1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên qua thành nông phụ - Nữ Chi Thủy Tinh (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56. Chiến tranh nổi lên (2).

      Editor: Linh

      Hai người khoảng khắc xuyên qua rừng cây, dòng suối từ phương xa chảy qua tách ngang rừng cây và thảm cỏ, dòng suối này chảy đến đây dừng lại có tiếp tục chảy về nơi khác. Vương Lâm nghĩ nước trong dòng suối này hẳn là chảy về dưới lòng đất.

      "Đại Thạch, nơi này đẹp quá." Vương Lâm xem thảm cỏ trước mắt .

      "Nàng dâu, đằng trước còn có ba cái động."

      Vì thế hai người tiếp tục theo dòng suối về phía trước, ở tận cùng dòng suối, càng về phía trước cỏ mọc càng ngắn, cuối cùng thêm phút đồng hồ nữa đến tận cùng sơn cốc. Ở trước mặt hai người, bên trái phải đều có sơn động, động sâu chỉ có bốn năm thước, mà độ rộng của cửa động rộng bằng cửa động vách núi, đại khái đều có hơn mười thước.

      Hơn nữa những sơn động này đều cách mặt đất tầm hai ba mươi cm, hơn nữa rất thông gió, cho nên bên trong rất khô ráo.

      Vương Lâm đối cái này đặc biệt hài lòng, nếu bọn họ muốn đến đây tị nạn thể tốt hơn, chỉ cần dùng cỏ tranh cách sơn động ra tí là được.

      "Đại Thạch, nơi này rất tốt, bốn phía đều là vách núi, nấp dễ bị phat , còn có nước, cũng cần lo chỗ ở. Hơn nữa chúng ta có thể cuốc ít mặt cỏ lên trồng đồ ăn, ha ha."

      Vươn Lâm cẩn thận xem xét chung quanh sơn cốc, lại với Lý Đại Thạch: "Hôm nay chúng ta về thông báo cho cha nương tiếng, để bọn họ cũng có cái chuẩn bị, chờ chiến tranh nổi lên ba nhà chúng ta đều tránh đến đây."

      "Được, trong nhà còn có trẻ con, chúng ta lại trấn mua ít thuốc trị gió nóng đau đầu về, tốt nhất là để đại phu mở thêm mấy đơn thuốc, nàng xem được ?"

      "Vậy ngày mai ta trấn chuẩn bị, lại mua thêm ít dầu muối về."

      "Ừ, ta dọn dẹp lại nhà cửa, cái gì nên bỏ vào hầm giấu giấu , nên lấy bọc lại đến lúc đó muốn cầm cũng tiện hơn."

      Lý Đại Thạch gật đầu được, buổi chiều hai người dẫn theo Tiểu Thạch cùng thôn Tiểu Cương, tình huống với phu thê Vương Đại Sơn, bảo bọn họ cũng dọn lại nhà từ trong ra ngoài. Lương thực cần bọn họ cầm, chỉ bảo bọn họ giấu , bằng nếu bọn họ vận chuyển đến nhà Vương Lâm, đường khẳng định an toàn, tại bên ngoài đều là nạ dân bị đói, bị bọn họ đoạt tốt.

      Bọn Vương Đại Sơn gật đầu đồng ý, lúc Vương Lâm cứ mãi dặn dò Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị bảo bọn họ tạm thời đừng tiết lộ tin tức này ra ngoài. Ngay cả chỗ Vương Bình cũng tạm thời cần , sợ Vương Đồng Ngưu giữ được miệng cho người nhà biết, đến lúc đó người biết nhiều, tạo thành khủng hoảng tốt.

      Lấy được phu thê Vương Đại Sơn cam đoan Vương Lâm thế này mới an tâm ra về.

      .....

      Quả nhiên tháng sau số lượng lớn dân chạy nạn chạy đến trấn lễ miếu, hơn nữa nghe Đường vương thế như chẻ tre đường bức thẳng đến Lễ huyện.

      Bởi vì Lễ huyện là con đường phải trải quan để lên Kinh thành, cho nên nếu đường vương muốn đánh Kinh thành như vậy nhất định phải chiếm lĩnh Lễ huyện. Mà khi đó trấn Lễ Miếu chắc chắn bị thất thủ, dân chúng trấn Lễ Miếu khẳng định nhận hết nỗi khổ chiến tranh.

      "Đại Thạch, đợi lát nữa chàng hãy đón cha nương đến đây , chúng ta thừa dịp trời tối có người chú ý tránh đến tiểu sơn cốc."

      "Ừ."

      tháng này Lý Đại Thạch chuyển tất cả những đồ cần thiết đến sơn cốc, còn Vương lâm giấu hết tất cả những đồ cầm được xuống hầm; sơn động trong sơn cốc Lý Đại Thạch và Đại Sơn hai người cũng cùng nhau thu thập xong, bọn họ đến nơi là có thể ở luôn, hai người còn đắp thêm cái nhà cỏ ở bên cạnh sơn động để nấu cơm.

      Trong lúc đó bọn Vương Lâm cũng lặng lẽ nhắc nhở nhà Lý Hà và Triệu tẩu tử chuyện triều đình sắp chiến tranh, hỏi bọn họ có muốn cùng trốn . Lý Hà nếu có chiến tranh cả nhà bọn họ cùng nương gia Lý Trương thị tị nạn, còn Triệu tẩu tử căn bản là tin lời Vương Lâm , cho nên Vương lâm cũng khuyên nữa, tùy bọn họ.

      Lúc chạng vạng tối bọn Lý Đại Thạch trở lại, xe bò đặt mấy bao đồ, Vương Bình trong lòng ôm đứa mới vừa hai tháng, đây là nhi tử của Vương Bình và Vương Đồng Ngưu, tên Vương Hạo, nhũ danh Tiểu Nê Ba.

      Vương Lâm tiến lên hỏi: "Tiểu Nê Ba ngủ?"

      "Dạ."

      Tiểu Thạch cũng tiến lên muốn xem tiểu đệ đệ, Vương Lâm sợ đánh thức Tiểu Nê Ba, vì thế dỗ dành : "Tiểu Thạch ngoan, tiểu đệ đệ ngủ, chúng ta đùa đệ đệ nữa, chờ tỉnh chúng ta cùng chơi với , được ?"

      Tiểu Thạch nghĩ lúc mình ngủ ghét nhất chính là người khác làm ồn, liền gật đầu : "Được."

      "Tiểu Thạch của chúng ta ngoan, mau gọi cha con cõng con, chúng ta đến nhà mới."

      Tiểu Thạch sớm nghe nương nhà mới của mình có bao nhiêu đẹp, sớm muốn xem, nhưng cha và nương cứ dẫn theo , tại cuối cùng cũng có thể nhà mới, vì thế liền hân hoan tìm cha.

      Chờ ba nam nhân bọn Lý Đại Thạch chuyển đến đồ lên mình trâu, nhóm người Vương lâm liền đến tiểu sơn cốc.

      Sau khi vào trong sơn động bọn Lý Đại Thạch liền từ trong sơn động bịt kín cửa vào động, phòng ngừa người ngoài tiến vào trong tiểu sơn cốc.

      "Cha nương, Tiểu Bình, Đồng Ngưu, bây giờ muộn rồi chúng ta nghỉ ngơi trước , mấy thứ này đợi mai rồi thu thập."

      đường núi lâu như vậy tất cả mọi người ai cũng mệt cho nên phản đối, đều tự vào sơn động nghỉ ngơi.

      Vương Lâm ôm chăn và Lý Đại Thạch tay dắt Tiểu Thạch vào sơn động bên tay trái, đặt Tiểu Thạch lên giường cỏ sớm trải sẵn, Vương Lâm đắp chăn cho con rồi mới với Lý Đại Thạch: "Đại Thạch mau qua ngủ , sáng mai còn nhiều việc phải làm đấy."

      "Đến đây." Dứt lời liền nằm xuống bên cạnh Tiểu Thạch, dang tay ôm lấy hai mẫu tử Vương Lâm.

      Hôm sau, sáng sớm Vương Lâm tỉnh dậy, lặng lẽ đứng dậy ra khỏi sơn động vào nhà cỏ , ngờ rằng Vương Lưu thị dậy nấu nước.

      "Nương, ngài dậy sớm vậy, sao ngủ thêm chút nữa?"

      "Ngủ được nên dậy tìm chút việc để làm, Tiểu Lâm sao con ngủ thêm chút nữa."

      "Ta ngủ ngon lắm, dậy nấu cơm sáng cho mọi người." Mỗi khi chuyển đến chỗ mới hai ngày đầu Vương Lâm luôn ngủ ngon, tật xấu này Vương Lâm có từ kiếp trước.

      Vương Lâm và Vương Lưu thị vừa nấu cơm xong đặt lên bàn đá mọi người đều dậy, Vương Lâm múc nước vào chậu gỗ bưng đến trước mặt Vương Đại Sơn, : "Cha, đêm qua ngủ có ngon , mau rửa mặt rồi ăn cơm."

      "Ngủ rất ngon." Từ khi Vương Lâm với ông triều đình sắp có chiến tranh đêm nào ông cũng ngủ ngon giấc, sợ triều đình đánh đột nhiên khi mà bọn họ còn chưa chuẩn bị tốt chỗ trốn, cho nên đêm qua có thể là giấc ngủ ngon nhất trong thời gian này.

      "Tiểu Bình, Đồng Ngưu, tối qua ngủ có con ? Tiểu Nê Ba ngoan ?"

      "Đại tỷ, tối qua ta và Tiểu Bình đều ngủ rất ngon, Tiểu Nê Ba cũng rất ngoan."

      Vương Đồng Ngưu ngoài miệng tuy như vậy, nhưng Vương Lâm thấy sắc mặt tiều tụy, hốc mắt phiếm đen ràng chính là đêm qua ngủ ngon, chắc là lo lắng cho người thân của .

      Nếu Vương Đồng Ngưu muốn làm bọn họ lo lắng, vậy nên Vương Lâm cũng làm bộ biết gật gật đầu.

      Lúc ăn cơm Vương Đại Sơn : "Chờ ăn cơm xong nương nó, Tiểu Lâm các ngươi thu thập những đồ nên thu thập; Tiểu Bình và Tiểu Sơn hai đứa trông Tiểu Thạch và Tiểu Nê Bà; ta và Đại Thạch, Đồng Ngưu ba người chúng ta ở ngay bên bờ suối cuốc khối đất trồng rau, chúng ta biết rốt cuộc phải ở lại chỗ này bao lâu, cho nên vẫn trồng nhiều chút đồ ăn tốt hơn."

      Mọi người ào ào gật đầu đồng ý.

      Các nam nhân ăn cơm xong liền dắt trâu, cầm cuốc ra ngoài, Vương Lâm với Tiểu Thạch ngồi bên cạnh mình: "Tiểu Thạch, con và dì , cậu cùng chơi với tiểu đệ đệ, được ?"

      Tiểu Thạch ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."

      "Vậy con phải ngoan đừng có nghịch, bằng tiểu đệ đệ cười con đấy."

      "Nương, nương yên tâm, con nhất định nghe lời."

      "Vậy con tìm dì ."

      "Dạ, con chơi với tiểu đệ đệ đây." xong liền như cơn gió chạy ra ngoài.

      "Vậy Đại tỷ ta cũng đây." xong đợi Vương Lâm trả lời chạy về phía Tiểu Thạch.

      Đảo mắt bọn Vương lâm ở sơn cốc này sinh hoạt tháng.

      "Đại Thạch, hôm nay con ra ngoài tìm hiểu tình huống, thế nào rồi?" Vương Đại Sơn hỏi.

      "Đường vương công chiếm Lễ Huyện, tại bên ngoài khắp nơi đều là người của Đường vương, thậm chí còn có số man di biên cảnh."

      "Vậy bây giờ tình huống trong thôn thế nào?"

      "Binh linh và man di khắp thôn cướp đồ, trong thôn rất nhiều người chạy trốn, hoặc là trốn rồi."

      "Aiz, biết những ngày như vậy bao giờ mới kết thúc?"

      Vương Đồng Ngưu nghe Lý Đại Thạch xong sắc mặt liền tốt, hẳn là lo lắng cho cha nương và đại ca .

      Vương Lưu thị lên tiếng an ủi: "Đồng Ngưu con đừng lo lắng, cha nương con và bọn đại ca con nhất định là trốn rồi. phải là chúng ta báo trước cho bọn đại ca con để bọn họ làm tốt phòng bị hay sao, khẳng định là bọn họ cũng trốn giống như chúng ta rồi."

      "Nương, con biết rồi." Đúng vậy, Đại ca và cha nương nhất định là sớm trốn , nghĩ như vậy sắc mặt cũng tốt hơn.

      Vương lâm nghĩ chiếu theo tình huống tại trận chiến này khẳng định còn đánh lâu, nghĩ tới Đường vương vậy mà lại liên hợp với man di để đối phó Nguyên Minh đế, "Cha, ta xem năm nay chúng ta khẳng định phải qua mùa đông ở chỗ này rồi."

      "Ừ, Đại Thạch, Đồng Ngưu ngày mai chúng ta phải rừng cây phía trước chặt nhiều chút củi về phòng bị, ta thấy cũng nên bắt đầu đốt than củi rồi."

      "Dạ, cha." Vương Đồng Ngưu và Lý Đại Thạch trả lời.

      Vương Lưu thị cũng : "Vậy ta cùng Tiểu Lâm đem mấy con gà rừng và thỏ hoang mấy ngày nay đánh được huân, mừng năm mới chúng ta có món ngon ăn."

      Vương Lâm cười trả lời: "Dạ, nương." Tuy rằng khi nàng biết Đường vương và Nguyên Minh đế muốn khai chiến liền bắt heo trong nhà giết rồi làm thành thịt khô, nhưng số thịt đso bọn họ nhiều người ăn cũng được bao lâu, vẫn là chuẩn bị thêm đồ ăn tốt hơn.

      Vương Lưu thị lại nhìn sang Vương Bình ôm Tiểu Nê Ba ở bên cạnh : "Tiểu Bình, con hãy cùng Tiểu Sơn trông Tiểu Thạch và Tiểu Nê Ba ."

      "Dạ, nương, biết."

      "Nương, ngài và đại tỷ muốn hun thịt gà và thịt thỏ, ta giúp hai người nhặt củi." Vương Tiểu Sơn với Vương Lưu thị.

      "Cũng được, vậy con phải cẩn thận đấy." Dù sao cũng ra khỏi sơn cốc cho nên Vương Lưu thị vẫn rất yên tâm.

      "Dạ."

      .....

      Mấy ngày sau Vương Đồng Ngưu khi ra ngoài sơn cốc tìm hiểu tình hình thấy mấy tên man di lên núi săn thú vật.

      Vì thế Vương Đại Sơn gọi tất cả mọi người lại : " tại man di thường xuyên vào núi săn thú vật, mấy ngày nay chúng ta đừng nên ra ngoài cốc, vạn nhất gặp phải bọn tốt."

      Tất cả mọi người gật đầu vâng, Vương Lâm đề nghị : "Vậy mấy ngày nay ban ngày chúng ta hãy tận lực dùng than củi để nấu cơm, cha các người cũng tạm thời dừng đốt than củi , vạn nhất khói bay lên dẫn man di đến tốt."

      Vương Lâm nghĩ tuy rằng bốn phía xung quanh sơn cốc bọn họ ở tương đối cao, bên ngoài dễ nhìn thấy khói đốt than củi bên trong, nhưng vẫn cẩn thận chút hơn.

      Vương Đại Sơn nghĩ thấy cũng đúng liền gật đầu : "Được, mấy ngày nay chúng ta đừng đốt than nữa, dù sao chúng ta cũng đốt được mấy trăm cân than củi, số than củi đó có thể dùng được đoạn thời gian."

      "Được."
      Last edited: 24/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57. Chiến bình ổn.

      Editor: Linh

      "Đồng Ngưu, mau đến đây xem người này." Lý Đại Thạch lớn tiếng gọi Vương Đồng Ngưu.

      Ba nữ nhân ngồi tán gẫu trong sơn động nghe thấy tiếng sốt ruột của Lý Đại Thạch vội chạy ra xem, Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch cõng người cả người đầy máu bước nhanh vào sơn động của bọn họ, vội vàng chạy tới giúp Lý Đại Thạch đặt người xuống nền sơn động.

      Lúc này Vương Đồng Ngưu cũng bước nhanh đến hỏi: "Tỷ phu, người này bị sao vậy?"

      " biết, ta vừa mới ra ngoài cửa động thấy ngã vào bên cạnh sườn núi, thấy vẫn còn thở, cảm giác lại giống như người xấu cho nên ta liền cõng về."

      Vương Lâm nghe xong có chút biết phải gì, chẳng lẽ người xấu đều viết mấy chữ 'ta là người xấu" ở mặt hay sao? Nếu cõng người về, bộn họ cũng có khả năng ném người , chỉ có thể chờ mong phải người xấu giống như Lý Đại Thạch . Hơn nữa, bọn họ nhiều người như vậy, người bị thương cũng thể làm gì được bọn họ.

      Vương Đồng Ngưu kiểm tra miệng vết thương của người này, : " hẳn là đổ máu quá nhiều mà tạo thành hôn mê. Đại tỷ, nương hai người nhanh nấu chút nước , để lau miệng vết thương cho . ta hái mấy cây cỏ cầm máu đến giúp cầm máu."

      Trước kia Vương Đồng Ngưu từng cùng đại phu trong thôn học y thuật mấy ngày, hơn nữa lên núi thường xuyên bị thương đều tự mình xử lý, cho nên băng bó miệng vết thương đơn giản và cầm máu vẫn làm khó được .

      "Ừ." Vương Lâm và Vương Lưu thị vội vàng nhà bếp nấu nước.

      Vương Đồng Ngưu rất nhanh xử lý xong miệng vết thương cho người xa lạ này, Vương Đại Sơn thấy sao nữa liền gọi tất cả mọi người vào trong sơn động của ông và Vương Lưu thị ở, : "Hôm nay người mà Đại Thạch cõng về chúng ta biết rốt cuộc là người tốt hay xấu, cho nên ta và Đại Thạch, Đồng Ngưu ba người thay phiên nhau trông , khi phát là người xấu chúng ta liền...."

      Tuy rằng Vương Đại Sơn chưa hết, nhưng bọn Vương Lâm đều hiểu ý ông, quả nhiên gừng càng già càng cay, ngay cả tầng này cũng nghĩ đến.

      Tất cả mọi người gật đầu : "Dạ."

      Người xa lạ này ngày hôm sau liền tỉnh lại, tuy rằng cho bọn Vương Lâm biết vì sao lại bị thương, nhưng cho bọn Vương Lâm biết tên của là Doãn Chi, cũng nhất định báo đáp ơn cứu mạng của bọn Vương Lâm.

      Từ trong ngôn hành cử chỉ của người này có thể thấy được người này cũng có ác ý gì với bọn Vương Lâm, cuối cùng cũng làm tất cả mọi người yên tâm.

      Còn có điều mà bọn Vương Lâm thể tưởng được chính là người này sau này giúp Tiểu Thạch con đường làm quan rất nhiều.

      Doãn Chi miệng vết thương vừa khép lại liền cáo từ rời , lúc dặn dò bọn Vương Lâm và Lý Đại Thạch trong vòng tháng nữa đừng tùy tiện ra bên ngoài.

      Tuy rằng bọn Vương Lâm biết vì sao lại như vậy, nhưng thân phận của Doãn Chi hiển nhiên là đơn giản, cho nên bọn Vương Lâm thà tin là có chứ thể tin là làm theo lời Doãn Chi dặn dò.

      tháng sau Lý Đại Thạch và Vương Đồng Ngưu hai người ra bên ngoài tìm hiểu tin tức, lúc trở về mặt hai người đều mang theo ý cười, Vương Lâm vội vàng hỏi: "Đại Thạch, bên ngoài thế nào rồi?"

      "Tiểu Lâm, cha nương, hơn mười ngày trước Đường vương và man di đầu hàng, chúng ta cuối cùng cũng có thể về nhà, ha ha."

      " là tốt quá, cha đứa chúng ta rốt cuộc có thể về nhà rồi."

      mặt mọi người đều lộ ra nụ cười kích động, ngay cả Tiểu Thạch cũng biết chuyện gì xảy ra nhưng thấy mọi người cười, mặt cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

      Đánh trận hơn năm cuối cùng cũng kết thúc, bọn họ có thể trở về gia viên, chuyện này làm sao có thể làm người ta kích động đây!

      Vương Đại Sơn mặt đầy ý cười với mọi người: "Chúng ta sửa sang lại đồ, ngày mai về nhà."

      "Dạ." tất cả mọi người đều vui vui mừng mừng thu thập đồ đạc.

      Vừa về đến nhà Vương Lâm liền lập tức thăm dò tình huống các phòng, chỉ có mấy cánh cửa bị hỏng và đồ đạc trong nhà bị lật trái lật phải ra có gì tốt.

      "Cha nương hai người cần lo lắng, đồ quý trọng trong nhà đều bị mất, ta và Đại Thạch sớm cất xuống hầm rồi."

      "Ừ, vậy là tốt rồi, chúng ta về đây."

      "Cha nương, để Đại Thạch đưa hai người về."

      "Đúng đó cha nương, ta dùng xe bò đưa mọi người về."

      " được, ngươi vẫn nên ở lại nhà dọn dẹp sửa sang lại phòng , cái gì nên bổ sung bổ sung, như vậy buổi tối ở cũng yên tâm.

      Vương Đồng Ngưu cũng : "Đúng đó tỷ phu, đại tỷ, tự chúng ta trở về cũng được, hai người mau dọn dẹp lại nhà ."

      Thấy bọn Vương Đại Sơn kiên trì như vậy Lý Đại Thạch và Vương Lâm chỉ có thể gật đầu : "Vậy cha nương, mọi người đường cẩn thận."

      "Ừ, bọn ta biết rồi, con và Đại Thạch buổi tối cũng phải chú ý đấy." Vương Lưu thị dặn dò.

      "Chúng ta biết rồi."

      Vương Lâm và Lý Đại Thạch hai người bận đến tối mới miễn cưỡng thu dọn xong có thể ở, "Đại Thạch, như vậy là tốt rồ, ngày mai lại thu dọn tiếp. Ta nấu cơm đây, Tiểu Thạch chắc đói bụng rồi."

      Chỉ cần sửa xong cửa trong lòng Vương Lâm an tâm hơn ít, về phần đồ đạc trong nhà ngày mai thu dọn tiếp cũng được.

      "Ừ."

      cần Tiểu Thạch vì ngay cả cũng đói bụng, vừa rồi bận làm khoog có cảm giác, bây giờ nghe nàng dâu vậy mới cảm thấy bụng đói cồn cào. May mà Tiểu Thạch ăn chút lương khô bọn họ mang từ sơn cốc về, bằng còn biết Tiểu Thạch đói thành cái dạng gì.

      Hôm nay buổi tối Vương Lâm cuối cùng cũng ngủ ngon giấc, ở trong sơn cốc ngủ mặt đất Vương Lâm luôn cảm thấy thoải mái như giường. Bây giờ có thể ngủ ở
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58. Dọn lên trấn .

      Editor: Linh

      "Đại Thạch, giờ ngày mùa cũng qua, ngày mai chúng ta đến nhà cha nương chuyến , từ hôm từ núi về chúng ta còn chưa qua đó đâu, biết cha nương và bọn Tiểu Bình thế nào rồi?"

      "Vậy ngày mai chúng ta , nàng dâu nàng đừng lo lắng nhiều."

      Thấy dáng vẻ khẩn trương này của Lý Đại Thạch Vương Lâm khỏi bật cười: "Ừ, ta biết."

      Hôm sau nhà ba người xuất phát đến thôn Tiểu Cương, vừa mới vào phòng thấy Vương Lưu thị mặt ủ mày chau ôm Tiểu Nê Ba thở dài, bên cạnh Vương Đại Sơn cũng là mặt mày nhăn nhó.

      Vương Lâm cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, gấp gáp hỏi: "Cha nương trong nhà xảy ra chuyện gì à?"

      " phải chúng ta, là cha nương Đồng Ngưu sắp được, aiz, nghiệp chướng mà!" Vương Lưu thị chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ gầy thành bộ dáng của cha nương Vương Đồng Ngưu là trong lòng lại khó chịu, đây đều là chiến tranh gây họa mà.

      "Sao vậy ạ?" Chỉ cần phải nhà mình xảy ra chuyện là tốt rồi.

      "Hình như là bị bệnh gì đấy, thêm đường ép buộc bữa no bữa đói, lúc về đến nhà người liền thể động đậy, đại phu có thể kéo đến bây giờ xem như rất rốt, kêu bọn Đồng Ngưu chuẩn bị hậu ."

      "Cha nương, hai người đừng suy nghĩ nhiều, con người sống chết đều có số."

      "Ừ, ta và cha con chỉ lo cho Đồng Ngưu, sợ đứa này để tâm vào chuyện vụn vặt."

      Vương Lâm nghĩ lấy tính cách của Vương Đồng Ngưu khẳng định tự trách mình ở bên cạnh chăm sóc cha nương cho nên bọn họ mới có thể biến thành như vậy, vì thế lên tiếng : "Cha nương hai người ráng khuyên nhủ Đồng Ngưu, bây giờ cũng phải chỉ có mình, còn có Tiểu Bình và Tiểu Nê Ba phải chiếu cố đấy."

      "Chúng ta biết, việc đồng áng trong nhà làm xong chưa?"

      " xong hết rồi, cha nương hai người sao?" Vương Lâm nhìn Tiểu Thạch đùa với Tiểu Nê Ba trong lòng Vương Lưu thị .

      "Chúng ta cũng xong rồi, đúng rồi, lương thực trong nhà đủ ăn ? đủ lấy ít về mà ăn." Hơn năm ở trong sơn cốc ăn đều là lương thực bọn Vương Lâm chuẩn bị, cho nên lương thực trong nhà giấu dưới hầm vẫn còn rất nhiều.

      "Cha, lương thực ở nhà đủ dùng." Lương thực trong nhà vẫn đủ ăn đến khi lúa nước trong sơn cốc được thu hoạch.

      "Ừ, vậy là tốt rồi."

      "Nương, Tiểu Na Ba được chưa?" Năm nay đứa này hơn tuổi rồi.

      "Có thể được mấy bước, chỉ là còn chưa chắc lắm." xong liền thả Tiểu Nê Ba xuống đất.

      Tiểu Nê Ba được bốn năm bước liền ngã trái ngã phải, Vương Lâm vội ôm Tiểu Nê Ba vào trong ngực, nghĩ Tiểu Thạch nhà mình lúc bằng tuổi Tiểu Nê Ba vững, sao Tiểu Nê Ba đến giờ còn chưa được ổn định.

      Nghĩ liền mở miệng hỏi, Vương Lưu thị cười : "Trẻ con có số đứa biết muộn, Tiểu Sơn cũng là đến hai tuổi mới được."

      À, hóa ra là vậy, Vương Lâm còn tưởng rằng đứa nào cũng hơn tuổi là có thể , hại nàng vì Tiểu Nê Ba mà lo lắng nửa ngày.

      "Vậy bà ngoại khi nào Tiểu đệ đệ mới có thể ? Chờ biết Tiểu Thạch dẫn ra ngoài chơi."

      "Sang năm là tiểu đệ đệ có thể chơi với Tiểu Thạch rồi."

      "Dạ." Tiểu Thạch lại bắt đầu đùa Tiểu Nê Ba trong lòng Vương Lâm.

      "Đại Thạch, Tiểu Lâm, hai đứa nghe chưa? Lần này Huyện chúng ta đánh giặc chết rất nhiều người, trấn rất nhiều phòng ốc có người ở, nha môn liền thu tất cả các phòng ốc có người ở về dưới trướng rồi bán đấy." Vương Lưu thị .

      "Vậy ạ? Ta và Đại Thạch vẫn chưa lên trấn nên biết chuyện này."

      "Ta đây cũng là nghe người trong thôn vậy thôi." Vương Đại Sơn xong rồi chuyển sang chuyện khác.

      ....

      đường trở về Vương Lâm vẫn còn nghĩ đến chuyện phòng ốc mà Vương Lưu thị , nếu đúng như lời Vương Lưu thị phòng ốc hẳn khá rẻ, vậy bọn họ có thể mua tòa nhà, dù sao khi Tiểu Thạch đến tuổi học nàng cũng muốn cho con lên trấn hoặc lên tư thục ở huyện học, phu tử ở trấn và Huyện khẳng định giỏi hơn, như vậy cũng có lợi cho đứa .

      Sau khi về đến nhà, Vương Lâm với Lý Đại Thạch: "Đại Thạch chàng còn nhớ chuyện phòng ốc hôm nay nương ?"

      Lý Đại Thạch khó hiểu vì sao Vương Lâm lại đột nhiên hỏi mình chuyện này, nhưng vẫn thành gật đầu: "Ừ, vẫn nhớ. Nàng dâu, sao vậy?"

      "Hay là chúng ta lên trấn xem thử , nếu quả có phòng ở thích hợp chúng ta có thể mua lại, chờ sau này Tiểu Thạch lên trấn tư thục chúng ta cũng có thể
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59. Đại kết cục.

      Editor: Linh

      Đảo mắt bọn Vương Lâm chuyển lên trấn định cư cũng 5 năm, 'lẩu Lý thị' làm ăn vẫn tốt như trước, nhưng Vương Lâm tính lại mở rộng thêm cửa hàng.

      tại bọn Vương Lâm lại ở trong viện ở mặt sau cửa hàng, mà là ở tòa nhà yên tĩnh ở phố Đông. Phòng ở sau cửa hàng bây giờ là phu thê Vương Bình và phu thê Lý Hà ở, còn những người làm việc vặt mời ở trấn đến mỗi ngày buổi tối đều về nhà.

      Mời nhiều người ngoài đến làm như vậy nhưng Vương Lâm cũng sợ nguyên liệu nấu lẩu bị tiết lộ ra ngoài, bởi vì lần nào nàng cũng chuẩn bị tốt ở nhà rồi mới kêu Lý Đại Thạch mang đến cửa hàng.

      Tiểu Thạch nay tròn 10 tuổi, có lẽ là học nhiều năm nên tại trở nên ổn trong như ông cụ non, nhưng ở trước mặt Vương Lâm và Lý Đại Thạch vẫn thường xuyên làm nũng như đứa trẻ.

      Ở phương diện học tập cũng rất được phu tử coi trọng, năm kia cùng Âu Dương Hạo cùng nhau thành đồng sinh, giờ mục tiêu của Tiểu Thạch là có thể nhập Phủ* học tập. Dù sao bây giờ còn vẫn lên ở Phủ học thêm chút kiến thức, có kiến thức rồi lại tham gia thi cử mới tốt.

      (*) Phủ: khu vực hành chính thời Đường đến thời Thanh, cao hơn huyện cấp.

      Còn Lý Tiểu Hà, từ sau khi Lý Trương thị đến lẩu Lý thị của Vương Lâm làm thợ cũng chuyển lên thư viện trấn học, năm nay tham gia thi Hương.

      Lý Tiểu Hoa năm trước cũng gả cho hộ ở trấn , cuộc sống của phu thê son rất tốt. Lý Hà thu hoạch xong vụ thu năm nay cũng đến giúp Vương Lâm và Lý Đại Thạch, cứ như vậy đôi phu thê Lý Hà cũng cần ngăn cách hai nơi.

      Cả nhà Vương Bình cũng chuyển lên trấn, cả hai người đều ở quán lẩu hỗ trợ, Vương Bình quản lý phòng bếp, Vương Đồng Ngưu phụ trách chọn mua và đại đường, hàng tháng Vương Lâm trả cho hai người bọn họ 5 lượng.

      Tiểu Nê Ba cũng thư viện Uyển Lộc học tập, có Tiểu Thạch trông coi nên việc học của vẫn rất tốt, mà tại người Tiểu Nê Ba sùng bái nhất chính Tiểu Thạch.

      Vương Tiểu Sơn khảo được tú tài rồi lại tiếp tục tham gia cuộc thi, mà ở lại thư viện Uyển Lộc làm phu tử; Vương Lâm và Vương Lưu thị cũng nhiều lần khuyên tham gia thi cử nhưng thích hợp với chốn quan trường, làm được ra dáng vẻ xu nịnh đó, cho nên Vương Lâm và Vương Lưu thị cũng thêm gì nữa, mặc tự quyết định.

      Phu thê Vương Đại Sơn vẫn ở lại thôn Tiểu Cương, thỉnh thoảng cũng lên trấn ở hai ngày, Vương Lâm, Vương Bình và Vương Tiểu Sơn cũng nhiều lần bảo bọn họ chuyển lên trấn , dù sao tại bọn họ ở trấn đều có phòng ở, nhưng phu thê Vương Đại Sơn luyến tiếc gia nghiệp kinh doanh cả đời, chờ bọn họ thể làm được nữa bọn họ lên trấn sống cùng Vương Tiểu Sơn.

      ....

      "Đại Thạch chàng bận , ở đây có nương rồi, chàng cứ yên tâm." Vương Lâm đỡ bụng bầu tám tháng với Lý Đại Thạch tấc cũng rời ở bên cạnh.

      Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch mỗi lần nhìn thấy tiểu nha đầu nhà Vương Bình đều rất thích, cho nên cũng muốn sinh cho nữ nhi để nhi nữ song toàn, thế nhưng mỗi lần nàng đến muốn sinh thêm đứa Lý Đại Thạch lại kiên quyết phản đối.

      Vì thế Vương Lâm động tay động chân vào trong thuốc uống hàng tháng của Lý Đại Thạch, khiến sau khi Lý Đại Thạch biết chuyện này mấy tháng liền quan tâm đến Vương Lâm, cũng gần gũi Vương Lâm.

      Cuối cùng đến khi xác nhận Vương
      [​IMG]
      sanone2112, tieunhu, honglak3 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chuc mung ban da lap dc mot ho.truyen hoan rui thanks nhieu nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :