1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ - Hồng Bồ Vũ (Xuyên không - Điền Văn( (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windywindy

      windywindy New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      10
      Rất là thích điền văn :ex10: dựng lều ngồi hóng a :th_18:

    2. Ngọccc Anhhh

      Ngọccc Anhhh Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      58
      Cảm ơn bạn ủng hộ !
      windywindy thích bài này.

    3. Ngọccc Anhhh

      Ngọccc Anhhh Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      58
      Chương 3.1:

      Editor: Ngọc

      Lại mấy ngày nay Tô La để ý việc này, sợ rằng có người nào hiểu chuyện bằng Tô Văn. ràng chính là hài tử 9 tuổi, lại so với những hài tử đồng lứa hiểu chuyện hơn nhiều.


      *: 书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc: là câu thơ xuất xứ từ 1 bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng.

      Tô mẫu vừa ra phòng bếp liền nghe đến lời này của Tô La, nhất thời chỉ biết ngơ ngẩn nhìn Tô La. Trong thôn thiếu hài tử học đường, còn sót lại chút hài tử nhà nghèo có tiền để học đường. Lúc này nghe những lời Tô La , lại là cảm thấy trong lòng những vất vả bao năm nay uổng công.

      Nâng tay lấy quần áo vải thô lâu khóe mắt ướt lúc nào hay, cúi đầu nhìn 2 tỷ đệ, mặt thoáng nét vui mừng tươi cười, trong lòng cũng cùng nhàng ít.

      "Các ngươi còn đứng lỳ ở đây làm gì, ăn điểm tâm liền đều nhường nương mình ăn hết , ăn nhiều, nương còn có thể làm nhiều chút việc." Lời Tô mẫu mang nụ cười thản nhiên, nghe ở trong tai là thân thiết.

      Tô La quay đầu nhìn thấy Tô mẫu, thị lực cực tốt nàng nhìn thấy tia nước mắt nhợt nhạt trong khóe mắt Tô mẫu. Có vài lúc, mọi người thích giả ngu, ví dụ nàng nhìn thấy bà gạt lệ, chỉ là đem cảnh này giấu trong đáy lòng, Tô mẫu vừa đau lòng vừa vui mừng.

      Luôn luôn cùng Tô mẫu thân thiết Tô Văn nhìn thấy Tô mẫu ở phía trước, Mắt tròn to lén lút nhìn trộm Tô La. Thừa dịp lúc Tô La nhìn Tô mẫu, mấy bước chân chạy đến chỗ Tô Mẫu.

      Bên tai trận gió vù vù, nhoáng lên cái liền nhìn thấy Tô mẫu bên cạnh tiểu đệ nhát gan, Tô La quả nhiên là khóc ra nước mắt. Có mỗi tiểu đệ như vậy trốn tránh nàng, nàng có đáng sợ như thế sao?

      "Ta xem ta vẫn là nên vào phòng ăn điểm tâm ." Tô La kéo kéo khóe môi, là nở ra nụ cười tươi tắn.

      Tô mẫu biết là nhi tử nhà mình có chút sợ Tô La, nhưng tận mắt nhìn thấy đến mức này, bà cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Mặt Tô La lại làm trong lòng bà hoảng hốt, lầm cho rằng Tô La là thực thích nhi tử.

      "A La, ngươi cũng biết Tiểu Văn từ liền nhát gan, ngươi làm đại tỷ, chớ đừng bởi vì chuyện này làm khó mới tốt." Tô mẫu rất lo lắng trong nhà hai đứa con mất hoà khí, nữ nhi dù sao trưởng thành, nàng cũng thể nhiều lời, nhiều khả năng làm cho lòng nàng thoải mái.

      Tô La tất nhiên là nghe được ý tứ từ miệng Tô Mẫu, hơi hiểu lòng Tô Mẫu. Tại xã hội hỗn loạn như vậy nhiều năm, lòng người thiện ác như thế nào, tuy thể xem hết, lại cũng thấy hai. Mà nàng tin tưởng Tô mẫu kỳ thương con trai con như nhau. Tựa hồ chỉ là mình Tô La có chút oán trách.

      "Nương đều đâu, chúng ta đều là người nhà, ngẫu nhiên có chút cãi vã cũng là chuyện thường." Tô La cười cười : "Còn nữa, Tiểu Văn là tiểu tử duy nhất trong nhà, chỗ nào khi dễ ."

      Tô mẫu nhìn mặt Tô La thập phần nghiêm túc, lòng biết nàng nghĩ sai về chuyện này. Nghĩ đến nàng bản thân khỏi ràng liền ra lời , bà bỗng nhiên đỏ lên, chốc cũng biết nên gì.

      Tô La trầm tĩnh nhìn chăm chú xiêm y cũ nát của mẫu tử, mỏng manh, cả người thiếu thốn dinh dưỡng nên khuôn mặt vàng vọt cũng như thế ràng, nhất là thân thể đơn bạc, mỏng manh như cây liễu. Chỉ cần cơn gió nhàng thổi qua, bọn họ liền cũng bị bay mất.

      muốn trấn tìm chút công việc kiếm tiền, Tô La ăn xong bữa sáng liền thay đổi hành động.

      Vừa ra đến trước cửa, muốn nhà tiểu phú hộ trấn xới đất, Tô mẫu nhiều lần dặn dò Tô La: "Nhất thời tìm được cũng đừng gấp, nhưng nhớ được quấn quít Trần gia tiểu công tử, nhà bọn chung quy phải nhà chúng ta trèo cao được."

      Khóe miệng Tô La co rút, : "Nương, người đều cùng con 5 lần rồi, người cứ yên tâm , con thực trân quý vị tiểu công tử. Nếu như trân quý, con chạy đến trấn "

      Tô mẫu trong đầu nghĩ phen, lại nghĩ Tô La sau khi tỉnh lại quả chưa từng đề cập chuyện này, lại đều là bà đề cập. Thế là trong lòng mới thấy yên tâm , tiếp tục chuyện này, ai nghe cũng đều phiền.

      Ra cửa nhà liền trực tiếp hướng về đường trấn , Tô gia trụ tại Tô gia thôn, muốn trấn liền phải qua trước cửa nhà người ta. Dựa theo ký ức trải qua hộ người, Tô La cũng khó giấu được vui vẻ.

      Tuy là có hơn mười năm ký ức, nhưng được tận mắt nhìn thấy nông thôn chân chính cổ đại bao giờ.

      Người nông thôn mặc bộ quần áo vải thô, các thôn dân nhiệt tình chào hỏi lẫn nhau, ngẫu nhiên có vài tiếng chó sủa xa xa, những cánh cửa nhà gỗ giản dị...


      Nàng được nhìn những đồ quần áo cổ trang ít, nhưng khi nàng rơi vào hoàn cảnh này, nàng mới hiểu sinh hoạt ở nông thôn là như thế nào. Trước nhà mảnh đất, sau nhà ngọn núi, có lẽ làm ruộng, hoặc là săn thú. Lên núi kiếm ăn, xuống sông kiếm nước, bất quá là như thế.
      Last edited: 14/2/15
      Tôm Thỏ, milktruyenky, Mizuki5 others thích bài này.

    4. Ngọccc Anhhh

      Ngọccc Anhhh Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      58
      Chương 3.2:

      Editor: Ngọc

      Đương nhiên, ngẫu nhiên có cơ hội gặp phải vài bà lão ba hoa, như lúc này. Tô La vừa mới qua cửa nhà của nông gia, liền nghe được có vài người về chuyện ngày trước.

      Tiếng vốn là , cộng thêm Tô La bước chân to, nàng nghe được họ gì. Bất quá chuyện này cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra đại khái, chỉ chính là nghe được mấy thanh tán gẫu.

      Tô gia thôn có mấy vị nương đến tuổi thành hôn, nhiều hơn phân nửa đều là có người hứa hôn. Thừa lại ít người hứa hôn, phải nhà nghèo quá, nguyện ý kết hôn, chính là tâm cao khí ngạo, nguyện làm nông phụ ngày đêm làm việc vất vả.

      Nếu như muốn , ra Tô La phải thuộc về loại phía sau. Thôn có nhiều nương bằng tuổi nàng thành hôn, dung mạo nàng được cho là trung đẳng trở lên, trong thôn cũng có mấy chàng trai tỏ vẻ ái mộ nàng. Nhưng tâm nàng để ý chuyện này, trực tiếp cự tuyệt hảo ý của đối phương.

      Chuyện xảy ra mấy ngày trước, mấy vị nương cùng tuổi trong thôn ít nhiều đều ở sau lưng bàn tán nàng. Về phần mấy chàng trai, có lẽ đều biết nàng ham hư vinh, nên có chàng trai nào ở trước mặt nàng biểu lộ tình nữa.

      Tô La lại cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao nàng tại cũng có tâm tư chuyện tình cảm, cộng thêm đều là thiếu niên mười bảy, mười tám, nàng thực là có biện pháp cùng bọn chuyện đương, tránh được xa xa, ngược lại cho nàng có thêm ít thời gian.

      Vừa qua cửa nhà thôn trưởng, liền gặp nương xiêm áo hồng nhạt chạy ra. Nhìn chăm chú, là nữ nhi nhà thôn trưởng mười sáu tuổi, tên gọi là Tô Tiểu Yến, là cái tên rất phổ thông.

      Tô La để ý, mắt nhìn nơi khác, về phía trước, lại bị Tô Tiểu Yến ngăn lại. Tô La như có như nhíu mày, rất là trầm mặc xem nàng ta cũng là nữ nhi có chiều cao kém.

      Tại trong mắt nàng, hơn nàng gần mười tuổi - Tô Tiểu Yến kỳ thực cũng chỉ là đứa bé mà thôi. Nhưng là có điểm ràng, chính là Tô Tiểu Yến tựa hồ để ý nàng. Nghiêm túc tìm tòi ký ức lần, Tô La có thu được quá nhiều điều về Tô Tiểu Yến, đành phải đem đáp án để người Tô Tiểu Yến.

      "Có chuyện gì sao?" Tô La mở miệng, để ý Tô Tiểu Yến tức giận. Nàng biết Tô Tiểu Yến vì sao muốn cản nàng, càng miễn bàn khi nào trêu chọc đến nàng ta.

      "Nghe ngươi cái ót ngươi bị va, phải là hư hỏng đầu óc, đem mọi thứ đều quên chứ?" Tô Tiểu Yến vẻ mặt kinh ngạc, còn hơi sợ lui về sau bước.

      Tô La thầm cười lạnh, tiểu hài tử chính là miệng kiêng kị, đều biết nàng ta là cố ý như vậy, vẫn là có tâm cơ. Nghĩ đến điểm này, Tô La nhịn được khẽ lắc đầu, nàng tám phần là xem phim, truyện cung đấu quá nhiều, lần cẩn thận liền đem hình bóng khác thay vào Tô Tiểu Yến.

      "Ngươi lắc đầu là có ý gì?" Tô Tiểu Yến trừng to mắt, như thích nhìn Tô La lắc đầu.

      "Ngươi phải hỏi ta có phải quên mọi chuyện rồi ?" Tô La lạnh nhạt liếc nàng ta cái, mặt bình tĩnh: "Ta lắc đầu chỉ là đại biểu ta có quên mà thôi."

      Tô Tiểu Yến nghe vậy khuôn mặt đỏ lên, hiển nhiên là lúc này mới hiểu nàng hỏi cái vấn đề dùng bao nhiêu não để nghĩ. Mắt mở to phục trừng Tô La, mắt tràn đầy sương mù.

      Ở tại Tô gia mấy ngày đều có phát sinh chuyện gì quỷ dị, hôm nay vừa ra khỏi cửa liền mạc danh kỳ diệu bị người ngăn lại. tại còn giống như có điểm sai lầm chọc khóc vị tiểu nương này, Tô La trong lòng hiểu nổi.

      "Ta ngươi tìm ta tới cùng có chuyện gì? Ta còn phải trấn tìm việc làm kiếm tiền!" Tô La luôn luôn lo liệu phục vụ, Tô Tiểu Yến tự nhiên cổ quái như vậy, liền phát sinh chuyện này, tin tưởng người nào có tâm tình tốt.

      "Ngươi đoạn thời gian trước cùng ta , ngươi cũng thích Đại Điền ca, ngươi như thế nào cùng Đại Điền ca cùng chỗ, ngược lại là trêu chọc cái vị tiểu công tử trấn , ngươi phải hay là cố ý lừa ta ?"

      "A?" Tô La há miệng thở dốc, nàng lúc nào những lời này?

      Tô La nghiêm túc chăm chỉ nhớ lại tình đoạn thời gian trước, thực là có màn tương tự. Đại khái là mười ngày trước, có vị tên Tô Đại Điền tới đây thổ lộ với nàng, nàng thập phần ràng cự tuyệt.

      Sau biết tại sao bị Tô Tiểu Yến quấn quít , chuyện chính là Tô Đại Thiên. Tô Tiểu Yến thích , biết chuyện này xong liền chạy tới mắng Tô La. Tô La lúc ấy tâm lý khó xử ràng, liền nhảm, nàng thích Tô Đại Điền. Suy đoán trấn xảy ra chút chuyện truyền đến trong thôn, Tô Tiểu Yến phát nàng lừa nàng ta, liền tìm đến cửa.

      "Ta nghĩ nhiều rồi , kỳ ta thích Tô Đại Điền, cho nên ta thể cùng cùng chỗ, bằng trở ngại nhân duyên tốt của ." Người đều có nhìn thấy, tại liền thanh minh quan hệ, làm cho người ta được lời nào.

      " sao ?" Tô Tiểu Yến nghe vậy chớp mắt to, ướt sũng nước trông làm người quý mến, đáng tiếc Tô La phải nam , trong lòng có gì cảm giác.
      Last edited: 14/2/15
      Yên Hoa, Tôm Thỏ, Mizuki4 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4:


      Editor: Ngọc



      Vừa mới ra cửa liền gặp Tô Tiểu Yến, Tô La tâm tình xem phong cảnh cũng bị quấy rầy. Mặt tối sầm đường, bên cạnh ngẫu nhiên có mấy vị nông phụ qua đều bị biểu tình mặt nàng dọa, nhất thời đều quên những chuyện xảy ra đoạn thời gian trước.

      Trước kia thường thường vội vàng chen chúc xe , vượt qua đường, Tô La chỉ mất phút đồng hồ liền đến trấn . Vừa mới được mấy bước, ánh mắt Tô La liền bị cảnh đầu tiên đập vào mắt hấp dẫn, hoàn toàn thu hồi lại được.

      Độ rộng đường năm mét đường cái bên trái bên phải , hoặc là người mặc vải thô, hoặc là người mặc tơ lụa, người đường đông đúc sát gần nhau, tới vội vàng. Đường cái hai bên có các loại quầy hàng, bán trang sức , bán tranh chữ , bán bánh nướng áp chảo , bán ăn vặt , cái gì cần có đều có.

      Ngã tư đường hai bên có các loại cửa hàng, lúc này đều là mở rộng cửa, biển hiệu phô danh xa hoa. Ngẫu gặp mấy vị khách nhân đến gian hàng, tiểu nhị liền vui tươi hớn hở chạy ra mời, chưởng quầy cũng cười tít cả hai mắt.

      Bên tai truyền tới các tiếng mua bán thét to, giọng hoặc là cao vút, hoặc là uyển chuyển du dương, lại có người kìm lòng đậu liền tìm tiếng theo phương hướng nhìn lại, nhìn xem tới cùng là mua bán cái gì.

      Người đường tới lui, phố xá nhốn nháo sầm uất, hết thảy những hình ảnh như thế vào trong mắt. Là vui mừng, là sững sờ, sớm bình tĩnh. Chỉ biết nàng lúc này đứng ngã tư đường cổ đại, trở thành mọi người từng thường là cổ nhân.

      "Ta nương này thế nào liền đứng im ở đây? Ngươi đứng lỳ ở giữa đường, xe của ta làm sao qua?"

      giọng to đường làm Tô La bừng tỉnh hãy còn thất thần, Tô La hoàn hồn liền thấy phía trước vị lão hán năm mươi tuổi đẩy xe, lão hán sắc mặt hồng nhuận, mắt sắc sáng ngời hữu thần, trong mắt tràn đầy bất mãn.

      Bên cạnh thiếu người chuyển mấy ánh mắt sang nhìn nàng, Tô La biết nàng ngăn trở đường của lão hán, mặt mang áy náy, tâm nhận lỗi : "Thực là xin lỗi, ta lúc này đây."

      Bất quá cũng là chút chuyện , lão hán cũng có so đo nhiều, chỉ là hừ hừ hai tiếng, sau liền đẩy xe rời .

      Chút chuyện giặt quần áo thêu thùa, Tô La là làm nữa. phải nàng ngại công việc này bậc thấp, mà là chút công việc này quả là lãng phí thời gian, chỉ kiếm được vài đồng tiền. Nếu như nàng lại tiếp tục tìm công việc như thế, suy đoán cả đời cũng phải sinh hoạt nghèo khổ nhịn ăn nhịn mặc.

      Hai ngày này tuy là ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương, nhưng nàng cũng dựa theo ký ức suy xét qua trạng vấn đề.
      Nàng từng là nhân viên bán hàng có tài, đối với vật phẩm trang sức tinh mỹ thuộc như cháo chảy. Trừ vật phẩm trang sức, còn có đồ dùng sinh hoạt đắt tiền cho các thiếu gia, chính là biết nơi này có cửa hàng tương tự hay .

      Thấy qua nhiều đồ trang sức tinh mỹ, Tô La có việc gì làm các đồ trang sức . Từ người lớn đến tiểu công tử, bông tai tinh xảo, nàng đều từng thử qua.

      Trước kia là ban ngày phải làm, buổi tối vội làm chút đồ trang sức , mỗi lần nhìn thấy chính đồ thủ công mỹ nghệ nàng làm, vẫn liền nghĩ tìm cơ hội nhìn xem có thể mở xưởng thuộc về nàng . Thời điểm nàng muốn thuê địa điểm, lần ngủ liền đến luôn cổ đại.

      như thế, nàng liền hy vọng có thể ở chỗ này mở xưởng mà nàng từng mơ ước, đem kiến thức học thủ nghệ trước kia biểu lộ ra. Cách thời mấy ngàn năm, nàng biết có lẽ rất khó, nhưng hy vọng có thể tiến hành, làm ra chút vật phẩm trang sức thích hợp ở thời này để phát triển.

      Quả , điều này đều là suy nghĩ của nàng, về phần tới cùng có thể thành công , chưa biết. Dù sao nàng tại chính là đồng tiền đều có để thuê người làm công, vẫn là cần cù chăm chỉ tìm chút công việc kiếm chút tiền mới được.

      Tô La chưa từng huyện thành , biết huyện thành nơi này có bộ dạng thế nào, nhưng Tô La đối với trấn này cũng đặc biệt hiểu . Biết trong trấn này có vài hộ nhà giàu, cũng biết trong trấn này có vài cửa hàng buôn bán.

      Tô La rất vui liền vào gian cửa hàng bán trang sức, ra Tô La từ trước đến giờ chưa bao giờ vào tiệm trang sức , chỉ vì nàng biết thân phận thích hợp vào cửa hàng, tiến tới cũng chỉ để mở rộng tầm mắt.

      Lúc này, Tô La cũng chỉ là ở trước tiệm trang sức đứng, từ ngưỡng cửa nhìn thấy gian hàng . Gian hàng có mấy vị phu nhân, tiểu thư chọn trang sức, chỉ cần nhìn lần là biết các nàng đến từ mấy nhà phú hộ trấn .

      Váy áo tơ lụa mặc lên người tới cùng là cái cảm giác gì, Tô La hai đời cộng lại cũng chưa biết. Tay áo rộng thân cân đối xiêm y mỏng, váy bách hợp bồng bềnh như mây, bộ xiêm y này làm cho vị tiểu thư kia dung mạo càng thêm tú lệ.

      Tô La có thời gian ở chỗ này tha thiết đứng thưởng thức, chủ yếu chăm chú nhìn xem cửa hàng bán những trang sức gì, lại xem gian hàng có mấy vị phu nhân tiểu thư khí chất tao nhã cao quý, sau đó đầu cũng quay lại nhìn, về phía trước.

      Tuy nàng có thân phận thấp hơn các nàng kia, nhưng hề cảm thấy có chút chán nản. Cuộc sống tốt còn phải dựa vào đôi tay của bản thân, Tô La cảm thấy lời này rất đúng, cho nên nàng rất vui, nâng tinh thần lên cao, đường tới cũng thập phần nhàng. Vừa mới đứng lại, nàng nhớ lại chuyện rất quan trọng.

      Tô La chậm rì rì xuyên qua con đường , đôi mắt đen nhánh sáng ngời trái phải qua lại quan sát quầy hàng bên đường. Nhớ ra trước kia vô ý từng thấy dây đỏ được dùng làm vòng tay, đôi mắt đen lay láy phút chốc sáng ngời, trong đầu liền có chủ ý.

      người còn sót lại 4 văn tiền là tài sản duy nhất của Tô La, muốn đem tiền này dùng vào chuyện này, trong lòng Tô La kỳ cũng là đặc biệt khẩn trương. 4 văn tiền có khả năng mua bát nhân làm bánh bánh bao, nửa cân bột mỳ, nếu như đem 4 văn tiền này thả trôi sông, chẳng còn gì.

      Thế là, Tô La cách quầy hàng cự ly ba thước, hít hơi sâu, sau đó chậm rãi phun ra hơi, kiên định bước đến trước tiệm.

      " nương muốn mua gì?" Bán hàng là lão phụ nhân bốn mươi, nhìn thấy có người tới đây, mặt mày hớn hở hỏi han. Thấy quần áo Tô La mặc, hơi hơi híp híp mắt.

      Tô La chút nào để ý mặt lão phụ nhân hơi thay đổi, chỉ là duỗi ngón tay bên treo chuỗi dây đỏ dài, giọng điệu bình thường hỏi: "Đại thẩm, dây đỏ này bán thế nào?"

      Lão phụ nhân hướng về phía ngón tay Tô La chỉ nhìn lại, cũng rất ít người mua dây đỏ này, nghe thấy Tô La hỏi mua dây đỏ này, kinh ngạc chớp chớp mắt : " văn tiền 5 dây, nương muốn mua mấy văn tiền? Nếu mua nhiều, có thể tính cho nương lời chút."

      Tô La bĩu môi, nàng cũng biết mua nhiều ưu đãi nhiều, bất quá tại cùng nàng như vậy cũng vô dụng, nàng còn sót lại 4 văn tiền, khả năng mua dây đỏ nhiều.


      "Phiền đại thẩm bán cho ta 3 văn tiền." Tô La cảm thấy vẫn là nên lưu lại đồng tiền, tuy đồng tiền này có tác dụng gì to tát, nhưng có đồng tiền trong người, cũng hơn trong người xu.

      Lão phụ nhân vừa nghe Tô La muốn mua ba văn tiền, ba văn tiền tuy phải rất nhiều, nhưng có người dùng văn tiền mua dây đỏ này cũng ít, thế là cầm dây đỏ đưa cho Tô La.

      Tô La tất nhiên là vui sướng nhận, cẩn thận cầm dây đỏ, thuận tiện đem ba văn tiền đưa cho lão phụ nhân. Cứ như vậy, Tô La tới trấn chuyện chủ yếu xem như làm xong, kế tiếp chính là nhanh chóng về nhà bắt đầu. Nếu như tốc độ nhanh, ngày mai liền có thể đem mấy cái dây đỏ bện ra tiểu vật phẩm trang sức có thể mang bán.

      Trải qua thận trọng suy xét, Tô La quyết định trước dùng dây đỏ này bện mấy cái vòng tay hoặc vòng đeo cổ, ngày mai liền mang ra bán. Nếu như bán được, lại mua nhiều dây đỏ trở về, chậm rãi góp tiền làm chút vật phẩm trang sức khác.

      về, lần nữa lại qua tiệm trang sức, Tô La ngẩng đầu xem tấm biển tiệm trang sức, nhàng nắm tay thành quyền, hai tròng mắt lấp lánh tỏa sáng.

      Vừa mới được mấy bước, đâm phải người gương mặt xám trắng, nam tử thành niên thân hình gầy yếu, bộ quần áo màu xanh toàn là tro bụi, bộ dáng tùy thời đều có khả năng ngã sấp xuống, xem bộ dáng như là từ phương xa tới, giống như rất lâu chưa từng ăn cơm.

      Vốn đây cũng phải chuyện gì lớn, nhưng Tô La biết vì sao dời mắt được, lặng lẽ xoay người nhìn lại người kia. Lại gặp người kia đến trước quán bánh bao, người bán hàng trước là khuôn mặt tươi tắn nghênh đón, sau đó chính là mặt trầm phất tay đuổi người.

      Lòng bàn tay ướt át nắm đồng tiền còn sót lại, Tô La đầu ngây ngẩn, kế tiếp đều biết nàng làm gì.

      Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, nàng dùng đồng tiền mua hai cái bánh bao, còn tiếng động nhét vào tay nam tử kia. Thừa dịp nam tử còn thất thần, lại xoay người nhanh chóng rời .

      Thế là, đường về nhà, Tô La ngừng vân vê đầu, đầu tóc có thứ tự đều bị nàng xoa rối nùi. Nàng thế nào cũng nghĩ nàng lúc ấy thế nào lại làm ra chuyện như thế, đây chính là đồng tiền duy nhất còn lại, lại cho người vừa mới gặp qua lần, thực biết nàng lúc ấy uống nhầm thuốc gì.

      Về nhà chỉ nhìn thấy Tô Văn cầm cái chổi quét lá rụng, Tô mẫu hỗ trợ xới đất, giữa trưa đều là mang bánh bao , chỉ có đến buổi tối mới trở về, cho nên lúc này trong nhà chỉ còn lại hai tỷ đệ bọn họ.

      Tô Văn nhìn thấy Tô La ra ngoài có đoạn thời gian trở về, giọng kêu lên: "Đại tỷ."

      Tô La còn chán nản, cộng thêm Tô Văn kêu giọng, như nghe thấy đến bên tảng đá ngồi xuống. Vì hàng năm làm việc mà hai tay có vết chai chống hai bên gò má, hai mắt vô thần xem Tô Văn quét rác.

      "Tiểu Văn, đại tỷ cùng ngươi chuyện, đệ giúp đại tỷ nhìn xem đúng hay ." Nghĩ thông tình huống kia, Tô La bỗng nhiên nghĩ cùng tiểu đệ duy nhất , ra có thể giúp lòng nàng bớt ngột ngạt.

      Tô Văn quét lá cây nghe đến lời này, vội vàng dừng tay, ngẩng đầu xem Tô La khẽ gật đầu, mặt biểu tình thụ sủng nhược kinh(*).

      (*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ )

      Tô La nghĩ nghĩ, uyển chuyển đem tình mới vừa phát sinh với Tô Văn, sau khi xong liền gắt gao nhìn chòng chọc Tô Văn. Nàng cũng biết vì sao lại để ý chuyện này, chỉ là trong lòng quả nhất thời bỏ xuống được, bằng cùng Tô Văn chuyện này.

      Tô Văn thập phân nỗ lực suy nghĩ, lúc lâu sau mới vô cùng nghiêm túc : "Đệ cảm thấy tỷ giúp người kia như vậy nhất định có lý do, tuy chính tỷ bây giờ ràng, nhưng có khi về sau liền có thể ràng lúc ấy vì sao lại làm như vậy."

      Tô La nghe vậy khóe miệng co rút chút, đạo lý tuy đơn giản, nhưng từ đứa bé chín tuổi ra còn có chút đơn giản. Đứa bé hiểu đạo lý như vậy, học bài quả nhiên là lãng phí.
      milktruyenky, Mizuki, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :