1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên qua thành nông phụ - Nữ Chi Thủy Tinh (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50. Xảy ra chuyện.

      Editor: Linh

      "Tẩu tử, Lý đại ca, hôm nay gọi hai người đến đây chủ yếu là hỏi xem Lý đại ca có muốn cùng chúng ta đốt than củi hay ?"

      "Đốt than củi!? Thạch đầu đệ biết đốt than cửi lúc nào vậy?" Lý Hà giật mình hỏi.

      "Đúng vậy đấy đệ muội, các ngươi làm sao có thể đốt than củi? Vậy Thượng Quan gia...."

      "Tẩu tử, Lý Đại ca hai người yên tâm, phương pháp đốt than củi là ta và Tiểu Lâm hai nghĩ ra, chúng ta đốt than củi cho nhà mình dúng chứ mang bán, Thượng Quan gia biết."

      "Đúng vậy, cho nên mong tẩu tử và Lý đại ca giúp chúng ta giữ bí mật. Hơn nữa phương pháp đốt than củi này hôm qua chúng ta thử, có thể làm được."

      "Hả? Chẳng lẽ hôm qua khói mù ở nhà các ngươi chính là đốt than củi à?" Ngày hôm qua đệ muội với mình là sân sau nhà nàng đốt cây ngô, chính mình và cha đứa cũng tin tưởng lắm, nhà đệ muội có hơn hai mẫu ngô căn bản là cần đốt cả ngày. Nhưng thấy đệ muội muốn nguyên nhân cho bọn họ, cho nên hai người cũng có hỏi nhiều.

      đến đây Vương Lâm còn có chút được tự nhiên, dù sao hôm qua mình dối, nhưng vẫn trả lời: "Đúng vậy, ngày hôm qua mới bắt đầu làm thử sợ thành công nên cho tẩu tử và Lý đại ca biết. Mong tẩu tử hai người đừng giận nhé." Đây là lý do tối qua nàng và Lý Đại Thạch nghĩ ra.

      "Ha ha, đệ muội gì vậy, ta và Lý đại ca ngươi làm sao có thể tức giận chứ. Đúng , cha bọn !"

      "Đúng vậy, đệ muội, ngươi cần để trong lòng đâu. Ta và đại tẩu ngươi biết nặng , nếu chuyện này bị người Thượng Quan gia biết cũng biết xảy ra chuyện gì đâu, cho nên các ngươi cẩn thận chút cũng là đúng."

      Thấy đôi Lý Hà tức giận, Vương Lâm thế này mới tươi cười, "Vậy Lý đại ca và tẩu tử nghĩ sao, có cùng chúng ta đốt hay ? Đương nhiên là vừa bắt đầu Lý đại ca các ngươi còn chưa biết đốt nên mới cùng chúng ta đốt, chờ học xong là tự các ngươi có thể làm."

      "Đúng vậy, Lý đại ca, tẩu tử, ra đốt than củi chỉ cần khống chế tốt lửa là có thể đốt than, cha ta ở sân sau trông lửa đấy, hay là chúng ta cùng nhau xem rồi các ngươi lại quyết định?"

      ra phu thê Lý Hà là sợ chuyện đốt than này bị lộ ra ngoài, truyền đến trong tai Thượng Quan gia khẳng định thiếu bị ăn khổ. Nhưng là nghĩ lại bọn họ đốt than là cho nhà mình dùng, chỉ cần nhà mình cẩn thận chút có việc gì, hơn nữa bọn họ cũng biết than củi là đồ tốt, có nó mùa đông bọn họ cũng tốt hơn chút.

      Vì thế Lý Hà gật đầu : "Chúng ta cùng nhau đốt , Thạch đầu ngươi phải dạy ta đấy nhé, đừng có tàng tư đấy."

      Lý Đại Thạch thà nghe ra đây là Lý Hà đùa, lập tức vỗ ngực cam đoan: "Lý đại ca yên tâm, ta nhất định hết những gì ta biết cho huynh."

      "Được, vậy chúng ta ra sân sau ." Dứt lời liền đứng lên.

      Lý Trương thị tò mò cũng theo ra sân sau.

      .....

      Hôm nay buổi tối Vương Lâm chuẩn bị ngủ, Lý Đại Thạch đột nhiên : "Nàng dâu, xế chiều hôm nay Lý đại ca ngày mai đến nhà chúng ta đốt than nữa."

      "Ừ, ta biết rồi." Vương Lâm nghĩ Lý Hà từ lúc bắt đầu theo bọn họ đốt than đến bây giờ hẳn cũng năm sáu ngày, than đều đốt hai hầm rồi cũng nên học xong.

      Lập đông xế chiều Vương Lâm và Lý Đại Thạch mang theo Tiểu Thạch mới từ nhà nương gia Vương Lâm trở về Lý Trương thị chạy vào nhà chính khóc với bọn Vương Lâm: "Đệ muội, Đại Thạch, các ngươi nhất định phải cứu Lý đại ca ngươi a. Ta phụ nhân biết nên làm cái gì bây giờ. Hu hu...."

      Vương Lâm vội giao Tiểu Thạch cho Lý Đại Thạch bế, cầm tay Lý Trương thị an ủi: "Tẩu tử tẩu nín khóc trước , mau cho chúng ta biết Lý Đại ca rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      Lý Đại Thạch cũng sốt ruột nhìn Lý Trương thị.

      Lý Trương thị ngừng khóc, nức nở : "Buổi sáng hôm nay người nhà môn đột nhiên xông vào nhà chúng ta, gì liền bắt Lý đại ca của các ngươi rồi."

      Vương Lâm nghe xong khỏi nhíu mày, vội vàng hỏi: " Vậy tẩu tử ngài hỏi xem là nguyên nhân gì sao? Nếu chúng ta phạm vào chuyện gì bọn họ dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ bắt người ."

      Nghe Vương Lâm như vậy Lý Trương thị lại khóc rống lên, "hu hu.... Đều là ta tốt, nếu phải do ta Lý đại ca các ngươi cũng bị bắt ."

      Vương Lâm càng hồ đồ, "Tẩu tử, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

      Trải qua Lý Trương thị đứt quãng kể, Vương Lâm cuối cùng cũng hiểu vì sao Lý Hà lại bị bắt .

      Hóa ra là tháng trước Lý Trương thị tặng cho cha nương ruột mấy trăm cân than củi, nghĩ việc này lại bị Nhị tẩu Trương Lôi thị biết, cứng rắn ầm ĩ kêu Lý Trương thị cũng đưa ít than củi đến nhà nàng. Khi Lý Trương thị vẫn còn là nương cùng Nhị tẩu mình bất hòa, chướng mắt dáng vẻ chanh chua của Nhị tẩu, đương nhiên đồng ý. nhà mình chỉ mua 500 cân than, tặng cho cha mẹ hai trăm cân nhà mình cũng còn thừa bao nhiêu.

      Trương Lôi thị mới dễ đuổi như vậy, sáng sớm hôm sau liền cứng rắn kéo Nhị ca của Lý Trương thị đến nhà Lý Trương thị tìm hiểu thực hư. khéo Lý Hà và Lý Trương thị ở sân sau đốt than, Trương Lôi thị biết bọn Lý Trương thị biết đốt than liền ầm ĩ muốn Lý Hà cũng dạy Trương Ngũ đốt than, uy hiếp : nếu Lý Hà đồng ý chuyện này ra cho mọi người biết.

      Lý Hà và Lý Trương thị còn cách nào lại nghĩ Trương Ngũ là người tin cậy nên đồng ý, chỉ dặn bọn Trương Lôi thị được ra ngoài lung tung, lại càng được mang than bán.

      Trương Lôi thị vì để Lý Hà dạy bọn họ đốt than nên liên tục đồng ý, nhưng là sau khi bọn họ đốt than xong Trương Lôi thị lên Trấn nghe được trước Đông chí than củi đắt phải 35 văn cân. Nghĩ đến nhà mình thời gian dài như vậy đốt được hơn 500 cân than, nếu đổi thành bạc là bao nhiêu a!

      Vì thế lén sau lưng Trương Ngũ vận than củi lên trấn bán, khéo lại bị chưởng quầy cửa hàng than củi của Thượng Quan gia ở trấn Lễ Miếu biết, Trương Lội thị ăn trộm than củi của nhà bọn họ bán, vì thế báo quan bắt Trương Lôi thị. Trương Lôi thị kêu oan than củi này là nhà mình đốt chứ phải trộm, chưởng quầy cửa hàng than tin phương pháp đốt than củi ở Nguyên Minh triều này chỉ có sư phụ chuyên đốt than cho Thượng Quan gia bọn họ mới biết.

      Trương Lôi thị thấy nha dịch muốn bắt mình giam vào lao, dưới tình thế cấp bách phương pháp đốt than củi này là muội phu nhà mình dạy, nếu tin có thể đến thôn Đại Hà gọi Lý Hà đến hỏi là biết.

      Chưởng quầy cửa hàng than củi nghe phụ nhân này giống như dối, nghĩ rằng nếu có người biết đốt than củi đấy chính là uy hiếp đối với việc buôn bán than củi của Thượng Quan gia. Nhất định phải bắt hết tất cả những người này lại thẩm vấn phen, sau đó lại hỏi Đại quản gia nhà Thượng Quan xem nên xử lý chuyện này thế nào.

      Vì thế chưởng quầy cửa hàng than củi liền đến nha môn cáo trạng Lý Hà, Trương Ngũ và Trương Lôi thị trộm than củi của nhà bọn họ, cho nên mới có chuyện Lý Hà bị bắt.

      Vương Lâm nghĩ Trương Lôi thị này tai họa, may mắn nhà mình gặp phải thân thích như vậy, bằng chết khi nào cũng biết. Nghĩ lại việc này cũng tương đối khó giải quyết, dân chúng giống bọn họ nào có thể cùng người nhà quyền quý đối nghịch đây.

      "Tẩu tử, ngươi đừng vội, sau khi gặp chuyện may xong các ngươi có đến nha môn hỏi thăm chuyện này muốn giải quyết thế nào hay chưa?"

      Tuy rằng Lý Hà vì chuyện than củi bị bắt , nhưng Vương Lâm và Lý Đại Thạch tin tưởng cachs làm người của Lý Hà nhất định khai bọn họ ra.

      "Ta và Đại ca rồi, nhưng người nha môn căn bản là để ý tới chúng ta, hỏi thăm được gì hết, hu hu.... Đệ muội, Đại Thạch, các ngươi nhất định phải giúp Lý đại ca các ngươi a."

      xong lại liên tiếp tự trách, "Cha bọn đều là ta hại chàng, nếu chàng xảy ra chuyện gì ba nương con chúng ta sống thế nào đây?"

      Vương Lâm và Lý Đại Thạch nhìn nhau, Lý Đại Thạch lấy tay vỗ Tiểu Thạch trong lòng, sau đó quay đầu với Lý Trương thị: "Tẩu tử đừng nóng vội, chúng ta nhất định có biện pháp." xong nghĩ nghĩ, lại do dự : "Hay là chúng ta tìm Âu Dương quản gia nhờ giúp đỡ?"

      Vương Lâm cho rằng biện pháp này có thể làm, dù sao Âu Dương gia cũng là nhà quyền quý, Thượng Quan gia phải nể mặt Âu Dương gia, cho nên mặc kệ kết quả thế nào bọn họ cũng nên thử xem. Nàng và Lý Đại Thạch cũng muốn người tốt như Lý Hà xảy ra chuyện gì, hơn nữa chuyện này bọn họ cũng có chút trách nhiệm.

      "Nếu ngày mai chàng Âu Dương gia tìm Âu Dương quản gia xem ngài ấy có thể giúp đỡ ?"

      "Ừ, được, sáng sớm mai ta ."

      Lúc này mặt Lý Trương thị mới có chút ý cười, cảm kích với Vương Lâm và Lý Đại Thạch: "Vậy đa tạ đệ muội và Đại Thạch. Ta cũng là còn cách nào mới đến làm phiền các ngươi, nhà nương ta và thân thích của Lý đại ca ngươi ai có thể giúp đỡ nổi."

      "Tẩu tử tẩu cái gì đâu, đây là ta và Đại Thạch phải làm, chúng ta đều hi vọng Lý đại ca tốt."

      "Đúng vậy đấy tẩu tử."

      "Vậy Đại Thạch, sáng mai ta với ngươi cùng , ta muốn xem Lý đại ca ngươi, cũng biết ở trong tù có bị tội ?" Nghĩ đến Lý Hà Lý Trương thị lại bắt đầu lo lắng, trong lòng hận chết Trương Lôi thị, nếu phải do nàng ta cha bọn và Nhị ca bị tội này.

      "Dạ, được."

      "À, tẩu tử, ngày mai tẩu nhà giam chuẩn bị kỹ có lẽ có thể nhìn thấy bọn Lý đại ca." Dù sao Âu Dương quản gia ra mặt cũng nhất định có thể lập tức cứu Lý Hà ra, vẫn là nên vào trong lao xem tình huống của bọn họ để trong lòng có tính.

      "Được, ngày mai lên trấn ta phải vào trong lao xem thế nào, mang chút đồ cho cha bọn , cũng biết ở trong tù có được ăn , có lạnh ?"

      Vương Lâm lo lắng biết Lý Hà có bị chịu hình hay , Thượng Quan gia có bảo nha dịch làm chuyện xấu gì hay ?

      "Đúng rồi tẩu tử, lát nữa tẩu về nhà lập tức giấu than củi , nếu người nha môn đến sưu nguy, còn có chính là hủy luôn hầm đốt than ."

      Nếu nha môn và Thượng Quan gia cho người đến nhà lục soát thấy than củi và hầm đốt than, có lẽ khả năng Lý Hà được thả ra nhiều hơn chút.

      Lý Trương thị vội vàng đứng lên : "Ta ngay giờ đây." xong lập tức ra ngoài.

      Chờ Lý Trương thị rồi Lý Đại Thạch hỏi: "Nàng dâu, hay là chúng ta cũng giấu than củi và hủy hầm đốt than ?"

      Đúng vậy, sao mình lại nghĩ đến chứ, nếu người của nha môn và Thượng Quan gia lục soát được gì có giá trị ở nhà Lý Hà khẳng didngj hoài nghi có phải Lý Hà giấu đồ trong nhà người khác . Mà nhà nàng và nhà Lý Hà thân cận khẳng định là đối tượng đầu tiên bị hoài nghi.

      Nghĩ đến đây Vương Lâm lập tức với Lý Đại Thạch: "Ừ, Đại Thạch chàng mau làm ."

      "Được, ta ngay đây."
      Last edited: 7/12/15
      honglak, linhdiep17, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      dung la neu co nguoi thu hai biet the nao cung co nguoi thu 3,4,5... biet ma

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51. Lý Hà trở về.

      Editor: Linh

      Chạng vạng Vương Lâm và Lý Đại Thạch ngồi bên bàn ăn cơm có ba bốn nha dịch dẫn theo bốn người mặc quần áo tiểu nhị xông vào, hai lời bắt đầu lục soát khắp trong nhà ngoài sân.

      Tiểu Thạch bị những người này dọa khóc to, Vương Lâm ôm Tiểu Thạch vào trong lòng dỗ, dùng ánh mắt ý bảo Lý Đại Thạch, Lý Đại Thạch hiểu ý lập tức từ trong ngực lấy ra khối bạc vụn nhét vào trong tay nha dịch cầm đầu, hỏi: "Quan đại ca, các huynh đây là?"

      Nha dịch ước lượng bạc trong tay, hài lòng liếc mắt nhìn Lý Đại Thạch rồi nhét bạc vào trong vạt áo, trả lời: "Chúng ta là phụng lệnh bổ đầu đến điều tra xem các ngươi có ngầm cất giấu số lượng than củi lớn hay ." Sau đó quay đầu thấy lục soát sai biệt lắm liền thét to gọi người rời , cũng làm khó bọn Vương Lâm.

      Xem ra có đôi khi có tiền dễ làm việc.

      Bọn người rồi Lý Đại Thạch vội vàng đóng cổng, may mắn : "Nàng dâu, may mà chúng ta giấu hết than củi ."

      Vương Lâm gật gật đầu, trong lòng cũng thầm thở phào hơi, chờ Tiểu Thạch trong lòng ngừng khóc rồi : "Đại Thạch, chàng thử qua nhà tẩu tử xem thế nào ."

      "Ừ, ta ngay đây."

      Lý Đại Thạch nhanh về nhanh, với Vương Lâm: "Nhà tẩu tử sao, chỉ là hai đứa bị dọa đến."

      "Ừ, vậy là tốt rồi."

      Buổi tối dỗ Tiểu Thạch ngủ rồi Vương Lâm mới với Lý Đại Thạch: "Đại Thạch, ngày mai lúc chàng tìm Âu Dương quản gia nhớ mua chút đồ mang đến."

      "Ừ."

      "Cho, đây là 10 lượng bạc, chàng cất kỹ, ngày mai chắc cần dùng đến." xong liền lấy bạc từ trong tủ quần áo ra đưa cho Lý Đại Thạch.

      Lý Đại Thạch nhận lấy bạc cất vào vạt áo, đồng thời cảm thấy cao hứng vì Vương Tâm tận tâm cứu Lý Hà, cười : "Nàng dâu, nàng tốt!"

      ....

      Ngày hôm sau, sáng sớm Lý Đại Thạch và Lý Trương thị đánh xe bò lên trấn , hai đứa Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa bị Lý Trương thị đưa đến nhà Vương Lâm. lần này nàng lên trấn cũng biết khi nào mới có thể trở về, nhờ Vương Lâm giúp trông hai đứa .

      Trong nhà chính, Lý Tiểu Hà con mắt hồng hồng hỏi Vương Lâm: "Thẩm, thẩm cha ta khi nào mới có thể trở về vậy ạ? Cha bị người xấu bắt , hu u.... Tiểu Hà nhớ phụ thân lắm."

      Lý Tiểu Hoa thấy thế cũng khóc theo, miệng : "Ta cũng nhớ phụ thân, hu hu....."

      Thấy hai đứa khóc đến đáng thương, Vương Lâm vội đặt Tiểu Thạch vào trong xe đẩy, ôm Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa vào trong lòng an ủi : "Tiểu Hà và Tiểu Hoa khóc, nương hai đứa và Đại Thạch thúc trấn là để đón phụ thân hai đứa về, yên tâm , tối hôm nay là hai đứa có thể nhìn thấy phụ thân mình rồi."

      Hai đứa lau nước mắt hỏi: " ạ?"

      " mà, thẩm bao giờ gạt Tiểu Hà và Tiểu Hoa đâu đúng . Ngoan, khóc nữa, lại khóc nữa Tiểu Thạch đầu cũng phải cười chê hai đứa đấy.

      Hai đứa thế này mới ngượng ngùng nở nụ cười.

      Thấy thế Vương Lâm mới thở phào hơi, hai đứa này lo lắng hãi hùng lâu như vậy, buổi sáng hôm nay lại ăn cơm, bây giờ hẳn là đói bụng, vì thế với Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa: "Tiểu Hà và Tiểu Hoa có đói bụng , hai đứa giúp thẩm trông Tiểu Thạch, thẩm làm món ngon cho hai đứa, được nào?"

      "Dạ, được ạ."

      Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa ăn cơm xong liền vẫn luôn hỏi Vương Lâm vì sao phụ thân và nương bọn nó vẫn chưa về, Vương Lâm trong lòng cũng phập phồng, chẳng lẽ là Âu Dương quản gia giúp? Hay là Thượng Quan gia bán mặt mũi cho Âu Dương quản gia?

      Thẳng đến tối muộn Lý Đại Thạch trở về Lý Hà trở lại, Vương Lâm mới yên lòng. Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa nghe phụ thân mình trở lại liền cao hứng chạy về nhà.

      Thấy Lý Đại Thạch mệt mỏi, Vương Lâm hỏi: "Đại Thạch chàng ăn cơm tối chưa?"

      Lý Đại Thạch lắc đầu, "Cả ngày hôm nay đều chạy đông chạy tây vẫn chưa có ăn cơm."

      Nghe Lý Đại Thạch cả ngày hôm nay đều ăn cơm, Vương Lâm đau lòng : "Vậy chàng ngồi nghỉ ngơi , ta xuống làm làm chút đồ ăn cho chàng."

      "Được."

      Nằm giường, Vương Lâm mới hỏi đến chuyện bọn Lý Đại Thạch cứu Lý Hà ra, "Đại Thạch, mau cho ta nghe chuyện ngày hôm nay ."

      Lý Đại Thạch gật đầu, ôm Vương Lâm kể lại từ đầu đến cuối.

      Buổi sáng hôm nay Lý Đại Thạch và Lý Trương thị vừa vào trấn liền chia đường , Lý Đại Thạch phủ Âu Dương tìm Âu Dương quản gia, Lý Trương thị nhà lao xem Lý Hà.

      Sau khi đến phủ Âu Dương, Lý Đại Thạch nghe theo Vương Lâm đề nghị cho gã sai vặt trông cửa 100 văn, nhờ giúp truyền lời đến Âu Dương quản gia Lý Đại Thạch thôn Đại Hà có việc tìm, gã sai vặt cầm bạc vô cùng cao hứng tìm Âu Dương quản gia.

      Đến khi gặp được Âu Dương quản gia, Lý Đại Thạch liền đem tình từ đầu tới cuối lần rồi nhờ ông giúp.

      Nghe xong Lý Đại Thạch kể, Âu Dương quản gia im lặng lát mới trước tiên ông có thể cùng Lý Đại Thạch đến nha môn xem nha môn muốn xử lý chuyện này thế nào, sau đó lại xem tình huống rồi nghĩ cách.

      Sau khi hai người cùng nhau đến nha môn nghe ngóng mới biết được Quan lão gia và Thượng Quan phủ vẫn chưa nghĩ đến xử lý bọn Lý Hà như thế nào, cho nên mới chỉ nhốt người vào nhà giam.

      Vì thế hai người lại đến nhà giam hỏi Lý Hà số tình hình, Lý Hà Quan lão gia và chưởng quầy Thượng Quan gia hỏi về chuyện đốt than củi, nhất trí là chính mình nghĩ ra từ cách nhóm lửa, cho nên căn bản biết phương pháp đốt than củi.

      Âu Dương quản gia nghĩ bọn Lý Hà đều bị bắt lại hơn ngày, nếu bọn họ đốt là than củi người Thượng Quan gia khẳng định tùy tiện nhốt vào trong nhà giam mà đến xử lý . Vì thế trong lòng Âu Dương quản gia có tính toán, hơn nữa đây là lần đầu tiên Lý Đại Thạch mời ông giúp đỡ, ông đương nhiên làm hết sức.

      Ra khỏi nhà gia, Âu Dương quản gia lại cùng Lý Đại Thạch đến cửa hàng than củi nhà Âu Dương tìm chưởng quầy hàn huyên chút chuyện, Âu Dương quản gia mở miệng nhắc tới chuyện Lý Hà.

      Chưởng quầy cửa hàng than củi nghĩ việc này Thượng Quan gia giao cho mình xử lý, bọn họ lại có lục soát thấy than củi ở thôn Đại Hà và thôn họ Trương (nương gia Lý Trương thị).

      Hơn nữa theo như Lý Hà chỉ biết cách đốt than lửa, hơn nữa dạy Trương Lôi thị đốt cũng là than lửa. và người làm tịch thu cái mà Trương Lôi thị gọi là than củi cũng chỉ đốt tốt hơn than lửa mà thôi. Vốn tính để nha môn nhốt đám người Lý Hà năm nửa năm lại thả ra, xem như cho bọn họ cái giáo huấn, xem bọn về sau còn dám dùng than lửa giả làm than củi, phá hư thanh danh của Thượng Quan gia bọn họ nữa .

      Bây giờ Âu Dương quản gia giúp chính mình sao nể mặt , lấy địa vị của Âu Dương quản gia ở phủ Âu Dương nếu sau này mình cầu Âu Dương phủ giúp việc, có hỗ trợ của khẳng định việc thành công gấp bội lần.

      Vì thế chưởng quầy cửa hàng than củi có thể bảo nha môn thả bọn Lý Hà ra, nhưng bọn họ lấy than lửa giả than củi, ý muốn làm hỏng thanh danh của ông chủ bọn họ, cho nên phải chịu ít dạy dỗ, bằng biết giao đãi với quản thế nào.

      Âu Dương quản gia đương nhiên biết đạo lý trong đó, cho nên chưởng quầy có thể tùy tiện xử lý, chỉ cần có thể giữ lại cho đường sống là được.

      Vì thế chưởng quầy cửa hàng than theo bậc thang xuống để người nha môn đánh ba người bọn Lý Hà 20 gậy lấy khiển trách, đồng thời cũng giết gà dọa khỉ, cảnh cáo mọi người đừng có đánh chủ ý lên than củi của Thượng Quan gia bọn họ.

      "Nàng dâu, chuyện chính là như vậy, vết thương người Lý Đại ca khẳng định phải nuôi mười ngày nửa tháng mới có thể chuyển biến tốt.

      Vương Lâm nghĩ kết quả như vậy đối Lý Hà chưa hẳn phải tốt nhất, may mắn bọn họ giấu than củi , mà Trương Ngũ và Trương Lôi thị
      kỹ thuật đốt than củi tinh, bằng việc này khẳng định dễ kết như vậy. Đến lúc đó nếu Thượng Quan phủ độc ác muốn mạng cả nhà Lý Hà cũng có khả năng.

      Bây giờ xem ra nương gia Lý Trương thị xem như có cơ trí, còn biết giấu than củi Lý Trương thị cho .

      "Đại Thạch, chàng cần lại nghĩ nữa, chịu chút vết thương ngoài da còn hơn bị mất mạng. Ngày mai chúng ta mang chút đồ sang thăm Lý đại ca ."

      "Ừ, được."

      ....

      "Đệ muội và Đại Thạch đến đấy à, mau vào nhà chính ngồi ."
      Lý Đại Thạch giúp Vương Lâm nâng cả Tiểu Thạch và xe đẩy qua bậc thang rồi mới với Lý Trương thị: "Tẩu tử, ta và Tiểu Lâm đến thăm Lý đại ca," Dứt lời liền đưa miếng thịt lợn và rổ trứng gà cho Lý Trương thị.

      "Như vậy sao biết xấu hổ chứ, may mà có các ngươi nên Lý đại ca các ngươi mới có thể ra, ta và Lý đại ca các ngươi còn chưa biết nên báo đáp thế nào đâu, các ngươi lại còn mang đồ đến."

      "Tẩu tử, tẩu hãy nhận lấy , đây cũng là chút tâm ý của ta và Đại Thạch."

      Lý Trương thị thế này mới nhận đồ trong tay Lý Đại Thạch, cảm kích và kiên định : "Đại Thạch, Tiểu Lâm, phần ân tình này của các ngươi ta và Lý đại ca nhớ cả đời."

      Hôm qua Lý Hà mới với Lý Trương thị ân tình của Lý Đại Thạch bọn họ cách nào báo đáp, về sau chỉ cần bọn Lý Đại Thạch cần, bọn họ làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp.

      Vương Lâm cười : "Tẩu tử, đây cũng là việc mà ta và Đại Thạch làm đệ đệ và đệ muội nên làm, ngươi và Lý đại ca cần để trong lòng đâu."

      Thấy Lý Trương thị còn muốn gì đó, Vương Lâm vội sang chuyện khác, với Lý Đại Thạch: "Đại Thạch, chàng xem Lý đại ca , ta và tẩu tử ngồi đây chuyện." Thân bằng bạn hữu giúp đỡ lẫn nhau Vương Lâm cho là nên làm, cần phải tạ ơn đến tạ ơn .

      Lý Đại Thạch gật đầu liền vào trong phòng Lý Hà nằm.

      Vương Lâm lại hỏi: "Tẩu tử, vết thương của Lý Đại ca đại phu như thế nào?"

      "À, Tiền đại phu đều là vết thương ngoài da, hơn nữa Lý đại ca các ngươi sức khỏe tốt tu dưỡng tốt hơn nửa tháng là khỏi.

      "Dạ, vậy là tốt rồi."

      "Đúng vậy, cha bọn như bây giờ ta rất thỏa mãn, khi biết Thượng Quan gia muốn bắt ta sợ cứ như vậy trở lại, vậy ta và hai đứa phải làm sao bây giờ. Cho nên chịu chút thương giống như bây giờ cũng có gì tốt. Lý Trương thị ngoài miệng dù như vậy, nhưng mặt vẫn che kín đau lòng về Lý Hà, trong mắt cũng dần nổi lên sương mù.

      Vương Lâm chỉ đành an ủi: "Tẩu tử đừng khổ sở, lần này khổ sở sau này các ngươi thuận thuận lợi lợi."

      Lý Trương thị xoa ánh mắt, miễn cưỡng cười : "Vậy thừa đệ muội cát ngôn."

      Lúc này Lý Tiểu Hà từ trong phòng cha nằm ra, nhìn thấy Vương Lâm liền tiến đến gần : "Thẩm, về sau ta nhất định nghe lời lại nghịch ngợm nữa."

      Lý Tiểu Hà đầu đuôi, Vương Lâm nghe hiểu, nhìn Lý Trương thị, nàng cũng là vẻ mặt hiểu, nhưng vẫn khích lệ : Tiểu Hà nhà chúng ta hiểu chuyện quá, ha ha." Nghĩ đến hẳn là chuyện của Lý Hà làm hiểu chuyện hơn.

      Nếu Vương Lâm mà biết nguyên nhân Lý Tiểu Hà như vậy, khẳng định bất đắc dĩ nhìn trời.

      Hóa ra là ngày hôm qua Lý Hà bị đánh xong nằm giường thể động đậy, Lý Tiểu Hà thấy cha mình nằm giường vẫn nhúc nhích, thỉnh thoảng còn đau nhe răng nhếch miệng, vì thế liền hỏi nương cha sao vậy. Lúc đó Lý Trương thị bôi thuốc lên vết thương cho Lý Hà thuận miệng : "Cha ngươi nghe lời bị đánh đòn."

      Vì thế Lý Tiểu Hà trong lòng nghĩ nghe lời bị đánh bằng roi, cũng muốn mông bị đánh nở hoa như cha mình, cho nên quyết định sau này ngoan ngoãn nghịch ngợm nữa.

      Nhưng trong lòng vẫn rất rối rắm vì sao trước kia lúc nghe lời cũng bị kéo đánh đòn, chỉ bị cha nương giáo huấn hai câu đây? Nhưng dám hỏi cha nương vì sợ nhắc bọn họ là trước kia nghe lời, sau đó cũng bị dạy bằng roi.

      Cho nên Lý Tiểu Hà mới gặp người liền về sau nghe lời, chỉ sợ người lớn nhớ đến đánh đòn .
      Last edited: 7/12/15
      honglak, sanone2112, thuyt2 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      po tay luon.dung la con nit ma

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52. Nghị thân.

      Editor: Linh

      "Nương, cha hôm nay lên trấn dẫn Tiểu Thạch cùng , cha dối mũi mọc dài." Tiểu Thạch nhớ trước đây nương kể chuyện xưa cho bên trong truyện xưa có bé trai vì dối mà mũi bị dài ra.

      Vương Lâm cười nhìn Tiểu Thạch bốn tuổi, xoa xoa đầu , buồn cười : "Vậy sáng hôm nay là ai ngủ nướng chịu dậy vậy!"

      Ngày hôm qua Lý Đại Thạch hôm nay muốn lên trấn đưa món ăn dân quê cho Âu Dương quản gia, Tiểu Thạch nghe thấy được ầm ĩ muốn cùng . rất lâu rồi chưa gặp Hạo Hạo (Cháu trai của Âu Dương quản gia, năm nay cũng bốn tuổi), muốn trấn chơi với .

      Lý Đại Thạch tại là điển hình của hài nô, chỉ cần là Tiểu Thạch cầu đều cự tuyệt, cho nên lập tức gật đầu đồng ý mang Tiểu Thạch cùng .

      Nhưng Tiểu Thạch thích nhất là ngủ nướng, sáng nào cũng phải kêu bốn năm lần mới rời giường. Sáng hôm nay Vương Lâm và Lý Đại Thạch gọi bốn năm lần cũng dậy, xem Tiểu Thạch kiểu này ngủ đến mặt trời lên dậy, vì thế Vương Lâm liền thúc giục Lý Đại Thạch mình, lần sau lại mang Tiểu Thạch lên trấn chơi cũng được.

      Từ lần trước Âu Dương quản gia ra mặt cứu Lý Hà, mỗi khi Lý Đại Thạch vào núi đánh con mồi Vương Lâm đều dặn cầm lên trấn bán tiện thể mang ít cho Âu Dương quản gia. Dần dà bọn họ và cả nhà Âu Dương đều bắt đầu dần quen thuộc.

      Tiểu Thạch thường xuyên theo Lý Đại Thạch lên trấn tìm Âu Dương Hạo chơi. Hai đứa quan hệ tốt đến mức hận thể cùng mặc cái quần; Tiểu Thạch lại là đứa biết ngọt, mỗi lần đến nhà Âu Dương quản gia đều dỗ cả nhà ông mặt mày hớn hở, cho nên Âu Dương quản gia đặc biệt thích Tiểu Thạch. Chỉ cần Tiểu Thạch mấy ngày đến nhà ông ông liền nhớ đến hoảng, thường xuyên phái người đến nhà đón Tiểu Thạch lên trấn chơi.

      Tiểu Thạch ngượng ngùng cãi cố: "Dù sao cha mang ta chính là thất tín với ta, đây đều là nương dạy ta mà. Người hứa với người khác chuyện gì phải làm được, bằng chính là thất hứa, là đứa bé hư. Hừ, cha chính là đứa bé hư giữ lời hứ."

      Xem Tiểu Thạch hờn dỗi, Vương Lâm cười an ủi: "Được rồi, Tiểu Thạch nhà chúng ta đừng giận mà, cha con mang vịt nướng của tửu lâu Duyệt Lai mà con thích nhất về đấy."

      "Ô Yê, vậy hôm nay nương phải làm táo ngào đường cho Tiểu Thạch nhé." xong vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Lâm.

      Vương Lâm bóp cái mũi của Tiểu Thạch, chiều : "Được, nhưng thể ăn nhiều, biết ?" Trẻ con ăn đồ quá ngọt tốt, dễ bị sâu răng.

      Tiểu Thạch lập tức gật đầu cam đoan, vươn tay ôm cổ Vương Lâm cọ cọ khuôn mặt nhắn của mình vào mặt nàng, ngoài miệng còn : "Nương, nương là tốt nhất, Tiểu Thạch thích nương nhất. Ha ha..."

      Vương Lâm ôm lấy thân mình bé của phòng ngừa từ trong lòng mình ngã xuống, cũng cười : "Nương cũng thích Tiểu Thạch nhất."

      .....

      Buổi chiều Lý Đại Thạch trở về quả nhiên có xách theo con vịt nướng, làm Tiểu Thạch lập tức cao hứng đến mức quên mất buổi sáng nay vẫn còn giận cha mình, bổ nhào vào trong lòng Lý Đại Thạch liên tiếp chuốc canh mê: "Cha, cha tốt, Tiểu Thạch rất cha...."

      Dỗ Lý Đại Thạch cười đến thấy mắt, ôm Tiểu Thạch cười ngây ngô ngừng.

      Cơm chiều Tiểu Thạch ăn bụng tròn xoe, cảm xúc hưng phấn cả buổi tối, ép buộc hơn nửa đêm mới ngủ.

      Vương Lâm dỗ Tiểu Thạch ngủ rồi mới trở về phòng, với Lý Đại Thạch: "Ngày mai nhất định phải gọi Tiểu Thạch dậy sớm mới được, thể để con lại ngủ nướng, bằng buổi tối lại ngủ muộn."

      "Ừ, được."

      Tiểu Thạch vừa tròn bốn tuổi liền muốn ngủ mình, nhân tiểu quỷ đại mình tại là nam tử hán, thể lại ngủ cùng cha nương, bằng người khác cười .

      Nhưng Vương Lâm lo ngủ mình, cho nên tối nào cũng phải thấy ngủ đắp chăn cẩn thận rồi mới về phòng. May mà Tiểu Thạch thành ngủ đá chăn, bằng Vương Lâm nhất định đồng ý như vậy ngủ mình.

      Thấy Vương Lâm cởi áo lên giường, Lý Đại Thạch khẩn cấp áp nàng xuống dưới thân, vừa cởi áo trong của nàng vừa dụ dỗ bên tai, : "Nàng dâu, nàng dâu, tiểu huynh đệ của ta muốn nàng rồi...."

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch còn mấy lời đứng đắn, tên này chính là vậy, ở giường thế nào cũng mấy lời đứng đắn làm người ta xấu hổ, chút nào giống với hình tượng thà chất phác ban ngày, liền vươn tay nhéo eo .

      Cảm giác được Vương Lâm xấu hổ, Lý Đại Thạch cố ý : " tin nàng sờ thử xem ta có hay ." xong liền kéo tay Vương Lâm vọc vào trong đũng quần mình.

      Vương Lâm nắm lấy Lý Đại Thạch nóng rực trong lòng khỏi giật mình, sao tên này hưng phấn nhanh vậy. Từ sau khi sinh Tiểu Thạch xong Lý Đại Thạch ở giường liền trở nên đặc biệt mạnh mẽ, mỗi lần đều biến nàng hận thể ngất .

      "Nàng dâu nàng động , ta khó chịu." xong liền nắm lấy tay Vương Lâm bắt đầu di động.

      quá bao lâu Lý Đại Thạch liền bắn ra, cẩn thận lau tay cho Vương Lâm xong rồi cởi chiếc quần dính đầy chất lỏng của mình ra.

      Lúc này tay Vương Lâm mỏi nhừ nên mặc cho Lý Đại Thạch chăm sóc.

      Lý Đại Thạch cởi hết quần áo ôm Vương Lâm cũng hoàn toàn khỏa thân như mình, đỡ lấy cực to của mình tiến vào nội dung chính. Thân thể hư của Vương Lâm chiếm được thỏa mãn, kìm lòng đậu ôm lấy Lý Đại Thạch đón ý hùa theo , miệng tự chủ được kiều: "Ừ ừ... Đại Thạch.... Nhanh chút.... Nhanh chút.... A...."

      Lý Đại Thạch nghe thanh kiều của Vương Lâm càng thêm kích động, động tác càng thêm cuồng dã, thở gấp hô: "Ư.... Nàng dâu, nàng dâu...."

      ... ...

      Theo Lý Đại Thạch cái mãnh liệt tiến vào hai người cùng lúc đạt tới cao trào, "A...."

      Dư vị qua Vương Lâm cầm lấy bàn tay lại bắt đầu có quy của của Lý Đại Thạch, vô lực : "Đại Thạch, đủ rồi. Ngày mai còn phải sang thôn Tiểu Cương đấy, nương có việc muốn thương lượng với ta."

      Lý Đại Thạch biết tối nay lại thể ầm ĩ nàng dâu, ý còn chưa hết đáp: "Được." Nhưng tay vẫn thành vuốt ve cả người Vương Lâm.

      Vương Lâm cũng quản , trực tiếp nhắm mắt ngủ.

      ....

      "Tiểu Thạch mau dậy nào, ông mặt trời chiếu đến cái mông của con rồi này."

      Tiểu Thạch để ý đến nương mình, lật người tiếp tục làm mộng đẹp.

      Vương Lâm có cách nào khác, nàng và Lý Đại Thạch đánh con, cho nên chỉ có thể tiếp tục dùng thanh oanh tạc , "Nếu dậy, vậy ta và cha con hai người nhà cậu đây, nghe hôm nay Tiểu Sơn học đường, hình như muốn lên núi hái trái cây rừng phải...."

      Vương Lâm còn chưa xong, Tiểu Thạch ngồi bật dậy. "Nương, Tiểu Thạch cũng muốn cùng hai người đến nhà cậu . Đợi con với, con xong ngay đây."

      Hôm nay cậu ở nhà vậy nhất định phải tìm cậu , chính mình rất lâu rồi chưa chơi với cậu , hơn nữa cũng rất lâu rồi Tiểu Thạch chưa được lên núi hái trái cây rừng ăn. Ở nhà nương cho lên núi, mỗi lần đều là cha hái trái cây rừng về cho ăn, nhưng vẫn cảm thấy tự mình hái ăn ngon hơn.

      Tiểu Thạch trong lòng sốt ruột sao quần áo mặc mãi được, Vương Lâm chỉ đành phải giúp mặc, vừa mặc vừa trêu : "Giờ biết gấp rồi?!"

      Tiểu Thạch mặt đỏ ửng, làm nũng với Vương Lâm: "Nương...."

      "Được rồi được rồi, tiểu hoạt đầu mau rửa mặt rồi ăn sáng." xong liền ôm Tiểu Thạch mặc xong quần áo xuống giường.

      Tiểu Thạch chân vừa chạm đất liền chạy ngay ra ngoài.

      xe bò, Tiểu Thạch quấn quít lấy nương liên tiếp làm nũng: "Nương, người đồng ý cho ta cùng cậu lên núi hái trái cây , Tiểu Thạch nhất định nghe lời cậu chạy lung tung, được nương? Nương, nương...."

      Thấy Tiểu Thạch muốn hái trái cây, Lý Đại Thạch thuộc bộ tộc con trai cũng gia nhập vào hàng ngũ thuyết phục Vương Lâm, "Nàng dâu, nàng để Tiểu Thạch , dù sao chỗ bọn nó hái trái cây cũng xa. Nếu nàng lo lắng ta dẫn bọn nó ."

      Nhìn Tiểu Thạch lại nhìn Lý Đại Thạch, hai người đều vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Vương Lâm đành phải đồng ý: "Được rồi, Tiểu Thạch con nhất định phải nghe lời cha và cậu , thể đến chỗ nguy hiểm."

      "Ô yê, nương là tốt nhất, Tiểu Thạch nhất định nghe lời cha." Sau đó liền chạy đến sau lưng cha mình ghé vào lưng cha mình, cái miệng liên tiếp ra những lời khen tặng cha, cha chính là bị thu mua như vậy, hắc hắc.

      Đừng nhìn Tiểu Thạch , biết vận dụng kế sách lôi kéo trong truyện xưa mà nương kể để đạt tới mục đích của mình. Mà ở nhà thường xuyên vận dụng kế sách này liên hợp với cha mình cùng nhau đối phó nương, để nương đồng ý cầu lớn của . Nhưng kế sách này dưới đại đa số tình huống là thể dùng được, bởi vì lập trừng của nương vô cùng kiên định, cho chính là cho.

      "Tiểu Thạch mau ngồi vững, cha đánh xe mà." Vương Lâm tuyệt thừa nhận rằng nàng thấy con trai và Lý Đại Thạch thân thiết như vậy, cho nên ăn dấm chua của Lý Đại Thạch.

      Đến nhà nương Vương Lâm, Tiểu Thạch liền lập tức quấn quít cha mình và cậu lên núi hái trái cây rừng.

      Vì thế trong nhà chỉ còn lại có Vương Lâm và phu thê Vương Đại Sơn. Vương Bình cũng bị Vương Lưu thị đuổi về phòng.

      Vương Lưu thị thấy mọi người hết rồi mới với Vương Lâm: "Vương Lâm, con cũng biết Tiểu Bình năm nay tròn 15 tuổi, ta và cha con tính tìm cho con bé mối hôn , muốn con giúp chúng ta ra chủ ý, lưu ý xem có nhà nào tốt ."

      "Được, con nhất định tìm cho Tiểu Bình nhà khá giả. Nhưng biết cha nương và Tiểu Bình đối nhà nam có cầu gì ?"

      "Ta và cha con chỉ cần bên nam thành có khả năng biết thương thê tử là được, trong nhà nghèo chút cũng sao. Dù sao tại ta và cha ngươi vẫn còn khỏe vẫn giúp được phu thê son."

      Phu thê Vương Đại Sơn là người có tư tưởng, giống số nhà gả nữ nhi như bán nữ nhi, mặc kệ nhân phẩm đối phương thế thế nào, chỉ cần có thể lấy ra được sính lễ mà bọn họ liền có thể gả nữ nhi của mình .

      "Còn có điều cha nương quên , chính là nhất định phải tìm người có tướng mạo và tuổi tác có thể xứng đôi với Tiểu Bình nhà chúng ta. Bằng Tiểu Bình đóa hoa tươi nhà chúng ta muốn cắm bãi phân trâu, đến lúc đó con bé oán chết chúng ta, ha ha."

      "Con đứa này...."

      Vương Lưu thị còn chưa xong nhịn được cùng Vương Đại Sơn cười rộ lên.

      Cười hồi, Vương Lâm nghiêm túc : "Vậy trong lòng cha nương có người tuyển hay chưa?"

      "Có có, nhưng ta và nương ngươi đều sợ gả Tiểu Bình qua đó con bé bị công công bà bà chèn ép."

      "Ai vậy?"

      "Chính là Tam đệ Vương Đồng Ngưu của Vương Thiết Ngưu. năm nay cũng có 17, đứa này có thể là ta và nương ngươi xem lớn lên, phương diện nhân phẩm khẳng định thể chê, chỉ là rất được cha nương thích, cho nên ta và nương con mới sợ gả Tiểu Bình qua đó cuộc sống của con bé được dễ chịu."

      "Vậy hai người có biết vì sao Vương Đồng Ngưu được cha nương thích ?" Thấy cha nương mình đều hài lòng về Vương Đồng Ngưu, người này khẳng định là người tốt. Nếu có biện pháp vậy mình nhất định giúp tay, dù sao nàng cũng hi vọng Tiểu Bình có thể gả tốt.

      "Cụ thể chúng ta cũng lắm, nhưng nghe thời điểm nương sinh kém chút khó sinh mà chết, sinh ra được bao lâu trâu trong nhà cũng chết, sau này Nhị ca lại bị người đánh. Cho nên cha nương cho rằng mệnh cứng đặc biệt đến khắc bọn họ, bởi vậy nên rất thích ." Vương Lưu thị .

      "Phi, ta mới tin mấy chuyện này, ai chẳng biết trâu già nhà Vương sừ đầu đường còn nổi, chết già là chuyện sớm muộn; còn có Nhị ca Vương Ngân Ngưu của Vương Đồng Ngưu cũng chẳng phải người tốt lành gì, từ thích trộm đồ, lúc đó cũng mới hơn 10 tuổi, khẳng định là trộm cái gì của người ta mới có thể bị người ta đánh."

      Lại hỏi ít chuyện về Vương Đồng Ngưu, Vương Lâm mới biết Vương Đồng Ngưu là được Đại ca Vương Thiết Ngưu nuôi lớn, bên dưới còn có đệ đệ muội muội, bên còn có tỷ tỷ. Muội muội và tỷ tỷ đều xuất giá, đệ đệ là lão trong nhà, năm nay cũng mới 10 tuổi.

      Vương Lâm trầm ngâm nửa khắc mới : "Nếu cha nương muốn gả Tiểu Bình cho Vương Đồng Ngưu, mà Tiểu Bình và Vương Đồng Ngưu lại vừa ý nhau, ta có biện pháp có thể để Tiểu Bình gả qua đó mà bị ức hiếp."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :