1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên qua thành nông phụ - Nữ Chi Thủy Tinh (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5. Chuẩn bị đồ cưới.

      Editor: Linh.

      Ngày hôm sau, sáng tinh mơ người nhà rời giường ăn cơm, chờ sau khi làm xong tất cả đem hai cái nia trúc hợp lại làm rồi trải ra, đem trải ra ngoài nắng xong vào trong nhà bê lúa ra ngoài trải lên nia trúc, vì đảm bảo cho hạt ngũ cốc lúc tróc ra được sạch , cho nên người nhà Vương Lâm chỉ đặt lớp lúa lên nia trúc, như vậy chia ra ba bốn lượt là có thể tróc xong toàn bộ lúa.

      Sau khi trải lúa ra xong Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị liền đứng song song cách nhau hai bước bắt đầu tróc lúa. Bởi vì khung tróc lúa chỉ chuyển động ở trong phạm vi rất , cho nên cần lo lắng đánh tới người xung quanh. Vừa mới bắt đầu Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị thuần thục, đem chút hạt thóc bắn tung tóe ra ngoài, lúc sau từ từ nắm giữ được kỹ xảo mới lại đem hạt thóc đánh bay ra ngoài nữa hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, ngày tiếp theo tróc được phần ba hạt thóc.

      Buổi tối lúc ăn cơm, Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị đều khen Vương Lâm: “Tiểu Lâm, biện pháp mà con tệ, khung tróc lúa này dùng rất thuận tay, mặc dù cả ngày đều khua tay nên rất đau, nhưng so với cối tróc lúa còn dùng tốt hơn, tốt nhất chính là tróc lúa tốc độ rất nhanh, thóc rụng ra cũng rất sạch , ngày mai là ta và cha con có thể tróc xong lúa, là quá tốt.” Vương Đại Sơn cũng cười phụ họa.

      Vương Lâm thấy biện pháp của mình có thể giúp được vợ chồng Vương Đại Sơn, trong lòng liền đặc biệt cao hứng. “Cha mẹ, hôm nay vất vả cho hai người, ăn nhiều thức ăn chút.” Cười gắp thức ăn cho vợ chồng Vương Đại Sơn, Vương Bình và Vương Tiểu Sơn cũng theo cha mẹ vất vả, vừa gắp thức ăn cho hai vợ chồng Vương Đại Sơn.

      “Tốt tốt, mấy đứa cũng dừng cho lo gắp thức ăn cho chúng ta, chính mình cũng mau ăn .”

      Buổi tối tất cả mọi người đều ngủ sớm, bổ sung lại tinh thần, ngày mai tiếp tục tróc lúa.

      Trong thời gian hai ngày cả nhà Vương Lâm thu thập ổn thỏa xong toàn bộ thóc.


      Ngày thứ hai, ông trời nổi lên mưa to, trong thôn có mấy gia đình hạt thóc cũng bị dính nước mưa, nhưng may mắn là xử lý kịp thời nên có tạo thành tổn thất quá lớn.

      Buổi tối lúc Vương Lâm muốn về phòng ngỉ ngơi Vương Lưu thị gọi nàng lại: “Tiểu Lâm, ngày mai là ngày mười tháng bảy, tiếp tháng nữa con phải thành thân, tại thóc lúa cũng thu hoạch xong, hai mẫu ruộng cạn trồng ngô của chúng ta phải chờ đến sau khi con thành thân mới thu hoạch, ta và cha con liền bắt đầu chuẩn bị đặt mua đồ cưới cho con, con cũng biết người hương hạ (nông thôn) có những đồ thêu giống như nhà giàu người ta, trong thôn nữ tử xuất giá đều là cắt vài thước vải đỏ làm bộ giá y, cần phải thêu cái gì ở bên . Chúng ta ngày mai trấn mua tấm vải đỏ làm giá ý cho con, còn dư lại liền làm thành chăn, lại mua hai giường ruột bông. Con xem chút con còn muốn mua cái gì ?”

      Vương Lâm nghĩ trong nhà vốn là nghèo, cần mua bao nhiêu đồ, “Nương, tiền của nhà chúng ta liền giữ lại cho chính các ngài dùng, chờ Tiểu Sơn lớn hơn chút nữa cho nó đến học đường đọc sách, ngài mua cho ta cuộn vải đỏ là được rồi, cần mua ruột bông mới, chúng ta phải là còn ruột bông cũ hay sao, mua cho ta hai cái đệm là được.”

      “Tiểu Lâm, nương biết con là vì suy nghĩ cho chúng ta, lần trước Lý Đại Thạch đưa tới mười lượng bạc, dùng mất hai lượng bạc cho tiểu Sơn nhìn đại phu, còn dư lại tám lượng, sau lại cha con bán thạch lúa được lượng bạc, cho nên tại trong nhà còn chín lượng bạc, bạc mua cho con chút đồ cưới vẫn phải có, ta và cha con thương lượng riêng là cho con năm lượng bạc.”

      “Nương, ngài cần cho ta thêm bạc đâu, đều giữ lại cho Tiểu Sơn .”

      “Tiểu Lâm, nữ nhân chúng ta chính là phải có chút bạc áp đáy hòm, nếu bị nhà chồng coi thường, mặc dù nhà Lý Đại Thạch chỉ còn mình , nhưng bạc áp đáy hòm này cũng là vạn vạn thể thiếu.”

      Vương Lâm thấy Vương Lưu thị kiên trì cũng chỉ có thể nhận lấy, nhưng cuối cùng chỉ cầm lấy ba lượng. Vương Lưu thị còn cách nào với Vương Lâm, liền suy nghĩ chờ ngày mai lúc trấn mua đồ liền mua cho con bé đồ tốt chút.


      Ngày hôm sau, Vương Lâm và Vương Lưu thị từ sáng sớm ra cửa thôn chờ Mã Tam đánh xe bò, muốn lên trấn sớm chút. Lúc đến cửa thôn có ba bốn phụ nhân chờ ở đó, phụ nhân béo tròn nhìn thấy Vương Lưu thị, : “Thím nó, ngươi và Tiểu Lâm cũng muốn trấn sao?”

      “Đúng vậy Trầm tẩu tử, đây là Tiểu Lâm sắp phải thành thân, ta và cha nó liền thương lượng trấn đặt mua cho con bé ít đồ. Đến lúc đó đaih gia đều phải tới trong nhà náo nhiệt chút a!”

      Vài phụ nhân đều gật đầu : “Đó là nhất định.” Hiểu được Vương Lâm da mặt mỏng, cũng trêu ghẹo nàng, liền bắt đầu chuyện Đông gia dài Tây gia ngắn, Vương Lâm nhìn những người này lát nhi tử nhà họ Đông làm chuyện gì, lát vợ nhà họ Tây như thế nào, thể cảm thán thú vui tinh thần của cổ nhân a, so với chó săn ở đại chỉ có hơn có kém.

      Đợi khoảng khắc đồng hồ Mã Tam đánh xe bò tới, mỗi người nộp đồng tiền, chờ sau khi tất cả mọi người đều ngồi lên xe bò liền xuất phát trấn .

      Vương Lâm nhìn Vương Lưu thị cười cười với mọi người ngồi xe bò nửa canh giờ rất nhanh liền trôi qua, đến cửa trấn Vương Lưu thị cùng Mã Tam ước định thời gian trở về, liền dẫn Vương Lâm vào trấn.

      Vương Lâm kể từ khi tới cái thời này vẫn là lần đầu tiền tới trấn , Lễ Miếu trấn là trấn phồn hoa nhất của Lễ Huyện, cả trấn phân chợ phía đông và chợ phía tây, chợ phía đông là nơi người có tiền , nơi đó tửu lâu san sát, phòng ốc hai bên đường phố cũng khá hơn chút so với chợ phía tây. Chợ phía tay có chút giống như chợ ở đại, đồ cũng rất rẻ.

      Vương Lâm thấy Lễ Miếu trấn này cùng mấy cái trấn ở trong phi cổ trang ti vi đặc biệt giống nhau. Tiệm vải ở chợ phía đông cũng chỉ bán tơ lụa, tơ lụa kém nhất cũng phải bốn năm lượng bạc cuộn, nhà Vương Lâm mua nổi, cho dù mua người hương hạ ra đồng làm việc cũng mặc xiêm y tơ lụa, cho nên tơ lụa đối với người hương hạ mà cũng rất thực dụng.


      Vương Lâm và Vương Lưu thị vào tiệm vải ở chợ tây, tiệm vải phải là rất lớn, nhưng là có rất nhiều loại vải, có vải bông, vải rách, còn có tơ lụa kém chất lượng, nhưng là phải hai, ba lượng bạc tấm. Chưởng quỹ nhìn thấy Vương Lâm và Vương Lưu thị tới, vội vàng cười kêu: “Khách quan, mua vải sao? Chỗ này của ta có đầy đủ các loại, giá cả vừa phải.”

      Vương thị chỉ vào tấm vải bông màu đỏ in hoa hỏi: “Chưởng quỹ, xấp vải này bán thế nào?” Vương Lâm cũng rất thích kiểu hoa in tấm vải này, dùng để làm chăn



      Nhìn rất đẹp, nhưng nếu dùng làm y phục quá sặc sỡ, may là giá y chỉ mặc lần là thôi.

      Chưởng quỹ thấy Vương Lưu thị rất thích xếp vải kia, liền : “ Vị đại tỷ này ánh mắt tốt, đây là hàng mới tới ngày hôm qua, chất lượng tuyệt đối tốt, chỉ có hai lượng bạc xếp. ”

      Vương Lưu thị ở trong lòng cộng lại chút, xếp vải trăm thước ( nơi này tương đương với mười tấc, xếp chính là ba mươi ba thước. Theo đơn vị đo của TQ 1 thước = 3.33m ), tấm rộng năm thước, làm bộ giá y cho Vương Lâm cần tám thước, làm hai cái chăn khoảng hai mươi hai thước, vậy chỉ cần nửa xếp vải là đủ rồi, “ Chưởng quỹ, ta muốn nửa xếp, còn nữa cho ta bạch vải bông, có ruột bông bán ? ”

      Chưởng quỹ thấy hôm nay gặp được khách hàng lớn liền cao hứng trả lời: “ Có, đại tỷ muốn dạng gì, chỗ này của ta có ruột bông cũ, ruột bông mới. Ruột bông mới có ba loại: bông vải cấp thấp ba cân giường chỉ có tám mươi văn, năm cân trăm năm mươi văn, mười cân là hai trăm tám mươi văn; bông vải trung đẳng ba cân là trăm văn, năm cân muốn hai trăm văn; bông vải thượng đẳng ba cân là trăm năm mươi văn, năm cân là ba trăm văn, mười cân là năm trăm năm mươi văn. Ta đưa cho các ngươi đều là giá nay. ”

      “ Ta muốn hai giường * cây bông vải trung đẳng, ba cân và năm cân lấy giường.” Vương Lưu thị vừa với chưởng quỹ vừa quay lại hỏi Vương Lâm: “ Tiểu Lâm, con cảm thấy như thế nào? ”

      (*) Giường ở đây ta nghĩ là làm cái chăn ấy, tại mua bông mà. Trong TQ có giải nghĩa nên ta chỉ nghĩ được như vậy thôi. Mọi người thông cảm.

      “ Nương, ngài xem rồi mua là được, nhưng ruột bông đều phải là lớn nhất. ” Vương Lâm vừa trả lời Vương Lưu thị vừa tính giá tiền, nửa xếp vải bông màu đỏ in hoa lượng bạc, bạch vải bông tám trăm văn, hai giường chăn bông ba trăm văn, tổng cộng chính là hai lượng trăm văn, xem ra chưởng quỹ bán đúng giá, hơn nữa còn tặng bọc ruột bông. Lúc này ruột bông lớn nhất dài sáu thước, chiều rộng là bốn thước rưỡi.

      Vương Lưu thị thấy Vương Lâm có ý kiến gì, chưởng quỹ báo giá, Vương Lưu thị tự mình tính tiền có sai, liền đưa cho chưởng quỹ hai lượng lẻ trăm văn. Vương Lưu thị thấy cũng sắp đến thời gian ước định với Mã Tam, bọn họ cũng còn cái gì muốn mua, hai người lấy đồ xong liền chạy thẳng tới ngoài trấn nơi Mã Tam chờ.

      Về đến nhà vào đúng giờ ngọ ( Mười hai giờ trưa ), Vương Bình nấu xong cơm chỉ còn chờ Vương Lưu thị và Vương Lâm trở lại nhà ăn. Vương Lưu thị và Vương Lâm sau khi đem vải vóc và ruột bông đặt ở trong phòng của vợ chồng Vương Lưu thị liền ngồi vào bàn bưng chén lên ăn bữa sáng, ở trấn vì tiết kiệm tiền nên cũng mua đồ ăn, cho nên hai người đều rất đói.

      Vương Lưu thị ăn liền mạch hai chén cơm mới dừng lại với Vương Đại Sơn: “ Hôm nay ta và Tiểu Lâm mua đồ tốn hai lượng lẻ trăm văn, cha nó mấy hôm nữa ông hãy vào núi chặt mấy cây gỗ, làm rương quần áo và bàn trang điểm cho Tiểu Lâm, nếu kịp nữa. ”

      “ Tốt, chờ ăn cơm xong ta , chặt sớm chút về phơi nắng rồi làm. ” Vương Đại Sơn vừa ở trong lòng tính toán xem vào trong núi gỗ ở nơi nào là thích hợp để rương và bàn trang điểm tốt nhất vừa trả lời.

      Vương Lâm nghĩ gỗ cần tốn tiền mua trực tiếp đến phía sau núi chặt là được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Vương Lâm từng thấy tay nghề làm mộc của Vương Đại Sơn, nếu như muốn làm bộ có hình thức đơn giản như ở đại, đối với Vương Đại Sơn hẳn là cũng khó lắm. Nghĩ vậy liền : “ Cha, ta nghe Lý Tú sách có cái gọi là tủ quần áo gì đó rất là đẹp dùng để treo quần áo, nàng còn cho ta biết hình dáng của tủ treo quần áo này, ta nghĩ hẳn là cũng khó làm. Chính là làm cái tủ cao năm thước có cửa, cửa tủ làm giống như cửa phòng ngủ. Ở phía cao ba thước dùng tấm ván gỗ tách ra, như vậy tách phía thành cái ngăn tủ con, ngăn tủ con này có thể dùng để cất ruột bông, chăn màn. Dĩ nhiên ngăn ngăn dưới phải tách riêng hơn nữa còn phải làm thành giống nhau. Ngăn tủ lớn phía dưới có thể dùng để cất xiêm áo, còn có thể làm cái xà ngang ở phía dưới ngăn tủ, như vậy là có thể đem xiêm áo treo ở phía , cần lo lắng xiêm áo bị nhăn. Cây xà ngang này còn phải có khoảng cách nhất định với tấm ngăn. Cha, ngài xem có thể làm hay ? ”

      Vương Đại Sơn căn cứ theo Vương Lâm miêu tả cẩn thận suy nghĩ chút: “ Cũng có thể, ta nghĩ liền làm cái tủ treo quần áo chiều cao năm thước, chiều rộng thước rưỡi, quần áo của con và Đại Thạch cũng có thể treo vào. Cửa tủ ta muốn làm thành hai cánh, như vậy dễ dùng hơn chút, đến lúc đó ta làm tiếp bốn cái chân ở phía dưới cái tủ, có thể làm phòng ẩm. ”

      “ Cha , theo ngài , ta có ý kiến. Phía dưới hai bên bàn trang điểm có thể cũng làm cái ngăn tủ hay , ta có thể để ít đồ. Phía dưới giữa của bàn trang điểm vẫn là để trống dễ để chân. ”

      “ Được, bàn trang điểm ta liền làm cho con là hai thước rưỡi, hai bên đều làm mtooj cái ngăn tủ rộng tấc. ”

      “ Ừ. ” Vương Lâm cao hứng nghĩ, cái nhà này mặc dù có chút nghèo, nhưng cha mẹ đối xử với nữ nhi rất tốt.

      Ăn cơm xong, Vương Đại Sơn liền vào núi, vốn là Vương Lâm muốn xuống phòng bếp dọn dẹp, nhưng Vương Lưu thị muốn Vương Lâm về phòng làm giá y, Vương Lâm thể làm gì khác hơn là bảo Vương Binh xuống phòng bếp dọn dẹp, mình trở về phòng làm giá y, Vương Đại Sơn vừa đặt bát xuống liền ra ngoài cửa tìm bạn cùng thôn chơi. Bởi vì buổi sáng mới cho heo gà ăn, buổi trưa phải cho ăn, đợi đến chạng vạng cho ăn lần nữa là được.

      Vương Lưu thị vào nhà lấy xếp vải đỏ và vải bông màu trắng mang đến phòng Vương Lâm, “ Tiểu Lâm, xếp vải đỏ in hoa này con làm thân giá y, hai cái chăn, còn dư lại cất sau này muốn làm gì lấy ra làm; vải bông màu trắng làm xong chăn còn dư lại con liền tự mình làm hai cái áo lót, cũng làm hai cái áo lót cho Lý Đại Thạch, còn dư lại con cũng cất . ”

      Vương Lâm làm chăn phía bên ngoài là dùng vải bông màu đỏ in hoa lam, còn mặt trong tiếp xúc với thân thể dùng vải bông màu đỏ in hoa. Vương Lưu thị có tay may vá rất khéo, Vương Lâm cũng được chân truyền lại nên bản lĩnh may vá cũng rất tốt.

      “ Nương, vải bông màu đỏ in hoa còn dư tự ta giữ lại, còn vải bông màu trắng còn dư lại các ngài tự giữ lại, cũng đủ làm cho mỗi người cái áo lót. ”

      Vương Lưu thị cũng muốn làm cho Vương Đại Sơn, Vương Tiểu Sơn và Vương Bình cái áo lót liền gật đầu đồng ý.
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      Yên Hoa, linhdiep17, Snow8 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6. Thành thân.

      Editor: Linh

      Đảo mắt liền đến ngày mùng chín tháng tám, ngày mai là ngày thành thân, nhìn tủ quần quần áo và bàn trang điểm đặt chỉnh tề ở nhà chính, Vương Lâm có loại cảm giác thể thành lời. Ngày mai bản thân xuất giá, ngôi nhà khác thuộc về mình, hẳn là cũng trượng phu thương bản thân, tương lai có mấy bé củ cải vây quanh mình gọi nương. Cuộc sống có lẽ phải rất khá giả, nhưng là ấm áp, đây là cuộc sống mà kiếp trước bản thân mình tha thiết mơ ước. Đời này được thực , trong lòng kích động muốn khóc, nhưng nghĩ đến lập tức rời khỏi người nhà Vương gia mà bản thân coi làm người nhà, trong lòng lại đặc biệt khó chịu. Nữ nhân có đôi khi chính là cảm tính như vậy.

      Buổi tối Vương thị và Vương Lâm, Vương Bình cùng nhau ngủ, chờ Vương Bình ngủ liền với Vương Lâm số chuyện về đêm động phòng. Vương Lâm trong lòng cảm thấy khó hiểu, nương của ta ơi, những gì người bản thân ta sớm biết. Kiếp trước xem qua phim A có khi còn kình bạo hơn người đấy chứ, cho nên bản thân lý thuyết rất đầy đủ, chính là thiếu kinh nghiệm thực chiến.

      xong Vương Lâm thị còn đến kinh nghiệm quản gia của chính mình: phải khắp nơi quan tâm tướng công mình, tướng công chính là trời, ở nhà nhất định phải chịu khó, đừng để tướng công lưu lại ấn tượng mình là nữ nhân lười biếng...

      Mới bắt đầu Vương Lâm còn có thể bất chợt dạ tiếng, tỏ vẻ bản thân rất nghiêm túc nghe, cuối cùng kiên trì nổi, liền ngủ trong tiếng chuyện của Vương Lưu thị.

      ... ...... ........

      Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Vương Lâm bị Vương Lưu thị gọi dậy, tắm rửa, chải đầu, trang điểm. Trang điểm là hỉ bà có tiếng trong thôn, khuôn mặt hồng hồng, môi hồng hồng, bộ gương mặt điển hình của geisha Nhật Bản, Vương Lâm lấy nước rửa mặt soi kém chút té xỉu. Thừa dịp hỉ bà ra ngoài gọi Vương Bình múc thêm chậu nước khác lên, nàng rửa sạch môi và mặt, lấy ra ‘đồ trang điểm’ có hạn của bản thân trang điểm nhạt, có chút giống trang điểm ở đại. Bởi vì mắt Vương Lâm rất đẹp, cho nên dùng bút chì vẽ mắt liền nổi bật nên ưu thế, Vương Lâm thuộc nhân sắc hạng trung, sau khi trang điểm như vậy cũng miễn cưỡng chen được vào hàng ngũ mỹ nhân, dù sao tự Vương Lâm cũng rất hài lòng.

      Vương Bình nhìn Vương Lâm treo ghẹo hồi mới khen ngợi : “Tỷ, ngươi xinh đẹp! Đặc biệt ánh mắt còn sáng hơn sao trời.”

      Thành quả lao động của bản thân có người tán thành, Vương Lâm đặc biệt cao hứng, “Chờ đến lúc muội thành thân tỷ cũng trang điểm như vậy cho muội, khẳng định còn đẹp hơn cả tỷ, cam đoan mê tướng công của muội đến thần hồn điên đảo.” Vốn bộ dáng của Vương Bình xinh xắn hơn Vương Lâm, sau khi trang điểm khẳng định đẹp hơn Vương Lâm.

      “Tỷ, ngươi cái gì đâu, ta ra ngoài, với ngươi nữa.” Vương Bình khuôn mặt đỏ bừng ra khỏi phòng, Vương Lâm cười càng thêm vui vẻ.

      lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng pháo nổ.... Bên ngoài cũng là càng ngày càng ồn ào! Lý Đại Thạch đến đón dâu, Vương Bình rưng rưng đội khăn voan cho Vương Lâm, Vương Lưu thị lâu nước mắt đỡ Vương Lâm ra ngoài, bởi vì đội khăn voan, Vương Lâm biết mình được người nào nâng lên xe bò.
      ... ...... ...

      Đến khi lần nữa vang lên tiếng phảo nổ Vương Lâm biết đến nhà Lý Đại Thạch. Vương Lâm được người đỡ xuống xe bò, trải qua loạt trình tự: vào cửa – bước qua chậu lửa – bái đường – , Vương Lâm bị biến thành đầu óc choáng váng.

      Cuối cùng người chủ trì lễ : “Kết thúc lễ, đưa vào động phòng!” Vương Lâm ra sức thở dài nhõm hơi, ép buộc cả ngày, cuối cùng cũng kết thúc, từ tân lang ở bên cạnh đỡ nàng vào động phòng, để nàng ngồi ở hỉ giường.

      Tân lang vui vẻ vén khăn voan lên dưới chỉ thị của hì bà, Vương Lâm theo phản xạ ngẩng đầu, phát Lý Đại Thạch lớn lên rất cao, hẳn là tầm khoảng 1m8, thể trạng rất mạnh tráng, làn da ngăm đen, ngũ quan dương cương, tóm lại chính là hình nam ở đại. Diện mạo như vậy ở cổ đại này cũng rất được ưa chuộng, cũng có thể là rất xấu, Lý Đại Thạch chỉnh thể nhìn ra rất hàm hậu. là buôn bán lời, Vương Lâm ở trong lòng yên lặng nghĩ.

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm trắng trắng non mềm, bộ dáng thủy linh, con mắt to tròn, đặc biệt sau khi nhìn thấy ánh mắt Vương Lâm cảm thấy còn sáng hơn cả sao trời.

      Hỉ bà thấy hai người này chăm chăm nhìn vào đối phương, chẹ miệng cười ra tiếng.
      Hai người nghe thấy tiếng cười, mới phát bản thân thế nhưng nhìn đối phương đến ngây người, đều đỏ mặt quay đầu khó hiểu cười. Thấy hai người vẻ mặt mất tự nhiên, hỉ bà trêu tức : “Tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn.” Cầm ly rượu đưa cho hai người, nhìn hai người uống xong rượu hợp cẩn hỉ bà tiếp nhận ly rượu, đặt ở bàn rồi ra ngoài.

      “Nàng nghỉ ngơi trước lát, ta ra ngoài chút.” Lý Đại Thạch xong đợi Vương Lâm kịp trả lời bước ra ngoài.

      ... ........

      Chờ Lý Đại Thạch đóng cửa lại Vương Lâm liền đánh giá cả phòng, đại khái có hơn 30m, cửa ra vào nằm ở hướng Tây Bắc, dựa vào tường là cái kháng dài 9 thước, hai bên kháng đều dựa vào tường; từ cửa vào góc bên trái dựa vào tường đặt tủ quần áo hồi môn của Vương Lâm; đối diện kháng là cửa sổ dán giấy, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy sân phía trước; đối diện mặt kháng dựa vào hai bên tường đặt bàn trang điểm hồi môn của Dương Lâm; đối diện cửa đặt cái bàn và bốn cái ghế mới, có lẽ là Lý Đại Thạch vì thành thân nên làm mới.

      Phòng này có vẻ vẫn còn hơi trống trải, nhưng Vương Lâm cảm thấy như vậy cũng tốt lắm, tốt duy nhất chính là khi ngủ dậy đối diện với cửa sổ ánh nắng chiếu vào mắt thoải mái, chờ về sau có thời gian nhất định phải làm rèm cửa sổ. Mới đến ngày đầu tiên Vương Lâm làm quyết định vì cuộc sống ngủ nướng sau này!

      Khi Vương Lâm được đưa vào động phòng người ở nhà chính cũng tản , dù sao thanh danh của Lý Đại Thạch phải cát tường sâu vào lòng người, trừ bỏ mấy người quen biết, những người khác cũng đến lây dính cái gọi là xúi quẩy. Cho nên khi Vương Lâm nghe thấy náo nhiệt như khi những người khác thành thân, ngược lại im ắng cũng cảm thấy kì quái.

      ... ...

      đến lát, Lý Đại Thạch bưng chậu nước và cái chậu tiến vào, đặt tới bên chân Vương Lâm, hơi chút lộ khẩn trương : “Ta lấy nước, nàng rửa mặt trước...”, như là vừa định đứng lên vừa chỉ vào chậu gỗ, “à, đây là chậu rửa chân.” ra trong lòng Lý Đại Thạch sợ hãi Vương Lâm cũng giống người trong thôn ghét bỏ điềm xấu, người trong thôn ghét có cảm giác gì, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến Vương Lâm cũng ghét , tim đau như bị kim châm.

      Vương Lâm vừa gật đầu vừa hỏi: “Chàng rửa rồi à?”

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm thần sắc như thường, chút phản cảm hay chán ghét đều có, thậm chí còn quan tâm rửa mặt hay chưa, trong lòng đặc biệt cao hứng, người này khi cao hứng liền biểu mặt – mặt cười ngây ngô, thoải mái : “nàng dâu, ta rửa rồi, đây là ta chuẩn bị cho nàng.” Xem, cao hứng ngay cả xưng hô đều thay đổi.

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch đột nhiên cười ngây ngô, lại gọi mình là nàng dâu, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, vì thế liền tìm tòi nghiên cứu nhìn Lý Đại Thạch, muốn nhìn ra sao lại giống như thay đổi thành người khác.

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm nhìn mình khó hiểu, gãi gãi đầu, cho Vương Lâm nụ cười ngây ngô, lộ ra hàm răng trắng.

      Vương Lâm thấy bộ dáng ngây ngốc của , nghĩ: Thôi, nghĩ nữa, muốn ngây ngô kệ cho cười ngây ngô, bây giờ mình đều cùng bái đường, gọi mình là nàng dâu mình cũng thể chỉ trích nặng. Dù sao muốn gọi như vậy, bản thân cũng mất miếng thịt, để gọi là được. Nếu Vương Lâm biết vì sao cười ngây ngô và gọi mình là nàng dâu, khẳng định nhìn trời, mắt trợn trắng, lớn tiếng : “Ông trời, nàng chỉ là xuất phát từ lễ phép mới hỏi câu đó, làm sao lại có người khờ vậy đây!!!”

      Vương Lâm cấp tốc rửa sạch mặt và chân, Lý Đại Thạch rất biết tùy mặt gửi lời tự giác giúp Vương Lâm đổ nước rửa chân, cũng cất luôn chậu.

      Vương Lâm trong lòng cảm thán: trượng phu này xem ra tệ, là người biết đau người. Vừa định xong, xoay người thấy kháng lại nghĩ hôm nay chính là đêm tân hôn của mình đó, phải động phòng a! khỏi lại có chút khẩn trương, kiếp trước bản thân tuy rằng 28 tuổi, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng qua luyến ái, là xử nữ hơn kém. Với lại bản thân chỉ có tri thức phong phú, chút kinh nghiệm cũng có a! Nghe lần đầu tiên đều rất đau, nhìn bộ dáng ngây ngô này của Lý Đại Thạch, khẳng định cũng là người có kinh nghiệm, vậy bản thân chẳng phải đau càng thêm đau, đau muốn chết à!

      Chỉ nghĩ đến chuyện này trong lòng đều sợ muốn chết rồi. Nhưng nghĩ lại nữ nhân đều phải qua cửa này, chỉ cần bản thân nhịn chút liền qua. Nếu Vương Lâm biết chuyện mình rối rắm rất lâu, trong lòng làm xây dựng tâm lí lâu đều xảy ra, khẳng định hộc máu.

      ......

      Vương Lâm vừa làm xong công tác chuẩn bị đau chết, Lý Đại Thạch vào nhà. Thấy Vương Lâm ngồi kháng vẻ mặt hơi bất an, Lý Đại Thạch hoang mang, cho rằng Vương Lâm thẹn thùng chuyện sắp xảy ra, nếu nàng dâu thẹn thùng, vậy bản thân hẳn nên càng thêm chủ động, còn có chính là nàng dâu như vậy đẹp mắt. Nếu Vương Lâm biết Lý Đại Thạch nghĩ gì khẳng định muốn phun máu, tỷ đây là thấy chết sờn được , mới phải thẹn thùng.

      “Nàng dâu, canh giờ còn sớm, chúng ta nghỉ thôi.” Thổi tắt nến liền ôm Vương Lâm còn tự mình bơm hơi lên kháng.

      Khi Vương Lâm lấy lại được tinh thần mới phát bản thân chỉ còn cái quần lót và cái yếm bị Lý Đại Thạch áp dưới thân, mà Lý Đại Thạch gặm cổ nàng, tay tuần tra tới lui lưng nàng, theo phản xạ kêu to: “A!”

      “Nàng dâu, đừng sợ, ta làm đau nàng.” Vừa vừa cởi nốt cái yếm và quần lót người Vương Lâm, còn thuận tay cởi quần áo của mình.

      Cảm giác được thân thể mình và Lý Đại Thạch đều trần truồng, Lý Đại Thạch nằm người mình dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình, hơn nữa nóng rực của còn để ở bắp đùi nàng, Vương Lâm lập tức xấu hổ đến được. Xem phim tình cảm mãnh liệt là chuyện, tự mình thể nghiệm lại là chuyện khác.

      “Nàng dâu, ta đến đây, có chút đau, nàng nhịn chút nhé!”

      “Chờ...” đợi Vương Lâm xong, dưới thân liền truyền tới hồi đau đớn kịch liệt, “Đau quá, chàng mau ra.” Vương Lâm đấm Lý Đại Thạch, thúc giục .

      “Nàng dâu, ta ngừng được, ta chút, lập tức đau nữa!” Tạm dừng chút, lại bắt đầu chuyển động.

      Quả nhiên đợi lát Vương Lâm cảm thấy đau đớn như vậy, từng đợt khoái cảm từ dưới truyền lên đầu.

      Sau đó, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của nữ nhân và tiếng hít thở ồ ồ của nam nhân...
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      linhdiep17, Snow, Cỏ Ú5 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7. Tân gia sau tân hôn.

      Editor: Linh

      Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại là buổi trưa, Vương Lâm biết đêm qua khi nào kết thúc, chỉ biết là khi bản thân tỉnh lại từ trong mê man, Lý Đại Thạch vẫn còn vận động ở người mình. Chờ nửa canh giờ sau khi kết thúc nàng mệt đến ngay cả đầu ngón tay cũng nghĩ động, sau đó liền lại ngủ. Thằng nhãi Lý Đại Thạch này chính là điển hình của bề ngoài như thỏ, trong nội tâm là sói. Bản thân thế nhưng chỉ lúc bắt đầu đau chút, nếu phải nhìn thành , còn tưởng rằng là cao thủ giường đấy.

      Bây giờ chính mình cả người xanh tím, vô cùng thê thảm, vừa động cả người liền giống như muốn tan.

      ... ...... .......

      Vương Lâm vừa gian nan từ giường ngồi dậy, Lý Đại Thạch đẩy cửa vào, cười ngây ngô : “Hắc hắc, nàng dâu, nàng tỉnh rồi! đói bụng chưa, ta làm xong cơm rồi, mau dậy ăn.” Tiếng nàng dâu này gọi muốn có bao nhiêu đắc ý có bấy nhiêu, trong bụng còn đắc ý nghĩ: hắc hắc, ta tại cũng là người có nàng dâu, xem Lý Hà Lý Đại ca còn cười nhạo mình có nàng dâu như thế nào.

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch bộ dáng thỏa mãn lại ân cần, liếc trắng mắt. Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm quyến rũ nhìn mình, cảm thấy bản thân lại muốn rồi (tỷ đó là xem thường có được !). Nhưng lại nhớ tới buổi sáng nhìn thấy dấu vết xanh tím người nàng dâu, cảm thấy bản thân quá thô lỗ, nàng dâu thân mình mềm mại làm sao chịu được, nghĩ lại bắt đầu tự trách: “Nàng dâu, thân mình nàng còn đau ? Đều tại ta tốt, lần sau ta nhất định rất cẩn thận.”

      Vương Lâm nghe giọng điệu muốn bao nhiêu tự trách có bấy nhiêu của , trong lòng càng thêm tức. Tối hôm qua sao chú ý , ta cầu ngươi bao nhiêu lần xin ngươi chút, nhưng ngươi khen ngược mỗi lần đều đồng ý được được, kết quả lại càng thêm dùng sức. Bây giờ mới đến cầu xin tha thứ, muộn rồi! Tỷ tức giận!
      “Hừ!” Vương Lâm xoay đầu nhìn .

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm để ý đến mình, cười cười với Vương Lâm liền ra. Vương Lâm tức giận, bản thân đều tức giận, sao biết dỗ dành, làm mềm xuống, như vậy bản thân tức giận nữa. khen ngược, còn để ý đến nàng, Lý Đại Thạch xem ta tha thứ cho chàng, để ý tới chàng! Vương Lâm bên nghĩ bên cố sức mặc quần áo.

      ... ...... .....

      Vừa mặc xong, Lý Đại Thạch liền bưng chậu nước rửa mặt vào, cười ngây ngô nhìn Vương Lâm: “Nàng dâu rửa mặt .” Đặt chậu xuống bên chân Vương Lâm, giặt khăn mặt vào nước rồi mới đưa khăn cho Vương Lâm.

      Vương Lâm thấy thái độ tốt, ở trong lòng nghĩ: tạm thời tha thứ cho chàng. Nhận lấy khăn, lau mặt xong lại đưa cho Lý Đại Thạch, Lý Đại Thạch tự giác nhận lấy khăn bỏ vào trong chậu rửa mặt liền bưng chậu ra ngoài.

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch bộ dáng đương nhiên vì nàng làm những việc đó, trong lòng lập tức ấm áp, xem ra ông trời đối nàng tệ, cho nàng tân sinh mới , còn cho nàng trượng phu tốt như vậy. tại chút xác định đối hôn nhân sinh hoạt trong lòng còn, quyết định về sau liền thanh thản ổn định cùng Lý Đại Thạch qua ngày, đối tốt với . Nàng cũng cầu đại phú đại quý, chỉ cần có thể bình an cùng , hài lòng vui vẻ là được rồi. Hơn nữa nàng cũng rất thích cuộc sống nông thôn vô cùng đơn giản như bây giờ, muốn thay đổi cái gì, nàng cũng thay đổi được gì, cuộc sống quá phức tạp thích hợp với nàng.

      Vương Lâm ra khỏi phòng ngủ liền thấy mặt bàn ở nhà chính bày thức ăn nóng hổi và cơm, nhìn ra Lý Đại Thạch còn là người có thể xuống bếp, cũng biết hương vị thế nào. Vương Lâm thừa dịp Lý Đại Thạch chú ý liền thầm quan sát nhà mới này: nhà chính đại khái có 40 mét vuông, bên trong đặt cái bàn dùng và 4 cái ghế con dài; nếu mặt quay về phía cửa, nhà chính trái phải đều có phòng, phòng bên trái chính là phòng ngủ của bọn Vương Lâm, phòng bên phải đại khái có khoảng 25 mét vuông, bố cục khác với phòng ngủ của bọn Vương Lâm lắm, nhưng bên trong chỉ có cái kháng, kháng còn đặt ngăn tủ đất, phòng này hẳn là phòng ngủ của Lý Đại Thạch trước khi thành thân.

      ... .........

      ra nhà chính, bên ngoài là cái sân rộng ước chừng có hơn 300m, chung quanh sân được bao bọc bởi bức tường vây; bên tay trái cách phòng ngủ của bọn Vương Lâm khoảng chừng trượng có 4 gian phòng đất, từ nam đến bắc theo thứ tự là nhà xí, chuồng heo, chuồng trâu và chuồng gà, bên trong đều có heo, trâu và gà. Vương Lâm cảm thấy xây như vậy rất tốt, cách phòng ở xa chút quá thối; bên tay phải là nhà bếp, đại khái có khoảng 15, 16m, bố cục bên trong giống với bếp nhà mẹ đẻ Vương Lâm. Đối diện cửa nhà bếp là hai cái bếp, bên trái cửa nhà bếp theo thứ tự đặt bản cán mì, tủ đựng bát, đối diện tủ đựng bát đặt lu nước; bên phải cửa nhà bếp còn có cánh cửa, bên trong chắc là gian đựng tạp vật, ước chừng 25m, Vương Lâm từ ngoài nhìn vào, bên trong hình như đặt lương thực và nông cụ.
      (Edit miêu tả như này muốn điên luôn. T^T)

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, “Nàng dâu, sao nàng lại ra đây, mau vào nhà chính ngồi ăn cơm .” xong liền cùng Vương Lâm về nhà chính.

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm gắp ngụm thức ăn bỏ vào trong miệng, vội vàng hỏi: “Nàng dâu, như thế nào? Có hợp khẩu vị nàng ?”

      Vương Lâm nghe vậy gật gật đầu, gắp đũa thức ăn đặt vào trong bát Lý Đại Thạch, “chàng cũng ăn .” ra, Lý Đại Thạch nấu cơm là như vậy, chính là có vị muối, cái khác có.

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm gắp cho mình liền cao hứng đến được, cười ngây ngô nhìn Vương Lâm.

      Vương Lâm nhìn bộ dáng ngây ngốc này của rất biết gì, phải chỉ là gắp đũa thức ăn thôi sao, cần phải cao hứng thành như vậy! Nếu Vương Lâm biết đây là lần đầu tiên cách 10 năm có người cùng Lý Đại Thạch ngồi chung bàn ăn cơm, lại gắp thức ăn cho , hơn nữa người này còn là thê tử của mình, có thể hiểu tâm tình của Lý Đại Thạch.

      Vương Lâm bất đắc dĩ vơi Lý Đại Thạch: “Mau ăn, ăn cơm xong mang ta xem nhà chúng ta.”

      Lý Đại Thạch nghe lời cúi đầu và cơm, Vương Lâm biết gì, nàng cũng thưởng cho , cần như vậy sao?

      ... .....

      Sau khi ăn xong, Lý Đại Thạch tự giác bảo Vương Lâm ngồi ở nhà chính nghỉ ngơi, bản thân thu thập bát đũa mang xuống nhà bếp. Bởi vì tối qua Vương Lâm bị Lý Đại Thạch thu thập cực kỳ thảm, bây giờ eo mỏi lưng đau, cho nên liền kệ .

      Hôm nay trời đầy mây, cần lo lắng Vương Lâm bị cháy nắng, cho nên sau khi thu thập xong, Lý Đại Thạch liền đóng cửa rồi mang Vương Lâm nhìn nhà mình.

      ra cửa chính là con đường rộng chừng thước hướng đông tây, dưới chân núi là mẫu ruộng, bên phải ruộng là căn nhà. Bây giờ Vương Lâm mới biết hóa ra nhà bọn họ ở giữa sườn núi, hơn nữa địa thế còn cao hơn trượng so với xung quanh. Phía dưới nhà bọn họ còn có hộ gia đình, theo Lý Đại Thạch đây là nhà Lý Đại ca Lý Hà. Lý Hà và từ cùng nhau lớn lên, năm nay 23, năm năm trước cưới Lý Trương thị Trương Hoa ở Trương gia thôn cách Đại Hà thôn có hơn hai giờ lộ trình, tại có nữ nhi Lý Tiểu Hoa 5 tuổi và nhi tử Lý Tiểu Hà 4 tuổi. Người nhà Lý Hà khinh thường như những người khác trong Đại Hà thôn, cho rằng người có điềm xấu, cho nên và Lý Hà rất tốt. Vương Lâm nghĩ dựa vào chuyện người nhà Lý Hà đối tốt với Lý Đại Thạch nên cùng người nhà bọn họ làm tốt quan hệ. Đồng thời cũng rất đau lòng Lý Đại Thạch, người từ cùng nhau lớn lên nhi nữ thành đàn, mà bây giờ mới thành thân, sau này mình nhất định phải đối tốt gấp bội.

      Ra khỏi cửa sau khi khoảng 5, 6 trượng chính là hai mẫu ruộng nước, Lý Đại Thạch hai mẫu này đều là ruộng trung đẳng, năm nay thu được 2 thạch 6 đấu thóc, còn chưa nộp thuế, phải đợi sau khi thu hoạch vụ mùa xong nộp chung với nhau. (nơi này 10 thăng* = 1 đấu; 10 đấu = 1 thạch; 1 thạch = 188.8 kg. Thăng: là dụng cụ đong lương thực, = 1/10 đấu).

      tại ruộng nước dùng trâu nhà Lý Hà bừa, chỉ chờ Vương Lâm lại mặt xong liền trồng lúa mì vụ đông. Tận cùng ruộng nước có cái sơn tuyền rộng 9 thước, sâu 6 thước, người trong thôn đều gọi sơn tuyền này là Sơn Hà. Sơn Hà theo thế núi uốn lượn chảy xuống chân núi Đại Hà, cho dù vào thời điểm này trời có mưa đầy nước cũng thể tràn ra bờ Sơn Hà. Bờ bên kia Sơn Hà đại khái cách khoảng 3, 4 trượng ước chừng có 5, 6 hộ gia đình, người núi đều ăn nước Sơn Hà này. Bên bờ sông có dựng cây cầu gỗ, người hai bên bờ có thể thông qua cầu này lui tới lẫn nhau. Bờ ruộng nước bên sông nhà Vương Lâm cũng rất bằng phẳng, có thể ở trong này giặt quần áo, múc nước ăn.

      về phía trái khoảng 6, 7 trượng chính là hai mẫu ruộng cạn liền nhau, phía ruộng cạn là hai mẫu ruộng dốc, trong ruộng cạn trồng ngô, đợi đến đầu tháng 9 là có thể thu hoạch ngô; hai mẫu ruộng dốc mẫu trồng đậu tương, mẫu khác trồng nửa mẫu lạc, nửa mẫu khoai lang. Nơi này đậu tương có thể dùng ép dầu, lạc có thể bán lấy tiền. Ở đây Vương Lâm còn chưa phát hện có trồng khoai tay, chắc là người nơi này còn chưa phát ra khoai tây. Bên ngoài ruộng cạn là con đường thông từ dưới chân núi đến trong thôn, đến nhà Lý Hà cũng phải thông qua con đường này.

      ... ....

      Vương Lâm nghĩ tại nhà này có tổng cộng 6 mẫu đất, năm có thể thu hoạch hơn mười thạch lương thực, chỉ riêng đồ ăn hơn 6 thạch, chỉ mình và Lý Đại Thạch hai người năm ăn hết 4 thạch lương thực là quá đủ rồi, mà bây giờ có 6 thạch lương thực đó chính là dư dả, cần lo lắng đói bụng. Lý Đại Thạch hàng năm đều phải bán 3 thạch đồ ăn, giờ nhà này hơn Vương Lâm cho nên về sau bán lương thực, lương thực đều giữ lại để mình ăn. Khi Lý Đại Thạch ra những lời này Vương Lâm khỏi nhìn với con mắt khác xưa, phải biết rằng người dân cổ đại đại bộ phận thu nhập chính là bán lương thực.

      Hai người bọn họ ăn hết lương thực có thể dự trữ. Khi có lương thực mới bán lương thực cũ mua mới về dự trữ, vạn nhất năm đó thu hoạch tốt cũng cần lo lắng có lương ăn, như vậy bọn họ đào cái hầm chuyên dùng để dự trữ lương thực.

      “Đại Thạch, nếu chúng ta lấy cái hầm chuyên dùng để dự trữ lương thực, có hầm cần lo lắng lương thực để lâu hỏng, chàng thấy thế nào?”

      Lý Đại Thạch ngẫm lại nếu về sau bán lương thực, trong nhà liền có nơi nào rộng chứa nhiều lương thực như vậy, hơn nữa đặt lương trong nhà cũng an toàn, liền gật đầu đồng ý: “Được, chờ ta có thời gian lấy cái, bây giờ chúng ta nghĩ xem nên lấy hầm ở đâu, to bao nhiêu?”

      Vương Lâm gật đầu, chuyện này cần phải cẩn thận suy nghĩ.

      Sau khi về nhà, Lý Đại Thạch lại dẫn Vương Lâm đến sân trước, sân sau nhìn chút. Sân sau có vườn rau gần nửa mẫu, đến gần nhà kho bên này là khối đất trống rất lớn, đảm đương sân sân sau, gần sân sau là vách đá, vách đá rất chắc chắn, cần lo lắng mưa to xảy ra sụp núi và trôi đất đá, cam đoan sinh mệnh người nhà Vương Lâm an toàn. Dựa vào vách tường bên ngoài nhà kho và nhà bếp là đống củi cao, chỗ củi này cũng đủ vượt qua mùa đông, phía đống củi còn đáp cái đỉnh bằng cỏ rơm, có thể phòng ngừa củi bị ướt.

      ... ........

      Buổi tối khi ngủ Lý Đại Thạch gắt gao ôm Vương Lâm, thân dưới nóng rực để ở đùi Vương Lâm, miệng lấy lòng gọi: “Nàng dâu, nàng dâu...”

      Vương Lâm thấy bộ dáng tinh trùng lên não, buồn bực : “Tối nay được, cả người ta vẫn còn đau nhức.” xong, thấy Lý Đại Thạch bộ dáng đáng thương, tiếp: “Đêm mai lại cho chàng, được ?”

      Lý Đại Thạch chỉ phải gắt gao ôm Vương Lâm, “Nàng dâu, đêm mai nhất định phải cho ta ăn thịt đấy!”

      Thấy Vương Lâm gật đầu, mới : “Nàng dâu, ngủ .” Vừa vừa nhìn tiểu huynh đệ của mình, ở trong lòng an ủi: huynh đệ, đêm nay ngươi hãy nhịn, đêm mai là có thịt ăn rồi.
      Last edited by a moderator: 3/6/15
      linhdiep17, honglak, Nguyệt Kim5 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8. Chuẩn bị trước ngày lại mặt.

      Editor: Linh

      Ngày thứ hai rất sớm, Vương Lâm cảm giác bên cạnh có người đứng lên, mơ mơ màng màng hỏi : “Giờ nào rồi?”

      Lý Đại Thạch nhìn xem bên ngoài, vừa đắp lại chăn cho Vương Lâm vừa trả lời: “Giờ mẹo, nàng dâu nàng ngủ thêm lát , hôm nay ta muốn vào núi săn mấy con chim trĩ và thỏ hoang, ngày mai khi lại mặt theo theo biếu cha nương nếm chút.”

      “Vậy ta dậy nấu cơm chàng ăn xong rồi , sau đó lại chuẩn bị cho chàng chút lương khô và nước.” xong, Vương Lâm liền ngồi dậy, chuẩn bị mặc quần áo.

      Lý Đại Thạch nắm lấy tay Vương Lâm : “Nàng dâu cần, tự ta xuống phòng bếp lấy mấy bánh màn thầu tối qua ăn còn thừa ở đường ăn là được, sớm chút hẳn là buổi trưa có thể trở về, nàng mau nằm xuống ngủ thêm lát nữa .” xong quên đỡ Vương Lâm nằm xuống, đắp kín chăn cho nàng xong rồi mới xuống giường.

      Vương Lâm dặn dò: “Vậy chàng phải cẩn thận chút, đừng vào sâu trong núi, săn hai con chim trĩ là được, gặp phải động vật to mình chàng đối phó được ngàn vạn lần đừng cậy mạnh, bây giờ chàng phải chỉ có mình, ta ở nhà làm tốt cơm trưa chờ chàng trở về.”

      Lần đầu tiên có người với mình vào trong núi phải cẩn thận, bản thân phải người, có nàng dâu ở nhà chờ mình về ăn cơm. Lý Đại Thạch cảm động đến được, cười ngây ngô với Vương Lâm: “hắc hắc, nàng dâu, ta biết, nàng ở nhà cũng phải cẩn thận, có việc gọi Đại tẩu bên kia, nàng người tốt lắm. Ta nhất định đúng giờ trở về.” xong liền bước .

      lát sau, Vương Lâm nghe được tiếng đóng cổng, sau đó liền mơ mơ màng màng ngủ.

      ... ...... ........ Khi tỉnh lại trời sáng hẳn, bên ngoài nơi nơi đều là tiếng chim hót, sáng sớm như vậy tốt, ngày như vậy tốt, Vương Lâm vừa nghĩ vừa mặc quần áo.

      Mở cửa ra, duỗi duỗi thắt lưng mỏi, vào nhà bếp, Vương Lâm thấy trong tủ bát còn chén cơm đêm qua ăn thừa, trong rổ còn thừa lại năm sáu cái bánh bao thấy nữa, chắc là Lý Đại Thạch mang theo làm lương khô rồi. Dù sao chỉ có mình, Vương Lâm định đem bát cơm thừa còn lại trực tiếp nấu thành cháo loãng làm bữa sáng.

      Vương Lâm thổi lửa, đổ bầu nước vào nồi, dùng cơm thừa làm chén cháo loãng chắc là đủ, lại ra vườn rau hái được nắm cải thìa rửa sạch. Trở lại nhà bếp nước trong nồi sôi, Vương Lâm liền thả cải trắng vào trong nồi, sau đó cũng bỏ cơm nguội vào trong đó, thêm chút muối và chút dầu, chờ nước sôi lần nữa, cháo loãng liền tốt lắm.

      Ăn sáng, thu dọn nhà bếp sạch , Vương Lâm lại quét dọn nhà chính, phòng ngủ và sân. Chờ sau khi đều quét dọn sạch những nơi đó, Vương Lâm muốn nhà kho nhìn xem nhà mình còn bao nhiêu lương thực, thuận tiện dọn dẹp nhà kho chút.

      Tiến vào nhà kho, bên tay phải đặt 5 bao to hạt ngũ cốc (mỗi túi có khoảng 5 đấu, 5 túi này hẳn là hạt kê mới năm nay mới thu hoạch), nửa bao gạo xát trấu, hai bao ngô (ngô tốt và xấu xen lẫn với nhau, vậy thể ăn, chỉ có thể dùng cho heo, gà ăn, dù sao Vương lâm là nghĩ như vậy). Hai to túi lúa mì, hơn nửa túi bột mì (ước chừng 4 đấu), túi đậu tương (ước chừng 2 đấu), túi đậu phộng (khoảng hai đấu), giỏ lớn khoai lang (khoảng 1 thạch), những thứ này chắc là lương thực năm trước. Trừ hạt thóc năm nay còn chưa thu hoạch ra, nếu thu hoạch toàn bộ đặt trong phòng này biết có đủ ; bên góc trái đặt mấy cái cuốc, liềm và rìu.

      ... ...... ...

      Vương Lâm lấy ba củ khoai lang dự định buổi trưa nấu khoai lang với cơm ăn, đến vườn rau sau nhà hái được ba quả dưa chuột, buổi trưa trời nóng nực ăn rau trộn còn gì tốt hơn; hái được chút đậu đũa non làm món đậu đũa xào tái; lại hái được bó to cải trắng làm canh cải trắng uống. Bởi vì trong nhà có thịt, cho nên chỉ có thể làm mấy món này, Vương Lâm định ngày nào đó trấn mua chút thịt về ăn cho đỡ thèm. Chờ Lý Đại Thạch trở về nếu thu hoạch tốt cũng có thể lấy chim trĩ và thỏ hoang ăn cho đỡ thèm.

      Làm xong những việc đó cũng sắp đến buổi trưa, Vương Lâm tính toán nấu cơm sớm một chút, để Lý Đại Thạch trở về là có thể ăn cơm, hắn khẳng ̣nh đói chết rồi.

      Làm cơn xong cũng vừa đến buổi trưa, Lý Đại Thạch còn chưa trở về, Vương Lâm bỏ toàn bộ đồ ăn vào trong nồi cho nóng rồi ra ngoài cửa đón Lý Đại Thạch, đợi chừng một khắc Vương Lâm liền thấy Lý Đại Thạch xuất hiện chỗ góc rẽ ruộng ngô nhà mình, lập tức tới. Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm về phía mình, cũng cao hứng về phía Vương Lâm, vừa còn quên quan tâm nói với Vương Lâm: “Nàng dâu, sao nàng lại ra đây, mặt trời lớn như vậy nắng cháy nàng thì sao bây giờ!” Nhưng trong lời nói khó nghe ra cao hứng, nàng dâu ra đón mình, thật tốt.

      Vương Lâm dùng ống tay áo lau mồ hôi cho hắn, chút để ý nói: “ có việc gì, nào có bao xa đâu, yên tâm , thân thể ta rất tốt. Hôm nay đói bụng lắm đúng , mau về nhà rửa tay chân là có thể ăn cơm rồi.” Vương Lâm thật ra muốn hỏi xem hôm nay hắn thu hoạch thế nào, nhưng thấy hắn đầu đầy mồ hôi, vẻ rất mệt, Vương Lâm có chút đau lòng, cho nên vẫn để hắn về nhà nghỉ ngơi trước.

      “Nàng dâu, có việc gì, cần lau cho ta, đừng làm bẩn quần áo nàng. Chúng ta mau về nhà , chỗ này nóng.” Lý Đại Thạch một tay xách con mồi, một tay kéo bàn tay lau mồ hôi cho hắn của Vương Lâm xuống, trong lòng miễn bàn có ba nhiêu cao hứng, vẫn là nàng dâu của mình tốt, nhìn , rất đau lòng mình.

      Vương Lâm tùy cho Lý Đại Thạch nắm tay mình cùng hắn về nhà, đây là cuộc sống hôn nhân a, thật tốt.

      ……..

      Về nhà, Lý Đại Thạch đặt con mồi ngoài cửa, lấy nước Vương Lâm đã chuẩn bị cho hắn lau mặt, xong liền tiến vào nhà chính.

      “Nàng dâu, cơm nàng nấu ngon thật, đặc biệt là cơm khoai lang này, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn qua thức ăn ngon như vậy đâu.” Lý Đại Thạch liên tục ăn năm bát cơm, quét sạch đồ ăn trong mâm một chút thừa.

      Sau khi ăn xong, Lý Đại Thạch và Vương Lâm cùng nhau kiểm kê con mồi, “Nàng dâu, hôm nay vận khí của ta tệ, đánh được 4 con chim trí, ba con thỏ hoang, chúng ta có chợ mua đồ lại mặt, ngày mai ta mượn ba con chim trĩ và ba con thỏ hoang, để lại một con gà rừng cho nàng bồi bổ, lại lấy hai đấu thước và hai đấu bột mì, nàng xem có đủ , đủ để ta lấy thêm.”

      Vương Lâm nghe Lý Đại Thạch nói hắn chuẩn bị nhiều thứ như vậy làm lễ lại mặt, rất là cao hứng, nhưng lại cảm thấy có phải rất nhiều hay , xác ̣nh hỏi: “Đại Thạch, vậy phải là rất nhiều chứ?”

      “Làm sao có thể nhiều, ta còn ngại ít đấy, có thể lấy được nàng là phúc khí tám đời của ta, lấy chút này nọ như vậy biếu cho nhạc phụ nhạc mẫu làm sao có thể nhiều đâu.” Giọng điệu một bộ đương nhiên nói.

      Vương Lâm nghe xong vô cùng cảm động, bổ nhào qua ôm ̉ Lý Đại Thạch, hung hăng hôn một cái lên má Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chàng thật sự là quá tốt, gả cho chàng cũng là chuyện tốt nhất mà ta làm.”

      Lý Đại Thạch sắc mặt đỏ đậm, vội vươn tay ôm trụ Vương Lâm phòng ngừa nàng ngã xuống, trong lòng vì hành vi và lời nói của Vương Lâm mà thật sâu chấn động, hóa ra nàng dâu cũng thích mình này! Nghĩ liền cười hắc hắn ra tiếng.

      Vương Lâm thấy bộ dạng ngốc này của hắn, cười nói: “Đồ ngốc!” Trong giọng điệu nói bao hàm thân thiết mà ngay cả bản thân Vương Lâm cũng biết.

      ……………

      Buổi tối Lý Đại Thạch từ phòng ngủ lấy ra một cái hộp gỗ giao cho Vương Lâm ngồi kháng “Nàng dâu, nàng cất kỹ, đây là tiền tiết kiệm mấy năm nay của ta, nàng có cái gì muốn mua thì mua, cần tiết kiệm, ta sẽ nỗ lực kiếm tiền.”

      Vương Lâm tiếp nhận hộp gỗ mở ra xem, bên trong đặt một thỏi mười lượng và một thỏi 5 lượng bạc, đây là đầu to; bên kia đặt 5,6 lượng bạc vụn, hai chuỗi đồng tiên (có 2000 văn tức hai lượng bạc) và bảy tám chục đồng tiển lẻ. Tất cả ̣ng lại có khoảng 23 lạng lẻ 87 văn, đây đối với một nhà nông bình thường xem như một khoản gia sản rất lớn, tiêu dùng tiết kiệm dùng đến mười năm cũng thành vấn đề.

      “Đại Thạch, nghĩ tới của cải của chúng ta còn rất phong phú! Chàng thật sự rất có khả năng.” Một lạng bạc trắng = 1000 đồng tiền = 660.8 nguyên nhân dân tệ. Vậy trong tay nàng có 1 vạn 6000 đến 1 vạn 7000 đồng tiền, kiếp trước bản thân còn chưa có đến 1 vạn đồng đâu.

      Lý Đại Thạch được thê tử khen trong lòng đắc ý: nhìn , nàng dâu sùng bái ta kìa!

      Vương Lâm lấy riêng một thỏi 10 lượng ra đặt trong một cái lọ nhỏ, dời bàn trang điểm , chôn lọ nhỏ xuống đất, dẫm lại dẫm, sau đó mới dời bàn trang điểm về lại chỗ cũ; lại lấy 10 dùng giấy dầu bao lại giấu sau tường phía sau tủ quần áo, bạc vụn và hai chuỗi đồng tiền còn lại đặt trong hộp gỗ khóa lại trong ngăn tủ nhỏ phía tủ quần áo, sau đó lấy 70 đồng tiền lẻ ra đặt dưới đệm kháng, như vậy phương tiện dùng, thừa lại 10 đồng tiền đưa cho Lý Đại Thạch bảo hắn tụ mình cất kỹ chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

      Sau khi làm tốt những chuyện này Vương Lâm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đây chính là gia sản liên quan đến sống còn của nhà mình đấy!
      ……..

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm rốt cuộc ngồi ở kháng ngủ mới tiến lại hỏi: “Nàng dâu, thời gian còn sớm, chúng ta mau nghi ngơi .”

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch bộ dáng gấp gáp liền biết hắn nghĩ gì, bản thân tối qua cũng hứa hẹn cho hắn, cho nên tùy Lý Đại Thạch ôm ấp nằm ở giường, quên dặn hắn: “Hôm nay chỉ có thể một lần, ngày mai sáng sớm còn phải về nhà mẹ đấy.”

      Lý Đại Thạch vội vàng cởi quần áo của Vương Lâm và mình, có lệ gật đầu, nghĩ: một lần thì một lần, bản thân làm lâu một chút là được.

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch gật đầu liền mặc hắn làm, nếu Vương Lâm biết Lý Đại Thạch chỉ làm một lần, nhưng một lần chính là hơn một canh giờ mà nói, khẳng ̣nh chỉ sẽ hạn ̣nh số lần mà còn hạn ̣nh luôn cả thời gian – chỉ có thể làm một lần, nhưng nhiều nhất là nửa canh giờ.

      “Đại Thạch, chàng to quá, mau ra, ta phía dưới trướng được, đau chết mất.” Vương Lâm dù sao cũng là lần thứ hai thừa hoan, thân mình còn rất mềm mại, hơn nữa Lý Đại Thạch kích cỡ quá lớn, Vương Lâm và hắn căn bản cùng một cấp bậc.

      Lý Đại Thạch nhìn bản thân vừa mới tiến vào được một nửa, nhịn xuống xúc động muốn vào toàn bộ an ủi nói: “Nàng dâu, ta vào, nàng nhịn nhịn, lập tức sẽ đau nữa.”

      …..

      Lát sau, trong phòng truyền đến tiếng nữ nhân khóc xin khoan dung: “Hu… hu… Đại Thạch, chàng… A, a… Chậm một chút, ta… ừ ừ… được.” Đáp lại nữ nhân chỉ là càng ra sức vận động.

      Một lúc lâu sau, Lý Đại Thạch hét lớn một tiếng, tận tình ở trong cơ thể Vương Lâm phóng ra bản thân, sau đó ghé vào người Vương Lâm hưởng thụ khoái cảm cuối cùng, chờ sau khi tất cả đều trở về bình lặng, đứng lên dùng khăn cẩn thận lau người cho Vương Lâm, cũng lau cho bản thân, rồi lên giường ôm h sớm đã mê man cảm thấy mỹ mãn ngủ.
      Last edited by a moderator: 3/6/15
      honglak, thuyt, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9. Lại mặt.

      Editor: Linh

      Ngày thứ hai, Vương Lâm sáng sớm liền tỉnh, ‘a’, vừa động nửa người dưới đau giống như bị xe cán qua, Vương Lâm trong lòng chửi mẹ nó.

      “Nàng dâu, nàng làm sao vậy.” Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch bộ dáng quan tâm, trong lòng thầm mắng: ta làm sao, ngươi còn có mặt mũi đến hỏi ta, đều là ngươi làm chuyện tốt, tối hôm qua ta cầu ngươi dừng lại, ngươi giải vờ như nghe thấy, quả coi sói cho ăn no. Mệt ta còn cảm thấy ngươi thành , bây giờ ta cuối cùng cũng thấy ngươi, xem ta nếu bỏ đói ngươi, ta họ Vương.

      Vương Lâm nghĩ còn tốt, càng nghĩ càng giận, hơn nữa thấy Lý Đại Thạch bộ dáng ngây thơ biết chuyện càng thêm tức, vì thế vươn tay véo Lý Đại Thạch, kết quả đau, ngược lại chính tay của mình đau, “Nàng dâu, đừng véo ta, ta da dày thịt béo, xem tay nàng đỏ hết rồi.”

      Lúc này Vương Lâm mới ý thức đến bản thân và Lý Đại Thạch cả người vẫn trống trơn, nhớ tới động tác vừa rồi của bản thân, phải hoàn toàn lõa lồ sao? Mặt lập tức đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Đại Thạch, bản thân liền bắt đầu mặc quần áo.

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm chẳng biết tại sao lại đột nhiên đỏ mặt, chỉ cảm thấy bộ dáng nàng dâu khi đỏ mặt đẹp, mặt phấn phấn hồng, non mềm có thể nhéo ra nước. Vừa nghĩ vừa nhìn Vương Lâm mặc quần áo ở bên.

      Sau khi Lý Đại Thạch mặc xong rồi, Vương Lâm vẫn còn chiến đấu với áo lót, vì thế tự giác giúp nàng dâu mặc quần áo. Vương Lâm có cự tuyệt, chính mình tay chua xót làm được, đều là lỗi của Lý Đại Thạch, giúp mình mặc quần áo là chuyện cần phải vậy. Nghĩ như vậy, Vương Lâm liền đương nhiên hưởng thụ Lý Đại Thạch phục vụ.

      Sau khi hầu hạ tốt Vương Lâm, Lý Đại Thạch liền nhanh chóng xuống nhà bếp chuẩn bị thức ăn sáng. Sau khi ăn xong, Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm có tinh thần hơn, liền với Vương Lâm: “Nàng dâu, nàng ở nhà chờ, ta qua nhà Lý đại ca mượn xe bò, về ngay.”

      “Ừ.” Vương Lâm gật đầu, thấy Lý Đại Thạch rồi, khóa cửa nhà mình lại, xuống nhà bếp chờ Lý Đại Thạch mượn được xe bò về rồi chuyển đồ.

      Chờ Lý Đại Thạch trở về, sau khi chuyển tất cả đồ vật lên xe bò rồi, Vương Lâm khóa nhà bếp và cửa nhà kho, từ Lý Đại Thạch giúp đỡ lên xe bò, cùng nhau về thôn Tiểu Cương.

      ... ...... .........

      Sau nửa canh giờ, bọn Vương Lâm liền đến Thôn Tiểu Cương, vừa đến cửa liền thấy Vương Bình và Vương Tiểu Sơn đứng ở ven đường nhìn quanh, Vương Lâm đối bọn họ kêu: “Tiểu Bình, Tiểu Sơn, sao hai đứa lại đứng ở đây?”

      Vương Bình thấy Vương Lâm gọi mình, kéo theo Vương Tiểu Sơn vui mừng nghênh đón, “tỷ, tỷ phu, hai người rốt cuộc đến đây, sáng sớm nương kêu ta và Tiểu Sơn đến cửa thôn chờ hai người.”

      Vương Tiểu Sơn được Lý Đại Thạch ôm lên xe bò, nhào vào lòng Vương Lâm, làm nũng : “Đại tỷ, sao bây giờ tỷ mới trở về vậy, Tiểu Sơn rất nhớ rất nhớ tỷ đó.”

      “Phải , Đại tỷ cũng rất nhớ rất nhớ Tiểu Sơn, Đại tỷ phu của đệ mang đến gà rừng và thỏ hoang cho Tiểu Sơn đấy, về nhà kêu nương làm cho đệ ăn.”

      Vương Tiểu Sơn nghe có đồ ăn ngon, ánh mắt đều sáng lấp lánh, vội hỏi Lý Đại Thạch: “Đại tỷ phu, ngươi mang gà rừng và thỏ hoang đến cho Tiểu Sơn sao?”

      Lý Đại Thạch thấy bộ dáng con mèo tham ăn này của Vương Tiểu Sơn, còn lớn tiếng gọi mình là Đại tỷ phu, cao hứng cười : “Đúng vậy, Đại tỷ phu mang theo rất nhiều gà rừng và thỏ hoang cho Tiểu Sơn, chờ đệ ăn hết rồi, Đại tỷ phu lại đánh cho.”

      Vương Bình thấy Vương Tiểu Sơn bộ dáng cao hứng kích động, với Vương Lâm và Lý Đại Thạch: “Tỷ, tỷ phu, hai người đừng chiều nó, nhìn nó ngày ngày chỉ biết ăn, con heo tham ăn.”

      Nghe vậy, tất cả mọi người đều cười thành tiếng, Vương Tiểu Sơn thấy tất cả mọi người đều cười mình, ngượng ngùng càng thêm rúc sâu vào trong lòng Vương Lâm.

      ... ...... ...... ....

      Trong tiếng tiếng cười, xe ngựa rốt cuộc đến nhà mẹ Vương Lâm. Vương Lâm nghe thấy thành liền vội vàng bước ra khỏi nhà bếp, thấy Vương Lâm và Lý Đại Thạch cao hứng : “Hai ngươi cuối cùng cũng đến đây, cha ngươi lải nhải từ tối qua đến giờ, lát nữa nhất định phải cùng Đại Thạch làm mấy chén.”

      Vương Lâm và Lý Đại Thạch cùng gọi ‘nương’, thấy Vương Đại Sơn từ trong nhà ra lập tức gọi ‘cha’. Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị luôn miệng tốt xong liền cùng Lý Đại Thạch chuyển đồ từ xe ngựa vào nhà nhà bếp. Vương Lưu thị thấy có ba con chim trĩ, ba con thỏ hoang, túi gạo to và túi bột mì, trách cứ : “Sao hai đứa lại mang nhiều đồ đến vậy, nếu để Đại Thạch nghĩ ngươi chỉ lo nhà mẹ đẻ quan tâm nhà chồng sao bây giờ?”

      “Nương, người yên tâm, Đại Thạch , mấy thứ này đều là Đại Thạch chuẩn bị.”

      Vương Lưu thị nghe Vương Lâm như vậy liền yên tâm, trong lòng càng thêm vừa lòng Lý Đại Thạch, xem ra Lý Đại Thạch rất coi trọng Tiểu Lâm nhà mình, nhưng ngoài miệng vẫn oán trách : “Đại Thạch đứa này cũng là, mấy cái này giữ lại cho mình ăn là được, cần gì mang tất cả đến cho chúng ta.”

      “Nương, người yên tâm, nhà chúng ta vẫn còn, hơn nữa Đại Thạch nhà chúng ta có thân bản lĩnh săn thú, lo lắng có gà rừng và thỏ hoang ăn, các ngài nếu muốn ăn liền gửi lời nhắn đến, ta bảo Đại Thạch vào núi săn mang đến cho mọi người; nương ngài biết , chúng ta có 6 mẫu đất, ta và Đại Thạch hai người ăn hết lương thực, mang đến cho các người chút cũng có gì, hơn nữa đây là tâm ý của Đại Thạch, nương người hãy nhận .”

      “Được, được, nương nhận lấy là được, ta biết các ngươi đều là những đứa hiếu thuận. Đại Thạch là người tốt, nương chỉ trông ngươi sớm sinh cho nó đứa mập mạp, để Lý gia có cái hậu.”

      “Nương ngài gì vậy.” Nghe thấy Vương Lưu thị sinh đứa , Vương Lâm xấu hổ chịu được, đỏ mặt vào nhà chính, nhưng trong lòng lại nghĩ: đúng là nên sinh cho Đại Thạch đứa , để tịch mười mấy năm cũng được hưởng thụ thiên luân chi lạc (niềm vui con cháu), đứa của ta và Đại Thạch thế nào đây? Nhất định rất đáng , nữ nhi giống ta, nhi tử giống , chỉ nghĩ vậy trong lòng Vương Lâm cao hứng được. Đúng vậy a, có nhi tử, nữ nhi mới càng giống gia đình.

      Vương Lưu thị thấy nữ nhi bộ dáng thẹn thùng liền biết Lý Đại Thạch đối nàng tốt lắm, trong lòng nàng cũng có Lý Đại Thạch, nữ nhân chỉ khi đàm luận đến sinh đứa cho người mình thích mới có biểu cảm này. Xem ra lúc trước chính mình và cha nàng quyết định có sai, như vậy bà an tâm rồi.

      ... ...... ...... ......

      Vương Lâm vào nhà chính liền thấy Lý Đại Thạch và Vương Đại Sơn trò chuyện vui vẻ, “Cha, hai người gì vậy, vui vẻ như thế.” xong Vương Lâm nhìn về phía Lý Đại Thạch cười ngây ngô.

      có gì, cha hỏi ta về chuyện thu hoạch và săn thú. À, ta với cha khi nào cha gieo mạ ta đến hỗ trợ.”

      Vương Lâm nghĩ cần phải vậy, đối Vương Đại Sơn : “Cha, đến lúc đó ngài nhờ người gửi cái lời nhắn, ta và Đại Thạch đều đến hỗ trợ.”

      “Chuyện này vội, ta và nương ngươi thương lượng qua, chờ mấy ngày nữa ta và nương ngươi đến giúp hai đứa gieo trước, xong chúng ta gieo sau.” Vương Đại Sơn rất vừa lòng về người con rể này, thành chịu khó, theo nhất cử nhất động trong cuộc trò chuyện vừa rồi là có thể thấy được đối Tiểu Lâm rất tốt, liên quan đối nhà mình cũng tốt.

      Sau khi định xong Vương Lâm liền nhà bếp giúp Vương thị nấu cơm, để lại Lý Đại Thạch và Vương Đại Sơn hai người tiếp tục ở nhà chính trao đổi tình cảm.

      Vương Lâm tiến vào nhà bếp thấy Vương Bình nhóm lửa, Vương Lưu thị có ở đây, “Tiểu Bình, nương đâu?”

      “À, nương buổi trưa muốn kho con gà rừng và con thỏ hoang, chắc là ở sân sau giết gà và thỏ rồi.”

      Khi Vương Lâm tìm được Vương Lưu thị ở sân sau, bà làm lông gà, thỏ hoang vẫn đặt ở bên cạnh chưa động đến, Vương Tiểu Sơn ở bên cạnh hưng trí bừng bừng nhìn Vương Lưu thị, “Nương, sao ngài gọi Đại Thạch đến giúp, Tiểu Sơn, mau gọi Đại tỷ phu đệ ra giết thỏ, làm nhanh hơn nương, rất nhanh là có thịt ăn rồi.”

      Vương Tiểu Sơn nghe Đại tỷ phu làm nhanh hơn nương, còn rất nhanh là có thể ăn thịt, vội chạy nhanh gọi Lý Đại Thạch, miệng còn ồn ào: “Đại tỷ phu, Đại tỷ gọi huynh ra giết thỏ, Tiểu Sơn rất nhanh là có thể ăn thịt.”

      Vương Lưu thị còn chưa kịp ngăn cản Vương Tiểu Sơn chạy xa, oán trách Vương Lâm: “Con đứa này gọi Đại Thạch làm gì, để ngồi chuyện với cha ngươi là được, tự ta làm cũng được, các ngươi bây giờ về nhà chính là khách.”

      “Nương, chúng ta tính là khách gì chứ, sao, Đại Thạch để ý, người yên tâm, huống chi kêu Đại Thạch làm cho nhanh, buổi trưa có cơm ăn. À, nương đợi lát nữa ngài đừng vất lòng mề gà , làm sạch lấy dưa chua xào với lòng mề, ăn ngon lắm.”

      Vốn nhà mẹ Vương Lâm trừ ngày mùa ra bình thường chỉ ăn hai bữa cơm, cơm sáng và cơm chiều. Vương Lâm vừa về đến nhà liền với Vương Lưu thị là ở nhà có người trông nhà, trong nhà để nhiều lương thực làm nàng lo lắng, cho nên cùng Lý Đại Thạch buổi chiều về thôn Đại Hà. Vương Lưu thị thấy Vương Lâm có lý, liền cứng rắn giữ hai người Vương Lâm ở qua đêm, nhưng cơm khẳng định phải ở nhà mẹ đẻ ăn bữa, bằng nếu để người khác biết biết truyền thành bộ dáng gì nữa. Cho nên Vương Lưu thị liền bảo Vương Lâm và Vương Lưu thị ở lại ăn cơm trưa, chờ trời mát hơn chút lại trở về.

      “Được rồi, nương, biết.”

      ... ...... ......

      Buổi trưa vừa điểm, ba mẹ con Vương Lưu thị chuẩn bị tốt cơm trưa, cơm là cơm khô gạo và bột ngô nấu thành, thức ăn rất phong phú (đối với người nhà Vương Lâm), có thịt thỏ hầm nấm núi, gà rừng hầm củ cải trắng, lòng gà, đậu đũa xào, cải trắng xào, cà tím kho (thời này còn chưa có quả ớt cho nên có kho), tổng cộng 6 món ăn, người nhà vây quanh bàn ăn, khác gì mừng năm mới.

      Trong mấy người, vui vẻ nhất là Vương Tiểu Sơn và Lý Đại Thạch, Vương Tiểu Sơn là vì đồ ăn phong phú, có thịt ăn, cho nên tiểu gia hỏa vui vẻ; Lý Đại Thạch là vì lần đầu tiên cùng nhiều người như vậy ăn cơm, trước khi thành thân cùng người nhà Lý Hà ăn, nhưng cảm giác khi đó có hạnh phúc như lúc này. Đúng vậy đó, là hạnh phúc, chính mình từ giờ trở phải đơn độc mình, bản thân có thê tử, cũng có người nhà mẹ vợ, đây là thời khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời .

      Ăn cơm xong nghỉ ngơi lát, Vương Lâm và Lý Đại Thạch liền lên đường về thông Đại Hà, Vương Lưu thị vốn muốn kêu Vương Lâm mang chút đồ ăn về, nhưng Vương Lâm trong vườn rau nhà mình cũng có, cần phiền toái, Vương Lưu thị cố ý muốn Vương Lâm và Lý Đại Thạch mang về, Vương Lâm từ chối được, cuối cùng xách theo hơn nửa túi nấm núi phơi nắng khô mà Vương Đại Sơn ở núi hái được về.

      ... ...... ...... ......

      Về đến nhà lúc mặt trời xuống núi, Vương Lâm xuống nhà bếp làm cơm chiều, Lý Đại Thạch nhà Lý Hà trả xe bò, Vương Lâm nghĩ về sau còn muốn dùng đến xe bò nhà Lý Hà, ngượng ngùng, liền bảo Lý Đại Thạch mang đến cho nhà bọn họ chút nấm núi bọn họ mang được từ nhà mẹ đẻ về.

      Vương Lâm nghĩ trưa nay mới ăn thịt gà, buổi tối thịt con gà giữ lại cho nhà kia, dù sao nhốt nó vào trong lồng, chờ thêm mấy ngày nữa ngày mua lại ăn. Nghĩ, liền tiến vào nhà kho bốc nắm hạt ngô đút cho gà ăn.

      Cơm chiều Vương Lâm nấu cơm, làm món đậu đũa xào, xào quả cà tím, nấu bát canh ciair trắng, chờ làm xong cơm Lý Đại Thạch cũng về.

      Buổi tối khi vào nhà ngủ, Lý Đại Thạch với Vương Lâm: “Nàng dâu, ta định từ ngày mai bắt đầu đào hầm đất, hầm to như vậy đào xong hẳn là có thể bắt đầu gieo mạ, chúng ta trước giúp cha mẹ cấy, tự cấy cho nhà mình, ta với Lý Đại ca, năm nay chúng ta cùng bọn họ cấy.”

      Thấy Vương Lâm gật đầu lại tiếp: “Nàng dâu, chúng ta nghỉ .”

      Vương Lâm muốn sớm mang thai đứa cho nên cũng phản đối, đương nhiên đây cũng lại là đêm tình cảm mãnh liệt, đêm nay Lý Đại Thạch cuối cùng cũng có thể tùy tâm sở dục ăn thịt rồi.
      Last edited by a moderator: 16/6/15
      linhdiep17, honglak, thuyt5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :