1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên qua thành Lâm Triều Anh - Thu Thủy Tình (XK,Đồng nhân) (45/45) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5 : Phong vân sơ khởi ( Phong ba bắt đầu.)



      Edit : Gynnykawai
      Beta : Cẩm Băng Đơn



      Nghe , gần đây thành Dương Châu xảyra chuyện lớn, công tử của Phùng gia,cũng chính là Phùng Lão Đại - Phùng Thanhbỗng nhiên mang theo giấy tự thú đến quan phủ tự động nhận tội, cũng bị phán lưu đày biên cương.Khi dân chúng trong thànhbiết, ai vỗ tay khen hay.

      Còn nghe , đám côn đồ bị Phùng lão đại nuôi kia, bỗng nhiên triệt để thay đổi, khônghề lăn lộn ở phố phường nữa, mà đứng đắn làm những nghề nghiệp khác, có người nuôi ong, có người làm ruộng, có người làm ngườiđánh xe, có người làm thợ mộc. . . . . . Tóm lại ba mươi sáu loại ngành nghề, mỗi người sở thích, đều quảng cáo rùm beng khẩu hiệu"Tôi lao động, tôi tự hào" , rời bỏ con đườngtrước đây mà phấn đấu lên.

      Trong biệt viện ở Dương Châu, Lâm Triều đánh đàn ở trong đình, bỗngnhiên, người ngồi xuống phía đối diệnnàng, cái tay kia còn an phận định ấn lên dây đàn.

      Lâm Triều nâng mắt lên, chỉ nghe vang lên tiếng "Tưng", tia nội lực bắn về phía đối phương, cái tay kia vốn dây đàn, sau đó lại thay đổi chỗ, nhưng đều bị bị Lâm Triều đánh trở về.

      Hồng Thất Công nhìn Lâm Triều ngồi thẳng đánh đàn, sau đó lấy ra Đả Cẩu Bổng của , cứ thi thoảng lại gõ xuống lan can ở phía sau , mỗi lần gõ xuống đều khiếntiếng đàn của Lâm Triều tạm dừng lại lúc, ràng là có ý quấy rối.

      Lâm Triều rốt cục ngước mắt, nhìn vềphía , chỉ thấy lộ ra hai hàng răng trắng, cười đến bộ dạng muốn bị đánh đòn.Nàng cười, hừ tiếng, Kim Linh Tác từ trong ống tay áo màu đỏ bay ra, trực tiếp đánh lên Đả Cẩu Bổng của Hồng Thất Công,"Cư nhiên dám đến phá rối hứng thú của ta, ngươi có tin ta đánh gãy Đả Cẩu Bổng củangươi thành hai đoạn ?"

      (*Kim Linh Tác: Dải lụa có buộc chuông vàng, đây là tên vũ khí của LTA).
      Hồng Thất Công thấy Kim Linh Tác của nàng chế trụ Đả Cẩu Bổng, cũng buông tay, ngược lại thầm vận lực, khiếnKim Linh Tác vốn hơi nới lỏng bị xé rách,"Cũng chưa chắc là Đả Cẩu Bổng của ta bịgãy thành hai đoạn, chừng là Kim Linh Tác của nàng bị đứt đấy?"

      Lâm Triều thấy thế, cũng lời vô nghĩa với , hai người ở trong đình đùa đùa giỡn giỡn mấy lần.

      Lâm Triều vẫn cảm thấy những người tập võ có những lễ nghi thể lý giải được đối với võ học, ví dụ như HồngThất Công. Từ lúc nàng cố ý cùng kết giao bằng hữu, thường xuyên quấn quít, muốn đánh nhau với nàng. Hồng Thất thích nhất chính là đồ ăn ngon, tiếp theo là đánh nhau, và cuối cùng là rượu ngon.

      Hồng Thất Công thập phần hứng thú đối với võ công của Lâm Triều , khinh côngcủa nàng vô cùng tốt, nhàng phiêu du, võ công cũng mềm mại uyển chuyển, chiêu thứctao nhã, am hiểu phòng thủ. Cho dù có dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng chắc chắn có thể đánh bại được nàng.

      Khi Lâm Linh chạy đến trong viện để hỏixem Lâm Triều muốn dùng bữa tối hay chưa, chính là lúc trời mờ mờ tối. Hai bóng dáng đỏ - xám lúc cao lúc thấp so chiêuở trong viện, nàng nhịn được mà nâng trán. Mỗi lần xảy ra chuyện này đều khiến Lâm Linh rất đau đầu, bởi vì khi Hồng Thất Công đến, đồng nghĩa với việc nàng phải điphòng bếp chuẩn bị nhiều đồ ăn chút, còn phải chuẩn bị rượu ngon, mấu chốt nhấtlà, tìm vài người tới thu dọn lại đám lá xanh bị chưởng phong của hai người làm rơi đầy đất. Lâm Linh cảm thấy từ khi tiểu thư nhà mình quen với Hồng Thất Công, tính tìnhđã thiếu chút trầm ổn của ngày trước,chỉ cần Hồng Thất Công hơi khiêu khíchthêm chút, hai người đánh nhau.

      Nàng có chút đau đầu, xoay người , chợtthấy Vân quản tiếng động xuất ở phía sau lưng nàng, Lâm Linh giậtmình."Vân quản , sao ngươi lêntiếng?"

      Vân quản yên lặng nhìn nàng cái,sau đó dùng thanh cứng nhắc : "Thậtxin lỗi."

      Lâm Linh thở dài : " có việc gì, Vân quản , ngươi tìm người đến chuẩn bịthu dọn vườn ." Vân quản vẫn là , Lâm Linh cũng hiểu được vì sao lúc trước tiểu thư nhà nàng lại chọn trúngmột nam nhân luôn mặc y phục màu xanhlam làm quản nữa. Nghe lý do lúctrước tiểu thư nhà nàng lựa chọn Vân quản là, Vân quản nhiều, hơn nữa cho tới bây giờ chỉ chữ “vâng” đối vớimệnh lệnh của chủ tử.

      Vân quản nghe vậy, hơi hơi gật đầu, sau đó xoay người rời .

      Lâm Linh nhìn hai người còn đánh nhau khó phân thắng bại trong viện, lắc lắcđầu, sau đó về phía phòng bếp. Cao thủ so chiêu, người bên ngoài cũng thể tùy tiện tới gần, nếu bị chưởng phong kiếm khí làm thương tổn. May mắn là, mỗilần Hồng Thất Công so chiêu với tiểu thư nhànàng nhìn như chiến đấu kịch liệt, nhưng cho tới bây giờ đều biết dừng đúng lúc, làm tổn thương đối phương.

      Lại về Lâm Triều so chiêu cùng Hồng Thất Công, thấy mỗi lần đến cuốicũng chịu sử dụng Hàng Long ThậpBát Chưởng, cũng bức bách xuấtra . Chiêu thức Đả Cẩu Bổng Pháp của cũng rất tinh diệu, vậy nên, khi so chiêuvới nàng dám khinh thường, nếu còn ra Hàng Long Thập Bát Chưởng nàng cảm thấy phải cố hết sức, hơn nữa Hàng Long Thập Bát Chưởng quá mức bá đạo.Thấy Hồng Thất Công xuất ra tất cả chiêu thức của Đả Cẩu Bổng Pháp, bóng dáng màuđỏ của nàng trông như quỷ mỵ, Kim Linh Tác đột nhiên bay ra.

      "!" Chỉ nghe nàng quát tiếng, đầu của Kim Linh Tác bắn thẳng về trước mặt Hồng Thất Công, mà đầu kialại bay về phía cái tay cầm Đả Cẩu Bổng của Hồng Thất Công.

      Hồng Thất Công thấy thế, cả người thẳng tắp lui về phía sau, sau đó bay lên khôngtrung, tránh được cái chuông bay tới mặthắn, mà Đả Cẩu Bổng đánh nhau với đầu kia của Kim Linh Tác, phát ra tiếng vang thanh thúy.

      "A , tháng gặp, võ công củanàng lại tiến bộ ít!"

      bóng đỏ, bóng màu tro xám chậm rãi từ hạ xuống, Lâm Triều Anhcất Kim Linh Tác , xoay người vào trongđình, lười trả lời . Từ sau khi quen biết với Hồng Thất Công, Lâm Triều cảmthấy là ngày trước chính mình bị lừa rồi, Hồng Thất Công từ trước đến nay là kẻ rất tùy tiện, đêm hôm đó uống hết hai bầu rượu nàng mang lên, còn trực tiếp gọi tên của nàng. Sau đó cứ hễ khi nào rảnh rỗi, sẽđến biệt viện của nàng ăn cơm chực, lấy lý do là tay nghề của Lâm Linh quá tốt, khôngquản được chân của mình.

      Hồng Thất Công giống như quen với thái độ lạnh nhạt của nàng như vậy, vui cười hớn hở theo kịp, hỏi: "A , vừa nãy nàng đàn khúc gì làm cho ta nghe thấy mà ngủ gà ngủ gật vậy?"

      Lâm Triều trầm mặc, vẫn có ý định chuyện với .

      "A ."

      " về đàn với ngươi, có gì khác với đàngảy tai trâu?"

      Còn biết xấu hổ hỏi nàng đó là khúc gì, đừng để nàng có cơ hội điểm huyệt đạo củahắn, bằng nàng đàn khúc nhạc mà bảo nghe là muốn ngủ gà ngủ gật này vàicanh giờ. Nhưng đáng tiếc, với những ngườiluyện võ như , cảnh giác đều là số ,đối bọn họ mà , giống như là có lúc nào là bị vây bởi trạng thái cảnh giác, giống như đây là loại bản năng sinh tồn vậy.

      Hồng Thất Công sờ sờ cái mũi, cũng khôngtức giận, cười hắc hắc :

      "Mấy tên côn đồ nàng thu vài ngày trước đó đâu rồi?”

      Lâm Triều định ôm lấy đàn cổ đặt ở bàn đá trong đình, Hồng ThấtCông lại giành trước bước, ôm giúp nàng lấy.

      Lâm Triều thấy thế, dẫn về phíaphòng khách, :
      "Những người đó ta chỉ để lại vài người đưacho Vân quản , những người khác đều thảđi rồi."

      Hồng Thất Công sửng sốt, "Thả ?"

      "Ừ, ta rất nghèo, nuôi nổi nhiềungười như vậy, đương nhiên phải để bọn ." Lâm Triều như đó là chuyệnđương nhiên.

      Hồng Thất Công nhìn bóng dáng màu đỏ kia, gì. Gần đây, phố phườngDương Châu ồn ào bàn tán nhiều nhất chínhlà vị nương trước mắt này, có người nàng xuất thân là tiểu thư nhà quan, cũng có người nàng xuất thân trong gia đình cótruyền thống học võ, nhưng lại,cũng thể tránh được đề tài là vị nương này rất có tiền!

      Lâm Triều quay đầu lại, ống tay áo màu đỏ bị gió thổi bay lên, lướt qua cây đàn cổ mà Hồng Thất Công ôm tay. Chỉ nghe thấy tiếng của nàng từ tronggió truyền đến: "Tuy nhiên, mỗi tháng bọnhắn đều đến đây, báo lại cho Vân quản những chuyện mà bọn làm. Sao thế?Đệ tử Cái Bang của ngươi đủ, muốn bọn họ gia nhập Cái Bang?"

      "Đệ tử Cái Bang của ta rải khắp thiên hạ,như thế nào lại thấy hiếm lạ mấy tên côn đồ kia?" Hồng Thất Công phản bác lại.

      Lâm Triều quay đầu lại, giọng có chút tức giận, "Vậy ngươi lại hỏi để làm gì?”

      "Mọi người đều là bạn bè, ta quan tâm nên hỏi chút." Hồng Thất Công .Dừng lại chút, Hồng Thất Công còn tiếp: " Cái người Vân quản kia, ta khôngtra được lai lịch của , làm sao nàng tìm được vậy?"

      Lâm Triều nghe vậy, bước chân dừng chút, quay đầu lại nhìn về phía HồngThất Công, "Ta đến Dương Châu, muanhà, mua đất ..v..v.. đều phải đến quan phủ lập hồ sơ, muốn tìm người tới giúp ta, vừa vặn tới cửa tự tiến cử, nên ta mời . Tại sao ngươi lại điều tra lai lịch của ?" Lâm Triều cau mày, nhìn về phía Hồng Thất Công.

      "Ta thấy võ công của tồi, lạinhiều thủ đoạn, cũng phải là hạngngười tầm thường, nhất thời tò mò."

      Nhưng rất kỳ quái, vì cái gì lại khôngtra được ? Hồng Thất Công nhíu mày, hắncùng Lâm Triều là bằng hữu, là bằnghữu, đương nhiên có nghĩa vụ phải giúp bằng hữu diệt trừ tất cả những mối nguy hiểm có khả năng xảy ra, có như vậy, đến ăn chực cũng tương đối yên tâm, thoải mái hơn mộtchút. Vị Vân quản này giống như là tự dưng xuất vậy, biết đến từphương nào, cũng biết bản lãnh củahắn học từ đâu, nghĩ như thế nào cũng cảmthấy kỳ quái.

      Nhất thời tò mò? Lâm Triều khẽ nhếch hai hàng mi thanh tú, nhìn về phía Hồng Thất Công, vẻ mặt cuời như cười: "Cái Bang là Bang phái lớn nhất thiênhạ, đệ tử có mặt ở khắp nơi, vậy mà cũng có chuyện thể điều tra được?"

      "Dưới gầm trời này án oan cũng vô số, ngươi có thể phá hết những vụ mà nàng gặp sao?" Hồng Thất Công hỏi lại, sánh vai vớiLâm Triều vào phòng, cẩn thận đemđàn cổ đặt lên bàn: "Nàng cảm thấyngười này có thể tín nhiệm sao?"

      Lâm Triều liếc mắt nhìn, về vấn đềtín nhiệm này, nàng muốn nghĩnhiều lắm, nhưng nàng cảm thấy được nàngcùng Vân quản , chí ít cũng là đôi bên cùngcó lợi ( Đoạn này là chí ít vì nhu cầu, nhưng nhu cầu hơi hơi giống quan hệ nam nữ nên ta chuyển thành câu có nghĩa tương tự)Vị Vân quản này, tên là Trúc Thanh, ngàyđó khi tự tiến cử với nàng, chỉ nóihắn tránh né kẻ thù, đại vu thị (Trốn vào trong đám người để bị phát .), nhìn trúng Dương Châu phồn vinh, đồng thời cũng nhìn trúng võ nghệ của Lâm Triều . có thể giúp nàng xử lý công việc, nhưngmà khi gặp nguy hiểm, Lâm Triều Anhphải cho nơi có thể nấp. Đối vớiyêu cầu này, Lâm Triều cảm thấy có lời,trong Cổ Mộ có rất nhiều cơ quan, nếu kẻ thùcủa tìm tới cửa, Ngọc Phong trậncủa nàng tuyệt đối có thể ngăn cản được mộtchút, sau đó nàng để cho A Linh trực tiếp mang Vân Trúc Thanh đến thẳng Cổ Mộ, phải là xong rồi sao?


      "Ít nhất hại ta." Lâm TriềuAnh cười .

      Hồng Thất Công thở dài, cũng trông cậy vào việc Lâm Triều nóinàng thực xác định Vân Trúc Thanh làngười đáng giá tín nhiệm. :

      "Lần này ta đây đến, là muốn cho nàngbiết, gần đây Dương Châu có thể có vài người từ bên ngoài đến, nàng đừng trêu chọcngười lung tung."

      Lâm Triều lườm ,

      "Khi nào ta trêu chọc người lung tung chứ?"

      Nàng luôn luôn rất an phận thủ thường. Nàng chỉ là tương đối tin rằng, người phạmta, ta phạm người, nếu người phạm ta,ta tất trả lại đủ mới thôi.

      Hồng Thất Công cũng thay đổi bộ dạng cười hì hì của ngày thường, biểu tình thực nghiêm túc, : "Ta , hẳn nàngbiết Âu Dương Phong chứ? đếnTrung Nguyên rồi."
      Andrena, linhdiep17, Hình Ưu3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hôm nay ta đăng quà trung thu và mấychương cho tuần sau luôn, tuần tới ta bận, hẹn gặp lại mọi người sau nhé. Chúc m.n ăn bánhtrung thu vui vẻ.

      Chương 6 : Xà thường lui tới (rắnthường hay lui tới).







      Edit : Gynnykawai
      Beta : Cẩm Băng Đơn




      Nhân vật Âu Dương Phong này, Lâm Triều đương nhiên biết, đó phải là Tây Độctương lai sao? Sau này lại bị Hoàng Dung hành hạ đến điên điên khùng khùng, nhận Thần ĐiêuĐại Hiệp làm con, sau đó cùng Hồng Thất Công mê võ nghệ này đánh nhau, hai người cùng chết.

      "Ta biết Âu Dương Phong, biết Cáp Mô Công còn nuôi rất nhiều rắn."
      (* Là chiêu ngồi xuống, phồng má, nhảy chồmnhư cóc ý.., ai xem film chắc là biết, ta khôngbiết diễn tả a~~ -_-! )

      Nhớ tới cái đống lúc nha lúc nhúc kia, Lâm Triều khẽ chau mày, chỉ cần tưởng tượngthôi liền nhịn được cảm giác sởn da gà rồi.


      Hồng Thất Công gật đầu, : "Tuy rằng nàng lại trong giang hồ, nhưng xemra cũng có chút hiểu biết về mấy người trong giang hồ đó chứ."
      Từ nàng ôm tiểu thuyết võ hiệp củatiên sinh Kim Dung mà lớn lên, có thể biết được sao? Hơn nữa, cho dù giang hồ cáchnàng xa, nàng vẫn muốn phòng ngừa cẩn thận, trong thế giới này, mặc kệ là địa phương nào đều có người trong võ lâm! Lâm Triều hỏi:

      "Vì sao Âu Dương Phong lại đến TrungNguyên?" Chẳng lẽ là Cửu Chân Kinh đãxuất ?

      "Nguyên nhân vẫn chưa ràng lắm, nghe là vì quyển bí tịch võ công thấttruyền mà đến." Hồng Thất Công vuốt cằm, ra cũng cảm thấy hứng thú với bản bí tịch võ công kia, nghe là đỉnh cao của võ học trong thiên hạ. Nếu là người học võ, đều lànghĩ muốn nâng cao võ công từng bước , cũng ngoại lệ.

      Hồng Thất Công nghĩ nghĩ, lại cùng Lâm Triều :

      "Gần đây giang hồ cũng phải thực bình yên."

      " giang hồ khi nào yên bình chứ?"

      Lâm Triều nhịn được hỏi lại. ràng là, giang hồ khi nào bình yên cả,hôm nay ngươi tìm ta trả thù, ngày mai ta tìmngươi đánh nhau, đánh đánh giết giết, khôngphải vì danh cũng là vì lợi. Hơn nữa, nàng cảm thấy cái gọi là võ công bí tịch kia, chính là Cửu Chân Kinh, vật có ý nghĩa như vậy, giang hồ rất nhanh nổi lên hồi gió tanh mưa máu.

      Hồng Thất Công gì, bộ dạngsuy nghĩ sâu xa khó có được, Lâm Triều nhìn , hỏi:

      "Ngươi suy nghĩ gì?"

      "Ta suy nghĩ tới bản võ công bí tịch kia." Hồng Thất Công .

      Lâm Triều sửng sốt chút, nàng biếtHồng Thất Công là người ngay thẳng, nhưngnàng vẫn thể ngờ tới lại trực tiếp ra như vậy.

      Hồng Thất Công nhìn bộ dạng có chút giậtmình của nàng, cười rộ lên, : "A , có nhiều khi ta nghĩ, rốt cuộc nàng có phải làngười tập võ hay ?"
      "Nếu ta phải là người tập võ, vậyngười vừa rồi đánh với ngươi là quỷ sao?"Lâm Triều tức giận, .

      "Nếu là người tập võ, như thế nào nàng lại có chút tò mò đối với bản võ công bí tịch này vậy? Ta nghĩ cho dù là người như Đảo chủ Đảo Đào Hoa - Hoàng Dược Sư hay Trùng Dương chân nhân, nghe được tin tức này, cũng cảm thấy rất hứng thú!"

      Lâm Triều nghe vậy, nở nụ cười. Đâuchỉ là cảm thấy hứng thú? Phải là đều tẩu hỏa nhập ma mới đúng. Phùng Hành giúp HoàngDược Sư giành được nửa bộ kinh thư, sau đó lạivì chép lại bộ kinh thư kia, kiệt sức, khó sanh mà qua đời; Vương Trùng Dương chiếm đượckinh thư, tuy rằng ra lệnh đệ tử của Toàn Chân giáo được phép tu luyện, nhưng cũngkhông đành lòng hủy bộ bí tịch này, cuối cùngkhắc Cửu Chân Kinh vào trong Cổ Mộ.

      Trong Ngũ Tuyệt của Trung Nguyên, lúc đó Hồng Thất Công có mặt trong cuộc luận kiếm ở Hoa Sơn, chứng minh cũng cảm thấy rất hứng thú với Cửu Chân Kinh , nhưng là về sau, cũng đến việc sử dụng thủ đoạn để chiếm đoạt Cửu Chân Kinh. Tuynhiên, Lâm Triều cũng rất ngạc nhiên,Hồng Thất Công lúc tuổi còn trẻ, là ngaycả bìa của Cửu Chân Kinh cũng chưa đụngđến sao?

      Lâm Triều hỏi Hồng Thất Công:" phải là ngươi cũng có hứng thú vớibản bí tịch võ công này đấy chứ?”.
      Hồng Thất Công cười rộ lên, "Đây là tấtnhiên mà"

      "Ngươi muốn cướp?"

      Hồng Thất Công lườm nàng:

      "Nàng cái gì vậy? Nếu bí tịch võ công cóchủ nhân, ta tự nhiên tranh làm gì, nhiều nhất chỉ là lật qua xem chút thôi."
      Lâm Triều dùng ánh mắt đầy hoài nghinhìn về phía .

      Hồng Thất Công đón nhận ánh mắt của LâmTriều , cảm thấy được nhân cách của mình bị nàng nghi ngờ nghiêm trọng, điều này làm cho thập phần buồn bực.

      vỗ ngực, cao giọng : "Mặc dù bí tịchvõ công là đồ vật tốt, nhưng mà thủ chi hữu đạo. Hơn nữa, ta có Đả Cẩu Bổng Pháp, tacòn Hàng Long Thập Bát Chưởng, đạo lýtham thâm nàng hiểu sao? Ta chỉ là muốn nhìn xem đến tột cùng là bản bí tịch võcông kia như thế nào mà có thể khiến tên độcvật kia ngàn dặm xa xôi chạy tới TrungNguyên thôi!"


      (*Thủ chi hữu đạo: Cái gi cũng cần phải có đạo lý của nó.)

      Lâm Triều nghe vậy, gật gật đầu. Nàngcũng cảm thấy như thế, Hàng Long Thập Bát Chưởng của Hồng Thất Công rất có uy lựcrồi , hơn nữa, võ học trong thiên hạ, khi lên tớiđỉnh núi rồi, cũng chỉ là trăm sông đổ về biển. Tuy nhiên nếu giang hồ bắt đầu yên ổn, nàng nghĩ chính mình cũng cầnphải bắt đầu khổ luyện võ công chút. Dùsao, nàng cảm thấy mình cách xa giang hồ, cũng có nghĩa là giang hồ cách xa mình.Bởi vì nguyện vọng luôn rất tàn nhẫn, trái ngượcvới thực tại, khiến nàng đành lòng đối diện, nhìn xem, đây ràng nhân vật giang hồ - Hồng Thất Công, mà bây giờ lại ở ngay trong phòng của nàng phòng đấy thôi!

      Hai người ngồi ở trong phòng, mỗi người cóđăm chiêu của mình. Lúc này, Lâm Linh đến,nhìn thấy bộ dạng im lặng khó có được của haingười, cũng có chút giật mình . Hơn nữa. . . . . . Lâm Linh nhìn sắc trời bên ngoài chút, trời tối rồi, vậy mà tiểu thư nhà nàng cũng khônggọi người đến đốt đèn!

      "Tiểu thư?"

      “Ừ?”

      Lâm Triều hoàn hồn, nhìn về phía LâmLinh.

      Lâm Linh vào, lấy ra cây đốt lửa từtrong ngực, thắp cây đèn gốm sứ bàn lên,vốn căn phòng tối mờ nhất thời sáng lên.Ngọn đèn mờ nhạt, tuy sáng lắm, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

      Lâm Triều cười hỏi: "Cơm chiều đãlàm xong rồi sao?"

      Lâm Linh gật đầu, "Em muốn tới hỏitiểu thư đây, có phải hay nên bày cơmrồi ?"
      Hồng Thất Công vừa nghe đến ăn, ánh mắttỏa sáng.

      Lâm Triều thấy thế, trong lòng buồn cười, :

      "Dọn cơm , đúng rồi, kêu người mang mấybình rượu ngon lên."

      Lâm Triều vẫn cảm thấy người trong giang hồ cần nhiều quy củ như vậy, cái gì mà nam nữ bất đồng ? Những điều này là mâybay, cho nên mỗi lần Hồng Thất Công đến ăn cơm chực, nàng đều để Lâm Linh cùng Hồng Thất Công ngồi cùng bàn ăn cơm.

      Hồng Thất Công nhìn gà quay trước mặt, cóchút nghi hoặc, nhìn về phía Lâm Triều , hỏi:

      "A , vì cái gì ngươi luôn đem phao câu gà cho ta vậy?"

      ăn cơm, Lâm Linh nghe cái vấn đềnày, suýt nữa bị nghẹn.

      Nhưng ra chiếc đũa tay Lâm TriềuAnh dừng ở chút, sau đó hướngtới đĩa gà nướng tràn đầy sắc- hương- vị trênbàn kia, gắp miếng đặt ở trong bát, rồi nhìn về hướng Hồng Thất Công, giọng điệu có chútđương nhiên:

      " phải ngươi thích ăn nhất phao câu gà sao?"
      "Phốc" tiếng, Lâm Linh nhịn cười, nhìn về phía Hồng Thất Công, "Ngươi thích ăn?
      Hồng Thất Công nhướng mày, : " bậy, ai cho nàng biết ta thích ăn nhất là phao câu gà?"
      Lúc này đổi lại là Lâm Triều nghi hoặc,nàng có chút kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ ngươikhông thích ăn?" Còn có thể là ai cho nàngnữa, đương nhiên là cha đẻ của tiên sinhKim Dung chứ ai!

      "Cái này tuy rằng khó ăn, nhưng ta thích, lần tới đừng cho ta." Hồng ThấtCông .

      Lâm Triều trợn mắt nhìn, nhìn về phíaLâm Linh, : "A Linh, em nghe thấy chưa?"

      Nghe hai người chuyện, Lâm Linh cố gắng nghẹn cười đến cực kỳ vất vả, cố gắng làmra vẻ tự nhiên,

      "Vâng, tiểu thư, em nghe được rồi. Lần sau em quay gà, đem. . . . . ."
      Lâm Linh dừng chút, ho tiếng, :"Lần sau em nhớ bõ chỗ này ."
      Lâm Triều gật gật đầu.

      Hồng Thất Công có chút ngượng ngùng hiếmthấy, đến ăn chực còn cầu nhiều như vậy,có vẻ tốt lắm. tức giận : "Cũngkhông cần phiền toái như vậy, nếu các ngươi ăn, cho ta ăn cũng sao." ghét, chỉ là thích mà thôi, thậtsự đấy!

      Lâm Triều : " Bỏ là được rồi."

      Nghe người thích ăn phao câu gà dễ bị ung thư, tuy rằng Hồng Thất Công nhìn có vẻ cườngtráng, tình trạng thân thể rất tốt. Mới ban đầunàng nghĩ rằng thích ăn, cho nên cũng tùy , hơn nữa ở trong sách, ăn nhiều phao câu gà như vậy cũng chưa sinh bệnh,đoán chừng cũng có việc gì. Nếu hắnnói thích, tốt nhất vẫn là nên ăn vậy. Nhưng mà, lúc này, Lâm Triều lại nhịn được tò mò: Nếu khi tuổi trẻ Hồng Thất Công thích ăn phao câu gà, nhưng trong nội dung của tác phẩm Hùng Xạ Điêu lại thích, vậy rốt cuộc Hồng Thất Công bị cái gì kích thích, vì cái gì thích ăn phao câu gà đây?Chẳng lẽ trong thời gian này bị cái chuyện gì đó ảnh hưởng nghiêm trọng?

      Nàng nghĩ, chiếc đũa tự giác dừng lại.Chờ đến khi nàng hoàn hồn, phát đồ ăntrên mặt bàn bị Hồng Thất Công như giócuốn mây tan mà cuốn hết toàn bộ, chỉ còn lạicó đống hỗn độn.

      Nàng gì nhìn đống xương xếp thành núi trước mặt Hồng Thất Công kia,yên lặng buông bát đũa xuống .

      Lâm Linh hỏi: "Tiểu thư, có muốn em giúp người làm thêm bát mỳ ?"

      Còn chờ Lâm Triêu trả lời, chợtnghe thấy Hồng Thất Công : "Bát mỳ của ta cho nhiều dầu vừng chút, đúng rồi, rau thơm cho nhiều chút cũng sao, ta thích."

      Lâm Linh trợn tròn mắt liếc nhìn Hồng ThấtCông,

      "Ngươi vẫn chưa ăn no?"

      Vẻ mặt Hồng Thất Công thỏa mãn mà vỗ vỗcái bụng, lộ ra hai hàng răng trắng, "Bụng của ta tách biệt, bụng để ăn cơm, bụng là để ăn mỳ, ha ha, uống rượu lại là cái bụng khác!"
      Trán Lâm Triều đen mấy vạch, conngươi híp lại như có suy nghĩ nhìn về phía HồngThất Công, giọng điệu tốt,

      "Lần sau nếu ngươi còn dám đợi ta ăn no mà ăn sạch hết đồ ăn, ta gọi ong đốt chết ngươi!".



      lòng mà , Lâm Triều sựkhông muốn chọc tới ai, chính là hôm nay Lâm Linh đột nhiên phát minh ra ý tưởng, ngày gần đây, hoa hòe nở rộ, hỏi Lâm TriềuAnh có muốn là ăn cơm hoa hòe ? Nếu muốn ăn nàng đến rừng hoa hòe cạnh tòa nhàđi hái chút hoa hòe mang về.

      Lâm Triều phải thừa nhận rằng A linh của nàng là nương rất khéo tay, biết thêuhoa, biết làm quần áo, biết làm giày, biết nấucơm. Nàng cũng hiểu được gần đây mỗi ngày đều ngồi buồn ở trong nhà có chút phát chán, vì thế liền cùng Lâm Linh tới rừng hoa hòe. Lâm Linh hái hoa, nàng tản bộ, thuận tiện huấn luyện chút sóc trong rừng hoa hòe.Nhưng ngày hôm đó, nàng huấnluyện sóc, ngược lại là bị rắn bỗng nhiên xuất trong rừng cây dọa sợ.

      "Đây là có chuyện gì vậy? !" Lâm Triều trợn lớn hai tròng mắt, nhìn những conđộng vật máu lạnh này nằm ở cỏ phơi nắng, đầu lưỡi màu đỏ còn ngừng phun ra nuốtvào! Rất ghê tởm . . . . . . Nàng nhìn mấy vật thể bò sát này, trận buồn nôn dâng lên.

      Lâm Linh sợ rắn, nhưng tự dưng nhìnđến nhiều rắn giống như là cùng nhau ước hẹn mà xuất ở trong rừng cây, cũng bị dọa sợ,

      "Tuy là mùa xuân, nhưng cũng thể nào lập tức xuất nhiều rắn như vậy ?" Mới xong , liền thấy những con rắn này "Tê tê"
      động đậy hướng chỗ các nàng bò đến, Lâm Triều nhướng mày, ống tay áo màu đỏ giơlên, Ngọc Phong Châm * từ trong hai ống tay áo bay ra, chỉnh tề sắp thành hàng ngăn cách trước mặt đàn rắn.

      (* ngân châm tên là Ngọc Phong của LTA).

      Nhưng Ngọc Phong Châm mới bay ra, LâmTriều liền nhịn được đen mặt lại, rắncó thể leo bậc thang, Ngọc Phong Châm thấp như vậy đến ngay cả sâu róm cũng ngăn được, như thế nào lại có thể ngăn được rắn cơchứ? Quả nhiên là nàng vừa thấy rắn, ghê tởmđến nỗi đầu được tỉnh táo mà!

      Lâm Linh thấy thế, kéo ống tay áo Lâm Triêu , "Tiểu thư, chúng ta trước ."Rắn này bỗng nhiên xuất , phải là có nguyên nhân.

      Lâm Triều đứng ở tại chỗ, vô lực trợn mắt, thực bất đắc dĩ, nhưng lại thể thẳng thắn: "A Linh, chân ta mềm nhũn, di chuyển được."

      ". . . . . ."

      Cuối cùng, Lâm Triều bị Lâm Linh kéotrở về tòa nhà, Vân Trúc Thanh gặp Lâm TriềuAnh sắc mặt tái nhợt đến dọa người, bình tĩnhnhư , cũng ngây ngẩn cả người.

      "Tiểu thư?"

      "Vân quản , tiểu thư cảm thấy ghê tởm,nôn hết điểm tâm rồi, ngươi cho người đầu bếp nấu ít cháo đưa tới." LâmLinh đỡ cánh tay Lâm Triều , vào sân.

      Vân Trúc Thanh thân áo lam nhìn hai cái bóng dáng kia, đôi mắt hẹp dài chớp chớp,"Ghê tởm?" Lúc mới ra ngoài phảicòn tốt lắm sao? Làm sao mà bây giờ trỏ về lại suy yếu như vừa gặp quỷ vậy? Nghĩ nghĩ, tìm người hỏi xem có ai biết Lâm Linh cùng LâmTriều đâu , nghe là trở về từrừng hoa hòe.

      Vân Trúc Thanh nhíu mày lại, " phảinàng thường xuyên đến rừng hoa hòe sao?" Nghĩ nghĩ, lại phái người rừng hoahòe xem có gì khác thường , sau đó liềnxoay người vào tòa nhà. quản sựlàm rất đúng với chức vụ, hơn nữa mấu chốtnhất là, Lâm Triều nhìn như hiền hoà thích gây chuyện, nhưng thực chất tínhtình cũng là sợ trời sợ đất, bây giờ trở về với bộ dáng này, cần phải cũngbiết, khi nàng khôi phục muốn tra chuyện rừng hoa hòe.

      Chương 7 : Đảo chủ đảo Đào Hoa.




      (Đảo Đào Hoa)



      Edit : Gynnykawai
      Beta : Cẩm Băng Đơn




      Lâm Linh đỡ Lâm Triều vào nhà, rót mộtchén nước ấm cho nàng.

      "Tiểu thư, súc miệng chút ." Lâm Linh có chút lo lắng nhìn Lâm Triều , trong lòng lại suy nghĩ lý do đám rắn này tự dưng xuất .

      Lâm Triều nhận chén nước ấm, súc miệng chút, sau đó đưa cái chén cho Lâm Linh.

      Lâm Linh nhìn sắc mặt của nàng tốt hơnchút, thở dài nhõm hơi, nhìn Lâm TriềuAnh, muốn lại thôi.

      Lâm Triều thấy vẻ mặt này của nàng,cười :

      "Có phải em muốn hỏi đám rắn này là cóchuyện gì?"

      Lâm Linh gật đầu."Vâng."

      Lâm Triều nhớ tới đàn rắn kia, có chútnghiến răng nghiến lợi. Nếu phải là Ngọc Phong Châm rất , hơn nữa độc tính trênchâm đủ mạnh, nàng , sựnghĩ muốn châm giết chết con rắn. Nhưng khổ nỗi lại như mong muốn, NgọcPhong Châm như vậy, chẳng may khônggiết được rắn, còn chọc giận chúng lợi bấthơn. Hơn nữa, lý do gì mà lại xuất hiệnnhiều rắn như vậy, nhất định là cái tên Âu Dương Phong kia làm trò quỷ, am hiểunhất chính là điều khiển rắn, chừng lũrắn này đều là do tìm ở những vùng lân cận cho đủ số lượng. . . . . .

      "Có thể là như Thất Công , Âu DươngPhong dừng chân ở gần đó?" Lâm Triều nghĩ nghĩ, chỉ có thể đưa ra kết luận này.

      "Âu Dương Phong?" Lâm Linh có chútkinh ngạc, nhưng lập tức lại rất bất mãn, "Hắndừng chân ở đâu mà chẳng được, vì cái gì lại dừng chân gần chỗ chúng ta? Hơn nữa vô duyên vô cớ xuất nhiều rắn như vậy, làmuốn dọa chết người sao?" Nàng giậm chân,cả người lao ra ngoài, "Em tìm Vân quản ."

      Lâm Triều bật cười, "Em tìm Vânquản làm cái gì?"
      "Kêu Vân quản thương lượng cùng cái tên Âu Dương kia chút, bảo đừng có dừng chân ở chỗ của chúng ta nữa."
      Đối với vấn đề này, đúng là khó mà . Mặc dù Vân Trúc Thanh am hiểu giao tiếp,nhưng nếu đối phương là Âu Dương Phong, cũng chưa chắc thương lượng được với . Bỗng nhiên, nàng cảm thấy có chút may mắnNgọc Phong Châm của mình rất , thể châm giải quyết con rắn, bằng khôngnàng lo lắng lỡ tay giết mất sủng vật làm việc cho Âu Dương Phong, Âu Dương Phong ghi hận nàng. Nếu là như vậy, vậy đúng là thảm rồi .

      Lâm Triều có chút đau đầu nâng trán,: "Để cho Vân quản với đối phương chút, đừng để rắn của chạy loạn làm những người chung quanh đây sợ hãi là tốtrồi." Âu Dương Phong đặt chân ở ngoại thành này, nhất định là dẫn theo ít độc vật, nên mới tiện vào thành tìm nơi ngủ trọ,vì thế mới trú ngụ ở rừng hoa hòe của nàng. Hắnkhông ở trong rừng hoa hòe, cũng dừngchân ở những địa phương khác. Nếu là những gia đình bình thường, biết lai lịch của đám rắn, tùy tiện bắt chúng nấu canh, chẳng phải là lại càng tốt sao? Âu Dương Phong cũng phải là người lương thiện gì, có cáigọi là chính mình muốn cũng đừng gây họa cho người khác, trước khi Âu Dương Phong rời nàng rừng hoa hòe là được.

      Lâm Linh nhìn Lâm Triều , hỏi: "Tiểuthư, làm sao em lại biết người sợ rắn vậy?"

      Lâm Triều trả lời: "Ta sợ rắn, tachỉ là lập tức nhìn đến nhiều rắn như vậy,bỗng nhiên cảm giác buồn nôn thôi."
      xong, lại là trận buồn nôn, nhịn khôngđược nôn khan. là rất ghê tởm!

      Lâm Linh gật gật đầu, : "Em dặn Vân quản mua ít thuốc tránh rắn rải xungquanh tòa nhà chúng ta, miễn cho đến lúc đótên Âu Dương Phong kia trông nom tốtđám rắn này, để chúng chạy tán loạn."

      Đối với việc này, Lâm Triều có ý kiến, "Tốt, vậy em , nhớ , bảo Vân quảnsự mua nhiều chút."

      Lúc chạng vạng, Hồng Thất Công lại tới sâncủa Lâm Triều . Tuy nhiên lúc này tới chỉ có mình , còn mang theo vị khách mặc áo xanh đến.

      Lâm Triều nhìn nam tử tay cầm tiêu ngọc bích kia, ngũ quan tuấn tú nhã nhặn trong đó lại lộ ra vài phần khí chất xuất trần, sau đó nhìn về phía Hồng Thất Công.

      Hồng Thất Công cười ha hả, : "A , đây là Hoàng Dược Sư Đảo chủ Đảo ĐàoHoa. Hoàng Đảo chủ, đây là Lâm Triều , Lâm nương."

      "Hoàng Đảo chủ." Lâm Triều hướnghắn mỉm cười.

      Tròng mắt đen của Hoàng Dược Sư có chútkinh ngạc nhìn về phía Lâm Triều , sau đó hai tay ôm quyền, "Tại hạ Hoàng Dược Sư, quấy rầy rồi."

      Giọng dễ nghe, nhưng mang theo lạnh lùng, xa cách.

      Lâm Triều mỉm cười, đôi mắt lại mangtheo vài phần nghi vấn nhìn về phía Hồng ThấtCông. Hoàng Dược Sư trừ bỏ sinh đứa ra thìkhông có gì là làm được, Hoàng Dược Sư bộ dạng tuấn tú lại si tình, lại là nhân vật vừa chính vừa tà trong Xạ Điêu, tính tình cao ngạo khó ở chung. . . . . . Nàng tin mộtHoàng Dược Sư như vậy lại có chuyện gì mà mò tới cửa, lại còn chạy tới cái chỗ nàycủa nàng.

      Quả nhiên, Hồng Thất Công sờ sờ cái mũi,cười gượng : "Cái kia. . . . . . A , Hoàng Đảo chủ từ Đào Hoa Đảo ở Đông Hải đến, tanói với về thần kỳ trong trận phápbằng ong của người, muốn. . . . . . Nhìn chút xem ngươi làm sao sắp xếp trậnpháp ong."

      Lâm Triều nghe vậy, nâng mắt nhìn vềphía Hoàng Dược Sư, chỉ thấy đánh giá nàng, mặt biểu cảm. Nàng chậm rãi,: " Hôm nay ta được thoải mái, có tâm tình điều khiển ong." Nàngcũng chăng phải kẻ làm xiếc, chẳng lẽ tùy tiệnmột người đến muốn nhìn Thuật Ngự Phong của nàng, nàng làm cho xem chắc?

      Hồng Thất Công thấy nàng uyển chuyển từ chối, cũng để ý, cười ha ha : "HoàngDược Sư, ta chắc chắn nàng nhấtđịnh nguyện ý, ngươi thể mở rộng tầm mắt, cũng thể trách ta." Trong giọng , mang theo vài phần vui sướng khingười gặp họa, có thể thấy được là cũng đoán được kết quả này.

      Hoàng Dược Sư hơi nghiêng đầu, mắt lạnh nhìn .

      Hồng Thất Công cũng nghĩ đến ý, hắntối hôm qua mới cùng Hoàng Dược Sư đánhnhau hồi, phân cao thấp, cho nên trong ánh mắt của Hoàng Dược Sư có lãnh ý như thế nào, chẳng biết sợ.

      Hoàng Dược Sư nhìn về phía Lâm Triều , : "Ta nghe Thất huynh võ côngcủa nương tầm thường, lại hiểuđược Thuật Ngự Phong, nhất thời tò mò, lạinghe nghe thấy Thất huynh cũng có chuyện tìm nương, cho nên mạo muội đitheo đến, hi vọng nương chớ trách." Trong lời giống như là nhận nỗi, nhưng mang theovài phần cao ngạo, chính là nửa điểm ý tứ xin lỗi đều có.

      Lâm Triều khách sáo cười : "Khôngdám nhận. Bằng hữu của Thất huynh, đócũng là bằng hữu của ta. Lẽ ra Hoàng Đảo chủ đường xa mà đến, ta cũng nên làmmất hứng, chính là hôm nay thân thể ta khoẻ, nỗi lòng cũng có chút lo lắng,đành phải thất lễ rồi ." Lời khách sáo ai mà được chứ, nàng còn tin đường đường Đảo chủ đảo Đào Hoa còn muốn so đo làm nàng khó xử.

      Hoàng Dược Sư nghe vậy, khóe miệng lại hơihơi nhếch lên. vốn là người có tính tình cổ quái, nếu Lâm Triều trong lòng nghĩ mộtđằng, ở ngoài mặt lại nẻo, giả tạo đối với , ngược lại khinh thường nàng ta. giờ, nghe thấy mỗi câu của Lâm Triều Anhđều mang theo ngọn thương, lại thấy giao tìnhcủa nàng và Hồng Thất Công cũng phải làít, nên tức giận.


      "Tại hạ bất tài, có chút nghiên cứu đối với y thuật , nếu Lâm nương chê, bằng để cho tại hạ bắt mạch cho ngươinhìn xem thân thể có gì ổn." Hoàng Dược Sư .

      Lâm Triều gặp chiêu phá chiêu: "Đatạ ý tốt của Hoàng đảo chủ , cũng chỉ là vấnđề mà thôi, sao dám làm phiền Hoàngđảo chủ ra tay?" lâu rồi Lâm Triều chưa thử qua vẻ chuyện nho nhã như vậy, bây giờ phải dùng đến , cảm giác mệt muốnchết.

      Vẻ mặt Hoàng Dược Sư cười như cườinhìn nàng.

      Lâm Triều đón nhận tầm mắt của , chút tránh né , nàng chính là vui đấy, làm sao nào?

      Lúc này, Lâm Linh bưng khay đồ ăn tay vào sân, nhìn thấy Hồng Thất Công, nhướngmày, "Ngươi lại trèo tường vào?"

      Hồng Thất Công cười hắc hắc qua, ngửimùi thức ăn tỏa mùi thơm khay, giọng điệumười phần nịnh nọt, "A Linh, hôm nay lại làm cái gì ngon vậy?"

      "Đây là cháo ta làm cho tiểu thư, ban đầuta muốn làm cơm hoa hòe, tiểu thư theo giúpta rừng hoa hòe, lại thấy đống rắn biết ở đâu ra phơi nắng, tiểu thư cảmthấy ghê tởm, trở về ăn được cơm." Lâm Linh vừa vừa bưng khay vào trong phòng.

      Hồng Thất Công nghe vậy, sửng sốt, "Mộtđống rắn?" xong, ánh mắt nhìn về phía Lâm Triều , " phải nàng bắt đốngrắn này nấu canh đó chứ?"
      Nếu phải Hoàng Dược Sư ở đây,Lâm Triều để ý mà đánh trận. Nàng ho tiếng, : " có, nhiều lắm, bắt hết."

      Lâm Linh nghe vậy, hé miệng cười cười, nhưng là nàng chưa bao giờ phản bác lại tiểu thưnhà mình. Để khay cháo ở trong phòng, sau đó ra, lại phát trong viện còn mỹ nam áo xanh đứng , toàn thân toát ra cảm giác lạnh lẽo.

      Nàng tò mò hai mắt nhìn Hoàng Dược Sư, hỏi Hồng Thất Công, "Đó là người do ngươimang đến sao?"

      Hồng Thất Công : "Đúng, là Hoàng đảochủ đảo Đào Hoa Đảo ở Đông Hải."

      Lâm Linh nghe vậy, "Ừhm" tiếng, hướng Hoàng Dược Sư lộ ra cái tươi cười,"Gặp qua Hoàng Đảo chủ." Sau đó với Lâm Triều : "Tiểu thư , ta phòng bếp chuẩn bị vài món ăn sáng , chút trở lại." xong, bóng dáng màu lam nhạt nhanh nhẹn xa.

      Vẻ mặt Hoàng Dược Sư chút thay đổi,cũng thèm để ý, nhưng ra Hồng ThấtCông liếc mắt trêu tức nhìn Hoàng Dược Sư mộtcái. Ngày trước, chỉ cần Hoàng Dược Sư vừaxuất , ở các nữ hiệp giang hồ đều si tình màngã ào ào như đậu rơi đất, tình hình giốnghôm nay lần đầu nhìn thấy. Tuy nhiên, tại phải là thời điểm thích hợp để , Hồng Thất Công khoanh hai tay trước ngực, hỏi:"A , nàng và A Linh gặp rất nhiều rắn ở trong rừng hoa hòe sao?"

      Lâm Triều gật đầu."Ừ."

      "Lần này ta tới là muốn cho ngươi biết con Độc Vật - Âu Dương Phong kia ởgần tòa nhà của nàng, aiz, tới chậm." HồngThất Công đưa tay vỗ cái trán, mang theo vàiphần ảo não. Đều do tối hôm qua gặp được Hoàng Dược Sư, nhất thời hưng phấn, quênmất chuyện này mà. Nhưng nghĩ nương như Lâm Triều này, hẳn là sợ rắnmới đúng. Dù sao vẫn là nương, có chútyếu ớt cũng là bình thường, nhìn thấy nhiều rắnnhư vậy cảm thấy ghê tởm, ăn ngon cũnglà chuyện có thể xảy ra. Nghĩ như vậy, HồngThất Công nhìn về phía Lâm Triều , chỉ thấy cặp mắt đẹp kia của Lâm Triều mang theo vài phần tức giận nhìn về phía , trầm mặc, bỏ cái tay vỗ trán xuống, xem ra là nhìn lầm rồi, nàng đâu có yếu ớt, nếukhông phải Hoàng Dược Sư ở chỗ này, e là vũ khí trong tay nàng bay về phía mất rồi.

      Hồng Thất Công lại liếc mắt nhìn Lâm TriềuAnh cái, chỉ thấy cơn tức trong mắt nàng biến mất . Trong lòng nhịn được màthở dài, cái công phu biến sắc mặt trong nháymắt của nàng đúng là mạnh mẽ, sức mạnh vũlực lại quá cường hãn. vuốt cằm, chậmrì rì: "Ban đầu ta nghĩ đến việc nàng bắt đám rắn này nấu canh, vậy mà có, nàng cũng biết là Âu Dương Phong đếnđây?"

      Lâm Triều quan tâm đến lời nóicủa Hồng Thất Công, bảo người nấu trà đưa vàotrong đình, mời Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công vào. Để khách nhân cứ đứng như vậy, cũng phải là đạo đãi khách của nàng. Đại khái là Hoàng Dược Sư đạt được mụcđích, cho nên cũng ở lâu, chỉ là có việc nên rời trước, sau đó để Hồng ThấtCông ở lại rồi .

      Hồng Thất Công nhìn bóng dáng màu xanh của nhoáng lên cái, rồi biến mất thấy bóng dáng, nhịn được : "Này!Hoàng Dược Sư, ngươi muốn đâu vậy?" lượng lớn, nhưng là chứa nội lực,truyền xa.

      "Ta gặp cố nhân." Thanh lạnh lùng của Hoàng Dược Sư ở gió đêm truyền đến.

      Hồng Thất Công tự thấy mất mặt quay đầulại, thấy đôi mắt đẹp của Lâm Triều Anhđang theo dõi . khỏi ngẩn ra, làm sao vậy?

      Lâm Triều đánh giá từ xuốngdưới, mày dài mắt sáng, mũi thẳng, cao, tuy rằngtóc hơi lộn xộn, nhưng như vậy cũng gâytrở ngại đến có bộ dạng rất đẹp,hơn nữa dáng người to lớn, cao ngất, đáng tiếctrên người lại mặc y phục của tên khất cái,bằng đứng ở bên cạnh Hoàng DượcSư, cũng là loại mỹ nam rồi. Lâm Triều giơ tay sờ cằm, có chút chút để ý :"Ta suy nghĩ nếu ngươi mặc bộquần áo khất cái này có bộ dạng nhưthế nào?"

      Hồng Thất Công nghe vậy, hai mắt mang theo chút cảnh giác nhìn về phía Lâm Triều , "Vì cái gì bỗng nhiên nàng lại nghĩ đến chuyện này vậy?"
      Lâm Triều : "Ta phát vì sao ngươi được các hiệp nữ giang hồyêu thích, ra là có nguyên nhân. Y phụckhất cái của ngươi là rất khó coi, bằng ngươi đổi bộ y phục khác ?"

      " được!" Hồng Thất Công quả quyết cự tuyệt.

      Lâm Triều nhíu mày, nhìn về phía ,làm cái gì mà phản ứng ghê gớm như vậy?

      Hồng Thất Công cười : "Y phục khất cái là thể đổi được, từ lúc ta lên làm Bangchủ đều mặc như thế, ta sợ nếu thay đổi các em trong bang nhận ra ta."

      Lâm Triều thấy như vậy, cũngchẳng thêm vấn đề này nữa, kỳ nàngcũng chỉ là đột đột nhiên nghĩ đến mà thôi.
      Andrena, linhdiep17, Hình Ưu3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8 : Giao đấu với Âu Dương Phong


      images




      Edit : Gynnykawai
      Beta :Cẩm Băng Đơn



      Ban đêm, Hồng Thất Công dùng xong cơm chiều, uống hết mấy vò rượu ngon, sau đó lại đổ đầy rượu vào hồ lô rồi cáo từ . Lâm Triều ở trong phòng cùng với Lâm Linh, nàng đến chuyện xưa của giang hồ, trong đó cũng thiếu những chuyện nàng nghe Hồng Thất Công kể về vài kỳ nhân dị .

      (Kỳ nhân dị : Người tài, chuyện lạ)

      Bỗng nhiên, nóc nhà truyền đến thanh kỳ lạ, Lâm Triều dừng chút, liếc Lâm Linh liếc cái. Tiếp theo, chính là tiếng “phịch” vang lên, vật nặng rơi xuống đất.

      "Tiểu thư!"

      giọng nam quen thuộc vang lên ở bên ngoài, trong lòng Lâm Triều “Đông ” tiếng, chạy vội ra ngoài.

      Đó là tiếng của Vân Trúc Thanh.

      "Tiểu thư, chờ em với!" Lâm Linh thấy Lâm Triêu chạy vội ra ngoài, tiện tay cầm lấy thanh kiếm mặt bàn, cũng chạy theo.

      Chỉ thấy Vân quản ngày thường nho nhã nay tóc tai lộn xộn, y phục người có vài chỗ bị cắt rách, mặt cũng có vài vết máu.

      "Đây là có chuyện gì?" Lâm Triều cau mày.

      Vân Trúc Thanh cười khổ: " tại ta có cách nào giải thích ràng, tiểu thư, có còn nhớ lời hứa ngày đó của người?"

      "Đương nhiên nhớ ." Nàng đồng ý với Vân Trúc Thanh, nếu kẻ thù của tìm tới cửa, nàng cho chỗ náu.

      Vân Trúc Thanh nghe vậy, bóng dáng màu lam xiêu vẹo, Lâm Triều chạy nhanh lại, đỡ lấy .

      "Vậy được, chỉ cần hôm nay tiểu thư có thể bảo vệ ta, ngày khác tánh mạng của Vân Trúc Thanh ta chính là của tiểu thư." Vân Trúc Thanh xong, nôn ra ngụm máu.

      "Ngươi bị nội thương rất nặng, sao lại thế này?" Lâm Triều đặt tay lên bắt mạch cho , chỉ cảm thấy mạch tượng của đập rất hỗn loạn, ràng là dấu hiệu của việc tâm mạch bị tổn thương.

      Vân Trúc Thanh : "Tiểu thư, ta còn có thể chịu đựng được. Nhưng Âu Dương Phong rất nhanh đuổi tới."

      Âu Dương Phong?

      Lâm Triều kinh ngạc nhìn về phía Vân Trúc Thanh, tay đặt mạch của buông ra, kinh ngạc hỏi: "Kẻ thù của ngươi là Âu Dương Phong?"

      ", chỉ là Âu Dương Phong." Vân Trúc Thanh lắc đầu, có sức lực ."Tiểu thư, ta thể lưu lại nơi đây được."

      tình tới quá đột ngột, Lâm Triều cơ hồ có thời gian phản ứng lại, nhưng nàng là làm. Nàng cau mày, nhìn về phía Vân Trúc Thanh, giọng điệu nghiêm túc: "Ta chỉ hỏi ngươi câu, Âu Dương Phong vì cái gì lại đuổi theo ngươi? Đừng dối với ta." Âu Dương Phong có lý do gì mà đuổi theo cái quản vô danh tiểu tốt * giang hồ cả.

      (* có danh tiếng).

      "Bởi vì người ta có thứ mà muốn."

      Lâm Triều nghe vậy, cơ hồ trợn mắt há hốc mồm: "Cửu Chân Kinh ở người của ngươi?" Hồng Thất Công qua, Âu Dương Phong đến Trung Nguyên, là vì bí tịch võ công, cái gọi là bí tịch võ công phải là Cửu Chân Kinh còn có thể là cái gì?

      Vân Trúc Thanh phủ nhận, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Triều cũng là kinh ngạc khó nén.

      Lúc này, chỉ nghe mái nhà vang lên tiếng , ngay sau đó bóng dáng màu trắng xuất ở nóc nhà, Vân Trúc Thanh cười khổ: " đến đây."

      Lâm Triều liếc mắt nhìn cái, nhìn về phía Lâm Linh, "A Linh, em mang Vân quản lập tức rời , quay về Cổ Mộ." xong, lấy lọ mật ong trong túi ra, đặt lòng bàn tay, dùng nội lực làm nóng.

      "Vậy còn tiểu thư?" Lâm Linh hỏi.

      "Ta theo theo sau, nhanh !" xong, cả người nàng bay lên, đứng ở nóc nhà.

      Lâm Linh thấy thế, kéo Vân Trúc Thanh ra ngoài. Vân Trúc Thanh cười khổ, "Ta bị nội thương, lúc nãy vì muốn trở về dùng hết toàn lực, giờ thể thi triển khinh công."

      Lâm Linh nhìn Lâm Triều thân áo đỏ đứng nóc nhà, dưới ánh trăng màu bạc, vạt áo và tóc nàng tung bay, giống như vị tiên tử. Chỉ nghe thấy giọng mang theo ý cười của Lâm Triều truyền đến:

      "Vị bằng hữu này, đêm hôm khuya khoắt lại trèo tường vào, cũng sợ quấy nhiễu chủ nhà sao?"

      Biết Lâm Triều kéo dài thời gian, Lâm Linh dậm chân, "Vậy làm sao bây giờ?" Nếu , ở lại cái chỗ này chỉ càng làm vướng bận cho tiểu thư nhà nàng.

      Vân Trúc Thanh : "Ta sớm chuẩn bị ngựa tốt ngày được ngàn dặm để ở Đông viện từ mấy ngày trước, ta cửa chính hội họp cùng ngươi."

      Lâm Linh nghe vậy, liền chạy về phía Đông viện.

      Lúc này, lại nghe được thanh ở trong gió đêm truyền đến, "Vị nương này, tại hạ vô ý mạo phạm. Nhưng tại hạ truy tìm tung tích của tên đệ tử bất tài trong giáo, từ xa nhìn thấy hình như trốn vào trong sân nhà nương, biết nương có tiện để tại hạ vào xem xét hay ?" Giọng của nam nhân này như mang theo kim loại sắc bén, chói tai thôi.

      "Ta ngắm trăng ở đây cả buổi, vẫn chưa phát có người tiến sân vào của ta. Huống chi nửa đêm, các hạ cũng nghĩ đến nếu là nam tử như ngươi tiến vào sân của ta, ảnh hưởng lớn như thế nào đến khuê danh của ta sao? Việc này được." Giọng của Lâm Triều vẫn mang theo ý cười như trước, nhưng trong khí lại truyền đến mùi hương của mật ong, tiếng ‘ong ong’ của ong mật cũng bắt đầu vang lên.

      Vân Trúc Thanh nhìn thoáng qua bóng dáng nhắn của nữ tử đứng ở nóc nhà, sau đó xoay người bước nhanh về phía cửa chính.

      Lại bên này Lâm Triều đứng ở nóc nhà, chỉ thấy người tới thân hình cao lớn, y phục màu trắng. Trong tay của cầm cây trượng cong cong màu đen thô ráp, đầu trượng có cái đầu lâu sọ người, lộ ra răng nanh sắc nhọn, trông như thế nào cũng thấy dữ tợn, hơn nữa khiến Lâm Triều chịu nổi chính là trượng của thế nhưng có hai con rắn màu trắng, vảy màu bạc ở dưới ánh trăng càng thêm nổi bật, ngừng uốn lượn cao thấp ở cây trượng thô màu đen kia, thỉnh thoảng lại phun ra đầu lưỡi màu đỏ.

      Lâm Triều nhíu mi, dùng Xà trượng tất nhiên thể nghi ngờ là Âu Dương Phong. Con Độc Vật này dùng vũ khí càng thêm biến thái hơn so với người khác. . . . . . Nhưng may mắn là, đây là con rắn màu bạc, chứ phải là cái loại rắn to mà nàng nhìn thấy ban ngày, còn chưa đến mức khiến nàng mềm nhũn cả chân.

      Mà lúc này, lại có thêm vài nam tử mặc y phục màu trắng đến phía sau , xinh đẹp dễ nhìn, hơn nữa. . . . . . Ánh mắt Lâm Triều dừng ở người bọn họ, phát trong đó có cả nam lẫn nữ, có hai người là nữ giả nam.

      Âu Dương Phong cười : "Ta là nam tử, nhưng thuộc hạ của ta cũng có nữ tử, bằng để cho các nàng vào kiểm tra." Lời thương lượng, nhưng khẩu khí phát ra cũng có nửa phần giọng điệu thương lượng.

      Lâm Triều trợn mắt nhìn, mặt mang theo vài phần kinh ngạc, : " ? Ta coi này mấy vị thiếu hiệp này bộ dạng rất tuấn tú, làm sao lại là nữ tử chứ?" Ngũ Tuyệt của Trung Nguyên, mỗi người đều có thân phận tự do, thần biết quỷ hay vào sân nhà người khác là chuyện bình thường, nhưng mà cường ép để vào sân nhà người là chuyện khác. Nàng nhớ ở trong nguyên tác từng , tuy rằng thủ đoạn của Âu Dương Phong đê tiện vô sỉ lại độc ác, nhưng luôn luôn chú trọng thân phận Nhất Đại Tông Sư của .

      Lúc này, nữ tử trong đó kéo dây buộc tóc xuống, đầu đầy tóc uốn lượn tung bay, chỉ thấy nàng đắc ý cười đến kiều mỵ, giọng cũng mang theo mị hoặc, "Vị nương này, bằng để ta vào nhìn cái, như thế nào?"

      Lâm Triều nghe vậy, giọng nở nụ cười, : "Vị nương này, là có lỗi, sân của ta dù là nam lẫn nữ, cũng cho phép vào."

      Lúc này, mùi mật ong trong khí càng ngày càng đậm, tiếng ‘ong ong’ của ong mật càng ngày càng .

      Âu Dương Phong nghe được tiếng của ong mật, mới ban đầu cũng để ý lắm, nhưng lúc này lại cảm thấy quá mức kỳ quái. nhíu mày lại, sau đó nhìn về vài người ở phía sau, ý bảo bọn họ tản ra, đến những chỗ khác thăm dò chút. Ai ngờ lúc này trận tiếng vó ngựa vang lên, sửng sốt, lập tức kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, quát: "Còn mau đuổi theo!"

      Muốn đuổi theo? Lâm Triều nhướng mày cười, huýt lên hai tiếng, ong mật vây quanh bọn họ.

      Âu Dương Phong có kiến thức rộng rãi, bởi vì chính cũng tinh thông Thuật Ngự Xà*, bây giờ gặp nhiều ong mật vây quanh bọn họ như vậy, liền biết là do nữ tử trước mắt này quấy phá. Trong lòng kinh ngạc, vì sao chưa bao giờ nghe Trung Nguyên có người tinh thông Thuật Ngự Phong ? Kinh ngạc qua tức giận thôi, vốn bản bí tịch võ công sắp đến tay mà còn bay mất, làm sao có thể cam tâm?

      (* Điều khiển rắn).

      tức giận : "Ta thù oán với nương, vì sao nương phải khinh người quá đáng như thế?" Mới , chợt nghe đến tiếng kêu la của thuộc hạ ở phía sau , là do bị ong mật chích đau quá mà kêu lên.

      Lâm Triều cười trả lời: "Ta thù oán với các hạ, tại sao các hạ lại dẫn người đến đây, còn cưỡng ép đòi lục soát sân của ta, ta chỉ là nữ tử, làm sao có năng lực như vậy? Các hạ đừng có ác nhân cáo trạng trước*, ngậm máu phun người." xong, nghiêng tai lắng nghe, tiếng vó ngựa là từ hướng cửa chính truyền đến, dần dần xa.

      (* người xấu kêu oan trước, ý là gắp lửa bỏ tay người).

      Âu Dương Phong nghe tiếng vó ngựa càng chạy càng xa, trong lòng càng nóng vội, hơn nữa ong mật cũng có ý muốn đốt bọn họ, nhưng vẫn như đại quân tiếp cận, bay chung quanh họ. Ý đồ của trước mắt này quá ràng rồi, sở dĩ nàng cho ong mật đốt bọn họ, là bởi vì sợ bọn họ liều lĩnh lao ra phá trận pháp ong, nàng là muốn vây khốn bọn họ, tranh thủ thời gian để người kia rời . cười lạnh tiếng, Xà trượng trong tay đập mặt đất cái, cả người bay lên trung, thân thể xoay người ở giữa trung cái, muốn rời .

      Còn muốn chạy? Cũng phải hỏi qua ý kiến của nàng mới được! Chỉ thấy Kim Linh Tác trong tay áo Lâm Triều bay ra, quấn chặt lấy chân của , kéo mạnh cái, kéo xuống khỏi trung.

      " phải các hạ muốn vào sân của ta nhìn hay sao? Bây giờ ta thay đổi chủ ý rồi, các hạ cũng nên vội vã rời như thế đâu." Giọng dễ nghe của nữ tử vang lên.

      Âu Dương Phong thấy nàng ra tay, Xà trượng trong tay cũng lưu tình chút nào thẳng tắp bay về phía Lâm Triều . Lâm Triều kinh hãi, ngửa người ra sau, thu lại Kim Linh Tác.

      "Ngươi rốt cuộc là ai?" Dám phá hư chuyện tốt của !

      "Tiểu nữ họ Lâm tên là Triều , võ công của Âu Dương tiên sinh siêu phàm, khiến tiểu nữ tử bội phục."

      Âu Dương Phong nghe vậy, giận quá hóa cười, bắt được Vân Trúc Thanh, bắt được nữ tử này cũng tệ. Nếu Lâm Triều trước mắt này giúp Vân Trúc Thanh rời , chứng tỏ giao tình của bọn họ phải là ít. Nếu Lâm Triều ở trong tay , cũng tin Vân Trúc Thanh chui đầu vào lưới.

      "Võ công của nương cũng kém, tại hạ xin lãnh giáo với nương!" xong, cũng cố kỵ đàn ong trước mắt, bóng dáng màu trắng như quỷ mị bay về phía Lâm Triều .

      Lâm Triều huýt hai tiếng, ong mật vây quanh vài thuộc hạ của Âu Dương Phong, chỉ nghe thấy thanh những người kia kêu đau ngừng vang lên.

      Dưới bầu trời đầy ánh sao, bóng dáng màu trắng cùng bóng dáng màu đỏ giao đấu, mà đàn ong công kích mấy tên thuộc hạ khiến bọn họ ngã nhào mặt đất. Âu Dương Phong nghe được nhưng chẳng nhíu mày cái, chiêu thức công kích Lâm Triều chút nương tay. có thuộc hạ này, còn có những thuộc hạ khác, nhưng nếu bí tịch võ công mất rồi, rơi vào trong tay người khác. vì bí tịch võ công mà ngàn dặm xa xôi tới Trung Nguyên, làm sao có thể tay mà về!

      Lâm Triều cũng trông cậy vào việc Âu Dương Phong nương tay với mình, ngày thường trừ bỏ so chiêu với Hồng Thất Công, cũng chẳng có kinh nghiệm thực chiến gì nhiều, e là có phần thắng, hơn nữa lại bị chưởng của Âu Dương Phong đánh trúng bả vai, liền trực tiếp phun ra ngụm máu.

      Âu Dương Phong thấy nàng nôn ra máu, cười lạnh tiếng, dừng công kích, bóng dáng màu trắng đứng nóc nhà, kiêu căng : "Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói, như vậy ngươi sống tốt hơn rất nhiều."

      vai là cảm giác như có lửa đốt, trong họng tràn đầy vị tanh ngọt. Lâm Triều nhịn xuống cảm giác họng ngưa ngứa, chậm rãi lau vết máu ở khóe miệng, lộ ra nụ cười. Hai hàng mi thanh tú, con ngươi sáng, nhưng mang theo vài phần khiêu khích: "Ngươi - Con Độc Vật này, cho ta là kẻ ngu sao? Ngươi chào hỏi tiếng nuôi đống rắn ở trong rừng hoa hòe của ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, bây giờ còn dám tới đây kêu gào? Xem ngươi có bản lĩnh bắt được ta rồi hãy sau!" Nàng bị thương, nhưng Âu Dương Phong cũng chiếm được chỗ tốt, nàng nhớ Linh * của nàng đánh trúng cánh tay phải của .

      (* Cái chuông ở hai đầu dải lụa – Kim Linh Tác của LTA).

      "Ngươi. . . . . ." Âu Dương Phong tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cánh tay phải của bây giờ chết lặng hề có cảm giác.

      Lâm Triều thấy bộ dáng tức giận của, lại bật cười trận như châu ngọc.

      "Âu Dương Độc Vật, xem chiêu!"

      Nàng chưa dứt lời, Kim Linh Tác trong tay bay về phía Âu Dương Phong, tay kia lại bắn ra hơn mười cái Ngọc Phong Châm.

      Người trong giang hồ so chiêu, phóng ám khí chính là thủ đoạn ti tiện nhất, Âu Dương Phong nghĩ tới võ công tầm thường như Lâm Triêu lại sử dụng thủ đoạn như vậy, nhất thời chưa kịp chuẩn bị, tay trái lại linh hoạt bằng tay phải, cả người bay lên trung tránh thoát, lại thấy Lâm Triều thu hồi Kim Linh Tác bên cái tay kia, sau đó loạt Ngọc Phong Châm bay lại đây, sắc mặt khỏi kinh hãi, cả người ngửa ra sau, ngã xuống ở nóc nhà."Rầm" tiếng, tiếng nóc nhà bị phá hỏng vang lên, lộ ra cái lỗ lớn, thân áo trắng Âu Dương Phong rơi xuống trong đó.

      Mà cùng lúc đó, tiếng vó ngựa từ bên ngoài phòng truyền đến, càng chạy càng xa.
      Chương 9 : Quay về Cổ Mộ




      Edit : Gynnykawai
      Beta : Cẩm Băng Đơn


      Nàng đánh lại, chẳng lẽ nàng còn biết chạy sao?

      Ngày trước khi nàng và Lâm Linh du lịch bên ngoài, hai người làm đầu trộm đuôi cướp bồi dưỡng được ăn ý, Lâm Triều vừa nghe được tiếng vó ngựa từ phía cửa chính truyền đến, biết trước khi chắc chắn Lâm Linh vẫn quên chuẩn bị con ngựa tốt giúp nàng. Quả nhiên, nàng vừa đến cửa chính, liền thấy con ngựa màu đen do Lâm Linh chuẩn bị, thậm chí, cả lương khô và nước cũng đều chuẩn bị tốt giúp nàng.

      Chẳng qua là. . . . . . thế áp chế được cái vị tanh tưởi ngai ngái trong họng, nàng nhíu mày lại , là lật thuyền trong mương* , cư nhiên bị đả thương.

      (* rủi ro khó có thể xảy ra, xác suất rất ).

      Bỗng nhiên, phía trước có người đứng chặn giữa đường. Nàng "Hu" tiếng, dừng ngựa lại.

      "Vị bằng hữu này, vì cái gì đêm khuya chặn đường?" Lâm Triều ngồi thẳng lưng, cao giọng hỏi.

      Dưới ánh trăng, người kia đưa lưng về phía nàng, quần áo nhìn lắm, nhưng là vẫn có thể thấy đầu tóc lộn xộn, hơn nữa bóng dáng nhìn tựa hồ rất quen thuộc. Nàng càng nhíu mày chặt.

      Chỉ thấy người nọ chậm rãi xoay người, mày kiếm mắt sáng, phải là Hồng Thất Công buổi tối mới rời khỏi nhà nàng còn có thể là ai? Hồng Thất Công nhìn về phía nàng, sắc mặt có chút kinh ngạc, "A ? Nàng phải rời nhà sao? Vì sao buổi tối thấy nàng với ta?"

      Mới đầu Lâm Triều còn tưởng là ai chặn đường, nhìn thấy là Hồng Thất Công, thở dài nhõm hơi. Nhất thời, cơn ngứa cố nén ở cổ họng rốt cục nhịn được, nàng ho sặc sụa, che miệng, máu đỏ sẫm chảy ra theo khe hở của tay, Hồng Thất Công nhìn mà sợ hãi.

      "A ?"

      Nàng nhìn về phía Hồng Thất Công, cười đến có chút suy yếu, "Cũng dám ngăn đón đường của ta, ngươi là muốn ta chết sao?" xong, thân thể chao đảo, cả người thế nhưng từ ngựa rớt xuống đất.





      Hồng Thất Công thấy thế, bóng dáng bay nhanh về phía nàng, trước khi nàng rơi xuống ôm lấy nàng."Nàng làm sao vậy?"

      "Ta đánh nhau với Âu Dương Phong, trúng chưởng của . A Linh mang Vân quản quay về núi Chung Nam rồi , ta muốn quay về tụ hợp với bọn họ. " Lâm Triều bị Hồng Thất Công ôm lấy, sửng sốt chút, vừa giải thích vừa lấy tay đập vào bờ vai của , ý bảo buông nàng xuống.

      Hồng Thất Công cau mày, "Làm sao nàng lại đánh nhau với Âu Dương Độc Vật?" xong, thả nàng xuống, nhưng thấy miệng nàng vẫn còn vết máu, hô hấp có vẻ hơi hỗn loạn, lại lo lắng nên đỡ lấy nàng, "Nàng bị nội thương?"

      Lâm Triều gật đầu, sau đó xoay mình nhảy lên ngựa, " có gì đáng ngại." Việc cấp bách trước mắt là đuổi theo theo Lâm Linh cùng Vân Trúc Thanh, hỏi ràng xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

      "Đều hộc máu còn có chuyện gì?" Hồng Thất Công đồng ý nhìn nàng.

      " có việc gì có việc, ta phải rồi." Bằng nếu để cho bọn Âu Dương Phong đuổi kịp đến đây. Lâm Triều liếc mắt nhìn cái, muốn giục ngựa rời , lại bị Hồng Thất Công kéo dây cương lại.

      " được, nàng thể mình." Hồng Thất Công nhíu mày lại, giọng điệu thực kiên định. Sắc mặt của nàng tái nhợt giống như quỷ, hơn nữa cả người Âu Dương Phong đều là độc, ai biết trừ bỏ nàng bị thương nặng có bị trúng độc hay ? Tối nay, rời khỏi nhà của Lâm Triều , nhưng tìm được Hoàng Dược Sư, trở về phân đà (chi nhánh) ở Dương Châu chuyến, sau đó lại rời . Đối với người trong võ lâm như , ăn cơm ngủ nghỉ giữa đường là chuyện bình thường, tuy rằng tính tìm cây đại thụ để ngủ, ai ngờ lại bị tiếng vó ngựa phi nhanh từ rất xa truyền đến đánh thức. Trong lúc vô ý nhìn thoáng qua, phát người lưng ngựa chính là Lâm Triều , muốn đùa giỡn với nàng chút, lại ngờ vui đùa được, mà chính mình lại bị bộ dạng của nàng hù dọa.

      Lâm Triều thở dài, : "Nhưng ta thích cùng khất cái, nếu để cho người ta thấy được mất mặt." Ngũ Tuyệt của Trung Nguyên có giao tình bí mật như thế nào, nàng ràng lắm, nhưng nàng có thể nhìn ra được giao tình của Hồng Thất Công cùng Âu Dương Phong tốt lắm, thậm chí là Hồng Thất Công rất chán ghét Âu Dương Phong. Nhưng điều này cũng có nghĩa là nàng lợi dụng tinh thần hiệp nghĩa của Hồng Thất Công, khiến và Âu Dương Phong tạo thành cục diện đối địch. Hồng Thất Công quá mức chính trực, Âu Dương Phong lại quá mức đê tiện, nếu đánh nhau với Âu Dương Phong, người chịu thiệt chỉ là Hồng Thất Công. Hơn nữa nàng dặn Lâm Linh mang Vân Trúc Thanh quay về núi Chung Nam , trong lòng cũng có tính toán.

      Hồng Thất Công lườm nàng cái, "Nàng khinh thường bộ dạng khất cái của ta, thế vì sao còn để ta vào sân của nàng?" câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng phải kẻ ngu, người nào tâm với , người nào là giả dối, Hồng Thất vẫn còn phân biệt được ràng. giờ bằng hữu gặp nạn, sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Huống chi lúc này Lâm Triều còn bị thương!

      "Ngươi nhất định phải quay về núi Chung Nam cùng ta sao?" Lâm Triều hỏi.

      "Phải, là nhất định." Hồng Thất Công chút do dự .

      Lâm Triều gì, nếu từ chối nữa là làm kiêu, tình huống bây giờ của nàng cũng tốt lắm, lúc trước chưa thấy gì, giờ mới phát cả người mềm nhũn, cũng còn chút khí lực nào nữa. Nàng : "Vậy ngươi lên ngựa ."

      "Hai chúng ta cùng cưỡi ngựa sao?" Hồng Thất Công có chút giật mình.

      " nửa đêm, đây lại là nơi hoang dã, cho dù ngươi có thần thông quảng đại đến đâu cũng thể tìm thấy con ngựa khác được đâu, hay là, ngươi tính bộ theo phía sau ta?" Nàng sợ Hồng Thất Công theo kịp, tu vi cùng khinh công của đều vô cùng tốt, nàng chỉ sợ mệt chết mà thôi.

      bộ quả thực rất hao tổn nội lực, hơn nữa. . . . . . Hồng Thất Công nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt đến dọa người của Lâm Triều , nếu nội lực của bởi vì bộ mà hao tổn, ở đường nhỡ có điều gì ngoài ý muốn ai tới bảo vệ Lâm Triều đây? Tuy nhiên, nam nữ cưỡi chung ngựa, nếu để cho người khác thấy được, cũng khó tránh khỏi khiến cho người bên ngoài hiểu lầm. sao cả, nhưng Lâm Triều lại là nương có gia giáo.

      Lâm Triều tựa hồ cũng biết do dự chuyện gì, có chút mỉm cười : " phải thường , nữ nhân giang hồ câu nệ tiểu tiết sao? Bây giờ là lúc nào rồi, ngươi là đại hiệp lăn lộn trong giang hồ như thế nào vì sao còn lề mề hơn cả nữ tử như ta vậy?" Dừng chút, nàng còn : "Nếu ngươi lo lắng ta cùng cái tên khất cái như ngươi mất hết thể diện, vậy khi trời sáng ngươi thay y phục khất cái người ngươi ra, đường nếu có ai người nhìn thấy ta và ngươi, cũng chỉ cho là đôi tỷ - đệ bình thường trẻ tuổi du lịch mà thôi, tuyệt đối nghĩ tới nhân vật như Hồng Thất Công đâu." xong, tay nàng nhịn được để lên vết thương ngực, nhíu mày lại . ràng là đánh trúng bả vai, nhưng tại sao ngực còn đau hơn cả bả vai?

      Hồng Thất Công sửng sốt, tỷ - đệ? Vì cái gì là tỷ - đệ mà phải là huynh - muội? muốn hỏi, lại thấy Lâm Triều nhíu mi, bộ dáng giống như là rất khó chịu, nhớ tới màn mới vừa rồi nàng rớt xuống ngựa kia, vì thế quyết định nhanh, phi thân lên ngựa. tay cầm dây cương, tay nhàng đỡ lấy bả vai Lâm Triều , : "Nàng nếu có khó chịu cũng đừng cố chống đỡ."

      "Ta sao, chúng ta rời trước. Mặt khác, chuyện này chờ trời sáng rồi tính tiếp."

      Hồng Thất Công nghe vậy, giờ, tựa hồ là cũng chỉ có thể như thế. gật gật đầu, : Nếu nàng chống đỡ được, dựa vào ta mà nhắm mắt dưỡng thương lát ."

      Lúc trời sáng, Lâm Triều cùng Hồng Thất Công vừa vặn ngang qua trạch viện, vào trong trạch viện, bây giờ bên ngoài là lúc hoa đào vừa nở.

      Lâm Triều huých cánh tay Hồng Thất Công, giọng : "Dừng chút, để ta xuống."

      Hồng Thất Công cúi đầu, con ngươi tối đen dừng ở mặt của nàng.

      "Làm cái gì?"

      " giờ trời sáng, hai chúng ta như vậy dễ dẫn đến chú ý của người khác, ta hỏi gia đình này để đổi chút y phục."

      "Nhìn nàng rất mệt mỏi, hay là để ta ."

      "Ngươi ?"

      Lâm Triều thực hoài nghi nhìn Hồng Thất Công tóc tai lộn xộn , tuy rằng quần áo người rất sạch , nàng xác định nàng cách gần như vậy cũng ngửi được mùi lạ nào, nhưng nàng cảm thấy gia đình bình thường gặp được Hồng Thất Công, cho thái độ hòa nhã đâu.

      Hồng Thất Công quay lại nhìn ánh mắt hoài nghi của Lâm Triều , lại nhìn lại thân giả dạng của chính mình, có chút ngượng ngùng, "Được rồi, vậy nàng ."

      Thời điểm Lâm Triều ra từ trong nhà kia, y phục cả người được thay đổi, Hồng Thất Công nhìn thấy mà há hốc mồm.

      ra là nữ tử y phục màu vàng nhạt, vốn tóc được buộc bằng dây cột tóc màu đỏ giờ xõa ra, buông dài tới mông. Nếu như , Lâm Triều mặc y phục màu đỏ khiến người ta có cảm giác phô vừa trương vừa mang theo vài phần kiêu căng, như vậy Lâm Triều lúc này, chính là khiến người ta có loại cảm giác hoàn toàn bất đồng, dịu dàng mà tao nhã. bả vai nàng còn có bọc hành lý, trong tay lại dắt theo hai con ngựa màu đen ra.

      Lâm Triều tới trước mặt Hồng Thất Công, gỡ bọc hành lý vai xuống ném cho , : "Ngươi thay y phục , đúng rồi, cột tóc đầu lên." xong, lại dắt con ngựa lúc đầu cưỡi kia về phía trạch viện vừa nãy.

      Con ngựa kia đêm qua chở hai người chạy suốt đêm, rất mệt rồi. Hồng Thất Công biết Lâm Triều là muốn để con ngựa đó ở lại gia đình người ta, cũng tùy nàng , còn dặn dò tiếng: "Có việc nàng nhớ gọi to tiếng."

      Lâm Triều cười : "Trong lòng ta tự có tính toán." Trạch viện này được bố trí rất lịch tao nhã, trong viện trồng mai vàng, nhìn ra được chủ nhân là người tao nhã, cũng là người cực kỳ thiện lương. Vừa rồi nàng gõ cửa, thỉnh cầu của mình, người hầu kia liền để xin chỉ thị của chủ nhân, chủ nhân kia hai lời, liền sai người dẫn nàng vào, nghe y phục người là của chủ nhân này, là nương gia giáo thể nghi ngờ.


      Lại nghe người hầu kia tiểu thư nhà rất nhân hậu, thích giúp đỡ mọi người, ở trong nhà cũng rất được sủng ái, nhưng bởi vì thân thể yếu đuối, cho nên đến riêng nơi này để tĩnh dưỡng thân thể.

      Lâm Triều thấy mặc dù y phục của người hầu kia tuy rằng rất bình thường, nhưng mặt mày lại mang theo vài phần khí khái, đó là thần thái chỉ người luyện võ mới có. Xem ra chủ nhân nhà này, chừng là cao nhân lánh đời. Lúc gần , nàng đưa cho người nọ ngân phiếu, người hầu kia lại tiểu thư nhà cần ngân phiếu, ngược lại là nàng xuất môn ra bên ngoài, vẫn nên mang nhiều tiền bạc chút tốt hơn. lời này làm Lâm Triêu có ấn tượng rất tốt với vị chủ nhân kia, thế giới này quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt! Nàng nghĩ nghĩ, liền gỡ trang sức nàng vẫn mang ở cổ tay xuống, đó là trang sức có màu bạc, hình dáng bình thường, giống như mạng nhện, nhìn có chút quái dị, nhưng cũng rất đặc biệt.

      "Đây là tâm ý nho của ta, hi vọng chủ nhân nhà ngươi ghét bỏ."

      Người hầu thấy trang sức kia, mỉm cười : "Thứ này có chút khác biệt, ta liền thay gia chủ nhận lấy. nương đường mạnh khỏe."

      Lâm Triều vẫn cảm thấy nếu cách ăn mặc của Hồng Thất Công mà tốt chút, mỹ nam tỏa ánh mặt trời. chứng minh, ánh mắt của nàng rất chính xác.

      Nàng nhìn nam nhân thân y phục màu tím đứng ở trước mặt mình, thân hình cao lớn, cao ngất đến kỳ quái, lông mày dài kéo dài đến tóc mai, hai mắt có thần. Chỉ là nam nhân này nhịn được mà lấy ngón tay sờ sờ cái mũi, có chút được tự nhiên : "Ta lâu lắm rồi có mặc qua y phục như vậy, tay chân có chút luống cuống, cũng biết tại trông như thế nào."

      Lâm Triều nghe vậy, nhịn được nở nụ cười."Như vậy trông rất tốt, tuyệt đối có ai liên tưởng ngươi và bang chủ Cái bang Hồng Thất Công là ." xong, lại ném miếng vải to, thô màu tím cho Hồng Thất Công.

      Hồng Thất Công tiếp nhận miếng vải thô màu tím kia, lưu loát quấn vài lần lên Đả Cẩu Bổng màu xanh biếc kia, khiến Đả Cẩu Bổng làm bằng ngọc bích trong suốt liền biến thành cây gậy được quấn bằng mảnh vải màu tím.


      Lâm Triều trợn mắt nhìn, hỏi: "Làm sao mà ngươi biết là ta bảo ngươi giấu Đả Cẩu Bổng?"

      Hồng Thất Công : "Người ở trong giang hồ, loại chuyện ăn mặc cải trang như thế này mà còn có thể ít sao? Chẳng qua là, ta từ trước đến nay đổi tên ngồi đổi họ, quang minh lỗi lạc, lười làm mà thôi."

      Lâm Triều nhất thời bật cười, nửa là trêu ghẹo mà hỏi: "Cho nên là ta ủy khuất ngươi, ?"

      Hồng Thất Công định thêm, Lâm Triều lên ngựa, nàng nhìn mặt trời sắp lên cao, lại ho hai tiếng, : "Chúng ta xuất phát ."

      Hồng Thất Công nghe được tiếng ho của nàng, hai chân mày nhăn thành tòa núi , "Chúng ta nghỉ lát ."

      ", luôn bây giờ ." Lâm Triều lắc đầu cự tuyệt, nàng quay đầu nhìn về phía Hồng Thất Công, "Yên tâm, ta tự có tính toán, có việc gì mà." Nàng xem Hồng Thất Công như bạn chí cốt, dọc đường cũng có hỏi nàng vì sao lại đánh nhau với Âu Dương Phong, điều này chứng tỏ tín nhiệm nàng. người Vân Trúc Thanh có Cửu Chân Kinh, nàng xác định tạm thời Âu Dương Phong biết hướng của Lâm Linh cùng Vân Trúc, nhưng để tránh cho đêm dài lắm mộng, nàng vẫn nên mau chóng chạy về Cổ Mộ hỏi cho ràng tình huống tốt hơn. Lâm Linh cùng Vân Trúc Thanh, người võ công cũng phải đặc biệt nổi bật gì, người còn lại lại bị trọng thương, nàng lo lắng Lâm Linh gặp nguy hiểm.

      Hồng Thất Công thở dài, sớm biết khi Lâm Triều quyết định làm việc gì, mười đầu trâu cũng thể kéo nàng trở về, đành phải thôi. Cuối cùng, lại nhịn được dặn dò nàng: "Nhớ kỹ, chống đỡ được liền cho ta biết."

      "Hiểu rồi, là dong dài!"

      ". . . . . ."
      Andrena, linhdiep17, Hình Ưu3 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10 : Cửu Chân Kinh


      images




      Edit : Gynnykawai
      Beta : Cẩm Băng Đơn



      Bên này, ngay lúc Lâm Triều cùng Hồng Thất Công đường giục ngựa bôn ba quay về Cổ Mộ, ở bên kia, trong khu rừng phía Tây núi Chung Nam, Lâm Linh cắn chặt môi lại lại, cả người như có lửa đốt, đứng ngồi yên.

      Vân Trúc Thanh nhìn bộ dạng sốt ruột của nàng, an ủi nàng, : "Võ công của tiểu thư cao cường, lại túc trí đa mưu, có việc gì đâu."

      Lâm Linh nghe vậy, rất muốn xoay người lại chửi Vân Trúc Thanh trận, có lý do gì tự dưng lại trêu chọc cái Độc Vật - Âu Dương Phong kia làm gì? Nàng nghe Hồng Thất Công từng , Âu Dương Phong đến từ Tây Vực, chỉ cả người đều là độc, mà ngay cả tính cách cũng tâm ngoan thủ lạt, cực kỳ độc ác. Hơn nữa, Lâm Linh nhớ tới ngày ấy Lâm Triều nhìn thấy nhiều rắn như vậy liền bị mềm nhũn cả chân ra, còn có cảnh tượng tiểu thư nôn mửa vì ghê tởm, liền nhịn được lo lắng Âu Dương Phong và Lâm Triều giao đấu trực diện.

      "Chẳng lẽ ngươi biết tiểu thư gặp được rắn ghê tởm đến mềm nhũn cả chân sao? Vạn nhất Âu Dương Phong dùng rắn để đối phó tiểu thư làm sao bây giờ?" Khi Lâm Linh ra những lời này, ngay cả lông mi cũng tự chủ nhíu lại cùng chỗ với nhau.

      Vân Trúc Thanh thất thần, nhớ lại ngày đó Lâm Linh đỡ Lâm Triều với sắc mặt tái nhợt trở về.

      Lâm Linh nhìn bộ dáng giật mình của , giẫm chân, định trách cứ nên trêu chọc người khác, nhưng lại thấy sắc mặt cũng tái nhợt, lại thêm bộ dạng bệnh tật, nên có chút đành lòng. Nếu tiểu thư nhà nàng phải bảo vệ chu toàn, lấy tính tình của tiểu thư là làm, hơn nữa mấy ngày nay ở Dương Châu, Vân Trúc Thanh cũng đều vì Lâm Triều mà suy nghĩ, chuẩn bị đều chu toàn, rất trung thành. Nếu phải Vân Trúc Thanh sắp xếp cuộc sống cho các nàng, có lẽ nàng và tiểu thư có những ngày an nhàn như vậy. Hơn nữa, giả thiết nếu phải Vân Trúc Thanh ngoài ý muốn trêu chọc Âu Dương Phong, lấy năng lực của , đại khái cũng tình nguyện ở lại trong trạch viện của tiểu thư làm quản .

      Nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng đêm đó trước khi Lâm Triều cùng Âu Dương Phong đánh nhau, sắc mặt Lâm Linh liền trầm xuống, tâm cũng nhịn được mà co lại. Võ công của tiểu thư đúng là rất cao, nhưng người ít bôn ba giang hồ, mặc dù ngẫu nhiên làm quân tử leo xà nhà, nhưng khinh công của người là số , bị phát liền bỏ chạy. Ngày trước, trừ bỏ so chiêu với Vương Trùng Dương, gần như chưa bao giờ đánh nhau với người bên ngoài. Nhưng lúc ấy so chiêu với Vương Trùng Dương, ở trong mắt Lâm Linh cũng chỉ là hai người họ tình đầu ý hợp, luận bàn cùng nhau mà thôi. Mỗi chiêu thức của bọn họ, cái tên đạo sĩ thối Vương Trùng Dương kia từ trước đến nay vẫn ra tay giới hạn, tiểu thư nhà nàng cũng lo lắng ngộ thương Vương Trùng Dương, nên dùng hết toàn lực. Sau này kết bạn với Hồng Thất Công, tiểu thư thường đánh nhau với Hồng Thất Công, nhưng hai người đều là cao thủ, chiêu thức thoải mái, lại hề có ân oán, nên trong lòng bọn họ tự nhiên đều biết điểm dừng.

      Nhưng bây giờ người mà tiểu thư nhà mình phải đối mặt, cũng phải là luận bàn chiêu thức giống như Hồng Thất Công hay là Vương Trùng Dương, mà là tên Âu Dương Phong chút nào lưu tình kia.

      Vân Trúc Thanh nhìn bộ dáng đơn của Lâm Linh, : "Ngươi vì sao lại đủ tin tưởng với tiểu thư như thế? Mặc dù tiểu thư thể chiến thắng Âu Dương Phong, nhưng nàng còn có Thuật Ngự Phong, sao lại thua ở trong tay được?"

      Lâm Linh liếc mắt nhìn cái, "Ngươi dễ dàng!" Dứt lời, trong lòng lại có chút phiền chán, lại lại ở mảnh đất trống trong rừng.

      Vân Trúc Thanh thấy thế, cũng để ý tới nữa nàng, cứ kệ nàng . dựa lưng vào thân cây phía sau, nhắm mắt điều tức. Bị Âu Dương Phong đánh trọng thương, trong thời gian ngắn, nội lực của Vân Trúc Thanh thể khôi phục như thường được.

      Trong rừng, gió xuân thổi qua, ngẫu nhiên làm rớt vài đóa hoa rơi xuống đất, khắp nơi màu xanh tô điểm cho sắc màu ấm áp tươi tắn. Lâm Linh thấy Vân Trúc Thanh nhắm mắt điều tức, quan tâm đến mình nữa, nàng xoay người ra xa,lấy lọ mật ra gọi ong đến sắp xếp trận. Nàng vừa dựa theo phương pháp mà tiểu thư dạy nàng ngày trước để điều khiển ong, vừa suy nghĩ nếu qua hai ngày nữa vẫn có tin tức của tiểu thư, nàng có nên Trùng Dương cung hay ? Tuy rằng cái tên đạo sĩ thối Vương Trùng Dương kia có cái gì tốt, nhưng vào lúc này, nàng đặt an nguy của tiểu thư lên đầu.

      nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, hai con ngựa trước sau vội vàng chạy tới, người ngồi con ngựa phía trước thân y phục màu vàng nhạt, y phục và dây cột tóc bị gió cuốn lên, phải Lâm Triều còn có thể là ai? Con ngựa phía sau, có nam tử ngồi, mặc y phục màu tím, theo sát phía sau Lâm Triều , vẫn duy trì khoảng cách thích hợp.

      Lâm Linh thấy thế, ngay cả ong mật cũng mặc kệ, "Tiểu thư!" Rốt cục người trở lại!

      lưng ngựa, Lâm Triều kéo dây cương, "Hu" tiếng, ngựa đen theo tiếng “hu” của nàng mà dừng lại. mặt nàng lúc này mang theo mỏi mệt khó có thể che giấu, thấy Lâm Linh, lộ ra nụ cười thoải mái: "A Linh, mấy ngày qua đều tốt chứ?" Nàng còn lo lắng Lâm Linh cùng Vân Trúc Thanh gặp nguy hiểm đường, giờ thấy A Linh mạnh khỏe, tự nhiên là khó nén được vui mừng.

      Còn đợi Lâm Linh trả lời, Hồng Thất Công ở phía sau liền vượt tới nhịn được cười : "Ta A Linh này, nhìn thấy tiểu thư nhà ngươi, ngay cả đám ong mật này cũng thèm trông nom sao?" xong, nhìn đám ong mật bay chung quanh ngón tay, bởi vì có người chỉ huy, ong bay loạn khắp nơi.

      Lâm Linh nhìn thấy nam nhân ở trước mắt, kinh ngạc khép lại được miệng, "Ngươi là Thất công?" Này chênh lệch cũng quá lớn ? Làn da màu mật ong, vòm trán cao rộng, mắt sắc mày kiếm, mũi cao mà thẳng. thân trường bào màu tím, trong tay cầm Đả Cẩu Bổng bằng ngọc bích trong suốt, mỗi tiếng cử động đều lộ ra hào khí. Mặc dù có Đả Cẩu Bổng là đặc trưng của Hồng Thất Công, nhưng Lâm Linh vẫn thể hình dung nam tử mặc y phục màu tím trước mắt này với Hồng Thất Công ăn mặc rách rưới ngày trước, lại có chút điên khùng là cùng người.

      Hồng Thất Công cười ha ha, vỗ ngực: " thể hơn được!"

      Lâm Linh trầm mặc, cặp mắt đen lúng liếng kia lại cao thấp đánh giá Hồng Thất Công lúc lâu, sau đó biểu tình nghiêm túc đưa ra cái kết luận:

      "Quả nhiên là người dựa vào ăn mặc."

      Hồng Thất Công: ". . . . . ."

      Lâm Triều thấy thế, nhịn được cười rộ lên. Nàng xoay người xuống ngựa, hỏi: "A Linh, Vân quản đâu."

      Lâm Linh muốn gọi Vân Trúc Thanh đến, chợt nghe đến thanh bình tĩnh như kể chuyện xưa của Vân Trúc Thanh vang lên, "Tiểu thư, Vân Trúc Thanh ở đây."

      Lâm Triều nâng mắt nhìn về phía , vẫn như cũ là thân áo xanh, mặt có vẻ bệnh tật khó giấu. Cặp mắt đẹp kia nhìn chằm chằm Vân Trúc Thanh, lập tức khóe miệng khẽ nhếch, "Tốt lắm, ta còn tưởng rằng ngươi đường trọng thương đến thể chữa trị nổi, thà chết cũng theo A Linh đến đây." Nàng nghĩ đến Vân Trúc Thanh mượn cơ hội này làm hại Lâm Linh, cũng mượn cơ hội này mất tích, khiến Âu Dương Phong cho rằng Cửu Chân Kinh ở người nàng. Đó cũng là nguyên nhân vì sao nàng lại vội vã chạy về núi Chung Nam. Tuy rằng trong lòng nàng cảm thấy được Vân Trúc Thanh có lẽ nguyện ý tin tưởng nàng, nhưng lòng người khó dò. Vân Trúc Thanh như thế nào, nàng quan tâm, cái nàng để ý là an nguy của Lâm Linh.

      "Đêm đó ta qua, chỉ cần tiểu thư có thể bảo vệ ta chu toàn, tánh mạng của ta là của tiểu thư. Huống chi, Vân Trúc Thanh còn có chuyện chưa làm xong, sao có thể quý trọng tánh mạng của bản thân được?" Vân Trúc Thanh .

      Hồng Thất Công ở đường cũng biết sở dĩ Lâm Triều cùng Âu Dương Phong đánh nhau, là vì Vân Trúc Thanh. Ngay từ đầu, trong lòng đối với Vân Trúc Thanh cũng thể là có ấn tượng tốt, lúc này thấy thái độ làm người chính trực của , cũng khỏi thêm vài phần hảo cảm. Nhưng Hồng Thất Công cũng quên người Lâm Triều có thương tích, hơn nữa liên tục chạy hai ngày hai ngày đêm về núi Chung Nam, sợ là thân thể cũng sắp đạt tới cực hạn.

      Hồng Thất Công cau mày, trầm giọng : "Bất luận là việc lớn gì, đều gặp mặt rồi cũng tốt. A Linh, tiểu thư nhà ngươi bị thương, lại ngày đêm chạy vội về, trước hết để cho nàng nghỉ tạm trong chốc lát, sau đó sau."

      "Tiểu thư bị thương?" Lâm Linh nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Triều , hốc mắt muốn đỏ.

      Lâm Triều thấy thế, mỉm cười trấn an : " có việc gì, nhất thời cẩn thận bị vết thương thôi, nghỉ ngơi hai ngày là có thể khôi phục. Thất huynh đúng, có chuyện gì, sau khi nghỉ ngơi xong lại tiếp." xong, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Hồng Thất Công, hỏi: "Ngươi đường chạy vội cùng ta cũng có nghỉ ngơi, trước tiên ở Cổ Mộ của ta nghỉ ngơi, sau đó ta lại cùng ngươi gặp người quen cũ, có được ?" Lúc ở đường , Hồng Thất Công có nhắc tới lâu thấy Vương Trùng Dương, lần này khó có dịp đến núi Chung Nam, muốn tìm cơ hội gặp mặt phen. Gặp mặt là giả, đánh nhau luận bàn võ nghệ mới là .

      Hồng Thất Công nghe vậy, hơi hơi sửng sốt.

      Lâm Linh : "Trong Cổ Mộ còn nhiều phòng mà, Thất Công ngươi cứ ở lại đây ."

      Hồng Thất Công nghe vậy, lộ ra hai hàng răng trắng, "Vậy cung kính bằng tuân mệnh." Cho dù là tìm Trùng Dương chân nhân, cũng phải xem tình hình . Bây giờ mạo muội bái phỏng, sợ là làm cho người ta cảm thấy phiền phức.

      Lâm Linh nhăn cái mũi, nở nụ cười, "Khi nào ngươi cũng trở nên nho nhã như vậy?" xong, đến bên cạnh Lâm Triều đỡ lấy cánh tay của nàng hướng Cổ Mộ tới, "Tiểu thư, chúng ta trở về sao?"

      "Ừ, được."

      Cửu Chân Kinh chính là do tiền bối Hoàng Thường sáng chế ra, người này thi đậu Trạng Nguyên, tuy là quan văn, nhưng lại có chút hiểu biết với võ học, sau lại gây thù hằn giang hồ, dẫn đến kẻ địch trả thù, người nhà của đều bị kẻ thù giết hết, chỉ có tránh được kiếp. cư bốn mươi năm, nghĩ tất cả các biện pháp để phá giải võ công của kẻ địch, hi vọng có thể vì người nhà báo mối huyết hải thâm thù. Nhưng khi tái xuất giang hồ, từng kẻ địch đều hóa thành nắm đất vàng. Hoàng Thường cảm khái vạn phần, ân oán tình thù kết quả là cũng chỉ là công dã tràng, sau lại viết võ học cả đời thành bản Cửu Chân Kinh, cũng giấu nó ở nơi bí mật. Truyền thuyết rằng, Cửu Chân Kinh là tinh hoa của võ học trong thiên hạ, chỉ cần luyện Cửu Chân Kinh, có thể thành cao thủ vô địch thiên hạ.

      Trước đó, Lâm Triều cũng có chút hiểu biết đối với Cửu Chân Kinh, nhưng lại có chút khác biệt với những gì nàng nghe được lúc này.


      Vân Trúc Thanh Hoàng Thường cũng có cất Cửu Chân Kinh ở chỗ bí mật nào cả, mà giao cho người nô bộc trung thành bên người, họ Vân bảo quản. Trước khi Hoàng Thường lâm chung ra lệnh cho nô bộc trung thành họ Vân thiêu hủy Cửu Chân Kinh , nhưng người hầu họ Vân đó đành lòng đốt tâm huyết suốt đời của chủ nhân thành tro tàn, nên làm trái lời Hoàng Thường mà giữ lại. Vị người hầu họ Vân kia trước khi lâm chung lưu lại tổ huấn, đời sau của Vân gia tuyệt đối được giao thiệp với võ lâm, được tu luyện võ công trong Cửu Chân Kinh, ngày sau nếu tìm được người hữu duyên, đưa Cửu Chân Kinh cho người này tự bảo quản.

      Người hầu họ Vân kia, chính là tổ tiên của Vân Trúc Thanh.

      Nghe xong chuyện này, Lâm Triều cùng Hồng Thất Công đều trầm mặc .

      Lâm Triều trầm mặc là vì cảm thấy lời của tổ tiên Vân Trúc Thanh là làm cho người ta khó hiểu, người hữu duyên? Như thế nào xác định được ai là người hữu duyên? Hơn nữa lập tổ huấn, để cho con cháu mình tu luyện, con cháu tu luyện sao?

      Còn Hồng Thất Công trầm mặc, trong đó nguyên nhân giống với suy nghĩ của Lâm Triều , nhưng còn có nguyên nhân khác là nghĩ tới bí tịch Âu Dương Phong muốn tìm, lại nằm ngay người Vân Trúc Thanh.

      Vân Trúc Thanh kể lại toàn bộ chân tướng việc, sau đó nhìn về phía Lâm Triều .

      Lâm Triều trợn mắt nhìn, hỏi: "Ngươi tìm được người hữu duyên rồi?"

      Vân Trúc Thanh lắc đầu, nhưng lập tức lại : "Nhưng những ngày gần đây ta tìm được người thích hợp rồi."

      Lâm Triều nhìn về phía , hỏi: "Ngươi có luyện qua võ công trong Cửu Chân Kinh."

      Vân Trúc Thanh mặt nghiêm túc, : "Tổ tiên có lệnh, ta sao có thể vi phạm."

      "Những người này đều chết rồi, ngươi nếu luyện, chẳng lẽ chết rồi còn có thể sống lại tìm ngươi tính sổ sao? Vân Trúc Thanh, ta coi ngươi bị người đuổi giết cũng quá thảm, võ công đánh lại, chú ý chút liền đời nhà ma. Ngươi cũng có giao thiệp với giang hồ, Cửu Chân Kinh lại người của ngươi, nếu ngươi là người hữu duyên cũng quá phận, sau khi ngươi chết nếu có thể nhìn thấy tổ tiên của ngươi, cũng có thể giải thích với như vậy."

      Lâm Triều cảm thấy lời nghe được xuôi tai lắm, những người này cũng đều chết hết, cái gọi là quy củ cũng chỉ là câu của người chết, có thể nghe được nghe, thể nghe được thôi, cần gì phải cố chấp như vậy? Bất quá đây chẳng qua là ý tưởng của nàng, có nghĩa là kẻ nào cũng nghĩ vậy. Nhưng nàng lại nghĩ đến kiện khác.

      Lâm Triều hỏi: "Nhưng làm sao Âu Dương Phong lại biết được người của ngươi có bí tịch võ công? phải là người hữu duyên có thể có được Cửu Chân Kinh mà người vừa đề cử ?" Nếu là như vậy, nàng hoài nghi đầu của Vân Trúc Thanh này có lẽ bị lừa đá hỏng.

      Hồng Thất Công cùng Lâm Linh nghe được Lâm Triều vậy, hẹn mà cùng nhìn về phía Vân Trúc Thanh, trong mắt hai người đều lộ ra ý tứ: ' thể nào? Cư nhiên có mắt nhìn người như vậy ?'.

      Vân Trúc Thanh đón ánh mắt của hai người cùng với câu hỏi của Lâm Triều có chút đau đầu đỡ lấy cái trán."Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, mặc dù ta được việc, nhưng cũng đến mức tốt xấu chẳng phân biệt nổi." Người hữu duyên với Cửu Chân Kinh có thể là người nổi danh danh khắp thiên hạ cũng có thể là người có tiếng tăm gì, nhưng cầu cơ bản, duy nhất là người nọ phải có dục vọng quá mạnh, tinh ranh, có ý đồ muốn xưng bá võ lâm, gây sóng gió ở giang hồ, cũng mang đến cho giang hồ máu me cùng chết chóc.
      Andrena, linhdiep17, Hình Ưu4 others thích bài này.

    5. bachnhaty

      bachnhaty Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      50

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :