1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ - Hồng Bồ Vũ (Xuyên không - Điền Văn( (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5:

      Editor: Ngọc



      Ánh nắng chiều ở chân trời sáng ngời, từ màu vàng nhạt thành màu hồng quả quýt, làm nơi này nhiễm lên khung cảnh ánh sáng rất đẹp. Góc tường nơi cây du già tỏa bóng mát, lá cây bị ánh nắng chiều chiếu lên tầng nhu hòa màu hồng quả quýt, ngẩng đầu nhìn trời, tâm tình sinh ra loại ấm áp.

      Tô La lúc này liền có tâm tình như vậy , bện tốt vòng tay dây đỏ, hơi giương mắt liền nhìn thấy cây du già có những lá cây xinh đẹp, tuy phải rất đẹp, nhưng lại làm cho lòng ấm áp.

      Buổi sáng bánh bao làm được nhiều, nàng cùng tiểu đệ Tô Văn giữa trưa chính là dùng bánh bao buổi sáng giải quyết cơm trưa. Nhưng lúc này là thời gian hoàng hôn, nàng phải phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.

      dây đỏ rất dài, sợi dây đỏ có thể phân thành hai dây đỏ dùng, cho nên nàng liền dùng dây đỏ này bện ra hơn hai mươi vòng tay, có vòng tay cần ít dây đỏ vẫn chế thành, tiền lãi tất nhiên được cao hơn chút, nàng lo lắng bán được, chỉ bện mấy cái.

      Lúc này, dây đỏ này dây xích tay tất cả để ở cái hộp , Tô La cười xem cái hộp đựng vòng tay, nghĩ đến ngày mai vòng tay dây đỏ này nếu là có khả năng bán nửa, đều thu lại tiền vốn trở về , mặt tươi cười càng xán lạn.

      Trừ lúc bên ngoài học đường nghe lén giảng bài, Tô Văn đều là ở trong nhà, là từ đầu tới cuối xem Tô La bện nhiều vòng tay, bây giờ nhìn thấy vòng tay tinh xảo này, nhịn được hiếu kỳ, cúi đầu lẳng lặng xem hộp đầy vòng tay.

      "Đại tỷ, tỷ vòng đeo tay này là dùng để bán, có thể bán sao?" Có thể là hôm nay đa số thời gian đều cùng Tô La ở chỗ, Tô Văn lúc này cũng khiếp đảm như buổi sáng, thanh cũng lớn hơn chút.

      "Bán ra được cũng phải bán." Trong đầu Tô La có chủ ý, liền xem như lần đầu tiên mở quầy hàng, nàng cũng phải có chút thành tựu , như vậy tài năng từng bước hướng về mục tiêu cuối cùng.

      "Tiểu Văn, ngày mai có muốn cùng đại tỷ cùng nhau trấn bán vòng tay hay ? Nếu bán vòng tay được tiền, chúng ta liền mua sách thường dùng ở học đường Tam Tự kinh trở về, như vậy đệ liền có quyển sách cùng bọn họ cùng nhau học ."

      Tô Văn nghe vậy trợn tròn đôi mắt to, đôi mắt sáng long lanh lóe lóe: "Đệ và đại tỷ cùng nhau , nhưng là muốn mua sách sao? Nghe quyển sách những mười mấy văn tiền".

      Tô La ở trong lòng yên lặng ước lượng tính toán chút, toàn bộ vòng tay bán phải có thể được sáu mươi văn tiền, bán được nửa cũng chỉ có ba mươi văn tiền, mười mấy văn tiền quyển sách quả có chút quý, nàng còn phải thừa lại chút tiền bạc để ngày mai dùng mua dây đỏ.

      "Có thể ngày đầu tiên kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng ba ngày sau đại khái có thể kiếm được thiếu tiền. Đến lúc đó lại mua cho đệ quyển sách, đệ cảm thấy như thế nào?"

      "Dạ, đại tỷ kiếm tiền lại mua, nếu như kiếm được tiền, cần mua đâu." Tô Văn rất trịnh trọng với Tô La, tuy rằng là rất hi vọng có quyển sách, nhưng rất tình hình gia đình .

      Vốn kiếp trước là nhi, nàng bỗng nhiên càng thương tiếc đệ đệ biết điều hiểu chuyện, Tô La cảm thấy nàng kỳ rất may mắn. Chí ít nàng tới nơi này, sau đó, nàng còn có nhiều thân tình như vậy, tuy rằng bọn họ là người thân của Tô La khác, nhưng đều này phải là điều quan trọng nhất .

      Nàng trước kia chính là nghĩ tới đây rồi cứ an tâm mà sống. thế giới nhiều việc kỳ quái như vậy, nàng có thể gặp chuyện trong số đó, nàng tin tưởng hết thảy đều có an bài, cho nên tại nàng hưởng thụ tình thân nhân ấm áp.

      "Chuyện này cứ định như vậy, tỷ nấu cơm chiều, nương sắp trở về rồi."

      "Đệ giúp tỷ rửa rau." Tô Văn lúc này trong lòng rất cao hứng, chút cũng nhớ được trước đây còn có chút sợ hãi Tô La.

      Tô La nhìn thấy bộ dáng này của , trong lòng thập phần thích thú, như vậy mới giống tiểu hài tử. Đứa trẻ trưởng thành sớm có chút đáng sợ, như buổi sớm gặp phải Tô Tiểu Yến, nghĩ nghĩ liền cảm thấy sởn da gà, người quái dị.

      Cơm chiều là rất đơn giản có cơm gạo trắng, canh khoai tây, ớt xanh, rau cải thìa xào, đây đối với gia đình bọn họ mà xem như bữa cơm chiều ngon. So sánh với các gia đình ngày ba bữa đều có cơm gạo trắng ăn, nhà bọn họ có thể ăn được, càng là đủ trân quý.

      Hai tỷ đệ nấu xong thức ăn liền ra cửa nhà chờ Tô mẫu, hai người bọn họ vừa mới ra cửa lâu, liền gặp được mấy phụ nhân vác cuốc từ con đường cuối thôn tới, phía sau chính là Tô mẫu.

      Chờ đến lúc vài phụ nhân qua trước mặt hai tỷ đệ, phụ nhân đầu đội khăn vải, cùng Tô mẫu kém nhau nhiều tuổi lắm, hắng giọng : "Nghe Tô nha đầu hôm nay trấn tìm việc làm, có tìm được ?"

      quản phụ nhân có ý gì, Tô La chỉ là bình thản trả lời: "Tìm được rồi, cám ơn đại thẩm quan tâm, ngày mai bắt đầu làm việc."

      Tuy phải làm công cho người khác, nhưng vẫn là kiếm tiền, hôm nay chuẩn bị, sáng mai bán hàng, cho nên nàng trả lời thẳng trốn tránh.

      Phụ nhân kia nghe Tô La trả lời như thế, nhịn được cười a a : "Vậy tốt, Tô nha đầu hiểu chuyện, Tô đại tẩu cũng cần khổ cực như vậy. Nghĩ nữ nhi nhà ta, suốt ngày chỉ biết trang điểm, bảo nó giặt ít quần áo đều như là muốn lấy mạng nó, ai..."

      Thở dài tiếng, Tô La biết nữ nhi nhà phụ nhân này, cùng nàng cách nhau mấy tuổi. ra Tô La cũng là có chút cao ngạo, nhưng nàng cũng biết tình hình trong nhà mình, giặt quần áo, thêu thùa thuê kiếm chút bạc. Nhưng nữ nhi nhà vị phụ nhân này cũng học kiểu cách tiểu thư khuê các, cả ngày ở trong nhà thêu thùa, thêu đông thêu tây nhưng cũng đẹp lắm, kiếm được mấy đồng tiền. Nàng ta kỹ thuật thêu thùa thua xa Tô La, nhưng nàng ta lại tự cho rằng mình thêu rất đẹp.

      Bất quá chuyện nhà bọn họ quan hệ chút gì đến nàng , nàng tại chỉ quan tâm Tô mẫu và Tô Văn, người khác đối với nàng mà đều là người xa lạ. Trong nhà bọn họ có chuyện gì, mắc mớ tới nàng.

      Thế là, Tô La sắc mặt bình tĩnh qua mấy vị phụ nhân bên cạnh, trực tiếp đến trước mặt Tô mẫu tiếp cái cuốc vai bà, đến ngưỡng cửa liền gọi Tô Văn cùng nhau về nhà, động tác tự nhiên.

      "Nha đầu, ngươi tìm công việc à, phải cố ý như thế ?" Tô mẫu vào trong viện liền trực tiếp hỏi han, có chút tin tưởng Tô La hôm nay vừa ra khỏi cửa liền tìm công việc.

      Tô La nghe giọng điệu Tô mẫu nghiêm túc, liền đem cái cuốc dựa vào bên tường, xoay người nhìn Tô mẫu, nghiêm túc trả lời: "Nương, với người, con quả tìm được công việc, nhưng phải giặt quần áo thuê, cũng phải thêu thùa thuê, mà là..."

      " phải ngươi muốn nhà người ta làm nha hoàn ?" Tô mẫu vừa nghe phải giặt quần áo thêu thùa, hai mắt chảy ra nước mắt, đôi tay cũng nắm chặt bờ vai Tô La.

      Tô La nghe vậy sửng sốt, chờ nàng biết là nàng có nghe lầm, mắt to nghi hoặc chớp chớp chút: "Nương, người gì vậy? Sao người lại nghĩ là con làm nha hoàn cho nhà người ta?"

      "Hôm nay xới đất, nghe vị lão muội , trấn nhà giàu có tuyển nha hoàn, nữ nhi nhà bọn họ hôm nay chính là nhìn xem có thể được nhận làm nha hoàn . Ngươi ngươi tìm công tác phải giặt quần áo thêu thùa, trừ nha hoàn, còn có thể làm cái gì?"

      Tô La nghe xong lời này, dở khóc dở cười : " phải làm nha hoàn, con nghĩ con hôm nay mua chút dây đỏ về, bện thành vòng tay, ngày mai liền cùng Tiểu Văn cùng nhau bán vòng tay, đây chính là công việc hôm nay con tìm được, người có thể hỏi Tiểu Văn."

      Bờ vai bị Tô mẫu nắm chặt phát đau, làm cho lòng Tô La ấm lên , Tô mẫu cho rằng nàng làm nha hoàn liền khẩn trương như vậy, đây là thân tình ấm áp xuất phát tự nội tâm, ấm đến nao lòng.

      Tô mẫu bình tĩnh trở lại, nhưng cúi đầu nhìn Tô Văn ở bên: "Đại tỷ ngươi , có lừa nương chứ?"

      "Nương, đại tỷ hôm nay đều ở trong nhà bện vòng tay, còn qua mấy ngày nữa kiếm được bạc mua cho con quyển sách." Đối mặt với người trong nhà, Tô Văn luôn luôn rất thà, Tô La cùng chuyện mua sách, trong lòng vui mừng, lúc này vẫn nồng đậm vui sướng.

      Nghe đến lời này của Tô Văn, Tô mẫu hiểu chuyện này, nhưng hiểu hỏi Tô La: "Ngươi bện vòng tay là cái gì? Có người nguyện ý mua sao?"

      Tô La cùng Tô Văn liếc mắt ra hiệu, khóe miệng hơi hơi lan ra ý cười hình vòng cung: "Tiểu Văn, đệ vào nhà đem hộp đựng vòng tay ra đây".

      Tô Văn nghe đến lời này, lại biết vòng tay là bán được tiền, cao hứng phấn chấn chạy vào trong nhà.

      Tô mẫu vẻ mặt kinh ngạc, buổi sáng Tô Văn còn giống như hơi sợ Tô La, lúc này đổi lại đặc biệt thân Tô La, như thế nào bà vừa ra khỏi cửa, trong nhà liền phát sinh nhiều chuyện như vậy?

      Chờ đến khi Tô Văn cầm hộp đựng vòng tay ra, Tô mẫu liền nhìn thấy hộp đựng vòng tay cỡ trung có hơn hai mươi cái vòng tay bằng dây đỏ tinh xảo chưa hề thấy qua, kinh ngạc há to miệng, lâu hoàn hồn lại.

      "Nha đầu, ngươi như thế nào làm được vòng tay này?" Bỗng nhiên nghĩ đến trước kia thường thường nhìn thấy nữ nhi nhà mình cầm dây đỏ ở trong sân tới lui, lại : "Nương trước kia thường thường nhìn thấy ngươi cầm dây đỏ, phải ngươi lúc đó cân nhắc làm vòng tay này ?"

      Tô La nghe vậy oán thầm, ra Tô La quả là nghĩ lấy dây đỏ làm ra vài vật trang sức tinh xảo dùng để cho nàng trang điểm, nhưng lại phải nghĩ muốn bện vòng tay kiếm tiền. Bất quá nàng từng làm qua chuyện này lại là rất tốt, chí ít tại nàng cần kiếm cớ giải thích vì sao nàng biết cách bện vòng tay.

      "Nương sai, trước kia vẫn dám cùng người nhắc tới chuyện này. Chính là con tại nghĩ ràng , thay vì mỗi ngày tìm việc giặt quần áo để làm, sao thử bện chút vòng tay nhìn xem có thể hay bán . Nếu như thực có thể bán , cũng uổng con trong khoảng thời gian này nghĩ lâu như vậy, rốt cục nghĩ ra cách bện vòng tay này."

      Tô mẫu muốn duỗi tay ra cầm cái vòng tay, thấy ngón tay thô ráp của bà, chỉ sợ làm hỏng vòng tay, vội vàng thu tay về, nhưng mắt cũng nhìn chằm chặp cái vòng tay.

      Có lẽ là do tình thân, Tô La thấy Tô mẫu ánh mắt mất mát. Lại nghĩ từ khi Tô phụ mất, Tô mẫu vẫn chưa từng mua bất kỳ trang sức gì cho chính bà. Thế là nàng liền cầm lấy vòng tay đeo vào cho Tô mẫu, Tô mẫu nhất thời sững sờ biết phản ứng gì, đợi Tô La giúp bà đeo xong, vội vàng muốn đem vòng tay nắm lấy.

      "Nương, người mang vòng tay này ra ngoài, nếu là có người nhìn thấy vòng tay này, người liền nhà chúng ta có bán, nhất định còn có thể mang cho nhà chúng ta thiếu mối làm ăn" Tô La khẽ cười , nhìn Tô mẫu khẽ gật đầu, bên trong lòng trào ra cỗ ấm áp vui sướng.
      milktruyenky, Mizuki, honglak3 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6:

      Editor: Ngọc



      Trời còn chưa sáng nghe tiếng con gà trống cao giọng gáy báo sáng, biết là do thói quen đồng hồ sinh học của Tô La, mấy ngày nay thích ứng thói quen sinh hoạt nơi này, dù rất buồn ngủ Tô La vẫn là bị thanh báo sáng bừng tỉnh.

      Nâng tay xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, lại ở cái giường gỗ cứng rắn duỗi lưng mấy cái cho đỡ mỏi, Tô La mới chậm rãi đứng dậy, cầm y phục treo đầu giường mặc lên người, vuốt thẳng vạt áo màu xám, lúc này mới tỉnh táo hơn chút.

      nhanh chậm ra khỏi viện, hơi hơi ngửa đầu nhìn bầu trời mênh mông vô bờ. Bầu trời u tối còn có vài ánh sáng lóng lánh. Hai tròng mắt gợn sóng lại nhìn về nơi xa xăm, ánh sáng nhợt nhạt chiếu xuống có thể nhìn thấy ở nơi xa có mấy cây đại thụ che trời, nhưng đều là bóng cây đen tuyền.

      Tô mẫu cũng vừa mới dậy lâu, lúc này súc miệng, thấy Tô La lúc này là kinh ngạc chớp chớp mắt. Chợt nghĩ đến nữ nhi nhà mình vết thương đầu khỏi, lúc này mới an tâm chút.

      Hai mẹ con trước sau rửa mặt xong, sau đó liền bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Ký ức trong thân thể này vẫn nhớ , mấy ngày này làm việc cũng tốt, Tô La đối với dùng củi nhóm lửa, múc nước giếng này đều là chuyện trong tầm tay.

      Tô mẫu ánh mắt rơi xuống cổ tay đeo vòng tay, nghĩ đến bà mỗi ngày đều phải ra ngoài làm việc , tuy là muốn tháo ra, nhưng vẫn quyết định đợi lát nữa đem vòng tay tháo xuống giấu kỹ , đến ngày mai lại lấy ra đeo.

      "Nha đầu, ngươi hôm nay cùng Tiểu Văn trấn bán vòng tay, cần phải nhớ chiếu cố bản thân tốt." Dù sao là muốn ở trấn bán vòng tay, Tô mẫu trong lòng vẫn có chút bất an.

      đoạn thời gian trước phát sinh chuyện kia, Tô La trước giờ có làm qua những chuyện này , bỗng nhiên liền mở quầy hàng, sợ là bị những người bán quầy hàng bên cạnh chèn ép.

      Tô La hiển nhiên biết trong lòng Tô mẫu nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ là cảm thấy phàm là chuyện đều phải thử qua mới biết có thể hay thành bại. Vòng đeo tay tới cùng có thể thể bán , nàng cũng có nắm chắc bao nhiêu.

      Hôm qua đường nghiêm túc dạo qua lần, nàng vẫn chưa nhìn thấy có quầy hàng nào buôn vòng tay kiểu này. Bọn họ bán đều là vòng tay bông tai, trâm cài tóc, quạt lông xâu chuỗi, tất cả đều là vật phẩm trang sức cổ đại cổ hương cổ sắc.

      Nếu như nàng có thể trở lại đại, nghĩ mua nhiều trang sức trở về. Nàng có thể kiếm được nhiều lời, đồ của thế kỷ trước đều là đồ cổ vô giá.

      Đương nhiên, nàng ngốc đến mức cho rằng nàng còn có cơ hội trở về, nếu có khả năng trở về, cũng phải có người thông báo rằng: "Này, ngươi nên trở về , nơi này có chỗ dành cho ngươi".

      Bên này Tô La nghĩ ngợi lung tung, bên kia Tô mẫu nhìn Tô La ngồi im như gỗ, trong lòng thầm kinh hô, nha đầu này như thế nào? phải phát ngốc chứ? chỉ thấy ngây ngô cười, phải đầu bị va vào nên hỏng ?

      Nghĩ như vậy, miệng cũng cùng suy nghĩ trong đầu lên tiếng ra: "Nha đầu, nếu ngươi vẫn là về giường nằm thêm hai ngày, xác định có chuyện gì sau đó tại trấn bán vòng đeo tay?"


      Tới cùng là lòng đau, Tô mẫu tình nguyện người làm công việc hai người cũng muốn để nữ nhi duy nhất dưỡng thương cho tốt. Miễn cho dưỡng thương tốt lại bệnh thêm nặng, sau đó thương thế càng thêm nghiêm trọng, càng là phí sức lại chẳng có kết quả tốt.

      Tô La nghe vậy trong lòng ấm áp dễ chịu , ấm như được sưởi ở cái bếp lò, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, giọng : "Nương, người yên tâm , con có việc gì, chỉ là cân nhắc làm thế nào để người ta mua vòng tay."

      Kỳ điều Tô La lo lắng hoàn toàn là cần thiết , khi bọn họ ăn xong bữa sáng rồi trấn , cho hộp đựng vòng tay vào trong áo vải cũ nát, rồi để hộp đựng vòng tay xuống lâu, có người hiếu kỳ tới xem vòng đeo tay.

      Đầu tiên vị tiểu nương mười lăm mười sáu tuổi tới, Tô La nhìn nàng ta có vẻ thích vòng tay này, liền đưa vòng tay cho tiểu nương thử mang chút.

      Vòng tay còn có thể co giãn, kéo hai bên, vốn vòng tay còn rộng liền chặt sát vào da thịt, còn có thể điều chỉnh chiều dài dây.

      Tiểu nương nhìn thấy vòng tay này thế nhưng còn có thể điều chỉnh được như vậy, khuôn mặt trắng nõn tú lệ toàn là vui mừng, đôi mắt sáng long lanh như nước sáng rỡ, miệng đào vừa lòng mỉm cười.

      Bên cạnh còn có mấy vị nương nhìn thấy màn này, vừa xem cũng nhịn được hiếu kỳ, trước sau tới chọn vòng tay trong hộp. Tô La thấy mấy nương này có ý định mua, liền đem giá tiền cùng các nương ra.

      Dây đỏ làm thành vòng tay đơn giản là hai văn tiền, dây loại hai ba văn tiền, dây loại hai trở lên coi trình độ bện khó dễ mà định giá, bất quá chỉ có dây loại bốn, đều là năm văn tiền, nhưng dây loại bốn mà chính là tinh xảo nhất.

      Mấy nương kia vừa nghe giá tiền, mặt đều là tiếc, tiếc nếu mua vòng tay, nhưng cũng tiếc mấy văn tiền. Tô La nhìn sắc mặt các nàng kia liền biết các nàng thích vòng tay này, thế là liền phát huy công phu bán hàng kiếp trước.

      mấy câu rất đơn giản, đại khái muốn tỏ ý trừ nơi này nàng bán loại lắc tay này, nhà khác đều có, muốn mua liền mua nhanh kẻo hết.

      Về phần có hiệu quả hay , chỉ cần nhìn xem hộp đựng vòng tay trống rỗng tuếch, là có thể biết vòng tay này có bao nhiêu người muốn mua. , vòng đeo tay như vậy bị tranh mua còn, Tô La cũng rất là kinh ngạc, nhìn hộp đựng vòng tay trống trơn.

      Cùng nhau tới đây, Tô Văn đồng dạng có vẻ mặt kinh ngạc, vừa rồi vừa trừng to mắt, tận mắt nhìn thấy tiểu nương mười mấy tuổi phía sau tiếp trước thi nhau mua, đại tỷ vội vàng, với mấy nương chỉnh chiều dài vòng tay ra sao, còn phải lấy tiền. Thế là liền bảo giúp đỡ nhận tiền, hai tay cầm tiền, Tô VănTài phát giác tay nặng trịch , mấy chục đồng tiền lẳng lặng nằm ở tay .

      "Tiểu Văn, vòng tay bán xong rồi, chúng ta trước mua đồ cần dùng !" Phục hồi tinh thần lại, Tô La lưu loát thu thập tốt mấy chục tiền đồng, duỗi tay nhàng chụp Tô Văn sững sờ.

      Tô Văn "A" tiếng, hồi thần lại, xoay người nhặt lên hộp đựng vòng tay, hộp đựng vòng tay trống trơn nhắc nhở , bọn họ bán xong vòng tay rồi, khuôn mặt chậm rãi nét mỉm cười.

      Tô La trước tìm đến quầy hàng ngày hôm qua mua dây đỏ, đại thẩm bán hàng vẫn nhớ người mua, nhìn thấy Tô La hướng về quầy hàng tới, mặt vui mừng liền lên nét tươi cười.

      " nương, còn muốn mua dây đỏ sao?" Đợi Tô La đứng ở quầy hàng trước mặt, đại thẩm cười tít mắt nhìn Tô La hỏi, chợt thấy đứng bên cạnh Tô La là Tô Văn, cười đến híp mi.

      Tô La như có như gật gật đầu, khe khẽ mỉm cười : "Đại thẩm, bán cho ta mười văn dây đỏ." Cúi đầu xem xem chút hạt châu năm màu sáu sắc, cười hỏi: "Hạt châu bán thế nào?"

      " văn tiền ba viên, nương muốn mua sao?" Đại thẩm nghe đến Tô La hỏi hạt châu, mắt cười híp thành đường .

      "Mười văn dây đỏ, năm văn hạt châu." Tô La lời ít mà ý nhiều đồ cần mua xong, rồi tự chọn mười lăm viên châu màu sắc khác nhau.

      Đại thẩm đưa thêm cho nàng ba dây đỏ, hai viên trân châu. Tô La đưa tiền, cầm dây đỏ và hạt châu liền mang Tô Văn rời khỏi quầy hàng.

      Vòng tay tổng cộng bán gần sáu mươi văn, trừ thứ vừa mua mười lăm văn, liền còn thừa lại hơn bốn mươi văn. Tô La ở trong lòng cân nhắc phen, cúi đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của Tô Văn bên cạnh, cắn chặt răng, trong đầu có chủ ý.

      đường mang Tô Văn xuyên qua phố lớn ngõ đến tiệm sách, thẳng đến đứng lại tại ngưỡng cửa tiệm sách, Tô Văn Tài khẽ nhếch miệng , ngẩng đầu nhìn Tô La, bộ dáng muốn lại thôi.

      Tô La cúi đầu đối với Tô Văn khẽ cười cười, cười đến là vân đạm phong khinh. Trẻ như Tô Văn tuy hiểu quá nhiều, nhưng cảm thấy Tô La lúc này lộ ra tươi cười làm lòng ngọt như được ăn kẹo đường.

      từng nếm qua kẹo đường lần, là chuyện năm trước, nương dễ dàng mới mua kẹo đường về cho ăn. nhớ đến lúc ấy ăn kẹo đường rất lâu, chỉ vì tiếc kẹo đường ngọt ngào ngụm ăn hết.

      Tiến vào tiệm sách, chưởng quầy hơi liếc qua hai tỷ đệ Tô La, nóng lạnh mà : "Khách quan muốn mua giấy và bút mực, hay là sách vở?"

      Tô La để ý cười cười, nàng cũng phải lần đầu tiên nhìn thấy thái độ này, sớm đối với chuyện này rất bình thường.

      "Xin hỏi sách Tam tự kinh bao nhiêu tiền quyển?"

      "Mười văn, nương muốn mua sao?" Chưởng quầy rốt cục coi trọng, đợi Tô La đáp lời.

      Tô La cười nhạt khẽ gật đầu, chưởng quầy mặt liền lộ ra nét tươi cười, nhưng nhìn cảm thấy có chút thư thái. Tô La thầm cười lạnh tiếng, mặt lại vẫn bảo trì bộ dáng yên lặng.

      Chưởng quầy mang hai người đến chỗ để bán Tam Tự kinh, chỉ xấp Tam Tự kinh : "Ở chỗ này, nương có thể tự chọn bản ra."

      Tô La trong lòng ám đạo: còn có quyền lợi để nàng có tự lựa chọn sách vở, nếu thư tứ tuyển chưởng quầy tốt, nàng có khả năng đến lần thứ hai .

      Trước kia, Tô La có rảnh liền cửa hàng sách xem, thấy thích bộ sách mua về rất trân quý. Mỗi lần mua sách, nàng đều có thói quen trước lật xem chút, nhìn xem chất lượng in ấn, giấy chất lượng như thế nào.

      Đến nơi này, có chút thói quen vẫn là sửa được, thế là nàng liền tự lấy quyển Tam Tự kinh xem chút, từ phía trước lật đến phía sau, xem in ấn xem bìa sách, xác định có vấn đề gì, mới cầm sách trả tiền.

      Trả tiền xong, sách liền là của bọn họ , Tô La lập tức đem sách nhét vào tay Tô Văn, cười cười : "Tam Tự kinh, cầm cho tốt, cần phải nhớ bảo quản tốt."

      Tô Văn cẩn thận dè dặt nhận sách, liên tục ngừng cúi đầu, ra khỏi tiệm sách còn ngẫu nhiên ngẩng đầu chút.

      Chỉ chốc lát sau, Tô Văn ngẩng đầu, cũng vẫn cúi đầu, đường cũng như nhìn đường, thỉnh thoảng đụng vào người Tô La.

      Tô La kinh ngạc, cúi đầu nháy mắt vừa vặn nhìn thấy Tô Văn nâng tay lau khóe mắt, vừa nhấc tay ra nước mắt, hiểu ràng.
      milktruyenky, Mizuki, honglak3 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7:

      Editor: Ngọc



      Sau khi trưởng thành Tô La rất ít khi nhìn thấy người khác khóc, nhìn thấy người khác khóc cũng chỉ có mấy em . Bản thân Tô La rất ít khi khóc, trừ khi trong lòng nàng quá cay đắng vì cuộc sống khắc nghiệt.

      Lúc này nhìn thấy Tô Văn yên lặng cúi đầu khóc nức nở, thấy có chút đau lòng. hài tử chín tuổi, bởi vì có được quyển sách mình rất mơ ước mà khóc. Nếu như phải tận mắt nhìn thấy, nàng cảm thụ được tâm tình khó này.

      Dựa theo ký ức trong đầu, Tô Văn bình thường có chút sợ Tô La, nhưng cũng rất ít khi khóc, bị hài tử trong thôn bắt nạt, cũng đem nước mắt nuốt trở về. Tô La nhìn thấy màn này, nhưng từ trước tới giờ lại chưa từng an ủi ai.

      Có những chuyện kỳ hết sức khó cho tới cùng là đúng hay là sai, theo tình huống như thế này, trong đầu Tô La nghĩ biết nên an ủi Tô Văn như thế nào cho tốt, nghĩ thấy vẫn là để phát tiết hết nước mắt ra ngoài cho dễ chịu.

      Nghĩ nghĩ lại sau đó cảm thấy vẫn để cho khóc, khóc cho hết buồn phiền, ngược lại trong lòng dễ chịu hơn. Tô La rất hiểu đạo lý này, cho nên nàng để cho khóc thoải mái.

      Trong nhà thừa lại ít bột mì, đại khái chỉ có thể làm mấy cái bánh bao, Tô La liền cửa tiệm mua ba cân bột mì, giờ chỉ còn có tám văn tiền.

      Tô La sờ sờ cái hà bao cũ, quả nhiên là kiếm tiền khó tiêu dễ. Vô luận là kiếp trước giá hàng cao, hay là tại ở triều đại này, có chút việc quả nhiên là tùy thời đại mà phát triển.

      Tô Văn lúc này đắm chìm trong niềm vui sướng có sách mới, chẳng hề biết Tô La trong lòng phen cảm khái. Tô La cũng hối hận khi mua sách cho Tô Văn, chỉ là vì nàng hứa với , mà cũng là nguyện vọng trong lòng nàng.

      Kiếp trước nàng chỉ học đến trung học, nàng muốn tiếp tục đọc , nhưng thực rất
      tàn khốc, vẫn là thể tiếp tục học lên. Nếu như Tô Văn thích học bài, nàng tất nhiên miễn cưỡng , nhưng thích, nàng là chị cả, liền hy vọng có thể cho học ở học đường.

      Người muốn phấn đấu chủ yếu phải có mục tiêu, có mục tiêu lại càng quyết tâm to lớn phấn đấu, trước kia nàng có xác định mục tiêu, cho nên nàng học được rất nhiều. tại nàng cũng xác định được mục tiêu, cho nên nàng vì thực mục tiêu mà nhìn lên phía trước.

      Như vậy, còn thừa lại tám văn tiền,vì là mua nhu yếu phẩm nên sau đó chỉ còn có tám văn tiền, hôm nay xem như có thu hoạch lớn rồi. Cùng trước so sánh, hôm nay ngày kiếm được từng này tiền là số tiền trước kia ba bốn ngày mới kiếm được, đây chính là tiến bộ cực lớn.

      Thứ nên mua đều mua tốt, trở về thôn trước, Tô La vẫn dùng đồng tiền mua
      chuỗi kẹo hồ lô(*). Lúc đưa mứt quả tới trước mặt Tô Văn, ngây ra hồi lâu mới duỗi tay nhận mứt quả, ngẩng đầu nhìn Tô La, trong mắt có tầng sương mù mông lung.

      Tô La cười mà , nhìn trong mắt Tô Văn tràn ngập ôn nhu, phảng phất như có trận gió thổi qua mát rượi.

      Tô Văn nhìn mứt quả tay, sau đó đem mứt quả nâng cao đưa tới trước mặt Tô La, giọng : "Đại tỷ ăn quả trước."

      Tô La cười lắc đầu: "Tỷ thích ăn, đệ ăn ."

      Nàng thích ăn mứt quả, hồi bé mua để ăn, tại càng mua để ăn. Tuy rằng cổ đại nổi tiếng nhất là mứt quả, nhưng thích vẫn là thích.

      Hơi hơi quay đầu nhìn Tô Văn
      cẩn thận dè dặt cắn miếng mứt quả, khóe miệng Tô La cười yếu ớt. Có nương, có đệ đệ, là tốt.

      Tô Văn là bé trai an tĩnh hướng nội, Tô La là người thành niên hai mươi lăm tuổi,
      cùng đứa bé chuyện cùng nhau, đề tài quả có chút ít ỏi, thế là đường về nhà giống như buổi sáng lúc bắt đầu , rất an tĩnh.


      Bất quá trong đầu hai người lúc này suy nghĩ, nên an
      tĩnh cũng rất bình thường, Tô
      La là cân nhắc trở về nên
      bện vài vật phẩm trang sức. Vòng tay đều là bện rất đơn giản, chỉ sợ tiểu nương có tâm linh thủ xảo mua về bao lâu liền có thể học được cách bện.

      Có lẽ là nàng đa tâm, nhưng nàng tin tưởng cách bện vòng tay ngày nào đó có người làm được, nếu như còn nghĩ dùng vòng tay đơn giản như vậy kiếm tiền, căn bản kiếm được mấy đồng tiền, hơn
      nữa nàng cũng có tính
      toán vẫn mãi bện vòng tay
      tại chỉ là dùng phí tổn nho bắt đầu làm việc làm ăn mà thôi.

      Hai người rất nhanh đến
      đầu thôn, đường gặp được
      ít người trong thôn, bọn
      họ nhìn thấy Tô La tay cầm bột mì, lại nhìn thấy Tô Văn tay cầm quyển sách và xiên mứt quả, mặt hơi lộ ra kinh ngạc.

      Tô La chỉ là bình thản gật đầu chào hỏi mấy người, sau đó mắt nhìn nơi khác tiếp tục tiếp. Nhiều ký ức lúc trước ra, nàng cũng biết nên làm sao đối đãi với người trong thôn cho tốt.

      Xa xa liền gặp hộ nông
      gia trước cửa hai người đứng,
      nam nữ, nữ từ xa nhìn lại có hơi giống người hôm qua cùng nàng chuyện mấy câu Tô Tiểu Yến, thêm hai bước, đúng là Tô Tiểu Yến. Đứng ở đối diện nàng chính là người ngày hôm qua nhắc tới Tô Đại Điền, nhìn thân hình, là thiếu niên tuổi trẻ cường tráng.

      Tô Đại Điền kia dường như cũng nhìn thấy Tô La, hai mắt sửng sốt nhìn Tô La hồi lâu.

      Tô La chú ý đến ánh mắt , mặt có biểu tình gì, trong lòng cũng yên lặng
      lắc đầu, phải Tô Đại
      Điền này, chỉ là bọn họ vẫn còn quá trẻ.

      Đối với Tô La mà , Tô Đại
      Điền chỉ là tiểu tử mười
      bảy mười tám tuổi, Tô Tiểu Yến chính là nha đầu bướng bỉnh, muốn nàng cùng nha đầu
      thảo luận về tiểu tử, trong lòng ra
      là cái cảm giác gì.

      Tô Tiểu Yến cùng Tô Đại Điền xoay người nhìn về phía sau, lại trong nháy mắt nhìn thấy Tô La, hai người trợn to mắt trừng, phảng phất như Tô La tới đúng lúc như thế.

      Tô La nghĩ, nàng trở về thời gian quả có chút đúng, chỉ cần sớm chút hoặc là muộn chút, nàng cần gặp phải chuyện này. Nàng căn bản vô ý, nhưng hình như có người cảm thấy nàng cố ý làm như vậy.

      "Ngươi phải trấn bắt đầu làm việc làm sao? Thế
      nào về sớm như vậy?" Tô
      Tiểu Yến gắt gao trừng Tô La,
      phảng phất như muốn trừng đến có lỗ thủng người nàng mới thôi.

      "Làm việc xong, liền trở về. Trong nhà còn có việc, các ngươi chậm rãi chuyện." Tô
      La sắc mặt vừa bình tĩnh, vừa đạm đạm trả lời câu, sau đó mắt nhìn nơi khác về phía trước.

      Tô Tiểu Yến vẫn trừng Tô La, trừng bóng lưng nàng, sau đó quay đầu nhìn Tô Đại
      Điền, đề cao giọng :
      "Đại Điền ca, muội
      sai đâu, Tô La
      thích huynh."

      Nghe đến lời này Tô La
      như có như nhếch môi, mắt nét thanh lãnh giây lát biến mất.

      Trở về vừa vặn có thể ăn cơm
      trưa, giống như là buổi sáng làm bánh bao. Tô La cầm cái bánh bao ở trong sân gặm, Tô Văn vừa gặm bánh bao vừa xem cuốn Tam Tự Kinh vừa mới mua về.

      Vừa rồi xem qua quyển sách, đều là dùng chữ phồn thể, Tô La tuy là biết ít chữ,
      nhưng nàng lại tính
      toán muốn dạy Tô Văn, dù
      sao ban đầu Tô La là người nửa chữ cũng biết.

      Tuy là người thân nhà, nhưng có vài chuyện Tô La vẫn có cố kị, nàng muốn
      mạo hiểm, nàng cũng chỉ có thể ra vẻ biết.

      Ăn xong bánh bao, Tô La bắt đầu bện vòng tay kiểu mới, hơn năm mươi sợi dây đỏ, hôm nay bện được nhiều, nàng quyết định ngày mai trấn nữa, trước ở trong nhà đem dây đỏ này bện xong trấn .

      Vi sợ bị người quấy rầy, Tô La cố ý đem cửa viện đóng lại,
      như thế người nào có thể
      nhìn thấy bọn họ ở trong sân
      làm gì.

      Cả buổi chiều, trong viện truyền tới tiếng đọc sách rầm rì của Tô Văn, tuy rằng đọc
      tới đọc đều là mấy câu trong Tam Tự kinh, nhưng lại chán, phảng phất muốn đem mấy câu này đọc làu làu.

      Tô La tai để ý tiếng đọc sách rầm rì, ngón tay trắng nõn hết sức nhanh chóng bện, trong hộp đựng vòng tay, chậm rãi đầy vòng tay, dây chuyền, trang sức...

      Giống như là tối hôm qua đến
      canh giờ chuẩn bị cơm chiều, Tô mẫu ra ngoài ngày vác cuốc trở về.

      Tô Văn vừa thấy bà, vội vàng vào viện bưng ly trà ra, đem nước trà đưa cho Tô mẫu, khuôn mặt cao hứng phiếm hồng : "Nương, đại tỷ hôm
      qua bện vòng tay bán xong rồi, đại tỷ tổng cộng bán được gần sáu mươi văn."

      "Sáu mươi văn?" Tô mẫu ngạc
      nhiên, sáu mươi văn chính là số bạc bà phải xới đất bốn ngày mới có thể kiếm được, nữ nhi nhà mình chỉ bán hơn hai
      mươi vòng tay kiếm được sáu mươi văn, như thế này có bao nhiêu thể tưởng tượng nổi.

      "Dạ, đại tỷ mua dây đỏ và hạt châu, ba cân bột mì, còn mua sách cho con." Tô Văn đến đây lén lút nhìn thoáng qua Tô mẫu, giọng càng lúc càng :
      "Đại tỷ còn mua cho con chuỗi đường hồ lô."

      Nghe đến đây, Tô mẫu trong lòng rung động thôi,
      nghĩ đến nữ nhi ngày kiếm được nhiều bạc như vậy, còn mua nhiều thứ trong nhà cần như vậy, thế nhưng còn mua cho nhi tử sách vở và mứt quả nữa.

      Tô La từ phòng bếp ra viện liền nhìn thấy khóe mắt Tô mẫu rưng rưng, biết chuyện gì xảy ra Tô La hoảng hốt, nôn nóng bước đến trước mặt Tô Mẫu.

      "Nương, người như thế nào vừa về khóc?" Tô La có thói quen mang khăn, nghĩ tìm thứ gì đưa Tô mẫu lau nước mắt đều tìm được, đành phải
      lo lắng nhìn Tô mẫu.

      Tô mẫu tự nhiên nâng tay, liền lấy ống tay áo thô ráp lau nước mắt khóe mắt, mặt đều là vui mừng:
      " có chuyện gì, nương cảm thấy có nữ nhi hiểu
      chuyện như vậy, quả nhiên là nhà chúng ta có phúc."

      Tô La nghe vậy khóe mắt
      bỗng nhiên có chút chua xót, người ta đều thế gian này mẫu thân là vĩ đại nhất, trước kia có lẽ chưa được cảm
      thụ, nhưng lúc này cũng được chân chính cảm thụ được ý nghĩa câu này.

      Tô mẫu là mẫu thân rất bình thường, trong lòng có lẽ là
      tương đối coi trọng nhi tử,
      nhưng đều là hoàn cảnh cho phép, bà đối với Tô La rất tốt cũng là . Vô luận là trong ký ức, vẫn dùng đôi mắt này nhìn thấy, nàng đều xem ở trong mắt, nhớ ở trong lòng.
      devilhamvui, milktruyenky, Mizuki3 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8:

      Editor: Ngọc



      Cách ngày chưa trấn , Tô La lại lần nữa đến trấn bán vật phẩm trang sức, cũng rất nhanh bị tranh mua đến còn. Cười yếu ớt nhìn hộp đựng trang sức trống trơn, khóe miệng Tô La tự giác vẽ ra nét cười nhạt.

      Đem hộp đựng trang sức nhặt lên chuẩn bị rời , vừa mới đứng dậy, trước mặt có hai vị nương, Tô La chưa nhìn diện mạo người tới, chỉ là tràn đầy áy
      náy mà : "Ngại quá, vật phẩm trang sức bán xong, nương nếu muốn mua, qua hai ngày nữa lại tới."

      Lâu chưa nghe được tiếng trả lời, nhưng hai người vẫn còn đứng ở trước mặt nàng, Tô La lúc này mới giương mắt nhìn hai vị nương. Lông mày như liễu, lông mi tinh xảo, như có như nhíu nhíu, khóe miệng cười nhạt chậm rãi mất .

      Hai vị nương này chính là Giang tiểu thư lần trước cho Tô La ăn cái tát và nha hoàn của nàng ta, Giang tiểu thư lúc này gương mặt ửng đỏ, mắt hạnh trợn lên, hàm nghiến chặt căm giận, cần cũng biết là nàng ta phải tức giận với người khác, mà chính là với Tô La.

      Tô La chỉ là bình tĩnh nhìn
      thoáng qua gương mặt tức giận đỏ bừng của Giang tiểu thư, như có như nhún nhún vai, đáy mắt lẳng lặng lên nét cười, lại là tiểu nha đầu.

      " nghĩ đến ở chỗ này còn có thể nhìn thấy ngươi, chẳng lẽ ngươi còn chưa chết tâm, còn muốn tiếp tục quấn quít Dật ca ca?" Giọng dễ nghe giống như chim oanh hót, nhưng lại ra những câu làm người ta thể nhịn cười.

      Giang tiểu thư, ở trấn có danh Giang gia tửu trang Giang tiểu thư Giang Ngọc Như, hai bàn tay thon thả trắng nõn căm tức vò cái khăn thêu lụa tinh tế, mắt hạnh trợn to nổi giận đùng đùng trừng Tô La.

      Tô La như nhìn
      thấy bộ dáng Giang Ngọc Như tức giận, mặt đổi sắc lắc lắc đầu: "Giang tiểu thư yên tâm, Tô La tự biết mình xứng với Trần công tử, quấn quít công tử. Tô La trong lòng hiểu , Giang tiểu thư và Trần công tử mới là đôi kim đồng ngọc nữ trời đất tạo nên."

      xong lời này, trong lòng Tô La cảm thấy có chút buồn cười, nàng lại được ràng, cần bản nháp, biết Giang Ngọc Như có ăn chiêu này hay . Nếu như có thể, nàng muốn lại gặp phải Giang Ngọc Như, kẻ suốt ngày nàng thích mê mệt Trần công tử, quấn quít vì muốn tiến vào cửa Trần gia.

      Chỉ là ít ỏi vài lời, chung quanh lục tục có người tới đây, chỉ vì Giang Ngọc Như ở trấn là tiểu thư khuê các có tiếng, lúc này thấy nàng ta lại nổi giận đùng đùng với nương nhà nghèo, nhiều hay ít cũng có chút tò mò.

      Có người đến gần nghe được mấy câu đối thoại của bọn họ,
      chợt giật mình hiểu ra gật gật
      đầu, nhìn Tô La cảm thấy có chút ý vị, nguyên lai đây chính là nương nhà nghèo quấn quít Trần công tử.

      Trước chuyện này, người khác nghĩ thế nào đều là chuyện của người ta, nhưng bọn họ là đương vẫn ở đây mà ở chỗ này bàn tán xôn xao, cho dù là ai trong lòng đều cảm thấy thoải mái.

      Trong lòng Tô La cũng như thế, nàng cũng phải là Tô La, dựa vào kinh nghiệm nàng nên nhẫn nại. Lúc này nghe được người khác về chuyện lúc ấy, về lúc này Giang Ngọc Như tìm tới nàng, tức giận trong lòng trào lên, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

      Nhưng mà, tiếng nghị
      luận ầm ĩ như nện vào trong đầu nàng, miệng vết thương ở cái ót mơ hồ phát đau, trong đầu Tô La bỗng nhiên như có tiếng kêu gào, thể là do bọn họ , phảng phất như hết thảy đều là nàng sai vậy.

      Tuy là chiếm cứ thân thể này,
      nhưng trước chuyện này nàng để ý, càng muốn quản, chợt những người trước mắt này bỗng nhiên như biến thành ma quỷ ăn thịt người, gương mặt mỗi người đều nanh ác, mồm to đầy máu phun ra những câu chán ghét.

      Nàng định há miệng tức giận mắng chửi, bóng hình màu đen chợt xông vào trong tầm nhìn của nàng. Lúc này, nàng có thể nhìn thấy người sống lưng thẳng tắp, sáng sủa. Mắt đen lay láy nhìn lên.

      Tô La biết tại sao lại có người bỗng nhiên đến trước mặt nàng, tựa như là tại vì nàng mà ngăn cản những câu đáng ghét của bọn người kia. Chung quanh tiếng nghị luận dần dần im ắng lại, có thể nhìn ra, mắt người đường đều nhìn người kia.

      Trong phút chốc trầm mặc, Tô La nghe thấy giọng trong trẻo ôn nhuận:
      "Du mỗ vừa nghe được các vị bàn tán xôn xao, trong lòng hiểu hai, nhưng Du mỗ cảm thấy chuyện quá khứ là chuyện của quá khứ. Vị
      nương bày trong lòng chắc hẳn cũng chán nản chuyện lúc ấy, bằng cũng mình đến đây làm ăn , các vị nên quên chuyện này ."

      phen ngôn từ êm tai, Tô La chưa nghe xong lời này, lại nghe người đứng ở bên : "Du tiên sinh đúng lắm, nghe lời này của Du tiên sinh, lão hán trong lòng là hổ thẹn." xong, dường như hướng về chỗ Tô La bị người ngăn trở : "Tiểu nương, xin lỗi, mới rồi lão hán chuyện chưa suy nghĩ, xin tiểu nương chớ để ở trong lòng."

      Tô La chưa trả lời, lại nghe
      mấy tiếng thét kinh hãi truyền
      tới: "Du tiên sinh? Chẳng lẽ
      tiên sinh đó là Du Khiêm Du tiên sinh ở Vân Lâm thư viện?"

      Trấn Vân Lâm có hai thư
      viện, ở trấn Vân Lâm phân biệt mỗi thư viện, cái nằm ở phía đông, cái phía tây. cái tên là Vân Lâm thư viện, cái còn lại tên là Lâm Vân thư viện.

      Tất nhiên, hai thư viện thường thường dùng văn kết bạn, cho ràng, chính là ngầm phân cao thấp. Hai thư viện đều tồn tại nghìn năm, thư viện
      đều có 500 đệ tử vào học.

      Tới thư viện học bài đều là mấy đệ tử ở thôn xóm gần đó, đương nhiên cũng có số ít là mấy người đường xa mà tới xin làm đệ tử. Bất quá đệ tử ở thôn tới trấn học bài nhiều, chỉ vì thư viện tốt học phí cần cũng nhiều. Những hài tử trong đều vào học đường chứ có cơ hội vào học hai thư viện này.

      Dựa vào ký ức Tô La biết được như vậy là nhiều, nghĩ đến tiểu đệ trong nhà, Tô La yên lặng thở dài tiếng. Tô Văn chín tuổi, từ tuổi này bắt đầu học lên, có lẽ có chút khó khăn.

      Bên cạnh lại có tiếng bàn tán, nhưng lần này đề tài bàn tán phải Tô La, mà là vị Du tiên sinh trước mặt nàng. Hai chủ tớ Giang Ngọc Như thấy có người khác vây xem cũng sớm xa, nàng cảm thấy các nàng ta chính là cố ý tới bới móc.

      Lại qua lúc, vài người
      vây quanh lục tục rời , lâu sau, chỗ bị người chen chúc bế tắc tầm nhìn rộng rãi sáng ngời. Hô hấp cũng trở nên thông thuận, vào lúc này Tô La
      nhàng thở dài hơi.

      Nam tử đứng ở trước mặt nàng xoay người lại, con ngươi đen nhánh rất tự nhiên nhìn mặt nàng, Tô La sững sờ chút. Vị Du tiên sinh này hình như có chút quen thuộc, lại dường như
      phải người nàng ấn tượng.

      Diện mạo sáng sủa tuấn dật,
      hai mắt hẹp dài hơi hơi xếch lên, nụ cười thản nhiên, sống mũi cao thẳng, ánh mặt trời chiếu rọi vào người trông nhu hòa, môi mỏng lớn, cả người giống như quân tử.

      Tô La biết nàng nhìn nam tử như vậy bao lâu,
      chờ nàng nhìn thấy môi mỏng hơi hơi giơ lên, nữ nhân tuổi hai mươi lăm như nàng cũng có chút đỏ mặt, ánh mắt cũng có chút được tự nhiên nhìn nơi khác.

      bẽ mặt! Ở đường đứng liền có thể hoa si, cũng phải lần đầu gặp soái ca mỹ nam.

      Nghĩ là như vậy, nhưng Tô La cũng biết nàng vừa mới hoa si lúc, chỉ vì Du tiên sinh trước mặt này cùng nửa kia trong tưởng tượng của nàng có khí chất tương tự.

      Ở trong lòng Tô La tâm lý có bí mật chôn dấu lâu, nàng hy vọng có thể tìm được bạn trai có thể kiếm tiền, cũng hi vọng có kiến thức uyên bác, nhưng nàng biết nàng lấy điều kiện này tìm ý trung nhân như vậy rất khó.

      Thế là nàng đem kiểu bạn trai trong mơ ước này chôn dưới
      đáy lòng, tìm bạn trai "Môn đăng hộ đối", nhưng người bạn
      trai này chung quy cảm thấy cùng chỗ với nàng quá
      mức đơn điệu, đủ kích
      tình, sau lưng lén lút bé hai mươi tuổi.

      Người đề xuất chia tay là Tô La,
      nàng khoan dung được chuyện chân đạp hai thuyền(*) này. Nàng cảm thấy vui
      mừng là, nàng chưa lòng , nếu nàng lúc này sợ là thể điềm nhiên như thế.

      (*) Chân đạp hai thuyền = bắt cá hai tay.

      Trước mặt bỗng nhiên có mấy ngón tay thon dài sạch ,
      ngón cái cùng ngón trỏ cầm đồng tiền, giống như là muốn đưa cho Tô La.

      Tô La cho rằng là nàng rớt tiền, duỗi tay cách y phục sờ sờ vào trong, hà bao còn ở đây, hẳn phải là nàng rớt tiền đồng, thế là hơi hơi giương mắt nhìn Du Khiêm, khẽ lắc đầu.

      Du Khiêm lúc này mới nhìn bộ dạng của Tô La, trong mắt thản nhiên, cười : " nương còn nhớ được hai ngày trước mua cho thư sinh khí sắc tiều tụy hai cái bánh bao ?"

      Tô La nghe vậy nhớ lại chuyện vài ngày trước đó, bỗng nhiên cảm thấy ràng vì sao vừa mới nhìn thấy mặt mũi người này lại cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ vì nàng gặp qua người này lần, lúc ấy còn mạc danh kỳ diệu (**) mua hai cái bánh bao nhét vào tay người này.

      (**) 莫名其妙 - mạc danh kỳ diệu: hiểu ra sao cả, sao được, quái lạ.

      Vẫn muốn quên chuyện này bỗng nhiên lại ra trước mắt, nhất lời khuôn mặt tú lệ lại đỏ thêm mấy phần, lại nghĩ đến nàng là nữ tử hai mấy tuổi, thế nhưng còn như tiểu nương, Tô La lại nhịn được thấp giọng lẩm bẩm mấy câu.

      "Ta lúc ấy chính là xem công
      tử giống như là đường xa mà tới, nghĩ là công tử ở đường gặp phải chuyện gì, sau đến nơi này người xu,
      cho nên mới làm thế."

      Du Khiêm nhìn nữ tử cúi đầu, mắt như có như nét cười nhạt, miệng
      lại : "Nếu nương ra tay cứu giúp, Du mỗ giờ phút này có lẽ đứng ở chỗ này. Người đời đều 'Chịu ân giọt nước lúc này lấy suối tuôn tương báo', Du mỗ vừa mới bắt đầu dạy học, còn thể cho nương cái gì, người cũng chỉ có đồng tiền này. Trước đem đồng tiền này cho nương, ngày khác nương nếu là có chuyện cần Du mỗ giúp đỡ, Du mỗ nhất định dốc lòng giúp đỡ."

      Lời này của Du Khiêm ra làm đầu Tô La to như cái đấu, nàng sợ nhất chính là ngôn từ nho nhã, nghe cảm thấy khó nuốt, muốn nàng khó càng thêm khó.

      Giương mắt nhìn biểu tình cho cự tuyệt mặt Du Khiêm, mắt lại nhìn đồng tiền, nghĩ đến đệ đệ chín tuổi trong nhà chỉ đọc đõ lại mấy câu Tam Tự kinh, trong đầu bỗng nhiên toát ra ý nghĩ.

      Nghĩ đưa Tô Văn học đường vẫn vẫn là chuyện đặt ở trong
      lòng, cũng lo lắng Tô Văn học ở tuổi này theo kịp tiến độ. Khóe mắt lén lút chăm chú nhìn vị Du tiên sinh trước mặt này, Tô La hơi hơi cúi đầu nhìn hộp trang sức, nhàng cắn cắn
      môi, cuối cùng giương mắt nhìn
      sang Du Khiêm.
      milktruyenky, Mizuki, honglak3 others thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9:

      Editor: Ngọc

      "Du tiên sinh, Tô La có cầu quá đáng." Trong lòng Tô La có chút mong đợi lại có chút lo lắng, chỉ sợ Du Khiêm câu cự tuyệt luôn lời nàng sắp .

      Trong mắt Du Khiêm lên chút kinh ngạc, sau khi kinh ngạc còn có vẻ suy nghĩ lát, mặt đổi sắc : "Mời nương , nếu là việc Du mỗ có khả năng giúp được, Du mỗ làm hết sức."

      Tô La thở sâu chút, nhìn Du Khiêm thành khẩn mà : "Trong nhà có tiểu đệ gần chín tuổi, Tô La định khi kiếm nhiều bạc đưa vào học đường, bây giờ tiểu đệ chỉ biết mấy câu Tam Tự kinh. Tiên sinh nếu rảnh rỗi, chẳng biết có thể dạy tiểu đệ học bài , chuyện tiền công Tô La từ từ trả cho tiên sinh."

      Trong lòng Tô La rất ràng, đời có bữa ăn nào miễn phí. tại nếu đưa Tô Văn vào học đường, nàng đủ năng lực, nếu như trước tiên có thể nhờ người dạy , ngày sau học đường cũng cần bắt đầu học từ kiến thức đầu tiên.

      Càng quan trọng là, Du Khiêm là tiên sinh thư viện Vân Lâm, có thể học thức của thua kém lão tiên sinh chút nào, bằng cũng được làm tiên sinh. Cộng thêm mới vừa rồi vài người đều biết được vị tiên sinh này, chắc hẳn phải có chút tài học.

      Du Khiêm chưa hề nghĩ qua từ nữ tử mười sáu mười bảy tuổi ra lời xuôi tai này, suy nghĩ sâu xa như vậy, sắc mặt ngạc nhiên nhìn chăm chú nữ tử cao đến vai .

      "Lệnh đệ nếu nguyện ý cùng Du mỗ học bài, Du mỗ cực kỳ vui mừng, đó như là báo đáp ơn nương cho cơm ăn."

      lòng mà , trong lòng Du Khiêm cũng có chút bội phục Tô La, vừa nãy trước mặt nhiều người còn có thể trấn định như thế. Lần này lại có thể ra những câu như vậy, so với những nữ tử gặp qua trước kia đều gan dạ, sáng suốt hơn nhiều.

      Ở thư viện dạy xong khóa, vốn là muốn tới trấn quen thuộc tên là trấn Vân Lâm, nhưng lại nhìn thấy ít người xúm thành vòng tròn. Vốn vô tình tiến lên bước tới , nhưng lại cẩn thận bị cướp mất túi tiền.

      Cả ngày người xu, toàn thân mệt mỏi quả là đói đến mức bụng kêu vang, chỉ là hơi đứng tại trước quán bánh bao, chủ quầy thấy có tiền liền phất tay đuổi rời .

      Trải qua mấy năm nhìn đời, lòng người dễ thay đổi như thế nào, trong lòng có mắt, thấy ràng hai. Nhưng nương này chẳng hề quen nhau mua hai cái bánh bao nóng hầm hập nhét vào trong lòng .

      Chuyện xảy ra quá bất ngờ, chờ khi lấy lại tinh thần, nương kia sớm xoay người rời , quay người lại nhìn thấy đó là bóng lưng hết sức mảnh khảnh, cùng mái tóc đen mượt.

      Nhưng mà, cũng chỉ là cái nhìn, đem bóng lưng và mái tóc đen mượt kia nhớ vào đáy lòng. phải chuyện phong nguyệt, chỉ là ghi tạc cử chỉ giúp đỡ của nương kia.

      Giờ phút này thỉnh cầu của nương này bất quá chỉ là nhấc tay chi lao (*), tất nhiên là nguyện ý giúp việc này, chỉ là biết tiểu đệ nhà nàng có bướng bỉnh . tới là buồn cười, tuy là tiên sinh, nhưng lại đối với vài học sinh bướng bỉnh rất nhẫn nại.

      (*) 举手之劳 - nhấc tay chi lao: việc , đơn giản, dễ, tốn sức giải quyết chỉ như cái nhấc tay.

      Tô La biết trong lòng Du Khiêm nghĩ gì, chỉ là bên tai ngừng quanh quẩn lời kia của Du Khiêm. Nàng còn có chút lo lắng lời này nghe vào trong tai có phải quá mức biết xấu hổ , chỉ vì đồng tiền lại đề xuất loại cầu này.

      Đến lúc Du Khiêm trả lời, làm nàng lúc phản ứng lại được. Thế là liền lâm vào trầm tư, làm tiên sinh cũng rất hiểu lòng người, chẳng lẽ vị tiên sinh này cũng như thế ?

      "Tô nương?" Du Khiêm hơi hơi cúi đầu nhìn nữ tử còn sững sờ, hơi hơi nhướng nhướng mày, vị Tô nương này hình như rất dễ dàng ngây ngốc.

      "A?" Tô La giương mắt nhìn Du Khiêm, trong mắt mờ mịt nhìn đôi mắt thanh thúy của Du Khiêm, ánh mắt mờ mịt nhanh chóng biến mất: "Ngày mai ta đưa tiểu đệ đến tìm tiên sinh, biết phải tìm tiên sinh ở nơi nào mới tốt?"

      Du Khiêm khẽ cười cười : " Gần thư viện có hồ Liễu Nguyệt có đình nghỉ mát, ngày mai giờ Mùi tìm Du mỗ, Tô nương cảm thấy có được ?"

      Tô La nghĩ nghĩ : "Như vậy cũng được, Tô La trước tạ ơn tiên sinh. Tiểu đệ nếu bướng bỉnh, Du tiên sinh hãy bày ra tư thái tiên sinh, nên phạt phạt."

      Lời vừa mới dứt, Tô La thấy khóe miệng Du Khiêm mang nét thoáng cười tựa tiếu phi tiếu(**), nghĩ lại lời nàng vừa ra, khỏi thầm mắng mình câu. Nàng chuyện sao cũng có vẻ nho nhã , chẳng lẽ bị vị tiên sinh này ảnh hưởng?

      (**) tựa tiếu phi tiếu: cười như cười.

      Lúc này là giữa trưa, thời tiết tháng năm, mặt trời chiếu nóng bỏng. biết là do thời tiết, hay là trong lòng Tô La quẫn bách, cái trán trơn bóng thấm ra tầng mồ hôi, được tóc mái che khuất.

      Tô La cảm giác được mồ hôi trán, nhưng ngại người có khăn tay, đứng trước vị tiên sinh chỉnh tề sạch này, nàng cũng dám trực tiếp dùng tay áo lau , liền nghĩ phải mua chút đồ rồi về nhà, nếu có khi tiểu đệ chạy lên trấn tìm nàng.

      Thế là, Tô La cùng Du Khiêm cáo biệt, xoay người hướng về quầy hàng mấy ngày trước mua dây đỏ. Lại biết trong nháy mắt lúc nàng xoay người, Du Khiêm hơi quay đầu, hai mắt trầm tĩnh nhìn bóng lưng của nàng lúc lâu.

      Hôm nay vật phẩm trang sức bán xong toàn bộ, kiếm được trăm tám mươi văntiền. Vậy nên Tô La lại mua chút dây đỏ và hạt châu, sau đó lại tiệm gạo mua mấy cân gạo bình thường. Lúc trở về thôn do dự rất lâu, cuối cùng vẫn mua nửa cân thịt heo.

      Trong ký ức, Tô gia năm chưa từng ăn thịt heo rồi, vất vả kiếm chút tiền, nàng cảm thấy lúc nên tiêu tiền vẫn là tiêu, bằng kiếm tiền cũng trở nên có ý nghĩa, nàng cũng muốn làm thần giữ cửa.

      Hôm nay ra cửa có gặp Tô Tiểu Yến, trở về cũng gặp, Tô La trong lòng thở phào nhõm hơi. nghĩ tới chỉ là cùng Tô Tiểu Yến kia chuyện mấy câu, nàng muốn gặp lại nàng ta rồi. Tô Tiểu Yến đúng là cho nàng ấn tượng ngoài ý muốn.

      Về đến nhà thấy Tô Văn ở sân trong dùng cành trúc viết chữ đất, mấy chữ viết tuy là rất xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nhìn ra rất dụng tâm, lúc nhìn thấy nàng, khuôn mặt gầy yếu vàng như nến nháy mắt liền tươi cười nở rộ.

      "Đại tỷ trở lại." Tô Văn rất nhanh liền đứng lên chạy đến bên người Tô La giúp tay cầm vài thứ, sáng nay vốn định tiếp tục giúp đỡ nhưng Tô La để cho ở nhà học, cho nên cũng nữa.

      "Ăn cơm trưa chưa?" Vào trong nhà, Tô La đem vài thứ vừa mới mua về để bàn, khẩu khí nhàn nhạt hỏi.

      "Chờ đại tỷ trở lại cùng nhau ăn." Con ngươi đen bóng nhìn vài thứ bàn, sau đó thu hồi ánh mắt, nhưng sau đó nhịn được lại xem tiếp.

      Chú ý tới ánh mắt này làm khóe môi Tô La hơi giơ lên, bọn họ khi còn bé cũng như vậy, chỉ cần viện trưởng mua vài thứ trở lại, bọn họ cũng tò mò viện trưởng mua về là cái gì, có kẹo cho bọn họ hay .

      Sau khi trưởng thành, Tô La trở về nhi viện, chỉ tiếc là cảnh còn mà người mất. nhi viện vẫn còn ở chỗ đó, nhưng lại phải là nhi viện lúc ban đầu nữa. Viện trưởng cũng phải là viện trưởng lúc trước, hồi ức về nhi viện cũng từ từ chìm xuống trong đáy lòng.

      Mà nay, nàng còn là Tô La ở thời đại kia nơi nương tựa, mà là Tô La ở triều đại có nương có đệ đệ. Chuyện cũ thành chuyện cũ, nên nghĩ tới ngày mai.

      Tìm tìm kiếm kiếm, tìm ra cái gói đậu phộng đường vừa mua, Tô La nhìn Tô Văn khe khẽ cười, sau đó cầm đậu phộng đường đưa cho , lại thấy sững sờ nhìn nàng.

      Tô La khóe miệng khẽ nhếch, ôn như : "Bán được hết vật phẩm trang sức, hôm nay kiếm được ít bạc, đúng dịp nhìn thấy có đại thẩm bán đậu phộng đường, đại tỷ liền mua gói, hương vị rất ngon, thế là mua ít trở về, nhanh chóng ăn ."

      Tô Văn lúc này mới nhận đậu phộng đường, dưa gói đậu phộng đường nhìn chăm chú lúc lâu, sau đó mới xé tầng giấy dầu bên ngoài ra, đem đậu phộng đường nhét vào trong miệng, vừa mê sau mùi vị lan tràn trong miệng, nhịn được cắn nát, liền chậm rãi thưởng thức, nuốt vị ngọt xuống cổ họng.

      "Ăn ngon ?" Tô La thấy Tô Văn mực ăn đậu phộng đường lời nào, khẽ mỉm cười hỏi.

      "Ăn ngon." Vừa ăn đậu phộng đường vừa , lời ra mang theo ít điệu kỳ quái, nhưng lại nhìn ra được Tô Văn thích đậu phộng đường này.

      Tô La tiếp tục thu dọn lại vài thứ mua về, chờ nàng đem nửa cân thịt heo lấy ra. Tô Văn chợt trợn tròn cặp mắt, chăm chú nhìn thịt heo, như là coi chừng nó để cho nó bay .

      "Đại...Đại tỷ, thịt heo...." Qúa mức kinh ngạc, Tô Văn miệng há ra cặp mắt căng tròn cũng rời khỏi khối thịt heo.

      "Ừ, thịt heo, nhà chúng ta rất lâu rồi chưa ăn thịt heo, hôm nay kiếm được số tiền này, nên mua ít về ăn." Tô La nhịn được nhàng thở dài tiếng, trong lòng đủ vị chua ngọt khổ cay.

      Nàng bình thường rất thích xem tiểu thuyết, nhất là các loại tiểu thuyết hấp dẫn, thích nhất chính là loại tiểu thuyết Điền Văn. Nàng thích loại này vì nó bình bình đạm đạm, nhưng cuộc sống ấm áp, cho nên con người đơn như nàng tha thiết loại hình tiểu thuyết này.

      Lúc này, khi nàng trở thành người đổi kiếp xuyên , nàng mới phát thực tế đơn giản giống như tiểu thuyết như vậy. Trong tiểu thuyết đích có gian tùy thân này/ hệ thống này/ bảo vật vân vân, nàng thứ cũng có, cái duy nhất có chính là kiếp trước nàng học được các loại thủ nghệ.

      Suy nghĩ chút chợt thấy có chút buồn cười, ngừng suy tính nàng ban đầu học làm những thứ lặt vặt, này chính là ông trời an bài để cho nàng tới nơi này lấy tay nghề này tới làm giàu.

      Bỗng nhiên nghe đến bên ngoài truyền tới giọng thanh thúy uyển chuyển, Tô La phục hồi tinh thần, nhìn những thứ vừa mua bàn, nhìn Tô Văn : "Tiểu Văn, đệ đem mấy thứ này thu dọn trước , đại tỷ ra ngoài chuyến."

      Tô Văn biết điều gật đầu, Tô La lúc này mới cất bước hướng về viện đến, sau đó mở ra cửa viện ra khỏi cửa, liền gặp vị nương cùng nàng chênh lệch tuổi tác mấy, đứng ở cửa.

      Sau khi tỉnh lại còn chưa gặp nương này, nhưng Tô La cũng là nhớ nương này là hàng xóm nhà bọn họ Tô Uyển Nhi, cùng Tô La coi như là bạn tốt, mấy ngày nay thấy bóng dáng, cũng biết hôm nay vì chuyện gì tới cửa tìm nàng.
      Last edited: 14/2/15
      milktruyenky, Mizuki, honglak4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :