1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên qua thành nông phụ - Nữ Chi Thủy Tinh (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53. Vương Bình thành thân.

      Editor: Linh

      "Biện pháp gì vậy? Mau cho chúng ta biết !" Vương Lưu thị nóng vội thúc giục .

      Vương Đại Sơn cũng là vẻ mặt tò mò nhìn Vương Lâm.

      "Nương, vội đâu. Trước tiên chúng ta hỏi ý kiến của Tiểu Bình , nếu nàng nguyện ý, chúng ta lại hỏi thăm ý Vương Đồng Ngưu thế nào. Nếu cũng nguyện ý ta biện pháp này cho hai người biết."

      Vương Lâm cũng muốn hợp hai người thích nhau vào với nhau, hơn nữa Vương Bình còn là muội muội của nàng. Nàng muốn cả đời Vương Bình trôi qua cùng với người thương mình, nàng hi vọng Vương Bình cũng có thể có được hạnh phúc như mình.

      "Vậy Tiểu Lâm con hỏi thăm ý tứ của Tiểu Bình , hai tỷ muội dễ chuyện hơn."

      "Dạ, con ngay đây."

      Vương Lâm vào phòng thấy Vương Bình xuất thần, biết nghĩ cái gì mà ngay cả nàng vào rồi cũng biết. Vương Lâm đến bên cạnh nàng ngồi xuống, lên tiếng hỏi: "Tiểu Bình nghĩ gì mà nhập thần thế?"

      "A, tỷ tới rồi." xong còn cười xấu hổ nhìn Vương Lâm.

      " nghĩ gì vậy? cho tỷ nghe với."

      tại Vương Bình trổ mã thành giai nhân thanh tú, khi ngươi nhìn nàng cười cảm thấy bản thân mình giống như bị nụ cười của nàng hút vào, nữ hài như vậy ai biết quý trọng cũng là loại hạnh phúc.

      " nghĩ gì cả...." Sau lúc lâu mới ngượng ngùng : "Tỷ, tỷ là đến hỏi chuyện về Đồng Ngưu ca đúng , ta nghe hết rồi." xong mặt liền đỏ ửng, nàng gặp qua Đồng Ngưu ca mấy lần, cảm thấy người đó rất tốt bụng, chính mình trộm thích rất lâu.

      "Đúng vậy, Tiểu Bình muội cảm thấy Vương Đồng Ngưu thế nào? Nếu muội thích ta chuyện với cha nương, chuyện này cứ như vậy thôi."

      "Đồng Ngưu ca rất tốt, tất cả chỉ dựa vào cha nương làm chủ." Tiếng càng ngày càng , mặt tất cả đều là thẹn thùng.

      "Nếu Tiểu Bình thích vậy ta với cha nương, để bọn họ hỏi xem ý Vương Đồng Ngưu thế nào." Vương Lâm cười .

      "Tỷ, tỷ gì đâu. Chán ghét, để ý đến tỷ nữa." Tư thái tiểu nữ nhi mười phần, dứt lời liền xoay người lại để ý Vương Lâm đáp lại, ngay cả cổ cũng xấu hổ đến đỏ bừng.

      "Được được, tỷ , tỷ ra ngoài, ha ha."

      Thấy Tiểu Bình ra Vương Lưu thị vội hỏi: "Tiểu Bình thế nào?!"

      "Tiểu Bình đồng ý rồi, tất cả đều tùy cha nương làm chủ."

      "Vậy chúng ta phải hỏi ý của Vương Đồng Ngưu ngay đây." xong liền kéo Vương Lâm ra ngoài.

      "Nương đừng vội, chúng ta từ từ đến, nóng vội ăn hết được đậu hũ nóng."

      Vương Lưu thị là nghe Vương Bình đồng ý nên cao hứng, muốn sớm giải quyết xong chuyện này lòng bà mới kiên định được. Bây giờ nghe Vương Lâm như vậy cảm thấy cũng có lý, bà nghĩ dù thế nào bà cũng thể chạy đến trực tiếp hỏi Vương Đồng Ngưu có thích Tiểu Bình nhà bà hay . Đúng, chuyện này vội, bà nên cẩn thận suy nghĩ xem chuyện này phải hỏi thế nào mới tốt.

      "Ta chỉ là muốn sớm định xong chuyện của Tiểu Bình, như vậy buổi tối ta ngủ cũng được kiên định chút." Vương Lưu thị ngồi xuống ngượng ngùng cười giải thích.

      "Nương, chúng ta đều biết ngài là vì muốn tốt cho Tiểu Bình. Ta cảm thấy việc này chúng ta nên tìm Thiết Ngưu đại ca hỏi, dù sao hai huynh đệ bọn họ thân cận, Vương Đồng Ngưu hẳn là chuyện gì cũng với huynh ấy."

      "Được, cứ làm như vậy . Ngày mai ta phải hỏi Thiết Ngưu nàng dâu xem, nhờ nàng giúp tác hợp."

      "Việc này trước đừng cho cha nương Vương Đồng Ngưu biết, bằng biết lại xảy ra chuyện gì."

      "Cái này ta biết."

      Buổi trưa vừa nấu xong cơm trưa bọn Lý Đại Thạch cũng trở lại.

      Tiểu Thạch chạy vào nhà bếp hướng Vương Lâm cầu khen ngợi: "Nương, nương xem đây đều là trái cây rừng tự tá hái đấy, ta có lợi hại ?"

      Vương Lâm nhìn mấy quả trái cây rừng nắm chặt trong tay, bóp lấy mũi , cười khích lệ : "Lợi hại, Tiểu Thạch nhà chúng ta rất lợi hại."

      Tiểu Thạch được nương khen càng thêm đắc ý, vội vàng chạy khoe với cậu .

      Sau khi Tiểu Thạch chạy ra khỏi bếp, Vương Bình ở bên cạnh cười : "Tiểu Thạch đứa này ngày càng lợi hại, cũng tự mình hái trái cây."

      "Đây phải tự nó hái đâu, khẳng định là cha nó hái giúp nó, nó bây giờ mới có bao lớn chứ, sao mà hái được trái cây cây."

      "Ha ha...."

      ra lần này Vương Lâm là nghĩ oan cho Tiểu Thạch, trái cây này đúng là Tiểu Thạch tự mình hái, có điều là phải ngồi lên vai cha mới hái được.

      ....

      đường trở về, Vương Lâm với Lý Đại Thạch: "Đại Thạch, cha nương tính tìm cho Tiểu Bình mối hôn , bên nam chính là Tam đệ Vương Đồng Ngưu của Thiết Ngưu đại ca cùng thôn."

      "Ừ, biết."

      Dù sao Vương Lâm cũng chỉ báo cho Lý Đại Thạch biết tiếng mà thôi, cũng chẳng trông cậy vào có thể chút gì. phản ứng như vậy Vương Lâm cũng thấy bình thường.

      tháng sau Vương Lưu thị đến nhà Vương Lâm cao hứng với Vương Lâm: "Tiểu Lâm, chuyện của Tiểu Bình thành rồi, ngày hôm qua Vương Đồng Ngưu đưa sính lễ đến nhà chúng ta, hôn định vào cuối năm."

      Chuyện của Vương Bình được định ra, Vương Lâm cũng cao hứng, "Vậy tốt quá rồi!" Sau đó lại tò mò hỏi: "Cha nương Đồng Ngưu phản đối?"

      " đến chuyện này là ta tức, con xem có ai làm cha nương như vậy , ngay cả con mình đính hôn cũng quản, còn gì mà, 'Có tiền tự mình mà định, phu thê già bọn họ có bạc'. Cuối cùng vẫn là Đồng Ngưu mời đại ca Vương Thiết Ngưu và đại tẩu đến gặp chúng ta xử lí việc này. Aiz, gặp phải cha nương như vậy Đồng Ngưu cũng là đứa đáng thương."

      "Nương, ngài đừng buồn, chuyện này chưa hẳn tốt, cha nương Đồng Ngưu càng làm như vậy tình cảm của Đồng Ngưu với cha nương ngày càng mỏng. Nếu sau này bọn họ cắt đứt lui tới, Đồng Ngưu cũng quá đau buồn."

      "À, đúng rồi Tiểu Lâm, con còn chưa cho ta biết biện pháp đối phó với phu thê Vương bà tử (cha nương Vương Đồng Ngưu) đâu."

      Vương Lâm nghĩ tại Vương Bình và Vương Đồng Ngưu định hôn, cũng là lúc nên thực kế hoạch, liền giọng với Vương Lưu thị: "Nương, phải là phu thê Vương bà tử đều cho rằng Đồng Ngưu mệnh rắn khắc bọn họ hay sao? bằng chúng ta cứ làm như vậy...."

      Nghe xong Vương Lưu thị do dự hỏi: "Tiểu Lâm, làm như vậy có vẻ tốt lắm, dù sao cũng là cha nương ruột của Đồng Ngưu, đến lúc đó biết Đồng Ngưu buồn thế nào!"

      "Nương, đau buồn hồi thế nào cũng tốt hơn bị cha nương tai họa cả đời, hơn nữa làm như vậy cũng tốt cho Tiểu Bình. Huống hồ chúng ta cũng để Đồng Ngưu và cha nương cắt đứt quan hệ. Chờ cuộc sống của phu thê son bọn họ tốt rồi lại hiếu kính cha nương Đồng Ngưu là được."

      Vương Lưu thị ngẫm lại đây quả đúng là biện pháp tốt, bằng chờ Tiểu Bình gả qua đó phải chịu khổ. Hơn nữa tại Vương Đồng Ngưu làm trâu làm ngựa cho phu thê Vương bà tử còn được bọn họ đối xử tốt, chừng kết quả này đối Đồng Ngưu cũng là tốt nhất.

      Nhưng là trước khi mình làm chuyện này cũng phải xem xem tâm tư Đồng Ngưu thế nào, bằng đến lúc đó làm quá mức, biết chừng sau này Đồng Ngưu hận bọn họ. "Vậy ta trở về xem tâm tư Đồng Ngưu thế nào rồi lại làm?"

      "Dạ, như vậy cũng được. Nếu Đồng Ngưu vẫn còn tình cảm với cha nương , chúng ta cũng thể làm quá mức. Có điều chuyện này ngàn vạn lần đừng cho Đồng Ngưu biết, bằng khẳng định hận chúng ta cả đời, như vậy cũng hại Tiểu Bình cả đời."

      "Ta biết, chuyện này nặng ta vẫn phân được."

      "Vậy là tốt rồi."

      "Aiz, đứa Đồng Ngưu này mệnh khổ, về sau chờ và Tiểu Bình thành thân ta nhất định đối như con ruột của mình."

      "Đúng vậy, chờ và Tiểu Bình thành thân chúng ta chính là người nhà, chúng ta đều tình đối ."

      "Đúng rồi, ta đến đây lâu vậy rồi sao vẫn thấy Tiểu Thạch và Đại Thạch vậy?"

      "Hai cha con bọn họ qua nhà Lý đại ca chơi rồi, đợi lát nữa chắc là trở lại."

      "Tiểu Lâm, tại Tiểu Thạch cũng lớn vậy rồi, con mau mau sinh thêm mấy đứa nữa cho Đại Thạch ." Vương Lưu thị đến gần bên tai Vương Lâm .

      Nàng cũng muốn sinh thêm đứa, nhưng cũng phải đợi Lý Đại Thạch đồng ý mới được a!

      Lần trước Vương Lâm sinh Tiểu Thạch kém chút khó sinh dọa sợ Lý Đại Thạch, lén sau lưng Vươn Lâm chạy đến nhà Tiền đại phu mua thuốc tránh thai cho nam. Khi mới bắt đầu uống Vương Lâm còn tưởng bị bệnh nên cũng để ý.

      Mãi đến sau này mới phát thích hợp. Từ khi Lý Đại Thạch uống thuốc đến nay háng tháng đều uống cùng đơn thuốc. Sau khi Vương Lâm ép hỏi mãi Lý Đại Thạch mới ra , mình uống chính là thuốc để nữ nhân mang thai, dám lại để Vương Lâm sinh con. sợ Vương Lâm gặp nguy hiểm như khi sinh Tiểu Thạch, như vậy chịu nổi, dù sao nọn họ có Tiểu Thạch là đủ rồi.

      Vương Lâm ngờ Lý Đại Thạch sợ hãi như vậy, bất kể nàng khuyên giải thế nào cũng nghe. Cho nên chỉ có thể , chờ ngày nào đó cởi bỏ được khúc mắc.

      Nhưng chuyện này Vương Lâm thể với Vương thị, chỉ phải gật đầu ứng phó : " biết, nương ngài yên tâm ."

      ....

      "Tiểu Thạch mau mặc áo này vào, hôm nay chúng ta muốn đến nhà ông ngoại, ngày mai dì của con làm tân nương đấy." Vương Lâm vừa vừa mặc quần áo cho Tiểu Thạch, tuy rằng hôm nay có mặt trời nhưng dù sao cũng là đầu đông, vẫn mặc nhiều hơn chút tốt hơn.

      "Vậy có phải là có rất nhiều món ngon ?"

      "Đúng rồi, Tiểu Thạch muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu."

      "Dạ, nương chúng ta mau thôi, Tiểu Thạch muốn ăn mì trái cây."

      "Chờ cha con chuẩn bị xong xe rồi chúng ta , vội, mau đến sưởi ấm, xem tay con này lạnh lắm rồi."

      Thấy nương mình nghiêm mặt, Tiểu Thạch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nương mình sưởi ấm dám lại nghịch, miệng còn lấy lòng gọi: "Nương...."

      Vừa đến nhà nương Vương Lâm Tiểu Thạch chạy vút tìm Vương Tiểu Sơn, Lý Đại Thạch nhà chính xem Vương Đại Sơn có việc gì giao cho làm , còn Vương Lâm xuống nhà bếp hỗ trợ chuân bị đồ ăn cho ngày mai.

      Đến đêm Vương Lưu thị sắp xếp cho Vương Lâm và Vương Bình ngủ chung, dặn Vương Lâm cho Vương Bình chút chuyện đêm động phòng cùng với chuyện quản gia thế nào.

      Hai người cười đến tận khuya, Vương Lâm mới nhớ tới mình có đồ quên chưa đưa cho Vương Bình, vì thế vội ngồi dậy mặc áo vào, lấy từ trong áo ra 20 lượng vào trong tay Vương Bình, "Tiểu Bình, đây là chút tâm ý của ta và tỷ phu muội, vốn muốn ngày mai mới đưa cho muội, nhưng lại sợ mai bận quá quên, muội mau cất kỹ ."

      "Tỷ, nhiều bạc như vậy ta nhận đâu, tỷ giữ lại cho Tiểu Thạch lên tư thục dùng ."

      "Bạc cho Tiểu Thạch lên tư thục ta và tỷ phu muội sớm chuẩn bị hết rồi, đây là cho muội thêm trang, muội nhận ta giận đấy." Dứt lời Vương Lâm làm bộ tức giận.

      Vương Bình nương ánh trăng thấy hình như Vương Lâm tức giận, vội vàng cất kỹ bạc trong tay, có thế Vương Lâm mới cười : "Được rồi, chúng ta ngủ , ngày mai còn phải dậy sớm đấy."

      "Dạ."

      Ngày hôm sau giờ Dần Vương Lưu thị liền gọi hai tỷ muội Vương Lâm dậy, bà mối và Vương Lâm trang điểm cho Vương Bình xong đến giờ Mão. Vương Lâm nhìn mỹ nhân trước mắt cười : "Tiểu Bình, muội còn nhớ tỷ từng khi muội thành thân tỷ trang điểm cho muội ?"

      Vương Bình nhìn Vương Lâm gật gật đầu.

      "Hắc hắc, xem Tiểu Bình nhà chúng ta xinh đẹp như vậy nhất định mê tướng công muội đến biết Đông Tây Nam bắc rồi."

      Vương Bình bị Vương Lâm trêu thẹn thùng thôi, cả giận : "Tỷ, tỷ gì đâu? Người ta để ý đến tỷ nữa."

      Nhìn Vương Bình đưa lưng về phía mình, Vương Lâm vội xin tha thứ , "Là tỷ đúng, tỷ nữa."

      Có vậy Vương Bình mới xoay người lại, mặt đỏ bừng nhìn Vương Lâm.

      Lúc này Vương Lưu thị đẩy cửa tiến vào, "Mau, Đồng Ngưu đến rồi." Dứt lời liền giúp Vương Bình đội khăn voan lên.

      bao lâu sau bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, Vương Lâm đỡ Vương Bình ở bên tai nàng : "Tiểu Bình, nhớ kỹ lời hôm qua tỷ với muội, có chuyện gì khó xử cứ đến tìm tỷ, tỷ nhất định giúp muội."

      Dưới khăn voan truyền đến tiếng nghẹn ngào của Vương Bình: "Tỷ, ta biết rồi."

      Chờ đến khi đoàn người đón dâu rồi Vương Lâm mới buồn buồn với Vương Lưu thị và Vương Đại Sơn: "Cha, nương đừng buồn, chúng ta vào thôi, còn phải chào hỏi khách khứa nữa."

      Vương Lưu thị lau nước mắt trả lời: "ừ."

      Dứt lời liền cùng Vương Đại Sơn vào mời khách ăn cơm.
      Last edited: 24/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54. Thời buổi rối loạn.

      Editor: Linh.

      Chờ khi mọi người ăn cỗ xong ra về hết rồi, Vương Lưu thị với Vương Lâm: "Tiểu Lâm, con và Đại Thạch ở lại đây rồi mai hãy về."

      Vừa thấy vẻ mặt Vương Lưu thị là Vương Lâm biết chắc là có chuyện gì sắp xảy ra, vì thế gật đầu : "Được, chờ tí nữa ta với Đại Thạch."

      "Ừ, mau thu dọn , thừa dịp trước khi trời tối trả lại mấy đồ mượn lại cho nhà người ta."

      "Dạ."

      Quả nhiên sáng hôm sau trong thôn truyền ra chuyện Vương sừ đầu muốn tách phu thê Vương Đồng Ngưu ra ngoài.

      Vương Đại Sơn nghe xong tức giận thôi, lập tức muốn đến nhà Vương sừ đầu phân phải trái, Vương Lưu thị và Vương Lâm vội ngăn lại, "Cha, ngài có tìm bọn họ ngay bây giờ cũng thể vãn hồi lại được nữa đâu, cha nương Đồng Ngưu tìm thôn trưởng đến, xem ra lần này bọn họ là quyết tâm muốn ở riêng. Ngài tìm bọn họ phải trái bằng làm chỗ dựa cho phu thê Tiểu Bình, đừng để bọn họ bị ăn thiệt lớn."

      Vương Lưu thị ở bên cạnh nhanh chóng phụ họa, "Đúng rồi đấy cha nó ạ, ông mau xem thế nào , chúng ta thể để hai lão già Vương sừ đầu bắt nạt phu thê Tiểu Bình được."

      Vương Đại Sơn thế này mới tỉnh táo lại, cẩn thận nghĩ lại thấy cũng đúng, tuy rằng ông là người ngoài thể quản được nhiều, nhưng nếu có ông ở bên cạnh xem phu thê Vương sừ đầu cũng dám quá phận, liền : "Ta ngay đây." Dứt lời người cũng chạy ra ngoài.

      Vương Lưu thị nghĩ nghĩ lại vẫn lo lắng cho phu thê Vương Bình, vì thế hô: "Cha nó đợi ta với, ta cũng ."

      Sau khi phu thê Vương Đại Sơn rồi, Vương Lâm ngồi ở nhà chính suy nghĩ xuất thần, trong lòng lo lắng Vương Bình, sợ nàng suy nghĩ miên man, nhưng nàng lại thể , cho nên chỉ có thể lo lắng suông. Trong lòng ngừng cầu nguyện phu thê Vương Bình có thể thuận lợi giải quyết chuyện này.

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm lo lắng liền an ủi: "Tiểu Lâm đừng lo lắng, có cha nương ở bọn Tiểu Bình bị ăn thiệt."

      "Đúng đó Đại tỷ." Vương Tiểu Sơn cũng an ủi, tuy rằng lúc này trong lòng Vương Tiểu Sơn cũng rất lo lắng, nhưng dù sao cũng đọc sách nhiều năm, biết nhẫn.

      "Ừ, Đại tỷ lo lắng, Tiểu Sơn đệ cũng đừng lo lắng, tất cả còn có cha nương." Tuy rằng ngoài mặt Vương Tiểu Sơn , nhưng Vương Lâm vẫn có thể từ trong mắt nhìn ra được sốt ruột và lo lắng.

      "Được, ha ha, Tiểu Thạch , cậu lấy đồ ăn ngon cho. phải ngươi kêu đói bụng à?" Vương Tiểu Sơn sang chuyện khác.

      Tiểu Thạch thế này mới dám lên tiếng: "Dạ." Vừa rồi bị dọa đến, cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy ông ngoại tức giận như vậy, ở trong ấn tượng của ông ngoại luôn cười hì hì.

      Lúc này Vương Lâm mới nhớ đến Tiểu Thạch, đau lòng ôm Tiểu Thạch vào trong ngực, cười : "Tiểu Thạch đừng sợ, ông ngoại con vừa rồi là giận người xấu bắt nạt dì , Tiểu Thạch đừng sợ nhé."

      Hóa ra là có người bắt nạt dì của , "Nương, là ai muốn bắt nạt dì vậy, Tiểu Thạch lấy cung đánh cho dì hết giận."

      " có việc gì, ông ngoại và bà ngoại con dạy dỗ bọn họ rồi. Tiểu Thạch đói bụng chúng ta ăn cơm ."

      Tiểu Thạch thế này mới lấy lại tinh thần phấn chấn, làm nũng : "Cha nương, cậu chúng ta mau ăn , Tiểu Thạch đói đến xẹp bụng rồi."

      "Được." Lý Đại Thạch ôm lấy Tiểu Thạch từ trong lòng Vương Lâm ra đặt xuống ghế dài.

      Trong lòng bọn Vương lâm đều có chuyện nên chỉ ăn hai miếng cho qua, chỉ có mình Tiểu Thạch ăn vui vẻ.

      ....

      Đến trưa Vương Lưu thị mới về, Vương Lâm vội vàng tiếp đón hỏi: "Nương thế nào rồi? Sao chỉ có mình ngài về, cha đâu?"

      "Ta về nấu cơm mang đến cho ba nhà bọn họ, sáng nay bận rộn chưa kịp ăn gì; cha con ở lại cùng phu thê Thiết Ngưu giúp phu thê Vương Bình chuyển đồ, sửa sang lại phòng ở."

      "Vậy đợi lát nữa ta và Đại Thạch cũng cùng với ngài, thêm hai người hỗ trợ cũng nhanh hơn."

      "Ừ."

      Thấy Vương Lưu thị xuống bếp, Vương Lâm quay đầu nới với Lý Đại Thạch: "Ta giúp nương nấu cơm, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau xem Tiểu Bình." xong đợi Lý Đại Thạch trả lời liền bước nhanh về phía nhà bếp.

      "Nương, bọn Tiểu Bình hôm nay chia nhà như thế nào?"

      đến chuyện này Vương Lưu thị liền tức giận, : "Chỉ chia cho mẫu ruộng cạn và hai mẫu ruộng dốc sinh được lương thực, cho đồ ăn còn ăn nổi đến vụ thu năm sau, nếu phải ta và cha con ở đó ngay cả nhà ở cũng chia cho. Aiz, là nghiệp chướng mà!"

      "Nương, ngài đừng lo lắng, chia ra là tốt rồi, về sau chúng ta giúp đỡ nhiều hơn là được."

      "Aiz, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Tiểu Lâm con xem có phải lúc trước chúng ta làm sai rồi , có phải lúc đó ta và cha con nên gả Tiểu Bình cho Đồng Ngưu hay ?"

      "Nương, bây giờ mấy chuyện này đều chậm, chúng ta vẫn nên nghĩ xem nên giúp Tiểu Bình vượt qua mấy ngày này thế nào hơn."

      "Nương sao có thể biết chứ, nhưng chỉ cần nghĩ đến buổi sáng hôm nay Tiểu Bình khóc khổ sở là trái tim ta đau giống như bị kim châm vậy." Vương Lưu thị xong còn lau nước mắt.

      "Yên tâm , cuộc sống nhất định khá hơn."

      "Ừ."

      Làm cơm xong mấy người vội ăn nhanh hai miệng, để lại Vương Tiểu Sơn và Tiểu Thạch ở nhà, Vương Lâm và Lý Đại Thạch đều theo Vương Lưu thị đến giúp Vương Bình và Vương Đồng Ngưu dọn dẹp nhà được chia cho.

      Đây là hai gian nhà bùn, vách tường còn có chỗ bị nứt ra, cỏ tranh nóc nhà cũng rơi xuống gần hết, nhìn đến cảnh này Vương Lâm khỏi có chút khổ thay cho Tiểu Bình.

      "Mọi người mau đến ăn cơm , ăn xong chúng ta lại làm." Vương Lưu thị hướng mấy người bận rộn , nhìn trái nhìn phải cũng thấy phu thê Vương Thiết Ngưu đâu, vội hỏi: "Phu thê Thiết Ngưu đâu?"

      Vương Đồng Ngưu trả lời: "Nương, đại ca và đại tẩu ra về nấu cơm cho bọn , đợi lát nữa đến."

      "À, vậy ba người mau ăn cơm ."

      Nhìn ba người ăn cơm, Vương Lâm hỏi: "Đồ của Tiểu Bình và Đồng Ngưu đều chuyển đến đây hết chưa?"

      "Tỷ, chuyển đến hết rồi." Vương Bình trả lời.

      Sau lúc lâu Vương Đại Sơn : "Ta và Đồng Ngưu tính sửa lại cái nhà này, Đại Thạch con đến rồi đợi lát nữa hãy cùng Đồng Ngưu, Thiết Ngưu vác bùn về trát lại tường và bậc thềm; ta về lấy xe bò chở hai xe cỏ đến sửa lại nóc nhà, lại đắp thêm cái bếp, Tiểu Bình và Đồng Ngưu cũng có chỗ để nấu cơm; nương nó, Tiểu Lâm, Tiểu Bình còn có Đại tẩu Đồng Ngưu ở lại quét sạch chỗ này."

      Tất cả mọi người đều gật đầu tỏ vẻ biết.

      Bọn Vương Đại Sơn vừa ăn cơm xong đại ca và đại tẩu của Vương Đồng Ngưu cũng đến, vì thế tám người chia nhau ra làm, thoáng cái làm xong tất cả.

      Xem phòng ở cuối cùng cũng giống cái nhà, Vương Lưu thị với Vương Bình: "Từ giờ con và Đồng Ngưu phải sống tốt cuộc sống của chính mình, có chuyện gì khó xử cứ đến tìm ta và cha con."

      Bên kia Vương Thiết Ngưu cũng với Vương Đồng Ngưu: "Thẩm đúng, về sau đệ và đệ muội có gì khó xử cứ đến tìm ta và đại tẩu đệ, biết ?"

      Vương Đồng Ngưu gật đầu : "Dạ, ta biết rồi."

      Vương Thiết Ngưu vỗ vỗ bả vai Vương Đồng Ngưu : "Vậy ta và đại tẩu đệ về trước đây."

      Vương Bình vội : "Đại ca và đại tẩu ăn cơm xong rồi hãy về."

      Thê tử Vương Thiết Ngưu đáp: " được, cha nương còn chờ ta về nấu cơm nữa."

      Vương Đồng Ngưu và Vương Bình cũng giữ lại nữa, chờ phu thê Vương Thiết Ngưu rồi Vương Đại Sơn cũng nó: "Chúng ta cũng về đây."

      Vương Bình nghĩ Vương Tiểu Sơn và Tiểu Thạch ở nhà chưa ăn cơm, cho nên cũng thêm gì, chỉ gật đầu : "Dạ."

      Bọn Vương Lâm ăn cơm tối xong liền về, Vương Lâm với Lý Đại Thạch: "Đại Thạch, ngày mai chàng mang ít lương thực đến cho phu thê Vương Bình , khi bọn họ ở riêng được chia cho bao nhiêu lương thực."

      "Ta biết rồi."

      ....

      năm sau, mùa hè.

      "Đại Thạch, mấy ngày nay đều có mưa to, nước trong sông dâng lên, mưa này đến bao giờ mới ngừng đây?

      Lý Đại Thạch nhìn ra ngoài rồi với Vương Lâm: "Ta cũng biết, xem ra phải thêm mấy ngày nữa."

      "Aiz, mưa mãi tạnh, năm nay hoa màu sợ là cũng bị hỏng."

      "Đúng vậy, sáng nay ta ra ruộng lúa xem, mạ cũng bị nước nhấn chìm. Rất nhiều nhà đều mạo mưa tháo nước vào trong vườn, nhưng vừa tháo được nước mưa lại dâng lên, ta nghĩ đợi mưa tạnh ta ra đồng tháo nước."

      "Ừ."

      "À, đúng rồi. Sáng nay ta sang nhà Lý đại ca xem, nước trong sân nhà huynh ấy ngập đến mắt cá chân, hình như trong nhà cũng bị nước vào, huynh ấy và đại tẩu đều tháo nước ra sông."

      "Trong thôn rất nhiều nhà cũng bị nước vào hả?" Phòng ở của người trong thôn phần lớn đều đắp khác với nhà Lý Hà mấy, có phương tiện thoát nước, hơn nữa phòng ở và sân cao gần như nhau, chỉ cần mưa lụt sân là trong nhà cũng bị nước vào.

      "Ừ, nghe có mấy nhà nước trong sân lụt đến cẳng chân, nàng dâu, lúc chúng ta xây nhà may mà nghe lời nàng đào mấy cái rãnh thoát nước, nền cũng đắp cao, bằng nhà chúng ta cũng bị ngập nước, ha ha."

      Lý Đại Thạch trong lòng nghĩ: tại cả thôn cũng chỉ có nhà bị ngập nước, hắc hắc, chỉ biết nghe lời nàng dâu là đúng.

      "Aiz, cũng biết nhà cha nương và Tiểu Bình thế nào rồi?" Vương Lâm lòng đầy lo lắng .

      Lý Đại Thạch vội an ủi: "Nàng dâu nàng đừng lo lắng, cha nương và Tiểu Bình chắc sao đâu, đợi mưa tạnh chúng ta xem bọn họ."

      Đúng vậy, giờ có lo lắng cũng vô dụng, mưa to như vậy cũng thể thôn Tiểu Cương, tất cả cũng chỉ có thể đợi mưa tạnh lại , liền gật đầu: "Ừ."

      "Cha, nương." Tiểu Thạch từ phòng ngủ ra, vừa dụi mắt vừa gọi.

      "Tiểu Thạch dậy rồi à, tỉnh ngủ chưa?" Vương Lâm đến bên người Tiểu Thạch ngồi xổm xuống hỏi.

      Tiểu Thạch chui vào trong lòng Vương Lâm, đầu tựa lên vai nàng vừa ngáp vừa gật đầu, làm nũng : "Nương, Tiểu Thạch đói bụng."

      "Vậy Tiểu Thạch ngồi chơi với cha lát, nương nấu cơm cho Tiểu Thạch ăn, được ?"

      "Dạ." Sau đó nhào vào trong lòng cha làm nũng.

      Hôm sau mưa vẫn to ngừng, Vương Lâm liền với Lý Đại Thạch: "Đại Thạch, thời tiết thế này sợ là năm nay lương thực nhà chúng ta mất mùa rồi, chờ mưa tạnh chúng ta lên Trấn mua thêm ít lương thực về trữ, lương thực sợ là muốn tăng giá."

      Vương Lâm nghĩ cho dù năm nay lương thực nhà nàng hạt cũng thu được lương thực bọn họ trữ trước đó cũng đủ ăn năm. Nhưng Vương Lâm sợ nếu liên tục hai năm đều thu được lương thực vậy tốt, cho nên vẫn trữ thêm ít lương thực ở nhà nàng mới yên tâm.

      "Được."

      "Đúng rồi, lúc chàng mua lương thực cũng với cha nương và bọn Tiểu Bình tiếng, bảo bọn họ trữ thêm chút lương thực trong nhà."

      "Ừ, được rồi."
      Last edited: 24/12/15
      honglak, Tôm Thỏ, linhdiep172 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      the la truyen sap het rui

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55. Chiến tranh nổi lên.

      Editor: Linh

      Mưa rơi liên tục bốn năm ngày mới ngừng, hôm sau Lý Đại Thạch liền đánh xe bò lên trấn .

      "Đệ muội, ta thấy lúa và ngô nhà muội cũng bị hỏng rất nhiều, năm nay thôn chúng ta thu hoạch khẳng định tốt, aiz, là khiến người thể sống mà."

      tại đúng là mùa lúa trổ bông, liên tục mưa to mấy ngày như vậy đòng đòng bị mưa xối rụng hạt khẳng định cũng thể trổ bông.

      "Tẩu tử đừng gấp, lương thực dù thế nào cũng thu hoạch tốt hơn thóc, hơn nữa năm trước tiết kiệm chút là có thể kiên trì đến sang năm thu hoạch.

      "Nhà ta năm trước lương thực chỉ để lại đủ ăn đến thu hoạch vụ thu năm nay, cái khác bán hết rồi."

      Bởi vì Lễ huyện hàng năm đều mưa thuận gió hòa, cho nên người nơi này hàng năm thu lương thực đều chỉ để lại lương thực đủ ăn năm, còn đâu bán hết lấy bạc. Rất nhiều nhà đều có thói quen trữ lương, mà liên tục có mưa to mấy ngày liền giống như năm nay ở Lễ huyện đúng là trăm năm khó gặp.

      "Vậy tẩu tử và đại ca nên mua thêm chút lương thực đặt trong nhà, người xưa có lương trong nhà hoảng hốt."

      "Aiz, cũng chỉ có thể như vậy, Lý đại ca muội chờ thêm hai ngày nữa trấn mua thêm chút lương thực về."

      "Đúng rồi tẩu tử, nhà tẩu sao đấy chứ? Nghe trong thôn có mấy nhà bị mưa làm sụp."

      " có việc gì, chỉ là mấy ngày trước trong nhà bị nước vào, Lý đại ca muội đào mấy cái rãnh thoát nước nên đỡ hơn. Nhưng mấy ngày nay trong nhà lầy lội, vẫn là nhà đệ muội tốt, cho dù mưa to vậy cũng vào được trong nhà, chờ nhà ta sửa lại cũng muốn xây nhà như nhà đệ muội."

      "Tẩu tử muốn xây phòng mới à? Khi nào làm?" Sao mình nghe thấy Lý Đại Thạch gì.

      đến muốn xây nhà mới, Lý Trương thị liền mặt đầy ý cười, "Ngày hôm qua Lý đại ca muội , chờ sau vụ xuân sang năm bắt đầu xây, xây xong nhà mới cho dù có mưa to như hai ngày trước chúng ta cũng sợ nữa, ha ha."

      Vương Lâm cười đồng ý: "Được, đến lúc đó ta và Đại Thạch đều đến hỗ trợ."

      "Ừ."

      Buổi chiều Lý Đại Thạch kéo xe lương thực trở về, hẳn là đủ cho nhà ba người bọn họ ăn năm. Sau khi cất xong lương thực Vương lâm mới hỏi: "Đại Thạch, tại lương thực bán thế nào?"

      Lý Đại Thạch uống ngụm nước, trả lời: "Gạo thượng đẳng là 2000 văn thạch, trung đẳng là 1500 văn thạch, hạ đẳng là 1000 văn thạch; bột mì thượng đẳng 1800 văn thạch, trung đẳng 1400 thạch, hạ đẳng 1000 văn thạch."

      Sau đó nhìn Vương Lâm tiếp: "Bởi vì năm nay chúng ta vừa thu hoạch 8 thạch lúa mì, cho nên ta chỉ mua 6 thạch gạo thượng đẳng, tổng cộng mất 12 lượng."

      "Ừ, vậy cha nương và Tiểu Bình sao?"

      "Cha nương và Tiểu Bình cũng mua năm lương thực."

      "Vậy là tốt rồi." Vương Lâm vốn lo lắng bọn Vương Đại Sơn mua, tại xem ra bọn Vương Đại Sơn vẫn rất tin tưởng nàng.

      .....

      "Nàng dâu, hôm nay ta nghe Lý đại ca lương thực lên giá, hôm chúng ta mua lương gạo hạ đẳng và bột mì hạ đẳng mới có 1 lượng thạch, nay lên 2 lượng thạch, nghe rất nhiều nơi bởi vì mưa to mà thu hoạch được gì."

      Vương Lâm kinh hãi, mới có hơn hai tháng mà giá lương thực tăng lên gấp đôi, tại rất nhiều nhà thu hoạch được gì từ ruộng ào ào lấy bạc mua lương thực, cứ theo đà này giá lương thực khẳng định còn lên, may mắn bọn họ mua từ sớm.

      "Đại Thạch, năm nay chúng ta thu được bao nhiêu thóc?"

      Nhắc đến chuyện này trong lòng Lý Đại Thạch liền khó chịu, "Chỉ được hai mươi cân." Trồng nhiều như vậy còn thu được đủ số giống, mà trong thôn rất nhiều nhà căn bản là hạt thóc cũng thu được.

      "Ừ." Tuy rằng sớm biết rằng năm nay mất mùa, nhưng biết lại nghiêm trọng như vậy, trong lòng Vương Lâm cũng biết là tư vị gì, sau khi lắng lại cảm xúc lại hỏi tiếp: "Vậy cha nương và Tiểu Bình sao?"

      "Cha nương và Tiểu Bình hình như cũng thu được gì."

      "Ừ."

      lát sau, Vương Lâm lại hỏi: "Đại Thạch, ngày mai chàng đưa đồ ăn đúng ?"

      "Ừ."

      "Đại Thạch, tại bên ngoài khẳng định rất loạn, hay là ngày mai chàng đừng nữa?"

      "Lần trước đưa đồ ăn đến tửu lâu Duyệt Lai ta hứa ngày mai mang đồ đến cho bọn họ, nàng dâu, nàng đừng lo lắng, lần này ta đưa rồi với Kim chưởng quầy năm nay chúng ta đưa đồ ăn đến nữa."

      Vương Lâm biết Lý Đại Thạch là người nặng hứa hẹn, cho nên cũng khuyên nữa chỉ cười tỏ vẻ mình biết.

      Ngày hôm sau, Lý Đại Thạch vừa từ trấn trở về liền vội vàng kéo Vương Lâm vào trong phòng ngủ, Vương Lâm cho rằng Lý Đại Thạch muốn làm chuyện đó vào ban ngày nên ngượng ngùng : "Đại Thạch, bây giờ là ban ngày, lát nữa Tiểu Thạch về, chúng ta vẫn nên ra ngoài , đợi buổi tối rồi ."

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm đứng dậy liền vội vàng kéo nàng lại, sốt ruột : "Nàng dâu, việc này rất gấp, ta nhất định phải cho nàng ngay bây giờ."
      Vương Lâm thế mới biết là mình hiểu nhầm Lý Đại Thạch, mặt lập tức đỏ lên, trong lòng may mắn : may mắn Lý Đại Thạch biết mình nghĩ gì, bằng toi luôn.

      Thấy Vương Lâm mặt đỏ hồng, Lý Đại Thạch lập tức quan tâm hỏi: "Nàng dâu nàng làm sao vậy, có phải bị bệnh rồi , sao mặt lại đỏ như vậy?" xong còn đặt tay lên trán Vương Lâm sờ xem.

      Vương Lâm bắt lấy tay Lý Đại Thạch, cười : "Đại Thạch, ta sao, chỉ là có chút nóng thôi." Sau đó sang chuyện khác: " phải là chàng có việc gấp à?"

      Nghe nàng dâu vậy Lý Đại Thạch yên lòng, bị bệnh là tốt rồi; lại nghe nàng dâu hỏi chuyện mình muốn , lập tức ra vẻ thần bí ghé vào tai Vương Lâm giọng : "Nàng dâu, triều đinh sắp chiến tranh rồi."

      Vương Lâm bị tin tức mình nghe được dọa sợ, cho rằng mình nghe nhầm liền xác nhận : "Đại Thạch, chàng đấy à?"

      Lý Đại Thạch liên tiếp gật đầu: "Ừ, hôm nay trấn chính miệng Âu Dương quản gia với ta, ông ấy còn bảo ta được ra ngoài. tại triều đình vẫn chưa công bố tin tức này ra ngoài, nhưng triều đình bắt đầu điểm binh, là tầm hai tháng nữa khai chiến."

      Nếu đúng là Âu Dương quản gia vậy nhất định là sai, dù sao đại gia tộc quyền quý như Aua Dương gia, triều đình vừa có gió thổi cỏ lay gì bọn họ nhất định biết đầu tiên. Lần này Vương Lâm có chút sợ hãi, bản thân chưa từng trải nghiệm qua chiến tranh, giờ đột nhiên nghe có chiến tranh, trái tim lập tức đập loạn.

      "Vậy Đại Thạch, tại chúng ta nên làm gì bây giờ?"

      "Âu Dương quản gia Âu Dương gia chuẩn bị Kinh thành tị nạn, hỏi nhóm ta có muốn cùng , ta ta muốn về thương lượng với nàng rồi mới có thể quyết định. Ông ấy nếu muốn cùng báo sớm cho ông ấy tiếng, ông ấy sắp xếp giúp chúng ta. Nàng dâu, nàng chúng ta có Kinh thành ?"

      Vương Lâm có trả lời ngay, ngược lại hỏi: "Đại Thạch, Âu Dương quản gia có đánh với ai và đánh bao lâu ?"

      "Hình như là cùng Đường vương, cụ thể muốn đánh bao lâu Âu Dương quản gia . Nhưng nghe khẩu khí của Âu Dương quản gì hẳn là muốn đánh đoạn thời gian dài."

      Đường vương Vương lâm cũng biết đến, là tiểu nhi tử được tiên đế sủng ái nhất, bào đệ của Đương kim thánh thượng, dã tâm lớn, còn từng trợ giúp Nguyên Minh đế đoạt vị, cho nên Nguyên Minh đế rất tin . Nguyên Minh đế đăng cơ các Hoàng tử khác phải bị giết chính là bị biếm, chỉ để lại Đường vương này, chẳng những phong Vương, còn thêm mấy thành trì ở Đông Bắc làm đất phong.

      Phải biết rằng đất phong của Đường vương chính là trong ba nơi có sản lượng lương thực nhiều nhất ở Nguyên Minh triều, triều đình hàng năm có nửa lương thực là từ nơi đó vận chuyển đến, có thể thấy được tín nhiệm của Minh Nguyên đế với . Nhưng là vị Vương gia có dã tâm lại được Thánh sủng như vậy tại sao phản liền phản đây?

      Aiz, nghĩ nữa, dù sao đấy cũng phải chuyện mình nên nghĩ. giờ nàng nên nghĩ tránh thoát cuộc chiến tranh này hơn.

      Vì thế nới với Lý Đại Thạch: "Đại Thạch, ta nghĩ hay là chúng ta Kinh thành, giờ khẳng định có rất nhiều nhà có tiền chuyển lên Kinh thành, chúng ta quyền thế lại có bao nhiêu bạc, đến Kinh thành ngược lại tốt."

      xong nhìn Lý Đại Thạch rồi tiếp tục : " bằng chúng ta tránh đến nơi ít người lại dễ bị phát , đến lúc đó mặc kệ là Nguyên Minh đế và Đường vương ai thắng ai thua, chờ chiến tranh kết thúc thiên hạ thái bình chúng ta lại trở về triếp tục trôi qua cuộc sống của mình là được."

      Lý Đại Thạch nghĩ lại cũng thấy Vương Lâm đúng, chờ chiến tranh nổi lên trong Kinh thành là tỉnh cảnh thế nào bọn họ vẫn chưa biết, hơn nữa cũng muốn đến nơi mà mình hoàn toàn biết, vì thế liền đồng ý : "Ừ, được."

      "Đại Thạch, chàng cảm thấy chúng ta tránh đâu thích hợp?"

      Lý Đại Thạch nghĩ lát mới : "Nàng dâu, hay là chúng ta tránh vào trong núi , ta biết nơi tuyệt đối an toàn, người bên ngoài rất khó tìm đến."

      Vương Lâm vội hỏi: "Đại Thạch, mau là nơi nào vậy?"

      "Chính là nơi chúng ta hái hoa tiêu lần đầu tiên, nơi đó vào tiếp tục qua rừng cây thấy sườn núi , mặt sau sườn núi cái sơn động, cuối sơn động có sơn cốc. Trong sơn cốc đó còn có dòng suối, chúng ta có thể tránh trong sơn cốc sinh sống thời gian?"

      " có nơi tốt như vậy à? Vậy Đại Thạch ngày mai chúng ta xem ." Vương Lâm vui sướng .

      "Ừ, được."

      .....

      Hôm sau Vương Lâm đưa Tiểu Thạch đến nhà Lý Hà nhờ Lý Trương thị trông giúp ngày, sau đó liền cùng Lý Đại Thạch hai người dắt trâu lên núi.

      Hai người hơn ba canh giờ mới đến trước sơn động như lời Lý Đại Thạch , "Nàng dâu, mặt sau tảng đá to này chính là cửa động, nàng đứng sang bên cạnh , ta buộc tảng đá này vào để trâu kéo đằng trước, ta ở đằng sau đẩy."

      Nhìn tảng đá to trước mắt Vương Lâm nghi ngờ : "Đại Thạch, được vậy?"

      Lý Đại Thạch cười : "Nàng dâu nàng yên tâm , trước kia ta và cha ta chính là dùng biện pháp này đẩy tảng đá ra đấy, hắc hắc."

      "Ừ."

      Quả nhiên tảng đá rất nhanh bị đẩy ra, xuất cửa động đủ để người và con trâu ra vào, Lý Đại Thạch buộc trâu vào thân cây gần đó, châm đuốc, kéo Vương Lâm vào trong sơn động.

      Vương Lâm chăm chú nhìn sơn động đen sẫm, hỏi: "Đại Thạch, bên trong có gì đấy chứ?"

      "Yên tâm nàng dâu, trong sơn động này có gì hết."

      Vương Lâm thế mới yên tâm theo Lý Đại Thạch xuyên qua sơn động dài khoảng hơn mười thước, rừng xây liền xuất trước mắt.

      "Nàng dâu, phía sau rừng cây này có mảng có lớn, còn có dòng suối." xong liền kéo Vương Lâm tiếp tục về phía trước.

      "Đại Thạch, nơi kín đáo như vậy sao chàng phát được vậy?" Vương Lâm hỏi ra nghi vấn trong lòng.

      "À, có lần ta và cha đuổi theo con thỏ hoang phát nơi này, thấy con thỏ tiến vào sơn động, ta và cha cho rằng đó là tổ thỏ hoang, vì thế này hôm sau liền dắt con lừa đến đẩy tảng đá trước động ra, ngẫu nhiên phát ra nơi này. Ta và cha ta còn từng săn ở trong này mấy lần đấy, trong này có con mồi to nhưng thỏ hoàng gà rừng vẫn có, hắc hắc."
      Last edited: 24/12/15
      honglak, linhdiep17, sanone21122 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chị có nơi ở wa lí tưởng luôn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :