1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ - Hồng Bồ Vũ (Xuyên không - Điền Văn( (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22:

      Editor: Hạ trắng

      Ở trấn có chợ mà các thôn xóm quanh đây cũng đông đúc nên trấn đều nhiều người lại, vô cùng náo nhiệt. Hôm nay vừa gặp dịp trấn có họp chợ (theo lệ thường là năm ngày họp lần), ở ngã tư đường lại càng đông người, người qua lại nhiều đến đến mức khí có chút ngột ngạt.

      Tô La lần trước lên trấn cũng trùng hợp gặp được phiên chợ, lúc này thấy phiên chợ người người qua laị náo nhiệt, lòng khỏi vui mừng. Nhiều người chợ như vậy, hôm nay khả năng nàng bán hết hàng rất lớn.

      Người lên trấn mua đồ, lại đông đúc, các quầy hàng nằm ở vị trí tốt đều đông người vây quanh xem hàng. Hôm nay Tô La vốn ra khỏi cưả có phần hơi muộn, lên đến đây vị trí tốt để bày hàng còn. Vị trí tốt còn dùng được chắc phải ở đường lớn, đông người qua lại nhất.

      đến đường lớn, trấn này, mấy gian tửu lâu, trà lâu, cửa hàng bán gấm vóc, trang sức đều nằm vị trí này, nếu là bình thường, Tô La đến chỗ này. Ở trong ấn tượng của nàng, đường phố lớn này đem đến cho nàng cảm giác xa hoa, lộng lẫy, có bóng dáng của khu thương mại cao cấp ở đại.

      Nơi buôn bán xa hoa, cao cấp khác với những nơi buôn bán phổ thông bình thường, thậm chí là có khác biệt rất nhiều, những người có hoàn cảnh sống khác nhau đến nơi phù hợp với túi tiền của mình. Tô La ở kiếp trước tất nhiên ràng khác biệt này nên nàng cũng biết khác biệt giữa ngã tư đường và đường lớn xa hoa.

      Nhưng lúc này cũng giống nhau, nàng và Tô mẫu bây giờ mặc xiêm y mới. Giờ phút này, các nàng nhìn qua cũng khá tươm tất, dù đến khu phố cao cấp cũng đến nỗi bị người ta đuổi ra .

      Theo ký ức của Tô La trước, ở nơi đây đều buôn hàng cao cấp, phí quầy hàng cũng cao. Nha sai cũng để ý, nếu tùy tiện bầy quầy hàng ở đây mà có tiền đóng phí hẳn bị đánh. Tô La kiếp trước tuy rằng có làm qua chủ quầy nhưng ít nhiều đều thấy qua mà thấy nhiều nhất là những chủ quầy bị người ta đuổi đánh.

      Cho nên, trước kia, nàng muốn tiếp cận đường lớn nhưng hôm nay nàng lại có chủ ý này. Bởi vì vật phẩm trong sọt của nàng nay cần phải bán với cái giá cao chút nên nàng cảm thấy ở khu phố cao cấp, nhiều người có tiền hơn chút khả năng bán được hàng cũng cao hơn.

      Tô mẫu vẫn song song cùng Tô La, thấy nàng đều nhìn vị trí hai bên ngã tư đường, liền trực tiếp phía trước, bà cũng ước đoán được suy nghĩ của nàng. Quay mặt nhìn Tô La, thấy nàng có vẻ mệt mỏi vì gánh nặng, khuôn mặt có chút mồ hôi nhưng lại khiến khuôn mặt mang vẻ khỏe mạnh hồng nhuận, cảm giác rất là xinh đẹp.

      "Nha đầu, để nương gánh , nhìn mặt con toát mồ hôi rồi , con trước lau mồ hôi ." Tô mẫu chú ý đến ngẫu nhiên có nam tử qua nhìn chòng chọc khuôn mặt Tô La, trong lòng biết bọn là nhìn thấy Tô La mặt hồng xinh đẹp, bà liền muốn gánh sọt thay con.

      Tô La còn chưa kịp " cần", gánh nặng liền bị Tô mẫu tiếp lấy, tay cũng bị nhét chiếc khăn sạch. Tô La nhìn Tô mẫu nhàng gánh đòn gánh, trong lòng khỏi cảm khái.

      Gánh sọt kia kỳ chẳng hề nặng nhưng vì nàng và Tô La trước cũng tương đối ít gánh vác, bỗng nhiên vác lên quang gánh như vậy trong thời gian dài, cũng cảm thấy bờ vai có chút đau nhức. Tô La cảm thấy điểm này có lẽ phải trọng yếu , suy đoán có phải do nàng sáng nay gánh nước, giờ lại gánh nặng nên có chút mệt.

      Sáng nay nàng ra giếng lấy nước, nàng nghĩ lấy từng thùng để đưa vào phòng bếp phiền toái, liền gánh thùng nước vào phòng bếp. Như thế lặp lại mấy lần, rốt cục cũng đổ đầy nước vào lu nước. Vừa mới bắt đầu cũng cảm thấy có cái gì thích hợp, đến khi gánh đòn gánh đoạn đường dài, nàng liền cảm thấy bờ vai có chút đau, càng càng cảm thấy đau nhiều hơn.

      "Nha đầu, chúng ta đến vị trí kia bày quầy." Đến đường phố lớn, Tô mẫu gánh đòn gánh vẻ mặt thoải mái mà nhìn Tô La hỏi. Mấy ngày bà có làm việc nặng, cảm giác thân thể bứt rứt, trì trệ .

      Tô La nghiêm túc xem chung quanh vòng, cuối cùng liền nhìn trúng cửa hàng mà trước cửa còn chỗ trống. Quanh đó đều là quầy bán đồ ăn , bên là bán bánh nướng áp chảo, bên là bán kẹo, đồ ăn vặt, ảnh hưởng lợi ích của nhau.

      Giao nộp cho nha sai lệ phí quầy hàng, Tô La liền cùng Tô mẫu đến chỗ trống đó, chuẩn bị bày đặt các vật phẩm. Hai vị chủ quầy bên cạnh nhìn thấy hai mẹ con các nàng, cũng quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục thét to chào hàng.

      Tô La lấy các loại hà bao, thú bông sắp xếp đặt lên. Mấy con thú mới đặt lên, liền có mấy ánh mắt đưa tới. Quả , thú bông dễ thương rất gây chú ý, đặt lên liền khơi dậy hứng thú của mọi người, thu hút khách nhìn ngắm thú bông hoặc mấy cái hà bao.

      Tô La lại bày tiếp mấy cái hà bao, liền có mấy tiểu hài tử kéo theo người lớn cùng lại xem . Tô La thấy có khách hàng tới cửa, lập tức lộ ra nụ cười chuyên nghiệp. Khóe miệng nhếch lên, nàng mới phát giác nàng thực hết sức vui vẻ, khóe miệng mỉm cười cũng là tự nhiên, hề có miễn cưỡng hay giả dối.

      "Nương, con muốn con thỏ này." nữ hài tử tầm bốn tuổi tay cầm tay phụ nhân trẻ tuổi, tay chỉ con thỏ , miệng ngừng ao ước, lay động phụ nhân trẻ tuổi .

      Phụ nhân nhìn đôi mắt tràn đầy mong đợi của con , liền quay đầu nhìn Tô La cười dài, mở miệng hỏi: " Con thỏ này bán thế nào?"

      Tô La nhàn nhạt cười cười, chỉ con thỏ ở vị trí bày thú bông : "Mấy loại này đều là hai mươi văn tiền, chắc giá." Chợt lại chỉ thêm mấy con thú khác, lại : "Loại này là mười văn tiền, phu nhân có thể chọn loại nào mình thích."

      Phụ nhân vừa nghe mấy con thú vậy mà tốn ít tiền, mặt liền có vẻ đau lòng, lại nhìn mấy con thú, đều là nàng chưa hề gặp qua. Có mấy loài ràng là động vật hung dữ nhưng có thể làm ra hình dạng hết sức đáng , lòng cũng nảy sinh hảo cảm.

      Ngắm nghía lúc, liền cảm thấy mua con thú như vậy về cũng tệ, hơn nữa con mình lại thích, thế là liền ngồi chồm hỗm xuống, tinh tế chọn con thỏ, xem xét nhìn kỹ . Lại thấy cánh tay con thỏ dính miếng giấy hình hoa như con dấu, nàng ta hiểu nổi chớp chớp mắt.

      Tô La phát ánh mắt phụ nhân có thắc mắc, hiểu nổi, liền mỉm cười giải thích: "Dấu khắc giấy là nhà chúng ta đánh dấu, chỉ cần là sản phẩm của nhà chúng ta , tỷ như những con thú, hà bao này, cũng đều dán lên ở mặt tờ giấy như vậy, chứng minh giả."

      Nhãn hiệu này là việc hai ngày trước Tô La nghĩ đến , Tô La cũng biết có tác dụng hay , nhưng nếu như có thể để khách hàng ràng ai mới là tác giả chân chính của những mặt hàng này tốt. Thế là nàng liền tìm người khắc cái con dấu có kiểu dạng phức tạp, chính là phòng ngừa người nào đó bắt chước khắc ra con dấu tương tự.

      Nàng quyết định về sau bán sản phẩm đều làm như vậy. Tất nhiên, nhãn mác có thể bị xé nhưng ảnh hưởng tới hoàn chỉnh của sản phầm. Ít nhất khi khách hàng mua hàng, có thể để bọn họ biết giả.

      Cuối cùng, phụ nhân kia liền mua con thỏ , tiểu nữ hài ôm con thỏ vui vui vẻ vẻ rời . Phụ nhân vừa mới lâu, lại có phụ nhân bị tiểu nam hài kéo tới đây. Có lẽ là phụ nhân nghe Tô La đối thoại với khách hàng, lại hỏi lần giá tiền, liền mua cho tiểu nam hài con hổ mà nam hài thích.

      bao lâu, lại có mấy phụ nhân trước sau tới xem hàng, Tô La bận tối mày tối mặt. Đem hết hàng trong sọt lên bày bán, cùng với giúp đỡ của Tô mẫu, việc bán hàng của Tô La càng lúc càng trôi chảy.

      Tô La hôm nay có bán vòng tay trang sức nhưng có mấy người mua qua vòng tay tới đây, nhìn mặt mũi Tô La, khỏi "Hả!" tiếng, kinh ngạc : " nương chính là nương thời gian trước đây bán vòng tay trang sức phải ?"

      Nghe vậy, Tô La có chút ngoài ý muốn chớp mắt vài cái, gật gật đầu, lại nghe trong đó vị nương : "Lúc trước ta mua của ngươi đôi hoa tai , tặng cho đại ca ta, tiểu đệ ta nhìn thấy đặc biệt ưa thích, muốn ta lại mua đôi. Mấy ngày nay ta đều ở trấn tìm nương, nhưng lại vẫn chưa từng gặp lại nương, nương bán vòng tay hoa tai nữa sao?"

      Tô La lắc đầu, thản nhiên : " phải bán, chỉ là mấy ngày nay ta làm nhiều, liền có cầm bán. Nhưng phiên chợ lần sau, ta liền mang tới vòng tay trang sức. nương nếu là thích hoa tai, đến lúc đó có thể bớt chút thời gian tới xem."

      nương ấy khẽ gật đầu, mua hai con thú đáng , bảo là muốn tặng cho cháu. Tiễn nương ấy rồi, Tô La cười tủm tỉm, theo lời vị nương ấy , phải trấn có người làm vòng tay trang sức như nàng làm mà là những người mua trước nhớ người bán ban đầu là nàng.

      Nghĩ đến điều này, Tô La trong lòng cực kỳ vui mừng, nàng nghĩ đến những người mua lại nhớ nàng. Nàng thực rất vui, điều này chứng minh những nỗ lực của nàng hề uổng phí, mà cũng có vài phần thu hoạch rồi.

      Nửa canh giờ sau, tất cả hà bao, thú bông đều bán hết. Đối với kết quả như vậy, Tô La có chút bất ngờ, tuy rằng nàng cảm thấy có thể bán được nhiều nhưng thực dám cam đoan có khả năng bán hết toàn bộ, nghĩ đến cuối cùng có thể bán xong.

      Tô mẫu càng là ngoài ý muốn, nàng cảm thấy mấy con thú , hà bao này quả rất đáng , nhưng nếu để cho nàng bỏ ra mấy chục văn tiền mua cái con thú này nọ, nàng cũng nỡ bỏ. Nhưng khách hàng tới mua cũng đều là vì hài tử nhà mình, khỏi cảm thán đồ chơi cho trẻ em này nọ mà cũng có thể kiếm ra tiền như vậy.

      Tô La và Tô mẫu thu thập đồ đạc chuẩn bị ra về, Tô La đem gánh nặng đến vai, lúc nàng chuẩn bị xoay người rời , sau lưng truyền tới giọng có chút quen thuộc: " nương chính là người được giải nhì cuộc tỷ thí tại Lễ hội ngắm hoa, Tô La nương?"
      Last edited: 11/6/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23:

      Editor: Ngọc

      Khi xoay người, Tô La nhìn thấy người mặc váy vàng nhạt đứng đối diện, nương mặc váy dài mềm mại. Tuổi tác chắc tương đương nàng, răng trắng môi hồng khiến người mến, mắt sáng như nước như oán như bi thương, trong con ngươi thoáng có bóng người.

      Tô La híp mắt nhìn nương kia chậm rãi tới gần phía nàng, từ người mà xem, bóng dáng nương có chút quen thuộc, lại nhất thời nghĩ ra khi nào chỗ nào nàng gặp qua người này, nghe qua giọng của người này. Bỗng nhiên nghĩ đến nương mới vừa ở cuộc tỷ thí tài nghệ ở lễ hội ngắm hoa, Tô La nhất thời giật mình hiểu ra.

      " nương chính là ' nương Thư Hương' ?" Tô La sắc mặt bình thản hỏi thăm, biết nương này gọi nàng lại là vì chuyện gì, mặt tận lực bảo trì nét mỉm cười thoáng như có như .

      Đứng ở bên cạnh Tô La Tô mẫu nghe thấy trong miệng Tô La " nương Thư Hương", mặt lộ ra thần sắc giật mình. Bà tuy chưa từng chính mắt gặp qua nương Thư Hương, nhưng cũng nghe qua vài lần. Nghe tuổi còn trẻ, trở thành nương kể chuyện ở trấn có tiếng.

      Bây giờ may mắn chính mắt được thấy, quả nương khéo léo linh lung, xinh đẹp khả ái. Tô mẫu nhìn nương Thư Hương tiến đến chỗ bọn họ, thấy hình như tìm Tô La, nhất thời cũng có chút tò mò nguyên nhân nương Thư Hương tìm tới Tô La.

      "Ta họ Lưu, danh Thư Hương." Lưu Thư Hương giọng điệu nhàn nhạt trả lời câu, mặt có biểu tình dư thừa, hai tròng mắt lại giống như mang thần sắc ràng. Đôi mắt khi thấy Tô La gánh gánh hàng , có thâm ý khác nhìn Tô La cái.

      Tô La có tâm tư phán đoán cái nhìn của Lưu Thư Hương có ý gì, giọng điệu so với Lưu Thư Hương còn lạnh nhạt hơn: " biết Lưu nương tìm ta có chyện gì? Nếu mà nương có chuyện gì, ta liền trước."

      Đôi mắt để tâm giống như tùy ý nhìn Lưu Thư Hương cái, trong lòng cũng yên lặng thầm nghĩ: Lưu Thư Hương có biểu tình kia, đoán rằng cùng cuộc tỷ thí tài nghệ ở lễ hội hoa có liên quan.

      Quả nhiên, Lưu Thư Hương muốn cùng Tô La chính là chuyện ngày đó, chỉ thấy đôi mắt nàng ta gắt gao nhìn chòng chọc Tô La hồi lâu, sau đó dùng giọng dịu dàng ôn hòa : "Thứ cho Thư Hương tài sơ học thiển(*), xin hỏi nương ngày đó xướng(hát) là ca khúc gì?"

      (*) tài sơ học thiển: bất tài, kém cỏi.

      Nghe vậy, Tô La hai mắt bình tĩnh nhanh chóng lên tia khác thường, thần sắc có chút phức tạp nhìn Lưu Thư Hương lúc, đến khi Lưu Thư Hương cho rằng nàng trả lời, mới chậm rãi trả lời: "Tiêu dao du."

      "Tiêu dao du?" Lưu Thư Hương nhàng thầm tiếng, mi mắt nhìn xuống tay áo mình, yên lặng hồi tưởng ngày đó nghe khúc đấy. Tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng khúc ca đó từ trước tới nay, nàng ta cảm thấy là khúc ca êm tai nhất.

      Nàng ta tuy là người kể chuyện, nhưng bình thường cũng thích nghe người khác xướng khúc, lại chưa từng nghe qua làn điệu du dương uyển chuyển như thế. Ngày đó nàng ta vốn tưởng rằng nàng ta phải đệ nhất chính là thứ hai, ai biết nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, lại cướp vị trí của nàng.

      Vừa mới nghe được kết quả, trong lòng nàng ta cũng có chút cam. Chờ nàng ta thu hồi thần sắc, nương xướng khúc rời . Nàng ta có ý tìm, lại vẫn chưa tìm được, nghĩ đến hôm nay rốt cục lại gặp được nàng.

      Hơi hơi cúi đầu đôi mắt yên lặng nghĩ trong khoảnh khắc, lại ngẩng đầu thấy bóng dáng mẹ con Tô La. Lưu Thư Hương nghĩ đến Tô La thế nhưng mà bỗng nhiên như vậy, nhất thời chỉ biết ngây ngốc nhìn tới nhìn người đường vội vàng đường.

      "Nha đầu, nàng ta giống như còn có chuyện muốn cùng con , chúng ta như vậy, tốt ?" Tô mẫu nghiêng đầu nhìn lông mày nhíu lại của Tô La, bà hiểu sao Tô La và Lưu Thư Hương chuyện, sao bỗng nhiên lại bỏ nàng ta lại.

      “Muốn xong rồi, kế tiếp cũng có cái gì để mà tiếp. Chúng ta vẫn là trước mua ít lần chỉ màu và vải dệt lần sau muốn đung, lại mua ít gạo trở về.” Tô La cũng thấy Lưu Thư Hương cùng nàng có lời gì tốt, như vậy tránh xa chút còn tốt hơn.

      Hôm nay mấy thú bông và tất cả hà ba đều bán được, kiếm cũng được hơn hai nghìn văn tiền đồng, xem như khó khi có được mùa thu hoạch lớn. Tô La cảm thấy quyết định đợi lát nữa cắt nửa cân thịt trở về, lần trước nếm qua thịt lần, cũng qua thời gian, quả phải cắt ít thịt trở về cho hai người kia trong nhà ăn.

      Mua được chỉ màu để làm thú bông, vải làm hà bao, Tô La và Tô mẫu cùng nhau mua thịt heo ở quầy thịt lợn chỗ lần trước mua. Đợi hai người đến gần quầy bán thịt lợn, Tô mẫu duỗi tay kéo ống tay áo Tô La.

      “Nương?” Tô La hai mắt mang theo nghi ngờ, hiểu nghiêng đầu nhìn Tô mẫu, chợt lại cúi đầu nhìn ngón tay kéo ống tay áo nàng. Hàng năm làm lao động chân tay, việc nặng mà ngón tay trở nên thô ráp, khiến người ta cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

      “Nha đầu, chúng ta vẫn là đem ít tiền này để dành cho Tiểu Văn học đường.” Tô mẫu liếc thịt heo cái, lại lập tức dời tầm mắt: “Cho nên, chúng ta vẫn là nên tùy tiện xài tiền bậy bạ, dù sao mấy ngày trước đây ăn qua, bây giờ cần lại mua thịt heo.”

      Tô la trong góc khuất mềm mại nào đó trong lòng tựa như là bị châm vào khiến đau, nàng tuy phải người mẹ, nhưng ít nhiều đều hiểu lòng Tô mẫu bây giờ. Nhiều năm trôi qua ngậm đắng nuốt cay, rất dễ dàng mới đưa được hài tử đến trường, chỉ là muốn hài tử an an ổn ổn sinh sống . Nghĩ cho hài tử nhà mình tốt, đoán đều là tấm lòng của mỗi mẫu thân.

      “Nương, người đừng lo lắng chuyện tiền bạc, ta qua muốn đưa Tiểu Văn học đường nuốt lời.” Nhìn thịt heo cái, Tô La lại : “ muốn đưa Tiểu Văn học đường, nên muốn cho tinh thần dồi dào học nghe giảng bài mới tốt, tại cho bồi bổ cũng tốt.”

      Kiếp trước mấy hài tử kiêng ăn các loại, dù chỉ uống nước cũng vẫn đủ dinh dường nữa là. Nhưng đến nơi này, năm có thể ăn được ít thịt heo, cũng cảm thấy rất thỏa mãn. khác biệt này khiến trong lòng nàng có chút ra mùi vị, chỉ có thể chôn lên men dưới đáy lòng.

      Tô mẫu nghe lời của Tô La, lòng biết nàng đều sai. Nhi tử nhà mình so với nam hài cùng tuổi đều gầy hơn, có lẽ chính là bởi vì ăn lương thực có dinh dưỡng. Cũng vẫn là đứa mà phải cùng bà cùng nhau chịu khổ, bà cảm thấy xin lỗi nhi nữ (=con trai con ) hiếu thuận hiểu chuyện như vậy.

      Cắt nửa cân thịt heo liền tiệm gạo gần đó mua gạo, lúc này kiếm được ít tiền, Tô La chuẩn bị mua túi gạo trở về.

      Đến tiệm gạo, Tô La để Tô mẫu ở trước cửa tiệm gạo trông mấy gánh chứa các thứ, còn lại nàng vào tiệm gạo nhìn xem mua ít gạo ngon. Lựa chọn xong, Tô La lấy gạo ngon, liền bảo tiểu nhị cho nàng túi gạo .

      Tiểu nhị tiệm gạo thấy có làm ăn lớn tất nhiên là cao hứng, mặt mày cong cong, vui tươi hớn hở chạy lấy gạo, Tô La lại nhìn gạo khác, nhanh chậm đến trước quầy, kiên nhẫn đợi tiểu nhị đem gạo chuyển ra tới, sau đó có thể trả tiền cho chưởng quầy.

      Cũng lúc này, ở cửa tiệm gạo truyền tới tiếng nhốn nha nhốn nháo, Tô La từ ngưỡng cửa tới mấy bước, lại thấy mấy tên vô lại thất điên bát đảo ngã xuống đất, mấy gã nam tử đứng trước mặt nam tử trưởng thành mặc cẩm y. Đứng phía sau nam tử chính là Tô mẫu, nhìn nam tử kia dáng vẻ tựa như là đem Tô mẫu bảo vệ ở sau người.

      Tô La sắc mặt lúc này trắng bệch, bước nhanh đến bên cạnh Tô Mẫu, hai tròng mắt tràn đầy nồng đậm lo lắng, kinh hoảng hỏi han: “Nương, người có chuyện gì chứ? Chuyện này là thế nào?”

      Tô mẫu lòng còn sợ hãi, mặt đều là tái nhợt, nhìn thấy nữ nhi nhà mình sắc mặt so với bà còn trắng hơn, thế là liền cố gắng trấn định, ngấp ngứ đem chuyện mới vừa phát sinh kể cho Tô La.

      Hóa ra, mấy tên vô lại mới vừa nhìn thấy bọn họ ra quầy thịt heo mua thịt heo, sau lại thấy bọn họ tới tiệm gạo mua gạo, liền cảm thấy người bọn họ phải mang theo ít tiền bạc. Thế là liền nảy sinh lòng dạ hiểm độc, thừa dịp Tô La vào tiệm gạo chọn gạo, lập tức lên đây bức bách Tô mẫu đem toàn bộ tiền bạc người giao cho bọn .

      Tô mẫu tất nhiên là đồng ý, vừa mới kiếm được tiền tất cả đều ở người Tô La, dù người bù có nhiều tiền bạc như vậy, bà cũng đem đồng tiền bọn họ đau khổ cay đắng kiếm được giao cho đồ vô sỉ.

      Mấy tên vô lại thấy Tô mẫu sống chết đưa tiền cho bọn , liền nghĩ trựa tiếp động thủ cướp. Khi biết bọn sắp tiếp cận Tô mẫu, hình bóng bỗng nhiên bay tới trước mặt bọn họ. Chưa thấy bóng dáng kia là ai, thấy bọn bị đánh đến nằm lăn nằm bò. Ngay sau đó Tô La liền chạy ra, thấy đó đám vô lại kia dáng vẻ răng rơi đầy đất bi thảm.

      Đứng ở trước mặt Tô La là nam tử dáng người cao ngất, lưng hùm vai gấu, mái tóc đen ở dưới ánh mặt trời nhu hòa sáng bóng. Nàng chưa nghe thấy nam tử được nửa câu, thấy bọn vô lại phía trước giống như là gặp quỷ, so với ai khác đều nhanh hơn, có chút nào giống như vừa mới bị trọng thương.

      Tô La còn chưa cảm ơn nam tử kia, người đó đầu cũng quay lại về phía trước. Nàng hơi giật mình, chợt chạy chân đến trước mặt nam tử. giúp việc lớn như vậy, tiếng cám ơn là phải, đây là thói quen của nàng tới nay.

      “Tạ ơn công tử cứu giúp.” Tô La khẽ cúi đầu lòng cảm ơn, lại chậm rãi giương mắt nhìn nam tử. Vừa ngẩng đầu mới phát nàng thấp hơn nam tử cái đầu, ngẩng đầu nhìn người khác quen. Vội vàng nhìn xuống, chỉ thấy khuôn mặt nam tử có chút quen thuộc.

      Nam tử thân thể cao ngất cũng lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt con ngươi đen bóng nhìn Tô La cái, lập tức nhích qua bên trái, muốn hướng khác.

      Chính là lúc này, xung quanh truyền tới mấy tiếng hô kinh ngạc. Tô La lập tức vểnh lỗ tai dài lắng nghe, cũng nghe được câu: “Kia phải là đại đương gia tửu laai Thiên Duyệt sao?”

      Nghe được tiếng vang rất bên tai, Tô La nhất thời giật mình hiểu ra, thảo nào nàng cảm thấy nam tử có chút quen mặt, hóa ra đối phương là Thôi Vô Nhàn lộ mặt lúc trong lễ hội ngắm hoa xong biết nơi nào mất.

      Được biết người xuất thủ tương trợ chính là Thôi Vô Nhàn, Tô La hai mắt khẽ nâng lên, khỏi tinh tế nhìn nam tử cái. Mày kiếm cao ngất khiến mặt mũi nhiều thêm mấy phần lạnh lùng. Đôi mắt đen như mặc ngọc khúc xạ ra có chút ánh sáng lành lạnh. Thấy đôi mắt kia, Tô La cảm thấy đột nhiên căng thẳng.
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      Mizuki, milktruyenkyNhiên Nhiên thích bài này.

    3. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Rốt cục gặp năm 9 chách chính thức rồi, lần trước chỉ mới thoáng qua thôi

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 24:

      Editor: Hạ trắng

      Hôm đó Tô La cùng Thôi Vô Nhàn bất ngờ gặp gỡ vẫn chưa khiến cho sinh hoạt của Tô La có gì thay đổi. Nàng vẫn như bình thường, mặt tìm người làm vòng tay trang sức, mặt khác còn tìm thêm mấy tiểu nương kém nàng hai tuổi, tương đối chăm chỉ, chân , giản dị tới nhà giúp đỡ nàng làm thú bông .

      Thú bông cùng vòng tay có khác biệt rất lớn, phí tổn cùng kỹ thuật cũng cao hơn. Vì phòng vạn nhất, Tô La quy định thú bông thể mang về nhà làm. Vì việc này, nàng còn đặc biệt để trong nhà hai chiếc bàn lớn để tất cả cùng làm việc.

      Mấy nữ hài tử thông qua việc làm vòng tay kiếm được tiền ít nên các nàng liền đem việc làm vòng tay thành công việc quan trọng. Các nàng làm được càng nhiều tiền nhận được cũng nhiều lên.

      Người trong thôn biết được vài nữ hài theo Tô La làm vòng tay kiếm ít tiền, thiếu nhà có nữ hài mười mấy tuổi đều tới đây hỏi thăm Tô La phải chăng cần thêm người, liền muốn cho nữ nhi nhà mình tìm tới, công việc tương đối nhàng mà tiền kiếm được kha khá.

      Tô La chính là muốn nhân dịp này làm vòng tay nhiều hơn nên cũng tìm thêm hai bé tới đây giúp đỡ làm vòng tay, cũng với mọi người nhân thủ đủ, cần phải tăng thêm nữa, khiến cho vài người đến tìm nhưng đạt được kết quả.

      Làm thú bông có sáu nương, đều là mấy nương chừng mười lăm tuổi, Tô gia cách vách Tô Uyển Nhi chính là trong sáu nương.

      Hôm đó, Tô La cùng Tô mẫu nghiêm túc thương lượng, liền do Tô mẫu ra ngoài tìm mấy nương chịu khó, hỏi chút các nàng có nguyện ý hay làm phần việc. Vừa mới ra cửa liền nhìn thấy Tô Uyển Nhi đứng ở ngưỡng cửa nhà mình dạo bước, hỏi qua mới biết được nàng là muốn hỏi việc làm vòng tay.

      Qua mấy ngày, đa số người trong thôn đều biết Tô La mua thực phẩm, đồ dùng này nọ về là do nàng tự kiếm ra tiền mua về. Cái gọi là lên trấn hẹn hò tình lang là từ sinh có, là tin đồn vô căn cứ mà thôi. Nàng lên trấn là để bán vòng tay trang sức, lại mua nguyên liệu về làm.

      Sau lại nghe năm nữ hài mỗi ngày bện hai mươi vòng tay, liền có thể đạt được mười văn tiền. Nghĩ đến làm hai mươi vòng tay liền so với các nàng thêu khăn còn được nhiều hơn, thế là liền có ít người tới đây hỏi han công việc.

      Đáng tiếc Tô La lên tiếng người làm đủ, các nàng liền tại ngưỡng cửa Tô gia quanh quẩn lại vài lần, cuối cùng vẫn là ủ rũ trở về nhà.

      Tô Uyển Nhi cũng là muốn làm vòng tay kiếm tiền, dễ dàng nổi lên dũng khí đến cửa Tô gia, vừa vặn liền gặp được Tô mẫu. Được Tô mẫu tỉ mỉ , Tô Uyển Nhi liền thành thành viên của nhóm làm thú bông.

      Làm thú bông là phân công hợp tác, tuy rằng là tính theo sản phẩm để quyết định tiền công, nhưng cùng làm vòng tay có chút khác biệt. Sáu nương , có người phụ trách cắt vải dệt, có người phụ trách may áo ngoài cho thú , có người phụ trách nhét sợi bông. Cái gọi là tính theo sản phẩm là xem các nàng sáu người ngày có khả năng làm tốt bao nhiêu thú bông, do đó xác định các nàng ngày đó được bao nhiêu tiền.

      Trước khi bắt đầu làm thú bông, Tô La liền cùng các nàng cụ thể việc này. Các nàng vừa mới bắt đầu nghe còn mơ mơ màng màng, sau khi Tô La lần nữa tường tận, các nàng mới nghe hiểu ý tứ của Tô La, tự nhiên đều đồng ý việc Tô La dựa theo sản phẩm tính tiền và quá trình làm việc cụ thể.

      Vòng tay, thú bông đều tìm người tới làm công, Tô La và Tô mẫu có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Tuy thiếu người tới đây giúp đỡ, nhưng Tô mẫu chính là quen nhàn rỗi, liền đem thêu những động vật đáng lên hà bao.

      Tô La biết Tô mẫu là người mà rảnh rỗi liền cảm thấy toàn thân thoải mái, xem ra bà đối với việc thêu hà bao cũng có hứng thú, cuối cùng cũng thuận theo bà. Chỉ là cách đoạn thời gian ngắn, bà phải ra quan sát, thuận tiện nhìn xem Tô Uyển Nhi cùng các nàng khác làm con thú có hay gặp vấn đề gì cần giải quyết.

      Công việc đều thuê người hỗ trợ, bản thân Tô La cũng có chuyện rất quan trọng cần làm. Nàng lúc này nhân dịp có thời gian đem xếp tơ lụa lần trước thắng được ở cuộc thi tài nghệ để may bộ quần áo cho Tô mẫu và Tô Văn, thừa lại liền dùng để may những xiêm y theo kiểu dáng nàng nghĩ đến từ trước.

      Sau lễ hội ngắm hoa, có mấy ngày tốt, trai trong thôn, ai muốn lấy vợ vội lấy, ai muốn gả cũng đều gả. Tô Đại Điền mà Tô Tiểu Yến từng thích thực cưới nương thôn bên cạnh. Còn Đại Nữu, người mà Tô La thực thấy thoải mái mỗi lần gặp mặt cũng gả đến thôn khác. (Bảo sao ta thấy lạ là Tô La làm ăn lớn vậy mà ko thấy Đại Nữu đáng ghét đến sinh , hóa ra là chống lầy rồi các nàng ạ, thiên hạ thái bình!)

      Cho nên, gần đây Tô La tâm tình thực hết sức khoan khoái, mỗi ngày thấy xếp tơ lụa liền cảm thấy tâm tình sảng khoái. Mỗi ngày bắt đầu ngày mới cũng là tinh thần dồi dào, ngay cả Tô Văn tại ngưỡng cửa liên tục gọi mấy tiếng, Tô La đều có phát giác, cho đến khi Tô Văn lớn tiếng hơn, nàng mới nghi ngờ hướng ra cửa.

      Nghe ràng là Tô Văn kêu nàng, Tô La đem kim chỉ tay để xuống, bước nhanh đến cạnh cửa mở cửa, đứng ở ngoài cửa đúng là tiểu đệ Tô Văn.

      “Tiểu Văn, đệ phải học bài sao?” Tô La chớp chớp mắt, có chút mệt mỏi, nghĩ lát nữa phải nghỉ ngơi chút.

      “Đệ trở về uống nước, vừa hay tại ngưỡng cửa gặp đại thẩm mập mạp muốn tìm nương. Đệ nghe thấy nương kêu đại thẩm mập đó là Vương bà mối, đệ liền tới đây tiếng với đại tỷ.” Tô Văn tuy chỉ có chín tuổi những cũng biết bà mối là làm gì. Lúc trước cũng có bà mối đến nhà làm đại tỷ tức giận. Tự nhiên bà mối đến cửa, sợ đại tỷ vui, thế là liền chạy tới trước với nàng.

      Bà mối?

      Tô La ở trong lòng yên lặng hừ tiếng, nữ tử cổ đại quả dễ làm. Bản thân nàng có ý tứ muốn bàn luận chung thân đại , lại quên nơi này có bà mối chuyên nghiệp, thay người ta đến hỏi chuyện cưới xin.

      Trong ký ức của Tô La, trước cũng có mấy vị bà mối đến tô gia, tìm cho nàng vài đối tượng, những người này nếu phải là tục huyền (vợ mất, cưới vợ lần nữa) cũng là lấy tiểu thiếp. Từ sau khi nàng chiếm dụng thân thể này, đây là lần đầu tiên có bà mối tới cửa, biết có phải do nàng gần đây chăm chỉ kiếm tiền có liên quan hay .

      phải Tô La suy nghĩ nhiều mà thực là như vậy. Dựa theo việc lúc trước Tô La gặp phải ở Trần gia, bị đụng đầu đưa về nhà và có đủ loại tin đồn về nàng, dễ có người nguyện ý muốn cưới nương có tiếng tăm như vậy. Nàng cũng muốn có bà mối tới cử, tránh được liền tránh. Nay có bà mối đến, nàng nghĩ sao cũng thấy quái lạ.

      “Tỷ biết rồi, đệ trước học bài , đến bữa cơm trưa nhớ sớm trở về.” Bảo Tô Văn rồi, Tô La khép mi trầm tư trong khoảnh khắc, cuối cùng vẫn quyết định là ra nhìn xem tình huống thế nào rồi .

      Nhà chính của Tô gia sơ sài, ở giữa gian nhà có chiếc bàn, lúc này Tô mẫu và Vương bà mối hai người ngồi chuyện. bàn có chiếc bình trà kiểu đơn giản, Vương bà mối cực kỳ thong thả uống cốc nước trà, thỉnh thoảng giương mắt ngắm nhìn Tô mẫu ngồi đối diện, mà Tô mẫu lại an tĩnh ngồi đó.

      “Vương bà mối, ta bỏ được nha đầu nhà chúng ta, muốn giữ nàng thêm vài ngày, bằng ngươi liền xem trước nương nhà khác rồi lại .” Tô mẫu ở trong lòng cân nhắc lát, liền dùng ngữ khí thận trọng với Vương bà mối.

      “Tô đại tỷ, đừng trách ta , nương nhà ngươi chính là qua mười bảy, qua mấy tháng nữa chính là nương mười tám rồi. Tuổi đó mà muốn tìm nhà khá giả, chính là rất khó đó nha.” Vương bà mối phát huy đầy đủ công phu mồm mép, ngay sau đó liền : “Ta này, bằng thừa dịp tại đoạn thời gian này tranh thủ, chừng tìm được gia đình tương đối tốt đó.”

      “Này...” Tô mẫu là thực hy vọng có thể để nữ nhi tự tìm nhà chồng tốt, nhưng nghĩ đến nữ nhi nhà mình qua được mấy tháng nữa cũng mười tám rồi, huống hồ Vương bà mối cái miệng khéo thuyết phục, trong lòng bà cũng có chút lơi lỏng.

      “Tô đại tỷ, nếu ngươi trước nghiêm túc nghe chút nhà nào nhờ ta tới làm mối, tình huống ra sao, nếu có người ngươi cảm thấy tốt, chúng ta có thể tiếp tục chuyện xem sao?” Vương bà mối vừa thấy Tô mẫu có chút do dự, liền biết việc này có hy vọng, nhếch khóe miệng có vẻ đắc ý.

      Muốn hỏi Vân Lâm trấn bà mối danh tiếng nhất là ai, khẳng định chính là Vương bà mối. Bà làm bà mối nhiều năm như vậy, tạo thành ít mối nhân duyên tốt. Nếu phải nhà trai ra giá tiền cao, bà còn muốn đến nơi cửa nhà nghèo như vậy làm mối ấy.

      Lại Tô mẫu trải qua phen nghiêm túc cân nhắc, tự hỏi, bà cảm thấy nếu làm như vậy tốt. Bà lúc trước đáp ứng Tô La, đáp ứng nàng chuyện chung thân do chính nàng làm chủ, nay nên giấu nàng làm chuyện mối mai. Làm bậc cha mẹ, phải lấy mình làm gương, sao có thể giữ lời.

      “Nhờ Vương bà mối chuyến này, ta nghĩ vẫn là chờ ta hỏi qua ý tứ của nha đầu nhà ta, ta mới trả lời bà mối được. Là mẹ, ta chính là hy vọng nữ nhi nguyện ý vui lòng, nếu là tùy ý định hôn cho nàng, trong lòng ta cũng cảm thấy khó chịu.”

      mặt Tô mẫu thần sắc rất là ngưng trọng, nhìn như thực hết sức khó xử, chỉ nghe nàng nhàng thở dài tiếng, chợt lại : “Ta cầu thông gia đại phú quý, chỉ hy vọng nữ nhi gả cho người nàng thích, là người tốt, ta liền thấy vui rồi.”

      Vương bà mối nghĩ đến Tô mẫu cuối cùng vẫn là kiên trì như vậy. Những lời khéo léo cũng , giờ biết thêm gì cho tốt. Nhưng bà ta gặp phải Tô mẫu kiên quyết, khỏi vừa giận vừa hờn, đứng dậy giậm giậm chân, cuối cùng vẫy vẫy khăn, xoay cái eo đẫy đà oán hận rời .

      Khi Vương bà mối xa, ở phía sau nhà chính, lẳng lặng nghe toàn bộ, Tô La nhắm mắt lại, khóe miệng có chút cười khổ. Tô mẫu có chút khó xử nhưng đèu là ở góc độ tâm tư của Tô La mà suy nghĩ!

      Tô La liền đứng tại chỗ lẳng lặng, nhìn Tô mẫu ngồi ở trong phòng động cũng động, lúc lâu sau nàng nghe thấy Tô mẫu nhàng thầm: “Nha đầu là nương tốt, nàng nhất định có thể tìm được nam nhân lòng thương nàng. Ta đáp ứng nàng, nên tin tưởng nàng.”

      Trong nháy mắt đó, Tô La cảm thấy nàng hết sức may mắn có được mẫu thân thương con sâu sắc như vậy. Chính như trước kia bà , chỉ cần Tô La sống tốt là bà thấy đủ.

      Thong thả quay đầu nhìn gian phòng sơ sài, nét mặt Tô La biểu lộ tươi cười dễ chịu. Phòng ốc tuy là sơ sài nhưng ấm áp vô cùng, có gia đình như vậy, người nhà như vậy, nếu là biết thực quý trọng, phải lãng phí vô ích nàng xuyên chuyến này hay sao?

      Huyền: Các nàng có thất vọng giống ta ko, nam9 lại mất hút rồi! J
      Last edited by a moderator: 26/5/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 25:

      Editor: Ngọc .

      Chuyện Vương bà mối tới nhà, Tô mẫu ở giữa trưa ngày đó năm mười kể với Tô La. Nhìn thấy mặt Tô La thần sắc bình tĩnh, Tô mẫu rất là vui mừng vì bà lúc ấy bị Vương bà mối thuyết phục, lúc trước kiên trì cùng Tô La ra, bằng bà thấy có lẽ chính là thần sắc khác.

      Từ khi Vương bà mối tới nhà, Tô La nghiêm túc suy xét về chung thân đại của nàng. Giờ phút này dù sao nàng cũng sống ở cổ đại, nếu như luôn dùng tư tưởng người đại đối đãi với chung thân đại cổ đại, quả có chút hợp với trạng thái xã hội bình thường.

      Nghiêm túc suy xét xong, những ngày tiếp theo, Tô La bắt đầu dụng tâm chú ý những nam tử bên cạnh, nếu như được gặp gỡ, có thể tiếp tục quan sát, có khi nàng có thể tìm được nam tử tương đối lòng.

      Nửa tháng rất nhanh liền qua , trong phòng Tô La ít vòng tay trang sức, cùng với con thú bông và hà bao. chuẩn bị nhiều hàng hóa xong như vậy, Tô La muốn thừa dịp mấy ngày này nhanh chóng đem mấy thứ này bán .

      Tuy trấn khác cách trấn Vân Lâm có chút xa, nhưng mà thể cam đoan có người nào bán vòng tay trang sức. Dù sao mấy thứ này vẫn rất kiếm được tiền, chỉ cần có lòng chút, là có thể nghĩ ra làm sao để kiếm được càng nhiều tiền.

      Cho nên vẫn muốn sớm chút trấn khác nhìn xem, miễn cho người khác chiếm mất chỗ tốt. Tô La nhìn phòng chứa đầy sọt thú bông , hà bao, khuỷu tay đặt mặt bàn chống bên mặt trầm tư nửa buổi.

      Nàng lúc trước trấn nhìn thấy chiếc xe ngựa chuyên dùng để chở hàng hóa, chuyện này nàng lo lắng, nàng chỉ lo lắng nàng là thân nữ nhi mình chạy đến trấn khác có chút ổn.

      Cổ đại dù sao cũng phải đại, nương xa nhà vẫn cần chú ý an toàn nhiều hơn. Nàng phải hiệp nữ lưu lạc giang hồ, thân cũng có nửa điểm võ công, nếu đường gặp phải cường đạo gì đó, nàng khẳng định chỉ có bị cướp bóc mà thôi.

      Cũng biết có phải mấy trang phục cổ kịch độc hại hay , phố ác bá trêu chọc phụ nữ nhà lành, đường cường đạo nửa đường bẳt người cướp của, nội dung vở kịch này xem nhiều, khi xảy ra hoàn cảnh tương tự như vậy, trong lòng Tô La khỏi nghĩ rất nhiều.

      Trấn cũng có tiêu cục, nhưng nàng cũng nghĩ đến mấy thứ này cũng cần thuê tiêu sư hộ tống. Mấy hộ tiêu ở tiêu cục có thể kiếm tiền có lẽ chuyện nhàn thoại gì ra ngoài, nhưng nàng lại cảm thấy là họ vẫn thảo luận riêng.

      Vốn phải cái gì đáng giá, vật phẩm quý trọng gì, lại thuê tiêu sư tới hộ tống, đó phải là vô cớ tìm thêm việc, ngược lại còn khiến mấy cường đạo lầm cho rằng hộ tống cái vật phẩm quý trọng gì, chen chúc ra cướp sao?

      Bất quá nếu có thể tìm người cùng nhau trấn khác tốt, nhiều người nhiều bạn, tốt nhất đối phương là nam tử có thể tin được. Nhưng nam tử nàng quen chẳng hề nhiều, hơn nữa nam tử có thể lui tới chỉ có thể đếm được đầu ngón tay, phải biện pháp tốt.

      Càng nghĩ lại càng thấy nhức đầu, nhịn được lấy tay xoa xoa đầu, đầu tóc gọn gàng bị nàng xoa đến rối bù. Xoa loạn tóc, khiến tâm tình cũng nhàng ít, liền nghĩ lại nhìn mấy con thú bông , ngoài cửa cũng truyền tới tiếng gọi của Tô Văn.

      Tô La nhìn canh giờ cũng phải lúc chuẩn bị ăn cơm tối, chuyện khác cũng có Tô mẫu lo, nhất thời biết Tô Văn lần này là bởi vì chuyện gì mà tìm nàng. Xét thấy lần trước Vương bà mối tới nhà xong, lại bà mối khác tới nhà, rất nhanh liền mở cửa.

      "Đại tỷ, nhà chúng ta vừa có ba người lạ mới tới, lão gia và hai hạ nhân. Nương lão gia kia giống như là muốn cùng nhà chúng ta chuyện làm ăn, kêu tỷ trước nhìn xem." Cửa phòng vừa mở ra, Tô Văn trực tiếp chuyển lời Tô mẫu muốn truyền đạt cho Tô La.

      Tô La nghe vậy tâm hơi động, chẳng lẽ là muốn đàm phán làm ăn mấy con thú bông hay hà bao?

      Kiếp trước tuy rằng có kinh nghiệm gây dựng nghiệp, nhưng mà ít nhiều cũng đọc ít sách gây dựng nghiệp, nếu như muốn cùng nàng đàm phán làm ăn mấy con thú bông hay hà bao, chừng đây chính là cơ hội tốt.

      Nghĩ đến đây, Tô La liền muốn trực tiếp chạy đến nhà chính, nhưng thấy hai mắt Tô Văn sáng long lanh nhìn thẳng vào tóc nàng, nàng mới nghĩ đến nàng vừa mới xoa tóc rối loạn, thế là nhanh chóng chạy đến trước gương đồng đem tóc chải gọn lại, lúc này mới ra khỏi phòng.

      bao lâu sau, Tô La liền đến nhà chính, quả thấy trong nhà có ba nam tử. Cùng Tô mẫu ngồi uống trà tán gẫu là nam tử trung niên năm mươi tuổi, người cũng có phong phạm thương nhân, đứng ở cửa nhà chính là hai người hầu hai mươi tuổi.

      "Đổng lão gia, đây chính là nữ nhi nhà ta." Tô mẫu thấy nữ nhi nhà mình ra, liền giới thiệu ngắn gọn cho vị khách Đổng lão gia chút, chợt lại hướng Tô La giới thiệu Đổng lão gia: "Nha đầu, vị này là đương gia bố trang Đổng gia trấn Thanh Nguyệt : Đổng lão gia."

      Nghe người trước mắt này là Đổng lão gia tới từ trấn Thanh Nguyệt, trong lòng Tô La dần dần trào ra trận vui mừng cuồng liệt, nàng nghĩ vấn đề này, vị Đổng lão gia này cũng là khéo léo. Nếu mà có thể đàm phán được mối làm ăn này, chỉ là giảm bớt thời gian nàng chạy qua chạy lại, hơn nữa ít phần lo lắng.

      Nghĩ như vậy, Tô La khỏi cẩn thận lên, trước tiên lễ phép phúc thân Đổng lão gia. muốn chuyện làm ăn, nên thành ý nàng đều phải có. Tuy chỉ là vừa gặp qua lần, nhưng nàng cũng thấy ra vị Đổng lão gia này là người làm ăn. Nàng biết vị Đổng lão gia này tìm được nhà bọn họ như thế nào, nhưng Đổng lão gia lại tự mình đến nhà bọn họ muốn chuyện làm ăn, có thể nhìn ra thành ý của ông.

      " nương chính là nương bán thú bông ở trấn Vân Lâm sao?" Đổng lão gia hai mắt cơ trí lanh lợi tinh tế đánh giá Tô La đứng cách ông mấy bước, trong lòng thầm nghĩ : nghĩ đến Tô gia lại do vị nương như vậy làm đương gia.

      Trước đây, ông ở trấn thấy mấy đứa bé cầm thú bông khả ái tinh xảo, lại thấy những đứa bé có con thú bông kia đều có vẻ mặt thích và ngưỡng mộ. Thế là từ đó mượn con thú bông trong tay đứa bé tay nhìn cái, quả , thú bông này rất đáng , hài hước, làm trẻ con vui vẻ.

      Ngày kia vốn là muốn về trấn Thanh Nguyệt, sau khi nhìn thấy con thú bông kia, lại vì mấy con thú bông này mà ở thêm mấy ngày, thuê hai người hầu ra ngoài tìm kiếm nương bán thú bông , tìm mấy ngày cũng chưa nhìn thấy có nương bán thú bông kia.

      Khi bọn họ chuẩn bị bỏ qua, công tử ngồi cạnh bàn cơm của bọn họ nghe được đối thoại, tiến đến hỏi thăm bọn họ phải chăng là nghĩ tìm vị nương bán thú bông chuyện làm ăn, sau khi nghe được bọn họ , liền báo cho bọn họ chỗ ở của Tô La, thế là bọn họ đường tìm tới đây.

      tới Tô gia liền gặp đứa bé chín tuổi ở trong sân học bài, sau khi đứa bé kia thấy bọn họ, xoay người chạy về trong nhà, bao lâu sau, từ trong nhà kia vị phụ nhân ba mươi lăm tuổi ra, nghĩ đến đây hẳn là Tô gia phu nhân.

      Vừa mới bắt đầu ông còn cho rằng mấy thú bông kia đều là vị phụ nhân này nghĩ ra chủ ý, chỉ là do nữ nhi nhà bà cầm đến trấn bán. Nhưng ông lại từ trong miệng phụ nhân biết được tất cả đều là nữ nhi nhà bà nghĩ ra, khỏi đối vị Tô nương này có chút hiếu kỳ.

      Lúc này đứng trước mặt chính là Tô nương bọn họ tìm, lại khỏi sinh ra mấy phần tán thưởng. Ông cả đời này gặp qua ít nữ tử làm đương gia, lòng tán thưởng cũng có mấy người, nhưng tuổi như vậy khiến ông cảm thấy thể khinh thường, cũng đơn mắt tiền này vị chưa xuất giá nương.

      "Tô La gặp qua Đổng lão gia. Đổng lão gia trước mời ngồi, có thể từ từ chuyện." Đối mặt với trưởng bối ngoài Tô mẫu ra, Tô La bỗng nhiên cảm thấy có chút miệng vụng về. nàng biết phải làm sao cùng trưởng bối hoặc là người có chút thân phận chuyện, cái chế độ cổ đại này cũng khiến nàng rất là thích.

      Đổng lão gia ngồi trở lại ghế gỗ sơ sài, trước vào nhà thấy gian phòng sơ sài này, quả so với tưởng tượng của ông còn sơ sài hơn. Vừa mới bắt đầu còn cho rằng là tìm lầm chỗ, nhưng thấy ba người Tô gia đều có vẻ mặt hồng nhuận, trong lòng biết cuộc sống sinh hoạt ở nông thôn của ba người hẳn là tệ.

      Đợi Đổng lão gia ngồi xuống, Tô mẫu Tô La trước sau ngồi xuống. Tô La nhìn Tô mẫu, chợt quay đầu nhìn Đổng lão gia, khiêm tốn hữu lễ hỏi han: " biết Đổng lão gia đến đây là vì chuyện gì?"

      Đổng lão gia hơi hơi nheo lại đôi mắt lợi hại, tưạ như là cân nhắc chuyện gì đó, lát sau : "Tô nương hỏi, Đổng mỗ liền thẳng . Lần này đến trấn Vân Lâm kỳ là muốn ở chỗ này mở gian hàng, nhưng ngoài trấn Vân Lâm còn có bố trang Vân Cẩm của ta, nếu mà ta từ trấn khác tới đây mở gian hàng, chắc hẳn lo kịp bố trang Vân Cẩm."

      "Vốn là nghĩ thôi muốn ở trấn Vân Lâm mở gian hàng, ngày chuẩn bị trở về vừa vặn ở trấn thấy thú bông Tô nương làm ra, mấy con thú bông nhìn là đáng , nếu là đứa bé thấy, trong lòng khẳng định vui mừng. Đổng mỗ liền nghĩ cùng nương đàm phán chuyện làm ăn, nương phụ trách sản xuất thú bông, Đổng mỗ phụ trách việc bán thú bông, biết nương có nguyện ý chuyện ?"

      Nghe xong lời của Đổng lão gia, Tô La ngưng mi nghiêm túc suy nghĩ lâu sau, mấy ngày trước đây nàng hỏi thăm qua cửa hàng. Được biết nơi này tuy có nữ tử mở cửa hàng, nhưng mở cửa hàng lại phải bằng danh tính các nàng. Nếu mà nữ tử muốn mở cửa hàng, chỉ có thể thông qua nam tử trong nhà giúp đỡ, mới có thể mở cửa hàng.

      Trong nhà Tô La có tiểu đệ Tô Văn, nhưng tại còn đến tuổi, nàng nghĩ là muốn mở cửa hàng cũng chỉ có hai lựa chọn. là đợi Tô Văn trưởng thành, nhưng đây cũng phải đến mười năm sau, hoa cũng sớm rụng. Hai là nàng tìm nam tử để gả, thông qua trượng phu mở cửa hàng , bất quá tại đều là chuyện thể.

      Thay vì đợi hai lựa chọn kia đến, như trước tìm phương pháp đặc biệt khác, mà Đổng lão gia đề ra vụ làm ăn cũng đáng giá suy xét. Việc làm ăn này tương đương như nàng là người mở xưởng, Đổng lão gia là người bán, nếu là có thể làm cái hợp đồng, cũng là việc làm ăn tệ.

      "Đổng lão gia, Tô La cảm thấy chuyện này quả là nên đàm phán, hôm nay sắc trời còn sớm, nếu chúng ta lại hẹn thời gian, cùng bàn bạc kỹ?" Tô La thầm nghĩ trong lòng: nếu mà việc làm ăn đàm phán thành, hợp đồng khẳng định là muốn ký, thuận tiện thừa dịp thời gian này nghĩ hợp đồng nội dung tốt.
      Last edited by a moderator: 11/6/15
      Mizuki, milktruyenky, honglak2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :