1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 37. Bên nương mà có đại ca và đại tẩu cứ cố gắng thêm chút là được?


      Chu Thừa Vũ mặc kệ cháu bé bỏng chơi đá trong lòng bàn tay. Còn mình mỉm cười nhìn gương mặt phiền muộn của đệ đệ: “Cho dù huyết thống có thân cận, nhưng năm đệ ở nhà được mấy ngày đâu. Tiểu Chiêu gần gũi đề là rất bình thường. Thế nào, có ý kiến gì?"


      Chu Thừa Duệ tức tối trừng ót tiểu Chiêu và cuối cùng đón lấy ánh mắt huynh trưởng, nhưng vẫn lắc đầu: "Đừng suông gì mà phải bảo vệ đất nước. Chỉ tới vì tam phòng xuất đầu và đệ thích cuộc sống thế này. Đệ có ý trở về."


      Nghĩ tới vụ ở biên quan, vẻ mặt Chu Thừa Duệ dần trở nên nặng nề, nhưng biết tiếp đó nhớ tới chuyện gì,rồi lại trông có vẻ thoải mái sung sướng, rất phấn khích.


      "Đại ca, ca biết đâu. Lúc đệ chứng kiến mấy kẻ man di bắt nạt bách tính chúng ta bị đánh đập chạy trối chết, trong lòng đệ tràn ngập niềm tự hào kể xiết. Chu gia chúng ta, từ đời tổ phụ đều đường võ tướng, tới đời chúng ta chỉ còn lại đại đường huynh. Mặc dù tam phòng chúng ta chỉ là thứ xuất, nhưng suy cho cùng vẫn là con cháu Chu gia đúng ?" xong, từ từ cúi đầu, giọng cũng dần thấp xuống: “Cha ... đừng nhắc ông ta. Nếu muốn con cháu hai huynh đệ chúng ta được người coi trọng, bản thân mình phải đứng lên. Đừng tới đệ nữa, đại ca, chức huyện lệnh này ca làm tới 9 năm rồi. đến lúc chuyển ổ rồi ca."


      Nhắc tới Chu lão tam gia còn ở Kinh Thành, cả hai huynh đệ đều im lặng. Tiểu Chiêu tựa hồ thấy bầu khí kì kì. Hai bàn tay mũm mĩm nắm lấy viên sỏi, nhìn qua phụ thân, lại ngước nhìn đại bá, rồi lật tay,mu bàn tay vỗ vào cổ tay Chu Thừa Vũ, giống như Thanh di nương dỗ dành an ủi bé đừng khóc.


      Động tác cử chỉ nho như vậy nhưng lại ấm áp nhất. Chu Thừa Vũ sờ đầu cháu giá , mỉm cười: “Tiểu Chiêu ngoan, đại bá phụ sai người lấy đường cho con ăn nhé?”


      Rốt cuộc Tiểu Chiêu vẫn là đứa bé. Tiểu Chiêu ngay lập tứcmừng húm. Bé khẽ buông tay rơi mất viên sỏi, vỗ tay hạnh phúc.


      Chu Thừa Vũ gọi bà vú ôm Tiểu Chiêu ra ngoài, rồi phân phó gã sai vặt ra ngoài mua đường cho Tiểu Chiêu. Xong rồi đóng chặt cửa thư phòng, ngồi đối diện Chu Thừa Duệ.


      "Sắp tới nhiệm kỳ mới, ta cũng muốn . Nhưng ít nhất cũng phải đợi hai năm rưỡi nữa. Chính đệ đó, Qúy Thành Vân kia rốt cuộc là ai, đệ hộ tống nó về, đối với đường lên sau này của đệ có giúp ích?" chàng hỏi.


      Triều Đại Lương trọng văn khinh võ, thậm chí Chu Thừa Duệ vươn tới võ tướng ngũ phẩm, nhưng nếu vào kinh thành, có việc tốt nào tới tay. Ngay cả khi Chu Thừa Duệ thích cuộc sống chém giết ở biên cương, cũng thể cân nhắc cho con cháu đời sau. thể từng bước tranh được tước vị ít nhất phải tranh được phủ tướng quân, để con cái sau này sống ở kinh thành, mới bị người người giẫm đạp dưới chân.


      "Thằng nhóc đó gọi là Qúy Thành Vân à? Trái lại đệ chưa biết đấy. Thằng nhóc đó là đại đường huynh giao cho đệ, chỉ bảo giao tới phủ Túc thân vương trong thành. thêm gì cả." Chu Thừa Duệ : "Thực ra trước khi trở về, đại đường huynh có với đệ, chờ đệ quay trở lại, chuyển đệ tới cạnh huynh ấy, thăng làm phó tướng chính tứ phẩm. đệ...đệ từ chối. "


      Nghe xong lời này, Chu Thừa Vũ hơi đâu quan tâm chuyện Qúy Thành Vân nữa, sửng sờ lúc, chàng thở dài: "Đệ nên biết con người đại đường huynh. Huynh ấy làm vậy phải xem phân thượng đường đệ mà là nhìn trúng năng lực của đệ."


      Sao Chu Thừa Duệ biết, nhưng thể qua được đao kia.


      hơi bực mình chà mặt.Khi ngước lên, đáy mắt có dấu vết bối rối. "đại ca, ca đệ làm sai rồi đúng ? Nhưng ... nhưng đệ nghĩ tới trước kia đại đường huynh suýt bị cha hại chết, sau này ông ta lại làm ra nhiều chuyện bê bối trong nhà, còn cùng với nhị bá mẫu.. trong lòng đệ qua được! Nhiều năm như vậy rồi, mỗi khi gặp đại đường huynh, đệ đều thấy có mặt mũi gặp huynh ấy."


      Hồi lâu Chu Thừa Vũ cũng đáp lại.


      Thực ra chỉ Chu Thừa Duệ, mà chính chàng sao có thể thoải mái chứ.


      lần tới huyện Trường Châu là tới hẳn chín năm, liên quan tới chuyện năm ấy, chính chàng cũng tin. Nhưng đúng như lời chàng khuyên nhị đệ, họ còn trẻ nữa, coi như vì mình tính toán, cũng nên vì con cái sau này mà tính toán.


      Tiểu Chiêu hơn hai tuổi. Có lẽ chàng cũng có con, nhanh thôi..


      Kinh thành là địa phương tốt để sinh dưỡng, bất kể khi nào, họ đều phải quay về. Để cho bọn tương lai tốt đẹp, cũng để người khác nhìn thấy tam phòng Chu gia, ra phải ai cũng có lòng dạ xấu xa, là hạng vô liêm sỉ bất tài chuyên làm chuyện xấu xa!


      “Cũng gần mười năm rồi, đến lúc quên .” Cuối cùng, Chu Thừa Vũ cũng mở miệng."Nợ cha con trả, chắc gì có ngày chúng ta có thể giúp đỡ đại đường huynh, nhị đường huynh. Dù cho đời của chúng ta có, vậy giao cho đời kế tiếp, nếu khôngđời tiếp theo, chắc chắn có ngày đó. Chúng ta bây giờ chỉ cần làm chuyện thẹn với lương tâm là đủ rồi!"


      Chu Thừa Duệ gật đầu, dám gì thêm. biết, chuyện năm xưa người nhận đả kích chân chính chất là đại ca. Năm đó, chính tay đại ca làm chủ giam cầm cha mãi mãi dưới mật thất đại phòng. Tới hôm nay, vẫn nhớ lúc đó cha chửi đại ca ra sao ...


      Chuyện tốt ra khỏi cửa chuyện xấu lại truyền ngàn dặm, tiếng ô nhục kia, dù cho đại ca tới huyện Trường Châu chờ hơn 9 năm, nó vẫn đeo theo. Người đời đều dè bỉu đại ca, gì mà đại nghĩa diệt thân, thực ra là dám đắc tội với đại đường huynh thôi, đẩy cha ruột ra. Là thứ bất hiếu phải người, sao có thể làm tốt chức quan phụ mẫu được?


      Chín năm qua, đại ca có thể ngồi vững vàng vị trí quan phụ mẫu huyện Trường Châu, có thể đảm bảo người người nhà nhà giàu có. Trong đó đại ca phải trả giá cái gì, đều biết. chỉ lo chém chém giết giết ở biên cương, có liều chỉ liều tiền đồ cho nhị phòng. trắng ra, nợ đại ca rất nhiều.


      "Đại ca à, Tô thịhồ đồ, đệ dạy dỗ nàng, cũng bảo nàng xế chiều qua xin lỗi đại tẩu. Ca ... ca giúp ta mấy lời hay ho với đại tẩu ." hai người là ruột thịt cần khách sáo, nhưng sợ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng đại ca. Đại ca cực khổ lắm mới lấy rước được vợ nhé.


      Chu Thừa Vũ gật đầu, nhưng tiếp: "Lần này ngày về có dư dả ? Lần này vào kinh, đệ dắt theo đệ muội vào kinh , tới lúc đó trích ít tiền mời đại phu. Nên để đại phu khám thử thân thể nhị đệ muội mới phải."


      "Hay mời đại phu đến đây . Lần này bị trì hoãn thời gian rồi, ngoảnh lại phải lên đường cho kịp, thân thể Tô thị chịu nổi." Chu Thừa Duệ , nhưng đột nhiên dừng lại. " ra, đệ thấy Tiểu Chiêu rất tốt. Nếu Tô thị thể sinh được , đệ muốn giữ Tiểu Chiêu kén rể cho nhị phòng.Bên nương mà có đại ca và đại tẩu cứ cố gắng thêm chút là được?"


      Vốn chuyện nghiêm túc, thế mà liếng thoắng thành đứng đắn rồi.


      Chu Thừa Vũ phi thẳng cuốn sách đập lên bản mặt .


      "Đừng gì mà có, mấy ngày còn ở nhà chăm chỉ chút ." Chàng xong, bỏ lại Chu Thừa Duệ, sải bước ra ngoài mở cửa, "Ta về trước."


      Chu Thừa Duệ sờ mũi nhìn theo bóng lưng Chu Thừa Vũ, im lặng suy nghĩ, nếu vừa rồi nhìn lầm, đại ca dường như rất vui sướng nhỉ? Từ khóe mắt tới đuôi mày đều mỉm cười, nhưng hôm nay phải nên tức giận sao, sao ca ấy có thể vui vẻ tới vậy cơ chứ?


      Thực nghĩ ra.

      ·


      Thực ra mới hơn giờ Tỵ (9h - 11h) Hồ Ngọc Nhu thức, cả người như bị gãy hết xương, huống hồ chi mới sáng sớm làm chuyện xấu hổ, thế là nằm hồi mới dậy.


      Quản ma ma và A Quỳnh bước vào với gương mặt cười tươi, người trước đến dìu , người sau chạy vào tịnh phòng thử độ nóng nước rồi vội vã chạy tới cười tủm tỉm. "Phu nhân,nước nóng vừa phải, người ngâm chút cho đỡ mệt."


      Dù cho lời vô cùng đứng đắn, nhưng kết hợp với nụ cười mặt, trong mắt đầy ý trêu ghẹo, đều tỏ ý nghĩ trong đầu của quỷ nha đầu láu lĩnh A Quỳnh.


      Hồ Ngọc Nhu đỏ mặt, nhưng cố chống đỡ tỏ vẻ gì ngại ngùng, chỉ với Quản ma ma: "Ma ma, con thấy tuổi A Quỳnh cũng còn , đến lúc con phải xem xét người ta rồi, chuẩn bị cẩn thận gả thôi."


      "A?" vẻ mặt A Quỳnh lập tức đắng nghét.


      Quản ma ma lập tức chỉ chỉ trán A Quỳnh, cũng phụ họa theo Hồ Ngọc Nhu. "Vâng, nô tỳ cũng thấy thế đấy. A Quỳnh so với phu nhân còn lớn hơn 1t đấy."


      "Ma ma!" A Quỳnh nóng mặt kêu lên. "Phu nhân! Nhìn này, Quản ma ma ức hiếp ta! Sáng sớm vặn tai ta, giờ lại bắt nạt ta!"


      Lời này vừa thốt ra, chưa đợi Hồ Ngọc Nhu mở miệng. Quản ma ma liền nhấc chân đá nàng, "Trước mặt phu nhân màhô to gọi ta ta ta, phải xưng nô tỳ, có nghe thấy chưa?!"


      A Quỳnh thè lưỡi: "Nô tỳ biếtlỗi rồi."


      Sau khi ngâm được nửa giờ, Hồ Ngọc Nhu đói tới độ ngực dán vào lưng. Bởi vì nhớ tới Chu Thừa Vũ bảo trưa về ăn cơm, Quản ma ma cho ăn quá nhiều. Bà chỉ cho húp bát canh gà, ít ỏi nhiêu đó bị đuổi .


      Ăn xong, A Quỳnh mới tin nghe được ở chỗ Chu lão phu nhân hôm nay cho nghe. "... Nghe đại nhân phát hỏa rất lớn. Nhị phu nhân lúc ra tức tới khóc. Mà chân trước vừa , Khổng ma ma liền bị đánh nổi luôn, được khiêng về nhị phòng."


      Sắc mặt Hồ Ngọc Nhu trông hơi khó coi.


      biết chuyện hôm qua có gì đúng sai sai, nhưng ngờ tới trong đó có cả bút tích Tô Thị. Lạ lùng thay, tại sao Tô thị cứ nhìn chằm chằm mình chứ? Dường như bản thân mình có bất kỳ cản trở nào đối với Tô thị cả. Hay là Tô thị ăn no rửng mỡ?


      Nhớ tới mấy câu thốt ra trong lúc ý loạn tình mê tối qua, giờ muốn nhớ cũng xong rồi, hai câu sáng tinh mơ Chu Thừa Vũ càng khắc sâu ký ức hơn. Trong lòng Hồ Ngọc Nhu chán ghét Tô thị thêm mấy bậc, chỉ nghĩ Tô thị tốt nhất nên cẩn thận chút , chứ ngày sau mà để bắt được cái chuôi, đảm bảo thế nào cũng phải bỏ đá xuống giếng lần!


      Khi tới Tú Hương và Tú Vân, trái lại Hồ Ngọc Nhu thể cảm thán phen. Nếu có chuyện hôm qua xảy ra, với bản tính của Chu Thừa vũ, hai vị này thế nào cũng được gả cho nhà được lựa chọn kĩ càng.


      Hôm nay trở thànhkết quả như vậy. Thực khiến người ta biết gì cho phải.


      Quản ma ma cười : "Những việc này đại nhân cho ngài quản, ngài đừng quản. Đại nhân , mai cho gọi mẹ mìm tới, ngài nhìn với nô tỳ chọn vài đứa lanh lợi an phận có mà sai sử. Nô tỳ giúp ngài dạy dỗ, để phạm tí sai lầm nào."


      Hồ Ngọc Nhu chuẩn bị trả lời, trong nháy mắt, thấy được bóng dáng nhanh chậm tới dần, nhất thời lên tiếng.
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Kimkimdao22 others thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 38. "Muốn ta đút nàng sao?" Chu Thừa Vũ nhướn mày.


      Quản ma ma cũng nhìn ra, vừa liếc mắt, ngay cả đáy mắt cũng đầy ý cười.


      "Phu nhân có thể dậy ?", Bà thầm "Nếu có thể, tốt hơn là nên đứng dậy đón đại nhân cho thỏa đáng."


      Thực tế,Hồ Ngọc Nhu thực muốn làm người tùy hứng yếu ớt lần. Mới sáng sớm, lăn lộn người ta thành bộ dáng gì rồi. Ngâm nước nóng lâu vậy mà vẫn thấy mình mẩy còn ỉ. giờ này dựa vào giường La Hán, thực muốn nhúc nhích, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng thành đứng dậy.


      Xem chồng là trời, đâu chỉ đầu môi là được. Nếu chấp nhận suy nghĩ như vậy trong lòng, sợ là chỉ mấy phút thôi bị lộ ra lồ lộ.


      Còn về tương lai ...


      Tương lai à, có thể bồi dưỡng Chu Thừa Vũ biết thương tốt, chỉ có điều việc này cần thực từ từ, thể gấp.


      Chu Thừa Vũ đến cửa, đầu tiên nhìn thấy chiếc váy hoa trắng, nhìn theo chiếc váy từ từ lên, chỉ thấy Quản ma ma bị đẩy ra, bóng dáng kiều của Hồ Ngọc Nhu đứng trước mặt. Dường như xấu hổ. Nàng mới liếc qua lảng tránh, dám nhìn chàng. Má cũng ửng hồng, giống như vừa đánh phấn lên mặt, song cũng thể nào che giấu đượcgương mặt hây hây đỏ.


      Ngày thường thấy nàng rất xinh đẹp. Còn sáng nayquả là gom hết mọi nét đẹp vào mắt chàng cả. Tuy nhiên, ngờ rằng, sau khi nàng chân chính là người của chàng rồi, lại có diện mạo thế này…


      Vốn là tiểu nươngmềm mại ngọt ngào, nhưng bây giờ thành phụ nhân, giữa chân mày điểm tô thêm mị tơ quyến rũ, càng nhìn càng câu hồn đoạt phách người ta. Nhìn như vậy, Chu Thừa Vũ đột nhiên nảy sinh ý tưởng giam giữ nàng cả đời ở dưới cánh mình, trong lòng nở ra căng đầy, tất cả thứ lấp đầy đó gọi là ‘nhu tình’.


      Chàng bước lên hai bước, nắm lấy tay của Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu theo bản năng muốn rút ra, nhưng căn bản rút nổi.


      biết người khác khi thế nào, còn sao lại đến nơi này, ràng thích Chu Thừa Vũ, hai người cũng coi như có khoảng thời gian đương rồi. Nhưng sau khi khi trải qua sáng nay, biết đối mặt với chàng ta thế nào? Cứ có cảm giác vừa mới đối mặt, là mất phòng bị nhớ tới việc ban sáng.


      Cơ thể chàng ta nóng bỏng, vòng eo săn chắc và mạnh mẽ,giọng dịu dàng dừng bên tai , và nụ hôn tinh tế rơi khắp người ... từ trong động tác chàng tanức nở cầu xin, nhưng chàng ta luôn dỗ bảo tốt rồi tốt rồi, nhưng cuối cùng phải giày vò hồi lâu mới tốt .


      Hồ Ngọc Nhu cảm nhận được má mình ngày càng nóng, vội vàng cúi đầu xuống.


      Chu Thừa Vũ cong môi, lặng lẽ cười cái, phân phó Quản ma ma và A Quỳnh, " xuống trước , qua khắc* rồi đưa cơm vào đây." *15p


      Chỉ còn hai người trong phòng. Chu Thừa Vũ mới thả tay Hồ NGọc Nhu ra, đổi thành ôm eo nàng, “Dậy lúc nào? Sáng ăn gì rồi? Sáng nay có bận gì ?”


      Chàng vừa hỏi loạt vấn đề, Hồ Ngọc Nhuthành trả lời từng câu . Trong chốc lát, còn xấu hổ như ban nãy. "... có gì để làm. Vừa mới tán gẫu với Quản ma ma và A Quỳnh, chàng về rồi."


      Chu Thừa Vũdìu nàng ngồi xuống giường La Hán, bàn tay chàng nhàng xoa quanh eo nàng. "Có còn khó chịu ? Eo, còn mỏi ?"


      Lúc này, Hồ Ngọc Nhu ngồi còn chàng đứng, Hồ Ngọc Nhu bị chàng hỏi cách dịu dàng thế, rồi nghĩ tới lời Quản ma ma , ngay lập tức vùi mặt vào ngực chàng. Giọng buồn buồn, dường như phải lưỡng lự lâu lắm mới nhả ra được câu, "mỏi tàn nhẫn luôn."


      Đáy mắt của Chu Thừa Vũcàng lúc càng dịu dàng hơn, mơ hồ kèm theomùi thương. "Nàng dựa vào ta, eo đừng dùng lực, ta xoa xoa cho."


      "Ồ." Hồ Ngọc Nhu muốn ngẩng đầu nêndứt khoát đồng ý. Nhưng dựa vào người chàng ta như vậy giống như bị tuột vậy, nhịn mà nhịn được, đành thẳng thắn giang tay ôm lấy eo chàng ta vậy.


      Chàng quá gầy ...


      Hồ Ngọc Nhu hơi đau lòng, cũng đoái hoài tới xương sống mình mỏi nhừ. "Chàng bận cả buổi sáng rồi, đói bụng , nếu cũng phải ăn trưa trước ? Thiếp sao cả, tí kêu A Quỳnh giúp là được."


      Chu Thừa Vũ trầm giọng “ừ”, nhưng lại : "Xong ngay thôi."


      ngoan ngoãn dựa vào ngực chàng,tay ôm eo chàng dám dùng quá nhiều lực. Cơ thể mềm nhũn khẽ dựa vào chàng, eo thon và mềm mại, xúc cảm tuyệt vời. Chu Thừa Vũ lần nữa giúp xoa xoa nhàng, cảm giác như chàng vuốt ve con mèo nhu mì,rấ có cảm giác thời gian mà dừng lại tốt biết bao.


      "Quản ma ma hết mọi việc cho nàng nghe?" Chuyện nên cần phải .


      "Ờ." Hồ Ngọc Nhu đáp.


      Động tác tay Chu Thừa Vũ vẫn tiếp tục, tiếp: “Tú Hương và Tú Vân đều bị đuổi khỏi phủ. Những chuyện trước đây với nàng vô hiệu. Đối với nhị đệ muội, lần này ta dạy dỗ ta rồi, cũng sai người đánh Khổng ma ma bên người ta.Nhưng suy cho cùng, việc này là do nương quan tâm quá bị loạn, chúng ta thể trách bà.”


      Chu Thừa Vũ dừng động tác lại, giữ vai Hồ Ngọc Nhu và đẩy ra chút. Chàng cúi xuống và nhìn vào mắt nàng cách nghiêm túc: "Nhị đệ bảo nhị đệ muội qua đây xin lỗi với nàng. Chuyện này đúng là ta sai, nàng giận ta là phải, có thể xả giận ra. Chỉ là ... chúng ta đừng ghi thù có được ? Bất kể là đối với nhị đệ muội hay với nương, lần này uất ức cho nàng, chúng ta nên nổi giận nổi giận, bày sắc mặt cho hai người họ xem, để hai người đó thấy sau này làm thế nữa. Có điều, oan ức lần này thôi, chúng ta đừng ghi thù, được ?”


      Hồ Ngọc Nhu có cảm giác Chu Thừa Vũ hao tốn tâm tư vì .


      ra Chu Thừa Vũ 27t, cơ thể ngụ mười lăm tuổi. Tính ra chỉ lớn hơn mười hai tuổi. cũng đâu phải là hiểu chuyện. Cớ sao chàng phải mệt mỏi như vậy chứ.


      Khi nhớ tới cảm giác cái ôm gầy gò ban nãy, lại ngước nhìn mắt chàng ta, sâu thẳm trong đáy mắt chan chứa thương tiếc dành cho nàng. Hồ Ngọc Nhu vốn muốn lần đối nghịch với Tô thị, nhưng hãy nhìn chàng thế này, nơi nào có thể nỡ lòng chứ.


      Nếu hậu trạch bị loạn, ắt đại biểu chàng trị gia nghiêm. chỉ ảnh hưởng tới danh tiếng của chàng, mà điều đó cũng khiến chàng vừa mệt mỏi với công vụ, còn phải phân tâm lo bên này. Chàng đối xử tốt với như vậy, tuy thể giúp gì to lớn hơn, nhưng tiết kiệm chút tâm tư này thay chàng, còn làm được.


      "Được, nhìn mặt mũi của chàng, ta ghi thù." Hồ Ngọc Nhu gật đầu.


      Đúng vậy, chàng ra mặt thay rồi, còn oan ức gì nữa đây.


      Trong nhà này, miễn là chàng che chở , hướng về , thế là đủ.


      Chu Thừa Vũ cong môi, nhưng chàng cười ra tiếng. Khẽ thở dài, chàng ôm Hồ Ngọc Nhu vào lòng. “Ấm ức cho nàng rồi. Có điềunàng nhớ kĩ, chúng ta khôngghi thù, nhưng phải là xả giận. Nhị đệ muội qua đây, nếu nàng muốn gặp đừng gặp. Nàng là đại tẩu, dù tuổi có hơn ta nhưng phải chuyện gì cũng nhường ta.”


      Chàng cưới vợ, phải để cho kẻ khác bắt nạt.


      Chàng chỉ hy vọng rằng nhà mìnhkhông giống như Võ An hầu phu trong kinh kia. Mọi người đều ngoài mặt thân thiện, song thực tế đều hiểm độc trong lòng, chỉ ước gì đối phương chết quách .


      Nhà này ... Nếu thể, tách sớm còn hơn.


      Lần này, vấn đề thực rất nghiêm trọng. Dẫu nhị đệ muội là mang ý tốt, nhưng ta nhiều năm nay có con, sợ là trong lòng ta còn như ý muốn. Bây giờ chànglại có phần lo lắng. Nếu bọn chàng có con trước, nhị đệ muội có chấp nhận được hay và rồi làm những việc vốn nên làm.


      Hi vọng là chàng suy nghĩ nhiều. Suy cho cùng, nhìn lại mấy năm qua, nhị đệ muội vẫn là người lương thiện. Nhưng nếu phải chàng nghĩ nhiều, vậy đại phòng nhất định phải xây thành thùng sắt mới được.


      Bữa trưa là do Quản ma ma sắp xếp, bà nghĩ Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu sáng nay đều mệt nhọc, thế là ngoại trừ cơm trưa, bà thêm cho mỗi người bát canh gà.


      Món canh gà này, buổi sáng Hồ Ngọc Nhu uống, còn tận 2 bát đấy!Hình như có thêm vào thuống Đông y nữa, mặc dù nó được thêm bồi bổ cơ thể, nhưng mùi vị lòng ổn tí nào. Hồ Ngọc Nhu nhìn bát canh trước mặt hề muốn uống chút nào, vừa hay bên ngoài có tiếng bước chân, đương nhiên là Qúy Thành Vân chạy trước, hai nha hoàn nhị đẳng chạy đuổi theo, Qúy Thành Vân xông vào, hai nha hoàn đuổi tới cửa nhưng dám vào, đứng ở cửa rụt rè nhìn vào.


      Sau khi vào Qúy Thành Vân trừng mắt với Chu Thừa Vũ, ngồi vào cạnh Hồ Ngọc Nhu cách ‘ sợ người lạ tí nào’.


      "Tiểu Vân, đệ ăn chưa?" Hồ Ngọc Nhu nhìn sang Chu Thừa Vũ rồi hỏi cậu.


      Qúy Thành Vân vẫn trừng Chu Thừa Vũ, có lẽ hài lòng với chuyện đưa cậu hôm qua. Hồ Ngọc Nhu hỏi, cậu mất lúc để suy tư, lắc đầu.


      Hồ Ngọc Nhu liếc qua canh gà rồi ngó Quản ma ma. "Ma ma, ma ma canh này bồi bổ cơ thể, Tiểu Vân gầy thế này, ràng là dinh dưỡng theo kịp. Canh gà này cho đệ ấy uống được ?"


      Quản ma ma chỉ cho là Hồ Ngọc Nhu muốn cho Qúy Thành Vân bát, nhất thời mặt khó xử. "Đương nhiên là được, nhưng con gà chỉ có thể chiết ra hai bát. Sáng người uống bát, giờ người và đại nhân mỗi người bát, còn nữa."


      còn gì tốt hơn nữa cả.


      Hồ Ngọc Nhu mỉm cười, đẩy bát tới trước mặt Qúy Thành Vân ngay tích tắc "Tiểu Vân, đệ coi đệ gầy như vậy, đệ phải ăn nhiều chất bổ sung vô. Sáng nay tỷ uống rồi, bây giờ bát này đệ uống ."


      Mặc dù Qúy Thành Vân trả lời, nhưng đảo mắt nhìn Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu ngay lập tức mỉm cười với cậu, sau đó làm cử chỉ uống, "Uống , mặc dù mùi dễ uống lắm, nhưng tốt cho cơ thể đệ lắm."


      Qúy Thành Vân gật đầu, bưng canh gà uống hớp. Mặc dù đường cậu ăn khổ và chịu đói rất nhiều, nhưng bát canh gà Đông y này vẫn khiến cậu nhăn mặt muốn ọi. Đương lúc muốn nhổ nó ra, cậu bắt gặp gương mặt Hồ Ngọc Nhu cười tít mắt nhìn mình, đành phải mặt đau đớn nuốt lại.


      Sau đó trong chớp mắt, cậu bưng bát lên, nhắm hai mắt lại, lấy sức bình sinh ừng ực ừng ực uống mấy hớp cho hết.


      Quản ma ma thấy Chu Thừa Vũ đuổi người, vội bới cơm cho cậu bé.


      Qúy Thành Vân bỏ mạnh bát canh xuống, nhận cơm xong liền ăn ngấu nghiến.


      Hồ Ngọc Nhu mừng thầm trong bụng, cúi đầu muốn ăn cơm, song khi đầu cúi xuống, có đôi tay nghiêng tới. Trong tay có bát canh gà, bát canh cứ thế đặt trước mặt .


      Hồ Ngọc Nhu ngay lập tức lắc đầu: "Thiếp uống!"


      "Muốn ta đút nàng sao?" Chu Thừa Vũ nhướn mày, cầm muỗng mút canh.


      Vở kịch :


      Qúy Thành Vân: A, Nhu Nhu tỷ tỷ, tỷ đối với đệ tốt!


      Hồ Ngọc Nhu: hi hi hi hi [cười xấu hổ]


      Chu Thừa Vũ: ha ha ha ha [cười lạnh], đối tốt với ngươi?


      Qúy Thành Vân: Nhu Nhu tỷ tỷ, lần sau tỷ muốn ăn gì, đưa hết cho đệ, đệ ăn giùm tý!


      Chu Thừa Vũ: [kéo Hồ Ngọc Nhu qua] Nhu Nhu ngoan, ta đút canh gà cho nàng ăn.


      Hồ Ngọc Nhu: oa oa, tác giả đại nhân, chừng nào mới thả biểu ca ta ra? ? ?


      Bổn tác giả: Ngươi chờ chút ~
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Thanh Hằng20 others thích bài này.

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Ôi có chương mới nè :”))))

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 39. Giọng Chu Thừa Vũ khẽ hơn, “Nàng cảm thấy... ta cần tẩm bổ?”


      Muốn chàng ta đút?


      hề muốn nhé!


      Hồ Ngọc quay ngoắt đầu ngay.


      Qúy Thành Vân nhìn họ, tiếp đó nhìn vào mắt Hồ Ngọc Nhu, rồi bèn nhìn chằm chằm vào tay của Chu Thừa Vũ.


      Chu Thừa Vũ nhìn cậu, mà khẽ với Hồ Ngọc Nhu: "Trẻ con còn nhìn kìa, nếu nàng muốn ta đút, tự mà uống."


      Hồ ngọc Nhu giọng phản đối: "Cái này là dành cho chàng mà."


      Giọng Chu Thừa Vũ khẽ hơn, “Nàng cảm thấy... ta cần tẩm bổ?”


      Trong giọng dường như chứa ý khác. Hồ Ngọc Nhu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy ánh mắt của Chu Thừa Vũ sâu hút, tia sáng bên trong rất quen thuộc. chợt nhớ tới bản thân sáng nay cầu xót thương thế nào. Đúng đúng, Chu Thừa Vũ cần bồi bổ chỗ nào chứ. Nếu bổ thêm, mình càng chịu nổi nữa.


      "Nếu nàng ta cần bổ, ta uống vậy." Chu Thừa Vũ dường như có ý bưng canh gà. "Chỉ có điều nàng bất mãn với ta, quay đầu lại đừng có ..."


      "Ta uống! Ta uống!" Hồ Ngọc Nhu vội ngắt lời chàng.


      Có ai như vậy hả, trước mặt con nít mà lung tung, chàng ta sợ Qúy Thành Vân nghe hiểu sao.


      Nhìn Hồ Ngọc Nhu uống hai ba hớp ừng ực ừng ực cạn chén, Chu Thừa Vũ mới hài lòng cười khẽ. Ánh mắt khẽ thoáng qua bắt gặp Qúy Thành Vân vẫn nhìn mình, chàng đưa tay gõ bàn cái, nhắc nhở cậu ta: "Nhanh ăn cơm !"


      Qúy Thành Vân khịt mũi “hừ” tiếng, cúi đầu xuống.


      Cơm trưa xong, Chu Thừa Vũ thể ở lại lâu. Chén đĩa bàn vừa mới đem xuống, chàng cũng đứng lên. "Ta trước lên tiền viện. Nàng chợp mắt nghỉ trưa , chiều chiều ta sai người mời Ngô đại phu tới xem cho nàng chút."


      Mặc dù hôm qua uống thuốc, nhưng rốt cuộc cơ thể có vấn đề hay vẫn phải để Ngô đại phu bắt mạch xong mới biết. Còn có sáng nay ... Nếu đáng ngại, sợ là phải kiếm cách để mang thai mới được.


      Nghĩ tới đây, Chu Thừa Vũ bỗng nhớ lời ngày trước Hồ Ngọc Nhu , tuổi nàng còn quá , hai năm nữa hẵng có con. Mặc dù khi ấy viện cớ cho nhị đệ muội nghe, nhưng thực tế, tuổi của nàng ấy vẫn còn quá , bản thân nàng còn là đứa trẻ, sao có thể chăm sóc tốt cho đứa trẻ khác?


      Trong lòng Hồ Ngọc Nhu cũng lo lắng y vậy, chưa tới hương đó có hại với cơ thể hay , có hại với đứa bé hay . Mà là tuổi tác của đương lúc này, muốn sinh quá sớm. Chỉ là tuổi của Chu Thừa Vũ hề , người khác tuổi tác bằng chàng ta, con họ có thể tới thư viện nghe giảng rồi.


      Bất giác thấy mình hơi có lỗi, cộng thêm Qúy Thành Vân cũng ở đây, thế là : "Buổi tối chàng về sớm chút nhé, thiếp có lời muốn với chàng."


      Chu Thừa Vũ gật đầu, xoay người tới cạnh bàn, xách Qúy Thành Vân nằm gục bàn. ", chúng ta dạo."


      Khoảnh khắc Qúy Thành Vân bị xách lên liền giống như con nhím gai, gai người tức khắc dựng lên, cả tay và chân giãy dụa cố gắng trốn thoát. Mặc dù Chu Thừa Vũ là quan văn, nhưng xuất thân từ nhà võ. Dẫu làm huyện lệnh quận Thường Châu hơn chín năm, nhưng mỗi ngày đều kiên trì đánh quyền. Qúy Thành Vân chỉ là cậu nhóc hơn mười tuổi, dưới tay chàng chỉ có nước giãy dụa.


      Hồ Ngọc Nhu nhìn gương mặt nhắn bị ức chế đỏ bừng, kìm được lên tiếng: "Nếu đệ ấy muốn để lại . Thiếp gọi A Quỳnh tới chơi với đệ ấy chốc lát." Áng chừng chơi tí là mệt, ngủ trưa thôi.


      Chu Thừa Vũ lắc đầu: " thích hợp. Ở tuổi này, nó có lý nào chui vào hậu trạch người ta được." Dứt lời dứt khoác nhắc cổ áo sau gáy Qúy Thành Vân lên, cứ thế lôi người ra phòng.


      Hồ Ngọc Nhu đuổi theo hai bước đến cửa, thấy Qúy Thành Vân tuy bị nhấc, nhưng cậu vẫn ngước nhìn . Gương mặt đỏ ửng, hốc mắt cũng ẩm ướt và bộ dạng nước mắt tụ vành muốn rớt xuống nhưng rớt, hết sức tội nghiệp.


      Song Chu Thừa Vũ vậy, thêm gì cũng hay, vả lại đúng là tuổi này, ở lại thích hợp .


      chỉ có thể làm biểu cảm sợ hãi hiếm có với Qúy Thành Vân .


      Mãi cho đến khi ra khỏi tiểu viện, cánh cửa phía sau bị đóng lại, Chu Thừa Vũ mới thả Qúy Thành Vân ra. Bên này Chu Thừa Vũ vừa thả, bên kia Qúy Thành Vân liền muốn quay đầu chạy về.


      "Đứng lại!" Giọng của Chu Thừa Vũ tính là lớn, nhưng Qúy Thành Vân lại nghe hiểu tức giận chứa bên trong. Cậu dừng chân, quay đầu lại nhìn với vẻ phục.


      Thằng nhóc này có quan hệ với Túc Thân vương phủ, song Chu Thừa Vũ hề có ý định dựa dẫm gì vào Túc Thân vương phủ, huống hồ Qúy Thành Vân là thằng nhóc có vẻ quá bướng bỉnh, chàng đúng là cần thiết phải đối đãi chu đáo gì với nó.


      "Nếu ngươi thành thành , ta trả ngươi về tiểu viện chờ, muốn ăn muốn chơi gì, ngươi vui là được. Nhưng nếu ngươi thành , bây giờ ta lập tức đưa ngươi qua chỗ Chu tướng quân." Chu tướng quân là Chu Thừa Duệ.


      Rất ràng, Qúy Thành Vân sợ Chu Thừa Duệ. Nghe xong lời này dám hó hé nữa.


      Chu Thừa Vũ chìa tay với cậu. Cậu ngập ngừng lúc lâu, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn chìa nay nắm lấy, để Chu Thừa Duệ tùy ý dắt cậu về khách viện.

      ·


      Sau khi ngủ trưa dậy, Ngô đại phu đến.


      Hồ Ngọc Nhu gấp rút rửa mặt sang gian ngoài, để tùy Ngô đại phu bắt mạch.


      Chờ Ngô đại phu trầm tư lúc lâu, Quản ma ma mới nhịn được nữa, hỏi: "Ngô đại phu, phu nhân chúng tôi thế nào, cơ thể có ảnh hưởng gì ạ?"


      Hương là do Khổng ma ma mua, đồ ở bên ngoài, đương nhiên vấn đề lớn.


      Ngô đại phu : "Đúng là ảnh hưởng lớn, nhưng có điều thân thể phu nhân vốn có chút hư, cộng với di chứng hàn, tốt hơn phải điều dưỡng."


      Quản ma ma tức khắc lộ mặt nghiêm trọng. "Đó, liệu có trở ngại con nối dòng ?"


      Ngô đại phu nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Quản ma ma, lập tức nhận ra lời ông có vẻ nghiêm trọng quá. Ông vội lắc đầu và : "Vị ma ma này yên tâm, đừng ngại, thân thể phu nhân nghiêm trọng vậy đâu. Ta bên này mở cho phu nhân hai đơn thuốc. Bình thường phu nhân nên chú ý chút, chớ có ham lạnh là được rồi."


      Quản ma ma yên lòng, muốn dẫn Ngô đại phu xuống ngay.


      Hồ Ngọc Nhu ngăn ông lại. "Ngô đại phu, vậy giờ ta ... có con lúc này là tốt hơn, phải ?"


      Ngô đại phu ngẩn ngơ: "... phu nhân cần lo lắng, ảnh hưởng."


      Còn chưa chuyện với Chu Thừa Vũ, tất nhiên Hồ Ngọc Nhu hỏi Ngô đại phu thuốc tránh thai, chưa kể chắc gì đại phu chịu kê đơn. Dẫu cho, cũng sợ Chu Thừa Vũ hiểu lầm là đằng khác. Thế nên gì thêm, chỉ gọi Quản ma ma tiễn Ngô đại phu và đưa phí thăm khám cho ông.


      Nhưng ngờ, sau khi Ngô đại phu về lâu Tô thị tới cửa.


      Lần này trực tiếp vào, chờ Hồ Ngọc Nhu mời mới vô, ta phía sau A Quỳnh. Thấy Hồ Ngọc Nhu, ta thậm chí khẽ phúc thân, cười : "Đại tẩu."


      Bỗng chốc trở nên niềm nở thế này ...


      Hồ Ngọc Nhu nhớ lời Chu Thừa Vũ , trong lòng quả thực tức giận, vì vậy thèm đứng dậy, chỉ gật đầu, lạnh nhạt đáp lại.


      mặt Tô thị tự mình thông suốt, mặt Chu Thừa Duệ về phòng dỗ nàng lần 2. Ngoài ra, nàng cũng muốn tới nhìn xem tình huống của Hồ Ngọc Nhu thế nào, thế là tới. tại, nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu đúng là đủ huênh hoang, nàng cười lạnh trong lòng, song mặt lộ ra chút nào, trái lại ánh mắt trân trân nhìn chằm chằm vào Hồ Ngọc Nhu.


      Ả Tô thị này, tới đây xin lỗi là vầy hả?


      Thà tới đây xin lỗi , chẳng bằng tới đây coi chuyện cười còn hơn!


      Hồ Ngọc Nhu bị điệu bộ của ta chọc tức, giọng điệu cũng còn khách sáo nữa. "Nhị đệ muội qua đây có chuyện gì sao?"


      Tô thị tự mình ngồi đối diện với Hồ Ngọc Nhu, ánh mắt nhìn gương mặt Hồ Ngọc Nhu lưỡng lự hai lần, cuối cùng dừng lại dưới đôi mắt thâm quần nặng, . "Ta tới xin lỗi với đại tẩu, ta nghe lời nương mà làm chuyện sai trái. Trong lòng đại tẩu tức giận là chuyện thường tình, dù đại tẩu muốn đánh hay muốn mắng, ta đều nhận cả."


      câu này, ý là đẩy hết tội lỗi lên đầu Chu lão phu nhân chăng?


      Gì mà muốn đánh muốn mắng đều nhận, đây là chắc chắn làm gì được ta?


      Hồ Ngọc Nhu cảm thấy ngứa ngáy , đặc biệt muốn tán Tô thị bợp tay.

      Song hiểu mình thể, mà đánh, coi như Chu Thừa Vũ gì nhưng Chu Thừa Duệ và Chu lão phu nhân chắc chắn nhìn bằng cặp mắt khác.


      Tú Hương và Tú vân đều bị đuổi ra khỏi phủ. Chỉ còn Quản ma ma và A Quỳnh trong phòng. Tô thị làm ra vẻ này, Hồ Ngọc Nhu cũng lười phải làm vẻ nể mặt ta. cười , đưa tay vỗ vỗ. ", tôi sợ ô uế tay mình."


      Tô thị quả nhiên bị tức, vẻ mặt thoải mái cương cứng lại.


      Phải, mặc dù nàng đến xin lỗi là bị ép , nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ ngoài phóng- túng -quá độ của Hồ Ngọc Nhu, nàng cảm thấy tí uất ức trong lòng. Đều bị giày vò tới mức này rồi, tương lai còn bị giày vò nữa. Nếu vậy, miễn là cơ thể của nàng ta và đại bá bị vấn đề gì, đứa bé tuyệt đối có.


      Giờ đây nàng cúi đầu nhận sai có là gì chứ, hãy đợi tới khi Hồ Ngọc Nhu sinh ra tên nghiệt chướng, cho đến lúc đó mới biết được ai là người còn mặt mũi, ai mới là kẻ cúi đầu, cuộc đời này ai mới là kẻ ở dưới!


      ra tô thị vốn hận thù gì Hồ Ngọc Nhu. Mặc dù nàng cảm thấy nàng ta dùng thủ đoạn đê hèn đùa giỡn muội muội để gả thay tới Chu gia, song có tính là gì, cũng cản trở gì nàng cả, nàng xa lánh nàng ta là được. Ban đầu, nàng vốn muốn để Hồ Ngọc Nhu sinh ra đứa trẻ khỏe mạnh, muốn bị Hồ Ngọc Nhu đè đầu mà thôi. Nhưng bây giờ, nhìn thấy nhiều gương mặt kinh tởm của Hồ Ngọc Nhu, mới ghi hận .


      Nếu vậy, nhỡ ngày sau đại bá có thể sinh được đứa trẻ khỏe mạnh, nàng cũng nhất quyết phải tìm cách, ngàn lần vạn lần để đứa bé bò ra từ bụng Hồ Ngọc Nhu!


      Nàng hắng giọng và đứng lên. "Đại tẩu thế, tức là chịu tha thứ cho ta sao?" Nghĩ tới đó, Tô thị cảm thấy giờ phút này nhục nhã có là bao. Gương mặt nàng ta lên vẻ buồn bã, nhìn rất chân thành: "Ta lòng xin lỗi đại tẩu. Ta biết ta sai rồi. Đại tẩu thể tha thứ cho ta lần sao? Ta cam đoan với tẩu sau này ta tiếp tục làm loại chuyện hồ đồ này nữa. Chuyện này chỉ khiến Khổng ma ma bị đánh trước mặt ta, mà cả đại ca và phu quân đều khiển trách ta rồi."


      Tô thị vốn sinh ra có diện mạo trang nhã dễ thân thiện, khi nàng ta thừa nhận lỗi lầm của mình, trong ánh mắt nàng ta cũng từ từ tích tụ hơi nước, vừa nhìn liền cảm thấy trông mà đáng thương làm sao.


      Nhưng Hồ Ngọc Nhu nghĩ tới từ lúc ta bước vào cửa cứ quan sát miết, biết ta biết diễn mà! Với kĩ thuật diễn xuất này, ở đại vào showbiz mấy hồi, chỉ sợ giết chết hàng tá tiểu hoa đán trong nháy mắt đấy chứ.


      Hạng người này, đúng là cần qua lại tốt nhất đừng qua lại.
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Thanh Hằng21 others thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 40. "Đệ ... đệ có thể được ?"


      Tối đến, Chu Thừa Vũ hỏi việc Tô thị tới xin lỗi. Nhìn thấy vẻ mặt Hồ Ngọc Nhu là nàng có tâm trạng tốt. Nếu bị ấm ức, những chuyện bực mình kia cần gì nhắc lại. Hơn nữa, chàng cũng phải cho thê tử mình gian để trưởng thành.


      Khi Hồ Ngọc Nhu tắm ra, Chu Thừa Vũ dựa vào giường La Hán đọc sách. Thấy , chàng đặt sách xuống, người cũng đứng dậy, sải bước tới mặt . tay cầm tay , tay cầm khăn lau tóc, : "Tối nay nghỉ ngơi sớm !"


      Đây có phải là ân cần với vì sáng nay cực khổ chăng?


      Nên vậy, Hồ Ngọc Nhu nghĩ thầm, song trong lòng lại gật đầu với Chu Thừa Vũ. Có lẽ kế hoạch lâu dài bồi dưỡng Chu Thừa Vũ biết biết thương bắt đầu từ giờ là vừa, nhưng áp dụng thế nào, đây mới là vấn đề nan giải.


      Tóc của Hồ Ngọc Nhu được A Quỳnh lau khô hơn phân nửa. Lúc này lại ngồi giường La Hán mở rộng cửa sổ, vào tháng tám trời lạnh hơn mùa thường chút ít. Buổi tối thi thoảng gió thổi vào mát mẻ hẳn ra. Chu Thừa Vũ giày vò bao lâu cảm thấy tóc nàng khô hết. Chỉ có ngón tay chàng lùa vào mái tóc đen dài của nàng vuốt ve, ngửi thấy hương hoa vừa thơm vừa dễ chịu, nhất thời nỡ buông ra.


      Còn Hồ Ngọc Nhu có chút buồn ngủ. Động tác của Chu Thừa Vũ vừa dịu dàng vừa nhịp nhàng. còn ôm cái gối lớn trong tay. hồi lại hồi, khẽ nhắm mắt lại, lúc cảm giác thoải mái khe khẽ hừ tiếng.


      Chu Thừa Vũ nhìn vẻ hồn nhiên của nàng như con mèo lười, hôn lên cổ cái.


      "Eo còn mỏi ?" Mất khăn, hơi nóng từ lòng bàn tay Chu Thừa Vũ bao trùm eo , Chu Thừa Vũ khẽ hỏi.


      Hồ Ngọc Nhu trong mơ màng thành trả lời: " mỏi nữa, sáng này chàng xoa xoa sau đó hết mỏi rồi."


      Sau đó lại ngủ trưa, buổi chiều nếu phải để ý lời , thấy khó chịu.


      Nếu mỏi, vậy là chàng có thể làm lần, đúng ?


      Ánh mắt Chu Thừa Vũ dần dần trầm xuống. Chàng cúi xuống, tay thuận từ eo ra lưng, tay còn lại xuống khủy gối, bế Hồ Ngọc Nhu lên. Hồ Ngọc Nhu thực rất gầy, hoặc giả vừa hay là lời giải thích hoàn hảo cho câu ‘thắt lưng đầy nắm tay’, chỉ cảm thấy nàng nho chúm, quá thoải mái, thoải mái tới mức sợ là ngày nào chàng bế cũng thấy mệt.


      Đặt người lên giường, Hồ Ngọc Nhu cố lật người để ngủ thoải mái hơn. Chu Thừa Vũ nghiêng người, luyến tiếc chiếc cổ thon thả của . Từ từ hôn qua tai, từng chút xuống xương quai xanh, đến ngực. ràng là môi lành lạnh, nhưng quét tới đâu như đốt lửa tới đó, cơn buồn ngủ của Hồ Ngọc Nhu bị đánh lui, cuối cùng sót lại tí nào.


      khẽ run rẩy, thấy chàng dừng lại, rồi lập tức đưa tay ra đẩy vai chàng.


      Món ngon kế bên miệng, Chu Thừa Vũ kiềm chế, ngẩng đầu lên, đưa mắt hỏi Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu lắc đầu. Lần này phải làm kiêu. Sáng nay là lần đầu cố chịu, ngay cả khi eo mỏi chịu nổi, nhưng giờ chỗ dưới còn đau. Chàng ta ăn chay nhiều năm như vậy, buổi sáng vừa xong hiệp 1 chàng tiếp hiệp 2, ai hai lần là ngừng? Nếu là vậy, cần gì vừa vừa nức nở cầu cầu xin xin. .


      "... vẫn còn đau." Vì chỗ ấy khó , giọng của Hồ Ngọc Nhu như muỗi kêu .


      Bị thương?


      Đau ở đâu?


      Chu Thừa Vũ chỉ nhớ rằng lúc chàng mới vào Hồ Ngọc Nhu kêu đau, sau đó eo đau ... chàng đỡ giường chống nửa người , cúi nhìn Hồ Ngọc Nhu lúc, bỗng chốc lòng bừng sáng. Bàn tay thuận theo quần vải lụa trắng của nàng xuống, tới gối lướt lên, cuối cùng dừng lại ... "Đau chỗ này sao?"


      Hồ Ngọc Nhu cảm thấy chàng ta cố ý. Chàng ta là đại nam nhân, sáng sớm vào khó bao nhiêu sao biết, làm đau chết được, giờ lại giả ngu?


      Nắm lấy chăn che mặt, khách sáo "Ờ".


      Sau lúc, thấy có động tĩnh nào. Hồ Ngọc Nhu tự hỏi, bỗng nhiên cảm nhận có bàn tay mò thắt lưng của , dường như muốn cởi quần như sáng sớm.


      giận đến nỗi hất chăn ra, trừng to mắt. "Chu Thừa Vũ, chàng là cầm thú à? Tôi còn đau lắm, chàng còn muốn?"


      Đột nhiên bị hét như vậy, Chu Thừa Vũ giật mình, cũng hoảng sợ.


      Câu này…nếu đây là câu giữa người hay vợ chồng ở đại, dù ra sao cũng thành vấn đề. Nhưng ở cổ đại này, đối mặt với phu quân , vậy ... Có phải quá đáng ?


      Hồ Ngọc Nhu chột dạ giải thích, “... Thiếp, thiếp có ý đó, thiếp …”


      "Ta cũng có ý đó." Vẻ mặt Chu Thừa Vũ cũng đỏ cách đáng ngờ. "Nàng đau, ta muốn xem giúp nàng, có cần phải hỏi Ngô đại phu chút thuốc mỡ ?" Lúc bắt đầu chàng quả có ý đó, song tại chàng rất lo lắng, lại ngờ bị nàng coi thành cầm thú rồi ...


      Xem ... xem gì? !


      Hồ Ngọc Nhu bị sốc, lẹ làng co chân lại. Ngay lúc Chu Thừa Vũ chưa kịp phản ứng, chui vào chăn và lăn sang bên giường. "Đừng đừng xem, thuốc mỡ gì gì đó đều cần, hai hôm nữa tốt rồi!" Nếu chỉ vì chuyện này mà lấy thuốc mỡ, người ta nhìn thế nào chứ, xấu hổ quá !


      Đây là xấu hổ à?


      Chu Thừa Vũ thấy quấn mình như cái kén, đành phải xuống giường thổi nến.


      Nhận thấy Chu Thừa lên giường, Hồ Ngọc Nhu co rúm lại lại giữa giường.


      Người ở mép giường lại chả bỏ qua cho , đưa tay ra kéo vào trong ngực. "Hãy yên tâm, ta xem nữa, cũng chạm vào nàng, chúng ta chuyện."


      Hồ Ngọc Nhu quay lưng lại với chàng ta, trong lòng khẽ “hừ”


      Chu Thừa Vũ thuận thế sít vào, hai người sát lại kẽ hở. tay chàng gối đầu, tay do dự lúc có đặt lên khối mềm mại ấy , cuối cùng dừng lại bụng phẳng của Hồ Ngọc Nhu.


      "Hôm nay Ngô đại phu với ta, nàng hỏi ông ta tạm thời muốn có con phải ?"


      Giọng điệu của Chu Thừa Vũ vẫn như thường, nhưng Hồ Ngọc Nhu nghe xong tim nhảy cái. thấy quá nhiều ngôn tình về nam chính hiểu lầm nữ chính tránh thai. muốn chuyện như vậy xảy người mình rồi cả hai chiến tranh lạnh. Coi như cuối cùng hai người cũng hòa hảo như lúc ban đầu, nhưng hương vị chiến tranh lạnh sợ là dễ chịu chút nào.


      "Đúng thế, ngoài việc lo lắng hương đó ảnh hưởng đến cơ thể, ảnh hưởng đến đứa bé, mà còn sợ thiếp còn quá , cơ thể phù hợp." May mắn thay, từ lâu có biện pháp đối phó, hơn nữa còn có nguyên nhân mẹ tiểu nguyên chủ chết sớm. “Nương thiếp sinh thiếp khi tuổi còn quá . Sau khi sinh, cơ thể bà tốt. chờ được thiếp lên hai bà . Cho nên thiếp, thiếp muốn chờ thêm hai năm nữa ... được ạ?”


      xong, ra chính thấy bản thân mình hơi ích kỷ.


      Ở đây mười mười hai tuổi đính hôn, mười ba mười bốn tuổi xuất giá là chuyện bình thường, Hồ Ngọc Uyển, ban đầu muốn gả vừa hay 13t. Người ta đều có thể sinh, còn mười lăm tuổi mà còn muốn đợi thêm hai năm nữa, đặc biệt là Chu Thừa Vũ gần ba mươi.


      Hồ Ngọc Nhu có chút áy náy, xoay qua xoay lại trong lòng Chu Thừa Vũ, đổi thành mặt đối mặt với chàng.


      "Chẳng qua, thiếp nghe y thuật của Ngô đại phu rât cao." Do dự lúc, , "Nếu là thế, để ông ấy điều dưỡng thân thể thiếp tốt hơn, có lẽ cần đợi lâu lắm ..."


      Trong lúc Hồ Ngọc Nhu giải thích, trong đầu của chàng bật lên tên Triệu Tịch Ngôn, song chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bị chàng tống ra khỏi đầu. Hồ Ngọc Nhu với chàng ra sao chàng có thể cảm nhận được. Hôm nay nàng giao từ xuống dưới của mình cho chàng. Nếu chàng còn hiểu lầm nàng, vậy khỏi khốn nạn quá.


      Hơn nữa, nàng rất có lý, nàng đúng là còn .


      "Vậy , chờ thôi, đừng gấp." Tay chàng vỗ nhè lên lưng nàng, như dỗ con nít. "Nếu phải nàng quyết ý gả cho ta , có lẽ cũng qua mấy năm nữa ta mới cưới thê, tới đó cũng đợi. Thế nên bây giờ nàng cứ theo Ngô đại phu điều dưỡng cho tốt, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên."


      Ôi ôi, sao sao chàng tốt như vậy.


      Hồ Ngọc nương theo ánh trăng, nương theo ánh sáng mờ ảo còn sót lại trong phòng nhìn Chu Thừa Vũ, chỉ thấy hốc mắt nóng lên muốn rớt nước. khóc, đầu vùi vào ngực Chu Thừa Vũ, ôm chặt lấy eo chàng.


      quyết tâm, năm sau, sang năm lập tức sinh baby cho Chu Thừa Vũ.


      Sinh cu cậu như chàng ta, sinh thêm cute như mình.


      Siết chặt tay, Hồ Ngọc Nhu hơi ngẩng đầu lên, hôn cái lên cằm Chu Thừa Vũ. ngày qua, cằm người đàn ông của tiều Hồ lúng phúng râu châm chích, thế này ngứa quá, đau , nhưng làm người ta cảm thấy hạnh phúc. Hồ Ngọc Nhu hôn lên, sau đó thuận tiện hôn xuống, hôn cái lên hầu kết của chàng ta.


      Chu Thừa Vũ bất ngờ túm lấy , cúi đầu chặn môi lại.


      nụ hôn nóng bỏng chưa từng có, sau khi kết thúc Hồ Ngọc thở hổn hển, có phần phân biệt được đâu là đông tây nam bắc. Song nghe giọng nam khàn khàn đầy kìm nén bên tai. "Ngoan ngoãn, cho phép loay hoay nữa, nếu phải nàng còn đau, ta e là kìm chế được mất."


      Hồ Ngọc Nhu lập tức co rúm lại, nhất thời dám nhúc nhích.


      ·


      Chu Thừa Duệ an ổn được ba ngày phải mang Qúy Thừa Vân .


      Ba ngày này Chu Thừa Vũ cho thỉnh an, chàng cho , Hồ Ngọc Nhu có quyết ý chàng ta vẫn cho. Chỉ hôm nay, Chu Thừa Duệ phải dắt Qúy Thành Vân . Sáng sớm .Chu Thừa Vũ đánh quyền xong, vậy mà về dẫn Hồ Ngọc Nhu qua


      Lúc hai người tới, Chu Thừa Duệ và Tô thị cũng đến cửa, hai bên giáp mặt nhau, Chu Thừa Duệ chút khác lạ gọi tiếng đại ca, rồi nhìn Hồ Ngọc Nhu, hô tiếng đại tẩu hơi hướm áy náy.


      Trái lại Hồ Ngọc Nhu hề thích chú em chồng này, cười và gật đầu đáp nhị đệ.


      Chu Thừa Duệ đẩy đẩy Tô thị, Tô thị hành lễ với Chu Thừa Vũ thưa đại ca, với Hồ Ngọc Nhu lại cười tươi, “Khí sắc đại tẩu tốt quá.”


      tới khí sắc tốt, Hồ Ngọc Nhu thấy ta mới tốt đấy.


      Giống như bông hoa khô héo lâu, đột nhiên được gió mưa tưới tắm, cả người bỗng chốc sống động, rực rỡ hơn khiến người ta kìm được nhìn thêm. biết kỹ thuật diễn tuyệt vời hay thấy chuyện cười của người ta tinh thần liền phơi phới. Giọng cười lần này của ta, chút ác ý cũng nghe ra.


      Chu Thừa Duệ muốn , Hồ Ngọc Nhu đương nhiên làm mất hứng, cười đáp lại: "Khí sắc của nhị đệ mới tốt đấy."


      Tô thị tất nhiên biết rồi, sờ sờ má mình, cười ngượng. Quay sang Chu Thừa Duệ, nắm chặt tay chàng ta, dặn dò: "Chàng phải hứa với thiếp, đưa người tới nơi về ngay lập tức, đừng để thiếp chờ lâu."


      Thê tử dính thế này, Chu Thừa Vũ cũng thích lắm, gật đầu với Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu, rồi quay sang vừa đối đáp với Tô thị vừa vào phòng.


      Trái lại là Chu lão phu nhân, bởi vì chuyện lần trước nên bấy giờ hơi hổ thẹn. Mấy hôm nay gặp, cả người bà dường như già thêm mấy tuổi, thậm chí lúc thấy Hồ Ngọc Nhu và Tô thị, bà có chút né tránh, dáng vẻ dám nhìn ai cả.


      Mọi chuyện qua, mà bà cũng là trưởng bối, Tô thị có Chu Thừa Duệ dỗ dành bỏ qua, Hồ Ngọc Nhu đương nhiên tính toán. Hai người tới câu tôi câu lời an ủi bà, cuối cùng chân mày của lão phu nhân cơ bản ít nhiều cũng giãn ra.


      Qúy Thành Vân cuối cùng cũng được đưa vào. Bao bao lớn của cậu cũng được thu thập xong, đeo theo. Cậu vốn còn tốt, nhưng sau khi được vài bước vào thấy Hồ Ngọc Nhu, mắt cậu bỗng đỏ ửng lên. Bởi vì cậu muốn , biểu tình hết sức tủi thân, đôi mắt dán chặt vào Hồ Ngọc Nhu mà từng giọt nước mắt nối nhau rơi tí ta tí tách, rơi vừa nhanh vừa nhiều nhưng phát ra tiếng, làm người ta vừa nhìn thôi thấy đau lòng.


      "Thằng bé bị sao vậy?" Chu lão phu nhân vừa hỏi vừa vẫy tay bảo cậu lại.


      Cậu nhóc cũng thân với Chu lão phu nhân, được Chu lão phu nhân ôm vào lòng cũng chữ. Cậu chỉ nhìn Chu lão phu nhân lúc, rồi lại nhìn Hồ Ngọc Nhu lúc. Nước mắt lại ngừng rơi, trái lại có xu hướng ngày càng dữ dội hơn.


      Vẻ mặt Tô thị biểu lộ vẻ quan tâm, tới gần. “Có phải bị ấm ức gì ?”


      Qúy Thành Vân thấy nàng ta đến gần, cậu như thể sợ hãi, cơ thể run lên, lập tức từ trong lòng Chu lão phu nhân nhảy ra, chuyển xuống sau lưng bà.


      Tô thị thấy hơi xấu hổ, nhất thời tiến được mà lùi cũng xong.


      May thay, chú ý của mọi người đều dành hết cho Qúy Thành Vân, ai chú ý đến nàng ta cả.


      Hồ Ngọc Nhu đứng cạnh Chu lão phu nhân, thấy Qúy Thành Vân đáng thương như vậy, bước lên ôm cậu, dịu dàng hỏi: “Tiểu Vân, đệ sao thế?”


      "Đúng vậy, chuyện gì xảy ra?", Chu lão phu nhân cũng hỏi theo: "Bị ấm ức à?"


      Qúy Thành Vân từ từ ngẩng đầu, nhìn Hồ Ngọc Nhu : "Đệ ... đệ có thể được ?"
      Tiểu Ly 1111, Alice Huynh, Ameri20 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :