1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên qua thành Lâm Triều Anh - Thu Thủy Tình (XK,Đồng nhân) (45/45) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hình Ưu

      Hình Ưu Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      65
      Ô phải nhảy ra thêm nữ phụ chứ?><
      Thanks editor

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30 : Trùng hợp thần kỳ


      Edit : Gynnykawai


      Lúc bình thường, ở trước mặt ngươi luôn hi hi ha ha, gây ầm ĩ , người ngẫu nhiên lại có chút điên khi thay đổi bộ dạng, rất có thói quen. Thí dụ như Lâm Triều , nàng cũng rất có thói quen Hồng Thất Công bỗng nhiên bộ dạng thực đứng đắn, già dặn, đôi lông mày lại còn chau lại như con sâu róm.

      Lâm Triều có thói quen ngồi nóc nhà, Hồng Thất Công liền mang theo nàng ngồi nóc tòa nhà cao nhất của phân đà Cái Bang, mỗi người cầm trong tay bầu rượu.

      Nàng liếc mắt Hồng Thất Công bên cạnh cái, hỏi: "Ngươi gặp vị Lý nương kia chưa ?"

      Hồng Thất Công trầm trọng, gật gật đầu.

      "Tình huống thế nào? Nàng còn nhận thức được ngươi?"

      "Nhận thức được, nhưng là có rất nhiều chuyện nàng cũng nhớ ."

      Lâm Triều khẽ gật đầu, gì. đời này có bức tường nào cản được gió, Hồng Thất Công cùng Lý Hinh là thanh mai trúc mã, năm đó Lý trưởng lão nhìn thấy Hồng Thất Công là người có tiền đồ, nghĩ là sau này với con của ông có kết quả. Ai ngờ Lý Hinh cũng có tâm hồn thiếu nữ đối với Hồng Thất Công, bất đắc dĩ Thần nữ có tâm, Tương Vương vô mộng (= hoa rơi cố ý nước chảy vô tình), lúc Lý trưởng lão thử thăm dò hỏi Hồng Thất Công, nếu đem con gả cho Hồng Thất Công, Hồng Thất Công có đồng ý hay . Hồng Thất Công lại cha mẹ, lại là người thô tục, giờ hoàn toàn có nghiệp lớn, cũng có ý cưới vợ.

      Từ trước đến nay, Lý trưởng lão là nhìn Hồng Thất Công lớn lên, biết lời , liền hề miễn cưỡng. Sau đó Hồng Thất Công lên làm Bang chủ, suốt ngày ăn mặc như mấy tên khất cái, nương đều thích sạch , Lý Hinh thấy bộ dạng Hồng Thất Công lôi thôi lếch thếch, tuy rằng trong lòng sinh vài phần hài lòng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định. Vừa lúc đó, Cái Bang thành lập phân đà ở Đại Lý, Lý trưởng lão liền chủ động xin giết giặc, mang theo con đến Đại Lý, hi vọng nàng có thể an tâm lập gia đình. Quả nhiên, năm sau khi Lý Hinh tới Đại Lý, liền cùng thanh niên bản địa lưỡng tình tương duyệt. Sau khi hai người thành thân, cũng trải qua hai năm là tốt đẹp, nhưng đáng tiếc người thanh niên kia bạc mệnh, bị bệnh qua đời. Lý Hinh bị việc chồng qua đời đả kích lớn, mắc phải bệnh lạ, trừ bỏ Lý trưởng lão, ai cũng nhận thức được. Tĩnh dưỡng nửa năm, mới dần khôi phục, sau lại gả cho Đoàn Kì, ngày trôi qua cũng hài lòng, ai ngờ hai tháng trước lại đột nhiên phát bệnh.

      Tuy nhiên, nếu mỗi ngày đều hạnh phúc mỹ mãn, như thế nào lại đột nhiên phát bệnh đâu? Khi Lâm Triều nghe được chuyện này, cảm thấy được trong đó khẳng định có tình. Nàng nghĩ ngợi, chợt nghe đến thanh của Hồng Thất Công vang lên ở nàng bên tai.

      "A , nàng là cảm thấy Hinh Nhi phát bệnh, phải là đột nhiên, mà là có người cố ý gây ra?"

      "Ngươi cũng đoán vậy ?" Lâm Triều cười hỏi.

      "Ta rồi, ta chỉ cần nhìn ánh mắt của nàng, liền biết được nàng có tâm tư gì?"

      Lâm Triều nhịn được cong môi, cười : "Đúng là ta cảm thấy Lý nương bị bệnh là có nguyên nhân gây ra. Bất quá, ta và ngươi ngồi ở đây, phải là vì chuyện của nàng cùng Lý trưởng lão sao? Ngươi đoán được tâm tư của ta, cũng có gì ngạc nhiên."

      Hồng Thất Công nghe vậy, trầm mặc, tay nắm thành đấm để ở cằm, cũng biết suy nghĩ cái gì.

      Lâm Triều quá có thói quen với bộ dạng này của , nhịn được giễu cợt , "Ta nhưng ra chưa bao giờ nghĩ tới, hóa ra ngươi cùng Lý nương, là thanh mai trúc mã, còn là từ trước đến nay, cảm tình rất tốt nha."

      Hồng Thất Công sửng sốt, cặp mắt kia nhìn về phía nàng.

      Lâm Triều mỉm cười, mắt ngọc mày ngài, "Xem , giờ, nàng trừ bỏ vị hôn phu cùng phụ thân, ai cũng nhận ra được , nhưng lại vẫn nhận thức được ngươi. Có thể thấy được ở trong lòng nàng, ngươi cũng rất trọng yếu."

      Hồng Thất Công ánh mắt trừng lớn , "A , thể lung tung!"

      "Ngươi cảm thấy ta lung tung sao?" Lâm Triều trừng lại , : "Đừng cho là ta ngốc giống ngươi vậy, cái gì cũng hiểu được. Tôi biết ngươi bắt đầu ăn mặc y phục giống như khất là bởi vì Lý Hinh, sau lại cũng thay đổi lại, nhưng ra bởi vì thói quen , cảm thấy như vậy cũng có gì tốt, nên mới vẫn mặc . Ta có đúng hay ?"

      Hồng Thất Công muốn gì đó, nàng còn : "Ngươi đừng với ta là phải, ngươi ngươi nhìn thấy ánh mắt của ta liền hiểu được ta suy nghĩ gì, ta cho ngươi biết, ta so với ngươi còn lợi hại hơn. Ta chính là nhìn thấy sợi tóc của ngươi, cũng biết việc trong lòng của ngươi!"

      Hồng Thất Công nghe vậy, ngẩn người, sau lúc lâu, mới hỏi: " ?"

      "Cái gì ?"

      "Nàng là nhìn thấy sợi tóc cảu ta, liền biết trong lòng ta nghĩ gì?"

      "Vậy ngươi ăn ngay , lời ta vừa mới , có đúng hay ?"

      Hồng Thất Công cười hắc hắc, nhưng ra thẳng thắn: "Sai, nhưng ra cũng đúng. Lý trưởng lão , nương thích nam nhân bộ dáng chỉnh tề , từ trước đến nay, ta đối với Hinh Nhi đều là giống như muội muội bình thường, chưa từng có tâm tư khác. Sau đó lại thấy Lý trưởng lão thường xuyên vì chung thân đại của nàng mà buồn rầu, mà ta lại phải là phu quân của nàng, liền thay đổi y phục của khất cái trang, rời Dương Châu nửa năm." Kết quả thời điểm trở về, mặt đầu đầy bụi, Lý Hinh nhìn thấy mặc trang phục khất cái, hoảng sợ đến mức bát bưng trong tay đều rơi hết xuống bàn , có thể thấy được là hiệu quả tồi.

      Lâm Triều nghe vậy, khẽ hừ tiếng, "Cho nên đừng nghĩ lừa gạt ta."

      Hồng Thất Công nhìn bên mặt nghiêng xinh đẹp của nàng, trong lòng cảm thấy Lâm Triều nhìn như vậy làm cho trong lòng có chút cảm giác quái dị, giống như là có cái gì gãi ở tim của , có chút ngứa, muốn gần gũi nàng nhiều chút.

      "A ."

      "Sao?"

      "Ta hỏi qua Lý trưởng lão, lại lịch của Đoàn Kì là gì, nàng có biết được tôi hỏi ra cái gì ?"

      Lâm Triều thấy bộ dáng thừa nước đục thả câu, tức giận : "Hỏi ra là con cháu của Hoàng tộc Đại Lý Đoàn thị?"

      Hồng Thất Công lộ ra hai hàng răng trắng, "Đoàn Kì, ông cố nội của , tên là Đoàn Diên Khánh."

      Đoàn Diên Khánh? !

      Cặp mắt sáng kia của Lâm Triều mở to, trong lòng quá mức khiếp sợ, bỗng nhiên bóng dáng xong, suýt nữa theo nóc nhà lăn xuống.

      Hồng Thất Công thấy nàng có vẻ như sắp ngã, cánh tay dài chụp tới, liền đúng lúc ôm vào hông của nàng, đem nàng kéo trở về.

      "A , sao đêm nay nàng lại liều lĩnh như vậy?" xong, chậm rãi buông bàn tay đặt ở bên hông nàng ra.

      Lâm Triều khó có được lúc phản bác lại , vẻ có chút thể tin được: "Ngươi , ông cố nội của Đoàn Kì là Đoàn Diên Khánh?"

      "Đúng, nàng cũng từng nghe qua người này?" Lúc này, Hồng Thất Công cũng nhịn được kinh ngạc .

      Thế giới này là thần kỳ, nơi nơi đều là trùng hợp!

      "Nghe qua, đại khái ở , hai trăm năm trước trong chốn võ lâm, là người đứng đầu Tứ Đại Ác Nhân." Nàng chính là người ôm võ hiệp của Kim Dung mà lớn lên, làm sao có thể biết Đoàn Diên Khánh cho được.

      Hồng Thất Công thở dài : "Ta biết đến người này, là nhìn thấy trong điển tịch được bảo tồn của Cái Bang . Lúc ấy Tiêu Phong, bang chủ Cái Bang, chỉ bằng bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng cùng với Đả Cẩu Bổng Pháp, liền uy chấn võ lâm. Đáng tiếc, khi rơi vào trong tay ta đây, có vài chiêu thức trong Hàng Long Thập Bát Chưởng bị thất truyền . Nếu . . . . . ."

      "Nếu như vậy, trong cuộc Luận kiếm ở Hoa Sơn chừng ngươi có thể thắng Vương Trùng Dương?" Lâm Triều tiếp.

      "Võ công của Vương chân nhân mặc dù rất giỏi, nhưng cũng chỉ là thắng hiểm mấy người chúng ta mà thôi." (ý là chỉ trội hơn chút). Giọng của Hồng Thất Công rất đúng lý hợp tình, dừng chút, còn : "Đợi đến Hoa Sơn Luận kiếm lần sau, ta nhất định có thể vượt qua ."

      Lâm Triều lạnh nhạt liếc mắt nhìn , : "Đến lúc đó ngươi cũng cách nào đánh cùng ." Đến lúc đó Vương Trùng Dương đều chết từ lâu rồi , như thế nào cùng đánh nhau với được?

      Lời của Lâm Triều nghe vào trong lỗ tai của Hồng Thất Công, lại hiểu thành ý tứ khác, cảm thấy ý của Lâm Triều là đến lúc đó cũng vẫn kém xa so với Vương Trùng Dương. Vì thế hướng Lâm Triều trừng mắt, có chút phục, "Ngươi cảm thấy lợi hại như vậy sao?" cũng kém a! Có cần phải xem thường như vậy đây?
      Lâm Triều có chút hiểu gì liếc mắt nhìn Hồng Thất Công cái, : "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy rất lợi hại sao?" Nếu thấy là Vương Trùng Dương lợi hại, vậy làm cái gì mà thời điểm đến Vương Trùng Dương, trong giọng đều mang theo vài phần kính trọng như vậy?

      Hồng Thất Công có chút ngượng ngùng, nhưng cũng phải thừa nhận: " tại so với ta lợi hại hơn." Dừng chút, lại có điểm cam lòng bổ sung, "Nhưng về sau thể chính xác được."

      "Vậy phải là được rồi sao." Cuối cùng, Lâm Triều vẫn cảm thấy Hồng Thất Công như vậy mới làm cho nàng thấy quen thuộc, "Cái người Đoàn Kì kia, ngươi muốn bắt thế nào?" Nhưng cũng phải lại, nếu Đoàn Kì này thực chính là con cháu của Đoàn Diên Khánh. . . . . . Đoàn Trí Hưng lại là cháu trai của Đoàn Dự, Đoàn Dự ra là con trai của Đoàn Diên Khánh. . . . . . Đó phải là ra đều là người nhà sao? Nhưng theo nàng biết, Đoàn Dự là con trai Đoàn Diên Khánh này, hẳn là năm đó bị Đoàn Dự mang theo xuống dưới mộ rồi.

      Hồng Thất Công : "Ta muốn tìm Đoàn vương gia xác minh chút. Nàng cũng biết đấy, những người có liên quan đến Hoàng tộc, nếu người có dấu hiệu gì để chứng minh, cho dù là võ học của bên ngoài cũng được học. Nếu Đoàn Kì kia là đời sau của Hoàng tộc dù sao cũng phải có chút chứng cớ gì đó." Dừng , giọng điệu của Hồng Thất Công bỗng dưng chìm hẳn xuống , : "Đúng là đồ vô liêm sỉ, dám có can đảm đánh chủ ý đến Cái Bang của ta!"

      "Ngươi muốn giết ?"

      Hồng Thất Công lắc đầu, : "Nếu sau này quả là Hoàng tộc Đoàn thị, hơn nữa lại phạm sai lầm ở Đại Lý, ta giao cho Đoàn vương gia xử trí. Nhưng, Lý trưởng lão bởi vì bận tâm Hinh Nhi, dung túng phá vỡ Bang quy, tất nhiên là phải trị tội."

      "Lý trưởng lão mắc tội rất nghiêm trọng?"

      "Còn phải xem trưởng lão Chấp pháp định đoạt như thế nào , kể cả là ta cũng có biện pháp can thiệp. Tuy nhiên, Cái Bang có Bang quy, nếu đệ tử bản bang phạm quy, được đặc xá, bang chủ nếu muốn khoan dung, liền để cho máu tươi của mình tự chảy, lấy để rửa sạch tội cho người đó." Hồng Thất Công dừng chút, : "Cho nên, ta tất nhiên là có biện pháp cứu Lý trưởng lão."

      Lâm Triều nghe vậy, cũng còn gì để , liền đưa tay vỗ vỗ bờ vai của để an ủi. Để cho máu tươi tự chảy? biết Hồng Thất Công muốn bảo trụ Lý trưởng lão, cần phải chảy bao nhiêu máu mới được đây.

      "Đoàn Kì? ra người này cũng có năng lực gì, bất quá chỉ là trùng hợp gặp gỡ người nữ nhân được cha thương, vì thế liền vẽ đường cho hươu chạy, làm xằng làm bậy." Nàng hai tay ôm đầu gối, nhìn sân phía dưới. Đoàn Kì làm cho Hồng Thất Công muốn buông tha, mà Lý Hinh lại liên lụy đến Lý trưởng lão. Theo lý, nàng có lẽ nên gặp nữ nhân kia chút, nhưng nàng muốn . Lý Hinh tuy rằng thực thảm, nhưng là nàng có người cha tốt, cái này là ông trời cho nàng chăm sóc tốt nhất .

      Nàng cũng từng có người cha thương như vậy, vô luận phát sinh việc gì, ông đều là chỗ dựa của nàng, vì nàng mà chống đỡ bầu trời. Nhưng đến cuối cùng, nàng cũng kịp làm chuyện gì cho cha mình, hai người ở cùng thế giới, có lẽ vĩnh viễn đều thể gặp lại.

      Hồng Thất Công nhìn Lâm Triều , : "A , trong lòng nàng vui sao?"

      Lâm Triều lạnh nhạt trả lời: " có."

      Hồng Thất Công : "Tuy rằng ta chưa đến mức nhìn ánh mắt của nàng liền hiểu được nàng suy nghĩ gì, nhưng mà A , nàng ở trước mặt ta, cho tới bây giờ đều dối được."

      Lâm Triều nghe vậy, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hồng Thất Công, sau đó vẻ mặt có chút buồn cười, hỏi: "Ta đây cho ngươi biết, tại trong lòng ta rất vui, ngươi lại có thể làm được cái gì?"

    3. Hình Ưu

      Hình Ưu Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      65
      Chị với chuyện chỉ có 2 từ buồn cười thôi
      Thanks ^^

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31 : Công việc của Cái Bang (2)


      Edit : Gynnykawai


      Hồng Thất Công cùng Lâm Triều xuống dưới, cùng tạ lỗi với Đoàn Trí Hưng, sau đó Đoàn Trí Hưng phân phó người thu thập tàn cục.

      Đoàn Trí Hưng nhìn về phía Hồng Thất Công, giống như lơ đãng hỏi: "Thất huynh, ngươi cùng Lâm nương, như thế nào lý do lại xuất ở nơi này?"

      Hồng Thất Công sửng sốt, đương nhiên ngốc đến nỗi với Đoàn Trí Hưng ý định ban đầu của là muốn dẫn Lâm Triều Ngự Thiện Phòng ăn cái gì đó. lộ ra hai hàng răng trắng, : "Ta cùng với A nóc nhà của Cái Bang đàm luận công việc, ai ngờ trong lúc vô ý nhìn thấy bóng dáng màu trắng thi triển khinh công theo hướng này, nhất thời cảm thấy tò mò, liền đường theo đuôi tới đây. Tới rồi mới phát , hóa ra người nọ chính là Âu Dương Phong."

      Lâm Triều bỗng nhiên cảm thấy, sau này, lời của Hồng Thất Công là thể tin tưởng được hết. Người này a, muốn cái gì, tùy tay nhặt ra, liền có thể được trôi chảy mười phần lại hợp tình hợp lý.

      Đoàn Trí Hưng khó có khi lộ ra vẻ mặt cười như cười, ánh mắt đảo qua Hồng Thất Công, rồi sau đó dừng ở người Lâm Triều , ôn hòa, : "Xem ra quả là hai vị có hứng thú với nóc nhà ở đây. Lâm nương sao?"

      Lâm Triều mỉm cười, : "Mỗi người sở thích mà thôi." Ai Nam Đế Đoàn Chính Thuần tao nhã, nho nhã? ràng là trong bông có kim, tiếu lí tàng đao! (Nham hiểm, khẩu phật tâm xà)

      Đoàn Trí Hưng nghe vậy, cũng có tiếp tục cái đề tài kia, chỉ : " chiêu Lâm nương đánh sau cùng kia, cùng với Nhất Dương Chỉ của Đoàn thị ta chỉ khác ở vị trí ra tay."

      Lâm Triều sớm đoán được Đoàn Trí Hưng sẽhỏi như vậy, nàng thờ ơ , lấy bất biến ứng vạn biến *: " ? Ta biết Nhất Dương Chỉ, võ công lúc nãy dùng, là sư phụ ta truyền thụ."

      (* Dùng thái độ thay đổi ứng phó với mọi chuyện).

      Đoàn Trí Hưng lại hỏi: " biết sư phụ nương ở nơi nào?"

      "Cũng phải là ta muốn với Vương gia là sư phụ ta ở chỗ nào, nhưng là ta cũng biết sư phụ ta rốt cuộc là người nào, ngày đó, lúc người dạy võ công cho ta, là ở thời điểm đêm khuya mới xuất . Ta theo người, học ba năm, sau đó người hề xuất nữa." Đây là , chính bản tôn Lâm Triều cũng chưa từng thấy qua bộ mặt thực của sư phụ nàng. Đối với nữ tử thần bí kia, nàng cũng chỉ là hướng dẫn Lâm Triều đến cánh của võ học mà thôi, thành tựu sau này, đều là dựa vào chính Lâm Triều mới có được.

      Đoàn Trí Hưng nghe vậy, than thở : "Đúng là ‘thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân’." (ý là có nhiều người tài giỏi).

      Lâm Triều cười cười, gì. chiêu thức nàng sử dụng cuối cùng kia, phải sư phụ nàng dạy, mà là Vương Trùng Dương dạy. Ngày đó, tời điểm Vương Trùng Dương dạy cho nàng, , sau này nếu nàng gặp phải Âu Dương Phong, nếu đánh lại Cáp Mô Công của Âu Dương Phong, sử dụng chiêu kia, dám chắc mười phần là có thể hóa giải được Cáp Mô Công của Âu Dương Phong. Vương Trùng Dương quả nhiên lừa nàng. Nghĩ vậy, ngực nàng nhịn được mà khó chịu lúc, khỏi đưa tay đè ngực, mày hơi nhíu lại.

      Hồng Thất Công nhận thấy hành động của nàng, nghiêng đầu quan tâm hỏi: "A , cảm thấy thân thể được khoẻ sao?"

      Lúc này, Lâm Triều cũng hoàn toàn có hứng thú cùng đám người Hồng Thất Công thảo luận tình, thấy Hồng Thất Công hỏi như vậy, biết thời biết thế, gật đầu, "Ta cảm thấy tức ngực ."

      "Chắc là bị thương trong lúc đánh nhau, bằng ta gọi ngự y đến giúp nương bắt mạch?" Đoàn Trí Hưng .

      Lâm Triều lắc đầu: "Đa tạ Đoàn vương gia, đây là bệnh cũ của ta , để ta nghỉ lát mà sao rồi , cần mất công như vậy." xong, nhìn về phía Hồng Thất Công, "Ngươi phải còn có việc muốn bàn bạc cùng Đoàn vương gia hay sao, bằng ta về trước?"

      "Như vậy sao được?" Hồng Thất Công mắt trừng lớn, có như thế nào cũng để cho nàng quay về mình. Nếu ở đường gặp phải chuyện gì, vậy phải làm như thế nào đây? Hơn nữa, mặc kệ là ở phân đà của Cái Bang hay là điền trang mà bọn họ thuê chăng nữa, chỉ có mình nàng. . . . . . Hồng Thất Công nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy, chỉ khi nàng ở trong tầm mắt của mới là an toàn nhất!

      Đoàn Trí Hưng xem ở trong mắt, nhịn được đề nghị, : " bằng như vậy, ta cho người mang Lâm nương đến chỗ nghỉ lát, về phần Thất huynh, nếu có việc muốn bàn bạc với ta, liền dời bước tới Ngự Thư Phòng của ta, có được ?"

      Đề nghị này Hồng Thất Công cảm thấy tồi, vì thế ánh mắt kia nhìn về phía Lâm Triều , "A , có được ?"

      Với bộ dạng này của , nàng còn có thể được sao?

      Lâm Triều tới chỗ ở của , nghỉ ngơi cũng như là nghỉ. Có lẽ nguyên nhân là do Đoàn Trí Hưng có liên quan đến võ lâm Trung Nguyên, cũng thực cảm thấy hứng thú đối với chuyện tình của võ lâm Trung Nguyên. Lâm Triều thấy bộ dạng như đệ tử ngoan nghe giảng bài, cũng cùng nàng ít chuyện lý thú của giang hồ mà Hồng Thất Công từng qua.

      Dưới ánh đèn mờ nhạt, gương mặt xinh đẹp của lộ ra vài phần tò mò, nhịn được hỏi Lâm Triều : "Tỷ tỷ, công phu điểm huyệt của các ngươi, là thần kỳ như vậy sao?"

      Lâm Triều nghe vậy, nhìn về phía . Lúc trước, Chu Bá Thông cùng với làm ra tai họa , chính là bởi vì Chu Bá Thông muốn dạy công phu điểm huyệt cho .

      "Muội muốn học?" Lâm Triều cười hỏi.

      nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu.

      Lâm Triều : "Nếu muội muốn học, sao trực tiếp hỏi Đoàn vương gia. về công phu điểm huyệt, tại những người khác đều kém hơn so với phu quân của muội đấy." Đây là , công phu điểm huyệt của Nhất Dương Chỉ là duy nhất trong thiên hạ, trừ bỏ Đoàn thị, người khác đều thể phá giải. Tới thế hệ của Đoàn Trí Hưng này cũng coi như là kém hơn, thất truyền ít, Lâm Triều còn nhớ ở trong Thiên Long Bát Bộ, tiểu tử Đoàn Dự kia chỉ dựa vào Lục Mạch Thần Kiếm học còn chưa thông thạo vậy mà biết là có bao nhiêu kiêu ngạo đâu.

      "Nhưng Hoàng thượng, . . . . . ." cắn cắn môi, vẻ mặt có chút ảm đạm, nhưng lại lập tức ngẩng đầu lên, mặt mang theo tươi cười ôn nhu, rồi tiếp: "Ngày thường, Hoàng thượng có rất nhiều công vụ, muội sao có thể biết điều mà cầu dạy chứ."

      "Muội lại hỏi làm thế nào mà biết được muốn dạy?" Lâm Triều hỏi lại, nghĩ nghĩ, nàng vừa cười : "Ta xem Đoàn vương gia đối với muội cũng rất tốt, lại vì muội mà mời ta biểu diễn Thuật Ngự Phong, nếu như muội muốn học công phu điểm huyệt với , có khả năng là cũng là thực nguyện ý dạy muội." Huống chi, Lâm Triều cảm thấy, cũng phải là tư tưởng của nàng thuần khiết, mà là, ách, nàng cảm thấy, chừng Đoàn Trí Hưng còn có thể cảm thấy, dạy công phu điểm huyệt, sờ huyệt vị khắp người và v…v. . . . . . Có thể tăng thêm tình thú vợ chồng giữa hai người cũng nên?

      nghe được lời của Lâm Triều , mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào lại mang theo vài phần xấu hổ, hơi hơi cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng như bạch ngọc. bộ dạng của tiểu nương thẹn thùng, loại thần thái này, đừng là nam nhân, ngay cả Lâm Triều cũng cảm thấy chính nàng nhịn được tâm động.

      Lâm Triều trừng mắt nhìn, : "Muội liền lớn mật hỏi Đoàn vương gia , chẳng lẽ muội hy vọng tự mình dạy muội hay sao?"

      Nghe Hồng Thất Công , Đoàn Trí Hưng gửi thiệp mời đến Vương Trùng Dương, mời Vương Trùng Dương đến làm khách quý. Nếu dựa theo nội dung vở kịch, Vương Trùng Dương nhất định là mang theo Chu Bá Thông tới đây. Bất quá chừng là, lúc trước Vương Trùng Dương đến Đại Lý, mục đích chính là cùng Đoàn Trí Hưng trao đổi võ học, đem Nhất Dương Chỉ kết hợp cùng võ công của , phá giải Cáp Mô Công của Âu Dương Phong. Đại khái là lúc nàng trúng độc rắn, (VTD) có đến Đại Lý, cũng từng trao đổi với Đoàn Trí Hưng, nên mới có thể dạy cho nàng bộ điểm huyệt kia. Bất quá mặc kệ như thế nào, dù là phòng ngừa chu đáo, hay hợp tình hợp lý, nàng cũng nên giúp Vương Trùng Dương phen, đỡ để cho sư đệ của mỗi ngày đều trêu chọc tai họa cho gánh, đánh mất mặt mũi của . Cũng tốt, để cho bớt chút việc phải giải quyết, tiết kiệm tinh lực, chừng, còn có thể sống lâu vài năm.

      Lâm Triều nghĩ rằng Vương Trùng Dương đến Đại Lý, nhưng mà, lúc Hồng Thất Công cùng Đoàn Trí Hưng bàn bạc xong công việc, thời điểm cùng nàng quay về điền trang, Hồng Thất Công , Vương Trùng Dương trả lại thiệp mời của Đoàn Trí Hưng, là núi Chung Nam có việc, thể đến được.

      Lâm Triều nghe vậy, “A” tiếng.

      Hồng Thất Công nghiêng đầu, đánh giá vẻ mặt của nàng, thấy có khác thường, mới cười : "A , ngày mai nàng cùng ta đến phân đà của Cái Bang ?"

      "Ngươi hỏi được cách xác minh thân phận của Đoàn Kì ?"

      Hồng Thất Công gật đầu.

      " Làm như thế nào?" Lâm Triều đối với việc này cũng có chút tò mò .

      Hồng Thất Công : "Đoàn Vương gia , con cháu của Hoàng tộc Đoàn thị bọn họ, trước ngực đều có cái bớt hình trăng lưỡi liềm."

      "Cứ như vậy thôi?" Lâm Triều có chút há hốc mồm. Ở đại, ít nhất cũng phải xét nghiệm ADN, nàng nghĩ ở cổ đại, ít nhất cũng phải giả bộ tiến hành lấy máu nhận người thân. Tuy nhiên, lấy máu nhận người thân đoán rằng cũng đúng chính xác lắm, Đoàn Kì cũng phải cha *. . . . . . Nhưng mà chỉ với cái bớt hình trăng lưỡi liềm, lại có thể kết luận, kia cũng quá dọa người .

      (* chỗ này ta cũng k hiểu lắm, nhưng đoán là nếu là cha Đoàn Kì may ra lấy máu nghiệm thân được, Đoàn Kì xa quá rồi, sợ chuẩn).

      Hồng Thất Công : "Cứ như vậy thôi."

      Lâm Triều trầm mặc, "Ta ." Đấy phải là Hồng Thất Công chỉ cần cởi hết quần áo của Đoàn Kì, nhìn xem có bớt hình trăng lưỡi liềm xong việc hay sao? Còn có thể có thêm việc nào ngoài việc này chắc? Lâm Triều cảm thấy, hành trình Đại Lý lần này có chút làm cho nàng biết nên khóc hay cười, ban đầu còn tưởng rằng thực có nội gián, kết quả chính là chuyện như thế này. Nhưng mà. . . . . . Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Hồng Thất Công, chuyện này so với chuyện lớn của Cái Bang có chút tốt hơn.

      Hồng Thất Công cũng tùy nàng, : "Nàng vậy ở điền trang nghỉ ngơi nhiều chút, bằng nàng ra bên ngoài dạo cũng được." nghĩ tốt lắm, nếu Đoàn Kì là Hoàng tộc Đoàn thị, vậy khẳng định đem Đoàn kì giao cho Đoàn vương gia. Về phần Lý trưởng lão cùng Lý Hinh, Lý trưởng lão tuổi tác cũng cao , giờ lại phạm phải Bang quy, khẳng định phải về tổng đà của Cái Bang để lĩnh phạt. Mà Lý Hinh lại mắc bệnh lạ, dự định đón hai người bọn họ quay về sống ở Dương Châu. Về phần phân đà ở Đại Lý bên này, xem xét chọn người tiếp quản.

      Hồng Thất Công nghĩ nghĩ, lại hỏi Lâm Triều , "A , phải nàng có rất nhiều đất sao?"

      Lâm Triều quay đầu, nhìn về phía .

      cười hắc hắc, : "Lý trưởng lão và Hinh Nhi phải quay về Dương Châu, ta nghĩ chắc là sau này Lý trưởng lão cũng quan tâm chuyện trong Bang, hoàn cảnh ở biệt viện kia của nàng thực yên tĩnh, nhóm tá điền nhìn qua có vẻ cũng dễ ở chung, lại có người đến gây chuyện, ta nghĩ để cho mấy người Lý trưởng lão ở gần đấy, thuê vài mẫu đất các loại của nàng, mang theo Hinh Nhi sống cuộc sống yên ổn, như vậy có lẽ đối với bệnh tình của Hinh Nhi cũng có chuyển biến."

      Hóa ra là vì chuyện này, nếu có thể giúp đỡ tất nhiên nàng giúp đỡ."Việc này, ngươi hỏi Vân quản ."

      "Phòng ở cùng đất, nàng cũng phải thu tiền thuê hay sao?" Hồng Thất Công hỏi.

      "Đương nhiên phải thu rồi, còn phải là thu đủ ! Đất này, nếu thu tiền thuê, ta lo lắng Lý trưởng lão cảm thấy là ta cho , sau đó đem hoa mầu của chỗ đất kia làm thành bộ dạng nửa chết nửa sống, người bên ngoài nhìn thấy , còn tưởng rằng ruộng tốt của ta có tiếng mà có miếng, là loại trồng được hoa mầu tốt đâu!"

      Hồng Thất Công gì, cũng trông cậy vào Lâm Triều thu tiền thuê, chỉ là cảm thấy, Lâm Triều có lẽ xem xét ở giao tình của hai người, thu ít tiền chút…v…v... Nghe được đáp án này, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng chua xót. . . . . . Tuy rằng thừa khả năng trả được tiền thuê. . . . . . Nhưng vẫn cảm thấy lòng chua xót.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33 : Bao Tích Nhược


      Edit : Gynnykawai


      Nghe trước ngực Đoàn Kì cái bớt hình trăng lưỡi liềm, vì thế Hồng Thất Công giao Đoàn Kì cho Đoàn Trí Hưng. Về phần lúc trước Lâm Triều và Hồng Thất Công hoài nghi vì sao Lý Hinh lại đột nhiên phát bệnh , cũng biết nguyên nhân rồi. Là Đoàn Kì thấy Lý Hinh nhất quyết phải rời khỏi phân đà Cái Bang, liền lộ ra bộ mặt , cũng uy hiếp Lý Hinh, nếu nàng dám can đảm rời , liền phái người ám sát Lý trưởng lão. Đêm đó, Lý Hinh liền phát bệnh rồi.

      Về phần Hồng Thất Công hỏi, vì sao mà Đoàn Kì lòng muông dạ thú như vậy mà Lý Hinh còn có thể nhận ra , Lâm Triều cảm thấy có lẽ là Lý Hinh đối với Đoàn Kì, kỳ là có tình cảm sâu sắc. cách khác, Lâm Triều cũng hiểu được là thể giải thích.

      Rời khỏi Đại Lý, Lâm Triều cùng Hồng Thất Công cũng có trực tiếp quay về Dương Châu, hai người tùy ý nơi nơi dạo. Ở thời điểm ngang qua Ngưu Gia thôn ở Lâm An, Lâm Triều có ý tưởng gì đặc biệt cả. Nhưng mà, lúc nửa đêm, khi nàng nghe được tiếng vó ngựa cùng tiếng đánh nhau ở bên ngoài là lúc, nàng cũng chưa có ý tưởng đặc biệt gì, chính là nhịn được chạy đến bên ngoài xem chút thôi, vừa vặn nhìn thấy Hồng Thất Công thân cẩm bào màu đen cũng ra.

      "A , ta nhìn chút xem, sao lại thế này?"

      "Ta cùng với ngươi."

      Hồng Thất Công nhìn về phía nàng, gật gật đầu, sau đó thanh mang theo vài phần lửa giận, : "Ta đoán nhất định là chuyện, bọn cẩu quan làm gì đó để vu hãm lương dân đây, nếu tại sao lại làm việc lúc khuya khoắt như vậy? !" xong, cùng Lâm Triều thi triển đạo khinh công nhằm phương hướng có tiếng động mà bay đến.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, là đám quan binh đuổi theo vài người. Trong đó có người thân bị trúng mũi tên, ngã xuống. Mà con ngựa khác, sợ hãi kêu lên.
      Hồng Thất Công thấy thế, làm bộ qua. Lại bị Lâm Triều kéo lấy ống tay áo, sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Lâm Triều . thấy Lâm Triều biết từ chỗ nào lấy ra hai cái khăn màu đen, đưa cái cho , "Bịt kín."

      Hồng Thất Công vẫn còn sững sờ.

      Lâm Triều đem mặt mình che kín, sau đó với Hồng Thất Công : " phải là ngươi muốn để cho đám quan binh này nhận ra khuôn mặt của ngươi ?" xong, mặc kệ Hồng Thất Công, chính mình thi triển khinh công qua.

      Hồng Thất Công thấy thế, cũng nhanh chóng che mặt, đuổi kịp.

      Lâm Triều đến, cũng có ý tứ cùng đối phương đánh nhau, chính là cứu kia, sau đó thấy bóng dáng đâu. Hồng Thất Công vốn định cùng đám quan binh này đánh nhau phen, đánh cho bọn họ phải chạy trốn đến mức phọt rắm, vãi nước tiểu (Gin : T.T) rồi lại tiếp, thấy Kim Linh Tác của Lâm Triều quấn lấy phần eo của kia, trông như là treo kia lên, rồi rời , làm kia sợ tới mức liên tục kêu to. Hồng Thất Công thấy thế, cũng nhịn được đổ mồ hôi, cứu người như vậy, cho dù khinh công của Lâm Triều có đủ cao chăng nữa, truy binh này cũng luôn luôn có biện pháp đuổi theo các nàng. Tiếng kêu sợ hãi của kia rất, rất có lực xuyên thấu.

      Hồng Thất Công sử dụng chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng để thoát thân, xoay người đuổi theo Lâm Triều , cũng duỗi cánh tay ôm lấy bị Lâm Triều treo lên kia, : "A , ta tiếp được nàng ta rồi ."

      Lâm Triều thấy thế, thu lại Kim Linh Tác, sau đó lấy bình mật ra, gọi tất cả ong dại ở chung quanh lại đây, đem toàn bộ truy binh này đốt đến mức ôm đầu lăn lộn mặt đất.

      Nàng ‘hừ’ tiếng, đem bình mật ném , với Hồng Thất Công: "Chúng ta ."

      Vì thế, hai người mang theo kia, suốt đêm rời khỏi Ngưu Gia thôn chạy về Dương Châu.

      Hồng Thất Công cùng Lâm Triều cứu được, tên là Bao Tích Nhược, lại còn mang thai. Sau khi Lâm Triều biết được tin tức này, ngoài việc yên lặng cũng biết cái gì cho đúng.

      Bao Tích Nhược hai mắt đẫm lệ, đem tình từ đầu đến cuối ra, trượng phu của nàng Dương Thiết Tâm cùng Quách Khiếu Thiên vốn là người trung thực, giờ cư ở Ngưu Gia thôn. Nhưng trước đây, bọn họ kết bạn vị đạo sĩ tên là Khâu Xử Cơ, cùng giết vài tên giặc Kim, nhưng đây là chuyện của mấy tháng trước. Mà đêm khuya ngày hôm qua, cũng biết là vì sao mà Đoàn Thiên Đức mang theo rất nhiều quan binh đến chỗ bọn họ ở, vu hãm Dương Thiết Tâm cùng Quách Khiếu Thiên là phản tặc, bọn họ chạy trốn suốt đêm, đường Quách Khiếu Thiên chết, mà thê tử Lý Bình của Quách Khiếu Thiên cũng tung tích.

      Bao Tích Nhược lau nước mắt mặt, giọng khan khan, : "Phu quân của ta bị trúng mũi tên, giờ sống chết. Ta là người phụ nữ, cũng biết phải làm như thế nào cho đúng. Nhận được hai vị ân công cứu giúp, cầu xin hai vị ân công giúp người giúp đến cùng, giúp ta tìm được phu quân."

      Hồng Thất Công nghe vậy, tức giận : " đúng là tức chết! Giết vài tên địch quốc, quan binh như thế nào? Cẩu tặc như thế, tới người ta giết người! Vị phu nhân này cứ yên tâm, phu quân của ngươi cùng với nghĩa huynh ( kết nghĩa) lúc trước đều là con người chính trực, Hồng Thất ta gặp chưa tính, giờ gặp được rồi, có đạo lý khoanh tay đứng nhìn!" xong, nhìn về phía Lâm Triều , "A , nàng đúng ?"

      Lâm Triều lạnh nhạt liếc mắt nhìn , sau đó tới trước giường Bao Tích Nhược ngồi lên ghế đặt ở phía trước.

      "Dương phu nhân, đêm khuya ngày đó, có phải hay xảy ra chuyện gì đó mà phu quân ngươi biết? Nếu đúng là quân Kim đều bị giết sạch, quan phủ có khả năng lại vô duyên vô cớ tìm được chỗ của các ngươi. Ở Ngưu Gia thôn nhiều người như vậy, đám quan binh này, tại sao lại tìm được các ngươi?"

      Bao Tích Nhược nghe vậy, nhất thới, mặt tái xanh lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Lâm Triều .

      "Có hay ?" Lâm Triều hỏi.

      "Đêm đó ta cứu người, người mặc quần áo quan binh. Ta lúc ấy cảm thấy đáng thương, đành lòng nhìn chết thảm, liền cứu , nghĩ khi trời sáng hỏi phu quân ta xem xử trí như thế nào, nhưng sau khi trời sáng, người nọ liền thấy ! Ý của , nương là. . . . . ." Nàng mặc kệ nước mắt tuôn rơi, ngẩng đầu nhìn hướng Lâm Triều .

      Hồng Thất Công thấy thế, mày cũng nhíu lại, "A , ý của nàng là Dương phu nhân bọn họ bị người đêm khuya đuổi giết như thế, là bởi vì tên quan binh được Dương phu nhân cứu kia?"

      Lâm Triều gật đầu."Nếu phải do tên quân Kim kia, vì sao con chó săn Đoàn Thiên Đức kia lại đến truy bắt nhà Dương phu nhân? Ở Ngưu Gia thôn, mỗi hộ gia đình đều giống nhau, khi mặt trời mọc thức dậy làm, Quách Khiếu Thiên cùng Dương Thiết Tâm ở trong đám người đó có gì đặc biệt bắt mắt hay sao?"

      Bao Tích Nhược nghe vậy, ánh mắt trợn trắng, ngất .

      "Này! Dương phu nhân!" Hồng Thất Công thấy thế, sắc mặt kinh hãi."A , làm sao bây giờ?" đại nam nhân, cũng đụng chạm linh tinh vào phụ nữ, hơn nữa Bao Tích Nhược trước mắt này còn mang thai.

      "Gấp cái gì, nàng ấy chính là kích thích quá độ, ngất mà thôi." Lâm Triều liếc trắng mắt Hồng Thất Công cái, sau đó đứng dậy, đưa tay ấn vào nhân trung của Bao Tích Nhược, chỉ thấy nàng từ từ tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh lại, lại rơi lệ ngừng.

      Bao Tích Nhược nghẹn ngào : "Đều là sai lầm của ta, đều là ta hại nghĩa huynh cùng Thiết ca."

      Lâm Triều : "Người có thể cứu, nhưng trong lòng sớm biết được người nọ phải là người tốt, cứu làm gì ? Kết quả chính là hại mình còn liên lụy đến người khác?"

      Bao Tích Nhược rơi lệ, nàng là còn trẻ, trong đêm gặp phải biến đổi lớn, lại biết được tai họa hôm nay, toàn bộ là do mình cứu lầm người. Nếu phải nàng còn mang thai, mà Lý Bình cùng Dương Thiết Tâm sống hết chưa biết, nàng thực lấy cái chết tạ tội.

      Hồng Thất Công thấy nàng khóc thê lương như vậy, nhịn được : "Dương phu nhân, ngươi cần khổ sở như vậy, A trong lời . . . . . . Bất quá là. . . . . ." Phỏng đoán mà thôi.

      Nhưng mà lời Hồng Thất Công còn chưa xong, bị Lâm Triều trừng mắt nhìn mà nuốt trở về.

      Lâm Triều : "Lời của ta tuyệt đối sai." phải nàng phỏng đoán, mà căn bản là nàng biết chuyện xưa của thế giới Xạ Điêu Hùng này, khời đầu tất cả mọi truyện là do Bao Tích Nhược cứu Hoàn Nhan Hồng Liệt, mà Hoàn Nhan Hồng Liệt lại ham mê sắc đẹp của Bao Tích Nhược.

      Hồng Thất Công gì.

      Lúc này Lâm Triều còn : "Dương phu nhân, chuyện qua cũng có cách nào quay đầu lại được , phu quân của ngươi cũng chưa chắc là chết, ngươi giờ để ý bản thân, cũng nên nghĩ cho đứa trong bụng, vẫn là an tâm dưỡng tốt thân mình rồi hãy sau."

      Hồng Thất Công nghe vậy, liên tục gật đầu, : " bằng phu nhân miêu tả tướng mạo của trượng phu ngươi với ta , ta vẽ lại tướng mạo trượng phu ngươi rồi phái người thăm dò." phải khoe khoang, nhưng chỉ cần Cái Bang ra tay, cho tới bây giờ cũng chưa có tin tức gì mà tra được cả.

      "Ngươi vẽ?" Lâm Triều nghe vậy, đôi mi thanh tú nhướng lên, dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn về phía Hồng Thất Công. Xem ra, Hồng Thất Công là dự định gánh chuyện này lên thân . Cũng biết giờ Hoàn Nhan Hồng Liệt kia quay về nước Kim chưa? Nếu như còn ở tại lãnh thổ nước Tống, lại có ý nhất định phải tìm được Bao Tích Nhược, chừng có thể dùng Bao Tích Nhược để ‘thả con tép, bắt con tôm’, đem Hoàn Nhan Hồng Liệt dụ đến, sau đó đánh cho rụng răng.

      Hồng Thất Công trầm mặc, phát mình quá nhanh, quên bản thân giỏi về lĩnh vực này. Vì thế cười lấy lòng, : "A . . . . . ."

      Lâm Triều trợn trắng mình mắt, nàng sớm biết được kết quả là như vậy.

      Nếu Lâm Triều cảm thấy nàng giúp được Bao Tích Nhược cùng Hồng Thất Công, đơn giản chỉ là vẽ bức tranh như vậy, nàng cũng quá ngây thơ rồi. May mắn, Lâm Triều cho tới bây giờ cũng khờ dại, bởi vì nàng biết khi Hồng Thất Công tức giận, làm đại hiệp ‘gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ’, thời điểm nếu quyết định muốn xen vào chuyện gì đó, ai ngăn cản được. Vì thế, Hồng Thất Công dính vào chuyện lớn của Bao Tích Nhược này rồi. , nàng nên là, Hồng Thất Công dính vào chuyện lớn của hai tiểu tử Quách Tĩnh, Dương Khang mới đúng.

      Hồng Thất Công là làm, phải giúp Bao Tích Nhược, liền giúp Bao Tích Nhược. mang Bao Tích Nhược về Dương Châu, sau đó. . . . . . dự định ‘đặt’ ở trong nhà Lâm Triều . Lâm Triều đối với việc này thèm để ý, , có đến mười Bao Tích Nhược nàng cũng vẫn nuôi được.

      Sau mấy tháng, Lý Mạc Sầu vốn là răng còn chưa mọc giờ mọc dài, còn có thể bi bô và từ hề có ý nghĩa, Mai Siêu Phong vốn gầy yến, giờ được chăm sóc trông mềm mại như nước, bộ dạng có thể véo ra nước. Lâm Linh cùng Vân Trúc Thanh quản lý mọi chuyện trong nhà ở Dương Châu, ngẫu nhiên cũng Cái Bang hỏi chút tin tức của Lâm Triêu cùng Hồng Thất Công, nhưng vẫn thấy người quay trở về.

      Hôm nay, hai người vẫn còn thảo luận , thấy Lâm Triều cùng Hồng Thất Công cười ‘hắc hắc’ cùng nhau vào cửa, ở phía sau bọn họ, còn có người phụ nữ bộ dạng xinh đẹp mười phần theo. Nhưng! Cái đó cũng phải mấu chốt, mấu chốt là người phụ nữ kia, bụng rất lớn, nhìn giống như là sắp sinh .

      Lâm Linh còn chưa kịp vui mừng theo sát Lâm Triều ‘Tiểu thư, người rốt cục trở lại!’ bị cái bụng lớn của người phụ nữ kia dọa mất rồi.

      "Tiểu, tiểu, tiểu thư, đây là. . . . . ."

      "Đây là người do Thất Công mang đến, Dương phu nhân. A Linh, Vân quản , các ngươi an bài chút, chọn viện phía sau để vị phu nhân này tạm thời ở lại."

      Lâm Linh sửng sốt, nhìn về phía Bao Tích Nhược, chỉ thấy nàng mặc dù có bầu, nhưng cả người vẫn toát ra cỗ khí chất trái ngược với vẻ xinh đẹp bề ngoài, chỉ là mặt có chút bất an.

      Vân Trúc Thanh thấy thế, tiến lên, "Tiểu thư, Hồng bang chủ."

      Mới vừa tập , Lý Mạc Sầu cũng ngã trái ngã phải chạy tới, sợ Lâm Triều mà ôm lấy chân nàng.

      Lâm Triều cúi đầu, đối diện với mội đôi mắt đen nhánh của bé , trầm mặc, sau đó xoay người đem bé ôm lấy. Lý Mạc Sầu cũng sợ nàng, tay bé mập mạp chủ động ôm lấy cổ Lâm Triều , cười khanh khách ngừng.

      Lâm Triều đối với chuyện tình của Bao Tích Nhược, trừ bỏ vẽ chân dung Lý Bình cùng Dương Thiết Tâm ra, cũng có tâm tư tham gia vào chuyện gì nữa. Tin tức..v…v.. đều là do Cái Bang tìm hiểu, nghe bọn họ có tin tức của Lý Bình, lúc biết được tin, Lý Bình đường đến Mông Cổ, sắp sinh. Hồng Thất Công phái người chăm sóc cho Lý Bình, nếu là nàng đồng ý, Cái Bang cung cấp chỗ ở, bảo vệ nàng, hỏi nàng có đồng ý trở về . Lý Bình đồng ý, nhưng ở đường liền sanh ra con trai là Quách Tĩnh. Chờ khi Lý Bình hết tháng ở cữ, cùng người của Cái Bang quay lại Dương Châu.

      Lâm Triều ôm Lý Mạc Sầu, ánh mắt dừng ở bụng Bao Tích Nhược, lại nhìn về phía ôm cổ của nàng cười ngừng, Lý Mạc Sầu. Bỗng nhiên, Lâm Triều nhịn được hỏi Bao Tích Nhược: "Nếu tìm được phu quân của ngươi, ngươi cùng đứa trong bụng định làm như thế nào?"

      Bao Tích Nhược ngẩn ra, nước mắt lại ở trong hốc mắt đảo quanh. Nhưng là mấy ngày nay, nàng còn là yếu đuối trong quá khứ nữa, tuy trong lòng có bi thương, nhưng mà vẫn có thể nhẫn nước mắt, suy nghĩ.

      Nàng chợt hướng Lâm Triều quỳ xuống, : "Cầu xin nương thu lưu." Hồng Thất Công mấy ngày nay đều ám chỉ nàng , vị nương trước mắt này nhìn như ý chí sắt đá, nhưng kỳ lòng mềm giống như đậu hũ. Chỉ chuyện hợp tình hợp lý, nàng nhất định nguyện ý hỗ trợ .

      Lâm Triều sửng sốt, sau đó cặp mắt đẹp kia híp lại , nhìn về phía Hồng Thất Công, thấy Hồng Thất Công vẻ mặt như có chuyện gì đùa với Lý Mạc Sầu.

      Bao Tích Nhược còn : " nương, ngươi yên tâm, ta làm việc, ta làm công việc của phụ nữ, làm quần áo thêu thùa, ta làm rất nhiều chuyện." Nàng nhớ , nàng từng nghe Lâm Triều cảm thán, nữ tử mặc dù là yếu đuối như cành liễu, nhưng cũng có thể có bản lãnh tự lực cánh sinh. Trước kia, nàng có ý thức được điểm này, về sau, nàng vì mình cùng đứa trong bụng làm được.

      Lâm Linh gặp bộ dạng của Bao Tích Nhược, trận đành lòng, nhìn về phía Lâm Triều , : "Tiểu thư, dù sao dạo này người cũng mang về ít người, cũng ngại thêm người nữa." Mới mấy ngày trước, lại có cặp cha con mang theo thư viết tay của Lâm Triều tới cửa tìm Vân Trúc Thanh, là Hồng Thất Công nhờ giúp đỡ. Người cha kia thấy Vân Trúc Thanh gọi là Lý thúc, nghe kia gọi là Lý Hinh, mắc phải bệnh lạ.

      Lâm Triều nhất thời được gì để chống đỡ, nàng cảm thấy chỗ của nàng, giờ trở thành nơi thu nhận . Vào lúc này, nàng trừ bỏ cảm thấy may mắn là chính mình có Vân quản , rất có bản lãnh kiếm tiền ra còn có thể may mắn cái gì nữa đây?

      Cho nên mới , kết giao bằng hữu cũng có nguy hiểm, chọn bạn cần phải cẩn thận!
      Tử Mặc, Andrena, Hình Ưu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :