1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên qua trở thành tiểu bà bà - Tô Diệu Thủ (11) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6, Mười tám năm ( thượng )

      Tác giả: Tô Diệu Thủ

      Edit chương : Tiểu Nguyệt

      Beta : Yến Phi

      Nguồn :https://vunguyetsontrang.wordpress.com/

      Tiễn Trương Kinh , Chỉ Lam bắt đầu cuộc sống đương gia chủ mẫu của nàng, tại trong ngoài phủ tướng quân nàng chính là chính kinh chủ tử, những ngày sau này là tự tại. Hơn tháng sau, Chỉ Lam khám phát có bầu hơn hai tháng, Chỉ Lam để cho người bắt mạch hai nha đầu thông phòng kia, chứng có có bầu. Kêu hai người tới đây, : “Trước tiên ta mang thai rồi, gần đây có lẽ chiếu cố hai người chu đáo. Gia ra ngoài đánh giặc, cũng biết năm tháng nào mới có thể trở về, tại ta cùng các ngươi chuyện. Nếu là cùng ta quản gia chờ gia trở lại, tại được ta trông nom cũng đến phiên các người, ủy khuất các ngươi trước tiên đến thôn trang ở thời gian, chờ ta sanh xong đem các ngươi về. Nếu như có ý khác, gia cũng , cho hai ngươi các ngươi mỗi người hai trăm lượng bạc về nhà , về sau việc cưới hỏi của các ngươi còn liên quan đến phủ tướng quân nữa. Ý các ngươi thế nào ? “

      Lời này của Chỉ Lam ngụ ý cũng ở hết bên trong, hai ngươi cũng phải là di nương nghiêm chỉnh gì, lại có con, muốn chờ ta cũng ngăn cản, chẳng qua là ở trước mắt ta, nhìn rất phiền. đợi được, tất cả liền trở về nhà, tìm các mụ, Trương Kinh biết cũng là đồng ý.

      Hai người vừa nghe xong lời này, cúi đầu , hồi lâu lẩm bẩm : “Toàn bộ đều do mợ chủ ( xưng hô của người ở với con dâu ông bà chủ ) quyết định.” Câu này chân thành, có lẽ là muốn ra ngoài rồi.

      Chỉ Lam tiếp: “Cũng được, hai người các ngươi còn trẻ, nên cùng ta ở trong nhà vắng người được. Nay ta cũng muốn làm kẻ xấu, vậy thả hai người các ngươi về nhà .” Mọi người đều là người trưởng thành, ai cũng ngốc, có mấy lời cần phải quá . Hai người cảm ân đái đức phen, lĩnh bạc xuống.

      Mỗi tháng Trương Kinh đều phái người đưa thư về nhà báo bình an, có lúc đem ít đồ đạc về. Mỗi tháng Chỉ Lam cũng viết thơ cho Trương Kình, đưa quần áo vớ mình may đợi. Cuối mỗi bức thư Chỉ Lam viết đều đề thơ cổ ' Trường tương tư sơn nhất trình thủy nhất trình ' (cái này hình như trong bài Trường tương tư, các hạ tra gg cho thêm nhé) viết lần, lại vẽ chút hoa hay đại loại gì đó lên giấy…. Thơ hồi của Trương Kinh cho tới bây giờ cũng chưa nhắc đến chuyện này, nhưng cũng có bảo ngừng, Chỉ Lam vẫn viết tiếp.

      Sau khi đem chuyện mang thai cho Trương Kinh , nhận lại được năm bức gia thư tràn đầy vui sướng được thể giấy. Tình hình chiến trường tốt xấu luôn truyền về kinh, Chỉ Lam vẫn chỉ tin lời Trương Kinh , liền an tâm nuôi thai, mười tháng hoài thai sinh hạ đôi nam hài song sinh. Hai xe lớn chất đầy đồ hỉ của Trương Kinh trở lại. Tặng phẩm trong cung cũng liên tục ngừng, đây chính là muốn với người đời rằng, gia quyến của đại tướng quân quí nhân trong cung luôn bận tâm chiếu cố, cũng để an tâm ở bên ngoài đánh giặc.

      Lúc hai đứa bé đầy tuổi, Trương Kinh cho Chỉ Lam thế hệ của hai đứa là lấy tự Thụy, viết mấy cái tên gửi về để cho Chỉ Lam chọn. Thơ hồi của Chỉ Lam dù sao tài văn chường của nàng cũng tốt, chọn ra tên gì hay, hai hài tử này là song sinh, bằng người tên là Thụy Bình, người tên là Thụy An. Trương Kinh hồi tên hai đứa rất hợp với dự tính của .

      Hài tử hai tuổi Nam Sở cầu hòa, được sáp nhập vào bản đồ Đại Ung, thượng phong trung dũng, ngợi khen vô số, mệnh Trương Kinh trấn thủ Nam Sở ba năm. Qua mấy tháng, truyền tin đến rằng, Trương Kinh ở Nam Sở cưới vợ bé. Chỉ Lam nhìn phong thư Trương Kinh viết, mình cưới vợ bé là bởi vì chính mình hôm nay trấn thủ biên quan, trở về khi nào cũng biết. Nếu là chỉ có hai đứa là Thụy Bình và Thụy An, vậy ổn thỏa. Vì vậy dâng phòng thiếp thất. Hai là vì trấn thủ biên quan bên Đại Tương này, gia quyến tất nhiên ở lại trong kinh, đây là luật lệ cũ, còn cần người bên cạnh từ trong nhà thu xếp các vị quan gia thái thái, ra mặt làm việc. Cuối cùng lại thêm, kia tính tình ôn uyển nghe lời, mọi chuyện cần thiết đều tính cả rồi, Chỉ Lam chỉ cần giáo dục tốt hai đứa bé là được, chớ lo lắng gì nữa.

      Chỉ Lam tức giận đến nỗi đem thư này xé rồi lại xé. Lấy cớ tất cả đều là lấy cớ, mặc dù biết đây là chuyện sớm hay muộn, nhưng trong lòng nàng vẫn khó chịu. Lúc thư hồi lại chỉ có ít trang, chữ khác cũng viết. Thư Trương Kinh hồi vẫn ôn tình tràn đầy, chút chuyện phát sinh bên cạnh mình. Mấy tháng sau Chỉ Lam bắt đầu để thư hồi của Trương Kinh viết về nhiều việc khác. Từ đó về sau, Trương Kinh lại dâng hai phòng, là người khác đưa , là mình hy sinh muội muội của thuộc hạ . Chẳng qua thư đều là câu qua loa, ngay cả hài tử bọn sinh cũng chỉ giới tính cùng tên, còn cái khác Trương Kinh câu cũng còn đề cập tới.

      Hài tử ba tuổi Chỉ Lam mời tiên sinh dạy vỡ lòng cho con, tiên sinh là người khác đề cử, Chỉ Lam ở sau tấm bình phong nghe vài tiết học, ràng dễ hiểu, cũng tệ lắm. Hài tử học, hiểu chuyện rồi, lại bắt đầu đòi cha. vài lần làm cho Chỉ Lam gấp đến phát khóc, chỉ đành phải nhắc nhắc lại rằng bọn chúng cũng có cha, chẳng qua là phụ thân trấn thủ biên quan, có ở bên cạnh. Lại đem những thứ Trương Kinh gửi về đặt trước mặt cho chúng xem, cho bọn họ biết rằng phụ thân hết sức quan tâm chúng. Lại để cho Trương Kinh viết thư về, trò chuyện cùng hài tử nhiều hơn.

      Trương Kinh cũng đau lòng vô cùng, hai đứa con trai phấn điêu ngọc mài của mình cũng ba tuổi rồi, mà vẫn chưa gặp qua lần nào. Cho nên tặng đồ về nhiều hơn, viết thư cũng viết nhiều lời hơn chút. đại có câu gọi là đủ, tiền tới bù. Hình dung ra chính là những gia đình giàu có, bởi vì cha mẹ công việc bận rộn, thể luôn ở cạnh con cái, phương diện tiền bạc cũng hào phóng phá lệ, dùng tiền để bù cho thẹn ý của mình. tại Trương Kinh cũng có khuynh hướng này.

      Nhi tử học, thời gian rảnh của Chỉ Lam cũng nhiều, vừa có tiền lại rảnh rỗi, cho nên muốn học chuyện thứ hai nữ xuyên phải làm, mở cửa hàng kiếm tiền. Kể từ sau khi Trương Kinh , Chỉ Lam liền quyết định rằng mọi chuyện trong nhà đều cần phải viết thư cho biết, dù có chuyện lớn chuyện gì, hi vọng thông qua đó khiến nhớ thương được rằng trong kinh còn có người nhà đợi về. Đem ý nghĩ về chuyện mở cửa hàng của mình cho Trương Kinh, trong thư Trương Kinh chỉ hảo, còn nếu như vui, cứ xuất môn nhiều hơn chút, mang theo con về Vương Phủ hoặc đến thôn trang ở hồi tốt hơn, chẳng qua là đừng buồn bực. Lại viết thư cho Thôi quản gia, cho biết chỉ cần Chỉ Lam cao hứng, tốn bao nhiều tiền cũng được, bảo Thôi quản gia đừng khiến nàng cụt hứng, Chỉ Lam phải làm theo.

      Tình huống tại như thế, Trương Kinh là trọng thần có binh quyền, mặc dù Chỉ Lam hiểu vài thứ trong quan trường, rốt cuộc cũng biết, từ xưa tới nay hoàng đế ghét nhất là tôn thất lui tới với đại tướng cầm binh. Nào dám mạch về Vương Phủ, ngày thường lui tới cũng rất cẩn thận. Chuyện nhà, sao có thể để người gánh, mình cùng vợ chồng như , mặc dù giúp đỡ được gì, lui về phía sau chân vẫn làm được. Đem lời này viết thư cho Trương Kinh, Trương Kinh trả lời rằng Chỉ Lam cần băn khoăn nhiều như vậy, những chuyện kia có là ổn rồi.

      Chỉ Lam tự mình thực ý tưởng kiếm tiền, của hồi môn của mình có hai cửa hàng, chẳng qua mình làm dầu thơm hay xà bông, cũng thiết kế y phục, thủy tinh có. Liền mở cửa hàng điểm tâm, nửa năm lỗ năm trăm lượng. Mở ra căn tửu lâu, lỗ ít hơn chút là ba trăm lượng. Về sau Thôi quản gia bây giờ nhìn nổi nữa, đề nghị có thể mở hiệu cầm đồ, lợi nhuận ổn lại bị lỗ. Nhưng như vậy sao có thể thể phong cách nữ xuyên được, vì vậy Chỉ Lam bác bỏ, chỉ có thể tại số phương diện Chỉ Lam vẫn còn tính tình trẻ con. Cuối cùng Chỉ Lam nghĩ ra biện pháp kiếm tiền: kiếm tiền bằng cách chăn nuôi.

      Trong ngày lễ ngày tết quà tặng thể thiếu chút đồ sống này nọ được, trong đó đưa hồ ly sống đến rất gây hứng thú.Chỉ Lam liền muốn nuôi hồ ly quy mô lớn, sau đó bán da. ý tưởng này cho Trương Kinh, Trương Kinh liền sai người gửi hai mươi đôi hồ ly hồi kinh, trong đó hỏa hồ ngân hồ đều đủ cả, nhất thời khiến Chỉ Lam cảm thấy Trương Kinh cưng chìu mình có chút giống như là cưng chìu hài tử. . . . . .

      Chỉ Lam dọn thôn trang ra, tìm người nuôi hồ ly qua đặc biệt chăn nuôi, năm ấy người tống lễ cho nhà dường như có thể tin được, đưa hồ ly sống đến. Chỉ Lam sai người nuôi cho tốt, hai năm sau bắt đầu lấy da, thả vào trong cửa hàng bán. Kiêm bán chút da thỏ, da sóc được xử lý tốt. Cái biện pháp kiếm tiền này quả khiến Chỉ Lam kiếm được tiền, năm lời bảy tám ngàn lượng cũng đều được gom lại. Chẳng qua Chỉ Lam hiểu được nếu mình có thân phận này, biện pháp kiếm tiền này chưa hẳn thực được, trước hết chủng hồ thượng hạng này có được, sau đó việc nuôi hồ ly , sản xuất da cũng đều do lão thủ (người từng trải, có kinh nghiệm) mà Thôi quản gia mời tới.

      Cho nên bất kể ở đâu, kiếm tiền cũng đều phải là chuyện dễ dàng. Cửa hàng vẫn kinh doanh như vậy, Chỉ Lam cũng còn muốn chuyện kiếm tiền , rảnh theo bồi con cái, thêu thùa chút ít, cùng mấy nhà quen biết thăm hỏi lẫn nhau, những ngày sau này trôi qua nhanh.

      Chương 7: Mười tám năm (trung)

      Tác giả: Tô Diệu Thủ

      Edit chương : Quỳnh Trang

      Beta : Tiểu Nguyệt

      Lúc hài tử bốn tuổi hoàng thượng đột nhiên mắc bệnh cấp tính mà qua đời, thái tử lên ngôi, đổi niên hiệu thành Ung hòa Nguyên niên.

      Năm nay Chỉ Lam hai mươi tuổi, Trương Kinh hai mươi lăm tuổi.

      Tề vương truyền vị trí thế tử cho con trai thứ hai, người trong phủ sau này đều gọi lão Vương gia, lão Vương phi.

      Tứ nương rốt cục cũng như ý nguyện Vương Phi, gả vào Cẩn quốc công phủ, trở thành Đại thiếu phu nhân nhà . Thế tử của Cẩn quốc công chính là người ngu dốt vụng về, toạc ra lại cùng Tứ nương bù qua lẫn nhau. Tứ nương lại thích tính tình như vậy, cũng chú ý đến thân phận của , lúc nào chuyện cũng chỉ trích châm chọc mấy câu. Thời gian dài, thế tử lại càng muốn cùng nàng chuyện, thừa dịp nàng mang thai liền nạp số thiếp thất, rất là thích các nàng.

      Lục nương cũng cuối cùng gả cho con trai thứ ba của thế gia Hậu phủ, trắc phi của trưởng tử còn phải nhường nhịn nàng. Mà trong nhà kia sớm là vỏ trống, trắc phi Diêu thị phải cho nàng bạc sống qua ngày. Tam công tử mặc dù cùng Lục nương rất thân mật, thế nhưng lại bỏ mặc mọi chuyện, chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt. Khiến cho Lục nương cùng Diêu thị buồn phiền thôi. Trong phủ kia có nhiều phòng, bất kể là người khác xem nàng, hay là nàng ra ngoài cũng rất khó khăn.

      Mỗi lần Chỉ Lam trở lại Vương Phủ, Vương Phi luôn cảm thán nữ nhi của nàng mệnh làm sao lại tốt. ra Chỉ Lam muốn , nàng sống rất tốt, nhưng sợ lại có người hiểu lầm, nên cái gì cũng chưa từng .

      Hài tử năm tuổi Chỉ Lam viết thư cho Trương Kinh, muốn mời sư phụ dạy hai đứa bé tập võ, cần võ nghệ tinh xảo, chỉ cần rèn luyện thân thể là được. Trương Kinh phái thị vệ bên người đến, Chỉ Lam nhìn được người này võ công cao thấp thế nào, thế nhưng nàng khẳng định người này võ công kém. Mà năm sau, hoàng đế lại phong cho Trương Kinh làm Mã đại nguyên soái, quyết định đánh chiếm Bắc Tống, thống nhất thiên hạ. Trận đánh này kéo dài suốt năm năm, hoàng đế Ung Hòa Ngũ Niên tự mình thân chinh , cuối cùng cũng thắng được hai chiến tướng của Bắc Tống, nhập vào bản đồ Đại Ung.

      Ngợi khen Trương Kinh trung thành dũng cảm, còn ban thưởng rất nhiều đồ tốt. Thế nhưng Trương Kinh có chút kì quái, khi chuyện cũng thấy cao hứng lắm, ngược lại liên tục dặn dò Chỉ Lam nhớ chăm sóc thân thể hài tử. Chỉ Lam cũng nhiều lần hỏi thăm những vẫn có đáp án, sợ thân thể Trương Kinh khỏe, liền phái người thầm quan sát Trương Kinh, nhưng khi người theo dõi trở lại đều báo vẫn tốt, rất là kỳ lạ.

      Hài tử mười tuổi hoàng thượng mệnh cho Trương Kinh trấn thủ Liêu Đông, năm ấy Trương Kinh đặc biệt phái người làm hai áo khoác lông thú, đem tặng Chỉ Lam khiến nàng sung sướng thôi. Đây chính là đồ tốt, ở đại chiếc ba vạn nha, lập tức viết thư gửi lời cảm ơn tới Trương Kinh, lời cảm kích dài dòng vô cùng. Trương Kinh cũng viết thư hồi liên tục trêu trọc, đồ này sao có thể tốt, sớm biết nàng thích, gửi sớm hơn rồi. Kèm theo thư còn có hai hộp chân trâu. Năm này qua năm khác, quà gửi về còn có mấy hộp chân trâu cùng với quần áo lông thú quý giá. Chỉ Lam nhớ lại mấy năm trước quà còn có mấy con hồ ly sống, đây chính là quà của hoàng thượng, chỉ có thứ muốn biết, chứ thể qua được mắt .

      Mấy năm này hai đứa bé cũng cùng con nhà thế gia quan hệ rất tốt, thường xuyên cùng nhau dã ngoại, săn thú. Năm nay Thụy Bình cùng Thụy An chính thức thông qua thi huyện cùng thi phủ, trở thành học trò . Thụy Bình cùng Thụy An tuy là sinh đôi, nhưng hai người lớn lên lại hoàn toàn khác nhau, người khác cũng cảm thấy kì quái, Chỉ Lam muốn lớn tiếng giải thích cho người khác biết nguyên nhân bởi vì là song trứng thụ tinh.

      Hai đứa bé lớn lên bình thường, thân thể cũng coi là tráng kiện, cũng trưởng thành hơn. Lão đại Thụy Bình học lộ vẻ là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khá khéo léo, cùng với nhóm ít người là con em vài thế gia đến kinh thành làm đại biểu. Lão nhị tính tình chính là gặp người người, gặp quỷ quỷ, so với lão đại điềm đạm nho nhã hơn chút, thích thoảng ngồi nghiên cứu các loại cổ thư, từ bảy tuổi luyện chữ, tại viết chữ đều là người gặp người khen, viết văn chương cũng là sắc màu rực rỡ khiến cho thầy giáo hận thể đem làm con trai mình. Hai người lúc mười ba tuổi lại thi trúng tú tài, các phu nhân nhìn thấy hai người bọn họ đều là thích vô cùng.

      Hài tử mười lăm tuổi hoàng thượng mệnh Trương Kinh xuất binh đến Triều Tiên. Năm nay bắt đầu có người đến làm mai mối cho hai đứa bé rồi, Chỉ Lam còn quá sớm, ý của mọi người chính là ý tưởng phổ biến bình thường, lúc ngài suy tính chọn dâu đừng quên có nương nhà chúng ta.

      Hài tử mười sáu tuổi thi đậu Cử nhân, chẳng qua là số hạng hai người lại cách xa nhau, lão Nhị là đứng đầu bảng, lão Đại là cuối bảng. Trong phủ khí vui vẻ mấy ngày chưa tiêu tán, Trương Kinh cũng đặc biệt phái người tặng mấy xe đồ tốt đến, khen ngợi hai huynh đệ tài giỏi. Trương Kinh mấy năm nay đuổi đến nơi nào đó, lại liên tục đổi căn cứ theo đó, đuổi đuổi lại thành dạng gì, nhưng số lượng cũng là càng ngày càng nhiều.

      Hôm nay Chỉ Lam cùng Niết Dương công chúa tham gia yến tiệc thưởng hoa, hai đứa bé cùng với bằng hữu săn thú ở Tây Sơn.

      Trước Tây Sơn là đám người trẻ tuổi. Trữ vương thế tử Cơ Bá Ngôn, thế tử Lễ Quốc công Võ Thừa đến bên Thụy Bình cùng Thụy An, vừa cưỡi ngựa song song nhau, vừa chuyện.

      “Đúng rồi, có phải ta chưa chúc mừng huynh đệ hai người vừa trở thành quan to cử nhân ?” Cơ Bá Ngôn , tay cầm roi ngựa, mặt mang theo nụ cười hài hước.

      Bốn người bọn họ từ quen biết, chuyện vô cùng tùy ý, Thụy Bình liếc mắt nhìn Cơ Bá Ngôn, cười : “Bá Ngôn kia là , nếu là mọi người lấy trong hai ta làm con trai trưởng của tướng quân phủ, ta cũng vậy cần liều chết thi cho phí công. Ta giống Nhị đệ, thích nghe mấy cái văn chương cổ xưa”

      Cơ Bá Ngôn nghe vậy, liếc mắt nhìn Thụy An, thấy Thụy An vẫn là hơi cười, cũng gì. Chỉ nghe Thụy Bình tiếp: “Hừ, khi chúng ta trong kinh thành là bọn họ người điếc người mù phải ? Đám người kia đưa lễ hàng năm đến Liêu Đông bên kia so với trong kinh còn phong phú hơn cũng còn tạm, dù sao phụ thân vẫn là ở đó. Thế nhưng lại đưa cho hài tử bên kia lễ vật tốt như vậy, lương câu bảo kiếm gì đó, sao thấy kính tặng hai ta. Hai ta nếu là tranh giành chút, chúng càng thèm nhìn chúng ta.” Chân mày Võ Thừa hơi nhíu lại, hỏi: “Mẫu thân ngươi có biết?”

      Thụy Bình vội vàng tiếp lời: “Mẫu thân biết, trở lại ta cũng trước cho xong rồi, để cho bọn họ những gì nên , nên quên . Mẫu thân biết cũng có lợi ích gì, chỉ càng khiến người vui thêm mà thôi. Phụ thân còn nhớ đến chúng ta, đối với mẫu thân cũng có chút áy náy, cầu của mẫu thân từ trước tới giờ hai lời liền thỏa mãn. Dù sao thân phận thế tử cũng tới tay người khác được, về sau nhìn tới hai ta. Mẫu thân mình nuôi dạy hai ta lớn lên, hai ta có thể làm gì làm tốt, để cho mẫu thân bớt lo nghĩ được chút là được.”

      Cơ Bá Ngôn nghe xong cười vang : “Làm khó ngươi nhìn đến thông suốt rồi, xong, chờ bọn trở lại, các huynh đệ giúp hai người hả giận.” Thụy Bình cũng cười: “Phụ thân hai ta bao giờ mới trở về có quỷ mới biết. có chuyện làm đừng có kéo bọn ta vào, nếu là muốn dụ dỗ hai người bọn ta cũng đừng nghĩ.” Bốn người cười cợt cùng mọi người.

      Niết Dương công chúa đến nhà bên này, Chỉ Lam được các quý phu nhân bao quanh vô cùng hoan nghênh, nàng vốn cũng thích tranh giành ra mặt, mọi chuyện đều rút ra. Mọi người cùng nàng chuyện phiếm, vui vẻ đem nữ nhi đến giới thiệu với nàng, nàng cũng nguyện ý nghe khiến mọi người cũng thấy vui mừng. Trong nhà có hai đứa bé sắp mười lăm tuổi , đối với yến tiệc thân thiết trá hình này, Chỉ Lam nhất định được mời đến gặp. Đối với cổ đại bây giờ, nàng cũng mong muốn tình của con trai mình thuộc về ai đó, nếu là có tình huống này, nàng cũng dám đem những loại nương này về nhà, nam nữ đại phòng dù có nghiêm khắt cũng có lúc nảy sinh tình cảm, nương này phải có bao nhiêu tâm kế bao nhiêu can đảm đây….

      Chỉ Lam nhìn thấy tất cả nữ nhi được các phu nhân đưa tới đây thỉnh an với mình. nương nhà này tệ, trong nhu có cương, có thể còn có thân công phu. nương kia cũng tốt, ôn nhu tao nhã, tài hoa hơn người.Người này người kia lớn lên xinh đẹp như tiên nữ. Cứ nhìn như vậy, đều thấy ai cũng tệ. Về nhà có lẽ phải hỏi hai đứa thích dạng nương nào, tránh cho cưới trở về lại thành đôi oan gia, hai người đều tương kính như băng thảm.
      sanone2112, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8: Mười tám năm (hạ)
      Tác giả: Tô Diệu Thủ

      Edit chương: Tiểu Nguyệt

      Beta: Quỳnh Trang

      Chỉ Lam về đến nhà được lúc thấy hai huynh đệ cao hứng từ bên ngoài trở lại, vội vàng cười để cho mọi người thay quần áo cho hai người .''Hai con mau tới đây, ta có lời hỏi các con."

      Huynh đệ hai người vội ngồi ở trước mặt Chỉ Lam. Chỉ Lam nhìn hai nhi tử, mình mới ba mươi hai tuổi, có hai con trai ruột mười sáu tuổi. Nay cũng phải quan tâm đến hôn hai đứa rồi, mở miệng cười : "Hôm nay ta đến thưởng hoa yến của công chúa, xem được vài nương ở vài nhà."

      Chỉ Lam vừa mở miệng, cả người hai huynh đệ liền ngồi thẳng cả lên. Chỉ Lam tiếp: "Hôm nay ta muốn hỏi ý kiến hai con, hai ngươi cho ta chút, thích tính tình như thế nào." Hai người đỏ mặt lên, Thụy Bình mở miệng : "Chuyện này cứ do mẫu thân tự mình làm chủ."

      " như thế, nhưng thế gian có rất nhiều , dĩ nhiên có nhiều tính cách khác nhau. Có dịu dàng, có hoạt bát, có ngang ngược, có động lòng người. Hai con , đến lúc đó cưới oan gia về, hai đứa cũng còn chỗ để khóc. Bây giờ là lúc nào mà còn giữ kín với ta, mau."

      Thụy An bày ra biểu tình lão ca ngươi xông lên trước , Thụy Bình thể làm gì khác hơn là mở miệng : "Nhi tử cũng có ý gì, chẳng qua là hiền thục chút, có thể giúp mẫu thân lo liệu việc nhà là được."

      Chỉ Lam đuổi tận tha : "Có muốn tài văn chương, làm thơ khá ? Hay là tinh thông nhạc khí ? hơn chút ."

      Thụy Bình mặt bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt mẫu thân mình chỉ giống như là nữ tử hơn hai mươi tuổi, rất muốn lớn tiếng ra những lời trong tâm, ta muốn nàng dâu lợi hại, giúp đỡ người, tránh để tương lai người bị mấy phòng kia trở lại khi dễ. Cân nhắc chút : "Mẫu thân, nhi tử cũng cần con dâu thi trạng nguyên, cần những thứ đó làm cái gì. Nhi tử là lão đại, con lai tương dâu nhất định phải chiếu cố đệ đệ muội muội trong nhà. Người cứ tìm người lo hiểu chuyện nhà, để cho nhi tử cần lo lắng là được."

      Chỉ Lam nghe Thụy Bình trả lời xong, cười híp mắt xoay người nhìn Thụy An. Thụy An cười đáp : "Nhi tử muốn kết hôn với tính tình giống mẫu thân." Đứa con trai này vẫn là như vậy, phải là , chẳng qua là thích nhiều lời, nếu mà rồi, mấy câu thôi cũng khiến lòng người khác nở hoa. Chỉ Lam vui đến mức sờ soạng Thụy An từ xuống dưới vài cái.

      "An Nhi chắc là phải cưới nữ tử tài hoa để cùng con hồng tụ thiêm hương (ám chỉ có nữ nhân xinh đẹp theo bên cạnh) phải ?"

      Thụy An lắc đầu cái " muốn, nhi tử thích đàm luận quốc cùng nữ tử. Ngày thường làm văn chương đủ nhiều rồi, muốn về rồi còn phải làm thơ. Mẫu thân lo cho đại ca trước , nhi tử vẫn còn sau đại ca, cần gấp đâu."

      Xong rồi, nếu là Lâm muội muội trong Hồng Lâu Mộng, đoán chừng khóc đến chết thôi, Chỉ Lam còn tưởng rằng nữ tử tài hoa luôn cần tìm. Xem ra lúc này việc lập gia đình tài giỏi như vậy cũng chưa đủ tiêu chuẩn.

      Năm hai đứa bé tròn mười bảy tuổi, tin Cao Ly (tiểu Nguyệt có ch trk dùng Triều Tiên nhưng Cao Ly có vẻ chính xác hơn) đại thắng truyền đến, mùa xuân năm này hoàng thượng nghe theo ý kiến bách quan quyết định mở tiệc ban ân, vừa tuyển chọn hiền tài.

      Hai đứa bé tự nhiên cũng tham gia, từ trường thi ra ngoài, Thụy Bình với Chỉ Lam rằng chỉ sợ mình được rồi, Thụy An cũng chỉ đáp cho xong. Chỉ Lam an ủi hai người, tiến sĩ này cũng phải là rau cải trắng, nếu thi tốt, cũng đáng như vậy. Mọi người trong phủ lo lắng đợi mấy ngày, có gã sai vặt chuyên báo tin ngày đến trước bảng mấy lần, tranh thủ làm người thứ nhất báo tin mừng. Yết bảng hôm đó, trước bảng toàn là đầu người nhốn nháo, gã sai vặt nhà Trương gia nhìn xong bảng thấy chỉ có Thụy An, có Thụy Bình, lại cẩn thận nhìn lại lần nữa mới trở về báo tin.

      Chỉ Lam cùng hai đứa con trai vừa nghe quả nhiên chỉ có Thụy An ở cao bảng, Thụy Bình lập tức hướng Thụy An chắp tay : "Chúc mừng Nhị đệ ." Chỉ Lam kéo Thụy An đến, khen mãi ngừng. Mọi người trong phủ thấy các chủ tử cao hứng, mới biểu ra hưng phấn tột độ. Coi như vị tiến sĩ xuất thân từ Trương gia rồi.

      Vài ngày sau chính là thi đình, do hoàng đế tự mình ra đề, người trúng tuyển khảo hạch thi hội, chỉ thi thời , hề thi văn chương nữa. Chẳng qua thi đình này cũng sàng lọc gì, nhưng cuối cùng là do hoàng đế khâm định bài danh, quyết định hai ba giáp ( thi tiến sĩ hồi xưa thương lấy nhất giáp, nhị giáp , tam giáp chia hơn kém) .Các đại thần chấm bài thi chấm xong lần, chọn ra mười bài thi tốt hơn cả, để hoàng đế tự mình xem qua định tam giáp.

      Đương kim hoàng thượng hai mươi chín tuổi lên ngôi, là mười hai năm, tâm đế vương càng thêm thành thục. Nhìn nội dung mấy bài thi được trình lên chút, lại nhìn xuất thân của mười người này chút, tùy ý câu: "Trương Thụy An này có phải là con thứ hai của Trương Kinh hay ?" Lễ bộ Thượng thư lập tức cung kính đáp: “"Hoàng thượng thánh minh, Trương Thụy An này chính là con trai thứ hai của Trương Kinh, năm nay chỉ có mười bảy tuổi."

      Hoàng thượng lại nhìn bài thi của Thụy An chút , lại hỏi qua chủ khảo điện các lần này – đại học sĩ Trầm Điền, : "Trầm ái khanh cảm thấy văn tài người này như thế nào, có thể phán thành mấy đẳng ?"

      Trầm Điền chắp tay "Thần cho là văn chương người này trôi chảy, chẳng qua là tuổi còn quá , khỏi có đôi chỗ còn non nớt, nếu bàn về văn chương quy về hai giáp ba giáp là được. Nhưng khoản chữ này khó mà được, phán giáp cũng quá đáng."

      Làm quan nhất định phải học cách chuyện biết lấp đầu cả hai hố, nhất là bên cạnh hoàng thượng. Hoàng thượng, người tốt mới là tốt!

      Hoàng thượng nghĩ lát, : "Ừ… Khoản chữ này tệ, sau này đến nội các làm học sĩ cho trẫm . Ban thưởng Trương Thụy An làm thám hoa kim khoa. Công bố kết quả !"

      Yết bảng ngày này, người báo tin phủ tướng quân vừa báo tin mừng được khen thưởng xong, đốt pháo, lập tức lại có người đến báo tin mừng Trương Kinh bắt sống được Cao Ly vương, ba tháng sau hồi kinh dâng tù binh. Tất cả tôi tớ trong nhà đều ra ngoài khen ngợi: "Chúc mừng thái thái, song hỷ lâm môn."

      Nhất thời Trương gia danh tiếng vô lượng. Chỉ Lam cầm gia thư mà Trương Kinh phái người đưa lại, đó viết rằng muốn trở lại, đâu nữa.

      Sau thu, Trương Kinh mang theo các tướng lĩnh đè ép Cao Ly vương cùng vương tử, mấy vị công chúa, vào kinh dâng tù binh. Cuối đội ngũ có đội xe ngựa , xe có viết Trương tự, là các loại tôi tớ thiếp thất bên ngoài của Trương Kinh , hôm nay tất cả đều hồi kinh.

      Ngồi trong chiếc thứ nhất đầu là Lý thị Ngữ Hồng mà Trương Kinh thú vào đầu tiên, mang theo Trương gia Tứ thiếu gia Trương Thụy Trữ mười bốn tuổi cùng với đại nương Trương Phượng mười hai tuổi. Lý thị cùng Phượng ngồi bên, Thụy Trữ tự mình ngồi bên khác cười híp mắt nhìn hai người các nàng chuyện. Lý thị vỗ tay Phượng : "Lát nữa chúng ta đem quần áo vớ hà bao thêu cho thái thái sửa sang lại lần, hạ nhân cần phải gói kỹ cẩn thận , chớ chà xát dơ bẩn. Lại với hai con, chúng ta hồi kinh rồi, liền phải theo quy củ. Về sau gặp ta chỉ có thể gọi di nương, phải nhớ lấy."

      xong hai người đều cúi đầu, đầu Phượng nhàng tựa vào vai Lý thị .

      "Tốt lắm, di nương đời này cũng vậy rồi. Về sau liền do hai con rồi, di nương làm liên lụy tới hai đứa cũng phải làm người cẩn thận , nhớ sau khi trở về phải xem ánh mắt vị thái thái cùng hai vị thiếu gia kia mà làm việc. Mấy năm này chúng ta bị đầu kia đè ép, nàng cũng phải là thái thái nghiêm chỉnh , nhưng mình thấy , trở về rồi chỉ có nàng thua thiệt."

      Thụy Trữ vội vàng an ủi di nương mình : "Sau khi con trở về nhất định nghe lời thái thái, ngài đừng lo lắng."

      Phượng cũng : "Sau khi về con nhất định hảo hảo hầu hạ thái thái, mẫu thân thái thái thích tranh thêu nhất, mấy năm này con vẫn luyện, thái thái nhất định thích." Lý thị gật đầu cái, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi, Phượng nhàng xoa chân cho nàng.

      Ngồi xe thứ hai là thiếp thất Lục thị Uyển Hinh năm đó cựu thần Nam Sở tặng cho Trương Kinh, mang theo Tam thiếu gia Trương Thụy Thành mười bốn tuổi cùng Nhị nương Trương Phượng Vũ mười tuổi. Lục thị ôm Thụy Thành chuyện, Phượng Vũ tự mình ngồi ở đối diện chán chường nhìn cảnh ngoài cửa. Thụy Thành vừa lắc lắc vừa : "Mẫu thân, con muốn ra ngoài cỡi ngựa, bình thường cũng có thể ở bên cạnh phụ thân, về kinh lại vậy. Trong xe buồn bực."

      Lục thị vừa hướng Thụy Thành vừa : "Bên ngoài loại người gì cũng có, muốn theo dõi thăm dò con. Phụ thân thương con nhất, tất cả mọi người ai cũng đều thích con, nghe thái thái xuất thân là *** ( nguyên văn tác giả luôn đấy) trong vương phủ, về sau con đến gặp thái thái nhiều chút mà nhận thân thích. Đúng rồi, lão Nhị của thái thái mới vừa trúng Thám hoa, bên người cũng có vài sĩ tử uyên bác thường lui tới, con thân cận với nhị thiếu gia chút, chung đụng với nhiều hơn."

      Thụy Thành cũng là vẻ mặt nhịn được: "Biết rồi, nương, chẳng qua là vài kẻ nghèo hèn vậy, nhi tử ghét nhất người như thế."

      Lục thị nhàng đánh cái: "Con biết cái gì, đây đều là quan to hiển quý, giúp nhiều cho con trong tương lai. Sau khi hồi kinh con phải học, được giống như ở bên ngoài như vậy, sau này nương bảo hậu gia cho con chức quan quý, những thứ này tương lai sau này con dùng đến."

      Phượng Vũ tiếp : "Tài học của ca ca cũng rất tốt, chẳng qua là thích những thứ văn chương phá đề kia thôi. Nương, sau khi hồi kinh, tiệc hay gánh hát nhà ai thú vị, con cũng nghe ngóng trước rồi, hồi kinh rồi cũng có việc mà chơi." Lục thị cười gật đầu.

      Ngồi chiếc xe thứ ba là muội muội của thủ hạ mà Trương Kinh hy sinh, Nguyễn thị tên chữ Tình, mang theo Ngũ thiếu gia Trương Thụy Cát chỉ có mười tuổi và hai nha hoàn. Nguyễn thị cầm sách, cho Thụy Cát học thuộc lòng, học xong chương, mặt Nguyễn thị chút thay đổi , khẽ ừ, lật sang trang tiếp theo, ý bảo tiếp tục.

      Ngồi ở sau là quản gia Lưu Đại Hòa mấy năm này quản bà tử Vương Hỉ Gia. Sau đó là nha đầu của các vị di nương thiếu gia nương, mặc dù có tiễn có đưa, người mang về cũng vẫn là dưới hơn trăm. đại đội nhân mã sau quân dội, đồng loạt vào trong kinh.
      sanone2112, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      khiep nay dung la po tay luon.ko biet phai noi lam sao ma

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 9: Về kinh ban thưởng

      Edit : Quỳnh Trang

      Beta : Tiểu Nguyệt



      Cuối thu, sau mười hai năm Ung hợp, đường vào kinh được quét dọn sạch . Hoàng đế đem quần thần ra ngoại thành mười dặm nghênh đón, dọc đường trở về báo tin chính là sai dịch cưỡi ngựa.

      ‘Ù ù’ chính là tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, bên trong tầm mắt xuất rất nhiều vật thể màu đen (*vì quân Ung là áo giáp màu đen), kị binh của Ung quân từ xa tiến tới dũng mãnh tựa như hổ, mang theo là thong dong sát khí. Màu đen ngày càng ràng, đầu là sáu kị binh cưỡi ngựa tay giơ mỗi người lá cờ màu vàng, mặt thêu Long Văn Đồ Đằng, mặt thêu chữ “Ung”, theo sau chính là sáu lá cờ đen, thêu chữ “Trương”, các lá cờ trong gió tung bay đầy khí thế hào hùng.

      Khi đến chỗ cách địa điểm nghênh đón ở ngoại ô là hai trăm thước, thiết kỵ im lặng dừng bước, Trương Kinh mặc chiến giáp màu đen, tôn lên nước da màu đồng cùng màu áo choàng, ở bên cạnh bốn viên tướng quân xuống ngựa, thúc ngựa khỏi trận địa. Trương Kinh mình giục ngựa về phía hoàng đế. Sau đó phóng người nhảy xuống ngựa, quỳ xuống đất, cất cao giọng : “Thần, Trương Kinh làm nhục ân huệ thiêng liêng, nay hung phạm bị chém đầu, chứng minh bệ hạ oai nghiêm. Bọn thần phụng chỉ, đem tội đồ Cao Ly vương dâng lên, tùy bệ hạ định đoạt.”

      Hoàng đế nhanh chóng bước lên phía trước, tự mình đỡ Trương Kinh dậy, mừng rỡ “Ái khanh mau đứng lên, ái khanh dũng cảm chỉ huy tam quân vì Đại Ung ta mà lập công to rồi.”

      Trương Kinh vội : “Việc này cũng phải nhờ hồng phúc của hoàng thượng che chở, các vị đại thần trong triều điều hành khéo léo, kế sách chỉ đạo của đốc quân, còn có tam quân dũng giết địch, mới có những chiến công này. Vi thần quả dám nhận ân huệ to lớn này của hoàng thượng.” Hoàng đế tâm tình tốt hơn, vung tay lên : “Tuyên.”

      Lập tức sớm có người trong Lễ bộ bước ra khỏi hàng, còn cầm theo phần thánh chỉ dày mà đọc : “ Đây là hoàng thượng vì để chúc mừng đại quân thắng lợi trở về mà làm ra.” Giọng của Lễ bộ du dương trầm bổng đọc qua thánh chỉ xong trong nửa canh giờ, hoàng đế lại vung lên tay , “Ban thưởng!” Các vị tướng sĩ tay đều có nhiều thêm ly rượu, hoàng đế cất cao giọng : “Trẫm dùng ly rượu này mừng các chư vị binh sĩ, cảm tạ các ngươi vào sinh ra tử, làm cho Đại Ung rốt cuộc cũng thống nhất Trung Nguyên!”

      Các vị tướng sĩ dưới hướng dẫn của Trương Kinh, quỳ xuống đem rượu uống hơi cạn sạch. Hoàng đế lại : “Các chư vị tướng sĩ cũng có công, đáng lý cũng nên thưởng to, người tới, tuyên.” Đây chính là thời khắc quan trọng nhất rồi, luận công ban thưởng. thái giám cầm thánh chỉ đọc gần nửa canh giờ.

      Trương Kinh giờ ở chức vị cao thể phong thêm chức, nếu hoàng đế lại tiếp tục phong thêm, chúng đại thần cũng tán thành, cho nên chỉ ở tước vị đó mà phong thêm bậc, như lần trước ban cho đống vàng bạc châu báu. Vì vậy phong Trương Kinh là có công sức trung thành dũng cảm, ban thưởng thành bảng hiệu Quốc Công phủ , cai quản vạn hộ dân, lại ban thưởng mấy thôn trang, thêm đống tiền bạc cùng của cải giá trị. Các chư vị tướng sĩ cũng theo công trạng của mình mà tiến phong cấp bậc.

      Lễ nghênh đón đại quân kéo dài suốt hai canh giờ, hoàng đế lại mời Trương Kinh cùng nhau ngự liễn vào cung, Trương Kinh nhất quyết cự tuyệt, lại mười tám năm chưa về nhà, muốn về nhà trước. Hoàng đế liền chuẩn tấu cho nghỉ ba ngày, cũng để cho hộ vệ nghi lễ hộ tống Trương kinh về nhà, Trương Kinh từ chối được, đành phải lĩnh mệnh.

      Mọi người theo Trương Kinh thúc ngựa hướng thẳng nhà mà , nhưng càng đến gần, Trương Kinh quất roi ngựa càng chậm. Nếu gần quê hương nhưng dám về, gì hơn cái này. Trương Kinh năm nay ba mươi tám tuổi, hai đứa con trai của mình vẫn chưa từng gặp qua, còn có thê tử của mình, nàng thế nào rồi ? Bên này Chỉ Lam sớm mang theo mọi người chờ ở cửa nhà lâu, chợt thấy đội nhân mã từ đầu đường xuất .

      Trương Kinh giục ngựa chậm rãi vào, nhìn thấy mọi người chờ ở cửa nhà, lại dùng sức đánh mấy cái, dừng ở cửa lật người xuống ngựa, thấy cả đám nô bộc vây quanh người nữ tử tuổi còn trẻ. Bộ dạng Chỉ Lam ngoài việc mất phần ngây ngô lúc lập gia đình, vẫn như có gì thay đổi, vẫn giống như bóng dáng Trương Kinh hoài niệm. mạnh mẽ cầm tay Chỉ Lam

      Trương Kinh mới vừa xuống ngựa Chỉ Lam cũng nhận thức được ngay. Chỉ thấy Trương Kinh màu da ngăm đen, thân thể cũng vạm vỡ lên rất nhiều so với trước, bàn tay kia cũng đầy vết chai, thậm chí có chút cứng cáp, mà sức mạnh kia càng thể chống cự. Ánh mắt Chỉ Lam thoáng đỏ cả lên, nước mắt liền rơi xuống, ở bên ngoài chịu khổ như thế nào đây ? Trương Kinh vội vàng lấy tay lau nước mắt Chỉ Lam, trong miệng luôn : “Ta trở về, nàng đừng khóc, đừng khóc.” Chỉ Lam gật đầu cái, xoay người lại hướng Thụy Bình cùng Thụy An : “Mau gọi phụ thân.”

      Thụy Bình Thụy An hành lễ với Trương Kinh, Trương Kinh vội vàng buông tay ra đỡ hai người dậy. Mỉm cười nhìn hai đứa con trai, nhịn được : “Trưởng thành rồi, lớn vậy rồi sao…. Chúng ta vào nhà chuyện thôi.” Người nhà trong vòng vây của người hầu tiến vào chính sảnh, sau khi ngồi xuống, Chỉ Lam để cho Thụy Bình cùng Thụy An kính trà với Trương Kinh.

      Nha hoàn trải cái đệm bưng trà xuống, Thụy Bình quỳ xuống trước, cất cao giọng : “Phụ thân, nhi tử Thụy Bình xin kính trà ngài.” Sau đó nhàn nhạt cười nhìn Trương Kinh. Chỉ Lam chỉ vào : “Đây là lão Đại của chúng ta.” Trương Kinh nhận lấy trà khéo léo đánh giá Thụy Bình, Thụy Bình dáng dấp rất giống Trương Kinh lúc còn trẻ, dáng vẻ mạnh mẽ, khí bức người, đáy mắt trầm ổn, ánh mắt lộ ra vẻ thành thục phù hợp với lứa tuổi. Trương Kinh gật đầu cái, uống ngụm trà, khẽ mỉm cười, : “Chuyện của con ta cũng nghe chút rồi, thân là con trai lớn có thể chiếu cố mẫu thân cùng đệ đệ, làm rất tốt.” Thụy Bình nghe Trương kinh sửng sốt chút, ngay sau đó nụ cười mặt mới hòa ra ở mặt, ánh mắt cũng cong lên. Đứng dậy : “Đó là điều nhi tử cần phải làm.”

      Sau đó Thụy An tiến lên, nâng ly trà, : “Phụ thân.” Chỉ Lam cười : “Đây là lão Nhị.” Trương Kinh cười ha ha : “Đây chính là chúng ta Thám Hoa Lang (vị trí đứng sau trạng nguyên thời xưa). Mau dậy , mau dậy .” Trương Kinh quan sát Thụy An, khí chất cùng vóc người càng giống như Chỉ Lam, mặt trắng râu, ngọc thụ lâm phong, ôn hòa nho nhã. Trương Kinh vỗ vai Thụy An : “Xương cốt tạm được, nên luyện võ nhiều chút, thân thể cũng có thể cường tráng lên ít. Là cha từ lúc hai con ra đời cũng thể ở bên cạnh hai con được, ta rất hổ thẹn, thấy hai con được mẫu thân dạy dỗ tốt như vậy cũng khiến ta cảm thấy an ủi nhiều rồi.”

      Vừa xong liền lấy từ túi áo ra thứ gì đó, chia ra đưa cho hai người : “Mở ra xem chút, đây là lễ ra mắt mà ta vẫn muốn đưa cho hai con, hôm nay cuối cùng cũng có thể đưa ra được.” Thụy Bình mở khăn tay ra, bên trong chính là đôi hoa tai Phỉ Thúy, màu bích lục, lúc ánh sáng chiếu vào giống như hoàn toàn trong suốt, kì lạ hơn là bên trong còn có mấy vật thể màu trắng hợp lại thành chứ “Bình”. Thụy Bình liền đưa cho Chỉ Lam nhìn.

      Của Thụy An chính là chuỗi vòng cổ hổ phách màu đỏ, toàn thân trong suốt, ở giữa có vật thể, Thụy An cũng biết là loại trùng gì, sừng đầu của nó cũng rất nét, ở trong tay hồi tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Trương Kinh : “Cái này là ta ở thấy ở Nam Sở, gọi là tàng phong hổ phách, bên kia đều trước ngực treo chuỗi hổ phách, có thể trấn an trừ tà. Truyền thuyết này là từ thái tử Nam Sở trước kia đeo.” Thụy An nhất thời ngẩng đầu nhìn Trương Kinh, Trương Kinh vỗ cái lên đầu Thụy An : “Truyền thuyết mà thôi, khó mà xem là được.”

      Tiếp theo Trương Kinh lại để cho người lấy ra hộp gỗ , đưa cho Chỉ Lam : “Đây là quà ta sai người làm trong nhiều năm để tặng nàng.” Chỉ Lam thầm thấy kỳ lạ, hàng năm Trương Kinh đều tặng rất nhiều đồ cho nàng, còn từng tặng cho hai hộp đông châu, thế này là sao? Mở hộp ra vừa nhìn thấy châu báu tràn đầy hộp, đều là những món đồ trân quý hiếm gặp. Trong lòng nữ nhân mà ai thích châu báu quý giá. Chỉ Lam lập tức liền thích buông tay, nhìn Trương Kinh cười ngây ngô. Trương Kinh thấy Chỉ Lam thích, cũng cao hứng vô cùng, hai người cứ như vậy ngơ ngác cười với nhau gần nửa ngày.

      Vẫn là Thụy Bình ở bên cạnh : “Phụ thân, sao người lại chỉ trở về cùng mấy người thế này, phải thư người gửi là tất cả gia đương bên kia cũng về hay sao ?”

      Trương Kinh mở miệng : “Ở ngoài thành hoàng thượng tuyên chỉ tới, cho nên ta mau vào kinh thời điểm, ta để cho bọn họ ở trong khách sạn nghỉ ngơi chút, sáng sớm ngày mai trở lại.” Thụy Bình gật đầu cái.

      Buổi tối hôm đó, nhà bốn người người lần đầu tiên vây ở bàn ăn cơm. Trở về phòng sau, Trương Kinh nhìn Chỉ Lam nhất thời cứng họng biết gì.

      Trương Kinh cứ mười tám năm như vậy, để lại thê tử còn mang thai hai đứa bé, thay mình cai quản phủ tướng quân trống rỗng, vẫn cứ chờ . Sau khi trở lại, hai người già rồi, hài tử lớn, bỏ lỡ rất nhiều thứ. Trương Kinh từ từ mở miệng : “Những năm này. . . . . . khổ nàng rồi.” Chỉ Lam cười nhạt tiếng: “Ta khổ, chàng cũng khổ. Bên ngoài cũng so được như trong nhà. Hành quân đánh giặc nguy hiểm nặng nề, cho nên, về là tốt rồi.”

      Trương Kinh cười cười: “Hài tử đều trưởng thành rồi, ta đây trở lại, bọn họ cũng sắp phải thành thân. Thụy Bình, Thụy An hai đứa chúng nó rất tốt, nàng dạy dỗ rất khá. Ta biết trong thư nàng chỉ những việc tốt, cho tới giờ vẫn chưa nghe nàng trong nhà xảy ra chuyện gì xấu.” Chỉ Lam chậm rãi : “ phải là tốt khoe xấu che, mà là ta biết cho dù chàng cũng về được. Ta muốn chàng phân tâm khi ở chiến trường. Hơn nữa, chỉ ta, mà chàng cũng chưa bao giờ bên kia có chuyện gì. Chàng biết , mỗi lần chàng đánh giặc, trong kinh luôn có các loại truyền thuyết, nhưng trong thư chàng vẫn luôn hết thảy đều thuận lợi.”

      Trương Kinh cười : “ là hết thảy thuận lợi, mẫu thân ta từng bảo mệnh ta là đánh đâu thắng đó, ta ra trận đều có thể gặp dữ hóa lành, gặp chuyện xấu liền có quý nhân phù trợ. Nàng cần lo lắng cho ta, cùng ta về ít chuyện tình của hài tử .” Hai người chuyện cho đến nửa đêm. Nằm ở giường, vừa nghĩ tới hai đứa con trai, nhìn Trương Kinh, Chỉ Lam trong nháy mắt hoảng hốt. Mình rốt cuộc là có sống ở kiếp trước hay , rốt cuộc là trang sinh mộng hóa hồ điệp, hay là hồ điệp mộng hóa trang sinh (hình như là truyền thuyết câu chuyện về người nằm mộng thấy mình hóa thành hồ điệp). Cơ hồ chính là trong nháy mắt, Chỉ Lam liền muốn suy nghĩ gì thêm, loại chuyện này, phải là khiến người khác mình điên khùng cũng chính là đem mình điên khùng. Mình bây giờ chính là Cơ Chỉ Lam, là mẫu thân của Thụy Bình cùng Thụy An, là thê tử mà Trương Kinh cưới hỏi đàng hoàng.

      Sáng sớm ngày thứ hai, bốn người cùng ngồi ăn điểm tâm, Trương Kinh liền mang theo Thụy Bình cùng Thụy An chỉ huy người làm đem cửa bảng hiệu đổi lại thành Quốc Công phủ. Chỉ Lam bên này cũng bận rộn, các gian phòng sớm thu thập ổn thỏa, Chỉ Lam lại sai người kiểm tra lần, chuẩn bị xong đệm nước trà, chỉ chờ những người đó trở lại.

      Mùa thu, bầu trời xanh thăm thẳm cao vời vợi, đội nhân mã dừng ở trước cửa Quốc Công phủ, tôi tớ canh cửa vội hướng bên trong bẩm báo, sau rồi người hầu nhanh chóng hầu hạ chủ tử xe ngựa xuống xe. Mọi người xuống xe, sửa sang lại y phục, mang theo thiếp thân nha hoàn, theo bà tử dẫn vào phòng, thẳng hướng phòng khách mà tới.
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      sanone2112, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ôi tội chị wa 18 năm chờ đợi.rốt cuộc chờ dc đống vợ lẽ với nùi con riêng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :