1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ - Hồng Bồ Vũ (Xuyên không - Điền Văn( (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10:

      Editor: Ngọc


      “Uyển Nhi, tìm ta có việc sao? ” Tô La đứng ở trước mặt Tô Uyển Nhi lúc lâu, nhưng thấy Tô Uyển Nhi mực mắc cở đỏ mặt, như là ngượng ngùng ra khỏi miệng, nhịn được lên tiếng hỏi thăm.

      Tô Uyển Nhi đỏ mặt, khẽ ngẩng đầu nhìn tô la cái , đôi nước mắt sáng ngời lộ ra nhàn nhạt ngượng ngùng. Nàng ta dường như do dự hồi lâu , sau đó hít hơi sâu, yên lặng nhìn Tô La.

      “A La, mấy ngày nữa chính là lễ hội ngắm hoa năm chỉ lần, ngươi muốn cùng xem chút ?” nghĩ sắp đến lễ hội ngắm hoa, Tô Uyển nhi lại cảm thấy lỗ tai cũng nóng lên.

      Sau khi Tô La bị đập đầu, nàng có hồi lâu chưa từng gặp nàng ấy, Tô La cũng có thời gian dài tìm nàng. Trước kia đều là Tô La chủ động rủ nàng lễ hội ngắm hoa, lần đầu tới đây rủ Tô La , trong lòng cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.

      Lễ hội mùa xuân, tương đương với ngày lễ thất tịch. Đương nhiên nơi này cũng có ngày lễ thất tịch, nhưng thất tịch tầm sau tháng ba. Cái gọi là lễ hội mùa xuân chính là mùa trăm hoa đua nở, chứa thâm ý những nương chưa xuất giá có thể ở lễ hội này tìm tình nhân.

      Tô La chưa nghiên cứu qua khí hậu bốn mùa nơi này, chỉ biết khí hậu nơi này cùng kiếp trước có chút bất đồng, còn lại cũng có biến hóa lớn. Nghĩ đến cổ nhân hay cưới nhau sớm, liên hệ đến ý nghĩa lễ hội xem hoa này, trách được khuôn mặt tú lệ của Tô Uyển Nhi có thể đỏ thành như vậy. Cảm thấy nhịn được thầm than câu, con cổ đại cùng con đại có chút bất đồng.

      Tuy rằng đối với ý nghĩa ngày hội này quan tâm, nhưng ít nhiều muốn chính mắt nhìn xem ngày hội này có gì, thế là Tô La khẽ gật đầu, thấy vẻ mặt Tô Uyển Nhi vui mừng, khuôn mặt nhắn đỏ giống như táo đỏ chín mọng.

      "Vậy mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau trấn ."
      Tô Uyển Nhi dừng chút, sau đó ngước mắt nhìn đầu Tô La, ân cần hỏi: “Vết thương của ngươi còn đau ?”

      Tô La lắc đầu cái, hai mắt bình tĩnh bất động thanh sắc quan sát thần sắc trong mắt Tô Uyển Nhi, lát sau dịu dàng
      cười :“ hết đau, đa tạ Uyển Nhi quan tâm .”

      Tô Uyển Nhi nghe vậy mắc cỡ đỏ mặt, ngón tay thon dài xoắn cái khăn tay trắng, ngây thơ : "Ta trước kia ngã bị thương, ngươi cũng quan tâm ta như vậy."

      Tô La khe khẽ mỉm cười, híp mắt nhìn hai bàn tay trắng nõn của Tô Uyển Nhi biết nên để chỗ nào:
      "Muốn vào trong nhà uống ly trà hay ?"

      " được, ta còn phải trở về thêu khăn, qua hai ngày nữa phải giao rồi, nếu trì hoãn, sợ là kịp." Tô Uyển Nhi bỗng nhiên nghĩ đến cái, nhìn Tô La hỏi: "Nghe nương ta ngươi hai ngày nay đều ở trấn bắt đầu làm việc, là giặt quần áo thuê sao?"

      Trước kia Tô La kiếm tiền chỉ có hai cách, là thêu thùa, hai là giặt quần áo, ra Tô La cảm thấy thêu khăn kiếm được tiền nhiều như giặt quần áo, cho nên đa số nàng đều giặt quần áo thuê.

      Nàng hai ngày này đều chạy tới trấn , Tô Uyển Nhi vì vậy mà lầm cho rằng nàng lại giặt quần áo thuê.Tô La nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu, nhàng : " phải giặt quần áo, chỉ là tự làm chút đồ chơi mang bán."

      "Đồ chơi ?" Tô Uyển Nhi nghiêng đầu nghĩ, hai mắt to sáng lên nhìn Tô La: "Là nặn tượng bằng bùn, hay là bện châu chấu linh tinh sao?"

      Tô La nghĩ Tô Uyển Nhi cũng sai, đều là thuộc về làm thủ công, thế là khẽ gật đầu. Về phần nàng bán tới cùng là cái gì, nàng cũng muốn cùng người khác ràng.

      Tô Uyển Nhi dường như phát nhiều về chuyện này với Tô La, thêm hai câu rồi thêm gì nữa, sau đó về nhà thêu khăn .

      Đợi Tô Uyển Nhi về viện nhà nàng ta, Tô La mới quay người, nhanh chậm trở lại viện nhà mình, vào cửa sau đó thuận tay đóng lại, cài chốt.

      Trở về nhà, Tô Văn đem những thứ kia thu dọn tốt, gạo và thịt heo đều cầm vào phòng bếp cất kỹ, dây đỏ và hạt châu để dùng hai ngày này đều cất vào hộp đựng trang sức.

      Lúc vừa chuẩn bị từ trấn trở về, Tô La bỗng nhiên ở quầy hàng khác nhìn thấy dây tơ màu khác. Cũng may lúc ấy có tiền trong người, vì thế thuận tay mua ít sợi tơ màu trở về.

      Vì vậy , sau khi ăn cơm trưa, Tô La cầm sợi tơ màu ra sân bện vòng tay và đồ trang trí . Lúc này mua ít hạt châu , nàng định dùng những hạt châu và tơ màu xâu ra động vật .

      biết nơi này có người người nguyện ý mua động vật như vậy hay , vì vậy liền tính toán trước xâu con, chỉ cần to bằng ngón cái là được. Nếu như đến lúc đó bán được, tháo ra làm chút đồ trang sức trang trí khác.

      Thời gian thoáng qua cái là chạng vạng, cúi đầu bện trang sức rất lâu Tô La ngửa đầu nhìn bầu trời, rồi sau đó đem vật phẩm trang sức bện nốt, lúc này mới đứng dậy đem những thứ này để vào trong nhà, tiếp theo vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

      Tô Văn theo sau lưng Tô La vào phòng bếp, thuần thục dùng muỗng hồ lô múc nước.

      Phòng bếp có hai cái nồi sắt còn dùng được, cái dùng để nấu nước, cái dùng để đun trà nấu cơm. đun nước, chỉ cần nước nóng, là có thể dùng tắm rửa. Đổ nước vào nồi, Tô Văn bắt đầu nhóm lửa.

      Hậu viện Tô gia có mảnh đất trồng rau lớn , trồng ít rau dưa và trái cây. Hôm nay mua nửa cân thịt heo về, Tô La định dùng nửa cân thịt heo này làm hai món ăn mặn.

      Nghĩ lát, quyết định dùng khổ qua làm món khổ qua xào thịt heo, sau đó lại dùng mướp nấu món canh mướp với thịt. Nghĩ tới liền làm, Tô La với Tô Văn lần, Tô Văn lập tức giúp đỡ gọt vỏ mướp sạch , sau đó lại rửa rau,bóc tỏi...v.v..

      Tô Văn rửa rau xong, đồng thời Tô La đem khổ qua cắt xong, sau đó lại cắt mướp, cuối cùng chỉ còn lại nửa cân thịt heo. thời gian ngắn sau, khối thịt heo cũng thành những miếng thịt heo độ dày vừa phải.

      Chỉ có cái nồi, thông thường đều là nấu thức ăn trước rồi lại nấu cơm, tối nay cũng như thế. Chỉ là tối nay muốn nấu canh trước, sau đó lại nấu đồ ăn. Canh mướp với thịt nấu xong xuôi, Tô Văn vẫn đứng ở bên giúp đỡ, nuốt ngụm nước bọt. Khuôn mặt vàng như nến tràn đầy khát vọng, nhưng mà lại mang nét thoáng khiếp đảm.

      Rất ràng tình hình của Tô gia, Tô La thấy bộ dáng này của hắ, trong lòng thể khống chế đột nhiên căng thẳng. Rất nhiều chuyện đều là tự mình trải qua, mới có thể biết được, trải qua thể hiểu được cảm xúc này, giờ nàng có tâm tình như vậy .

      "Tiểu Văn, đệ cầm cái chén tới đây nếm chút canh, sau đó cho đại tỷ biết hương vị có ổn ." Khóe miệng Tô La giơ lên nét thoáng tươi cười, đáy mắt cũng ra đau lòng che giấu.

      Nàng muốn về chuyện trước kia, nhưng mong có khả năng kiếm chút tiền bạc, để cuộc sống trong nhà ngừng được đến cải thiện. phải bởi vì nàng chiếm thân thể này, mà là nàng lòng muốn làm như vậy.

      Tô Văn nghe vậy cũng sửng sốt chút, mắt mở to giống như chuông đồng, ngẩng khuôn mặt vàng như nến, ngây ngốc nhìn Tô La. Chờ nhìn thấy khóe miệng Tô La khóe miệng ra tươi cười ôn nhu, lúc này mới gật cái đầu , luống cuống tay chân chạy lấy cái chén tới.

      Tô La lấy muỗng múc canh vào chén, sau đó giống như tùy ý lấy mấy miếng thịt heo, lấy đến cái chén canh có hơn phân nửa thịt heo, mấy miếng thịt heo, còn có chút mướp.

      "Đại... Đại tỷ, chỉ cần ít là được rồi ." Đôi mắt bồ câu của Tô Văn sững sờ nhìn hơn phân nửa chén canh mướp với thịt, tuy là thèm ăn đến mức chịu được, nhưng vẫn nhớ là Tô La bảo nếm thử hương vị, mà phải uống chén canh.

      " ít làm sao nếm thử ra được hương vị." Tô La khẽ cười chút, lại : "Đệ bưng chén canh này vào trong nhà để cho nguội, đợi lát nữa nếm qua mùi vị tới cho đại tỷ, đại tỷ bây giờ phải nấu món ăn khác. ”

      Tô Văn nhìn chén canh, lại ngửa đầu nhìn Tô La bận rộn. Cuối cùng vẫn y như Tô La , đem chén canh bưng vào trong nhà, nguội thử xem hương vị ra sao.

      Đợi Tô Văn ra khỏi phòng bếp, Tô La ngửa đầu nhìn nóc nhà, sau đó khẽ thở dài tiếng. Mấy ngày nay, dần dần thích ứng hoàn cảnh này, thực tế là rất bất đắc dĩ , nhưng nàng cũng vì điều này mà nhụt chí.

      Suy nghĩ lúc, cười khẽ tiếng. Tô mẫu cũng sắp trở về tới nhà, nàng phải sớm đem cơm nấu xong , tránh cho đợi lát nữa trời tối có cách nào nấu nướng.

      Buổi tối ở cổ đại dĩ nhiên bằng ở đại: ánh đèn nhấp nháy rực rỡ, nhà nông bình thường đa số dùng đèn dầu tới chiếu sáng. Những thứ như nến nếu so với đèn dầu đắt hơn nhiều, nhà nông cũng dùng nổi cây nến.

      Tô La vừa đem khổ qua xào thịt nấu xong, ở trong nhà chờ canh nguội Tô Văn ăn xong liền chạy tới đây. Thoạt nhìn, miệng dính lớp mỡ bóng loáng, cái chén cũng hết nhẵn sạch , giống như dùng cái gì rửa sạch qua vậy.

      “Đại tỷ, chén canh kia uống ngon, lúc ăn cơm , đệ …… đệ còn có thể uống nữa ?”

      Tô Văn xong liếm liếm khóe miệng, còn cúi đầu nhìn cái chén bị liếm đến sạch bóng loáng.

      Tình hình ràng như thế cần đoán cũng biết đại khái Tô Văn vừa làm chuyện gì , nhưng nghe được lời này của , Tô La cũng đau lòng vô cùng. Bất quá chỉ là đứa bé thôi, ra được những lời như vậy làm đau lòng người!

      "Đương nhiên có thể uống, nhờ đệ nếm thử, đại tỷ cần lo lắng canh này hương vị ngon nữa ." Tô La duỗi tay xoa xoa mái tóc khô vàng vì dinh dưỡng đầy đủ: "Chờ nương trở về, chúng ta liền ăn cơm."

      Đại khái qua lúc, Tô mẫu ra ngoài cả ngày rốt cuộc trở về nhà, vai còn vác bó củi. Vừa vào trong viện, Tô mẫu ngửi được mùi thơm khác lạ.

      Vốn tưởng rằng mùi vị thịt đều là từ nhà cách vách thổi qua, nhưng mùi thơm kia lại giống như từ trong nhà mình bay ra. mặt Tô mẫu ra nét nghi hoặc, đem bó củi cất kỹ, chợt bước nhanh vào phòng bếp.

      Lúc này, Tô La cho gạo vào nồi, Tô Văn giúp nhóm lửa, hai người đều chú ý đến Tô mẫu ở ngoài cửa. Thẳng đến khi Tô mẫu tiến vào phòng bếp, hai người mới chú ý đến Tô mẫu trở về, hai miệng đồng thanh kêu "Nương", thanh mang nhàn nhạt vui mừng.

      Tô mẫu vẫn chưa chú ý đến tiếng hai người gọi có bao nhiêu vui mừng, chỉ là đến bên cạnh. Chờ bà nhìn bệ bếp có đĩa khổ qua xào thịt, trừng to mắt kinh ngạc.

      "Nha đầu, thịt heo này là ngươi mua về ?" Sau khi lấy lại tinh thần, câu đầu tiên Tô mẫu hỏi là câu này.

      "Vâng, là con mua, hôm nay kiếm được ít bạc, liền mua nửa cân thịt trở về." Mắt thấy Tô mẫu muốn gì, Tô La lập tức : "Nương, dễ dàng kiếm được chút bạc, con biết nên tùy tiện tiêu pha, chỉ là nhà ta năm rồi chưa mua thịt heo về ăn. Coi như mua cho Tiểu Văn bồi bổ, còn , có thể bổ sung dinh dưỡng vẫn nên bổ sung cho tốt."

      Tô mẫu há miệng thở dốc, cúi đầu nghiêm túc giúp Tô Văn nhóm lửa, lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tô La. Nghĩ nữ nhi nhà mình hai ngày này kiếm tiền, quả có tùy tiện mua linh tinh, trong lòng biết bản thân nàng có thể tự quyết định, thế là thêm về chuyện này nữa.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Hoa đào nở, chim én về, mùa xuân lại đến. Chúc mọi người năm mới 2015: NGHÌN NHƯ Ý - VẠN NHƯ MƠ - TRIỆU BẤT NGỜ - TỶ LẦN HẠNH PHÚC.

      Chương 11:

      Editor: Ngọc


      Cầm trong tay ngọn đèn chậm rãi mò vào trong phòng, sau đó lại đem ngọn đèn để ở bên ghế cạnh giường . Tô gia có thể có căn nhà che gió che mưa tốt lắm rồi, trong phòng có giường gỗ và ghế , cũng xem như rất tốt.

      Nếu là muốn nhiều hơn, Tô La cảm thấy thế này có chút biết đủ. Đương nhiên, đây đều là chuyện tạm thời, sau khi kiếm tiền, thiếu gì chậm rãi mua thêm. Trước kia những đồ ăn, ăn nổi bây giờ mua ít trở về ăn đỡ thèm, việc này là dần dần thực .

      Giống như tối nay ăn thịt heo, nhớ tới Tô mẫu lúc ấy ăn cơm vừa ăn vừa rơi lệ, Tô La nhịn được nhàng thở dài tiếng . nàng thể để cho Tô gia giống như tối nay đích thịt heo, nhớ tới Tô mẫu lúc ấy ăn cơm vừa ăn vừa rơi lệ đích tìnhhình , tô la nhịn được nhàng thở dài tiếng. Nàng phải để cho cuộc sống Tô Gia cải thiện tốt hơn, nhưng nàng tin tưởng, ngày nào đó thực được chuyện mà bọn họ dám nghĩ đến.

      Cổ nhân có thói quen làm việc và nghỉ ngơi ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe mạnh, Tô La tuy là thân thể cổ nhân, nhưng có thói quen ngủ muộn của người đại. Nàng cảm thấy chuyện này cũng rất kỳ quái, ràng buổi sáng có thể dựa theo thói quen nơi này dậy sớm, nhưng buổi tối như thế nào cũng ngủ sớm được.

      Trong nhà tuy có đèn, nhưng vẫn tối , nàng cũng nghĩ ban đêm bện trang sức làm hỏng mắt mình. Bò đến giường thổi tắt đèn, là ngủ được, nàng đành nghĩ những chuyện phát sinh trong đoạn thời gian này.

      biết tại sao, lại nghĩ đến người hôm nay giúp nàng Du Khiêm. Trước kia đọc sách thấy phần tử trí thức, đa số đều là người cổ hủ, nhưng hôm nay gặp vị Du tiên sinh cũng đánh vỡ ấn tượng của nàng trong dĩ vãng.

      Người này ngay cả tự xưng đều là xưng hô bình thường nghe quen thuộc là "Du mỗ", mà phải xưng hô của thư simh cổ đại thường "Tiểu sinh". Hơi nghĩ hình ảnh người này mà tự xưng tiểu sinh, khóe miệng lại tự chủ cong lên.

      Trong nhà có ánh đèn , chỉ có ánh trăng nhu hòa xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Tô La cũng chú ý đến những thứ bên ngoài, lúc này trong đầu đều là hình ảnh người kia ra mặt giúp nàng.

      Ước chừng qua khắc, Tô La mới bất tri bất giác nàng lại cứ như vậy đem chuyện buổi sáng kia suy nghĩ lần lại lần, ý thức được điểm này , gò má bắt đầu nóng lên, nhịp tim lại cũng nhanh chóng nhảy lên, ở nơi ban đêm yên tĩnh này nghe cực kỳ ràng.

      dễ dàng mới ngừng được mặt đỏ tim đập nhanh, nhưng ngừng được đáy lòng rung động. Nghĩ tại sao nàng lại xuất phản ứng kỳ quái này, Tô La đột nhiên lắc lắc đầu, ép chính mình thanh tỉnh lại.

      Trải qua lần tình cảm thất bại kia, Tô La cảm thấy câu “hữu duyên vô phận” hết sức có lý. Nên suy nghĩ trước, nàng muốn tùy tiện lâm vào mối quan hệ tình cảm bảo đảm.

      Vào rạng sáng ngày thứ hai, Tô La đem chuyện tối hôm qua ném vào trong góc khuất, an an tĩnh tĩnh giúp Tô mẫu nhào bột. Hai ngày trước mua được bột mì tương đối ngon, Tô mẫu nghĩ trong nhà đều ăn bánh bao mấy ngày, hôm nay liền quyết định làm chút bánh bao.

      Hôm qua mua thịt heo về rán thịt được ít mỡ heo, thừa lại chút tóp mỡ tất nhiên là giữ lại, lúc này liền biến thành nhân bánh bao hôm nay. Đem tóp mỡ băm, cộng thêm ít hành thái, cộng thêm chút muối, trộn chia đều sau đó liền bắt đầu làm bánh bao.

      "Nha đầu, ngươi hôm nay còn muốn trấn sao?" Tô mẫu gói xong cái bánh bao, nhìn Tô La vẫn rất yên lặng gói bánh bao, cảm thấy có chút kỳ quái, cho rằng nàng lúc này nghĩ chuyện trấn bán trang sức.

      Bà mỗi ngày đều dậy rất sớm cùng vài nông phụ trong thôn cùng nhau xới đất, buổi tối trở về là lúc mặt trời lặn. Tuy có tận mắt nhìn thấy Tô La bện đồ trang sức, nhưng từ trong hộp đựng trang sức cũng có thể nhìn ra nỗ lực của Tô La.

      Nhưng nghĩ đến Tô La mỗi ngày đều trấn bán đồ trang sức, trong lòng cảm thấy tự trách thôi. Nếu phải gia cảnh tốt, bà cũng hi vọng nữ nhi xuất đầu lộ diện như vậy. Tuy trấn cũng có ít nương cùng tuổi bán bánh nướng bánh bao, nhưng trong lòng bà cũng cảm thấy đau thôi.

      "Hôm nay , chờ con đem chút sợi tơ màu và hạt châu thừa làm đồ trang sức, sau đó lại trấn ." Tô La xong cười cười, nhìn Tô mẫu cái, lại : "Nương, chờ con bán được đồ trang sức, con nghĩ mua cho Tiểu Văn chút vải trở về làm quần áo."

      Thân thể này lưu lại ký ức quá khắc sâu, rất nhiều thứ chưa từng học qua đều từ ký ức người này làm vô cùng thành thạo. Giống như nàng làm nhiều năm vậy, trừ tư tưởng ngẫu nhiên có chút quen, còn lại là thập phần tự nhiên.

      Tô gia năm bận từ đầu đến cuối, chỉ có đến khi qua năm mới mới có thể mua chút vải thô về làm quần áo. Bọn họ hàng năm chỉ có được bộ quần áo, bộ quần áo mặc mấy năm đều là chuyện bình thường.

      Tô La như vậy, ra phải chỉ mua cho Tô Văn, nàng lo lắng nếu bỗng nhiên mua vải vóc cho cả nhà về, Tô mẫu trách mắng. Trước đó lên tiếng trước, đến lúc mua nhiều vải vóc về, lại dễ dàng hơn.

      Tô mẫu hiển nhiên nghĩ đến Tô La những lời này, mở to mắt nhìn về phía Tô La, hồi lâu sau mới hoàn hồn : "Ngươi cũng trưởng thành rồi, có vài chuyện ngươi cảm thấy nên làm như thế nào làm như thế , cần mọi chuyện đều nghe nương." Dừng lúc, nhàng thở dài : "Nếu như nương có thể kiếm nhiều tiền trở về, chừng ngươi có thể tìm được nhà chồng tốt."

      Cùng nữ nhi nhà mình kém nhiều tuổi đa số đều gả , còn có vài đứa con rồi, nhưng nữ nhi nhà mình lại mối hôn cũng có. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Tô mẫu liền cảm thấy trong lòng rất chua xót, ba mươi mấy tuổi rồi nhưng có lúc chỉ muốn khóc lớn lần.

      Tô La vốn còn nghĩ tiếp tục dùng tuổi tác còn để trả lời lời của Tô mẫu, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy chua xót của Tô mẫu, lời đến bờ môi lại nuốt xuống cổ họng.

      Chiếu theo hoàn cảnh nơi này, Tô mẫu quả sai. Chỉ là nàng vẫn quen quan niệm ở thế giới kia, vẫn cảm thấy mười sáu mười bảy tuổi quả chỉ là đứa bé. Chính là đến nơi này, ở tuổi này đều gả cho người và sinh hài tử rồi, nghĩ mà cảm thấy khó mà thích ứng.

      Tạm thời nghĩ tới nên an ủi Tô mẫu như thế nào Tô La thể làm gì khác hơn là duy trì trầm mặc, nàng lo lắng nếu là chuyện này nữa ngược lại để cho Tô mẫu hoài nghi, dù sao Tô La lúc đầu đối với hôn của mình cũng có chút gấp gáp. Có số việc quá mức khác thường , khó tránh khỏi khiến người hoài nghi, Tô La muốn gặp phải vấn đề này.

      Dùng qua bữa sáng liền ra sông giặt quần áo, lúc này Tô La đem quần áo phơi ở gậy trúc trong sân, hai mắt sáng ngời chú ý đến Tô Văn ngồi ở mặt đất viết chữ vẽ tranh, nghĩ nàng còn chưa cùng Tô Văn chuyện kia.

      “Tiểu Văn, nếu là có vị tiên sinh đồng ý dạy đệ đọc sách, đệ nguyện ý ?” Tô La hơi do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn ôn nhu hỏi.

      Đêm qua, Tô La bỗng nhiên cảm thấy nàng lúc ấy đề xuất Du Khiêm vấn đề như thế có chút qua loa. Nhưng thấy Tô Văn hướng nội thích học, trong lòng cảm cho thử học chút cũng sao.

      Có lẽ nàng qua loa, nhưng lời ra khỏi miệng, nếu lúc này lại từ chối qua loa tắc trách, cũng biết Du Khiêm nghĩ nàng ra sao nữa.

      Suy nghĩ hồi nhịn được lắc đầu bất đắc dĩ cười tiếng, bất quá chỉ là người mới quen lâu, làm gì quan tâm cái nhìn của người kia chứ?

      Tô Văn hiển nhiên là bị lời Tô La làm cho kinh hách, đôi mắt bồ câu trừng to, con ngươi đầy kinh ngạc, hình như chuyện vừa mới nghe là chuyện trong mơ vậy.

      Thẳng đến khi Tô La phơi xong quần áo, đến bên cạnh chụp lấy bờ vai của , mới mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tô La, mặt tuy vẫn khiếp sợ, nhưng so với trước phai nhạt nhiều.

      “Đại tỷ đều là sao?” Tô Văn giống như là lấy lại tinh thần, con ngươi đen nhánh mở lớn, cũng nhúc nhích nhìn khóe miệng mỉm cười của Tô La.

      “Tất nhiên là , bất quá vị tiên sinh kia cũng bề bộn nhiều việc, đệ mỗi ngày chỉ có thể có nửa canh giờ theo học tập, đệ muốn ?”

      Tô La ở trong lòng thầm suy nghĩ chút, coi như nàng là vì đệ đệ mình mời vị dạy kèm tại nhà. Trấn gia đình giàu có đều mời tiên sinh về nhà dạy hài tử, nghĩ như vậy , trong lòng ngược lại cảm thấy dễ dàng ít .

      Đến nơi này nếu mà, nương nhắc chuyện này với nam tử, quả là tổn hại khuê danh. Nhưng nàng nếu mà để ý những thứ này, cũng trấn bán đồ trang sức.

      Tuy nơi này cầu nữ tử cả ngày ở trong nhà, nhưng xuất đầu lộ diện ít nhiều cũng để cho người ta cảm thấy trang trọng. Tô La trong lòng rất ràng những thứ này, nhưng trong xương nàng cũng có ý tưởng của riêng mình, cho nên mới có thể làm ra quyết định như vậy.

      muốn đến tổn hại khuê danh, đoạn thời gian trước ở trong phủ Trần công tử phát sinh chuyện kia để cho khuê danh của nàng hoàn toàn còn. Cộng thêm vị Giang tiểu thư kia cùng nàng ở đường “ giằng co ” chuyện, đoán chừng người ta biết ban đầu nương kia là ai, đại khái giờ cũng là ai.

      Cho nên, nếu nàng muốn để ý nhiều như vậy, sớm nên tự nhốt mình ở trong phòng cả ngày ra khỏi cửa. Nhưng nàng phải là người hèn yếu như vậy, làm được bởi vì chuyện này mà đem mình nhốt ở trong nhà.

      Thế là, hai người quyết định ăn xong cơm trưa liền hồ Liễu Nguyệt trấn tìm Du tiên sinh.

      Có kế hoạch thời gian trôi qua rất nhanh, buổi sáng Tô La làm ra ít trang sức. Có lẽ mấy ngày nay liên tục ở đây làm những thứ này, có chút mới lạ hai tay của cũng trở nên hết sức linh hoạt.

      Tô La nhìn tơ màu và hạt châu thừa lại, sau đó quyết định giữa trưa đưa Tô Văn đến sau hồ Liễu Nguyệt, thuận tiện lại mua chút tơ màu và hạt châu về, thừa dịp đoạn thời gian này bện nhiều chút. Miễn cho đến khi có người học được cách bện, cùng bện tới bán, liền bán được giá tốt như vậy nữa.

      Chờ hai người ăn xong cơm trưa, Tô La cầm chút tiền, sau đó gọi Tô Văn cầm sách chờ nàng. Hơi cúi đầu nhìn chút quyển sách trong tay Tô Văn, Tô La cảm thấy mua cho chút giấy bút mới được.
      milktruyenky, Mizuki, honglak2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12:

      Editor: Ngọc

      Lần đầu phó ước, Tô La tuy trải qua ít chuyện trong xã hội, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất an. Như thế nào chăng nữa cũng cưỡng bách mình cố gắng giữ tỉnh táo. Nhưng tới cùng vẫn là bị hoàn cảnh tại trói buộc.

      Tô La cảm thấy như thế này thể trách nàng kinh nghiệm đủ phong phú, nếu như chuyện xuyên qua này tựa như du lịch, ngẫu nhiên gặp phải, nàng khẳng định cảm thấy thấp thỏm như vậy.

      Càng nghĩ càng tỉnh táo, thế là cái gì cũng nghĩ nữa, chỉ nghĩ đợi lát nữa nàng cần mua chút gì, sau khi về làm kiểu trang sức gì, kể từ đó, mới thấy bớt khẩn trương.

      Trái lại Tô Văn giống như người việc gì, mặt vui vẻ rạo rực tươi cười, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Tô La bên cạnh , ngẫu nhiên lại cúi đầu nhìn sách tay , chỉ nghĩ nhanh chút được nhìn thấy tiên sinh từ miệng Tô La kể.

      Hai tỷ đệ vội vã muốn trấn tìm tiên sinh, nhưng hết lần này tới lần khác lại có người cố tình cản đường, đem con đường hai tỷ đệ chắn nửa.

      Tô La hết sức bất đắc dĩ nhìn Tô Tiểu Yến đứng ở phía trước, nhìn nàng ta bộ dáng kia giống như là đặc biệt chờ người nào đó. Nàng nhớ nàng cùng Tô Tiểu Yến có thù oán , tại sao ba ngày hai ngày đều gặp phải vị Tô tiểu thư này.

      Gặp phải Tô Tiểu Yến này tám phần đều cùng với người nàng có ấn tượng gì - Tô Đại Điền có liên quan, nàng , nàng ràng như vậy rồi, tại sao Tô Tiểu Yến vẫn thích tìm nàng gây phiền toái, chẳng lẽ nàng ta cho rằng nàng tức giận chắc?

      "Đại Điền ca muốn thành thân."

      Quả nhiên, người Tô Tiểu Yến nhắc đến cũng là người Tô La nghĩ, chỉ là lần này vẻ mặt Tô Tiểu Yến tựa như có chút kì quái, lại nghe nàng ta tiếp: "Huynh ấy muốn cùng nương thôn bên cạnh thành thân, huynh ấy huynh ấy vẫn luôn coi ta như muội muội."

      Nghe ra trong lời này có chút nghẹn ngào, Tô La hơi nhướng bên lông mày, bất động thanh sắc nhìn Tô Tiểu Yến sắc mặt tái nhợt. Nghe ý lời này, Tô Tiểu Yến dường như là tìm nàng hết tất cả, nàng ta phải vẫn coi nàng như "Tình địch" chứ?

      “ Ngươi thích ta như vậy à ? phải gả? ” Tô La nhàn nhạt nhìn vẻ mặt mất mát của Tô Tiểu Yến, đột nhiên cảm thấy tiểu nương này vẫn còn có chút khả ái.

      Ống tay áo bỗng nhiên bị người nhàng kéo cái, Tô La nhìn về phía bên người, thấy Tô Văn sợ hãi nhìn nàng, giọng như tiếng muỗi kêu: "Đại tỷ, chúng ta kịp sao?"

      Tô Văn hiểu lời kia của Tô La và Tô Tiểu Yến, nhưng muốn sớm chút nhìn thấy tiên sinh kia, nhưng lại dám trực tiếp kêu Tô La trấn , thế là liền như vậy.

      Trước kia làm, Tô La đều là sớm ra ngoài, chính là vì tránh phát sinh ngoài ý muốn mà đến muộn. Ngay cả hôm nay phó ước, nàng cũng suy đoán thời gian để sớm ra ngoài, sợ đường gặp phải chuyện gì.

      nghĩ đến đường gặp phải chút chuyện, Tô La quả lo lắng Tô Tiểu Yến chuyện nhiều hơn, đợi lát nữa đến trấn cũng muộn. Vừa định an ủi Tô Tiểu Yến hai câu, thấy Tô Tiểu Yến bước về hướng bọn họ tới.

      Tô La biết Tô Tiểu Yến định làm gì, trầm mặc đợi nàng ta tới, lại thấy nàng ta chỉ đờ đẫn qua nàng. Chỉ nghe trong miệng nàng ta thầm câu gì đó, lại nghe nàng ta cái gì.

      "Ngươi sao chứ?" Tô La tuy phải người nhiệt tình gì cả, nhưng thấy dáng vẻ Tô Tiểu Yến, trong lòng lại cảm thấy có chút lo lắng, lập tức xoay người nhìn bóng lưng Tô Tiểu Yến hỏi.

      Bước chân Tô Tiểu Yến dừng chút, sau lúc lâu Tô La mới nghe được giọng khàn khàn:“ có chuyện gì , mẫu thân với ta, ta nhất định có thể tìm được nhà chồng tốt. ”

      xong liền chạy rồi , bóng lưng kia càng lúc càng , Tô La khẽ thở dài tiếng. Lúc trước còn cho rằng Tô Tiểu Yến là nương cố tình gây , xem ra đều là nàng nghĩ sai.

      "Chúng ta ." Tô La xoay người vỗ vỗ bờ vai bên cạnh, bước chân bỗng nhiên có chút nặng nề.

      Lúc hai tỷ đệ tới đình nghỉ mát ở hồ Liễu Nguyệt, Du Khiêm chờ ở đó, trong tay cầm sách vở ở đình nghỉ mát dạo. Thẳng đến khi Tô La đến gần, mới dừng lại, xoay người lẳng lặng nhìn Tô La, khóe miệng nét cười yếu ớt.

      "Thực là ngại, để Du tiên sinh đợi lâu." Tô La tràn đầy áy náy cúi khom người, chợt nghĩ đến nơi này nữ tử bình thường hành lễ như vậy, nhất thời cảm thấy có chút lúng túng.

      may Du Khiêm để ý chuyện này, chỉ là khẽ cười : " sao, Du mỗ cũng vừa mới đến." Tầm mắt rơi xuống người bé trai bên cạnh Tô La, lại : "Chắc hẳn đây chính là tiểu đệ Tô nương phải ?"

      Ngay từ lúc Tô La gọi Du tiên sinh, Tô Văn biết vị nam tử trẻ tuổi này chính là tiên sinh dạy đọc sách. vẫn cho rằng tiên sinh đều giống như vị tiên sinh trong học đường ở thôn, đều có râu, lớn tuổi như lão tiên sinh. Cho tới vào lúc này nhìn thấy Du tiên sinh, ngược lại cảm thấy người này chút cũng giống như tiên sinh.

      Thế là, nhàng kéo ống tay áo Tô La, đợi Tô La cúi đầu nghi hoặc nhìn , mới giọng hỏi: "Đại tỷ tiên sinh chính là sao?"

      Tô La gật đầu cái, cho là Tô Văn sợ, liền đưa tay xoa xoa cái đầu của , tận lực giọng :“Chính là vị tiên sinh này, đệ muốn cùng tiên sinh học bài tốt, hiểu phải hỏi tiên sinh, tiên sinh nghiêm túc trả lời vấn đề của đệ. ”

      Dặn dò Tô Văn xong, Tô La giương mắt nhìn Du Khiêm khóe miệng mỉm cười, khuôn mặt trắng noãn biết là vì nụ cười của ai kia, hay nhớ lại duyên cớ lúc trước về dạy đệ đệ nhà mình học bài, dần dần đỏ lên.

      "Du tiên sinh, tiểu đệ tên
      là Tô Văn, mong tiên sinh dạy dỗ nhiều hơn.” Tô La xem mặt nóng rực, tỏ ra có việc gì .

      “Tô nương yên tâm, Du mỗ chắc chắn tận tâm tận lực dạy dỗ Tô công tử.” Du Khiêm giọng điệu rất bình thản, khóe mắt cũng mang nét cười yếu ớt thể thấy .

      Tô La nghe đến xưng hô của Du Khiêm với Tô Văn, khống chế được giựt giựt khóe miệng. Nàng hiểu cổ nhân, nam tử trưởng thành lại gọi đứa trẻ có mấy tuổi là công tử, bọn họ thấy khó chịu sao?

      Nghĩ lại nàng làm rất nhiều chuyện khiến cho người ta thấy nghi ngờ, vào lúc này cũng tiện lại thắc mắc mấy câu làm người ta thêm hoài nghi. Dù sao bọn họ đều là người cùng triều đại, vốn là chuyện rất bình thường sau khi nàng như vậy, có khi liền biến thành bình thường.

      Vì vậy, Tô La thể làm gì khác hơn là giấu biệt chuyện này vào trong lòng, nàng tin bao lâu sau, Du Khiêm cũng gọi Tô Văn như vậy nữa. Có thể là bởi vì mới vừa quen, thể gọi quá thân thiết.

      Sau đó, Du Khiêm ở đình nghỉ mát dạy Tô Văn học bài, Tô La nương ở chỗ này chỉ có thể tới đây nhìn xem du khách thuyết tam đạo tứ, nàng liền trấn mua chút thứ cần mua.

      Trước khi ra cửa, Tô La cùng Tô Văn thương lượng, đợi Tô Văn học xong sách, tự về nhà, cho nên Tô La mua tơ màu hạt châu xong trở về nhà trước.

      Mua rất nhiều tơ màu, cộng thêm nàng cũng muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này làm những thứ vòng tay, trang sức kiếm chút bạc, sau khi trở lại cũng muốn nghỉ ngơi nhiều, trực tiếp cầm tơ màu hạt châu, sau đó ở viện bện trang sức.

      Trong nhà chỉ còn lại mình nàng, viện yên tĩnh khiến trong lòng nàng cảm thấy có chút đáng sợ. Ngẩng đầu nhìn quanh chút chỉ có mình nàng trong viện, lắc đầu xóa những thứ kỳ quái tưởng tượng trong đầu.

      Đoán là trước kia nàng xem phim kinh dị nhiều, giữa ban ngày ban mặt, cũng có thể nhớ tới cảnh tượng kinh dị từng xem. Trong nhà lúc này chỉ có mình nàng, cộng thêm nàng lại nhớ lại chuyện kinh dị, mới có thể toát ra tưởng tượng như vậy.

      Thời gian trong lúc bất tri bất giác trôi nhanh, viện yên tĩnh đột nhiên có tiếng động truyền tới, Tô La phản xạ quay phải quay trái xem bốn phía, nghe ra là tiếng gõ cửa, nàng mới để trang sức chưa bện xong tay xuống, duỗi tay vỗ vỗ lồng ngực, sau đó chậm rãi đến cánh cửa.

      Nàng cũng vội vàng mở cửa, mà là dán lỗ tai ở ván cửa, nghe tiếng bên ngoài, chờ nàng nghe tiếng của Tô Văn, lúc này mới mở cửa, nhìn thấy đứng ở ngưỡng cửa là Tô Văn, lúc này mới nhõm thở dài hơi.

      Vừa mới cùng tiên sinh đọc sách xong trở về Tô Văn ràng là cao hứng, khuôn mặt nhắn phiếm hồng, vẫn chưa phát dáng vẻ Tô La thở dài nhõm hơi, chỉ là hứng trí theo sau Tô La về chuyện tiên sinh dạy học bài.

      như vậy, Tiểu Văn hôm nay học tốt mấy câu Tam Tự Kinh rồi chứ?” Đợi Tô Văn hưng phấn xong chuyện học bài, Tô La mới khẽ cười hỏi.

      Vốn còn lo lắng Tô Văn hướng nội, hay khiếp đảm trở về vẫn là dáng vẻ như vậy, lại nghĩ đến vẻn vẹn chỉ canh giờ, Tô Văn giống như trải qua lễ rửa tội, hơi nhiều chuyện vui vẻ.

      “Dạ, tiên sinh dạy dễ hiểu, so với lão tiên sinh trong thôn dạy còn dễ nhớ hơn.” mặt Tô Văn vẫn mang vui sướng tươi cười, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, thấy lúc này hết sức cao hứng.

      “Dễ hiểu tốt, đệ cần phải cùng tiên sinh học bài ngoan.” Tô La cổ vũ vỗ vỗ bờ vai của Tô Văn, cười cười : “Vừa mới trở về mua cho đệ ít giấy bút, để ở trong phòng, đệ có thể dùng giấy bút lấy ra luyện chữ.”

      Tô Văn nghe thấy vậy vui mừng trợn tròn mắt, như làn khói chạy vào trong nhà, tốc độ kia nhanh tựa như lao đến trăm dặm. tới chốc lát, bóng hình nho đứng ở trước mặt Tô La ngồi hòn đá bện vòng tay. Tô La ngẩng đầu nhìn lại, thấy trong mắt Tô Văn chứa đầy nước mắt.

      nghĩ tới lại nhìn thấy hình ảnh này, Tô La nhất thời ngẩn người, ôn nhu hỏi: “Thích ?”

      Tô Văn gật đầu cái, dùng ống tay áo lau nước mắt trong mắt, nhìn vào mắt của Tô La, hết sức nghiêm túc : “Đạitỷ, đệ nhất định học tốt, phụ kỳ vọng của đại tỷ và mẫu thân.”

      Tô La trợn tròn hai mắt, trong lòng hết sức kinh ngạc, Tô Văn theo Du Khiêm học canh giờ, trở lại chuyến hiểu nhiều như vậy, Du Khiêm có khả năng.

      “Đại tỷ tin đệ làm được.” Tô La vừa yên lòng vừa , biết Du Khiêm kia rốt cuộc dạy Tô Văn như thế nào,hy vọng dạy kiến thức dễ hiểu mới phải.
      Last edited by a moderator: 26/2/15
      milktruyenky, Mizuki, honglak3 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13:

      Editor: Ngọc

      Tơ màu mua về cuối cùng cũng được Tô La bện thành trang sức , mà lúc này qua ba ngày, nên đến lúc phải trấn bán những thứ vòng tay trang sức này.

      Ăn xong bữa sáng, Tô La trở về phòng cầm hộp đựng trang sức vòng tay. Nàng lần này liên tiếp mấy ngày đều bện vòng tay trang sức, vì để có thể lần trấn bán nhiều thêm. Trước kia mỗi lần bán có ít, lãng phí thời gian trấn bày bán.

      Tô Văn vốn là muốn trấn giúp tay, cuối cùng vẫn là bị Tô La khuyên ở nhà đọc sách. Ngày đầu tiên cầu Tô Văn trấn bán vòng tay, đó là bởi vì nàng muốn tìm cơ hội kéo gần quan hệ của tỷ đệ bọn họ.

      Bây giờ, hai người bọn họ coi như là tỷ đệ tốt, cần cố ý tạo cơ hội kéo gần quan hệ nữa. Tô Văn cũng ở tuổi học bài, cho nên vẫn là ở trong nhà đọc sách cho thỏa đáng.

      Khi nàng tới chỗ bán vòng tay, phụ nhân chừng hai mươi tuổi rao bán vòng tay.

      Tô La dừng bước nhìn phụ nhân kia, cuối cùng chỉ có thể ở trong lòng yên lặng thở dài tiếng. Quả tới mấy ngày có người bắt chước bán vòng tay giống nàng, còn thuận tiện chiếm vị trí ban đầu của nàng. Trong lòng tuy là tức giận, nhưng cũng thể làm gì.

      Cổ Đại kiến thức về bản quyền kém, cái vòng tay này cũng phải là thứ đồ gì quan trọng, có người theo bện tới bán, đều là điều có thể xảy ra. Lặng lẽ nhìn đám người chọn lựa vòng tay của phụ nhân kia mấy lần, sau đó nàng xoay người sang phố khác.

      May mắn lần này bán loại vòng tay, trang sức khác với lần trước, bằng hôm nay nàng sợ là bán được mấy cái. Lúc vừa mới tìm được chỗ bán vòng tay, nàng nhìn thấy ít nương bán vòng tay, giá tiền còn thấp hơn so với nàng.

      Hôm nay những thứ này đều là vòng tay loại mới, tuy là dùng ít thời gian, nhưng cuối cùng vẫn phải bán ra ngoài. Tô La nhìn thấy có vài nương cố ý mua mấy loại trang sức mới này, hẳn là nhịn được tính toán muốn mua của nàng về học bện bắt chước.

      Có lẽ là nàng nghĩ nhiều, nhưng mấy ngày nữa lại có người theo bán cùng loại trang sức này là . Chẳng qua tới cửa đều là khách, nàng tuy là hết sức thích, nhưng cũng có cách nào thẳng thể mua.

      May mắn là, nàng vốn là mực bán những thứ lặt vặt này, nếu nàng bện nhiều hơn nữa cũng bán được. Nhưng vừa nghĩ tới đồ dễ dàng làm được cũng bị bắt chước, trong lòng ngược lại có chút vui.

      Nghĩ lại cảm thấy nàng là nghĩ quá nhiề , thế kỷ hai mươi mốt xã hội phát đạt như thế cũng có bắt chước, sách lậu tràn lan, huống chi là triều đại kiến thức về bản quyền yếu kém này.

      Vừa nghĩ như thế, trong lòng ngược lại cảm thấy còn dễ chịu hơn chút, nhưng cả người vẫn phờ phạc rũ rượi, ngay cả những thứ vòng tay trang sức kia kiếm ít bạc chuyện này cũng khiến nàng nâng tinh thần lên.

      Trước còn muốn dựa vào làm mấy thứ lặt vặt này làm giàu, chiếu theo tình hình bây giờ xem tới, vô luận nàng biết chế tác nhiều ít đồ trang sức, đến mấy ngày nữa vẫn là bị người khác bắt chước, giá tiền giảm xuốn thẳng tắp, nghĩ dùng cách này kiếm tiền đơn giản như nàng tưởng tượng.

      Qua lúc sau, Tô La bỗng nhiên ưỡn thẳng lưng, nâng cao tinh thần. Dù sao thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, bây giờ nghĩ nhiều cũng ra kết quả, bằng mua nhiều tơ màu hạt châu mấy ngày nay muốn dùng, thuận tiện lại mua chút vải vóc trở về.

      Mỗi ngày mua dây đỏ hạt châu, Tô La đều là trước hết mua của đại thẩm kia, có thể coi là khách quen của đại thẩm kia. Hôm nay cần dây đỏ hạt châu, Tô La lại đến chỗ đại thẩm kia mà mua.

      Mới vừa tới trước gian hàng , Tô La chỉ thấy đại thẩm kia nhìn nhìn bốn phía, sau đó thấp giọng : “ nương, gần đây có ít nương tới đây mua dây đỏ, hôm nay thấy ít nương bán vòng tay kia, các nàng đều là từ nương học được sao? ”

      Đại thẩm ở trấn này bán lâu vậy, vừa mới bắt đầu hai ngày có lẽ biết Tô La mua dây đỏ làm gì, mấy ngày trước, bà cũng mới biết nguyên nhân Tô La mua dây đỏ này, lúc này cùng Tô La nhắc tới chuyện này, trực tiếp đến chuyện vòng tay.

      Tô La nghe vậy khỏi lộ ra nét cười khổ, nếu như các nàng kia muốn học nàng làm, nếu nàng đồng ý dạy. Nhưng đây là trắng trợn bắt chước, chỉ có thể xem như chính nàng gặp xui.

      Đại thẩm kia nhìn thấy Tô La khóe miệng nét cười khổ, trong lòng biết cũng phải theo như lời bà . Tuy những nương kia tới đây mua dây đỏ làm cho bà kiếm ít tiền bạc nhưng hết thảy bắt đầu đều là nhờ Tô La, nhìn thấy Tô La khổ sở như vậy, trong lòng ngược lại cũng có chút thay nàng khổ sở.

      nương cần nghĩ quá nhiều, những người kia theo làm, rốt cuộc bằng nương làm. Chắc hẳn nương bện cùng các nàng kia bện khác nhau, nương bện cũng so các nàng kia tinh tế hơn, biết nương, chắc chắn mọi người chỉ thích vòng nương bện thôi."

      Lời này tuy là giản dị tự nhiên, nhưng Tô La lại cảm thấy trong lòng bỗng nhiên ấm áp nhàn nhạt, bọn họ bất quá chỉ là quan hệ khách hàng với chủ quầy, có thể có được câu an ủi lòng như vậy, là cuộc đời khó có được.

      Tô La nhìn khuôn mặt đại thẩm hiền lành, từ từ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ngay sau đó mua dây đỏ và hạt châu rực rỡ nàng muốn dùng xong. Trong lòng cũng lặng yên suy nghĩ lời đại thẩm vừa , cũng là có chút đạo lý.

      Nếu như có thể bện trang sức nổi danh, cũng sợ ai tới cửa mua, tựa như trấn nhiều cửa hàng trang sức vòng tay như vậy, nhiều quán cơm , rất nổi danh, tuy là đắt nhưng là đắt giá trị, tự nhiên lo có người mua.

      Nghĩ đến chỗ này, mới vừa còn tâm tình buồn bực nhất thời thông suốt sáng sủa, nụ cười khóe miệng cũng càng ngày càng tự nhiên.

      Thế là, Tô La mang tâm trạng vui mừng rời khỏi quầy hàng. qua
      tiệm vải, Tô La cúi đầu nhìn bộ quần áo rách người, nghĩ rốt cuộc có bạc, có thể mua chút vải trở về may bộ quần áo.

      Mới vừa bước vào tiệm vải người bán hàng mười bảy mười tám tuổi tiến lên đón vào, nhìn Tô La cái liền thất vọng, bả vai rũ xuống. Tô La mặt đổi sắc vào tiệm vải, trước kia gặp sắc mặt này nhiều, chuyện này mà dễ dàng tức giận.

      Ở trấn có mấy tiệm vải lớn coi như là tốt, nhưng bán vải vóc đều là loại cao cấp, so với loại vải vóc khác hơn, Tô La tự biết , giờ có tiền, tùy tiện những tiệm vải cao cấp kia.

      Gian tiệm vải này tuy đánh giá lớn, nhưng bán chủng loại vải đều có đủ, đều là vải dân chúng bình thường hay dùng, vải bố, vải bông, vải dệt in hoa.

      Đại khái xem qua lần, Tô La chỉ khối vải bố xanh đen, hướng người bán hàng hỏi: “Xin hỏi loại vải bố này bao nhiêu tiền thước?”

      “Hai mươi tám văn thước.” Tiểu nhị chú ý đến Tô La muốn mua vải, lại nhìn Tô La trông nghèo nàn, nhưng cả người lại rất thanh thản, mặt có hơi đồng tình.

      Tô La lại xem vải dệt khác, sau đó chỉ cuộn vải bông cùng màu, còn chưa mở miệng hỏi, tiểu nhị lập tức đáp: “Vải bông ba mươi văn thước.”

      Vải bố hai mươi tám văn thước, vải bông ba mươi thước, Tô La nhàng sờ hai loại vải dệt, cân nhắc hồi, sau đó nhàn nhạt : “Vải bông màu xanh đen mười thước, vải bông màu tím than năm thước.”

      Tiểu nhị kia vừa nghe Tô La lần muốn mua nhiều vải dệt như vậy, thế là cười a a chạy cuộn vải, tay rất lợi hại, rất nhanh đem vải bông Tô La muốn mua cuộc lại.

      Tô La đến trước mặt chưởng quầy chuẩn bị trả tiền, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện, mặt đầy chân thành nhìn chưởng quầy, thành khẩn hỏi: “Chưởng quầy, ngài xem ta mua ít, chẳng biết có được ưu đãi ?”

      Hôm nay quả có mấy khách hàng mua nhiều vải dệt như Tô La, thế là chưởng quầy liền : “Tổng cộng bốn trăm năm mươi văn, vậy liền giảm cho nương năm văn, nương có vừa lòng ?”

      Tô La ra vẻ suy nghĩ sâu xa, sau đó : “Chưởng quầy biết nơi này có vải vụn , nếu là có, ta liền dùng năm văn tiền này mua chút vải vụn, chưởng quầy ngài thấy có được ?”

      Chưởng quầy nghe vậy thoáng ngẩn ra, nghĩ khách hàng vừa mới mua vải bông tại sao lại mua vải vụn, nhưng chút vải vụn có thể kiếm ra tiền, quả làm cho lòng vui mừng, thế là híp mắt khẽ gật đầu.

      Tiểu nhị nghe được ràng, thấy chưởng quầy quay đầu nhìn , lòng bàn chân như có gió chạy kho hàng của tiệm, lâu sau cầm bao vải vụn ra.

      nương, đây là vải vụn và vải bông, ngài cầm được rồi!” Tiểu nhị đem bao vải vụn và vải bông đưa cho Tô La.

      Tô La trả tiền, cầm hai bao vải dệt ra khỏi tiệm vải, vừa mới xoay người phía trước, chạm mặt gặp phải nam tử trẻ tuổi có chút quen mắt. Tô La hơi nhớ lại, nhớ đến vị nam tử trẻ tuổi kia chính là Trần gia tiểu công tử, Trần Thiên Dật.

      Trần Thiên Dật dường như cũng phát Tô La, cơ hồ là lập tức đem tầm mắt đảo qua bên, bộ dáng kia nhìn hết sức cao ngạo, phảng phất như vừa nhìn thấy thứ chẳng đáng xem.

      Tô La ngửa đầu nhìn lên trời, đảo cặp mắt trắng dã, ban đầu Tô La kia tới cùng là có ánh mắt gì, lại vì nam tử như vậy động lòng. Nghĩ đến nàng từng cùng nam tử như vậy lôi kéo, chợt cảm thấy người có chút ngứa ngáy, nghĩ trở về phải tắm rửa tốt cái mới được.

      Lần đầu tới trấn , Tô La cũng nghĩ có thể gặp phải Trần công tử này. Nhưng mấy ngày trước đều gặp phải, nàng còn cho rằng về sau đều gặp, nghĩ đến hôm nay lại gặp.

      Từ phản ứng của Trần công tử kia xem ra, đối với Tô La cũng là có chút ấn tượng, nên cũng trước tiên nhìn rồi bỏ qua bên. Nhưng thấy công tử kia gương mặt để ý, trong lòng Tô La biết từ đầu tới cuối cũng đem Tô La để ở trong lòng.

      Từ chút ký ức kia mà biết, có lẽ Trần Thiên Dật ngay từ đầu cảm thấy có chút mới mẻ, nhưng trải qua chuyện lần trước, đoán chừng là có cảm gì cũng đều mất.

      Tô La lại là cảm thấy vô cùng vui mừng, may mắn tiểu công tử này tuy phong lưu, nhưng hạ lưu. Nếu như bằng , bọn họ sợ là sớm xảy ra quan hệ thể gặp người.

      Nghĩ đến đây, nóng bức như vậy lại khiến Tô La nổi tầng da gà. Lắc lắc đầu, mắt nhìn nơi khác về phía trước, cùng Trần công tử lướt qua. Trong lòng bình tĩnh chút nhấp nhô. Tô La khẽ cười cười. Nàng chỉ là nàng, rất tự tại.

      Lời của Editor: Hôm nay có chương mới cho các bạn đây J
      Last edited by a moderator: 15/3/15
      devilhamvui, milktruyenky, Mizuki3 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14.1:

      Editor: Ngọc

      Ánh mặt trời nóng bức biết mệt mỏi chiếu rọi khắp non xanh nước biếc, trong viện góc bị ánh mặt trời chiếu lên làm nhiệt độ nóng rực, tựa như có thể luộc chín được cả trứng gà.

      Xuyên qua tầng tầng lá cây ánh mặt trời loang lổ rơi mặt đất, Tô La ngửa đầu nhìn bầu trời xanh lam, khung trời cao vạn dặm, màu xanh nước biển như trong ký ức hấp dẫn ánh mắt nàng.

      Ở thành phố lớn thế giới kia, có thể nhìn thấy trời xanh trong suốt như vậy là gần như thể. Đến nơi này, bầu trời như vậy cũng là bình thường. Vô luận là khung trời xanh lam ban ngày, hay là tiếng côn trùng kêu vang ban đêm, cũng là cảnh đẹp thiên nhiên lâu đời.

      Lúc này tiếng ve kêu khắp nơi, mặt trời chói chang chiếu từ tren bầu trời xuống dưới, thỉnh thoảng nghe mấy tiếng kêu to, ngược lại có niềm vui thú khó có thể .

      Vừa nhìn qua bầu trời xanh lam vô tận, Tô La lại cúi đầu tiếp tục bện vòng tay màu sắc rực rỡ, trong lòng suy nghĩ Tô Văn hẳn là sai biệt lắm trở lại, lâu sau “ két ” tiếng cửa mở vang lên, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn, tiến vào chính là Tô Văn.

      "Đại tỷ..." Vừa mới đọc xong sách trở về Tô Văn vào trong viện, lập tức liền bước về hướng Tô La chạy tới, theo sát bước chân là giọng khàn khàn, mặt còn mang theo dáng vẻ muốn khóc.

      Tô La nhìn thấy có dáng vẻ này, trong lòng tự giác chính là kinh ngạc, vội vàng giọng an ủi: "Đừng gấp đừng gấp, có chuyện gì từ từ , đại tỷ nghe đây."

      Chớ trách nàng sao kinh ngạc như vậy, chỉ vì Tô Văn bình thường tuy khiếp đảm hướng nội, nhưng lại chưa từng xuất qua dáng vẻ như vậy. Bây giờ nàng chính là đem Tô Văn trở thành đệ đệ ruột mà đối đãi, thấy vẻ mặt muốn khóc, kinh ngạc rất nhiều, khó tránh khỏi mang theo lo lắng nồng đậm.

      Chỉ thấy đôi mắt Tô Văn sáng ngời đầy nước nhúc nhích nhìn Tô La, xoa xoa nước mắt, khàn giọng : "Đệ vừa mới từ trấn trở về, nhìn thấy ít tỷ tỷ bán vòng tay tay, vòng tay kia bện giống với đại tỷ bện như đúc."

      Nghe Tô Văn lời này, Tô La sững sờ chút, đây chính là lý do đau lòng?


      "Đại tỷ biết, có chuyện gì, các nàng ta muốn bán bán , chúng ta cũng thể cầu khẩn các nàng đừng bán." Tô La thở dài, cười khổ : "Nếu chúng ta cầu khẩn các nàng đừng bán, vẫn có người bán, như vậy còn khiến các nàng có cớ chúng ta phải."

      Tuy phải là cổ nhân, nhưng lưu lại ký ức lại khiến nàng nhìn thấu chế độ triều đại này. Bị bắt chước, nàng phải là người đầu tiên cũng phải là người cuối cùng, tin tưởng ít người cùng nàng có trải qua vhuyện tương tự như vậy đều bất đắc dĩ.

      Buổi trưa lúc ấy, bán xong vòng tay trở về đề cập đến chuyện này, chính là muốn Tô Văn tuổi còn quá lo lắng. Ai biết Tô Văn vừa trấn học bài, cuối cùng vẫn phát ra chuyện này. Còn tuổi mà hiểu chuyện, nàng cũng chỉ có thể cổ nhân thực trưởng thành sớm.

      Vốn tưởng rằng Tô Văn buông chuyện này ra, ai biết là vẫn giữ vẻ mặt kia, Tô La duỗi tay nhàng nhéo nhéo khuôn mặt vàng như nến, cảm giác khiến nàng khỏi nhàng cảm thán tiếng, đứa trẻ này chút thịt cũng , kiếm được tiền phải bồi bổ tốt.

      "Còn có chuyện gì? Cùng nhau ." xong lại ở trong lòng yên lặng tăng thêm câu : đại tỷ chịu nổi.

      “Đại tỷ Tam Nữu cũng ở đây bán vòng tay, khi đó đệ đứng ở bên, nghe được tỷ ấy cùng những người mua vòng tay đại tỷ là theo chân tỷ ấy học, còn gạt người ta là tỷ ấy trấn bán vòng tay đầu tiên.”

      đến đây, hai mắt Tô Văn lóe lên cái, cũng dám lại nhìn Tô La. dám cùng đại tỷ chuyện này, tỷ tỷ kia đều bậy về đại tỷ. muốn lên những vòng tay kia đều là đại tỷ mình bện, nhưng mà những người kia rất nhanh hết sạch.

      Tô La bị lời này của Tô Văn làm cho kinh ngạc trợn mắt há mồm, nàng nhớ được đại tỷ Tam Nữu gọi là Đại Nữu, nhà các nàng ở phía trước xa. Nàng cùng Đại Nữu kia, ách, thuộc về loại quan hệ thích nhau.

      Đại Nữu có đệ đệ và muội muội, tuy tên gọi của ba tỷ đệ bọn họ đều rất tục, nhưng gia cảnh nhà bọn họ lại so với Tô gia tốt hơn chút, chỉ vì nhà bọn họ ở trấn có vài họ hàng thân thích, Vị thân thích kia thuê cha bọn họ làm công việc tốt.

      Bất quá vậy cũng chỉ là nhà bọn họ lo ăn uống mà thôi, dư tiền là . Cho nên Đại Nữu kia bình thường cũng thường làm chút việc thêu thùa, chuyên môn kiếm chút tiền về cho bản thân nàng ta mua chút son phấn rẻ tiền.

      Đại Nữu kia tên gọi tuy là có chút tục, nhưng bộ dáng lại có mấy phàn tú lệ, bình thường cũng thích trang điểm. Có thể là cảm thấy Tô La trang điểm được như nàng ta vẫn có thể được nhiều chàng trai ái mộ như vậy, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, nhìn thấy Tô La liền có sắc mặt tốt.

      Ban đầu Tô La kia cũng thích Đại Nữu, nàng đau khổ cay đắng kiếm tiền bạc cũng phải dùng để trợ cấp gia đình, nhưng Đại Nữu dùng để mua son phấn bột nước, trong lòng liền giống như là bị bóp chặt, ngột ngạt, chỉ cảm thấy Đại Nữu kia là cố ý tới chọc tức nàng.

      Kể từ đó, hai tiểu nương mười sáu mười bảy tuổi chính là càng xem đối phương càng thuận mắt, ngày thường ngẫu nhiên gặp được, cũng là ngươi liếc mắt ta, ta liếc mắt ngươi, lâu ngày, trong thôn thiếu người đều biết chuyện của hai người.

      Chỉ là, Tô La như thế nào cũng nghĩ đến Đại Nữu kia thế nhưng lớn ngượng như thế, ban ngày ban mặt, có nhiều khách hàng có mặt như vậy ra lời tổn hại danh dự người khác, quả nhiên là bội phục sát đất.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      milktruyenky, Mizuki, honglak2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :