1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 22. Chu Thừa Vũ khỏi vỗ trán, con đường dạy vợ, dường như cách chàng rất xa ...


      Sau khi trở về nhị phòng, Tô thị nhớ tới mới lời Hồ Ngọc Nhu , rốt cuộc tức chịu được khóc lên.


      Tới lúc ăn tối tối, Khổng ma ma nhận hộp thức ăn từ tay tiểu nha hoàn, mới bước vào cửa thấy.


      “Phu nhân, người làm sao thế?” Bà đặt hộp thức ăn lên bàn, tức khắc lo lắng bước nhanh tới cạnh Tô thị.


      Trong lòng Tô thị cực kì uất ức, thấy Khổng ma ma là người gần gũi nhất của nàng. Nghe bà lên tiếng hỏi, nàng kìm được nữa, nhào vào lòng Khổng ma ma khóc òa thành tiếng hu hu.


      Khổng ma ma tỉ mỉ xem xét, đoán chừng có lẽ là vì chuyện Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu sắp có con nên đau khổ. Rồi bà giọng khuyên nhủ: "Phu nhân bớt đau lòng, người vẫn còn trẻ mà. Tháng sau đến lễ Trung Thu rồi, phải nhị lão gia bảo về trước lễ trung thu sao? Tới lúc đó, người giữ lão gia ở lại phòng mấy ngày, chừng có tin vui mấy hồi. "


      Mặc dù thời gian tướng công ở nhà nhiều, nhưng sáu năm cộng lại con số hề ít. Ba năm đầu còn chưa có Tú Thanh, ba năm sau có Tú Thanh rồi nàng càng chiếm tướng công ở phòng hơn. Nhưng ông trời bất công, sáu năm rồi, động tĩnh nàng cũng hề có. Trái lại ả Tú Thanh kia, khi ấy chỉ lần với lão gia, liền có tiểu Chiêu. Ngay cả năm ngoái với lão gia chỉ đêm, liền hoài thai, may mà nó ra đời.


      Tô thị lắc đầu, giọng nghẹn ngào: " phải chuyện này, là, là lòng ta thoải mái!"


      phải chuyện này, còn chuyện gì nữa có thể khiến phu nhân để tâm thoải mái chứ?


      Khổng ma ma thử Tô thị: "Là đại phu nhân hiểu chuyện, bậy?"


      Tô thị ngưng khóc, ngẩng đầu nhìn Khổng ma ma.


      "Chỉ có ma ma bà tốt bụng, Hồ Ngọc Nhu kia, nàng ta tuổi còn hiểu chuyện chỗ nào chứ, nàng ta ràng là ......", nhớ tới lời Hồ Ngọc Nhu, ngực của của nàng như bị ai khoét thịt ra cực kỳ đau đớn, "Ta ràng là muốn tốt cho nàng ta, chỉ nghe theo mẹ chồng phân phó, vậy mà nàng ta, nàng ta từng câu từng chữ chỉ trích ta vào của hơn sáu năm mà có sinh đẻ, ...... ma ma à, ta muốn sống nữa!"


      So với Hồ Ngọc Nhu, Khổng ma ma tự nhiên tin tưởng tiểu thư nhà mình, tức khắc mặt mũi bà tràn ngập lửa giận .


      "Lẽ nào có lí đó! Thấy nàng ta tuổi còn , cứ tưởng nhiều lắm là nghịch ngợm, vậy mà nàng ta thốt ra mấy lời như vậy, đồ lòng dạ ác độc!" Khổng ma ma bàn bạc: " được, phu nhân, hay là chúng ta cho lão phu nhân biết , còn phải báo với đại lão phu tiếng. Mấy năm này người vì Chu gia mà bôn ba mọi nơi, cho dù có công sinh dưỡng sao chứ. Đầu tiên là nhị lão gia quanh năm ở nhà, thứ hai là hại người cực khổ. Bọn họ biết ơn người thôi, có đâu để đại phu nhân thích mấy lời như vậy!"


      Khổng ma ma càng , càng nhớ lại chỗ khó xử của Tô thi những năm này, mắt khỏi đỏ lên, bà cũng rơi nước mắt theo.


      Đương nhiên Tô thị càng cảm thấy tủi thân hơn. Trong phút chốc nước mắt rơi như chẳng màng thứ gì, cứ rơi lã chã ngừng.


      Ấy vậy mà nàng níu Khổng ma ma lại, "Được rồi, ma ma à, đừng kể mà. Kể lại họ có thể làm gì chứ. Nàng ta tuy bảo là đại tẩu, nhưng tuổi tác lại , kể cho mẹ chồng với đại bá nghe sao, họ lại nghĩ rằng nàng ta thuận

      miệng hai ba câu thôi. Nhưng mà còn với ta, nhắc tới chuyện con cái lần, trong lòng mẹ chồng e là lại ghét ta thêm chút. Năm ngoái Tú Thanh mang thai bé trai mà giữ lại được, mẹ chồng cả tháng đụng vào chút đồ mặn, miệng oán trách ta sao, làm vậy để cho ta nhìn chứ ai nhìn?"


      Đó là lý do mà nàng thể dựa vào bất cứ ai ở Chu gia này, chỉ có thể dựa vào chính mình.


      Khổng ma ma nghe giọng điệu này của Tô thị, cơn giận thoáng chốc tiêu tan, người bình tĩnh lại. Tại sao thai nam của Tú Thanh giữ được, mặc dù phu nhân , nhưng bà mở to mắt ra nhìn, có thể thấy chuyện này và phu nhân khó mà liên quan.


      Cũng là Tú Thanh lanh lợi, biết nếu chuyện này có liên quan đến phu nhân, nàng ta chắc có quả ngọt mà ăn, nên cuối cùng chỉ nhận do mình cẩn thận.


      Có điều… Khổng ma ma nhìn xuống Tô thị, mắt bà chan chứa thương, song xen vào đó mấy phần giãy dụa.


      Nếu bà là Chu lão phu nhân, có hai người con trai, con cả mãi chịu cưới vợ, con thứ thành thân hơn ba năm mà bụng con dâu mãi có tin tức, dĩ nhiên bà muốn sắp xếp cho con thứ mình nạp thiếp. Hơn nữa thời gian đa số nhị lão gia chỉ tiếp xúc với đao gươm đổ máu, mấy năm gần đây biên cương ngày càng hỗn lộn, thỉnh thoảng lại có chiến tranh, nếu ngày nào đó ...... cũng thể tuyệt hậu mà nằm xuống được.


      Cho dù lòng bà sáng cỡ nào thế nhưng chủ tử của bà là phu nhân.


      Bà là ma ma hồi môn của phu nhân, chồng con trong nhà bà còn dựa vào phu nhân mà sống.


      Hầu hạ Tô thị ăn tối xong, Khổng ma ma bước chân ra khỏi tiền viện nhị phòng. Rốt cuộc là thiếp thân của Tô thị, bà hiểu được ngụ ý của nàng, chuyện này được cho lão phu nhân biết nhưng nhất định phải tiết lộ với đại lão gia.


      Đại phu nhân bên kia cũng thiệt là, chọc ai chọc mà chọc phu nhân nhà bà làm chi biết!


      Chu Thừa Vũ còn chưa xem công văn chất như núi bàn, giờ phút này luyện chữ tĩnh tâm. chất trong lòng chàng do dự xem có nên quay về phòng ăn tối hay , càng nghĩ tâm càng tĩnh nổi, chữ viết ra chẳng chữ nào nhìn thẳng được cả.


      Mãi đến khi Lô Nghiễm ngoài cửa thông báo có Khổng ma ma ra tới, chàng mới cất bút vào.


      Khổng ma ma cúi đầu bước vào cửa, cung kính đứng trước mặt Chu Thừa Vũ, "Đại lão gia an."


      Chu Thừa Vũ gật đầu, hỏi, "Chuyện gì?"


      Bàn tay Khổng ma ma nắm chặt với nhau, bóp mạnh lại rồi thả ra, rốt cuộc vẫn còn do dự. Bà đúng là người của phu nhân, nhưng mấy năm nay lão phu nhân và đại lão gia đối xử với bà rất tốt. Nay đại lão gia cuối cùng cũng lấy được vợ, bà nhìn ra được ngài ấy lòng thích đại phu nhân, bà, bà nỡ làm chuyện quá đáng chia rẽ hai người.


      "Phu nhân nhà nô tỳ mới vừa gặp đại phu nhân, sau khi về tự nhốt mình trong phòng chịu ra, nô tỳ dẫu hỏi gì phu nhân cũng chịu . Nô tỳ lớn mật phỏng đoán, có lẽ đại phu nhân lỡ miệng chỗ nào với phu nhân hay ." Bà tiếp, "Đại phu nhân tính tình hoạt bát, tuổi lại còn , còn chưa thân thuộc với Chu gia, có lẽ chuyện kiêng kị. Lão gia hẳn cũng biết tâm bệnh của phu nhân nhà nô tỳ, chẳng biết phu nhân nhà nô tỳ có chỗ nào đắc tội với phu nhân. Nô tỳ tới đây, là muốn báo với đại lão gia tiếng, nhờ lão gia giải thích hộ với đại phu nhân, chớ vì vậy mà mâu thuẫn. "


      Khổng ma ma nửa nửa giả , xong lại cúi đầu nhìn mặt đất.


      Chu Thừa Vũ tin Hồ ngọc Nhu lỡ miệng với Tô thị, mặc dù chàng vẫn thấy Hồ Ngọc Nhu khó hiểu, nhưng xem xét quãng thời gian Hồ Ngọc Nhu sống ở Hồ gia, nàng phải loại người chủ động kiếm chuyện khiêu khích.


      Có điều nếu nàng chuyện để ý, chọc Tô thị mất hứng, ừ, điều này rất có thể.


      Em trai ở nhà mỗi năm có được mấy ngày, Tô thị sống vốn dễ dàng, cộng với việc hơn sáu năm rồi mà còn chưa có tin vui. Nên Khổng ma ma đấy là tâm bệnh, sợ là Tô thị vì câu vô tâm của Hồ Ngọc Nhu mà buồn lo.


      Chàng chợt nghĩ tới lời trêu ghẹo của Tô thị ngày hôm qua, Hồ Ngọc Nhu nhìn Tô thị mấy lần, Chu Thừa Vũ liền sáng tỏ trong lòng.


      "Ta hiểu rồi." Chàng trả lời, gật đầu với Khổng ma ma, ra hiệu cho Khổng ma ma lui ra.


      Khổng ma ma nhìn sắc mặt y nhưng thể nhìn ra y có hứng hay mất hứng, lại nhớ lão phu nhân mong mỏi cháu chắt mấy năm nay, bà kìm lòng được thốt lên: "Đại lão gia tuyệt đối đừng giận dữ với đại phu nhân. Đại phu nhân năm nay còn là tiểu nương mới lớn, vẫn chưa hiểu hết chuyện trong nhà. Đại phu nhân biết nên năng thiếu suy nghĩ là lẽ thường.”


      xong lại cảm thấy có vẻ tốt rồi phải, thế khác nào hắt nước bẩn chứ. Nhưng nếu đổi lại, bà thể mở miệng bảo Tô thị tốt. Thế là nhất thời, người chững chạc lão làng như Khổng ma ma sốt ruột tới mức mồ hôi chảy lênh láng.


      Chu Thừa Vũ lại hề nghĩ nhiều.


      Từ khi Tô thị vào của, nhà này liền bàn giao cho Tô thị, nhiều năm nay qua tay ta gọn gàng ngăn nắp, mẹ chàng lại lâu lâu miệng đầy lời khen ngợi. Nên chàng đối với em dâu này có mấy phần tôn trọng.


      Còn có Khổng ma ma, bà ấy sống mấy năm nay chưa có ý đồ xấu xa nào. Lúc này lại còn lo chàng tức giận với Hồ Ngọc Nhu? Chàng qua thời mười mấy hai mươi bông lông lóc nhóc, chưa kể chuyện này chắc gì Hồ Ngọc Nhu sai, mà nếu có sai, chàng cũng chỉ mềm mỏng với nàng, sao có thể chỉ vì chuyện nhặt này mà cãi vã với nàng.


      Hiếm có khi chàng cười với Khổng ma ma, : "Ma ma có thể yên tâm, chuyện này ta tự có chuyện mực."


      Khổng ma ma nhõm hẳn, lui xuống.


      Bà quay về nhị phòng cần báo lại với Tô thị. Từ lúc bà ra ngoài Tô thị sớm biết, bà đâu làm gì, ngoại trừ nội dung câu chuyện nàng đoán ra, còn lại nàng ta đều hiểu.


      Có điều, giờ khắc này Tô thị hối hận xanh cả ruột.


      Nàng sớm nghĩ ra cách đối phó ả nữ nhân đó, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện. Nếu lỡ hai người đó trở mặt , đại bá trở lại phòng phủ, chuyện của Tú Vân dù muốn cũng có cách nào thực !


      Đúng là bị ả ta chọc tức cho đầu óc lú lẫn!


      Có điều Tô thị nghĩ sai rồi, nàng căn bản hiểu Chu Thừa Vũ. Tính cách Chu Thừa Vũ đâu phải dạng nghe gió là mưa. Trong lòng chàng, tuy Tô thị là người nhà, chàng đương nhiên nghiêng về Tô thị. Thế nhưng Hồ Ngọc Nhu là người cùng chàng qua nửa đời còn lại, ngoại trừ những chuyện quan trọng tới mức thể tha thứ, bằng chàng xem như chuyện thường tình.


      Thậm chí nhờ chuyện này cho chàng có lý do về hậu viện ăn cơm, làm chàng rất ư thích ý. Dẫu sao Khổng ma ma có câu đúng, tuổi tác Hồ Ngọc Nhu còn hơi , thuở ấu thơ mẹ ruột lại chết sớm, ăn còn chưa khéo léo là chuyện có thể hiểu, chàng từ từ dạy là được.


      Hồ Ngọc Nhu thấy chàng về ăn tối bất ngờ ghê. Chẳng phải lúc nãy Tú Hương bẩm qua, đại lão gia chưa về, có nghĩa là chàng ăn cơm bên ngoài đấy sao.


      Lòng bất ngờ, mặt như thường chạy lại đón lấy áo ngoài treo lên giá.


      Chu Thừa Vũ cúi đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng chẳng nửa vẻ ưu tư cãi nhau với Tô thị cả. Nhất thời lâm vào trầm tư, là nàng chôn giấu sâu trong lòng ra, hay nàng căn bản vô tâm nhận ra Tô thị vui chút nào?


      Chàng lại hề biết, Hồ Ngọc Nhu còn thấy mình với Tô thị ngay cả mặt còn chưa trở, cũng chưa tính cãi nhau, sao người ngoài có thể biết được. Khi ấy phòng chỉ còn có hai người và Tô thị, đâu nghĩ Tô thị là người hẹp hòi tới cỡ đó, vừa bước ra khỏi phòng là mách lẻo với với người khác.


      Chu Thừa Vũ vừa nhìn thấy nàng liền nhớ tới Triệu Tịch Nghiêm. Cả hai người đều là phải dạng người biết che giấu tâm tư. Cho nên bây giờ nàng phải chôn giấu tâm kế giả vờ như có chuyện gì, mà nàng biết, trong lúc vô tình nàng chọc giận người ta.


      Chu Thừa Vũ khỏi vỗ trán, con đường dạy vợ, dường như cách chàng rất xa ...
      Tiểu Ly 1111, Alice Huynh, Ameri27 others thích bài này.

    2. Alice Huynh

      Alice Huynh New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      8
      Truyện này đọc ức chế dễ sợ! Từ phụ tới chính. Để xem sau này a n9 có cải thiện k, chứ giờ cũng ức chế nốt. mong những màn oánh trả tơi bời oanh liệt của nữ9
      AmeriKhủng Long thích bài này.

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Ác luôn sống dai mà :v

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 23. Như kiểu ...... vốn quan tâm Chu Thừa Vũ có nạp thiếp hay .


      Cơm tối nhà họ Chu tính là thịnh soạn, món mặn chỉ có món chân giò hun khói. Trái lại đồ chay có ba món, tàu hũ chiên giòn, vịt quay chay, còn có đĩa rau xào.


      Rửa sạch tay xong, Chu Thừa Vũ ngồi chủ vị, Hồ Ngọc Ngọc Nhu ngồi bên trái chàng.


      Thực tế trước khi ngồi xuống có hơi do dự, nhớ lại tình tiết tiểu thuyết ngày xưa đọc, con dâu mới về cần lập quy củ, vì thế phải hầu hạ mẹ chồng, tướng công và em chồng ăn cơm. Mà ngoại trừ lấy chồng là nữ chính, hoặc là gả thấp, ở nhà chồng ra phải nhất nhất hầu hạ chồng mình.


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ nghĩ, có nên đứng đây, phục vụ Chu Thừa Vũ cơm nước xong rồi mới ngồi hay ?


      Nhưng thấy Chu Thừa Vũ dặn dò mà, vả lại đói quá, thứ hai là biết quy củ chia đồ ăn ra sao, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ngồi xuống ăn.


      Trái lại Chu gia có nhiều quy định như vậy, thấy Hồ Ngọc Nhu ngồi đó lặng lẽ húp cháo, gắp đồ ăn cũng chỉ gắp rau xào trước mặt, Chu Thừa Vũ ngẩng đầu ra hiệu cho Tú Hương và A Quỳnh trước lui ra ngoài. Trong phòng bấy giờ còn có hai người, chàng nhìn bốn món bàn, đũa gắp chân giò hun khói, đặt vào chén Hồ Ngọc Nhu.


      Mùi thịt xông vào mũi, Hồ NGọc Nhu giật mình ngửa ra, ngẩng đầu lên.


      Bắt gặp Chu Thừa Vũ thu mắt lại, gắp miếng đậu hũ chiên giòn đưa vào miệng. Dường như miếng chân giò vừa rồi phải do chàng ta gắp vậy, Hồ Ngọc Nhu có nhìn chàng cũng xem như thấy.


      Hồ Ngọc Nhu chớp mắt, ngược lại vô cùng thẳng thắn, "Cám ơn."


      Chu Thừa Vũ rủ mắt, hơi ngưng lại rồi thờ ơ đáp, "Ờ."


      Người đàn ông này hề giận dỗi phải ?


      Gắp đồ ăn cho , đó là quan tâm đến , phải ?


      Đúng là bất ngờ ghê, hóa ra đàn ông cổ đại có tâm tư tinh tế tỉ mỉ phết.


      Hồ Ngọc Nhu gắp chân giò hun khói vào miệng, thịt vừa giòn vừa thơm, vừa vào miệng liền tan, ăn tới mắt híp lại, tươi cười vô thức thể ra. cũng biết điều lắm, hiểu được có qua có lại, liếc nhìn mấy món ăn bàn, nhìn nhìn chỉ thấy có được món chân giò hun khói này là tuyệt nhất, liền gắp miếng, bỏ vào chén Chu Thừa Vũ.


      dám lộ ra vẻ tươi cười phơi phới, thậm chí cố gắng hạ giọng sao cho lạnh nhạt chút, "Chân giò này ăn rất ngon, chàng cũng nếm thử xem."


      Chu Thừa Vũ tức khắc nhìn sang .


      Hai người vốn cách nhau gần, bây giờ mặt đối mặt, ngay cả bóng hình mình trong mắt đối phương cũng thấy rất ràng.


      Chu Thừa Vũ nhìn như bình thường, Hồ Ngọc Nhu lại mới đối mắt vội liếc mắt .


      Thích người là từ trong ánh mắt có thể nhìn ra được, Chu Thừa Vũ thông minh như vậy, sợ tâm tư của mình bị vạch trần.


      Nhưng hề biết, giây phút cúi đầu xuống, đôi mắt Chu Thừa Vũ ngay lập tức lóe lên tia nghi ngờ. Chàng quả nhìn ra, kể từ ngày Hồ Ngọc Nhu về từ chỗ mẹ, nàng trở nên vui vẻ hẳn, lúc ấy chàng còn tìm cớ cho nàng. Nhưng lần này, chàng lại tìm được lý do chính đáng nào khác. Nếu như bắt buộc , đầu tiên là nàng vui vẻ, sau đó là nàng ngại ngùng.


      Vui vẻ vì chàng gắp đồ ăn cho nàng, quan tâm nàng.


      Ngại ngùng vì tự nàng thể tấm lòng gắp đồ ăn cho chàng, vì chàng nhìn nàng.


      Nàng cúi đầu, sợ mình biết tâm tư nàng.


      Đoán được tâm tư Hồ Ngọc Nhu, lòng Chu Thừa Vũ dĩ nhiên có ba phần vui mừng, cho dù bất cứ ai cũng muốn người khác chán ghét bản thân mình, đặc biệt là thê tử sắp cùng nhau tới cuối đời. Thế nhưng trừ ba phần vui mừng, còn lại sáu phần nghi ngờ. ràng nàng vì Triệu Tịch Nghiêm tới cả mạng sống cần, vậy mà giờ đây lại ...... đầu tiên là kiên quyết muốn gả cho chàng, sau lại động lòng với chàng?


      Chân tình nàng với Triệu tịch Nghiêm tuyệt đối phải hư tình giả ý .


      Vậy còn tấm lòng nàng với mình, mưu đồ của nàng, có lẽ cũng phải giả, cũng xuất phát từ trong tâm.


      Ba phần vui đọ với 6 phần nghi ngờ, cuối cùng tính ra bằng nửa phần nghi ngờ cộng thêm nửa phần ...... bất mãn.


      Đương nhiên chàng muốn mình và thê tử cầm sắt hòa minh(27), ân ân ái ái, nếu như vợ mình là người hay thay lòng phần mong đợi cùng nhau ân ái giảm đáng kể. khắc trước nàng còn vì Triệu Tịch Nghiêm mà sống chết mà, khắc sau vì phải gả cho mình mà cam chịu số phận , mà đúng hơn là thích mình .

      (27) Cầm sắt hòa minhĐàn cầm và đàn sắt cùng vang, ý chỉ hòa hợp.


      Nếu ngày đó người nàng gả phải chàng, nàng có phải cũng đối xử với người nọ như vậy chăng?


      Mặc dù chàng biết đây chỉ là giả thuyết, nhưng cũng vì giả thuyết này, Chu Thừa Vũ bỗng còn cảm giác ngon miệng nữa.


      Hồ Ngọc Nhu nhận ra bầu khí bên người bỗng lạnh lẽo, ngay lập tức nhìn sang, mặc dù Chu Thừa Vũ vẫn trông như bình thường, nhưng Hồ Ngọc Nhu vẫn cảm giác được, ta lại mất hứng.


      phải vừa rồi còn tốt sao?


      đại nam nhân, ràng có ai đắc tội, mà sao cứ động tí lại mất hứng hoài vậy?


      Hồ Ngọc Nhu đoán ra nguyên nhân, trong lòng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi .


      Chu Thừa Vũ đặt đũa xuống, : "Nàng cứ từ từ ăn, ăn xong rồi vào đây, ta có chuyện muốn với nàng."


      xong còn chờ Hồ Ngọc Nhu đáp, chàng đứng dậy, bước vào phòng trong.


      ràng mới đây còn quan tâm , gắp đồ ăn cho , đến nỗi làm cho xuân tâm nhộn nhạo cả lên.


      Hồ Ngọc Nhu nhịn cục tức, bơ lời ta , những đuổi theo mà còn bình tĩnh ngồi ăn cho no đủ.


      A Quỳnh và Tú Hương bên ngoài canh cửa, vì ý của Chu Thừa Vũ nên cả hai ai dám vào, thấy Hồ Ngọc Nhu như vậy, hai người sốt ruột đỏ cả mắt.


      Tú Hương đụng A Quỳnh, thầm: "Ngươi nhanh khuyên phu nhân , người là tiểu thư của ngươi, chừng người nghe lời người khuyên đấy."


      Từ xưa tới nay, phụ nữ xem chồng là trời, đại lão gia nhìn qua có có vẻ mất hứng, ăn xong vội , tiểu thư nên lập tức đuổi theo mới đúng chứ!


      A Quỳnh nhìn vào cửa phòng trong rồi lắc đầu, :"Chẳng phải lão gia đuổi chúng ta ra sao, ta đây là nha hoàn của phu nhân, lão gia nhất định nghiêm khắc với ta. Vẫn là ngươi , ngươi hầu hạ lão gia nhiều năm, coi như bây giờ ngươi khuyên phu nhân, lão gia có biết cũng tính sổ đầu ngươi."


      A Quỳnh và Tú Hương giống nhau, đều cho là Hồ Ngọc Nhu sai. Nhưng Tú Hương mở miệng trước, A Quỳnh cảm thấy cho dù có chuyện gì nàng cũng thể .


      Trong nhà này tự nhiên lão gia lớn nhất, nhưng về hậu trạch hẳn là phu nhân làm chủ, tiểu thư nhà nàng lớn nhất. Bất kể giữa lão gia và tiểu thư có ra sao, nhưng trước mặt hạ nhân phu nhân là người đứng đầu. Tú hương vậy mà dám lên mặt với nàng như vậy tức nghĩa chưa hề đặt tiểu thư trong lòng. Hơn nữa, ngay cả khi liên quan tiểu thư, chỉ có nàng và Tú Hương, Tú Hương cũng có tư cách ra lệnh cho nàng. Nàng là đại nha hoàn của tiểu thư, là đại nha hoàn thiếp thân duy nhất!


      Tú Hương bị A Quỳnh chọc tức, trừng mắt với nàng ta : "Ngươi thấy ta có ý xấu hả? Ta chỉ vì phu nhân cả thôi!"


      "Vì ta cái gì?" Lời này của Tú Hương có hơi lớn, đúng lúc Hồ Ngọc Nhu buông chén xuông, qua thăm hỏi.


      Tú Hương giật mình, cuống quýt lắc đầu, ", ạ, nô tỳ với A Quỳnh chuyện phiếm thôi ạ."


      Hồ Ngọc Nhu nhìn chằm chằm nàng ta, ra hiệu cho họ đến dọn bàn, cho A Quỳnh ánh mắt yên tâm, vào phòng trong.


      Chu Thừa Vũ cầm cuốn sách Hồ Ngọc Nhu xem lỡ dỡ, nghiêng người dựa mép giường, xem câu được câu .


      Hôm nay chàng mặc áo choàng trắng vải bố ngày thường, hông treo gì cả, nhàn rỗi tựa vào giường thoải mái nằm. Cặp chân thon dài, tao nhã, kết hợp với gương mặt đẹp trai chết người, cho dù biết ta mất hứng, Hồ Ngọc Nhu vẫn kìm được tham lam nhìn mấy lần.


      "Đại nhân." Thấy Chu Thừa Vũ cúi đầu xem sách có vẻ nghiêm túc, Hồ Ngọc Nhu lên tiếng nhắc nhở.


      Chu Thừa Vũ dường như bây giờ mới phát nàng vào, ngẫu nhiên đặt cuốn sách vào trong bốn chân đế sen giường, vẫy tay ra hiệu, "Lại đây."


      Hồ Ngọc Nhu tới gần.


      Chu Thừa Vũ đưa tay kéo nàng, ra hiệu cho nàng ngồi bên cạnh, "Hôm nay, nhị đệ muội tới tìm nàng?"


      Sao lại hỏi Tô thị rồi?


      Hồ Ngọc Nhu hiểu, nhưng Tô thị qua đây nhiều người thấy, thế nên gật đầu, "Dạ."


      Chu Thừa Vũ hỏi: "Hai người chuyện gì?"


      Hồ Ngọc Nhu ngu người, Chu Thừa Vũ vậy mà hỏi với Tô thị chuyện gì, ta là đại nam nhân đấy nhé, chẳng lẽ còn quởn để ý quan hệ giữa chị em bạn dâu à?


      Đây ràng là logic!


      Trừ khi ...... có ai đó nhiều chuyện trước mặt ta, chuyện và Tô thị đương nhiên chỉ hai người trong cuộc biết, phải là Tô thị cáo trạng chứ?


      Đầu óc Hồ Ngọc Nhu vận chuyển nhanh chóng, mình chuyện dường như đâu có quá trớn lắm đâu, biết Tô thị cáo trạng là cáo trạng cái gì. Nhớ lại mấy lời Tú Vân hôm ấy, kết hợp với tình hình nay Chu gia, Tô thị xem như vào cửa sáu năm rồi, vừa vào cửa liền quản gia. Tục ngữ có công lao có khổ lao, chưa kể chắc gì Tô thị có công lao. Bởi vậy mới nhà này từ xuống dưới chắc chắc tình cảm với Tô thị tầm thường, trong khi mình chỉ là người mới ...... có vẻ như ngay cả ở trước mặt tướng công của mình, cũng thể Tô Thị xấu tính được.


      Còn Tô thị cái gì đấy, vừa vặn bây giờ ra là đúng dịp, tiện thể giúp nàng thăm dò thái độ của Chu Thừa Vũ..


      Hồ Ngọc Nhu hơi nhấc tay, mới biết từ lúc ngồi xuống tới giờ Chu Thừa Vũ còn chưa buông tay ra.


      Nhưng mà lúc này có tâm trạng mặt đỏ tim đập, Chu Thừa Vũ cũng có vẻ bất mãn cho lắm. ta có lẽ nghe người ta gì đó mới về đây, song dù là vậy, cũng đồng y nghe mình kể chuyện ra sao mới tiếp tục , thái độ vậy là tốt lắm rồi. Nhưng có lẽ mang chút thành kiến, biết Tô thị ghét mình lại có ý xấu xa, cho nên biết Chu Thừa Vũ vì chuyện này mà tới hỏi , ít nhiều gì trong lòng cũng được thoải mái.


      bắt đầu kể, che giấu, cảm xúc.


      "Nhị đệ muội vào cửa, nàng ta có vẻ nàng ta tới khéo phải, tôi mới đáp nếu đại nhân ở đây đúng là khéo ."


      "Nhị đệ muội mới tiếp lời, nàng ta chính vì chuyện này mới tới, hiểu sao tôi chỉ mới vào cửa mà đại nhân muốn đụng vào tôi.". Kể đến đây, Hồ Ngọc Nhu hơi ngập ngừng, mí mắt rũ xuống, hồi lâu mới tiếp tục, "Tôi chỉ có thể viện cớ, đại nhân thấy tôi còn quá, định hai năm nữa rồi mới có con cũng được. Chắc lời này khiến nhị đệ muội mất hứng phải, nàng ta nếu tôi thể hầu hạ ngài, vậy nên làm lễ chảy tóc cho tú Hương và Tú Vân càng sớm càng tốt. Nàng ta bảo tuổi ngài nay còn nữa, dưới gối con kì cục quá."


      Hồ Ngọc Nhu ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Vũ, "Đại nhân, ngài cần ta làm lễ chải tóc cho Tú Hương và Tú Hương ?"


      Mặt Hồ Ngọc Nhu bình tĩnh, mặc dù hỏi câu mà lòng để ý nhất, nhưng vì thời điểm này trong lòng kiềm chế khó chịu, giọng điệu phát ra thờ thờ ơ ơ. Như kiểu ...... vốn quan tâm Chu Thừa Vũ có nạp thiếp hay .


      Dáng vẻ nàng như vậy, Chu Thừa Vũ ngay lập tức nhớ tới lúc ăn cơm ban nãy, nàng ràng là vui vẻ muốn chết còn cố ý chịu đựng.


      Lông mày chau lại, chàng siết chặt tay Hồ Ngọc Nhu hơn, "Nàng thử xem?"


      Tôi ? Hồ Ngọc Nhu thử rút tay ra, rút mãi ra, trả lời thản nhiên: "Tôi nghe theo đại nhân."
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Kimkimdao28 others thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      chương sau là nụ hôn đầu rồi đấy nhà ơi. hóng cố mai có chương (*/ω\*). vài ngày
      o(╯□╰)o.
      Diệu Mai, MitNa Minh, Hale2052 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :