XUYÊN QUA THỜI TA THÀNH VƯƠNG PHI CHƯƠNG 3 Từ trăm năm nay,đất nước tứ phân theo bốn hướng Đông,Tây,Nam,Bắc. Phía Đông là Chu quốc giỏi về chế tạo vũ khí,phía Nam là Ngôn quốc giàu có trù phú,phía Tây là Ngọc quốc hiếu chiến,còn lại phía Bắc là Kim quốc nổi tiếng cảnh đẹp như tiên. Cả bốn quốc gia đều có hoàng đế đứng đầu trị vì. Hoàng đế Chu quốc là Quốc Hoa Mộ Lang,hoàng đế Ngôn quốc là Thượng Quan Cách,hoàng đế Ngọc quốc là Hạ Tu Lý Phong, hoàng đế Kim quốc là Bạch Phong Vân. nay,Ngọc quốc là nước lớn mạnh nhất,đồng thời từ đó mà bắt đầu nuôi dã tâm thống nhất tứ quốc,Hạ Tu Lý Phong là người đa đoan,nhiều quỷ kế, thầm nuôi binh dưỡng tướng chờ thời cơ đánh chiếm Ngôn quốc,lấy giàu có của Ngôn quốc làm bước đà thống nhất các nước còn lại. Tại Ngôn quốc…Phủ Nhị vương gia… -Vương gia,hoàng thượng có lệnh,hạ chỉ mời người vào cung! -Hoàng thượng hạ chỉ khi nào? -Thưa…vừa mới lúc nãy,Lý Công Công chờ người ngoài sảnh! -Được rồi,ngươi lui ra ngoài chuẩn bị xe ngựa ! -Nô tài cáo lui! Gia nô cúi đầu tạ ơn rồi cung kính bước ra ngoài,trong thư phòng nam tử chậm rãi buông sách xuống,hàng mi dài khép hờ như suy nghĩ xa xăm,những lọn tóc bạch kim thi nhau chảy xuống vai chan hòa với nắng vàng ban mai làm mái tóc của thêm phần rực rỡ. Ở Ngôn quốc,tóc vàng và bạch kim chính là biểu tượng đặc trưng cho dòng máu hoàng tộc,ngoài vua ra,chỉ có những người mang thân phận cao quý chung dòng máu với vua mới có được trong hai màu tóc này. chính là trong số những người mang chung dòng máu với vua-nhị vương gia Ngôn quốc-Thượng Quan Tán Lý. vẫn ngồi trong thư phòng,hướng đầu ra cửa sổ,mi mắt vẫn khép, thân bạch y đồng với màu tóc trông thuần khiết hề nhuốm nửa hạt bụi trần,giống như được chắt lọc từ những gì tinh túy nhất của đất trời hòa quyện vào khí phách tồn tại người . -Vương gia,xe ngựa được chuẩn bị xong, đợi ở ngoài cửa vương phủ! -Ta biết! Khẽ xoay người đứng lên,những lọn tóc lại thi nhau trượt xuống bộ ngực siêu gợi cảm mà tất cả nữ nhân nhìn vào đều chảy máu mũi. Mang khuôn mặt thuần khiết của tiên nhân nhưng bất quá…tính cách của lại trái ngược hoàn toàn. Hoàng cung Ngôn quốc… ung dung tiêu sái bước vào,mọi người đều cúi đầu dám nhúch nhích -Hoàng thượng ở đâu? -Thưa vương gia,hoàng thượng chờ người ở ngự thư phòng,nô tài mạn phép được đưa người đến đó! - cần,tự ta được rồi! phất tay áo đuổi tên thái giám rồi tự mình sử dụng khinh công bay thẳng đến ngự thư phòng-nơi vua đọc sách.Trong phòng, nam tử tóc vàng trạc 26 tuổi thong thả uống trà,bàn tay thon dài ôm lấy tách trà nhàng đưa lên mũi thưởng thức,phong cách tao nhã cao quý. -Trà thơm! -Hoàng thượng! Nam tử khẽ mỉm cười,ung dung đặt tách trà xuống mà hề phát ra tiếng động. -Vào ! -Thần đệ tham kiến hoàng thượng! -Ở đây chỉ có ta và nhị đệ, cần phải đa lễ như vậy! -Đa tạ hoàng thượng! Hoàng đế Thượng Quan Cách của Ngôn quốc nổi tiếng hào hoa phong nhã,làm việc luôn dựa vào lý trí,sáng suốt tinh thông,võ công lại vô cùng phi phàm,đáng tiếc lại chưa từng động tâm với nữ nhân, tự nhận nữ nhân đời này chỉ là công cụ làm ấm giường. -Có biết hôm nay ta hạ chỉ mời đệ vào cung nhằm mục đích gì ? -Nếu ta đoán lầm lại là chuyện về Ngọc quốc! -Đệ đúng nửa! Hạ Tu Lý Phong quả nhiên gây sức ép bắt Chu quốc bán vũ khí cho . Nếu việc này thành công nguy to,bởi vũ khí của Chu quốc nổi tiếng bền chắc,độ sát thương lại vô cùng cao,xưa nay chưa từng có nước nào địch lại! -Vậy nửa còn lại? -Vì vậy,chúng ta phải nhanh chóng liên kết với Chu quốc lần nữa bởi ta biết hoàng đế Chu quốc ưa gì Ngọc quốc hiếu chiến,lại càng ưa hiểm xảo trá của Hạ Tu Lý Phong. Nếu có thêm được liên kết về vũ khí,Ngọc quốc tạm thời dám đụng đến Ngôn quốc! -Liên kết? Bằng cách nào? -Việc này phải nhờ tới đệ thôi! -Nhờ tới ta? -Theo như điều tra,việc chế tạo vũ khí nằm trong tay hoàng đế Chu quốc mà lại nằm trong tay tể tướng! -Chính là tể tướng Chu quốc-Nam phụng danh chấn thiên hạ thời ? -Đúng vậy! Ông ta có người con trai và ba người con ! -Hoàng thượng muốn ta cầu thân,hỏi cưới con ông ta? - sai! -Ông ta có ba đứa con ,hoàng thượng muốn ta hỏi cưới ai? -Theo thông tin mà gián diệp của ta cung cấp,tể tướng Nam Phụng rất thương người con thứ tư của mình! -Nàng ta tên gì? -Nam Ngự Yên Yên! -Hừ… -Thế nào? Đệ thích bị ép hôn? -Lệnh của hoàng thượng ta nào dám. -Vậy được rồi,ta gửi thư nhờ sứ giả mang đến cho Hoàng đế Chu quốc. Nếu nhận được hồi đồng ý,ta ban thánh chỉ sai đệ sang Chu quốc cầu hôn! -Thần đệ xin lĩnh mệnh! - trễ rồi,đệ về trước ,ta còn số công việc, tiễn đệ được! -Xin cáo từ! đường trở về, ngừng suy nghĩ,xưa nay hoàng thượng làm việc đều có mục đích, và hoàng thượng lại luôn xem nhau như bằng hữu,mọi việc đều nghe theo sắp xếp của hoàng thượng,tuy muốn lập phi nhưng nếu cãi lệnh hoàng đế ắt có kết quả tốt. -Thanh Long! -Thuộc hạ có mặt! -Sang Chu quốc điều tra người con thứ tư của tể tướng Nam phụng-Nam Ngự Yên Yên! Quốc Hoa Mộ Lang ngạc nhiên trước thay đổi nhanh như chong chóng của nàng. Khi vừa mới bước vào, thấy khuôn mặt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của nàng,rồi khi tới gần ,nàng những hành lễ với mà còn hỏi ngược lại là ai,sau khi biết được là hoàng đế,nàng có đôi chút sợ sệt cúi người giả vờ ủy khuất mà xin tha tội,rồi khi biết giết người,nàng lại vô tư ngồi uống trà.Khuôn mặt nhắn đầy biểu cảm của nàng khiến thể rời mắt được.Khi nàng đồng ý lấy Thượng Quan Tán Lý, lại thêm ngạc nhiên đồng thời lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Ngạc nhiên là vì nàng hỏi Thượng Quan Tán Lý có…giàu ,chẳng lẽ nàng ham muốn vinh hoa phú quý trong khi phủ tể tướng cũng ngang ngửa phủ vương gia? Tiếc nuối là vì nàng đồng ý lấy Thượng Quan Tán Lý cách nhanh chóng,nếu được, muốn ở bên nàng lâu. Tại sao sớm biết tể tướng có người con khuynh quốc khuynh thành,tính cách lại thú vị như nàng. Nếu biết,có lẽ …ai…đều là số phận… -Tiểu La tử! -Nô tài có mặt! -Tìm sứ giả và rằng Tứ tiểu thư của tể tướng Nam Phụng chấp nhận lời cầu hôn. Hẹn Nhị vương gia tháng nữa cử hành hôn lễ tại Chu quốc,mong sứ giả mau sắp xếp! … Ta là ham vinh hoa phú quý tới hết thuốc chữa,nữ nhân ngày xưa rất sợ bị ép hôn,thậm chí còn tự vẫn. Có ai như ta ? Hoàng thượng chỉ có mấy câu mà ta đồng ý lấy tên đó kịp suy nghĩ nhiều rồi. Mà thôi kệ ,hy sinh tình để được vinh hoa phú quý còn đỡ hơn vì ta mà nhiều người “ đầu thai”. ( chú thích: nữ chính chỉ mới 18 nên tư tưởng còn thơ ngây ^^ “) -Yên nhi,mọi việc sao rồi? Mới đó mà ra tới đại sảnh,Phụ thân ta đứng ngồi yên,có thể thấy ông ta rất thương thân xác này,aizzz… có lỗi. -Phụ thân,ta đồng ý lấy Nhị vương gia Ngôn quốc! -Cái gì? Hoàng thượng gì mà con đồng ý nhanh như vậy? -Ô…phụ thân à,hoàng thượng nếu ta lấy Nhị vương gia Ngôn quốc có khả năng chiến tranh xảy ra,mà như vậy có rất nhiều người phải chết.Ta muốn vì mình ta mà mọi người phải chết oan uổng như vậy! -Yên nhi… Ta cúi đầu cố gắng nhéo đùi để ra vài giọt nước mắt ủy khuất, chỉ là lấy chồng thôi mà. -Hoàng thượng tháng sau cử hành hôn lễ! - hối hận chứ Yên nhi? Nếu con cảm thấy hối hận ta cầu xin hoàng thượng…bây giờ vẫn còn kịp! -Ấy…phụ thân…ta quyết định như vậy bây giờ làm sao có thể nuốt lời? Vì lợi ích của quốc gia,ta sẵn sàng hy sinh… -Yên nhi,phụ thân có lỗi với con! Ta biết làm sao đây? -Ta chỉ cần phụ thân thành tâm chúc phúc cho ta nơi xứ lạ,như vậy là ta mãn nguyện rồi! Thêm nhiều châu báo làm của hồi môn nữa,hắc hắc… -Được rồi,con về trước ,ta có công việc, về cùng con được! Ta chuẩn bị tốt cho hôn lễ của con, làm cho con trở thành dâu đẹp nhất,hạnh phúc nhất ! -Lòng tốt của phụ thân,ta vô cùng cảm kích,nữ nhi xin phép về trước! -Ân! Ta cúi đầu chào lễ phép rồi nhanh chóng ra xe ngựa về phủ. Mệt chết được,phải đánh giấc lấy lại tinh thần thôi. … Bảy ngày sau…tại Ngôn quốc -Vương gia,có thư! -Đưa cho ta! Ngươi ra ngoài ! “Nhị đệ,có tin của sứ giả rằng Tứ tiểu thư của tể tướng Nam Phụng nhận lời cầu hôn,hẹn tháng nữa cử hành hôn lễ tại Chu quốc,đệ mau chóng lên đường sang Chu quốc,mọi việc ta sắp xếp chu toàn” -Hừ… Qủa nhiên hoàng thượng có tính toán từ trước, từ khi nào trở thành con rối trong tay hoàng thượng rồi? cứ tưởng nữ nhân kia từ chối,nào ngờ…Thành thân ư?Được thôi, vì đất nước mà làm vật hy sinh,nữ nhân kia làm vật hy sinh của .Nàng ta phải chết. -Vương gia,thuộc hạ hoàn thành nhiệm vụ! -Tốt,mau ! -Nam Ngự Yên Yên là con rơi của tể tướng Nam Phụng,mẫu thân của nàng qua đời lúc hai tuổi nên Nam Phụng đưa nàng về phủ tể tướng để nuôi dưỡng. Thân thể của nàng từ rất yếu ớt nên thường xuyên mang bệnh,lại sống cách biệt dám ra ngoài. Tháng trước nghe bị xô ngã xuống hồ suýt tử nạn,khi tỉnh lại còn nhớ gì nữa. -Tiếp tục điều tra cho ta! -Thuộc hạ biết! Yếu ớt? Như vậy càng tốt, mượn cơ hội giết nàng rồi rằng nàng mang bạo bệnh mà qua đời. Nữ nhân đối với quan trọng,tình lại càng (tác giả: đến lúc biết rồi cho nhà ngươi chết,hé hé…). Đối với ,đất nước mới là tất cả,vì đất nước, sẵn sàng hy sinh tình . Thời gian lại mau chóng trôi qua,chỉ còn mười ngày nữa là ta chấm dứt cuộc sống tiểu thư an nhàn tươi đẹp ở phủ tể tướng để sang Ngôn quốc làm vợ Nhị vương gia,làm em dâu hoàng đế. Hai hôm trước,hoàng thượng ban thưởng cho ta vô số ngân lượng,châu báu,vàng ròng để làm quà cưới,đồng thời ban tặng cho ta danh hiệu “Nam Yên công chúa” làm ta tràn ngập trong sung sướng cùng vinh hoa phú quý. Xem ra đồng ý lấy chồng lại là chuyện tốt như vậy,hắc hắc…Từ ngày ta lên chức công chúa,hai vị tỷ tỷ “đáng quý đáng mến” của ta ngày càng thêm ganh ghét nhưng đáng tiếc là thể nào ra tay hại ta được nữa, coi như là ta trả thù dùm thân xác này,xuống dưới cửu tuyền nhớ đừng oán hận ta chiếm thân xác của ngươi nha. Đại ca ta biết tin ta sắp lấy chồng liền sai người khắp giang hồ tìm cho bằng được vị đại sư tên “Thất Nhật” để lấy hai viên nội đan bí truyền tặng cho ta làm quà cưới. Qủa khi nuốt vào ta cảm thấy người trở nên nhanh nhẹn và vô cùng linh hoạt,kết quả là ta có thể bay lên…nóc nhà cộng thêm cách điểm huyệt trọng yếu. Cũng trong thời gian này,ta điều chế thành công loại thuốc mang tên “thuốc bất lực” dựa theo công thức của Ma Y. tội cho Ma Y,bị ta đem ra làm chuột bạch thí nghiệm. bất động trong hai canh giờ để mặc cho ta thừa cơ …ăn đậu hũ. - là chán a! -Tiểu thư,người hết ăn rồi lại ngủ, chán mới là lạ! -Vân Đình,ngoài kinh thành chắc là vui lắm nhỉ? -Vâng ạ! -Ta ra ngoài kinh thành chơi được ? -Ấy…tiểu thư phải hỏi lão gia,nếu tự tiện ra ngoài,lỡ có chuyện gì,bọn nô tì chúng em gánh nổi! Nghe Vân Đình như thế,ta khỏi nhức đầu. -Yên nhi,hôm nay muội có tập võ ? Đại ca dạy muội! Đại ca của ta??? Haha…cứu tinh của ta đó. Sau phụ thân, chính là người có quyền nhất,xin phép chắc là vấn đề gì. -Đại ca,hôm nay ta muốn học võ,ta muốn ra ngoài chơi! -Vậy à? Vậy để ta đưa muội ra ngự hoa viên! - phải,ta muốn…muốn ra kinh thành kìa! -Để làm gì? -Ở đây chán quá hà,ta muốn ra ngoài đó chơi! - được đâu,phụ thân cho phép! -Huhu…ta chỉ là…trước khi lấy chồng,rời xa quê hương,ta muốn ra ngoài cho biết đó biết đây thôi mà. -… -Cho phép ta ra ngoài chơi mà,phụ thân chắc cũng hiểu cho ta, mà, mà, mà… -Lỡ muội có chuyện gì sao? - huynh cùng ta,được ? - được,ta bây giờ tiện ra ngoài ! -A…vậy ta cải trang thành nam nhân cùng với Thiên Y và Ma Y! -Thôi được rồi,ta chịu thua! -Vậy là cho ta rồi nhé,hìhì… -Chỉ được khoảng 3 canh giờ thôi,có biết ? -Ô…ta biết rồi! Đại ca của ta quả nhiên là rất dễ dụ,chỉ cần năn nỉ vài câu là ta được ra ngoài. vừa ra khỏi cửa ta liền lôi Vân Đình vào phòng,bắt nàng ta trang điểm cho ta thành công tử đẹp trai,Vân Đình theo ta nên cũng phải cải thành nam nhân. Sau khi…ngủ gục được khoảng tiếng ta hoàn toàn trở thành người khác. Mái tóc dài được quấn cao gọn gàng, đỉnh có cài cây trâm bạch ngọc hình rồng tinh xảo.Ma Y tìm được bộ đồ nam nhân màu xanh ngọc bích,Thiên Y phụ trách đem…tiền. Khi mọi chuyện đâu vào đấy,ta đứng lên xoay vòng,trong gương ra nam tử dáng người thanh tú thuần khiết,đôi phượng mâu cực kì hút hồn. Hoàn hảo quá mất,ta bây giờ là công tử vô cùng đẹp trai,khẳng định có rất nhiều nữa nhân nhìn thấy ta chảy nước miếng,haha… - thôi ! Ta dùng khinh công học được bay thằng lên mái nhà,hai viên nội đan làm nội lực của ta tăng cách đáng kể. Ma Y,Thiên Y ôm Vân Đình bay lên nhàng,bốn người chúng ta cùng ra ngoài cách trót lọt. Ra tới Kinh thành,ta thong thả sải quạt dạo khắp nơi,tuy ta rành lịch sử, đây là thời nào nhưng nơi này cũng gần giống như ta tưởng tượng,thậm chí khá giống trong phim ảnh cổ trang. -Oa…tiểu thư,ở đây là náo nhiệt! -Suỵt,Vân Đình! Ta bảo gọi ta là Công tử! -Ấy…nô tỳ quên mất! -Trời ạ! Người cũng là nam nhân đó, được xưng là nô tỳ mà phải xưng là nô tài hay gì gì đó! -Đình nhi rồi! -Ân,Thiên Y,Ma Y đâu? -Hai người đó mua những thứ công tử dặn rồi ạ! -Tốt, dạo thôi! Chợ ở kinh thành tấp nập người qua thua gì siêu thị ở thời đại. Kẻ mua người bán,có thương buôn,có nhiều mặt hàng,có người diễn xiếc,rất là náo nhiệt. Đáng tiếc là chưa được mua sắm thỏa thích từ đâu hàng chục nữ nhân vây lấy ta. Ai nữ nhân thời cổ xưa người nào cũng liễu yếu đào tơ,e thẹn ngại ngùng? Ta tin,bằng chứng là những nữ nhân này vây lấy ta rồi buông lời trêu ghẹo mà hề đỏ mặt. OMG,ta thừa nhận đẹp trai lại càng thêm rắc rối. -Công từ,chàng là tuấn phi phàm! -Chàng là đẹp trai! -Công tử ơi,cho phép tối nay ta hầu hạ người được ? -Ngươi là trơ trẽn! -Haha…ta có miệng ta ,các ngươi làm gì được ta? -Ngươi… Mama mia,tiếng phụ nữ chửi mắng nhau nghe là chói tai,ta hận thể phát đánh cho các nàng bất tỉnh nhân ,tẩu vi thượng sách,chạy là tốt nhất. Nhưng mà vòng vây quá lớn,ta bất lực… -Ách… -Công tử! Coi chừng! Vân Đình hét lên tiếng,mụ nội nó,chân của nữ nhân thối tha nào dài như vậy? Ta vừa tiến bước bị nàng ta cho vồ ếch rồi,càng xui xẻo hơn trước mặt ta là…ớ…hình như à ông già. xin lỗi cụ,làm tấm đệm thịt cho ta a. -Á… -Áááá… Ta rơi vào hoàn cảnh cực kì bi đát,lúc ta nhắm mắt chuẩn bị lấy thịt đè người ông già đột nhiên xoay người lại thành ra…má ơi,ta hôn? Người có mái tóc trắng lại phải là ông già mà là… nam nhân. Thành ra bây giờ,ta và nằm lăn lóc đường mà…hôn nhau. Những nữ nhân vây lấy ta đều đông cứng lại thành đá. Ta là nam nhân,nam nhân hôn nam nhân? OMG,OMG,OMG,OMGGGGGGGGGGGGG…ta và đều đứng hình.
XUYÊN QUA THỜI TA THÀNH VƯƠNG PHI CHƯƠNG 4 Sau khoảng mười lăm phút,theo chỉ dẫn của Song Y,ta đến được Tây Sương lâu. Nơi này khêu gợi hứng thú của ta đó nha,nếu sau này rảnh rỗi ta cho xây dựng kĩ viện của riêng ta rồi tha hồ hốt bạc,hắc hắc… -Tiểu…à ,công tử! Chúng ta…đừng nên vào nơi này! -Tại sao? -Công tử,đây là kĩ viện đó,thân cao quý như người làm sao có thể vào nơi này chứ? -Ta đâu có tới đây để trêu hoa ghẹo nguyệt,ta là tới trả thù đó! -Nhưng mà… - có nhưng nhị gì hết! mau! -Ai…Đình nhi dám vào! -Có gì mà dám,ngươi chỉ cần theo sau ta là được rồi…í…Song Y đâu? -Bọn họ bảo đợi tiểu thư ngoài kiệu ạ! -Hừ…gì mà đợi chứ,trốn tránh dám vào kĩ viện có! -Công tử à,chúng ta…tốt nhất là nên vào trong đó! -Hừ…ngươi vào để mình ta vào! rồi ta bày ra bộ mặt giận dỗi bước vào bên trong,quả nhiên ngoài dự đoán ,Vân Đình sợ ta giận nên ngoan ngoãn theo ta bước vào. Vừa nhìn vào chính diện bên trong,hàng trăm cặp mắt nhìn ta với đầy đủ loại biểu cảm. -Hôm nay là ngày gì mà có nhiều nam nhân tuấn mĩ vào đây quá vậy? -Nam nhân này thua gì nam nhân tóc trắng lúc nãy nhỉ? -Đúng,đúng…cả hai quả thanh tú như nhau! -Ai…Thanh tú như thế mà lại vào thanh lâu tìm vui! Con bà nó,tìm vui cái đầu ngươi ấy. Tên nam nhân xấu xí mặt mụn chết tiệt,ngươi lo cho ngươi ,đừng có ở đó bình luận người ta. Vì nghiệp trả thù cao cả,ta nhẫn…nhưng mà cũng may mắn, có ai bàn luận về vụ “cưỡng hôn” hoành tráng của ta lúc nãy,chắc có lẽ họ có mặt lúc đó,nếu ta chỉ có nước chui xuống đất. Ô~ nụ hôn đầu tiên của ta bị tên thối nam nhân đó cướp , vậy còn kề kiếm vào cổ ta nữa,ta hận,ta hận~ -Xin hỏi nhị vị công tử dùng gì ạ? Tiếp ta là vị nương xinh đẹp tóc búi xéo cài hoa mẫu đơn. Nàng nhìn ta e lệ thẹn thùng,má ơi… muốn nổi da gà! -Cho ta ấm trà thượng hạng! -Công tử còn muốn dùng gì nữa ? -Gọi tú bà ra đây dùm ta được ? -Dạ?…À,được ạ! Ta ngước nhìn nàng rồi phất quạt tươi cười,haha…cái này gọi là “Nam nhân kế”, rất hữu dụng đó nha,bằng chứng là mặt nàng ta đỏ lên cách nhang chóng. rồi nàng lướt thướt tha biến mất sau đám đông. Trong thời gian chờ đợi, ta chăm chú quan sát nơi này,kiến trúc của tòa nhà nay khá giống với các kĩ viện thanh lâu trong phim nhưng nó có vẻ to lớn và đồ sộ hơn hẳn,có ba tầng lầu,mỗi tầng khoảng mười lăm phòngchất liệu là gỗ nhưng rất bóng mướt,những cây cột lớn có chạm khắc cả hình rồng,xung quanh treo rất nhiều lồng đèn. Nơi ta ngồi chắc có lẽ là nơi tiếp khách cộng ăn uống. Ôi trời,to lớn như vậy làm sao biết tên hỗn đãn đó ở phòng nào đây? -Xin hỏi vị công tử tìm ta có việc chi? Oa… hổ danh là thanh lâu lớn nhất kinh thành,ngay cả tú bà cũng quyến rũ như vậy,nàng hình như cũng mang cùng nét biểu cảm giống nương kia khi nhìn thấy ta phải,hắc hắc… -Cho ta hỏi,lúc nãy có nam nhân nào có mái tóc màu trắng vào đây ? -Tóc trắng? Có ạ,vị đó có mái tóc dài màu trắng rất đặc biệt! -Đúng rồi! bây giờ ở đâu? -Xin hỏi công tử có quan hệ gì với công tử tóc trắng kia ạ? -À…à…ta là bạn thân của , lén ta kĩ viện nên ta tìm tính sổ! -Ra là vậy! - nương biết , rất xấu tính,vào kĩ viện mà còn dẫn theo đệ đệ tóc vàng ngây thơ đáng của ta theo,dạy cho đệ đệ ta toàn tư tưởng xấu nên ta mới lo lắng… Ta diễn cũng tồi chứ nhỉ? Vân Đình ngồi kế bên ta hai mắt trợn ngược,mồm cùa nàng ta có thể nhét đầy quả trứng. Ta có năng khiếu làm diễn viên~ -Vị công tử kia ở lầu ba,phòng thứ nhất! Công tử mau lên đó ! - nương,hôm nay ta bao trọn Tây Sương lâu,chỉ cần được cho ai lên lầu ba quấy rầy huynh đệ chúng ta là được! -Công tử hào phóng,tiểu nữ xin ghi nhận! - có gì! Vân Đình,ra ngoài gọi Song Y đưa ngân lượng cho vị này! -Dạ! -Công tử còn điều gì dặn dò? -Sai người đem bình trà thượng hạng ta vừa gọi lên đó là được rồi! Vân Đình đem ngân lượng vào xong ta bày cho nàng mâm thức ăn thượng hạng,sau đó theo tiểu nương mang trà lên lầu. - nương,dừng lại ~~ -Sao ạ? -Huynh đệ của ta bị bệnh mà chịu uống thuốc vì sợ đắng, nương chờ ta lấy thuốc hòa vào trà để uống cho dễ! -À…công tử là tốt,lo lắng cho huynh đệ mình như thế,vị công tử kia biết được hẳn rất cảm động! Cảm động hay ta biết,miễn sao phát trong trà có “thuốc bất lực” là được rồi. -Xong rồi, nương đem trà vào trước ! Ta nhớ ra mình để quên đồ dưới lầu,để ta xuống lấy rồi lên ngay! -Vâng ạ! Vậy là xong bước ,chỉ còn chờ cá cắn câu nữa thôi,hắc hắc…ta là giỏi bịa chuyện,ta hâm mộ mình quá ! -Vân Đình,ngươi cứ yên tâm ngồi ở đây ăn uống thỏa thích nhé,xong việc ta đưa ngươi về! -Công tử định làm gì người kia vậy? -Xong việc ta kể cho ngươi nghe sau! -Người làm việc gì tày trời đó chứ? -,hoàn toàn ! Ta thề với ngươi đấy! -Được rồi,nô tì…ấy…nô tài chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi! -Suỵt,nha hoàng kia tới tìm ta đấy! -Công từ,trà được đưa lên! -Ta biết rồi,cám ơn nương! Ta lại phất quạt,tặng cho nàng ta thêm nụ cười mê hồn rồi thong thả bước lên lầu ba. Có được nội công,ta học theo đại ca cách che dấu hơi thở từ từ đưa tai áp sát tường. có động tĩnh gì cả. uống trà chưa vậy? Hay là nương kia nhầm phòng,hay là ra ngoài rồi? Tình thế cấp bách,ta phá cửa xông vào đại vậy. ngồi bàn,thấy ta vào bỗng trừng mắt nhìn ta nhưng có đứng lên hay phản ứng gì,haha,bất động rồi,bất động rồi! -Ngươi khỏe ? hắc hắc… -Là ngươi làm phải ? -Ồ…ta làm sao? -Ngươi có cừu hận gì với huynh đệ ta mà phải làm vậy chứ? -A…cậu bé tóc vàng đáng ,qua phòng kế bên ngủ giấc cho nhé,để ta tính sổ với ca ca của ngươi! Đám gia nhân ta gọi trước lên tới,vậy là xong bước hai,giờ làm thịt tên hỗn đãn này nữa là xong. -Hạ lưu! Ngươi mau đưa ta thuốc giải! - có thuốc giải,thuốc này do ta tự chế! -Ngươi… -Ai bảo ngươi chịu xin lỗi ta,mau xin lỗi ta chỉ cho ngươi cách giải! -Ta xin lỗi sao? - cho ngươi làm “linh hồn tượng đá” chứ sao! Có xin lỗi bảo? -! Nếu ta thoát ra được ta thề đem ngươi bầm thành trăm mảnh! -Ôi~~! Sợ quá! Để ngươi bầm ta bằng bây giờ ta ăn ngươi trước ! -Ngươi…ngươi định làm gì? -Nam nhân với nam nhân làm gì hả? Cưỡng sắc ngươi nha? -Ngươi đừng có làm chuyện điên rồ! -Ta thích làm chuyện điên rồ sao? Nào,tiểu nương xinh đẹp,mau đến đây~,ta thương ngươi,hahahaha… -… Mặt càng ngày càng đen,hắc hắc…xem hôm nay ta đùa giỡn ngươi như thế nào. -Mau lên giường,ngồi hoài mỏi chân lắm! nặng ,ta phải lôi như lôi cái bao gạo mới tới được giường,xem kìa,xem kìa,mặt sát khí dâng tới cực điểm,ta sợ,đối với ta chẳng có gì là đáng sợ khi ngươi thành người bất lực,hắc hắc… -Bây giờ ngươi muốn ta cởi áo trước hay cởi quần trước? -… -Im lặng à? Vậy ta cởi áo trước nhé! Thách ta hả? Xui cho ngươi rồi,ta cởi là ta cởi,nhưng mà ta ngờ,lúc ta cúi đầu cởi áo lại dùng răng cắn lấy cây trâm định phóng vào ta,bao nhiêu tóc Vân Đình tốn công bới cho ta đều tung ra hết. -Ngươi…ngươi là nữ nhân? -Gì chứ,tóc ta vừa mới xõa ra là ngươi biết được ta là nữ nhân rồi sao? - có nam nhân nào để tóc dài quá đầu gối như ngươi! -……… Biểu cảm khuôn mặt càng ngày càng cổ quái,chắc là bị sock khi biết ta là nữ phẫn nam trang đó mà. Có nữ nhân nào như ta ? Hạ dược cưỡng bức nam nhân…lên giường ,khẳng định chỉ có dâm tặc biến thái và người đại như ta thôi. cám ơn ông trời ban cho ta khuôn mặt dày vô địch (k những mặt dày mà còn bt nữa ) -Ai da…cây trâm của ta bị ngươi ngậm mất rồi, nên nhé,dơ lắm đấy! phải ta lo vấn đề vệ sinh mà là lo…giá trị của cây trâm. Bán được rất nhiều tiền đó nha. Trong lúc rút cây trâm từ miệng , đột nhiên mở miệng cắn phát vào ngón tay ta. -Ngươi là cẩu hả? Sao lại cắn ta,mau nhả ra! -…… -Ngươi mà nhả ra đừng có trách! -…… Mụ nội nó,ta cúi xuống táp cho cái đau,khuyến mãi cho thêm đống nước miếng,tiện thể ăn trộm đậu hủ người ,khà khà…quả là mỹ nam,đậu hủ rất tuyệt. Ta với hình thành tư thế vô cùng ám muội,mặc kệ,thử xem ta và ngươi ai lợi hại hơn ai. Sau năm phút giằng co,ta và đồng loạt nhả răng ra,ngón tay dấu của ta in vòng tròn dấu răng nhưng có chảy máu, trúng “thuốc bất lực” nên có đủ sức cắn ta,ta cũng ưu ái tặng cho dấu vết nguyên hàm răng cổ. -Ngươi là dơ bẩn! Con mẹ nó, cắn ta trước mà dám bảo ta dơ bẩn? -Ngươi mới là đồ cẩu,đồ dơ bẩn tự tiện cắn người! -Ngươi muốn gì? -Xin lỗi ta mau! -Tại sao ta phải xin lỗi? -Ai bảo ngươi làm cổ ta chảy máu? Ta là nữ nhân đó nha,nhan sắc rất quan trọng ngươi có biết hả? - liên quan đến ta,là ngươi tự chuốc lấy! -Chuốc lấy cái đầu ngươi, có ai muốn hôn ngươi đâu,ta chỉ là sơ ý ngã lên người ngươi. -Là do ngươi bất cẩn! -Vậy ai mượn ngươi chĩa kiếm vào cổ ta hả? -…… -Xin lỗi ta nau, đừng trách ta giờ trò! -Hừ…ta xin lỗi,để xem ngươi có thể giở trò gì! -Để ta nghĩ xem…nhổ sạch tóc ngươi rồi đưa vào thiếu lâm tự làm hòa thượng hay cải trang ngươi thành nữ nhân bán vào thanh lâu?Với nhan sắc của ngươi có thể kiếm được khối tiền lớn đó nha ! -Ngươi dám… -Cời đồ ngươi ta còn dám sá gì mấy cái việc cỏn con này! -Đồ dâm phụ! Đồ nữ! -Ngươi bảo ta là dâm phụ, nữ đừng có hối hận nhé. Ta biết dâm phụ có thể làm gì nam nhân xinh đẹp như ngươi đâu,haha… -Ngươi…ngươi định giở trò gì? -Ồ…hắc hắc…chỉ là lột sạch đồ của ngươi rồi đem treo giữa Tây Sương lâu cho mọi người cùng chiêm ngưỡng thôi mà! -…… -Thế nào hả? Hay ngươi nghĩ trò đó đủ vui? -Ta…ta giết ngươi nếu ngươi dám làm vậy! -Ai bảo ngươi đối xử thô lỗ với “nữ nhi yếu đuối” như ta,trước khi ngươi giết được ta chuyện ngày hôm nay cũng đủ để ngươi ” lưu danh thiên hạ” rồi -Xin lỗi! - gì nghe ~ -…… -Im lặng à? Vậy bây giờ ta sai gian nhân lột đồ ngươi treo giữa Tây Sương lâu nhé! -Ta xin lỗi! gầm lên như con mãnh thú,khuôn mặt tuấn mĩ giăng đầy hắc tuyến. Ta là đại cao thủ rồi,có thể làm cho nam nhân kiêu ngạo này xin lỗi,ta là hâm mình quá ,haha… - chút,xin lỗi gì mà có thành ý gì cả,cứ như ngươi sắp ăn thịt ta ấy! -…… nương,ta xin lỗi! -Hìhì…vậy mới được chứ -Bây giờ mau đưa thuốc giải cho ta! -Xin lỗi nha,ta phải đồ ngu. Đưa cho ngươi để ngươi lại kề kiếm vào cổ ta à? Ta e lần này chỉ chảy máu mà ngay cả cái đầu dấu của ta cũng rớt xuống đất! -Ngươi… -Ngoan ngoãn để ta đùa giỡn thêm chút nữa rồi tha cho ngươi! Vừa ta vừa lấy trong túi áo cấy bút,ta vẽ râu mèo lên mặt ,vẽ đủ thứ,hành hạ người khác làm ta thấy vui quá mất. Tuy khuôn mặt hoàn mĩ nhưng ta thích phá vỡ hoàn mĩ đó. -Ngươi…ta nhất định cho ngươi chết toàn thây! -Òh…ta chờ,giờ tạm biết ngươi nhé! -Đồ nữ,mau đưa thuốc giải đây! - có thuốc giải! -Ngươi… -Ngươi cái gì mà ngươi? Yên tâm,”thuốc bất lực” của ta sau thời gian nhất định hết tác dụng! Tạm biệt ngươi! -Ta tặng cho nụ hôn gió trước khi đóng cửa lại,cười chết ta thôi,giờ mau chuồn về nhà,bằng lát nữa cái đầu ta rớt xuống đất đó nha ……… nằm đó khoảng nửa canh giờ bắt đầu cử động lại được,vừa đặt chân đến Chu quốc bị tiểu nữ hạ dược đem ra làm trò cười rồi,đường đường là vương gia cao quý như lại bị nữ nhân vô danh tiểu tốt làm cho mất mặt như vậy, mối hận này cho tới thiên thu cũng thể nào quên nổi. Nhưng đoán có lẽ nàng phải là người xấu. Lúc xuống ngựa bị nàng ngã trúng,nàng cải trang thành nam nhân giữa đường hôn còn ra thể thống gì? tưởng nàng cố ý gây chuyện nên mới tức giận muốn hỏi ,nào ngờ chĩa kiếm trúng cổ nàng làm nàng bị thương. Chỉ có vậy thôi mà nàng lại sai hộ vệ theo dõi , phải biết mà là vì hai tên hộ vệ kia hình như có ác ý gì nên mới bỏ qua. Nào ngờ nàng lại mai phục ở Tây Sương lâu,lại còn bỏ thuốc vào trà để tiện đùa giỡn làm dở khóc dở cười. Trước mặt nàng tài nào ra vẻ uy nghiêm nổi,mà dù có ra vẻ giận dữ hay uy nghiêm nàng vẫn như tảng đá biết sợ là gì. Nàng ngang nhiên cởi áo mà mặt hề đỏ,lại còn cắn cổ , vậy còn vẽ lung tung mặt những hình thù quái dị. ngờ nữ nhân Chu quốc bạo gan như vậy, chẳng giống như nữ nhân sắp cưới,suốt ngày bệnh tật lại còn yếu ớt ( lầm to ). -Nhị ca, sao chứ? -Ta sao! Tam đệ của là Thượng Quan Dĩnh cũng cùng sang Chu Quốc với ,đó là đệ đệ mà và hoàng thượng vô cùng thương .Vậy mà cũng bị nàng ta đem vào trò chơi. Hạ dược luôn cả đệ đệ . -Đệ sao rồi? -Những người kia khiêng ta qua phòng kế bên rồi ra ngoài,bỏ ta nằm bất động trong phòng,ô…ca,ta sợ ca xảy ra chuyên gì nên tài nào…ngủ được (mẹ ơi,h này còn ngủ?) - có chuyện gì cả! Đệ đừng khóc! -Nam nhân đó tại sao lại hạ dược chúng ta chứ? - có gì,đệ cần phải lo, giải quyết xong rồi. Bây giờ chúng ta mau chóng chỉ ngơi ngày mai tiến vào hoàng cung Chu quốc! Ta về đến biệt viện cũng gần chiều tối,đợi khi ăn uống no đủ ta bắt đầu kể lại mọi việc cho Vân Đình nghe,nàng ta có nghĩ nát óc cũng thể ngờ tiểu thư cao quý của mình lại có thể làm ra những việc kinh thiên động địa như vậy. -Tiểu thư,nếu mà để mọi người biết được chuyện này chúng ta chỉ có nước đào hố chôn mình thôi! Nhỡ người ta tìm đến chúng ta trả thù sao? -Ai…ngươi quá lo xa rồi,dầu gì ta cũng sắp lấy chồng bên tận Ngôn Quốc, làm sao biết ta ở đâu mà trả thù chứ,khả năng tìm được ta chỉ có 1% thôi! -Nhưng mà tiểu thư làm vậy cũng quá đáng,nô tì có chết cũng dám cởi áo người ta,lại còn…lại còn…cắn cổ người ta nữa! -Vân Đình ơi là Vân Đình,sau này ngươi lấy chồng rồi ngươi biết những việc ta làm hôm nay chỉ là con kiến cọng cỏ. Chẳng lẽ sao này ngươi cởi áo cho trượng phu của ngươi ư? Thậm chí còn ăn luôn chứ đừng gì là cắn! -A…tiểu thư xấu,sao lại những chuyện tế nhị như vậy chứ! Cái gì đây? bọn ngây thơ? Nhắc lại chuyện Tây Sương lâu,lúc ta vừa ra khỏi cửa vội tìm dây buộc lại tóc nếu …bể chuyện như chơi. Thời gian sung sướng của ta cũng còn nhiều,hưởng thụ trước rồi mọi việc còn lại tính sau. …… Hoàng cung Chu quốc -Người đó chính là Nhị vương gia của Ngôn quốc? Màu tóc quả rất đặc biệt! -Chàng là tuấn bất phàm! -Suỵt,người ta sang tận đây để cầu hôn Nam Yên công chúa đó! -Nam Yên công chúa là ai? -Chính là con thứ tư của ngài tể tướng! -Vị tiểu thư kia là may mắn,được vương gia tuấn phi phàm như vậy đến cầu hôn! - đơn giản như ngươi nghĩ đâu,nghe cuộc hôn nhân này mục đích chính là để liên kết hai nước! -Xì,nếu là chàng cầu hôn dù là vì mục đích gì ta cũng cam lòng! -Ngươi nằm mơ à? Người mà chàng cầu hôn phải hạng cung nữ thấp hèn chúng ta,an phận giùm ! -Ta chỉ là giỡn thôi mà! -Coi chừng cái mạng của ngươi đó,mau làm việc ! Màu tóc của Thượng Quan Tán Lý khác với mọi người vì thế mà đường tham kiến hoàng đế Chu quốc thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn của các cung nữ và thái giám. Trở lại việc ở Tây Sương lâu,khi xuống thanh toán tiền ngã ngửa khi nghe tú bà kể lại viếc hôm qua. nữ chết tiệt kia dám bịa chuyện xấu tính,dụ dỗ đệ đệ nàng ta vào kĩ viện mà thực tế,đó là đệ đệ của ,người dẫn vào kĩ viện cũng là đệ đệ của . -Thưa ngài,hoàng thượng ngự ở bên trong,mời ngài vào! -Đa tạ! Cánh cửa từ từ hé mở mang theo sắc vàng của nắng chiếu thẳng tắp xuyên qua người Thượng Quan Tán Lý. Quốc Hoa Mộ Lang ngồi bên trong bị hấp dẫn bởi mái tóc bạch kim như tỏa sáng kia. Qủa đúng như lời đồn,Thượng Quan Tán Lý có vẻ đẹp của tiên nhân,thanh cao mà thoát tục,khi chất lại cao ngạo bất phàm, làm cho người ta có cảm giác vô cùng xa xôi khó gần. -Lần đầu gặp mặt,thần là Thượng Quan Tán Lý,tham kiến hoàng thượng,hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! -Vương gia cần đa lễ,mời ngồi! -Đa tạ hoàng thượng! -Vương gia đường xa chắc là mệt mỏi lắm? Xin mời dùng trà! - phiền hoàng thượng quan tâm,thần muốn trực tiếp vào vấn đề chính! -Haha… hổ danh là người Ngôn quốc, làm việc lúc nào cũng nhanh chóng và dứt khoát! -Hoàng thượng khen quá lời rồi! -Vậy vương gia dự định khi nào đến cầu hôn Nam Yên công chúa? -Nam Yên công chúa? -Là danh hiệu trẫm ban tặng cho nàng! -…Nếu được,thần muốn đến cầu hôn nàng trong ngày hôm nay! -Nhanh như vậy sao? Vương gia định nghỉ ngơi trước à? -Đa tạ hoàng thượng quan tâm,trước khi vào hoàng cung thần và đệ đệ dừng chân nghỉ ngơi ở Tây Sương lâu rồi! Thời gian cũng còn nhiều,thần muốn tới cầu hôn trước,đồ sính lễ khoảng hai ngày sau được đưa tới. - vậy là vương gia mình sang đây? -Để đề phòng Hạ Tu Lý Phong biết được tin tức sai người đến tiêu diệt,thần và đệ đệ quyết định sang Chu quốc trước,những người còn lại cải trang thành thương nhân đem đồ sính lễ đến sau! -Ra Vương gia có tính toán trước,vậy đệ đệ của vương gia đâu? -Vẫn còn nghỉ ngơi ở Tây Sương lâu! -Ừm…để trẫm sai người đưa đệ đệ của vương gia vào cung nghỉ ngơi,như vậy tiện hơn.Còn bây giờ, trẫm đích thân đưa vương gia đến phủ tể tướng để cầu hôn! -Hoàng thượng đích thân cùng thần? -Ân! Việc này rất quan trọng,cuộc hôn nhân của vương gia có liên quan đến hai nước, thể để sơ suất! Quốc Hoa Mộ Lang miệng là vì hai nước nhưng ra trong lòng lại là vì muốn gặp Nam Yên nên mới đề nghị cùng. lâu được nhìn thấy khôn mặt mang nhiều nét biểu cảm khả ái của nàng,lòng quả có chút nhớ nhung,vì vậy chuyện hôm nay chính là cơ hội tốt để có thể đến gặp nàng. Thượng Quan Tán Lý chăm chú nhìn nét biểu cảm mặt Quốc Hoa Mộ Lang,nếu đoán lầm nhất định hoàng đế Chu quốc là muốn gặp nữ nhân kia nên mới đề nghị cùng . Ngồi xe ngựa để đến phủ tể tướng, nghừng suy nghĩ,nữ nhân kia rốt cuộc là người như thế nào mà lại có thể làm cho Quốc Hoa Mộ Lang nôn nóng muốn gặp như vậy? -Hoàng thượng,thần nghe Nam Yên công chúa từ rất yếu đuối,suốt ngày đau bệnh, chẳng biết có phải như vậy ? -Trẫm cũng nghe mọi người như vậy,nhưng khi gặp nàng rồi trẫm lại thấy nàng hoàn toàn trái ngược với lời đồn! Nàng…là người rất thú vị! -Thú vị? -Gặp nàng rồi Vương gia biết! Phủ tể tướng… -Tiểu thư! có chuyện lớn! -Ưm…ta ngủ,đừng có rống vào tai ta như vậy! -Tiểu thư,đừng ngủ nữa,có chuyện lớn xảy ra rồi! -Chuyện gì mà lớn hơn chuyện ngủ chứ,để ta ngủ xong rồi tính! -TIỂU THƯ,CHÁY NHÀ RỒI,MAU CHẠY THÔI! -Cháy? Cháy ở đâu? Bớ người ta cháy nhà! Nghe Vân Đình la hét cháy nhà,ta lập tức mở to hai mắt vọt như bay ra khỏi nhà chính, ngờ vừa ra tới cửa đụng phải hai khuôn mặt… Hình như rất quen phải,rất rất quen ,là quen MÁ ƠI! Chính là hoàng thượng và…và…mụ nội nó,tại sao tên hỗn đản tóc trắng cũng có mặt ở đây? Chẳng phải ta tình toán rất kĩ kha năng gặp lại chỉ có 1% thôi sao? Tại sao 1% đó lại đến nhanh như vậy? Ta,Hoàng thượng và tên hỗn đãn tóc trắng mắt to trừng mắt . -Là ngươi! -Là ngươi! Tại sao hoàng thượng cũng trừng ta? -Tiểu thư, được để đồ ngủ như vậy mà chạy ra ngoài! OMG,ta mặc đồ bộ đồ thể nào mỏng hơn được nữa. -A…sắc lang! được nhìn ta! Ta vội nắm tay Vân Đình chạy thục mạng vào trong nhà -Vân Đình,là tại ngươi,ai bảo ngươi la cháy nhà hả? -Vì…Vì…tiểu thư ngủ như chết,chỉ có cách này mới gọi tiểu thư dậy được thôi! -Vậy tại sao hoàng thượng lại có mặt ở đây? Và còn…má ơi tại sao tên hỗn đãn tóc trắng kia cũng có mặt? -Tiểu thư,nô tì cũng rất kinh ngạc,người nam nhân tóc trắng đó chính là…là…Nhị vương gia Ngôn quốc đến cầu hôn tiểu thư! -Cái gì? OH MY GODDDDDDDD !!!! Tiếng thét cổ quái của nàng vang khắp biệt viện,Quốc Hoa Mộ Lang khỏi mắc cười,tiếng cười càng lúc càng to. Thượng Quan Tán Lý khuôn mặt càng lúc càng quỷ dị,trong đầu nghừng hỗn loạn hàng ngàn hàng vạn câu hỏi ” tại sao nữ nhân sắp cưới lại là tiểu nữ hôm qua? Tại sao nàng ta giống như những gì Thanh Long điều tra,tại sao…? -Vương gia thấy chưa? Trẫm nàng rất thú vị! Quốc Hoa Mộ Lang rất buồn cười,nàng ham ngủ đến mức nha hoàn phải hét có cháy nhà mới ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài,bộ dạng còn buồn ngủ củng nàng trông rất đáng ,cả thân hình nàng lên vô cùng gợi cảm, sau tấm lụa mỏng là làn da trắng như bạch ngọc.Bất giác, cảm thấy vô cùng ghen tị với Thượng Quan Tán Lý. … Tình hình của ta tại tóm gọn trong bốn chữ HẾT SỨC BI THẢM. Người mà ta hạ dược,người bị ta cắn cổ,người bị ta vẽ bậy lên mặt chính là Nhị vương gia Ngôn quốc-Thượng quan Tán Lý,chính là lão công tương lai của ta. NND,khẳng định lần này nguy cơ chết toàn thây là rất rất cao. Bây giờ ta thấy tính mạng của mình là lâm nguy,càng ngày càng căng như dây đàn,chỉ cần “phựt” cái… Ô~ tình hình là sau khi trang diểm và và thay y phục xong,chúng ta ba người ngồi hội bàn tròn trong đình đối mặt với tên hoàng đế cười đến sái quai hàm và khuôn mặt của quỷ sứ đòi mạng của Thượng Quan Tán Lý. -Hoàng Thượng,có cần ta lấy móng ngựa đóng lại hàm răng cho ngài ? Ngài cười sắp rớt luôn cả hàm răng ra ngoài rồi kìa! -Hắc…trẫm… cần! -Đột nhiên đến biệt viện của người ta để làm gì? -Đương nhiên là để bàn chuyện cầu hôn cho nàng rồi! -Hoàng thượng,tể tướng trở về! -Ngươi lui xuống ! Vương gia,nếu tể tướng trở về rồi chúng ta mau đến chính điện để chuyện cầu hôn! -Hoàng thượng có thể trước được ? Thần có vài việc muốn với Nam Yên công chúa! -À…thôi được! Vậy trẫm trước,xin cáo từ! Quốc Hoa Mộ Lang rời khỏi đình nhưng tâm trạng có hơi khó chịu,còn ta…trờii ơi,đừng có bỏ ta mình với tên ác ma này chứ,nhìn xem,nhìn xem,kia chính là quỷ sứ tới đòi mạng,mau cứu người a ! -Ngươi là ai? cất tiếng lãnh như hàn băng ngàn năm đổ thẳng lên người ta. Hơ…hơ…dù sao đây cũng là địa bàn của ta,chắc ra tay giết người đâu nhỉ? -Ngươi là ai? -Ta là Nam Ngự Yên Yên,hay còn gọi là Nam Yên công chúa! - đúng! Người của ta điều tra ngươi là người yếu đuối, hay bệnh tật, thể nào là ngươi được! -Ngươi…Ngươi dám cho người điều tra ta? -Mau trả lời câu hỏi của ta! -Hừ…đó là lúc trước,bây giờ ta khỏe mạnh lại rồi,nếu ta làm sao bức ngươi lên giờng chứ…ách! -Ta phải giết ngươi! -Ế…ta sắp thành lão bà của ngươi rồi đó nha,ngươi dám giết vợ ngươi hả? Đồ sát nhân! -Ngươi…!!! -Ta…hôm đó chỉ là do ta quá tức giận thôi,xí xóa nhé cho ta nhé? -Ta cho phụ thân của ngươi biết,hôm qua ngươi bỏ dược ta! -Ấy…đừng ,nếu phụ thân biết ta ra ngoài chơi toi! -Như vậy ta lại càng nên cho ông ấy biết! -Đừng mà…Ta cầu xin ngươi đó! -Ta ! - hả? -Với hai điều kiện! -Ách…ngươi… -Ngươi đồng ý phải ? Vậy bây giờ ta cho phụ thân ngươi biết hôm qua ngươi làm gì ta! -Ấy đừng…,ta chấp nhận hai điều kiện của ngươi,mau ! -Thứ nhất,xin lỗi ta trăm lần vì chuyện hôm qua,thứ hai,ngươi sắp thành nương tử của ta nên ngươi phải nhất nhất nghe lời ta, ý cũng được cãi lại! - trăm lần? Ngươi điên hả? Làm sao ta nổi? - nổi viết giấy! -Đồ độc ác! Ngươi là đồ độc ác! - bằng ngươi ngày hôm qua! -…… Sau khi bàn chuyện cầu hôn,tên ác độc kia đòi ở lại phủ tể tướng,phụ thân của ta lại càng hí ha hí hửng mà gật đầu đồng ý. Chính điện,phủ tể tướng…bàn ăn…chúng ta 7 người: Phụ thân,hoàng thượng,lão công tương lai của ta,đại ca,hai tỷ tỷ cộng thêm ta. -Vương gia cứ tự nhiên ở đây nghỉ ngơi! Cạnh bên nhà chính của Yên nhi còn phòng trống,nếu chê xin mời đến ở tạm! -Phụ thân, nên… -Nghĩa phụ…hôm qua Yên nhi… -Ấy…Lý lang,món này rất ngon,chàng mau ăn ! Tình hình bàn ăn tại rất hỗn loạn, mỗi người mang theo tâm trạng riêng. Phụ thân và Thượng Quan Tán Lý có vẻ rất hợp nhau,hoàng thượng và đại ca có biểu cảm gì,còm lại hai tỷ tỷ và ta cùng có tâm trạng “cực kì căm phẫn”. Vì sao? Vì ta bị Thượng Quan Tán Lý khống chế,còn 2 người kia…chỉ có thể là vì hai chữ “ganh tị”. Xong việc cầu hôn,phụ thân ta liền mở yến tiệc,người đại như ta có lẽ gọi là tiệc gia đình,mà là tiệc gia đình tất cả mọi người cùng có mặt. Vì thế ngoại trừ hai nữ nhân kia. Ta có thể chắc chắn điều là hai người bọn họ bị lão công tương lai của ta và hoàng thượng hớp hồn. Nhìn xem,hai cặp mắt hình trái tim ngừng bắn qua bắn lại giao với ánh mắt của ta lại thành…hình viên đạn. Lạy trời,làm ơn cho bữa đại tiệc này mau chóng kết thúc,như vậy ta tránh được vô số mối nguy hiểm rình rập. -Nam Yên nương,trẫm thấy hình như nàng và vương gia đây có… -Ai da…hoàng thượng,đừng bàn luận chuyện này nữa,mau ăn ,thức ăn nguội hết ngon! -Ân! nương cũng nên ăn nhiều chút,sức khỏe tốt thể lên đường sang Ngôn quốc được đâu! -Hoàng thượng chớ lo,nàng rất khỏe,hôm qua nàng còn bức ta… -Ái…! -Phong nhi,con sao vậy? -Có ai giẫm vào chân ta! -Oái,xin lỗi ca, ra có con muỗi cắn vào chân ta,ngứa quá nên ta lỡ… - sao! Muội cẩn thận chút là được rồi! Nhìn xem,ta làm cái việc quái quỷ gì thế này? Hỗn đãn lão công ngồi bên cạnh khẳng định là cười nhạo vào mặt ta. Chỉ tại cái miệng ba hoa của mà ta đạp nhầm vào chân của đại ca,lại còn nhét đống thức ăn vào chén của hoàng thượng để bịt miệng,tình thế của ta hết sức là thê thảm,tẩu được mà ở lại cũng xong. Chỉ còn có nước đầu hàng,xin cầu cứu,ta nhéo phát vào hông Thượng Quan Tán Lý,ánh mắt ta phát ra chữ “đừng có nữa”, cũng rất nhiệt tình đáp lại ta bằng ánh mắt “phải nghe lời ta”. Thảm,số ta thảm. Ta cắn răng chịu đựng tảng đá mang tên “sức ép” đè nặng đầu,ngoan ngoãn gắp thức ăn theo cầu của Tiệc tàn. Hoan hô! Hoàng thượng cáo từ để về cung,ca ta cũng theo vì còn số việc ở triều,hai nữ nhân mê trai kia cũng trở về biệt viện. -Yên nhi,mau đưa vương gia về nghỉ ngơi sớm ! -Xin đừng gọi ta là vương gia,nghĩa phụ cứ gọi là Lý nhi cho giống Nam Yên! Ta nhìn ,trong đầu thoáng lên bốn chữ “vô cùng giả tạo” .Trước mặt phụ thân ta giả vờ hiền lành nho nhã,sau lưng lại xoay ngược 180 độ. -Phụ thân cũng nên nghỉ ngơi sớm! -Ta biết rồi,hai con mau trở về ! -Nghĩa phụ,xin cáo từ! -Cáo từ! Bây giờ chỉ còn lại ta với …đột nhiên nở nụ cười hết sức quỷ dị,hơ… ăn thịt ta đó chứ? -Ngươi…tại sao lại cười như vậy? -Ngươi sợ? Chẳng phải hôm qua ngươi rất gan dạ đó sao? -Hôm qua khác,hôm nay khác! Tóm lại là ngươi được làm gì ta,bằng ta chế tạo thuốc vô sinh cho ngươi tiệt giống! -Thuốc vô sinh? Tiệt giống? Ngươi…!!! -Đừng quên dược lúc trước ngươi uống cũng là do ta chế! -Ngươi khá lắm,100 lời xin lỗi,mau về viết ! -Ngươi…!!! Cãi nhau trận tơi bời, ta và bắt đầu…đuối lý,vậy là cả hai tự động im miệng lại. Đêm đen tịch mịch,đàn dơi cất cánh tạo ra những thanh ghê rợn dọa người, lúc này lại trông giống như ma cà rồng,mang sức quyến rũ của đêm đen. đứng đó,dưới bóng trăng to lớn rọi vào mái tóc bạch kim tuyệt mĩ đung đưa theo cành liễu rũ,từng chiếc lá rơi rồi sà xuống bay là đà tóc . bước ,bóng trăng lại theo như muốn rời…cảm giác lúc này…trông đơn. -Ngươi nhìn cái gì vậy? -Ta nghĩ,ngươi lúc này trông rất giống quỷ sứ! -……… -Mà quỷ có lẽ rất đơn! đời này có ai muốn tới gần ma quỷ cả! -Còn ngươi sao? -Ta sao? -Ngươi đứng cạnh ma quỷ! -Như vậy là ma quỷ hết đơn,vì ta ở bên cạnh ngươi,dù gì ta cũng sắp thành lão bà của ngươi rồi! -Lão bà là gì? -Là nương tử,là vợ,là phu nhân…của ngươi đó! -Ngươi…ngươi vớ vẩn cái gì vậy? -Ai bảo ngươi hỏi ta những chuyện vớ vẩn ta phải trả lời như vậy chứ sao! -Hừ… -Tới rồi,căn phòng này chắc hợp với thân phận vương gia cao quý của ngươi,nhưng cũng rất tiện nghi,để ta sai người đem số đồ dùng cần thiết đến cho ngươi! Giờ ta về phòng đánh giấc đây! - tiễn! -Quên mất, được tự tiện vào nhà chính của ta,cũng được giở trò xằng bậy,biết chưa hả? -Ngươi phải nghe lời ta hay ta phải nghe lời ngươi? -……ta ngủ! …… Phủ tể tướng,tại biệt viện khác. -Y Y,ngươi có nhìn thấy ? Nhị vương gia Ngôn quốc là tuấn mĩ động lòng người! -Ta thích hoàng thượng hơn! -Là vì ngươi nhìn hoàng thượng trước,còn ta lại nhìn chàng trước! -Ngươi thích ? -Ân,chàng là đẹp…màu tóc của chàng quyến rũ ta! -Ngươi đừng quên đến để cầu hôn ả tiện nhân kia! -Khốn kiếp ,tại sao nó lại có diễm phúc đến như vậy! những được phụ thân tuyển hộ vệ mà còn được hoàng thượng ban tặng danh hiệu, vậy lại còn được người nam nhân đẹp như tiên đến cầu hôn! Cái gì mà Nam Yên công chúa? Nực cười! -Tỷ tỷ,ngươi muốn Nhị vương gia đó là của ngươi ? -Bằng mọi giá ta phải có được chàng! -Ta có cách! -Mau … -Bây giờ ngươi chuẩn bị hai chén canh yến, chén bỏ mê dược,chén còn lại bỏ xuân được,ta đem chén bỏ mê dược cho ả tiện nhân kia uống,đợi khi ả mê man rồi ngươi đem chén bỏ xuân dược đến cho chàng uống! -Tam muội,ngươi thông mình! Haha…đến khi gạo nấu thành cơm rồi nương tử của chàng chính là ta! -Cũng tối rồi,bây giờ chúng ta mau hành động! … Đêm,tại biệt viện của Nam Yên -Bây giờ ta đưa chén canh này cho tiện nhân kia uống,nếu ta ra hiệu thành công,ngươi lập tức hành động, biết chưa? -Ta biết rồi,ngươi mau ! Trời tối,chắc là khoảng tám giờ,ta biết đếm giờ theo cách của người cổ đại,chỉ biết canh là khoảng hai tiếng. Sau khi tắm rửa chuẩn bị lên giường ngủ bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa… -Là ai? -Là ta,tam tỷ đây! -Đêm khuya,ngươi còn đến tìm ta để làm gì? -Cha dặn ta đem canh tổ yến đến để cho ngươi tẩm bổ,đừng lo,ta có ý gì đâu! Người tự nhận mình có ý xấu chính là người có mưu xấu. Ta hết sức thận trọng né sang bên để mở cửa, phòng nàng ta có ý định đâm người. Dù sao ta học được ít võ công,khẳng định có thể chế ngự nàng ta. Cánh cửa từ từ mở rộng, tay Nam Ngự Y Y là bát canh tổ yến còn nghi ngút khói. Nàng ta mưu gì? Có là chính phụ thân sai nàng ta đem đến cho ta ? -Yên Nhi,phụ thân lo ngươi đủ sức khỏe để lên đường về Ngôn quốc nên sai ta hầm canh tổ yến cho ngươi! -Vậy sao? Xin đa tạ! Ta giả vờ mất cảnh giác mà nhận lấy chén canh Có mùi lạ! Ma Y từng dạy ta cách phân biệt các loại dược được hòa trộn trong thức ăn,trong quần áo,trong đồ vật…theo như suy đoán của ta,Nam Ngự Y Y hạ dược vào chén canh. Màu khói bốc lên hơi đục mang hương thơm gắt nhè ,hít vào lại có cảm giác choáng váng buồn ngủ… Đây chính là mê dược! Nữ nhân này vì sao lại hạ mê dược với ta? Định trộm đồ à? -Ai…đột nhiên ta đau bụng quá,ngươi cứ để đó ,chờ ta nhà xí chút rồi quay lại uống! -Ta đợi ngươi! -Vì sao phải đợi ta? -Vì…Vì phụ thân căn dặn ta phải đích thân nhìn thấy ngươi uống hết canh mới được rời ! -Ồ…vậy ngươi chịu khó chờ ta chút! Ta giả vờ ôm bụng chạy vội ra phía sau,dùng nóc nhà xí làm bàn đạp bay thẳng lên nóc nhà chính -Song Y! -Thuộc hạ có mặt! -Thiên Y,ngươi có thuốc giải mê dược ? -Thuộc hạ có mang theo,nếu chủ nhân cần gấp,thuộc hạ chế ngay bây giờ! -Như vậy kịp rồi! Tam tỷ đem đến cho ta chén canh tổ yến có bỏ mê dược,bây giờ phải làm sao? -Để thuộc hạ xuống đuổi nàng ta ra khỏi đây! - được,ta muốn xem nàng ta giở trò gì! Ngươi có cách nào khác ? -Thuộc hạ có thuốc trung hòa! -Ma Y,thuốc trung hòa của ngươi là thuốc gì? phải độc dược đó chứ? -Chủ nhân pha chất bột này vào nước rồi uống chung với mê dược bị bất tỉnh,thuốc trung hòa có tác dụng cản tính năng của mê dược! -Như vậy càng tốt! Uống thuốc này trước rồi uống mê dược sau được ? -Cũng được,nhưng phải uống liên tiếp,thời gian được cách nhau quá lâu! -Suỵt,mau nấp xuống,có tiếng chân người! T và Song Y hạ mình nằm nóc nhà im lặng quan sát động tĩnh xung quanh,kia chẳng phải là Nhị tỷ của ta sao? Nam Ngự Y Y lén lút ra hiệu cho Nam Ngự Phiêu Phiêu bảo nàng ta chờ thêm chút nữa,hai người đó mưu làm chuyện mờ ám gì trong biệt viện của ta? -Thiên Y,ngươi theo ta vào trong, phòng có chuyện gì bất trắc. Ma Y ở lại theo dõi xem khi ta giả vờ bất tỉnh hai người đó làm gì! -Thuộc hạ ! Thời gian càng lúc càng gấp,ta phóng xuống cửa sau của nhà chính rồi lấy nước để hòa tan bột thuốc trung hòa. Hừ,xem ra sắp có kịch hay để xem đây. -Trời nóng quá,để ta uống tí nước cái ! -Ngươi uống canh mau lên để ta còn về ngủ! Ngủ? E là ngươi ngủ được rồi. Ta uống xong thuốc trung hòa liền cầm lấy bát canh tỏ vẻ ăn cách ngon miệng rồi bắt đầu giả bộ nhắm mắt từ từ gục xuống bàn. Nam Ngự Y Y cố tình gọi tên ta,sau đó lại dùng tay nhàng vỗ vỗ lên mặt, hồi thấy động tĩnh liền đóng sập cửa lại. Chờ cho gian yên lặng trở lại ta liền mở mắt ra hiệu cho Thiên Y tới gần. -Ngươi ngồi ở đây giả làm ta, phòng khi Nam Ngự Y Y quay lại,trời tối,nàng ta lại tắt hết nến, nhìn ngươi đâu! -Chủ nhân,xin cẩn thận! -Ta biết rồi! Giao phó xong công việc cho Thiên Y,ta lại phóng lên nóc nhà chờ đợi. -Chủ nhân! -Ma Y,mọi việc sao rồi? -Sau khi Nam Ngự Y Y ra khỏi phòng chủ nhân liền chạy đến chỗ của Nam Ngự Phiêu Phiêu. Nàng ta còn chén canh nữa, giờ chuẩn bị đem đến phòng của Thượng Quan Tán Lý! -Cái gì? Tại sao lại còn đem canh đến cho Thượng Quan Tán Lý? Rốt cuộc hai người đó định làm cái trò gì vậy? -Chủ nhân,nàng ta tới! -Mau phóng sang phòng của Thượng Quan Tán Lý! -Bây giờ chúng ta làm gì? -Mở cục gạch này lên,ta muốn xem Nam Ngự Phiêu Phiêu định làm gì lão công tương lai của ta! Nóc của căn phòng kế bên nhà chính làm bằng gạch có kích thước nên rất khó phát là có người nhìn trộm. Từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ diễn biến bên trong,Nam Ngự Y Y đứng canh chừng ở ngoài cửa còn Nam Ngự Phiêu Phiêu đem chén canh đó vào phòng của thượng Quan Tán Lý. -Khuya rồi nương còn đến tìm ta làm gì? -Là phụ thân sai ta đem canh đến tẩm bổ cho chàng,sợ chàng đủ sức khỏe để lo chuyện hôn lễ! -Làm phiền nương phải cất công đến đây! Xin cứ để chén canh ở đó, lát nữa tại hạ uống! - được,phụ thân dặn ta phải đích thân nhìn thấy chàng uống rồi mới được ! Kịch bản cũ rích. Thượng Quan Tán Lý đôi mày cau lại,tâm trạng hề vui vẻ hay cảm động gì khi uống canh. Sau năm phút,Nam Ngự Phiêu Phiêu vẫn chưa rời , mặt lại còn nở nụ cười hết sức khoái trá… -Chủ nhân nhìn kìa,Thượng Quan Tán Lý có vẻ như khống chế bản thân mình được cử động ! -Con bà nó,nàng ta bỏ cái gì vào canh của lão công ta vậy? -Thuộc hạ biết,nhưng hình như phải là độc dược! -Mau xuống gọi Thiên Y bịt miệng Nam Ngự Y Y đem chỗ khác,còn ngươi ở ngoài hỗ trợ cho ta,khi nào ta gọi mới được xông vào,biết chưa hả? -Thuộc hạ biết! Mọi việc xong xuôi,ta lập tức phóng như bay xuống trườc phòng Thuọng Quan Tán Lý “Rầm” -Là ai? -Là ta! -Sao lại là ngươi…chẳng phải ngươi … -Ngươi muốn hỏi ta chẳng phải là bất tỉnh hả? Muốn hạ mê dược với ta? Chờ kiếp sau ! -Ngươi…ta… -Lão công,ngươi sao chứ? Ngươi bị nàng ta hạ dược gì vậy? Ta vội chạy đến trước mặt ,Ma Y đúng, hình như có trúng độc. -Ta… Đột nhiên lao tới ôm ta với vận tốc tên lửa,má ơi,… cưỡng hôn ta. Cho dù bây giờ ta với sắp thành vợ chồng,nhưng mà…nhưng mà…con bà nó,có ai giải thích dùm ta chuyện gì xảy ra ? -Uy…ngươi làm cái gì vậy? -Nam Yên,nhị tỷ của ngươi,hạ xuân dược vào canh! vẫn ôm chặt lấy ta,đôi môi mềm ghé sát vào tai ta rồi bằng giọng như muỗi kêu đủ để mình ta nghe thấy. Nhớ lại bài học…Ma Y thường đỏ mặt khi nhắc tới xuân dược…mụ nội nó,đó chẳng phải là thứ dược gây kích tình sao? Nam Ngự Phiêu Phiêu chết tiệt,dám hạ xuân dược lão công của ta. Ý…như vậy chẳng phải là…nàng ta có ý định XXOO với ? Khoan lo lắng vấn đề này,trước tiên phải xử ả nữ nhân kia. -Ngươi muốn chết hả? Cả lão công của ta mà ngươi cũng dám hạ xuân dược ? -Ta…ta…ta…ta… -Dám đụng đến trượng phu của ta? Ngươi nhất định là chán sống rồi nhỉ? -Là do tam muội xúi ta! Ta vô tội! -Ngươi nghĩ sao nếu ta cho phụ thân biết chuyện này? -, được,xin ngươi đừng ! -Ta cảnh cáo các ngươi từ trước,nếu động đến ta,ta trả lại các ngươi gấp mười lần,các ngươi những hạ mê dược ta mà còn có ý xấu với trượng phu của ta, nếu nghe, đừng trách ta độc ác! -Ngươi…ngươi định làm gì ta? -Song Y! -Thuộc hạ có mặt! -Bắt Nam Ngự Phiêu Phiêu và Nam Ngự Y Y phải bò ra khỏi biệt viện của ta! Trước khi phải bắt uống cho bằng được thuốc xổ cực mạnh. -A…ngươi dám…ta là tỷ tỷ của ngươi! - có gì mà ta dám! Song Y,mau thi hành nhiệm vụ ! -Tuân lệnh! - được,tiện nhân,ngươi được đối xử như vậy với ta,buông ra,… Phù,giải quyết xong vấn đề,tuy có hơi ác nhưng làm vậy mới có thể làm cho hai nữ nhân kia tởn tới già. Nóng?…tại sao cổ của ta lại có cảm giác nóng như có ai thổi lửa vậy? Thôi chết,… trúng xuân dược,mà ta lại quên hỏi Thiên Y có thuốc giải xuân dược . Má ơi,làm sao bây giờ?
XUYÊN QUA THỜI TA THÀNH VƯƠNG PHICHƯƠNG 4 Sau khoảng mười lăm phút,theo chỉ dẫn của Song Y,ta đến được Tây Sương lâu. Nơi này khêu gợi hứng thú của ta đó nha,nếu sau này rảnh rỗi ta cho xây dựng kĩ viện của riêng ta rồi tha hồ hốt bạc,hắc hắc… -Tiểu…à ,công tử! Chúng ta…đừng nên vào nơi này! -Tại sao? -Công tử,đây là kĩ viện đó,thân cao quý như người làm sao có thể vào nơi này chứ? -Ta đâu có tới đây để trêu hoa ghẹo nguyệt,ta là tới trả thù đó! -Nhưng mà… - có nhưng nhị gì hết! mau! -Ai…Đình nhi dám vào! -Có gì mà dám,ngươi chỉ cần theo sau ta là được rồi…í…Song Y đâu? -Bọn họ bảo đợi tiểu thư ngoài kiệu ạ! -Hừ…gì mà đợi chứ,trốn tránh dám vào kĩ viện có! -Công tử à,chúng ta…tốt nhất là nên vào trong đó! -Hừ…ngươi vào để mình ta vào! rồi ta bày ra bộ mặt giận dỗi bước vào bên trong,quả nhiên ngoài dự đoán ,Vân Đình sợ ta giận nên ngoan ngoãn theo ta bước vào. Vừa nhìn vào chính diện bên trong,hàng trăm cặp mắt nhìn ta với đầy đủ loại biểu cảm. -Hôm nay là ngày gì mà có nhiều nam nhân tuấn mĩ vào đây quá vậy? -Nam nhân này thua gì nam nhân tóc trắng lúc nãy nhỉ? -Đúng,đúng…cả hai quả thanh tú như nhau! -Ai…Thanh tú như thế mà lại vào thanh lâu tìm vui! Con bà nó,tìm vui cái đầu ngươi ấy. Tên nam nhân xấu xí mặt mụn chết tiệt,ngươi lo cho ngươi ,đừng có ở đó bình luận người ta. Vì nghiệp trả thù cao cả,ta nhẫn…nhưng mà cũng may mắn, có ai bàn luận về vụ “cưỡng hôn” hoành tráng của ta lúc nãy,chắc có lẽ họ có mặt lúc đó,nếu ta chỉ có nước chui xuống đất. Ô~ nụ hôn đầu tiên của ta bị tên thối nam nhân đó cướp , vậy còn kề kiếm vào cổ ta nữa,ta hận,ta hận~ -Xin hỏi nhị vị công tử dùng gì ạ? Tiếp ta là vị nương xinh đẹp tóc búi xéo cài hoa mẫu đơn. Nàng nhìn ta e lệ thẹn thùng,má ơi… muốn nổi da gà! -Cho ta ấm trà thượng hạng! -Công tử còn muốn dùng gì nữa ? -Gọi tú bà ra đây dùm ta được ? -Dạ?…À,được ạ! Ta ngước nhìn nàng rồi phất quạt tươi cười,haha…cái này gọi là “Nam nhân kế”, rất hữu dụng đó nha,bằng chứng là mặt nàng ta đỏ lên cách nhang chóng. rồi nàng lướt thướt tha biến mất sau đám đông. Trong thời gian chờ đợi, ta chăm chú quan sát nơi này,kiến trúc của tòa nhà nay khá giống với các kĩ viện thanh lâu trong phim nhưng nó có vẻ to lớn và đồ sộ hơn hẳn,có ba tầng lầu,mỗi tầng khoảng mười lăm phòngchất liệu là gỗ nhưng rất bóng mướt,những cây cột lớn có chạm khắc cả hình rồng,xung quanh treo rất nhiều lồng đèn. Nơi ta ngồi chắc có lẽ là nơi tiếp khách cộng ăn uống. Ôi trời,to lớn như vậy làm sao biết tên hỗn đãn đó ở phòng nào đây? -Xin hỏi vị công tử tìm ta có việc chi? Oa… hổ danh là thanh lâu lớn nhất kinh thành,ngay cả tú bà cũng quyến rũ như vậy,nàng hình như cũng mang cùng nét biểu cảm giống nương kia khi nhìn thấy ta phải,hắc hắc… -Cho ta hỏi,lúc nãy có nam nhân nào có mái tóc màu trắng vào đây ? -Tóc trắng? Có ạ,vị đó có mái tóc dài màu trắng rất đặc biệt! -Đúng rồi! bây giờ ở đâu? -Xin hỏi công tử có quan hệ gì với công tử tóc trắng kia ạ? -À…à…ta là bạn thân của , lén ta kĩ viện nên ta tìm tính sổ! -Ra là vậy! - nương biết , rất xấu tính,vào kĩ viện mà còn dẫn theo đệ đệ tóc vàng ngây thơ đáng của ta theo,dạy cho đệ đệ ta toàn tư tưởng xấu nên ta mới lo lắng… Ta diễn cũng tồi chứ nhỉ? Vân Đình ngồi kế bên ta hai mắt trợn ngược,mồm cùa nàng ta có thể nhét đầy quả trứng. Ta có năng khiếu làm diễn viên~ -Vị công tử kia ở lầu ba,phòng thứ nhất! Công tử mau lên đó ! - nương,hôm nay ta bao trọn Tây Sương lâu,chỉ cần được cho ai lên lầu ba quấy rầy huynh đệ chúng ta là được! -Công tử hào phóng,tiểu nữ xin ghi nhận! - có gì! Vân Đình,ra ngoài gọi Song Y đưa ngân lượng cho vị này! -Dạ! -Công tử còn điều gì dặn dò? -Sai người đem bình trà thượng hạng ta vừa gọi lên đó là được rồi! Vân Đình đem ngân lượng vào xong ta bày cho nàng mâm thức ăn thượng hạng,sau đó theo tiểu nương mang trà lên lầu. - nương,dừng lại ~~ -Sao ạ? -Huynh đệ của ta bị bệnh mà chịu uống thuốc vì sợ đắng, nương chờ ta lấy thuốc hòa vào trà để uống cho dễ! -À…công tử là tốt,lo lắng cho huynh đệ mình như thế,vị công tử kia biết được hẳn rất cảm động! Cảm động hay ta biết,miễn sao phát trong trà có “thuốc bất lực” là được rồi. -Xong rồi, nương đem trà vào trước ! Ta nhớ ra mình để quên đồ dưới lầu,để ta xuống lấy rồi lên ngay! -Vâng ạ! Vậy là xong bước ,chỉ còn chờ cá cắn câu nữa thôi,hắc hắc…ta là giỏi bịa chuyện,ta hâm mộ mình quá ! -Vân Đình,ngươi cứ yên tâm ngồi ở đây ăn uống thỏa thích nhé,xong việc ta đưa ngươi về! -Công tử định làm gì người kia vậy? -Xong việc ta kể cho ngươi nghe sau! -Người làm việc gì tày trời đó chứ? -,hoàn toàn ! Ta thề với ngươi đấy! -Được rồi,nô tì…ấy…nô tài chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi! -Suỵt,nha hoàng kia tới tìm ta đấy! -Công từ,trà được đưa lên! -Ta biết rồi,cám ơn nương! Ta lại phất quạt,tặng cho nàng ta thêm nụ cười mê hồn rồi thong thả bước lên lầu ba. Có được nội công,ta học theo đại ca cách che dấu hơi thở từ từ đưa tai áp sát tường. có động tĩnh gì cả. uống trà chưa vậy? Hay là nương kia nhầm phòng,hay là ra ngoài rồi? Tình thế cấp bách,ta phá cửa xông vào đại vậy. ngồi bàn,thấy ta vào bỗng trừng mắt nhìn ta nhưng có đứng lên hay phản ứng gì,haha,bất động rồi,bất động rồi! -Ngươi khỏe ? hắc hắc… -Là ngươi làm phải ? -Ồ…ta làm sao? -Ngươi có cừu hận gì với huynh đệ ta mà phải làm vậy chứ? -A…cậu bé tóc vàng đáng ,qua phòng kế bên ngủ giấc cho nhé,để ta tính sổ với ca ca của ngươi! Đám gia nhân ta gọi trước lên tới,vậy là xong bước hai,giờ làm thịt tên hỗn đãn này nữa là xong. -Hạ lưu! Ngươi mau đưa ta thuốc giải! - có thuốc giải,thuốc này do ta tự chế! -Ngươi… -Ai bảo ngươi chịu xin lỗi ta,mau xin lỗi ta chỉ cho ngươi cách giải! -Ta xin lỗi sao? - cho ngươi làm “linh hồn tượng đá” chứ sao! Có xin lỗi bảo? -! Nếu ta thoát ra được ta thề đem ngươi bầm thành trăm mảnh! -Ôi~~! Sợ quá! Để ngươi bầm ta bằng bây giờ ta ăn ngươi trước ! -Ngươi…ngươi định làm gì? -Nam nhân với nam nhân làm gì hả? Cưỡng sắc ngươi nha? -Ngươi đừng có làm chuyện điên rồ! -Ta thích làm chuyện điên rồ sao? Nào,tiểu nương xinh đẹp,mau đến đây~,ta thương ngươi,hahahaha… -… Mặt càng ngày càng đen,hắc hắc…xem hôm nay ta đùa giỡn ngươi như thế nào. -Mau lên giường,ngồi hoài mỏi chân lắm! nặng ,ta phải lôi như lôi cái bao gạo mới tới được giường,xem kìa,xem kìa,mặt sát khí dâng tới cực điểm,ta sợ,đối với ta chẳng có gì là đáng sợ khi ngươi thành người bất lực,hắc hắc… -Bây giờ ngươi muốn ta cởi áo trước hay cởi quần trước? -… -Im lặng à? Vậy ta cởi áo trước nhé! Thách ta hả? Xui cho ngươi rồi,ta cởi là ta cởi,nhưng mà ta ngờ,lúc ta cúi đầu cởi áo lại dùng răng cắn lấy cây trâm định phóng vào ta,bao nhiêu tóc Vân Đình tốn công bới cho ta đều tung ra hết. -Ngươi…ngươi là nữ nhân? -Gì chứ,tóc ta vừa mới xõa ra là ngươi biết được ta là nữ nhân rồi sao? - có nam nhân nào để tóc dài quá đầu gối như ngươi! -……… Biểu cảm khuôn mặt càng ngày càng cổ quái,chắc là bị sock khi biết ta là nữ phẫn nam trang đó mà. Có nữ nhân nào như ta ? Hạ dược cưỡng bức nam nhân…lên giường ,khẳng định chỉ có dâm tặc biến thái và người đại như ta thôi. cám ơn ông trời ban cho ta khuôn mặt dày vô địch (k những mặt dày mà còn bt nữa ) -Ai da…cây trâm của ta bị ngươi ngậm mất rồi, nên nhé,dơ lắm đấy! phải ta lo vấn đề vệ sinh mà là lo…giá trị của cây trâm. Bán được rất nhiều tiền đó nha. Trong lúc rút cây trâm từ miệng , đột nhiên mở miệng cắn phát vào ngón tay ta. -Ngươi là cẩu hả? Sao lại cắn ta,mau nhả ra! -…… -Ngươi mà nhả ra đừng có trách! -…… Mụ nội nó,ta cúi xuống táp cho cái đau,khuyến mãi cho thêm đống nước miếng,tiện thể ăn trộm đậu hủ người ,khà khà…quả là mỹ nam,đậu hủ rất tuyệt. Ta với hình thành tư thế vô cùng ám muội,mặc kệ,thử xem ta và ngươi ai lợi hại hơn ai. Sau năm phút giằng co,ta và đồng loạt nhả răng ra,ngón tay dấu của ta in vòng tròn dấu răng nhưng có chảy máu, trúng “thuốc bất lực” nên có đủ sức cắn ta,ta cũng ưu ái tặng cho dấu vết nguyên hàm răng cổ. -Ngươi là dơ bẩn! Con mẹ nó, cắn ta trước mà dám bảo ta dơ bẩn? -Ngươi mới là đồ cẩu,đồ dơ bẩn tự tiện cắn người! -Ngươi muốn gì? -Xin lỗi ta mau! -Tại sao ta phải xin lỗi? -Ai bảo ngươi làm cổ ta chảy máu? Ta là nữ nhân đó nha,nhan sắc rất quan trọng ngươi có biết hả? - liên quan đến ta,là ngươi tự chuốc lấy! -Chuốc lấy cái đầu ngươi, có ai muốn hôn ngươi đâu,ta chỉ là sơ ý ngã lên người ngươi. -Là do ngươi bất cẩn! -Vậy ai mượn ngươi chĩa kiếm vào cổ ta hả? -…… -Xin lỗi ta nau, đừng trách ta giờ trò! -Hừ…ta xin lỗi,để xem ngươi có thể giở trò gì! -Để ta nghĩ xem…nhổ sạch tóc ngươi rồi đưa vào thiếu lâm tự làm hòa thượng hay cải trang ngươi thành nữ nhân bán vào thanh lâu?Với nhan sắc của ngươi có thể kiếm được khối tiền lớn đó nha ! -Ngươi dám… -Cời đồ ngươi ta còn dám sá gì mấy cái việc cỏn con này! -Đồ dâm phụ! Đồ nữ! -Ngươi bảo ta là dâm phụ, nữ đừng có hối hận nhé. Ta biết dâm phụ có thể làm gì nam nhân xinh đẹp như ngươi đâu,haha… -Ngươi…ngươi định giở trò gì? -Ồ…hắc hắc…chỉ là lột sạch đồ của ngươi rồi đem treo giữa Tây Sương lâu cho mọi người cùng chiêm ngưỡng thôi mà! -…… -Thế nào hả? Hay ngươi nghĩ trò đó đủ vui? -Ta…ta giết ngươi nếu ngươi dám làm vậy! -Ai bảo ngươi đối xử thô lỗ với “nữ nhi yếu đuối” như ta,trước khi ngươi giết được ta chuyện ngày hôm nay cũng đủ để ngươi ” lưu danh thiên hạ” rồi -Xin lỗi! - gì nghe ~ -…… -Im lặng à? Vậy bây giờ ta sai gian nhân lột đồ ngươi treo giữa Tây Sương lâu nhé! -Ta xin lỗi! gầm lên như con mãnh thú,khuôn mặt tuấn mĩ giăng đầy hắc tuyến. Ta là đại cao thủ rồi,có thể làm cho nam nhân kiêu ngạo này xin lỗi,ta là hâm mình quá ,haha… - chút,xin lỗi gì mà có thành ý gì cả,cứ như ngươi sắp ăn thịt ta ấy! -…… nương,ta xin lỗi! -Hìhì…vậy mới được chứ -Bây giờ mau đưa thuốc giải cho ta! -Xin lỗi nha,ta phải đồ ngu. Đưa cho ngươi để ngươi lại kề kiếm vào cổ ta à? Ta e lần này chỉ chảy máu mà ngay cả cái đầu dấu của ta cũng rớt xuống đất! -Ngươi… -Ngoan ngoãn để ta đùa giỡn thêm chút nữa rồi tha cho ngươi! Vừa ta vừa lấy trong túi áo cấy bút,ta vẽ râu mèo lên mặt ,vẽ đủ thứ,hành hạ người khác làm ta thấy vui quá mất. Tuy khuôn mặt hoàn mĩ nhưng ta thích phá vỡ hoàn mĩ đó. -Ngươi…ta nhất định cho ngươi chết toàn thây! -Òh…ta chờ,giờ tạm biết ngươi nhé! -Đồ nữ,mau đưa thuốc giải đây! - có thuốc giải! -Ngươi… -Ngươi cái gì mà ngươi? Yên tâm,”thuốc bất lực” của ta sau thời gian nhất định hết tác dụng! Tạm biệt ngươi! -Ta tặng cho nụ hôn gió trước khi đóng cửa lại,cười chết ta thôi,giờ mau chuồn về nhà,bằng lát nữa cái đầu ta rớt xuống đất đó nha ……… nằm đó khoảng nửa canh giờ bắt đầu cử động lại được,vừa đặt chân đến Chu quốc bị tiểu nữ hạ dược đem ra làm trò cười rồi,đường đường là vương gia cao quý như lại bị nữ nhân vô danh tiểu tốt làm cho mất mặt như vậy, mối hận này cho tới thiên thu cũng thể nào quên nổi. Nhưng đoán có lẽ nàng phải là người xấu. Lúc xuống ngựa bị nàng ngã trúng,nàng cải trang thành nam nhân giữa đường hôn còn ra thể thống gì? tưởng nàng cố ý gây chuyện nên mới tức giận muốn hỏi ,nào ngờ chĩa kiếm trúng cổ nàng làm nàng bị thương. Chỉ có vậy thôi mà nàng lại sai hộ vệ theo dõi , phải biết mà là vì hai tên hộ vệ kia hình như có ác ý gì nên mới bỏ qua. Nào ngờ nàng lại mai phục ở Tây Sương lâu,lại còn bỏ thuốc vào trà để tiện đùa giỡn làm dở khóc dở cười. Trước mặt nàng tài nào ra vẻ uy nghiêm nổi,mà dù có ra vẻ giận dữ hay uy nghiêm nàng vẫn như tảng đá biết sợ là gì. Nàng ngang nhiên cởi áo mà mặt hề đỏ,lại còn cắn cổ , vậy còn vẽ lung tung mặt những hình thù quái dị. ngờ nữ nhân Chu quốc bạo gan như vậy, chẳng giống như nữ nhân sắp cưới,suốt ngày bệnh tật lại còn yếu ớt ( lầm to ). -Nhị ca, sao chứ? -Ta sao! Tam đệ của là Thượng Quan Dĩnh cũng cùng sang Chu Quốc với ,đó là đệ đệ mà và hoàng thượng vô cùng thương .Vậy mà cũng bị nàng ta đem vào trò chơi. Hạ dược luôn cả đệ đệ . -Đệ sao rồi? -Những người kia khiêng ta qua phòng kế bên rồi ra ngoài,bỏ ta nằm bất động trong phòng,ô…ca,ta sợ ca xảy ra chuyên gì nên tài nào…ngủ được (mẹ ơi,h này còn ngủ?) - có chuyện gì cả! Đệ đừng khóc! -Nam nhân đó tại sao lại hạ dược chúng ta chứ? - có gì,đệ cần phải lo, giải quyết xong rồi. Bây giờ chúng ta mau chóng chỉ ngơi ngày mai tiến vào hoàng cung Chu quốc! Ta về đến biệt viện cũng gần chiều tối,đợi khi ăn uống no đủ ta bắt đầu kể lại mọi việc cho Vân Đình nghe,nàng ta có nghĩ nát óc cũng thể ngờ tiểu thư cao quý của mình lại có thể làm ra những việc kinh thiên động địa như vậy. -Tiểu thư,nếu mà để mọi người biết được chuyện này chúng ta chỉ có nước đào hố chôn mình thôi! Nhỡ người ta tìm đến chúng ta trả thù sao? -Ai…ngươi quá lo xa rồi,dầu gì ta cũng sắp lấy chồng bên tận Ngôn Quốc, làm sao biết ta ở đâu mà trả thù chứ,khả năng tìm được ta chỉ có 1% thôi! -Nhưng mà tiểu thư làm vậy cũng quá đáng,nô tì có chết cũng dám cởi áo người ta,lại còn…lại còn…cắn cổ người ta nữa! -Vân Đình ơi là Vân Đình,sau này ngươi lấy chồng rồi ngươi biết những việc ta làm hôm nay chỉ là con kiến cọng cỏ. Chẳng lẽ sao này ngươi cởi áo cho trượng phu của ngươi ư? Thậm chí còn ăn luôn chứ đừng gì là cắn! -A…tiểu thư xấu,sao lại những chuyện tế nhị như vậy chứ! Cái gì đây? bọn ngây thơ? Nhắc lại chuyện Tây Sương lâu,lúc ta vừa ra khỏi cửa vội tìm dây buộc lại tóc nếu …bể chuyện như chơi. Thời gian sung sướng của ta cũng còn nhiều,hưởng thụ trước rồi mọi việc còn lại tính sau. …… Hoàng cung Chu quốc -Người đó chính là Nhị vương gia của Ngôn quốc? Màu tóc quả rất đặc biệt! -Chàng là tuấn bất phàm! -Suỵt,người ta sang tận đây để cầu hôn Nam Yên công chúa đó! -Nam Yên công chúa là ai? -Chính là con thứ tư của ngài tể tướng! -Vị tiểu thư kia là may mắn,được vương gia tuấn phi phàm như vậy đến cầu hôn! - đơn giản như ngươi nghĩ đâu,nghe cuộc hôn nhân này mục đích chính là để liên kết hai nước! -Xì,nếu là chàng cầu hôn dù là vì mục đích gì ta cũng cam lòng! -Ngươi nằm mơ à? Người mà chàng cầu hôn phải hạng cung nữ thấp hèn chúng ta,an phận giùm ! -Ta chỉ là giỡn thôi mà! -Coi chừng cái mạng của ngươi đó,mau làm việc ! Màu tóc của Thượng Quan Tán Lý khác với mọi người vì thế mà đường tham kiến hoàng đế Chu quốc thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn của các cung nữ và thái giám. Trở lại việc ở Tây Sương lâu,khi xuống thanh toán tiền ngã ngửa khi nghe tú bà kể lại viếc hôm qua. nữ chết tiệt kia dám bịa chuyện xấu tính,dụ dỗ đệ đệ nàng ta vào kĩ viện mà thực tế,đó là đệ đệ của ,người dẫn vào kĩ viện cũng là đệ đệ của . -Thưa ngài,hoàng thượng ngự ở bên trong,mời ngài vào! -Đa tạ! Cánh cửa từ từ hé mở mang theo sắc vàng của nắng chiếu thẳng tắp xuyên qua người Thượng Quan Tán Lý. Quốc Hoa Mộ Lang ngồi bên trong bị hấp dẫn bởi mái tóc bạch kim như tỏa sáng kia. Qủa đúng như lời đồn,Thượng Quan Tán Lý có vẻ đẹp của tiên nhân,thanh cao mà thoát tục,khi chất lại cao ngạo bất phàm, làm cho người ta có cảm giác vô cùng xa xôi khó gần. -Lần đầu gặp mặt,thần là Thượng Quan Tán Lý,tham kiến hoàng thượng,hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! -Vương gia cần đa lễ,mời ngồi! -Đa tạ hoàng thượng! -Vương gia đường xa chắc là mệt mỏi lắm? Xin mời dùng trà! - phiền hoàng thượng quan tâm,thần muốn trực tiếp vào vấn đề chính! -Haha… hổ danh là người Ngôn quốc, làm việc lúc nào cũng nhanh chóng và dứt khoát! -Hoàng thượng khen quá lời rồi! -Vậy vương gia dự định khi nào đến cầu hôn Nam Yên công chúa? -Nam Yên công chúa? -Là danh hiệu trẫm ban tặng cho nàng! -…Nếu được,thần muốn đến cầu hôn nàng trong ngày hôm nay! -Nhanh như vậy sao? Vương gia định nghỉ ngơi trước à? -Đa tạ hoàng thượng quan tâm,trước khi vào hoàng cung thần và đệ đệ dừng chân nghỉ ngơi ở Tây Sương lâu rồi! Thời gian cũng còn nhiều,thần muốn tới cầu hôn trước,đồ sính lễ khoảng hai ngày sau được đưa tới. - vậy là vương gia mình sang đây? -Để đề phòng Hạ Tu Lý Phong biết được tin tức sai người đến tiêu diệt,thần và đệ đệ quyết định sang Chu quốc trước,những người còn lại cải trang thành thương nhân đem đồ sính lễ đến sau! -Ra Vương gia có tính toán trước,vậy đệ đệ của vương gia đâu? -Vẫn còn nghỉ ngơi ở Tây Sương lâu! -Ừm…để trẫm sai người đưa đệ đệ của vương gia vào cung nghỉ ngơi,như vậy tiện hơn.Còn bây giờ, trẫm đích thân đưa vương gia đến phủ tể tướng để cầu hôn! -Hoàng thượng đích thân cùng thần? -Ân! Việc này rất quan trọng,cuộc hôn nhân của vương gia có liên quan đến hai nước, thể để sơ suất! Quốc Hoa Mộ Lang miệng là vì hai nước nhưng ra trong lòng lại là vì muốn gặp Nam Yên nên mới đề nghị cùng. lâu được nhìn thấy khôn mặt mang nhiều nét biểu cảm khả ái của nàng,lòng quả có chút nhớ nhung,vì vậy chuyện hôm nay chính là cơ hội tốt để có thể đến gặp nàng. Thượng Quan Tán Lý chăm chú nhìn nét biểu cảm mặt Quốc Hoa Mộ Lang,nếu đoán lầm nhất định hoàng đế Chu quốc là muốn gặp nữ nhân kia nên mới đề nghị cùng . Ngồi xe ngựa để đến phủ tể tướng, nghừng suy nghĩ,nữ nhân kia rốt cuộc là người như thế nào mà lại có thể làm cho Quốc Hoa Mộ Lang nôn nóng muốn gặp như vậy? -Hoàng thượng,thần nghe Nam Yên công chúa từ rất yếu đuối,suốt ngày đau bệnh, chẳng biết có phải như vậy ? -Trẫm cũng nghe mọi người như vậy,nhưng khi gặp nàng rồi trẫm lại thấy nàng hoàn toàn trái ngược với lời đồn! Nàng…là người rất thú vị! -Thú vị? -Gặp nàng rồi Vương gia biết! Phủ tể tướng… -Tiểu thư! có chuyện lớn! -Ưm…ta ngủ,đừng có rống vào tai ta như vậy! -Tiểu thư,đừng ngủ nữa,có chuyện lớn xảy ra rồi! -Chuyện gì mà lớn hơn chuyện ngủ chứ,để ta ngủ xong rồi tính! -TIỂU THƯ,CHÁY NHÀ RỒI,MAU CHẠY THÔI! -Cháy? Cháy ở đâu? Bớ người ta cháy nhà! Nghe Vân Đình la hét cháy nhà,ta lập tức mở to hai mắt vọt như bay ra khỏi nhà chính, ngờ vừa ra tới cửa đụng phải hai khuôn mặt… Hình như rất quen phải,rất rất quen ,là quen MÁ ƠI! Chính là hoàng thượng và…và…mụ nội nó,tại sao tên hỗn đản tóc trắng cũng có mặt ở đây? Chẳng phải ta tình toán rất kĩ kha năng gặp lại chỉ có 1% thôi sao? Tại sao 1% đó lại đến nhanh như vậy? Ta,Hoàng thượng và tên hỗn đãn tóc trắng mắt to trừng mắt . -Là ngươi! -Là ngươi! Tại sao hoàng thượng cũng trừng ta? -Tiểu thư, được để đồ ngủ như vậy mà chạy ra ngoài! OMG,ta mặc đồ bộ đồ thể nào mỏng hơn được nữa. -A…sắc lang! được nhìn ta! Ta vội nắm tay Vân Đình chạy thục mạng vào trong nhà -Vân Đình,là tại ngươi,ai bảo ngươi la cháy nhà hả? -Vì…Vì…tiểu thư ngủ như chết,chỉ có cách này mới gọi tiểu thư dậy được thôi! -Vậy tại sao hoàng thượng lại có mặt ở đây? Và còn…má ơi tại sao tên hỗn đãn tóc trắng kia cũng có mặt? -Tiểu thư,nô tì cũng rất kinh ngạc,người nam nhân tóc trắng đó chính là…là…Nhị vương gia Ngôn quốc đến cầu hôn tiểu thư! -Cái gì? OH MY GODDDDDDDD !!!! Tiếng thét cổ quái của nàng vang khắp biệt viện,Quốc Hoa Mộ Lang khỏi mắc cười,tiếng cười càng lúc càng to. Thượng Quan Tán Lý khuôn mặt càng lúc càng quỷ dị,trong đầu nghừng hỗn loạn hàng ngàn hàng vạn câu hỏi ” tại sao nữ nhân sắp cưới lại là tiểu nữ hôm qua? Tại sao nàng ta giống như những gì Thanh Long điều tra,tại sao…? -Vương gia thấy chưa? Trẫm nàng rất thú vị! Quốc Hoa Mộ Lang rất buồn cười,nàng ham ngủ đến mức nha hoàn phải hét có cháy nhà mới ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài,bộ dạng còn buồn ngủ củng nàng trông rất đáng ,cả thân hình nàng lên vô cùng gợi cảm, sau tấm lụa mỏng là làn da trắng như bạch ngọc.Bất giác, cảm thấy vô cùng ghen tị với Thượng Quan Tán Lý. … Tình hình của ta tại tóm gọn trong bốn chữ HẾT SỨC BI THẢM. Người mà ta hạ dược,người bị ta cắn cổ,người bị ta vẽ bậy lên mặt chính là Nhị vương gia Ngôn quốc-Thượng quan Tán Lý,chính là lão công tương lai của ta. NND,khẳng định lần này nguy cơ chết toàn thây là rất rất cao. Bây giờ ta thấy tính mạng của mình là lâm nguy,càng ngày càng căng như dây đàn,chỉ cần “phựt” cái… Ô~ tình hình là sau khi trang diểm và và thay y phục xong,chúng ta ba người ngồi hội bàn tròn trong đình đối mặt với tên hoàng đế cười đến sái quai hàm và khuôn mặt của quỷ sứ đòi mạng của Thượng Quan Tán Lý. -Hoàng Thượng,có cần ta lấy móng ngựa đóng lại hàm răng cho ngài ? Ngài cười sắp rớt luôn cả hàm răng ra ngoài rồi kìa! -Hắc…trẫm… cần! -Đột nhiên đến biệt viện của người ta để làm gì? -Đương nhiên là để bàn chuyện cầu hôn cho nàng rồi! -Hoàng thượng,tể tướng trở về! -Ngươi lui xuống ! Vương gia,nếu tể tướng trở về rồi chúng ta mau đến chính điện để chuyện cầu hôn! -Hoàng thượng có thể trước được ? Thần có vài việc muốn với Nam Yên công chúa! -À…thôi được! Vậy trẫm trước,xin cáo từ! Quốc Hoa Mộ Lang rời khỏi đình nhưng tâm trạng có hơi khó chịu,còn ta…trờii ơi,đừng có bỏ ta mình với tên ác ma này chứ,nhìn xem,nhìn xem,kia chính là quỷ sứ tới đòi mạng,mau cứu người a ! -Ngươi là ai? cất tiếng lãnh như hàn băng ngàn năm đổ thẳng lên người ta. Hơ…hơ…dù sao đây cũng là địa bàn của ta,chắc ra tay giết người đâu nhỉ? -Ngươi là ai? -Ta là Nam Ngự Yên Yên,hay còn gọi là Nam Yên công chúa! - đúng! Người của ta điều tra ngươi là người yếu đuối, hay bệnh tật, thể nào là ngươi được! -Ngươi…Ngươi dám cho người điều tra ta? -Mau trả lời câu hỏi của ta! -Hừ…đó là lúc trước,bây giờ ta khỏe mạnh lại rồi,nếu ta làm sao bức ngươi lên giờng chứ…ách! -Ta phải giết ngươi! -Ế…ta sắp thành lão bà của ngươi rồi đó nha,ngươi dám giết vợ ngươi hả? Đồ sát nhân! -Ngươi…!!! -Ta…hôm đó chỉ là do ta quá tức giận thôi,xí xóa nhé cho ta nhé? -Ta cho phụ thân của ngươi biết,hôm qua ngươi bỏ dược ta! -Ấy…đừng ,nếu phụ thân biết ta ra ngoài chơi toi! -Như vậy ta lại càng nên cho ông ấy biết! -Đừng mà…Ta cầu xin ngươi đó! -Ta ! - hả? -Với hai điều kiện! -Ách…ngươi… -Ngươi đồng ý phải ? Vậy bây giờ ta cho phụ thân ngươi biết hôm qua ngươi làm gì ta! -Ấy đừng…,ta chấp nhận hai điều kiện của ngươi,mau ! -Thứ nhất,xin lỗi ta trăm lần vì chuyện hôm qua,thứ hai,ngươi sắp thành nương tử của ta nên ngươi phải nhất nhất nghe lời ta, ý cũng được cãi lại! - trăm lần? Ngươi điên hả? Làm sao ta nổi? - nổi viết giấy! -Đồ độc ác! Ngươi là đồ độc ác! - bằng ngươi ngày hôm qua! -…… Sau khi bàn chuyện cầu hôn,tên ác độc kia đòi ở lại phủ tể tướng,phụ thân của ta lại càng hí ha hí hửng mà gật đầu đồng ý. Chính điện,phủ tể tướng…bàn ăn…chúng ta 7 người: Phụ thân,hoàng thượng,lão công tương lai của ta,đại ca,hai tỷ tỷ cộng thêm ta. -Vương gia cứ tự nhiên ở đây nghỉ ngơi! Cạnh bên nhà chính của Yên nhi còn phòng trống,nếu chê xin mời đến ở tạm! -Phụ thân, nên… -Nghĩa phụ…hôm qua Yên nhi… -Ấy…Lý lang,món này rất ngon,chàng mau ăn ! Tình hình bàn ăn tại rất hỗn loạn, mỗi người mang theo tâm trạng riêng. Phụ thân và Thượng Quan Tán Lý có vẻ rất hợp nhau,hoàng thượng và đại ca có biểu cảm gì,còm lại hai tỷ tỷ và ta cùng có tâm trạng “cực kì căm phẫn”. Vì sao? Vì ta bị Thượng Quan Tán Lý khống chế,còn 2 người kia…chỉ có thể là vì hai chữ “ganh tị”. Xong việc cầu hôn,phụ thân ta liền mở yến tiệc,người đại như ta có lẽ gọi là tiệc gia đình,mà là tiệc gia đình tất cả mọi người cùng có mặt. Vì thế ngoại trừ hai nữ nhân kia. Ta có thể chắc chắn điều là hai người bọn họ bị lão công tương lai của ta và hoàng thượng hớp hồn. Nhìn xem,hai cặp mắt hình trái tim ngừng bắn qua bắn lại giao với ánh mắt của ta lại thành…hình viên đạn. Lạy trời,làm ơn cho bữa đại tiệc này mau chóng kết thúc,như vậy ta tránh được vô số mối nguy hiểm rình rập. -Nam Yên nương,trẫm thấy hình như nàng và vương gia đây có… -Ai da…hoàng thượng,đừng bàn luận chuyện này nữa,mau ăn ,thức ăn nguội hết ngon! -Ân! nương cũng nên ăn nhiều chút,sức khỏe tốt thể lên đường sang Ngôn quốc được đâu! -Hoàng thượng chớ lo,nàng rất khỏe,hôm qua nàng còn bức ta… -Ái…! -Phong nhi,con sao vậy? -Có ai giẫm vào chân ta! -Oái,xin lỗi ca, ra có con muỗi cắn vào chân ta,ngứa quá nên ta lỡ… - sao! Muội cẩn thận chút là được rồi! Nhìn xem,ta làm cái việc quái quỷ gì thế này? Hỗn đãn lão công ngồi bên cạnh khẳng định là cười nhạo vào mặt ta. Chỉ tại cái miệng ba hoa của mà ta đạp nhầm vào chân của đại ca,lại còn nhét đống thức ăn vào chén của hoàng thượng để bịt miệng,tình thế của ta hết sức là thê thảm,tẩu được mà ở lại cũng xong. Chỉ còn có nước đầu hàng,xin cầu cứu,ta nhéo phát vào hông Thượng Quan Tán Lý,ánh mắt ta phát ra chữ “đừng có nữa”, cũng rất nhiệt tình đáp lại ta bằng ánh mắt “phải nghe lời ta”. Thảm,số ta thảm. Ta cắn răng chịu đựng tảng đá mang tên “sức ép” đè nặng đầu,ngoan ngoãn gắp thức ăn theo cầu của Tiệc tàn. Hoan hô! Hoàng thượng cáo từ để về cung,ca ta cũng theo vì còn số việc ở triều,hai nữ nhân mê trai kia cũng trở về biệt viện. -Yên nhi,mau đưa vương gia về nghỉ ngơi sớm ! -Xin đừng gọi ta là vương gia,nghĩa phụ cứ gọi là Lý nhi cho giống Nam Yên! Ta nhìn ,trong đầu thoáng lên bốn chữ “vô cùng giả tạo” .Trước mặt phụ thân ta giả vờ hiền lành nho nhã,sau lưng lại xoay ngược 180 độ. -Phụ thân cũng nên nghỉ ngơi sớm! -Ta biết rồi,hai con mau trở về ! -Nghĩa phụ,xin cáo từ! -Cáo từ! Bây giờ chỉ còn lại ta với …đột nhiên nở nụ cười hết sức quỷ dị,hơ… ăn thịt ta đó chứ? -Ngươi…tại sao lại cười như vậy? -Ngươi sợ? Chẳng phải hôm qua ngươi rất gan dạ đó sao? -Hôm qua khác,hôm nay khác! Tóm lại là ngươi được làm gì ta,bằng ta chế tạo thuốc vô sinh cho ngươi tiệt giống! -Thuốc vô sinh? Tiệt giống? Ngươi…!!! -Đừng quên dược lúc trước ngươi uống cũng là do ta chế! -Ngươi khá lắm,100 lời xin lỗi,mau về viết ! -Ngươi…!!! Cãi nhau trận tơi bời, ta và bắt đầu…đuối lý,vậy là cả hai tự động im miệng lại. Đêm đen tịch mịch,đàn dơi cất cánh tạo ra những thanh ghê rợn dọa người, lúc này lại trông giống như ma cà rồng,mang sức quyến rũ của đêm đen. đứng đó,dưới bóng trăng to lớn rọi vào mái tóc bạch kim tuyệt mĩ đung đưa theo cành liễu rũ,từng chiếc lá rơi rồi sà xuống bay là đà tóc . bước ,bóng trăng lại theo như muốn rời…cảm giác lúc này…trông đơn. -Ngươi nhìn cái gì vậy? -Ta nghĩ,ngươi lúc này trông rất giống quỷ sứ! -……… -Mà quỷ có lẽ rất đơn! đời này có ai muốn tới gần ma quỷ cả! -Còn ngươi sao? -Ta sao? -Ngươi đứng cạnh ma quỷ! -Như vậy là ma quỷ hết đơn,vì ta ở bên cạnh ngươi,dù gì ta cũng sắp thành lão bà của ngươi rồi! -Lão bà là gì? -Là nương tử,là vợ,là phu nhân…của ngươi đó! -Ngươi…ngươi vớ vẩn cái gì vậy? -Ai bảo ngươi hỏi ta những chuyện vớ vẩn ta phải trả lời như vậy chứ sao! -Hừ… -Tới rồi,căn phòng này chắc hợp với thân phận vương gia cao quý của ngươi,nhưng cũng rất tiện nghi,để ta sai người đem số đồ dùng cần thiết đến cho ngươi! Giờ ta về phòng đánh giấc đây! - tiễn! -Quên mất, được tự tiện vào nhà chính của ta,cũng được giở trò xằng bậy,biết chưa hả? -Ngươi phải nghe lời ta hay ta phải nghe lời ngươi? -……ta ngủ! …… Phủ tể tướng,tại biệt viện khác. -Y Y,ngươi có nhìn thấy ? Nhị vương gia Ngôn quốc là tuấn mĩ động lòng người! -Ta thích hoàng thượng hơn! -Là vì ngươi nhìn hoàng thượng trước,còn ta lại nhìn chàng trước! -Ngươi thích ? -Ân,chàng là đẹp…màu tóc của chàng quyến rũ ta! -Ngươi đừng quên đến để cầu hôn ả tiện nhân kia! -Khốn kiếp ,tại sao nó lại có diễm phúc đến như vậy! những được phụ thân tuyển hộ vệ mà còn được hoàng thượng ban tặng danh hiệu, vậy lại còn được người nam nhân đẹp như tiên đến cầu hôn! Cái gì mà Nam Yên công chúa? Nực cười! -Tỷ tỷ,ngươi muốn Nhị vương gia đó là của ngươi ? -Bằng mọi giá ta phải có được chàng! -Ta có cách! -Mau … -Bây giờ ngươi chuẩn bị hai chén canh yến, chén bỏ mê dược,chén còn lại bỏ xuân được,ta đem chén bỏ mê dược cho ả tiện nhân kia uống,đợi khi ả mê man rồi ngươi đem chén bỏ xuân dược đến cho chàng uống! -Tam muội,ngươi thông mình! Haha…đến khi gạo nấu thành cơm rồi nương tử của chàng chính là ta! -Cũng tối rồi,bây giờ chúng ta mau hành động! … Đêm,tại biệt viện của Nam Yên -Bây giờ ta đưa chén canh này cho tiện nhân kia uống,nếu ta ra hiệu thành công,ngươi lập tức hành động, biết chưa? -Ta biết rồi,ngươi mau ! Trời tối,chắc là khoảng tám giờ,ta biết đếm giờ theo cách của người cổ đại,chỉ biết canh là khoảng hai tiếng. Sau khi tắm rửa chuẩn bị lên giường ngủ bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa… -Là ai? -Là ta,tam tỷ đây! -Đêm khuya,ngươi còn đến tìm ta để làm gì? -Cha dặn ta đem canh tổ yến đến để cho ngươi tẩm bổ,đừng lo,ta có ý gì đâu! Người tự nhận mình có ý xấu chính là người có mưu xấu. Ta hết sức thận trọng né sang bên để mở cửa, phòng nàng ta có ý định đâm người. Dù sao ta học được ít võ công,khẳng định có thể chế ngự nàng ta. Cánh cửa từ từ mở rộng, tay Nam Ngự Y Y là bát canh tổ yến còn nghi ngút khói. Nàng ta mưu gì? Có là chính phụ thân sai nàng ta đem đến cho ta ? -Yên Nhi,phụ thân lo ngươi đủ sức khỏe để lên đường về Ngôn quốc nên sai ta hầm canh tổ yến cho ngươi! -Vậy sao? Xin đa tạ! Ta giả vờ mất cảnh giác mà nhận lấy chén canh Có mùi lạ! Ma Y từng dạy ta cách phân biệt các loại dược được hòa trộn trong thức ăn,trong quần áo,trong đồ vật…theo như suy đoán của ta,Nam Ngự Y Y hạ dược vào chén canh. Màu khói bốc lên hơi đục mang hương thơm gắt nhè ,hít vào lại có cảm giác choáng váng buồn ngủ… Đây chính là mê dược! Nữ nhân này vì sao lại hạ mê dược với ta? Định trộm đồ à? -Ai…đột nhiên ta đau bụng quá,ngươi cứ để đó ,chờ ta nhà xí chút rồi quay lại uống! -Ta đợi ngươi! -Vì sao phải đợi ta? -Vì…Vì phụ thân căn dặn ta phải đích thân nhìn thấy ngươi uống hết canh mới được rời ! -Ồ…vậy ngươi chịu khó chờ ta chút! Ta giả vờ ôm bụng chạy vội ra phía sau,dùng nóc nhà xí làm bàn đạp bay thẳng lên nóc nhà chính -Song Y! -Thuộc hạ có mặt! -Thiên Y,ngươi có thuốc giải mê dược ? -Thuộc hạ có mang theo,nếu chủ nhân cần gấp,thuộc hạ chế ngay bây giờ! -Như vậy kịp rồi! Tam tỷ đem đến cho ta chén canh tổ yến có bỏ mê dược,bây giờ phải làm sao? -Để thuộc hạ xuống đuổi nàng ta ra khỏi đây! - được,ta muốn xem nàng ta giở trò gì! Ngươi có cách nào khác ? -Thuộc hạ có thuốc trung hòa! -Ma Y,thuốc trung hòa của ngươi là thuốc gì? phải độc dược đó chứ? -Chủ nhân pha chất bột này vào nước rồi uống chung với mê dược bị bất tỉnh,thuốc trung hòa có tác dụng cản tính năng của mê dược! -Như vậy càng tốt! Uống thuốc này trước rồi uống mê dược sau được ? -Cũng được,nhưng phải uống liên tiếp,thời gian được cách nhau quá lâu! -Suỵt,mau nấp xuống,có tiếng chân người! T và Song Y hạ mình nằm nóc nhà im lặng quan sát động tĩnh xung quanh,kia chẳng phải là Nhị tỷ của ta sao? Nam Ngự Y Y lén lút ra hiệu cho Nam Ngự Phiêu Phiêu bảo nàng ta chờ thêm chút nữa,hai người đó mưu làm chuyện mờ ám gì trong biệt viện của ta? -Thiên Y,ngươi theo ta vào trong, phòng có chuyện gì bất trắc. Ma Y ở lại theo dõi xem khi ta giả vờ bất tỉnh hai người đó làm gì! -Thuộc hạ ! Thời gian càng lúc càng gấp,ta phóng xuống cửa sau của nhà chính rồi lấy nước để hòa tan bột thuốc trung hòa. Hừ,xem ra sắp có kịch hay để xem đây. -Trời nóng quá,để ta uống tí nước cái ! -Ngươi uống canh mau lên để ta còn về ngủ! Ngủ? E là ngươi ngủ được rồi. Ta uống xong thuốc trung hòa liền cầm lấy bát canh tỏ vẻ ăn cách ngon miệng rồi bắt đầu giả bộ nhắm mắt từ từ gục xuống bàn. Nam Ngự Y Y cố tình gọi tên ta,sau đó lại dùng tay nhàng vỗ vỗ lên mặt, hồi thấy động tĩnh liền đóng sập cửa lại. Chờ cho gian yên lặng trở lại ta liền mở mắt ra hiệu cho Thiên Y tới gần. -Ngươi ngồi ở đây giả làm ta, phòng khi Nam Ngự Y Y quay lại,trời tối,nàng ta lại tắt hết nến, nhìn ngươi đâu! -Chủ nhân,xin cẩn thận! -Ta biết rồi! Giao phó xong công việc cho Thiên Y,ta lại phóng lên nóc nhà chờ đợi. -Chủ nhân! -Ma Y,mọi việc sao rồi? -Sau khi Nam Ngự Y Y ra khỏi phòng chủ nhân liền chạy đến chỗ của Nam Ngự Phiêu Phiêu. Nàng ta còn chén canh nữa, giờ chuẩn bị đem đến phòng của Thượng Quan Tán Lý! -Cái gì? Tại sao lại còn đem canh đến cho Thượng Quan Tán Lý? Rốt cuộc hai người đó định làm cái trò gì vậy? -Chủ nhân,nàng ta tới! -Mau phóng sang phòng của Thượng Quan Tán Lý! -Bây giờ chúng ta làm gì? -Mở cục gạch này lên,ta muốn xem Nam Ngự Phiêu Phiêu định làm gì lão công tương lai của ta! Nóc của căn phòng kế bên nhà chính làm bằng gạch có kích thước nên rất khó phát là có người nhìn trộm. Từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ diễn biến bên trong,Nam Ngự Y Y đứng canh chừng ở ngoài cửa còn Nam Ngự Phiêu Phiêu đem chén canh đó vào phòng của thượng Quan Tán Lý. -Khuya rồi nương còn đến tìm ta làm gì? -Là phụ thân sai ta đem canh đến tẩm bổ cho chàng,sợ chàng đủ sức khỏe để lo chuyện hôn lễ! -Làm phiền nương phải cất công đến đây! Xin cứ để chén canh ở đó, lát nữa tại hạ uống! - được,phụ thân dặn ta phải đích thân nhìn thấy chàng uống rồi mới được ! Kịch bản cũ rích. Thượng Quan Tán Lý đôi mày cau lại,tâm trạng hề vui vẻ hay cảm động gì khi uống canh. Sau năm phút,Nam Ngự Phiêu Phiêu vẫn chưa rời , mặt lại còn nở nụ cười hết sức khoái trá… -Chủ nhân nhìn kìa,Thượng Quan Tán Lý có vẻ như khống chế bản thân mình được cử động ! -Con bà nó,nàng ta bỏ cái gì vào canh của lão công ta vậy? -Thuộc hạ biết,nhưng hình như phải là độc dược! -Mau xuống gọi Thiên Y bịt miệng Nam Ngự Y Y đem chỗ khác,còn ngươi ở ngoài hỗ trợ cho ta,khi nào ta gọi mới được xông vào,biết chưa hả? -Thuộc hạ biết! Mọi việc xong xuôi,ta lập tức phóng như bay xuống trườc phòng Thuọng Quan Tán Lý “Rầm” -Là ai? -Là ta! -Sao lại là ngươi…chẳng phải ngươi … -Ngươi muốn hỏi ta chẳng phải là bất tỉnh hả? Muốn hạ mê dược với ta? Chờ kiếp sau ! -Ngươi…ta… -Lão công,ngươi sao chứ? Ngươi bị nàng ta hạ dược gì vậy? Ta vội chạy đến trước mặt ,Ma Y đúng, hình như có trúng độc. -Ta… Đột nhiên lao tới ôm ta với vận tốc tên lửa,má ơi,… cưỡng hôn ta. Cho dù bây giờ ta với sắp thành vợ chồng,nhưng mà…nhưng mà…con bà nó,có ai giải thích dùm ta chuyện gì xảy ra ? -Uy…ngươi làm cái gì vậy? -Nam Yên,nhị tỷ của ngươi,hạ xuân dược vào canh! vẫn ôm chặt lấy ta,đôi môi mềm ghé sát vào tai ta rồi bằng giọng như muỗi kêu đủ để mình ta nghe thấy. Nhớ lại bài học…Ma Y thường đỏ mặt khi nhắc tới xuân dược…mụ nội nó,đó chẳng phải là thứ dược gây kích tình sao? Nam Ngự Phiêu Phiêu chết tiệt,dám hạ xuân dược lão công của ta. Ý…như vậy chẳng phải là…nàng ta có ý định XXOO với ? Khoan lo lắng vấn đề này,trước tiên phải xử ả nữ nhân kia. -Ngươi muốn chết hả? Cả lão công của ta mà ngươi cũng dám hạ xuân dược ? -Ta…ta…ta…ta… -Dám đụng đến trượng phu của ta? Ngươi nhất định là chán sống rồi nhỉ? -Là do tam muội xúi ta! Ta vô tội! -Ngươi nghĩ sao nếu ta cho phụ thân biết chuyện này? -, được,xin ngươi đừng ! -Ta cảnh cáo các ngươi từ trước,nếu động đến ta,ta trả lại các ngươi gấp mười lần,các ngươi những hạ mê dược ta mà còn có ý xấu với trượng phu của ta, nếu nghe, đừng trách ta độc ác! -Ngươi…ngươi định làm gì ta? -Song Y! -Thuộc hạ có mặt! -Bắt Nam Ngự Phiêu Phiêu và Nam Ngự Y Y phải bò ra khỏi biệt viện của ta! Trước khi phải bắt uống cho bằng được thuốc xổ cực mạnh. -A…ngươi dám…ta là tỷ tỷ của ngươi! - có gì mà ta dám! Song Y,mau thi hành nhiệm vụ ! -Tuân lệnh! - được,tiện nhân,ngươi được đối xử như vậy với ta,buông ra,… Phù,giải quyết xong vấn đề,tuy có hơi ác nhưng làm vậy mới có thể làm cho hai nữ nhân kia tởn tới già. Nóng?…tại sao cổ của ta lại có cảm giác nóng như có ai thổi lửa vậy? Thôi chết,… trúng xuân dược,mà ta lại quên hỏi Thiên Y có thuốc giải xuân dược . Má ơi,làm sao bây giờ?
XQTK,TTVP chương 5 -Uy…ngươi mau tỉnh! Đừng dọa ta! -Ta……nóng! -A… được,ngươi mau lạnh lại ,đừng…! Ngươi mà còn ôm ta nữa ta quăng ngươi vào hồ nước đó nha! Uy…uy… được,ai cho ngươi tự tiện sờ ta,thối nam nhân,mau buông ra! Ta thổ huyết, phải là uống dược quá liều đó chứ? Sao lại nghe thấy ta kêu gào? Ta lại thổ huyết… ăn gì mà sức lực lại mạnh như vậy? Ta căn bản là vô phương chống cự. Nhìn xem,nhìn xem,bây giờ khác gì sài lang hổ báo chuẩn bị vồ mồi. Ngươi…tỉnh lại mau…ưm…! Thượng Quan Tán Lý lúc này vô phương khống chế bản thân, ôm nàng càng ngày càng chặt,hai bờ môi chạm vào nhau cách mãnh liệt. Nàng chống cự , lại càng muốn tấn công. Đôi môi màu hoa đào cuối cùng cũng hé mở,hương vị ngọt ngào như mật ong thắm vào đầu lưỡi quyến rũ lạ thường. -Ưm…đồ rắm thối,ngươi trắng trợn…ưm…! Mẹ ơi,tại sao mới vừa rồi còn đứng ở gần bàn trà mà bây giờ phi thân lên giường rồi? những hôn mà còn bắt đầu luồn tay vào áo của ta sờ soạng lung tung. Bàn tay nóng bỏng nhàng vuốt ve người ta…Ách…từng đợt da gà cứ thi nhau nổi lên. Ta cố sức đẩy ra,kêu gào đến khản cổ mà vẫn cứ như bức tượng xem lời ta như khí. Ách…ta muốn lần đầu tiên của mình lại mất cách lãng xẹt như vậy,ta muốn lãng mạn,ta muốn XXOO với người ta . Ý…nhưng mà ta sắp lấy , sắp là lão công của ta,vậy chuyện này xem như bình thường rồi? Mà cái người nằm ta những sắp là lão công của ta mà còn là tuyệt đại mĩ nam… Chuyển kế hoạch. Ta ăn chứ phải ăn ta. Lão công,nếu chuyện như vậy đừng trách ta ăn ngươi trước,hắc hắc… Đợi buông lỏng tay ta liền xoay người chiếm thế thượng phong, ta vén từng sợi tóc màu bạch kim rơi loạn mặt …ách…đập vào mắt là khuôn mặt vô cùng ám muội nhìn ta mang theo vài phần phong tình,làn môi cong cong khêu gợi… -Nam…Yên! Đợi lúc ta để ý, đột nhiên dùng lực đạo xé áo của ta. -Uy…ai cho ngươi cởi áo ta,phải để ta cởi trước! rồi ta chậm chạp nhấc tay lên cổ bắt đầu cởi lỏng bộ trường sam. Chậc…cơ ngực sáu múi đầy đặn quyến rũ khiến cho người ta kềm chế được mà chảy máu mũi. Ta cúi xuống cắn cái mạnh để in dấu vết “tàn phá”. Làn da của tệ,mịn như cánh hoa mai…ai…háo sắc,háo sắc. -Thối nam nhân, được cắn vào đó! xoay người trở về tư thế nam thượng nữ hạ,cùng lúc lại tấn công bộ ngực của ta, muốn đem lột da mà… Tác dụng của xuân dược lại lên cao,bàn tay ngừng di chuyển khắp nơi,hơi thở càng lúc càng gấp,cả người nóng bừng như bị ai thiêu đốt,đến lúc chuẩn bị tiến vào… “Àooo…” Mụ nội nó,ta trừng to mắt nhìn kẻ đầu sỏ bất ngờ xông vào dội cho ta và Thượng Quan Tán Lý nguyên thùng nước lạnh. -Đúng là trúng xuân dược vào rồi tất cả đều mê muội,ngay cả Thượng Quan Tán Lý mà cũng chống nổi! Là giọng của nam nhân? rồi bất ngờ hạ chưởng vào Thượng Quan Tán Lý, đánh cho cái bất tỉnh. Người này là ai mà lại xuất quỷ nhập thần vào ai biết, đến gần ai hay như vậy? -Ngươi làm gì lão công của ta? Nam nhân lạ mặt hướng sang nhìn ta,ánh nhìn đột nhiên trở nên tà mị. Ách…là do Thượng Quan Tán Lý chết tiệt,cởi hết áo ta ra chỉ chừa lại cái yếm. -Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy nữ nhân khỏa thân bao giờ à? Mặt thoáng chút ngạc nhiên,sau đó lại nhìn ta cười cười. -Nhìn thấy nhiều rồi,nhưng thấy ai vừa quyến rũ lại vừa kì cục như ngươi! Chả trách Thượng Quan Tán Lý vốn ưa nữ nhân nay cũng phải động lòng! -Kì cục cái rắm,ngươi là ai? Ta sửa quần áo chỉnh tề lại rồi bắt đầu nhìn cách cảnh giác,nam nhân này phải là người ở trong phủ,vì sao biết Thượng Quan Tán Lý? có khả năng vào đây mà bị Song Y phát chắc chắn phải là hạng người bình thường. Khuôn mặt của nhìn rất tà mị,dưới ngọn nến chập chờn,lại càng thêm quỷ dị. vẻ đẹp của ma. -Ta là Yến Tứ Phương! -Ngươi đột nhập đến biệt viện của ta làm gì? -Ta đâu có đột nhập,là do bọn thị vệ canh ở chỗ ngươi quá kém cỏi! -Ngươi rốt cuộc là ai? -Ngươi biết ta? Cả thiên hạ đều nghe danh ta,tại sao chỉ có mình ngươi là biết ta? - biết ta là biết! Ngươi vô lý! -Ta chính là thần trộm Yến Tứ Phương vang danh thiên hạ,bây giờ ngươi biết rồi đó! -Thần trộm? ách…hỗn đãn,ngươi trộm gì trong biệt viện của ta rồi,mau trả lại đây! -Ta trộm châu báo,ta đến để trộm người! -Ngươi định trộm ai? -Chính là ngươi! -Ta? -Phải,có người ra giá mười vạn lượng hoàng kim bảo ta bắt cho bằng được ngươi đem về! Má ơi,mười vạn lượng hoàng kim? Ta là đắt giá đó nha… Mắt ta ngừng nổi lên chữ $$$,ấy mà khoan,tại sao lại muốn bắt ta? Sao lại biết Thượng Quan Tán Lý bị hạ xuân dược?Và còn tên này đến bắt người tại sao lại ung dung thong thả như ngắm cảnh? -Là ai trả tiền cho ngươi để đến bắt ta? -Là ai ngươi cần biết,ta vốn thích tên người nhờ trộm đồ,như vậy mất hết hứng thú! -Vậy nếu bây giờ ta trả cho ngươi mười vạn lượng hoàng kim sai ngươi bắt ngược lại người kia,ngươi làm ? -Ta từ xưa đến nay rất giữ chữ tín, nhận tiền của người nào phải trộm cho bằng được thứ người đó cần rồi mới nhận phi vụ khác! -Như vậy là ngươi chấp nhận lời đề nghị của ta? -Ân! -Ai…hên quá,cứ tưởng mất mười vạn lượng hoàng kim rồi chứ! -……… -Ngươi định bắt ta bằng cách nào đây? -Ngươi sợ bị bắt? -Có chút sợ,nhưng trả giá cao như vậy có lẽ đối với người kia ta có giá trị quan trọng,chắc giết hay làm những việc đại loại như vậy đối với ta đâu! -Thông minh đấy,nhưng hôm nay ta có hứng thú bắt ngươi ! -Ố?…Sao vậy? -Thượng Quan Tán Lý bị hạ dược vì vậy nên có phòng bị,ta đem ngươi lúc này quả rất tốt,nhưng người đời bảo ta lợi dụng thời cơ,đục nước béo cò,như vậy còn đâu là danh tiếng của thần trộm nữa chứ! -Cái gì gọi là danh tiếng? -Ta là người rất có đạo đức nghề nghiệp,lại đầy nhân cách,cho nên đường hoàng mà đến trộm người chứ như hôm nay! -Ngươi làm nghề ăn trộm đào đâu ra nhân cách! -………… -Ta định đến cãi nhau với ngươi,hẹn ngày ngươi lên đường sang Ngôn quốc ta đến “hỏi thăm”! -Ấy…ta còn vấn đề muốn hỏi! -Là vấn đề gì? -Vì sao ngươi biết Thượng Quan Tán Lý trúng xuân dược? -Lúc ta đến đây xem xét tình hình nhìn thấy ngươi và hai tên nam nhân đen trắng nằm nóc nhà,vì tò mò nên ta rình xem bọn ngươi định làm gì,kết quả là được chứng kiến màn kịch hay! -Như vậy là ngươi chứng kiến hết mọi chuyện? -Có thể là như vậy! Trong lúc ta theo dõi hai nữ nhân kia tên này lại theo dõi ta và Song Y, khiến cho người ta dở khóc dở cười. Vậy có nghĩa…cảnh ta và Thượng Quan Tán Lý lúc nãy cũng bị nhìn thấy? Ô~ xấu hổ chết mất… -Thời gian còn sớm,Nam Ngự nương,Nam Yên công chúa,hẹn ngày “tái ngộ”! -Hừ…thà ta tự vác thân đến người cầu trộm ta để lấy mười vạn lượng hoàng kim còn hơn là để bị ngươi bắt! -Haha…Ngươi thú vị,Yến Tứ Phương ta nổi danh tiền như mạng vậy mà ngờ bây giờ lại gặp được người còn tiền hơn ta. -Cười cái rắm! Ai cấm ta được ham tiền? - ai cả! À…ta có thuốc giải xuân dược,mau đưa cho Thượng Quan Tán Lý uống,kẻo lại diễn màn nóng bỏng giường… -Ngươi…tên chết tiệt nhà ngươi,ai mượn ngươi lo chuyện bao đồng! -Haha…ngươi mau lo cho ,ta đây xin cáo từ! Khinh công tuyệt đỉnh. Chỉ chưa đầy năm giây biến mất dạng,như vậy chính là … thuộc dạng cao thủ dễ ra tay. Là ai định bắt ta? Bắt ta có lợi gì cho người đó? Ai…nếu đến bắt ta lúc lên đường sang Ngôn Quốc vậy bây giờ tạm thời cần lo lắng nhiều làm gì. Việc bây giờ là lo cho Thượng Quan Tán Lý trước rồi những việc còn lại giải quyết sau. Hơ…hình như cảm giác có chút lạnh? ra là vì ta và đều bị tên thần trộm gì gì đó dội nước nên cả người gần như ướt nhẹp. Ta vội chạy sang nhà chính thay bộ y phục khác,còn bộ y phục màu xanh ngọc của nam nhân lúc trước để ta cải trang đem cho Thượng Quan Tán Lý mặc tạm vậy. Ách…nhưng vấn đề quan trọng là…LÀM SAO THAY ĐỒ CHO ĐÂY? Làm sao thay y phục cho đây? Ta lúc trước và bây giờ cùng lắm chỉ là đùa giỡn tự tiện cởi áo thôi,còn cái…kia… -Uy…ta sắp thoát y ngươi đó,mau tỉnh lại! …… Hoàn toàn có tính hiệu trả lời. Ai… thay đồ cho nhỡ bị cảm ta áy náy vô cùng. Lão thiên gia,ông đúng là rất biết giở trò. Hây,thôi kệ,nhắm mắt lại rồi thay cho ,làm loáng là là xong ngay ấy mà. Ta tự chỉ ám thị “bình tĩnh,làm nhanh lên,bình tĩnh,làm nhanh lên…” -Ngươi làm cái gì? -……… Ặc…tại sao lại đúng lúc ta vừa cầm cái kia…ống quần của lại tỉnh dậy đột ngột? Đây có phải là phản xạ tự nhiên? -Ngươi định thoát y ta? Đúng là tình ngay lí gian mà,ta đâu có cố ý thoát y ngươi,ta là lo ngươi bị cảm,làm sao đây? Aaaaa…cả đời ta chưa bao giờ lâm vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy,huhu… -Ngươi mau uống cái này! Đánh trống lảng ,ta rất ngại giải thích mấy cái chuyện xấu hổ này. may là ta có pha sẵn thuốc giải xuân dược của tên thần trộm kia đem qua đây cho . chờ đợi Thượng Quan Tán Lý phản ứng,ta liền tay đem cả ly nước đổ vào miệng . -Nữ nhân kia,ngươi cho ta uống cái gì? -Là thuốc giải xuân dược! -Xuân dược? đoạn phim ngắn được tua lại trong đầu Thượng Quan Tán Lý. Mặt từ hồng chuyển sang đỏ rồi lại từ đỏ chuyển sang xanh rồi lại từ xanh chuyển sang tím. -Thượng Quan Tán Lý,ta ngờ khuôn mặt ngươi có nhiều màu như vậy,rất xứng là con tắc kè! -Ngươi im miệng cho ta! Cả đời chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy,hôm qua bị nữ nhân ngồi trước mặt hạ dược bất động,hôm nay bị tỷ tỷ của nàng ta hạ xuân dược. Tạo sao lại thành ra cớ này? -Ngươi yên tâm,ta và ngươi chưa phát sinh ra việc gì cả! Mà có phát sinh cũng chả sao,dù gì ta cũng sắp làm nương tử của ngươi. -Ngươi biết ngượng! -Đó là ,việc gì ta phải ngượng! -Lúc nãy ngươi định làm gì ta? -………… -Mau , đừng trách ta với phụ thân ngươi việc ngày hôm qua! Đồ hỗn đãn,chuyện cỏn con như vậy mà cứ đem ra làm sức ép với ta. Ta nhịn,đợi khi ra khỏi đây ngươi biết tay ta,quân tử trả thù mười năm chưa muộn. -Ta và ngươi bị tên lạ mặt xông vào tạt cho thùng nước làm cả người ướt hết,ta sợ ngươi bị cảm nên định thay y phục cho ngươi,bây giờ ngươi tỉnh lại rồi,đồ ta để ở bàn,ngươi mau thay rồi ta có chuyện muốn . Ra nàng định thay y phục cho ,nhớ lại chuyện lúc nãy,khi còn giữ được ý thức, biết vì sao lại chạy tới mà ôm lấy nàng,lại cách nàng hành xử với hai vị tỷ tỷ dở khóc dở cười. là nhị vương gia,là đại tướng quân Ngôn quốc mà cũng có lúc phải bám váy đàn bà,thiên hạ nghe được cười chê tới cỡ nào? Mọi việc mất mặt của cư nhiên lại từ nữ nhân sắp lấy làm nương tử gây ra. là bất lực… -Oa…ngươi mặt bộ này rất đẹp! -Có chuyện gì mau ! -Sao ngươi thô lỗ quá vậy? thèm cám ơn vì ta khen ngươi nữa! -Ngươi rắc rối,nếu mau về ngủ ! -Hừ…tạm bỏ qua cho ngươi,nghe đây,ngươi có biết là ai dội cho ta và ngươi thùng nước đó ? - biết! -Chính là người giáng cho ngươi chưởng ấy! -Ta nhớ! -Xuân dược còn có khả năng làm mất trí nhớ? -Ngươi có mau bớt lôi thôi hả? - bảo tên Yến Tứ Phương,tự xưng là thần trộm. biết tên ngươi! -Thần trộm? -Ân! Ngươi có quen biết ? -Ta biết ,nhưng rất nổi danh giang hồ! -Vậy tại sao biết ngươi? -Ngươi xem thường danh tiếng của ta? -Ố? Ta phải ý đó! - đến đây trộm cái gì? -Trộm ta! -………ngươi đùa? -Ai rảnh đùa với ngươi, bảo ngày ta lên đường sang Ngôn quốc đến bắt ta ! -Yến Tứ Phương luôn trộm đồ theo cầu, thể nào vô lý đến bắt ngươi được! -Ra nổi tiếng vậy ư? -………nữ nhân này,ngươi làm ơn ớt lôi thôi! -Đúng là thể vô lý đến bắt ta,là có người trả cho mười vạn lượng hoàng kim cầu đến bắt cho được ta! -Vậy sao ngươi còn ở đây? -Thối nam nhân,ngươi còn lương tâm hả? Nương tử tương lai của ngươi sắp bị bắt cóc mà ngươi còn nhởn nhơ được ư? -Nữ nhân lắm chuyện lại nhiều quỷ kế như ngươi tốt nhất là đem xa xa chút! -Ngươi…!!!Hừ bà đây tạm thời muốn tranh cãi với ngươi! - ngày ngươi lên đường sang Ngôn quốc bắt ngươi? -Ân…hừ! - có là ai trả tiền cho ? -Ta có hỏi nhưng ! -Ta quên mất Yến Tứ Phương bao giờ tên người trả tiền sai trộm đồ. -Quả xuân dược làm con người ta mất trí nhớ rất nặng! Ai…Độc dược,độc dược! -………… -Trời tối rồi, là buồn ngủ,ta về nhà chính đánh giấc đây! -Ngươi lo lắng? -Lo lắng cũng chẳng có ích gì,vả lại ta chưa lên đường sang Ngôn quốc nên chưa cần phải bài mưu tính kế làm sao để thoát khỏi bắt cóc của ! -Vậy ngươi còn đem việc này với ta làm gì? -Ta đơn giản là kể cho ngươi nghe vậy thôi,ta buồn ngủ quá, chuyện này sau ! Nàng ta lo lắng gì sao? Hình như là vậy,mặt nàng ta có vẻ gì là lo lắng cả,tạo sao đời lại có nữ nhân cổ quái như vậy? Quả đúng như Hoàng đế Chu quốc ,nàng ta quả nhiên rất thú vị,đáng để người ta tìm hiểu. Nhưng là ai ra giá mười vạn lượng hoàng kim cầu Thần trộm bắt nàng? Năm ngày nữa là hôm lễ,hôm sau lên đường sang Ngôn quốc,thời gian cũng còn nhiều,để duy trì quan hệ hai nước, nhất định cho phép bất kì kẻ nào mang nàng .