1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 2. vẫn muốn vừa xuyên bị ông già đè như cũ


      Hồ gia gả con , nhưng đám trưởng bối và họ hàng cũng dám ra oai, mặc dù tân lang tân nương chưa đến, nhưng mà người trong phòng đều đứng cả.


      Hồ lão gia Hồ Lĩnh nhàng vuốt ve bụng mỡ, mặt mày hớn hở, quét vòng tròn trong đám đông, rồi có vẻ vui thầm hỏi vợ: "A Nhu đâu? Hôm nay là ngày vui của muội muội nó, sao nó ra?"


      Hồ thái thái Tiết Thị, người qua tuổi ba mươi, nhưng được bão dưỡng tốt, thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi. Đặc biệt, bà có vẻ xinh đẹp thanh thoát, dịu dàng thân thiết, nếu lần đầu gặp gỡ, ai cũng cho rằng bà là người có tấm lòng tốt bụng.


      Bà vốn cười khẽ, nhưng nghe thấy lời Hồ Lĩnh, ánh mắt chợt lóe lên, sau đó khẽ đáp: "Thiếp thân phái người xem, là bị cảm lạnh thoải mái. Bên này rối ren, thiếp thân chưa kịp mời đại phu, chờ A Uyển lên kiệu hoa rồi thiếp thân chắc chắn sang thăm ngay."


      Sớm cảm, muộn cảm, lại bị cảm đúng ngay ngày muội muội xuất giá, Hồ Lĩnh bỗng sinh lòng phiền chán(3), có chút đau lòng nhìn Tiết Thị, : " Chỉ bị cảm chút chứ có phải là bệnh nguy kịch gì, khi nào hết bận nàng hãy tính.”


      Tiết thị còn muốn gì đó, Hồ thị bước tới "Đại ca và đại tẩu gì thế? Muội hình như nghe thấy tên A Nhu?" Bà ta nhìn xung quanh vòng, lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, "Hôm nay là ngày đại hỉ của A Uyển, sao người làm tỷ tỷ như A Nhu lại có mặt?"


      Hồ Thị là em cùng cha cùng mẹ với Hồ Lĩnh, đừng là so sánh với Tiết thị, chỉ cùng Hồ Lĩnh so sánh, tựa như bà ta già hơn ông mười tuổi. Thân hình bà ta gầy gò và bé, gương mặt khắc nghiệt, những nếp nhăn khóe mắt rất bắt mắt, vừa nhìn là biết sống tốt chút nào.


      Bà ta gả cho gia đình đọc sách trong huyện, mặc dù của hồi môn của bà rất nhiều, nhưng sống cảnh chỉ chi thu và còn nuôi ba thư sinh đọc sách. Cha chồng đến chết vẫn đậu được cử nhân, còn chồng mãi đến ba mươi lăm mới đỗ tú tài, song con trai bà Triệu Tịch Ngôn từ thông minh hơn người, chỉ mới mười lăm tuổi đỗ tú tài.


      tại mười bảy, đợi mùa thu năm nay là con trai và chồng bà cùng nhau thi Hương.


      đứa con trai ưu tú như vậy, cho dù gia đình hơi nghèo, nhưng lúc về nhà mẹ đẻ đối diện với đại ca và đại tẩu, vẫn có tiếng . Huống chi hai đứa bé khi còn , bà với đại tẩu Giang thị khuất sớm định hôn ước cho tụi . Cháu trưởng Hồ Ngọc Nhu là con dâu tương lai của bà, vì thế giờ bà hỏi tiếng tính ra cũng đủ tư cách.


      Mà lúc bà lên tiếng hỏi, Triệu Tịch Ngôn đứng cạnh bà cũng nhìn qua, với Hồ Ngọc Nhu lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, cảm tình sâu đậm. Nếu phải mẹ y khăng khăng chờ thi đậu cử nhân mới có thể cưới vợ, y sớm ôm được mỹ nhân về nhà.


      Hôm nay là ngày tam biểu muội xuất giá, y đến nửa ngày nhưng nhìn thấy được người thương, thầm lo lắng lâu. Tự nhiên lúc này y dựng thẳng lỗ tai muốn nghe xem xảy ra chuyện gì.


      Đối mặt với ánh mắt của em và cháu trai, Hồ Lĩnh mất tự nhiên tằng hắng. Con lớn mong lấy chồng sớm, nhưng em mình lại muốn người ta đàm tiếu mình trèo cao, cứ lần lữa đến khi nào cháu ngoại trai trúng cử mới tổ chức hôn , hôm nay con tự dưng hẹp hòi so đo, sao ông có thể được, ra chẳng khác gì khiến em mình coi thường con mình?


      Hồ Lĩnh , Tiết thị biết ông muốn che chở Hồ Ngọc Nhu, mà bà cũng sợ Triệu Tịch Ngôn kích động gây ra chuyện, vì vậy bà giọng giải thích, "Hai hôm nay A Nhu khó chịu trong người, tẩu bảo con bé vào phòng nghỉ ngơi rồi."


      Khó chịu?


      Triệu Tịch Ngôn quả thực lo lắng vô cùng, lập tưccs nhìn Hồ thị, rồi vội hỏi Tiết thị: "A Nhu biểu muội sao thế cữu mẫu, bị bệnh ạ?"


      Triệu Tịch Ngôn năm nay mười bảy, tướng mạo khôi ngô tuấn tú ôn hòa, vì từ theo ông nội và cha đọc sách, mưa dầm thấm lâu, người càng có phong độ thư sinh, cho dù lúc này nóng nảy vẫn mang dáng vẻ quân tử khiêm tốn.


      Bà ta nhớ đến con mình lòng dạ với nó, nhưng nó lại cố tình thích Hồ Ngọc Nhu, ưa nổi nó tí nào. Do đó, bà trả lời mà liếc mắt ra hiệu với Hồ thị.


      Con nhà ai mà mỗi tháng có vài ngày thoải mái, Hồ thị ngầm hiểu, liếc nhìn mặt con trai mình lo lắng, bà khỏi thấy cháu yếu ớt quá thể.


      Bà kéo tay áo con trai cái, lắc đầu và trách con: " phải bệnh. Yên tâm ."


      Triệu Tịch Ngôn phản ứng chậm nửa nhịp, còn chờ đỏ mặt, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo vui vẻ, tân lang và tân nương bị mọi người vây quanh ngoài cửa.


      Tân lang hôm nay chính là Huyện lệnh Trường Châu huyện, là quan phụ mẫu của vùng, nhưng đúng lúc này lại cõng tân nương!


      Mọi người trong phòng muốn bước lên hành lễ đều ngơ ngác, Triệu Tịch Ngôn ra theo cuối cùng, nhìn thanh niên nhàng thả tân nương xuống, cũng hơi giật mình.


      Huyện lệnh huyện Trường Châu -Chu Thừa Vũ, tự Thanh Hà, là Thám hoa lang tiền triều. Câu chuyện về lần thi hội của ngài ấy, cho dù qua mười năm, vẫn còn là truyền kỳ với những người đọc sách triều đại nhà Lương.


      Có người năm ấy ngài thi đứng đầu bảng, có khả năng đậu Trạng Nguyên. Thế nhưng thời điểm thi đình lại bị rớt xuống vị trí thứ hai. Sở dĩ ngài ấy được xếp hạng thứ ba, có lẽ do lúc đó ngài tuổi nhất, tướng mạo lại xuất sắc nhất, tiên đế nghĩ thầm công chúa Gia Nhu còn chưa xuất giá, ban đầu muốn tuyển ngài ấy làm phò mã.


      Cuối cùng chẳng biết lý do gì, ngài vẫn được chọn làm phò mã. Ngài và Trạng Nguyên vào làm quan chính thức ở Lục bộ(4), mà cùng nhau cầu hoàng đế ban lệnh, người đến phủ Bảo Định làm Huyện lệnh trong huyện Định Hưng dưới trướng, người còn lại đến huyện Trường Châu làm Huyện lệnh.


      Thoáng cái chín năm trôi qua, hai người vẫn cứ an nhàn làm Huyện lệnh, có chút chí tiến thủ, quả là tạo cơ hội cho người đọc sách có hoài bão thi cử khảo công danh đường thăng quang tiến chức trong thiên hạ khinh thường.


      Nhưng đối với huyện Trường Châu mà , Chu huyện lệnh là vị hung thần máu lạnh vô tình, là cơn ác mộng trong mắt những người giàu có. Nhưng với dân chúng ở đây, mặc dù Chu Huyện lệnh có tính tình thất thường, danh tiếng có khen có chê này nọ, nhưng, chắc chắc điều nhờ có ngài ấy mà cuộc sống của bọn họ sung túc đầy đủ hẳn.


      Còn đối với Triệu Tịch Ngôn, Chu huyện lệnh từng giảng khóa ở huyện học, từ đó là tấm gương trong lòng y. Cho dù học thức, tri thức hay thái độ làm quan, Triệu Tịch Ngôn đều cho rằng, nếu mình có được hai phần của Chu huyện lệnh, xem như uổng phí sống kiếp này.


      tại Chu huyện lệnh cưới tam biểu muội, tương lai y thành thân với A Nhu, trở thành em cột chèo với ngài ấy. Khi đó, nếu y có gì hiểu, tin chắc Chu huyện lệnh cũng vui lòng chỉ giáo cho y.


      Thấy mọi người sửng sốt, sư gia bên cạnh Chu Thừa Vũ vội lên tiếng, "Miễn hết, miễn hết, hôm nay là ngày đại hỉ của Chu đại nhân nhà ta, cần đa lễ, cần đa lễ."


      Mọi người nới cười ha ha và lùi lại.


      Hồ Lĩnh với Tiết thị được sư gia ấn xuống ghế dựa mây khắc hoa lê vị trí đầu trung tâm.


      Tào ma ma và Lý ma ma đỡ Hồ Ngọc Nhu, gần như nắm lấy tay kính trà cho Hồ Lĩnh và Tiết thị, chờ chốc lát, Chu Thừa Vũ bên này cũng dâng lên hai tách trà.


      Hồ Lĩnh và Tiết thị hai người đồng thời đứng dậy, nơm nớp lo sợ đứng uống trà.


      Buông tách trà, Tiết thị ra vẻ luyến tiếc vô bờ nỡ xa con , nên lời, chỉ lấy khăn tay lau khóe mắt, trong chốc lát đôi mắt đỏ lên nước mắt rơi ngừng.


      Hồ thị thấy vậy, tiến tới đỡ Tiết thị, "Hôm nay là ngày đại hỉ của A Uyển, mà nàng gả liền thành phu nhân Huyện lệnh, ngày tháng tốt đẹp chờ con bé phía trước, tẩu nên vui mừng mới phải."


      Tiết thi gật đầu liên tiếp, nghẹn ngào "Tẩu là vì quá mừng … cho nên mới... mừng quá mới khóc ..."


      Thực tế, bà nhìn Chu Thừa Vũ trước mặt mà chẳng hề vui vẻ chút nào. Vốn dĩ chàng trai xuất chúng và địa vị cao quý trước mặt là con rể của bà, chỉ tại con tùy hứng làm bậy, hai phải bắt đứa con chui ra từ bụng của mình gả thay, bây giờ nhìn thấy chuyện thành, bà lại thầm tiếc hùi hụi muốn.


      Bà ta mơ hồ liếc nhìn đứa con dưới lớp khăn voan đỏ thẫm, lại nhìn vẻ mặt chút vui mừng nào của Chu Thừa Vũ, trong lòng bà mới cân bằng trở lại.


      Hồ Lĩnh đương nhiên chẳng dám có ý kiến gì với “ngài” con rể, ông đặt tách trà xuống, quay sang căn dặn Hồ Ngọc Nhu, “A Uyển, lần này con gả đến Chu gia, từ nay về sau chính là người của Chu gia. Nữ tử xuất giá, phu chủ vi thân, phu cương thê nhu, ân ái tương thân(5). Chớ học đàn bà dối trá, chớ học đàn bà lười biếng, chớ học đàn bà ngu xuẩn, mọi việc tôn phu làm chủ, con nên nhớ kỹ.”


      Phi! Đây phải là nội dung về chồng trong “nữ luận ngữ”(6) sao? Lúc trước, đọc được mạng, xem xong hết sức tức giận, thực ngờ rằng đời này được tận tai nghe được.


      Đây là lời cha ruột căn dặn con sao?


      Nhưng mà ông ta gọi mình là A Uyển ... A Uyển chính là Hồ Ngọc Uyển, so với tiểu nguyên chủ hơn tuổi, là con thân sinh của mẹ kế Tiết thị. Chỉ là tiểu nguyên chủ bị ép gả, cha ruột biết đây?


      Có điều phỏng chừng ông ta biết được cũng vô dụng thôi, ông ta có thể dặn dò Hồ Ngọc Uyển thế này. Nghĩ thôi cũng biết thái độ của ông ta đối với tiểu nguyên chủ khá hơn là bao.


      Hồ Ngọc Nhu bị hai ma ma dìu dắt, thể động đậy mà cũng thể ừ hử gì. Cả người chút sức lực nhất là đầu, nó gật gà gật gù.


      Hồ Lĩnh nghĩ rằng con lắng nghe lời mình dạy, hài lòng nở nụ cười, sau đó nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Chu Thừa Vũ, vì đoán được người ta vui buồn hờn giận, vội thhu lại nụ cười và cung kính đứng im tại chỗ.


      Bị khăn voan che lại, Hồ Ngọc Nhu tự nhiên biết gì, mà cũng biết có phải do liều lượng thuốc kia quá liều hay , bây giờ chỉ đứng vững, mà còn buồn ngủ, mí mắt cứ dính chặt lại với nhau.


      Quá trình tiếp theo biết gì, chỉ biết rằng dường như lại được người kia tiếp tục cõng, vẫn bị sờ mó chút khách sáo. Cuối cùng bị ném vào kiệu hoa, tới khi kiệu hoa lảo đảo lắc lư nâng lên, mất ý thức.


      Khi có được ý thức lần nữa, đùi bị ai đó cầm kim thêu đâm, cơn đau đột ngột khiến tỉnh táo lại ngay, biết mình ở đâu, bên tai nghe tiếng Tào ma ma.


      "Đại tiểu thư, người và Chu huyện lệnh bái đường thành thân đưa vào động phòng, nô tỳ phải trở về phủ đây." Bà ta , cẩn thận kéo Hồ Ngọc Nhu ra khỏi lòng mình, đặt dựa vào gối bên đầu giường, " tại hai người bái đường, xem như thành phu thê đổi được, bất kể người vì chính mình hay vì Quản ma ma hay vì nha đầu A Quỳnh, đều xem đại tiểu thư người sao với Huyện thái gia.”


      “… vậy , bọn họ đâu?” Hồ Ngọc Nhu mở miệng, ngờ có thể phát ra tiếng.


      Tào ma ma : "Hôm qua A Quỳnh tới đây trải giường chiếu cho người rồi, lát sau đến hầu hạ người. Quản ma ma còn ở thôn trang, người yên tâm, đêm nay nô tỳ trở về nếu có chuyện gì, sáng mai thái thái mời đại phu cho bã. Chờ đến lúc chuyện tốt của người và huyện thái gia thành, thái thái tự nhiên đưa Quản ma ma tới cho người."


      Bà ta xong bèn xoay người mất, chờ Hồ Ngọc Nhu trả lời.


      Hồ Ngọc Nhu vô lực dựa vào giường, tại là tháng bảy nóng nhất trong năm, mặc bộ giá y đỏ thẫm tầng tầng lớp lớp phức tạp, đồ lót bên trong sớm ướt đẫm. cố hết sức vươn tay, mất nhiều lần nỗ lực mới chạm được tới cổ và má, chảy nhiều mồ hôi, lớp trang điểm mặt sớm nhòe , chỗ bị siết cổ, vẫn còn đau ĩ.


      Nghĩ đến lời Tào ma ma, hiểu ý Tào ma ma, bà ta muốn thừa nhận với Chu huyện lệnh rằng mình ghen tị Hồ Ngọc Uyển có được mối hôn tốt, nên lỡ hồ đồ cướp hôn muội muội, vứt bỏ vị hôn phu gả đến nhà họ Chu… Hồ Ngọc Nhu đương nhiên muốn hại Quản ma ma và A Quỳnh, nhưng ...... mặc dù đây phải là cơ thể của mình, phải khuôn mặt mình, nhưng vẫn muốn vừa xuyên bị ông già đè như cũ, tất nhiên thể thú nhận.


      Vậy nên làm gì đây?


      Cũng biết bản tánh của Chu huyện lệnh này ra sao, nếu ông ta thấy vết hằn cổ của mình, liệu ông ta có đoán được do mình miễn cưỡng hay , do đó chạm vào chính mình?


      Nếu ông ta là người thấu tình đạt lý thế tốt.


      Có lẽ còn có thể cầu xin ông ta cứu Quản ma ma.


      Huyện lệnh ...... Hồ Ngọc Nhu tự động bỏ qua rất nhiều ông già béo phệ có đầu tròn vo bóng lưỡng và các tên tiểu nhân phản diện ác độc trong nhiều bộ phim truyền hình, trong đầu đầy ắp hình ảnh Tô Hữu Bằng thủ vai Huyện lệnh khí chất vô song. Nếu bắt lấy chàng huyện lệnh như vậy, sẵn sàng lấy chồng, nếu quay trở về được nữa, lấy luôn vậy ...... ảo tưởng về chuyện lập gia đình, đột nhiên có người bước vào, bước chân có chút nặng và bước tiến lớn, ràng là người đàn ông.


      cách nào có thể đứng dậy, trong nháy mắt cả người Hồ Ngọc Nhu căng thẳng, siết chặt tay lại.


      (3) Phiền chán: vì phiền phức mà chán ghét

      (4) Lục bộ gồm 6 bộ: lại, Hộ, lễ, binh, hình, công

      (5) phu chủ vi thân, phu cương thê nhu, ân ái tương thân: mình thấy khá hay nên giữ nguyên, ý: xem chồng là người thân của mình, chồng cứng rắn mình mềm mỏng, cùng thương nhau.

      (6) Nữ luận ngữ do nữ học sĩ Tống Nhược Sân soạn vào thời Đường
      Last edited: 11/11/21
      Tiểu Ly 1111, nancy1986, Ameri43 others thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 3. Chu… đại nhân, ngài thích hôn này à?

      Mới vừa tới cửa phòng, Chu Thừa Vũ dừng bước.

      Ngoại trừ ngọn đèn có sẵn, tân phòng có thêm chiếc bục trước giường chạm khắc hoa lê, hai giá nến long phượng đỏ rực, soi sáng khắp phòng vừa rực rỡ vừa vui mắt.

      Ánh mắt Chu Thừa Vũ chậm rãi dời khỏi ánh nến hỉ, từ từ rơi người thê tử mới qua cửa của mình. người nàng mặc giá y đỏ chói, chiếc khăn voan uyên ương nghịch nước chưa được gỡ xuống, nàng cũng ngồi ngay ngắn ở giữa giường, mà tựa vào bên cạnh cửa giường, dường như có sức, phải nhờ đến cửa giường chống đỡ mới ngã.

      Y khỏi nhớ lại thời điểm đón dâu, lúc y cõng tân nương có cảm giác có vẻ là lạ, Hồ tam tiểu thư khóc lóc đòi gả cho y bằng được, chả lẽ có bệnh khó sao ?

      Lông mày hơi nhăn lại, có điều nhanh chóng giãn ra.

      Việc này vốn quan trọng gì, y cũng đâu có quan tâm gì đến việc thành thân, nếu phải tuổi tác y ngày càng lớn, mẫu thân càng ngày càng sốt ruột, tự dưng lại mọc thêm Hồ tam tiểu thư này khóc hai nháo đòi gả cho y, làm cho cả huyện ai ai cũng biết khiến y xuống đài được, nếu được y chả muốn cưới nàng.

      Chỉ là giờ cưới cũng cưới, cho dù người khỏe mạnh hay yếu đuối, chẳng qua nhiều thêm miệng ăn. Chu thành Vũ y nam nhi bảy thước(8-), chưa tới mức nuôi nổi gia đình, nuôi nổi vợ con.
      (8-) Nam nhi bay thước: ý chí người khỏe mạnh

      Chậm rãi tiến đến giường, y ngồi bên cạnh Hồ Ngọc Nhu

      Thời tiết ở giữa hè, bận rộn gần hết ngày người Hồ Ngọc Nhu mồ hôi nhễ nhại, vậy mà thời khắc y ngồi xuống bên , biết do tâm lý nảy sinh sợ hãi hay người y tỏa ra hàn khí, Hồ Ngọc Nhu bỗng cảm thấy có lẽ mồ hôi nóng người thành mồ hôi lạnh mất rồi.

      chợt phát khăn voan mình bị người ta được gỡ, người tự chủ được cứng đờ. còn cân nhắc xem mình có nên giả vờ bất tỉnh , trước mắt tối đen bỗng vụt sáng, đập vào mắt khuôn mặt lạnh lùng.

      Hồ Ngọc Nhu ngu luôn.

      Thứ nhất, nghĩ trong tân phòng Huyện thái gia còn có người ngoài, thứ hai, nghĩ tới người trước mắt này ôi sao - đẹp trai quá vậy!

      phải đẹp của tiểu thịt tươi, mà là vẻ đẹp của thanh niên hai mươi bảy hai tám tuổi, làn da hơi rám nắng, mũi cao, môi mỏng hơi mím chặt, ánh mắt nhìn sâu thẳm. biết tại sao, y nhìn vào mắt dấu vết đánh giá, chớp mắt biến mất, ánh mắt đó sâu thấy đáy, mọi người biết được y nghĩ gì.

      Do Chu Thừa Vũ chưa từng gặp Hồ Ngọc Uyển, cho nên y chẳng hay người thay đổi. Y bận tâm Hồ Ngọc Nhu sững sờ, đứng dậy, đến bên bàn cầm bình rượu, rót ra hai ly, ngồi xuống lần nữa, rồi đưa ly cho Hồ Ngọc Nhu.

      Hồ Ngọc Nhu nhìn vào ly hoa văn sặc sỡ, chỉ nửa ly rượu, mặc dù người cầm trông rất có tay nghề, cũng tránh được mặt nước gợn sóng .

      ngập ngừng lúc, mà cũng đưa tay đón, quay đầu lại và nhìn về phía cửa, dò hỏi: "A hoàn của tôi, cái người đến hôm qua tên A Quỳnh ấy, ấy biết ở nơi nào?"

      Chu Thừa Vũ lạnh nhạt đáp: "Bên ngoài."

      Giọng này ... ở nhà, là ta cõng mình! Thế nào là ta, sao ta có thể ở đây? Tức Hồ Ngọc Nhu cúi đầu nhìn, quả nhiên chân ta mang giày đen.

      Chuyện này… ôi cái gì xảy ra thế này?

      Chẳng phải Tào ma ma Huyện thái già lớn tuổi sao? Có vẻ như ... tính là “lớn” mà, nếu so với tiểu nguyên chủ ước chừng hơn mười tuổi, nhưng nếu so sánh với tuổi của , chỉ sợ nhiều lắm là hai, ba tuổi là cùng?

      Hồ Ngọc Nhu nghĩ trước đó “được” ăn đậu hủ(9), mặt phụt lên hai rặng đỏ, may là hôm nay trang điểm dày, nên thấy được mặt đỏ. Chỉ có điều chiếc tai lủng lẳng có mấy sợi bay bay bán đứng , vành tai đỏ ửng, giống như có thể bốc hơi lên.
      (9) “đậu hũ” hiểu theo nghĩ thô là “da thịt”, cả cụm từ “ăn đậu hũ” trở nên phổ biến từ cộng đồng giới trẻ TQ, với ý nghĩa tương tự dê xồm, sàm sỡ, 35

      "Nàng muốn gặp nha hoàn của nàng?" Chu Thừa Vũ dù biết lý do, nhưng ta vẫn đồng ý. "Uống xong rượu giao bôi, ta cho gọi ta vào."

      Y đuổi hết hạ nhân ra ngoài mới đến tân phòng bồi tân nương, nhưng khách bên ngoài thể bỏ mặc được, ngay cả khi y là quan phụ mẫu của huyện, muốn quản lý cả huyệnTrường Châu, chỉ dựa vào mình y là được .

      Uống xong rượu giao bôi!

      Hồ Ngọc Nhu nhìn ta, nghe ta , trái tim đập thình thình thịch thình thịch. Lúc trước tự suy diễn rồi lo lắng và sợ hãi, nghĩ ta là phường gian ác xấu xa, muốn mang tiếng xấu. Sau gặp mặt rồi, so với tưởng tượng ban đầu của cách quá xa mà lòng vô cùng bất ngờ lại vui sướng, cho dù bị cưỡng ép, cho dù thích gì huyện thái gia này, nhưng nghĩ tới hình ảnh đáng sợ trước kia, giây phút này lại hết sức vui mừng.

      thầm trong lòng: Hồ Ngọc Nhu ơi Hồ Ngọc Nhu, sao mi lại sa đọa thế này!

      Có điều trong lòng tự phỉ nhổ mình, nhưng tay nhanh chóng đón ly rượu. Tay mới giơ lên, Chu Thừa Vũ liền vòng tay qua tay , đợi cùng uống mà tự mình uống trước luôn.

      Hồ Ngọc Nhu vừa uống lẹ vừa buồn bực.

      đại với rượu, còn tiểu nguyên chủ này chỉ mười lăm tuổi tất nhiên chưa uống qua lần. thế mới hớp qua ngụm, vị cay của rượu kích thích, bị sặc.

      Ho liền mấy tiếng, cơ thể có sức, Hồ Ngọc Nhu chỉ có thể nắm lấy tay áo của Chu Thừa Vũ mượn lực. Lúc chưa uống rượu giao bôi, y thay ra bộ hỉ bào đỏ chói, người y lúc này là bộ cẩm bào trắng thêu kim tuyến, nhìn vào ít ba phần hỉ khí(10), lại tăng thêm ba phần cao quý.
      (10) Hỉ khí: khí vui mừng ngày cưới

      Ít ba phần hỉ khí ...

      Đúng rồi, khi còn ở Hồ gia giọng điệu lạnh lùng, về nhà đổi quần áo thường, vào phòng tới giờ chả nở được nụ cười, có lẽ ta cũng thích hôn này đâu nhỉ?

      Cho dù đám cưới sao, giờ này còn chưa có động phòng đâu nhé!

      Hồ Ngọc Nhu sặc dữ dội, lớp phấn dày cũng chả che nổi màu đỏ mặt, nhưng chỉ lo hưng phấn nhìn Chu Thừa Vũ, đôi mắt lấp lánh, như ngôi sao lung linh .

      Chu Thừa Vũ hiểu nhìn .

      Hồ Ngọc Như là rất vội, đặc biệt hy vọng có thể rời khỏi Chu gia ngay bây giờ, nhưng trước mắt phải cố gắng khống chế kích động trong người lại, hướng Chu Thừa Vũ công cộng môi, hỏi thử: "Chủ… đại nhân, ngài thích hôn này à? "

      biết ta làm người thế nào, biết thái độ ta ra sao, Hồ Ngọc Nhu dám . ra khỏi cánh cửa Hồ gia tiến vào nhà họ Chu, có chút bất trắc gì, thanh danh coi như xong .

      Cho dù có thể rời hay , cũng thể hủy danh tiếng của mình, bởi vì đây là cổ đại ác độc, đối với phận nữ tử mà , thanh danh so với mạng sống quan trọng hơn nhiều.

      Tiểu nguyên chủ có mẹ ruột chở che, cha thương, nếu mang tiếng xấu, ai cưới bé nữa. Còn biểu ca kia của nàng, áng chừng ở đại xem quá nhiều phim tình cảm chia chia hợp hợp, Hồ Ngọc Nhu có sức lực đặt niềm tin vào đàn ông. Theo ký ức của tiểu nguyên chủ, biểu ca Triệu Tịch Nghiêm thực lòng dạ với nàng, chỉ là họ Triệu cũng lòng với đường công danh, chắc gì sẵn sàng cưới người vợ có danh tiếng xấu.

      Chu đại nhân, ngài thích hôn này à?

      hẳn là thích, cũng hẳn thích.

      nhìn ta thăm dò, ánh mắt lấp lánh Hồ Ngọc Nhu ảm đạm dần, Chu Thừa Vũ hiểu lầm lòng nhiệt tình của bị y lạnh lùng đả kích, nghĩ nghĩ, liền muốn .

      Y với lấy cánh tay mềm mại của Hồ Ngọc Nhu, dìu nàng đến cửa tròn bọc để tựa vào, : "Nếu nàng mệt mỏi, nằm nghỉ ngơi lát , ta ra ngoài trước."

      xong đợi Hồ Ngọc Nhu trả lời, y bước nhanh ra khỏi phòng, để lại Hồ Ngọc Nhu mở to mắt kinh ngạc, quơ quơ tay về phía trước.

      Loại người gì thế này, ôi chao, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà!

      Chốc lát sau, nghe có tiếng bước chân bên ngoài cửa, tiểu a hoàn khoác y phục quá khổ xuất , dáng người nhắn, trông rất rụt rè. ấy vừa thấy Hồ Ngọc Nhu, liền ba chân bốn cẳng bay đến cạnh giường, ôm lấy bắp đùi Hồ Ngọc Nhu khóc như mưa.

      "Tiểu thư ...... hu hu hu ,tiểu thư ơi ..."

      Hồ Ngọc Nhu nhàng vỗ lên vai ấy. "A Quỳnh, đừng khóc vội. Ngồi lên đây này. Tôi có chuyện với em đây."

      A Quỳnh nước mắt lưng tròng nhìn lên, ngạc nhiên nhìn Hồ Ngọc Nhu, tiểu thư cùng với Biểu thiếu gia là thanh mai trúc mã, biết được mình gả được cho biểu ca, hận thể chết quách cho xong. May mà có Quản ma ma cùng nàng cản lại, sợ rằng người còn, nhưng bây giờ, sao tiểu thư có thể bình tĩnh chuyện với nàng thế này?

      Tiểu thư nhìn thấy nàng, người nên khóc nức nở thôi mới đúng chứ? .

      Hồ Ngọc Nhu biết A Quỳnh nghĩ gì, khóe miệng tự chủ giật giật, bịa chuyện :"Đừng khóc, khóc cũng có giải quyết được chuyện gì đâu. Tôi mới gặp Chu đại nhân, A Quỳnh, có lẽ chuyện của tôi chuyển biết tốt thôi. "

      ra tiểu thư nghĩ cách.

      Trong lòng A Quỳnh vui vẻ hẳn, sau đó lại càng đau lòng hơn, "Nhưng tiểu thư cùng Chu đại nhân bái đường vào động phòng rồi, chuyện ai cả huyện Trường Châu ai cũng chứng kiến, còn có cách nào đây? Coi như...... coi như Chu đại nhân biết sẵn sàng thả tiểu thư , nhưng lão gia lại bất công, phu nhân luôn tính kế gả tam tiểu thư cho biểu thiếu gia, mà danh tiếng tiểu thư bị hỏng mất rồi, cho dù biểu thiếu gia quan tâm, phu nhân cũng bận tâm."

      mãi mãi, miệng A Quỳnh nhắc tới lão gia, nhưng nàng cũng biết đây là huyện nha chứ chẳng phải Hồ gia, cuối cùng lặng lẽ khóc.

      Cho dù chẳng có chút cảm tình với ấy, nhưng nhìn thấy ấy khóc thương tâm thế này, tim Hồ Ngọc Nhu đau đớn muốn khóc.

      Tuy nhiên, những điều này khiến bỗng hoang mang, đây phải là đại, nếu ở đại có tay có chân, dù xuyên đến đâu cũng ngại. Nhưng ở thời nam tôn nữ ti cổ đại này, chỉ là yếu đuối, đặc biệt là tiểu nguyên chủ xinh đẹp đến nhường này, nơi nào mới là nơi dừng chân được?

      Chưa kể có tiền trong tay, cho dù có nhiều tiền, cũng biết nên đâu.

      A Quỳnh khóc lúc, nhìn tiểu thư mình ngây người xuất thần, nàng lặng lẽ đứng dậy, kéo cái ghế và ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Hồ Ngọc Nhu: "Tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?".

      Hồ Ngọc Nhu vô thức lắc đầu: "Tôi biết."

      A Quỳnh trông thấy cổ Hồ Ngọc Nhu kinh ngạc rồi hoảng sợ, đứng dậy cầm khăn qua xem xét. Mặc dù Tào ma ma thoa rất nhiều phấn cổ Hồ Ngọc Nhu, nhưng nửa ngày trôi qua, ở cổ chảy mồ hôi mồ ít, vì thế chỉ cần dùng khăn lau qua cái, vết hằn cổ ra ngay lập tức.

      "Tiểu thư!" A Quỳnh nghẹn ngào hét lên. "Người, cổ người là gì?"

      Tay Hồ Ngọc Nhu nhàng chạm vào, đầu óc nghĩ được kế tạm thời nào, đầu rối chịu được, cũng muốn nghĩ gì nữa, có thể yên bình trôi qua đêm nay tính tiếp.

      A Quỳnh vứt khăn ôm chầm lấy Hồ Ngọc Nhu, tuy giọng nhưng đầy kiên định: "Tiểu thư, chúng ta trốn ! Dù phu nhân có thể hài lòng, nhưng biểu thiếu gia thích người lòng, dẫu sao phu nhân cũng là dì ruột của người, bà đối xử người quá mực tuyệt tình. Tiểu thư, trốn , chúng ta tìm biểu thiếu gia! ”

      Sau khi A Quỳnh nhìn thấy Chu Thừa Vũ, nàng muốn thuyết phục Hồ Ngọc Nhu ủy khúc cầu toàn (11), theo Chu Thừa Vũ. Dù sao Chu Thừa Vũ sinh ra có tướng mạo phí phách, mà còn là huyện thái gia, Hồ Ngọc Nhu gả qua là phu nhân quan gia, tương lai rồi quay về Hồ gia trừng trị Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển là chuyện hiển nhiên .
      Uỷ khúc cầu toàn [委曲求全] : “Uỷ khúc” [委曲] là “uốn lượn; uyển chuyển; quanh co;”, “cầu toàn” [求全] có thể tạm hiểu là “mưu cầu hoàn hảo”, “đạt được mục đích”,v.v… (Theo QuickTranslator)Miễn cưỡng nhân nhượng người khác, hòng để bảo toàn (giữ tròn, duy trì,v.v…). Cũng chỉ vì lấy đại cục làm trọng mà nhượng bộ. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn) Có lẽ là thành ngữ này cũng giống kiểu “chính sách mềm dẻo”. XD

      Nhưng lại thấy vết dây hằn cổ Hồ Ngọc Nhu, nghĩ tới mình ở Hồ gia, có khả năng Hồ Ngọc Nhu tự tử. May mắn tại cũng nhặt được mạng về, nàng lại sợ Hồ Ngọc Nhu tiếp tục nghĩ quẩn, nàng cảm thấy cho dù chạy thoát, cũng tốt hơn bây giờ nhiều.

      Trốn sao?

      Hồ Ngọc Nhu thể quyết định được.

      Cho dù trốn , cũng phải tìm biểu ca của tiểu nguyên chủ

      Đó là thanh mai trúc mã, người của tiểu nguyên chủ, dù rằng là thân xác này nhưng giữa hai người vốn là kẻ xa lạ . Thay vì tìm vị biểu ca đó, còn bằng ở lại Chu gia.

      lắc đầu chuẩn bị mở lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng của phụ nữ trung niên, "Đại phu nhân, nô tỳ là Khổng ma ma bên người Nhị phu nhân, Nhị phu nhân sai nô tỳ mang thức ăn cho người, nô tỳ có thể mang vào ? "

    3. Theia

      Theia Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      32
      Mong chương mới của nàng..:yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51:

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Lọt hố.

    5. thongminh123

      thongminh123 Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      30
      Truyện hấp dẫn quá!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :