1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên qua thành nông phụ - Nữ Chi Thủy Tinh (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. maixuan

      maixuan New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      20
      truyen doc nhu la nguoi va robot song chung ay. lam theo moi yeu cau, tan thanh moi quyet dinh...

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      dung vay.that la tot cuoi cung cung sinh rui

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 46. Ở cữ.

      Editor: Linh

      Ngày hôm sau, ba người Vương Đại Sơn, Vương Tiểu Sơn và Vương Bình quả nhiên đến đây.

      Vừa vào nhà chính Vưowng Tiểu Sơn liền khẩn cấp chạy vào phòng ngủ của Vương Lâm, miệng còn lớn tiếng hỏi: "Đại tỷ, cháu ngoại trai của ta đâu? Ta đến xem đây!"

      "Xuỵt, Tiểu Sơn tiếng chút, cháu ngoại trai của ngươi ngủ đấy."

      Nghe vậy Vương Tiểu Sơn vội lấy tay che miệng, nhàng đến bên cạnh Vương Lâm giọng hỏi: "Vậy khi nào cháu ngoại trai tỉnh dậy chơi với Tiểu Sơn vậy?"

      "Chờ đói bụng tỉnh."

      "À." Vẻ mặt thất vọng, trong lòng lại nghĩ: cháu ngoại trai giống heo lười, mặt trời cũng chiếu đến mông rồi sao vẫn còn chưa ngủ dậy.

      Thấy Vương Tiểu Sơn vẻ mặt thất vọng, Vương Lâm cười : "Tiểu Sơn có thể lên giường ngồi bên đại tỷ xem cháu ngoại trai ."

      Gương mặt nhắn của Vương Tiểu Sơn lập tức phát sáng, vội vàng cởi giày leo lên giường, ghé vào đùi Vương Lâm xem Tiểu Thạch đầu ở bên trong: "Đại tỷ, cháu ngoại trai tên gì vậy? Sao mặt trắng như mặt Tiểu Sơn?"

      Vương Lâm lấy tay đỡ Vương Tiểu Sơn sợ rơi xuống giường, trả lời: "Tiểu Sơn có thể gọi cháu ngoại trai là Tiểu Thạch đầu. Trẻ con mới sinh ra mặt như Tiểu Thạch đầu vậy, qua hai ngày nữa mặt Tiểu Thạch đầu trở nên trơn nhẵn sáng bóng."

      "Hóa ra là như vậy!" May mắn mặt cháu ngoại trai biến trắng, tuy rằng mình để ý cháu ngoại trai lớn lên như thế nào, nhưng sợ người khác thấy cháu ngoại trai lớn lên như vậy ghét bỏ , mới cần cháu ngoại trai bị ủy khuất đâu!

      "Đại tỷ, bộ dáng cháu ngoại trai ngủ đáng , hắc hắc."

      Còn phải sao? Tiểu Thạch đầu tay đặt bên miệng mút tay làm thành dáng đầu hàng, cục thịt tròn tròn làm động tác này muốn có bao nhiêu đáng có bấy nhiêu."

      Vương Tiểu Sơn nhìn Tiểu Thạch đầu hồi lâu vẫn thấy Tiểu Thạch đầu tỉnh liền ở tiếp được, hài vào tìm Lý Tiểu Hà chơi.

      .....

      Vương Bình ngồi bên bàn thấy Vương Tiểu Sơn rồi mới qua ngồi bên cạnh giường xem Tiểu Thạch đầu: "Ha ha, tỷ, Tiểu Thạch đáng , bộ dạng rất giống tỷ."

      "Đúng vậy. Cha đâu?"

      "À, cha và tỷ phu, nương ở nhà chính chuyện." Khi chuyện ánh mắt rời Tiểu Thạch đầu, còn vươn tay vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Thạch đầu.

      Tiểu Thạch đầu bị sờ thoải mái liền 'oa oa' khóc lên, Vương Bình phát hoảng, vội vàng thu tay lại vẻ mặt bất an nhìn Vương Lâm.

      "Tiểu Bình sao đâu, Tiểu Thạch đầu nhà chúng ta là đói bụng." xong liền ôm lấy Tiểu Thạch đầu khóc hăng say vỗ về.

      Tiểu Thạch đầu vừa vào trong lòng nương liền bắt đầu tìm ăn, Vương Lâm vội xốc vạt áo lên cho ăn sữa.

      Vương Bình xem tiểu gia hỏa ngay cả con mắt cũng mở tìm ăn lập tức ngạc nhiên thôi, "Tỷ, sao Tiểu Thạch đầu mở mắt ăn sữa vậy?"

      "Trẻ con mới sinh ra như vậy, chờ lớn thêm chút nữa , ha ha."

      "À."

      Vương Bình thấy Tiểu Thạch đầu miệng ngậm cái trong tay còn che cái khác, cười : "Tiểu Thạch đầu bảo thực ghê quá." (bảo vệ thức ăn)

      Vương Lâm nhìn Tiểu Thạch đầu ăn vui vẻ trả lời: "Đúng rồi."

      Tiểu Thạch đầu ăn sữa thường thích lấy tay che bên chưa ăn đến, giống như sợ người khác tranh với vậy.

      Vừa cho Tiểu Thạch đầu ăn xong Vương Lưu thị vào, "Tiểu Lâm, cha ngươi muốn nhìn Tiểu Thạch đầu, bảo ta vào đây ôm cháu ngoại trai ra cho ông ấy, ha ha."

      "Dạ, Tiểu Thạch đầu của chúng ta còn chưa gặp qua ông ngoại đâu." Sau khi mặc áo khoác ngoài cho Tiểu Thạch đầu liền giao cho Vương Lưu thị."

      "Ôi ôi, cháu trai ngoan của ta, chúng ta gặp ông ngoại nào."

      Vương Bình thấy Tiểu Thạch đầu bị Vương Lưu thị ôm cũng theo ra ngoài.

      Vương Lâm thấy mọi người đều rồi, Tiểu Thạch đầu lại có ông ngoại và bà ngoại chăm sóc liền ngủ bù. Tiểu Thạch đầu ban ngày tỉnh ngủ liền ăn ăn rồi ngủ, vô cùng ngoan, nhưng đến đêm lại thích ầm ĩ đòi ăn, cả đêm phải cho ăn hai ba lần mới ngủ ngoan. Đêm qua chăm sóc Tiểu Thạch đầu mình và Lý Đại Thạch đều được ngủ ngon, cho nên vẫn nên thừa dịp này để ngủ bù giấc.

      ....

      Vương Lưu thị vừa ôm Tiểu Thạch đầu ra nhà chính, Vương Đại Sơn khẩn cấp với Vương Lưu thị: "Mau đưa Tiểu Thạch đầu cho ta bế cái nào."

      Lý Đại Thạch chỉ có thể tha thiết chờ mong nhìn con trai mình được ông ngoại ôm, trong lòng ai oán, ta cũng muốn ôm con trai, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa được bế qua đâu.

      "Ôi ôi, cháu ngoại ngoan của ông...." Vừa dỗ Tiểu Thạch đầu vừa với bọn Vương Lưu thị: "Tiểu tử này kháu khỉnh, bộ dạng rất giống nương , ha ha."

      "Đúng vậy. Cha ngài thấy Tiểu Thạch đầu ăn nhiều thế nào đâu, ha ha."

      "Cái này tốt, Tiểu Thạch đầu nhà chúng ta ăn nhiều mới có thể nhanh lớn, có phải nào, Tiểu Thạch đầu!"

      Có lẽ là biết ông ngoại ôm mình, Tiểu Thạch đầu khóc ầm ĩ tùy ý để Vương Đại Sơn dỗ.

      "Tiểu Thạch đầu trưởng thành là người có tiền đồ, lạ người, ha ha."

      Thấy Tiểu Thạch đầu ngáp Vương Đại Sơn liền dè dặt cẩn trọng giao cho Vương Lưu thị: "Tiểu Thạch buồn ngủ, bà mau ôm nóo với nương nó ."

      Vương Lưu thị nhận lại nhàng vỗ về sau lưng Tiểu Thạch đầu, bao lâu sau Tiểu Thạch đầu liền ngủ, vì thế ôm vào trong phòng đặt bên cạnh Vương Lâm, nhàng đóng cửa lại rồi rời khỏi phòng ngủ.

      " tiếng chút, hai nương con đều ngủ."

      "Cha, mọi người ở đây chơi thêm hai ngày rồi hãy về?"

      " được, trong nhà có người được. À đúng rồi Đại Thạch, qua hai mươi ngày nữa gieo mạch, hai nhà chúng ta vẫn cùng nhau gieo chứ?"

      "Dạ được, vậy gieo bên nhà cha trước."

      "Được, quyết định vậy ."

      Lúc này Vương Tiểu Sơn chạy vào kéo tay Vương Lưu thị : "Nương, ta muốn ở đây chơi mai về, ta vẫn chưa cùng cháu ngoại trai chơi đâu, dù sao ngày mai phu tử cũng lên lớp." xong còn dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Lưu thị.

      Vương Lưu thị chịu nổi nhất là bộ dáng làm nũng này của Vương Tiểu Sơn, nghĩ ngày mai phu tử cũng lên lớp, trong lòng muốn đồng ý nhưng lại nghĩ đến cha , vì thế với Vương Tiểu Sơn: "Hỏi cha ngươi ."

      Vương Tiểu Sơn quay đầu vẻ mặt đáng thương nhìn Vương Đại Sơn, "Cha?"

      "Cha nương, hai người để Tiểu Sơn ở lại đây , ngày mai ta đưa về là được."

      Vương Đại Sơn nghe Lý Đại Thạch như vậy liền gật đầu, ngược lại dặn dò Vương Tiểu Sơn: "Tiểu Sơn ngươi phải nghe lời nương và tỷ phu biết ?"

      Thấy cha đồng ý cho mình ở lại nhà đại tỷ chơi với cháu ngoại trai , Vương Tiểu Sơn gật đầu như băm tỏi: "Dạ, dạ."

      ra Vương Tiểu Sơn từ khi lên tư thục hiểu chuyện hơn, còn ham chơi như trước, chỉ là thỉnh thoảng vẫn có chút tùy hứng.

      .....

      Hôm nay ăn sáng xong Vương Lưu thị liền đến nhà Lý Trương thị chơi, Lý Đại Thạch ở trong phòng chơi với con. Tiểu gia hỏa nhìn miếng vải đỏ tay Lý Đại Thạch chớp mắt, đầu theo mảnh vải xoay trái xoay phải, thỉnh thoảng còn vươn tay muốn bắt lấy miếng vải tay cha mình, miệng còn rầm rì giống như gọi cha đưa miếng vải cho .

      "Nàng dâu, mau nhìn Tiểu Thạch này, đáng , ha ha."

      Vương Lâm nhìn Lý Đại Thạch lại cầm miếng vải trêu Tiểu Thạch, bất đắc dĩ : "Lát nữa Tiểu Thạch khóc xem chàng làm sao bây giờ?"

      Từ sau khi Vương Lâm phát Tiểu Thạch thích nhìn rèm cửa sổ màu hồng trong phòng liền lấy miếng vải đỏ trêu , Lý Đại Thạch liền thích hoạt động này, ngày nào cũng đều phải đến trêu Tiểu Thạch, đùa Tiểu Thạch khóc thôi. Mỗi lần Tiểu Thạch khóc dỗ được liền dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Vương Lâm, để Vương Lâm dỗ Tiểu Thạch ngừng khóc.

      Vương Lâm đối chuyện này vô cùng hối hận, sớm biết vậy cầm miếng vải đỏ đến trêu Tiểu Thạch.

      Lý Đại Thạch còn ham thích nữa chính là xem Vương Lâm cho Tiểu Thạch đầu ăn sữa, cảm thấy thời khắc đó làm nghĩ đến nương . Tuy rằng nương sinh xong liền mất, nhưng xem Vương Lâm cho Tiểu Thạch đầu ăn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của nương. Nhất định cũng xinh đẹp, dịu dàng như nàng dâu, màn này muốn vĩnh viễn khắc sâu trong đầu.

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch lại trêu Tiểu Thạch đầu liền dùng vẻ mặt tội nghiệp nhìn Lý Đại Thạch : "Đại Thạch, chàng lấy cho ta chậu nước ấm vào đây , ta muốn gội đầu, ta mười ngày nay chưa gội đầu rồi, cứ tiếp tục như vậy nữa Tiểu Thạch đầu ghét bỏ ta."

      Thấy vẻ mặt này của nàng dâu Lý Đại Thạch có giây lát mềm lòng, nhưng lập tức nghĩ đến nương với ở cữ thể dính gió, gội đầu tắm rửa.... Bằng lưu lại mầm bệnh, liền kiên định lắc đầu: "Nàng dâu, nương thể gội đầu bằng sau này nàng thường xuyên bị đau đầu."

      Vương Lâm nhìn vẻ mặt kiên định của Lý Đại Thạch là biết mặc kệ mình đều đồng ý liền rầu rĩ vui quay đầu thèm nhìn Lý Đại Thạch. Nghĩ: Ta nhịn, đợi thêm mười hai ngày nữa là ta có thể gội đầu, đến lúc đó nhất định phải gội sáu bảy lần, xem chàng cấm thế nao, hừ! ( thể Vương Lâm rất ngây thơ, ha ha)

      "Nàng dâu, hay là ta lấy nước ấm đến cho nàng lau người?"

      Vương Lâm lập tức mặt đầy tươi cười nhìn Lý Đại Thạch, " ? Đại Thạch chàng là quá tốt, ha ha."

      Lý Đại Thạch chỉ biết nếu mình làm vậy nàng dâu nhất định tức giận.

      Hồi Vương Lâm mới bắt đầu ở cữ cứ cách hai ngày bảo Lý Đại Thạch lấy cho nước cho nàng gội đầu, nhưng có Vương Lưu thị phân phó Lý Đại Thạch đương nhiên đồng ý nữa. Ngẫu nhiên có lần từ chối Vương Lâm xong Lý Đại Thạch muốn dỗ nàng dâu vui vẻ liền cho nàng lau người. Dù sao Vương thị chỉ thể tắm rửa chứ thể dùng khăn lau người.

      Vương Lâm nghe vậy lập tức cao hứng, cho nên về sau chỉ cần Lý Đại Thạch cho Vương Lâm gội đầu Lý Đại Thạch dỗ Vương Lâm như vậy, lần nào cũng hiệu quả.

      Ngẫm lại cũng đúng, người có thói quen ngày ngày tắm rửa có thể chịu được mười ngày tắm rửa sao, khẳng định là ngày tắm liền cảm thấy cả người khó chịu.

      Vương Lưu thị vừa mới từ nhà Lý Trương thị về thấy Lý Đại Thạch bưng chậu nước từ trong phòng ra, bất đắc dĩ : "Tiểu Lâm lại kêu muốn gội đầu, sao trước kia phát nha đầu này sạch vậy chứ, ngươi còn chiều nàng."

      Vương Lưu thị cũng biết mỗi lần chỉ cần Vương Lâm kêu muốn gội đầu Lý Đại Thạch liền để nàng lau người đến dỗ nàng, để nàng gội đầu.

      "Hì hì."

      Thấy dáng vẻ ngây ngô này của Lý Đại Thạch, Vương Lưu thị càng thêm bất đắc dĩ, lắc đầu, "Ta mặc kệ phu thê các ngươi, ta nấu cơm."

      Lúc ăn cơm chiều, Lý Đại Thạch với Vương Lưu thị: "Nương, ngày mai ta sang Tiểu Cương thôn giúp cha gieo mạch."

      "Ừ. Tiểu Lâm có ta chăm sóc ngươi cần lo lắng, tối mai ngươi muốn về sao?" Ở trong mắt Vương Lưu thị đôi phu thê này dính nhau rất chặt.

      "Muốn." Chỉ là và nhạc phụ hai người muốn gieo mạch cũng phải mất hai ba ngày mới gieo xong bên nhà nhạc phụ, nếu buổi tối về nhà, vậy mình có hai ba ngày được thấy nàng dâu và con, cho nên buổi tối mình vẫn nên về nhà hơn.

      "Vậy tối mai chờ ngươi trở lại rồi ta mới ngủ."

      "Vậy làm phiền nương."
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      honglak, Nhiên Nhiên, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      co len ban oi.mong chuong moi

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 47. Tiểu Thạch đầu đầy tháng.

      Editor: Linh

      Gieo mạch xong đến Tiểu Thạch đầu đầy tháng, ngày Vương Lâm kết thúc ở cữ. Hôm nay sáng sớm Vương Lâm đun nồi nước to tắm thoải mái dễ chịu.

      "A, cuối cùng cũng sạch , còn mùi chua." Vương Lâm vừa ngửi cánh tay mình vừa lẩm bẩm.

      Lý Đại Thạch đổ nước về nghe thấy cười hì hì : "Nàng dâu dù là khi nào cũng đều thơm, hắc hắc." Chính mình thích nhất là mùi thơm người nàng dâu.

      Vương Lâm khẽ liếc Lý Đại Thạch cười ngây ngô, kiều làm nũng : "Đồ ngốc." Sau đó ôm lấy Tiểu Thạch đầu giường, : "Tiểu Thạch đầu, chúng ta tìm bà ngoại con chơi , để ý đến cha ngốc của con nữa."

      Vừa bước vào nhà chính Vương Tiểu Sơn nhanh như chớp vọt vào, phía sau là Vương Đại Sơn và Vương Bình, 'Cha và Tiểu Bình đến rồi ạ, nương ở trong bếp đấy."

      Vương Tiểu Sơn thấy Đại tỷ để ý đến mình liền kéo vạt áo Vương Lâm làm nũng : "Đại tỷ đại tỷ, cho ta nhìn Tiểu Thạch đầu , ta rất lâu nhìn thấy rồi." xong còn lôi con tò te trong lòng mình ra, hiến vật quý : "Đây là quà đầy tháng ta tặng cho Tiểu Thạch đầu, là Đại tướng quân ta thích nhất."

      "Được được, Đại tỷ cho ngươi xem Tiểu Thạch đầu, Tiểu Sơn nhà chúng ta càng ngày càng hiểu chuyện, biết tặng quà đầy tháng cho cháu ngoại trai rồi, ha ha."

      Vương Lâm ngồi xuống cho Vương Tiểu Sơn đùa Tiểu Thạch đầu, "Đại tỷ, Tiểu Thạch đầu bây giờ trắng trẻo mập mạp, giống bánh bao trắng trước đây nương mua cho Tiểu Sơn ăn." tốt, bây giờ cháu ngoại trai còn nếp nhăn, hơn nữa bộ dáng đáng .

      Vương Bình cũng đến gần chơi với Tiểu Thạch đầu, Tiểu Thạch đầu nhìn người này lại nhìn người kia, ánh mắt đảo nhanh như chớp đáng vô cùng.

      Vương Bình bị Tiểu Thạch đầu đáng bắt lại, với Vương Lâm: "Tỷ, ta có thể bế Tiểu Thạch đầu tí ?"

      Vương Lâm cẩn thận đặt Tiểu Thạch đầu đến trong lòng Vương Bình, dạy nàng cách bế trẻ sơ sinh: "Tiểu Bình, muội phải tay nâng lưng Tiểu Thạch đầu, tay nâng đầu..... Đúng, chính là như vậy."

      Xem Tiểu Thạch đầu ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, Vương Bình cao hứng với Vương Lâm: "Tỷ, tỷ nhìn này, Tiểu Thạch đầu đồng ý cho ta bế này." xong lại cúi đầu đùa Tiểu Thạch đầu, "Tiểu Thạch đầu, Tiểu Thạch đầu, ta là tiểu di..."

      Tiểu Thạch đầu ở trong lòng Vương Bình đợi lát nghe thấy giọng của nương liền khóc rống lên, Vương Binh vỗ dỗ : "Tiểu Thạch đầu đừng khóc, ngoan nào."

      "Tiểu Bình, đưa ta ." Tiểu Thạch đầu vừa đến trong lòng Vương Lâm liền ngừng khóc, chỉ giọng nức nở, phảng phất như kể với nương mình bị ủy khuất: nương, nương cần Tiểu Thạch đầu sao?

      "Ô ô, Tiểu Thạch đầu ngoan, nương ở đây rồi."

      Vương Tiểu Sơn cũng gia nhập hàng ngũ dỗ Tiểu Thạch đầu, "Tiểu Thạch đầu ngoan, cậu cho ngươi đồ chơi này." xong liền cầm con tò te lắc lắc trước mặt Tiểu Thạch đầu.

      Tiểu Thạch đầu bây giờ đặc biệt dính Vương Lâm, chỉ cần Vương Lâm lát ôm hoặc nghe thấy giọng Vương Lâm 'oa oa' khóc lớn, ai cũng dỗ được, chỉ có Vương Lâm ôm dỗ mới nín.

      Nhưng là ban ngày chỉ cần Vương Lâm ở bên cạnh Tiểu Thạch đầu vẫn rất thích ý cho cha bế, đến buổi tối chỉ cần nương, may mà Tiểu Thạch đầu buổi tối còn hay khóc ầm ĩ như hồi mới sinh. Bây giờ ban đêm chỉ cần cho ăn hai lần, đổi tã vài lần là ngoan ngoãn ngủ mạch tới sáng, ầm ĩ khóc, điều này làm Vương Lâm rất vui, Tiểu Thạch đầu như vậy biết thương nương, ép buộc nương.

      Sau khi dỗ được Tiểu Thạch đầu, thấy Vương Đại Sơn bên cạnh con mắt trông mong nhìn Tiểu Thạch đầu, vì thế liền giao Tiểu Thạch đầu cho ông, "Cha, ngài ôm Tiểu Thạch đầu lát , ta ở bên cạnh đùa ."

      Vương Đại Sơn vui sướng tiếp nhận Tiểu Thạch đầu, "Được được."

      .....

      Cả nhà vừa ăn sáng xong nhà Lý Hà đến, Lý Trương thị cầm theo rổ trứng gà đưa cho Lý Đại Thạch, : "Rổ trứng gà này là cho đệ muội và Tiểu Thạch đầu ăn." Sau đó lấy ra cái bao vải đưa cho Vương Lâm, "Đây là quần áo ta làm cho Tiểu Thạch đầu, được đẹp như đệ muội ngươi làm, đệ muội cũng đừng ghét bỏ đấy."

      "Nghe tẩu tử gì này, tẩu tử may quần áo tốt là cả thôn Đại Hà đều biết, Tiểu Thạch đầu nhà ta mặc quần áo tẩu làm cho là phúc khí của , ha ha."

      Vương Lưu thị tiến lên nhận bao vải trong tay Vương Lâm, cười với Lý Hà và Lý Trương thị: "Các ngươi là quá khách sáo rồi, còn mang nhiều đồ đến như vậy."

      Lý Hà vừa đùa Tiểu Thạch đầu trong lòng Vương Đại Sơn vừa : "Đây là nên mà, hôm nay chính là Tiểu Thạch đầu của chúng ta đầy tháng, đương nhiên phải tặng quà cho Tiểu Thạch đầu rồi." Sau đó nắm lấy tay Tiểu Thạch đầu : "Có phải nào? Tiểu Thạch đầu."

      Lý Tiểu Hà đứng bên cạnh Lý Hà xem Tiểu Thạch đầu cũng với Vương Lâm: "Thẩm, ta cũng có đồ muốn tặng cho Tiểu Thạch đầu." xong liền từ trong túi áo lấy ra con quay đưa cho Vương Lâm.

      Vương Lâm nhận lấy, xoa xoa đầu Lý Tiểu Hà, cười : "Thẩm thay Tiểu Thạch đầu cám ơn Tiểu Hà, Tiểu Hà nhà chúng ta ngoan."

      Lý Tiểu Hà được khen trước mặt mọi người có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng cười cười với Vương Lâm, lại cúi đầu xem Tiểu Thạch đầu.

      Lý Trương thị thấy Lý Tiểu Hà ngượng ngùng, cười với mọi người: "Mọi người biết đâu, cả ngày hôm qua tiểu tử này quấn quít lấy cha làm cho con quay này, chúng ta còn tưởng rằng là tự ham chơi, hóa ra là tặng cho Tiểu Thạch đầu, ha ha."

      Vương Lưu thị và Vương Đại Sơn đều khen : "Tiểu Hà đứa này hiểu chuyện, tốt."

      Lúc này Lý Tiểu Hà lại càng thêm xấu hổ, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, nhưng vẫn giả bộ điềm nhiên như có việc gì học Vương Tiểu Sơn chuyện với Tiểu Thạch đầu.

      .....

      Mọi người cười , hai người thể ngờ đến bước vào.

      "Tất cả mọi người đều ở đây rồi à, ha ha."

      Vương Lâm thấy là Triệu Nhị lang và Triệu tẩu tử, vội hô: "Là Triệu đại ca và Triệu tẩu tử, mau ngồi mau ngồi."

      "Tiểu Lâm, xấu hổ quá, các ngươi xây nhà ta và Triệu đại ca ngươi đều có đến hỗ trợ, tháng đó nhà nương ta xây nhà chúng ta đều hỗ trợ, lúc trở về thấy các ngươi xây gần xong rồi nên đến nữa."

      "Chuyện này có gì đâu, Triệu tẩu tử và Triệu đại ca có thể nhớ đến chúng ta, chúng ta cao hứng còn kịp nữa là." Sau đó quay đầu với Lý Đại Thạch ở bên cạnh: "Có phải , Đại Thạch?"

      "Ừ, đúng vậy."

      Phu thê Triệu Nhị lang Lý Đại Thạch cũng biết, đầu là người thành , gặp mình cũng chào hỏi, giống người trong thôn thấy mình là tránh kịp. Có mấy lần lên núi săn thú cũng chạm mặt Triệu Nhị lang, hai người còn từng hợp sức đánh heo rừng, nhưng khi đó biết người trong thôn muốn gặp mình liền cũng qua lại với người trong thôn.

      "Tiểu Lâm, bộ đồ lót này là quà đầy tháng ta tặng cho cháu , ngươi đừng ghét bỏ nhá." Triệu tẩu tử vừa đưa quần áo cho Vương Lâm vừa .

      Vương Lâm nhận lấy quần áo cười cám ơn: "Đạ tạ Triệu tẩu tử và Triệu đại ca."

      Triệu tẩu tử nhìn cả nhà Vương Đại Sơn, cười hỏi: "Đây là Vương đại thúc và Vương thẩm đúng ?"

      "Ừ, đây là cha nương ta, bên cạnh chính là muội muội ta Tiểu Bình, còn tiểu đệ Tiểu Sơn ở bên ngoài chơi với Tiểu Hà."

      "Tiểu Thạch đầu ngoan, khóc ầm ĩ, Tiểu Thụ nhà ta hồi còn rất hay khóc, ép buộc ta và cha đến được."

      Triệu Thụ là đứa duy nhất của phu thê Triệu Nhị lang, giờ hơn chín tuổi, vô cùng hiểu chuyện, lên tư thục năm hai, nghe rất được phu tử thích.

      "Tiểu Hà nhà ta hồi cũng thích khóc, đêm nào cũng phải ép ta và cha nhiều lần mới có thể ngoan ngoãn ngủ."

      Vương Lưu thị nghe Triệu tẩu tử và Lý Trương thị đều khen cháu ngoại trai của mình trong lòng vô cùng cao hứng, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn : "Trẻ con đều như vậy, Tiểu Sơn nhà ta hồi cũng thích khóc. Các ngươi thấy Tiểu Thạch đầu bây giờ ngoan ngoãn mặc cho ông ngoại ôm, đó là vừa ăn no, nương ở bên cạnh, nếu mà khóc cũng ép buộc nương đến được, ha ha."

      Triệu tẩu tử và Lý Trương thị thấy vẻ mặt 'Tiểu Thạch đầu nhà ta chính là tốt hơn những đứa trẻ khác' của Vương Lưu thị cũng gì, chỉ cười theo mọi người.

      Vương Lâm thấy khí hơi lạnh, cười hỏi: "Triệu tẩu tử, sao thấy Tiểu Thụ cũng đến đây?"

      "Tiểu Thụ nhà ta đến nhà phu tử học thêm rồi." Nhắc đến Tiểu Thụ nhà mình, Triệu tẩu tử liền vô cùng cao hứng, cảm thấy đứa nhà mình hiếu thuận hiểu chuyện, tại lại được phu tử coi trọng, tương lai nhất định có nhiều tiền đồ.

      "Tiểu Thụ nhà ngươi là đứa có tiền đồ, học giỏi, chừng sau này tranh cái Trạng Nguyên lang về, ngươi và Triệu đại ca sau này liền theo hưởng phúc thôi. Cũng biết Tiểu Hà nhà ta sau này thế nào? Ta và cha trông mong tranh cái Quan lão gia trở về, chỉ hi vọng phải chân nấm tay bùn giống ta và cha là được rồi."

      Nghe Lý Trương thị như vậy, Triệu tẩu tử trong lòng càng thêm cao hứng, mặt đầy ý cười : "Ta và cha cũng hy vọng Tiểu Thụ theo chúng ta mới liều sống liều chết đưa tư thục. Chỉ cần sau này có tiền đồ, ta và cha dù khổ cũng đáng. Lý gia muội tử ngươi yên tâm, Tiểu Hà nhà ngươi vừa nhìn là biết có tiền đồ."

      "Đúng vậy, Lý Hà nàng dâu ngươi đừng lo lắng, ta thấy Tiểu Hà đứa này sai, sau này khẳng định có tiền đồ. Vương Lưu thị thích Lý Hà, đương nhiên hi vọng sau này có tiền đồ.

      .....

      Mấy người phụ nhân đàm luận việc nhà, các nam nhân tự nhiên tốt xen mồm, vì thế mấy đại nam nhân liền ngồi chỗ chuyện đồng áng.

      "Thạch đầu, ta thấy năm nay ngô nhà đệ sai, bắp ngô vừa to lại đầy, hơn nữa gió thổi qua lại ít bị đổ, năm nay khẳng định có thu hoạch tốt."

      Triệu Nhị lang xen miệng hỏi: "Có phải hai mẫu ngô ở ven đường đấy ? Lúc ta và nương đứa qua còn hai mẫu ngô này tốt đấy, nghĩ năm nay cũng đổi chút ngô giống về trồng."

      "Chính là hai mẫu đó, ta và nương đứa cũng muốn đổi chút ngô giống, các ngươi biết năm nay ngô nhà ta bị đổ nhiều khẳng định thu được bao nhiêu, cũng biết có đủ để nộp thuế đây, aiz!"

      "Nhà ta cũng vậy."

      Vương Đại Sơn may mắn năm nay ngô nhà bọn họ trồng là lấy giống từ chỗ Lý Đại Thạch, bằng năm nay ngô nhà mình khẳng định cũng thu hoạch được bao nhiêu.

      "Vậy năm nay ta để lại nhiều chút ngô giống, biết Lý Đại ca và Triệu đại ca muốn bao nhiêu?"

      Lý Hà nghĩ: nhà Thạch đầu chỉ trồng hai mẫu ngô, trừ nhà bọn họ để lại cho nhà mình tự trồng ra còn muốn để lại cho nhà nhạc phụ, nếu mình muốn nhiều khẳng định dễ , vì vậy : "Ta lấy mẫu giống là được rồi."

      Triệu Nhị lang cũng tốt muốn nhiều, liền : "Ta cũng muốn mẫu ngô giống." Nhà hàng năm phải trồng bốn năm mẫu ngô, chút ngô giống này khẳng định đủ, nhưng chỉ cần sang năm nhà mình trồng mẫu, sau này cần phải lo có ngô giống để trồng.

      "Thạch đầu, ta thấy lúa nhà ngươi năm nay cũng rất tốt, hẳn là có thu hoạch tốt."

      "Ừ, thu hoạch cũng tệ lắm."

      Năm nay mình nghe lời nàng dâu lên núi lấy đất mục về rắc vào ruộng, hoa màu trong ruộng đều rất tươi tốt, bốn mẫu đất trung đẳng mà thu được hơn 8 thạch lúa mì, đều sánh bằng với ruộng nước thượng đẳng. Ngô hẳn là cũng có thể thu hoacwhj được sáu bảy thạch, năm nay nhà mình được mùa lớn.

      " nghĩ tới Đại Thạch huynh đệ chỉ có tay săn thú giỏi mà làm ruộng cũng giỏi, ha ha."

      "Đúng vậy." Lý Hà phụ họa .

      Lý Đại Thạch thấy tất cả mọi người đều khích lệ mình có chút ngượng ngùng, đây đều là công lao của nàng dâu, gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười với mọi người. "Đều là ta tự mình mày mò rồi làm thôi, ha ha."

      ....

      Vương Lâm thấy thời gian sai biệt lắm liền với Vương Lưu thị: "Nương, sắp trưa rồi, nên chuẩn bị đồ ăn, nhóm tẩu tử ăn cơm xong hẳn là còn việc muốn làm."

      Lý Trương thị và Triệu tẩu tử khách sáo : "Tiểu Lâm/đệ muội, vội, ta đến hỗ trợ làm cơm."

      Vương Lưu thị đứng lên cười : "Được, ta khách khí nữa." Sau đó lại với Vương Lâm: "Tiểu Lâm ngươi cần qua đâu, lát nữa Tiểu Thạch đầu nhìn thấy ngươi lại khóc."

      "Dạ, vậy làm phiền hai vị tẩu tử."

      Tuy rằng có mua thịt tươi nhưng trong nhà có thịt khô, thịt này dùng chiêu đãi khách còn tốt hơn thịt tươi. Chính mình đêm qua chuyện với Vương Lưu thị, hôm nay đầy tháng kêu bà làm món cậng tỏi non xào thịt ba chỉ, canh sườn, thịt kho tàu, lạp xườn thái miếng, canh trứng; thức ăn chay chỉ làm hai ba món, về phần rượu rượu hồi lên nhà mới vẫn còn, trực tiếp lấy ra uống là được.

      Chờ đồ ăn đều lên bàn, Vương Lâm và Lý Đại Thạch vội vàng tiếp đón mọi người ngồi xuống ăn cơm.

      "Triệu đại ca, Triệu đại tẩu, Lý đại ca, tẩu tử mọi người ăn từ từ nhé, ta dỗ Tiểu Thạch đầu ngủ rồi ra. Đại Thạch, chàng mau rót rượu cho cha, Lý đại ca, Triệu đại ca uống ." Vương Lâm xong liền ôm lấy Tiểu Thạch đầu ở trong lòng Vương Đại Sơn ru về phòng.

      Vương Lưu thị cũng : "Tất cả mọi người mau gắp thức ăn , Tiểu Thạch đầu cũng nên ngủ."

      "Ừ, thẩm cần tiếp chúng ta đâu, chính ngài cũng ăn ." Lý Trương thị .

      "Được rồi."

      Vì thế bữa cơm trôi qua trong tiếng cười của mọi người.

      Triệu tẩu tử và Triệu đại ca ăn xong, Triệu tẩu tử với Vương Lâm vừa ngồi xuống ăn cơm: "Tiểu Lâm ngươi ăn từ từ a, ta và Triệu đại ca ngươi còn có việc về nhà trước, sau này có rảnh ta lại đến nhà ngươi chơi."

      "Dạ được, Triệu tẩu tử Triệu đại ca hai người thong thả a."

      "Được."

      Chờ Vương Lâm ăn xong, Lý Trương thị giúp thu dọn bát đũa xong cũng cũng Lý Hà dẫn theo Lý Tiểu Hoa về nhà, Lý Tiểu Hà ở lại chơi với Vương Tiểu Sơn.
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :