1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên qua thành nông phụ - Nữ Chi Thủy Tinh (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10. Đào hầm.

      Editor: Linh

      Sáng sớm Vương Lâm và Lý Đại Thạch ăn sáng xong liền bắt đầu tìm nơi thích hợp nhất sau nhà để đào hầm. Bọn Vương Lâm muốn lấy cái hầm to chút, như vậy là có thể dự trữ được nhiều lương thực, bước đầu quyết định to bằng nhà kho, đương nhiên hầm phải giấu kín, hơn nữa nhất định phải phương tiện khi cất và lấy đồ vật ra. Cho nên nhìn khắp vòng, Vương Lâm và Lý Đại Thạch quyết định đào hầm ở chỗ đất trống sau nhà, chỗ đó có người đến, cho dù ban ngày lấy đồ cũng có người chú ý, đất đào ra có thể trực tiếp đổ vào vườn rau, cũng có thể đặt chỗ đất trống.

      Điều quan trọng nhất là, đất ở sau nhà phải chất cát, cũng ẩm ướt còn tương đối rắn, loại đất có cấu tạo và tính chất như vậy lấy hầm dễ bị sụp.

      Lý Đại Thạch trước kia từng cùng cha mình lấy hầm cho người khác, sau khi cha mất rồi lại giúp Lý Hà lấy hầm, cho nên rất có kinh nghiệm đào đất hầm, hơn nữa kỹ thuật còn rất tốt. Tìm được địa điểm rồi, Lý Đại Thạch liền bắt đầu đào đất hầm, Vương Lâm đổ đất đào ra vào vườn rau.

      Vương Lâm và Lý Đại Thạch dự định lấy cái hầm có thể chứa được 10 thạch lương thực, như vậy chiều ngang ít nhất là 1 thước 8, chiều rộng 4 thước 8, hầm sâu 6 thước.

      Lý Đại Thạch và Vương Lâm mất cả ngày mới khó khăn lấy được sơ hình của hầm, dùng ván gỗ ép chặt vách và đáy hầm, sửa sang lại cho nhẵn bóng, lại dùng mấy cây gậy chống tránh cho hầm sụp xuống. “

      Đại Thạch, l

      ên thôi, ta làm xong cơm chiều rồi, mau lên đây rửa tay ăn cơm, ngày mai lại làm tiếp.” “Ừ, ta lên đây.”

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch đào hầm vất vả, liền thừa dịp Lý Đại Thạch nghỉ ngơi gọi giết gà, khi nấu cơm chiều lấy dã nấm hầm nửa cho bồi bổ, sau đó lại làm cơm khoai lang mà thích nhất, chưng nồi bánh màn thầu, xào chén cà tím to. Mặt khác nửa con chim trĩ bị Vương Lâm dùng muối ướp, đặt ở trong tủ bát, chờ lần sau lại ăn.

      Vương Lâm gắp cho Lý Đại Thạch cái đùi gà, cười : “Đại Thạch, hôm nay vất vả chàng, chàng là đại công thần của chúng ta, đùi gà này thưởng cho chàng, mau ăn.”

      “Nàng dâu, đùi gà nàng ăn , ta thích ăn.” Vừa vừa gắp đùi gà sang bát Vương Lâm.

      “Nào có ai thích ăn đùi gà, hai người chúng ta chia ăn.” xong cắn miếng đùi gà, sao đó lại gắp đùi gà sang bát Lý Đại Thạch.

      Lý Đại Thạch cảm thấy đùi gà Vương Lâm ăn qua đặc biệt ngon, hơn nữa có vẻ cùng nàng dâu của mình thân cận, cho nên trong lòng rất cao hứng, thèm ăn nổi lên, ăn liên tục 5 chén cơm mới buông đũa xuống.

      ... ...... ...

      Chờ thu thập xong tất cả vào phòng ngủ, hai người đều ngồi kháng, Vương Lâm với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, hầm có phải hay có thể dùng bùn thoa lên, như vậy hầm vừa chắc chắn lại đẹp mắt.”

      “Nàng dâu, nàng lợi hại, sao ta nghĩ ra nhỉ?” Lý Đại Thạch vẻ mặt sùng bái nhìn Vương Lâm, làm Vương Lâm nháy mắt liền cảm thấy hình tượng của chính mình cao lên.

      “À, đúng rồi, Đại Thạch đây là hai cái áo lót và quần làm cho chàng khi ở nhà mẹ đẻ, chàng thử xem, vừa người hay ?” Vương Lâm từ trong tủ quần áo lấy ra áo lót và quần đưa cho Lý Đại Thạch.

      Lý Đại Thạch nhận lấy, cao hứng : “Nàng dâu, đây là nàng làm cho ta à? Đây là mười mấy năm qua lần đầu tiên có người may quần áo cho ta.”

      Vương Lâm nghe Lý Đại Thạch xong trong lòng đặc biệt khó chịu, đau lòng : “Chàng đồ ngốc này, phải làm cho chàng cho ai, chẳng lẽ chàng muốn, vậy trả ta ta đưa cho người khác.”

      Lý Đại Thạch nghe xong sợ Vương Lâm lấy quần áo làm cho đưa cho người khác, liền gắt gao ôm chặt quần áo vào trong ngực, trẻ con : “Như vậy sao được, nàng là thê tử ta, nàng chỉ có thể may quần áo cho ta! Nàng đừng mơ lấy quần áo làm cho ta đưa cho người khác.” xong liền cởi quần áo người ra cấp tốc mặc áo lót và quần vào, sau đó mới thở phào nhõm như trút được gánh nặng bắt đầu cười ngây ngô, mình mặc quần áo lên người, xem nàng dâu còn lấy tặng người thế nào.

      Vương Lâm thấy bộ dáng ngốc nghếch của , thân mật liếc cái, kiều : “Ngây thơ giống đứa .” Thấy mặc vừa, nghĩ còn được, cần sửa nữa.

      Lý Đại Thạch lần đầu tiên mặc quần áo nàng dâu làm cho nên dị thường cao hứng, chốc sờ sờ cái này, lát sờ sờ cái kia, miệng dừng được hỏi: “Nàng dâu, nhìn được ?”

      “Đẹp lắm, cùng ta mặc chính là trang phục tình lữ.”

      Lý Đại Thạch tuy biết cái gì là trang phục tình lữ, nhưng biết đó có ý là và nàng dâu thân mật, cho nên cười càng thêm ngốc.

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch cao hứng như vậy, trong lòng vừa vui mừng lại chua xót, Đại Thạch chàng yên tâm, sau này ta làm thêm cho chàng càng nhiều quần áo mới.

      Ngày thứ hai sau khi nàng và Lý Đại Thạch thành thân nàng sửa sang lại quần áo của Lý Đại Thạch liền phát quần áo của Lý Đại Thạch ít đến thương cảm. Áo mỏng thường chỉ có 3 cái, cái rách đến thể lại rách, hai cái khác phía thiếu mụn vá, vừa thấy đường may liền biết là chính Lý Đại Thạch tự mình vá, giặt trắng bạc. Áo bông mùa đông chỉ có cái, hơn nữa bông vải có chút trở nên cứng phải rất ấm áp. Vương Lâm biết cả mùa đông chỉ có cái áo bông như vậy qua thế nào, nhưng chỉ cần trong đồng ra bộ dáng lạnh đến phát run trong lòng nàng liền khó chịu đòi mạng, áo lót và quần cũng chỉ có bộ mấy ngày nay mặc ngủ này thôi.

      Về phần ruột bông cũng chỉ có hai giường (ý chỉ chăn, đệm), giường có cách nào để dùng làm chăn đệm, Lý Đại Thạch liền rải nó xuống dưới làm đệm giường; giường khác tốt hơn chút liền làm chăn, Vương Lâm lấy ruột bông dùng làm chăn để trải xuống dưới làm đệm, đệm giường vốn có Vương Lâm mang ra ngoài phơi nắng hai ngày sau đó cũng trải xuống làm đệm, bây giờ chăn mà bọn họ dùng là ruột bông nặng ba cân trong đồ cưới của Vương Lâm. Về phần ga giường cũng chỉ có cái, hơn nữa rất rách, Vương Lâm giặt sạch nó phơi khô dùng làm khăn lau, dùng vải màu đỏ in hoa làm giá y còn thừa liều mạng làm cái ga chiều ngang 6 thước 2, chiều rộng 6 thước 5, trải ở giường. Lúc đó Vương Lâm thầm quyết định chờ bọn họ có thời gian nhất định phải trấn mua vải và vải bông làm cho Lý Đại Thạch hai cái áo mỏng để mùa hè mặc, hai cái áo dày để mùa thu mặc, hai cái áo bông để mùa đông mặc. Nơi này 4 mùa ràng, chính là mùa đông giống mùa đông ở phương Bắc, đặc biệt lạnh.

      Hôm nay ngày 14 tháng 8, lập thu, thời tiết cũng dần lạnh lên, hầm to như vậy sau khi lấy xong

      liền cùng Lý Đại Thạch trấn mua vải và vải bông để làm quần áo mùa thu cho hắn mặc, quần áo mùa đông có thể chậm rãi làm. Lại mua chút muối và thịt, thịt mỡ có thể mua nhiều một chút để phi mỡ, đồ ăn có mỡ Vương Lâm ăn đến sắp ói ra, nếu thấy gia vị khác cũng có thể mua thêm nhiều chút. Đặc biệt là hoa tiêu, ớt và gừng, đương nhiên phải đến tiệm thuốc mua chút hương liệu.

      Tối hôm đó Lý Đại Thạch được quần áo mới đặc biệt cao hứng, biểu hiện trực tiếp là Vương Lâm bị hắn đặt giường lăn qua lộn lại. Vương Lâm trong lòng hối hận, hạ quyết tâm về sau đưa quần áo mới cho Lý Đại Thạch cũng phải đưa ban ngày, bằng buổi tối khó chịu chính là mình.

      ……………………

      Ngày hôm sau, Lý Đại Thạch dậy từ sáng sớm lấy bùn, gánh tròn bốn thùng bùn về phía sân sau mới đến nhà chính ăn cơm sáng, ăn cơm xong lại chạy nhanh hòa bùn trát tường.

      Buổi chiều trát bùn xong rồi, Lý Đại Thạch ngựa dừng vó lấy gỗ làm nắp hầm.

      Ngày làm xong tất cả, Vương Lâm và Lý Đại Thạch cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hầm đã đại công cáo thành chờ đến lúc thu xong lương thực bỏ vào hầm là được.

      “Đại Thạch, chúng ta thành thân lâu như vậy, còn chưa qua nhà Lý đại ca nhìn xem, ta cảm thấy thật tốt, chờ giờ Thân ta liền đem nửa miếng thịt gà hầm dã nấm hôm qua còn thừa lại sang cho bọn họ, buổi tối bọn họ cũng có thể thêm thức ăn. Chàng nói sơ qua nhà bọn họ cho ta biết .”

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm muốn cùng Lý Đại ca có quan hệ thân thiết với mình làm tốt quan hệ như vậy, trong lòng thật cảm động, nàng dâu đây là muốn dung nhập vào sinh hoạt của bản thân, loại cảm giác này thật tốt.

      “Được, Lý Đại ca và Lý đại tẩu người tốt lắm, nhiều năm như vậy đều luôn rất chiếu ́ ta, như là ca ca và đại tẩu ruột vậy, bọn họ nhất ̣nh sẽ thích nàng, nàng cũng sẽ thích bọn họ, Tiểu Sơn và Tiểu Hoa cũng rất ngoan, ta rất thích tụi nó.”

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch ngậm miệng, nhìn mình: “Nói xong rồi hả? Hết chưa?”

      “Đúng vậy, nói xong, hết rồi.” Tuy rằng biết vì sao Vương Lâm hỏi như vậy, nhưng Lý Đại Thạch vẫn ngoan ngoãn trả lời.

      Vương Lâm ở trong lòng hò hét: Lý Đại Thạch, chàng có thể lại có lệ hơn nữa được , quả nhiên hỏi chàng còn bằng tự ta hiểu rõ, chàng cái tên biết biểu đạt!

      Giờ Dậu, Vương Lâm đã làm xong cơm chiều, múc một bát canh gà hầm dã nấm ra một bát to, bưng liền cùng Lý Đại Thạch đóng cửa đến nhà Lý Hà, bởi vì nhà Lý Hà nằm ngay dưới ruộng nhà Vương Lâm, cho nên một lát liền đến nhà Lý Hà.

      Lý Đại Thạch ở ngoài cửa hô: Lý Đại ca, tẩu tử hai người có nhà ?”

      Lý Hà nghe thấy tiếng của Lý Đại Thạch liền từ nhà chính ra, “Là Đại Thạch và đệ muội đến đây à, mau vào nhà.” Lý Hà và Lý Đại Thạch chiều cao kém nhau lắm, bộ dáng cường tráng, làn da ngăm đen, ngũ quan rất bình thường. Vương Lâm cảm thấy bộ dáng của Lý Hà có hình như Lý Đại Thạch, nhưng có thể thấy được Lý Hà và Lý Đại Thạch rất thân thiết, người cũng rất tốt.

      Lý Đại Thạch và Vương Lâm nhìn thấy Lý Hà ra thì chào: “Lý Đại ca.” Sau đó Lý Đại Thạch liền cùng Lý Hà vào nhà chính.

      Lúc này Lý Trương thị cũng từ bếp bước ra, Vương Lâm thấy liền đưa bát cầm trong tay cho Lý Trương thị: “Tẩu tử, mấy ngày nay ta và Đại Thạch bận, sớm một chút đến chào hỏi hai người, còn xin Lý Đại ca và tẩu tử tức giận. Đây là gà rừng hầm dã nấm ta đã nấu xong, cho hai người thêm đồ ăn, làm ngon mong tẩu tử đừng ghét bỏ.”

      Lý Trương thị khoảng 21, 22 tuổi, dáng người đầy đặn, làn da tương đối đen, ngũ quan rất bình thường, đầu cài trâm bạc, nhà bình thường trong thôn đều cài trâm gỗ, bởi vậy có thể thấy được cuộc sống của nhà Lý Hà vẫn rất sung túc, xem diện mạo của Lý Trương thị hẳn là dễ ở chung.

      Lý Trương thị từ chối nhận lấy, mặt đầy ý cười: “Xem đệ muội nói gì này, chúng ta làm sao có thể ghét bỏ đâu, ta ngửi đã thơm, nhất ̣nh ăn rất ngon, đêm nay chúng ta có lộc ăn rồi.”

      Vương Lâm thấy Lý Trương thị thật sự dễ ở chung giống như lời Lý Đại Thạch nói, làm người hiền lành, cũng rất thích nàng, vì thế giọng điệu càng thêm thân mật nói: “Tẩu tử thích là tốt rồi.”

      Lý Trương thị thấy Vương Lâm chỉ người có bộ dáng tốt, làm người cũng hòa khí, cũng dễ ở chung, đối bản thân cũng thân thiết, quan trọng nhất là đối Đại Thạch huynh đệ tốt. Mấy ngày trước Đại Thạch huynh đệ qua nhà nàng mượn xe bò nói là muốn cùng nàng dâu về lại mặt, biểu cảm của Đại Thạch huynh đệ lúc đó Lý Trương thị thể hình dung, cao hứng giống như nhặt được một ngàn lượng bạc, mặt mày hồng hào, nói đến nàng dâu liền cười giống như mèo trộm được thịt, bộ dáng ngây ngốc, xem ra ngày tốt của Đại Thạch huynh đệ đến đây. Lý Trương thị đã sớm coi Lý Đại Thạch làm huynh đệ ruột thịt của mình, vì thế có hảo cảm với Vương Lâm, nụ cười càng thêm thật, thân thiết nói với Vương Lâm: “Đệ muội và Đại Thạch huynh đệ ở lai ăn cơm , cơm chiều lập tức được ngay.”

      “Tẩu tử, để ngày khác . Ta đã làm xong cơm rồi, ủ ấm trong nồi, ta và Đại Thạch về nhà là có thể ăn.”

      Lý Trương thị nghe vậy cũng kiên trì giữ bọn Vương Lâm lại nữa, nghĩ dù sao hai nhà thân cận, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi bọn họ đến nhà ăn cơm.

      Vương Lâm thấy phía sau Lý Trương thị một đôi nam hài và nữ hài kiểu tóc bánh bao đáng , thấy hai đứa quy củ, trắng trẻo nõn nà rất là thích, cười nói với Lý Trương thị: “Tẩu tử, đây là Tiểu Hoa và Tiểu Sơn đúng , thật sự là làm người ta thích.” Nói xong còn quên vươn tay xoa đầu đứa nhỏ. Hai tiểu gia hỏa lần đầu tiên gặp Vương Lâm, nhưng thấy Vương Lâm vẻ mặt tươi cười thân thiết, trực giác Vương Lâm là thật sự thích bọn nó, sẽ đối tốt với bọn no, cho nên cũng có ý sợ hãi Vương Lâm, ngoan ngoãn mặc cho Vương Lâm xoa đầu.

      Lý Trương thị thấy hai đứa nhỏ nhà mình vừa gặp Vương Lâm đã thích nàng, đứa nhỏ rất biết ai đối tốt với nó, xem ra Vương Lâm đối nhà mình thật sự tốt, phải xem mặt Lý Đại Thạch mà làm ra vẻ. Vì thế thật sự coi Vương Lâm thành muội muội ruột, cao hứng nói: “Đệ muội, hai đứa nhỏ này xem ra rất thích ngươi.” Dứt lời liền nói với hai đứa nhỏ: “Tiểu Hoa, Tiểu Sơn, mau gọi thẩm, đây là thê tử của Thạch đại thúc đấy.”

      Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gọi Vương Lâm: “Thẩm.”

      “Ui, ngoan, hai đứa nhỏ các con sau này nhất ̣nh phải thường xuyên đến nhà ta chơi nhé, thẩm làm đồ ngon cho hai đứa ăn.” Vương Lâm nghĩ một nhà Lý Hà đối với Lý Đại Thạch thật sự rất tốt, Lý Đại Thạch cũng rất coi trọng bọn họ, vậy bản thân sẽ đối tốt với một nhà bọn họ. Huống chi Lý Hà là gia ̀nh duy nhất nguyện ý lui tới với Lý Đại Thạch, chỉ cần một điểm này bản thân cũng phải đối tốt với nhà bọn họ.

      Lý Tiểu Sơn còn nhỏ nghe Vương Lâm nói có đồ ăn ngon, lập tức cao hứng nói dạ, Trương Tiểu Hoa nhìn Lý Trương thị, thấy nương mình gật đầu mới nói với Vương Lâm: “Cám ơn, thẩm.”

      Lý Trương thị thấy Vương Lâm đối tốt với đứa nhỏ nhà mình, trong lòng rất cao hứng: “Đệ muội, ngày mai ta và Lý Đại ca ngươi muốn trấn , ngươi và Đại Thạch có muốn cùng chúng ta ?”

      Vương Lâm nghĩ nhà Lý Hà có xe bò trấn thật phương tiện, chính mình vốn ̣nh ngày mai trấn mua này nọ, thấy Lý Trương thị là thật lòng gọi mình, vì thế liền đồng ý nói: “Được, tẩu tử, ta ̣nh mấy ngày nay trấn mua chút này nọ, hai nhà chúng ta cùng thêm náo nhiệt.”

      Lý Trương thị nói với Vương Lâm ngày mai giờ Mẹo qua nhà bọn họ xe bò lên trấn , Vương Lâm đồng ý sau đó nói với Lý Trương thị: “Vậy tẩu tử, ta và Đại Thạch trở về đây, quấy rầy ngài nấu cơm nữa.”

      Lý Trương thị cười nói: “Xem ngươi nói này, sau này nhiều đến Lý gia chơi nhé.”

      Vương Lâm cười đật đầu nói được, liền tiến vào nhà chính tạm biệt Lý Hà, cùng Lý Đại Thạch cùng nhau về nhà.

      ……….

      Về nhà, lúc ăn cơm, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, vừa rồi tẩu tử bảo chúng ta ngày mai cùng trấn , ta đồng ý rồi. Lập tức muốn trồng mạch, trồng mạch xong mấy ngày lại muốn thu lương thực ở ruộng cạn và ruộng dốc, ta nghĩ ngày mai chợ có thể mua chút thịt về, trong nhà dầu, muối cũng mua một chút; thời tiết dần dần mát, ta nghĩ mua chút vài, làm thêm cho chàng mấy cái áo dày.”

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm ̣nh mua thêm quần áo cho chính mình, vội từ chối nói: “Nàng dâu, cần mua thêm cho ta đâu, ta vẫn còn quần áo mặc, nàng mua cho mình thêm mấy bộ quần áo .”

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch đau lòng mình, trong lòng rất là hưởng thụ, cao hứng nói: “Hai người chúng ta đều mua thêm, được chưa!”

      Lý Đại Thạch muốn lãng phí tiền bạc lên người mình, “Nàng dâu, ta thân thể khỏe mạnh sợ lạnh, mặc quần áo trước đây là được, nhưng là nàng dâu nàng thân mình mảnh mai chịu được lạnh, phải mua thêm chút quần áo dày.”

      “Nếu chàng mua thêm, ta cũng mua nữa.”

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm như vậy, chỉ gật đầu đồng ý, nhưng lần nữa cường điệu hắn chỉ cần một bộ là được. Vương Lâm mặc kệ hắn, nghĩ: đến lúc đó nàng làm xong cho hắn rồi, còn tin hắn cần.

      Bởi vì ngày mai phải dậy sớm, buổi tối lúc ngủ Lý Đại Thạch có quần quýt lấy Vương Lâm làm càn, chỉ gắt gao ôm Vương Lâm, một tay vẫn quên luồn vào bên trong áo lót Vương Lâm nắm lấy đầy đặn của nàng.
      Last edited by a moderator: 12/6/15
      linhdiep17, honglak, thuyt3 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11. Chợ.

      Editor: Linh

      Sáng ngày hôm sau Lý Đại Thạch và Vương Lâm ăn điểm tâm liền nhà Lý Hà, dự định vào trong trấn rồi ăn.

      Lý Hà bọc xe bò, Lý Đại Thạch qua hỗ trợ, Lý Trương thị với Vương Lâm: “Đại Thạch cùng với chúng ta, Lý đại ca ngươi nữa, ở nhà trông tụi , bằng để tụi ở nhà mình ta yên lòng lắm.”

      Vương Lâm gật đầu gì.

      Bọc xe bò xong, ba người Vương Lâm lập tức xuất phát, Lý Đại Thạch đánh xe, Vương Lâm và Lý Trương thị ngồi phía sau. Bên ngoài mờ tối, gió lạnh hiu hiu, may mắn lúc ra cửa Vương Lâm nghĩ buổi sáng ngồi xe ngựa khẳng định rất lạnh liền cùng Lý Đại Thạch mặc thêm cái áo dày, bằng lúc này nhất định lạnh chết, đặc biệt là Lý Đại Thạch.

      Xe bò từ trong thôn mà là vòng qua thôn, dọc theo đường yên tĩnh lạnh lạnh, Vương Lâm hỏi: “Tẩu tử, ngươi ăn sáng chưa?”

      “Ăn, đệ muội hai người chưa ăn à?”

      Vương Lâm ngượng ngùng : “Chưa, dậy muộn.” xong Lý Trương thị liền ái muội nhìn Vương Lâm, ràng là nghĩ đứng đắn.

      Vương Lâm bị nàng nhìn cả người được tự nhiên, thấy bên người Lý Trương thị đặt cái rổ to, mặt dùng vải che, vì thế sang chuyện khác : “Tẩu tử, ngươi muốn trấn bán cái gì à?”

      Lý Trương thị theo tầm mắt Vương Lâm cũng nhìn cái rổ bên cạnh, “Đúng vậy, trong nhà gà đẻ trứng, ta tồn tháng, nghĩ đến trấn bán lại mua chút dầu muối trở về.”

      Vương Lâm gật gật đầu, Lý Trương thị lại bắt đầu tán gẫu đông gia dài trường tây ngắn, cái gì vợ Lý Sơn ở đầu thôn là người miệng rộng, chuyện gì chỉ cần nàng biết ngày hôm sau toàn bộ người trong thôn biết; Tiền quả phụ gả cho Trương ngưu trong thôn làm vợ. Vương Lâm nghe mùi ngon, đây chính là đường tắt để nàng hiểu biết người trong thôn này.

      ... ....

      lúc lâu sau, bọn Vương Lâm liền đến cửa trấn Lễ Miếu, Lý Đại Thạch cho lão Hán chuyên trông xe bò ở cửa trấn đồng tiền để ông giúp trông xe bò, buổi chiều bọn họ đến lấy xe, rồi cõng sọt cùng Vương Lâm, Lý Trương thị vào trấn. Lý Trương thị và Vương Lâm hẹn buổi chiều gặp nhau ở chỗ dừng xe bò để cùng trở về, sau đó liền chợ Tây nơi chuyên môn bán thức ăn và gia cầm để bán trứng gà.

      Vương Lâm và Lý Đại Thạch đến cửa hàng bán mì ở cửa trấn gọi mỗi người chén mì chay, chén to đầy mới 3 văn tiền. Vương Lâm ăn hết chia cho Lý Đại Thạch hơn phân nửa, ăn mì xong hai người liền đứng dậy chợ Tây.

      qua cửa hàng vải lần trước Vương Lâm và Vương Lưu thị mua, Vương Lâm thấy bên trong có khách liền cùng Lý Đại Thạch vào, nghĩ trước mua vải rồi để nhờ ở đây, chờ bọn họ mua xong cái khác rồi lại quay lại lấy.

      Chưởng quầy thấy bọn Vương Lâm tiến vào, nhiệt tình tiếp đón: “Khách quan đến xem, bổn điếm vải đầy đủ tất cả chủng loại, giá cả vừa phải.”

      Vương Lâm chỉ vào thất vải bông màu xanh thẫm : “Chưởng quầy, vải này bán thế nào?”

      “Khách quan, vải này 10 văn thước, 900 văn thất.”

      Lại chỉ vào thất vải bông màu xanh đậm hỏi: “Vậy cuộn này sao?”

      Chưởng quầy chỉ vào hướng Vương Lâm xem vải : “Khách quan, ngài xem bên kia, vải đều là 10 văn thước, 900 văn thất; từ thất màu đỏ này là vải bông đứt, bên phải ngài đều là vải bông dày, muốn 12 văn thước, 1100 văn thất; qua nữa là vải bông in hoa, muốn 21 văn thước, 2000 văn thất; vải bông trắng 9 văn thước, 800 văn thất.”

      Vương Lâm nghĩ: làm cho Lý Đại Thạch áo ước chừng phải dùng 13 thước vải, (áo bông phải độn thêm chút vải, mỗi cái áo bông tính nhiều hơn quần áo bình thường thước, tức 1 cái áo bông muốn dùng 14 thước vải); làm cho 3 bộ quần áo dày ( cái mày xanh thẫm, cái màu xanh đậm, cái màu tím), chờ mùa thu mặc; làm hai cái áo bông, bộ dùng loại vải bông làm (màu xanh đậm), bộ dùng vải bông dày làm (màu xanh thẫm), chờ mùa đông mặc; làm cái áo mỏng (màu xanh đậm), tại có thể mặc, khi trời nóng nực cũng có thể mặc.

      Chính mình cũng phải làm hai bộ quần áo dày ( bộ màu xanh, bộ màu lam), hai cái áo bông ( cái màu lục, cái màu lam). Vương Lâm còn nghĩ mỗi người lại làm thêm hai cái áo giữ ấm (đều là màu trắng), lúc trời lạnh có thể mặc ở bên trong, giống như làm áo bông vậy, nhưng bên trong phải có chút bông vải, dùng loại vải bông này làm là được. Vậy muốn 78 thước vải bông dày, muốn 936 văn; loại vải bông 36 thước, muốn 360 văn; vải bông trắng 45 thước, muốn 405 văn, tổng cộng muốn 1701 văn.

      Vương Lâm nghĩ còn phải mua bông, liền hỏi giá bông để cùng mặc cả, như vậy sợ chưởng quầy cố ý nâng cao giá bông, “Xin hỏi chưởng quầy, trong tiệm có bán bông , bao nhiêu tiền cân?”

      “Khách quan, có, nhưng đều là bông cũ năm trước, bông mới năm nay còn chưa có xuất ra, vải bông cũ đều là bán 20 văn cân. Nhưng khách quan yên tâm, bông của chúng tôi bảo tồn rất tốt, cam đoan kém bông mới”

      Chưởng quầy khố phòng xách ra túi bông, Vương Lâm nhìn nhìn, bông rất trắng, chất lượng còn được, Vương Lâm gật gật đầu.

      “Đây đều là bông thượng đẳng của năm trước, nếu là bôngmới, cân bông thượng thẳng cũng phải 35 văn.”

      Vương Lâm ở trong lòng tính toán: cái áo bông của Lý Đại Thạch cần 2 cân bông, áo giữ ấm cần 1 cân, cái nửa cân; áo bông của chính mình cần 2 cân là được, áo giữ ấm cần nửa cân. Tổng cộng là 11,5 cân, muốn 230 văn. Cộng cả tiền mua vải, tổng cộng là 1931 văn.

      “Chưởng quầy, chúng tôi muốn vải bông loại: màu xanh đậm 27 thước, màu phấn lục 9 thước, tổng cộng cần 36 thước; vải bông dày: màu xanh thẩm 27 thước, màu xanh đậm 13 thước, màu tím 13 thước; màu lục 8 thước, màu lam 17 thước, tổng cộng là 78 thước; vải bông trắng 45 thước; bông 11,5 cân. Người xem chúng ta lần liền mua nhiều như vậy, còn là mở hàng, ngươi liền tính cho chúng ta vải bông loại 9 văn thước, vải bông dày 10 văn thước, vải trắng 8 văn thước, như thế bào? Bánh hàng cho chúng ta cam đoan sau này người buôn bán ngày càng lớn.”

      Chưởng quầy thấy bọn Vương Lâm lần liên tiếp mua nhiều đồ, Vương Lâm còn đến trong lòng , cho nên cũng đồng ý. Ấn theo cầu của bọn Vương Lâm cắt vải xong, Vương Lâm thanh toán 1694 văn, lại mua 10 cuộn chỉ, hai cái kim làm quần áo dày và áo bông, hai cái đính châm (giữ quần áo đỡ lệch), chưởng quầy tổng cộng thu 10 văn tiền.

      Vương Lâm quay người lại lấy góc tường ở mặt sau cửa tiệm đặt mấy túi vải vụn, thấy vải vụn bên trong cũng phải rất , liền nghĩ mua về lấy keo chắp lại thành vải bản. Dính 5,6 tầng là có thể làm đệm giày, dính hơn mười tầng có thể làm đế giày vải mỏng, dính 2 -20 tầng là có thể làm hài bông vải hoặc đế của hài bông dày.

      “Chưởng quầy, vải vụ này bán như thế nào?”

      Chưởng quầy theo tầm mắt Vương Lâm nhìn qua, “Nếu khách quan muốn, túi đưa 2 văn tiền là có thể cầm toàn bộ .”

      Vương Lâm cảm thấy có lời, liền thanh toàn 12 văn tiền, lấy hết toàn bộ 6 túi vải vụn. Lại với chưởng quầy muốn cuộn chỉ gai to, dùng để khâu đế giày.

      “Chưởng quầy, ngươi xem chúng ta còn muốn mua chút này nọ, có thể tạm thời để vải ở chỗ này của ngươi , chờ chúng ta mua xong những cái khác lại đến lấy.”

      Chưởng quầy thấy bọn Vương Lâm mua quả có chútnhiều, liền gật đầu đồng ý: “Được, hai người đem toàn bộ những cái này đến sân sau , đến lúc đó hai người nhất định phải đến lấy đấy.” Lần này Vương Lâm ở tiệm vải tiêu hết tổng cộng 1716 văn, mua nhiều đồ như vậy, trong lòng cảm thấy nhặt được đại tiện nghị.

      Lý Đại Thạch chuyển tất cả những gì bọn họ mua đến sân sau, bọn Vương Lâm muốn tiệm tạp hóa. Mua 5 cân muối, 50 văn cân, Vương Lâm nghĩ mua về muối củ cải, cũng có thể muối thịt, dù sao chỉ cần đặt ở nơi râm mát, muối ăn có thể để được rất lâu, cho nên liền mua 5 cân. Mua 3 cân nước tương, 10 văn cân; lại mua 3 cân dấm, cũng 10 văn cân. Ở tiệm tạp hóa tổng cộng tiêu 310 văn.

      Vương Lâm đem muối, nước tương và dấm mua bỏ vào trong sọt Lý Đại Thạch cõng, lại xuất phát đến cửa hàng khác.

      Khi ngang qua hiệu thuốc, Vương Lâm nhớ tới hương liệu ở đại, người cổ đại còn chưa hiểu , liền coi chúng nó thành dược liệu, biết chúng nó có thể làm ra thức ăn mĩ vị, cho nên Vương Lâm nghĩ mua hương liệu chỉ có hiệu thuốc có.

      Thấy Vương Lâm về phía hiệu thuốc Lý Đại Thạch lo lắng hỏi: “Nàng dâu, nàng đến hiệu thuốc làm gì vậy? Có phải có chỗ nào thoải mái hay ?” xong liền sốt ruột sờ mặt Vương Lâm.

      Vương Lâm thấy động tác của , ngăn tay , đỏ mặtnói: “Đồ ngốc, làm gì vậy? Đây là ở đường cái.” Lý Đại Thạch lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng rút tay về, cũng đỏ mặt, chính là dùng ánh mắt hỏi Vương Lâm.

      có việc gì, thân thể ta rất tốt, ta chỉ là đến tiệm thuốc mua chút này nọ thôi.”

      Lý Đại Thạch thế này mới yên lòng, gật gật đầu, cùng Vương Lâm vào hiệu thuốc.

      Vương Lâm đối người làm trong quầy : “Đại phu, cho ta 5 lượng hồi, tử khấu, sa nhân, nhục khấu, quế, đinh hương, thìa là, mộc hương, bạch chỉ, tam nại, lương khương, can khương, xin hỏi có thể giúp chúng ta mài thành phấn ?”

      Đây là 12 trong 13 vị hương, còn có vị la hoa tiêu, nhưng ở đây có hoa tiêu, chỉ có thể lên núi nhìn xem có hoa tiêu dại hay .

      “Được, khách quan, mài thành phấn phải thêm 10 văn tiền.”

      “Được, liền giúp chúng ta nửa mài thành phấn, sau đó tách riêng ra; mài thành phấn cũng tách riêng ra, tổng cộng là bao nhiêu tiền?”

      “Khách quan, tổng cộng là 510 văn.” Sau khi Vương Lâmtrả tiền xong, người làm chỉ vào ghế ở bên cạnh : “Mời hai người ngồi đây chờ lát, lập tức xong ngay.”

      Vương Lâm và Lý Đại Thạch đợi khoảng nửa canh giờ, sau khi lấy được đồ bọn họ muốn quầy thịt, định mua chút thịt rồi ra chỗ xe bò chờ Lý Trương thị, cùng nhau trở về.

      đến quầy thịt, cắt 5 cân thịt mỡ, dùng để lọc dầu ăn, 25 văn cân; cắt 3 cân thịt nạc ít thịt nạc nhiều thịt béo, 20 văn cân, hai cân thịt ba chỉ nhiều thịt nạc ít thịt béo, 18 văn cân; cắt 3 cân thịt nạc, 15 văn cân. Tổng cộng tiêu 266 văn, người bán thịt thấy bọn Vương Lâm mua nhiều nên chỉ lấy 260 văn, lại thấy Vương Lâm luôn nhìn lòng heo (gan, dạ dày, ruột non, thận) liền đưa hết hai bộ lòng heo cho Vương Lâm, Vương Lâm cao hứng cười tíu tít.

      Giờ sọt lưng Lý Đại Thạch tràn đầy, bọn họ cũng định lại mua thêm cái gì, lập tức về phái cửa trấn nơi để xe bò.

      đường, Vương Lâm thấy quán ven đường bày đống tiêu đỏ, đây chính là loại ớt cay, bên cạnh còn có đống gừng, cao hứng qua hỏi: “Xin hỏi hai đống này ngươi bán thế nào?”

      Tiểu thương thấy rốt cuộc có người tới mua đồ, cao hứng : “Tẩu tử, hai đống này đều có thể dùng nấu cơm, chỉ cần đưa 20 văn là được.”

      ra mấy thứ này đều là tiểu thương đổi được từ người có con mắt màu lam, khi đó người có con mắt màu lam cái này có thể dùng để nấu cơm, nhưng trở về hỏi rất nhiều người, nhưng có ai thấy qua thứ này, càng có người biết ăn thế nào. ở đây bày quầy ba ngày, hôm nay rốt cuộc có người đến mua, hắnmuốn nhanh chóng bán , có thể bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

      Vương Lâm thấy hai đống này hẳn là để 2, 3 ngày, có quả khô, liền nhíu nhíu chân mày.

      Tiểu thương thấy Vương Lâm nhíu mày, cho rằng nàng muốn mua, liền sốt ruột : “10 văn tiền, các ngươi cầm hết .”

      Vương Lâm nghe xong mừng rỡ, sảng khoái đưa 10 văn tiền, kêu tiểu thương giúp đỡ để lên xe bò hộ bọn họ. Trong lòng cao hứng nghĩ: đống hạt tiêu đại khái có 30 cân, đống gần khoảng 35 cân, bên trong đều có non và già. Sau khi trở về nhặt già ra, phơi nắng mấy ngày lại thu làm giống, sang năm trồng ở vườn rau, quả non xử lí sau.

      xe bò chờ được Lý Trương Thị về đến, bọn họ liền khởi hành về nhà.
      Last edited by a moderator: 15/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12. Sắp xếp đồ vật.

      Editor: Linh

      xe bò, Lý Trương thị thấy bọn Vương Lâm mua hơn nửa xe đồ vật, giật mình : “Đệ muội, sao hai người các ngươi mua nhiều đồ vậy, tiền sống qua ngày là phải dùng tiết kiệm.”

      Vương Lâm biết Lý Trương thị là suy nghĩ cho mình, cũng tức giận, cười : “Tẩu tử, ngươi cũng biết Đại Thạch có mấy bộ quần áo tắm rửa, áo bông cũng chỉ có cái, mấy cuộn vải và bông vải này là dùng để may quần áo cho Đại Thạch; thịt đều là chuẩn bị cho ngày mùa, ngày mai gieo mạch, sau đó chính là thu lương thực, có thời gian chợ, cho nên liền mua nhiều chút thịt, bảo quản cẩn thận là có thể để được 10 ngày; muối, nước tương, dấm đều cần thiết. Những cái khác tiêu hết bao nhiêu tiền.”

      Lý Trương thị cũng biết tình huống của Lý Đại Thạch, cho dù mình muốn làm cho bộ quần áo nhưng cũng phải tẩu tử ruột, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài biết chừng bị người trong thôn ra lời gì khó nghe.

      Ba người Vương Lâm về đến nhà là giờ mùi, bởi vì bọn họ mua nhiều đồ, Lý Đại Thạch liền đánh xe về sân nhà mình, lấy hết tất cả xuống mới mang xe bò trả cho nhà Lý Hà.

      Hôm nay mua quá nhiều đồ nên phải nhanh chóng sắp xếp lại, cho nên buổi trưa Vương Lâm và Lý Đại Thạch liền ăn bánh màn thầu hôm nay mua ở trấn, dự định buổi tối làm chút thức ăn ngon.

      “Đại Thạch, chàng mang ớt và gừng mua được ở chỗ tiểu thương ra phơi nắng trước , sau đó cầm vải và bông vào trong phòng cất kỹ, chờ ta xử lý xong thịt rồi vào sắp xếp lại.” Vương Lâm vừa cầm muối, nước tương, dấm chua vào bếp vừa .

      Lý Đại Thạch chỉ vào ớt và gừng, ngốc nghếch với Vương Lâm: “Nàng dâu, hóa ra cái này gọi là ớt và gừng à, trước nay ta chưa nhìn thấy bao giờ.”

      Thế này Vương Lâm mới nhớ tới mọi người ở nơi này chưa thấy qua ớt và gừng, “Ừ, cũng là trước đây khi ta còn ở nhà mẹ đẻ, nghe tiểu thư muội qua ớt và gừng, là có thể nấu cơm. Hôm nay ở chợ thấy giống liền mua, tiểu thư muội đó cha là tú tài, trong nhà nàng rất nhiều sách, chắc là nàng cũng nghe cha nàng qua.”

      “À, như vậy à! sách viết vậy khẳng định là .” Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch tin lý do thoái thác của mình, khỏi thở phào nhõm hơi. Xem ra sau này mình muốn hoặc làm gì mà bọn họ biết là có thể dùng lý do này.

      Sau khi cất muối, nước tương, dấm theo thứ tự, Vương Lâm lấy hương liệu hôm nay mua được ở tiệm thuốc ra, dạng bột phấn mỗi thứ để lại chút ở phòng bếp, mài thành phấn cũng cùng đặt trong cái rổ ở nhà kho, như vậy vừa râm mát lại thông gió, có thể bảo tồn mấy năm.

      Vương Lâm lấy bát giác, quế, là, đinh hương ra dựa theo tỉ lệ nhất định làm thành ngũ vị hương (tuy rằng thiếu hoa tiêu, tạm thời vẫn gọi là ngũ vị hương ), đổ vào trong lọ chuyên để đựng gia vị, định sau này nấu cơm dùng. Lại lấy ra chút bột ngũ vị hương, dùng số lượng nước ấm vừa phải hòa tan, để nghỉ đợi khi nấu thịt bôi lên thịt dẫn ra vị.

      Làm xong mấy việc này, Vương Lâm liền lấy thịt nạc và thịt ba chỉ ra, lấy bột ngũ vị hương hòa tan trong nước bôi lên mặt thịt, sau đó lại lấy số lượng muối vừa phải bôi lên mặt rồi dùng sức nhào nặn, như vậy thịt có thể ngấm gia vị nhanh hơn. Sau khi nhào nặn xong liền kêu Lý Đại Thạch cầm 3 khối thịt vào nhà kho treo, thông gió, tại nơi râm mát khô ráo như vậy, lại thông qua xử lý, thịt có thể bảo tồn nửa tháng.

      Xử lý tốt thịt, Vương Lâm liền thái mỡ phi lấy dầu ăn, khi phi mỡ cần cho nước, như vậy chỉ cần đặt dầu ở nơi râm mát là có thể bảo tồn rất lâu. 5 cân thịt mỡ phi được khoảng 4 cân dầu, Vương Lâm đổ mỡ phi được vào bình sứ, chờ nguội rồi mang vào nhà kho để, khi nào muốn ăn lấy ra chút là được. Thừa lại tóp mỡ để trong bát, có thể dùng để xào rau.

      Xử lý mỡ xong liền bắt đầu xử lý lòng heo, Vương Lâm dám lộn lòng heo, nhiệm vụ này tự nhiên là dừng lên người Lý Đại Thạch. Lý Đại Thạch dùng cái gùi đựng hai bộ lòng heo, trong tay cầm chậu gỗ, Vương Lâm cầm muối ăn, dấm và bột mì, hai người cùng ra bờ suối rửa lòng heo.

      Đến bờ sông, Lý Đại Thạch lộn ruột già và dạ dày heo trong ngoài mấy lần, bỏ vật bẩn và mỡ trong ruột heo, sau đó rửa sạch, còn lột bỏ lớp màng bên ngoài.

      Sau khi làm tốt tất cả những cái này, cho bọn nó vào trong chậu gỗ dùng bột mì nhào nặn trong ngoài mấy lần, rửa sạch rồi lại bỏ vào trong chậu cho muối và dấm chua nhào lặn trong ngoài mấy lần nữa, rửa sạch, như vậy là có thể khử được mùi hôi thối bên trong.

      Sau khi về nhà, Vương Lâm lại ngựa dừng vó phối chế nguyên liệu, dự định hôm nay hầm hết hai bộ lòng heo, đưa đến cho nhà Lý Hà ít cho bọn họ nếm thử, ngày mai khi về nhà mẹ giúp gieo mạch cũng mang theo ít cho Vương Đại Sơn và bọn Vương Lưu thị nếm thử.

      Vương Lâm theo tỉ lệ nhất định lấy chút hương liệu chưa mài thành phấn, chia bọn nó ra bỏ vào trong chậu rửa sạch sau đó vớt ra rổ, dự phòng.

      “Đại Thạch tới nhóm lửa, nhớ lỹ lửa cần quá lớn.”

      “Ừ, đến đây.”

      Vương Lâm lại cầm bát nhà kho lấy nửa già bát mỡ heo vừa phi xong, chuẩn bị chút nữa cho hương liệu và dầu vào phi dẫn mùi ra.

      Chờ nước trong nồi cạn hết, Vương Lâm cho mỡ heo vào nồi, mỡ nóng lại cho hương liệu vào phi, chú ý thứ tự cho hương liệu cũng ảnh hưởng đến mùi thơm món ăn, chia ra thứ tự trước sau cho vào nồi.

      “Đại Thạch, lửa hơn chút nữa.”

      “Tốt, nàng dâu.” Lý Đại Thạch vừa vừa rút cành củi ra.

      Vương Lâm cho bát giác, quế vào nồi trước, đảo từ 1-2 phút mới cho đinh hương, là vào nồi, chờ có mùi thơm ngừng đảo, sau đó cho nước và muối vào, “Đại Thạch, lửa to hơn chút, ta bắt đầu nấu lòng heo đây.”

      Nghe vậy, Lý Đại Thạch cho thêm mấy cái củi vào bếp, chờ nước sôi Vương Lâm cho toàn bộ hai bộ lòng heo vào nồi.

      Úp vung, Vương Lâm với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chờ sôi rồi rút hai cái củi ra, lửa cần quá lớn, bằng làm nước bên trong nhanh cạn. Lòng heo này hầm càng lâu càng thơm.”

      Lý Đại Thạch gật đầu, “Nàng dâu, ta biết.”

      “Đại Thạch, chàng cần phải luôn canh giữ trong bếp đâu, chỉ cần khi củi sắp cháy hết cho thêm hai cái vào là được.”

      Có Lý Đại Thạch trông lửa, Vương Lâm liền đến phòng ngủ sắp xếp lại vải, bông và vải lẻ. Cầm vải và bông đặt ở giường bỏ vào ngăn tủ phía của tủ quần áo, sau đó khóa lại, định xong mùa có thời gian làm quần áo mùa thu cho Lý Đại Thạch.

      Sau đó đổ hết cả 6 túi vải lẻ lên giường, nhặt vải lẻ lớn bằng bàn tay đặt sang bên, định dùng những vải lẻ này dính lại cao 1 phân, cho Lý Đại Thạch và mình mỗi người 2, 3 đôi lót giày. Lại dính cái 3 phân, ấn theo chiều dài bàn chân của mình và Lý Đại Thạch làm mấy đôi đế giày, chờ sau này khi làm giày lấy ra trực tiếp dùng, như vậy phương tiện, đế giày dày chút khi dễ dàng bị đau chân.

      Sau khi sửa soạn xong cũng có 4 túi to, 1 túi , Vương Lâm thế nhưng ở bên trong tìm ra 6, 7 khối vải lẻ to dài 1, 2 thước, đều là màu xanh đậm và màu tím, chắc là cẩn thận để lẫn vào trong đống vải vụn, bị Vương Lâm nhặt cái tiện nghi lớn. 6, 7 miếng vải lẻ to này làm 3, 4 đôi giày cũng thành vấn đề. Vương Lâm cất 4 túi vải to và 1 túi vải vào trong tủ quần áo, thừa lại vải quá cần, nhưng sau đó nghĩ lại vẫn nên bỏ vải quá vào trong ngăn tủ đất ở phòng ngủ, đề phòng ngày nào đó cần dùng đến.

      Sửa sang lại xong vải lẻ, Vương Lâm thấy sắp đến giờ Dậu, nghĩ nồi lòng heo cũng hầm hơn canh giờ rồi, chắc ngấm gia vị. Quả nhiên, vừa ra nhà chính ngửi thấy mùi thịt.

      Vừa vào nhà bếp, Lý Đại Thạch liền : “Vợ, nàng tới, lòng heo nấu như vậy thơm.”

      Vương Lâm mở vung nồi, mùi càng thêm thơm ngào ngạt, thấy bên trong còn rất nhiều nước, lấy đũa chọc lòng heo, vừa chọc liền đâm thẳng vào, hẳn là chín. Vì thế xắt miếng gan heo đưa đến bên miệng Lý Đại Thạch, “Đại Thạch, chàng nếm thử xem ăn được ?”

      Lý Đại Thạch liền nhận lấy đôi đũa Vương Lâm cầm thổi thổi miếng gan heo, vừa ăn vừa : “Nàng dâu, thơm, ăn rất ngon, cho tới bây giờ ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy, đây là lòng heo sao? Vì sao người khác nấu lòng heo có mùi hôi, mà nàng làm lại ngon như vậy.”

      Vương Lâm nghe vậy kiêu ngạo : “Đương nhiên, cũng xem là ai làm. Đại Thạch, có thể dập lửa rồi.” Vương Lâm cũng gắp miếng gan heo bỏ vào miệng, khác với món hầm ở đại lắm, nhưng là thơm như ở đại, chắc là do thêm hương thảo. Nhưng đối với nơi này mà là mỹ vị nhân gian, làm ra hương vị này, Vương Lâm vẫn rất vừa lòng.

      Cảm thấy chín sai biệt lắm, Vương Lâm vớt tất cả lòng heo ra cái rổ cho nguội. Sau khi nguội, Vương Lâm cắt nửa cái dạ dày, đoạn ruột heo bỏ vào trong rổ kêu Lý Đại Thạch cầm cho nhà Lý Hà nếm thử.

      Chờ Lý Đại Thạch cầm rổ ra khỏi nhà, Vương Lâm tìm cái bình sứ sạch đổ nước hầm lòng vào, đặt bình sứ bàn cán mì, chờ nguội rồi đóng nắp, bỏ vào nhà kho bảo quản, sau này muốn nấu món gì lấy ra nấu là được.

      Vương Lâm lấy nước rửa nồi xong bắt đầu nấu cơm, hôm nay cơm chiều rất phong phú, bát cơm to, bàn món kho to (có gan heo, dạ dày và lòng), đĩa đậu đũa xào, bởi vì có dầu, ớt và bột ngũ vị hương nên hôm nay mùi đậu đũa xào giống ngày thường, bát canh cải trắng.

      Lý Đại Thạch từ nhà Lý Hà trở về liền bắt đầu ăn cơm chiều, Lý Đại Thạch ngừng gắp lòng heo, vừa ăn vừa cảm thán: “Nàng dâu, lòng heo này ăn ngon , khi ta đưa cho nhà Lý đại ca với bọn họ nàng làm món lòng heo ngon lắm, mới bắt đầu bọn họ còn tin, nhưng sau khi ăn miếng đều ăn ngon. Tiểu Hoa và Tiểu Hà càng ngừng được miệng.” Vẫn còn quên gắp lòng heo cho Vương Lâm, “Nàng dâu, mau ăn.”

      Đến khi ăn đậu đũa xào, vừa sợ hãi vừa : “nàng dâu, đậu đũa này cũng ngon hơn trước đây, nàng dâu, nàng làm cơm ngon .”

      Vương Lâm gắp gắp đậu đũa, “Đương nhiên, bỏ thêm hương liệu vào làm gia vị, hương vị tất nhiên giống nhau.”

      “Nàng dâu, hôm nay nàng ở tiệm thuốc mua chính là hương liệu à? Nhất định là hương liệu có thể làm ra đồ ăn ngon như vậy!”

      “Đúng vậy, mau ăn cơm, ăn xong nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn muốn giúp cha nương gieo mạch đấy.”

      “Nàng dâu, ngày mai mang cho cha nương, Tiểu Bình và Tiểu Sơn chút lòng heo này , để bọn họ cũng nếm chút.”

      Vương Lâm thấy bộ dáng nóng lòng muốn chia sẻ đồ tốt cho người khác, liếc trắng mắt: “Biết, chờ thu hoạch xong, có thời gian lại mua lòng heo về nấu, đến lúc đó cũng mang cho nương chút nước dùng, dạy nương hầm thế nào.”

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm liếc mình cũng tức giận, ngược lại còn cười ngây ngô: “Hắc hắc…”

      Buổi tối nằm ở giường, thừa dịp Lý Đại Thạch vẫn cởi quần áo nàng, Vương Lâm vội vàng kéo quần áo : “Chờ chút, ta cho chàng biết hôm nay chúng ta chợ tiêu tổng cộng hết gần 3 lượng bạc…. Đêm nay chỉ có thể muốn lần, ngày mai còn muốn giúp cha nương làm việc đấy.”

      Lý Đại Thạch vừa hôn cổ Vương Lâm vừa qua loa : “ biết.” Thấy Vương Lâm buông lỏng tay túm vạt áo, vội vàng cởi quần áo Vương Lâm sạch bách. Thấy da thịt bóng loáng của Vương Lâm, ánh mắt đều tỏa sáng, lửa nóng dưới thân càng thêm lớn…

      Đây lại là đêm tình cảm mãnh liệt.


      Chương 13. Gieo mạch.

      Editor: Linh.

      Ăn sáng, Vương Lâm với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chàng cầm ớt và gừng tách riêng chúng nó ra phơi , phơi chung chỗ dễ bị hỏng.”

      “Được, nàng dâu.” xong liền vào nhà chính.

      Vương Lâm cầm chén đũa rửa, sau khi bảo vào tủ bát, liền lấy từ bộ lòng heo nấu tối qua ra bộ ruột già, cái dạ dày, mấy lá gan heo bỏ vào trong cái rổ sạch, để lát nữa mang đưa cho nhóm Vương Đại Sơn.

      ... ...... ...... ....

      Khi Vương Lâm đến nhà mẹ đẻ vào chính Mão (tức buổi sáng 6h), Vương Đại Sơn xem nông cụ ở trong sân, Vương Lâm đẩy cửa sân ra, “Cha, nương, ta và Đại Thạch đến đây.”

      “Cha, nương.”

      Vương Lưu thị thấy bọn họ, vội : “Đại Thạch và Tiểu Lâm đến đấy à, đường nhất định rất mệt mỏi đúng , sao mặc thêm nhiều áo nữa, bây giờ vào lập thu, buổi sáng rất lạnh, đừng để bị bệnh. Mau vào nhà chính nghỉ ngơi , tí nữa ta và cha ngươi gọi hai đứa.”

      “Cha, nương, tụi con lạnh, thân thể con rất khỏe. Tiểu Lâm, nàng mau vào phòng nghỉ ngơi , ta ở đây giúp cha nương làm việc.” xong, Lý Đại Thạch nhấc cái cuốc lên xem.”

      Lúc này Vương Bình và Vương Tiểu Sơn nghe thấy giọng của Vương Lâm và Lý Đại Thạch, từ trong nhà chạy ra, “Tỷ/đại tỷ, tỷ phu/đại tỷ phu hai người đến rồi à.”

      Vương Lâm lại cười : “Ừ, tỷ mang đồ ăn ngon đến cho Tiểu Bình và Tiểu Sơn đây.” xong liền đưa rổ cho Vương Bình.

      Vương Bình vừa tiếp cái rổ, Vương Tiểu Sơn liền khẩn cấp xốc vải che bên ra, ngửi thấy mùi, cao hứng : “Đại tỷ, đây là cái gì vậy? thơm.”

      “Là lòng heo tỷ nấu, mau nếm thử xem thế nào?” Dứt lời liền dùng tay bẻ cho Vương Tiểu Sơn, Vương Bình và Vương Lưu thị mỗi người miếng gan heo để bọn họ nếm thử.

      Vương Lưu thị ăn xong ngạc nhiên : “Tiểu Lâm, đây là lòng heo á, sao ăn ngon vậy, ngươi làm thế nào đấy?”

      “Nương, chờ xong ngày mùa có thời gian ta dạy ngài.” xong quay đầu với Vương Tiểu Sơn ngừng miệng: “Con mèo tham , ăn ít thôi, đừng để đau bụng. Tiểu Bình, mau cất rổ vào nhà bếp, chờ lúc sau lại ăn.”

      Vương Lưu thị gật đầu: “Đúng rồi, Tiểu Bình mau cầm vào nhà bếp , trưa nay lại ăn.”

      Bận hết mấy chuyện này, Vương Lâm, Vương Đại Sơn, Lý Đại Thạch và Vương Lưu thị bốn người về phía ruộng. Vương Bình ở nhà trông nhà, buổi trưa hỗ trợ đưa cơm, Vương Tiểu Sơn ra đồng tìm đồng bọn chơi.

      Dọc theo đường có rất nhiều người ở trong ruộng nhà mình bận việc, đến ruộng, Vương Lưu thị liền giao cho Vương Lâm công việc nhàng là gieo mạch, Vương Lưu thị, Vương Đại Sơn và Lý Đại Thạch đều là làm việc nặng. Bắt đầu làm việc liền dùng sức, chưa bao giờ ăn trộm mánh mung (ý trộm ngỉ ngơi), gieo mạch vừa nhanh vừa chất lượng, đến buổi trưa Vương Bình đưa cơm trưa tới, bọn Vương Lâm gieo được hơn mẫu mạch.

      Ăn cơm trưa xong, bọn Vương Lâm lại bắt đầu gieo đất còn lại, chờ gieo xong hết 2 mẫu đất mới nghỉ, ăn cơm tối, thương lượng chuyện ngày mai gieo mạch cho bọn Vương Lâm và Lý Đại Thạch. Ngày mai chỉ có Vương Lưu thị và Vương Đại Sơn đến nhà Vương Lâm giúp gieo mạch, Vương Bình và Vương Tiểu Sơn ở nhà trông nhà và trông nom heo gà. Thương lượng xong, bọn Vương Lâm liền đứng dậy về, sợ về quá muộn trời tối nhìn thấy đường.

      ... ...... ...

      Buổi tối trước khi ngủ, Lý Đại Thạch với Vương Lâm: “Nàng dâu, hôm nay mệt , ngày mai nàng cần ra ruộng đâu, ở nhà nấu cơm cho chúng ta là được.”

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch đau mình, cao hứng : “ có việc gì, ta cũng chỉ giúp gieo mạch, lại cần dùng nhiều sức, hơn nữa chàng muốn ta mệt, ta cũng hy vọng chàng vất vả, công việc dùng nhiều sức ta làm được, nhưng những công việc đơn giản đó ta có thể làm chút là chút. Ngày mai ta ra đồng làm việc, đợi đến khi nấu cơm trưa ta về nhà nấu, mệt, nhưng ngày mai chàng còn phải làm việc, ngủ sớm chút.”

      Lý Đại Thạch nghe Vương Lâm vậy cũng chỉ có thể đồng ý: “Ừ.”

      Thổi nến liền ôm Vương Lâm ngủ, tuy rằng rất muốn làm chuyện kia, nhưng ngày mai còn muốn dậy sớm làm việc, cũng chỉ có thể ủy khuất tiểu huynh đệ của mình, chờ xong rồi lại đòi vợ bồi thường.

      Ngày hôm sau bọn Vương Lâm cũng sớm gieo xong hai mẫu mạch, Lý Đại Thạch và Vương Đại Sơn ở nhà chính nghỉ ngơi, Vương Lâm và Vương Lưu thị ở dưới bếp nấu cơm.

      “Tiểu Lâm, hai cái rổ ở nhà chính là gì vậy?” Buổi sáng Vương Lưu thị nhìn thấy muốn hỏi, nhưng vừa vội liền quên mất, bây giờ đột nhiên nhớ tới mới hỏi Vương Lâm.

      “Chính là trước đây Lý tú tài cho ta sách viết có thể dùng nấu cơm, đỏ gọi là ớt, có chút trắng gọi là gừng, đều có thể giúp món ăn càng thêm ngon, cũng có thể khử mùi.” Vương Lâm vừa nhà kho cắt thịt vừa , “Chờ chút nữa ta lấy gừng xào thịt cho mọi người ăn, ăn ngon lắm.”

      Vương Lâm nhà kho cắt khối thịt nạc và khối thịt ba chỉ, tại có ớt, đợi lát nữa dùng thịt ba chỉ làm thịt kho tàu, nghĩ liền gọi Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chàng lấy chục quả ớt non rửa sạch, sau đó lại xay ra thành tương ớt, bên trong lại cho thêm chút gừng vào cùng xay, nhanh chút nha, chút nữa ta muốn dùng.”

      “Ừ, được, ta ngay đây.”

      Lý Đại Thạch sức lớn, đến phút xay xong tương ớt, bỏ vào trong chén cho Vương Lâm, đặt ở trong bếp, phương tiện cho Vương Lâm lấy dùng.

      Bởi vì thịt đều ướp qua muối cho nên Vương Lâm liền bỏ thêm muối vào tương ớt. Chờ dầu trong chảo nóng, nghĩ đến mọi người đều là lần đầu tiên ăn cay nên cũng chỉ cho muỗng tương ớt vào nồi, thả mấy tép tỏi, sau đó đổ thịt ba chỉ cắt thành khối vào đảo đều, lát mùi thơm bay ra.

      “Tiểu Lâm, thơm quá, sau khi trở về ta cũng làm cho bọn Tiểu Sơn ăn.”

      Vương Lâm vừa đảo vừa : “Nương, ta làm nhiều, đợi lát nữa múc riêng ra bát, lúc ngài về tiện mang về cho bọn Tiểu Sơn.”

      Vương Lưu thị sảng khoái đồng ý: “Ừ.”

      Khi ăn xơm, Vương Đại Sơn với Vương Lâm: “Tiểu Lâm, hôm nay thức ăn tệ, đặc biệt thịt kho tàu này vừa cay lại vừa thơm, ăn nghiền.”

      Vương Lâm gắp cho Vương Đại Sơn khối thịt, : “Cha, hôm nay ngài vất vả rồi, ăn nhiều chút, nương và Đại Thạch cũng vất vả, hai người cũng ăn nhiều chút.” xong lại gắp cho Vương Lưu thị và Lý Đại Thạch mỗi người miếng thịt.

      “Đúng vậy, Tiểu Lâm, giờ trù nghệ của ngươi càng ngày càng tốt, có thể đem thịt nạc khô làm thành món ngon như vậy.” Vương Lưu thị vừa ăn vừa .

      Lý Đại Thạch cũng chịu tụt ở đằng sau, “Nàng dâu, hôm nay thịt thơm, có phải nàng bỏ thêm hương liệu ?”

      “Ừ, nương, đợi lát nữa ta gói cho ngài chút bột ngũ vị hương về, khi nấu cơm cho thêm chút, nấu thức ăn cũng rất thơm. Hương liệu này cần cho quá nhiều, tốt cho thân thể.” Vương Lâm lại dặn dò: “À, đúng rồi, đừng chuyện hương liệu này với người khác, đến lúc đó khó giải thích được.”

      Vương Lưu thị gật đầu ừ, đồ tốt như vậy đương nhiên thể để người ngoài biết. Trở về phải dặn kỹ Tiểu Bình, bảo nàng được với bất kỳ ai hết.

      “Nương, lát nữa cũng mang theo chút ớt và gừng về , ớt có thể xay thành tương ớt làm thịt kho tàu như hôm nay ta làm, cũng có thể phơi khô mài thành bột, làm bột ớt, cũng có thể mài thành ớt, khi xào rau cắt trực tiếp cho vào đồ ăn là được, đừng cho nhiều, cay; về phần gừng, gừng tươi có thể dùng kho thịt như hôm nay, cũng có thể cho vào rau xào để dẫn vị, cũng có thể phơi khô. Ớt và gừng này phơi khô có thể để rất lâu.”

      Lý Đại Thạch cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đó, nương, ngài này chút về mà ăn.”

      Cơm nước xong, thu dọn bát đũa, Vương Lâm lại rửa sạch tay mới lấy cái túi lên nhà chính lấy ớt và gừng cho Vương Lưu thị. Cho Vương Lưu thị khoảng 5-6 cân ớt, 6-7 cân gừng tươi, cất vào trong túi to, gói gói bột ngũ vị hương, dùng tiết kiệm có thể dùng được mấy tháng, lại bỏ thịt kho tàu để riêng cho bọn Vương Tiểu Sơn vào trong rổ.

      Lúc tiễn Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị ra cửa, đưa tất cả những thứ đó cho Vương Lưu thị.

      Tiễn bước hai người, Lý Đại Thạch và Vương Lâm đun nước tắm rửa xong liền lên giường ngủ. Trước khi thổi tắt nến, Lý Đại Thạch với Vương Lâm: “Nàng dâu, quá hai ba ngày bắt đầu thu hoạch vụ thu, đến lúc đó nàng cần ra đồng, chỉ có 3-4 mẫu đất mình ta thu cũng được.”

      “Đại Thạch, ta biết chàng đau ta, nhưng ta nghĩ muốn cùng chàng ra đồng, ta làm mấy việc nhàng, công việc dùng nhiều sức vẫn phải dựa vào chàng, hơn nữa ta cùng chàng cũng có thể giải buồn.”

      xong, Vương Lâm lại xác định : “Đại Thạch, có phải chàng ghét bỏ ta cái gì cũng làm được hay ?”

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm bộ dáng đau lòng, vội vàng : “Nàng dâu, làm sao có thể, có thể lấy nàng ta mừng còn kịp, lại làm sao có thể ghét bỏ nàng, chỉ cần nàng ghét bỏ ta là người có bản lĩnh là tốt rồi.”

      Vương Lâm vội vàng dùng tay che miệng Lý Đại Thạch, ánh mắt nghiêm túc nhìn Lý Đại Thạch : “Đại Thạch, cho đến bây giờ ta cũng chưa từng ghét bỏ chàng, có thể gả cho chàng ta cũng rất vui, cuộc sống yên bình và hạnh phúc như bây giờ là ta nằm mơ cũng muốn. Mà cuộc sống như vậy là chàng cho ta, cũng chỉ có chàng mới có thể cho ta.”

      Lý Đại Thạch nghe vậy gắt gao ôm chặt Vương Lâm, cảm kích : “Nàng dâu, nàng tốt.”

      Vương Lâm cũng ôm lại Lý Đại Thạch, hai người cứ như vậy ôm lẫn nhau, im l
      Last edited by a moderator: 28/9/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 14. Làm quần áo dày, dính vải lẻ.

      Editor: Linh

      Còn có hai ba ngày nữa là bắt đầu thu hoạch vụ thu, thời tiết cũng dần dần chuyển mát, đặc biệt là buổi sáng và buổi tối. Hơn nữa bọn Vương Lâm còn ở ngay núi cho nên liền lạnh hơn, Vương Lâm đem cái chăn mùa hè ba cân bông đổi thành 5 cân.

      Lý Đại Thạch có quần áo mặc mùa thu, cái áo dày nhất của đó chính là áo bông, nhưng cái này phải đến mùa đông có tuyết rơi mới có thể mặc, tại vẫn mặc áo mỏng thường. Giữa trưa đỡ hơn chút, buổi sáng và buổi tối Vương Lâm thấy mặc như vậy liền cảm thấy lạnh. Mỗi khi hỏi Lý Đại Thạch có lạnh hay đều quen, mười mấy năm đều là trôi qua như vậy, Vương Lâm nghe vậy rất đau lòng.

      Bây giờ có thời gian Vương Lâm liền tính làm áo dày cho Lý Đại Thạch trước, về phần áo bông đợi thu hoạch xong rồi làm cũng muộn. Còn muốn làm cho Lý Đại Thạch đôi giày dày chút, giày vải cũng phải đợi sau thu hoạch vụ thu mới làm.

      Nghĩ liền làm, Vương Lâm với Lý Đại Thạch dọn dẹp sân: “Đại Thạch, chàng cùng ta vào phòng ngủ, ta đo kích cỡ làm áo cho chàng.”

      “Ừ, nàng dâu, ta vào ngay.” Lý Đại Thạch nhanh chóng làm xong việc tay.

      Dọn sân xong, thu hoạch vụ thu ngô bẻ rồi mang về nhà trực tiếp đổ ra sân là được, chờ tách hạt ngô xong rồi thu thập gióng ngô bỏ vào nhà kho.

      Làm xong việc tay Lý Đại Thạch chạy nhanh vào phòng, sợ Vương Lâm đợi lâu: “Nàng dâu, hì hì.... Ta đến đây.”

      Vương Lâm thấy bộ dáng vui vẻ này của trêu ghẹo : “Làm quần áo mới cho chàng liền vui vẻ vậy à, giống như trẻ con vậy!”

      Nghe Vương Lâm trêu cợt mình Lý Đại Thạch cũng để ý, ngược lại cười càng thêm ngốc.

      Vương Lâm vừa dùng dây tuyến đo vừa : “Đồ ngốc, giơ cao hai tay lên.”

      Lý Đại Thạch ngoan ngoãn làm theo.

      “Xong, hì hì...”

      Sau khi Lý Đại Thạch rời khỏi phòng Vương Lâm liền đem cả ba thất vải dày ba màu ra, chiếu kích cỡ vừa mới đo được mỗi màu cắt cái áo, như vậy sau này muốn làm lấy ra trực tiếp khâu là được, cần lại cắt, phương tiện. Bản thân may quần áo chân tay mau, lại cần thêu hoa, chỉ cần đường chỉ khâu chặt là được, hôm nay làm xong cho Lý Đại Thạch cái áo hẳn thành vấn đề.

      Buổi tối trước khi ngủ Vương Lâm làm xong cái áo màu xanh sẫm, đưa cho Lý Đại Thạch : “Đại Thạch, chàng thử xem có vừa người , vừa để ta sửa lại.”

      Lý Đại Thạch cười hì hì nhận lấy, giở ra xem: “Nàng dâu, cái áo này là đẹp, nhất định rất ấm.” Sau đó vội vàng thay.

      Lý Đại Thạch mặc rất vừa người, màu xanh sẫm đặc biệt hợp với , mặc cái áo làm làm càng thêm suất, Vương Lâm cao hứng : “Đại Thạch, chàng mặc rất đẹp mắt, ngày mai hãy mặc cái này , thời tiết này thích hợp mặc cái này.”

      Lý Đại Thạch nghe xong vừa cởi áo vừa : “Nàng dâu, ngày mai ta vẫn mặc áo cũ là được, áo này chờ đến năm mới lại mặc.”

      Ở đây mọi người nghĩ như này: cái gì tốt đều phải giữ cho năm mới. Thấy Lý Đại Thạch cũng vậy, Vương Lâm làm bộ tức giận : “Bảo chàng mặc chàng mặc , ngày mai ta còn muốn làm cho chàng thêm hai cái nữa. Hơn nữa năm mới lạnh như vậy thể mặc cái này, đến lúc đó ta làm áo bông cho chàng.”

      Nghe Vương Lâm vậy Lý Đại Thạch liền sảng khoái đồng ý ngày mai mặc áo mới, cái áo này còn ấm hơn áo bông trước đây mặc. giờ cái áo mình mặc ngày bình thường còn tốt, chỉ cần có gió thổi qua liền lạnh đến chịu được, bản thân chỉ có thể liên tục làm việc, chỉ có như vậy mới cảm thấy lạnh. Nàng dâu đối mình tốt, sau này mình phải càng thêm nỗ lực giúp nàng dâu làm việc, để nàng dâu mệt.

      “Như vậy liền thỏa mãn, ta còn muốn làm cho chàng đôi giày vải, chàng trước, có thời gian ta lại làm thêm cho chàng mấy đôi, dễ thay đổi. Còn muốn làm cho chàng giày bông, mùa đông ấm.” Vương Lâm nhìn Lý Đại Thạch nghiêm túc .

      Lý Đại Thạch trước kia đều giày rơm, chính là mấy ngày nay hơi lạnh mới lấy giày vải ra . Đôi giày này cũng là đôi giày vải duy nhất của Lý Đại Thạch, bình thường đều coi như bảo bối, có thể , để đó chờ mùa đông mới . giờ có thể lấy giày vải ra vẫn là vì Vương Lâm thấy bây giờ giày rơm rất lạnh, buộc . Hơn nữa đôi giày vải này rất lâu, cực kỳ cũ, chỗ ngón chân cái bị rách.

      Lý Đại Thạch nghe xong cao hứng : “Nàng dâu, nàng đối ta tốt!”

      Vương Lâm liếc trắng , nghĩ: ta và thê tử chàng, đối chàng tốt đối ai.

      Thấy bộ dạng kiều mị này của Vương Lâm, lòng Lý Đại Thạch liền ngứa ngáy, chính mình có mấy ngày chạm nàng dâu rồi. Nghĩ liền thổi nến, ôm nàng dâu ngã vào giường.

      Vương Lâm thấy bộ dạng gấp gáp này của vừa tức lại vừa buồn cười, nhưng cũng ngăn cản , chỉ : “Chàng chút, bằng ngày mai cả người lại toàn là dấu.”

      Lý Đại Thạch có trả lời, chỉ là lực đạo khi hôn bả vai Vương Lâm hơn rất nhiều, cấp tốc cởi quần áo Vương Lâm và mình, thấy Vương Lâm cả người trắng nõn trơn mềm, trong lòng thích đến được. Chính mình liền thân thể này của nàng dâu, trắng trắng non mềm, còn non mềm hơn cả đậu hủ, chỉ cần chính mình nhàng chạm vào liền lưu lại dấu vết. Lý Đại Thạch nghĩ liền hưng phấn hôn thân thể Vương Lâm, tay còn quên tác quái ngực Vương Lâm.

      Chờ hôn đủ, cũng sờ đủ, thấy Vương Lâm chuẩn bị kỹ càng, liền đỡ lửa nóng của chính mình vào chủ đề.

      Vừa mới tiến vào hai người đều thoải mái kêu lên, “A!”

      Lý Đại Thạch bắt đầu chuyển động, vừa động vừa hô: “Nàng dâu, nàng dâu...”

      Đây là ban đêm thuộc về hai phu thê.

      ... ...... ...

      Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng Vương Lâm tiếp tục may áo dày cho Lý Đại Thạch, có lẽ tai tay nghề của nàng tương đối thuần thục, hai cái áo buổi sáng Vương Lâm làm xong, gọi Lý Đại Thạch qua thử mặc đều đặc biệt vừa người.

      Vương Lâm thấy bản thân diện cho trượng phu suất mê người liền đặc biệt cảm thấy có cảm giác thành công, cũng vì bản thân tại có thể tự tay may áo liền cảm thấy đặc biệt tự hào. Phải biết rằng kiếp trước có mấy nữ nhân tự tay may quần áo, giờ bản thân cũng trở thành tộc có tay nghề rồi.

      Buổi chiều Vương Lâm tính làm tương hồ dính vải lẻ, xuống nhà bếp thổi lửa xong liền cho đủ nước vào nồi, chờ nước sôi liền thả bột mì từng chút từng chút vào, vừa thả vừa ngừng quấy, thấy độ keo thích hợp rồi liền cho thêm bột mì vào nữa, đun thêm chút nữa là làm xong tương hồ. Trong lúc này nhất định phải đảm bảo độ lửa lớn và cho bao nhiêu bột mì, bằng tương hồ cháy khét, hoặc quá khô hoặc quá nhão.

      Đổ tương hồ vào cái bình sứ sạch bị vỡ miệng, Vương Lâm trở về phòng ngủ, lau sạch cái bàn trong phòng rồi lấy vải lẻ ra, tính ở bàn bắt đầu dính vải, như vậy miếng vải dính xong có kích cỡ bằng cái bàn hình vuông.

      Lấy quần áo cũ lại có ít mụn vá của Lý Đại Thạch ra, cắt thành miếng vải có kích cỡ bằng cái bàn, sau đó trải tấm vải này lên bàn, vừa bôi tương hồ vừa dính vải lẻ lên phía . Làm xong tất cả liền ở mặt theo thứ tự dính tầng thứ ba, tầng thứ tư... Liên tục đến khi dính thành miếng vải có độ dày 3 phân, đem vải làm xong phơi sàn nhà cho khô tương hồ là có thể cắt dùng làm đế giày.

      Sau đó lại dính miếng vải dài phân, tính dùng làm mũi giày và lót giày. Hai miếng vải này khó khăn lắm Vương Lâm mới dùng vải lẻ dính xong, chỉ còn lại mấy khối bố Vương Lâm định dùng làm mũi hài. Trong quá trình dính cũng nên quét quá nhiều tương hồ, chỉ cần có thể dính vải lại là được, bằng làm xong tấm vải rất cứng, dễ đâm kim , làm xong đế giày cũng tốt .

      Lý Đại Thạch số giày 42, Vương Lâm số 36, tấm vải dính tốt hẳn là có thể làm 7, 8 đôi đế giày cho Lý Đại Thạch, làm đế giày cho Vương Lâm có thể làm được 11, 12 đôi. Tấm vải lớn như vậy có khả năng làm lần liền hết, nhưng trước hết phải làm được mấy đôi giày, còn thừa lại để đó, chờ sau này khi làm hài lại lấy ra dùng.

      Cắt xong đế giày Vương Lâm liền lấy kim và chỉ gai chuyên dùng để khâu đế giày ra, xỏ chỉ liền ngồi yên giường bắt đầu khâu đế giày, chỉ gai có thể khâu mấy mũi ở cùng chỗ, đường may nhất định phải dầy, như vậy đế giày làm ra mới chịu được . Bởi vì đế giày khá dầy nên Vương Lâm mất ba canh giờ mới làm được cho Lý Đại Thạch hai đôi, thừa lại Vương Lâm cất lại vào tủ quần áo định lại khâu, chờ sau này làm giày bông lại khâu.

      Buổi tối hơi muộn Vương Lâm mới đưa đôi giày vải làm tốt cho Lý Đại Thạch, giày làm chính là màu xanh sẫm, đồng bộ với quần áo hôm nay Lý Đại Thạch mặc, “Đại Thạch, đây là giày vải hôm nay ta làm cho chàng, chàng thử xem có vừa chân ?”

      Giày vải Vương Lâm làm cùng giày vải bình thường Lý Đại Thạch giống nhau, cũng giống với những đôi giày thấy qua. Đôi giày vải này đế giày dày hơn rất nhiều, hẳn là dễ đau chân, mu bàn chân cũng bị lộ ra ngoài, còn phải thắt dây giày. Lý Đại Thạch nhận lấy vào, cao hứng : “Nàng dâu, là thoải mái, mềm mại hơn giày vải ta trước đây rất nhiều, hơn nữa còn rất ấm.”

      Vương Lâm giúp buộc dây giày, “Đại Thạch, chàng ở trong phòng hai vòng nhìn xem có kích chân hay thừa chân ?”

      Lý Đại Thạch nghe lời ở trong phòng vài vòng, “ kích, cũng thừa, rất vừa, thoải mái.”

      “Vậy ngày mai chàng hãy đôi này , đôi giày hôm nay chàng để khi nào ra đồng dùng.”

      Lý Đại Thạch nghĩ cũng đúng, trả lời: “Được.”

      xong ở trong phòng thêm mấy vòng mới cởi giày, dè dặt cẩn trọng đến bên giường.

      Sau khi hai người lên kháng, Vương Lâm với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, mấy ngày nay ta đều ở trong phòng may quần áo và giày, ngày mai ta muốn làm, tính xuống dưới tìm tẩu tử trò chuyện.”

      Lý Đại Thạch gật gật đầu: “Được, ngày mai nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta vội may áo và giày, hôm nay Lý đại ca cũng gieo mạch xong rồi, ngày mai khẳng định là ở nhà chơi, nàng hãy xuống chơi với Đại tẩu, chuyện.” xong liền thổi tắt nến, ôm Vương Lâm: “Nàng dâu, chúng ta ngủ .”

      Vương Lâm vừa nghe liền biết muốn làm gì, cũng cự tuyệt, mấy chuyện này đều là lạc thú khuê phòng, có thể tăng tiến tình cảm phu thê, chỉ nũng nịu : “Nhìn bộ dáng gấp gáp của chàng này.”

      “Hì hì.... Nàng dâu.” Trong giọng mang theo chút làm nũng.

      cần phải đây lại là ban đêm tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.


      Chương 15. ngày chuyện phiếm.

      Editor: Linh

      Sáng sớm thức dậy ăn sáng xong, Vương Lâm thấy ớt và gừng phơi trong nhà chính sai biệt lắm, tính phân loại tốt rồi đóng gói bảo quản, “Đại Thạch, chàng nhà kho lấy 3 cái rổ sạch qua đây để đựng ớt với gừng.”

      “Ừ, nàng dâu.”

      Vương Lâm tách ớt non và ớt già ra, già phơi nắng khô có thể làm giống, đầu xuân sang năm có thể trồng mấy luống ở đất trồng rau, non có thể để lại ăn. Đặt ba cái rổ Lý Đại Thạch lấy ra ở bên cạnh, bỏ ớt già vào trong cái rổ gần mình nhất, đối Lý Đại Thạch : “Đại Thạch, ta lựa ớt chàng tới lựa gừng, đem gừng non và gừng già tách riêng ra đặt ở trong cái rổ cạnh chàng. Chàng lấy ngón tay bấm vào, dễ bấm vào là gừng non, dễ bấm vào là gừng già, già có thể dùng để làm giống, sang năm chúng ta trồng nó ở đất trồng rau nhà chúng ta, như vậy là chúng ta luôn có gừng và ớt ăn.”

      “Ta biết rồi, nàng dâu.” Lý Đại Thạch vừa vừa chiếu theo phương pháp phân biệt mà Vương Lâm dậy bắt đầu lựa gừng.

      Cuối cùng phân ra được gần 8 cân ớt già, gần mười cân gừng già; ớt già phơi khô sau đó có thể lấy 2, 3 lạng làm giống, năm sau là có thể trồng 5-6 luống. Vương Lâm vừa nghĩ vừa với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, mau lấy cái mẹt ra, phơi dưới nắng mặt trời. Ta cầm gừng vào trong nhà kho để, thể để nó bị hỏng, cũng thể để nó nảy mầm, bằng năm sau thể trồng.”

      “Được, nàng dâu.”

      Từ nhà kho ra, lại nghĩ đến còn chưa xử lý gừng non, “À, đúng rồi, Đại Thạch, chàng lấy riêng ra 2-3 củ gừng tươi, còn lại cũng lấy mẹt ra phơi, như vậy mới dễ bảo tồn.”

      “Được, vậy ta cũng đem gừng tươi để riêng ra vào nhà kho luôn.”

      “Được đấy. Đại Thạch, chúng ta giữ lại cân ớt non phơi khô, còn lại đều làm thành tương ớt , chỉ cần dính dầu, dùng chút rượu mạnh, bảo tồn năm thành vấn đề, chàng thấy được ?” Mua được khoảng 30 cân ớt, cho Vương Lưu thị 5-6 cân, chọn ra 7-8 cân ớt già, thừa lại ớt non chắc tầm khoảng 16-17 cân. Để riêng ra cân, đại khái còn khoảng 15 cân ớt có thể dùng làm tương.

      “Nàng dâu, có phải là cái mà lần trước nàng bảo ta xay ? Nàng muốn làm làm , ta giúp nàng xay ớt. Rượu chúng ta mua khi thành thân vẫn còn, rượu này hình như rất mạnh.” Chỉ cần là Vương Lâm Lý Đại Thạch nhất định phản đối.

      “Đúng vậy, vậy ta rửa sạch ớt, chàng lấy cối xay ra rửa, lại nhà kho lấy cái bình sứ vừa phải, rửa xong chúng ta lại lấy rượu mạnh trong ngoài đều tẩy lần, sau đó đặt dưới nắng phơi ngày, nhớ kỹ đừng để dính dầu.”

      “Ừ.”

      Chờ ớt ráo nước Vương Lâm liền bắt đầu để Lý Đại Thạch xay ớt, bởi vì ớt cần xay quá mịn, sau nửa canh giờ liền xay xong ớt. Sau đó lại xay chút gừng và tỏi, xay xong đổ chúng nó vào chung với tương ớt, lại cho số lượng vừa phải muối ăn và rượu vào, quấy đều. Vương Lâm mới chia đều hỗn hợp tương ớt vào bình sứ dày để bảo quản, nếu đặt ở nơi rấm mát vài ngày sau là có thể mở nắp ăn.

      “Thạch Thạch, đem bình sứ vào trong góc nhà kho cất kĩ, nhà kho râm mát và khô ráo hơn nhà bếp chút, chờ tương ớt được rồi, muốn ăn đến nhà kho lấy là được.”

      Vương Lâm lại vào nhà lấy dây buộc từng quả từng quả ớt lại thành chùm, treo xà nhà phơi khô, phương tiện cho khi nào muốn dùng.

      Làm xong tương ớt mới qua giờ Tị khắc (tức 9h15p sáng), bọn họ chính Mão (7h) liền bắt đầu thu thập ớt và gừng, đại khái mất hơn canh giờ, chính mình tại cần lao, Vương Lâm cảm thán.

      “Đại Thạch, vất vả chàng, bây giờ có chuyện gì, chàng tìm Lý Đại ca chơi , chút nữa ta cũng tìm tẩu tử. Trưa hôm nay chúng ta ăn cơm, buổi tối làm đồ ăn ngon, chàng gọi cả nhà Lý Đại ca qua nhà chúng ta ăn cơm.”

      “Được.”

      Vừa dọn dẹp nhà cửa xong Lý Trường thị liền dẫn theo Lý Tiểu Hoa và Lý Tiểu Hà đến, “Tẩu tử, đến đây, mau vào trong nhà ngồi, ta cũng muốn đến nhà ngươi tìm ngươi đây.”

      Lý Tiểu Hoa và Lý Tiểu Hà nhu thuận gọi: “Thím.”

      Vương Lâm thấy hai bé củ cải liền cao hứng : “Tối nay hãy ở lại nhà thím ăn cơm , thím nấu đồ ngon cho hai đứa, được nào?”

      Lý Tiểu Hà nghe Vương Lâm làm đồ ngon cho mình liền lập tức cao hứng, “Hi hi, được ạ, thím, ngài tốt!”

      Lý Trương thị thấy tiểu nhi tử nhà mình như vậy ngượng ngùng : “Đệ muội, sao lại biết xuất hổ vậy đây.”

      Vương Lâm chút để ý : “Nghe tẩu tử gì này, hai nhà chúng ta còn phân ngươi ta cái gì, cứ định như vậy , tối hôm nay cả nhà tẩu hãy ở nhà ta ăn cơm, ta bảo Đại Thạch với Lý đại ca rồi. Nếu tẩu tử đáp ứng phải là trách ta thời gian dài như vậy tìm ngài chơi.”

      Lý Trương thị nghe xong giận liếc Vương Lâm cái: “Nghe ngươi , tẩu tử biết các ngươi bận, nhà ta cũng bận gieo mạch, hôm nay mới có thể nghỉ ngày, ngày mai lại muốn bắt đầu thu hoạch vụ thu rồi.”

      Vương Lâm cười hì hì : “Chỉ cần tẩu tử trách ta là tốt rồi.”

      “Vậy ngượng ngùng rồi.”

      Lý Tiểu Hoa nghe thấy nương đồng ý cũng cao hứng nở nụ cười, nhưng vẫn rất nhu thuận cùng Lý Tiểu Hà ngồi bên cạnh Lý Trương thị, cũng chơi.

      Thấy Lý Tiểu Hoa và Lý Tiểu Hà nhu thuận, cũng điên cuồng chơi đùa khắp nơi như những đứa trẻ khác trong thôn, Vương Lâm khó hiểu hỏi: “Tẩu tử, sao thấy Tiểu Hoa và Tiểu Hà tìm đồng bọn trong thôn cùng chơi?”

      Lý Tiểu Hà nghe xong lập tức thở phì phì : “Ta mới cần cùng nhóm bọn họ chơi đâu, chỉ biết đánh ta, chê ta chạy chậm, ta chỉ cùng chơi với Cẩu Đản.”

      Lý Trương thị nghe vậy xoa xoa đầu Lý Tiểu Hà, hướng Vương Lâm giải thích : “Đám trong thôn đứa so với đứa còn nghịch hơn, thấy Tiểu Hà nhà chúng ta hiền lành liền thích bắt nạt nó, cho nên ta cho phép nó chơi với mấy đứa trong thôn. Chính nó cũng , nó cũng thích chơi với Cẩu Đản nhà Vương tẩu tử ở đối diện với nhà chúng ta. Mấy ngày nay Cẩu Đản đến nhà ngoại tổ mẫu cho nên Tiểu Hà liền ở trong nhà cả ngày.”

      Lý Trương thị nhớ tới Vương Lâm còn chưa biết Vương tẩu tử là ai liền : “Nhà Vương tẩu tử sống ở đối diện nhà ta, bờ bên kia sông phải còn năm sáu hộ gia đình à, qua cầu nhà đầu tiên chính là nhà nàng. Chúng ta ở núi, bình thường muốn xay bột đều đến nhà Vương tẩu tử xay, nhà nàng có cái cối xay, mỗi lần xay đưa đồng tiền là được. Dưới chân núi trong thông cũng có cái cối xay bột, nhưng chúng ta đều cảm thấy quá xa muốn .”

      “À.”

      Thấy Vương Lâm chuyện liền đổi sang chuyện khác : “Đệ muội, có phải ngươi làm quần áo và giày mới cho Đại Thạch huynh đệ ?”

      Vương Lâm khó hiểu, hỏi: “Đúng vậy, sao à?”

      Lý Trương thị nhớ tới bộ dáng đắc ý của Lý Đại Thạch liền cười thành tiếng, : “Ha ha, ngươi biết hôm qua Đại Thạch huynh đệ mặc quần áo mới đến nhà chúng ta tìm cha Tiểu Hoa chơi, khoe với cha Tiểu Hoa là ngươi làm cho mấy bộ quần áo mới, tốt thế nào, còn liên tục phủi phủi quần áo người hỏi cha thấy qua quần áo như vậy chưa, được hay , làm cha ghen muốn chết. Sau khi Đại Thạch về rồi, cha Tiểu Hoa liên tục la hét muốn ta cùng làm cho bộ như vậy, cũng phải chọc tức Đại Thạch huynh đệ. Sáng nay lúc ta đến đây thấy Đại Thạch huynh đệ đôi giày mới qua nhà ta, hình thức như vậy ta cũng chưa gặp qua, quần áo và giày này ngươi làm thế nào vậy?”

      “Đều là bản thân ta tự mò lấy, nếu tẩu tử muốn học, ta dạy cho ngài là được.”

      ra áo này là Vương Lâm chiếu theo kiểu dáng của áo Tôn Trung Sơn làm, chẳng qua làm thành hình thức hưu nhàn, có chính thức như vậy, trước ngực cũng có hai cái túi. Thời đại này quần áo của nam nhân ở hương thôn rất giống với quần áo của hán tử ở Thiểm Bắc kiếp trước.

      Giày Vương Lâm chiếu theo hình thức giày vải bông có đế ở Bắc Kinh kiếp trước làm, chính là bên trong mũi giày có bông (mùa đông giày vải bông Vương Lâm mới có thể nhét bông vải). Đem toàn bộ mu bàn chân đều bao lại, như vậy lạnh chân, giống giày vải ở đây mặc kệ trời lạnh hay nóng đều lộ mu bàn chân ra ngoài.

      Lý Trương thị sảng khoái đáp: “Vậy phiền toái đệ muội, chờ thu hoạch vụ thu xong ta đến học.”

      Vương Lâm gật đầu đồng ý.

      Vương Lâm và Lý thị chuyện đến chính Thân (4h chiều) mới nhà bếp chuẩn bị cơm chiều, Lý Trương thị hỗ trợ nhìn lửa, Lý Tiểu Hoa và Lý Tiểu Hà bị Vương Lâm kêu gọi Lý Đại Thạch và Lý Hà về ăn cơm.

      Lý Hà thấy hôm nay thức ăn đặc biệt phong phú, ngượng ngùng : “Đệ muội tiêu pha, tùy tiện làm hai món chay là được.”

      “Lý đại ca, nào có tiêu pha gì, ta sợ làm ngon như tẩu tử, hợp khẩu vị huynh.”

      “Đệ muội làm ngửi thấy thơm, khẳng định ăn ngon. Thạch đầu cũng khoe với ta rất nhiều lần, nàng dâu làm cơm ăn ngon nhất.” Dứt lời giễu cợt nhìn về phía Lý Đại Thạch.

      Lý Đại Thạch ngượng ngùng : “Khụ, tẩu tử, nàng dâu mau ăn cơm.” xong chính mình liền cúi đầu xuống mạnh và cơm, ngẫu nhiên còn nâng mắt lên dò xét nhìn về phía Vương Lâm.

      Tất cả mọi người làm bộ như phát , động đũa ăn cơm.

      Lý Tiểu Hà ăn đũa thịt kho tàu, kích động : “Thím, ngài làm cơm ăn ngon .”

      Vương Lâm lại gắp cho mấy đũa thịt kho tàu, mới : “Ăn ngon Tiểu Hà hãy ăn nhiều chút, chóng lớn.”

      Lý Tiểu Hà hồn nhiên trả lời: “Dạ, thím, ta biết.” Vì thế mạnh và cơm.

      Lý Trương thị cũng : “Đệ muội, ngươi làm cơm ngon hơn ta nhiều, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng ăn qua cơm ngon như vậy.”

      Lý Hà cũng tán thưởng : “ ngon lắm.”

      Lý Đại Thạch thấy mọi người đều khen Vương Lâm, đắc ý : “Ta rồi mà, nàng dâu ta làm cơm ngon nhất.” xong bộ dáng đắc ý, giống như mọi người khen chính là .

      Mọi người thấy Lý Đại Thạch như vậy liền đều cười lên tiếng.

      Sau khi ăn xong, Lý Trương thị giúp Vương Lâm thu dọn xong bát đũa mới cùng Lý Hà mang theo Lý Tiểu Hoa và Lý Tiểu Hà trở về. Vương Lâm và Lý Đại Thạch rửa mặt sạch , sớm vào phòng ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm ra đồng thu hoạch ngô.


      Chương 16. Thu hoạch vụ thu.

      Editor: Linh

      Sau khi ăn xong bữa sáng, Lý Đại Thạch muốn chuẩn bị gùi để đựng ngô mang về, Vương Lâm liền gọi lại: “Đại Thạch, chờ chút, đến nhà chính ta có chuyện muốn với chàng.”

      Lý Đại Thạch theo lời đến nhà chính ngồi xuống, hỏi: “Nàng dâu, chuyện gì?”

      “Ta nghĩ khi chúng ta thu hoạch ngô có thể đem cây ngô hạt to, hạt ngô chắc nịch, cây ngô vừa khỏe vừa thấp đặt tách riêng ra ? Hạt ngô như vậy dùng làm giống là tốt nhất, bộ dáng vừa khỏe vừa thấp như vậy cho dù gió to thổi cũng dễ bị thổi ngã, Đại Thạch, chàng thấy thế nào?”

      Nghe xong Lý Đại Thạch ngạc nhiên : “Nàng dâu, sao nàng nghĩ được hay vậy, ta thấy như vậy khẳng định có thể được, chúng ta cứ làm như vậy . Sau này có gió to chúng ta cũng cần lại lo lắng cây ngô bị đổ rạp hết.”

      “Được, vậy ta liền chuyên môn bẻ loại ngô này, chàng tới bẻ cái khác, haha.”

      “Được, nàng dâu, nàng bẻ được ngô rồi để sang bên là được, ta đến cõng chúng nó về nhà.”

      “Ừ. Vậy ta liền bẻ ngô rồi để xuống đất, chàng cõng chúng nó về nhà rồi đổ vào nhà chính, về nhà ta lại chỉnh lý lại.”

      “Nàng dâu, thành vấn đề.” xong liền nhà kho lấy gùi, đặc biệt tìm cho Vương Lâm cái gùi nhất, xem ra cần phải làm riêng cho nàng dâu cái gùi, mấy cái gùi này đối với nàng dâu đều quá lớn.

      Hai người cõng gùi liền về phía ruộng ngô, đến nơi Vương lâm và Lý Đại Thạch liền bắt đầu phân công hợp tác.

      Hai mẫu ngô Vương Lâm tìm được khoảng hơn hai thạch ngô chắc nịch, phơi khô có thể được 5 đấu (hơn 100 cân), những hạt ngô này dùng làm giống trồng hai mẫu đất là dư dả.

      Dậu chính (tức buổi tối 6h) liền bẻ xong hai mẫu ngô, bọn Vương Lâm có trực tiếp đổ ngô ra sân, mà đổ vào nhà chính, chủ yếu là sợ bẻ ngô về rồi nếu kịp thu thập cây ngô có mưa xuống vậy tạo thành tổn thất rất lớn, đây chính là chuyện lớn liên quan đến đồ ăn, qua loa được; còn có sợ chính là ban đêm có mấy người tay chân sạch trộm , vậy mất nhiều hơn được rồi.

      Hai mẫu ngô, dạt ngô dùng làm giống và làm tách đôi ra, chiếm hơn phân nửa nhà chính.

      Cơm nước xong, hai người đốt đèn an vị trong nhà chính bắt đầu lột vỏ ngô, hai người lột vỏ ngô làm giống trước, khi lột giữ ít lá ngô bên trong lại, như vậy mười mấy cái bắp ngô có thể buộc thành chùm , phương tiện trong nhà ngoài nhà lấy ra phơi nắng. Như vậy, khi phơi hạt ngô cho dù bận kịp tách hạt ngô cũng sợ bị hỏng.

      Ngô dùng làm giống, ứng theo cầu cảu Vương Lâm lần này trộn chung bắp ngô chắc nịch (ngô thượng đẳng) và bắp ngô tốt lắm (ngô trung đẳng) vào với nhau như trước. Vương Lâm kêu Lý Đại Thạch giữ lá ngô ở bắp chắc nịch lại, phương tiện phơi nắng.

      Lý Đại Thạch bê đống ngô buộc tốt rồi vào phòng ngủ , dùng làm giống đánh đống giường, ngọc mễ thượng đẳng đánh đống dưới đất bên cạnh giường, chờ thu hoạch xong vụ thu có nắng lại mang ra phơi. Ngô trung đẳng để lại vào trong gùi, chờ đầy gùi rồi mới cõng vào phòng ngủ , đổ vào nền đất trải ra phơi. Ngô hạ đẳng để lại trong gùi, chờ có thời gian lại xử lý.

      Vỏ ngô ôm vào trong sân trải ra phơi, chờ khô rồi lại ôm vào chuồng heo, những lá ngô đó có thể dùng nhóm lửa, chờ sau này nuôi heo gà cũng có thể làm ổ cho chúng nó, mùa đông còn có thể làm thức ăn cho trâu.

      Lột đến giờ Hợi hai người lại tiếp tục lột, nhanh chóng rửa mặt ngủ, ngày mai còn muốn thu đậu tương. Thừa lại hơn nửa gùi ngô liền mỗi ngày lột ít, đại khái lại lột thêm hai ngày nữa là xong.

      ... ...... ...... ......

      Ngày hôm sau Vương Lâm và Lý Đại Thạch rất sớm liền ra đồng thu đậu tương. Thu đậu tương rất đơn giản, chính là nhổ cả gốc cây lên, sau đó gộp lại thành bó dùng cỏ dại trói, như vậy là có thể trực tiếp cõng về nhà, đặt dưới nắng mặt trời phơi. Sau khi phơi khô bóc vỏ đậu tương ra, phơi khô đậu tương là có thể cho vào bao đựng.

      mẫu đậu tương rất sớm liền thu xong, hai người lại cầm cuốc, rổ, cỗng gùi thu lạc và khoai lang. mẫu khoai làn và lạc Vương Lâm và Lý Đại Thạch thu mất hơn ngày, ngày thứ hai mạt chính (2h chiều) mới thu xong, lạc và khoai tay cõng về nhà liền đổ vào trong sân, tiện cho phơi nắng.

      Lạc và khoai lương vừa mới thu hoạch về ngàn vạn lần đừng rửa sạch đất cát ngoài vỏ, bằng lạc và khoai lang tốt bảo tồn, dễ nảy mầm, hỏng mất.

      “Nàng dâu, chúng ta thu hoạch xong tất cả rồi, theo ta quan sát trong vòng mười ngày nữa đều nắng, mưa, cho nên chúng ta có thể chậm rãi thu thập những lương thực này.”

      “Ừ, được.” Có khi Vương Lâm rất bội phục cổ nhân tùy tiện nhìn ngày là có thể biết giờ nào, buổi tối tùy tiện nhìn bầu trời liền biết thời tiết ngày mai thế nào, còn chuẩn hơn cả dự báo thời tiết, đây là bản lĩnh trâu bò cỡ nào a!

      Hai người vừa mới vào nhà chính lột được hai bắp ngô liền nghe thấy bên ngoài có giọng của Vương Lưu thị: “Tiểu Lâm, Đại Thạch.”

      Vương Lâm và Lý Đại Thạch vội vàng ra đón, thấy Vương Đại Sơn cũng tới, Vương Lâm cao hứng : “Cha, nương, sao hai người lại đến đây, hoa màu trong nhà đều thu xong rồi sao?”

      Vương Đại Sơn buông liên giá* (khung tuốt lúa nhắc đến ở chương 4) khiêng vai xuống mới với Vương Lâm và Lý Đại Thạch: “Ta thấy Tiểu Lâm vẫn chưa kêu Đại Thạch về nhà lấy liên giá tuốt hạt, đánh đậu tương, ta và nương ngươi nghĩ phỏng chừng là các ngươi còn chưa thu hoạch xong, vậy nên hôm nay vừa mới thu thập hoa màu bỏ vào nhà kho liền cùng nương ngươi đến giúp các ngươi. Tiện thể mang liên giá qua đây luôn, các ngươi cần phải thêm chuyến nữa.”

      “Cha, nương, hai người ở nhà nghỉ ngơi là được, ta và Tiểu Lâm chậm rãi thu thập là đến nơi, cần phiền toái cha, nương, hi hi.”

      Vương Lưu thị nhìn Lý Đại Thạch, mang cười : “Xem đứa này này, nếu ta và cha ngươi tới đây ngươi cần phải thêm cái gì nghỉ ngơi hay . Ta thấy đậu tương này các ngươi làm được cũng sai biệt lắm, mau lấy nia trúc ra, cùng ta và cha ngươi cùng nhau tuốt hạt, thuận tiện để cha ngươi dạy ngươi dùng liên giá thế nào, ta và Tiểu Lâm lột ngô trước. Yên tâm , ta và cha ngươi cảm thấy mệt.”

      Nghe Vương Lưu thị như vậy Lý Đại Thạch liên ngoan ngoãn lấy nia trúc ra trải, Vương Lâm thấy có Vương Đại Sơn ở đây liền cùng Vương Lưu thị vào nhà chính lột ngô.

      “Nương, ngô lột tốt rồ phải tách ra để riêng, bắp nào tốt để ở chỗ này, ngô trung đẳng để vào trong cái sọt này, còn vỏ bắp để trong góc này, ngô hạ đẳng để vào trong cái sọt này.” Vương Lâm nhất nhất cho Vương thị chỗ để.

      Vương Lưu thị cảm thấy đặc biệt phiền toái, : “Như vậy quá phiền toái, trực tiếp chọn ngô hỏng ra, cái khác để ở chung chỗ là được, lại nhanh.”

      Vương Lâm muốn giải thích quá nhiều, liền chuyển Lý Đại Thạch ra: “Đại Thạch bảo ta làm như vậy, là trước đây khi cha còn sống cũng làm như vậy, cho nên vẫn luôn làm như vậy.”

      Nghe Vương lâm là Lý Đại Thạch , Vương Lưu thị liền thêm gì nữa, liền chiếu theo Vương Lâm làm.

      Vương Lâm và Vương Lưu thị lột ngô xong liền muốn giúp đỡ Vương Đại Sơn và Lý Đại Thạch. Bởi vì nia trúc nhà Vương Lâm tương đối , chỉ có 6 thước rộng, chiều dài 12 thước, cho nên Vương Đại Sơn và Lý Đại Thạch liền chia ra làm mấy mẻ, đem đậu tương tróc được vỏ và xác đậu tương vào trong sọt để.

      Vương lâm vào trong nhà kho lấy mẹt và cái giần ra, tính toán cùng Vương Lưu thị đem đậu tương sàng lọc. Vương Lưu thị trước đổ số lượng đậu tương và xác vừa phải vao trong mẹt, sau khi loại bỏ được chút xác đậu, lại đổ vào trong sàng trúc, loại bỏ được hết xác đậu tương và đậu cái chỉ còn lại đậu tương.

      Chơ bọn họ thu thập xong hết đậu tương là Tuất sơ, Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị mặc Vương Lâm và Lý Đại Thạch giữ lại, ngay cả cơm chiều cũng ăn liền vội vã trở về.

      Lý Đại đối chuyện này có vẻ rất yên tâm, cảm thấy nhạc phụ và nhạc mẫu đến nhà hỗ trợ ngay cả cơm cũng ăn liền về là mình có chỗ nào tốt làm bọn họ tức giận, yên bất an hỏi Vương Lâm: “Nàng dâu, có phải ta làm cái gì chọc cha nương vui, cho nên bọn họ ngay cả cơm chiều cũng ăn liền về?”

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch vẻ mặt tự trách lại bất an liền biết lại suy nghĩ lung tung, an ủi : “ phải, la cha nương cảm thấy quá muộn, lo lắng Tiểu Bình và Tiểu Sơn, hơn nữa hai người chúng ta cũng mệt mỏi, mới trở về. Cha nương đây là đau lòng chàng, sợ chàng bị mệt thôi!”

      Lý Đại Thạch nghe xong Vương Lâm giải thích liền mạnh thở phào nhõm hơi, chỉ sợ cha nương giận , thích , cảm thấy bản thân tốt, sau đó mang nàng dâu về, cùng bản thân qua, cho nên đối nhạc phụ nhạc mẫu đều luôn dè dặt cẩn trọng. Chính mình giờ thể rời khỏi nàng dâu, mỗi ngày đều muốn thời thời khắc khắc đứng bên cạnh nàng.

      Vương Lâm biết trong lòng bất an, ôm eo , kiều : “Yên tâm , đời này ta đều rời khỏi chàng, chúng ta muốn như vậy trôi qua cả đời, trừ phi chàng cần ta, bằng mặc kệ ai đều ngăn cản được ta ở bên cạnh chàng. Cho nên, chàng đừng suy nghĩ miên man nữa.”

      “Ừ.” Lý Đại Thạch ôm lại Vương Lâm.

      Hai người yên lặng ôm nhau, ôm lát Vương Lâm liền với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, đói bụng rồi hả? Ta nấu cơm .” Phải hâm nóng lại thức ăn buổi trưa.

      Bởi vì hôm nay cả hai người đều bận cả ngày, mệt đến hoảng, sau khi ăn xong vội vàng tắm rửa, nằm xuống giường liền ngủ.
      linhdiep17, honglakthuyt thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 17. Nông gia việc vặt. (1)

      Editor: Linh

      Bởi vì ngày đầu tiên quá mệt, hơn nữa ngô lột xong, đậu tương cũng thu thập xong, chuyện còn lại có thể chậm rãi làm. Cho nên buổi sáng hôm nay Vương Lâm và Lý Đại Thạch liền có gánh nặng tâm lý ngủ nướng giấc, hai người thần sơ mới rời giường.

      Ăn sáng, Lý Đại Thạch và Vương Lâm từng chút đem ngô buộc thành túm túm ra sân phơi, còn ngô để ở dưới đất bọn họ trải ra nền nhà chính phơi, nhà chính chỉ để lại đủ chỗ cho bọn họ ăn cơm.

      Phơi ngô xong hai người lại mở túi vải đựng lạc và khoai lang ra, để chúng nó cũng tắm nắng mặt trời, sau đó Lý Đại Thạch khiêng ngô được phơi khô vào trong chuồng trâu cất kỹ.

      Làm xong những việc này, Vương Lâm liền nghĩ chọn ngô non ra, tách hạt, có thể làm bánh bột ngô, cũng có thể làm cháo ngô ăn.

      Nghĩ đến bánh ngô ở kiếp trước chảy nước miếng, Vương Lâm cố ra vẻ thần bí với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, đêm nay ta làm cho chàng món ngon nhất đời.”

      Lý Đại Thạch tò mò hỏi: “Nàng dâu, món gì thế?”

      “Dùng ngô non làm, đến lúc đó chàng biết, đảm bảo ăn ngon. Bây giờ mau tới giúp ta chọn ngô non, sau đó hai chúng ta cùng nhau tách hạt, rồi đến nhà Vương tẩu dùng cối đá xay .” Vương Lâm vừa chọn ngô non vừa phân phó Lý Đại Thạch.
      “Được.” xong liền ngồi xổm xuống bên người Vương Lâm bắt đầu chọn ngô.

      Vương Lâm tách đến hơn 10 cân ngô non, đặt vào trong chậu. Lý Đại Thạch bưng chậu, Vương Lâm khóa chặt cửa, hai người liền cùng nhau đến nhà Vương tẩu tử.

      Khi qua cửa nhà Lý Hà thấy Lý Hà và Lý Trương thị ở trong sân thu thập lạc và khai lang, Vương Lâm lên tiếng chào hỏi: “Tẩu tử, cùng Lý Đại ca còn bận à.”

      Đôi Lý Hà nghe vậy ngẩng đầu lên, Lý Hà hướng Vương Lâm cười cười, gật gật đầu, rồi với Đại Thạch ở đằng sau Vương Lâm: “Thạch đầu, đây là cùng đệ muội đâu vậy? Còn bưng cái chậu.”

      Lý Trương thị cũng hỏi: “Đệ muội, cùng đệ muội đến nhà Vương tẩu tử xay này nọ à?”

      Vương Lâm cười gật đầu: “Đúng vậy, mới tách được ít hạt ngô non, nghĩ đến nhà Vương tẩu tử xay , cho Đại Thạch làm món bánh bột ngô.”

      Lý Trương thị tò mò hỏi lại: “Cái gì bánh bột ngô?”

      Vương Lâm cũng giải thích thêm, chính là giữ lại : “Đợi ta làm xong đưa cho các ngươi ăn là tẩu tử biết cái gì là bánh bột ngô rồi.”

      Thấy Vương Lâm nguyện ý nhiều lời, Lý Trương thị liền lại hỏi, chỉ cao hứng hồi đáp: “Tốt, đệ muội làm khẳng định ăn ngon.”

      Vương Lâm cười cười, : “Tẩu tử, vậy ngươi và Lý Đại ca làm việc , ta và Đại Thạch đến nhà Vương tẩu tử, đêm nay làm bánh bột ngô, ta bảo Đại Thạch đưa đến cho các ngươi nếm chút.”

      Lý Hà và Lý Trương thị đều cười được.

      “À, đúng rồi đệ muội, lúc các ngươi trở về thuận tiện mang Tiểu Hà nhà chúng ta về cùng nhé, hôm nay nó ở nhà Vương tẩu tử chơi cả ngày rồi.” Lý Trương thị đột nhiên nhớ tới liền với Vương Lâm.

      “Được, tẩu tử.”

      Qua cầu, Vương Lâm và Lý Đại Thạch lập tức đến nhà Vương tẩu tử, tường viện nhà Vương tẩu tử rất cao, Vương Lâm đứng ở ngoài tường hoàn toàn nhìn thấy tình huống trong sâ, liền gõ cửa : “Vương tẩu tử ở nhà ?”

      Trong sân rất nhanh có tiếng người vọng ra: “Ai đấy?”

      “Ta là Lý Đại Thạch gia, muốn đến xay chút ngô.”

      lát sau cửa sân được mở ra, mở cửa chính là nữ nhân tầm ba mươi tuổi, có chút béo, người nhìn qua rất hòa khí. Vương Lâm nghĩ đây nhất định là Vương tẩu tử rồi.

      Vương tẩu tử đánh giá Vương Lâm, lại nhìn thấy Lý Đại Thạch đứng sau lưng Vương Lâm, trong lòng đoán được thân phận của Vương Lâm, liền : “Là Đại Thạch nàng dâu và Đại Thạch hả, mau vào .”

      xong liền tránh sang bên để Vương Lâm và Lý Đại Thạch vào sân, chỉ vào cối đá ở góc sân : “Cối đá ở chỗ đó, Đại Thạch nàng dâu dùng tự nhiên, dùng xong rửa sạch là được.”

      “Vâng.” Vương lâm xong liền đưa cho Vương tẩu tử đồng tiền, Vương tẩu tử nhận lấy bỏ vào trong túi áo liền vào nhà chính.

      Thấy Vương tẩu tử tránh Lý Đại Thạch như rắn rết như những người khác, nhìn Lý Đại Thạch từ đầu tới cuối đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi hoặc chán ghét, Vương Lâm liền cảm thấy Vương tẩu tử là người có thể lui tới.

      Đánh giá cối đá lát, Vương Lâm liền chỉ vào thùng nước bên cạnh cối đá đối Lý Đại Thạch : “Đại Thạch, chàng mang thùng gỗ ra bờ sông rửa sạch, sau đó lại xách thùng nước trở về để ta rửa cối đá.

      “Ừ, nàng dâu.” Nhấc thùng nước lên liền về phía bờ sông múc nước.

      lát Lý Đại Thạch liền xách thùng nước đầy trở về, Vương Lâm dùng nước rửa cối đá, đặt thùng gỗ ở bên cạnh, chờ xay ngô xong còn có thể dùng nước thừa trong thùng rửa cối xay.

      Cối đá nhà Vương tẩu tử có thể lấy tay đẩy cũng có thể dùng trâu hoặc lừa kéo, Vương Lâm phụ trách cho ngô vào cối, Lý Đại Thạch phụ trách đẩy cối, hai người phân công ràng. Khi cho ngô vào trong cối đá thể cho quá nhiều, bằng ngô xay ra rất thô, tốt nhất chính là cho vào bảy bát lần, như vậy ngô xay ra rất mịn, ăn mới ngon.

      Hai khắc chung sau bọn Vương Lâm xay xong tất cả ngô, ngô xay ra được liền đựng trong cái chậu bọn Vương Lâm mang đến, tràn đầy chậu. Vương Lâm rửa xong cối đá, kêu Lý Đại Thạch bưng chậu, nàng gọi Tiểu Hà để cùng nhau về nhà.

      Đứng ở trước cửa nhà chính nhà Vương tẩu tử gọi: “Tiểu Hà, ta là Lâm thẩm, nương ngươi bảo ngươi cùng chúng ta về nhà.”

      Từ sau viện truyền ra giọng của Tiểu Hà: “Thẩm, ta đến đây.”

      lát sau Lý Tiểu Hà liền từ sau viện chạy đến, chạy đến bên người Vương Lâm cười : “Thẩm, thôi.” Thấy Lý Đại Thạch đằng sau Vương Lâm ngọt ngào gọi câu: “Đại Thạch thúc thúc.”

      Lý Đại Thạch cười cười với Tiểu Hà, sau đó nới với Vương Lâm: “Nàng dâu, thôi, trở về.”

      Vương Lâm dắt tay Tiểu Hà đằng trước, dọc theo đường Tiểu Hà ngừng ríu rít chuyện với Vương Lâm, Vương Lâm mặt mỉm cười nghe, thường thường cũng lên hai câu, đến chỗ buồn cười hai người còn hi hi ha ha cười ra tiếng.

      Lý Đại Thạch ở đằng sau xem, trong lòng khỏi nghĩ nếu chính mình và nàng dâu có đứa , có phải cũng giống vậy hay ? Nàng dâu nắm tay đứa đằng trước cười vui vẻ, bản thân theo phía sau, đứa thỉnh thoảng quay đầu giục cha nhanh chút, lúc đó nàng dâu cũng quay đầu cười với bản thân, ý bảo bản thân nhanh chút. Chờ mình đến gần hai người lại quay đầu tiếp tục cười, đứa còn ở bên ồn ào, khắp cánh đồng đều là tiếng cười của thê nhi . Lý Đại Thạch nghĩ đến màn hạnh phúc này khỏi mặt mày hớn hở, trong lòng nghĩ trở về nhất định phải nỗ lực nhiều hơn, sớm chút để nàng dâu sinh cho mình đứa .

      Đến nhà Lý Hà, Vương Lâm và Lý Đại Thạch nhìn Lý Tiểu Hà vào nhà chính mới tiếp tục về.

      Về đến nhà Vương Lâm kêu Lý Đại Thạch nhóm lửa, bản thân lấy bát ra múc đầy bát bột ngô cất vào trong tủ bát, chờ làm xong bánh bột ngô dùng chén bột ngô này làm món cháo ngô. Sau đó chia bột ngô trong chậu thành hai phần, tách ra bỏ vào số lượng đường trắng vừa phải chậu bột, làm như vậy bánh bột ngô làm xong càng ngọt hơn.

      Chờ Lý Đại Thạch nhóm tốt lửa, làm nóng nồi rồi, Vương Lâm cho vào trong nồi chút mỡ heo, mỡ nóng liền dùng lá rau bôi đều mỡ heo lên bốn vách nồi, sau đó lấy nhúm bột ngô, lấy tay vo tròn sau đó đặt xuống nồi lấy muôi xào thoáng ép cho bằng, thể ép quá bẹt, chiều dài khoảng đốt ngón tay là có thể. Sau đó cứ như vậy làm thêm mấy cái, chốc lát sau liền lật sang mặt khác, để ngừa bị cháy, lửa cũng thể quá lớn, chờ bánh bột ngô đổi màu, đại khái có khoảng 5-6 phần chín liền lấy ra khỏi nồi, đặt sang bên. Khi bánh bột ngô bắt đầu dính nồi, liền cho thêm chút mỡ heo vào rồi lại tiếp tục làm bánh bột ngô.

      Chờ tất cả bột ngô đều làm thành bánh bột ngô có 5-6 phần chín Vương Lâm liền cho bát nước vào nồi, đặt lồng hấp lên, bắt đầu hấp bánh bột ngô. Hấp tròn khắc chung là bánh chín.

      “Đại Thạch, có thể tắt lửa rồi.”

      Lửa tắt được lát Vương Lâm mới mở lồng hấp ra, mùi ngô thơm ngát liền xông vào mũi, Lý Đại Thạch cao hứng : “Nàng dâu, thơm, nhất định rất ngon.”

      Lần này tổng cộng làm 40 cái bánh bột ngô, Vương Lâm thừa dịp còn nóng nhặt ra mười cái bỏ vào trong rổ, với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, thừa dịp bánh vẫn còn nóng mang đến cho Lý đại ca , lạnh rồi ăn ngon.”

      “Ừ, nàng dâu.” Lỹ Đại Thạch bê rổ lên đến nhà Lý Hà.

      Vương Lâm thừa dịp Lý Đại Thạch tặng đồ liền bắt đầu làm cháo bột ngô, chờ Lý Đại Thạch về là có thể ăn. Nhóm lửa, rửa sạch nồi sau đó cho nước vào đầy non nửa nồi, chờ nước sôi Vương Lâm liền lấy ra nửa bát bột từ trong chén bột ngô vừa rồi bỏ vào nước, dùng đũa quấy đều, sau đó cho ít bột mì vào, vừa cho vừa quấy, đến khi thấy độ loãng của cháo thích hợp rồi liền lại cho bột mì vào nữa.

      Vừa mới nấu xong cháo bột ngô, tắt lửa, Lý Đại Thạch liền cầm theo rổ trở về, “Nàng dâu, Lý đại ca bọn họ đều ăn ngon, ăn lên đặc biệt thơm.

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch bộ dáng cao hứng, bản thân cũng nhịn được cười rộ lên: “Đại Thạch, mau rửa tay, rửa tay xng rồi bưng cháo lên, ta bưng bánh bột ngô lên nhà trước.”

      Chờ Lý Đại Thạch bê cháo lên bàn, bọn Vương Lâm liền bắt đầu ăn cơm, “Nàng dâu, cháo loãng này thơm.” Sau khi ăn ngụm Lý Đại Thạch tiếp: “Ăn ngon , có mùi thơm của ngô.” Sau khi xong lại cầm bánh bột ngô lên cắn tiếng, “Cái này cũng ngon, cũng có mùi thơm của ngô.”

      “Ăn ngon ăn nhiều chút, ta làm rất nhiều, ngày mai chúng ta cũng mang đến cho cha nương chút , cũng để bọn họ nếm thử.”

      “Ừ, mang cho cha nương nhiều chút, bánh này ngon, cha, nương, Tiểu Bình và Tiểu Sơn nhất định thích ăn.” Lý Đại Thạch vừa ăn vừa quên dặn dò Vương Lâm.

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch đối tốt với nhà mẹ đẻ mình, cao hứng gật đầu: “Ừ.”

      Sau khi ăn xong, Vương Lâm thu dọn xong bát đũa vào nhà chính, Lý Đại Thạch liền ân cần : “Nàng dâu, mau rửa chân tay mặt mũi , ta chuẩn bị tốt nước ấm rồi.”

      Vương Lâm vừa rửa mặt vừa hỏi Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chàng rửa chưa?”

      “Ha ha, vừa rồi ta rửa qua rồi.”

      Chờ Vương Lâm rửa chân xong, Lý Đại Thạch tự giác bê nước đổ, cất kỹ chậu liền vào phòng. Thấy Vương Lâm nằm ở giường liền thổi tắt đèn, cởi quần áo, lên giường ôm Vương Lâm, ở bên tai nàng chờ mong : “Nàng dâu, chúng ta sinh đứa , ta muốn đứa đáng như Tiểu Hà.”

      Vương Lâm nghe xong vươn tay ôm eo Lý Đại Thạch, nhìn ánh mắt : “Được.”

      đêm này trôi qua trong quá trình hai người nỗ lực tạo đứa .


      Chương 18. Nông gia việc vặt. (2)

      Editor: Linh

      “Đại Thạch, hôm nay chúng ta mang bánh bột ngô đến cho cha nương , chàng thay bộ quần áo cũ này ra, mặc bộ quần áo màu xanh sẫm mà chàng giặt trước hôm thu hoạch vụ thu ấy. Ta cảm thấy chàng mặc bộ quần áo đó đặc biệt tinh thần.” Vương Lâm rời giường mặc quần áo xong lại với Lý Đại Thạch: “Hôm nay chúng ta mang ngô ra phơi, chờ buổi trưa chúng ta trở về rồi hãy phơi.”

      “Ừ, nàng dâu.”

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch mặc xong quần áo, đứng ở trước mặt vươn tay giúp vuốt vuốt cổ áo, dò hỏi: “Sáng nay chúng ta hâm lại cháo loãng tối qua ăn, ta lại chưng thêm mấy bánh bột ngô nữa, chàng thấy thế nào?”

      Lý Đại Thạch mặc cho Vương Lâm giúp mình sửa lại quần áo, : “Có thể, ta rất thích ăn cháo loãng và bánh bột ngô. Đúng rồi, còn muốn mang bánh bột ngô cho cha nương, nàng dâu, nếu sáng nay chúng ta ăn bánh bột ngô nữa, mang hết cho cha nương .”

      Thấy coi trọng Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị như vậy, Vương Lâm vô cùng cảm động, cười : “ cần, bánh bột ngô còn rất nhiều, ta sớm chuẩn bị tốt phần mang cho cha nương, đặt ở bàn cán mì, tổng cộng có mười lăm cái, đủ bọn họ ăn.” Lý Đại Thạch như vậy, biết còn tưởng rằng Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị là cha nương ruột của , mà chính mình lại là con dâu để bọn họ vào trong lòng đấy.

      Nghe Vương Lâm đều chuẩn bị tốt mọi thứ, Lý Đại Thạch liền thêm gì nữa, cùng Vương Lâm ra ngoài phòng. Vương Lâm nhà bếp hâm lại điểm tâm, Lý Đại Thạch ra sân xem lạc và khoai lang.

      Lúc ăn sáng Lý Đại Thạch với Vương Lâm: “Nàng dâu, lạc và khoai lang phơi sai biệt lắm, có thể cất rồi.”

      “Được, lại phơi chúng nó thêm buổi sáng, chúng ta trở lại rồi thu thập.”

      Đến nhà mẹ đẻ Vương Lâm phải qua thôn, người trong thôn từ xa nhìn thấy Vương Lâm và Lý Đại Thạch đến đây, ào ào vào nhà đóng cửa lại.

      Vương Lâm thấy thế nhìn về phía Lý Đại Thạch, chỉ thấy Lý Đại Thạch vẻ mặt bình tĩnh, giống như căn bản có nhận đến ảnh hưởng. Nhưng Vương Lâm vẫn phát ra thân thể Lý Đại Thạch hơi cứng lại chút, liền biết trong lòng có bình tĩnh giống như biểu bên ngoài.

      Lý Đại Thạch như vậy làm Vương Lâm vô cùng đau lòng, Vương Lâm vươn tay gắt gao nắm chặt tay Lý Đại Thạch, gì an ủi . Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm vẻ mặt đau lòng, an ủi Vương Lâm : “Nàng dâu, có việc gì, ta quen rồi, để ý.” ra, Lý Đại Thạch để ý người trong thôn đối xử với mình thế nào, chỉ sợ hãi nàng dâu để ý. Nhưng thấy nàng dâu cười với mình, còn cầm tay mình, liền biết nàng dâu cũng thèm để ý như , để lại tâm, trong lòng cảm thán: tay nàng dâu mềm.

      Vương Lâm cũng cái gì, chỉ cười cười với Lý Đại Thạch, sau đó kéo nhanh về phía trước, dọc theo đường đều bỏ tay Lý Đại Thạch ra.

      ... ...... ...

      Đến nhà mẹ đẻ Vương Lâm, hai người vào nhà chính thấy Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị ngồi nghỉ ngơi, Vương Bình và Vương Tiểu Sơn đều ở nhà, “Cha nương, ta và Đại Thạch đến đây.”

      Vương Đại Sơn nhìn Lý Đại Thạch quan tâm : “Đại Thạch tới rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi , đường mệt mỏi rồi.”

      Lý Đại Thạch theo lời ngồi xuống bên cạnh Vương Đại Sơn, hồi đáp: “Cha, mệt, ta và Tiểu Lâm vội tới đưa bánh bột ngô cho mọi người.”

      Vương Lâm ngồi bên cạnh Vương Lưu thị, đưa rổ cho Vương Lưu thị, “Nương, đây là bánh bột ngô ngày hôm qua dùng ngô non làm, đều là tự ta mò ra, Đại Thạch dám ăn, bảo ta mang đến cho hai người mấy cái nếm thử.”

      Vương Lưu thị nhận lấy rổ, : “Vẫn là Đại Thạch thương ta và cha ngươi, có cái gì tốt đều muốn đưa tới cho chúng ta, ha ha.”

      Vương Lâm giả vờ ghen : “Chỉ có Đại Thạch thương hai người, ta a.”

      Mọi người thấy Vương Lâm bộ dáng trẻ con đều cười lên tiếng, Vương Lưu thị bóp mặt Vương Lâm, : “Ừ, ừ, ngươi cũng thương ta và cha ngươi, được chưa! Đều là thành thân rồi, sao còn giống như đứa bé vậy, cũng sợ Đại Thạch cười ngươi.”

      Vương Lâm làm nũng : “Ở trước mặt cha nương ta vĩnh viễn đều là đứa , Đại Thạch mới cười ta đâu.”

      Nghe xong lời của Vương Lâm bọn Vương Lưu thị cười ầm lên, ngay cả chính Vương Lâm cũng nhịn được cười lên tiếng.

      Qua lát, Vương Lâm hỏi: “Tiểu Bình và Tiểu Sơn đâu?”

      “Tiểu Bình cắt rau cho heo, Tiểu Sơn vào thôn chơi rồi. Tiểu Lâm, ta và cha ngươi định sang năm đưa Tiểu Sơn học đường, sang năm Tiểu Sơn cũng sáu tuổi rồi.”

      “Được, ta cầu Tiểu Sơn có thể lấy được công danh, chỉ hi vọng Tiểu Sơn có thể nhận được mấy chữ, về sau có tiền đồ tốt.”

      Vương Lưu thị thở dài : “Đúng vậy đấy, ta và cha ngươi cũng nghĩ vậy. Chúng ta liền đưa Tiểu Sơn đến nhà Lý Tú tài trong thông, gần nhà, tiền học phí năm là 500 đồng tiền.”

      Vương Lâm gật đầu tỏ vẻ biết, sau đó với Vương Lưu thị: “Nương, bánh bột ngô ngài chưng nóng rồi hãy ăn, lạnh ăn ngon. Ta và Đại Thạch về đây, trong nhà vẫn còn rất nhiều lương thực chưa thu thập xong, chờ thêm hai ngày nữa rảnh rồi ta và Đại Thạch trở lại thăm mọi người.” xong liền cùng Lý Đại Thạch đứng lên.

      “Nếu các ngươi vẫn còn bận thu thập lương thực, vậy ta và nương ngươi giữ các ngươi lại, thừa dịp trời còn chưa đổ mưa mau chóng thu thập lương thực bỏ vào trong kho, như vậy các ngươi cũng an tâm chút.”

      Vương Lưu thị cũng : “Đúng rồi đấy, các ngươi còn bao nhiêu lương thực chưa thu thập xong? Nếu nhiều quá làm nổi nhờ người gửi lời nhắn đến, ta và cha ngươi qua giúp.”

      Lý Đại Thạch cười : “Nương, cần, có bao nhiêu, ta và Tiểu Lâm làm mấy ngày là xong, ngài và cha cứ ở nhà chơi .”

      Vương Lâm và Lý Đại Thạch về đến nhà vừa khéo giữa trưa, “Đại Thạch, ta làm cơm trưa, chàng chuẩn bị sọt để tí nữa đựng lạc và khoai lang, chờ ăn cơm xong chúng ta thu thập tụi nó.”

      “Được, nàng dâu.”

      Vương Lâm nhớ tới thịt mua trước thu hoạch vụ thu cũng còn lại 5-6 lạng thịt ba chỉ, liền tính làm thịt kho tàu, thịt kho tàu này Lý Đại Thạch vô cùng thích ăn, mỗi lần làm thịt kho tàu đều phải ăn nhiều hơn chén cơm.

      Nghĩ đến đây, Vương Lâm nhớ tới tương ớt làm mấy ngày trước đây, giờ chắc là được ăn rồi, đến nhà kho vừa nhấc nắp bình sứ lên ngửi thấy mùi tương ớt nồng đậm, xem ra tương ớt được ăn rồi. Vương Lâm nhà bếp lấy cái bát to và cái xìa dính dầu, múc chén to tương ớt, dự định đặt ở tủ bát tiện cho sử dụng, cần mỗi ngày đều phải đến bình sứ lấy. Thường xuyên mở nắp bình sứ tốt cho bảo quản tương ớt, bản thân còn dự định để tương ớt này chống đỡ đến đợt ớt mới sang năm, nếu hỏng rồi, còn phải phải chính mình đau lòng chết.

      Vương Lâm dùng ngón tay chấm chút tương ớt bỏ vào miệng nếm thử, đặc biệt thơm, còn ngon hơn cả tương ớt kiếp trước mình mua trong siêu thị, nếu có thêm hoa tiêu tốt hơn. Xem ra ngày nào đó nàng và Đại Thạch phải lên núi xem có hoa tiêu dại hay , giờ đúng là thời điểm hoa tiêu chín.

      Trừ thịt kho tàu, Vương Lâm còn làm thêm bát canh cay, chưng bát tô cơm.

      Hai người ăn cơm xong, đổi sang quần áo bẩn liền thu thập lạc và khoai lang, “Đại Thạch, hai chúng ta chia khoai lang ra để riêng, củ vừa to vừa ngon để cùng nhau, những củ đó chúng ta dùng để ăn; củ tầm tầm bị chạm để cùng nhau, những củ đó chúng ta để làm giống, thừa lại chúng ta cũng có thể ăn; củ bị chạm để cùng nhau, những củ đó có thể đợi chúng ta mua heo rồi cho heo ăn; thừa lại những củ bị chạm đặt ở cùng nhau, những củ đó dễ bảo tồn, mau xử lý chúng nó, nếu hỏng rồi tiếc lắm. bằng mấy ngày nữa chúng ta mua con heo về, cho nó ăn ngon chút chừng đến mừng năm mới làm thịt được tầm 100 cân đấy.”

      Lý Đại Thạch nghĩ cách năm mới còn có 3-4 tháng chắc là có thể, nhưng lại sợ cho heo ăn mệt Vương Lâm, liền do dự : “Vậy cũng được, ta chỉ sợ mệt nàng.”

      Vương Lâm chút để ý : “ đâu, mấy ngày nay thu thập xong lương thực, phải đợi đến sang năm mới có thể bận tiếp, mấy tháng này đúng là thời điểm rảnh rỗi, hơn nữa còn phải là có chàng sao?”

      Lý Đại Thạch nghĩ thấy cũng đúng, liền gật đầu : “Vậy ta nhờ tẩu tử giúp chúng ta hỏi thăm xem nhà ai có heo con, kêu tẩu tử mua giúp chúng ta con, nàng dâu nàng thấy thế nào?”

      “Được, đợi ngày mai có thời gian qua nhờ tẩu tử.”

      Bọn Vương Lâm chọn ra: khoai lang thượng đẳng người ăn, sọt, khoảng 6 đấu; khoai lang trung đẳng làm giống, giỏ to, khoảng 1 thạch (tức 188,8 cân), làm giống nhiều nhất dùng hai đấu, đại khái có bốn đấu. mẫu có thể sinh ra khoảng ba thạch lương thực, ở đây xem như là sản lượng cao, cho nên ở đây nhà nhà đều phải trồng hai mẫu khoai lang. Chính là bởi vì nó cho sản lượng cao, nếu lương thực đủ ăn, ăn khoai lang cũng có thể no, đến mức đói bụng.

      Lý Đại Thạch đem khoai lang thượng đẳng và khoai lang trung đẳng vào hầm chứa, khoai lang khác để lại trong nhà kho.

      “Đại Thạch, lạc năm nay chúng ta bán , trước kia ta ở nhà mẹ đẻ nghe Lý Tú sách có loại phương pháp dùng lạc ép đầu, nàng thấy thú vị nên cho ta nghe. Nhưng ta nghĩ sách chắc là sai, Đại Thạch, chúng ta có thể thử xem, dùng lạc ép dầu như thế nào ta nhớ rành mạch, chừng có thể thành. Đến lúc đó chúng ta có thể tiết kiệm được khoản tiền mua dầu.” Vương Lâm thử xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Đại Thạch.

      Lý Đại Thạch nhìn thấy nàng dâu vẻ mặt chờ mong đáng liền đồng ý toàn bộ tất cả mọi chuyện, chưa cần đến đây là biện pháp sách , vì thế liền chút do dự gật đầu đáp ứng: “Nàng dâu, nàng làm như thế nào ta liền làm như thế.”
      “Ha ha, Đại Thạch, chàng tốt!”

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm cao hứng, chính mình cũng cảm thấy vui vẻ, nghĩ: bộ dáng cao hứng của nàng dâu đẹp, mặt đỏ hồng, mềm mại, đẹp mắt đến lên lời.

      “Vậy chúng ta trước thử dùng 30 cân lạc ép dầu, chàng thấy thế nào?”

      Lý Đại Thạch tuyệt đối duy trì : “Được, nàng dâu, chúng ta dùng biện pháp gì đến ép đầu?”

      Vương Lâm nghĩ nghĩ, hỏi: “Người trong thôn ép tương đến đâu ép?”

      “Ngay tại bên cạnh Từ đường trong thôn, ở đó có phòng chuyên dùng để ép tương, người trong thôn đều gọi là là phòng dầu.”

      “Chúng ta phòng dầu, dùng đò ép nước tương là có thể ép dầu.”

      Lý Đại Thạch còn nghi vấn, để lại 30 cân lạc để sang bên, cái khác đều cất vào bao tải bỏ vào hầm. Nửa mẫu lạc phơi rồi cho vào bao cũng được phân nửa bao bố, đại khái có khoảng thạch, tách vỏ ra rồi cũng được 6 đấu (hơn 110 cân) lạc.

      Chờ Lý Đại Thạch cất kỹ bao lạc rồi, Vương Lâm với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chàng ra bờ xong dùng cái sọt này rửa sạch 30 cân lạc, rửa xong rồi đổ ra cái sàng đặt ở dưới nắng phơi hai ngày, chờ phơi khô rồi chúng ta phải tách vỏ, sau đó lại mang củ lạc tách vỏ ra phơi hai nắng. Ta cho lạc vào chảo gang rang qua lần, rang xong mới mang ép dầu, như vậy dầu ra nhanh, cũng nhiều.”

      Lý Đại Thạch vỗ vỗ bụi người : “Ừ, ta ngay đây.”

      Chờ Lý Đại Thạch rửa xong lạc, Vương Lâm đặt cái sàng ra sân, Lý Đại Thạch trực tiếp đổ lạc ra sàng, trải ra là được. Dùng cái sàng phơi đồ có thể cần thu, buổi tối mang sàng vào trong nhà, ngày hôm sau lại bê là phơi là được, như vậy rất tiện.

      “À, Đại Thạch, thừa dịp bây giờ còn nắng chúng ta lại mang lia ra sân, chàng vào nhà kho lấy đậu tương ra, chúng ta phơi thêm mấy nắng nữa, phơi khô cất vào bao bố như vậy dễ bị nảy mầm. Chờ phơi khô xong lại cất vào bao, như vậy là có thể cất kỹ vài năm. Cũng mang luôn ngô ra phơi .”

      “Được rồi, cuối cùng cũng xong. Đại Thạch, chúng ta có thể nghỉ ngơi chút, ngày mai lại tiếp tục thu thập.”

      Chương 19. Nông gia việc vặt (3).

      Editor: Linh

      Ngày hôm sau, Sau khi Vương Lâm và Lý Đại Thạch chuyển tất cả lương thực ra ngoài sân phơi, Lý Đại Thạch ở nhà nghỉ ngơi, thuận tiện trông coi lương thực trong sân, Vương Lâm tìm Lý Trương thị chơi.

      Lúc Vương Lâm đến nhà Lý Hà Lý Trương thị quét sân, Lý Trương thị thấy Vương Lâm lập tức cười : “Đệ muội, đến đây à, mau vào nhà chính ngồi.” Vừa liền buông cây chổi xuống, về phía nhà chính.

      “Ừ.”

      Sau khi hai người đến nhà chính ngồi xuống, Vương Lâm : “Tẩu tử, hôm nay ta tới là có việc cần tẩu giúp đỡ.”

      Lý Trương thị tò mò hỏi: “Đệ muội, chuyện gì vậy? Có việc cứ , nếu ta có thể giúp nhất định giúp.”

      “Ha ha, tẩu tử, phải chuyện gì quan trọng đâu, chỉ là muốn nhờ tẩu hỏi giúp xem nhà ai có heo con bán. Ta và Đại Thạch tính mua đầu heo, chờ đến năm mới là có thể giết lấy thịt ăn.”

      Lý Trương thị nghe xong, đề nghị : “Đệ muội, nuôi heo từ giờ đến năm mới cũng có bao lớn, làm thịt có lời, bằng đợi năm sau nuôi lại giết?”

      “Chúng ta định cho nó ăn ngon chút, đến khi giết hẳn là có 100 cân.”

      Lý Trương thị thấy Vương Lâm quyết định, cũng tốt thêm cái gì: “Vậy đệ muội hai người liền tự mình xem rồi làm , vừa vặn nhà mẹ ta có đám heo con mới xuất chuồng, định bán, ngày mai ta về nhà mẹ đẻ bắt về cho các ngươi con.”

      Vương Lâm nghe ngày mai là có thể mua được heo con về, cao hứng : “Ừ, được. Vậy ta đưa tiền cho tẩu trước, ngày mai tẩu hãy giúp ta bắt heo con về, bao nhiêu tiền?”

      Lý Trương thị ràng : “Ngày mai bắt heo về rồi hãy đưa, huống hồ ta cũng biết con heo muốn bao nhiêu tiền, nhưng nhà mẹ ta đối ngoại bán đều là 5 văn tiền cân, con heo con đại khái muốn hơn 50 văn tiền.”

      “Được, vậy ngày mai tẩu tử hãy giúp ta bắt con khỏe mạnh về, đến lúc đó ta bảo Đại Thạch đến nhà tẩu tử ôm heo về, thuận tiện cũng mang tiền đến trả tẩu tử.”

      “Đệ muội, ngươi cứ yên tâm , heo mẹ nhà mẹ ta nuôi nhiều năm, sinh ra heo con đều khỏe mạnh dễ nuôi, dễ béo, người ở cách vách lân cận đều thích đến nhà mẹ ta mua heo.”

      “Vậy cám ơn tẩu tử, ta muốn con heo Tiểu Hắc.” ra kiếp trước Vương Lâm nghe người ta thịt heo đen ngon hơn thịt heo trắng, đặc biệt là mấy con heo dùng thức ăn gia súc nuôi thịt càng thơm hơn.

      Lý Trương thị sảng khoái đáp: “Được, ta nhất định ôm về cho ngươi con heo Tiểu Hắc khỏe mạnh trở về.”

      Vương Lâm thấy Lý Trương thị đáp ứng rồi liền cười : “Vậy tẩu tử ta về trước đây, trong nhà lương thực còn chưa thu thập xong.”

      “Được rồi, khi nào ngươi hết bận lại qua nhà tìm ta chuyện nha.”

      “Nhất định rồi.”

      ... ...... ...... ...

      Khi về đến nhà, Lý Đại Thạch phơi ngô ngoài ngõ, thấy Vương Lâm trở lại : “Nàng dâu, nàng về rồi à, sao ở nhà tẩu tử chơi thêm lát nữa?”

      Vương Lâm qua ngồi xổm bên cạnh Lý Đại Thạch, : “Ta chuyện chúng ta muốn nuôi heo con cho tẩu tử biết, tẩu tử vừa khéo nhà mẹ nàng có đàn heo con muốn bán, ngày mai tẩu ấy bắt về cho chúng ta con, đến lúc đó chúng ta lại mang tiền trả nàng.”

      “Được, chờ chút nữa ta phải xem lại chuồng heo, lâu như vậy dùng, nhìn xem có chỗ nào cần sửa lại , thuận tiện quét dọn chuồng luôn.”

      “Được, chàng xem rồi làm. Đại Thạch, vừa rồi chàng làm gì vậy?” Vương Lâm nhìn Lý Đại Thạch tò mò hỏi.

      “Ta thấy ngô phơi đất này giống như đều khô, định nhặt bỏ vào trong sọt chờ có thời gian tách hạt, tách xong liền bỏ vào bao bố đặt vào trong hầm.”

      “Nhanh như vậy khô rồi à. Đại Thạch, chúng ta lại lọc ngô dưới đất này lần nữa , chọn tách riêng bắp nào có hạt tốt ra (từ giờ gọi là ngô trung thượng đẳng), những bắp đó tách hạt ra cũng có thể mài thành bột ngô ăn, thừa lại (từ giờ gọi là ngô trung hạ đẳng) tách ra lấy hạt mài thành bột cho heo con ăn. Tách hết hạt rồi còn cái lõi có thể phơi khô làm củi đốt.”

      “Có thể, vậy nàng ở đây lựa ngô, lựa ra ngô trung thượng đẳng để vào bên trong sọt, ta xem chuồng heo.”

      “Ừ.”

      Vương Lâm đem ngô trung thượng đẳng lựa ra được bỏ vào trong sọt, vẻn vẹn được hai cái sọt; cũng cất trung hạ đẳng ngô vào trong cái sọt khác, được 6 sọt; đem ngô chưa lột vỏ lúc trước bỏ vào sọt ngô trung hạ đẳng, ngô hạ đẳng cũng đưa vào hai cái sọt, định đem những bắp ngô đó phơi nắng tách hạt rồi mài thành bột cho heo con ăn.

      ... ........

      Vừa mới thu thập xong ngô Lý Đại Thạch vào nhà chính, “Nàng dâu, ta thu thập xong chuồng heo, có chỗ nào cần sửa, ta chỉ sửa lại cửa, sau đó dọn dẹp chuồng heo, ngày mai ôm heo về là có thể thả vào trong chuồng ngay.

      Vương Lâm nhìn Lý Đại Thạch cười cười, : “Đại Thạch, ta cũng thu thập xong ngô rồi, chờ ăn xong cơm trưa là chúng ta có thể tách hạt.” giờ Lý Đại Thạch dưới ảnh hưởng của Vương Lâm cũng có thói quen ngày ăn ba bữa cơm.

      ... ........

      Vương Lâm thấy sắp đến giữa trưa liền nhà bếp nấu cơm, Lý Đại Thạch chuyển toàn bộ mấy cái sọt trong nhà chính ra ngoài sân, sau đó lấy chối quét dọn sạch nhà chính và phòng ngủ.

      Lúc ăn cơm Vương Lâm với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chúng ta đút ngô vào bao bố sau đó lấy dây buộc miệng bao lại, đặt bao bố xuống đất lấy gậy dùng sức đập, như vậy là ngô có thể bị đánh bật ra, đương nhiên thể quá dùng sức, bằng đập rách bao bố còn có thể đập nát ngô. Đặc biệt lúc đập ngô thượng đẳng và ngô trung hạ đẳng càng phải dùng ít sức hơn. Đập cho ngô tách hạt sai biệt lắm liền đổ ngô trong bao ra, nhặt lõi ngô ra, nếu mặt vẫn còn hạt chưa bị rơi ra chúng ta dùng tay tách. À, đúng rồi, lúc cho ngô vào bao cần cho quá nhiều, bằng dễ tách hạt, cho vào hơn phân nửa bao là được rồi.

      Lý Đại Thạch cảm thấy có thể làm, như vậy còn có thể tiết kiệm được ít công sức, vì thế gật đầu : “Được, liền theo lời nàng làm.”

      ... ...... .......

      Sau khi ăn xong, Lý Đại Thạch nhà kho tìm mấy cái bao bố dùng và mấy cái bao mới dùng để đựng ngô và gậy đánh ngô. Lại lấy ra cái sọt, đợi lát nữa ngô đánh xong là có thể cho vào bao, như vậy tiện cho việc chọn lõi ngô ra.

      Lý Thạch bắt đầu chiếu theo lời Vương Lâm cho ngô vào hơn phân nửa bao, dùng vải vụn buộc chặt đầu bao, bằng trong lúc đánh ngô hạt ngô bay ra đả thương người tốt lắm.

      Lúc mới bắt đầu Lý Đại Thạch nắm giữ được lực đạo, đem hạt ngô và lõi ngô đánh nát hết. Nhưng Vương Lâm thấy đây là ngô cho heo ăn liền để ý đến lõi ngô bị vỡ xen lẫn trong ngô, chỉ với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, bao tiếp theo dùng sức hơn chút nữa.”

      “Ừ, biết.”

      Chờ đánh xong bao ngô hạ đẳng cuối cùng Lý Đại Thạch cũng nắm giữ được lực đạo, Vương Lâm nhìn hạt ngô được đổ vào sọt, : “Đại Thạch, chính là như này, lực đạo này rất tốt, đánh ngô sai biệt lắm đều tách được hạt ra khỏi bắp. Hơn nữa ngô và lõi đều bị đánh nát, mấy bao sau cứ dùng sức thế này là được.”

      Lý Đại Thạch vừa nhặt ngô bỏ vào bao vừa : “Nàng dâu, ta biết rồi, giờ ta biết nên đánh thế nào, nên dùng sức bao nhiêu là tốt nhất.”

      Bởi vì Lý Đại Thạch nắm giữ tốt lực đạo và kỹ xảo, hai người vào lúc trước giờ cơm chiều tách xong tất cả ngô trung thượng đẳng và ngô hạ đẳng hạt bỏ vào bao, đem tất cả ngô bỏ vào nhà kho, tính toán phơi hạt ngô thêm mấy nắng nữa rồi bỏ chúng nó vào hầm, như vậy là có thể bảo quản rất lâu.

      ... ...... .....

      “Đại Thạch, hôm nay tách hạt nữa, chàng đánh ngô cả buổi chiều cánh tay nhất định mỏi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút, đợi buổi tối ta lấy rượu thuốc xoa bóp cho chàng, bằng ngày mai đặc biệt đau, thừa lại ngô thượng đẳng và ngô giống ngày mai lại tách.”

      Lý Đại Thạch ngồi ghế xoa cánh tay : “ có việc gì nàng dâu, cánh tay buổi tối nàng xoa cho ta là được, ngày mai chúng ta tách hết hạt ở đám ngô còn lại, thừa lại cũng còn bao nhiêu, mấy canh giờ là xong.”

      Vương Lâm thấy như vậy, cánh tay chắc là sao, liền đồng ý: “Vậy được, ngày mai chúng ta liền tách hạt ở đám ngô còn lại, nếu lúc đó cánh tay mà đau dừng lại nghỉ chút, chờ thêm mấy ngày cánh tay chàng hết đau rồi lại làm tiếp.”

      Lý Đại Thạch cười ngây ngô : “Ừ, ta biết.”

      “Vậy chàng nghỉ ngơi chút , ta phải làm cơm chiều.” xong liền vào nhà bếp.

      ... .......

      Buổi tối trước lúc ngủ Vương Lâm đến nhà kho lấy nửa bát rượu thuốc, bưng vào trong phòng với Lý Đại Thạch rửa xong chân tay ngồi giường: “Đại Thạch, mau cuộn tay áo lên, ta lấy rượu xoa cho.”

      Lý Đại Thạch nghe lời cuộn tay áo lên, chờ Vương Lâm xoa tay cho .

      Thấy cánh đôi bàn tay trắng noãn mềm mại của Vương Lâm xoa xoa lại tay mình, trong lòng Lý Đại Thạch lập tức dâng lên ngọn lửa, ra cánh tay mình chút cũng đau, chỉ là vừa tách ngô xong có chút mỏi, nhưng lát sau là hết. ra nàng dâu buổi tối xoa tay cho mình mình liền đồng ý chính là vì muốn lỡ mất cơ hội cùng nàng dâu da thịt chạm nhau. giờ bản thân có chút nhịn được muốn áp nàng dâu xuống dưới thân, hảo hảo cùng nàng dâu thân thiết.

      Nhịn lâu, Lý Đại Thạch rốt cuộc nhịn được thở hổn hển : “Nàng dâu, được rồi, cánh tay ta hết đau rồi.”

      Vương Lâm nghĩ mình xoa bóp lâu như vậy ngày mai cánh tay chắc là lại đau liền đặt bát xuống bàn, vén tay áo xuống, ra ngoài rửa tay. Vừa mới tiến vào phòng ngủ thổi tắt đèn Lý Đại Thạch liền tiến lên ôm lấy Vương Lâm, vừa hôn nàng vừa : “Nàng dâu, chúng ta mau ngủ .”

      Vương Lâm nghe thấy bên tai có tiếng thở dốc của , chỉ biết nghẹn hỏng rồi, tức thời cũng cự tuyệt, cũng nhẫn tâm cự tuyệt , mặc làm. Nghe nam nhân quá nghẹn phát tiết ra nghẹn thành bệnh. Vương Lâm cũng muốn nam của mình gặp bệnh quỷ này.

      Lý Đại Thạch vừa hôn Vương Lâm vừa : “Nàng dâu, nàng thơm, rất muốn ngụm nuốt nàng vào trong bụng.

      Vương Lâm nghe xong xấu hổ cực kỳ, nghĩ: bình thường người này có bao ngốc a, sao giờ lên giường cái gì cũng ra được.

      đêm này đối Lý Đại Thạch và Vương Lâm mà rất tình cảm mãnh liệt, rất mất hồn.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :