XUYÊN QUA THỜI TA THÀNH VƯƠNG PHI CHƯƠNG 27 Kim quốc…phủ tể tướng Bên trong phủ từ xuống dưới đều tất bật lên xuống,hạ nhân trong phủ tất cả đều xôn xao trước hai vị khách vừa mới tới. “Nha nha nha, nghĩ tới có đôi nam nữ xuất sắc như vậy a~” Nha hoàn Giáp ôm mặt cười,quả thực là hai người đó đẹp tới nỗi làm người ta tự chủ tim đập mặt đỏ . “Ngu ngốc…ngươi biết là ai sao?” Gia đinh Ất tặng cho nha hoàn Giáp cái nhìn xem thường,giống như mọi đời đều biết. ” phải là khách quý của Lão gia sao?” Nha hoàn Bính ngang xen vào,Lão gia xem ra rất mừng rỡ khi nhìn thấy hai người kia,nhất định là khách quý rồi. “Sai,ta cho các ngươi biết…nữ nhân có mái tóc tím bạc kia chính là tứ tiểu thư của phủ tể tướng-Nam Ngự Yên Yên,còn nam nhân tóc trắng chính là Nhị Vương gia Ngôn quốc” Gia đinh Ất hùng hồn , tận tai nghe được lão gia gọi nàng kia là Yên nhi…ban đầu chỉ mang nghi ngờ,nhưng khi nhị,tam tiểu thư được gọi về cũng kinh ngạc kém,gọi thẳng tục danh của nàng là Nam Ngự Yên Yên. Mà nàng kia cũng phủ nhận,chỉ đơn giản là cười lạnh. mới tin đây là tứ tiểu thư… “Ách…? thể nha,cái kia…ta nhớ tứ tiểu thư nhan sắc kém cỏi,sức khỏe yếu ớt. Hơn nữa,tóc của nàng phải màu tím bạc” Nha Hoàn Giáp vừa ra liền bị Nha Hoàn Bính che miệng… “Ngươi sợ mất đầu sao? Mau im cái miệng…” Nha hoàn Giáp định giãy dụa…nhưng nhìn tới đám người tới ở phía xa,nàng ta liền ngoan ngoãn ngậm miệng. …… “Yên nhi,con ở Ngôn quốc có tốt ?” Nam Phụng lên tiếng hỏi,tâm tình của vừa vui mừng vừa ái ngại. Đem nữ nhi mình thương nhất gả nơi xa như vậy… quả thực yên lòng. “Phụ thân yên tâm,ta sống rất tốt…hơn nữa Vương gia đây đối ta vô cùng chiếu cố” Ta cười như hướng Thượng Quan Tán Lý ,lại nhìn đến hai tỷ tỷ trợn mắt nhìn ta ở đằng sau…trong lòng chợt cảm thấy có điểm đáng để chơi đùa. Thượng Quan Tán Lý nghe nàng nhắc tới mình chỉ biết mở miệng cười yếu ớt. Nàng phải sống rất tốt…mà là quá tốt ? Hơn nữa rất rãnh rỗi huyên náo khắp nơi,hại phải cất công tìm. “ làm phiền vương gia,nữ nhi của ta đều trông cậy vào ngài” Sai rồi,phải Thượng Quan Tán Lý nên trông cây vào nàng mới đúng. Chỉ cần nàng náo loạn, liền thở phào nhõm. “Phụ thân, nên khách khí…nàng là phu nhân của ta…đương nhiên ta hảo hảo chiếu cố” Bất quá…từ chiếu cố này có thâm ý. Nam Phụng nghe xong cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Nghe Ngự Phong nàng rơi xuống núi,gặp được cao nhân chỉ dạy trở thành nữ nhân có võ công cao cường,nhất là mái tóc màu tím bạc kia…nếu nghe Ngự Phong kể lại…nhất định ngạc nhiên tới mức nên lờ. Nhưng dù vậy…bản thân là kẻ làm cha… vẫn cảm thấy lo lắng. Nhưng hôm nay nhìn thấy nữ nhi thương nhất trở về với dáng vẻ xinh đẹp,tràn đầy sức sống,hơn nữa tâm tư bắt đầu thâm sâu khó lường. cũng yên tâm phần nào. Lại nhìn thấy con rể ánh mắt luôn mang theo sủng nịng cùng thương nhìn nữ nhi của . Tâm tình chợt trở nên sảng khoái,là lo hão rồi. “Nhị tỷ,Tam tỷ…các ngươi vẫn khỏe chứ?” Nam Ngự Phiêu Phiêu cùng Nam Ngự Y Y nghe nhắc tới tên mình trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi. Nữ nhân trước mắt càng ngày càng trở nên cường đại,hơn nữa lời rất lạnh,mang theo nguy hiểm cùng cao ngạo khó lường. Bất giác mồ hôi lạnh chảy xuống mặt. “Khỏe” Nam Ngự Phiêu Phiêu lên tiếng trả lời,cố gắng lấy dáng vẻ tươi cười thân thiên nhất. Bàn tay thầm siết chặt. Đụng tới ánh mắt của Thượng Quan Tán Lý…tâm có hơi chấn động,ánh mắt bối rối nhìn sang nới khác. Chuyện lúc trước…hi vọng cho phụ thân biết,quên luôn cũng tốt. Thượng Quan Tán Lý nhìn thấy cử động kia…lơ đãng lên tia lãnh khốc. Tâm tình đối với nữ nhân mang tên Phiêu Phiêu càng trở nên chán ghét. Hạ xuân dược ? nhớ kĩ. “Nga…ta đây thực muốn cùng các tỷ hàn huyên tâm ” Ta xoay người cười quỷ dị với Nam Ngự Phiêu Phiêu cùng Nam Ngự Y Y,ngụ ý : lâu cùng các ngươi chơi đùa,hôm nay ta thực muốn ôn lại” Lời ôn nhu vào tai hai người lại cảm thấy lạnh thấu xương …giống như xương cốt đều bị đông cứng. Nữ nhân này nhất định phải muội muội của các nàng, phải,nhất là mái tóc tím bạc kia,như thế nào lại chuyển sang màu sắc kì quái như vậy? Võ công cao cường cái gì chứ? Thực đáng chết. “Yên nhi,phụ thân quên với con…Phiêu nhi cùng Y nhi rốt cuộc cũng thành thân nha” Nam Phụng nhìn thấy ánh mắt đối địch của ba nữ nhi,vô tư lên. “Nga?…Thành thân với ai?” Ta tò mò hỏi…các nàng có người dám đem sính lễ tới thành thân sao? Xem ra kẻ đó bị hư đầu óc cũng chính là cái loại ngốc tử. “Ta thành thân với Vương gia Chu quốc” Nam Ngự Phiêu Phiêu rốt cuộc cũng có cái để mà kiêu ngạo, lấy được Vương gia Ngôn quốc chuyển thành Chu quốc vậy. Dù sao nàng cũng làm Vương phi,thân phận cao quý như vậy, phải nên kiêu ngạo chút sao? “Chúc mừng…dù có hơi trễ,vậy còn tam tỷ a?” “Ta thành thân với đại tướng quân” Nam Ngự Y Y cẩn thận dò xét. Nữ nhân kia hỏi cũng có mục đích gì tốt. Ta nhìn hai vị tỷ tỷ người kiêu ngạo, người e dè trong lòng đè nén buồn cười. Nếu như đoán lầm… hai cuộc hôn nhân kia cũng khác gì của ta,đều là vì chính trị . Nhưng có kẻ cư nhiên còn lấy đó làm hãnh diện. Bất quá…nếu người kia nảy sinh tình với các nàng cũng nên chúc mừng a? “Đều chúc mừng…mong hai người hạnh phúc đến răng long đầu bạc” “Đa tạ” “Lão gia,có Vương gia tới… chờ ở đại sảnh” Nam Phụng nghe xong nghi hoặc nhìn sang Nam Ngự Phiêu Phiêu,vì sao đến đây? “Ngươi phu quân của ta?” Nam Ngự Phiêu Phiêu đồng dạng nghi hoặc hỏi nha hoàn ,nam nhân vô tình kia vì sao hôm nay lại có nhã hứng đến đây? “Dạ” Nha hoàn lễ phép trả lời,sau đó liền lui ra ngoài. “ như vậy chúng ta tới đó ,dù sao cũng là tỷ phu của ta,nên chào cái” Ta lên tiếng phá vỡ khí trầm mặc,nhìn cũng đoán ra được Nam Ngự Phiêu Phiêu được sủng ,bất quá chuyện đó cùng ta quan hệ. …… Vậy là đám người kéo nhau tới đại sảnh. Nha Linh,’tứ linh’ cùng Huyền Cát được an bài nghỉ ngơi ở chỗ khác cho nên số lượng người cũng giảm bớt. Vừa tới nơi,bên trong im lặng bất thường. Nam Phụng cùng Nam Ngự Phiêu Phiêu bước vào trước,cả hai khẽ khom người cúi xuống hành lễ. Dù sao thân phận Vương gia cũng lớn,chỉ đứng sau hoàng thượng…cho nên tất nhiên vẫn nên giữ thái độ cung kính. Ta cùng Thượng Quan Tán Lý bước vào sau,ánh mắt dời đến ghế chủ thượng…nhìn thấy nam tử thân huyền y tay chống cằm,bộ dáng lười biếng…ánh mắt vô cảm nhìn Nam Ngự Phiêu Phiêu. Tới gần hơn nữa liền thấy được nam nhân này có bảy phần giống Quốc Hoa Mộ Lang,mày kiếm thẳng cao,đôi mắt hoa đào tà mị quyến rũ,mi mục cong dày,môi mỏng màu bạc. Bộ dáng tuấn lãng phong tình,nếu là nghiệt ,cũng sai biệt mấy. Khí chất của so với Thượng Quan Tán Lý nhìn sơ cũng có thể thấy…cách nhau trời vực a~ Quốc Hoa Mộ Dung lười biếng ngồi ghế,tới khi nhìn thấy Nam Ngự Phiêu Phiêu cùng Nam Phụng bước vào,tâm tình cũng tốt hơn là mấy. Vì sao hoàng huynh lại định hôn ước cho với nữ nhân nhàm chán như vậy? Thực chán ghét. Đương lúc Quốc Hoa Mộ Dung định mở miệng, đạo thân ảnh rực rỡ đập vào mắt . Thân ảnh tựa như tiên nữ lướt ,mỗi bước chân của nàng đều mang theo thần sắc ung dung thư thái,giống như xung quanh nàng đều có hoa nở chim hót,mái tóc tím bạc tỏa ra kim quang,huyết y lay động lộng vũ phong tao. Khuôn mặt lạnh lẽo nhưng lại làm cho người ta khắc sâu trong tâm trí,mày liễu cong ,phượng mâu phong tình quyến rũ,thu mâu trong sáng hài hòa,mũi đáng ,đôi môi mềm tựa như cánh hoa đào ẩm ướt,căng mọng đầy sức sống. Yết hầu của Quốc Hoa Mộ Dung ngừng chuyển động, chỉ hận thể đem cánh môi kia mà điên cuồng cắn mút. Nàng thực đẹp,đẹp đến làm cho người ta ngây ngốc,làm cho người ta tôn sùng,làm cho người ta trân quý. “Vương gia?” Nam Phụng lên tiếng,Yên nhi vừa bước vào, liền nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống,ánh mắt tràn ngập dục hỏa. Thử hỏi đây là cái loại tình huống gì? Thượng Quan Tán Lý buồn bực hừ tiếng,bàn tay đem thiên hạ của dán sát vào lòng. Nam nhân đáng chết,cư nhiên nhìn nữ nhân của bằng ánh mắt dâm loạn như vậy,nếu còn dám nhìn lần nữa, liền đem mắt của nam nhân kia móc ra. … Ta cảm nhận được hành động của Thượng Quan Tán Lý có chút sinh khí,tâm tự chủ vui vẻ lên,đồng thời xem ánh mắt nóng rực nhìn theo ta như khí. Đến khi dừng cước bộ,ta tươi cười ngẩn đầu,chắp tay ôn nhu “Ra mắt tỷ phu” Quốc Hoa Mộ Dung vẫn như cũ ngây ngốc “……” Oahaha…phải thừa nhận mị lực quá lớn cũng thực phiền phức a~~~ “Vương gia?” Nam Ngự Phiêu Phiêu lên tiếng,ánh mắt phẫn nộ nhìn sang ta… Này…hình như có vấn đề? “Ân?” Quốc Hoa Mộ Dung biết mình thất thố,vội vàng thu lại thái độ mê đắm,ho cái. “Ta là Nam Ngự Yên Yên,ra mắt tỷ phu” Nghe đến nữ nhân mỹ lệ trước mặt gọi mình bằng tỷ phu,tâm tình của Quốc Hoa Mộ Dung đột ngột rơi xuống đáy vực. bắt đầu để ý tới nam nhân đứng cạnh nàng,hai mắt khỏi mở to. Tóc…tóc trắng? Tiên nhân? Nếu lầm,đây chính là Thượng Quan Tán Lý,nhị vương gia Ngôn quốc…cũng chính là người lúc trước sang Chu quốc hỏi cưới ‘Nam Yên công chúa” ? Như vậy mà ,nàng chính là nữ nhi thứ tư của Nam Phụng? Vương phi Ngôn quốc? Tâm tình của Quốc Hoa Mộ Dung lần nữa rơi xuống,nàng và nam nhân kia đứng cùng nhau quả thực đẹp nên lời,cũng biết phải dùng ngôn từ nào để diễn tả. Tạo sao lúc trước biết đến nàng? Tại sao hỏi cưới nàng trước? Tại sao…? Lão thiên gia thực giỏi trêu đùa, bây giờ lại làm tỷ phu của nàng,còn gì để nuối tiếc đâu? “Nghe danh Vương phi lâu,hai chữ tỷ phu ta dám nhận” Thượng Quan Tán Lý tỏ ra trầm, dám nhận hai chữ tỷ phu? Vậy hai chữ tướng công dám nhận ? Ta nghe xong lại cười càng thêm sâu. Có thâm ý Nam Phụng im lặng . Nếu đoán lầm,Quốc Hoa Mộ Dung nhìn trúng Yên nhi . Nam Ngự Phiêu Phiêu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng đều phải dồn nén ở trong lòng. Nam nhân của nàng cư nhiên đối với người khác tỏ thái độ mê đắm,hơn nữa kẻ đó lại chính là ả nữ nhân chết tiệt kia . lạnh nhạt với nàng,sủng hạnh đám nữ nhân thanh lâu,nàng có thể nhịn. Nhưng bây giờ…người để ý lại là Nam Ngự Yên Yên,nàng có thể nhịn sao? Nam Ngự Y Y cười nhạt,may mắn nàng dẫn nam nhân của mình tới đây,nếu phải chịu xấu hổ chung với Nam Ngự Phiêu Phiêu rồi. “Tỷ phu khách sáo rồi” Ta lần nữa nhấn mạnh từ tỷ phu,cũng nhìn qua người kia lần nào nữa. Chán ghét,ta muốn về Ngôn quốc sớm a~,Song Y giờ này chắc chắc muốn phát điên rồi. Nghĩ tới Thiên Y,Ma Y,ta thực muốn ngửa mặt lên trời cười to. Nha Linh theo ta Kim quốc,mà tú bà của Thiên Ma lâu lại thể thiếu,hết cách đành phải nhờ tới hai người bọn họ sắm vai nhau thay Nha Linh tới khi trở về. Bây giờ lại sang Chu quốc…e rằng… “Phụ thân,nghe Yên nhi trở về?” Tiếng bước chân vội vã vào,cước bộ tựa hồ lướt . Đến khi dừng lại,ta mới nhìn người đó là ai ,tâm tình bất giác tốt lên. “Đại ca” Nam Ngự Phong kích động,rất muốn tiến lên ôm lấy muội muội,nghĩ tới lễ giáo, lại dám. Ánh mắt đảo vòng,nhìn tới Quốc Hoa Mộ Dung cũng có mặt ở đây,khuôn mặt tựa hồ có chút ngạc nhiên. “Tham kiến Vương gia” “Đứng lên ” Quốc Hoa Mộ Dung phẩy tay,nhưng thái độ lại có chút vui. Nam Ngự Phong tỏ thái độ gì,nhưng ai cũng nhìn ra được hai người này chán ghét nhau. Thượng Quan Tán Lý nhìn thấy Nam Ngự Phong thái độ cũng dịu ,hai người nhìn nhau gật đầu. “ tề họp đông đủ như vậy,chi bằng chúng ta mở cái yên tiệc ?” Nam Phụng lên tiếng phá vỡ khí quỷ dị trước mắt. bữa cơm? Có đầy đủ mọi người, bao lâu người làm cha như mơ ước mà được? “Để con sai người tam muội phu,như vậy mới gọi là đủ người a” Nam Ngự Phong lên tiếng,đại tướng quân Âu Thần là bằng hữu tương thân của ,nay lại trở thành muội phu…quả thực là chuyện tốt. Nhưng ngờ tới Quốc Hoa Mộ Dung cũng thành muội phu,coi như ông trời cho người ta vui vẻ trọn vẹn . “Uy…có lẽ phu quân ta còn bận việc triều chính” Nam Ngự Y Y vội vàng lên tiếng,muốn giết nàng sao? Sai tới đây có khác nào tự làm xấu hổ chính mình. nhìn thấy Nam Ngự Yên Yên,nhất định …nhất định… ‘Lúc ta ra khỏi hoàng cung nhìn thấy cũng lên đường trở về phủ tướng quân rồi” Nam Ngự Phong biết lo lắng của Nam Ngự Y Y mà vô tình ra. “ như vậy,mau sai người chuẩn bị” Nam Phụng ra lệnh cho Nha hoàn,sau đó hướng mọi người trong đại sảnh mời sang phòng khác. “Mời nhạc phụ” Thượng Quan Tán Lý nho nhã mời Nam Phụng trước.Quốc Hoa Mộ Dung cực kì khó chịu ở phía sau. Nam Phụng cùng Nam Ngự Phong cơ hồ rất vừa lòng với Thượng Quan Tán Lý,Nam Ngự Phiêu Phiêu cùng Nam Ngư Y Y rất cam lòng nhìn tình hình diễn biến trước mắt,tâm tư đồng dạng muốn đem ả nữ nhân hết tiệt là ta ra băm thành trăm mảnh. Yến tiệc này…có sóng gió. Rốt cuộc cũng ngồi vào bàn ăn,ta chăm chú nhìn bàn bày ra đủ loại mĩ vị thơm ngon động lòng người nước miếng đều muốn chảy ròng ròng. “Chú ý…!!!” Thượng Quan Tán Lý là người thường xuyên ‘có diễm phúc’ được nhìn thấy màn ẩm thực kinh dị của nàng ,vì vậy…nhìn đến ánh mắt rực sáng cùng với bộ dáng chuẩn bị đem hết đồ ăn bàn bỏ vào bụng của nàng, liền nhịn nổi lên tiếng nhắc nhở ‘nơi đông người được ăn cách lang thôn hổ yết’ “……” Mụ nội nó,đồ ăn là dùng để no bụng,đâu phải để thưởng thức. Ăn uống từ tốn là cái cứt chó gì >.<,mắc công làm ta nghẹn chết. Bất quá…bản thân ta vốn mang danh là tiểu thư khuê các,vì lợi ích toàn cục…cố gắng nín nhịn a~ “Nhạc phụ,người nên ăn cái này” Thượng Quan Tán Lý nho nhã giữ tay áo,ngón tay thon dài dùng đũa gắp miếng củ sâm cho vào chén của Nam Phụng,sau lại xoay người gắp cho ta vài cọng rau. Mẹ nó,cho ta là trâu bò sao? Ta muốn ăn thịt. “Nương tử,rau ăn tốt” Tốt tốt tốt cái đầu ngươi…nhìn cười đến mị hoặc,ta liền biết nhất định là cố ý. “Nga…tướng công,cái này cũng tốt” Ta gắp cây cải xanh,thứ Thượng Quan Tán Lý ghét ăn nhất cho vào chén cơm của ,cười đến ôn nhu. Người ngoài nhìn vào nghĩ ta và chính là cặp vợ chồng mới cưới,nùng tình mật ý. Nhưng là cả hai đều công kích nhau về phương diện…ẩm thực. Quốc Hoa Mộ Dung nhìn cảnh này vui lại còn cực kì khó chịu. Nam Ngự Phiêu Phiêu gắp thức ăn cho , đều làm lơ. “Vương gia,thức ăn ngon sao?” Nam Phụng lên tiếng hỏi,thái độ ôn hòa. Nhưng tâm ra thích Quốc Hoa Mộ Dung,lại đừng tới hoàng huynh của . “Tâm tình tốt thức ăn tự nhiên ngon” Ta hướng Quốc Hoa Mộ Dung cười ,tiện tay gắp cho cái đùi gà. “Tỷ phu,ăn cái này nha?” Thượng Quan Tán Lý nhìn cảnh trước mắt tự chủ nghiến răng nghiến lợi. Dù biết nàng chọc tức ,nhưng lẽ đem đùi gà kia cướp lại? Quốc Hoa Mộ Dung nhìn thấy nàng đột nhiên quan tâm mình,khuôn mặt liền nhanh chóng giãn ra,tâm tình cũng tốt hơn. … Nam Ngự Phong nhìn thấy Quốc Hoa Mộ Dung như vậy lại càng thêm chán ghét. Cùng là vương gia,Thượng Quan Tán Lý nho nhã lễ độ,phong thái cao ngạo,khí chất vương giả mà làm mất vẻ ôn hòa. Hơn nữa thái độ đối với phụ thân ít nhiều cung kính, kiêu ngạo cũng siểm nịnh . Quốc Hoa Mộ Dung lại khác,mặc dù trở thành người trong nhà nhưng bản tính của lại thích được người ta hầu hạ cung kính,tính cách lại khó ưa… Cả hai người khác nhau trời vực,nhìn cũng …Thượng Quan Tán Lý hơn Quốc Hoa Mộ Dung trăm vạn lần về mọi mặt,xem ra Yên nhi có diễm phúc hơn. lúc sau…bên ngoài truyền đến tiếng thông báo,mọi người đều hướng ra cửa chính. nam nhân phong thái uy vũ bước vào,trường bào màu đen phiêu dật…mái tóc dài đen như mực buộc cao đơn giản dùng trâm cài vấn lại. Khuôn mặt cương nghị,ngũ quan tuấn tú,đôi mày kiếm thẳng,mắt xếch uy phong,hàng mi đen nhánh cong cong,ánh mắt sắc bén lạnh lùng như xuyên thấu tâm tư người khác. Bạc thần lạnh lẽo khẽ tạo thành đường cong,thần thái ung dung tự tại,lạnh lùng nhưng mang lại cho người khác cảm giác an toàn khi ở bên cạnh . Nam nhân này vừa bước vào,ánh mắt linh động quét đến từng người bàn ăn,cuối cùng dừng lại ở phía ta,đôi mắt xếch bỗng mở to,bộ dáng là kinh hỉ hay bất ngờ,bạc thần mở ra. “Yên nhi,là ngươi sao?”
XUYÊN QUA THỜI TA THÀNH VƯƠNG PHI CHƯƠNG 28 Ta nhìn xung quanh,khẳng định nam nhân kia có gọi người khác,cũng có ai lên tiếng xác nhận mình chính là “Yên nhi” mới cẩn thận mở miệng “Ngươi gọi ta?” Nam nhân kia ánh mắt lên tia hiểu,sau đó rơi vào trầm mặc,cuối cùng là vẻ mặt bừng tỉnh. “Thực ngại,ta quên nàng mất trí nhớ” Ta tỏ vẻ kinh ngạc,lại biết nên cái gì,nam nhân này là ai? Có quan hệ gì với ta? Như thế nào biết ta ‘mất trí’? Thượng Quan Tán Lý chăm chú quan sát,phượng mâu bỏ sót tia biểu cảm nào của nàng. Theo như cảm nhận,nam nhân kia có quen biết nàng,mà nàng lại hoàn toàn biết là ai. Như vậy mà …nàng thực quên mất việc trước kia? “Yên nhi,Âu Thần từ là bằng hữu của Phong nhi,hơn nữa còn thường xuyên đến phủ chúng ta dạy học cho con, chút ấn tượng con đều nhớ sao?” Nhớ mới là lạ…ta phải Nam Ngự Yên Yên ,đừng chút ấn tượng,mà là hoàn toàn có ấn tượng gì. “Phụ thân,ta nhớ” Ta giả bộ cau mày,làm bộ mặt đáng thương nhất có thể… “ tiếc,nàng nhớ ra cũng sao” Âu Thần được nha hoàn bồi đến ghế,chỗ ngồi ngay sát Nam Ngự Y Y,vô tình lại đối diện với Nam Ngự Yên Yên. Ánh mắt sắc bén nhìn sang nam tử tóc trắng tuấn mĩ ngồi cạnh nàng,nếu đoán lầm,đây chính là Nhị Vương gia Ngôn quốc-Thượng Quan Tán Lý. Danh tiếng của Thượng Quan Tán Lý cũng phải tầm thường,17 tuổi thân chinh ra sa trường,mang về vô số chiến công cho Ngôn quốc. Khuôn mặt quả đúng như lời đồn…thuần khiết tiêm nhiễm thói trần tục,khí chất thanh nhã mang đậm ngạo khí,hơn nữa người có mái tóc bạch kim đẹp đến như vậy,khẳng định chỉ có mình . Ánh mắt của Âu Thần dời sang Nam Ngự Yên Yên,nàng nhìn ,nhưng lại có phản ứng gì khác ngoài thờ ơ. Bất giác…hồi tưởng… “Âu Thần ca ca,ta lớn lên nhất định gả cho huynh” Nữ hài tử ngồi ở bãi cỏ cười đến sáng lạn,đôi môi phấn hồng đô đô,bàn tay nắm chặt lấy tay nam hài kế bên,chân thành… “Nga, phải giữ lời…ta nhất định thành nam nhân mạnh mẽ, luôn bảo hộ Yên nhi” Nam hài tử ngây ngô cười,xoa đầu nữ hài tử. Ánh mắt hàm chứa ôn nhu. Nhiều năm sau,nam hài tử rốt cuộc cũng trưởng thành,trở thành nam nhân mạnh mẽ,được hoàng thượng sắc phong thành đại tướng quân…quanh năm chinh chiến ở sa trường dẹp loạn,trăm trận trăm thắng,vang danh khắp nơi. cố gắng như vậy…chỉ mong có ngày được trở về thú nữ hài tử nam đó làm nương tử. Rốt cuộc cũng đợi tới ngày ca khúc khải hoàn trở về. Nhưng đại ca của nàng lại . Nàng thành thân. Trở thành Vương phi Ngôn quốc,hơn nữa còn luyện được võ công từ Mị Vũ Câu Hồn Ảnh,nắm trong tay thần khí Tam Bảo Đại Sát. cố gắng như vậy để làm cái gì? Kết quả là đổi lấy nữ nhân . Nhưng còn cách nào khác? Hôn ước với Nam Ngự Yên Yên thành,phụ thân liền để cho Nam Ngự Y Y làm thế thân. Tâm tự nhiên lạnh…coi như uổng phí nửa đời. Nàng mất trí nhớ,lời hứa năm đó,nàng chắc quên? Nàng hứa trở thành nương tử của ,nhưng bây giờ lại cùng nam nhân khác,tuấn tú hơn ,địa vị cao hơn …kết duyên,tình ý nồng đậm. Tâm …gần như chết… ………… Người chuyên tâm ăn uống tất nhiên để ý thứ gì khác ngoài đồ ăn,nhưng người chuyên tâm lại khác…đại loại như Thượng Quan Tán Lý. bàn đủ loại thức ăn hoa mĩ nhưng lại nhìn tới,phượng mâu sắc bén tựa mũi tên luôn hướng tới Âu Thần dò xét. Từng biểu cảm,ánh mắt,cử chỉ của Âu Thần đều bị Thượng Quan Tán Lý đem ra nghiên cứu. Từ lúc ngồi vào ghế cho tới bây giờ,Âu Thần nhìn Tiểu Nam tổng cộng hơn mười lần,ánh mắt có đau khổ,có tiếc nuối,sau đó lại khẽ thở dài. Nam Ngự Y Y ngồi kế bên giống như khí,hoàn toàn bị quên lãng. Mà thái độ của Tiểu Nam đối với Âu Thần giống như hai người có quan hệ, cách cụ thể…giống như hai người xa lạ. biết lúc trước Tiểu Nam cùng Âu Thần là dạng quan hệ gì,nhưng bây giờ…cho dù có là kẻ ngốc cũng nhìn Âu Thần có ý với nàng. Nữ nhân của cũng có người dám mơ tưởng tới? Bất quá,nam nhân kia vẫn chưa có hành động gì quá phận…nhưng nếu dám động tới sợi tóc của nàng, nhất định nể tình. … Nam Ngự Y Y lúc này cũng để ý tới chuyện thưởng thức đồ ăn,tâm trạng lo lắng khiến bàn tay trở nên run rẩy…nàng sớm biết,Âu Thần từ cùng Nam Ngự Yên Yên coi như là thanh mai trúc mã. Nếu như Yên Yên thành thân với Thượng Quan Tán Lý,nhất định bây giờ phu nhân của Âu Thần chính là nàng ta. Nàng cùng lắm chỉ là kẻ thay thế. Bởi vì phụ thân cùng cha của Âu Thần có mối thâm tình,hơn nữa hai người đều cần thế lực để chống lại bọn tham quan nịnh thần trong triều. Kết thân giao hảo là chuyện thể tránh khỏi. Nhưng nàng nguyện ý. Bởi vì Âu Thần quả thực là nam nhân tốt. Mặc dù vì Nam Ngự Yên Yên trở thành vương phi Ngôn quốc mà chết tâm nên mới đồng ý lấy nàng. Nhưng có phu quân như vậy vẫn tốt hơn so với trăm vạn người. Chỉ cần có thời gian,nàng tin nhất định động tâm, thương nàng giống như thương Nam Ngự Yên Yên lúc . Nhưng bây giờ Nam Ngư Yên Yên lại đột ngột trở về,Âu Thần nhìn thấy nàng ta nhất định quên được chuyện quá khứ. Phải làm sao bây giờ? … Mỗi người tâm trạng…trong phút chốc khiến khí trở nên quỷ dị. Chỉ có người nào đó vẫn cố sức đem thức ăn bỏ vào bụng mà biết mình trở thành tâm điểm của mọi người. “Yên nhi,con định ở đây trong bao lâu?” Nam Phụng ngưng đũa,ánh mắt hòa ái dễ gần. Ta ngước đầu lên nhìn người mình phải gọi bằng ‘cha’ ,chỉ thấy tuấn lãng phong trần,da mặt vẫn chưa xuất nếp nhăn,thậm chí có phần mịn màng,phượng mâu mang ý cười ,tuổi tác so với ta chỉ hơn hai mươi…nhìn tới đó ta đột nhiên chỉ muốn cười to. ……nội tâm của Nam Ngự Yên Yên… * Nhìn thấy chưa a? Cha của ta đó nha,rất soái phải ? Có thân phận lại có tiền…nha.nha,nha…Có phải nước miếng của các ngươi đềy chảy ra hết rồi phải ? Oa hahaha…* …… “Có lẽ ba ngày” Thượng Quan Tán Lý nhìn thấy tâm hồn ta treo lơ lửng mây liền hảo tâm thay ta trả lời. Thuận tiện dùng chân ở phía dưới bàn đá ta cái nhắc nhở. “Như vậy cũng tốt…” Nam Phụng cười ,nhìn thấy nữ nhi hạnh phúc cũng yên tâm vài phần. “Phụ thân…chớ bận tâm,nữ nhi sống rất tốt” lời nhiều nghĩa. Bất quá…có người vui vẻ,có người buồn rầu,còn có người ghen tức… … Tàn tiệc,ta thong thả ra hoa viên dạo. Thượng Quan Tán Lý còn có chuyện muốn bàn với phụ thân cho nên cùng ta. cũng biết,chuyện hai người muốn bàn chính là ‘vũ khí’ . Hiếm có dịp trở về Chu quốc,chuyện quốc gia đại tất nhiên được ưu tiên. Ta là nữ nhi,xen vào cũng có lợi ích gì, Hơn nữa,ta cũng có hứng thú. đạo vòng,rốt cuộc cũng trở về nơi ta từng ở,mọi thứ vẫn như cũ…chỉ có điều thảo dược đại ca trồng tất cả đều chết. Xung quanh được trồng thêm vô số loại hoa. Ta vòng ra phía sau tới rừng trúc,phong cảnh mảnh tĩnh lặng,màu xanh của trúc hòa với màu trời đặc biệt hài hòa. Có điều,lòng người lại thanh tịnh được. “Theo ta lâu như vậy mệt sao?” Ta hái bông mẫu đơn đưa lên mũi,phượng mâu đảo tới đuôi mắt,thong thả mà uy hiếp. cái búng tay ,hoa mẫu đơn bị lực đạo của ta đánh nát tựa như vô vàn hạt cái rơi rụng xuống. Ta xoay người tạo thành cơn xoáy bay lên,bàn chân yên vị đứng lá trúc . Ở phía dưới,lá trúc khô bởi vì hành động của ta mà bay tán loạn, thân ảnh cao ngất thong thả bước ra,bàn tay đưa ra giữ lấy lá trúc khô. Giống như thước phim,ta đứng ở cao nhìn xuống,thân ảnh kia ngước lên nhìn ta,đôi mắt hoa đào mang theo ôn nhu mềm . “Yên nhi, nghĩ tới nàng lại trở nên cường đại như vậy” Âu Thần? “Tỷ phu theo ta chắc có điều gì muốn chỉ giáo?” Ta nhàng bay xuống,hai tay tự động chắp lại coi như chào hỏi. Nam nhân này bề ngoài rất có nghĩa khí,theo trực giác, gây hại cho ta. “ lâu gặp,ta có thể cùng nàng hàn huyên chút?” Âu Thần cũng lễ độ chắp tay lại cương trực ,hai chữ tỷ phu này…có biết bao nhiêu là đau khổ? Lần này mạo phạm theo nàng,chỉ là muốn nhìn nàng lâu hơn chút. Có thể lần này là lần cuối… mãi mãi được gặp lại nàng. Nhân cơ hội này, muốn khắc sâu khuôn mặt của nàng vào trong tâm,nhắc nhở …trái tim của luôn luôn mở cửa chờ đợi nàng. Dù biết điều đó vĩnh viễn là thể. Vì sao cùng nàng từ hữu duyên lại trở thành nghiệt duyên? Vì sao nàng quên tất cả? Nếu nàng nhớ lại… việc liệu có thay đổi được ? Giống như bừng tỉnh…Âu Thần gấp gáp hỏi “Yên nhi…bệnh của nàng còn có khả năng chữa khỏi hay ?” Ta nhìn thái độ của Âu Thần,hai mắt giống như cá chết trừng to. như vậy là có ý gì? Rốt cuộc quan hệ trước đây của Nam Ngự Yên Yên và nam nhân này là như thế nào? Có uẩn khúc gì? Trong lòng tràn ngập nghi ngờ nhưng ta cũng tiện hỏi. Sau đó chỉ lắc đầu rồi cười. “Bệnh của ta vô pháp chữa trị. Hơn nữa…ta bây giờ sống rất tốt. Vì sao phải cố tim về quá khứ? Cuộc sống tại bây giờ mới là quý giá, phải sao?” Quá khứ của ta là bị chết cháy ở nhi viện,ngươi nghĩ ta nên nhớ sao? Hơn nữa…quá khứ của Nam Ngự Yên Yên trước đây chút ta cũng biết,ngươi hỏi ta làm sao mà nhớ? xuống hỏi Diêm Vương gia à? Ngươi muốn hỏi . Ta trong lòng thầm rống lên như vậy,bất quá…phải giữ gìn hình tượng thục nữ a~ . Âu Thần nghe xong chỉ biết thùy hạ mi mắt che giấu nỗi thất vọng. Nàng cần nhớ lại quá khứ…vì sao? Qúa khứ đẹp nhất…có ý nghĩa nhất,nàng cũng muốn nhớ? Có lẽ nàng muốn nhớ cũng phải…bởi vì bây giờ nàng trở thành Vương phi,trở thành nữ nhân của người khác. Mà người đó lại là trang tuấn kiệt xuất sắc trong tam quốc,bất kể là dung mạo,tài nghệ,võ nghệ đều hơn người. chỉ là tướng quân nho ,có quyền gì mà cùng người khác so sánh? Mà nàng,bây giờ trở thành tuyệt sắc giai nhân,nắm trong tay bí tịch võ công tuyệt đỉnh, còn nhu nhược,đau bệnh như lúc . Thử hỏi thế gian này có bao nhiêu người xứng đáng cùng nàng sánh đôi? Có lẽ tới lượt vọng tưởng. Thượng Quan Tán Lý là bậc quân vương…có quyền lực,có tất cả… “Âu Thần? Tỷ phu??” Ta quơ quơ tay trước mặt Âu Thần,nam nhân này thả hồn đâu vậy a? Hơn nữa bộ dáng rất giống như vừa bị thất tình. Ta có cái gì sai sao? “Yên nhi,có lẽ nàng quên tất cả,quên ta,quên chuyện quá khứ. Nhưng sao,chỉ cần bây giờ nàng hạnh phúc, chính ta cũng cảm thấy mãn nguyện. Lần cuối cùng,hãy cho phép ta…” Âu Thần hết câu…bàn tay to nắm lấy tay ta. giống như bạch mã hoàng tử nửa ngồi nửa quỳ,bạc thần khêu gợi hôn xuống mu bàn tay ta. Nụ hôn kia truyền đến đau khổ,xót xa thể nào diễn tả bằng lời. Chỉ có thể dùng hành động này để thay chia ly tiễn biệt. Bất quá…vừa vặn lúc đó bạch mã hoàng tử chính hiệu lại xuất . Thượng Quan Tán Lý mặt đen thui như đáy nồi,giống như có người nợ tiền trả. khí từ lãng mạn bắt đầu chùn xuống…lạnh lẽo, trầm. Giọng mang đầy hắc ám của Thượng Quan Tán Lý vang lên “Các ngươi làm cái gì?”
XUYÊN QUA THỜI TA THÀNH VƯƠNG PHI CHƯƠNG 29 Âu Thần thân mình trở nên cứng ngắc,ta liên tục bị đứng hình,sau đó là hóa đá,sau đó là bị gió thổi bay ~ Ông trời ơi,ông địa ơi,phật tổ ơi…mau cho gió tới thổi bay ta ,càng bay xa càng tốt. “Vương gia,ngài hiểu lầm” Âu Thần bình tĩnh trở lại,dù sao cũng làm gì quá phận,hơn nữa lúc vẫn thường nắm tay nàng . Bây giờ cũng giống như lúc thôi. “Hiểu lầm? Bổn vương tận mắt nhìn thấy đại tướng quân đụng vào nữ nhân của bổn vương,xin hỏi chỗ nào là nhìn lầm?” Thượng Quan Tán Lý cho là đúng , cũng nghĩ hôn tay là chuyện bình thường. Chỉ cần có nam nhân chạm vào sợi tóc của nàng cũng là quá phận. “Uy… chỉ chào tạm biệt ta thôi” Ta thấy tình hình ổn liền lên tiếng giải thích,đổi lại là cái trừng mắt của Thượng Quan Tán Lý. Nga, giận rồi. Hơn nữa lần này cơn giận thực nha. “Cách chào tạm biệt của tướng quân thực độc đáo” Thượng Quan Tán Lý tiếp tục ,nam nhân này cũng thực tranh thủ . chỉ mới rời nàng lúc chứng kiến cảnh tượng này rồi. Như vậy mà lúc nàng ở Kim quốc…có bao nhiêu chuyện tương tự như vậy xảy ra? nghĩ thôi,nghĩ tới lại càng buồn bực. “Ta cùng Vương phi từ là thanh mai trúc mã,việc đó cũng có gì là quá đáng” lời kia của Âu Thần làm ta sửng sốt,Thượng Quan Tán Lý khó chịu cau mày. Thanh mai trúc mã? Nam Ngự Yên Yên cùng với Âu Thần từ là dạng quan hệ này sao? Nhìn thái độ của Âu Thần…Có khi nào bọn họ có tình ý trước khi ta nhập vào thân xác này? Nếu vì cái gì Âu Thần lại những lời như vậy? Nếu như suy đóan của ta là ,như vậy phải ta chính là kẻ phản bội sao? “Cái kia…đại tướng quân,lúc trước quan hệ của ta với ngài rất thân sao?” Ta khó khăn mở miệng hỏi,Thượng Quan Tán Lý tiếp tục trừng mắt nhìn ta. là ta cũng muốn khơi lại,nhưng bản tính của ta chính là như vậy. Nếu hỏi ràng,ta nhất định bị nghẹn chết. “Yên nhi,nàng chút cũng nhớ?” Âu Thần đau lòng hỏi,nàng gọi đại tường quân chứ phải Âu Thần ca ca,xem như người xa lạ. “Thực nhớ” Phải là hoàn toàn biết,ta có kí ức của Nam Ngự Yên Yên,nhớ cái rắm ấy. “ nhớ cũng cần phải nhớ” Thượng Quan Tán Lý rốt cuộc nhịn nổi. Nhớ làm cái gì? Có cái gì đáng nhớ sao? “Nhưng mà ta thực muốn biết” Ta lên tiếng cãi lại,mặc kệ cho Thượng Quan Tán Lý gần phát hỏa. cho ta biết ta càng muốn biết. “Yên nhi,ta từ cùng Ngự Phong và nàng kết nghĩa huynh đệ,mỗi lần ta tới,nàng luôn miệng gọi ta Âu Thần ca ca,nàng còn lớn lên gả cho ta,chỉ làm nương tử của ta. Nhưng ngờ tới trong lúc ta viễn chinh ở ngoại thành,hôn ước của chúng ta lại bị hủy bỏ. Khi ta trở về,phụ thân ta vì muốn cùng phụ thân nàng liên kết mới thúc ép ta lấy Nam Ngự Y Y,ta thực còn lựa chọn nào khác. Nhưng cũng có ý định phá hoại hạnh phúc của nàng lúc này” “Ngươi vì ép buộc nên mới lấy ta? chút tình cảm dành cho ta cũng có sao?” Trong lúc ngờ nhất,Nam Ngự Y Y đột ngột xuất ,hai mắt đẫm lệ. Ánh mắt căm phẫn nhìn ta. “Y Y?” Âu Thần ngờ nữ nhân kia lại tới đây,là ai cho nàng ta biết ở đây? “Ta từ cũng rất thích ngươi,cũng muốn gọi ngươi Âu Thần ca ca…nhưng vì sao ngươi chỉ biết tới nữ nhân kia?” Nam Ngự Y Y rống giận ,hạnh phúc nhoi của nàng rốt cuộc cũng thể giữ nổi. Âu Thần chỉ cần nhìn thấy Nam Ngự Yên Yên liền động tâm. vốn dành tình cảm cho nàng. “Lúc ngươi cùng Nam Ngự Phiêu Phiêu chuyên ức hiếp nàng,ta vì sao phải chú ý tới người xấu tính như ngươi?” Âu Thần rốt cuộc kiềm chế được mà thẳng. Nữ nhân điêu ngoa như vậy,lấy nàng chính là sai lầm lớn nhất trong đời . “Bởi vì nàng cướp tình thương của phụ thân cùng với đại ca,từ lúc nàng đến đây,tỷ muội chúng ta giống như bị lãng quên. Ta cam lòng…nàng ta vì sao lại dành được tình thương lớn như vậy?” “Ngươi ghen tị?” Ta thử hỏi,nhưng ngờ tới câu đó lại giống như ngọn lửa châm ngòi nổ. Nam Ngự Y Y ngần ngại rút thanh chủy thủ hướng ta xông tới. Có án mạng nha. khí giống như ngưng đọng lại,Thượng Quan Tán Lý cùng Âu Thần đồng loạt xông lên,dùng khí lực vừa phải chưởng bay chủy thủ của Nam Ngự Y Y ra. ‘Dám hành thích nữ nhân của bổn vương?” Thượng Quan Tán Lý trầm ,lạnh lẽo giống như băng sơn ngàn năm tan Âu Thần lên tiếng,nhưng cũng tránh khỏi sửng sốt, ngờ tới Nam Ngự Y Y nuôi vọng tưởng giết Yên nhi. Bởi vì biết nàng ta có võ công cho nên mới dùng lực vừa phải,nhưng ngờ tới hai nam nhân kia lại đồng loạt xông lên. Nam Ngự Y Y ôm lấy cánh tay đau đớn,đôi mắt sắc nhọn nhìn cảnh tượng trước mặt. Đột nhiên nở nụ cười ma quái. “Haha…” Nụ cười điên cuồng kia chứa đau đớn tột đỉnh,nàng quên mất,Nam Ngự Yên Yên luôn được người khác thương bảo vệ,còn nàng…là tỷ tỷ của ả,nhưng lại giống như kẻ ngoại nhân . Nàng hận,hận nữ nhân trước mặt,hận ả cướp hết mọi thứ. Thế gian này công bằng,nàng phải cho Nam Ngự Yên Yên đau khổ,phải cho ả nếm mùi đau đớn, độc giống như nàng từng nếm trải,như vậy mới công bằng. “Nam Ngự Y Y,ngươi nghĩ giết ta ngươi liền có được thứ ngươi muốn?” Ta trầm giọng,cúi người xuống ngồi đối diện với Nam Ngự Y Y. “Đúng vậy,ngươi chết ta liền hạnh phúc” Nam Ngự Y Y giật lấy cây trâm đầu dùng hết sức đâm về phía ta. Đợi tới khi mũi trâm bay đến gần ngực,ta mới tung chưởng biến cây trâm thành bột vụn,mất tích giữa trung. “Ngươi…” Nam Ngự Y Y tin nổi vào mắt mình,võ công của Nam Ngự Yên Yên từ khi nào trở nên xuất quỷ nhập thần như vậy? “Đừng nên có ý tưởng giết ta,bằng kẻ trả giá lại chinh là bản thân ngươi” Ta lên tiếng cảnh cáo,đuôi mắt sắc bén lướt về phía cây cầu Nam Ngự Phiêu Phiêu nấp ở đằng xa khiếp sợ lên lời,vốn nghĩ tìm cơ hội dạy dỗ Nam Ngự Yên Yên,bây giờ xem ra nàng nên trở về tốt hơn,nếu nhất định gặp phiền phức lớn. “Ngươi nấp ở đây làm gì?” Quốc Hoa Mộ Dung vốn định ra về nhưng thấy Nam Ngự Phiêu Phiêu lén lút giống như rình mò ai đó mới lén theo. Nhìn ở phía rừng trúc, đám người đứng đó mới vỡ lẽ. “Thiếp…” Nam Ngự Phiêu Phiêu á khẩu,bàn tay vò vò khăn lụa. Quốc Hoa Mộ Dung cũng để ý lâu,ánh mắt nhanh chóng hướng về phía bên kia,có thân ảnh của ‘nàng’ “ khéo” Quốc Hoa Mộ Dung cười dối trá,nhanh chóng tới phía rừng trúc,Nam Ngự Phiêu Phiêu còn cách nào khác đành phải theo. “ nên đả thảo kinh xà” Ta khẽ,ngầm ýi chớ ra việc vừa xảy ra lúc nãy,nếu tới tai phụ thân cùng đại ca. “Tỷ phu, khéo quá” Ta đứng lên,chắp tay cười với Quốc Hoa Mộ Dung. Thượng Quan Tán Lý im lặng ,Âu Thần là bậc quan quân trong triều,theo lẽ thường phải hành lễ. “Tam muội phu làm sao vậy?” Quốc Hoa Mộ Dung tới sau nên cũng biết gì nhiều, thấy Nam Ngự Y Y ngồi bệch xuống mới tò mò hỏi. “ để Nhị tỷ phu phải cất công quan tâm rồi,tam tỷ chỉ là sơ ý vấp ngã. Tam tỷ phu,người nên đưa tam tỷ ta về sớm nga” Ta cười đến vô hại,lời tràn ngập quan tâm. Nhưng chỉ có Âu Thần ,Thượng Quan Tán Lý, Nam Ngự Phiêu Phiêu cùng Nam Ngự Y Y là hiểu được thâm ý ‘mau đem cục nợ của ngươi về mau dùm cho’ “Vậy ta xin phép cáo từ trước” Âu Thần nho nhã ,sau đó đỡ Nam Ngự Y Y ngồi dậy. Quốc Hoa Mộ Dung phất tay ý bảo cầm hành lễ nữa. Âu Thần cùng Nam Ngự Y Y rồi ta mới khẽ thở ra. Cũng may lão công của Nam Ngự Phiêu Phiêu tới,bằng việc nhất định trở nên rắc rối. “Tỷ phu vì sao tới được đây?” “Hả?” Quốc Hoa Mộ Dung bối rối, với nàng dạo sao? Đương lúc còn tìm lý do chính đáng,Thượng Quan Tán Lý lên tiếng trước. “Nơi này phong cảnh hữu tình,nếu nhị tỷ phu thích xin cứ việc thưởng ngoạn,ta cùng nương tử cáo từ trước” Vừa dứt lời, đợi người khác kịp phản kháng, ôm theo người nào đó mất. “Chết tiệt” Quốc Hoa Mộ Dung gầm ,chưa kịp cùng nàng chuyện bị nam nhân kia phá ngang,tâm tình càng thêm xấu vạn phần. Nam Ngự Phiêu Phiêu đứng ở đằng sau bị lãng quên khuôn mặt cũng trở nên khó coi,bàn tay nắm chặt,móng tay cơ hồ cắm vào da thịt đau đớn thành tiếng. “Hồi vương phủ” Quốc Hoa Mộ Dung liếc nhìn Nam Ngự Phiêu Phiêu cái,nhàn nhạt ra lệnh. Cũng đợi nàng ta có phản ứng liền xoay người bước . …………… “Uy…đau ta” Cuối cùng cũng trở về phòng…ta thầm cảm tạ trời đất. đường ,ta bị Thượng Quan Tán Lý siết chặt tới muốn tắt thở. Phải thừa nhận điều,nam nhân ghen tức lên quả thực rất đáng sợ. Nhưng nghĩ nghĩ lại, vì cái gì ghen tức? Chỉ là hôn vào bàn tay thôi mà? “Còn dám ?” Thượng Quan Tán Lý u chỉ trích, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng thu thập hành lý trở về Ngôn quốc ngay lập tức. “Ngươi điên cái gì chứ?” Ta thoát ra khỏi người Thượng Quan Tán Lý,bàn tay đưa lên thắt lưng xoa xoa,khí lực tức giận quá lớn ? “Ngươi để cho nam nhân kia hôn…” “Uy…đừng bậy” Ta nhào tới bịt miệng Thượng Quan Tán Lý,nơi này tai vách mạch rừng, câu vô ý liền gây họa nha. “Là hôn vào tay, phải hôn…” Thượng Quan Tán Lý nghe xong những nguôi giận,ngược lại còn cảm thấy thực bực mình. Bạc thần khẽ mở cắn cái… “Ách…” Ta vội vàng buông tay giữ miệng của Thượng Quan Tán Lý,ánh mắt thể tin được nhìn vào lòng bàn tay mình cái. Có dấu răng a~~~, cắn ta,rống~ “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi…” “Ta sao?” Thượng Quan Tán Lý mặt đổi sắc ,tâm tình cũng có phần dịu . Bất quá thể để nàng chiếm thế thượng phong được. “Ngươi…” Ta cẩn thận suy nghĩ,trong trường hợp như vầy…ưm,tốt nhất là theo vuốt mông ngựa. Thượng Quan Tán Lý rất dễ lừa gạt,chỉ cần dùng ít công phu của nữ nhi, nhất định xiêu lòng. “Oa haha…ta chính là ngươi có cắn chết ta cũng sao” (==” toàn thể nữ nhân,mau mau tới cắn chết nữ nhân chân chó kia ) ) Ta tươi cười hướng ngực Thượng Quan Tán Lý cọ cọ,sau đó dùng bàn tay luồn vào ngực sờ mó… Thượng Quan Tán Lý thân thể cứng ngắc,toàn lực khống chế chính mình được bởi vì hành động mị hoặc của nàng mà dao động. Đối với nữ nhân khác, nhất định nể tình mà đem xú bàn tay của nàng ta chặt đứt,nhưng đối với nàng, có sức phản kháng. “Tướng công~,người ta biết lỗi rồi mà” Ta chủ động áp đảo Thượng Quan Tán Lý vào tường,sau đó tiến tới,tiến tới…thuận thế ngã lên giường. “tướng công,người ta phải cố ý để nam nhân kia hôn,người ta hứa sau này để bất kì ai chạm vào,ngoại trừ…” Ta cười xấu xa đem tay của Thượng Quan Tán Lý đặt lên ngực mình,cái gì cũng thấy qua,còn ngại cái quái gì nữa a? Thượng Quan Tán Lý vì hành động câu dẫn của người nào đó mặt rất nhanh đỏ lên, rốt cuộc kiềm chế được mà đem nàng ăn sạch . … Sau hồi kịch liệt,mỗ nữ nhân trăng trối “ bao giờ sử dụng công phu nữ nhi lần nào nữa”
XUYÊN QUA THỜI TA THÀNH VƯƠNG PHI CHƯƠNG 30 Mưa đầu mùa lất phất rơi suốt ngày,rừng thông u mang theo muôn trùng sương mù,ta cùng đoàn người lần này theo đường rừng trở về Ngôn quốc. Vốn định ở lại Chu quốc chơi đùa thêm vài ngày nữa mới cáo biệt nhưng Thượng Quan Tán Lý đồng ý. nếu ta ở lại nhất định gặp thêm phiền phức cho nên nhanh chóng từ giã phụ thân cùng đại ca rồi lên đường. Nam Ngự Phong nhìn thấy Nam Phụng tiếc nuối vì nữ nhi phải trở về, thầm trong bụng hụ thân,có kẻ còn tiếc nuối hơn ngươi gấp trăm lần. Kẻ đó là ai chắc cũng ,hơn nữa trong số đó còn có Quốc Hoa Mộ Lang. …… Trở lại vấn đề chính… Nếu muốn hỏi vì sao chúng ta lại chọn đường rừng lý do cũng khá đơn giản. Mùa mưa tới,nước sông dâng cao,lũ phá đê tràn vào. Bởi vì lực nước quá mạnh cho nên thuyền phu dám mạo hiểm,chúng ta lại càng muốn dâng mạng mình cho Hà Bá. Hơn nữa nơi rừng thông này lúc trước chính là nơi Hạ Tu Lý Phong dẫn quân tới bao vây,sau đó ta nhảy vực,cuối cùng là học được tuyệt đỉnh võ công. Cũng lâu ta gặp qua sư phụ,nàng nhất định nghĩ ta vong ân bội nghĩa rồi cũng nên. Trở về Phong Cốc,Nha Linh mặt lộ mừng rỡ. Huyền Cát đưa mắt quan sát địa hình xung quanh,’tứ linh’ vẫn mực giữ im lặng. Chỉ có ta…trong lòng dấy lên tia bất an. “Tiểu Nam,kiết giới của ngươi bị phá rồi” Thượng Quan Tán Lý nhìn xung quanh,sau đó đưa ra kết luận. Ta ,chỉ là cước bộ càng ngày càng nhanh. Sau đó tai mơ hồ nghe tiếng người truyền tới. “Mẹ nó,lão nhân kia quả thực truyền lại Tam Bảo Đại Sát cho người khác” Dẫn đầu là tên râu quai nón, vận giáp màu đồng,lưng đeo…kiếm? “Ngươi có biết phép tắc ? Giáo chủ còn chưa lên tiếng, ngươi lớn lối cái gì?” Nam nhân cao ốm ở phía sau nam nhân mang mặt nạ màu bạc lên tiếng quát,tên râu quai nón biết mình làm bậy cho nên hạ giọng nịnh hót. “Giáo chủ minh,xin người thứ tội a~” “Ta …giáo chủ đương nhiên biết là mụ già kia có truyền nhân,bất quá vừa mới nghe tin nàng ta ở Kim quốc,bây giờ lại mất tung tích. Cho nên chỉ còn có cách tới tìm mụ ta hỏi” Hai người ta ngươi nghe,chưa đầy khắc,đầu yên yên ổn ổn nằm ở dưới đất. Nam nhân mang mặt nạ màu bạc tay cầm trường kiếm loang lổ vết máu,khí chất lạnh lẽo tỏa ra từ mặt nạ làm cho người khác tự chủ rét lạnh. “Phiền phức” Lời vô tỉnh mang theo hàn ý thấu xương làm những người còn lại tự động biết điều. ai gì…cũng ai nghĩ lên tiếng. …… Mưa vẫn như cũ rơi , khí giống như thấp xuống vài độ. Đến khi hai đoàn người đụng mặt nhau… khí lại càng thêm băng lãnh, khí lại đột ngột hạ xuống thêm vài độ. “ nghĩ tới lại gặp được đệ tử Mị Vũ Câu Hồn Ảnh ở đây” Bên kia,nam nhân mang mặt nạ mở lời,nụ cười thâm trầm của làm người khác nhìn suy nghĩ. ràng nhận ra được ta là ai. Thái độ có tia ngạc nhiên, có thiện ý cũng có lo sợ “Ngươi làm gì sư phụ ta?” Linh cảm của ta lần nữa dấy lên tia khủng hoảng. Sư phụ,người tốt nhất là bình an mà chờ ta tới… “Ngươi nghĩ xem?” Nam nhân mang mặt nạ cười nhạt,mang ra từ trong tay áo lọn tóc màu tím bạc xỉn màu,trường kiếm giống như gió lướt qua,toàn bộ tóc tay đều biến mất. Ta cùng Nha Linh đồng dạng xanh mặt. “Ngươi giết nàng?” Ta run rẩy hỏi,muốn bước lên nắm lấy vạt áo mà hỏi cho ra lẽ nhưng lại bị Thượng Quan Tán Lỳ giữ lại. “ nên kích động” giọng ,là người thường xuyên ở sa trường,lý trí của sớm đạt tới cảnh giới cao nhất. Ta thùy hạ mi mắt,cố gắng trấn tĩnh bản thân mình được quá xúc động,cho dù kết quả như thế nào… “Người vô dụng giữ lại có lợi” Nam nhân mang mặt nạ thong thả ra,trái với hờ hững của , đầu ta giống như có tảng đá nặng rơi xuống. Đau đớn kể xiết. Bên kia,Nha Linh lo lắng hỏi… “Còn người nữa…” Nha Linh gấp gáp đến độ năng tự chủ,đương nhiên ta biết nàng muốn hỏi ai. Người đó,từng cứu sống ta,cũng là sư phụ của Nha Linh,Mị Nỉ Đế lão bà. Nam nhân mang mặt nạ đáp lời,nụ cười trào phúng của cũng đủ lên Tất cả đều chết. Ta lần nữa run rẩy,Nha Linh sớm nên lời,nước mắt bắt đầu giọt. Ta biết nàng kiên cường cho nên mới hồ nháo xông lên. Thượng Quan Tán Lý , ôm ta vào lòng, an ủi. Ta đương nhiên mềm yếu như vậy,chỉ là dựa vào , thầm tính toán…ngươi giết sư phụ ta,ta đau đớn bao nhiêu ,nhất định trả lại cho ngươi bấy nhiêu. …… Chỉ trong khoảnh khắc , ai để ý nam nhân mang mặt nạ khẽ ra hiệu cho người… Ở phía sau lưng ta, thanh nhuyễn kiếm tựa như viên đạn lao ,hướng ta phóng tới… ‘tứ linh’ thể tin được mở to mắt,Nha Linh cũng kịp phản ứng. Chỉ thấy thứ chất lỏng màu đỏ giống như cơn mưa đầu mùa tuôn rơi,hòa vào đất, diễm chói mắt. “Đừng lo,ta nhất định bào vệ…nàng” Ta trơ mắt nhìn thân hình cao lớn của Thượng Quan Tán Lý từ từ đổ xuống,nhuyễn kiếm bị rút ra,máu tươi bắn ra xối xả,hạ mi mắt của ta giọt nóng bỏng. Ngay từ khoảnh khắc Thượng Quan Tán Lý xoay người hứng lấy mũi kiếm thay ta,cố gắng dùng sức tung chưởng vào Huyền Cát,thế giới này giống như sụp đổ. luôn bảo vệ ta chút sức mẻ,nhưng chính bản thân lại thành ra cái dạng này. Giọng của suy yếu nhưng vẫn làm ta tin tưởng tuyệt đối,cho dù như thế nào, vẫn luôn bảo hộ ta. “Tiểu Tán Lý,ngươi mau tỉnh dậy,ngươi muốn ta thành tội nhân thiên cổ sao?” Ta mím môi cố gắng khóc,nhưng nước mắt kiềm được mà tuôn rơi như đại hồng thủy . Bên kia,thuộc hạ của nam nhân mang mặt nạ bước tiến tới gần,’tứ linh’ nhanh chóng xông ra nghênh đón. Ta cố gắng ngừng khóc,quay đầu lạị,gằng từng tiếng. “Kẻ nào bước tới,ta diệt kẻ đó” Nam nhân mang mặt nạ im lặng, cười đưa tay ra ngăn cản bọn thuộc hạ. “Ta chỉ sai bọn chúng tới xem tình hình người kia” chỉ vào Huyền Cát trọng thương,ta ,cũng có tâm tình lo cho kẻ phản bội. “Đại ca,ngươi làm tốt nga” tiếng ‘đại ca’ làm ta bừng tỉnh,nam nhân mang mặt nạ gọi Huyền Cát là đại ca,bọn chúng có quen biết? Huyền Cát phải là thuộc hạ của Thượng Quan Tán Lý sao? Trong chuyện này có uẩn khúc gì? …… Nhìn vết máu loang lổ người Thượng Quan Tán Lý,lòng ta giống như có trăm ngàn ngọn lửa. Bàn tay có ý thức tự động sơ cứu vết thương,lén lút đem viên Hoàn Hồn đan cuối cùng bỏ vào miệng . Trong giờ phút này ta nên làm cái gì? Bỏ ? Được sao? Bọn chúng thèm khát Tam Bảo Đại Sát,bên trong xe ngựa cất giấu Lệ Oan Hồn cùng Mạn Châu Vô Sát,trong người ta chỉ có Câu Phách. Nếu ta giao ra,có thể bình an mà thoát khỏi nơi này. Nhưng sư phụ,người nhất định đồng ý phải ? Đó là kỉ vật của nàng,ta có thể đem nó đưa cho kẻ khác sao? thể. … Ta siết chặt bàn tay. Hy vọng quyết định này là đúng. “Thanh Long, Bạch Hổ,Chu Tước,Huyền Vũ” “chủ nhân?” Ta cố gắng trấn tĩnh,lạnh lùng buông ra quyết định. “Đưa ra xe ngựa,vết thương này may mắn nằm ở bên phải, trúng tim. Hơn nữa ta cho ăn Hoàn Hồn Đan, nguy hiểm tới tính mạng. Giúp ta,chiếu cố ” “Chủ nhân,người sao vậy?” ‘Tứ linh’ nghĩ tới ta lại vậy,bốn người đều lộ vẻ hiểu. “Nếu xem ta là chủ nhân tốt nhất nên nghe lời,mau . Nhớ,phải thay ta chiếu cố ” .”Chủ nhân? Người điên rồi sao?” Nha Linh vội vàng chạy tới,nàng nhất định cũng nghĩ tới ta lại đem Thượng Quan Tán Lý cho người khác chiếu cố. “Nha Linh,nghe ta…ngươi hãy đem Mạn Châu Vô Sát cùng Lệ Oan Hồn trước,ta tin tưởng vào Khinh công của ngươi,bọn chúng nhất định đuổi kịp. Sau khi an toàn,hãy gửi tin cho Song Y,ta ở lại giữ chân bọn chúng.” Ta dùng truyền nhập mật,Nha Linh nghe xong tỏ vẻ đồng ý. “Chủ nhân,như vậy để ta ở lại giữ chân bọn chúng” “Ngốc,ngươi ở lại,ai đem kỉ vật của sư phụ ta ?” “Nhưng mà…” “Yên tâm,ta nhất định có cách thoát thân” ‘Tứ linh’ cùng Nha Linh đều đồng dạng chần chờ muốn làm theo lời ta. Hết cách,ta đành phải dùng mặt lạnh mà ra lệnh. “ mau,đừng làm gánh nặng cho ta” Lời mang theo ép buộc tuyệt đối. Các ngươi ,ta phải mất thêm ai nữa,cũng đau khổ thêm nữa. “Chủ nhân,chúng thuộc hạ nhất định phụ lòng ủy thác của người” Năm người đồng loạt quỳ xuống,sau đó rất nhanh làm theo lời ta. Bên kia,bọn thuộc hạ của nam nhân mang mặt nạ muốn xuống lên cản trở nhưng bị cản lại. “Nhớ thay ta chiếu cố cho tốt” Ta giọng nỉ non ,mặc cho bọn họ khá xa. Tầm nhìn cũng bắt đầu mờ dần bởi vì nước mắt muốn tràn ra. Ta hít hơi dài,cố gắng đè nén tâm tình hỗn loạn xuống, Cho dù có đau khổ tới mức nào,có xúc động tới mức nào,trong tình hình này đều vô dụng. Có lẽ ngươi nghĩ ta vô tình,ngươi nghĩ ta ác độc đem Thượng Quan Tán Lý trọng thương giao cho thuộc hạ. Nhưng nếu ta vô tình, ác độc… hôm nay có bao nhiêu người vì Tam Bảo Đại Sát mà chết? Nha Linh,trước khi nàng rời , ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn về phía Huyền Cát,có lẽ,tâm trạng của nàng lúc này còn đau khổ hơn ta gấp mấy lần. … “Có bản lĩnh” Nam nhân mang mặt nạ buông ra lời khen ngợi châm chọc,ta cũng để ý,ánh mắt càng thêm kiên định. “Đều xông lên ” “Ngươi nghĩ bọn chúng có thể chạy thoát” “Trước khi ta trả lời,xin hỏi ngươi là ai?” Nam nhân mang mặt nạ im lặng lúc,sau đó phun ra vài chữ. “Sở Diễm,giáo chủ ma giáo” Sở Diễm cười nhạt, việc từ đầu tới cuối đều chứng kiến,nhưng ngăn cản. Chỉ là muốn xem nữ nhân kia làm gì. nghĩ tới nàng ta còn có tâm tình hỏi người khác. “Hừ,coi như chết dưới tay ngươi cũng đỡ mất mặt. Bất quá…trước khi ta chết,nhất định để cho ngươi đuổi kịp bọn họ” Lời vừa dứt,ta thong thả rút Câu Phách ra. Lần này…làm trận ta sống ngươi chết .
XUYÊN QUA THỜI TA THÀNH VƯƠNG PHI CHƯƠNG 31 Bên trong Phong cốc, nữ tử nhắn thân người liên tục di chuyển,bàn tay nắm lấy Câu Phách giống như mãng xà phóng . Trường bào màu trắng dính đầy máu tươi,bởi vì trời mưa nên vết máu nhòe dần,loang lổ khắp thân váy,nhìn vào vô cùng chói mắt,còn có phần quỷ mị. Ở phía đối diện,hơn ba mươi người truy đuổi nàng,đằng sau còn có nam nhân mang mặt nạ màu bạc nhàn nhã thưởng thức trận chiến cân sức này. Mỗi lần có người muốn bước ra khỏi phong cốc,thân ảnh giống như phản xạ có điều kiện,Câu Phách nhanh chóng phóng tới cuốn lấy chân kẻ đó. … “Mẹ kiếp,đều xông lên hết ” Mưa lại bắt đầu nặng hạt,mồ hôi của ta hòa chung với nước mưa thấm vào đầu lưỡi mang theo mùi vị chan chát. Ta cũng biết…mình sắp xong rồi. Vốn nghĩ tên giáo chủ kia định nhân lúc ta bị vây khốn mà đuổi theo Nha Linh cướp lấy hai thần khí còn lại,nhưng tới giờ vẫn có di chuyển. Mặc dù biết vì sao có động tĩnh,nhưng nhờ vậy ta có thêm chút thời gian mà giải quyết đám thuộc hạ của . Những người này cũng đễ đối phó,tốc độ của chúng khi tránh Câu Phách của ta khá nhanh. Đúng như Thượng Quan Tán Lý đoán,bọn người này quả thực thể xem thường. Trước khi bị Huyền Cát đâm kiếm với ta:’cẩn thận Thiên Địa kiếm tay nam nhân mang mặt nạ’ bảo ta cẩn thận? Vậy tại sao lại bảo vệ chính mình cho cẩn thận,vì sao lại ngu ngốc hứng chịu kiếm kia? Huyền Cát,ngươi có biết hành động này của ngươi đổi lại gì từ chúng ta hay ? “Bao vây ả ” người hét to lên,đám người kia nhanh chóng xếp thành hình tròn đem ta làm nhân ở bên trong. Nhìn cảnh tượng này…ta nghĩ mình nên cảm ơn sư phụ Lý Tiểu Long trong truyền thuyết. May mắn điều là ta có xem phim ‘Tinh võ môn’ của ông ấy. Lúc tới võ đường của bọn giặc cỏ Nhật Bản để trả tấm bảng ‘Đông Á bệnh phu’ Trần Chân bị bao vây…sau đó sao? Ta nằm ở dưới cỏ xoay tròn,thân người lăn tới,bàn tay đem câu phách phóng vào chân từng người,cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển từ người này sang người khác. Tình tiết quả thực rất chuẩn,có điều Trần Chân dùng nhị côn khúc,còn ta lại dùng mảnh vải. Sau đó là cảnh tượng khá giống trong phim,từng người tê liệt ngã xuống,ta đứng dậy quệt mũi cái. Chân bọn chúng thối a~ “ hổ danh là đệ tử của Mị Vũ Câu Hồn Ảnh” Nam nhân mang mặt nạ cười tới thâm trầm,nụ cười của có khả năng đông đá mọi thứ. “Xuất chiêu ,ta muốn tốn thời gian” “Ngươi sợ chết?” Sở Diễm tâm hỏi,đánh bại ba mươi mấy người,nàng ta còn đủ sức đánh nhau với sao? “Nếu ta sợ khiêu chiến với ngươi,ta biết…với khả năng tại có lẽ đấu lại ngươi,nhưng nếu ta chết…phiền ngươi đem chôn ta kế sư phụ,ân?” “Được” Sở Diễm thoải mái đáp ứng,Thiên Địa Kiếm tay bắt đầu chuyển động… Thời điểm Sở Diễm nâng Thiên Địa kiếm ngang mặt,ta nhanh chóng đem Câu Phách ra khiêu chiến. Cho tới giờ phút này…ta hoàn toàn còn ý thức được mình làm gì,đánh bại hơn ba mươi nam nhân đủ làm sức lực của ta xuống cực điểm. Mưa đầu mùa làm đầu óc ta bắt đầu choáng váng. hay a! Ta thầm than trong lòng,cho dù là siêu nhân cũng chịu đựng nổi tình cảnh này huống chi là ta. Thượng Quan Tán Lý…điều cuối cùng ta muốn nhắn tới ngươi chỉ có câu này:”ta ngươi…ta chỉ có thể làm như vậy vì ngươi. Nếu may bỏ mạng,ta chỉ cầu hàng năm ngươi đều tới nơi này thắp cho ta nén nhang. Như vậy ta cảm thấy thực mãn nguyện” …… “Nữ nhân,muốn bán mạng cho ta sao?” Sở Diễm híp mắt quan sát,con ngươi sâu thấy đáy làm người khác thể nghĩ ra suy tính điều gì. “Hừ, thực khó nghe” Ta khinh thường nhìn nam nhân cao ngạo phía đối diện,hai mắt cơ hồ muốn khép lại. Nga,bây giờ người lại biến thành hai rồi. có phép phân thân sao? … Sở Diễm nhìn thấy chuyển biến khuôn mặt của nàng,đôi mày kiếm khẽ chau lại,Thiên Địa Kiếm vung lên, quyết định ra tay trước. …… Phong Cốc mảnh u tịch,hai thân ảnh tựa như ảo ảnh bay lượn ,phóng ra vô số chiêu thức. Thiên Địa Kiếm chém đường mang theo hồng sắc,Câu Phách nhanh nhẹn lao cuốn lấy thân kiếm phát ra tử sắc. Hai luồng ánh sáng cực kì chói mắt va vào nhau mang theo tiếng nổ vang trời. Sở Diễm vội vàng tránh sang bên,đôi mắt mang theo vẻ khó tin. Đấu đến như vậy,nữ nhân kia vẫn còn khả năng phát ra nguồn nội lực thâm hậu. Rốt cuộc…nàng ta luyện chiêu thức gì? Trong cơ thể kia còn tồn tại bao nhiêu nguồn năng lượng lớn mạnh? Mưa giống như đứa hay hờn dỗi lúc tạnh lúc rơi,hoa đào màu đỏ bên trong cốc bị đánh bay lả tả. Bên trong đám bụi mù,thân ảnh màu trắng ở cao yếu ớt nhìn lên ngọn núi đằng xa,bàn tay vươn ra giữ lấy cánh hoa tàn tạ bay. Sư phụ,ta sắp tới cùng người tạ tội,Thượng Quan Tán Lý…ngươi có thấy ? Hoa đào rơi hết,sát tinh đến… Cánh hoa cuối cùng đáp xuống mặt đất,thân ảnh cũng còn sức lực, nhàng tựa như lông vũ rơi xuống. Sở Diễm đột nhiên theo bản năng bay tới ôm lấy nàng,ánh mắt lên tia nghiên cứu cùng mưu mô,nữ nhân này…vẫn còn có lợi. Mặc kệ đám thủ hạ nằm la liệt dưới đất,Sở Diễm ôm theo Nam Yên,biến mất giữa Phong cốc. ……… Năm ngày sau… Tứ Linh rốt cuộc cũng đưa Thượng Quan Tán Lý trở về Ngôn Quốc,Nha Linh sớm trở về từ hai ngày trước,vừa tới kinh thành liền gấp rút thông báo cho Song Y biết tin. Song Y nghe xong gấp rút đến độ quẳng luôn bộ tóc giả của tú bà,cứ vận quần áo như vậy trở về Bạch Mai phủ chuẩn bị tới Phong Cốc Người đường nhìn thấy đều đen mặt…hai nam nhân tuấn tú cư nhiên trang điểm lòe loẹt mặt,hơn nữ còn vận y phục của nữ nhân… Nha Linh cho dù có sầu thảm tới đâu cũng nhịn được mà cười ra tiếng. Thận trọng mờ miệng. “Ma Y,’màn thầu’ của huynh rơi ra rồi” Ai cũng ‘màn thầu’ kia chính là cái gì đấy. Ma Y lúc bình thường nhất định mặt đỏ tới mang tai,nhưng trong lúc khẩn cấp… những đỏ mặt,ngược lại mặt dày đem cái màn thầu còn lại quấn ở ngực vứt ra giữa đường. Nha Linh chỉ còn biết thầm than…chủ nhân,người xem người biến bọn họ thành cái dạng gì rồi a? Nhắc tới chủ nhân…mặt Nha Linh đột nhiên ủ rũ,ánh mắt khẽ phủ mù sương. Chủ nhân,người là người tốt nhất mà Linh nhi gặp được,người tốt nhất định được ông trời phù hộ,người bình an thôi. Linh nhi dù có bơi trong chảo dầu,vượt qua tường lửa cũng tìm ra người. Chủ nhân,người nhất định có gì. Người xem,ta an toàn đem bảo vật của người trở về rồi. Gia cũng an toàn rồi. Người cũng nên mau chóng về thôi. Nha Linh cúi đầu,nhìn đến lọ xuân dược của chủ nhân đưa nàng. Lại nhớ tới người. Huyền Cát…Ta hận ngươi… Ma Giáo phái…… “La Mộc,người vẫn chưa tỉnh?” Sở Diễm ngồi ghế giáo chủ,ánh mắt hờ hững nhìn mông lung,ly rượu cầm trong tay tựa như muốn rơi xuống. “Giáo chủ tha mạng,lão y làm hết cách,nàng cơ bản phải bệnh ngoài da hay nội thương” Lão ngoan đồng La Mộc sợ hãi vừa dập đầu vừa ,trong lòng thầm mắng nữ nhân nằm trong giường bệnh kia,nha đầu,ngươi rốt cuộc có để cho ta sống hay vậy a? “Vậy bệnh gì?” Sở Diễm dùng tay bóp nát ly rượu,mảnh vỡ tựa như khí phiêu tán,ánh mắt ngoan độc trầm hướng La Mộc uy hiếp. “Giáo chủ,lão y quả thực làm hết cách,trong tiềm thức của nương kia có ý tỉnh dậy,nàng giống như cho rằng mình chết cho nên…” La Mộc mặt mày trắng bệch vừa cúi đầu vừa kể lể,nhìn thấy Sở Diễm mặt nổi gân xanh mới biết điều ngậm miệng lại. “Cút ” Sở Diễm cao ngạo ngồi ghế,bàn tay vung chường tống La Mộc ra khỏi đại điện. La Mộc phun ngụm máu tươi,sau đó lồm cồm bò dậy nhờ hai tên hạ nhân khiêng ,tuyệt nhiên dám quay đầu lại. ………… Phía tây của Ma giáo Nhìn bên ngoài giống như cái động đá to lớn,rắn rết bò trườn xung quanh những vòm cây màu đen,xung quanh…mỗi thứ đều là kịch độc Bên trong động lại khác,hai bên trồng cây quất vàng tươi thẳng theo lối tới Ngõa Các,cuối động là chiếc giường màu xanh ngọc,bốn chân là thân cây đào. Mùi thuốc xộc vào mũi,khói trầm lượn xung quanh tựa như mây bay, dãy nha hoàn cung kính túc trực ở hai bên mép giường. Sở Diễm lạnh lùng vén màng lên,con ngươi lóe lên tinh quang nhìn thân ảnh có sức sống nằm ở giường. Nàng thân tơ trắng,mái tóc màu tím bạc xõa dài chiếm gần hết gian đệm,khuôn mặt trắng noãn tia huyết sắc,môi hoa đào nhợt nhạt,so với vẻ mị bình thường,nàng bây giờ thanh tú cao quý hơn,nhưng lại có sức sống,giống như con rối nằm im lìm mặc cho người ta đem ra đùa giỡn. “ ra ngoài” Đám nha hoàn cúi đầu,nhanh chóng có trình tự ra ngoài chờ lệnh. Sở Diễm vẫn nhìn chằm chằm người nằm giường,cứu nàng…là đúng hay sai? muốn Tam Bảo Đại Sát,nhưng nội lực của lại là ,của Mị Vũ Câu Hồn Ảnh lại là dương,muốn sử dụng được thần khí kia chỉ có thể rút cạn nội lực của nàng,đồng thời tống nội lực của ra. So với Thiên Địa Kiếm,Tam Bảo Đại Sát mới chính là bảo vật vô giá trong giang hồ. Nhưng tại nữ nhân kia bất tỉnh thể vận công, làm sao bắt nàng ta cùng trao đổi nội lực? “Giáo chủ,bên ngoài có người muốn gặp ngài” Tả hộ pháp Lâm Doanh đứng bên ngoài vọng vào. Sở Diễm chau mày,Tả Hữu hộ pháp xưa nay làm việc rất có phép tắc,chỉ quấy rầy khi có việc quan trọng. Vậy…là người nào có khả năng này? “Là ai?” Tả Hộ Pháp đứng lên hành lễ,sau đó phun ra bốn chữ “Tự xưng Tà Vương”