1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ - Hồng Bồ Vũ (Xuyên không - Điền Văn( (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 26:

      Editor: Hạ trắng

      Đổng lão gia quả có lòng muốn hợp tác thành công cuộc làm ăn này, nghe trong lời của Tô La có nhàng, khoan thai , sắc mặt giữ được bình thản. Thấy Tô La cao thâm khó lường, đôi mắt đen láy như có như , thần sắc bình tĩnh, khỏi gật gù tán thưởng, nữ tử đơn giản.

      Trải qua hơn nửa đời người, nếm đủ gió sương mưa tuyết, gặp qua đủ loại người, muôn hình vạn trạng, lại chưa bao giờ từng gặp qua nữ tử như Tô La. ràng chính là con nhóc, hành vi cử chỉ lại là nữ tử chín chắn, lịch lãm .

      gặp ít người, cũng có mấy người lưu lạc giang hồ, là hiệp nữ hành hiệp trượng nghĩa, các nàng quả so với nữ tử bình thường có nhiều khác biệt. Nhưng Tô La cũng phải nhi nữ giang hồ, lại câu nệ tiểu tiết, lại có phong thái như vậy để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ông, cũng khiến người ta sinh lòng hiếu kỳ.

      Cũng gặp qua ít người, Tô La tất nhiên là chú ý đến Đổng lão gia cũng có chút suy nghĩ. Nàng tuy ở trong xã hội tiếp xúc qua nhiều kiểu người, nhưng tuổi đời còn trẻ, cũng chưa trải qua phen phong sương, già đời như Đổng lão gia, nàng nhắc nhở chính mình: chớ làm ra quá nhiều việc hợp với tuổi tác của mình. "

      nương suy nghĩ chu đáo, bằng chúng ta liền hẹn cuối giờ Thìn ngày mai, ở Thiên Duyệt tửu lâu trao đổi việc này, biết Tô phu nhân và Tô nương thấy sao?" Đổng lão gia là thương nhân chính hiệu, tuy là đối với Tô La tuổi còn mà có phong thái như vậy rất là hiếu kỳ, nhưng việc buôn bán vẫn là quan trọng hơn.

      Tô mẫu nghe ràng cuộc đối thoại này, nhưng nàng đối với sinh ý này cũng có điểm hiểu . Nghe Đổng lão gia hỏi thăm ý tứ mẹ con các nàng, con ngươi đen chuyển về phía Tô La, đem quyết định cuối cùng giao cho Tô La, bà tin tưởng tự trong lòng nữ nhi nhà mình có tính toán.

      "Vậy liền theo lời Đổng lão gia, cuối giờ Thìn ngày mai, Thiên Duyệt tửu lâu." Tô La khóe môi hơi hơi giơ lên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

      "Việc này định, Đổng mỗ cũng tiện quấy rầy Tô phu nhân và Tô nương nữa. Đổng mỗ trước, cáo từ, ngày mai tại tửu lâu đợi gặp nương." Đổng lão gia , ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này ánh chiều phủ ngoài sân.

      "Nhận được coi trọng của Đổng lão gia, nguyện cùng Tô La bàn việc này, Tô La nên tiễn Đổng lão gia đoạn." Tô La khóe miệng như có như giương , chậm rãi đứng dậy, thẳng sống lưng.

      Thấy Tô La sống lưng thẳng thắn, khóe miệng có nụ cười ôn hòa, Đổng lão gia nhàng híp híp mắt, chợt đứng dậy cười nhạt : "Vậy liền làm phiền Tô nương ."

      Đem Đổng lão gia tiễn đến ngưỡng cửa, Tô La liền ở ngưỡng cửa lẳng lặng nhìn bóng lưng càng càng xa. Khi nàng chuẩn bị quay vào nhà, liền thấy có hai tiểu nương mặc quần áo vải thô chắp vá.

      "Tô tỷ tỷ." Tiểu nương mặt có nét lo lắng gọi, chậm rãi đến trước mặt Tô La, nhìn Tô La muốn lại thôi. Trong mắt mang thoáng lo sợ, cuối cùng vẫn là cố lấy dũng khí, nhàng : "Chúng ta muốn hỏi chút Tô tỷ tỷ có cần hay thêm nhân thủ, chúng ta nhất định nỗ lực công tác ."

      Thú bông được chế tạo ra, người trong thôn đều biết Tô La lại tìm vài nương giúp đỡ làm ra đồ chơi , có thể kiếm tiền, trong thôn cũng ít những nương chưa gả hoặc có vài phụ nhân đến hỏi Tô gia xem có cần nhân thủ nữa hay .

      Tô La vốn là ở trong phòng bận tối mày tối mặt, ra mặt quản lý đều là Tô mẫu. Lúc ấy Tô La có tính toán cần thêm nhân thủ, Tô mẫu liền uyển chuyển báo cho các nàng. Giờ phút này Tô La lại càng nghiêm túc nghĩ lại, nếu như ngày mai sinh ý thực đàm thành (đàm phán + thành công), có lẽ thực phải cần thuê thêm người, chỉ phải…

      “Đợi ta trở về suy tính , các ngươi ngày mai canh giờ này tới tìm ta” Ngày mai tình chưa có quyết định, nàng cũng lập tức cần nhân thủ, dù sao mọi chuyện cũng chưa biết ràng.

      Nghe vậy hai tiểu nương mặt mày hớn hở, các nàng nghe qua có vài nương tới đây hỏi thăm công việc, các nàng đều là lập tức có được đáp án là cần, nhưng Tô La lần này có hồi đáp như vậy, lại khiến các nàng có lòng mong đợi.

      “Cám ơn, cám ơn Tô tỷ tỷ, vậy ngày mai chúng ta tới tìm Tô tỷ tỷ” Hai tiểu nương đồng thanh hướng Tô La cảm ơn, khuôn mặt ửng đỏ tràn đầy kích động vui sướng, Tô La nhìn thấy nhịn được sinh ra chút thương tiếc với các nàng.

      Mười lăm mười sáu tuổi, cũng là thởi điểm nàng sắp bước vào xã hội tìm việc làm nuôi sống bản thân, thoáng chớp mắt đó là mười năm, nàng là người trưởng thành, có kinh nghiệm trong xã hội rồi. Lại chỉ chớp mắt liền trở lại mười bảy mười tám, lúc này lại phải vì nàng, mà là vì người nhà mà nỗ lực làm việc.

      Nàng, Tô La trước giờ phải người có tấm lòng nhân ái rộng lớn, nhưng mỗi lần thấy mấy tiểu nương đáng thương, như thấy bóng dáng của mình năm xưa, nàng khống chế được chút xúc động. Mỗi lần gặp chuyện như vậy, nàng cũng nhịn được thở dài: quả là gặp được việc tương tự mới khắc sâu ràng những việc trải qua, khỏi cảm động.

      Hai tiểu nương là mang tâm tình vui mừng mà rời , còn Tô La đứng tại chỗ ước nghe được tiếng các nàng bàn luận nho . Nhe nhàng hiếp mắt nhìn về phía chân trời mờ ảo, tiếng thở dài, nụ cười tràn ra khóe môi nàng.

      Cơm chiều là Tô mẫu và Tô Văn cùng nhau chuẩn bị, Tô La liền nhân lúc rãnh rỗi suy tính nội dung hợp đồng. Tuy nàng chưa có ký qua hợp đồng, nhưng là biết được hợp đồng là cực kỳ quan trọng, chấp nhận được nửa điểm sơ sảy. Đổng lão gia tại Thanh Nguyệt trấn là có thanh danh lớn, là lão bản bố trang, nên nàng cảm thấy cẩn thận chút tốt hơn.

      Trong lòng Tô La suy tính, chuyện làm ăn là việc rất trọng yếu, tất nhiên là cần khéo léo, cũng để mất lễ nghi. Nàng chuẩn bị tốt kiện xiêm y, đó là bộ váy áo màu xanh nhạt, mấy ngày trước đây vừa mới làm xong, vẫn chưa có mặc đến.

      nương chưa xuất giá cùng Đổng lão gia hẹn tại tửu lâu chuyện làm ăn, có chút kinh thế hãi tục. Vì ngăn ngừa lời đồn đãi chuyện nhãm, Tô mẫu tất nhiên là bồi Tô La cùng nhau đàm luận sinh ý, mang theo xếp tơ lụa làm được xiêm y.

      Tô mẫu ở trong phòng làm xiêm y lâu có ra cửa, bà biết tơ lụa cùng vải bông khẳng định giống nhau. Tô La giúp bà làm xiêm y mới, bà vẫn mong đợi có cơ hội có thể mặc vào bộ quần áo này, nhưng chân chính mặc lên người, bà cũng cảm thấy chất liệu xiêm y thân thể quá tốt rồi, cảm giác có chút lãng phí. Thế cho nên ở ngoài phòng Tô La kêu mấy tiếng, bà vẫn ngẩn người nghe thấy.

      Đến khi tiếng “kẽo kẹt” vang lên, bà mới hốt hoảng hoàn hồn, quay đầu sang nhìn Tô La. Thấy người Tô La tuy xiêm y đơn giản nhưng lại thanh tú, dễ nhìn, nhất thời liền đem chút ý nghĩ mới vừa xuất đều quên ở sau đầu.

      “Nha đầu, nhìn con mặc xiêm y này, ta cảm thấy đặc biệt yên tĩnh, như nhìn thấy bầu trời xanh ngắt vậy” Nghĩ đến trời xanh trong suốt, Tô mẫu khỏi lại nghiêm túc đánh giá Tô La lần nữa, quả có cảm giác nhàn nhã thanh tịnh.

      “Nương mặc bộ này cũng rất đẹp, thấy như là trẻ ra mười mấy tuổi” Tô La khóe mắt mang nụ cười thản nhiên, ánh mắt dịu dàng, nghiêm túc nhìn Tô mẫu thân áo mới cùng búi tóc chỉnh tề.

      Tô mẫu cùng lắm cũng mới khoảng ba mươi lăm tuổi, trước kia thường thường ra ngoài xuống đất làm ruộng, cả người có vẻ tiều tụy vất vả. trả qua đoạn thời gian này nghỉ ngơi điều dưỡng, chỉ có sắc mặt hồng nhuận, ngay cả da thịt xanh xao cũng dần dần trở nên sáng lạn. Lúc này bà có trang điểm chút, nhìn tới cũng thấy trẻ lại ít.

      “Miệng con lời ngon ngọt!” Tô mẫu duỗi ra đầu ngón tay điểm trán Tô La, khóe miệng khóe mắt đều có ý cười. Nữ nhân nào thích đẹp, cho dù có phải hay , được nghe khen ngợi vẫn là vui vẻ.

      Chuẩn bị hoàn tất Tô La liền cùng Tô mẫu cùng nhau ra cửa. Tô Văn sớm ra sau núi học bài, Tô La cũng cùng qua, cũng thúc giục học hành, muốn nhân cơ hội này học hành nghiêm túc.

      Chạng vạng hôm qua, Tô La cùng Tô Uyển Nhi các nàng qua, nàng cùng Tô mẫu hôm nay đều có việc ở nhà, các nàng liền tạm thời nghỉ ngơi ngày, ngày mai lại tiếp tục công việc làm thú bông. Nhóm người Tô Uyển Nhi tự nhiên có dị nghị, vừa đúng lúc có thể ở nhà giúp đỡ gia đình làm việc nhà nông.

      Khi hai người tới Thiên Duyệt tửu lâu, Đổng lão gia ở lầu hai, , ngồi ở vị trí gần cửa sổ đợi. Vốn là muốn tìm cái nhã gian, nhưng cảm thấy như thế đối với mẹ con Tô La ảnh hưởng tốt đến thanh danh của nữ nhân. Tuy trong lòng bọn họ hổ thẹn, lại có nghĩa là người khác cũng nghĩ như vậy, có chút việc cẩn thận vẫn hơn.

      “Tô phu nhân, Tô nương tới, hai vị, mời ngồi” Đổng lão gia sắc mặt rất là bình thản, liền ở tại khách sạn, tới tửu lâu cũng thuận tiện. Mẹ con Tô La tới tửu lâu sớm hơn so với hẹn, từ điều này có thể thấy các nàng cũng có thành ý.

      “Đổng lão gia ngài cũng ngồi ” Tô La khóe miệng nhè ý cười. chuyện làm ăn, tất nhiên là nên có chân tâm ý, nếu như bằng , ai muốn cùng nàng chuyện làm ăn đây.

      Tô La chưa ngồi xuống, mí mắt hơi hơi rũ xuống, nhàn nhạt nhìn ấm trà nóng bàn thượng, chợt rót cho Đổng lão gia và Tô mẫu chén nước ấm, cuối cùng mới giúp chính nàng rót chén.

      “Đổng lão gia, Tô La là nữ tử, biết uống rượu, liền dùng chén trà xanh này thay rượu, trước kính Đổng lão gia chén, Tô La trước kính ngài” Tô La đôi tay cầm cái chén, hướng về Đổng lão gia khe khẽ mỉm cười, mà đưa lên uống cạn.

      Rượu, nàng uống qua, nhưng phải tùy trường hợp có thích hợp hay . Lúc này, ở trường hợp này, nàng cũng thích hợp uống tượu. liền nghĩ nơi này có chút mùi rượu cam, rượu Quế Hoa lãng đãng, nàng cũng muốn để bọn họ biết nàng cũng biết uống rượu.

      Đổng lão gia ước chừng tới tửu lâu khá sớm, cũng có lựa chọn nhã gian, trong lúc đợi các nàng tới, cũng có kêu bầu rượu tới nếm thử mùi rượu, rất ràng đều là suy xét đến thân phận hai mẹ con các nàng, nàng tất nhiên là phụ phần thành ý này của Đổng lão gia.

      “Tô nương quả nhiên là nữ tử thông tuệ hào sảng, Đổng mỗ cũng kính nương chén” Nhìn Tô La ngụm uống cạn chén trà xanh, Đổng lão gia cũng hào hùng uống cạn chén trà xanh.
      Last edited by a moderator: 6/6/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 27:

      Editor: Hạ trắng


      Uống xong nước trà xanh, kế tiếp là lúc nên bàn chính . Đổng lão gia từng bàn chuyện làm ăn với ít người, tuy lần này là cùng nữ tử chuyện làm ăn, nhưng về mặt sinh ý, trước giờ đều là luận việc mà làm.

      Cho nên, hề do dự liền chủ động trình bày ý tưởng hợp tác cụ thể như thế nào, sau đó lại đem nội dung hợp đồng đại khái. Cả quá trình gọn gàng linh hoạt, chút kéo bùn dắt nước, thực ra là có thể chiếm hết tiên cơ, ngay cả người chưa hề trải qua trường hợp này như Tô mẫu cũng cảm nhận được vài manh mối.

      So với Tô mẫu ưu sầu lo lắng Tô La trong lòng có dự tính, là cùng chuyện làm ăn, hợp tác làm ăn, sao có thể có chuyện chỉ có bên đề xuất, liền có thể xác định kết quả cuối cùng?

      "Đổng lão gia cũng có lý, tuy nhiên Tô La cũng nghĩ cùng Đổng lão gia qua suy nghĩ của Tô La, mong rằng Đổng lão gia có khả năng suy xét cân nhắc những gì Tô La trình bày." xong, Tô La lẳng lặng nhìn ra cái nhíu mày của Đổng lão gia, nhưng cũng cực nhanh trở lại bình thường.

      "Mời Tô nương cứ , Đổng mỗ chăm chú lắng nghe." Đổng lão gia quả rất ngoài ý muốn, cho rằng Tô La chắc hẳn chút do dự tiếp thu điều kiện , dù sao những gì đều là trải qua suy nghĩ kỹ càng mới ra điều kiện.

      Khóe mắt Tô La lóe sáng, nhanh chậm đem chút nội dung hợp đồng nàng tối hôm qua suy tính trước ra. Chính là vấn đề về quyền lợi bình đẳng, cùng nội dung Đổng lão gia khác nhiều, chẳng qua là nội dung cụ thể có chút khác biệt.

      Nghe Tô La xong, Đổng lão gia im lặng , nâng chung trà lên đưa tới bờ môi, hạ mí mắt lẳng lặng xem nước trà trong chén, lát sau giương mắt nhìn Tô La, chậm rãi : "Tô nương những lời này, Đổng mỗ hôm nay có thể tính là được mở mang kiến thức phen."

      "Đổng lão gia, ý tứ của ngài chắc là đồng ý điều kiện Tô La ?" Tô La cảm thấy có chút phấn chấn, nhưng nghĩ đến lúc này còn chưa bàn đến phút cuối, nhanh chóng thu hồi lại chút vui mừng mới ra.

      “Tự nhiên là vậy, đợi lát nữa chúng ta liền đem hợp đồng này sửa chữa hoàn chỉnh, định ra hợp đồng cuối cùng, Tô nương cảm thấy có thể ?"

      "Đổng lão gia vậy, Tô La tự nhiên là đồng ý, việc này thực là phiền toái Đổng lão gia ."

      "Vậy ta tại liền viết ra nội dung hợp đồng." Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, Đổng lão gia chớp mắt nhìn Tô La, từ từ hỏi: "Tô nương phải chăng biết chữ?"

      "... phải, cho nên Tô La khẩn cầu Đổng lão gia cho phép Tô La tìm vị công tử biết chữ giúp đỡ nhìn xem." Tô mẫu ngồi ở bên người, mà nàng vốn là nông gia, Tô La cũng có gan mình biết chữ.

      "Tất nhiên là được rồi, Tô nương có thể tìm vị công tử tin được tới đây giúp đỡ." Đổng lão gia nghe đến Tô La biết chữ chút thương tiếc, tuy là nữ tử vô tài mới là đức, nhưng Tô La này hiển nhiên rất có tài buôn bán, biết chữ thực có chút đáng tiếc .

      Đổng lão gia bảo người hạ nhân bên cạnh liền hướng chưởng quầy Thiên Duyệt tửu lâu chưởng quầy lấy giấy bút, người hạ nhân khác tay chân lanh lẹ đem mặt bàn thu thập sạch , dọn ra vị trí thuận lợi để Đổng lão gia viết hợp đồng.

      Tô La ngẩng đầu lẳng lặng xem lầu hai có vài khách nhân, ở trong lòng yên lặng phán đoán nam tử nào có thể biết chữ, có thể giúp nàng, nàng lại hề biết màn nàng bàn sinh ý bên này đều rơi vào trong mắt người nam tử.

      Nam tử thân cẩm y màu đen, con ngươi đen thâm thúy từ khe cửa mở ra chút xem hướng phòng ngoài góc. Đầu lông mày như có như nhăn lại , chỉ phút chốc liền giãn ra, phảng phất hai hàng lông mày trước giờ chưa từng có qua cử động nào.

      "Đại đương gia, cần ta ra giúp nương đó sao?" Đứng ở bên, nam tử trẻ tuổi Vĩnh Phúc nhìn sắc mặt quạnh quẽ của đại đương gia Thôi Vô Nhàn, thực hiểu vì sao đại đương gia lại chú ý vị nương họ Tô kia như vậy.

      Từng có lần, bọn họ nhìn thấy Tô nương đó bán vòng tay trang sức, lại có lần, bọn họ nhìn thấy Tô nương bán thú bông, hà bao. Đại đương gia liền sai tìm hiểu vị nương này, gia thế bối cảnh, lúc đầu còn cho rằng đại đương gia cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, chuẩn bị tìm cho họ đương gia chủ mẫu, ai biết tìm hiểu tin tức rồi, đại đương gia cũng có nửa điểm động tĩnh.

      Hôm qua biết được Đổng lão gia muốn tìm Tô nương, liền bảo thám thính phải chăng là lão muốn tìm Tô nương chuyện làm ăn, nếu là chuyện làm ăn, liền với Đổng lão gia nhà Tô nương ở nơi nào, nếu phải liền từ bỏ.

      Mới vừa rồi, đại đương gia chính là ở trong phòng xem sổ sách, ra ngoài bưng chút trà nước trở về, nghĩ đến vừa vặn liền nhìn thấy Tô nương cùng Đổng lão gia chuyện, về đến trong phòng liền cùng đại đương gia việc này, đại đương gia nhìn như để ý cái gì, nhưng cũng thường xuyên chú ý tình hình phòng ngoài.

      Thôi Vô Nhàn lẳng lặng nhìn bóng dáng nữ tử áo xanh, ánh mắt tinh sớm đem gương mặt tròn tròn đó thấy hai. gặp qua nhiều nữ tử, nàng bộ dạng tính là rất đẹp, nhưng lại khiến người ta muốn nhìn lại. Chính cũng ràng khi nào bắt đầu chú ý nữ tử đó như thế, có lẽ là lúc nghe nàng hát bài ca ở Lễ hội ngắm hoa, lại có lẽ là lúc thấy nàng bán vòng tay.

      kiện Tô gia thôn có nữ tử họ Tô mơ tưởng bấu víu cành cây cao Trần gia, có nghe thấy. Khi chưa từng gặp qua Tô La, đối với lời đồn đãi chuyện nhảm như thế cũng thèm để ý. Nhưng khi gặp nàng rồi, trong lòng tránh khỏi nghi hoặc: nàng là Tô La trong lời đồn đại sao?

      Còn nhớ được khi ra tay giúp Tô mẫu, tiếp xúc với Tô La ở cự ly gần. thấy được đôi mắt nàng trong trẻo lành lạnh, nếu lưu ý dường như là cái gì cũng nhìn ra được. Mà khi nhìn thấy đôi mắt ấy, lại thấy có phức tạp có lạnh lẽo trong trẻo.

      biết từ lúc nào, liền bắt đầu lưu ý nữ tử tên là Tô La, biết nàng thông minh mẫn tiệp, cần cù giản dị. Lại phát ánh mắt lại bắt đầu dừng lại bóng dáng nàng, có chút tình liền dần dần chìm vào đáy lòng.

      thể phủ nhận, nàng so với những nữ tử từng gặp qua khác biệt, kiên cường đối mặt, bỏ mặc những chuyện linh tinh đồn đại, cần cù chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình. Nữ tử như vậy tin tưởng rất nhiều nam tử đều cảm thấy nàng rất kiên cường, đồng thời có lẽ cũng cảm thấy những gì nàng làm đều vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
      ( Hạ trắng: Hóa ra thương nàng từ lâu…^.~ Cười gian…)

      ở đây nghĩ ngợi, bên ngoài Tô La dường như muốn tìm người giúp đỡ, Thôi Vô Nhàn sắc mặt động nhìn Tô La đứng dậy. vị nam tử áo trắng trẻ tuổi xuất trước mắt , thoáng chốc, đôi mắt rất lâu chưa động lên thoáng dị sắc.

      Du Khiêm, tiên sinh Vân Lâm thư viện, ở Lễ hội ngắm hoa cũng ngồi cùng nam tử trẻ tuổi này. Nhìn biểu tình mặt Tô La, cần đoán cũng biết bọn họ là có quen biết . Nghe ít nương đều lén lút ái mộ Du tiên sinh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chẳng lẽ nàng cũng đối với vị Du tiên sinh này có lòng ái mộ?

      Cách cánh cửa mà tâm tư hoàn toàn bất đồng, Tô La thấy Du Khiêm quả có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng lại là có phần vui mừng , bởi vì nàng lo tìm được người giúp nàng xem hợp đồng. Du Khiêm trùng hợp tới, lại là vừa vặn giải khẩn cấp.

      Trải qua đoạn thời gian này, trấn ai biết Du Khiêm , nàng tìm Du Khiêm giúp đỡ cũng khiến người có tâm nhiều lời, trong lòng càng là cảm thấy vui mừng. Bọn đoạn thời gian này cũng có giao lưu, lúc này nhìn thấy nàng, Du Khiêm lại là có kinh sợ. Sau đó, Du Khiêm nghe nàng thỉnh cầu, lúc này liền đồng ý giúp đỡ nàng.

      Đổng lão gia lúc này cũng vừa đem hợp đồng viết xong, Tô La liền mời Du Khiêm trước uống ly trà xanh, rồi đem nội dung hợp đồng nàng nghe. Nàng liếc cái giấy trắng mực đen, thực có mấy chữ phồn thể xa lạ, tìm người tới giúp đỡ đọc, quả sai.

      Tô mẫu sớm biết Du Khiêm chính là vị tiên sinh dạy Tô Văn học bài, lúc này chính mắt gặp trong lòng thực là cảm kích thôi, liền mấy tiếng "Cảm tạ", dễ dàng mới ngừng ngừng miệng, sau đó liền chuyển mắt liếc liếc Du Khiêm, sau lại liếc liếc nữ nhi nhà mình.

      Tuy là ở Tô gia thôn nhiều năm, Tô mẫu vẫn biết cái gì gọi là môn đăng hộ đối chân chính, nhìn hai người trước sau, cuối cùng, chỉ ở trong lòng yên lặng thở dài. Du Khiêm là người đọc sách, có học thức , tuy nhà mình ngày càng tốt hơn, tới cùng vẫn là thua kém dòng dõi thư hương, cho nên Tô La và Du Khiêm hẳn là có khả năng rồi.

      Trong lòng Tô mẫu cảm thấy đặc biệt thương tiếc, dễ dàng mới nhìn thấy nữ nhi nhà mình nghiêm túc gặp nam tử, đáng tiếc bọn họ môn đăng hộ đối. Dù có xem điểm này nhưng thấy hai người đối mặt lẫn nhau thái độ cũng phải là có tình ý, chỉ có thể nhàng thở dài tiếng.

      Nét mực dần khô, ly trà xanh cũng từ từ vào tâm can. Lúc này gần giờ cuối Tỵ, mặt trời tươi đẹp dần dần lên cao. Chút nước trà nóng uống vào bụng lại càng ấm áp, tưởng như mặt trời vừa mới chiếu qua.

      Đổng lão gia đem bản hợp đồng đưa cho Tô La, đôi tay Tô La tiếp lấy, lại chuyển cho Du Khiêm, thần sắc chợt hơi ảm đạm, chân thành : "Phiền toái Du tiên sinh giúp việc này ."

      Đuôi lông mày Du Khiêm tựa hồ động động, con ngươi đen hiển cũng trước sau như , bình thản, tiếp qua hợp đồng, trước là đại khái xem lần, sau đó mới giọng đọc lại nội dung giấy, thanh chỉ có mấy người bọn họ nghe được.

      Đợi Du Khiêm đọc xong, Tô La khóe miệng như có như giơ giơ lên, nhìn Đổng lão gia : "Đổng lão gia, hợp đồng xác định tốt, vậy chúng ta liền có tiếng chung, về sau còn mong Đổng lão gia chiếu cố nhiều hơn."

      " hay lắm! hay lắm!" Đổng lão gia khóe miệng giơ lên ý cười, mặt mày cong cong, nhìn bộ dạng dường như rất vừa lòng với lần trao đổi sinh ý này.

      Tô La lòng cảm tạ Du Khiêm, lúc này liền nhanh đến giờ ăn cơm, vừa nghĩ muốn mời Du Khiêm bữa cơm, Du Khiêm liền chậm rãi mở miệng : " còn việc gì, nay Du mỗ liền xin được cáo lui trước."

      Tô La vừa chuẩn bị ra lời mời liền nuốt trở lại, yên lặng nhìn Du Khiêm đến cái bàn khác. Lại thấy ở cái bàn đó nương ngồi rồi, bóng dáng mang xiêm y màu vàng nhạt, nhìn bóng lưng có chút quen mắt...
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      Mizuki, milktruyenky, honglak2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28:

      Editor: Hạ trắng

      Tô La cũng để ý xem chủ nhân cái bóng lưng tới cùng là ai, dù có biết là ai, cũng có bất kỳ ảnh hưởng nào với nàng. Sau Lễ hội ngắm hoa, nàng nghiêm túc nghĩ qua nhiều việc. Nàng đối với Du Khiêm quả có chút cảm tình, lại vì lâu ngày gặp mà từ từ phai nhạt .

      Thất bại tình cảm ở kiếp trước khiến nàng đối tình cảm này có suy nghĩ sâu sắc, thay vì tìm người nàng lại nàng, bằng tìm người lòng nàng. thể phủ nhận, tìm được người mà hai bên đều lòng nhau tất nhiên là tốt đẹp nhất, nếu được như vậy cũng là lựa chọn người lòng với mình.

      Lúc này là buổi trưa, tửu lâu nhộn nhịp tới ít khách nhân, Tô La chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía sáng trưng ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chính là xán lạn tươi đẹp.

      Đổng lão gia mời mọc mẹ con Tô La cùng nhau ăn bữa cơm trưa, Tô La hơi trầm ngâm hồi, cuối cùng vẫn là từ chối khéo thịnh tình của Đổng lão gia. Mẹ con nàng cũng có dùng cơm ở tửu lâu, mà là đường trực tiếp trở về nhà.

      Hôm nay ở tửu lâu thu được kết quả tốt, đó là vì đàm thành việc phát triển sản xuất thú bông. Đổng gia bố trang ở trấn phụ cận đều có mấy nhà phân phôí, Đổng lão gia cũng có ý định đem thú bông đưa đến các bố trang để mở rộng mua bán.

      Từ những gì Đổng lão gia , có thể thấy, nếu là thú bông bán được tốt, có thể mở cửa hàng chuyên bán thú bông. Theo ý này tại nhân thủ làm thú bông khẳng định là đủ, biết hai tiểu nương phải chăng thực lần nữa tới đây hỏi thăm công việc.

      Đối với mấy nông nữ có gan dạ sáng suốt tự động tới đây hỏi thăm, trong lòng Tô La có chút bội phục . Nàng biết trấn mấy hộ gia đình mà các nương đều là thêu khăn kiếm tiền, ngẫu nhiên nghe có nương biết các nàng ở nhà Tô La làm thú bông, giọng điệu xem ra có chút khinh thường, cũng có chút đố kỵ.

      Ai muốn thêm chút tiền bạc, lại cũng phải ai cũng so đo là làm loại nghề nghiệp nào. Có những việc bị coi là nghề nghiệp thấp kém tất nhiên là vào được mắt người nào đó, nàng trước giờ cầu người khác hiểu được, chỉ cần thẹn với lương tâm mình là được.

      Về nhà lúc ấy, Tô Văn bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Tô gia trước kia đều là Tô mẫu ra ngoài xuống đất làm ruộng, Tô La ở trấn giặt quần áo thuê, may vá kiếm tiền, việc nhà đều do Tô Văn đảm nhiệm. Đối với nhà nông mà , cái gọi là “Quân tử xa nhà bếp", thực có cơm ăn.

      Cơm nấu rồi, Tô La liền rửa mấy quả cà chua, thêm hai quả trứng gà, dùng cái nồi khác làm món trứng chiên cà chua. Sau đó lại bảo Tô Văn rửa sạch rau cải thìa, xào lên , bữa trưa chính là thức ăn đơn giản như vậy, nhưng người nhà đều là vui vui vẻ vẻ dung bữa.

      Sau khi ăn cơm xong, nhà Tô gia đều ở trong sân bận rộn, vội chính là đếm xem làm tốt bao nhiêu thú bông. Ở tửu lâu đàm luận ổn thỏa sinh ý, Đổng lão gia lúc này liền hỏi phải chăng có thể tới đây lấy trước số thú bông mang về.

      Nếu như có việc làm ăn này, Tô La mấy ngày này cũng muốn đem số thú bông có bán , bằng trong nhà sợ là đủ tiền bạc chi trả tiền công cho mấy nương. Đổng lão gia lời này cũng quá đúng ý nàng , thế là liền ước hẹn thời gian tới đây lấy hàng.

      Ước chừng qua nửa canh giờ, thú bông được sắp xếp tốt, tổng cộng bảy trăm con. Vòng tay cũng ở tửu lâu lúc ấy với Đổng lão gia, Đổng lão gia cũng đối với vòng tay trang sức có ý, vậy là nhân tiện đàm thành hợp đồng, tranh thủ tiêu thụ hàng hoá.

      Ngoài cửa truyền tới tiếng xe ngựa, Tô La liền ở trong sân đứng dậy ra. Tới đây chính là Đổng lão gia cùng hai hạ nhân, phía sau là chiếc xe ngựa chuyên chở hàng hóa.

      "Tô nương đợi lâu ." Đổng lão gia từ xe ngựa nhô đầu ra liền nhìn thấy Tô La chờ ở ngưỡng cửa, híp mắt lại có nhàn nhạt cười yếu ớt.

      "Tô La cũng vừa mới sắp xếp xong, Đổng lão gia mời vào." Tô La tiến lên lễ phép đem Đổng lão gia tiến vào nhà, Đổng lão gia là trưởng bối, lại là đối tác làm ăn, nên có lễ tiết nàng đều ghi nhớ trong lòng.

      Vào trong sân, Tô mẫu liền mang Tô Văn tiến lên lên tiếng chào hỏi, sau đó lại lẳng lặng đứng ở bên. phương diện làm ăn này, mẹ con bọn họ đều hiểu biết bằng Tô La, lúc này cũng ngại quấy rầy bọn họ thương lượng.

      Đổng lão gia đến trước cái sọt đựng thú bông, trái phải xem lần, đôi tay luân phiên để sau lưng, mặt lộ ra biểu tình vừa lòng, đôi mắt ánh sáng.

      Cùng bồi bên canh Đổng lão gia, hai hạ nhân tất nhiên là biết lão gia hết sức hài lòng với số thú bông, bọn họ rất lâu có thấy lão gia lộ ra biểu tình và động tác như vậy, khỏi nghiêm túc nhìn mấy con thú bông. Nhìn ngắm rồi , bỗng nhiên họ cũng muốn mua hai cái trở về cho con trẻ ở nhà.

      "Đổng lão gia cảm thấy vừa lòng chăng?" Đợi lâu mà chưa nghe thấy Đổng lão gia phát biểu, Tô La tuy là rất có tự tin, nhưng cũng khỏi có chút thấp thỏm, mặt có chút lo lắng nhìn mấy con thú bông.

      " là vừa lòng." Đổng lão gia gật gật đầu, lại nhìn mấy cái cái sọt thú bông, chậm rãi : "Ta muốn đem số hàng này mang , chúng ta liền trước đem số lượng lần này tính toán ngân lượng”.

      Tô La hơi gật đầu, lập tức liền mời Đổng lão gia vào trong nhà uống ly trà nóng, thuận tiện đem giao dịch lần này tính toán ngân lượng. Nàng sớm tính qua lần, nhưng này là việc song phương hợp tác, tất nhiên là muốn để Đổng lão gia cùng tính lần.

      Hai hạ nhân của Đổng lão gia tính tiền số thú bông và vòng tay, trong đó người tiến lên nhìn Đổng lão gia khẽ gật đầu, theo sau kính cẩn : "Lão gia, sổ sách tính tốt. Thú bông tổng cộng mười hai lượng ba trăm năm mươi văn, vòng tay tổng cộng sáu lượng năm trăm bảy mươi văn."

      xong, hạ nhân đem bản ghi chép giao cho Đổng lão gia. Cầm bản ghi, Đổng lão gia nghiêm túc xem chút, theo Tô La , căn cứ vào độ phức tạp của thú bông, vòng tay đơn giản hay kiểu dáng phức tạp hơn mà định giá, xếp loại ghi lại giao dịch lần này, là vừa lòng vuốt vuốt râu.

      Ngồi ở bên, Tô mẫu nghe thấy thú bông và vòng tay thế nhưng được nhiều tiền bạc như vậy, nhất thời kinh ngạc trợn mắt há mồm. Hơn nửa tháng liền được nhiều ngân lượng như vậy, vậy có nghĩa là bọn họ mỗi ngày đều được , hai lượng bạc, giờ phút này cảm thấy bản thân lâng lâng như ở trong mộng.

      Tô La nghe thấy mặt cũng đổi sắc, trong lòng thầm thở dài nghĩ: hai hạ nhân xem tới cũng phải hạ nhân bình thường. Năng lực tính toán nhanh nhẹn, gọn gàng, tính ra kết quả quả so với nàng tính sai chút nào.

      Đổng lão gia để hạ nhân khác đem ngân lượng giao cho Tô La, lần này sinh ý xem như chính thức giao dịch thành công. Tuy Thanh Nguyệt trấn tới Vân Lâm trấn cũng hơn canh giờ, nhưng trì hoãn chút thời gian, thế là liền chuẩn bị trở về.

      Tô La tất nhiên là miễn cưỡng lưu Đổng lão gia uống thêm ly trà nóng, cùng theo ra sân. Thấy hai người hạ nhân và phu xe, ba người liền đem số hàng ở trong sân đều dời đến xe ngựa, chỉ chờ Đổng lão gia ra lệnh tiếng liền ly khai Vân Lâm trấn.

      Tô La khiêm tốn có lễ đem Đổng lão gia đưa ra cửa, hai người lại trò chuyện hồi, Đổng lão gia mới lên xe ngựa. lát sau, đem theo thú bông và vòng tay tiêu thụ.

      "Nha đầu, chúng ta thực được gần hai mươi lượng bạc sao?" Đóng cổng, trở vào nhà, Tô mẫu rốt cuộc đè nén được nội tâm kích động, ánh mắt sáng ngời chớp đều chớp nhìn thẳng Tô La.

      "Bạc đều tại trong tay chúng ta , chẳng lẽ còn có thể là giả ạ?" Tô La vẻ mặt có ý cười, lại : "Tuy nhiên chúng ta còn muốn trả tiền công cho mấy nương, như vậy thu chi ra vào, suy đoán chính là còn mười , mười hai lượng, xem như sai. Muốn là thú bông bán tốt, vậy chúng ta liền có thể làm nhiều hơn, bạc tự nhiên vào càng lúc càng nhiều."

      Lần này sinh ý cũng đàm thỏa việc nữa, là Đổng lão gia ra . Vải vóc có thể nhập từ Đổng gia bố trang, khẳng định muốn so bên ngoài mua về có lợi hơn, phí tổn hạ thấp , từ đó nhập hàng của Tô La cũng rẻ hơn, tất nhiên là vui sướng. Tô La tính phí tổn vải vóc, tự nhiên cũng là vui sướng.

      Trải qua trao đổi lần này, Tô La quyết định về sau liền tập trung vào việc làm thú bông, về phần vòng tay, lượng tiêu thụ , tạm thời trước tiên có thể hoãn chút. Nếu là đến thời điểm có thành tích tiêu thụ tệ, lại có thể tính tiếp.

      Tiền bạc kết toán xong, Tô La liền trở về phòng đem tiền công của mấy nương tính toán, chuẩn bị ngày mai liền phát cho các nàng này nửa tháng tiền công. Nàng kỳ cảm kích bọn họ , dù sao nàng cũng thực dám cam đoan luôn luôn có thể trả các nàng tiền công.

      Dưới tình huống bình thường đều là tháng mới kết toán tiền công, nhưng để mấy nương đó yên tâm, nàng liền trả trước nửa tháng tiền công. Ngày mai bắt đầu liền theo tháng mà kết toán, như vậy cũng làm cho các nàng an tâm làm công việc, miễn cho các nàng lo lắng làm thời gian lâu lại lĩnh được tiền công, trong lòng bất an lo ngại.

      Tô La từ trong phòng ra là sắp tối, mơ hồ nghe thấy trong viện truyền tới tiếng chuyện, chân bước nhanh hơn, hồi liền đến ngoài sân. Quả là có người cùng Tô mẫu chuyện, mà người tới chính là hai tiểu nương chạng vạng hôm qua tới đây hỏi thăm việc làm thú bông.

      "Tô tỷ tỷ." Hai tiểu nương vừa nhìn thấy Tô La liền sợ hãi lên tiếng chào hỏi, nhìn Tô La mà trong mắt tràn đầy mong đợi.

      "Các muội tới đây làm thú bông." Tô La giọng điệu rất là bình thản, ánh mắt trong trẻo .

      Hai tiểu nương nghe đến lời này của Tô La, cảm động đến rơi nước mắt hướng về Tô La cảm ơn, Tô La khoát tay áo, lại : " việc gì, các muội liền về trước , nhớ ngày mai đúng giờ tới đây."

      làm mà đến muộn, nàng thích , hi vọng hai tiểu nương đúng giờ mới phải. Thấy hai tiểu nương liên tục ngừng gật đầu tỏ vẻ hiểu , trong lòng dần dần sinh ra mấy phần vừa lòng.

      Ngửa đầu ngắm bầu trời, khe khẽ thở dài, có lẽ mấy ngày nữa chỉ thêm hai nương, nhà bọn họ , chứa nổi quá nhiều người, nàng cũng muốn cả ngày có người ra vào nhà họ, nghĩ vẫn là nên sớm tìm cái căn nhà tương đối rộng rãi làm phòng làm việc mới được.
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      Mizuki, milktruyenky, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29:

      Editor: Hạ trắng

      Sáng sớm hôm sau, thời điểm mấy nương đến nhà chuẩn bị làm việc, Tô La cùng các nàng qua việc có thêm hai tiểu nương tham gia cùng nhau làm thú bông. Sau đó nàng lại kêu mấy nương đến nhà chính chuyến, hai tiểu nương vừa mới tới ở lại phòng làm việc.

      Tô Uyển Nhi cùng mọi người biết vì sao Tô La gọi các nàng tới nhà chính, thế là liền an tĩnh đứng ở bên đợi Tô La . Các nàng tới Tô gia làm thú bông hơn nửa tháng, Tô La ngẫu nhiên cũng đến phòng làm việc cùng các nàng chuyện, cũng rất ít kêu các nàng tới nhà chính, trong lòng khỏi có chút thấp thỏm, bất an.

      Tô La lẳng lặng nhìn mấy nương, thời gian hơn nửa tháng, ít ít nhiều nhiều đều thấy được phẩm chất của mấy nương, đều là những người dễ chung sống, cũng có thể coi là công nhân kỳ cựu, về sau khả năng là còn có thêm công nhân mới tới, cần phải dựa vào các nàng dẫn dắt nhiều hơn.

      "Ta nghĩ trước cùng các ngươi về việc nhận tiền công, đợi lát nữa liền đem nửa tháng tiền công phát cho các ngươi, từ hôm nay trở chính là tính theo tháng, mỗi tháng lĩnh lần. Chúng ta tại cùng Đổng gia bố trang ở Thanh Nguyệt trấn có lui tới hợp tác làm ăn, các ngươi chỉ cần yên tâm làm thú bông cho tốt là được."

      Trước kia biết thú bông có bán được nhiều , dám mời quá nhiều người tới đây, tại có Đổng lão gia phụ trách phương diện tiêu thụ, nàng lại là yên tâm ít, có nguồn tiêu thụ tất nhiên là cần quá lo lắng vấn đề tiêu thụ sản phẩm rồi.

      Mấy nương vừa nghe đợi lát nữa liền được kết toán tiền công nửa tháng này, nhất thời sững sờ hiểu chớp mắt. Tô La trước cùng các nàng qua khả năng là cuối tháng kết toán tiền công, giờ phút này nghe đến đợi lát nữa liền có thể cầm đến tiền công đoạn thời gian này, trong lòng lại là mừng đến biết phải làm gì cho đúng.

      Lại nghe đến Tô La cùng Đổng gia bố trang đàm thành sinh ý, cũng cần lo lắng các nàng làm được thú bông có người mua, càng là vui vẻ biết sao, muốn mà lại hưng phấn biết nên cái gì.

      Nhìn mấy nương cùng tuổi vui kiềm chế được, trong lòng Tô La khỏi cảm khái vạn phần. Nếu như các nàng lúc ấy nguyện tin tưởng nàng, nàng tại cũng làm ra nhiều thú bông như vậy, lúc này cũng kiếm được nhiều tiền bạc như vậy. câu lòng, nàng là thực cảm tạ họ .

      xong việc chính rồi, Tô La liền đem tiền công phát cho các nàng. Mỗi người hơn năm trăm văn tiền, nàng lúc liền tốn mất mấy lượng bạc, cộng thêm phí tổn kim chỉ và vải vóc, tuy phải rất nhiều, nhưng đối với hộ nông gia bình thường mà , cũng là ít ngân lượng.

      Mà mấy người Tô Uyển Nhi cầm lấy tiền đồng càng là trợn tròn tròng mắt, có hai, ba nương lúc này vui mừng phát khóc. Nếu phải ngại ở trước mắt có Tô La bình tĩnh thong dong ở đây, suy đoán các nàng liền loạt ôm ấp lẫn nhau khóc rống.

      " còn việc gì, các ngươi liền vào làm việc , Uyển nhi, các ngươi nhớ nghiêm túc chỉ bảo hai tiểu nương." Nàng hôm nay chuẩn bị lên trấn tìm gian phòng, chắc tốn ít thời gian, trước hết vẫn là an bài tốt việc này mới được.

      "Yên tâm , chúng ta chỉ bảo các nàng tận tình ." Tô Uyển Nhi tâm tình còn có chút được bình tĩnh, gương mặt vẫn đỏ như áng mây, khóe miệng cũng có tươi cười thích thú.

      Đợi mấy nương rồi, Tô La liền xoay người ra khoảnh đất trồng rau ở hậu viện tìm Tô mẫu. Đoạn thời gian này tới nay, đa số thời gian Tô mẫu đều ở hậu viện nhà mình săn sóc mấy khối đất trồng rau, là chuẩn bị nhiều loại thức ăn, qua thời gian liền có thể được ăn rau dưa mới mẻ.

      "Nương, ta muốn trấn nhìn xem có thể tìm được gian phòng thích hợp dùng làm nơi làm thú bông hay , mẹ ở trong nhà liền giúp đỡ nhìn xem hai tiểu nương vừa mới tới." Dù sao hai tiểu nương còn , Tô La có chút lo lắng các nàng thích ứng được công tác như vậy.

      "Con yên tâm , chuyện trong nhà đều giao cho ta." Tô mẫu ngẩng đầu lên nhìn Tô La, lại : "Con cũng phải cẩn thận chút, nhất thời tìm được cũng đừng gấp, chậm rãi tìm căn nhà tốt chút ."

      Tô La tối hôm qua cùng Tô mẫu thương lượng qua việc này, Tô mẫu cảm thấy Tô La đều sai. Đem nhà mình trở thành chỗ làm việc quả là rất thuận tiện, hơn nữa người nhiều nhà cũng đủ rộng, lên trấn tìm căn nhà rộng rãi cũng tốt …

      Vào trong trấn, nàng liền trực tiếp hướng phố tô ốc, ở Vân Lâm trấn, phố tô ốc là đường , nơi có nhiều phòng trống, cho nên người trấn đều gọi là "Tô ốc phố" . Tô ốc phố có mấy căn nhà rất rộng rãi, nhưng người bình thường là thuê căn nhà rộng rãi như thế, giá tiền cao, cũng dùng hết.

      Mà Tô La muốn chính là căn nhà rộng rãi như thế, về phần giá tiền cũng là có khả năng chi trả. Xem qua mấy gian phòng, nàng liền lựa chọn gian trong đó, cùng chủ nhà thương lượng tốt, liền trả tiền thuê căn nhà. Sau đó liền chuẩn bị về nhà, ai biết ra đường cái lâu liền nghe đến sau lưng có người hô to bắt trộm.

      Vừa mới nghĩ quay đầu nhìn xem, phía sau liền có bóng người từ bên cạnh nàng quýnh đít chạy nhanh qua va vào nàng, trọng tâm thân thể nàng bỗng nhiên có chút ổn, chân lảo đảo lui về sau mấy bước. Nàng chỉ cảm thấy chân như đạp phải cái gì, chợt nghe bên cạnh truyền tới tiếng vang kỳ quái, phản xạ có điều kiện nghiêng đầu nhìn cái, thấy mấy tấm ván gỗ lớn dựa vào góc tường nghiêng đổ về phía nàng...

      Trong nháy mắt đó, nàng bị việc thình lình xảy ra này làm tinh thần hốt hoảng, chỉ biết sững sờ nhìn mấy tấm ván gỗ lớn càng lúc càng nghiêng, thời điểm mắt thấy chúng sắp nện vào thân nàng, eo bỗng nhiên bị người ôm lấy. Người giữ eo nàng động cái, nàng liền rời khỏi vị trí ban đầu, mấy tấm ván gỗ hoa lệ lộng lẫy đổ xuống chân tường.

      Bàn tay đặt eo nàng thu trở về, Tô La lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn sang bên cạnh bóng dáng cao ngất khôi vĩ. Vào lúc nàng thấy nam tử quay mặt lại, có điểm dám tin tưởng trừng lớn mắt.

      Nam tử tựa hồ chú ý đến ánh mắt nàng, quay đầu lại liền đối mặt với ánh mắt nàng. Trong lúc, trong lòng Tô La nhịn được có chút buồn cười nghĩ : sao lại có việc khéo như vậy nhỉ?

      Lần trước Tô mẫu bị mấy tên vô lại quấn quít đòi tiền, lần này nàng phòng bị suýt nữa bị mấy tấm ván gỗ nện vào, ra tay giúp đỡ đều là vị Thôi Vô Nhàn từng qua mấy câu này, chẳng lẽ đây chính là việc mà mọi người thường "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" ?

      Tô La miễn cưỡng nở nụ cười có chút cứng ngắc, nàng cũng là bị dọa váng đầu, thế nhưng lại suy diễn hữu duyên vô duyên này nọ rồi . Thôi Vô Nhàn nhìn qua cũng là nam tử dưới ba mươi, suy đoán sớm là cha mấy đứa bé rồi, cùng nàng ở đâu ra duyên phận. ( Hạ Trắng: Há há, hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân mơ mộng rồi, chị ơi, vẫn là trái xanh đó chị, mau lấy thân báo đáp thôi ^^)

      " nương sao chứ?" Thôi Vô Nhàn đôi mắt thâm thúy như băng tuyết ngàn năm, mặt là biểu tình trước sau như , giọng trầm thấp có lực, nghe tới thực là xúc động chạm tới đáy lòng.

      Thanh chàng thực hết sức dễ nghe, trong lòng Tô La khỏi toát ra ý nghĩ như vậy. Nàng nghe qua ít thanh nam tử, lại chưa từng nghe qua giọng trầm thấp mà dồi dào từ tính như vậy. Nghĩ nghĩ, khỏi than tiếng: có lẽ đây chính là giọng trầm thấp dễ nghe mà tiểu thuyết thường hay miêu tả ư!

      " sao ạ, cám ơn Thôi công tử ra tay cứu giúp." Khó được nghe thấy Thôi Vô Nhàn hỏi câu, tuy lời nghe tới rất là bình thản, cũng khiến trong lòng nàng thấy là ngoài ý muốn, khỏi hơi hơi ngửa đầu nhìn tuấn nhan góc cạnh khôi ngô vài lần.

      Vốn chỉ là muốn nhìn chút rồi thôi, ai biết Thôi Vô Nhàn vừa vặn cũng nhìn nàng, trong khoảng thời gian ngắn rất là lúng túng, tầm mắt cũng biết nên để chỗ nào tốt. Muốn vội vàng dời , có vẻ có chút lập dị, dời , hoặc như là biết thẹn, nhìn chằm chặp nam tử.

      "Thôi mỗ có việc muốn hướng Tô nương thỉnh giáo phen, biết Tô nương có thể dời bước đến Hồ Hương Lâu?" Trong mắt Thôi Vô Nhàn có chút lấp lánh, biểu tình mặt cũng có chút nhu hòa.

      Hồ Hương Lâu là trà lâu nổi danh ở Vân Lâm trấn, cũng là trà lâu nơi Thư Hương nương kể chuyện, nghe còn có mấy nương xướng ca. Thôi Vô Nhàn tìm nàng trà lâu, là muốn uống trà nghe chuyện? Hay là uống trà nghe hát?

      Tô La tinh tế cân nhắc hồi, giương mắt nhìn thoáng qua Thôi Vô Nhàn. Nghe người trấn chỉ biết Thôi Vô Nhàn là đại đương gia Thiên Duyệt tửu lâu, còn lại liền biết những chuyện khác rồi. Như thế nam tử quạnh quẽ mời nàng trà lâu uống trà, thực biết nàng có cái gì đáng giá để thỉnh giáo.

      Nghĩ nghĩ lại, cuối cùng nàng cũng đồng ý lời mời của Thôi Vô Nhàn. Tuy rằng thực biết Thôi Vô Nhàn muốn thỉnh giáo nàng chuyện gì, nhưng nàng có thể phát được ra lòng có việc muốn thỉnh giáo, nếu có thể nàng cũng muốn báo đáp ân tình ra tay giúp đỡ.

      Hồ Hương Lâu lúc này tới ít trà khách, Tô La cùng Thôi Vô Nhàn ở lầu hai, lại thấy các trà khách nghe hát nhập thần, ai cũng chưa từng chú ý đến có người mới đến lên lầu hai.

      Trà khách có nữ có nam, đa số đều là dưới bốn mươi tuổi, chỉ có mấy vị công tử, thư sinh tuổi trẻ vừa nghe khúc, vừa phe phẩy cây quạt giấy trong tay nhàng, rung mấy làn gió , ngẫu nhiên rung đùi đắc ý phen, nhìn bộ dạng hẳn là nghe được thập phần vui tai hợp ý.

      Thôi Vô Nhàn mang Tô La đến nhã gian, là nhã gian, kỳ chính là ba mặt có vách che, đối với vị trí trung tâm của trà lâu cách ba tấc rèm châu trái phải. Ngẫu nhiên trận gió thổi qua, rèm châu liền theo gió lung lay. Bên ngoài người khác nghe được bọn họ chuyện nhưng bọn họ lại có thể nghe được tiếng hát hoặc tiếng kể chuyện bên ngoài.

      Xướng khúc là hai nương tầm mười tám tuổi, ca khúc có chút giống mấy thứ hí khúc trước kia nàng ngẫu nhiên nghe qua. Tô La thích nghe hí khúc, giờ phút này chính tai nghe cổ nhân hát, lại cũng thấy có cái gì hưng phấn.

      "Tô nương, ở Lễ hội ngắm hoa, ngày đó nghe nương hát khúc, quả thực là dư còn văng vẳng bên tai, biết nương có thể hay đem thủ khúc (nhạc phổ) bán cho Thôi mỗ?" Thôi Vô Nhàn nhìn Tô La cũng có hứng nghe hát, suy tư phen liền trực tiếp dụng ý của .

      "Thôi công tử là đương gia Hồ Hương Lâu?" Tô La hạ thấp tiếng , ánh mắt có nhàn nhạt kinh ngạc, mặt cũng có chút hờ hững, hình như người ra lời phải là nàng vậy.

      "Thực giấu diếm, đúng là Thôi mỗ." Mời Tô La đến trà lâu chuyến, lại thỉnh cầu như vậy, Thôi Vô Nhàn cũng đoán được Tô La đại khái thông minh nhìn ra vấn đề, lúc này phủ nhận cũng có vẻ chân thành.

      "Thủ khúc này liền tặng cho Thôi công tử , liền... là tạ lễ Thôi công tử liên tiếp ra tay giúp đỡ." Nàng chưa hề nghĩ qua Thôi Vô Nhàn lại là muốn mua thủ khúc, lòng mong muốn có thủ khúc, nàng cũng ngại đưa tặng .
      Last edited by a moderator: 26/9/15
      Nhiên Nhiên, Tôm ThỏMizuki thích bài này.

    5. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      hí hí, chị hơi hơi siêu siêu lòng rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :