1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên qua thành nông phụ - Nữ Chi Thủy Tinh (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 32. Xây nhà (1).

      Editor: Linh

      “Đại Thạch, ngày mai bắt đầu đào móng rồi, chúng ta mời 10 người, thêm cả chàng, Lý Đại ca và cha tổng cộng là 13 người, chàng tính phân công thế nào?”

      “Hả? Ta nghĩ chờ dỡ xong cái nhà ở này rồi kêu 3 người nhặt đá, Lý Đại ca và người nữa dùng xe bò kéo; ta, cha và mấy người còn lại đào đất. Nàng dâu, nàng thấy vậy được ?”

      “Như vậy cũng được, nhưng là ngày mai bọn Tần thợ mộc cũng muốn đến làm khung nhà, chàng còn phải an bày thợ mà Tần thợ mộc dẫn đến nữa.”

      “À, vậy ở sân sau , ở sân sau tiện, cần phải chuyển gỗ chuyển chuyển lại, sân trước để đá.”

      “Ngày mai nương và tẩu tử nhất định đến giúp ta nấu cơm, như vậy làm cơm cho 20 người cũng nhàn hơn.”

      “Ừ, nàng dâu mau ngủ , ngày mai còn phải bận việc đấy!”

      “Ừ, được.” xong liền nằm vào trong lòng Lý Đại Thạch, Lý Đại Thạch kéo chăn cho Vương Lâm, hai người ôm nhau ngủ.
      .....

      Ngày thứ hai, sáng sớm Vương Đại Sơn liền dẫn theo 10 người thợ hỗ trợ đào móng đến, Vương Lâm vội ra tiếp đón, “Cha, các vị đại ca, mọi người sớm vậy đến rồi à, ăn sáng chưa? Chưa ăn ta lập tức làm.”

      Vương Đại Sơn vội : “Tiểu Lâm, cần, chúng ta đều ăn sáng rồi mới đến đây.”

      “Ừ, vậy mọi người đến nhà chính nghỉ ngơi chốc lát , Đại Thạch và Lý Đại ca lấy cuốc xẻng, tí nữa về.”

      Vương Thiết Ngưu đến làm công cười với Vương Lâm: “Vương muội tử, cần, đến đây rồi chúng ta bắt đầu dỡ nhà thôi.” Lại quay đầu với những người khác: “Mọi người đúng ?”

      Những người khác cười : “Đúng vậy đấy.”

      Xem ra những người Vương Đại Sơn tìm đến đều là hán tử, Vương Lâm trong lòng hài lòng, vui tươi hớn hở : “Vậy làm phiền mấy vị đại ca, trưa nay muội làm mấy món ngon đến cảm tạ các vị đại ca.”

      Mọi người nghe xong đều vui vẻ : “Được, chúng ta đây chờ, ha ha....”

      “Được.”

      Mọi người vừa làm được lát Lý Đại Thạch và Lý Hà về.

      “Đại Thạch, mau qua hỗ trợ , cha bọn họ đàn dỡ nhà.”

      “Ừ, nàng dâu, ta và Lý đại ca ngay đây.”

      Đến khi Lý Đại Thạch và Lý Hà rồi, Vương Lâm mới nhìn thấy Lý Trương thị, vội vàng cười với Lý Trương thị: “Tẩu tử, trưa hôm nay ăn cơm ở nhà ta luôn .”

      “Ha ha, được, đệ muội, các ngươi xây nhà ta cũng giúp được cái gì, ta đến giúp các ngươi nấu cơm, như vậy muội cũng nhàn hơn chút.”

      Vương Lâm vui vẻ kéo cánh tay Lý Trương thị : “Vậy cám ơn tẩu tử nha.” xong hai người liền vào bếp, vừa mới vào nhà bếp được lát Vương Lưu thị tới.

      “Nương, nương đến rồi à, sao Tiểu Bình và Tiểu Sơn tới?”

      “Tiểu Bình và Tiểu Sơn ở nhà trông nhà, trong nhà còn heo và gà mà.”

      “Dạ, cũng phải, nương ngài mau cùng tẩu tử ngồi chuyện lát, nghỉ chút, ta đến sau vườn hái chút rau về.”

      “Ừ, ngươi .”

      Vương Lâm thế này mới nhấc xách bình nước ấm mới đun ra ngoài, “Đại Thạch, ta vừa nấu ấm nước, để ở đây, chàng kêu mọi người có khát uống nhé!”

      Lý Đại Thạch ngẩng đầu lên, trả lời: “ta biết rồi.”

      Thế này mới thời gian ngắn mà bọn Đại Thạch sắp dỡ xong nhà, quả nhiên là nhiều người nhiều lực lượng, Vương Lâm vừa nghĩ ra ra sân sau.

      Vừa hái rau về bọn Tần thợ mộc đến, Vương Lâm vội đặt rau xuống ra tiếp đón, “Tần đại ca, mọi người đến rồi, mau ngồi nghỉ lát, uống chút nước.”

      Tần Viễn Hà cười hề hề : “Vương muội tử, cần, chúng ta phải khởi công ngay, sớm làm xong khung nhà, cũng sớm làm xong nhà.”

      “Vậy làm phiền mọi người.” xong liền xoay người với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, mau qua đây, Tần đại ca bọn họ đến này, chàng mau dẫn mọi người ra sân sau .”

      Lý Đại Thạch vội buông công việc trong tay qua, cười với Tần Viễn Hà: “Tần đại ca, mọi người đến rồi hả, mời theo ta qua đây, ha ha.”

      “Được, Đại Thạch huynh đệ.” xong liền xách theo những gì chính bọn họ mang đến cùng Lý Đại Thạch ra sân sau.

      .....

      Vương Lâm nhìn thời gian sai biệt lắm liền muốn nhà bếp nấu cơm, dù sao phải chuẩn bị cơm cho hơn hai mươi người, tốn thời gian hơn so với bình thường, chuẩn bị nấu sớm chút sai.

      “Tẩu tử, chúng ta đến nhà tẩu chuyến , ta muốn lấy lồng hấp để hấp cơm.”

      “Ừ, đệ muội thôi.”

      “Nương, ta và tẩu tử đây, ngài giúp ta đong và vo gạo .”

      “Ừ, ta biết rồi, các ngươi mau .”

      Cho dù có ba người nấu cơm, nhưng muốn làm cơm cho hơn 20 người, cũng mất hơn canh giờ.

      Vương Lâm, Vương Lưu thị và Lý Trương thị ba người bưng cơm ra sân bày xong, Vương Lâm mới với mọi người, “Mọi người vất vả, mau đến ăn cơm, ăn xong nghỉ lát cho đỡ mệt.”

      Lý Đại Thạch nghe Vương Lâm như vậy cũng với mọi người: “Mọi người mau tới ăn cơm thôi.”

      Đoàn người thấy Vương Lâm làm món ngon, hai chậu thịt kho tàu to, bốc lên từng đợt mùi thơm, cao hứng với bọn Vương Lâm, “Làm phiền Vương tẩu tử, đồ ăn thơm quá, khẳng định ăn ngon.”

      Vương Lâm cười : “Nào có, cơm thường mong mọi người đừng ghét bỏ nha.” xong liền bắt đầu xới cơm cho mọi người.

      Ăn miếng thịt kho tàu, tất cả mọi người ào ào khích lệ : “Vương muội tử làm cơm ngon quá, ta hận thể nuốt luôn cả đầu lưỡi.” xong còn trêu ghẹo Lý Đại Thạch: “Đại Thạch huynh đệ có phúc khí, ngày nào cũng được ăn đồ ăn ngon thế này, ha ha.”

      Lý Đại Thạch cười ngây ngô : “Đúng vậy, đúng vậy.”

      Thấy bộ dáng đắc ý này của Lý Đại Thạch, tất cả mọi người đều cười ầm lên.

      .....

      biết có phải do Vương Lâm làm đồ ăn ăn ngon hay , dù sao mọi người mỗi ngày đều mười phần nhiệt tình, vốn phải bốn năm ngày mới làm xong móng, mà giờ chỉ cần 3 ngày xong rồi. Sau khi Vương Lâm đến phát tiền công cho những người hỗ trợ làm móng, hỏi: “Có ai nguyện ý giúp chúng ta cõng đất , nếu đồng ý sáng mai đến, ngày cũng là 20 văn.”

      Vương Lâm vừa dứt lời, mọi người đều chút do dự : “Vương muội tử, sáng mai chúng ta đều đến.”

      “Được, vậy cám ơn mọi người, bởi vì nhà ta có nhiều gùi như vậy, mọi người có thể tự mang gùi đến hay ?”

      “Yên tâm, ngày mai chúng ta đều tự mang gùi đến.”

      “Dạ, vậy phiền mọi người.”

      Vương Thiết Ngưu đùa : “ có việc gì có việc gì, chỉ cần Vương muội tử làm thêm cho chúng ta chút đồ ăn ngon là được.”

      Tất cả mọi người phụ họa : “Đúng vậy đấy, từ khi ăn cơm Vương muội tử làm, phụ nữ nhà ta làm cơm ta đều ăn vào nữa, ha ha.”

      Vương Lâm cười cam đoan : “ thành vấn đề, ngày mai ta liền làm thịt kho tàu và sườn kho mà mọi người thích.”

      “Vương muội tử, đừng nữa, nữa ta chảy nước miếng luôn giờ.” Vương Thiết Ngưu xong còn nuốt nuốt nước miếng, làm mọi người lại cười phá lên, “Ha ha....”

      .....

      Buổi tối ngủ ở kháng, Vương Lâm với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, làm vách tường cần đất sét, 10 người cõng chắc là nửa ngày là đủ, chúng ta chuẩn bị nhiều hơn chút để phòng, chờ xây xong nhà rồi, nền nhà cũng trải đất sét, như vậy nhìn đẹp hơn chút, chàng thấy sao?”

      “Được.”

      “Nghĩ qua 20 ngày nữa là nhà mới của chúng ta xây xong, trong lòng ta liền vui tả được.”

      Lý Đại Thạch ôm Vương Lâm, cười ngây ngô : “Hắc, nàng dâu ta cũng vậy.”

      ....

      Dưới nỗ lực của bọn Tần thợ mộc, khung nhà rất nhanh làm tốt, chỉ chờ xây nhà.

      “Tiểu Lâm, ngày mai ta đến sớm giúp các ngươi chuẩn bị, dù sao cũng là xây nhà, qua loa được.” Chạng vạng sau khi thu dọn bát đũa xong, Vương Lưu thị ở nhà bếp với Vương Lâm.

      Ở nơi này xây nhà là chuyện lớn, ngày xây nhà cần phải khoản đãi tốt người đến hỗ trợ.

      “Dạ, con biết.”

      “À, đúng rồi Tiểu Lâm, ngày mai mấy người bọn Thiết Ngưu đều đến hỗ trợ, Thiết Ngưu cũng gọi nàng dâu đến giúp nấu cơm.”

      “Dạ, Thiết Ngưu tẩu tử trước đây còn ở nhà ta thấy qua, là người nhanh nhẹn, có tẩu ấy đến giúp ta thoải mái hơn.”

      “Ngươi biết vậy là tốt rồi, vậy ta và cha ngươi về đây.”

      “Nương, hai người đường cẩn thận nha! Ngày mai dẫn luôn Tiểu Bình và Tiểu Sơn đến đây nhá.”

      “Ừ, ngươi và Đại Thạch hôm nay ngủ sớm , ngày mai bận lắm đấy.”

      Vương Lâm gật đầu tỏ vẻ biết.

      Ngày hôm sau trời còn chưa sáng người giúp xây nhà đến. Phong tục nơi này chính là Mão sơ đến Mão chính bắt đầy xây nhà, xây xong rồi mới bắt đầu ăn sáng.

      Vương Lâm thấy Vương Lưu thị và Vương Thiết Ngưu nàng dâu cùng nhau vào trong bếp, vội cười tiếp đón: “Thiết Ngưu tẩu tử có thể đến giúp ta là tốt quá!”

      “Chuyện nên làm, quê nhà hương thân. Tiểu Lâm muội biết chứ, từ khi ăn cơm muội làm, Thiết Ngưu đại ca của muội cứ luôn ở bên tai ta Tiểu Lâm làm cơm ăn ngon thế nào, hôm nay ta có lộc ăn rồi, ha ha.”

      “Nào có ngon như Thiết Ngưu đại ca đâu, ha ha.”

      Vương Lưu thị cười đánh gãy, “Được rồi được rồi, Thiết Ngưu nàng dâu cần khen Tiểu Lâm, chúng ta mau nấu cơm thôi, phòng ở sắp làm xong rồi kìa.”

      “Dạ, thẩm, ta rửa rau.” Vương Thiết Ngưu nàng dâu xong liền vén tay áo.

      “Vậy làm phiền Thiết Ngưu tẩu rồi.”

      Đến đầu giờ Thần lợp xong ngói, người đến giúp đỡ lục tục xuống dưới, ngồi ở trong sân chờ ăn cơm.

      Khắc đầu tiên của giờ Thần, Vương Lâm phân phó Lý Đại Thạch : “Đại Thạch, chàng và Lý Đại ca bày bàn , cơm xong ngay đây.”

      “Ừ.”

      Người đến giúp có hơn 20 người, bọn Lý Đại Thạch ở trong sân bày 3 bàn, sau khi cùng mọi người bày bàn xong, Lý Đại Thạch liền với những người đến giúp: “Các vị vất vả, mau ngồi ăn cơm .”

      Lý Đại Thạch xong, bọn Vương Lâm liền bưng thức ăn và rượu lên, chờ tất cả mọi người đều ngồi xuống rồi, Lý Đại Thạch liền giơ ly rượu lên kính rượu: “Hôm nay đa tạ mọi người đến giúp đỡ, các vị vất vả, ta kính mọi người ly, trước cạn hết.” Uống xong lại tiếp tục : “Mọi người nhất định phải ăn no, uống hết!”

      “Tốt!” Mọi người cũng giơ ly rượu lên kính lại.

      Vương Lâm thấy các nam nhân đều bắt đầu ăn cơm liền với bọn Vương Lưu thị: “Nương, tẩu tử, Thiết Ngưu tẩu tử mọi người cũng mang theo bốn đứa ngồi ăn cơm , hôm nay vất vả mọi người.”

      Lý Trương thị với Vương Lâm: “Tiểu Lâm muội cũng ngồi xuống ăn với chúng ta .”

      “Tẩu tử, mọi người ăn trước, ta nhìn xem bọn Đại Thạch có cần thêm đồ ăn , lập tức đến ngay.”

      “Ừ, được.”

      lúc lâu sau, mọi người cơm nước xong đều cáo từ trở về, chỉ có nhà Vương Đại Sơn, nhà Lý Hà và Tần thợ mộc vẫn chưa . Các nam nhân ở trong sân bàn bạc chuyện ngày mai dán vách tường, các nữ nhân ở trong bếp thu dọn, ba đứa ở trong sân chơi đùa.

      Chương 33. Xây nhà (2)

      Editor: Linh

      “Nương, tẩu tử, dọn dẹp xong rồi chúng ta ra sân nghỉ ngơi chốc lát .

      “Đệ muội, ngươi và thẩm , ta muốn về qua nhà xem thế nào, heo và gà còn chưa cho ăn nữa.”

      “Dạ, hôm nay là vất vả, tẩu tử thong thả nha.”

      “Ha ha, vậy đệ muội, thẩm, ta trước đây.”

      “Dạ.”

      Vương Lâm và Vương Lưu thị ra sân, mấy người Lý Đại Thạch thương lượng chuyện làm vách tường, “Tiểu Lâm, ta và Tần đại ca ngày mai bắt đầu làm vách tường, nàng cảm thấy thế nào?”

      Vương Lâm ngồi xuống bên cạnh Lý Đại Thạch, cười với Tần Viễn Hà: “Vậy làm phiền Tần đại ca rồi.”

      “Ha ha, phiền gì đâu, Vương muội tử hai người tính làm vách tường kiểu nào, vị trí phòng lớn đều định xong chưa?”

      “Định xong rồi, bên dựa vào nhà bếp cách thành ba gian phòng ngủ, phòng đầu tiên lớn hơn chút, cửa sổ mở hướng về phía sân; phòng thứ hai, thứ ba rộng bằng nhau, cửa sổ mở hướng về phía bên nhà kho này, dù sao nhà kho cũng cách nhà mới hơn mười bước, sợ chặn mất ánh sáng chiếu vào phòng ngủ. Thừa lại bên chính là nhà chính, mặt sau nhà chính làm cánh cửa ra, cửa sổ nhà chính cũng mở ra phía sân, cửa sổ mặt sau mở hướng về phía sân sau , Tần đại ca huynh thấy sao?”

      “Được đấy, Vương muội tử, như vậy là được rồi, cứ làm như vậy . Vậy Đại Thạch huynh đệ, Vương muội tử ta về trước đây, nếu có thêm cầu gì ngày mai ta đến làm vách tường chúng ta lại thương lượng.”

      Vương Đại Sơn cũng với Vương Lâm và Lý Đại Thạch: “Tiểu Lâm, Đại Thạch, ta và nương ngươi cũng về cùng với Viễn Hà, ngày mai ta lại đến.”

      “Dạ, được, mọi người đường cẩn thận nhé.”

      Lý Đại Thạch đứng lên tiễn bọn Vương Đại Sơn: “Cha nương, Tần đại ca mọi người thong thả.”

      đến ngoài cổng, Vương Đại Sơn với Lý Đại Thạch: “Ta biết rồi, Đại Thạch ngươi mau trở về nghỉ ngơi , hôm nay mệt cả buổi sáng rồi.”

      “Dạ, ta biết, cha, hì hì.”

      Thấy Lý Đại Thạch trở lại, Lý Hà cười hì hì đứng lên với : “Thạch đầu, ta cũng về đây, ngày mai ta lại đến hỗ trợ.”

      “Được, vậy Lý đại ca huynh cũng mau trở về nghỉ ngơi .”

      “Ừ, Thạch đầu, đệ muội, ta đây.”

      Rất nhanh trong sân chỉ còn lại Lý Đại Thạch và Vương Lâm, “Nàng dâu, nàng nằm nghỉ trước , ta dọn ít gạch ngói còn thừa lại cất kỹ, sau này lại dùng.”

      “Ta sao, hai chúng ta cùng nhau thu dọn thôi, thu dọn xong lại nghỉ ngơi.” xong liền động tay thu dọn.

      Ngày hôm sau, sáng sớm Tần Viễn Hà và mười người thợ đến, Lý Đại Thạch vội vàng tiếp đón: “Tần đại ca mọi người đến rồi, mau ngồi xuống uống miếng nước, nghỉ ngơi.”

      “Ừ, Đại Thạch, hôm qua mấy người chúng ta thương lượng, hôm nay ta cùng Vương Nhị ca, Vương Tam ca ba người chúng ta đến làm vách tường. Bọn Vương đại ca tiếp tục làm ván gỗ, chờ khi lát sàn dùng, như vậy có thể tiết kiệm được chút thời gian, sớm chút làm xong nhà.”

      “Ừ, vậy cứ chiếu theo lời Tần đại ca mà làm.”

      Chỉ trong hai ngày bọn Tần thợ mộc làm xong vách tường.

      .....

      Buổi tối nằm ở giường nghĩ phòng ở cách xong, trong lòng Vương Lâm và Lý Đại Thạch đều đặc biệt cao hứng, “Hi hi, Đại Thạch, chờ lát xong sàn nữa là chúng ta có thể chuyển vào ở, tốt quá.”

      “Đúng vậy, hì hì.”

      “À, chàng với Tần đại ca chuyện chúng ta muốn dùng đất sét trải nền nhà chưa?”

      “Ha ha, yên tâm nàng dâu, ta sớm với Tần đại ca rồi, huynh ấy chờ lắp xong cửa sổ bắt đầu dùng đất sét chỉnh bằng.”

      “Vậy tốt rồi, ngủ sớm chút , ngày mai còn muốn bận đấy.”

      “Ừ.” Mấy ngày nay bởi vì bận xây nhà mới, chính mình và nàng dâu mỗi ngày đều mệt đến mức đặt lưng xuống giường liền ngủ, tiểu huynh đệ của chính mình mấy ngày được ăn thịt, Lý Đại Thạch nghĩ liền bắt đầu rục rịch, ôm eo Vương Lâm tay chậm rãi mò về phía trước chui vào vạt áo nắm ‘bánh bao trắng’ của Vương Lâm nhàng vuốt ve, miệng ở bên tai Vương Lâm phun hơi nóng, khàn khàn gọi: “Nàng dâu, nàng dâu....”

      Vương Lâm từ lúc bàn tay Lý Đại Thạch mò vào bên trong vạt áo mình liền biết muốn làm gì, ngẫm lại có rất nhiều ngày cho , vì thế xoay người ôm thắt lưng Lý Đại Thạch : “Chỉ có thể muốn lần, ngày mai còn muốn dậy sớm, ta cũng nghĩ bị chê cười.”

      Nghe vậy Lý Đại Thạch lại kìm nén, tay nhanh chóng cởi quần áo Vương Lâm, vừa cởi vừa : “Nàng dâu yên tâm , ta biết mà.”

      Cởi quần áo xong, tay vươn xuống phía dưới Vương Lâm, phát sớm ẩm liền đỡ nóng bỏng cực to của bản thân tiến vào trong thân thể Vương Lâm, vừa tiến vào hai người đều thoải mái than ra tiếng: “Ưm....”

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm thoải mái liền bắt đầu chuyển động, vừa động vừa bên tai Vương Lâm động tình hô: “Nàng dâu, nàng dâu....”

      .....

      Bọn Tần thợ mộc là dân chuyên làm nhà nên tháng sau xây nhà xong dựa theo ý tưởng của Vương Lâm.

      Ăn cơm trưa xong Vương Lâm với bọn Tần thợ mộc: “Tần đại ca, hơn tháng này là làm phiền mọi người, đây là tiền công hơn tháng, huynh tính xem đúng chưa.”
      Mấy người bọn họ tổng cộng làm 32 ngày, sáu người thợ mộc ngày là 50 văn tiền, chính là 9 lượng lẻ 600 văn, bốn người làm việc vặt ngày là 20 văn tiền, chính là 2 lượng lẻ 560 văn, tổng cộng là 12 lượng lẻ 160 văn.

      Tần thợ mộc đếm tiền tay, thừa thiếu liền cười với Vương Lâm: “Đúng, Vương muội tử, Đại Thạch huynh đệ chúng ta đây, sau này nếu có chuyện gì cứ đến gọi ta tiếng là được, ta cam đoan làm thỏa đáng cho các ngươi, ha ha.”

      “Dạ, được, Tần đại ca mọi người thong thả nha, Đại Thạch mau tiễn Tần đại ca .”

      “Ta biết.”

      Tần Viễn Hà vội xua tay : “ cần cần, tự chúng ta về được mà, hai người khẳng định còn rất nhiều việc phải làm, hai người mau làm việc của mình .” xong đám người liền .

      .....

      “Nàng dâu, hai chúng ta xem nhà mới của chúng ta , ha ha.”

      “Ừ.” xong liền nắm tay Đại Thạch vào nhà chính.

      “Nàng dâu, nàng xem nhà chính này to hơn nhà chính của chúng ta trước đây, cũng sáng sủa hơn.”

      “Đúng vậy. Đại Thạch, khi nào chàng bận làm mấy cái ghế dựa để ở chỗ này , ở sân sau còn thừa rất nhiều gỗ, làm mấy cái ghế cũng đủ.”

      “Được, nàng dâu, nếu chúng ta đắp kháng trong phòng nữa, nàng thích ngủ kháng, ta hãy làm cái giường gỗ đặt trong phòng .”

      “Ừ, vậy làm thêm mấy cái giường , mỗi phòng để cái, giường chúng ta ngủ làm to hơn chút, làm luôn cái chiều dài 6 thước, chiều ngang 5 thước , ta thích giường to.”

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm đến giường to mặt mày hớn hở, vì vậy liền vui vẻ đồng ý: “Ừ, vậy nghe nàng làm cái giường to.”

      xong liền cùng Vương Lâm vào phòng ngủ của bọn họ, Vương Lâm chỉ vào cửa sổ : “Ta muốn dùng vải bông in hoan làm cái rèm cửa sổ treo ở đây, như vậy là hai chúng ta có thể ngủ nướng, hí hí.”

      Sau đó lại nhất nhất chỉ vào từng nơi: “Giường để ở đây, bàn trang điểm để chỗ này, tủ quần áo để chỗ này...”

      “Được, tất cả nghe nàng, ha ha.”

      “À, đúng rồi Đại Thạch, chúng ta đến hậu đường .”

      đến hậu đường, Vương Lâm với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch chúng ta làm cái lò ở giữa chỗ này , mùa đông đến có thể đốt than luôn ở đây, cần cả ngày đều phải ngồi kháng sưởi ấm.”

      Lý Đại Thạch nghĩ thấy cũng đúng liền gật đầu : “Có thể, nhưng là nàng dâu này, bằng chúng ta làm cái chậu than bằng gỗ , cái đó có thể di chuyển, buổi tối chúng ta đặt chậu than trong phòng, như vậy nàng lạnh.”

      Vương Lâm nghe Lý Đại Thạch như vậy đột nhiên nhớ đến giá để chậu than từng nhìn thấy ở kiếp trước, cao hứng : “Đại Thạch, chậu than gỗ mà chàng dễ bị cháy an toàn, bằng chúng ta dùng cọc gỗ làm cái giá, sau đó đặt cái chậu bằng thiết lên , như vậy sợ cọc gỗ bị cháy nữa. Ừ, chậu bằng thiết này hơi giống nồi chúng ta dùng nấu cơm, chỉ là ngắn và dày hơn nồi nấu cơm.”

      “Nàng dâu, nàng thông minh, sao ta lại nghĩ đến nhỉ, ha ha.”

      “Vậy chúng ta lại làm thêm cái ấm đồng , dùng để đặt bên chậu than nấu nước, như vậy vừa có thể sưởi ấm vừa có thể nấu nước, tiết kiệm được ít củi lửa.”

      “Ừ, cứ như vậy , dù sao bây giờ vẫn chưa dùng được, chờ chúng ta có thời gian Trấn tìm thợ rèn giúp chúng ta làm chậu thiết và ấm đồng. Mấy ngày nay ta ở nhà làm giường, chờ làm xong giường rồi là chúng ta có thể chuyển vào nhà mới. Nàng cảm thấy sao?”

      “Cứ như vậy , chờ làm xong mấy thứ đó rồi chúng ta phải Trấn mua chút đồ dùng, tiện mua luôn chậu thiết và ấm đồng.”

      “Vậy nàng dâu giờ ta làm giường đây, nàng mau nghỉ ngơi chút .”

      “Ừ, được.”

      Lý Đại Thạch mất hai ngày mới làm xong giường chuyển vào trong phòng, Vương Lâm trải xong giường mới với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chúng ta treo màn ngay, chờ lên Trấn mua vải làm cái mới rồi lại treo, cái cũ dùng nữa, được hay ?”

      “Ừ, được.”

      “À, đúng rồi Đại Thạch, chàng qua nhà Lý Đại ca lấy đồ nhà chúng ta về , hôm nay chúng ta ngủ ở nhà kho nữa.

      “Ta ngay đây.”

      .....

      Ngày hôm sau, sáng sớm Vương Lâm và Lý Đại Thạch liền đánh xe bò nhà Lý Hà lên Trấn .

      Vương Lâm và Lý Đại Thạch bước vào tiệm vải lần trước mua, cười : “Chưởng quầy cho ta thất vải bông màu đỏ in hoa và thất vải bông màu lục in hoa.”

      Chưởng quầy thấy là người quen, cao hứng trả lời: “ biết, đến ngay đây, Lý gia muội tử chờ chút nha.”

      vội, chưởng quầy cứ từ từ, tổng cộng là bao nhiêu tiền?”

      “Ha ha, Lý gia muội tử là khách quen, hai thất vải bông này lấy của ngươi 3 lạng lẻ 500 văn.”

      Vương Lâm nghe thấy được giảm 500 văn, lập tức cao hứng lời cảm tạ chưởng quỹ: “Vậy đa tạ chưởng quỹ, đây là 3 lạng lẻ 500 văn, ngài đếm lại .”

      “À, đúng rồi chưởng quầy, chúng ta có thể vẫn để vải ở chỗ này được , chờ chút nữa chúng ta quay lại lấy.”

      thành vấn đề, vẫn đặt ở hậu viện thôi.”

      “Vậy đa tạ a.”

      Cất kỹ vải rồi hai người liền ra khỏi tiệm vải, “Đại Thạch, chàng biết lò rèn ở chỗ nào ?”

      “Ngay phía trước thôi, theo ta.”

      Đến lò rèn thợ rèn đánh thiết, thấy có khách tới liền buông búa xuống ra tiếp đón: “Khách quan, cần mua gì, chỗ này của ta có cuốc, liềm, dao thái.... Mọi thứ đều đầy đủ.”

      Lý Đại Thạch hồi đáp: “Chúng ta muốn Dương thợ rèn đánh cho chúng ta cái chậu thiết và cái ấm đồng, bốn xung quanh chậu thiết phải có 4 lỗ, độ rộng tầm 12 thước (tức đường kính miệng chậu là 40cm), ấm đồng 6 thước , khi nào chúng ta có thể đến lấy?”

      “Ừ, ấm đồng có sẵn, chậu đồng mà ngươi bây giờ đánh, cần khoảng 2 canh giờ.”

      “Được rồi, vậy chúng ta mua ít đồ trước, lát nữa chúng ta quay lại lấy.”

      “Được, khách quan thong thả a.”
      honglakthuyt thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 34. Chuyển vào nhà mới, mời khách.

      Editor: Linh

      “Đại Thạch, chúng ta mua ít thịt và rượu, ngày chuyển vào nhà mới mời khách cần dùng đến, sau đó lại tiệm tạp hóa mua ít hạt đậu giống và rau chân vịt, chờ khi nào có thời gian chúng ta gieo ở sân sau, như vậy là mùa đông chúng ta có rau tươi ăn.

      “Ừ, được.”

      Hai người mua đồ xong liền lò rèn lấy chậu thiết và ấm đồng.

      “Khách quan, đồ mà hai người cần đánh xong rồi, hai người nhìn xem có hợp ý , nếu hài lòng ta sửa lại.” Dương thợ rèn vừa vừa lấy chậu thiết và ấm đồng đưa cho Lý Đại Thạch.

      Lý Đại Thạch nhận lấy đưa cho Vương Lâm xem, thấy Vương Lâm gật đầu mới với Dương thợ rèn: “Được, chúng ta rất hài lòng, hai cái này mất bao nhiêu?”

      “Ấm đồng là 300 văn, chậu thiết là 100 văn, tổng cộng là 400 văn.”

      Lý Đại Thạch lấy từ trong ngực ra 400 văn đưa cho Dương thợ rèn, “Của huynh đây, huynh xem lại đúng chưa?”

      Dương thợ rèn nhận lấy tiền đếm, ‘Ừ, vừa đủ 400 văn.” xong liền cất tiền vào trong vạt áo.

      ....

      Hai người ra lò rèn liền trực tiếp về thẳng nhà, vừa đến nhà vừa đúng giữa trưa, ăn cơm trưa, thu thập đồ sáng nay mua xong Lý Đại Thạch liền ra sân sau làm giá để chậu than. Vương Lâm cũng vào phòng làm rèm cửa sổ, màn và vỏ chăn.

      Rèm cửa sổ Vương Lâm dùng vải bông màu đỏ in hoa làm, hình thức làm theo kiểu dáng phổ biến ở đại, vải bông màu đỏ là những bông hoa trắng xinh, xa xa nhìn rất đẹp mắt. Làm xong rèm cửa sổ Vương Lâm liền bỏ nó vào trong tủ quần áo, tính buổi tối Lý Đại Thạch có rảnh bảo treo lên cửa sổ.

      Màn Vương Lâm dùng vải bông màu phấn lục in hoa, hình thức giống cái màn trong phòng tiểu thư khuê các mà kiếp trước Vương Lâm từng nhìn thấy ti vi, nhìn rất quý khí, cái này cũng phải đợi buổi tối Lý Đại Thạch có thời gian mới treo lên.

      Làm xong mấy cái đó nhìn thời gian nên làm cơm chiều liền buông vải trong tay xuống nhà bếp chuẩn bị cơm chiều.

      Lúc ăn cơm Lý Đại Thạch với Vương Lâm: “Nàng dâu, ta làm xong giá để chậu than rồi, để ở kia, nàng thấy được chưa?”

      Vương Lâm nhìn theo hướng Lý Đại Thạch chỉ, giá để chậu than mới làm yên lặng đứng ở đó, “Ừ, chính là như vậy sai, độ cao cũng thích hợp, phù hợp ngồi ở ghế sưởi ấm, Đại Thạch chàng có khả năng!”

      “Ha ha, vậy là tốt rồi.”

      “À đúng rồi Đại Thạch, ăn cơm xong chúng ta treo rèm cửa sổ và màn lên , ngày kia chúng ta chính thức chuyển vào nhà mới, hôm đó ta mời nhà mẹ đẻ và nhà Lý đại ca cùng nhau ăn bừa cơm, chàng thấy thế nào?”

      “Được, ngày mai chúng ta với cha nương và Lý Đại ca tiếng.”

      “Ừ.”

      .....

      Buổi tối, Vương Lâm nhìn rèm cửa sổ và màn được treo lên, nháy mắt cảm thấy ấm áp hơn ít. Vui tươi hớn hở hướng Lý Đại Thạch cầu khen ngợi: “Đại Thạch chàng xem phòng của chúng ta đẹp hơn ít nhỉ, ta lợi hại đúng , ha ha.”

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm vẻ mặt tha thiết chờ mong nhìn mình, trong lòng mừng hớn hở, phen ôm chầm lấy Vương lâm, nhìn thẳng vào mắt nàng : “Lợi hại, thê tử của ta lợi hại nhất.”

      Dưới ánh đèn nhìn Lý Đại Thạch, Vương Lâm bỗng cảm thấy trở nên vô cùng khiêu gợi, đặc biệt ánh mắt chứa ý cười của , giống như nam châm hấp dẫn mình, trong nháy mắt Vương Lâm cảm thấy mê hoặc, kiễng chân chậm rãi hôn lên môi Lý Đại Thạch.

      Bờ môi bị Vương Lâm nhàng hôn xuống, tim Lý Đại Thạch đập như sấm, hóa ra mình và nàng dâu còn có thể dùng phương thức như vậy thân thiết, môi của nàng dâu mềm quá, giống như bông vải vậy, biết hương vị thế nào. Nghĩ liền ngụm ngậm chặt lấy môi Vương Lâm, còn ngừng mút.

      Vương Lâm bị Lý Đại Thạch mút có chút đau, vì thế chiếu theo hình ảnh nhìn thấy ti vi kiếp trước, hé miệng chậm rãi dẫn đường Lý Đại Thạch.

      Qua hồi lâu, Lý Đại Thạch cảm giác Vương Lâm sắp thở nổi liền buông nàng ra, thở dốc ở bên tai nàng : “Nàng dâu, chúng ta nghỉ sớm .” xong còn dùng cằm cọ xát Vương Lâm.

      Vương Lâm cả người xụi lơ, mềm nhũn dựa vào người Lý Đại Thạch, nhàng gật đầu. Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm đồng ý liền ôm lấy nàng đặt nàng lên giường......

      ....

      Ngày hôm sau ăn sáng xong hai người liền nhà mẹ đẻ Vương Lâm.

      Vương Tiểu Sơn thấy Vương Lâm và Lý Đại Thạch lập tức chạy nhanh đến ôm đùi Vương Lâm cao hứng : “Đại tỷ, tỷ đến rồi.”

      Vương Lâm sờ sờ đầu , cười : “Ừ, ngày mai Tiểu Sơn đến nhà tỷ , Đại tỷ làm đồ ngon cho.”

      Nghe thấy Đại tỷ làm đồ ăn ngon cho mình, Vương Tiểu Sơn hưng phấn gật đầu liên tục, “Được, ha ha.” xong liền nắm tay Vương Lâm và Lý Đại Thạch kéo bọn họ vào trong nhà, “Đại tỷ, Đại tỷ phu mau vào nhà chính ngồi , cha nương đều ở trong nhà chính.”

      Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị thấy bọn Vương Lâm cao hứng : “Đến đấy à, trong nhà thu thập xong hết rồi hả?”

      Vương Lâm kéo Lý Đại Thạch ngồi xuống bên cạnh Lưu thị, cười : “Vâng, hôm nay ta và Đại Thạch đến đây chính là kêu mọi người ngày mai đến nhà ta chơi, chúng ta tính ngày mai chính thức chuyển vào nhà mới.”

      “Ha ha, được, ngày mai ta và cha ngươi dẫn Tiểu Sơn và Tiểu Bình đến, thuận tiện xem nhà mới của các ngươi.” Từ sau khi làm nhà xong Vương Lưu thị liền có lại đến nhà Vương Lâm cho nên đặc biệt muốn nhìn xem nhà nữ nhi như thế nào.

      Vương Bình vội hỏi: “Tỷ, nhà mới của các ngươi đẹp ?”

      “Ngày mai Tiểu Bình đến biết, ha ha.”

      “Dạ.”

      “Tiểu Lâm, các ngươi xây nhà tổng cộng mất bao nhiêu bạc?” Vương Lưu thị hỏi.

      “Mua gạch và tiền công, trước sau cộng lại tầm 40 lượng.”

      “À.”

      Vương Lưu thị trong lòng nghĩ 40 lượng bạc này chắc là tiêu gần hết toàn bộ tiền dành dụm của bọn Tiểu Lâm rồi, ngày mai mình liền cho bọn họ mấy lượng bạc, bây giờ cho bọn Tiểu Lâm nhất định lấy, ngày mai coi như mình đưa tiền mừng lên nhà mới, bọn họ thể cầm.

      ....

      Vương Lâm và Lý Đại Thạch hai người ngồi thêm lát liền đứng dậy trở về, sau khi về nhà Lý Đại Thạch liền đến nhà Lý Hà, với bọn chuyện ngày mai chuyển vào nhà mới mời khách.

      Vương Lâm nghĩ ngày mai bọn Vương Đại Sơn và Lý Hà khẳng định muốn uống rượu liền chuẩn bị xuống bếp làm cho bọn họ mấy món nhắm rượu, ngày mai trực tiếp bưng lên bàn là được.

      Lòng heo hầm và sườn kho chuẩn bị xong từ hôm qua, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn lại món lạc chiên dầu, món này rất thích hợp nhắm rượu, hơn nữa trẻ cũng thích ăn, chiên nhiều chút đợi ngày mai Vương Tiểu Sơn, Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa đến đây cho bọn họ làm đồ ăn vặt.

      Nghĩ đến đây Vương Lâm liền nhà kho múc bát tô to lạc sống, nhiều lạc như vậy chắc là đủ, thực phẩm chiên dầu như này ăn nhiều cũng tốt.

      Chờ dầu lạc trong chảo nóng rồi Vương Lâm liền trút lạc vào, chờ lạc chín rồi liền lấy ra cho vào giỏ trúc lọc dầu.

      “Nàng dâu nàng làm món gì vậy? Thơm quá!”

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch khó được lộ ra bộ dáng tham ăn, lấy đũa kẹp hạt lạc lên, cười : “Là lạc chiên dầu, đến, há mồm.”

      “Nàng dâu, ngon quá, rất giòn.”

      “Món lạc chiên dầu này là để ngày mai cho mọi người nhắm rượu.”

      “Được, ta đây khẳng định có thể uống nhiều thêm ly rượu, ha ha.”

      Vương Lâm thấy bộ dáng cao hứng quên hết tất cả này của , liếc trắng mắt: “Ngày mai cho uống quá nhiều rượu, tốt cho thận.”

      “Ừ, nàng dâu ta biết rồi.”

      .....

      Ngày chuyển vào nhà mới, sáng sớm bọn Vương Đại Sơn tới.

      Vương Tiểu Sơn sôi nổi chạy vào nhà chính, lớn tiếng : “Đại tỷ, Đại tỷ phu, chúng ta đến rồi.”

      Lý Đại Thạch thấy bọn Vương Đại Sơn đứng ở cửa, vội vàng đứng lên : “Cha nương, Tiểu Bình, mọi người đến rồi đấy à, mau vào phòng ngồi.”

      Vương Bình chạy đến bên người Vương Lâm, cao hứng : “Tỷ, nhà tỷ đẹp quá, đẹp hơn cả nhà mới của Lý Tú.”

      “Ha ha, phải ? Đẹp Tiểu Bình ở nhà tỷ chơi mấy ngày rồi hãy về.”

      Còn chưa đợi Vương Bình trả lời, Vương Tiểu Sơn liền cướp lời với Vương Lâm: “Đại tỷ, ta cũng muốn ở lại đây chơi mấy ngày rồi mới về.”

      Vương Lâm bóp hai má phúng phính của , cười đồng ý: “Được.” Sau đó quay đầu với đôi Vương Đại Sơn: “Cha nương, để Tiểu Bình và Tiểu Sơn ở nhà ta mấy ngày nhé, dù sao giờ cũng bận gì.”

      Thấy Tiểu Bình và Tiểu Sơn vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Vương Lưu thị gật đầu đồng ý: “Được.” Lại với Vương Bình và Vương Tiểu Sơn: “Hai đứa các ngươi phải nghe lời Đại tỷ và Đại tỷ phu, được làm càn, biết chưa?”

      Vương Bình cao hứng gật đầu, Vương Tiểu Sơn nhảy lên hoan hô: “A! Nương ngài yên tâm , ta nhất định nghe lời Đại tỷ và Đại tỷ phu, ta tìm Tiểu Hà chơi đây.”

      Vương Lâm thấy Vương Tiểu Sơn chạy nhanh, vội với : “Tiểu Sơn, chạy chậm thôi, đừng để ngã.”

      ngã đâu, Đại tỷ yên tâm.”

      “Đại Thạch, ngươi và cha ngươi ngồi nhà chính chuyện , ta và Tiểu Lâm dạo chút, nhìn phòng ở.”

      “Dạ, nương.”

      “Tiểu Lâm thôi, dẫn ta nhìn chung quanh xem.”

      “Dạ.”

      “Tỷ, phòng ngủ của tỷ đẹp quá.”

      Vương Lưu thị nhìn phòng ngủ Vương Lâm tỉ mỉ bài trí, lên tiếng phụ họa : “Đúng vậy, ngủ giường mềm mại như vậy ta cũng nghĩ đến.”

      Vương Lâm chỉ cười cười, sau đó với Vương Lưu thị: “Nương, chúng ta cùng lên lầu xem .”

      “Ừ, được.”

      Ba người từ hậu đường lên lầu, Vương Lưu thị nhìn sàn gác mở rộng, tán thưởng : “Tiểu Lâm, gác này tệ, phơi đồ cũng sợ dính mưa, còn có thể để lương thực, cần sợ lương thực bị ẩm. tốt! Sau này chúng ta có xây nhà mới cũng bảo cha ngươi xây cái như nhà các ngươi này.”

      “Có thể đấy, nếu lầu dưới đủ ở, lầu cũng có thể cách mấy phòng cho khách ở, ta và Đại Thạch thấy dưới lầu đủ ở mới có thể làm phòng ở lầu , nghĩ bây giờ cũng chỉ dùng để để đồ.”

      “Ừ, bây giờ chưa dùng đến, chờ sau này các ngươi có đứa là có thể làm thêm mấy phòng ngủ lầu.” xong nhìn Vương Bình, thấy nàng ở trước mặt mới giọng với Vương Lâm: “Tiểu Lâm, ngươi và Đại Thạch thành thân cũng mấy tháng, bụng ngươi có động tĩnh gì chưa?”

      Vương Lâm mặt đỏ bừng: “Nương, loại chuyện này gấp sao được.”

      Vương Lưu thị nghĩ thấy cũng đúng, “Tiểu Lâm ngươi đúng, loại chuyện này gấp được, ta và cha ngươi cũng là thành thân nửa năm sau mới có ngươi. Nhưng là ngươi cần phải chịu thua kém đấy, sớm sinh tiểu tử béo mập mới được.”

      Vương Lâm qua loa đáp: “Dạ.” Sinh nam sinh nữ cũng phải ta có thể khống chế mà!

      Lúc này Vương Bình lớn tiếng hô: “Nương, Đại tỷ, hai người mau đến xem này! Đừng ở chỗ này có thể nhìn ra rất xa đấy!”

      Vương Lâm thấy Vương Lưu thị về phía Vương Bình liền thở phào hơi, nếu lại để Vương Lưu thị hỏi tiếp, biết bà hỏi ra vấn đề kinh người gì, nghĩ liền đến bên người bọn Vương Lưu thị.

      “Tỷ, nơi này tệ.”

      “Tiểu Bình, nương, cái này gọi là hành lang gấp khúc, là ta đặc biệt kêu Tần thợ mộc làm, có thể phơi đồ, cũng có thể đứng ở đây nhìn phong cảnh.

      “Ừ, đúng là tệ, Tiểu Lâm, nhà này các ngươi xây được, tiền này đáng tiêu.”

      Vừa xong liền thấy thanh Lý Trương thị ở bên dưới gọi các nàng: “Thẩm, đệ muội, các ngươi ở bên à!”

      Vương Lưu thị cười mời: “Lý Hà nàng dâu, mau lên đây, nơi này rất sai.”

      “Thẩm, ta đến đây.”

      Chờ Lý Trương thị lên rồi, Vương Lâm với Vương Lưu thị và Lý Trương thị: “Tẩu tử, nương hai người ở đây chơi , ta xuống bếp làm cơm trưa.”

      “Ha ha, mau , ta dẫn tẩu tử ngươi dạo xung quanh.”

      .....

      Cơm làm cho mười người ăn Vương Lâm thể lập tức bưng lên hết, “Đại Thạch, chàng mau dẫn cha và bọn Lý Đại ca lên bàn , ta gọi nương và tẩu tử hỗ trợ.”

      “Ừ, nàng dâu, nàng .”

      Vương Lâm đứng bên dưới hành lang hướng bọn Vương Lưu thị gọi: “Nương, tẩu tử, Tiểu Bình, ăn cơm rồi.”

      “Được, Tiểu Lâm chúng ta xuống ngay đây.”

      Mười người ngồi cạnh nhau, các nam nhân uống rượu, các nữ nhân và đứa cười cười ăn cơm.

      “Đệ muội, món lạc chiên dầu này muội làm tệ, ăn rất thơm.” xong còn gắp mấy hạt bỏ vào miệng.

      Vương Đại Sơn cũng gật đầu phải.

      “Thẩm/Đại tỷ, lạc này ăn ngon quá!” Vương Tiểu Sơn và Lý Tiểu Hà cũng cam lòng rớt lại phía sau .

      Nhìn hai đứa ăn như hổ đói, Vương Lâm lên tiếng : “Hai ngươi ăn từ từ thôi, nhà bếp còn nhiều.”

      “Dạ.” Vừa vừa gắp lạc vào trong bát.

      Mọi người thấy hai đứa như vậy khỏi cười ra tiếng.


      Chương 35. Cuộc sống thoải mái (1).

      Editor: Linh

      “Tiểu Lâm ngươi mau đỡ Đại Thạch vào nhà nằm , uống say rồi.” Vương Đại Sơn chỉ vào Lý Đại Thạch ngồi ghế cười ngây ngô nhìn Vương Lâm.

      “Đúng vậy, Tiểu Lâm ngươi mau chăm sóc Đại Thạch , ở đây có ta và Lý Hà nàng dâu thu dọn là được.”

      Vương Lâm đỡ Lý Đại Thạch ngượng ngùng cười với Vương Lưu thị, : “Vậy làm phiền nương và tẩu tử, ta nâng vào nằm rồi ra.”

      Thấy Lý Đại Thạch kéo tay Vương Lâm cười ngây ngô, liên tục kêu ‘nàng dâu, nàng dâu.....’, còn luôn dính lên người Vương Lâm cọ cọ, Vương Lưu thị vội xua tay, “Tiểu Lâm cần đâu, ngươi cứ chăm sóc cho Đại Thạch là được rồi, nhìn như vậy hẳn là say lắm rồi.”

      “Dạ.” Thấy bộ dáng ngốc nghếch này của Lý Đại Thạch, Vương Lâm ngượng ngùng cười cười với mọi người rồi đỡ vào trong phòng.

      “Nàng dâu.... Nàng dâu, hôm nay ta.....nấc.... Rất cao hứng, hắc hắc....”

      Vương Lâm nhìn về phía Lý Đại Thạch ngồi giường kéo tay nàng chịu ngồi xuống, : “Ừ, ta biết hôm nay chàng cao hứng, mau nằm xuống.”

      “Được, vậy.... nàng dâu.... nàng phải cùng ta.... nằm.” xong liền ôm Vương Lâm nằm xuống.

      Vương Lâm có cách nào với Lý Đại Thạch trẻ con như vậy, đành phải dỗ : “Ta lấy nước ấm lau người cho chàng, lau xong ta nằm với chàng được ?”

      , ta .... lau người, ta muốn cùng..... nàng dâu ngủ..... nấc....”

      “Đại Thạch, nghe lời, cả người chàng đầy mùi rượu, phải lau người rồi ta mới cùng ngủ với chàng.”

      “Nấc, được.... được rồi.”

      Vương Lâm lấy chậu nước ấm, cởi bỏ quần áo Lý Đại Thạch, cẩn thận lau người cho .

      “Nàng dâu, bây giờ.... chúng ta.... chúng ta xây nhà xong, chúng ta sinh đứa ... , được ?” xong tha thiết chờ mong nhìn Vương Lâm, bộ dáng tiểu thái lang. (trong phim hoạt hình có hỷ dương dương và khôi thái lang ý.)

      Lý Đại Thạch khuôn mặt tục tằng lộ ra vẻ mặt tiểu thái lang Vương Lâm chút nào cảm thấy thích, nhìn biểu cảm đó Vương Lâm chỉ cảm thấy tình cảm trào dâng trong lòng, ôn nhu : “Được, chỉ cần chàng ngoan ngoãn ngủ, chúng ta sinh oa, ừ.”

      Lý Đại Thạch say rượu thấy Vương Lâm vẻ mặt ôn nhu, tự chủ được gật gật đầu, từ từ nhắm hai mắt ngủ.

      ...

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch rốt cục ngủ, khỏi thở phào hơi, hóa ra Lý Đại Thạch uống say trẻ con như vậy. Ừ, sau này nhất định thể để Lý Đại Thạch uống say trước mặt mọi người, Lý Đại Thạch đáng như vậy Vương Lâm chỉ muốn mình nhìn thấy.

      Thấy Vương Lâm ra khỏi phòng, Vương Lưu thị hỏi: “Đại Thạch ngủ?”

      “Dạ.”

      “Tiểu Lâm đây là 3 lượng bạc ngươi cầm , đây là ta và cha ngươi mừng các ngươi lên nhà mới.”

      “Nương, phải người cho rổ trứng gà rồi sao? Làm sao còn cho nhiều bạc như vậy?”

      “Đây là cùng nhau, vừa rồi quên đưa cho ngươi, ngươi cứ nhận , coi như tâm ý của ta và cha ngươi.”

      Vương Lâm nghe Vương Lưu thị vậy chỉ đành phải nhận lấy, “Vậy ta và Đại Thạch cám ơn cha nương.”

      Lý Trương thị thấy Vương Lâm nhận bạc của Vương Lưu thị, cũng từ trong lòng lấy ra lượng bạc, “Cho đệ muội, đây là ta và Lý Đại ca muội mừng các ngươi lên nhà mới, cả trứng gà nữa, ha ha.”

      Lý Hà thấy Vương Lâm muốn nhận, liền : “Đệ muội, muội cứ nhận , đây cũng là tâm ý của ta và tẩu tử muội, muội nhận chẳng lẽ là coi chúng ta thành ca tẩu của muội và Đại Thạch.”

      “Lý Đại ca đừng như vậy, ta nhận là được.”

      “Ừ, thế này mới đúng chứ, ha ha.”

      “Vậy Tiểu Lâm này, có chuyện gì khác ta và nương ngươi về đây, để Tiểu Sơn và Tiểu Bình ở đây chơi hai ngày, hai ngày nữa ta đến đón.”

      “Cha, ngài cần phải đến đây đón đâu, đến lúc đó ta và Đại Thạch đưa bọn đệ muội về là được.”

      “Ừ, vậy cũng được, ta và nương ngươi về trước đây.” xong lại dặn dò Vương Bình: “Tiểu Bình, ngươi và Tiểu Sơn phải nghe lời tỷ và tỷ phu đấy biết .”

      Vương Bình nhu thuận trả lời: “Cha, con biết rồi ạ.”

      “Đệ muội, ta và Lý đại ca ngươi cũng về đây.”

      “Dạ, để Tiểu Hà và Tiểu Sơn ở đây chơi , tẩu xem hai đứa chúng nó chơi vui chưa kìa.”

      Lý Trương thị theo tầm mắt Vương Lâm nhìn qua, hai tiểu tử đó chơi trốn tìm, “Cũng được, để Tiểu Hà ở đây chơi với Tiểu Sơn.”

      ....

      Chờ tất cả mọi người về rồi, Vương Lâm với Vương Bình: “Tiểu Bình, hai ta qua phòng bên cạnh trải đệm , đêm nay muội và Tiểu Sơn ngủ bên đó.”

      “Dạ, tỷ.”

      Trải giường xong rồi, Vương Lâm với Vương Bình: “Được rồi, thử xem tỷ trải cho các ngươi hai đệm có mềm ?”

      Vương Bình nghe vậy đặt mông ngồi lên giường, “Tỷ, mềm, thoải mái hơn ta ở nhà ngủ kháng nhiều, hi hi.”

      “Ừ, muội thích là được rồi. Tiểu Bình, tự muội chơi nhé, ta xem tỷ phu muội chút.”

      “Tỷ, tỷ , ta lên lầu chơi.”

      “Vậy muội phải cẩn thận đấy, đừng để ngã từ lầu xuống.”

      “Tỷ yên tâm, ta cũng phải đứa .”

      “Ừ, được.”

      Vừa vào trong phòng liền thấy Lý Đại Thạch ngồi ở giường xoa đầu, Vương Lâm vội qua giúp mát xa đầu, “Thế nào? Đau đầu lắm à?”

      “Hắc hắc, nàng dâu xoa như vậy đau nữa.”

      “Phì, đồ ngốc.”

      “Nàng dâu, ta ngủ bao lâu rồi? Cha nương và bọn Lý Đại ca đều về hết rồi sao?”

      “Mới lát thôi, cha nương và bọn Lý đại ca về rồi.”

      “Ừ.”

      “À, đúng rồi, trước lúc cha nương cho chúng ta ba lượng bạc làm tiền mừng, Lý đại ca cũng cho lượng bạc.”

      “Ta biết, sau này chờ cha nương và Lý đại ca xây nhà chúng ta cho về là được.”

      “Ừ, ta cũng nghĩ vậy. Được rồi, đầu còn đau ?”

      đau, ha ha.”

      “Vậy là được rồi, đói bụng , ta làm cơm trưa đây.”

      ....

      Vương Lâm nghĩ sáng nay ăn nhiều thịt rồi ngán nên buổi trưa chỉ nấu chút cháo trắng.

      “Tiểu Bình, Tiểu Sơn, Tiểu Hà, mau đến ăn cơm nào.”

      “Dạ, tỷ/thẩm, chúng ta đến đây.”

      Vương Tiểu Sơn nhìn nhìn đồ ăn bàn, ngẩng đầu làm nũng với Vương Lâm: “Đại tỷ, còn củ lạc giống sáng nay ăn , ta còn muốn ăn nữa.” xong còn ngừng chớp đôi mắt to, Lý Tiểu Hà cũng là vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Lâm.

      Hai tiểu gia hỏa bộ dáng tham ăn, nháy mắt manh (đáng ) đến Vương Lâm, “Có, đợi ta xuống phòng bếp lấy cho hai đứa, nhưng cho ăn nhiều, cẩn thận đau bụng.”

      Hai tiểu gia hỏa ngừng gật đầu, phảng phất như chỉ cần bọn họ gật đầu chậm, Vương Lâm cho bọn họ ăn lạc, miệng còn ngừng cam đoan: “Đại tỷ/thẩm, chúng ta cam đoan ăn nhiều.”

      “Nhìn bộ dáng sốt ruột của hai đứa bay này.” xong liền nhà bếp lấy củ lạc cho hai đứa .

      Sau khi ăn xong, Vương Lâm với Lý Đại Thạch, “Đại Thạch, chúng ta gieo hạt giống lần trước mua ở chợ thôi, đến mùa đông được ăn là vừa.”

      “Ừ, giờ ta xới đất, nàng chỉ gieo hạt xuống là được.”

      “Tỷ, tỷ phu, ta cũng giúp hai người gieo đồ ăn.”

      “Tiểu Bình, ta và tỷ muội là được rồi, muội cứ ngồi nhà chơi .”

      “Đại Thạch, chàng để Tiểu Binh , muội ấy giúp chúng ta gieo giống, bình thường ở nhà muội ấy cũng làm việc này, gieo còn giỏi hơn ta.”

      Lý Đại Thạch nghĩ đó là công việc nhàng nên cũng phản đối nữa.

      Lần này Vương Lâm tính gieo ba luống rau chân vịt, oản đậu (đậu hà lan), 4 luống cải trắng, giep nhiều chút nếu hai người bọn họ ăn hết cũng có thể đưa đến nhà mẹ đẻ. Người ở đây hình như vẫn chưa biết rau chân vịt, oản đậu có thể chịu rét, mùa đông cũng có thể sống. Ở đây mùa đông mọi người thường chỉ gieo cải trắng.

      Vương Lâm nghĩ nếu tuyết quá lớn, nhiệt độ khí lớn kêu Lý Đại Thạch dựng cái lều, như vậy những đồ ăn này bị tuyết phủ hoặc lạnh chết, mùa đông bọn họ buồn vì có đồ ăn tươi mới.

      Mấy luống rau ba người rất nhanh liền làm xong.

      “Được rồi, Đại Thạch, Tiểu Bình chúng ta vào nhà chính nghỉ ngơi chút .”

      “Được, nàng dâu/tỷ.”

      .....

      Thời gian thoáng cái liền đến tuần đầu tiên của tháng mười , thời tiết lạnh lên, Vương Lâm và Lý Đại Thạch bắt đầu mặc áo trong giữ ấm.

      “Đại Thạch, hôm nay trời lạnh tiếp qua mười ngày nữa bắt đầu có tuyết rơi đúng ?”

      “Ừ, ta thấy năm nay khẳng định rét hơn năm ngoái. Nàng dâu, hay là chúng ta thừa dịp còn chưa có tuyết rơi lên trấn mua chút than về , để khi nào tuyết rơi dùng nó sưởi ấm.”

      Ở thời đại này than phải là thứ mà tiểu dân chúng như bọn họ có thể dùng nổi, mùa đông than sưởi ấm là độc quyền của người có tiền, bọn họ đều là dùng củi sưởi ấm, hơn nữa bọn họ cũng luyến tiếc dùng nhiều củi.

      Nhưng vì nàng dâu, Lý Đại Thạch vẫn bỏ được tiêu tiền mua than sưởi ấm.

      “Đại Thạch, chàng có biết trấn bán bao tiền cân than ?”

      “Trước kia ta nghe Âu Dương tổng quản qua, hình như là ba bốn mươi văn tiền cân.”

      Ba bốn mươi văn tiền cân than quả nhiên phải người như bọn họ có thể mua nổi, than giá cao như vậy sao thấy người trong thôn đốt than bán nhỉ? Nghĩ vậy Vương Lâm liền hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Đại Thạch, sao mọi người đốt than bán?”

      “Nàng dâu, nàng quên à, than này chỉ có ở các cửa hàng của Thượng quan gia bán, các cửa hàng khác đều có bán, hơn nữa chúng ta cũng biết đốt than thế nào.”

      Nghe Lý Đại Thạch như vậy Vương Lâm mới nhớ tới trước kia ở nhà mẹ đẻ nghe Vương Đại Sơn qua, buôn bán than củi là sản nghiệp của Thượng quan gia, than củi này còn cung ứng cho hoàng cung. Thượng quan gia là hoàng thương có tiếng ở Minh triều, bọn họ dám làm phần buôn bán độc đại (duy nhất+to) này là vì Thượng Quan gia có người làm quan ở Kinh thành, hình như còn là tâm phúc bên người Nguyên Minh đế.

      Sau này Vương Đại Sơn còn cho Vương Lâm, có lần ông nghe được người trong quán trà nghị luận, ra phương pháp đốt than củi này là Thượng Quan phủ Nhị tiểu thư Thượng Quan Ngữ Yên dạy cho Thượng Quan gia chủ tức cha của Thượng Quan Ngữ Yên là Thượng Quan Minh.

      Nếu là như vậy Vương Lâm hoài nghi Thượng Quan Ngữ Yên này hẳn cũng là người từ bên ngoài đến giống nàng, dù sao trước khi Thượng Quan phủ bán than này người nhà giàu và Hoàng cung đều dùng than lửa (tức than được sinh ra từ củi cháy khi nấu cơm) để sưởi ấm. Mà gia đình nông dân giống bọn họ dùng củi sưởi ấm, chỉ có mùa đông lạnh mới dùng than lửa tích cóp từng tí để sưởi ấm.

      “À, ta biết, chỉ là đột nhiên quên thôi, hi hi.” Tí nữa lộ, Vương Lâm vội vàng sang chuyện khác, “Đúng rồi, Đại Thạch, chúng ta có than lửa ?”

      , trước kia mùa đông ta đều sưởi ấm, chỉ khi nào tuyết rơi nhiều ta mới đốt củi.”

      “Đại Thạch, bằng chúng ta tự đốt than , bằng mua than cân mất ba bốn mươi văn, 100 cân mất 3 4 lượng bạc. Huống chi cả mùa đông 100 cân than đủ, còn bằng chúng ta tự đốt than, chỉ cần chúng ta lấy bán, người Thượng Quan gia hẳn cũng tìm chúng ta phiền toái, nếu đốt thành công chúng ta chúng ta mua ở trấn.”

      “Vậy cũng được, nhưng là nàng dâu, chúng ta biết đốt than thế nào mà.”

      “Bản thân ta cân nhắc loại phương pháp biết có được , nhưng là chúng ta có thể thử lần, dù sao sau núi nhà chúng ta có rất nhiều củi, lấy ít để thử cũng có vấn đề gì.”


      Chương 36. Cuộc sống thoải mái.(2) Đốt than củi.

      Editor: Linh

      Biết đốt than thế nào là do kiếp trước khi Vương Lâm sống ở nông thôn, trong thôn vẫn còn mấy nhà đốt than bán. Nghe người lớn thường xuyên đàm luận việc này, bản thân bất tri bất giác liền biết phương pháp đốt than.

      Lý Đại Thạch nghe Vương Lâm như vậy, liền vội vàng hỏi: “Nàng dâu, nàng mau rốt cuộc là phương pháp gì?”

      Vương Lâm buồn cười liếc trắng Lý Đại Thạch, “Xem bộ dáng sốt ruột của chàng này.”

      “Hắc hắc, nàng dâu, nàng mau .”

      ra cũng phải phương pháp khó gì, có phải bình thường khi chúng ta thổi lửa nấu cơm đốt củi thành than, than lửa này đặc biệt khó đốt ?”

      “Đúng rồi.”

      “Vậy đúng rồi, ta nghĩ vào giây cuối cùng khi củi chuẩn bị bị đốt thành than chúng ta liền dập lửa , để than lửa tiếp tục cháy, như vậy phải chúng ta được than lửa vừa độ hay sao. Hơn nữa khi chúng ta bỏ củi vào chỗ đốt than lửa, chỗ này thể có quá nhiều khí, cho nên chỗ đốt than phải bịt kín, chỉ để lại mấy lỗ thông gió là được. Do vậy chúng ta dùng bùn đất làm cái hầm chuyên dùng để đốt than .”

      “Đúng vậy, sao ta nghĩ đến nhỉ, nàng dâu nàng thông minh, nhưng là vì sao phải bịt kín hầm đốt than, nếu bịt kín làm sao chúng ta biết được khi nào than được? Vạn nhất đốt cháy sạch rồi làm sao bây giờ?”

      Vương Lâm nghĩ bản thân có khả năng với là vì phòng ngừa quá độ oxy hóa, vì thế đành có lệ : “Đây cũng là có lần ta nhóm lửa phát , ở nơi ít thông gió than lửa đốt được cứng hơn ít, cho nên ta mới nghĩ muốn thu được than cứng phải bịt kín nơi đốt than.”

      “À.”

      Thấy Lý Đại Thạch tiếp nhận lý do mình bịa ra, Vương Lâm lại tiếp: “Về phần làm sao mà biết than đốt được, vậy chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của chính mình, ta nghĩ đốt thử hai hầm than chúng ta biết. Mấy lần đầu tiên đốt được cũng sao, dù sao cũng là chúng ta dùng.”

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm có lý liền gật đầu : “Vậy nàng dâu, ngày mai chúng ta lấy bùn về làm cái hầm đốt than ở sân sau , làm xong hầm đốt than ta đốn củi, chờ hầm khô chúng ta liền đốt than. Ta nghĩ chúng ta nên chặt những cành củi vừa tầm, như vậy cũng dễ khống chế thời gian đốt, nàng dâu, nàng cảm thấy thế nào?”

      “Đại Thạch, chàng thông minh quá, thế nhưng nghĩ đến dùng củi to vừa tầm để đốt than, ha ha.”

      Lý Đại Thạch được nàng dâu khích lệ nháy mắt tràn ngập nhiệt tình, “Hắc hắc, nàng dâu, giờ ta sân sau nhìn xem chỗ nào làm được hầm đốt.”

      “Bây giờ trời tối rồi, chàng còn nhìn cái gì! Mau ngủ.” Vương Lâm nhìn Lý Đại Thạch nháy mắt biến ngốc, bất đắc dĩ .

      Lý Đại Thạch thế này mới nhớ đến trời tối, xem ra hành vi của mình có chút quá, aiz, nghĩ muốn được nàng dâu khích lệ dễ dàng sao!

      .....

      Ngày thứ hai, Lý Đại Thạch ăn sáng xong liền lấy bùn.

      Vương Lâm thấy sân sau chất đống đống bùn to liền với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, ta thấy nhiều bùn như này chắc là đủ rồi, chúng ta cần phải làm hầm quá lớn đâu, có thể để bảy tám mươi cân củi là được rồi.”

      “À, được.”

      Rất nhanh Lý Đại Thạch liền làm xong hầm đốt than, ở bên cửa hầm để lại cái miệng cửa có thể đốt củi vào, chờ đút củi vào xong rồi dùng bùn bịt lại là được. Bốn xung quanh hầm để lại mấy cái lỗ thông gió, chờ khi than đốt được rồi liền bịt mấy cái lỗ này lại, sau đó lại mở cửa miệng hầm ra tưới nước vào để than nhanh chóng than hóa, như vậy than đốt được càng thêm dễ cháy.

      “Nàng dâu, chờ chúng ta đốt được than rồi đưa đến cho cha nương mấy trăm cân .”

      “Được, vậy chàng phải chăm đốt than nhé.”

      “Ừ, ta .”

      Thấy Lý Đại Thạch bộ trong lòng có dự tính, Vương Lâm khỏi cười ra tiếng. “Ha ha, chàng cứ nắm chắc có thể đốt ra than như vậy à?”

      Lý Đại Thạch gãi gãi ót, cười ngây ngô trả lời: “Ha ha, ta tin biện pháp mà nương tử có thể đốt ra than.”

      Đối với Lý Đại Thạch vô điều kiện tín nhiệm Vương Lâm vô cùng cảm động, “Chàng tin ta như vậy à?!”

      “Đương nhiên, nàng là nương tử ta mà.” Giọng điệu đương nhiên.

      Đôi mắt Vương Lâm đột nhiên ướt, ôm Lý Đại Thạch thâm tình : “Đại Thạch, chàng tốt!”

      “Ha ha, nàng dâu, nàng mau buông ta ra, người ta đều là bùn, cẩn thận bẩn quần áo nàng.”

      Thấy Lý Đại Thạch bộ hiểu phong tình, Vương Lâm trong lòng thở dài: aiz, đồ ngốc này chỉ biết phá hư khí.

      Vương Lâm buông Lý Đại Thạch ra, “Đại Thạch, mau đến ăn cơm , chút nữa làm tiếp.”

      “Ừ, ta đến ngay.”

      ....

      Hai ngày sau hầm đốt than khô, Lý Đại Thạch trong hai ngày này chặt đống củi to, cơ bản đều là củi dễ đốt. Theo lời củi cứng dễ đốt, than đốt ra khẳng định cũng cứng dễ cháy. Vương Lâm nghĩ có đôi khi Lý Đại Thạch rất thông minh, vậy mà có thể nghĩ ra dùng củi cứng để đốt than, bản thân quên với Lý Đại Thạch chuyện này.

      “Nàng dâu, hôm nay chúng ta bắt đầu đốt than , giờ ta chặt củi thành độ dài thích hợp với hầm đốt.”

      Vương Lâm thấy giờ thời gian còn rất sớm, đến trước khi ngủ đốt hầm than hẳn là thành vấn đề, liền đáp: “Ừ.”

      Lý Đại Thạch cho hơn phân nửa đống củi vào trong hầm rồi che miệng hầm, thông qua lỗ thông gió châm lửa, “Được rồi, nàng dâu, ta ở đây canh lửa, nàng mau vào nhà , ngoài này lạnh.”

      “Ta muốn ở đây với chàng, ta mặc nhiều sợ lạnh.” Dứt lời liền vào nhà chính bê hai cái ghế ra đặt dưới mái hiến, “Đại Thạch mau qua đây ngồi, nơi này gió thổi được đến.”

      Lý Đại Thạch vốn còn khuyên Vương Lâm vào nhà, nhưng nàng như vậy bản thân cũng tốt thêm gì, ra trong lòng vẫn rất cao hứng, có nàng dâu ở cùng tốt!

      Đến khi trong hầm đốt còn bốc lên hơi nước Lý Đại Thạch liền bịt lỗ thông gió lại, “Nàng dâu, ta thấy hẳn là than củi đốt được rồi, ta phải gánh ngay mấy thùng nước để dập lửa, nàng ở trong nhà chờ nhé.”

      “Ừ, chàng .”

      Gánh nước đến Lý Đại Thạch liền mở miệng hầm hắt nước vào, nước rơi xuống liền nghe thấy tiếng xèo xèo.

      “Đại Thạch, chàng thấy lửa tắt rồi nhanh chóng đóng miệng hầm lại , cứ để than trong hầm thêm buổi tối, ngày mai lại đến thấy than ra, như vậy than tốt hơn chút.”

      “Được, ta bịt miệng hầm lại.”

      .....

      Ngày hôm sau chờ thu thập xong tất cả mọi việc, Vương Lâm liền cùng Lý Đại Thạch ra sân sau xem than. Nhìn đến than thu được Vương Lâm cơ bản vẫn rất hài lòng, ít nhất nhìn bên ngoài than này hẳn vẫn có thể đốt được, có bao nhiêu than quá vụn.

      “Đại Thạch, xem ra chúng ta đốt than như này là được rồi, cũng biết có dễ cháy , bằng ta đốt thứ hai khối , xem nó có thể cháy được bao lâu?”

      “Nàng dâu, để ta làm cho, than này vừa mới lấy ra, phải để thêm lát nữa mới lạnh được.”

      “Ừ, được, vậy ta lấy chậu đốt than.”

      Hai người vào nhà chính đốt than lửa, chờ than sắp cháy hết Vương Lâm nhìn nhìn thời gian, chậu than này cháy khoảng nửa canh giờ, “Đại Thạch, chậu than này cháy được khoảng nửa canh giờ.”

      , cháy lâu như vậy à, nàng dâu! Ha ha.”

      Lý Đại Thạch đối than mình đốt ra có thể cháy được nửa canh giờ cảm thấy rất hài lòng, phải biết rằng chậu than lửa chỉ có thể cháy khắc, than này có thể cháy được nửa canh giờ rất tệ rồi, cảm thấy đủ.

      đối chậu than chỉ có thể cháy hơn nửa canh giờ, Vương lâm phải đặc biệt vừa lòng, phải biết rằng ở kiếp trước chậu than có thể đốt được ba bốn giờ. “Đại Thạch, ta thấy thời gian chúng ta dập lửa hơi chậm chút, lần tiếp theo khi khói bốc lên ít hơn chúng ta liền lập tức bịt lỗ thông gió, chờ bịt kín lỗ thông gió rồi chúng ta liền lấy nước dập lửa, như vậy than đốt ra mới có thể càng lâu hơn chút.”

      “Được, hầm than tiếp theo chúng ta liền thử xem. Nàng dâu, chờ lửa tắt rồi chúng ta để yên than trong hầm nhiều hơn ngày, như vậy than đốt ra hẳn tốt hơn.” Thấy nàng dâu phải rất vừa lòng với đợt than này, Lý Đại Thạch cũng đưa ra ý nghĩ của mình.

      “Ừ.”

      Quả nhiên trải qua hai người ngừng sửa đổi, hầm than thứ hai than đốt ra tốt hơn đợt than đầu rất nhiều, lần đốt thứ ba còn tốt hơn, than đốt được chỉ có khối to còn cháy lâu, chậu than có thể cháy hai canh giờ.

      “Nàng dâu, ta hiểu được thế nào mới có thể đốt ra than củi tốt, hắc hắc.”

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch bộ dáng cao hứng, trong lòng cũng cao hứng theo, liền cười : “Vậy tốt quá, sau này chàng liền đốt nhiều thêm chút than, đến mùa đông chúng ta cần phải lo vấn đề than sưởi ấm nữa, ha ha.”

      Thấy nàng dâu đặt kỳ vọng lên người mình, Lý Đại Thạch kích động, vỗ ngực cam đoan : “Nàng dâu, nàng yên tâm , ta nhất định đốt nhiều than, đến lúc đó còn muốn đưa đến cho cha nương nữa.”

      “Ừ, ta biết chàng nhất định có thể làm được.”

      Vì thế Lý Đại Thạch nhận được Vương Lâm cổ vũ liền mở rộng quy mô đốt than, trong vòng nửa tháng đốt ra hơn 2000 cân than.

      “Nàng dâu, hôm nay chúng ta đưa than ở hậu đường đến cho cha nương , qua hai ngày nữa chắc có tuyết rơi.”

      “Ừ, được, đợi ta cho heo ăn xong rồi , chàng sang nhà Lý đại ca mượn xe bò .”

      “Ta ngay đây.”

      .....

      Sau khi chuyển 1000 cân than lên xe bò xong, Vương Lâm và Lý Đại Thạch liền đánh xe về hướng nhà mẹ đẻ Vương Lâm. May mắn dọc theo đường gặp phải người nào, bằng người khác nhìn thấy bọn họ kéo xe đồ hỏi đó là cái gì, bọn họ còn biết trả lời thế nào đâu.

      Lý Đại Thạch trực tiếp đánh xe vào trong sân, “Cha nương, hai người mau ra đây, ta và Đại Thạch mang đồ đến cho mọi người.”

      Vương Đại Sơn ra thấy xe bò có bao tải vội hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

      Lý Đại Thạch giọng trả lời: “Ha ha, cha, đây là than củi ta đốt, ta mang đến cho mọi người 1000 cân, mùa đông mọi người dùng.”

      Vương Đại Sơn cũng đè thấp giọng ngạc nhiên : “Cái gì? Nhiều than củi như vậy là chính các ngươi tự đốt, các ngươi làm sao có thể đốt than củi?”

      “Cha, đây là phương pháp ta và Tiểu Lâm mò ra, biết thế nào liền đốt thành, ha ha.”

      “Đúng vậy đó, cha nương hai người cũng đừng nên ra ngoài nhé, bằng để người Thượng Quan phủ biết được chúng ta biết đốt than củi, biết thế nào đâu?”

      “Ừ, Tiểu Lâm chuyện ngươi chúng ta đều hiểu , ngươi yên tâm , ta và cha ngươi ra ngoài. Về phần Tiểu Bình và Tiểu Sơn ta với bọn nó đây là các ngươi mua ở Trấn đưa tới.”

      “Được, nếu người ngoài hỏi người và cha cũng hãy như thế.”

      “Ừ, ta biết mà.”


      Chương 37. Cuộc sống thoải mái (3) Giết heo.

      Editor: Linh

      Vương Lưu thị nhìn Vương Đại Sơn và Lý Đại Thạch từng chuyến từng chuyến chuyển than củi vào trong phòng, cao hứng : “Tốt quá, mùa đông này dù có lạnh chúng ta cũng sợ lạnh nữa rồi, ha ha.”

      “Đúng vậy nương, ngài cần luyến tiếc dùng than, than dùng hết rồi hai người kêu chúng ta đưa đến cho, dù sao bây giờ Đại Thạch biết đốt than, chúng ta cần lo có than sưởi ấm.”

      “Tốt tốt, nương biết, xem ra trước đây ta và cha ngươi nhìn lầm, Đại Thạch rất tốt.”

      “Nương, giờ trời lạnh rồi, chút nữa Đại Thạch và cha chuyển than xong chúng ta về ngay, bằng đợi tối mới về trời lạnh hơn. Mấy ngày nay buổi tối ta và Đại Thạch bắt đầu đốt than sưởi ấm rồi.”

      “Ừ được, các ngươi ở núi nên lạnh hơn chút, giờ bắt đầu đốt than củi cũng là bình thường, đừng để lạnh thành bệnh.”

      “Nương, các ngài cũng bắt đầu đốt than củi sưởi ấm , Đại Thạch mấy ngày nữa tuyết bắt đầu rơi.”

      “Ừ, ta biết. À, Tiểu Lâm ta và cha ngươi tính ngày mai giết heo, ngươi và Đại Thạch ngày mai nhớ đến đấy.”

      “Dạ, vậy ngày mai con gọi Đại Thạch đến giết heo, ngày kia nhà chúng ta cũng giết heo, đến hôm đó ngài và cha dẫn theo Tiểu Bình, Tiểu Sơn đến nhé.”

      “Yên tâm, chúng ta nhất định đến.”

      đường trở về ngồi xe bò Vương Lâm với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, ngày mai nương và cha giết heo bảo hai chúng ta đến.”

      “Ừ ta biết rồi, lúc chuyển than củi cha với ta. Nàng dâu, ngày mai ta đến giết heo rồi nàng với cha nương ngày kia chúng ta giết heo mời bọn họ đến. Heo nhà chúng ta nuôi hơn ba tháng, hẳn là có hơn 100 cân.”

      “Ta muốn với chàng chuyện này. Được, ngày mai chàng giết heo ta .”

      ....

      Hôm sau hai người sáng sớm đến nhà nương Vương Lâm, lúc hai người đến Vương Lưu thị và Vương Bình trong bếp đun nước, đằng trước mọi người ở trong sân hỗ trợ giết heo.

      “Đại Thạch, chàng giúp cha , ta xuống bếp xem nương.”

      “Ừ.”

      Vương Lâm vào trong bếp với Vương Lưu thị rửa rau: “Nương, để ta đến giúp ngài.” xong liền vén tay áo lên.

      “À, Tiểu Lâm đến rồi đấy à, cần cần, ta rửa sắp xong rồi, ngươi mau trông lửa với Tiểu Bình , hôm nay trời cũng lạnh.”

      “Nương, ta lạnh, ta mặc áo bông đây.”

      “Vậy cũng phải sưởi ấm trước, các ngươi vừa mới đến cả người đầy mồ hôi cẩn thận bị cảm lạnh.”

      “Dạ.”

      “Nương nó, nước đun được chưa?” Vương Đại Sơn ở trong sân to giọng gọi.

      “Được rồi được rồi, ta bưng ra đây.”

      Chờ mang nước ra sân sau, chỉ chốc lát sau trong sân liền truyền ra tiếng heo kêu tê tâm liệt phế, đao hạ xuống tiết heo liền phun ra, “Nương, mau lấy chậu đựng tiết heo, ta cần dùng.”

      Vương Lưu thị hỏi Vương Lâm có ích lợi gì, nhanh nhẹn lấy chậu đựng tiết heo.”

      Chỉ chốc lát sau Vương Lưu thị liền bưng chậu tiết heo về, “Tiểu Lâm, ngươi muốn tiết heo làm gì?”

      “À, chờ tiết đông là có thể ăn, giống như đậu hủ vậy.”

      “Lại là Lý Tú cho ngươi à? Vậy ta để tiết heo ở đây này, tí nữa ngươi lấy mà nấu, ta biết làm như thế nào.”

      “Dạ.” ra chờ tiết heo tự đông lại chính là tiết heo vượng, cũng được gọi là tiết đậu hủ.

      Vương Đại Sơn có hai đầu heo bán giết, được hơn lượng bạc; thừa lại đầu giết được hơn 100 cân thịt heo. (cân của TQ 100 cân được 50kg thôi. Ở bên Hàn mua thịt lợn 1kg = 600gr.)

      Vương Lâm vừa làm món tiết kho vừa hỏi: “Nương, thịt heo hai người cũng bán à?”

      “Cha ngươi nhà mình giữ lại ba bốn mươi cân ăn, còn lại bán cho người trong thôn.”

      “Nương, ta thấy cần bán đâu, làm thành thịt khô có thể ăn quanh năm suốt tháng.”

      “Thịt khô này để lâu là ăn được, còn bằng bán , chờ về sau muốn ăn thịt lại mua, như vậy có lời hơn.”

      “Nương, ta biết ngài chính là trực tiếp mang thịt phơi khô, cách này để được lâu. Ta biết loại phương pháp làm thành thịt khô có thể để hai năm.

      “Phương pháp gì?” Bây giờ Vương Lưu thị đối việc Vương Lâm thỉnh thoảng nghĩ ra số ý tưởng ly kỳ cổ quái thấy nhưng thể trách. Bà biết nữ nhi này từ thích đến nhà Lý Tú tài chơi với Lý Tú, có số việc khẳng định là nghe Lý Tú tài hoặc Lý Tú .

      “Chính là dùng khói hun, chỉ cần hun tốt, thịt khô này có thể để thời gian rất lâu.”

      “À, nếu được như vậy ta chuyện với cha ngươi, năm nay chúng ta để lại năm sáu mươi cân thịt làm thịt khô hun khói.”

      Kết quả này nằm trong dự kiến của Vương Lâm, dù sao muốn người hoàn toàn nhận vật việc mới nhất định cần quá trình, Vương Lưu thị có thể làm thử Vương Lâm cảm thấy rất tốt.

      “Đạ, nương bảo cha làm cái giá gỗ, đem thịt ướp muối treo lên , bên dưới đốt lửa hun. Khi hun treo thịt heo lên chỗ cao nhất, bằng thịt heo bên ngoài hun xong mà bên trong chưa, như vậy để được lâu.”

      “Ừ, ta biết rồi.”

      Mọi người đến hỗ trợ giết heo ăn sáng xong liền trở về, Vương Lâm và Lý Đại Thạch thấy dọn xong hết rồi cũng định trở về chuẩn bị đồ cho ngày mai giết heo.

      “Tiểu Lâm, Đại Thạch, các ngươi chờ chút, mang miếng thịt heo này về mà ăn.” xong Vương Lưu thị liền đưa cho Lý Đại Thạch miếng thịt heo to, có khoảng 10kg.

      Lý Đại Thạch vội từ chối, “Nương cần đâu, thịt này mọi người giữ lại ăn , ngày mai chúng ta cũng giết heo mà.”

      “Các ngươi là của các ngươi, đây là ta và cha ngươi cho các ngươi, mau cầm.” xong Vương Lưu thị liền nhét thịt heo vào trong tay Lý Đại Thạch.

      “Vậy cám ơn cha nương ạ.”

      Vương Lưu thị khoát tay với Vương Lâm và Lý Đại Thạch, “Các ngươi mau trở về chuẩn bị đồ ngày mai cần dùng cho giết heo , sáng mai chúng ta đến sớm giúp các ngươi.”

      “Dạ, vậy cha nương, ta và Đại Thạch về đây.”

      “Ừ, .”

      ...

      Sáng hôm nay giết heo, cả nhà Vương Đại Sơn đến từ sáng sớm, Vương Lưu thị và Vương Bình ở trong bếp giúp Vương Lâm nấu nước rửa rau, Vương Đại Sơn ở trong sân giúp Lý Đại Thạch.

      lát sau Lý Hà và Lý Trương thị cũng đến, Lý Trương thị vào trong bếp hỏi: “Đệ muội, có gì cần ta giúp ?”

      “Tẩu tử đến rồi à, mau ngồi xuống sưởi ấm, bây giờ vẫn chưa bận, chờ lát nữa tẩu tử giúp ta nấu cơm nhé.”

      “Được.”

      Rất nhanh người giết heo dẫn theo người nữa đến đây.

      Vương Lưu thị nhìn tình huống trong sân với Vương Lâm: “Tiểu Lâm, ta mang nước ra cho bọn họ, hẳn là chút nữa dùng ngay.”

      “Dạ, nương ngài cẩn thân nha.”

      có việc gì.”

      Chỉ chốc lát sau trong sân liền truyền ra tiếng giết heo.

      “Tiểu Lâm, ta giúp ngươi lấy chậu đựng tiết heo rồi.” Vương Lưu thị xong liền đặt chậu tiết heo xuống đất trong nhà bếp.

      Lý Trương thị thấy bọn họ lấy tiết heo, tò mò hỏi: “Đệ muội, thẩm, các ngươi muốn tiết heo làm gì?”

      “Cái này ta biết, tỷ ta là muốn làm tiết heo vượng. Tẩu tử, tiết này đông lại ăn được, hôm qua tỷ ta làm món tiết heo kho, vừa bưng lên bàn mọi người liền ăn sạch còn miếng.” Vương Bình cướp lời .

      ngon như vậy? Vậy hôm nay ta nhất định phải nếm thử mới được.”

      Vương Lâm cười : “ thành vấn đề, hôm nay tẩu tử muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

      “Được, vậy hôm nay ta học xem muội muội làm tiết heo vượng thế nào, quay đầu khi nhà ta giết heo ta cũng làm cho mọi người nếm thử.”

      “Dễ lắm, khó chút nào.”

      Con heo nhà Vương Lâm giết được hơn 110 cân thịt, thu thập heo xong từng miếng từng miếng ngay ngắn chỉnh tề đặt trong nhà chính.

      “Đệ muôi, ngươi và Đại Thạch biết cho heo ăn, xem, mới hơn ba tháng heo được hơn 110 cân thịt, khác gì heo nhà chúng ta nuôi nửa năm, các ngươi cho ăn gì vậy?”

      “Tẩu tử, ra cũng có gì, chỉ là nấu chín cám heo rồi mới cho ăn.”

      à, vậy sau này ta cũng nấu chín rồi mới cho ăn.”

      ra Vương Lâm cho heo ăn bên trong còn trộn lẫn rất nhiều bột ngô và bã lạc sau khi éo dầu, heo ăn mấy thứ này rất dễ mập lên. Vương Lâm cho Lý Trương thị chính là sợ Vương thị hỏi đông hỏi tây, bản thân rất khó giải thích.

      “Ừ, Tiểu Lâm con heo này của các ngươi cho ăn tốt, sang năm ta cũng nấu chín cám rồi mới cho ăn.”

      “Dạ, nương, tẩu tử, cho heo ăn cám chín dễ ăn hơn, nuôi nửa năm là có thể được 200 cân thịt.”

      như vậy tốt quá, ha ha.” Dứt lời Vương Lưu thị và Lý Trương thị đều nở nụ cười, mặt tất cả đều là khát khao đối sang năm có thể nuôi con heo béo.

      ....

      Sau khi tiễn bước mọi người, Lý Đại Thạch liền bỏ tất cả thịt heo vào cái thùng to cho muối và ngũ vị hương vào muối.

      “Đại Thạch, cho nhiều muối vào, như vậy thịt heo để được lâu hơn chút.”

      biết, nàng dâu.” Vừa rắc muối vừa , “Nàng dâu, nghĩ đến heo mới nuôi ba tháng được nhiều thịt như vậy, ha ha.”

      “Sang năm chúng ta sớm bắt con heo về nuôi, heo này nuôi lâu hơn chút, giết được hai ba trăm cân thành vấn đề.”

      Thấy Lý Đại Thạch ướp xong hết muối và ngũ vị hương, Vương Lâm liền : “Đại Thạch, chàng lấy tay dùng sức bóp lại ướp hai ngày, thịt heo này ngấm vị.”

      “Ừ, nàng dâu, làm xong cái này ta chuẩn bị giá gỗ, chờ thịt heo ướp được là có thể hun ngay.”

      “Được, chàng làm giá gỗ cao chút nha, bằng thịt heo hun ra thể ăn.”

      “Ta biết rồi.”

      “Hai ngày sau bọn Vương Lâm để lại hơn ba mươi cân thịt heo, tính trực tiếp phơi trong nhà kho, đến khi mừng năm mới có thịt tươi ăn, số thịt còn lại treo giá gỗ đặt dưới mái hiên dùng khói hun.

      “Nàng dâu, cái này cần hun bao lâu?”

      “Ừ, chắc là tầm mười hai mươi ngày, chỉ cần hun thịt đổi sang màu khác là được.”

      “À, vậy ta phải ôm thêm chút củi nữa, cho dù tuyết rơi cũng sợ có củi đun.”

      “Vậy hôm nay chàng liền lấy củi , lấy loại hơi to chút nhé.”

      “Ừ, hay là bây giờ ta ra sau núi lấy chút lá cây về, dùng cái đó hun thịt hẳn tốt hơn chút.”

      “Vậy chàng , ta ở nhà canh thịt, thuận tiện nhìn lửa.”

      “Vậy ta đây.” xong liền vác sọt ra sau núi.

      “Cẩn thận nhé.”

      “Biết rồi.”

      Sau núi lá cây nhiều, hai canh giờ sau Lý Đại Thạch liền vác được đống lớn để ở dưới mái hiên, “Đại Thạch đủ rồi, chàng nghỉ chút , ta thấy chỗ này hẳn là đốt được 10 ngày.”

      “Ta cõng thêm chút nữa, ngày mai có tuyết rơi.”

      “Vậy cũng được.”
      honglak, Nhiên Nhiênthuyt thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 38. Có thai (1).

      Editor: Linh

      “Đại Thạch, mau vào phòng đóng cửa lại, tối nay sao gió lại lớn vậy chứ, lạnh chịu được.”

      “Nàng dâu, ta lấy chậu than cho nàng, trong phòng để chậu than lạnh, xem ra tối nay có tuyết rơi.”

      Vương Lâm nghĩ nhà của bọn họ phải kín hoàn toàn, để chậu than hẳn là tạo thành trúng độc oxit cacbon, liền thúc giục : “Đại Thạch, vậy chàng mau lấy chậu than vào .”

      “Ừ.”

      Sau khi thu thập xong chậu than hai người liền lên giường ngủ. Vương Lâm nằm trong lòng Lý Đại Thạch ôm , “Ha ha, Đại Thạch chàng cũng giống cái chậu than đấy, trong lòng chàng rất ấm áp!”

      “Ừ, ấm áp, chậu than, ha ha.”

      Nghe Vương Lâm gọi mình là chậu than, Lý Đại Thạch cười hề hề bóp mũi Vương Lâm, cưng chiều : “Y như đứa vậy.”

      Vui đùa xong Vương Lâm nghiêm mặt : “À, Đại Thạch, ngày mai chàng mặc thêm bộ quần áo giữ ấm bên trong áo bông , sáng mai dậy nhất định rất lạnh.”

      “Ừ, nàng dâu, nàng cũng phải mặc thêm bộ nữa, ngày mai nàng đợi ta thay bồn than mới rồi hãy ra khỏi chăn, dù sao bây giờ cũng có việc gì phải làm.”

      “Được.” Lúc này Vương Lâm cảm thấy vô cùng may mắn vì làm xong áo bông cho mình và Lý Đại Thạch, nội y giữ ấm và hài bông vải cũng làm xong, bằng lấy thời tiết dưới 0 độ như thế này thể lạnh thành đá.

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm khó khi được trẻ con, trong lòng ấm áp dễ chịu, nếu có đứa giống nàng dâu nữa tốt quá. Nghĩ vậy trong lòng liền bắt đầu rục rịch, tay cũng quy củ mò vào trong vạt áo Vương Lâm, “Nàng dâu, chúng ta sinh oa nhi .”

      Nghe Lý Đại Thạch đến oa nhi Vương Lâm mới nhớ nguyệt của mình chậm thời gian, biết có phải có rồi hay . Nhưng loại chuyện này Vương Lâm đợi xác định rồi mới , nàng nghĩ để Đại Thạch mừng hụt hồi, vì phòng ngừa vạn nhất Vương Lâm vẫn dặn dò: “Đại Thạch, chàng chút nhé.”

      “Ừ.” Vừa vừa cởi quần áo Vương Lâm.

      bao lâu sau Vương Lâm liền bị cởi sạch trơn, Lý Đại Thạch hôn dọc theo đôi mắt, cái mũi, miệng của Vương Lâm, vừa hôn vừa kêu: “Nàng dâu, nàng dâu....”

      Vương Lâm bị Lý Đại Thạch biến thành cả người khô nóng, thân thể hư , miệng kiều: “Ừ.... Đại Thạch.... Ừ.... Đại Thạch mau, ....a.... nhanh chút.” Vừa vừa liên tiếp cọ xát Đại Thạch.

      “Nàng dâu, nàng dâu, đừng vội, ta lập tức cho nàng đây.” xong liền đỡ lửa nóng cực đại của mình tiến vào Vương Lâm.

      “Ừ... A....” Vừa mới tiến vào cả hai người đều thoải mái rên ra tiếng.

      “Đại Thạch,.... Ừ... Đại Thạch, chàng mau động... a....”

      Lý Đại Thạch theo lời cấp tốc ra vào lửa nóng của bản thân, mười ngón tay xiết chặt Vương Lâm, vừa ra vào vừa hôn môi Vương Lâm.

      Ban đêm tình cảm mãnh liệt chính thức bắt đầu....

      ...

      Sáng hôm sau ngủ dậy bên ngoài quả nhiên có tuyết rơi, Lý Đại Thạch sớm thay chậu than mới.

      Lý Đại Thạch bận việc trong bếp thấy Vương Lâm tiến vào vội : “Nàng dâu, nàng mau vào nhà chính sưởi ấm , sáng nay để ta nấu cơm là được, ấm đồng chậu than có nước ấm, nàng mau đổ ra rửa mặt .”

      “Ừ.”

      Chỉ chốc lát sau Lý Đại Thạch liền bưng cháo loãng lên bàn, còn có đĩa củ cải Vương Lâm muối, “Nàng dâu, ăn cơm thôi.”

      Vương Lâm vội chuyển giá để chậu than sang cạnh bàn, ngồi xuống bắt đầu ăn sáng.

      “Nàng dâu, hôm nay chúng ta chuyển thịt heo qua dưới mái hiên ở hậu viện hun , chỗ đó nền đất bị tuyết làm ướt, tuyết cũng rơi đến chỗ đó.”

      “Được.”

      Hai người vừa chuyển thịt heo qua hậu viện hun Lý Trương thị dẫn theo Lý Tiểu Hoa, Lý Tiểu Hà đến chơi, “Tẩu tử, các ngươi mau vào trong phòng ngồi , bên ngoài có tuyết rơi lạnh quá.” Vương Lâm vừa dứt lời liền kéo Lý Tiểu Hoa và Lý Tiểu Hà vào nhà chính ngồi xuống bên chậu than.

      Chờ Lý Trương thị vừa vào nhà chính Lý Đại Thạch liền đóng cửa lại, nhà chính có chậu than liền ấm hơn rất nhiều.

      “Ha ha, đệ muội, vẫn là nhà ngươi ấm áp, đốt than, nhà ta luyến tiếc lấy than ra đốt vào lúc này.”

      “Tẩu tử tẩu cũng biết nhà mới này của chúng ta có đắp kháng, chỉ có thể đốt than củi sưởi ấm, ha ha.”

      “Cũng phải, nhưng cứ ngồi mãi giường cũng tốt, ra ngoài chút cảm giác cả người đều đau.”

      “Vậy tẩu tử có thể ngày ngày đến nhà chúng ta sưởi ấm nha, nhà ta hẳn là ngày nào cũng đều đốt than củi.”

      “Tốt, chỉ cần đệ muội chê chúng ta phiền.”

      “Xem tẩu tử gì này, ta ước gì ngày nào tẩu tử cũng đến đây trò chuyện với ta đâu.” Vương Lâm nhìn Lý Đại Thạch ngồi bên cạnh mình, tiếp: “ a, chính là cái hũ nút, cả ngày cũng chẳng gì.”

      Ai cũng có thể nghe ra ý cười trong lời oán giận của Vương Lâm, Lý Trương thị liền trêu ghẹo : “Ai chẳng biết Đại Thạch đối người ngoài đều thích cười, đối ngươi cả ngày vui tươi hớn hở, ngày ngày đều vây quanh muội, ha ha.”

      “Tẩu tử, tẩu cái gì đâu.” xong nhìn Lý Đại Thạch, thấy Lý Đại Thạch cũng bị Lý Trương thị trêu ghẹo gương mặt đỏ bừng, cười ngây ngô nhìn Vương Lâm.

      Lý Trương thị thấy cả hai người đều đỏ mặt, hai mắt tình nhìn đối phương, cười càng to hơn.

      Hai đứa biết vì sao nương mình cười vui như vậy, mà thẩm và Đại Thạch thúc lại đỏ mặt, Lý Tiểu Hà liền tò mò hỏi: “Nương, nương cười gì vậy? Thẩm và Đại Thạch thúc bị bệnh ạ? Sao mặt đỏ vậy, lúc Tiểu Hà bị bệnh mặt cũng đỏ.”

      Vương Lâm nghe Lý Tiểu Hà hỏi như vậy, vội vàng xoa đầu Lý Tiểu Hà giải thích : “Nương ngươi chính là cảm thấy ở nhà thẩm ấm, cả người đều ấm áp nên mới cao hứng cười. Mà thẩm và Đại Thạch thúc là vì bị than hun, tin Tiểu Hà thử xem, nhìn than lửa lâu xem mặt có bị biến đỏ .”

      “À, ta biết rồi.”

      Vương Lâm thấy Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa hai đứa bị mình qua loa qua liền thở phào nhõm hơi, hơi bất mãn nhìn thoáng qua Lý Trương thị.

      “Được rồi được rồi, đệ muội, ta trêu ghẹo các ngươi nữa, ha ha.”

      Chiếm được Lý Trương thị cam đoan, Vương Lâm quay đầu hỏi hai đứa , “Tiểu Hà, Tiểu Hoa, hai đứa có muốn ăn thịt nướng , thẩm nướng cho hai đứa.”

      Hai đứa nghe xong con ngươi lập tức phát sáng, Lý Tiểu Hà càng khoa trương đứng lên ôm cổ Vương Lâm, hôn ‘chụt’ cái lên mặt Vương Lâm, miệng còn la hét: “Thẩm, thẩm là quá tốt, Tiểu Hà rất thích thẩm.”

      “Ha ha, thẩm cũng thích Tiểu Hà.” Nhìn nhìn Lý Tiểu Hoa bên cạnh Lý Trương thị bổ sung thêm: “Cũng thích Tiểu Hoa.” Làm hai đứa cười ‘khanh khách’.

      “Tiểu Hà mau ngồi xuống, thẩm cắt thịt nướng cho hai đứa.”

      Thấy Vương Lâm đứng lên, Lý Đại Thạch vội : “Nàng dâu, nàng mau ngồi chuyện với tẩu tử , ta cắt thịt.”

      “Ừ, thịt cắt mỏng chút, dễ chín.”

      Thấy Lý Đại Thạch đau lòng Vương Lâm nghĩ để nàng ra ngoài chịu lạnh, Lý Trương thị liền ái muội nhìn Vương Lâm, vẻ mặt như cười như .

      Vương Lâm làm bộ như phát cúi đầu đùa Lý Tiểu Hà bên người.

      Rất nhanh Lý Đại Thạch lấy hai xiên thịt đến, ngồi bên cạnh chậu than nướng, “Đại Thạch, đưa ta xiên để ta nướng.”

      Lý Đại Thạch theo lời chuyển xiên cho Vương thị.

      ...

      Chỉ chốc lát sau trong nhà liền tràn ngập mùi thịt nướng, Vương Lâm ngửi được mùi này dạ dày co rút lợi hại, thế nào cũng áp được cảm giác muốn nôn xuống, cảm giác sắp chịu được nữa liền đứng dậy chạy nhanh ra mái hiên nôn hồi.

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm chạy ra ngoài cũng nhanh chóng chạy theo ngồi xổm xuống bên người nàng, thấy nàng nôn khan dừng được, sốt ruột hỏi: “Nàng dâu, nàng dâu, nàng làm sao vậy? Đừng dọa ta mà.”

      Vương Lâm nghe ra run rẩy trong thanh của Lý Đại Thạch, biết là bản thân dọa đến , chờ đợt buồn nôn qua liền lên tiếng an ủi: “Đại Thạch, ta sao, chỉ là ngửi thấy mùi thịt liền buồn nôn.” xong ngửi thấy mùi thịt trong tay Lý Đại Thạch liền lại bắt đầu nôn.

      Lý Đại Thạch vội vàng đưa xiên thịt trong tay cho Lý Trương thị cùng ra, khẩn trương hỏi: “Tẩu tử, nàng dâu ta đây là sao vậy?”

      Lý Trương thị thấy Vương Lâm như vậy liền nghĩ đến hồi đó có thai Tiểu Hà ngửi thấy mùi thịt mình cũng buồn nôn, “Đại Thạch, ngươi đừng sốt ruột, ta thấy đệ muội sợ là có.”

      “Có? Tẩu tử, nàng dâu ta có cái gì?”

      Lý Trương thị thấy Lý Đại Thạch vẻ mặt mờ mịt, ràng là vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận mình cái gì, lại giải thích : “Nàng dâu ngươi là có đứa rồi!”

      Lý Đại Thạch nghe xong nửa ngày cũng có thanh , vẻ mặt ngây ngốc, Lý Trương thị tưởng vẫn chưa nghe hiểu mình cái gì, muốn lên tiếng liền thấy Lý Đại Thạch đột nhiên ôm chầm lấy Vương Lâm ngồi xổm đất, lớn tiếng : “Nàng dâu, nàng nghe thấy , tẩu tử nàng có đứa , ha ha...” Vừa cười vừa ôm Vương Lâm xoay quanh.

      Vương Lâm bị Lý Đại Thạch cao hứng như vậy dọa tới mức , vội ôm cổ : “Đại Thạch, chàng mau buông ta xuống, đầu ta choáng váng.”

      Nghe Vương Lâm choáng đầu Lý Đại Thạch liền vội vàng thả Vương Lâm xuống, ôm nàng khẩn trương hỏi: “Nàng dâu, sao rồi? Còn choáng đầu ? Còn buồn nôn ?”

      Lý Trương thị thấy Lý Đại Thạch bộ dáng biết phải làm sao, lên tiếng : “Đại Thạch mau ôm Tiểu Lâm về trong phòng nằm, ta gọi Lý Đại ca ngươi gọi Tiền đại phu đến xem.”

      “Dạ.”

      Trong phòng, Lý Đại Thạch vẻ mặt khẩn trương nhìn Tiền đại phu bắt mạch cho Vương Lâm, thấy Tiền đại phu thu tay liền hỏi: “Tiền đại phu, thế nào?”

      Vương Lâm cũng vẻ mặt khẩn trương nhìn Tiền đại phu, tuy rằng trong lòng khẳng định là mang thai nhưng vẫn sợ mình và Đại Thạch chỉ mừng hụt hồi, đặc biệt là Lý Đại Thạch nghe bản thân có thai xong liền vẫn luôn cười ngây ngô ngừng, Vương Lâm sợ thất vọng.

      Tiền đại phu vuốt râu, trả lời: “Ha ha, đừng khẩn trương, Đại Thạch nàng dâu có thai hai tháng rồi.”

      Nghe vậy Vương Lâm lập tức thở phào, vẻ mặt dịu dàng sờ sờ bụng mình, cục cưng, con ở trong bụng nương lâu như vậy, vậy mà nương lại phát ra, ha ha.

      vậy chăng, vậy chăng?” đợi Tiền đại phu trả lời, Lý Đại Thạch đến bên người Vương Lâm cầm tay Vương Lâm : “Nàng dâu, nàng nghe thấy ? Chúng ta có con, ha ha...” xong liền cười ngây ngô vuốt bụng Vương Lâm.

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch hoàn toàn chìm đắm trong vui sướng được làm cha, liền với Tiền đại phu: “Tiền đại phu, bây giờ ta ngửi thấy mùi thịt liền muốn nôn, bình thường ?”

      “Là bình thường, rất nhiều người có thai đều có triệu chứng này, có người qua mấy ngày là tốt, có người nghén mấy tháng mới tốt.”

      “Vậy thời kỳ mang thai phải chú ý những gì?”

      “Ngươi thai này ổn định, chỉ cần mỗi ngày đều vận động, cần bưng bê vật nặng là được, còn có chính là... Có cái gì hiểu ngươi hỏi Lý Hà nàng dâu đấy, nàng là người từng trải nàng biết.”

      “Đúng vậy đấy đệ muội, ngươi có gì hiểu cứ việc đến hỏi ta, ha ha.”

      “Vậy làm phiền tẩu tử giúp ta tiễn Tiền đại phu về.” Vương Lâm đưa bạc cho Tiền đại phu rồi với Lý Trương thị.

      Chương 39. Có thai (2).

      Editor: Linh

      “Đại Thạch, ta đói bụng.” Vương Lâm bất đắc dĩ với Lý Đại Thạch cười ngây ngô với bụng nàng cả buổi chiều.

      “A, nàng dâu, nàng muốn ăn gì? Ta lập tức làm, hắc hắc.” xong còn lưu luyến rời sờ sờ bụng Vương Lâm mới đứng lên.

      “Ta có khẩu vị gì, chỉ muốn ăn đồ chút.” Chỉ cần vừa nghĩ đến đồ ăn béo ngậy là trong lòng Vương Lâm lại bắt đầu cuộn trào.

      “Được, ta ngay đây, nàng dâu, nàng ở giường chờ chút nhé.” xong lại thả thêm mấy cục than vào chậu chan.

      “Ừ.”

      Ăn xong đậu hũ non mềm và cháo loãng Lý Đại Thạch làm, Vương Lâm lại cảm thấy buồn ngủ. Lý Đại Thạch thấy nàng mệt mỏi liền đỡ nàng nằm xuống giường, đắp chăn, “Nàng dâu, nàng nằm ngủ lát , ta thu dọn chén đũa.”

      “Ha... Được.” Nhắm mắt lại xong liền ngủ.

      Lý Đại Thạch im lặng cười ngây ngô nhìn Vương Lâm, trong lòng hưng phấn vô cùng, nàng dâu và ta rốt cục có đứa , hắc hắc. Sau đó liền đóng cửa phòng ra ngoài.

      giấc này Vương Lâm ngủ đến nửa đêm, tỉnh rồi liền buồn ngủ nữa, im lặng nhìn Lý Đại Thạch ngủ say bên cạnh, tay nhàng vẽ gương mặt , tay vuốt bụng, cục cưng, đây là cha con, nam nhân đối nương tốt nhất đời này, nghĩ liền thỏa mãn cười ra tiếng, “hihi”.

      Nghe thấy tiếng cười của Vương Lâm Lý Đại Thạch liền tỉnh, “Nàng dâu, nàng tỉnh rồi à, mau nằm xuống, đợi tí nữa cảm lạnh làm sao bây giờ.” xong liền đỡ Vương Lâm nằm xuống, dịch dịch góc chăn cho nàng.

      “Đại Thạch, chúng ta rốt cục có đứa . Nhà này có chàng, có ta, còn có đứa , tốt! Ha ha.”

      Nhìn nụ cười thỏa mãn của Vương Lâm, trong lòng Lý Đại Thạch thỏa mãn vô cùng, cảm thấy đời này có thể lấy được Vương Lâm là phúc khí lớn nhất cả đời này của , “Nàng dâu, thành thân với nàng tốt.” Thấy trong mắt Vương Lâm phiếm thâm tình và hơi nước.

      “Ta cũng vậy.”

      Hai người im lặng ôm nhau hưởng thụ khắc ấm áp này.

      “À, đúng rồi Đại Thạch, ngày mai chàng với cha nương tiếng .”

      “Ừ, ngày mai nấu đồ ăn sáng cho nàng xong ta . Nàng dâu, nàng xem con của chúng ta lớn lên giống ai?”

      “Chàng cảm thấy thế nào?”

      “Ha ha, ta hi vọng lớn lên giống nàng, sau này trưởng thành rồi mới dễ nhìn.”

      “Ừ, ta cảm thấy nam hài lớn lên giống chàng mới dễ nhìn, nữ nhi giống ta, ha ha.”

      vậy chăng? Nàng dâu, nàng cảm thấy ta bộ dạng tuấn tú! Hắc hắc.” xong mặt liền lên vệt ửng đỏ, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Vương Lâm.

      Vương Lâm vẻ mặt háo sắc nhìn Lý Đại Thạch, : “Đúng vậy, từ ngày chúng ta thành thân ta cảm thấy chàng bộ dạn tuấn tú, cao to đặc khí phái nam nhân, hắc hắc.”

      Nghe Vương Lâm như vậy mặt Lý Đại Thạch càng đỏ hơn, ngây ngô nhìn Vương Lâm cười ngừng. Vương Lâm bị nhìn mặt cũng nóng lên, ngượng ngùng hướng Lý Đại Thạch hô: “Mau ngủ, ta mệt mỏi.”

      “Ừ.” Gắt gao ôm nàng dâu nằm đưa lưng về phía mình tiến vào mộng đẹp.

      ....

      Hôm sau, Lý Đại Thạch xuất môn chưa được bao lâu Lý Trương thị tới, tiến vào ngồi bên chậu than sưởi ấm, cười ái muội nhìn Vương Lâm.

      Vương Lâm tự dưng bị nàng cười, “Tẩu tử, tẩu cười gì vậy? Có phải mặt ta có cái gì hay ?” xong lấy tay lau lau mặt.

      “Ha ha, đệ muội, Đại Thạch đối muội tốt đấy, sáng nay trước khi sang thôn Tiểu Cương thông tri cho thúc thẩm chuyện muội có thai còn đặc biệt đến nhà ta gọi ta sang với muội, là muội ở nhà mình lo lắng. ta chưa từng gặp qua nam nhân nào thương thê tử như vậy, lúc ta có thai Tiểu Sơn vẫn phải lên núi cắt rau lợn, ra đồng làm việc đấy.” Trong giọng có hâm mộ khiến Vương Lâm có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn, Lý Đại Thạch đồ ngốc này!

      “Ha ha, tẩu tử gì vậy, thôn Đại Hà ai chẳng biết Lý Đại ca đau thê tử chứ!”

      Lý Trương thị bị Vương Lâm treo ghẹo mặt đỏ bừng, “Ha ha, đệ muội muội cái gì đâu.”

      Vương Lâm cười hồi liền nghiêm túc hỏi: “Tẩu tử, khi có thai có cái gì cần kiêng kị ?”

      Lý Trương thị tiến đến bên tai Vương Lâm thần bí : “Đệ muội, đêm qua các ngươi có làm cái kia ?”

      Vương Lâm vẻ mặt mờ mịt, hỏi: “Cái kia? Cái gì vậy?”

      Lý Trương thị thấy Vương Lâm biết, vì thế bất chấp tất cả : “Chính là chuyện phòng the đấy.”

      Vương Lâm lập tức đỏ mặt, thẹn thùng : “Tẩu tử cái gì đâu!”

      “Ta chính là chuyện nghiêm túc đấy, sau khi nữ nhi có thai thể hầu hạ nam nhân, tốt nhất là cùng nam nhân tách ra ngủ, mãi cho đến khi muội xong cữ mới được thôi.”

      à, tối hôm nay ta chuyện với Đại Thạch.”

      ra Vương Lâm biết nữ nhân có thai ba tháng đầu và ba tháng cuối là thể làm chuyện phòng the, về phần cùng Lý Đại Thạch tách ra ngủ, Vương Lâm thích. Ta chịu hết đau khổ hoài đứa cho ngươi, ngươi còn ghét bỏ chia phòng ra ngủ, có đạo lý như vậy sao? Lại thời kì hoài thai ngươi phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh ta mới đúng chứ.

      Nhưng Vương Lâm dám giáp mặt ra những lời này với Lý Trương thị, bằng bị nàng coi thành trúng tà cũng biết chừng. Dù sao nơi này tư tưởng thâm căn cố đế của nữ nhân phải bằng Vương Lâm là có thể thay đổi, cho nên nàng chỉ có thể đồng ý. Nhưng Lý Đại Thạch có làm như vậy hay phải là nàng có thể quản, nàng chính là nữ nhân tốt lấy phu làm trời mà!

      ....

      Buổi chiều Vương Lưu thị, Vương Tiểu Sơn theo Lý Đại Thạch đến, Vương Lưu thị cầm đến cho Vương Lâm đầy rổ trứng gà, còn dặn Lý Đại Thạch mỗi ngày phải nấu hai quả cho Vương Lâm ăn.

      “Nương, sao ngài và Tiểu Sơn lại đến đây? Bên ngoài vẫn còn tuyết rơi đấy, lạnh lắm mà!”

      “Khuê nữ ta có tiểu ngoại tôn còn cho ta đến xem à.” xong còn trách cứ nhìn Vương Lâm.

      “Đại tỷ, Đại tỷ phu tỷ sinh tiểu ngoại tôn cho ta, tiểu ngoại tôn ở đâu vậy? Sao ta nhìn thấy? Tỷ mau gọi ra chơi với Tiểu Sơn .” xong vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Lâm.

      Vương Lâm nghe lời hồn nhiên của Tiểu Sơn, cười : “Tiểu Sơn, bây giờ tiểu ngoại tôn vẫn chưa thể ra ngoài chơi với đệ được, ha ha.”

      Vương Tiểu Sơn nghe tiểu ngoại tôn chơi với mình, nóng nảy, cam đoan : “Đại tỷ, tỷ mau gọi tiểu ngoại tôn ra chơi với ta , ta nhất định bắt nạt , cũng để người khác bắt nạt .”

      “Ha ha, bây giờ vẫn còn nằm trong bụng Đại tỷ đây, phải đợi mấy tháng nữa mới ra ngoài chơi với Tiểu Sơn được.”

      Nghe tiểu ngoại tôn còn ở trong bụng Đại tỷ, Vương Tiểu Sơn lập tức tò mò hỏi: “Đại tỷ, sao tiểu ngoại tôn lại chạy vào trong bụng tỷ vậy?”

      Vương Lâm bị câu hỏi của Vương Tiểu Sơn làm nghẹn hồi lâu, dù thế nào cũng thể là thừa dịp bản thân và Lý Đại Thạch tinh đánh nhanh liền tự mình chạy vào .

      “Ách, là vì tiểu ngoại tôn muốn chơi với Tiểu Sơn nhà chúng ta, mới tự mình lặng lẽ chạy vào trong bụng Đại tỷ. Chờ lớn rồi lập tức ra ngoài chơi với Tiểu Sơn, cho nên Tiểu Sơn phải ngoan, bằng đến khi tiểu ngoại tôn ra ngoài chơi với Tiểu Sơn đâu.”

      Vương Tiểu Sơn lập tức cam đoan: “Đại tỷ, ta ngoan. Tỷ mau với tiểu ngoại tôn là Tiểu Sơn rất ngoan, bảo đừng chơi với Tiểu Sơn.”

      “Ừ, bây giờ Tiểu Sơn chuyện, tiểu ngoại tôn ở trong bụng đại tỷ có thể nghe được, nghe thấy rồi, Tiểu Sơn nhà chúng ta là bé ngoan, ha ha.”

      vậy chăng? Vậy ta chuyện với tiểu ngoại tôn ngay đây.”

      “Được.” xong liền ôm Vương Tiểu Sơn vào trong lòng, “ , tiểu ngoại tôn nghe đấy.”

      Vương Tiểu Sơn ghé vào bụng Vương Lâm, nghiêm túc với bụng nàng: “Tiểu ngoại tôn à, ta là tiểu cữu cữu này, ngươi mau lớn lên , nhanh ra chơi với tiểu cữu cữu. Tiểu cữu cữu có rất nhiều đồ chơi nhé, ngươi nhanh ra tiểu cữu cữu đưa hết cho ngươi chơi.”

      “Được rồi, tiểu ngoại tôn nghe được lời của Tiểu Sơn rồi, nỗ lực ở trong bụng đại tỷ lớn lên, ra tìm Tiểu Sơn chơi, ha ha.”

      Nghe vậy Vương Tiểu Sơn mới bật cười, “Ha ha....” Dính ở trong lòng Vương Lâm chịu ra, thỉnh thoảng giọng chuyện với bụng Vương Lâm.

      Vương Lưu thị cười nhìn hai tỷ đệ Vương Lâm, cười : “Ngươi rốt cục có thai, tốt, ngươi biết lúc nghe Đại Thạch ngươi có thai cha ngươi cao hứng thế nào đâu, miệng liên tục la hét muốn ôm tôn tử, ha ha.” xong khóe mắt cũng có chút ướt, “Tiểu nương ở trong lòng nương làm nũng năm đó thoáng cái cũng muốn làm nương, ta và cha ngươi đều già ....”

      Vương Lâm kéo cánh tay Vương Lưu thị gối đầu lên đùi bà : “Cha nương mới già đâu, chúng ta ra ngoài, người biết còn tưởng hai người là ca ca tỷ tỷ của ta đấy, ha ha.”

      “Ngươi đó, chỉ được cái ngọt, ha ha.”

      xong tất cả mọi người cùng nở nụ cười, khí thương cảm vừa rồi biến mất sạch .

      “À, đúng rồi, Đại Thạch, từ giờ trở ngươi hãy cùng Tiểu Lâm tách ra ngủ , tránh cho hai phu thê các ngươi cẩn thận làm thương đứa .”

      “Nương, ta cùng Tiểu Lâm tách ra ngủ đâu, nàng buổi tối sợ lạnh, ta làm ấm giường cho nàng, nàng cả đêm ngủ ngon. Ta nhất định cẩn thận để bị thương đứa và Tiểu Lâm.”

      Thấy Lý Đại Thạch vẻ mặt kiên quyết, Vương Lưu thị cũng tốt lại để bọn họ chia phòng ngủ. Trước kia khi mình có thai Tiểu Lâm bà cũng muốn cùng Vương Đại Sơn tách ra ngủ, nhưng vì tránh cho người trong thôn linh tinh nên mới tách ra. Cái loại thê lương tách đôi này Vương Lưu thị nghĩ để nữ nhi của mình thể hội lần, “Vậy cũng được, Đại Thạch, buổi tối ngươi lại thể ầm ĩ Tiểu Lâm như trước đây nữa, nàng có đứa chịu được ép buộc, chờ nàng sinh xong ra cữ các ngươi muốn ầm ĩ thế nào ta cũng quản.”

      Hai người bị Vương Lưu thị mặt đỏ bừng, Lý Đại Thạch đỏ mặt cam đoan: “Nương, ngài yên tâm, ta biết.”

      Hai người cuối cùng cũng phải chia giường ngủ, Vương Lâm đối chuyện này rất cao hứng, nghĩ tới Đại Thạch cũng giống mình muốn tách ra ngủ, ha ha. Từ khi biết mình có thai biết sao lại có cảm giác muốn tách khỏi Lý Đại Thạch, chỉ cần lát thấy trong lòng liền khó chịu, chẳng lẽ mình Lý Đại Thạch rồi? Ha ha, nếu là như vậy cũng phải tốt, ít nhất trong lòng Lý Đại Thạch cũng có mình.

      “Trứng gà ta mang đến ngươi nhớ phải ăn đấy, ngươi phải bồi bổ cho tốt, bằng đến lúc sinh con bị tội. Qua hai ngày nữa ta bảo cha ngươi mang đến cho các ngươi mấy con gà, cách mấy ngày liền giết con hầm canh uống.”

      “Nương, gà mái ngài giữ lại để đẻ trứng , ta ăn trứng gà là được.”

      “Vậy làm sao được, ngươi yên tâm, gà mang đến cho ngươi đều là gà mái đẻ được nữa. Lại trong nhà gà nhiều, ta lại bắt mấy con gà mái về nuôi, thiếu mấy con gà cho ngươi bổ thân thể.”

      “Vậy cám ơn cha nương, chờ hai ngày nữa ta đến lấy là được, phải phiền cha tự mình đưa đến đâu.”

      “Vậy được, Đại Thạch, ngươi cứ ở nhà chăm sóc Tiểu Lâm . Qua hai ngày nữa ta cùng cha ngươi đưa gà đến, thuận tiện nhìn Tiểu Lâm.”

      Vương Lưu thị dứt khoát , Vương Lâm và Lý Đại Thạch cũng tốt lại phản bác.
      Last edited by a moderator: 24/10/15
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 40. Mừng năm mới (1).

      Editor: Linh

      Vương Lâm rất may mắn lần đầu tiên có thai cục cưng biết mẫu thân, ép buộc nàng gì cả, chỉ nôn nghén hai ba ngày rồi lại bị nữa, ngược lại thường xuyên cảm thấy đói, ngày muốn ăn rất nhiều thứ, đặc biệt thích ăn chua.

      Vì thế Lý Đại Thạch đặc biệt Trấn mua rất nhiều ô mai về cho nàng, mỗi khi Vương Lâm ăn ngon lành vẫn quên cho Lý Đại Thạch viên. “Đại Thạch, chàng cũng ăn viên , ăn ngon lắm, ha ha.” xong đợi Lý Đại Thạch trả lời nhét ô mai vào trong miệng .

      Lý Đại Thạch bị chua ghê cả răng, còn phải cười ngon, bằng Vương Lâm tức giận, để ý đến .

      Thẳng đến có ngày Lý Trương thị đến tìm nàng chuyện, Vương Lâm cho nàng viên ô mai, Lý Trương thị bỏ vào mồm lập tức nhổ ra, vẻ mặt khổ sở với Vương Lâm, “Chua quá, chua đến chân răng ta cũng xót, khẳng định ngay cả đậu hũ cũng ăn nổi. Đệ muội, sao muội vẫn nuốt trôi được vậy.”

      Vương Lâm hiểu vì sao chỉ mình nàng cảm thấy ô mai ăn ngon nhỉ? Nghĩ như là muốn chứng minh bản thân thích lại ăn thêm viên mới với Lý Trương thị: “Tẩu tử, sao ta lại cảm thấy ăn rất ngon nhỉ?”

      “Đó là muội có thai, nhớ ngày trước khi ta có thai Tiểu Hà cũng đặc biệt thích ăn chua, còn cứng rắn bức cha ăn, sau này khi sinh Tiểu Hà xong ta lại ăn đồ chua này, chua khiến ta rùng mình. Ta còn nghĩ sao lúc trước ta lại ăn hết, còn cảm thấy ăn ngon. Lúc đó ta mới biết vì sao cha Tiểu Hà ăn xong lại có vẻ mặt như vậy, mặt nhăn thành nắm, còn dám nhổ ra, bằng ta phát hỏa, ha ha.”

      Nghe Lý Trương thị như vậy Vương Lâm mới nhớ tới mỗi lần mình kêu Lý Đại Thạch ăn ô mai vẻ mặt giống vui nhưng phải vui, giống buồn nhưng phải buồn. Xem ra sau này mình vẫn nên bảo ăn mới tốt, bằng còn chưa già răng nanh rụng sạch tốt lắm.

      “Đệ muội, muội thích ăn chua như vậy khẳng định thai này là bé trai, ha ha.”

      Vào ban đêm nằm giường, Vương Lâm đau lòng với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, sau này ta bảo chàng ăn ô mai nữa, chua như vậy sao chàng với ta nha. Nếu phải hôm nay tẩu tử đến đây ta còn biết đâu, còn tưởng rằng chàng cũng thích ăn ô mai như ta, sai chàng ngốc vậy hả!”

      Lý Đại Thạch ôm Vương Lâm, cười ngây ngô : “ha ha, chỉ cần nàng dâu thích, bảo ta làm cái gì ta cũng đều nguyện ý.”

      là đồ ngốc, ha ha.” xong liền gắt gao ôm Lý Đại Thạch, chôn mặt vào sâu trong cổ .

      .....

      Từ sau khi có thai Vương Lâm liền trải qua cuộc sống giống như heo, việc nhà Lý Đại Thạch bao toàn bộ, nàng mỗi ngày trừ ăn chính là ngủ, hơn nữa mỗi ngày còn phải uống chén canh gà, đến nỗi Vương Lâm vừa nghĩ đến canh gà muốn phun.

      Trải qua cuộc sống như vậy hơn mười ngày, Vương Lâm rốt cuộc chịu nổi, nàng quyết định buổi tối phải nhanh chóng chuyện với Lý Đại Thạch, để cần khẩn trương quá độ như vậy.

      Vương Lâm nằm giường ôm Lý Đại Thạch : “Đại Thạch, Tiền đại phu người có thai phải hoạt động nhiều, cứ mãi nằm giường cái gì cũng làm như ta cũng tốt. Chàng để ta xuống giường lại nhiều chút, làm chút việc nhà nhàng, được ?”

      Lý Đại Thạch hoài nghi nhìn Vương Lâm, hỏi: “ ? Sao ta nghe Tiền đại phu qua.”

      , đây đương nhiên là Tiền đại phu , lúc đó chàng chỉ lo cười ngây ngô, căn bản là có nghe Tiền đại phu chuyện có được hay . tin chàng hỏi tẩu tử xem, lúc Tiền đại phu những lời này tẩu ấy cũng có ở đó.”

      Thấy Vương Lâm vẻ mặt bất đắc dĩ, Lý Đại Thạch cười ngây ngô : “Ha ha, lúc đó ta chú ý Tiền đại phu những gì, hắc hắc.”

      “Vậy là chàng đồng ý cho ta xuống giường rồi hả?!”

      “Vậy nàng dâu, nàng xuống giường ngồi ở bên chậu than sưởi ấm , việc nhà vẫn là để ta làm là được.”

      Thấy Đại Thạch lui bước Vương Lâm cũng tính lại tiến thêm bước cầu làm việc nhà, bằng đến lúc đó lại đổi ý làm sao bây giờ, chỉ hỏi: “Vậy ta có thể tìm tẩu tử chuyện ?”

      có tuyết rơi, trơn, có nắng là phải có ta cùng. Lúc khác nàng muốn chuyện với tẩu tử ta mời tẩu tử đến nhà chúng ta chơi.”

      “Ừ, được.”

      Vương Lâm biết vì sao Lý Đại Thạch đối mình gì nghe nấy lại đột nhiên nghe lời mình, còn trở nên cường thế như vậy, cho mình làm cái này cho làm cái kia.

      ra Lý Đại Thạch làm như vậy đều là nghe lời Vương Lưu thị phân phó, muốn phải trông chừng Vương Lâm cẩn thận. Bây giờ nàng có thai thể mệt nhọc, thể lại mặc nàng làm càn như trước đây, bằng đến lúc đó cẩn thận thi hai mạng.
      Lý Đại Thạch hoàn toàn bị Vương Lưu thị dọa sợ, sợ hãi Vương Lâm xảy ra chuyện gì mới có thể quản Vương Lâm gắt gao. Bản thân chịu nổi nỗi đau mất nàng, chỉ cần nghĩ đến loại khả năng này có thể xảy ra, trái tim đau đớn tựa như bị xé rách vậy.

      “Vậy Đại Thạch, ta có thể cần ngày ngày đều phải uống canh gà ?”

      Thấy Lý Đại Thạch quét mắt tới, Vương Lâm lập tức giải thích : “ phải uống, chỉ là muốn cách mấy ngày uống lần. Ta nghe khi có thai bổ quá nhiều, đứa bé trong bụng rất to, khi sinh dễ dàng.” Lý Đại Thạch nghiêm túc, cường thế như vậy Vương Lâm tỏ vẻ mình hoàn toàn trấn giữ được.

      “Nàng dâu, nàng à?” Lý Đại Thạch hỏi.

      “Ừ, là , loại chuyện này sao ta có thể mang ra bậy đâu.”

      “Được rồi, về sau cách năm sáu ngày ta mới giết con cho nàng bồi bổ. À, được, nếu cách mười ngày, vẫn được, bằng ...”

      Thấy Lý Đại Thạch hoàn toàn lâm vào trong hỗn loạn, Vương Lâm vội vàng : “ tháng giết con , con gà ta phải ăn năm sáu ngày mới hết.”

      “À, được, vậy nghe nàng dâu, ha ha.”

      Nhìn đến Lý Đại Thạch hàm hậu ngây ngốc như vậy, Vương Lâm rốt cục yên lòng, vẫn là Lý Đại Thạch kia, Lý Đại Thạch của ta, Lý Đại Thạch ở trước mặt ta hàm hậu thà, ha ha, tốt!

      Vương Lâm rốt cuộc thoát khỏi cuộc sống như heo, thời tiết ấm áp hơn chút cùng Lý Đại Thạch đạo trong sân, hoặc là đến nhà Lý Trương thị chơi, thời tiết tốt ở trong nhà chính lại, hoạt động.

      ....

      “Đại Thạch, ngày mai chính là đêm 30, ngày mai cơm tất niên để ta làm , chàng ở bên cạnh hỗ trợ ta.”

      Có mình ở bên cạnh nhìn hẳn là có việc gì, Lý Đại Thạch liền gật đầu : “Được, vậy ta ra sân sau hái rau đây, tối nay khẳng định có tuyết rơi.”

      “Ừ, chàng mặc thêm cái áo nữa rồi hãy , giờ này bên ngoài gió to lắm, cảm lạnh tốt, đến hôm nay có mấy ngày có nắng rồi.”

      “Ừ, ta thấy năm mới khẳng định tuyết rơi mấy ngày liền.”

      “Vậy chàng hái nhiều chút, đợi lát nữa mang qua cho tẩu tử ít, mấy ngày hôm trước tẩu tử còn năm mới có rau xanh ăn.”

      “Được, ta , nàng cứ ở trong nhà sưởi ấm , bên ngoài lạnh lắm.”

      “Ta biết.”

      Bởi vì Vương Lâm có thai, Lý Đại Thạch để Vương Lâm lên Trấn mua hàng Tết, hàng Tết của nhà bọn họ đều là Lý Đại Thạch và Vương Lưu thị Trấn mua. Vương Lâm nghĩ đây là cái tết đầu tiên sau khi mình và Lý Đại Thạch thành thân, tính làm tốt cho qua năm mới nên bảo Lý Đại Thạch mua rất nhiều đồ về. Còn cố ý muốn Đại Thạch tiệm rèn mua cái chậu sắt về, buổi tối có thể cùng Lý Đại Thạch nấu lẩu ăn.

      Đêm ba mươi buổi sáng dậy đẩy cửa ra bên ngoài xếp tầng tuyết dày, bầu trời tuyết rơi như lông ngỗng.

      “Nàng dâu, mau tới sưởi ấm, ta đốt than rồi, bên ngoài lạnh.”

      “Ừ, ta đến ngay.”

      Sau khi ngồi xuống bên cạnh Lý Đại Thạch, Vương Lâm : “Đại Thạch, may mà hôm qua chàng hái rau, bằng hôm nay tuyết lớn như vậy chúng ta có biện pháp hái rau xanh, ha ha.”

      “Đúng vậy.” Lý Đại Thạch vừa vừa nắm lấy tay Vương Lâm sưởi ấm, đột nhiên hơi nhíu mày: “Sao lại lạnh vậy, nàng dâu, sau này ngủ dậy nàng đừng ra ngoài xem, xem tay cũng lạnh.”

      “Ừ, được. Đại Thạch, trưa hôm nay cơm đoàn viên chàng muốn ăn món gì?”

      “Ta tùy tiện ăn cái gì cũng được, chỉ cần là nàng dâu làm, ha ha.”

      “Vậy thức ăn làm món thịt kho, cá nấu cải chua, đậu đũa hầm chân giò, thịt xào, cải trắng xào chua, lại nấu canh rau chân vịt, tổng cộng sáu món; cơm làm cơm khô khoai lang, chàng thấy thế nào?”

      “Được, nàng dâu, làm như vậy thôi, làm nhiều hơn nữa hai người chúng ta cũng ăn hết.”

      “Đại Thạch, buổi tối chúng ta gọi tẩu tử đến ăn lẩu , nhiều người ăn lẩu ngon hơn.”

      “Ha ha, được.”

      Trải qua Vương Lâm giải thích bây giờ Lý Đại Thạch cũng biết lẩu là cái gì, còn nghe Vương Lâm rất ngon, nhất là ăn vào mùa đông hương vị khác, Lý Đại Thạch liền rất có chờ mong với món lẩu.

      Thời đại này phong tục là đốt pháo rồi mới ăn cơm đoàn viên, cho nên buổi trưa sau khi bưng thức ăn lên bàn, Lý Đại Thạch liền lấy pháo ra sân đốt.

      “Được rồi, Đại Thạch ăn cơm thôi.” Chờ tiếng pháo vang lên, Vương Lâm với Lý Đại Thạch bước vào nhà chính.

      qua bao lâu bên ngoài liền vang lên tiếng pháo nổ cao thấp nối liền, rất náo nhiệt, trong tiếng pháo nổ hai người bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên đầu tiên từ khi hai người thành thân tới nay.

      ....

      Buổi chiều Lý Trương thị liền tới giúp Vương Lâm chuẩn bị đồ ăn cho món lẩu tối nay.

      “Đệ muội, lẩu này rốt cuộc là cái gì vậy?”

      “À, chính là món ăn dạng canh, vừa ăn vừa nóng, chờ khi nào chúng ta ăn tẩu tử biết, ha ha.”

      “Đệ muội làm khẳng định ăn ngon, đến lúc đó ta phải ăn nhiều mới được, ha ha.”

      “Được. Tẩu tử, tẩu giúp ta rửa sạch đồ ăn thớt , rửa xong lại để vào giỏ, chờ lát nữa để ta thái.”

      “Ừ, được.”

      Đêm nay bọn họ chuẩn bị đồ ăn lẩu gồm có: sườn, thịt dê, thịt gà, khoai lang, đậu phụ, rau chân vịt, thịt khô, cải trắng, củ cải, bí đỏ.

      So sánh với kiếp trước của Vương Lâm đồ ăn này được tính là nhiều, nhưng ở đây được coi là rất phong phú, còn lại đều là những đồ ăn có vào mùa đông.

      Chờ sau khi cắt xong tất cả đồ ăn, Vương Lâm liền với Lý Trương thị: “Tẩu tử, tẩu giúp ta nhóm lửa , để ta nấu nước lẩu.”

      Vương Lâm nấu nước lẩu bỏ hương liệu cần dùng vào chảo xào cho dậy mùi rồi bỏ đủ nước ấm vào, chờ nước sôi liền bỏ sườn và thịt gà thái khối chuẩn bị từ trước vào trong canh nấu, đun sôi kĩ xương thịt gà là xong canh.

      “Tẩu tử, ta dập lửa rồi đổ nước sang chậu, tẩu bưng đồ ăn lên trước .”

      “Đệ muội, canh này thơm đấy, ta ngửi thôi nước miếng cũng phải chảy ra, ha ha.” Dứt lời liền bưng đồ ăn ra ngoài.

      “Đại Thạch, mau bưng canh đặt lên chậu than .”

      “Ừ, ta đến đây.”

      Trước đó Vương Lâm kêu Lý Đại Thạch đốt than lửa trong chậu cho cháy to, giờ chỉ việc đặt nước canh lên là được.
      Last edited by a moderator: 24/10/15
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 41. Mừng năm mới. (2).

      Editor: Linh

      Chờ Lý Đại Thạch đặt chậu nước dùng lên chậu than Vương Lâm liền cầm bát đũa đưa cho mọi người, “Tẩu tử, Lý đại ca, gia vị ta đặt ở bàn, mọi người muốn ăn cái gì tự mình thả vào, cần lại bỏ thêm muối đâu, ta cho đủ rồi.”

      “Được. Đệ muội, lẩu này của muội hương vị sai, khẳng định ăn ngon, hôm nay chúng ta có lộc ăn, ha ha.” Lý Hà vừa thả nguyên liệu vừa với Vương Lâm.

      “Ha ha, ăn ngon Lý đại ca ăn nhiều vào.”

      Nghĩ đến bọn họ nhiều người, lại có hai nam nhân lượng ăn nhiều, cho nên mỗi dạng đồ ăn Vương Lâm đều chuẩn bị rất nhiều, sợ bọn họ ăn đủ no.

      “À, đúng rồi, ta còn hầm cháo loãng nữa, chờ ăn hết rồi có thể uống chút cháo loãng giải ngấy.”

      Mọi người đáp: “Ừ, được.”

      Lý Tiểu Hà ngửi từng đợt hương từ nồi tỏa ra, nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Lâm, hỏi: “Thím, có thể ăn hay chưa?”

      Vương Lâm thấy Lý Tiểu Hà bộ dáng tham ăn, cười : “Có thể ăn rồi, cẩn thận nóng đấy.”

      Nghe xong Lý Tiểu Hà vội hướng đũa vào nồi gắp sườn ăn, vừa ăn vừa tán thưởng : “Oa, ngon quá, ngon quá!”

      “Tẩu tử, Lý Đại ca, Tiểu Hoa, mau ăn , ăn hết sườn và thịt gà trong nồi rồi chúng ta nhúng đồ ăn khác.”

      Nghe Vương Lâm như vậy mọi người liền động đũa bắt đầu ăn.

      “Ha ha, đệ muội, tệ, lẩu này chỉ ăn ngon, ăn vào cả người đều ấm.” Lý Trương thị vừa gắp thức ăn cho Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa vừa với Vương Lâm.

      “Đúng vậy đấy.” Lý Hà và Lý Đại Thạch đều đồng ý.

      “Thẩm, ngày mai Tiểu Hà còn muốn ăn lẩu.” Bữa này còn chưa ăn xong, Lý Tiểu Hà bắt đầu kế hoạch cho ngày mai.

      Lý Trương thị thấy Lý Tiểu Hà hiểu quy củ, cười quát : “Trẻ con sao lại hiểu chuyện vậy hả, có bữa này cho con ăn, con còn muốn tiếp theo.” xong liền ngượng ngùng với Vương Lâm: “Đệ muội, ngươi đừng để ý đến nó, nó được ta và cha chiều quá rồi nên càng ngày càng hiểu quy củ.”

      “Ha ha, tẩu tử sao đâu, Tiểu Hà còn mà. Lại ta coi nó như cháu ruột của mình, cũng phải người ngoài, phải khách sáo vậy đâu.” Sau đó quay sang với Lý Tiểu Hà thương tâm: “Tiểu Hà ngoan, mau ăn, ngày mai thẩm lại nấu lẩu cho ngươi ăn.”

      Lý Tiểu Hà thế này mới thương tâm, cầm đũa lên bắt đầu ăn, vừa ăn vừa : “Ta biết thẩm đối ta tốt nhất mà, ha ha.”

      Ăn ăn nghỉ nghỉ, nồi lẩu ăn hơn hai canh giờ, đồ ăn Vương Lâm chuẩn bị cơ bản đều ăn hết, bụng người nào cũng căng tròn. Lý Hà càng khoa trương hơn, ưỡn bụng đứng lên với mọi người: “ được, trướng bụng quá, ta phải ra sân dạo vòng tiêu thực mới được.”

      Lý Tiểu Hà cũng đến trước mặt Lý Trương thị, : “Nương, nương mau xoa bụng cho con , bụng trướng.”

      Lý Trương thị vừa xoa vừa giáo huấn : “Bảo con ăn ít chút con cứ nghe, giờ biết khổ rồi hả.”

      “Tẩu tử, mọi người ngồi nghỉ ngơi , ta và Đại Thạch mang mấy thứ này xuống bếp.”

      “Ta đến giúp các ngươi.” xong liền đẩy Lý Tiểu Hà ra đứng lên.

      “Tẩu tử cần đâu, tẩu ngồi đây trông Tiểu Hà và Tiểu Hoa , chúng ta chỉ dọn bát đũa xuống bếp thôi, ngày mai mới rửa, rất nhanh là tốt rồi.”

      “Được rồi, vậy vất vả đệ muội, ha ha.”

      .....

      Chờ dọn dẹp xong, tất cả mọi người ngồi bên chậu than vừa sưởi ấm vừa tán gẫu đón giao thừa.

      “Thạch đầu, đệ muội có thai vụ xuân năm nay chỉ có mình ngươi, bằng hai nhà chúng ta hợp lại làm .”

      Lý Đại Thạch biết đây là Lý Hà muốn giúp mình, liền trả lời: “Ừ, được, vậy làm phiền đại ca và tẩu tử vậy.”

      “Lý đại ca, đến lúc đó khẳng định nhà mẹ ta cũng tới giúp chúng ta, nếu ba nhà chúng ta hợp lại làm , như vậy nhanh hơn chút.”

      Lý Hà cười hề hề đồng ý: “Được, đệ muội.”

      “À, đúng rồi, Lý đại ca có biết Trấn nhà ai bán trâu khỏe mạnh ? Ta và Đại Thạch tính mua con, trong nhà mới mua thêm hai mẫu đất, ta sợ mình bận nổi, mua con trâu về Đại Thạch cũng dễ dàng hơn chút.”

      Từ sau khi Vương Lâm có thai nàng và Lý Đại Thạch thương lượng trước cày bừa vụ xuân mua con trâu về.

      “Trấn trâu nhà Tôn Đại Ngưu rất khỏe mạnh, trâu nhà ta chính là mua của nhà đấy, giá cũng phải chăng, các ngươi có thể đến nhà xem, mua xong đến nha môn đăng kí là được.”

      “À, vậy chúng ta mua đầu trâu tráng niên cần bao nhiêu bạc?”

      “Ừ, vậy chắc là khoảng 6, 7 lượng.”

      con trâu tầm 6, 7 lượng, giá này có thể mua được mẫu ruộng nước thượng đẳng. Ở thời này trâu rất quý, Vương Lâm cảm khái trong lòng.

      “Vậy qua năm làm phiền Lý Đại ca lên trấn mua trâu với Đại Thạch, chọn cho chúng ta con trâu khỏe, ta và Đại Thạch đều hiểu mấy thứ này, ha ha.”

      “Được.”

      Mấy người chuyện, bất tri bất giác liền đến giờ Tý, Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa sớm ghé vào đùi Lý Trương thị ngủ say sưa.

      “Đệ muội, Đại Thạch, chúng ta về trước đây, chờ chút nữa đốt pháo xong các ngươi cũng nghỉ ngơi , có thai nên ngủ nhiều, ha ha.” Lý Trương thị xong liền cùng Lý Hà mỗi người ôm đứa đứng lên.

      “Vâng, tẩu tử hai người thong thả nhé.”

      “Nàng dâu, ta mở cổng cho Lý đại ca.” xong liền ra mở cổng.

      Đúng giờ, từng nhà đều bắt đầu đốt pháo, ‘tét tét...” Tiếng pháo vang vọng trời đêm, Lý Đại Thạch và Vương Lâm đốt pháo xong liền về phòng ngủ.

      Lý Đại Thạch ôm Vương Lâm nằm ở giường, nghe tiếng vang bên ngoài, với Vương Lâm: “Năm nay là năm vui nhất từ trước đến giờ với ta, nàng dâu, có nàng tốt.”

      Vương Lâm nghĩ mười mấy năm qua đều là mình Lý Đại Thạch mừng năm mới trong ngôi nhà thanh lãnh, nghĩ đến bóng lưng đơn và vẻ mặt thanh lãnh của Vương Lâm liền cảm thấy thương cảm, ôm Lý Đại Thạch nức nở : “Đại Thạch, từ nay về sau có ta và con cùng chàng, chàng bao giờ mình nữa.”

      “Đúng vậy, tại ta có nàng dâu và con, còn linh người, ha ha, tốt!”

      “Ừ.”

      “Được rồi, nàng dâu ngủ , tẩu tử nàng phải ngủ nhiều.”

      “Ừ.”

      xong liền gối lên cánh tay Lý Đại Thạch ngủ, Lý Đại Thạch đắp kín chăn cho Vương Lâm rồi cũng tiến vào mộng đẹp.

      .....

      Từ buổi tối ngày hai mươi chín tuyết bắt đầu rơi, lần đầu tiên ngừng rơi vào lúc chạng vạng.

      “Đại Thạch, tuyết bắt đầu tan, ngày mai chúng ta có thể nhà nương rồi.”

      “Ừ.” Trả lời xong vẻ mặt lo lắng nhìn bụng Vương Lâm, trong lòng lo lắng ngày mai đến thôn Tiểu Cương mệt mẫu tử bọn họ, nhưng lại thể .

      Vương Lâm vừa thấy vẻ mặt của Lý Đại Thạch liền biết lo lắng cái gì, an ủi : “Chúng ta nhờ xe trâu nhà tẩu tử , dù sao nương gia tẩu tử cũng tiện đường với nương gia ta, như vậy bị mệt.”

      “Vậy ta sang chuyện với tẩu tử ngay đây, bảo bọn họ sáng mai chờ chúng ta cùng.”

      “Được, rồi về ngay nhé.”

      “Ừ.”

      Chỉ chốc lát sau Lý Đại Thạch trở lại, “Nàng dâu, tẩu tử ngày mai giờ Thần (8h sáng) bọn họ xuất phát. Ngày mai ta ôm bộ chăn đệm lên xe bò cho nàng, buổi sáng lạnh lắm.”

      “Đại Thạch, chàng tốt, ha ha.” xong ôm cổ Lý Đại Thạch hôn chụt cái lên mặt .

      Lý Đại Thạch tay ôm Vương Lâm, tay vuốt chỗ mà Vương Lâm hôn, nhìn nàng ngây ngô cười ‘hì hì’.

      “À, đúng rồi Đại Thạch, ngày mai chúng ta chuẩn bị cái gì làm quà Tết cho cha nương đây?”

      “Vậy đưa cha nương hai xuyến thịt khô và bình dầu đậu phộng to.”

      “Được, còn có ta làm cho cha nương đôi giày vải bông mới, vậy chắc là được rồi.”

      Vương Lâm tính đưa thịt khô đưa cái chân heo và thịt ba chỉ. Kiếp trước ở quê nàng chân heo chính là đồ tốt, chỉ có khách quan trọng đến nhà hoặc ngày tết mới có thể hầm chân heo.

      ....

      Ngày hôm sau khi đến nhà nương Vương Lâm, bọn Vương Đại Sơn ngồi trong nhà tán gẫu sưởi ấm.

      “Tiểu Lâm và Đại Thạch đến rồi đấy à, mau vào sưởi ấm, bên ngoài lạnh lắm.” Vương Lưu thị vừa vừa kéo bọn họ ngồi xuống, sau đó hỏi Vương Lâm: “Có mệt hay ? Ngày lạnh như vậy sao đợi mặt trời lên ấm áp rồi hãy đến.”

      “Nương, ta sao, ta và Đại Thạch nhờ xe bò nhà Lý đại ca đến, xe bò Đại Thạch trải chăn đệm cho ta ngồi nên thấy lạnh, nương yên tâm .”

      “Vậy là tốt rồi, bây giờ còn nghén hay ?”

      “Nương người yên tâm, sớm hết nghén, đứa này rất ngoan, chỉ ép buộc ta mấy ngày rồi thôi. Bây giờ ta có thể ăn, có thể ngủ.”

      “Vậy tốt, vậy tốt, ha ha.”

      Lúc này Vương Tiểu Sơn tiến đến trước mặt Vương Lâm, với nàng: “Đại tỷ, ta rất lâu rồi gặp cháu trai, rất nhớ , tỷ để ta chuyện với .”

      “Được, cháu trai đệ cũng rất nhớ đệ đấy.” xong liền ôm Vương Tiểu Sơn vào trong lòng.

      Nhìn Vương Tiểu Sơn ở đối diện chuyện với bụng Vương Lâm, Vương Lưu thị cười : “Tiểu Sơn ngày nào cũng nhắc đến cháu trai của , thái cái gì tốt đều bảo ta giữ lại cho cháu trai, ha ha.”

      sao, Tiểu Sơn nhà chúng ta đối cháu trai tốt.” xong liền ôm Vương Tiểu Sơn hôn cái lên mặt .

      Bị đánh bất ngờ Vương Tiểu Sơn vừa ý, thở phì phì với Vương Lâm: “Đại tỷ, tỷ đừng có quầy rầy ta chuyện với cháu trai có được , nếu chấu trai tức giận, nghe ta chuyện làm sao bây giờ?!”

      Vương Tiểu Sơn dứt lời, tất cả mọi người đều cười vang.

      “Được được, là Đại tỷ tốt, vậy đệ tiếp tục chuyện với cháu trai , được chưa, ha ha.”

      “À, đúng rồi Đại Thạch, ta và nương ngươi thương lượng vụ xuân năm nay đến giúp các ngươi, tại Tiểu Lâm có thai, mình ngươi cũng bận qua nổi.”

      “Dạ, mấy ngày hôm trước Lý đại ca cũng bảo ta hợp với nhà bọn họ cũng làm vụ xuân, Tiểu Lâm đoán ngài và nương cũng tới giúp nên ba nhà chúng ta hợp lại cùng nhau gieo, Lý đại ca đồng ý, hắc hắc.”

      “Được đấy, vậy năm nay ba nhà chúng ta cùng hợp lại gieo.”

      “Đúng rồi Tiểu Lâm, năm trước Lý Tú cùng người họ Tần Trấn đính thân, hẳn là năm sau gả.” Vương Lưu thị với Vương Lâm.

      vậy chăng, Tần công tử này nhà làm cái gì?”

      “Ta nghe nhà đó ở Trấn có mở tiệm tạp hóa, Tần gia này cũng chỉ có nhi tử, nữ nhi hình như đều gả hết rồi.”

      “Ừ, sai, nương Lý Tú rất hài lòng về Tần gia này, Tần công tử đối nhân xử thế tốt, nương của Tần công tử cũng là người hiền lành.”

      “Vậy Lý Tú gả qua liền hưởng phúc, ha ha.”

      Vương Bình cũng với Vương Lâm: “Tỷ, năm trước Lý Tú tỷ còn hỏi ta về tỷ đấy, ta với nàng là tỷ có thai, nàng bảo ta thay nàng với tỷ tiếng chúc mừng.”

      Từ sau khi Vương Lâm đến nơi này, nàng và Lý Tú liền có gặp mặt, hơn nữa tại bản thân cũng phải Vương Lâm trước kia, trong lòng đối Lý Tú cũng có bao nhiêu tình tỷ muội, “Ha ha, ta biết.” Sau đó với Vương Lưu thị: “Khi Lý Tú thành thân ta khẳng định là được, đến lúc đó nương thay ta chúc mừng nàng, đưa chút bạc mừng.”

      “Được.”
      Last edited: 24/10/15
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :