1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ - Hồng Bồ Vũ (Xuyên không - Điền Văn( (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14.2:

      Editor: Ngọc .

      "Đại tỷ?" Tô Văn nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình nghe đến những lời này, cũng thấy chật vật, ngược lại còn bật cười, mặt lộ vẻ lo lắng gọi.

      "Tiểu Văn à, đại tỷ cùng đệ , có vài lúc chúng ta thể cùng nữ tử như thế so đo, miễn cho chúng ta ở bên này đau lòng, bọn họ ở bên kia vui vẻ đếm tiền."

      Thấy Tô Văn nghi hoặc hiểu gãi đầu, Tô La lại mỉm cười : " biết thôi, đệ chỉ cần nhớ câu 'Chỉ có nữ nhân cùng tiểu nhân khó nuôi' là được, cần nghĩ quá nhiều về chuyện khác."

      xong lời này, Tô La nhịn được ở trong lòng yên lặng thở dài: nghĩ đến nàng cũng dùng tới câu như vậy, hơn nữa còn là dùng để giáo dục Tô Văn, là bị tiểu nữ tử kia đánh bại.

      Đến chạng vạng, Tô La bện được ít vòng tay nhiều màu sắc, lần này cuối vòng tay nàng cố ý thắt chặt lại. Nghĩ các nàng muốn tháo vòng tay còn phải tháo cái nút thắt chặt lại mới có thể học được cách bện, trong lòng mới cảm thấy tốt hơn chút.

      Tuy thể tránh được các nàng học được, nhưng làm như vậy chừng phải cần nhiều thời gian hơn để tháo vòng tay ra, nếu như cái nút thắt này kết chặt, có lẽ các nàng kia cũng tháo được những vòng tay này.

      Nghĩ tới có thể có khả năng, Tô La nhịn được mím môi cười to trận, Tô Văn ở trong sân học nhìn thấy Tô La thấp giọng cười buồn bực, mặt trừ hiểu vẫn là hiểu.

      Vào lúc này cũng là giờ chuẩn bị cơm tối, Tô La đem những thứ tơ màu lặt vặt kia cất, còn chưa kịp để vào trong nhà, mọi ngày Tô mẫu đều phải hơn nửa canh giờ mới trở về tới cửa nhà.

      "Nương, người trở về ." Tô Văn rung đùi đắc ý đọc sách nhìn thấy Tô Mẫu cõng bó củi, lập tức tới trước cửa đem cửa gỗ kia đẩy ra chút, để cho Tô mẫu dễ dàng vào.

      Tô mẫu đem bó củi vai cất kỹ, sau đó liền xoay người cầm sách vở Tô Văn xem, vui mừng cười cười : "Tiểu Văn, hôm nay học được mấy câu?"

      Nghe đến Tô mẫu nhắc tới chuyện học bài, Tô Văn cao hứng trả lời: "Mười lăm câu, con đem bài hôm qua tất cả học thuộc lòng, hôm nay đọc cho tiên sinh nghe, tiên sinh còn khích lệ con đó!"

      "Tiểu Văn nhà chúng ta là lợi hại, thế nhưng học thuộc lòng nhanh như vậy, chờ nương lấy tiền công, cho con cùng đại tỷ mua đồ ăn ngon hơn." Tô mẫu cười sờ sờ đầu Tô Văn, trong lòng ra được vui sướng.

      Mấy ngày trước đây, nữ nhi chợt với bà muốn đưa Tô Văn trấn cùng vị tiên sinh đọc sách, nghe được vị tiên sinh kia dạy học ở Vân Lâm thư viện trấn , vốn cho là nữ nhi cùng có quan hệ gì khó , biết là duyên sau văn tiền, trong lòng mới hơi yên tâm chút.

      Chỉ là, Tô mẫu vẫn là cảm thấy rất lo lắng, cộng thêm hôm nay cùng mấy phụ nhân xới đất lại nghe đến đủ loại lời đồn đãi chuyện nhảm, nên trong lòng càng thêm cảm thấy yên tâm, muốn trở về tìm nữ nhi chuyện cho tốt.

      "Nha đầu, con trước tới đây, nương có chuyện muốn cùng con ." Tô mẫu thấy Tô La chuẩn bị phòng bếp, lập tức gọi nàng lại, chần chừ đợi lát nữa càng có thời gian .

      Tô La mới vừa vào phòng bếp bước nhàng mở to mắt nhìn, nghe giọng của Tô mẫu tựa như là chuyện rất quan trọng, vậy là chuyện quan trọng gì đây ?

      Trong lòng nàng tuy là nghi ngờ, nhưng vẫn xoay người cười nhìn về phía Tô mẫu, bất động thanh sắc trả lời: "Nương có chuyện thẳng, con nghe tốt."

      Tô mẫu nhưng thẳng, ngược lại nhìn Tô Văn phân phó :“Tiểu Văn, trước tiên con phòng bếp nấu nước, nương cùng đại tỷ có chuyện cần .”

      Tô Văn hiểu chuyện nghe đến Tô mẫu và đại tỷ có chuyện cần , lập tức đáp ứng chuyện này, chạy chậm vào phòng bếp.

      Tình hình như vậy để cho trong lòng Tô La khỏi run lên, nhìn dáng vẻ là chuyện hết sức quan trọng. Thu nụ cười mặt vào, sau đó theo Tô mẫu liếc mắt ra hiệu nàng vào trong nhà.

      Vừa vào trong nhà, Tô mẫu trực tiếp mở miệng : “Nha đầu, mấy ngày nay con trấn nhưng có gặp Du tiên sinh kia ?”

      Con ngươi Tô La lên nét thoáng nghi ngờ, sau đó lắc lắc đầu, trong lòng khỏi nghĩ Tô mẫu hỏi lời này có hàm ý gì. Nàng lúc trước ràng, nàng chỉ là giúp Tô Văn mời tiên sinh dạy học, Tô mẫu cũng tán đồng chuyện này, sao lúc này bỗng nhiên hỏi như vậy?

      Tô mẫu thấy Tô La lắc đầu, chậm rãi than thở hơi : "Hôm nay nghe được đại muội tử cùng chúng ta xới đất , bà ấy hôm qua ở hồ Liễu Nguyệt trấn nhìn thấy Tiểu Văn cùng tiên sinh học bài, sau đó con cùng tiên sinh kia có quan hệ." Dừng chút lại : "Nương thấy vẫn là nên phiền toái tiên sinh, nếu như chuyện này truyền ra, đối với con và đối với tiên sinh đều tốt. Tiên sinh dù sao ở trấn có danh dạy học ở Vân Lâm thư viện, nếu chuyện này truyền đến thư viện kia, chắc hẳn đối với tiên sinh tạo thành ảnh hưởng rất lớn."

      - Hết Chương 14 -
      milktruyenky, Mizuki, honglak2 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15.1:

      Editor: Ngọc

      Nếu như phải nghe được lời này của Tô mẫu, Tô La nghĩ đến nhiều như vậy, dù sao nàng ở kiếp trước sống hai mươi mấy năm làm người đại, muốn nàng lập tức hoàn toàn tiếp thu quan niệm nơi này, quả cần khoảng thời gian.

      câu thành , nàng chưa từng nghĩ qua nàng bởi vì sống ở chỗ này liền trở thành cổ nhân chân chính, vô luận là tư tưởng hay là hành vi, ít nhiều đều mang chút thói quen của thế giới kia.

      Tính toán như thế, nàng dụng tâm dung nhập thế giới này cũng làm nhạt phai được . Cho nên nàng hiểu rất Tô mẫu cố kị, cũng hiểu chuyện này, có lẽ làm nàng, hoặc làm Du Khiêm chịu ít lời ra tiếng vào.

      Mang ít ánh mắt trầm mặc áy náy nhìn về phòng bếp, đưa Tô Văn cùng Du Khiêm đọc sách mấy ngày, bỗng nhiên lại thể cho nó (Tô Văn) , nàng cảm thấy rất hổ thẹn.

      Tô mẫu nhìn thấy Tô La ánh mắt tràn đầy áy náy, cùng quay đầu nhìn về phòng bếp lần, lập tức thở dài tiếng : "Tiểu Văn để cho nương , nương nghĩ nó hiểu ."

      Tuy là bà rất muốn đưa đứa con trai duy nhất học bài, nhưng lại dám đem khuê danh con ra giỡn. Tiên sinh kia cũng có lòng tốt, càng thể để chuyện này liên luỵ đến .

      "Đừng, nương đừng , vẫn là để con tới với nó, dù sao đều là do con đưa nó theo tiên sinh học bài ." Con ngươi như mặc ngọc đen nhánh đầy vẻ cay đắng, Tô La ở trong lòng nhàng lắc đầu, có vài lúc thể làm theo ý mình.

      Ăn xong bữa cơm chiều, Tô La mới cùng Tô Văn về chuyện này, lúc này nhà ba người đều ở trong phòng, chung quanh yên ắng chỉ có tiếng dế kêu, mẹ con Tô gia đều lẳng lặng gì đợi Tô Văn phản ứng.

      Cúi đầu trầm mặc lúc sau, Tô Văn giọng có chút nghẹn ngào chậm rãi : "Nương, con biết, ngày mai con gặp tiên sinh câu, sau đó về nhà tự mình học bài."

      Tô La và Tô mẫu trao đổi cái nhìn thương tiếc, Tô La lập tức ôn nhu : "Tiểu Văn, tuy thể tiếp tục cùng tiên sinh kia học bài, nhưng đại tỷ đưa đệ học đường. Qua hơn tháng nữa, lúc ấy học đường khai giảng, đại tỷ có thể kiếm được ít bạc, đến lúc đó nếu bạc nhiều, đưa đệ Vân Lâm thư viện trấn học bài."

      Học sinh nơi này cũng có nghỉ hè, tại sắp đến lúc nghỉ, Tô La nghĩ lúc tháng chín khai giảng, nàng có thể đưa Tô Văn học đường, như thế cần lo lắng Tô Văn được đọc sách.

      Nàng vốn quyết định đưa Tô Văn học đường, chỉ là nghĩ đưa Du Khiêm dạy nó trước, đến lúc vào học đường cũng đuổi kịp tiến độ. thầy dạy trò cùng thầy dạy nhiều trò dù sao cũng có khác biệt rất lớn, nàng hi vọng Tô Văn có thể học tập thời gian trước.

      “Nha đầu? ” Tô mẫu hiển nhiên nghĩ tới Tô La lại muốn đưa Tô Văn đọc sách, hơn nữa còn là muốn đưa nó thư viện Vân Lâm.

      Ai biết học sinh thư viện Vân Lâm đa số đều là hài tử nhà có chút tiền ở trấn , nghe thư viện Vân Lâm học bài tiền bạc chính là nhà nông bình thường được hơn hai tháng ăn uống tốt, nhà bọn họ có thể kiếm được nhiều tiền bạc như vậy sao?

      Tô Văn càng ngốc trợn trắng mắt, cảm thấy cùng Du tiên sinh đọc sách mấy ngày rất tốt, nghĩ đến đại tỷ còn muốn đưa thư viện Vân Lâm. Tuy rằng chưa từng được học đường, nhưng biết thư viện Vân Lâm là thư viện mà học sinh ở trong thôn đều muốn .

      "Nương, người yên tâm . Tiền, nhất định có thể kiếm được, nhưng con hi vọng người và Tiểu Văn cùng nhau giúp đỡ, chỉ cần chúng ta người nhà chăm chỉ nỗ lực, được bao lâu sau, chúng ta liền có thể kiếm được tiền đưa Tiểu Văn thư viện, có khi còn có thể kiếm thêm ít tiền bạc."

      Tô mẫu và Tô Văn kinh ngạc trợn tròn hai mắt, hai cặp mắt tương tự nhìn chằm chặp Tô La. Phảng phất như lời Tô La đều như chuyện nghìn lẻ đêm, nhưng hai cặp đồng tử đen như mực thể che lấp được kỳ vọng.

      Tô La nhìn hai đôi mắt giống nhau sáng ngời, trong lòng góc nào đó mềm mại tựa như được ngày xuân chiếu rọi, ấm áp, khuếch tán sang nơi khác.

      “Nương, nguời cũng biết con bây giờ bện vòng tay trang sức có thể kiếm ít tiền, nhưng những thứ này rất nhanh bị người khác học được, sau đó có rất nhiều người theo bện tới bán. Con nghĩ chúng ta nên thừa dịp sớm bán giá tiền tốt, như thế thứ nhất, coi như các nàng ta ngày sau bán ra giá thấp, chúng ta cũng kiếm được ít tiền. ”

      đến chỗ này, Tô La hơi tạm dừng chút, nhìn mẹ con Tô gia đều rất nghiêm túc lắng nghe, thế là lại : "Nhưng mình con bận qua nổi, cho nên con hi vọng nương và Tiểu Văn cùng nhau giúp đỡ, người nhiều lực lượng nhiều, tin rằng được mấy ngày là có thể bện ra ít vòng tay trang sức."

      Được biết Tô mẫu mỗi ngày xới đất chỉ có mười mấy đồng tiền, nàng liền toát ra ý nghĩ này, muốn Tô mẫu và nàng cùng nhau bện vòng tay. chỉ bởi vì bện vòng tay tương đối kiếm tiền, cũng là bởi vì muốn nhìn thấy Tô mẫu mỗi ngày đều sớm về tối làm thuê cho người khác xới đất, mệt mỏi đến toàn thân đau nhức, kiếm cũng nhiều.

      Tô mẫu hạ mí mắt suy nghĩ chút, sau đó giương mắt nhìn Tô La, tựa như là xác định chuyện gì, hai tròng mắt rạng rỡ chói lọi: "Con sai, sáng mai nương liền tiếng, sau đó ở trong nhà cùng nhau bện vòng tay." Nghĩ đến mấy vòng tay tinh xảo kia, Tô mẫu lại có chút lo lắng mà : "Nhưng nương lo lắng học được, vậy phải là ngược lại làm hỏng việc?"

      Tô La nghe vậy mím môi cười cười:“Nương cứ yên tâm , bện được thôi, người có thể thêu vài cái hà bao đẹp, chúng ta cần lo lắng cái vấn đề này. Về phần tiểu Văn, ở bên giúp làm chút việc , có lẽ có thể giúp chúng ta tiết kiệm được ít thời gian.”

      “Con những hà bao đẹp đẽ kia có thể kiếm ra tiền sao ?” Tô mẫu mặt tất cả đều là nghi hoặc, nhắc nhở: “Trấn ít nương đều ở đây bán hà bao, ta cũng nhìn thấy các nàng rất bán được.”

      Tô La biết Tô mẫu sai, nơi này nương bình thường đều là tự mình thêu hà bao, còn có ít nương thêu hà bao đưa cho người trong lòng. Nhưng trấn nhiều người như vậy, cũng vài nương thêu thùa , còn có mấy nam tử độc thân, bọn cũng đến mức chờ được nhận hà bao !

      Nàng tin tưởng khách hàng khẳng định là có, chỉ cần hà bao được làm tinh xảo, có thể hấp dẫn ánh mắt người khác, coi như những nương kia biết thêu, chừng cũng bỏ chút tiền mua những hà bao các nàng hợp ý. Như vậy bọn họ chính là rất nhanh, có thể thừa cơ bán với cái giá tốt.

      Tô La bây giờ rất ràng, muốn kiếm tiền được thừa dịp lúc hàng mới đưa ra thị trường kiếm khoản tốt. Nếu như sau này có thể đủ để tạo danh tiếng cho quầy hàng, nàng cũng cần buồn về vấn đề này. Bất quá nàng rất ràng, đây đều là chuyện sau này, bây giờ khẩn yếu nhất chính là coi trọng chuyện trước mắt.

      Nhìn hai cặp mắt lấp lánh tỏa sáng, Tô La tâm tình khoái trá trưng ra khuôn mặt tươi đẹp, càng ngày càng xinh đẹp khả ái. Bất quá nàng vẫn đều đem bản thân nàng thành nữ nhân trưởng thành hai mươi lăm tuổi, chút cũng biết giờ phút này nàng có bộ dáng gì.

      "Sắc trời còn sớm, đợi sáng mai ăn xong bữa sáng, con lại cùng mọi người tường tận." Tô La vẻ mặt thần bí, tìm nhiều vải vụn như vậy trở về, cũng phải là để chơi.

      "Đại tỷ, tỷ cùng chúng ta thêm chút ." Tô Văn mực yên lặng nghe bị khơi mào hứng thú, nghe đến Tô La thế nhưng đợi ngày mai mới có thể cho bọn họ, liền có chút giống như là cảm giác nghe chuyện xưa đặc sắc nghe được nửa liền được nghe tiếp.

      nghĩ đến chiêu này của nàng còn có thể khiến Tô Văn ra lời này, Tô La nhất thời cảm thấy đặc biệt tự hào, nhìn xem lời nàng vẫn là rất có lực hấp dẫn. Thấy mắt Tô Văn sáng long lanh, cuối cùng vẫn chạy vào phòng lấy ra vải bông mới mua về hôm nay.

      Mẹ con Tô gia ánh mắt mực di chuyển nhìn theo Tô La, cho đến khi Tô La đem khối vải bông màu xanh đen và than chì thả vào mặt bàn, hai người mới lộ ra biểu lộ quá nhiều khác biệt.

      Tô mẫu là kinh ngạc trợn tròn mắt, tối hôm qua tuy là nghe Tô La qua muốn mua vải, nhưng chỗ vải bông này có thể làm chỉ là bộ quần áo. Lại nhìn Tô La vẻ mặt bình tĩnh, nhất thời hiểu nàng sớm quyết định ý kiến muốn mua nhiều vải dệt như vậy, nhất thời đau lòng chịu được.

      Lại thấy vải này là vải bông tương đối mềm mại thư thái, trong lòng lại càng đau. Thế là ngẩng đầu nhìn Tô La, nghĩ đến nữ nhi nhà mình đoạn thời gian này nỗ lực bện vòng tay kiếm tiền, lại biết phải cái gì cho tốt.

      Về phần Tô Văn mừng đến hai mắt sáng lên, tuy nó rất hiểu chuyện, nhưng tới cùng vẫn là đứa bé, tin tưởng rằng có đứa bé nào là thích quần áo mới. Nghĩ đến vải bông này có thể dùng để làm quần áo mới, trong lòng nó cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      "Nương, con hôm nay bán mấy vòng tay trang sức kia chính là kiếm được hơn sáu trăm văn tiền, cộng thêm mấy ngày trước kiếm, mua vải này còn thừa lại ít tiền." Tô La đến đây cười thần bí, lại đem bao vải vụn để lên bàn.

      Tô mẫu nghe hôm nay lại kiếm được nhiều tiền như vậy, ngây người lúc lâu mới hồi thần. Hoàn hồn lại thấy bao vải vụn, vốn còn có rất nhiều lời Tô mẫu nhìn thấy vải vụn này liền nhịn được hỏi: "Con từ chỗ nào tìm được nhiều vải vụn như vậy, chuẩn bị dùng để làm gì?"

      " biết ?" Tô La đắc ý đùa nghịch nàng lấy được vải vụn, nhận được ánh mắt xem thường của Tô mẫu, vội vàng nghiêm sắc mặt : "Vải vụn này là từ tiệm vải 'Đào' trở về, có lẽ chúng ta có thể dùng vải vụn này kiếm ra ít bạc."

      "Con cứ chậm rãi , xem làm như thế nào." Nghe đến vải vụn này có thể kiếm bạc, Tô mẫu cảm thấy Tô La khoác lác, nhịn được liếc mắt cái.

      “Con biết nương khẳng định cảm thấy những vải vụn này kiếm được tiền, chờ khi con kiếm được tiền, nương biết con đều là . ” Nghĩ tới chỗ dùng những thứ này vải vụn này, trong lòng Tô La như là có hàng hoa hướng dương khuôn mặt tươi cười vẫy tay gọi nàng.

      Kiếp trước từng đề xướng biếnấy phế phẩm thành vật hữu dụng, nàng lần này chính là biến phế phẩm thành vật hữu dụng, thuận tiện kiếm chút tiền mua thức ăn ngon trở về. Nhìn tóc mai hoa râm Tô mẫu và tiểu đệ gầy so với bạn cùng lứa tuổi, Tô La khóe mắt đau xót, vội cúi đầu chỉnh lại vải vụn.

      - Hết chương 15 -

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16.1:

      Editor: Ngọc .

      Tô La và Tô Văn cùng nhau hồ Liễu Nguyệt ở trấn , tự mình cùng Du Khiêm đến chuyện tạm thời học bài nữa. Du Khiêm lúc đầu có chút kinh ngạc, nhưng cũng hỏi nhiều. Nghe nàng có lẽ đưa Tô Văn thư viện Vân Lâm học bài, cười sau cũng làm tiên sinh của Tô Văn.

      Tuy rằng Tô La cùng Du Khiêm đến nguyên nhân quan trọng nhất, nhưng nàng cũng cảm thấy Du Khiêm tựa như biết nguyên nhân. Chỉ là giả vờ cái gì cũng biết, hỏi nhiều cũng nhiều lời.

      Khi đó, nàng hẳn là tự chủ được cảm thấy có thể gặp gỡ được nam tử ôn tồn lễ độ như vậy, có lẽ là nàng tam sinh hữu hạnh(*). Ban đầu bất quá chỉ là dùng đồng tiền mua hai cái bánh bao nhét vào trong tay , cũng lấy thù lao mà nghiêm túc dạy dỗ Tô Văn.

      (*) Tam sinh hữu hạnh: có thể hiểu là có phước ba đời.

      Người đời thường "Chịu ân giọt nước, sau này lấy suối tương báo", đem câu này quán triệt được như vậy tới cùng, nàng chưa từng gặp qua được mấy người.

      Đương nhiên, nàng biết ở góc khuất nàng nhìn thấy khẳng định quán triệt được càng thêm khắc sâu ân tình. Chỉ là chân chân phát sinh ngay trước mắt, lại có thể được người nhớ được càng thêm khắc sâu. ( cái đoạn này chẳng hiểu gì cả T.T )

      Để có thể đưa Tô Văn vào học đường học bài, Tô La mang nhà già trẻ bện vòng tay trang sức. Chút vải vụn kia trải qua phen cắt, cuối cùng được nàng may thành vài động vật đáng , chỉ chờ nhét chút bông vào trong, lại trở thành con vật béo ụt ịt.

      Tô mẫu ở ngoài phòng bện vòng tay, chẳng hề biết ở trong phòng Tô La làm cái gì. Tô Văn cũng vẫn ở trong phòng giúp, lúc này giúp cho bông nhét vào trong con heo vừa may. Nhét đầy xong liền ngây ngốc nhìn con heo vô cùng đáng , béo ụt ịt.

      Tô La thấy thế, mặt mỉm cười cầm con heo . Nhét xong bông con heo đại khái bằng nắm tay Tô La, mở lòng bàn tay liền có thể đem con heo thả vào, tựa như con heo đáng sinh trưởng ở tay.

      "Đại tỷ, đây là con heo sao?" Tô Văn mở cặp mắt to lóng lánh, chớp cũng chớp nhìn chòng chọc con heo đứng tay Tô La tay, trong mắt lộ ra khát vọng ràng.

      " sai, đây chính là con heo , đáng ?" Tô La cầm con heo quơ quơ, tuy vải này thua kém vải mà dùng may thú nhồi bông kiếp trước, có thể làm ra được như vậy kỳ cũng xem như tệ.

      Tô Văn gật đầu như gà mổ thóc, nó cảm thấy con heo rất đáng . Nó từ trước tới giờ chưa nhìn qua con heo nào đáng mượt mà như vậy, nếu như nó cũng có con heo như vậy tốt biết mấy.

      "Lại đây, cái này là cho đệ." Tô La sớm đọc ra khát vọng trong đôi mắt bồ câu kia, nhìn thằng bé thích như vậy cũng dám muốn con, trong lòng biết thằng bé hẳn là nghĩ đến con heo này muốn dùng để kiếm tiền, thế là nhịn nội tâm khát vọng.

      Tô Văn chớp chớp mắt to đen lay láy, cũng mím chặt môi, khẽ lắc đầu, đôi mắt trắng đen ràng cũng rời khỏi nổi con heo dù chỉ khắc.

      "Đây là đại tỷ cho đệ lễ vật, đệ phải vui vẻ nhận lấy mới phải. Đại tỷ tại có tiền mua cho đệ diều, búp bê nặng bằng bùn gì , hi vọng đệ ghét bỏ con heo con này."

      Tô Văn nhìn nhìn Tô La, lại nhìn con heo con kia. Cuối cùng tựa như là sợ đụng hỏng con heo , cẩn thận dè dặt nhận con heo . Trước giờ chưa từng được nhận qua lễ vật, nước mắt chậm rãi ngưng tụ, cuối cùng yên lặng rơi lệ biến thành giọng nức nở.

      nghĩ đến tiểu đệnhà mình lại khóc liền khóc, Tô La nhất thời hoảng được biết nên an ủi như thế nào cho tốt. Tuy rằng nàng trước kia chăm sóc qua ít hài tử, nhưng kia đều là chuyện mười mấy năm trước, lúc này là luống cuống tay chân lên.

      "Tiểu Văn làm sao bỗng nhiên khóc ?" Ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc Tô mẫu gấp gáp chạy vào trong nhà, lại thấy nhi tử cầm tay con heo có chút kỳ quái, nghi ngờ đầy mặt quẫn bách nhìn Tô La: "A La, chuyện này là thế nào?"

      Nghe Tô mẫu gọi nàng "A La", Tô La biết Tô mẫu lúc này rất nghiêm túc. Chỉ cần Tô mẫu cảm thấy chuyện gì nghiêm túc, bà đều gọi nàng như vậy, thế là liền đem chuyện vừa mới phát sinh đại khái chút.

      Nghe lời của Tô La, lại thấy dáng vẻ Tô Văn gắt gao cầm con heo , Tô mẫu ước chừng đoán được Tô Văn vì sao khóc. Nhi tử vừa khóc, lại cúi đầu nhìn nữ nhi may mấy con heo con khác, lại khỏi cũng chậm rãi hồng hốc mắt.

      Tô mẫu hốc mắt đỏ lên, chính là dọa hỏng Tô La, nàng vốn muốn cho Tô Văn con heo con, chứ phải muốn khiến bọn họ khóc?

      Chính là lúc này, bên ngoài truyền tới mấy tiếng gọi to, trong nhà ba người nghe thấy mấy tiếng gọi to đều tĩnh lặng lại,lại nghe đến tiếng gọi chính là gọi Tô La. Tô La ngẩn ra, nghe giọng có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại nghĩ ra là ai.

      Chờ nàng đến viện, mở cửa ra, nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, nàng mới giật mình hiểu ra nháy mắt mấy cái. Nguyên lai nàng ta chính là Đại Nữu trong thôn, dáng vẻ thanh tú xinh đẹp, chỉ là tính nết có chút khiến người ưa nổi.

      "Aiiii, ngươi cuối cùng cũng ra, ta còn lo ngươi ở nhà!" Cách Tô La mấy bước Đại Nữu cầm cái giỏ rỗng, khuôn mặt ngẩng lên hơi hơi hồng, dường như là sợ Tô La nhìn thấy.

      Chương 16.2:

      Editor: Ngọc .

      “Có chuyện gì sao?” Tô La nhìn mà biết nàng ta bôi cái gì lên mặt mà hồng hồng, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười lại chỉnh thành bộ dáng này, nàng ta có cái ánh mắt gì.

      "Chúng ta muốn bờ sông hái rau dại, ngươi muốn ? Uyển nhi các nàng cũng muốn cùng nhau , lúc này chính là về nhà lấy giỏ đựng rau đấy."

      Hai mắt Tô La trầm tĩnh có gợn sóng lẳng lặng đánh giá Đại Nữu, lúc trước mặt nhiều người mua ra lời như thế, giờ phút này lại tựa như cái gì cũng phát sinh chạy đến tìm nàng hái rau dại. Là Đại Nữu lòng dạ quá thâm, hay là nàng ta đơn thuần muốn kiếm nhiều tiền bạc mới ra phen lời như thế, nàng thể trực tiếp hạ cái kết luận.

      Cũng biết là nàng xem quá nhiều phim cung đấu nghĩ quá nhiều, hay là nàng hiểu tâm lý suy nghĩ tiểu nương.

      Chính cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Để ngăn ngừa lần sau nữa lọt vào những chuyện tương tự, Tô La cuối cùng vẫn là cầm cái giỏ cùng nhau bờ sông hái rau dại, thuận tiện nhớ lại mấy nương khác.

      Mọi nhà đều sống ở thôn, ngẩng đầu gặp cúi đầu gặp. Trong ký ức kia đều là Tô La cái nhìn của Tô La ngày xưa, nàng mong muốn tự mình cùng các nàng chung sống, cũng đại khái hiểu về các nàng kia.

      Mấy ngày trước đây Tô La biết ở dọc bờ sông ít rau dại, ra mới nhìn thấy có mấy nữ hài nhi ( bé ) mười hai mười ba tuổi hái rau dại. người các nàng đều là quần áo cũ đầy mụn vá, Tô La mới hiểu được so với nhà bọn họ có khối người khổ hơn.

      Cùng nhau tới đây có bốn nương cùng tuổi, các nàng đến bờ sông liền tách ra tìm rau dại. Tô La nhìn về hướng mấy nữ tử, xoay người về hướng khác.

      Tô Uyển Nhi cùng nàng cùng hướng, hai người trầm mặc hồi lâu sau đó, Tô Uyển Nhi giọng : "A La, Đại Nữu cùng chúng ta ngươi cùng nàng ấy học bện vòng tay trấn bán lấy tiền, ngươi biết chuyện này ?"

      Hai mắt Tô La tinh xảo tựa vẽ lông mi cong hơi hơi chớp chớp, diện mạo cũng vô ba vô tự, giọng thanh thanh: "Ta biết chuyện này, ngươi tin những gì nàng ta ?"

      Tô Uyển Nhi lắc lắc đầu, giọng điệu rất là khẳng định mà : " tin, ta biết thứ kia đều là chính ngươi nghĩ ra. Trước kia thấy ngươi cầm dây đỏ nghịch, lúc ấy biết ngươi làm cái gì, tại hiểu ."

      Hóa ra, thấy Tô La nghịch dây đỏ chỉ có mình Tô mẫu, Tô La khỏi tinh tế ngắm Tô Uyển Nhi vài lần. Mày lá liễu cong cong, lông mi dài tựa quạt lông nhàng rung động. tóm lại, diện mạo Tô Uyển Nhi so với các nương cùng , xem như tinh xảo xinh đẹpnhất , tính tình cũng ôn hòa hơn so với nương khác.

      Tô La nhớ được Tô Uyển Nhi có người hứa hôn, cảm thấy khỏi cảm thán, quả nhiên là nương hiền lành lo có nhà chồng tốt. Lại lần tinh tế suy nghĩ, cùng trong các nương chỉ thừa lại nàng có người hứa hôn, chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp?

      suy nghĩ, liền nghe thấy qua bờ sông vài đại thúc đại thẩm cùng mấy người Đại Nữu trò chuyện, mấy đại thẩm còn bất chợt khen các nàng là mấy vị nương cần cù hiền lành, khẳng định rất được lòng nhà chồng tương lai.

      Đợi ánh mắt mấy đại thẩm "Đúng dịp" rơi xuống người Tô La, thở dài tiếng, dùng giọng rất nhưng đủ để Tô La nghe: "Nha đầu Tô gia lúc trước rước phải chuyện như vậy, chắc có nhà nào muốn cầu hôn ?"

      “Có lẽ vậy, hai ngày trước ta còn nghe trấn gặp tình lang ( tình lang = người ), có nghĩ đến mới vừa xảy ra chuyện kia, ả lại làm ra chuyện giống trước, là mất mặt của Tôn gia thôn chúng ta . ”

      " phải ả chỉ là trấn bắt đầu làm việc sao? Thế nào lại là gặp tình lang?"

      "Bắt đầu làm việc? Có người nào làm việc hai canh giờ xong trở về rảnh rỗi, lúc trở về còn mua nhiều thứ như vậy. Theo ta thấy, những thứ kia tám phần là từ tình lang kia của ả mà có được."

      “Muội như ngươi vậy chắc chuyện cũng là như vậy rồi, nghe nhà bọn họ gần đây nhưng là mua ít thứ tốt trở về, còn mua được thịt heo, xem ra chuyện này nhưng mà…”

      ...

      Tô La cho tới nay đều biết, vô luận là ở chỗ nào đều có mấy cái bà thím lưỡi dài ở sau lưng xấu. Chỉ là chưa từng nghĩ, nàng mỗi ngày sớm sớm bán xong vòng tay trang sức trở về, mua thịt mua vải, chuyện như vậy đều có thể trở thành nguyên nhân người trong thôn hiểu lầm.

      Nàng thừa nhận nàng mấy ngày nay quả là rất ít ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong nhà vội bện vòng tay trang sức, nhưng vừa ra khỏi cửa liền nghe được lời ra tiếng vào này khiến người ta khóc ra nước mắt, nàng xem như hiểu bát quái là như thế nào.

      tới đây cũng làm phiền Đại Nữu, nếu như phải nàng ta "Hảo tâm" mời nàng cùng nhau ra hái rau dại, nàng còn biết nàng ở trong mắt người trong thôn là người chịu nổi như vậy.

      Nàng tuy để ý mọi người đối với nàng hiểu lầm như vậy, nhưng có nghĩa là nàng cho các người đó tiếp tục chuyện phiếm ảnh hưởng danh tiết của nàng. Nàng tìm thời gian khiến mọi người hiểu , nàng Tô La cũng phải là người mà giống trong miệng các người đó như vậy.

      - Hết chương 16 -

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17.1:

      Editor: Ngọc

      Lễ hội ngắm hoa đúng hẹn tới, sáng sớm hôm nay, Tô La tỉnh lại đúng giờ như mọi ngày. Đầu tiên vào phòng bếp súc miệng rửa mặt, sau đó giống như mọi ngày giúp Tô mẫu nấu bữa sáng.

      Bữa sáng Tô gia đa số đều là bánh bao, bánh nướng áp chảo nóng hổi, cháo hoa, cháo ngô, ăn chán lại thay đổi. Bữa sáng hôm nay là bánh bao, nhân bánh là củ cải, và nhân bánh là rau hẹ, Tô La rất thích ăn cả hai loại nhân bánh này.

      Hai mẹ con cùng nhau nhào bột, chuẩn bị nhân bánh , rất nhanh gói xong bánh bao. Tô La đợi gói xong bánh bao, rồi đến cạnh bếp ngồi xổm xuống, đem củi nhét vào bếp, thế là lửa lập tức chậm rãi mạnh lên.

      "Nha đầu, những lời người trong thôn , con chớ để ở trong lòng. Bọn họ bất quá đều là rảnh rỗi có việc gì, nghĩ tìm vài việc tới tán gẫu." Tô mẫu gói xong bánh bao để ở trong lồng hấp , cúi đầu nhìn mặt Tô La dính chút bột mì.

      "Chỉ cần nương tin con, người khác thích như thế nào , con để ý ." Tô La khóe miệng lộ ra tia cười nhạt, sâu thẳm trong mắt đầy ánh sáng lộng lẫy.

      Nàng sớm qua là nàng để ý người khác thấy thế nào, chỉ cần chờ bọn họ đều thấy chân tướng, vài lời đồn đãi chuyện nhảm kia chưa đánh tan. Nếu như bây giờ nàng chạy ra cùng mấy người họ tranh luận, có khi còn lại càng thêm lời đồn đãi khó lọt tai.

      "Nương tin con." mặt Tô mẫu mặt rất là nghiêm túc, bà tất nhiên là tin nữ nhi nhà mình. Hai ngày này bện mấy vòng tay trang sức, làm thú nhồi bông đáng , đều là nhà bọn họ cùng nhau làm tốt, có ai có thể hiểu hơn so với bà?

      Trong thôn nhiều người như vậy, lắm mồm lắm thị phi. Bà bất quá lại phải xới đất, ở trong nhà cùng nhau bện vòng tay, có vài người những lời khó nghe như vậy.

      Nhà bọn họ hai ngày này quả có người "Ra cửa" làm việc, chẳng qua là bọn họ ra khỏi cửa cũng có làm phiền mấy người đó, vậy mà nhà bọn họ đều ở đây chờ thân gia tương lai biết từ đâu mà đến phải nuôi sao ?

      "Nương?" Phát ra mặt Tô mẫu hơi hơi tức giận, Tô La cho rằng Tô mẫu là vì chuyện của nàng. Thu lại biểu tình mặt, cẩn thận dè dặt khẽ gọi tiếng.

      " có gì." Tô mẫu rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, duỗi tay đem bột mì dính mặt Tô La lau , ngón tay chạm vào khuôn mặt non mềm, nhịn được khẽ thở dài: "Nha đầu, hôm nay là lễ hội ngắm hoa, nếu như có nam tử đưa hoa cho con, ngại chuyện phiếm vài câu với người ta."

      Nghe vậy, Tô La trưng ra nụ cười cứng ngắc, Tô mẫu nhìn nụ cười liền : "Cười cũng quá dọa người, ra ngoài sợ dọa được ít nam tử. Cũng phải lần đầu tiên lễ hội ngắm hoa, con còn có gì khẩn trương ?"

      Tô La im lặng , chỉ ở trong lòng lẩm bẩm, nàng chỉ chưa từng , nàng còn chưa từng nghe qua đấy!

      Lễ hội ngắm hoa, nam nữ đến tuổi thành hôn đều tụ tập ở khán đài đầy hoa hồ Liễu Nguyệt, đài đặt các loại hoa tươi đua nhau nở rộ. Nam tử đến tuổi thành hôn đều có thể lên khán đài nhận đóa hoa tươi, sau đó tặng cho nữ tử trong lòng mình.

      Nữ tử lúc nam tử tặng hoa cùng nam tử chuyện phiếm vài câu, do đó đối với nam tử có thể đại khái hiểu . Nếu như thích nhận hoa của nam tử, nữ tử nhận đóa hoa để tỏ tâm ý.

      Cũng quản tới cùng có thể kết làm vợ chồng hay , nhưng cùng những thứ "Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai" mà so sánh, ngược lại lễ hội ngắm hoa cho những nữ tử kia cơ hội. Phụ mẫu hai bên đều lo lắng vấn đề này, nếu như vừa lòng lẫn nhau, vậy liền thúc đẩy chuyện vui. Nếu như hài lòng, vậy thôi.

      Nghĩ đến đợi lát nữa nàng phải cùng những tiểu nương mười mấy tuổi trấn tham gia cái lễ hội ngắm hoa đó, nhất thời cảm thấy nhức đầu thôi. Vì sao nàng cứ tò mò như vậy, lại đáp ứng Tô Uyển Nhi cùng trấn .

      Tuy rằng nàng phải quân tử, đem câu "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy" treo bờ môi. Nhưng đáp ứng chính là đáp ứng, nàng trước giờ đều phải là người tùy ý hủy ước.

      Thế là, ăn xong bữa sáng, Tô La liền cùng Tô Uyển Nhi cách vách cùng nhau đến đầu thôn. Nhưng hai người vừa mới bao lâu, phía sau liền truyền tới tiếng kêu linh đinh lang gọi, hai người hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía sau.

      Thấy gương mặt người kia, Tô La thở dài tiếng, sau đó bất đắc dĩ nâng trán lắc lắc đầu, chỉ vì người tới chính là người nàng cảm thấy khó mà chống đỡ: Tô Tiểu Yến.

      Giờ phút này Tô Tiểu Yến người mặc quần áo thêu hoa, váy tơ tằm màu phấn hồng. Búi tóc Phi Nguyệt đơn giản cài cây trâm hoa Hải Đường, bên tai nghe tiếng động như tiếng gió . người chạy chậm tới mà khuôn mặt ửng đỏ, cái trán trơn bóng thấm ra tầng mồ hôi tinh tế.

      Nhớ lại lúc trước Tô Tiểu Yến vì Tô Đại Điền sắp thành thân mà thần tình ưu thương, lại nhìn Tô Tiểu Yến lúc này trải qua phen trang điểm, Tô La nghĩ, có lẽ Tô Tiểu Yến để xuống chuyện này.

      "Tiểu Yến, ngươi muốn cùng nhau trấn sao?" Tô Uyển Nhi đợi Tô Tiểu Yến đến gần, khóe miệng cười yếu ớt hỏi.

      "Ừ." Tô Tiểu Yến gật đầu đáp lại tiếng, mắt thu thủy lườm về phía Tô La, tựa như do dự hồi, lát sau thản nhiên : "Tô La, lúc trước ngươi coi như chưa từng gặp qua ta là được."

      Lông mày Tô La hơi nhíu, hơi hơi mỉm cười: "Ta vốn chưa từng gặp qua ngươi, tại sao lại chưa từng gặp qua ngươi đây?"

      Tô Uyển Nhi buồn bực nhìn hai người chút, hiểu hỏi: "Sao ta nghe hiểu các ngươi có ý gì đây?"

      “Ngươi cần hiểu. ” đồng thời truyền tới hai giọng khác nhau, Tô La và Tô Tiểu Yến nhìn nhau cái, cuối cùng khỏi nhìn nhau cười tiếng.

      Chương 17.2:

      Editor: Ngọc .

      Vào trong trấn, thỉnh thoảng hội có vài ba nhóm nương về hướng hồ Liễu Nguyệt. Quay đầu nhìn về bên cạnh mấy nương, Tô La nhìn trời trợn trắng mắt.

      Các nàng vừa ra khỏi cửa, cơ hồ là đều gặp phải các nương cùng tuổi trong thôn ở đầu thôn, ngày thường các nương giao tình khá sâu đều mời nhau tới trấn . Nàng trước giờ thấy nàng cùng nương nào trong thôn có giao tình thâm, nghĩ lần này ra cửa lại vừa khéo gặp phải đám người Đại Nữu.

      đường tới trấn , các nàng trò chuyện rất nhiều lời, nhưng nàng cho tới bây giờ cũng chưa được mấy câu. Đến lúc này, chỉ mong sớm chút xem lễ hội ngắm hoa lúc, nhìn lại những nam tử kia tặng hoa như thế nào, sau đó trở về cắt thêm ít vải vụn kia.

      Nghĩ buổi sáng Tô mẫu cùng nàng vài lời kia, Tô La nở nụ cười. Muốn nàng cùng mấy nhóc hai mươi tuổi này tán gẫu, quả nhiên là khó như lên núi.

      Trấn Vân Lâm tuy chỉ là trấn , nhưng lại ở giữa huyện Ninh Dương và châu, thương khách qua hai châu huyện đều phải qua trấn Vân Lâm nên đều ở lại nghỉ ngơi mấy ngày. Kể từ đó, trấn Vân Lâm lại so với trấn khác phồn vinh giàu có và đông đúc hơn.

      Cho nên , lễ hội ngắm hoa hôm nay có thể tính là tốn sức tâm tư, vừa đến hồ Liễu Nguyệt có thể ngửi thấy mùi hoa nồng nặc. Tìm mùi hoa chậm rãi bước chân mà , bên cạnh người đến người , Tô La cũng ảnh hưởng chút nào.

      "Tô La, ngươi còn nhanh chút, đợi lát nữa có vị trí cho ngươi đứng."

      thêm cuối cùng Tô La hơi giương mắt nhìn Tô Tiểu Yếnở phía trước gọi, lại nhìn xem mấy nương bên cạnh nàng vẻ mặt nôn nóng, chậm rãi cười : "Các ngươi trước , ta lúc sau qua."

      "Vậy chúng ta chờ ngươi, ngươi đừng lãng phí thời gian, nhanh lên chút."

      Tô La như có như gật gật đầu, phía trước mấy người kia trước rời . Rốt cục thành công thoát khỏi mấy nương kia, Tô La nhịn được nhàng cảm thán tiếng, bước chân càng thêm chậm.

      Đối với nữ tử nơi này mà , lễ hội ngắm hoa là ngày hội rất quan trọng. Đến hồ Liễu Nguyệt hồ bắt đầu, nàng liền nhìn thấy ít nương đều trang điểm tinh tế lần. Bất quá nghĩ đến cũng đúng, có thể tham gia ngày hội như vậy, các nàng ta khẳng định là vô cùng vui sướng.

      Chậm rì rì được mấy bước, bỗng nhiên truyền tới tiếng khua chiêng gõ trống tiếng, Tô La biết là lễ hội ngắm hoa chuẩn bị bắt đầu.

      Lễ hội ngắm hoa kỳ chỉ riêng là nam tử đưa hoa tặng nữ tử trong lòng mình ngưỡng mộ, còn có ít những tiết mục khác. Giống rất nhiều ngày hội đều có thưởng thức ca múa, triển lãm tài nghệ, lễ hội ngắm hoa cũng có tiết mục tương tự.

      Chờ nàng tới bách hoa đài bên kia thời, tuổi thành hôn nam nữ đều đứng ở chỉ định đặc biệt khu vực. Tô La chậm rãi đến nữ tử khu vực bên ngoài, sắc mặt bình tĩnh xem đài thượng na chút rực rỡ nhiều màu đóa hoa.

      Chờ nàng tới khán đài bên kia, nam nữ đến tuổi thành hôn đều đứng ở khu vực chỉ định đặc biệt. Tô La chậm rãi đến bên ngoài khu vực nữ tử, sắc mặt bình tĩnh nhìn những đóa hoa rực rỡ khán đài.

      Hai bên khán đài lễ hội hoa để bàn gỗ giản dị, bên ngồi có ít nhân vật danh tiếng ở trấn . Hai mắt Tô La lẳng lặng liếc nhìn bên trái, người nào quen biết cả, lại dời tầm mắt nhìn bên phải, kinh ngạc nhíu mày.

      Nàng nếu là nhớ lầm, lễ hội ngắm hoa mời tới đại đa số đều là lão bản tửu lâu, khách sạn, hiệu sách, thế nào cũng nghĩ đến Du Khiêm thế nhưng cũng có mặt ở .

      Hạ mí mắt tinh tế suy nghĩ phen, bỗng nhiên nghĩ đến hiệu trưởng thư viện Vân Lâm hình như cũng được mời đến. Lúc này chưa thấy hiệu trưởng, chẳng lẽ Du Khiêm là đại diện cho hiệu trưởng mà tới?

      Nghĩ như vậy, khỏi lại nhìn nhiều hơn hai bên nhân sĩ, bên trái là nam tử trưởng thành chừng ba mươi tương đối dễ thấy. Bên phải hiển nhiên phải Du Khiêm là ai, nam tử khác đều là nam tử trung niên bốn mươi năm mươi tuổi.

      Đợi khán đài nam tử trung niên thân hình gầy yếu tới, bên dưới thanh nhao nhao hỗn loạn hỗn tạp dần dần ngừng. Tô La bất động thanh sắc nhìn mấy người ngồi khán đài, sau đó lại nhàn nhạt nhìn chỗ nam tử đối diện.

      khán đài nam tử trước tiên cùng mọi người giới thiệu mấy người hai bên khán đài lễ hội hoa, Du Khiêm cũng đại diện hiệu trưởng mà tới. Đối diện nam tử ba mươi tuổi chính là đương gia Thôi Vô Nhàn tửu lâu Thiên Duyệt có danh tiếng ở trấn .

      lâu sau, khán đài nam tử mở miệng :"Chào mọi người bên dưới, năm nay lễ hội hoa cũng giống những năm trước, cũng có cuộc tỷ thí tài nghệ quần chúng, quản là ai, chỉ cần xung phong lên sân khấu biểu diễn phen, đều có cơ hội nhận được khen thưởng."

      Dứt lời, trong đám người truyền tới tiếng kinh hô, có người lớn tiếng hỏi :“ tốt, vậy giải thưởng rốt cuộc là gì ? ”

      khán đài nam tử lấy tay vuốt râu, hai mắt sắc thoáng tinh quang: "Cuộc tỷ thí kết thúc, ba người giỏi nhất, theo thứ tự nhận thưởng trân hoa lưu ngân hỉ thước của Lâm Phượng Các, thước tơ lụa của bố trang Vân Cẩm, vò nữ nhi hồng hảo hạng của tửu lâu Thiên Duyệt."

      Giọng vừa dứt, bốn phía thoáng chốc truyền tới các loại tiếng hoan hô, nhất thời thanh ồn ào.

      Trong chương này nam chính xuất . Có ai đoán được là ai ? =D

      Last edited by a moderator: 21/5/15
      milktruyenky, Mizuki, honglak2 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18

      Editor: Huyền


      Quần chúng có tài nghệ đều tham gia cuộc tỷ thí. Tô La ở trong lòng yên lặng nghĩ. Nghĩ đến nơi này lễ hội ngắm hoa lại là khiến người vui thích , nhưng căn cứ trong đầu nàng có chút ký ức, dường như cũng có nhìn thấy dân chúng bình thường có thể giành giải thưởng. Nghĩ ra cũng cái gì đáng kỳ quái, bình thường dân chúng đều vội làm việc kiếm tiền nuôi gia đình , ở đâu ra thời gian học cái gì ca múa, đàn hát.

      Nếu là lên sân khấu thể tài năng đều là tiểu dân chúng, có lẽ còn có được cơ hội khen thưởng. Nhưng chỉ cần có công tử tiểu thư lên hiến khúc làm thơ vẽ tranh, là người có chút nghiêm túc học qua cầm kỳ thư họa, cũng đoán ra được dân chúng bình thường cũng chỉ có thể đứng ở bên thưởng thức mà thôi.

      Tô La trầm tư , đài nam tử sớm xuống, tiếp theo sau là thiếu niên khỏe mạnh lên. Người này thần thái sáng láng hướng về mọi người ở dưới đài vái vài cái, sau đó liền bày ra tư thế, thi triển quyền cước. Tô La trầm mặc xem thiếu niên đánh quyền, khẽ thở dài: quả nhiên là chỗ nào đều có quyền cước a, kiếp trước xem qua phim cổ trang, cổ kịch liền có thiếu tình tiết tương tự, giang hồ làm xiếc, luận võ chiêu thân nghìn bài điệu.

      Nghĩ đến điều này, Tô La bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề, chính là cổ nhân tới cùng có thể có hay khinh công. Mới trước đây xem phim cổ trang liền cho rằng người ta thực có thể bay, sau đó mới hiểu rằng đó đều là phim ảnh ( nguyên là: trang phục cổ kịch, kịch trung hí, ta chém thành phim cổ trang, phim ảnh, có vẻ dễ hiểu hơn) mà thôi, nhưng là trong lòng khỏi có chút tò mò.

      tại tốt rồi, nàng là thực xuyên đến cổ đại, tuy triều đại phải là triều đại nàng biết, nhưng cổ đại đều là khác nhau bao nhiêu . đều đến nơi này, nàng lại là thực nghĩ nhìn xem nơi này có hay có khinh công, cũng có thể thỏa lòng hiếu kỳ giấu ở đáy lòng nàng nhiều năm nay.

      Thiếu niên đánh xong quyền, tiếp theo lên là vị nam tử trẻ tuổi, nho nhã, mang phong thái của phần tử trí thức. Nam tử kia đương trường lấy “Trăm hoa” làm đề, làm bài thơ thất ngôn, lập tức chứng suy nghĩ của nàng.

      Phía trước lên sân khấu đều là mấy vị nam tử, nàng vốn tưởng rằng có lẽ là nơi này nữ tử dám phô trương như vậy, trước mặt nhiều người công khai biểu diễn, cũng lúc này, có vị nương lên đài. Tô La nâng mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua, cự ly cách có chút xa, nàng thấy ràng, cũng biết là nương kia có bộ dạng ra sao.


      "Hả, nương kia phải 'Thư Hương nương' sao?"
      "Ta xem xem, còn là Thư Hương nương, nghĩ đến Thư Hương nương thế nhưng cũng lên sân khấu, xem tới năm nay đầu tam giáp còn biết là ai đâu”.
      "Nghe Thư Hương nương năm trước cũng có ý lên sân khấu, nhưng vì cổ họng tốt, được mấy câu, liền có lên sân khấu . Nếu là Thư Hương nương thực lên sân khấu , có lẽ năm trước Thư Hương nương chính là người trong Tam giáp rồi.
      "Điều này cũng đúng, Thư Hương nương chính là có năng lực, có dũng khí. Nếu là nàng tiến được vào tam giáp, các nương khác sợ là đều tiến được !"

      Tô La yên lặng nghe , mặt thần sắc bình tĩnh, gợn sóng, trong lòng lại suy nghĩ: hóa ra, nàng ấy chính là vị ở trà lâu kể chuyện " Thư Hương nương", cứ nghe nàng kể chuyện là rung động đến tâm can, dư còn văng vẳng bên tai, người nghe tưởng như chính mình trải nghiệm chuyện xưa đó vậy.

      Trước kia chỉ là nghe qua danh tiếng vị Thư Hương nương này, lại chưa có gặp qua nàng. Bây giờ nghe đài là vị nương khoảng mười bảy, mười tám tuổi kia, chính là Thư Hương nương, khỏi nhìn kỹ vài lần. Đáng tiếc các nàng ở khoảng cách có phần xa, chỉ có thể thấy đại khái.

      nhiều thời gian, tựa oanh đề như vậy, giọng uyển chuyển, du dương vang lên, mở đầu bình thản, tựa mưa trong đêm rả rích, chậm rãi chảy vào tâm khảm mỗi người. Bỗng nhiên lại là tiếng quát lệnh, bình thản bị kinh phá...Ước chừng phút đồng hồ thời gian trôi qua, Thư Hương nương xong đoạn truyện xưa, hướng mọi người dịu dàng khe khẽ mỉm cười.

      Tô La đôi mắt sáng đen như mực liếc nhìn xung quanh, đem biểu tình của mọi người thu vào đáy mắt. Liền như lời ca tụng về nương ấy, truyện xưa này kể khiến mọi người rung động tận tâm can, chỉ làm cho người nghe cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn nghe mãi.

      Có lẽ là xem nhiều chuyện xưa, Tô La chẳng như mọi người, hẳn cảm thấy chưa thỏa mãn, muốn nghe tiếp, nàng chỉ là cảm thấy Thư Hương nương quả thể khinh thường. Tại cái triều đại này có thể đem chuyện xưa được như thế hấp dẫn người nghe, lại nàng vẫn là nữ tử mười bảy, mười tám tuổi, cùng với khả năng của bản thân, hẳn nàng cũng phải nỗ lực rất nhiều.

      nương mở đầu rồi, những nương khác lại là thoải mái hơn rất nhiều. Có phút đồng hồ trôi qua, có mấy nương trước sau bước lên khán đài hội ngắm hoa. Đa số đều là ca hát về sinh hoạt của nhà nông, tiểu khúc tiểu điệu, nghe tới đều là phong phú, ít làn điệu.

      Xem nhiều như vậy, Tô La dĩ nhiên cảm thấy mí mắt có chút mệt mỏi, xoay người muốn rời , nơi khác vài vòng, lại nghĩ bỗng nhiên bị người giữ chặt cổ tay. Quay đầu nhìn phía sau, giữ nàng chính là Đại Nữu, bên cạnh còn mấy vị nương cùng thôn. Thấy mặt các nàng đủ loại màu sắc hình dạng thần tình, Tô La thấy nhức nhức đầu.

      "Tô La, thôn xóm khác nhiều ít đều có , hai nương lên sân khấu, thôn chúng ta còn chưa có ai lên đâu. Cùng nhau tới đây, còn chưa có nắm chắc nương nào được đâu, bằng ngươi liền đại biểu thôn chúng ta, lên sân khấu biểu diễn tài nghệ ."


      Người chính là Đại Nữu nắm cố tay nàng, đôi mắt nàng ta vụt sáng, xem có điểm như là chột dạ, lại có điểm như là giả dối. Mà nàng ta vẫn nắm tay Tô La buông, có cảm giác như Tô La lên sân khấu là được.

      Nghe vậy, Tô La sâu nhìn vào mắt Đại Nữu, đôi mắt sáng của nàng như phảng phất nhìn tình. Kỳ nàng quả là nhìn thấu tâm tư Đại Nữu, suy đoán rằng Đại Nữu là muốn nàng lên đài, biểu diễn được mà xấu mặt . Nàng liền thực nghĩ ra Đại Nữu này thế nào liền muốn gây với nàng. Đoạn thời gian này, nàng đều có trêu chọc gì nàng ta , nàng ta lại đến tìm nàng gây phiền toái.

      "Ta có cái gì tài nghệ, lên sân khấu cũng chỉ là đứng yên mà thôi." Tô La lành lạnh phát ra thanh , đôi mắt lạnh lẽo rét buốt nhìn Đại Nữu, chợt duỗi ra bàn tay nắm cổ tay Đại Nữu, thấy Đại Nữu mặt lộ vẻ thống khổ.


      Nàng Tô La là người thế nào, há có thể cái gì tình đều chưa trải qua lần. Có chút việc nàng có thể cho rằng gặp qua nghe đến, nhưng có chút việc nàng nghe thấy nhìn thấy liền cũng phải đáp lễ chút, tỷ như tại đối mặt với việc này.


      "Người hiền hay bị bắt nạt" câu này là đến chỗ nào cũng đều sai, Đại Nữu hai lần ba lượt đều muốn nàng xấu mặt, nàng cũng có tất yếu lại đối với nàng khách khí, vẫn nhẫn nại chẳng làm nàng ta cảm kích.

      "Nhưng là, ta lại là nghĩ lên khán đài đứng chút, chừng ông trời chiếu cố, lần cẩn thận liền thực tiến vào tam giáp." Tô La rất ràng, Đại Nữu cùng bên cạnh nàng là mấy vị nương đều đến có chuẩn bị. Muốn nhìn nàng xấu mặt, còn phải hỏi nàng có nguyện ý hay cho các nàng nhìn. Đại Nữu hiển nhiên có nghĩ đến Tô La thế nhưng dễ dàng liền đồng ý việc này, hơn nữa còn tỉnh táo năng gọn gàng như vậy. Đại Nữu kinh ngạc ngước mắt nhìn, dáng hình xinh đẹp linh lung chậm rãi hướng về bách hoa đài đến.


      Tô La có biểu tình, tâm tựa vạn dặm sóng biển ngoài khơi. Từng bước tiếp cận khán đài, bước lại bước lên cầu thang. Khi nàng bước lên nơi cao nhất rồi, chậm rãi giương mắt xem hướng đối diện bách hoa đài. Ánh mắt bình tĩnh gợn sóng chỉ là hơi nhìn thoáng qua kia mấy người trung niên nam tử, ánh mắt rơi xuống Du Khiêm, thấy đều là cùng trước kia dạng vân đạm phong khinh.

      Trong phút chốc, Tô La ràng, với Du Khiêm mà , thể cùng nông gia nữ như nàng có quan hệ. Dạy tiểu đệ Tô Văn học bài thực chỉ là báo ân, vẫn chưa đề cập bất kỳ tình cảm riêng tư nào.


      Khép mi mắt, nháy mắt, Tô La như có như nhàn nhạt mỉm cười. Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, ngẫu nhiên nàng cũng nghĩ đến người nam tử ôn tồn lễ độ, nàng ràng có nghĩa là cái gì. Chỉ là nàng rất ràng, phần tử trí thức so với người bình thường còn muốn để ý chút lời đồn đãi chuyện nhảm nhiều hơn.

      Tô La khỏi cười khổ, nhưng rất nhanh liền thu lại suy nghĩ, chút tình cảm hiểu được. Ngẩng đầu nháy mắt, mặt khôi phục bình tĩnh. Đôi mắt đen như mực, sâu thăm thẳm lẳng lặng nhìn nam nữ phía dưới khán đài, chuyện cũ trước kia, quả giống như mây khói thoảng qua.

      Chậm rãi hít hơi, ký ức hai kiếp quyện vào nhau. Kiếp trước hỉ nộ ái ố, kiếp này ngọt bùi cay đắng. Con người vẫn nên nhìn về phía trước , kiếp trước kiếp này, nên quên mất liền quên !

      Làn mắt như nước mùa thu, hướng về phương xa, khẽ mở môi son —— thiếu niên hùng tâm so trời cao, chí khí hào hùng sợ gió lốc, làm có ăn, năm tháng đều phai nhòa, chỉ lưu tiếng đàn mờ ảo...

      khúc này qua , dưới đài mọi người dường như thân ở trong mộng, tiếng hát nhàng, du dương uyển chuyển, như nước suối trong mát chậm rãi chảy vào tận đáy lòng, lần khắp nơi gột rửa tro bụi, buồn phiền.

      Kết thúc bài ca, Tô La cứ thế xuống đài, nhanh chậm đến trước mặt Đại Nữu. Nhìn thấy các nàng mấy đôi mắt trừng lên, tưởng như là con mắt cá chết vậy, nàng nhàn nhạt liếc Đại Nữu cái, chợt rời tầm mắt.

      Kết quả cuộc thi là, đứng nhất là nam tử trước công chúng vẽ bách hoa đồ, Tô La giành được thứ hai, Thư Hương nương giành được đệ tam. Đối với kết quả này , ngoài ý muốn ngoài ý, ngoài ý cũng có điểm ngoài ý muốn.

      Nhưng cũng phải việc gì quan trọng , Tô La chỉ là cầm phần thưởng thuộc về nàng, mình rời . Nàng nghĩ lại cùng mấy người Đại Nữu cùng nhau , người sáng suốt đều có thể nhìn ra trong mắt các nàng là ghen tị. Nếu là lại cùng nhau trở về, chừng đường này nàng phải nghe những lời ghen tị, châm chọc.

      đường về nhà, nàng gặp ít người trong thôn, bọn họ nhìn thấy Tô La cầm trong tay xấp tơ lụa , tất cả đều kinh ngạc trợn tròn mắt. Muốn biết, xếp tơ lụa chính là gần mười hai lượng bạc, có nhiều người nửa năm đều làm đến được như vậy, mà Tô La này thế nhưng sắc mặt bình tĩnh cầm xếp tơ lụa trở về.

      Lúc này, thôn dân biết xếp tơ lụa đều là Tô La tham gia cuộc tỷ thí thắng được . Chờ sau này bọn họ biết kiện này, tất cả dám tin tưởng Tô La thậm chí có bản lĩnh như vậy. Đương nhiên, việc này đều là sau này hãy .
      Last edited by a moderator: 18/5/15
      milktruyenky, Mizuki, honglak2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :