chưa hề có cảm giác khẩn thiết, nghĩ nghĩ, sợ là Khổng ma ma muốn cố nhưng nhân lực (tay trong) trong nhà đủ, vì thế nên hỏi thăm tin tức được, nàng liền sai người mời Phương thị qua đây.


      Bởi vì chuyện quà cáp tết trung thu, trong lòng Phương thị sinh lòng oán hận Tô thị. Vốn nàng muốn đến đây, nhưng suy nghĩ cẩn thận phen, vẫn là thay xiêm y qua ngay lập tức.


      Tô thị nửa tháng nay trôi qua được tốt. Trước là giả bệnh, sau là Hồ Ngọc Nhu nhảy vào bẫy nàng ta đào sẵn, lại thêm gần trung thu mà Chu Thừa Duệ về nhà đoàn tụ. chuyện rồi chuyện vui, giày vò khiến khí sắc nàng ta tệ vô cùng.


      Phương thị mới thoáng qua nàng ta liền sững sờ, sau đó là ân cần tiến lên nắm tay: "Muội thực bị bệnh à?" Nàng trước đó cho rằng Tô thị vì ép nàng vào hàng nên cố tình giả bệnh.


      Tô thị biết sắc mặt nàng ta khó coi hơn trước, khi bị Phương thị hỏi, trái tim nàng lộp bộp tiếng, cũng đoán được gì đó.


      "Chả lẽ tỷ tỷ cho là muội giả vờ?" nàng ta hỏi.


      Phương thị nhất thời hổ thẹn đầy mặt. “Là tỷ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.” Nhìn sắc mặt Tô thị, nàng nhịn được khuyên can: “Muội cần phải dưỡng thân thể tốt lên, mấy cái khác cứ bỏ qua bên , có gì quan trọng bằng cơ thể của bản thân cả!”


      Tô thị thầm, sợ rằng mình trông đáng sợ.


      Trong lòng nàng ta hơi lúng túng, vội vàng gật đầu hùa theo: "Muội , muội tự chăm sóc tốt bản thân mình." Dừng lại chốt lát, đôi mắt đỏ hoe, mới nghẹn ngào tiếp tục: "Chỉ là biết giờ muội còn có chỗ dung thân nữa. Phương tỷ tỷ, người bên ngoài có , biết quà đáp lễ của đại tẩu muội chuẩn bị, gặp vấn đề gì chứ?"


      chỉ có vấn đề gì, mà còn được người người ca ngợi nữa! Chính nàng giúp đỡ cái gì, biết Chu đại phu nhân 15 tuổi học theo ai, tâm tư vừa khéo, bấy giờ bên ngoài ai chả Chu đại nhân cưới đúng vợ rồi.


      Chẳng qua nhìn dáng vẻ này của Tô thị, Phương thị đành lòng đả kích nàng ta, bèn lựa lời : "Thân phận nàng ta còn ở đó, miễn là gây ra sai lầm lớn, người ngoài có hài lòng cũng thầm, ai dám ra mặt ? Vị Chu đại nhân còn làm chỗ dựa cho nàng ta hả giận, kể cả hai cửa hàng nhà mẹ đẻ của nàng ta cũng đóng cửa luôn."


      đến đây, Phương thị có hơi hâm hộ.


      Tô thị là người rất thông minh, thế nên Phương thị cần nhiều lời, nàng cũng hiểu trong lòng. Chưa kể ý định được lên trước bị hẫng, mà rất có khả năng Hồ Ngọc Nhu được nổi bật nhờ chuyện quà cáp lễ lộc này!


      được, thể tiếp tục như thế này nữa.


      Nếu Hồ Ngọc Nhu thực có bản lãnh, nàng ta giả vờ hết bệnh, quyền quản gia thực còn nữa! nghe lọt lời khuyên bảo của Phương thị, Tô thị thầm quyết định trong lòng, phải tận dụng bữa cơm đoàn viên ngay tối nay bới ra lỗi của Hồ Ngọc Nhu, trước đoạt lại quyền quản gia mới là điều đúng đắn!


      Phương thị thấy nàng ta trước sau khuyên được, nàng cũng chả quản thêm. Người muốn sống sót phải dựa vào bản thân. Nàng là người ngoài thể khuyên nhủ lắm vào, tránh chọc người ta phiền ghét.


      Chỉ có điều ... mối quan hệ với Chu đại phu nhân cần phải suy tính lại. tiểu nương có khả năng như vậy, giờ vẫn còn bận bịu nàng có thể giúp đỡ chút, nếu cố gắng, mai sau người ta trưởng thành, nàng có lẽ lọt vào mắt xanh nàng ấy nữa.


      Nghĩ như vậy, Phương thị tới chỗ của Hồ Ngọc Nhu. lại lời người bên ngoài khen nàng ta suy nghĩ khéo léo, tâm địa thiện lương, dân như con ra sao, v.v. phóng đại lát. Cuối cùng, nàng cũng kìm nén bày tỏ lòng biết ơn của mình, chỉ bảo con trai con nhà nàng hết sức thích bánh trung thu tự tay Hồ Ngọc Nhu làm.


      mặt Hồ Ngọc Nhu tự nhiên lạnh nhạt với nàng ta, khách sáo chuyện lúc, nhưng cuối cùng phải tự mình tiễn, mà bảo Quản ma ma tiễn nàng về.


      Suy cho cùng giống ngày xưa.


      Có điều Phương thị dám có ý kiến, có thể được thiếp thân ma ma tiễn nàng, xem như nể mặt lắm rồi.


      A Quỳnh ở trong phòng cười ha há, : "Hồi trước đó đại nhân sợ ngài thể làm tốt, còn lén đưa cho em tờ giấy . Bảo khi nào thấy ngài khó làm đưa cho ngài xem. ngờ tới, bên ngoài ai cũng khen ngợi ngài cả!"


      Tờ giấy ?


      Sao biết chuyện này nhở?
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Thanh Hằng17 others thích bài này.

    2. Diệu Mai

      Diệu Mai New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      2
      2 vk ck nhà này đáng hết sức hà truyện hay lắm luôn edit cố lên :3

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      2


      Hồ Ngọc Nhu giả vờ bị tức trừng mắt chỉ tay vào A Quỳnh. "Em, nha đầu này, tạo phản rồi!"


      A Quỳnh dại mặt ra, nghĩ Hồ Ngọc Nhu thực tức giận, gấp gáp giải thích. " có, có, trong lòng em tiểu thư quan trọng nhất, vĩnh viễn bao giờ phản bội!" nàng xong, lục lọi trong người lôi tờ giấy ra cho Hồ Ngọc Nhu, "Tỷ thấy đấy, đây là tờ giấy. Đại nhân khi nào người thấy khó lấy ra. phải chính người sao? Nhị phu nhân xem thường người, người nhất định phải cho ta sáng mắt nhìn, vì lẽ đó nên em ... "


      Hồ Ngọc Nhu cười ha hả.


      Nha đầu ngốc này!


      Chỉ vào trán A Quỳnh, Hồ Ngọc Nhu nhận tờ giấy qua xem.


      Hóa ra Chu Thừa Vũ nghĩ cách giúp !


      tờ giấy mỏng manh, cách hơi đơn giản lẫn thô bạo.


      Thế nhưng, nó mang theo lo lắng, quan tâm, mong đợi ...của Chu Thừa Vũ đối với .


      Hồ Ngọc Nhu hít mũi, kìm lại mũi chua xót bất chợt do cảm động. Cẩn thận gấp lại tờ giấy mỏng manh, cầm vào nội thất kiếm chỗ giữ gìn kĩ.


      A Quỳnh theo sau nhìn ngây người, nửa ngày mới tỉnh táo lại.


      Tiểu thư đây là bị cảm động!


      thế , so đo với nàng nữa rồi.


      Quản ma ma từ ngoài về, đồng thời còn dẫn theo người tới. Người tới chải đầu kiểu có chồng, bộ đồ người trông đơn giản nhưng chất liệu tệ. Vừa vào cửa liền nhìn Hồ Ngọc Nhu, ngay lập tức quỳ xuống.


      "Nô tỳ Tú Vân, gặp qua phu nhân." Nàng ta cúi đầu .


      Tú Vân.


      Xem ra là qua ải Chu Thừa Vũ rồi.


      Mặc dù bất mãn với hành vi trước đó của Tú Vân, nhưng Hồ Ngọc Nhu vẫn kêu dậy, “Đứng lên , ngươi hôm nay tới đây, vậy cũng biết cớ sao có thể tới. Ngày sau ngươi quản thô sử bà tử và tiểu nha đầu trong viện, vệ sinh trong viện và dạy quy củ cho nha đầu ta giao cho ngươi, ngươi có thể làm tốt chứ?"


      Tú Vân nào dám chọn lựa. Mới vừa đứng dậy liền quỳ xuống tiếng. "Phu nhân yên tâm, nô tỳ có thể làm tốt!"


      A Quỳnh ngăn nàng ta lại, lạnh lùng : "Đừng cứ hở cái lại quỳ xuống, ngươi chỉ cần bảo đảm đừng làm những chuyện hồ đồ như ngày trước, cần quỳ phu nhân cũng coi trọng ngươi."


      Tú Vân nhanh chóng đáp dám: "Lần này nô tỳ có thể quay lại hầu hạ phu nhân, đều do người kia nhà nô tù vất vả mới cầu xin được. Nô tỳ làm chuyện có lỗi với người. giờ, lão gia và phu nhân thèm tính toán, nếu nô tỳ hầu hạ người tận tâm, nô tỳ bằng cả loài súc sinh."


      Lời này còn giống tiếng người, A Quỳnh biết ngay từ đầu Tú Vân mới là kẻ chủ mưu, nghe xong lời này nàng thấy hài lòng, còn nhìn Hồ Ngọc Nhu với điệu bộ cầu người xót thương ạ.


      Hồ Ngọc Nhu giữ Tú Vân phải lòng tốt gì, nhiều lắm là muốn thông qua Tú Vân để phải ăn thiệt ngầm. Bây giờ người đến, chính là mai này có người vì hầu hạ tận tâm, cũng tiện bày ra sắc mặt nữa.


      "Được rồi, ta biết tâm ý của ngươi. Sau này ngoại trừ ngày nghỉ mỗi tháng, bình thường mỗi sáng ngươi tới đây mỗi tối về là được. Suy cho cùng ngươi gả cho người." Mà Lô gia ngụ trong hẻm sau huyện nha, qua lại chẳng qua trong khoảng khắc, có chuyện gì cũng tới kịp.


      Ngày tháng Tú Vân trôi qua trong phủ vốn tốt vô cùng, mà khi tới thôn trang dưỡng thương, có thể từ ngày vào Chu gia, nàng đều quên cuộc sống khổ cực ra sao. Lần này gần như thể chịu đựng được, nên khi Lô Quảng tới tìm nàng, nàng ngay cả nghĩ cũng muốn, vội đồng ý gả cho Lô Quảng.


      Sau khi trở về, nàng thành hôn thành phụ nhân, cũng suy nghĩ kĩ muốn sinh sống cùng Lô Quảng. Lần này, coi như Hồ Ngọc Nhu tác thành cho đôi vợ chồng son bọn họ. Nàng lập tức ngẩng đầu, nhìn sang bằng vẻ biết ơn.


      Chỉ là cái nhìn này lại khiến nàng ngây ra. "... Vâng, cảm ơn, cảm ơn phu nhân."


      Còn chưa tới tháng, phu nhân như biến thành người khác. Vốn tuổi còn , còn là nương gia, đẹp có đẹp, nhưng đến cùng vẫn còn ngây thơ. Nhưng bây giờ ... khóe mắt chân mày như nảy nở ra, mặc dù đứng yên, song vẫn khiến mọi người muốn nín thở, cẩn thận ngấm nghía vọng động của nàng.


      Phu nhân chắc viên phòng với đại nhân rồi?


      Có lẽ, mới như quả đào chín mọng, trong mắt đầy ý xuân, vẻ mặt quyến rũ, thực khiến người ta thể dời mắt.


      Tú Vân khỏi nhớ lại hôm ấy. Nàng ôm xiêm y của phu nhân vào tịnh phòng, khi ấy phu nhân tắm… trong nháy mắt đó mặt đỏ bừng, hấp tấp cúi đầu.


      Tú Vân được lúc, Hồ Ngọc Nhu còn khó hiểu. Chuyện gì xảy ra cơ? đâu phải là đàn ông, đỏ mặt với làm cái gì?


      Quản ma ma cho là lo lắng về lòng trung thành của Tú Vân, bà tiện thể :

      “Phu nhân yên tâm, ta sai người nhìn Tú Vân chằm chằm cách cẩn thận, nếu nàng ta ổn đương nhiên có gì, nếu dám có lòng riêng, ta là người đầu tiên tha cho nàng ta!”


      Hồ Ngọc Nhu khó mà chuyện Tú Vân đỏ mặt, chỉ có thể ậm ờ gật đầu.

      ·


      Bữa tối đoàn viên trong Tết Trung thu ăn trong viện của Chu lão phu nhân, đặt chiếc bàn dài. Chu lão phu nhân ngồi vị trí đầu, bên Cu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu ngồi, còn bên kia, vì Chu Thừa Duệ chưa trở về, do đó Tô thị dẫn theo Thanh di nương và Tiểu Chiêu.


      Vào ngày thế này, Thanh di nương cũng được phép ngồi chung bàn.



      Năm đầu tiên Hồ Ngọc Nhu đặt đồ ăn ngày Tết Trung thu cũng khó, sở thích của Chu Thừa Vũ hiểu , sở thích của Chu lão phu nhân Tú Vân hiểu, nhiều lắm sai người qua hỏi bên Tô thị và Chu di nương. Thế là ra thực đơn.


      Đây chính là chỗ tốt của ít miệng ăn. Quản gia ra khó mấy.


      Tô thị nhìn an bài của Hồ Ngọc Nhu trong đêm nay, đúng là bới ra chút lỗi nào. Chỉ là phút cuối cùng, tới món tráng miệng ngắm trăng, nhìn điểm tâm ** màu tối trước mặt Chu lão phu nhân, rốt cuộc cũng có cớ rồi. (raw để sau mình để nguyên vậy)


      "Đại tẩu, sao tẩu cho nương ăn bánh này?" Bánh này chỉ có trước mặt Chu lão phu nhân, thế nên Tô thị chưa được nếm thử, lúc này chỉ trích chỉ bằng cái liếc nhìn, “Lễ lớn thế này, mà bánh lại màu tối thế kia làm người ăn tâm trạng cũng tốt. Lại , răng nương tốt. Bánh này vừa nhìn biết **, sao nương ăn được?”


      Dứt câu, nàng ta liền đẩy bánh trung thu trước mặt mình tới trước mặt Chu lão phu nhân, : “Nương, đây là bánh trung thu của Đức Hưng lâu nương thích nhất, ngọt mà ngấy, nương mau nếm thử ạ.” Chờ Chu lão phu nhân nhận, nàng ta mới quay qua với Hồ Ngọc Nhu:."Suy cho cùng cũng do đại tẩu còn tuổi. Có số chỗ chưa được chu đáo. Có điều hôm nay đặt mua cũng rất tốt, nương chớ giận đại tẩu."


      Hồ Ngọc Nhu hơi ngạc nhiên.


      Tô thị luôn là người thông minh. Tối nay có phải hơi nôn nóng quá ?


      quay lại nhìn Chu Thừa Vũ, thấy Chu Thừa Vũ quả nhiên lộ vẻ vui, sau đó quay sang nhìn Chu lão phu nhân. mặt của Chu lão phu nhân lại đầy ý cười. Lão phu nhân bà là người thích động não, lại có mắt nhìn, lúc này vui vẻ khen ngợi Tô thị, “Được, được, được, giận đại tẩu con, chung các con đều là đứa trẻ ngoan hiểu chuyện tri kỉ. Mai mốt đại tẩu con làm nhiều tất quen, phạm lỗi nữa, con nên giúp đỡ chút."


      Tô thị định gật đầu gì đó, Tú Vân đứng sau lưng Hồ Ngọc Nhu bước lên.


      "Lão phu nhân, ngài hiểu lầm đại phu nhân ạ." Giọng nàng khẽ giải thích. "Bánh này là tự tay đại phu nhân làm cho ngài, trước khi làm phu nhân có hỏi nô tỳ sở thích của ngài. Món bánh này chỉ có lớp giòn bên ngoài. Bên trong rất mềm ạ. Mà so với bánh của Đức Hưng lâu, bánh này có thể sánh ngang với điểm tâm trong Trân Vị hiên của vị công chúa nương nương chúng ta ở kinh thành."


      Vừa , nàng ta vừa cầm bánh trung thu tay Chu lão phu nhân đặt sang bên, cầm bánh của Hồ Ngọc Nhu làm đưa vào tay Chu lão phu nhân, “Ngài mau thử ạ, đây là tấm lòng hiếu thảo của đại phu nhân ạ.”


      Hồ Ngọc Nhu cười híp mắt nhìn về phía đối diện.


      Mà Tô thị sớm đen mặt.


      Tác giả có lời muốn : Ơ Ơ Ơ, vẫn chưa viết Triệu biểu ca.


      Chương sau còn cốt truyện, chắc chắn tranh thủ viết vào!


      Còn có! Đứa trẻ phải là quái thai! Tôi là mẹ ruột, thế nên đứa bé chỉ có vấn đề về trí lực trước thôi, sau này chữa khỏi.


      Thực tế , có số người xấu bị báo ứng xấu người tốt được báo đáp tốt. Trong tiểu thuyết, phải có người tốt có đáp tốt người xấu bị báo ứng xấu!
      Tiểu Ly 1111, Châu Lương, Ameri17 others thích bài này.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 53.Nhưng y giờ đây gương mặt gầy gò, thần sắc hốc hác, thân phong trần mỏi mệt.

      1

      Chu lão phu nhân ăn xong cái bánh, quả nhiên thấy ngon như Tú Vân , ăn thêm hai khối nữa.Tú Vân mặt hầu hạ Chu lão phu nhân, mặt hé mi mắt nhìn vẻ vẻ mặt của Tô thị, thu hết vẻ khó chịu mặt Tô thị vào đáy mắt.


      Tú Vân, Tô thị đương nhiên khinh thường đối phó.


      Mà nàng xem ra Tú Vân dường như ra mặt đỡ cho Hồ Ngọc Nhu, chẳng qua trong chốc lát nàng đè xuống đầy lòng căm hận. Quãng thời gian này nàng quên bẫng Tú vân, lại ngờ nàng ta có bản lĩnh tới vậy,làm ra chuyện như vậy mà có thể quay về,hơn thế nữa, còn chiếm được trọng dụng của Hồ Ngọc Nhu!


      Tô thị từ từ chuyển ánh mắt sang người Hồ Ngọc Nhu, bởi vì mắc phải bàn dài nên nhìn được bụng nàng ta, chỉ nhìn thấy cái bàn trước mặt. Trong lòng suy nghĩ, biết chừng nào bụng nàng ta mới có động tĩnh. Nếu mười tháng sau sinh ra đứa nhược trí, liệu khi đó có còn đối tốt với Tú Vân vậy hay ?


      Tô thị càng nghĩ càng thấy hả hê, gương mặt tự nhiên theo đó lộ ý cười.


      Vừa thế, bầu khí bàn trái lại có chút hòa hợp vui vẻ giả tạo.


      Có thể ác ý trong đáy mắt nàng ta thoát được con mắt Chu lão phu nhân, nhưng tachạy thoát con mắt của Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ. Chu Thừa Vũ càng ngày càng cảm thấy mình ngày xưa nhìn lầm. Chỉ là người này là em dâu của chàng, mặt lại tìm ra lỗi lầm gì, chàng làm rể thể làm gì được.


      Chàng bực bội trong người, tất nhiên muốn Hồ Ngọc Nhu ở lại, đúng dậy với Chu lão phu nhân: "Nương, hôm nay có mở hoa đăng trong thành. Con dắt Nhu Nhu xem, nương có muốn chung ?"


      Chu lão phu nhân lớn tuổi, đương nhiên muốn tham gia náo nhiệt này. Tuy nhiên, bà có hơi ngạc nhiên trước lời con mình , nhìn Hồ Ngọc Nhu. Con trai trước đây mỗi khi nhắc tới Hồ Ngọc Nhu đều gọi là Hồ thị.


      Bây giờ ... vậy mà kêu Nhu Nhu rồi à?


      Nghĩ tới hai đứa viên phòng, giờ là thời điểm tân hôn vui vẻ,con trai đột nhiên nảy sinh tình cảm mật nồng, ra có thể mà. Bà dứt khoát với con trai. " được, con đẫn Nhu Nhu được rồi."


      Chu Thừa Vũ gật đầu, kéo Hồ Ngọc Nhu .


      Tiểu Chiêu, bé nãy giờ ngồi trong lòng Thanh di nương đối diện, bỗng chìa tay ra, làm nũng : "xem hoa đăng! Tiểu Chiêu cũng xem ... hoa đăng!"


      Thanh di nương kịp che miệng bé lại, cũng rồi, Thanh di nương dám làm gì cả. Chỉ bế bé lên, cúi đầu, nhìn vào mắt Tô thị cách cẩn thận, sau dụ dỗ bé: "Tiểu Chiêu ở nhà xem đẹp sao? Hoa đăng ở nhà cũng như ở ngoài vậy thôi."


      Tiểu nha đầu nghe xong ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cho cùng tuổi bé còn , bướng bỉnh đúng là bướng . bé lắc đầu mạnh mẽ, chìa tay về phía Chu Thừa Vũ: ", xem hoa đăng cơ, đại bá phụ, hoa hoa đăng!"


      Dưới gối Chu lão phu nhân chỉ có mỗi đứa cháu . Thấy bé muốn , đương nhiên nỡ bỏ lại, “Được được được, Tiểu Chiêu mà, tiểu Chiêu cũng được coi hoa đăng!”, lại quay sang hỏi Tô thị, “A Tĩnh, con có muốn xem hoa đăng ?”. Vừa tiện dắt Tiểu Chiêu theo.


      Vẻ mặt Tô thị nhàn nhạt, gượng ra nụ cười: "Con đâu, hơi mệt ạ, con về nghỉ ngơi ạ."


      Chu Thừa Duệ ở đây, Tô thị nào có tâm trạng ngắm hoa đăng.Chu lão phu nhân cũng quan tâm, trực tiếp dặn dò Thanh di nương. "Vậy ngươi mang theo bà vú, theo phu thê Thừa Vũ ."


      mặt Thanh di nương lộ ra vẻ bối rối. Nàng biết lợi hại của Tô thị, Tô thị , tốt nhất nàng nên .Vả lại nàng chỉ là di nương bên nhị phòng, ôm con theo đại bá hình như thích hợp lắm.


      Nhưng Chu lão phu nhân phân phó...


      Chu Thừa Vũ tiện tiếp xúc với Thanh di nương, nhưng rất mến Tiểu Chiêu. Chàng liền Hồ Ngọc Nhu ôm Tiểu Chiêu qua.


      Hồ Ngọc Nhu cũng thích Tiểu Chiêu, quản hành động này khiến Tô thị lại ghim , bước tới với Thanh di nương: “Nếu muốn , cứ giao Tiểu Chiêu cho ta, ta và đại nhân dắt bé .”


      Thanh di nương chưa đáp lơi, Tiểu Chiêu trong lòng nàng chủ đọng lao vào vòng tay Hồ Ngọc Nhu: "Ôm, đại bá mẫu, ôm ôm ..."


      Thanh di nương bất lực, thể làm gì khác đành phải buông tay.


      Chỉ là làm mẹ phải giao con cho người khác tới cùng cũng muốn, nhưng Hồ Ngọc Nhu thân là đại phu nhân, nàng lại là di nương có tư cách lên tiếng, trong lúc nhất thời muốn lại thôi.


      Hồ Ngọc Nhu nhìn ra tâm tư của nàng ấy, ôm tiểu Chiêu mũm mĩm vững vàng. với nàng ta: "Hãy yên tâm, ta và đại nhân luôn nhìn tới, có gì đâu."


      Thanh di nương mới mấp mái môi cười nhõm. "làm phiền đại phu nhân ạ"


      Tiểu Chiêu ăn uống béo tốt, Hồ Ngọc Nhu bế bé hai bước mà muốn kiệt sức, may mắn là bé thích đại bá phụ hơn, liền xà vào vòng tay Chu Thừa Vũ. Chu Thừa Vũôm tiểu Chiêu, Hồ Ngọc Nhu phía trước, theo sau là Tú Vân và A Quỳnh, Chu lão phu nhân nhìn họ từ từ bước , nụ cười mặt ngày càng sâu.


      Bà thở dài với Tô thị còn chưa rời : " hi vọng cái bụng Nhu Nhu sớm ngày có động tĩnh, nhà ba người như thế, tốt."


      Tô thị cắn môi, chậm chạp : "...con cũng hy vọng."


      ·


      Sâu trong ký ức Hồ Ngọc Nhu, từng có hồi ức xem hoa đăng, chỉ có điều đó là tiểu nguyên chủ và Triệu Tịch Ngôn với nhau. Lần này và ... Chu Thừa Vũbế đứa bé, ngắm hoa đăng lần đầu thế này đích thực rất mới mẻ.


      Bọn họ ăn cơm ngắm trăng rồi mới đến, thời điểm náo nhiệt nhất qua. số người chơi mệt quá về nhà. Mặc dù vẫn còn nhiều người đường, nhưng hề đông đúc.


      Chẳng qua Chu Thừa Vũ làm huyện lệnh Trường Châu huyện hơn chín năm. Dân trong huyện biết chàng quả nhiều lắm. Họ căn bản muốn ngắm đèn nhưng có lòng ngắm, bởi vì phải ứng phó với người chào hỏi ngừng.


      May là, những người này đều biết lý do là đêm nay chàng dắt vợ ra đây, nên chỉ tới chào hỏi rồi qua bên, ở xa xa nhìn họ thêm vài lần.


      Vì nguyên do thân phận, Chu Thừa Vũ giải câu đố đèn. Chàng chỉ sai tùy tùng bên cạnh- Bùi Thanh mua cho Tiểu Chiêu cái lồng đèn thỏ , cho Hồ Ngọc Nhu cái lòng đèn hoa sen, ngay cả A Quỳnh đằng sau cũng có lồng đèn hình con vật giống như Tiểu Chiêu, chỉ có điều nàng cứ líu ra líu rít là đèn chim tước.


      A Quỳnh rất hạnh phúc. nàng và Tú Vân đều cùng nhau chung hầu hạ, nhưng có lồng đèn, Tú Vân . Điều này thể cái gì? Điều này lên, nàng được đại gia và phu nhân coi trọng tin tưởng!


      Nàng sáp lại làm kỳ đà giữa Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu, cứ vậy ở chung với Tú Vân. tí lại tí cầm lồng đèn quơ trước mặt TúVân, cả mặt tràn trề đắc ý, muốn che cũng che hết.


      Tú Vân biết nàng ấy trung thành với Hồ Ngọc Nhu, sau khi xem xong Chu Thừa Vũ bàn bạc với Hồ Nhọc Nhu mua cho nàng ấy chiếc đèn chim tước. Trong lòng biết hai vị đó muốn cười nhạo nàng, nên so đo với nàng ấy.


      ai đáp lại, A Quỳnh cũng dần mất hứng thú.


      Hồ Ngọc Nhu đằng trước bất mãn A Quỳnh. "A Quỳnh lúc nào cũng chí cha chí chít, vậy mà chàng giao tờ giấy cho muội ấy, chỉ hôm qua thôi muội ấy mới giao lại cho thiếp, đủ bí mật."


      Chu Thừa Vũ : "cuối cùng cũng lấy ra đấy thôi."


      Nếu thực bí mật, thấy Hồ Ngọc Nhu cần, nên đưa lại chàng mới đúng.


      Hồ Ngọc Nhu lại cười tươi, : "Tất nhiên, muội ấy dù sao cũng hướng về thiếp, có điều vậy càng tốt hơn,để thiếp biết được chàng luôn nhớ trong lòng, phải chuyện gì cũng ném qua cho thiếp, bản thân quan tâm quản tới."


      Người còn ở bên ngoài, tay còn bế cháu . Lúc này Chu Thừa Vũ chỉ nhàng gật đầu, trả lời.


      Đối với hành động này, Hồ Ngọc Nhu hô ‘cut’ trong lòng.


      Ơ người này, bên ngoài là bày ra bộ mặt lạnh băng, chỉ khi riêng tư có ai, hoặc giường ... mới bóc trần bộ mặt .


      Hôm nay càng tin vẻ gian manh này, cố tình sáp vào sát mặt Chu Thừa Vũ, thanh cũng khẽ khàng hơn. "Hôm nay ở chỗ nương ý, chàng gọi thiếp là Nhu Nhu?"


      Gọi thân mật vậy, Hồ Ngọc Nhu tự kêu lên cũng sướng ngầm, ngọt ngào quá . Hóa ra thích người, mà cũng được người ấy thích. Trước mặt người khác được người đó gọi nhũ danh thôi, bạn cũng vui vẻ.


      Chu Thừa Vũ cúi đầu nhìn nàng cái, để ý tới nàng. Thay vào đó, chàng cùng ăn kẹo hồ lô với Tiểu Chiêu thỏa mãn, : "Tiểu Chiêu, con cho đại bá mẫu ăn miếng có được ?"


      Tiểu Chiêu nghe thấy tên bé ngẩng đầu lên, nhìn Hồ Ngọc Nhu do dự.


      Hồ Ngọc Nhu vội lắc đầu với bé. "Đại bá mẫu ăn, Tiểu Chiêu tự ăn ." dứt lời nhìn Chu Thừa Vũ, dùng khẩu hình , "Đồ con nít ăn, thiếp mới ăn."


      Chu Thừa vũ coi như thấy bất mãn của , cách nghiêm túc: "Vẫn ăn viên ."


      Hồ Ngọc Nhu bực cả mình, "Tại sao?"


      "Miệng có đồ ăn, nàng rảnh nhảm nữa." Chu Thừa Vũ bày ra vẻ chân thành đề nghị.


      Người này là!


      Hồ Ngọc Nhu nhất thời tức muốn té ngửa.


      Hai má đỏ hây hây, ánh đèn trong đêm chiếu xuống, Chu Thừa Vũ thấy mà giật mình. Chàng đưa tay cầm tay Hồ Ngọc Nhu chặt. Cuối cùng cũng ghé tai nàng thầm: " gọi nàng là Nhu Nhu, chẳng lẽ nàng hi vong ta gọi nàng là Hồ thị? Nếu nàng hy vọng ..."


      Hồ Ngọc Nhu buột miệng: "Mới cần!"


      " cần!" Tiểu Chiêu cũng , đưa kẹo hồ lô tới trước mặt Hồ Ngọc Nhu, "Ăn, thịt thịt*." (* thịt thịt: 肉肉 Ròu ròu ; Nhu Nhu 柔 柔 Róu Róu phát gần giống nhau)


      bé còn chưa được nhiều từ, giọng điệu cũng có phần chuẩn. ràng là bé muốn theo Nhu Nhu, kết quả vào tại lại thành thịt thịt.


      Chu Thừa Vũ sửa lời bé, "ăn, Nhu, Nhu ..."


      Tiểu Chiêu chớp mắt, nhìn đại bá phụ: "ăn ... thịt thịt!"


      Chu Thừa Vũ lặp lại lần nữa.


      Hồ Ngọc Nhu cuối cùng cũng nổi bão,véo mạnh tay Chu Thừa Vũ. Người này xấu xa, sợ dạy hư con trẻ hả.


      Chu Thừa Vũ chỉ cười , nhìn hướng xa xăm. Nhìn thấy thiếu nam thiếu nữ bước tới, nụ cười của chàng dần dần thu lại.


      Hồ Ngọc Nhu cũng ngẩng đầu nhìn qua.
      Last edited: 21/4/19
      Châu Lương, Ameri, Màn Thầu18 others thích bài này.

    5. Thiên Ngân

      Thiên Ngân New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Bạn ơi ho vọng bạn mau ra chương mới

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :