1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 25.Đại nhân, chàng tốt!


      Đổingười theo học hỏi?


      Trong lúc nhất thời, Chu Thừa Vũ đúng là nghĩ ra ai khác thích hợp hơn Tô thị.


      Cha của Tô thị là chính tứ phẩm Lại Bộ Thị Lang, từ khi còn , ta được nhận bồi dưỡng của đại tiểu thư chính thống. Kỳ thực nếu ban đầu phải Tô thị coi trọng nhị đệ, bất luận về gia thế hay năng lực nhị đệ đều cưới nổi tiểu thư con dòng chính quan chính tứ phẩm như Tô thị.


      Tô thị vào cửa hơn sáu năm, chuyện gì cũng tốt cả. Bất kể là khách tới thăm, hay hoa hồng nhập cổ phần chia chác, hay bố trí người làm ở diền trang, còn những quy củ dành cho hạ nhân trong nhà ......mỗi việc ấy đều quản rất tốt.


      Những năm đó chàngchẳngmàng tới, còn mẹ mù mờ luống cuống tay chân quản lung tung. Sau này Tô thị vào cửa, có thể chàng là người đầu tiên thở phào nhõm hơn cả mẹ. Nếu lúc đó phải nhị đệ cưới Tô thị nhanh e là chàng nhịn được cưới vợ gấp quá.


      May mà có Tô thị vào cửa, chàng mới có thể chờ mãi tới bây giờ.


      Thế nhưng thái độ thê tử mình ...


      Chu Thừa Vũ vô thức vỗ lưng Hồ Ngọc Nhu, cân nhắc chốc lát, hỏi: "Nàng thích nhị đệ muội?"


      Rất thích nhé.


      Chỉ là Hồ Ngọc Nhu thẳng thừng ra, thấy Chu Thừa Vũ như người em tốt giải đáp băn khoăn với , thử mạo hiểm thèm che giấu, nhếch miệng . "Chỉ là tính tình hợp thôi".


      Trong lòng Chu Thừa Vũ hơi nghi ngờ, mặc dù, chàng chỉ tiếp xúc với Hồ Ngọc Nhu vài ngày, nhưng cũng xem như hiểu Hồ Ngọc Nhu, huống hồ trước đó còn sai người nghe ngóng tin tức về nàng. Nàng phải dạng yếu đuối, cũng tùy hứng, chủ động gây chuyện, thậm chí gặp chuyện đều im lặng chịu đựng cả, lúc ở nhà mẹ đẻ ăn ít thiệt thòi của Hồ tam tiểu thư cho.


      Thế mà giờ đây...... có thể khiến nàng chủ động mở miệng câu muốn học vơi Tô thị, chuyện này đủ để cho thấy, nàng thể chịu nổi nữa.


      Nhưng nhị đệ muội làm người xưa này luôn luôn khiêm tốn, mọi thứ đều chu đáo, mặt nào cũng hài lòng, thế sao lại cứ có chuyện hòa hợp với vợ mình?


      Chắc là, có chuyện gì đó hiểu lầm.


      Chàng nhanh chóng nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nãy với Hồ Ngọc Nhu qua lượt, nhớ tới chuyện nạp thiếp Hồ Ngọc Nhu mới đề cập, đoán là rất có khả năng lời này của Tô thị chọc thê tử mới cưới của chàng mất hứng rồi. Có điều nếu chỉ là chuyện này, Hồ Ngọc Nhu nên để bụng quá, còn Tô thị cũng nên vì thế mà sắp xếp Khổng ma ma tìm chàng ...... Bây giờ nghĩ lại, cảm giác thế nào cũng giống như Khổng ma ma có ý cáo trạng vậy?


      Có lẽ chàng suy nghĩ nhiều rồi.


      Song nhị đệ muội quả làm hơi quá, chàng và Hồ Ngọc Nhu còn tân hôn, vậy mà canh ngay lúc này chuyện nạp thiếp, mà còn do chính đệ muội nhắc tới, có phần hợp lẽ.


      Đây có lẽ là do mẹ tâm vớ vẩn cùng nhị đệ muội rồi.


      Có vẻ như chàng cần chuyện với mẹ mới được.


      "Nếu vậy, chờ qua đoạn thời gian này, ta cho mời Huyện thừa phu nhân Phương thị đến trò chuyện với nàng." Chàng là đại nam nhân, can thiệp vào chuyện hậu trạch được, tìm Phương thị đến dạy cho Hồ Ngọc Nhu, mình ở bên chỉ điểm cho nàng hai chỗ là đủ rồi.


      Mặc dù Hồ Ngọc Nhu biết Phương thị là ai, có điều chỉ cần phải là Tô thị là mừng rồi.


      ngay lập tức mỉm cười, gật đầu, "Được!" Lại nhớ tới còn có Quản ma ma dưỡng thương ở nhà sau, "Tôi còn có Quản ma ma nữa, là người mới vừa vào phủ hôm qua ý, bà là người mẹ để lại cho tôi. Năm xưa bà là đại nha hoàn bên cạnh mẹ, lúc mẹ tôi còn quản gia, bà là người bên cạnh giúp đỡ. Tuy rằng...... tuy rằng nhà tôi là thương gia, nhưng cũng phải quản mấy chuyện trong nhà thôi, có lẽ tương tự mà, phải ? Còn có phu nhân Huyện thừa ở đó, có hai người chỉ bảo, tôi nghĩ hẳn là tôi học tệ đâu."


      Chu Thừa Vũ bật cười, chàng ngờ, vợ mình đối với Tô thị như lâm phải đại địch vậy.


      Chàng muốn nàng gặp nhiều áp lực, "Nàng đừng lo lắng, mặc dù đại phòng và nhị phòng sớm muộn gì cũng tách ra, nhưng phải bây giờ. Nhị đệ bên kia dù xuôi buồm thuận gió, e là cũng phải mất hai ba năm mới có thể mang nhị đệ muội về kinh thành được. cách khác, nàng còn có hai ba năm để học, huống hồ còn có ta bên cạnh giúp nàng kia mà. "


      Ngữ khí Chu Thừa Vũ dịu dàng, lời ra càng khiến lòng người ta ấm hơn.


      Hồ Ngọc Nhu vốn bị chàng ôm ấp vào trong ngực, lần này nàng cảm động trong lòng, kìm lòng đậu ngồi yên ắng lại, ôm chầm lấy hông Chu Thừa Vũ. Vùi mặt lòng ngực chàng, nỉ non: "Đại nhân, chàng tốt!"


      Khi đọcngôn tình, thích điểm gì ở Chu Thừa Vũ?


      thích tác giả miêu tả chàng đẹp, thích chàng thiện lương, thích chàng quân tử, thích cách chàng đối xử lễ độ với phái nữ, thích chàng xuất thân tốt nhưng ngừng phấn đấu, thích chàng rồi thương tiếc chàng, sau đó phát ra cha mình là dạng người đó, đại nghĩa diệt thân.


      Có điều hài lòng sách này ở chỗ kết thúc chút nào, gần như ai cũng HE cả, vậy mà có chỗ nào nhắc tới chàng cả.


      Bây giờ xem lại, xuyên qua phen này, được gả cho chàng, xấu tí nào.


      Chàng dường như ... còn tốt hơn trong ngôn tình nữa. , là tốt hơn trong ngôn tình, rất rất rất nhiều!


      Đêm nay Chu Thừa Vũ .


      Hồ Ngọc Nhu tắm trước rồi về phòng, lau khô tóc chải kỹ, lại kiểm tra áo lót chắc chắn có vấn đề, lúc này mới thành thành nằm bên ngoài. Chờ bên tai truyền đến tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ, mới vội nhắm chặt mắt giả vờ ngủ, nghĩ đến chuyện tí nữa có thể phát sinh, thể căng thẳng.


      Chu Thừa Vũcũng gội đầu, lau khô tóc bằng khăn sạch ở tịnh phòng xong mới ra.


      Mới bước vào cửa, chàng thấy Hồ Ngọc Nhu ngủ thiếp .


      Chàng hơi ngập ngừng, củng cố tư tưởng trước đó của mình.


      là vợ chàng rồi, thế chàng nghĩ nhiều là cần thiết. Còn bằng nghĩ cách để tim nàng chỉ ở người chàng, cả đời này nhìn mình chàng là được.


      Sải bước tới cạnh giường, đầu tiên là đưa tay sờ vào tóc Hồ Ngọc Nhu, thấy thực khô rồi, chàng mớikhom lưng bế Hồ Ngọc Nhu lên.


      Đột nhiên bị bế lên, Hồ Ngọc Nhu hết hồn nắm lấy ống tay áo Chu Thừa Vũ.


      ta định làm gì vậy hả?


      Chẳng lẽ muốn ở giường à?


      Nghe bảo lần đầu rất đau đớn, giường mà ở chỗ khác, cơ thể này có thể chịu nỗi sao?


      Chu Thừa Vũ nhìn mí mắt nàng run run rẩy rây mấy cái, buồn cười lắc đầu


      Vẫn còn là tiểu nương cơ.


      Đặt nàng vào phía trong giường, chàng nào còn tâm tư đọc sách, thổi tắt nến rồilên giường. Ngày lành tháng tốt cảnh đẹp thế này, đọc sách làm chi ôm vợ ngủ ngon tốt hơn .


      Hồ Ngọc Nhu mừng là nến tắt rồi, bị Chu Thừa Vũ ôm vào lòng, dính vào lòng ngực nóng bỏng vô cùng. Nếu , hình ảnh đỏ mặt do suy nghĩ đen tối bị Chu Thừa Vũ nhìn sạch sành sanh rồi. Mà giờ đây dường như chả có chỗ nào tốt hơn, lồng ngực này khiến mặt như bị phỏng, màbờ eo nhắn của còn có bàn tay lớn khẽ khàng sờ mó, vậy mà - cảm giác như có dòng điện chạy qua người.


      Đối với chuyện chưa biết này Hồ Ngọc Nhu vừa tò mò vừa sợ hãi, nắm chặt cổ áo Chu Thừa Vũ, thỉnh thoảng người thoáng run rẩy qua.


      biết người khác thế nào, còn mình cực kì để ý lần đầu tiên của con . Nhất định phải là người mình thích và thích mình, sẵn sàng cùng đến cuối đời mới được. biết bản thân mình rất thích Chu Thừa Vũ, nhưng tình cảm này còn chưa tới ngưỡng tình . Nhưng dẫu sao là vợ của chàng, cũng nguyện ý giao bản thân mình cho chàng.


      Thực ra sâu trong lòng hiểu được, Chu Thừa Vũ sợ rằng cònchưa thích .


      Dù chàng đối xử với tốt, dù chàng vừa mở tâm tư tâm với , dịu dàng là thế, kiên nhẫn là thế, nhiều lắm chỉ là chút hảo cảm nhoi, bởi vì mình là thê tử của chàng ta mới thế thôi.


      Nghĩ thế, phần cam tâm tình nguyện của Hồ Ngọc Nhu pha lẫn chút xíu khó chịu.


      Ngay cả chút xíu Chu Thừa Vũ vẫn cảm nhận được, người trong vòng tay chàng chắc chắn biết được đêm nay chàng muốn gì, cho nên người nàng đều cứng ngắc, đôi lúc còn run rẩy sợ hãi. Dù cho chàng vỗ về lưng an ủi, vẫn chẳng có tác dụng gì cả.


      Có vẻ như lòng nàng còn chưa hoàn toàn mở cửa cho chàng vào.


      Lòng còn nhớ thương biểu ca của nàng sao?


      Có lẽ , nhưng chính nàng thả lỏng, chuẩn bị sẵn sàng.


      Là trượng phu, Chu Thừa Vũ tự nhiên xấu hổ hỏi Hồ Ngọc Nhu có phải nàng chưa quên biểu ca phải , hay chưa đủ thích chàng, hay vẫn chưa sẵn sàng. Chàng chỉ có thể tin theo cảm nhận của mình, nếu Hồ Ngọc Nhu thế chàng chờ nàng vậy.


      Dù sao ,quan hệ giữa chàng và nàng trong đêm nay coi là bước tiến lớn, nếu thêm bước nữa dường như là nhanh quá.


      Chu Thừa Vũ nhắm mắt lại, bàn tay đặt eo Hồ Ngọc Nhu ngừng vỗ, nhưng thủy chungkhông rời . Nhận thấy tiếng hít thở chàng ta đều đặn dần, Hồ Ngọc Nhu hơi ngạc nhiên, song nhanh chóng mừng rơn, cơ thể mền xuống, với tay ôm eo Chu Thừa Vũ.


      và Chu Thừa Vũ chỉ mới mở mang tâm tình, bây giờ là thời gian tốt để tâm có tiếng chung, vẫn là chuyện đương trước , sau đó làm ...... làm!


      Hồ Ngọc Nhu vào giấc rất nhanh.


      Lần đầu tiên trong đời bị người phụ nữ ôm, Chu Thừa Vũ sao có thể ngủ được?


      Chàng chỉ giả vờ thôi, ngờ Hồ Ngọc Nhu ôm chàng ngủ nhanh tới vậy. Chu dù nửa đêm chịu hết nổi muốn tắm nước lạnh, cũng bị nàng ta ôm chặt có cơ hội . Thế là đêm nay, chàng đành niệm thanh tâm chú tới khuya.


      Sáng thức giấc, Chu Thừa Vũ còn ở đây nữa.


      Tú Hươngxin nghỉ cho Tú Vân, cùng với A Quỳnh hầu hạ Hồ Ngọc Nhu rửa mặt buổi sáng.


      A Quỳnh giúp Hồ Ngọc Nhu chải tóc, liếc Tú Hương, : "Tiểu thư, hôm nay, lúc đại nhân còn dặn dò bọn nô tỳ, tiểu thư còn ngủ, bọn nô tỳ được làm phiền người nha."


      Hồ Ngọc Nhu cười cười, trong lòng toát ra ba phần ngọt ngào.


      "Chải lẹ , chúng ta còn phải qua bên nương nữa." Sáng sớm người kia , Hồ Ngọc Nhu muốn nhanh chóng gặp chàng.


      A Quỳnh dứt khoát lẹ làng, lại quay sang lườm Tú Hương.


      Lòng Tú Hương lửa giận hừng hực, nhưng dám phát tác. Thực ra, thấy bộ dáng tiểu nhân đắc chí của của A Quỳnh, nàng hận thể gào lên với Hồ Ngọc Nhu: Đắc ý gì chứ, coi như lão gia nổi giận sao, coi như lão gia ở lại phòng sao, lão gia cũng đâu thèm chạm vào ngươi!


      Thực hiểu đắc ý gì cái gì!


      Hôm nay người bị chọc điên chỉ có Tú Hương, lúc ăn sáng ở chỗ Chu lão phu nhân, Tô thị ngồi đối diện Hồ Ngọc Nhu, thấy Chu Thừa Vũ gắp mấy món cho Hồ Ngọc Nhu, giận tới nỗi mặt mày xanh mét.


      Sao có thể như vậy, chẳng phải Khổng ma ma chuyện với đại bá rồi sao?


      Sao đại bá những nổi giận mà còn tốt với Hồ Ngọc Nhu như vậy? !
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Kimkimdao28 others thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 26. tiếp xúc biết, tới lúc tiếp xúc mới biết chàng ta thế mà là cao thủ tán cơ đấy!


      Tô thịhận chết được nên kiểm soát ánh mắt của mình. Ngồi đối diện với đôi mắt chiếu tướng đâm vào, ngay cả khi Chu Thừa Vũ luôn tôn trọng nàng ta, lúc này, trong lòng cũng có mấy phần thích.


      Chàng gắp hai cái bánh bao tàu hũ ky cuối cùng, cái cho cháu , cái còn lại cho Hồ Ngọc Nhu. Sau đó ngẩng đầu nghênh đón tầm mắt chưa kịp thu hồi của Tô thị, lên tiếng: "Nhị đệ muội nhìn gì thế?"


      Có vẻ như kiêng dè có những người khác ở đây nên giọng điệu Chu Thừa Vũ nặng nề cho lắm, nhưng đôi mắt nhìn qua là đôi mắt sâu thấy đáy, như thể nhìn thấu hết mọi thứ.


      Trong lòng Tô thị gần như lập tức hoảng sợ, thấy Hồ Ngọc Nhu gặm bánh bao cũng ngước qua, nàng vội miễn cưỡng cười gượng: “Mừng ấy mà, thấy đại ca chăm sóc đại tẩu như vây, ta mừng giùm nương, mừng giùm Chu gia. Mặc dù nhà mình đón đại tẩu do kém dương sai (trời xui đất khiến), nhưng có vẻ như tại cưới đúng người rồi. Đại tẩu với đại ca quả nhiên là đôi bích nhân mà.”


      Lời dối miết cũng tin là , tới Tô thị còn tinmình thực nghĩ vậy, khi nàng tới câu cuối, thấy gương mặt của Chu Thừa Vũ, nụ cười dần chân thành.


      Chu Thừa Vũ nghiêng đầu ngó Hồ Ngọc Nhu phồng má gặm bánh bao, gật đầu như thường lệ. "Nhị đệ đúng lắm."


      ta vậy mà thừa nhận!


      Tô thị dám tin, nụ cười mặtnhất thời trở nên cứng đờ.


      Hồ Ngọc Nhu lạnh nhạt liếc qua, cúi đầu lời. Chu Thừa Vũ Tô thị đáng thương, miễn là sai lời tức là là người xấu, ngày thường nhường nhịn ta phải được.


      Gia hòa vạn hưng(29), phải chồng hát vợ theo mới được.

      (29)Gia hòa vạn hưng: tạm hiểu là gia đình hòa thuận thế nào cũng hưng thịnh


      Nhưng ... Nếu Tô thị nổi lên ý đồ xấu xa nào, dù cho trước kia Tô thị làm ăn có được danh tiếng tốt cỡ nào, cũng phảilột da Tô thị mới được.


      Có điều, chuyện này ngày tháng còn dài mà.


      Con trai trưởng và con dâu trưởng có tình cảm tốt, Chu lão phu nhân tự nhiên là người vui vẻ, nhưng chỉ có tình cảm tốt đẹp mà viên phòng, đồng nghĩa với việc vẫn chưa có cháu bồng, thế nên niềm vui của Chu lão phu nhân vẫn chưa tận hứng.


      dám ép buộc con trai trưởng, nên tiện phát biểu gì cả. Trái lại bà nhìn ra nụ cười gượng gạo của Tô thị, ngay lập tức bà nhớ tới đứa con trai . Hỏi Tô thị: "A Tĩnh, có phảiThừa Duệ sắp về rồi ?"


      Tô thị hoàn hồn, trả lời lễ phép :"Phu quân có gửi thư về bảo qua lễ trung thu trở lại, bây giờ tới Trung thu thời gian còn hơn hai mươi ngày, có lẽ chàng lên đường rồi."


      Chu lão phu nhân mỉm cười: "Xem ra là sắp rồi, A Tĩnh à, con cũng đừng ghen tị với đại ca đại tẩu con, Thừa Duệ trở lại lần này, có lẽ có thể ở lại nhà lâu hơn ít ngày."


      Nhớ tới Chu Thừa Duệ, gương mặt Tô thị đỏ bừng,chợt xấu hổ cúi đầu. cúi đầu xuống nàng ta liền thấy Tiểu Chiêu mặt hếch lên ăn tàu hũ ky vui vẻ, mặt đỏ hây hây cũng nhạt dần, đổi màu qua lại mấy bậnmất tự nhiên.


      Chỉ là nàng ta cúi đầu xuống nên chẳng ai phát giác được thôi.


      Sau bữa, Chu Thừa Vũ vội vàng khỏi, mà cùng về tiểu viện đại phòng với Hồ Ngọc Nhu, đường dặn dò Hồ Ngọc Nhu: "Nếu trưa nay có chuyện quan trọng, ta về ăn cơm."


      Hai người sánh vai về, bỏ lại A Quỳnh và Tú Hương xa đằng sau, thế nên dẫu Chu Thừa Vũ có tiếp xúc gần gũi với Hồ Ngọc Nhu, nhưng giây phút nghiêng đầu sang trò chuyện, giọng điệu rất mềm mỏng và ôn nhu.


      Cả hai như thế này, thực rất giống như cặp đôi vậy.


      Hơi giống hồi học, cảm giác như sáng sớm cùng nhau tới trường. Ờ, mới cùng nhau ăn sáng, còn giờ cùng nhau tới lớp! Chẳng qua là lớp khác nhau, tới đằng trước là phải tách ra rồi.


      Hồ Ngọc Nhu cười ngọt ngào, : "Được!"


      nụ cười, mê hoặc chúng sinh.


      Mắt Chu Thừa Vũsáng lên, tức thời đầu quay , vừa vặn tới cửa viện đại phòng, chàng nhân tiện , “Ta trước đây.”


      Hồ Ngọc Nhu mắt tiễn chàng ta , cho đến khi bóng khuất sau cảnh cửa nhìn thấy nữa, mới quay người về.


      Hôm nay, Tú Vân xin nghỉ ngơi, nóng lòng muốn sáng sớm thỉnh an, Hồ Ngọc Nhu cũng hỏi han, còn lúc này với Tú Hương: "Tú vân bị bệnh gì, có nặng lắm , mời đại phu chưa?"


      Chu Thừa Vũ là chủ nhàtốt bụng, chàng ấy giao việc chung thân của Tú Hương và Tú Vân cho phải làm hết sức mình mới được. Trước nên tiếp xúc nhiều với hai nàng này, sau đó lại hỏi hai người có cầu gì đối với vị hôn phu tương lai cũng tốt. có đối tượng nhắm vào mà biết đường tìm.


      Tú Hương bước lên bước, đáp lời: "Phu nhân ngài đừng lo lắng ạ, Tú Vân chỉ là bệnh vặt, cần phải thỉnh dại phu."


      Bệnh vặt?


      là bệnh vặt cần thỉnh đại phu, vậy sao xin nghỉ tới ba ngày? Trong lòng Hồ Ngọc Ngoc có thắc mắc, nhưng ngoài mặc hỏi thêm gì Tú Hương nữa,chỉ gật đầu ra hiệu biết.


      Trong lòng Tú Hương nhất thời thở phào nhõm.


      Sau khi về phòng, Hồ Ngọc Nhu lặng lẽ phân phó với A Quỳnh: “Em tí nữa nhìn thử Tú Vân xem, rốt cuộc nàng ta bị cái gì”.


      A Quỳnh và Tú Vân đều là nha hoàn như nhau, nên thăm bệnh là lẽ thường tình.Ngược lại là Hồ Ngọc Nhu, dù lòng biết có điều phải cũng thể , thân phận cho phép.


      A Quỳnh đáp: "Nô tỳ định đấy chứ, tiểu thư nghỉ ngơi ạ, nô tỳ xem chút."


      Hồ Ngọc Nhu gọi nàng lại, "A Quỳnh, sau này chớ gọi chị là tiểu thư nữa, nên gọi phu nhân." hơi dừng lại, nghĩ tới A Quỳnh và tiểu nguyên chủ tình như chị em lớn lên, thế là giọng điệu mềm mỏng hơn nhiều, "Sau này hai chúng ta thầm gọi như cũ, nhưng ngoài sáng, đặc biệt là ở trước mặt người Chu gia, khi chuyện với chị, em đừng gọi tiểu thư nữa."


      Hạ nhân Chu gia và chủ nhân chuyện với nhau đều dùng tôn xưng (cách gọi cung kính), mặc dù Hồ Ngọc Nhu quan tâm mấy chuyện này, nhưng suy cho cùng mọi mặt bên ngoài xứng với Chu Thừa Vũ rồi, tự nhiên muốn bởi vì bản thân mình mà khiến Chu Thừa Vũ mất mặt được.


      sợ A Quỳnh nhạy cảm, vươn tay ra vỗ tay A Quỳnh. Vừa chân thành lại tha thiết mà : "Những lúc có ai, chúng ta vẫn như trước đây."


      A Quỳnh rất tốt với , Quản ma ma cũng rất tốt với , đời này kể từ lúc quyết định làm Hồ Ngọc Nhu, chắc chắn phải giúp A Quỳnh tìm được chốn dừng chân tốt nhất, mà chuyện dưỡng lão, đưa Quản ma ma trước lúc lâm chung, cũng phải gánh vác.


      A Quỳnh ngu ngốc, nàng ngay lập tức ý thức được tính nghiêm trọng vấn đề. "Tiểu thư, nô tỳ hồ đồ rồi, đây phải là Hồ gia, đây là Chu gia!"


      Nghĩ nghĩ, nàng nhắc tới chuyện hôm qua Tô thị ghé qua, "Tiểu ...... , phu nhân, hôm qua Nhị phu nhân qua đây chuyện vô cùng phách lối, nàng ta thích chúng ta à?"


      tại Nhị phu nhân quản gia, A Quỳnh nhớ lại trước kia còn ở Hồ gia, Tiết thị ưa dùng danh nghĩa quản gia, có thể trừng phạt rất nhiều hạ nhân. bị đánh tay, quỳ gối, phạt tiền tiêu vặt hàng tháng, nặng bị đem bán, khả năng nào cũng có. Nàng là nha hoàn của tiểu thư, nhị phu nhân bán nàng được, nhưng nếu nàng bị truyền là nha đầu biết quy củ, đánh mất mặt mũi của tiểu thư mất.


      Tiểu thư và đại nhân tới giờ còn chưa viên phòng đâu đấy!


      Hồ Ngọc Nhu :"Nàng ta thích chị, có điều chị cũng thích nàng ta, sau này chỉ có ngoài mặt còn duy trì mối quan hệ, em cố gắng tránh xa người bên nhị phòng đó hơn."


      Đôi mắt Tô thị quá ác độc, Hồ Ngọc Nhu lòng cảm thấy biết chừng trong bóng tối nàng ta thầm ám toán xấu xa gì đó. Cho nên tránh tiếp xúc được cứ tránh, đây còn có Chu Thừa Vũ chở che, an toàn có thể lớn hơn, còn A Quỳnh chắc lọt vào mắt người ta quá.


      Phải rồi, phải trưởng thành càng sớm càng tốt.


      Chỉ khi trưởng thành, mới có thể bảo vệ được người muốn bảo vệ, dù cho Chu Thừa Vũ đối xử với tốt, nhưng đến cùng chàng làm đại bên ngoài, nếu ngay cả trong nhà còn bảo vệ tốt cho chính mình, người bên cạnh lấy tư cách gì đứng bên cạnh Chu Thừa Vũ chứ?





      Trưa nay quả nhiên Chu Thừa Vũ quay về, thời tiết quá nóng, đầu tiên chàng tắm, sau khi tắm rửa sạch thoải mái mới ra ngoài ăn cơm.


      Cổ đạivừa có tủ lạnh vừa có máy lạnh, trời nóng nực món ăn nóng hôi hổi ăn chẳng vô, Hồ Ngọc Nhu liền phân phó phòng bếp làm mì lạnh. Bề mặt luộc sôi, để nguội rồi ngâm qua nước, rồi nêm gia vị vào đưa lên bàn, Hồ Ngọc Nhu tự tay trộn mì choChu Thừa Vũ, thêm dưa leo, chân gà hun khói, chà bông gà vào,cuối cùng hỏi gu Chu Thừa Vũ là gì, thêm gia vị là xong.


      "Được rồi!" Hồ Ngọc Nhu đặt trước mặt Chu Thừa Vũ.


      Đây là nhờ vào cuốn sách xuyên qua, biết được nữ chính nguyên tác là đồng chí xuyên , vị đó quá lợi hại, sau này cũng nhờ thân phận thuận lợi có sẵn, chỉ đề cao đáng kể địa vị phụ nữ của triều đại này, mà còn tạo cơ hội nơi đây có thể ăn rất nhiều món ăn đại.


      Mì lạnh này tính là gì, ở đây có nồi lẩu và bánh kem rồi đấy, trong kí ức của bé nguyên chủ từng nếm qua hai món này. Hồ Ngọc Nhu cũng lên kế hoạch, chờ và Chu Thừa Vũ tình cảm hơi lên tí, cùng nhau ra ngoài thưởng thức món ăn mới mẻ.


      Nét mặt Chu Thừa Vũ hề có chút bất ngờ nào, cầm chén lên há miệng bắt đầu ăn, mặc dù ăn rồi mới về đây, nhưng đây là món tự tay Hồ Ngọc Nhu trộn cho chàng ăn, chàng lấy hơi ăn hết chén hết sạch.


      “Cho thêm bát nữa.” Chàng đẩy bát qua.


      Xem ra món này chàng rất thích, mặc dù chẳng lên tiếng khen được hai câu, nhưng ăn xong chén lại xin thêm chén . Hồ Ngọc Nhu vội đặt chén mình xuống, trộn thêm cho chàng ta chén mới.


      Hằng ngày Chu Thừa Vũ rất vội vã, chưa kể gần sắp thi Hương, ngoại trừ công vụ hằng ngày còn thêm đống việc hao tâm tổn sức, cho nên sau khi ăn bao lâu chàng vội vã khỏi.


      "Nàng trước hết tiêu cơm cái , rồi tiện thể nghỉ trưa ." Chàng Hồ Ngọc Nhu, "Ta chuyện với Vũ huyện thừa rồi, phu nhân của - Phương thị chiều nay ghé qua chỗ nàng ngồi lát. Nàng ......" Ngẫm nghĩ, chàng vẫn yên lòng, cuối cùng dặn dò thêm lời, "Vũ huyện thừa là người dưới tay ta, mặc dù nàng theo phu nhân học việc, thế nhưng cần tỏ ra mềm yếu trước mặt phu nhân . Có điều cũng nên hành xử xa cách quá, cần kính trọng kính trọng. ta lớn hơn nàng, mà Vũ huyện thừa là cánh tay đắc lực của ta."


      Hồ Ngọc Nhu hơi xấu hổ.


      Người ta xuyên qua lợi lại cỡ nào, còn ... khiến Chu Thừa Vũ hao tâm tổn sức.


      “Rồi, thiếp nhớ kĩ.” nghiêm túc đáp.


      Nàng trông thế này rất ngoan ngoãn, khiến Chu Thừa Vũmỗi lần đối mặt đều nhịn được luôn muốn lo nghĩ cho nàng hết thảy,như sợ nàng bất trắc dính phải bất kỳ tổn thương nào, luôn luôn muốn suy xét chu đáo cho nàng, để nàng có thể tránh tất cả việc xấu xa.


      Có điều nghĩ thông suốt rồi, nội tâm Chu Thừa Vũ còn rối rắm nữa, chàng nhàng kéo tay Hồ Ngọc Nhu khẽ niết, cuối cùng kìm lòng được, hôn lên trán Hồ Ngọc Nhu cái như chuồn chuồn lướt nước, rồi mới rời khỏi.


      Sau khi chàng ta , Hồ Ngọc Nhu đỏ cả mặt. Cho tới khi Phương thị đến, mặt vẫn còn dấu vết sót lại.


      Người này cũng là, tiếp xúc biết, tới lúc tiếp xúc mới biết chàng ta thế mà là cao thủ tán cơ đấy!


      Phương thị đương nhiên biết thân phận thực của Hồ Ngọc Nhu, nàng vốn có chút đồng tình với Hồ Ngọc Nhu, nhưng khi gặp được người , chút lòng đồng tình nhoi lập tức biến mất còn lại gì.


      Hồ Ngọc Nhu sinh ra sắc nước như vậy, làm sao Chu đại nhân thích cho được, chỉ e là Hồ gia vui lòng đổi người gả ấy chứ.


      Nếu vậy, người này thể đắc tội nổi, chuyện này liên quan tới tiền đồ đồ của phu quân nàng, có điều ...... vị Hồ Ngọc Nhu này lớn lênxinh đẹp thế này, mới liếc qua nàng thích, nếu mà kêu nàng lấy lòng nàng ta cũng hề uất ức bản thân.


      "Ơ, ta sớm nghe đại nhân mới thú được vị phu nhân có dung mạo như thiên tiên, vốn trong lòng còn hoài nghi, bấy giờ gặp mặt, mới biết tin đồn bên ngoài hề hợp lí chút nào. Dung mạo cỡ này sao có thể gọi là như thiên tiên được, ràng là thiên tiên mà!" Nàng hào hứng bước lên nắm tay tay Hồ Ngọc Nhu, ngắm từ xuống dưới, "Ta đúng là nên tới mình, nên dắt theo tiểu nữ nghịch ngợm kia tới, nếu con bé nhìn thấy phu nhân ngài đây, e là yên tĩnh được phần nào.”


      Mặc dù ta nịnh nọt mình, nhưng lời này quá ư thú vị, khiến Hồ ngọc Nhu quên bẵng ngượng ngùng, bị ghẹo mà nhịn được cười rộ lên.


      "Phương gia tỷ tỷ, đừng trêu chọc tôi nữa. Nhanh nhanh nhanh.Ngày nắng nóng thế này mà tìm tỷ tới, mau vào phòng nghỉ ngơi nào." Vừa , vừa ra lệnh A Quỳnh và Tú Hương mau mang bát băng mới tới.


      Phương gia tỷ tỷ ...


      Nghe Hồ Ngọc Nhu gọi nàng như thế này, Phương thị cười tươi nhìn Hồ Ngọc Nhu, trong ánh mắt lóe lên ba phần thích. Nhớ lúc xưa khi mới cùng giao hảo cùng Tô thị, nàng phải phí công phu cả năm trời mới khiến cho Tô thị vừa lòng gọi nàng tiếng tỷ tỷ. Trái lại ngờ tớiHồ đại tiểu thư này mới vừa gặp mà như quen thân.


      như vậy, vốn trong lòng định chỉ bảo nàng ta bảy phần, phút chốc chốt lên hết mười phần.


      Đứng dậy nhận tới bát băng Hồ Ngọc Nhu đưa, Phương thị nhớ tới chuyện Tô thị sầu lo trước mặt nàng. Nàng thở phào nhõm thay Tô thị. Hồ đại tiểu thư này ở chung tốt thế này, coi ra còn tốt chán so với con nha đầu Hồ tam tiểu thư kia!


      Lần này Tô thị cũng coi như là may mắn.
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Kimkimdao28 others thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 27.Ngươi giục người qua hỏi chuyến, ta có tiện qua bên đó gặp lão gia .


      Hồ Ngọc Nhu và Phương thị có tâm, cho nên có thể buổi trưa này trò chuyện rất vui vẻ. Cuối cùng, khiHồ Ngọc Nhu tiễn Phương thị ra tới cửa phòng, Phương thị nắm lấy tay nàng : "A Nhu muội tử, chớ tiễn tỷ nữa, chiều mai tỷ qua tìm muội."


      Hồ Ngọc Nhu nhớ kỹ lời dặn của Chu Thừa Vũ, cũng thấy tiễn tới cửa là được rồi, nên chân ngừng lại, mỉm cười đáp:"Vậy được rồi, chiều mai muội chuẩn bị tốt bánh ngọt trái cây, cung kính đợi chờ Phương tỷ tỷ đại giá quang lâm."


      Tiểu (30) nhà Phương thị còn là khuê nữ, con năm nay cũng chỉ mười tuổi, tuổi tác đều chênh lệch bao nhiêu. Thấy Hồ Ngọc Nhu dùng biểu cảm em đáng chuyện với nàng, trong lòng nàng bất giác xem nàng ta như cháu mình, lòng mềm nhũng.

      (30)Tiểu : em chồng


      "Được rồi!" nhanh chóng vào phòng, bên ngoài nóng quá.


      Đưa tiễn Phương thị xong, A Quỳnh mang vẻ mặt nghiêm trọng tới báo cáo, "Phu nhân, ngày nay nô tỳ đến đó tới ba lần, chỉ có lần này qua đột ngột, rốt cuộc cũng gặp được Tú Vân. Tú Vân bị bệnh gì cả, nhưng cái trán lại bị thương. Nô ty vòng mới thăm dò được, hóa ra ngày hôm qua Tú Vân đến gặp lão phu nhân bên đấy, lúc về lấy tay che trán lại, nghe lúc ấy giữa kẽ ngón tay là màu đỏ tươi."


      Mặc dù A Quỳnh hiểu nhiều quy củ, xưa nay cũng hay mít ướt, nhưng bản lĩnh của nàngkhông tệ chút nào. Mới tới Chu gia bao lâu, mà nơi nào nàng cũng lăn lộn lànơi đó có người quen, muốn nghe được tin tức dễ như trở bàn tay.


      Hồ Ngọc Nhu nghe xong hơi nghi ngờ, lẽ nào Chu lão phu nhân trách phạt Tú Vân chăng?


      A Quỳnh cũng hoàn toàn có tí manh mối, nhưng nàng hơi lo lắng. "Chu lão phu nhân trông rất hiền lành tốt bụng, Tú Vân làm cái gì sai trái, mà Chu lão phu nhânphải trừng phạt nàng ta như thế?"


      nàng nghe hạ nhân phòng Chu lão phu nhân bảo lúc ấy chỉ có bà và Tú Vân trong phòng, những kẻ khác bị điều chỗ xa, căn bản thể tìm hiểu được có chuyện gì xảy ra. Chuyện này đâu thể nào hỏi Chu lão phu nhân được, Tú Vân kiêu ngạo chịu , manh mối tới đây coi như bị chặt đứt hoàn toàn.


      Hồ Ngọc Nhu ngẫm nghĩ, có ý định lúc này chất vấn Tú Vân. Mặc dù nay Chu Thừa Vũlàm chỗ dựa cho , nhưng suy cho cùng ở Chu gia đứng còn chưa vững gót chân, mà Tú Vân và Tú Hương đều là người do mẹ chồng ban xuống,làm con dâu thể quá đáng được.


      Nếu Chu lão phu nhân , tức là Tú Vân phạm lỗi, mà lỗi cũng lớn. khi Chu lão phu nhân che chở, cần quan tâm tới.


      hỏi A Quỳnh, " ta bị thương trán, bị thương có nặng ?"


      " nặng, thoa thuốc rồi, nô tỳ nhìn thấy có lẽ phải cái gì đập trúng, hẳn là khấu đầu hoặc tự đập đầu vào cái gì đó, nếu mà chăm sóc cẩn thận có lẽ để lại sẹo." Ngày hè tốt để băng bó vết thương, thế nên A Quỳnh nhìn thấy được làm rất cẩn thận.


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu, nhớ tới tiện mồm bảo: "Chị nhớ trong của hồi môn có bình thuốc mỡ chuyên dùng trị sẹo, em cầm đưa qua đó , nhớ bảo nàng dưỡng bệnh cho khỏe, khi nào hoàn toàn khỏi hẵng tới đây hầu hạ."


      A Quỳnh hơi do dự rồi tiến tới bên tai Hồ Ngọc Nhu, thầm, "Tiểu thư, chị làm gì tốt với nàng ta thế chứ, thuốc đó cũng rẻ tí nào. Để trán nàng ta có sẹo, chẳng phải tốt hơn sao?"


      Tú Vân và Tú Hương đều quá xinh đẹp, suốt ngày cứ mãi lắc lư trước mặt đại nhân, A Quỳnh nghĩ nàng còn gấp hơn cả Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu hiểu ý củaA Quỳnh, nên cũng thẳng thắn với nàng, " có gì đáng ngại, đêm qua đại nhân với chị, kêu ta thay hai ấy lựa chọn hôn rồi."


      Ha! Hai nha đầu như hoa nha!


      A Quỳnh ngạc nhiên quá đỗi há to mồm, sau đó cười ngây ngô hi hi ha ha, như hồi còn ở Hồ gia cười phấn khích tới ôm lắc lắc tay Hồ Ngọc Nhu, rồi vui sướng chạy tìm thuốc mỡ.


      ·


      Ra khỏi tiểu viện đại phòng, Phương thị hơi ngẫm nghĩ, thẳng về phía nhị phòng tìm Tô thị.


      Tô thị thấy nàng, mặt cười cười, nhưng xuất khẩu chứa gai, "Phương tỷ tỷ hôm nay sao rảnh rỗi ghé qua chỗ ta thế này, ta thấy chắc là thẳng từ đại phòng qua đây nhỉ, bây giờ trời đâu còn sớm nữa."


      Trời còn sớm nữa, thấm thoát tới chiều, nàng vốn muốn nhanh chóng về nhà lo cơm tối chuẩn bị ra sao nhưng lại lo lắng cho Tô thị, vì thế băng qua đây với nàng ta tiếng, để nàng ta yên tâm.


      Phương thị cười muốn mở miệng, nhưng lời tới đầu lưỡi lại cảm thấy có gì đó sai sai. Tô thị ăn kiểu này như thể trách nàng, là trách thế nào?


      Nàng lắc đầu, ngón tay chỉ chỉ chỉ trán Tô thị, rồikhông thèm để ý phản ứng của Tô thị, tự mình tìm chiếc ghế trong phòng ngồi xuống, "Muội đấy, miệng mồm đúng là chẳng buông tha ai, người ngoài đều thấy muội hào phóng thân thiện, là người ta biết, chứ miệng muội y như lưỡi dao, lưỡi dao đâm thẳng vào lòng dạ người ta! "


      Gương mặt tươi cười của Tô thị tắt hẳn, bước tới chỗ Phương thị ngồi xuống, xụ mặt :"Đây chẳng phải xem tỷ như tỷ ruột sao, nên mới để tỷ biết ta đây là hạng người gì? Chứ nếu là người khác, ta nào dám thẳng thắn như vậy, nhưng lại ngờ được là tỷ tỷ đây,hôm nay cứ nán lại mãi ở đại phòng, bây giờ có vẻ muốn đến chỗ ta nữa phải ?"


      Phương thi biết Tô thị là người chậm nhiệt, nàngphí công phu cả thời gian dài mới thân thiết được với Tô thị, xem Tô thị như em ruột. khi Tô thị ở trước mắt nàng rất thẳng thắn, với người ngoài là hoàn toàn khác biệt .


      Phần khác biệt này khiến mối quan hệ của nàng và Tô thị bỏ lợi ích, là chân tình với nhau.


      "Nhìn muội , dấm chua tràn cả ra ngoài này!" nàng buồn cười , “Tình cảm ta với muội thế nào mà muội còn hiểu sao. Người khác có thể so sánh được sao? Có điều giờ ta tới tìm muội, đúng là vì chị dâu của muội đấy. Ta cho muội biết, ta ở với nàng ta cả buổi chiều, xem như cũng yên tâm, nàng ta là người tâm tư đơn thuần lại hiểu chuyện, muội cần sầu lo nữa.”


      Tâm tư đơn thuần lại hiểu chuyện?


      Dáng vẻ ban nãy của Tô thị là giả, nàng ta tự nhiên biết lòng dạ Phương thị với nàng ta là thế nào, bạn bè qua lại hơn 5, 6 năm. Phương thị đối xử với như em ruột.


      Nhưng bây giờ, nàng ta thực khó chịu, "Phương tỷ tỷ, tỷ gì?"


      Phương thị thở dài, :"Ta trò chuyện với nàng ta tới chiều, tự nhiên có thể nhìn ra được, nàng ta suy nghĩ rất đơn giản, hơn nữa lại hiểu chuyện có lễ nghĩa. Điểm quan trọng nhất là mẹ kế của nàng ta chẳng dạy chút bản lĩnh quản gia nào cả, cho nên nàng ta tuyệt đối tranh được quyền quản gia với muội đâu."


      Điều này làhiển nhiên, người ta có thể tha mạng để nàng ấy lớn lên, nhân hậu lắm rồi. Dẫu sao cũng đâu phải ruột thịt gì, sao còn phí hơi mà dạy dỗ nàng ấy làm chi, chỉ là... “ Phương tỷ tỷ, là chính tỷ nhìn ra được à? ”


      Phương thị vỗ trán, sau đó dường như nhớ ra gì đó, nàng : "Coi ta đây này, chuyện quan trọng thế này mà ta quên cho muội biết, muội biết cớ sao ta ở bên đó lâu thế ?Là do Chu đại nhân bảo vị kia nhà ta cho biết, nhờ ta đến nhà giảng cho nàng ấy biết chút chuyện nhân tình tới lui, chuyện lễ tết này nọ. nghiêm túc chính là muốn ta dạy từ từ cho nàng ấy, nàng ấy mới dễ hiểu.”


      Sắc mặt Tô thị nhất thời thay đổi, mấy chuyện đó….đó là những chuyện mà ngày thường nàng ta xử lý. Hồ Ngọc Nhu hiểu, hỏi nàng ta mới đúng, vậy mà hỏi học người ngoài?


      Là sợ nàng ta dạy sao?


      Hay là , là gai mắt nàng ta, nên mới học với người khác.Sau này nếu hiểu biết hết rồi, còn chờ gìnữa mà đoạt quyền quản giả của nàng ta?


      Suy cho cùng là con thương gia, mí mắt khó tránh quá nông cạn! Phương thị chỉ là con tú tài bình thường, thậm chí có chút bãn lĩnh đó cũng chỉ là phu nhân Huyện thừa bé, còn nàng là đích nữ của Chính tứ phẩm Lại bộ thị lang, bỏ gần tìm xa, đúng là chuyện buồn cười!


      Mặc dù Phương thị là người thông minh, nhưng vì quan hệ thắm thiết với Tô thị mấy năm qua, lại thêm trong lòng cứ nhớ mãi chuyện nhà, thế nên hoàn toàn phát Tô thị khác thường. Nàng thêm vài chuyện lặt vặt, uống thêm ly trà , liền vội vã cáo từ.


      Mà sau khi nàng rời khỏi, gương mặt Tô thị tức giận tới trắng xanh, ly trà được nâng lên cao, cuối cùng nàng ta vẫn thả xuống.


      Mẹ nàng từng , vui buồn được lộ ra, khiến người ta nhìn thấu tâm tư mình. Bằng cách này, khi nhà ngươi muốn làm chuyện gì đó, người khác mới phát ra, cũng liên tưởng tới bản thân ngươi.


      Hít thở sâu mấy bận, nàng cũng bình tĩnh lại, gọi Khổng ma ma vào. "Ma ma, sáng mai bà nhớ nhắc ta, sáng mai chúng ta ra ngoài sớm."


      ·


      Trán Tú Vân bị thương nặng, lại có thuốc mỡ của Hồ Ngọc Nhu bôi vào, nên nàng chỉ nghỉ ngơi ba ngày, rồi tới đây hầu hạ.


      Hồ Ngọc Nhu ngay cả nhắc của nhắc, nhưng Tú Vân lại tìm cơ hội lời cảm ơn. Tuy nàng tìm Chu lão phu nhân là vì muốn tốt cho phu nhân, nhưng phu nhân hề hay biết, hơn nữa trong đó còn chứa chấp tâm tư ích kỉ của chính mình, nên lần này nàng lòng cảm nhận tấm lòng của Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu thèm quan tâm, Tú Vân , hỏi.


      Hai ngày nay cực kì bận rộn, bên học với Phương thị, bên còn lại chuyện đương với Chu Thừa Vũ. Đặc biệt là cứ đêm đến là cứ xoắn xuýt có nên chủ động “bị ăn” hay , nên tạm thời có thời gian để ý tới hôn của Tú Vân và Tú Hương.


      nghĩ tới nghĩ lui tới Tết Trung Thu, Chu Thừa Vũ thân là quan huyện lệnh huyện Trường Châu, thời điểm này có lẽ có rất nhiều người đem quà cáp tới cửa tặng lễ, nhận hay nhất thiết, nhưng gặp hẳn là phải gặp. Ngoài ra, các quản các cửa hàng điền trang của Chu Thừa Vũ và quản quản lý của hồi môn của chính hẳn là tới biếu quà.


      Thời gian này phải tìm hiểu cho tốt, xong xuôi lại hỏi xem Tú Vân và Tú Hương thích kiểu người gì, có A Quỳnh nữa, hôn của A Quỳnh càng phải chọn lựa kĩ hơn. tới A Quỳnh, nhớ nàng còn lớn hơn tuổi, nhiều nhất lưu nàng thêm hoặc hai năm nữa, cũng nên thả nàng lập gia đình là vừa.


      Hôm đó, bởi do Phương thị bận chuyện qua được nên chẳng cần vội vàng gì. Vì quá mệt mỏi với suy nghĩ nhiều nên giữa trưa nghỉ ngơi lát . A Quỳnhhầu hạ bên ngoài cũng hơi buồn ngủ, thấy thế Tú Vân với Tú Hương tiếng, vội chạy qua nhị phòng.


      Ngay trước mặt Khổng ma ma, Tô thị chia canh đậu xanh uống buổi trưa thành 2 phần, phần đổ vào bình sứ trắng đưa cho Tú Vân, "Ngươi sang đây chuyến, nếu về tay e rằng tốt, vừa vặn trời nóng, canh đậu xanh này được phòng bếp đưa lên tệ, ngươi mang về cho đại tẩu nếm thử.”


      Tú Vân ngay lập tức cho Tô thị ánh mắt biết ơn và bái phục, nhị phu nhân quả suy nghĩ quáchu đáo. Tuy nhiên, nàng sờ vào gói hương Khổng ma ma vừa dúi vào tay, lòng nàng hơi lo lắng.


      "Nhị phu nhân, Khổng ma ma, liệu có cách khác ? Hương này, phu nhân nhà ta có thói quen huân hương, đại lão gia càng , nếu đột nhiên huân lên, sợ bọn họ nghi ngờ." Nàng ra.


      Trong lòng Tô thị thầm , ta chính là muốn để họ phát ra ngươi có.


      Nếu chuyện này bị phát giác, sau này lúc Hồ Ngọc Nhu sinh ra đứa con bình thường, muốntiến hành điều tra ra, có vật tế mà thế mạng chứ.


      Khổng ma ma nghe mẹ chồng phân phó làm, đương nhiên mẹ chồng sao có ý hại con mình chứ, mà nàng cũng muốn trong nhà rối tung rối mù. Sở dĩ Tú Vân này rất tốt, chỉ là nha đầu làm được di nương, nên sinh lòng ghen ghét với phu nhân và làm ra chuyện sai trái. Là chuyện thể bình thường hơn nữa.


      đợi Tô thị mở miệng, Khổng ma ma dành lên tiếng:"Có thuốc, trực tiếp bỏ vào cháo hoặc trong trà, nhưng làm tổn thương cơ thể. Hương này ngươi làm theo lời ta , trước tiên, ngươi huân ở phòng ngươi để dính vào người, sau đó vòng trước mặt đại laõ gia và phu nhân, về lại lắm nước lạnh ổn cả. Giờ mùa hè trời rất nóng, tắm nước lạnh cũng chẳng tổn hại thân thể chút nào."


      A Quỳnh có chút vui, nhưng quả thể nào lấy thân thể của đại lão gia và phu nhân làm trò đùa. Nhỡ may màcó gì đó, dùmấy cái mạng bé của nàng cũng đủ đền.


      “Vậy tốt, nô tỳ trở lại trước.” nàng đáp ứng, bưng chè đậu xanh kèm gói hương về.


      Khi Hồ Ngọc Nhu tỉnh lại trời ngã về tây, chỉnh đốn gọn gàng rồi ra. thấy bàn có bình sứ hoa mai đua nở để trong tô, mở ra nhìn, thấy bên trong là chè đậu xanh lạnh.


      Mùa hè này nóng tàn nhẫn , uống chút chè đậu xanh có thể hạ nhiệt, còn nghĩ ai lại có lòng như vậy, chuẩn bị đổ ra uống, Tú Vân từ bên ngoài bước vào.


      "Phu nhân ngài thức, chè đậu xanh này là buổi trưa nhị phu nhân gọi nô tỳ qua lấy, nô tỳ thấy người còn ngủ liền lấy băng đông lạnh để vào, lúc này uống vào vừa kịp." Nàng , lập tức lấy cái chén đem tới, "Nô tỳ đổ cho ngài nếm thử?"


      Tô thị cho à?


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ, Tô thị rất đáng ghét, nhưng chè đậu xanh lại có gì đáng ghét. Đưa tay chạm vào mép bình sứ trắng, rồi nhìn lên trời bên ngoài, hỏi: "Đại lão gia có cho người qua đưa tin, buổi tối về ăn ?"


      Tú Vân đáp: "Chưa có ạ."


      Trời lúc này chạng vạng, Chu Thừa Vũ còn chưa xử lí xong công vụ. ra ngoài chàng ta luôn ăn mặc kín kẽ, ước chừng trời nóng nực thế này,chè đậu xanh mát lạnh vừa vặn giúp chàng hạ nhiệt chút.


      Hồ Ngọc Nhu quay qua ra lệnh cho Tú Vân, "Ngươi giục người qua hỏi chuyến, ta có tiện qua bên gặp lão gia , thời tiết này uống canh đậu xanh là vừa vặn, ta đem qua cho chàng phần."


      Tác giả có lời muốn : Đoán xem, ai uống chè đậu xanh?


      sai, hương hoàn toàn phải vấn đề trọng đại, vấn đề trọng đại là chè đậu xanh!


      Lời editor: Chương này đủ dài chưa mọi người (。•́ - •̀。)
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Khủng Long25 others thích bài này.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Haizzz, đợi đến ngày nếm vị ngọt của ac còn lâu quá haaa
      Nhitocngan thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 28. "Bây giờ, đến lúc vi phu tới hầu hạ phu nhân rồi."


      Hồ Ngọc Nhu được phép, liền dắt theoA Quỳnh tới tiền viện.


      Lúc này, Chu Thừa Vũvừa kết thúc công việc cả ngày và nghỉ ngơi trong thư phòng. Vốn dự định quay về ngay, vừa hay hạ nhân đến bẩm báo Hồ Ngọc Nhumuốn đến chàng dứt khoát chờ ở đây.


      biết nàng đến tìm mình là có chyện gì?


      Nghĩ tới hai người ăn ở với nhaumấy ngày qua, mặt chàng liền lộ ra vẻ dịu dàng mà chính chàng còn nhận ra.


      "Lão gia, phu nhân đến." Giọng của Lô Nghiễm vang lên ngoài cửa.


      Mặt Chu Thừa Vũ hơi nghiêm lại, trầm giọng : “Để cho nàng vào.”


      A Quỳnh ở lại ngoài cửa, Hồ Ngọc Nhu bước vào phòng mình. Qua mấy ngày rồi, và Chu Thừa Vũ luôn ngủ chung giường, có thể mấy ngày sau nữa. Nhưng vẫn chưa quen, buổi tối tim đập như trống đánh, vậy mà Chu Thừa Vũ cố ý lựa chọn chỉ đợn thuần ôm ngủ, làm gì cả.


      Nhưng Hồ Ngọc Nhu biết , chàng ta phải là có cảm giác.


      Vì thế, cảm động, đồng thời trong lòng sinh ra hổ thẹn. Ngay lúc này, chút khó chịu cũng tan biến. Ngược lại, có hơi lo sợ, Chu Thừa Vũ kìm nén như vậy, đừng có nén ra bệnh khó gì đó.


      “Đại nhân.” Thấy Chu Thừa Vũ ngồi đọc sách, Hồ Ngọc Nhu gọi chàng ta. “Chàng vẫn còn bận sao?”


      Chu Thừa Vũ mới bất chợt hoàn hồn, tạm thời bỏ quyển sách xuống, đứng lên bước bước đón. "Làm xong rồi. Nàng đến lúc này, có chuyện gì ?"


      Hồ Ngọc Nhu bưng bình sứ trắng đặt bàn, nghĩ ngợi rồi dối, "Là do nhị đệ muội cho người mang chè đậu xanh qua, ướp lạnh rồi. Thiếp nghĩ chàng bộ rộn cả ngày e là nóng lắm rồi, tiện thể mang qua cùng uống với chàng."


      Hồ Ngọc Nhu rất thẳng thắn, thích Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Vũ đối xử với tệ, nên thẳng những lời này hề khó xử.


      Mặc dù Chu Thừa Vũtừng bị người ta theo đuổi nhiệt tình, nhưng họ phải là người chàng thích, còn giờ chàng động lòng với Hồ Ngọc Nhu, để ý chăm sóc từ Hồ Ngọc Nhu mang lại, lập tức khiến cho tim chàng nở ra, tràn đầy niềm vui.


      Chàng bắt lấy tay Hồ Ngọc Nhu rất tự nhiên, sau đónhìn sâu vào mắt nàng, mới để nàng ngồi lại vị trí ban đầu. “Phu nhân cực khổ rồi”


      Hồ Ngọc Nhu đỏ mặt, may mà dối, dối mà được khen như vậy, nhỡ mà nàng dối là dặn người nấu hay là dứt khoát nhận mình là người nấu, chắc Chu Thừa Vũ khen lên tận trời xanh luôn nhỡ?


      " phải thiếp nấu đâu," thầm.


      Chu Thừa Vũ lấy ra bát , chè đậu xanh lạnh buốt được đổ ra từ bình sứ, nghe lời này, chàng mỉm cười: "Phu nhân có thể nhớ ta, còn tự mình bưng đây, thế là cực kì khổ rồi." sắp xếp bát đàng hoàng,chàng quay sang nhìn Hồ Ngọc Nhu. "Bây giờ, đến lúc vi phu tới hầu hạ phu nhân rồi."


      Chàngcầm thìa khuấy nhàng chè đậu xanh trong bát, múc muỗng đưa qua.


      Đúng vào lúc này, có kẻ như cơn gió xông vào, "Đại ca!" Đầu tiên vô cùng kích động gọi tiếng, rồi sau đó vội vàng cướp cái bát trong tay Chu Thừa Vũ, đưa lên miệng nuốt ực hai cái hết, "Ai, quá!Chè đậu xanh này ngon quá, còn nữa, cho thêm hai bát nữa! ”


      Đầu tiên Chu Thừa Vũ cau mày, nhưng thấy gương mặt của kẻ xông vào,lại nghe thấy thanh, nhất thời tâm trạng kích động, "Thừa Duệ! Đệ về rồi, về lúc nào?"


      Chu Thừa Duệphong trần mệt mỏi gấp gáp trở về,ngay lúc này đây cả người còn choàng trong bộ áo giáp, mặt ta đen nhưng lại hồng hào, cặp mắt sáng ngời rất có thần, nhìn vào rất có dáng vẻ hào quang phát sáng.


      cười ha hả: "Vừa mới về tới, tên thời tiết tặc này, nóng chết lão tử!" Vừa chuyện nhưng tay chẳng ở , thấy bình sứ trắng bàn, dứt khoát nhấc trực tiếp lên, để ý bưng lọ chổng lên trời đổ vào miệng uống ực ực. Xong rồi bỏ bình xuống, vỗ vào ngực, : "Cuối cùng cũng hơi thoải mái, đoạn đường này, mẹ nó đúng là hành hạ người ta!"


      Chu Thừa Vũ bất đắc dĩ vỗ vỗ bã vai của . "Đại tẩu của đệ còn ở đây đấy."


      Em trai của chàng, từ khi tiến vào quân doanh, càng ngày càng biết nệ tiểu tiết là gì nữa rồi.


      Đại tẩu?


      chính vì chuyện đại ca thành thân mà vội vã chạy về.


      Nhưng ngờ đường gặp ít rắc rối, cố sức về cho kịp, nhưng vẫn bỏ lỡ.


      Chu Thừa Duệ ngay lập tức quay đầu lại.


      Hồ Ngọc Nhu đứng dậy từ sớm, thấy Chu Thừa Duệ nhìn sang, đầu tiên nhìn Chu Thừa Vũ, sau đó mới gật đầu với Chu Thừa Duệ và gọi :"Nhị đệ"


      Cũng vì thành thân qua được đoạn thời gian, ngày hôm nay chỉ mặc váy xanh biếc thêu cây liễu, váy trăm bướm vờn hoa, tóc búi lên, mặt tô son phấn nhạt, dáng vẻ thoải mái nhàng.


      Nhưng ngay cả ăn mặc bình thường như vậy, cũng khiến Chu Thừa Vũ trong nháy mắt thất thần. Sau đó, nghĩ tới chỉ mở miệng gọi tiếng nhị đệ, nhưng thanh đó như tiếng chim bói cá Hoàng Oanh, vừa trong trẻo vừa gợn sóng như gọi vào tận đáy lòng người ta.


      “Đại tẩu.” cười hô lên tiếng và nhanh chóng quay đầu lại.


      Khuôn mặt sẫm màu lại đỏ hơn chút, nhưng vốn da ngâm đen hơi hồng, trái lại rất khó mà phát .


      Lúc này cũng phải là thời gian để ôn chuyện, nhị đệ vừa trở lại, suốt đường phong trần mệt mỏi, phải rất mệt mỏi. Chu Thừa Vũ thừa diệp : "Đệ về phòng trước , tẩy rửa phen cho tốt vào. Ta sang với nương, lát nữa đệ qua đó."


      Chu Thừa Duệ cũng phải người yếu ớt, chưa kể đến vừa húp chè đậu xanh lạnh vào bụng, giờ cả người rất thoải mái, toàn sức lực.


      " cần, đệ lâu trở lại, nương chắc chắn rất nhớ đệ, đệ gặp nương trước đây!" , đột nhiên như sực nhớ đến cái gì đó, "Đúng rồi đại ca đại tẩu, lúc về đệ có mang theo người, thân phận tạm thời chưa , nhưng đệ e là cực kì cao. Hai người giúp đệ chiêu đãi với, tối nay quay lại đệ kể tỉ mỉ cho hai người nghe. ”


      xong, xoay người chạy .


      Hồ Ngọc Nhu có chút sững sờ, người này là em ruột Chu Thừa Vũ sao? Hai em thế nào, tính cách khác xa nhau quá vậy, vị này khỏi quá lẹ làng, lúc ở quân doanh cũng như vậy sao?


      Nhìn Hồ Ngọc Nhu còn ngạc nhiên, Chu Thừa Vũ lại mỉm cười, chàng rất thương đứa em trai này, vì thế trong giọng điệu tự giác được mang theo mấy phần cưng chiều, "Tính tình Thừa Duệ là vậy đó, con người ngay thẳng, suy nghĩ đơn giản thẳng thắn, sau này nàng hiểu." xong, chàng nhìnchiếc bình sứ trắng sạch bàn, có hơi tiếc, :" có gì, quay lại cho người nấu phần khác."


      Vừa rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi là chàng tự tay đút cho thê tử uống chè đậu xanh rồi, nghĩ vậy, trong chớp mắt đôi mắt của chàng liền khống chế được rơi bờ môi căng mọng của Hồ Ngọc Nhu .


      Cả hai trì hoãn nữa, cùng gặp khách của Chu Thừa Vũ đề cập, ngờ đó chỉ là cậu bé mười mấy tuổi.


      Cậu ta dường như bị suy dinh dưỡng, xanh xao vàng vọt, đôi mắt đờ đẫn, có điều vốn có mình ngồi băng ghế đá bên ngoài, nhìn thấyHồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ tới gần, ngay lập tức cảnh giác liếc qua, vốn đôi mắt đờ đẫn lập tức bắn ra tia ác độc.


      Thằng này, đơn giản.


      Chu Thừa Vũ bảo vệ Hồ Ngọc Nhu phía sau chàng, bước tới chỗ cậu bé, cúi xuống và dịu giọng hỏi: "Tên ngươi là gì?"


      Cậu bé lùi lại bước theo bản năng, trả lời.


      Chu Thừa Vũ quan tâm, lại : "Ta bảo hạ nhân dẫn ngươi rửa mặt thay y phục, sau lại cho ngươi ăn gì đó được ?Ngươi muốn ăn cái gì, với ta, ta phân phó hạ nhân làm."


      Cậu bé vẫn chuyện, chỉ là hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Hồ Ngọc Nhu ở sau lưng Chu Thừa Vũ. Sau đó, ngay khi hai người còn tự hỏi, đột nhiên chạy đến trốn sau lưng Hồ Ngọc Nhu, và ôm lấy chân của Hồ Ngọc Nhu.


      Chu Thừa Vũ gần như tức khắc mặt chàng sầm xuống.


      Mặc dù thằng này tuổi lớn, nhưng ít nhất nó cũng dưới 10t, vậy mà ôm chầm lấy thê tử của chàng!


      Hồ Ngọc Nhu lại nghĩ nhiều như vậy, đứa trẻ này nhìn quá đáng thương, hơn nữa ràng sợ người lạ, ước chừng trông thấy Chu Thừa Vũquá đáng sợ, cho nên mới chạy tới tìm người che chở.


      Lòng Hồ Ngọc Nhu mềm nhũn, kéo tay cậu bé ra hơi che chở với Chu Thừa Vũ: "Nhị đệ mới trở lại, nếu chàng qua bên nương . Thiếp dắt đứa bé này xuống dưới, để cho hạ nhân tắm rửa cho nó sạch , rồi làm chút đồ cho nó ăn nữa."


      Nhớ đến nhị đệ thân phận của thằng này, cùng với gương mặt tràn đầy lo lắng của Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ cũng sinh ra mấy phần thương tiếc với thằng này. Xuất thân cao quý nhưng lại lớn lên trong bộ dạng này, có lẽ bị hạ độc và ăn ít đau khổ, chàng ngẫm nghĩ đành tạm thời đồng ý vậy.


      ·


      Chu Thừa Duệhào hứng về hậu viện, nhưng chạy tới chỗ Chu lão phu nhân trước mà là nhanh chân về nhị phòng.


      Đương lúc này, Tô thị hỏi chuyện tiểu nha hoàn,tiểu nha hoàn trả lời : "Nô tỳ tận mắt nhìn thấy, đại phu nhân dẫn theo nha hoàn hồi môn- A Quỳnh tới tiền viện ạ, là chè đậu xanh giải nhiệt tốt nên phu nhân bưng cho lão gia uống."


      Tô thị lắng nghe, nhưng tập trung mấy.


      Nàng bỏ thuốc vào chè đậu xanh, có tác dụng thúc-tình, bởi vì đem theo mấy năm nay, nàng sợ tác dụng bị giảm nên cố ý bỏ thêm nửa lượng nữa. Bất kể là nam hay nữ, miễn là ăn phải, có được đứa con bình thường, miễn là có con, hết 8-9 phần 10 đầu óc có vấn đề.


      Ban đầu nàng muốn Hồ Ngọc Nhu ăn, nhưng nếu đại bá cũng ăn như lời , nàng biết liệu nó chỉ có ảnh hưởng đến đứa đầu tiên hay mấy đứa saunữa ...


      Đáp án này ngay cả mẹ nàng cũng biết, bởi vì bà chỉ cho mấy người phụ nữ kia uống. Nhưng nàng nghĩ chắc giống nhau thôi, hẳn là chỉ ảnh hưởng đến đứa trẻ đầu, sau này, chỉ cần chăm sóc thân thể cho tốt có thể sinh ra đứa con khỏe mạnh.


      Đúng vậy, vậy chuyện này nàng cần phải nhắc nhở làm gì


      Nếu , lỡ mà bị đại bá phát , vậy phiền toái!


      Nàng phất phất tay, chuẩn bị để tiểu nha đầu lui xuống, có giọng quen thuộc trong viện vang lên: "ATĩnh! A Tĩnh, ta trở về!"


      Tô thị hoảng hốt, rồi vành mắt đỏ lên, gương mắt hết sức kích động chạy ra ngoài. Ra ngoài sân, nàng nhìn thấy gương mặt ngập tràn ý cười của Chu Thừa Duệ, hơn năm gặp, mặt chàng đen hơn trước, cũng gầy hơn so với trước đây, nhưng ...... nhưng nụ cười của chàng vẫn thay đổi, tính tình vẫn thay đổi, ánh mắt chàng nhìn nàng cũng thay đổi!


      "Phu quân!" Tô thị hô lên và nhào tới.


      Chu Thừa duệ bướclên trước hai bước đón, vững vàng ôm Tô thị vào lòng cụng trán, sau đó để ý tô Thị hoảng sợ la lên, ôm người xoay hai vòng: "A Tĩnh, nàng tốt chứ?"


      Tô Thị vùi vào ngực chàng ta, gì chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. "... tốt."


      Chu Thừa duệ nghe vậy, siết chặt taymình lại rồi thả ra và quay lại nắm lấy tay nàng. "Ta vừa mới về nhà, , chúng ta qua bên nương nào!"


      Tô thị bị kéo hai nước, nhưng lại giật mạnh Chu Thừa Duệ đứng lại, đỏ mặt : "Dáng vẻ thiếp thế này sao được chứ, thiếp về phòng rửa mặt ."


      Chu Thừa Duệ cười ha hả, đáp: "Sợ gì chứ, ta về rồi nàng vui mừng, vui tới phát khóc! ai dám cười nhạo nàng đâu!"


      P/s: dạo trước mình bận thi, nên ra trễ. Lần này bù bù :v
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Khủng Long23 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :