1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên qua thành cỏ dại - Tửu Tiểu Thất (45 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.1: Trong thành Tề châu gặp kẻ thù.

      Edit& Beta: Vô Nguyệt

      Tô Niệm Niệm cởi quần áo của mình ra, phải hao hết sức lực mới thoa thuốc mỡ kia lên khắp người, đột nhiên nàng hơi nản lòng, NND cả người đều là vết thương, làm sao có thể bôi hết đây! Nàng giận dỗi để thuốc mỡ sang bên, ôm Tiểu Hoa chuẩn bị ngủ.

      Ai ngờ,Tiểu Hoa chịu, từ trong lòng nàng chui ra, ngậm lọ thuốc mỡ đến trước mặt nàng, sau đó dùng móng vuốt nhàng chạm vào mông nàng.

      “Tiểu Hoa sao mày lại đùa giỡn tao?” Tô Niệm Niệm giận, ôm Tiểu Hoa lên nhàng gõ phát lên đầu nó, coi như là trừng phạt nho .

      Tiểu Hoa sợ chết, vẫn tiếp tục chạy tới chạm vào mông nàng. Vừa chạm vừa khẽ kêu “ư…ư” , mắt luôn nhìn lọ thuốc mỡ kia.

      Mặt Tô Niệm Niệm nghệch ra, nó nó nó, muốn kêu nàng bôi thuốc? Đây là chỉ con vật có chỉ số thông minh bình thường thôi sao. . . . . . phải là hồn người biến thành chứ . . . . . .

      Tô Niệm Niệm rùng mình cái, quay đầu nhìn Tiểu Hoa, càng nhìn nó càng thấy giống người. Vì thế nàng níu chặt cái đuôi nó nghiêm túc : “Tiểu Hoa, , mày là người biến thành đúng ? Mày phải là con cáo hay con thỏ, hoặc động vật gì khác, mày chính là người, đúng ?”

      ” Ư ư ——” .

      “Ừ, là ngầm thừa nhận phải ?” .

      ” Ư ư ——”

      “Nếu tao đúng, mày nháy mắt cái nhé.” ..

      ” Ư ư ——” .

      “Được rồi, nháy mắt đồng ý nữa, , mang cái lọ thuốc kia lại đây.” ..

      ” Ư ư ——”

      . . . . . Tô Niệm Niệm nản lòng, hình như ngoại trừ ”Ư ư” Tiểu Hoa biết gì khác, dường như nó muốn” Ư ư “ để bày tỏ tất cả ý nghĩ vậy.

      Cuối cùng Tô Niệm Niệm cho ra kết luận, Tiểu Hoa phải là hồn mà biến thành, nó là loài vật trong tự nhiên, thông minh phải là lỗi của nó.

      Vì thế Tô Niệm Niệm yên tâm mà đổ thuốc mỡ vào móng vuốt của Tiểu Hoa, sau đó nhếch mông lên . .

      “Tiểu Hoa, mày bôi thuốc chỗ này cho tao với. . . . . . Ai nha, mày đừng cào tao chứ . . . . . Tiểu Hoa, mày lưu manh quá. . . . . .”

      . . . . . .

      Bôi thuốc mỡ xong, Tô Niệm Niệm nằm dài trong lều, vuốt ve Tiểu Hoa :“Xem kia, hai tên mỹ nam BL* kia ngủ cùng nhau trong cái lều, mày xem, bọn họ làm gì nhỉ?”.

      (BL: Boy’s love)



      Ở ngọn núi phía trước, bọn họ thả tự do cho phu xe rồi, ba người thừa lúc xe ngựa dừng lại trong núi liền hạ trại ngủ. Ba người ngủ hai lều , Tô Niệm Niệm cái, Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền xài chung cái. Hai mỹ nam ngủ qua đêm với nhau, khiến cho nguời thô tục như Tô Niệm Niệm liên tưởng thôi. Vì thế Tô Niệm Niệm tận lực mà phát huy trí tưởng tượng của bản thân, tận tình YY, cứ níu chặt giỡn với Tiểu Hoa. Mà Tiểu Hoa đại đa số thời gian đều lười biếng liếc nhìn nàng cái, muốn để ý tới. Bị Tiểu Hoa khinh bỉ, nhiệt tình của Tô Niệm Niệm vẫn tắt, thậm chí nàng còn có ý muốn lén lút rình coi. Nhưng vừa nghĩ tới hai người kia đều là võ lâm cao thủ, việc rình coi khẳng định thành công, nàng đành thôi.

      Tô Niệm Niệm biết, hai cái lều kia vốn là Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền mỗi người ngủ cái, sau bởi vì có thêm nàng, nên mới xuất tình huống như thế này. ..

      Chạng vạng ngày hôm sau, bọn họ tới nơi gọi là thành Tề châu. Thành này có vẻ rất lớn, Tô Niệm Niệm cẩn thận nhìn ra ngoài xe ngựa, trong lòng thầm nhớ kỹ, hi vọng có thể tìm đường chạy trốn, xúi quẩy như ở trong núi.

      Mấy người cùng nhau vào quán rượu. An bài xong tất cả, đến giờ ăn cơm chiều.

      Tô Niệm Niệm ra sức cắn cánh gà, nghe được tiếng người thảo luận ở cách vách. Nàng vểnh tai lắng nghe, hóa ra là hôm nay có phú hào nào đó trong thành này cưới vợ, dự định tối đến đốt pháo hoa ở bờ sông để chúc mừng. Tô Niệm Niệm ngậm cánh gà, tròng mắt động đậy, nảy ra ý hay. .

      Ăn cơm chiều xong, Tô Niệm Niệm cũng ngủ, ôm Tiểu Hoa muốn xem pháo hoa, Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền hình như cũng có chút hứng thú, liền cùng với nàng đến bờ sông.

      Bờ sông có rất nhiều đèn lồng sáng ngời, nhưng những thứ này ở trong mắt Tô Niệm Niệm lại rất u ám, dù sao nàng cũng là người đến từ thế giới đèn đuốc sáng trưng mà..

      Đám người ở bờ sông vừa đông vừa nhốn nháo, rất chật chội. Xem ra phú hào Tề châu này rất có sức ảnh hưởng, nhiều người đến xem pháo hoa như vậy mà, Tô Niệm Niệm gật đầu khen ngợi, thầm nghĩ đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, xem ra hôm nay ông trời muốn giúp mình đây.

      Chen chúc trong đám người, sau đó rút lui dần, chạy đến ngõ , trốn kỹ, chờ Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền tìm thấy mất kiên nhẫn về nhà ngủ, sau đó nàng mới len lén ra, tìm cách ra khỏi thành. . . . . .đúng là kế hoạch hoàn mỹ! Dù sao ở trong mắt Phong Tịnh Minh nàng cũng chỉ là nha hoàn nho , đáng để đuổi bắt nàng đến chân trời góc biển chứ. ..

      Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm cười ngây ngô, Trữ Bích Huyền thấy thế, đưa tay ra trước mặt nàng huơ huơ, hỏi: “Sao mặt ngốc ra thế?”

      Tô Niệm Niệm ngượng ngùng cười : “ có, ha ha, ha ha ha a. . . . . .”

      bầu trời nở rộ từng bông pháo hoa sáng chói, Tô Niệm Niệm muốn xem chút nào, nàng tìm chỗ nào nhiều người lách vào. Ở trong đám người chui tới chui lui hồi, nàng quay đầu lại còn thấy hai người kia, vì thế yên tâm hơn, nhanh chân chạy đến hướng ngõ gần nhất ..

      Chạy hồi, Tô Niệm Niệm dừng lại dựa vào tường thở, vừa há mồm to thở hồng hộc vừa vuốt đầu Tiểu Hoa đắc ý : ” Trí thông minh của bổn nương cũng tồi chứ, hắc hắc. . . . . .”

      Sau đó, nàng dừng lại, hai chân bất giác bắt đầu đong đưa. ..

      gã đàn ông dữ tợn đứng ở trước mặt nàng, hai tròng mắt lớn như chuông đồng, mắt to trừng mắt , chỉ chăm chú theo dõi nàng lời nào.

      Tô Niệm Niệm nghĩ rằng nguy rồi, vị đại ca trước mắt kia lẽ là kẻ thù của thân thể này? Xem ra rất biết nàng. . . . . . Bà nội nó,ông trời ơi, cho dù ông muốn tôi chạy cũng đến mức dùng biện pháp này để chỉnh tôi nha. . . .

      Chương 6: Gặp kẻ thù tại Tề Châu

      Edit&Beta: Vô Nguyệt

      Tô Niệm Niệm nhát gan, vừa định mở miệng xin tha, ngờ vị đại ca trước mắt này đột nhiên”A…” la to lên tiếng, sau đó xoay người chạy trối chết. Vừa chạy miệng vừa lẩm bẩm : “ nương, đừng tìm tôi, muốn tìm tìm chủ thượng . . . . . .” .

      “Tìm huynh? Tôi muốn tìm huynh? Chủ thượng của huynh là ai?” Tô Niệm Niệm tò mò đuổi theo. Nàng chính là loại người địch lùi mình tiến, địch tiến mình chạy. tại hình như đối phương rất sợ nàng, vì thế nàng lấy lại tinh thần, chân cũng run nữa, vừa đuổi theo vừa hỏi.

      Vị đại ca kia nhìn thấy Tô Niệm Niệm đuổi theo, chân càng cố gắng chạy nhanh hơn, càng chạy càng giống như bay. Vì vậy Tô Niệm Niệm tin rằng, có võ công, nhưng chắc chắn là cao, nếu bay mất tiêu rồi.



      Vì thế Tô Niệm Niệm chạy nhanh hơn, tiếp tục đuổi theo. Đương nhiên, dựa vào thể lực của nàng chắc chắn là đuổi kịp. May thay, đại ca kia đúng là xui xẻo, bởi vì hướng mà chạy , là ngõ cụt. .

      Phù phù, mệt chết được. Tô Niệm Niệm chống eo, nhìn bộ dáng chân tay luống cuống của đại ca trước mắt này, trầm : “Vị đại hiệp này, chỉ cần thành trả lời câu hỏi của tôi, tôi làm hại huynh.”

      “Đại hiệp” bùm cái quỳ xuống trước mặt nàng, lạy hai lạy : “Xin nương buông tha cho tôi , tôi có. . . . . .”

      Tô Niệm Niệm cắt ngang lời : “Huynh đài có mẹ già tám mươi tuổi dưới có con thơ ba tuổi còn có đám đệ đệ muội muội chờ ăn, đều này tôi biết hết rồi huynh cần phải . tại mau thành trả lời câu hỏi của tôi, bổn nương còn có thể mở mắt nhắm mắt tha cho huynh” .

      Đại ca kia khóc nức nở : “ nương muốn hỏi điều gì.” .

      Tô Niệm Niệm vừa lòng gật gật đầu: “Vấn đề thứ nhất đơn giản thôi, tôi muốn hỏi, tôi chết như thế nào?”

      Tô Niệm Niệm ngốc lắm, nàng thấy đại hán trước mắt này rất sợ nàng, sợ thiếu nữ như vậy, khả năng lớn nhất chính là, vị đại ca này hẳn là biết chủ nhân thân thể này chết như thế nào. tại có lẽ nghĩ nàng là ma quỷ đến đòi mạng đây mà. Vì thế hỏi trước xem giả thế nào .

      Đại ca kia nghe nàng hỏi như thế, trán bắt đầu đổ mồ hôi, run rẩy : “ nương bị tra tấn. . . . . .” .

      Tô Niệm Niệm nổi giận: “Vô nghĩa, tôi đương nhiên biết là tôi bị tra tấn, tôi muốn biết là tên khốn nào tra tấn tôi!”

      Đại ca kia vừa nghe nàng như thế, sợ tới mức dập đầu bang bang xuống đất, miệng cầu xin: “ nương tha mạng, nương tha mạng. . . . . .”

      Tô Niệm Niệm thấy như thế, trong mắt bốc lửa: “Như vậy, như thế, tên khốn kiếp kia là ngươi?”

      Người nọ quỳ mặt đất, run rẩy : “ nương tha mạng. . . . . .”.

      Như vậy ngươi nhận tội? Tô Niệm Niệm nhàng đến trước mặt , cúi đầu, để mặt sát vào tý, tận lực sử dụng vẻ dữ tợn khủng bố của mình. Sau đó, nàng trầm : “Thế ai sai ngươi làm vậy?”

      NND, đừng nghĩ bà là đồ ngốc, lá gan của ngươi như vậy, có khả năng có đồng phạm! .

      Sắc mặt người nọ trở nên cực kỳ khó coi, run run : “ nương , phải vậy, chỉ chỉ chỉ có mình tôi. . . . . .”

      Để sát mắt vào chút, nhưng gần quá, lựa khoảng cách tốt nhất. Tô Niệm Niệm nhìn chằm chằm ánh mắt kích động kia, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, bày ra bộ dáng quỷ hút máu thần bí mà vô cùng khát máu, khẽ mỉm cười, sau đó tiếp tục trầm : “, hay là ?”

      “Tôi tôi tôi tôi. . . . . . thể . . . . . .” .

      phải ?” Vươn móng vuốt quơ quào trước mặt chút, sau đó dùng ngón tay khoa tay múa chân ở mặt, cổ , chú ý để đụng vào cổ , bằng lộ mất, bởi vì nhiệt độ ngón tay người sống rất ấm. Tô Niệm Niệm nhìn cổ liếm liếm môi, sau đó từ từ , “ cũng sao, vừa vặn ta đói bụng. . . . . .” ..

      Người nọ dùng sức trốn tránh ngón tay của nàng, né qua bên này trốn qua bên kia đều thoát. Lại nghe được Tô Niệm Niệm muốn ăn nhắm mắt lại hét lớn: “ nương tha mạng, tôi ——” .

      “Đúng rồi, nghe lời có phải tốt hơn .” Tô Niệm Niệm đứng lên, “Ngươi có thể đứng lên .” .

      Tên kia dám động đậy.

      Tô Niệm Niệm giận, chưa gì nghe lời rồi? Xem ra mình đe dọa chưa đủ hiệu quả. Nàng nâng chân lên nhàng đá vào bả vai người nọ chút, muốn bảo đứng lên mà , nàng muốn lại tiếp tục hạ thắt lưng cúi đầu nữa, quá mệt .

      Ai ngờ, nàng đá cái, liền lên tiếng la tiếng rồi ngã xuống đất.

      Tô Niệm Niệm kinh sợ, người này phải là, cắn lưỡi tự vận. . . . . . chứ? .

      Nàng lấy hết dũng khí tới gần, lại đá hai chân , vẫn có động tĩnh. Trong lòng hơi sợ hãi, vì thế quay qua nhìn mặt .

      “A ——” Tô Niệm Niệm hét lên tiếng nhảy lên, sợ tới mức hai chân nhũn ra, dựa vào tường dám động đậy.

      Nàng nhắm chặt hai mắt, trong cảm giác bối rối lo sợ dường như thấy có luồng sát khí ụp về phía nàng. Nàng ôm chặt Tiểu Hoa, run run rẩy rẩy hét lớn: “Đại, Đại hiệp tha mạng, phải tôi. . . . . .”

      giọng vang lên cách nàng xa : “ phải ngươi, vậy là ai?”

      “Tôi tôi tôi tôi tôi cũng biết. . . . . .” Tô Niệm Niệm dừng lại, giọng này tại sao lại quen tai như vậy? Vì thế nàng mở to mắt, đánh giá chung quanh.

      Đứng trước mặt nàng là hai người, tuy tại trời rất tối, nhưng cũng có thể phân biệt ra là trắng hay đen, cần nhìn Tô Niệm Niệm cũng biết là ai. Trời ạ, lại bị phát nữa rồi! .

      Vì thế giọng của Tô Niệm Niệm run rẩy, chân cũng run nữa, to gan : “Cái này. . . . . . người ở bờ sông nhiều lắm, tôi muốn tản bộ mình, vừa vặn gặp hai người cũng muốn tản bộ, ha ha ha ha ha. . . . . .”.

      Phong Tịnh Minh nghiêm trang : “Chúng tôi nghe thấy tiếng thét chói tai của nữ tử ở bên này, liền chạy lại đây.”

      Tô Niệm Niệm vung tay lên, dõng dạc : “ có việc gì, chỉ là tên cướp vặt, bị tôi giải quyết xong .”

      Phong Tịnh Minh liếc nhìn thi thể kia, nghi hoặc : ” phải , phải do giết sao?”

      “Đương nhiên phải tôi giết, là thấy tôi minh thần võ, xấu hổ chịu đựng nổi mà tự sát.”Mấy lời này cũng phải hoàn toàn là dối, dù sao rất sợ nàng mà. .

      ?” Trữ Bích Huyền vừa cười vừa nhìn nàng cái, lập tức đến đứng trước thi thể kia, nhìn nhìn, lập tức , “ bị người dùng vật cứng đánh trúng huyệt thái dương, nên mới mất mạng.” .

      Tô Niệm Niệm: “|||-.-|||. . . . . .”
      mal thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7.1: Tiểu Hoa cũng có năng lực riêng.

      Edit & Beta: Vô Nguyệt

      Tô Niệm Niệm chỉ lên cỗ thi thể kia, đứng đối diện với hai người : “ biết ai ngược đãi ta thành như vậy.”

      Phong Tịnh Minh nhìn nàng, trong ánh mắt có vẻ nghi hoặc: “Ngươi biết ai tra tấn ngươi thành như thế sao?”

      Tô Niệm Niệm phát mình lỡ miệng, đành phải gật đầu : “Ta bị người khác tra tấn đến hôn mê, sau khi tỉnh lại cái gì cũng quên hết .” thể với mình là linh hồn xuyên qua, nếu bị tên bệnh thần kinh kia giết người giệt khẩu mất!

      “Mất trí nhớ?” Phong Tịnh Minh khẽ cau mày, đối với câu trả lời này tựa hồ cảm thấy ngoài ý muốn. trầm tư hồi, lại nhìn Trữ Bích Huyền cũng giống hết sức nghi hoặc, rốt cục lắc đầu, bước khỏi đó.

      Tô Niệm Niệm ngoan ngoãn theo.

      Hành động chạy trốn lần này, lại thất bại nữa rồi a.

      Tô Niệm Niệm nằm ở giường lớn, nhìn Tiểu Hoa : “Ngươi xem, người chúng ta gặp hôm nay, là bị ai giết? Tên đó có phải bị người đứng sau lưng sai khiến hay ? lúc ấy tại sao giết ta luôn nhỉ. . . . . . Nhất, nhất định là bởi vì tên biến thái và thần y đến đúng lúc kịp thời cứu ta . . . . . . như vậy, ta đắc tội với đại thần võ công cao cường rồi? OMG, ta đây chạy tới đó làm gì? mà bắt được, ta còn bị ngược chết mới lạ? Trời ạ, ta chạy trốn sao lại quên việc bản thân có thể bị tên biến thái bắt chứ ? Bà nội nó, lão nương sao lại xui xẻo như vậy chứ. Người này chết cũng chết lần rồi, đại thần kia còn có ý buông tha nàng sao! Bất quá cũng phải , rốt cuộc vì sao lại ngược đãi ta? Là vì rất hận ta, hay là bởi vì, muốn biết điều gì đó từ ta?” .

      Tô Niệm Niệm càng nghĩ càng kinh sợ, nghĩ đến sau này bị lộ chân tướng sao còn dám vác mặt đâu được chứ, nếu có lý do làm cho nàng xuyên qua, nếu người nọ có nguyên nhân thể chết, vậy nàng xuyên qua đúng là xui xẻo mà. Thôi mặc kệ, ngủ! .

      Cùng lúc đó, ở gian phòng khác. . . . . . nóc nhà, hai bóng dáng đứng.

      Phong Tịnh Minh mở miệng : ” Việc mất trí nhớ, có thể biết là hay giả được ?” .

      Trữ Bích Huyền lắc đầu: “Theo mạch đập của nàng quả mạch rất ổn định, nhưng có phải mất trí nhớ hay , ta xem được.” .

      Phong Tịnh Minh trầm ngâm: “Như vậy, lời nàng có thể là ?”

      Trữ Bích Huyền tiếp tục lắc đầu: “Khó mà được. Nửa nửa giả, hư hư , nàng mất trí nhớ, điểm đáng ngờ rất nhiều, nàng thực mất trí nhớ, lại tựa hồ quá mức cẩu thả.”

      Phong Tịnh Minh cười lạnh : “Chỉ cần là hồ ly, chắc chắn có ngày lòi đuôi thôi.”

      Những lời này nếu để cho Tô Niệm Niệm nghe được, chừng nàng , ra thế giới này còn có loại hồ ly tên là *Cosplay đó nha.

      *Hóa trang đóng vai các nhân vật trong truyện.

      . . . . . . .. xe ngựa, Tô Niệm Niệm bày ra bộ dạng tâm lý nặng nề, níu chặt Trữ Bích Huyền hỏi: “Ngày hôm qua, người kia dùng cục đá đánh chết người, võ công của có phải rất lợi hại hay ?” .

      Trữ Bích Huyền gật đầu : “Đương nhiên, nhìn cách mà ra tay khả năng đó rất cao.”

      Con mắt Tô Niệm Niệm đảo vòng, lại hỏi: “Vậy, người có thể có năng lực như thế , có thể chạy trốn từ trong tay thủ hạ của hai người các ngươi, giang hồ liệu có mấy người?” .

      Trữ Bích Huyền cúi đầu trầm tư hồi, đáp: “ đến mười người.” ..

      Mười người? Phạm vi này cũng đủ lớn rồi a. Tô Niệm Niệm than vãn. Sau đó tiếp tục : “Như vậy, mười người này, ai là người có khả năng hận ta nhất?”

      Trữ Bích Huyền bật cười: “ nương, đây là ân oán cá nhân của ngươi, tại hạ sao biết được?” ..

      Tô Niệm Niệm bất mãn: “Ngươi phải *bách thông sao?” .

      *Người chuyện gì cũng biết.

      “Tên này là do bằng hữu giang hồ trong lúc cao hứng mà xưng hô, phải . Mặc khác, đại danh của nương, ta mới lần đầu nghe . . . . . .” dụng ý của là ngươi cũng phải người nổi tiếng, ta biết mấy chuyện của ngươi làm gì. .

      Tô Niệm Niệm nghĩ rằng, ngươi đương nhiên là lần đầu tiên nghe rồi a! Nàng nghĩ nghĩ cam lòng giải thích: “Ta mất trí nhớ , tên trước kia quên rồi , tên Tô Niệm Niệm này là chính ta tự mình đặt, cho nên ngươi nghe qua cũng bình thường thôi , “ xong, nàng đem đồng bạch ngọc người mình móc ra cho xem, “Ngươi xem cái này, nó có giống với vật gì đặc biệt của danh môn hào phái nào hay , lệnh bài chẳng hạn? Hay là vật tùy thân của đại hiệp nào? Dựa vào cái này, có thể tìm ra thân phận của ta hay ? Cũng có khi nào, ta là đời sau của đại hiệp nào đó chăng. . . . . . Mau nhìn, có thể biết hay vậy?” .

      Trữ Bích Huyền đem bạch ngọc cầm trong tay lăn qua lộn lại nhìn, nghĩ rằng ta đương nhiên biết, nếu phải thấy nó chúng ta cứu ngươi làm gì. cố ý mà như vô tình nhìn thoáng qua Phong Tịnh Minh, rồi lập tức đem bạch ngọc trả lại cho Tô Niệm Niệm, áy náy : “ nương, tại hạ hiểu biết hạn hẹp, trừ bỏ biết nó vô giá, nhìn ra bạch ngọc này có gì đặc biệt.” .

      “Vô, vô giá?” Tô Niệm Niệm nuốt nước miếng, “Thứ này thực đáng giá, thực đáng giá sao?” .

      Trữ Bích Huyền đối với phản ứng này của nàng đúng là ngoài ý muốn, lập tức gật đầu : “Đúng vậy, thực đáng giá.” .

      Hai con mắt của Tô Niệm Niệm sáng lên: “Giá trị bao nhiêu tiền? Liệu có đủ tám mươi lăm lượng bạc hay ?”

      Trữ Bích Huyền cuối cùng cũng minh bạch rồi, hóa ra nàng muốn đem bạch ngọc này bán chuộc thân. khỏi cảm thán, nếu nàng dám đem nó bán tám mươi mấy lượng bạc để chuộc thân, như vậy nàng mất trí nhớ rồi.

      Trữ Bích Huyền còn chưa trả lời, thấy bàn tay thon dài đưa qua, thừa dịp Tô Niệm Niệm chuẩn bị, mà đem bạch ngọc cầm vào trong tay. Lúc Tô Niệm Niệm phục hồi tinh thần , chỉ nhìn thấy hai tròng mắt tự tiếu phi tiếu của Phong Tịnh Minh

      “Hả , ngươi muốn làm gì, ” Tô Niệm Niệm muốn chộp lại, nhưng làm sao cũng đoạt lại được.

      Phong Tịnh Minh nhìn bạch ngọc trong tay, lắc đầu thở dài: “ bảo ngọc tốt như vậy, lại có người muốn bán nó với giá hơn tám mươi lượng bạc, đáng tiếc, bảo vật này lựa nhầm chủ nhân rồi.” .

      Tô Niệm Niệm giận: “Mắc mớ gì tới ngươi!” .

      “Việc vốn liên quan đến ta, ” Phong Tịnh Minh chút hoang mang đáp, “Chỉ là ta lấy nó từ trong tay hai tên tiểu tặc về, vậy nó chắc hẳn có quan hệ kiếp trước với ta.” (VN: >_<bó tay với cái lý cùn của phong ca ghê)

      “Ngươi, ngươi có ý gì?” .

      Phong Tịnh Minh đem bạch ngọc bỏ vào trong lòng, cười vô cùng lương thiện, vô cùng vô hại : “Ý của ta là, nó tại là của ta, cũng giống như ngươi lúc trước là chủ nhân của nó.”

      Tô Niệm Niệm làm sao có thể đem bảo bối như vậy tặng người khác, đầu óc nóng lên, bổ nhào lên muốn lấy lại, vừa lấy vừa tức giận : “Dựa vào cái gì, ngươi nó là của ngươi, là của ngươi ?” .

      Phong Tinh Minh thoải mái mà tránh nàng, cười tủm tỉm đáp: “Ngươi và nó đều là ta lấy về từ trong tay sơn tặc, sao lại phải của ta?”

      Tô Niệm Niệm chịu bỏ qua: “Dựa vào cái gì chứ, người muốn cứu ta chính là ngươi ? Bắt lão nương làm nô lệ chưa đủ sao?” .

      Trốn: “Ngươi phải nô lệ, ngươi là nha hoàn.” .

      Giận: “Cút, lão nương còn chưa ký hợp đồng đâu!” .

      Cười: “Hơn nữa còn là nha hoàn thô lỗ.” .

      Tô Niệm Niệm: “=.=. . . . . .” ..

      (VN: phong ca lưu manh quá ^.^)

      Chương 7: Tiểu Hoa cũng có năng lực riêng

      Edit& Beta: Vô Nguyệt

      Tô Niệm Niệm khó hiểu, gian xe ngựa này cũng lớn lắm, làm sao mà ngay cả góc áo của Phong Tịnh Minh, nàng cũng bắt được, võ công cao cũng giỏi đến như vậy chứ? Thực tức chết a! .

      Nghĩ lại khối bạch ngọc kia, tuy rằng, ngọc kia vốn phải của nàng, nhưng linh hồn của nàng nhập vào thân thể này, nên đem di sản của thân thể này trao cho nàng tiếp quản chứ, dựa vào cái gì mà khối ngọc kia là của Phong Tịnh Minh,? đúng là có ý đồ Tư Mã Chiêu, đến người qua đường còn thấy , đây phải là ngăn cản nàng chuộc thân sao? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì a! Tô Niệm Niệm oán niệm bay đầy trời, bà nội nó, người bình thường ở đây đều biết võ công, thế sao ta lại biết a?Sao ta lại xuyên vào trong thế giới toàn võ hiệp thế này? Ông trời a, ông phân biệt được tốt xấu hay sao, trời ạ, ôngcho ta xuyên nhầm rồi. . . . . .

      Trữ Bích Huyền hết sức săn sóc đưa tấm khăn tay cho Tô Niệm Niệm lau mồ hôi chảy ra đầy đầu, lập tức cười : “Tô nương bớt giận, yên tâm , Phong huynh bảo quản tốt nó mà.”

      Tô Niệm Niệm lau mồ hôi, nghe thấy Trữ Bích Huyền xưng Phong Tịnh Minh, là * “Phong huynh” , lập tức ôm bụng cười lên ha hả, Phong* huynh? Ngực lớn! Ha ha ha ha ha. . . . . .

      Trữ Bích Huyền nghi hoặc nhìn nàng, lo lắng : “ nương, ngươi bị làm sao vậy?”

      “Ha ha, Phong huynh?” Tô Niệm Niệm có hảo ý nhìn Phong Tịnh Minh,, đáp lời , “Ngươi là thầy thuốc, đương nhiên biết ngực lớn là cái gì chứ.” xong, còn nhìn trước ngực Trữ Bích Huyền hăng hái đánh giá lúc, miệng tấm tắc ngừng, tiếp đó liền cười trận lớn ha….hả nữa.

      Trữ Bích Huyền bừng tỉnh đại ngộ, nhìn sắc mặt xám ngắt của Phong Tịnh Minh,, hiển nhiên cũng hiểu nha đầu trước mắt này cười cái gì. Vì thế Trữ Bích Huyền cũng nhịn được, “Phụt” bật ra tiếng cười lớn. .

      Nhìn bộ dáng đắc ý cười to của Tô Niệm Niệm, Phong Tịnh Minh, xấu hổ nhíu chặt mày. Ngón tay khẽ bắn ra, tiếng cười của Tô Niệm Niệm lập tức dừng lại. Nàng hoảng sợ há to mồm, vặn vẹo cổ, thế nhưng bất kể nàng cố gắng thế nào, cũng phát ra được nửa thanh nào. Nàng đột nhiên tỉnh ngộ, cái này chính là bị điểm huyệt câm rồi? Dựa vào caí gì, người này phúc hậu! Nàng rướn cổ lên, nhìn Phong Tịnh Minh,, tiếng động bắn ra hai chữ: đê tiện.

      Phong Tịnh Minh nhìn dáng vẻ phẫn nộ của nàng, vừa lòng nhắm mắt lại, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. .

      Tô Niệm Niệm lôi kéo Trữ Bích Huyền, dùng ánh mắt năn nỉ nhìn : giúp ta giải huyệt. .

      Trữ Bích Huyền bất đắc dĩ lắc đầu: “ điểm huyệt ta giải được.” ( VN: >_<Huyền ca gian trá quá )

      Tô Niệm Niệm ở trong lòng, thầm khinh bỉ Phong Tịnh Minh trăm lần xong, rốt cục nàng quyết định tiến đến bên người tên cẩu chó đó ngồi xuống, thể chuyện rất khó chịu a. Đúng lúc này, nàng tựa hồ ngửi được mùi hương kỳ quái, mùi hương này rất kỳ quái, rất dễ chịu, làm cho người ta choáng váng, giống như uống nhiều rượu vậy. Nàng cố gắng hít hít mũi, muốn ngửi kỹ chút để biết nó là mùi gì, như hai mí mắt lại đánh nhau dữ dội, hôn mê bất tỉnh..

      Cùng lúc đó, Phong Tịnh Minh đột nhiên mở mắt ra, nín thở, vừa định vận công, đầu óc lại càng ngày càng trở nên nặng nề, rốt cục nhịn được, cũng ngã xuống. .

      Mà Trữ Bích Huyền, cần phải , ngã xuống bên người Tô Niệm Niệm từ lâu.

      Rất ngứa, cái mũi rất ngứa a. . . . . . Tô Niệm Niệm mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy cái mũi của mình rất ngứa, nóng nóng ẩm ướt , tựa hồ như có con gì đó liếm nàng. . . . . . Nàng nhịn được hắt hơi cái. .

      Sau đó nàng mở to mắt, ngồi dậy, xoa xoa mũi, lắc lắc cái đầu choáng váng, rồi mới bắt đầu đánh giá chung quanh.

      Chung quanh đều thay đổi cái gì, bọn họ vẫn ở xe ngựa như cũ, có khác chính là xe ngựa tựa hồ ngừng lại.

      Tô Niệm Niệm nhìn hai vị trước mặt này, còn ngủ. Nàng cũng biết tại sao mình lại ngủ thiếp , chắc là mấy ngày nay bôn ba, nàng mệt mỏi quá chăng. Vì thế nàng duỗi lưng cái, cũng còn suy nghĩ đến việc tại sao mình làm sao mà ngủ thiếp nữa. Trước mắt, hai vị đại gia này ngủ, nàng dám đánh thức bọn họ, nhất là vị “Phong huynh” kia, chứ tên biến thái này lại dùng động tác võ thuật đẹp mắt gì đó đến chỉnh nàng khổ. Vừa nghĩ tới”Phong huynh” hai từ êm tai dùng để xưng hô , nàng lại nhịn được bật cười, tiếc là nàng chỉ nhếch miệng phát ra tiếng, ấm ức a.

      người ở trong xe nhàm chán, liền ôm Tiểu Hoa lên chơi đùa.

      Hôm nay Tiểu Hoa rất nghe lời nha, ở trong lòng nàng giãy dụa nửa ngày, sau đó lại thoát ra khỏi ôm ấp của nàng, ở trong xe vòng vòng, lúc nhảy đến người Phong Tịnh Minh, lúc sau lại nhảy đến người Trữ Bích Huyền, tóm lại rất an phận.

      Tô Niệm Niệm khó hiểu, đứng dậy muốn ôm nó lại đây, ai ngờ nó lại“Vèo” tiếng, theo cửa sổ nhảy ra ngoài xe.

      Tô Niệm Niệm thấy thế, khẩn trương, lập tức nhảy xuống xe đuổi theo Tiểu Hoa. .

      Tiểu Hoa cách xa xe ngựa hơn mười thước ngồi xổm bất động, Tô Niệm Niệm chạy tới ôm lấy nó, nhàng trách cứ vỗ vào sau lưng nó, muốn dặn dò nó nên chạy loạn, nhưng miệng lại được. Nàng nguyền rủa Phong Tinh Minh!

      Nàng vừa định xoay người trở về xe ngựa, phát điều thích hợp. ..

      Vì sao, ai đuổi theo nàng? đùa, người ta là võ lâm cao thủ, mặc dù ngủ, nhưng nàng vội vã chạy ra khỏi xe, bọn họ sao lại phát được chứ? Ít nhất ở tivi đều diễn như vậy mà.

      Huống hồ, bọn họ ngủ đến làm gì, nhưng sao xa phu cũng ngủ theo vậy?

      Tô Niệm Niệm đột nhiên nhớ đến mùi hương kỳ diệu trước khi nàng ngủ, trong lòng càng ngày càng cảm thấy ổn. Hai người bọn họ, . . . . . . chết chứ? Nàng bị chính ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, vì thế nàng nơm nớp lo sợ trở lại xe nhìn thử.

      Tô Niệm Niệm run run rẩy rẩy đem ngón tay duỗi đến trước mũi Phong Tịnh Minh, hoàn hảo hoàn hảo, còn có hơi thở. Nàng thở dài hơi, tuy rằng nàng muốn làm nha hoàn của , nhưng bọn họ dù sao cũng cứu nàng mạng, dù sao cũng tốt hơn là chết. ..

      Tô Niệm Niệm nhéo lỗ tai Phong Tịnh Minh, lại quay qua vỗ vỗ mặt Trữ Bích Huyền, hai người cũng chút phản ứng mào. Ai ya, võ lâm cao thủ đều ngủ như lợn chết thế này sao? Tô Niệm Niệm lắc lắc đầu, hiển nhiên phải a. Bọn họ nhất định chỉ là ngất thôi, chính là do mùi hương kỳ quái vừa rồi phá rối nha. Nhưng Tô Niệm Niệm nghi hoặc , sao nàng lại bị gì? Tốt xấu gì họ cũng có võ công nha, nàng có khả năng trúng độc được? Hình như, hình như vừa rồi có con gì đó liếm nàng? phải là Tiểu Hoa sao. . . . . . Tốt, nhất định là Tiểu Hoa, vừa rồi ràng Tiểu Hoa muốn dẫn nàng chạy trốn nha. . . .

      Tốt lắm, toàn bộ kiện tổng kết như sau. Bọn họ tới địa phương này, nơi này đột nhiên truyền ra mùi hương ( nguồn gốc ), nhưng mà mùi hương kia có độc, toàn bộ người đều trúng độc, chỉ có Tiểu Hoa bình yên vô . Tiểu Hoa chỉ có bách độc bất xâm, hơn nữa nước bọt của nó còn có tác dụng trừ độc dưỡng nhan trị bách bệnh, vì thế Tiểu Hoa liếm a liếm ở mũi nàng, giải độc cho nàng, vì thế nàng liền tỉnh. Mà bởi vì Tiểu Hoa cảnh giác cao độ cùng suy nghĩ cặn kẽ, nó có giải độc cho ba người khác ( bao gồm xa phu ). Rồi sau đó, Tiểu Hoa gặp thời cơ chín muồi, liền bày kế cho Tô Niệm Niệm chạy trốn.

      Trời ạ, Tiểu Hoa tiểu thiên tài a. . . . . . con vật thiên tài, Tô Niệm Niệm ôm lấy Tiểu Hoa hôn lấy hôn để, tốt lắm, lần này nàng có thể quang minh chánh đại chạy trốn rồi, hu ra!

      Tô Niệm Niệm mò mẫm người Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền, lục ra được đống loạn thất bát tao gì đó, nàng đem tay mò vào trong ngực , đương nhiên, có đống ngân phiếu, còn có khối bạch ngọc bảo bối của nàng, nàng đều lấy hết tất cả.

      Sau đó, Tô Niệm Niệm ôm lấy Tiểu Hoa, chỉ chỉ xa phu, lại chỉ chỉ miệng nó, muốn rằng, cứu tỉnh lại.

      Tiểu Hoa nhảy đến trước ngực xa phu, liếm liếm ở mũi vài cái, sau đó xa phu kia liền từ từ tỉnh lại.

      Tô Niệm Niệm dùng nhánh cây mặt đất viết”Ngươi biết chữ ” để cho xa phu xem, xa phu nhìn chằm chằm bốn chữ kia hồi lâu, rốt cục chỉ vào chữ cuối cùng : “Chữ này đọc là ‘ ’.”

      Tô Niệm Niệm miệng sùi bọt mép.

      Tô Niệm Niệm dùng gần giờ, so sánh hình vẽ và chữ viết, rốt cục có thể biểu đạt chính xác ý nghĩ của mình cho xa phu hiểu: ngươi đem hai người kia vào trong thành tìm đại phu trị hết bệnh cho bọn ta cho ngươi tiền, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu. Ta tại có chuyện phải rời trước, chút tiền này ngươi cầm , sau đó bọn họ cho ngươi thêm càng nhiều tiền. cần có ý đồ xấu người bọn họ, ngươi làm được đâu. Hoàn thành nhiệm vụ của mình, mới có thể kiếm được nhiều tiền.

      Tô Niệm Niệm vừa khoa tay múa chân vừa đem ngân phiếu đưa cho xa phu, tấm ngân phiếu này là nàng chọn lựa tấm nào có giá trị ít nhất, xa phu nhìn thấy ánh mắt vẫn bình thường. Hoàn hảo nàng có cho biết nàng giữ rất nhiều ngân phiếu, bằng rất khó có hay thấy hơi tiền liền nổi máu tham nha.

      Sắp xếp mọi việc xong xuôi, Tô Niệm Niệm ôm Tiểu Hoa, xoay ngươi theo phương hướng ngược nhau.

      *****************************************************************

      * E hèm, để ta chút cho các nàng dễ hiểu:
      丰胸 (fēng xiōng): Ngực lớn
      风兄 (fēng xiong): Phong huynh

      (VN: có 5 thanh phiên trong tiếng trung, trong đó hai thanh này đọc gần giống nhau * thanh đọc bình thường dấu, thanh đọc dấu nhưng ngắn hơi chút* ^.^ nên mới dẫn đến bị tỷ NN chơi chữ đó )
      mal thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Ở tửu lâu nghe chuyện bát quái giang hồ.

      Edit&Beta: Vô Nguyệt

      Tô Niệm Niệm vận khí cũng tệ, biết làm thế nào mà tới lui cũng tới cái trấn . Bây giờ, Tô Niệm Niệm là kẻ có tiền, vì thế nàng hỏi xem tửu lâu lớn nhất trong trấn này ở đâu, rồi quyết định đến đó ăn.

      Tửu lâu, chính là nơi tập kết các tin tức lớn trong chốn giang hồ a. Tô Niệm Niệm nghĩ nghĩ, nếu mình muốn ngao du giang hồ, cũng nên hiểu biết chút thông tin quan trọng trong chốn giang hồ, người nào có thể đắc tội, còn người nào trăm ngàn lần thể đắc tội, nơi nào có vẻ thích hợp với nàng, môn phái nào nàng có thể tạm lánh, tốt nhất là cái gì cũng nên hiểu biết chút, như vậy mới bị chết cách oan uổn a. Nàng đáng thương, lẻ loi hiu quạnh, lại còn có võ công, quan trọng hơn là từ khi xuyên qua đến giờ cơ bản nàng chưa gặp được người tốt nào, cho nên càng phải cẩn thận mới được.

      Vì thế, ở trong tửu lâu, Tô Niệm Niệm vừa hưởng thụ bữa tiệc tạm coi là xa hoa, vừa hưng trí bừng bừng nghiêng tai nghe ngóng mọi người chuyện.

      Cách Tô Niệm Niệm gần nhất là cái bàn có hai người, ít tin đồn bát quái thú vị ở trong chốn giang hồ, ví dụ như nữ đệ tử phái Nga Mi bỏ trốn cùng với hòa thượng của Thiếu Lâm tự, lại ví dụ như tiểu lão bà của chưởng môn phái Võ sinh cho chưởng môn nhân tiểu tử mập mạp, lại thêm chuyện như trưởng lão Cái Bang mở đại tiệc lớn mời các đệ tử có tài năng xuất chúng giang hồ. . . . . . Vân vân, “Lại ví dụ như”, trong mớ thông tin bát quái Tô Niệm Niệm còn nghe được cái tên rất đáng chú ý, Phong Tịnh Minh, nghe gần đây thu được đại mỹ nữ rất nổi tiếng vào trong nhà làm tiểu thiếp, ta dùng tiền đúng chỗ rồi a. . . . . . Cái gì, hóa ra chỉ có biến thái, mà còn là tên biến thái háo sắc! Tô Niệm Niệm thầm nguyền rủa Phong Tịnh Minh ở trong lòng. Nhưng mà, nàng nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy thích hợp, Phong Tịnh Minh phải là đồng tính luyến ái sao? Làm sao có thể. . . . . . Đúng rồi, nhất định là vì che dấu tai mắt thế gian, trời ạ, như vậy đại mỹ nữ kia chẳng phải thực thảm sao, so với bị bức hôn còn thảm hơn a.

      Hai người ở bàn cách vách kia vẫn tán gẫu hăng say, Tô Niệm Niệm cũng nghe càng ngày càng hăng say, vì thế nàng liền mời hai người bọn họ cùng ăn cơm. Dù sao tại nàng là người có tiền, nữ nhân giang hồ câu nệ tiểu tiết, nên phải tốn chút tiền hào hiệp ăn uống chứ. Hai người thấy có người khác mời mình, liền đáp ứng, qua ngồi cùng bàn với Tô Niệm Niệm vừa ăn vừa chuyện.

      Trao đổi họ tên, Tô Niệm Niệm mới biết được hai người trước mắt này người là đệ tử của Ngũ bang, tên là Triệu Đăng, còn người còn lại gọi là Lý Tiêu, đệ tử Thanh Thủy cung, vì thế nàng làm ra vẻ chắp tay “Ngưỡng mộ lâu” , kỳ lại nghĩ thầm trong lòng là chưa từng nghe qua hai cái bang hội này a, mặc kệ là có giống chuyện võ hiệp trong tiểu thuyết hay . Nàng nghĩ nghĩ, phỏng chừng Ngũ bang cùng với Thanh Thủy cung này đều là bang phá , chắc là lớn hơn so với phái Võ , phái Thiếu Lâm đâu.

      Trong hai người Triệu Đăng tựa hồ muốn gánh vác trách nhiệm bà tám, mặt mày hớn hở bắt đầu kể truyện trong giang hồ cho Tô Niệm Niệm cùng Lý tiêu nghe. chuẩn bị tin tức bát quái đầu tiên, bị Tô Niệm Niệm phất tay : “Triệu huynh, ngươi giảng ít chuyện quan trọng xảy ra gần đây .” Chuyện bát quái cũng phải trọng điểm thu hút chú ý của Tô Niệm Niệm, tại nàng chỉ muốn biết bản thân làm thế nào mới an toàn nhất .

      Triệu Đăng nhấp nháp rượu : “Nếu chuyện đại , có chuyện nào có thể lớn hơn so với chuyện diệt môn của phái Thanh Y.”

      Lại thêm môn phái, Tô Niệm Niệm đổ mồ hôi hột, nghĩ phái Thanh Y này lại là bang phái nào nữa? Chẳng lẽ người ở trong phái đông như hát hí khúc sao ?

      Triệu Đăng nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tô Niệm Niệm, ngạc nhiên : “Tô nương biết chuyện phái Thanh Y bị diệt môn sao? Việc này từng gây xôn xao ở trong giang hồ rất lâu a, thế mà nương lại biết, là kỳ lạ.”

      Tô Niệm Niệm vội ho tiếng, : “Hổ thẹn a hổ thẹn, tiểu muội ta thời gian ngắn trước bị trọng thương, tránh ở thâm sơn cùng cốc nghỉ ngơi lấy lại sức, bởi vậy mới bỏ lỡ chuyện trọng đại như thế.” Nàng sợ bọn họ tin, đưa tay sờ sờ chỉ chỉ mặt, xem , đây là chứng cớ.

      Triệu Đăng cùng Lý Tiêu nhìn vết sẹo mặt Tô Niệm Niệm, khỏi lắc đầu cảm thán, khuôn mặt đẹp như vậy, lại bị hai vết sẹo làm hỏng. Triệu Đăng tiếc nuối : “ nương ngươi là bị ai gây thương tích, người này cũng quá ngoan độc . Đáng tiếc cho nương xinh đẹp, lại bị hủy như vậy.” .

      Hai mắt Tô Niệm Niệm quan sát thấyvậy, lập tức thay đổi làm bộ mặt đau thương, : “Còn phải bị trang chủ Phong Tam sơn trang, Phong, Tịnh, Minh, gây nên sao!”

      Lý Tiêu kinh ngạc : “Người giang hồ đều Phong Tịnh Minh, mặc dù tà dị khó dò, nhưng cũng phải là kẻ lạm sát người vô tội, hạng người tâm ngoan thủ lạt, sao có thể đối đãi với nương như vậy được?”

      đợi Tô Niệm Niệm trả lời, Triệu Đăng đoạt lời trước: “Tô nương trước khi bị hủy dung nhất định là quốc sắc thiên hương, Phong trang chủ kia tám phần là thèm dãi với sắc đẹp của nương rồi?”

      Lý Tiêu nghe như thế, khỏi lắc đầu thở dài: “ thể tưởng được Phong Tịnh Minh này, lại là tên mặt người dạ thú, quả nhiên tin đồn giang hồ đều thể tin.”.

      Tô Niệm Niệm ở trong lòng dựng lên hình chữ V, Phong Tịnh Minh, ngươi chờ bị phỉ báng , đáng đời ha ha ha ha, tuy rằng lão nương có võ công, nhưng đắc tội với ta, ta nhất định khiến ngươi sống thoải mái! .

      Tô Niệm Niệm cao hứng trong lòng, nhưng mặt lại bày ra bộ dạng u sầu, đa thương : ” Nữ tử thế gian đều thích chưng diện làm đẹp, nhưng mà, khuôn mặt đẹp cuối cùng cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, nếu có thể lấy khuôn mặt của mình đổi lấy đời thái bình, khuôn mặt này cần cũng được a!” Hừ, lão nương xấu thành như vậy, lại còn bị cái tên biến thái Phong Tịnh Minh hành hạ tra tấn, ràng người xui xẻo bị hủy dung như ta cũng có năng lực hơn người nha haha!

      Hai người Triệu Lý nghe nàng như thế, liền gật đầu cảm thán theo.

      Tô Niệm Niệm uống hớp rượu, lời xoay chuyển, tiếp tục : “Chính là, tại sao khuôn mặt của ta cũng bị hủy rồi, cái tên cầm thú kia lại còn buông tha cho ta chứ!” ..

      Hai người Triệu Lý đều cả kinh, hỏi: “ lại còn làm chuyện gì nữa?”Chương 8.2: Ở tửu lâu nghe chuyện bát quái giang hồ.

      Edit&Beta: Vô Nguyệt

      Tô Niệm Niệm u oán đáp: “ hận ta theo , chỉ hủy dung của ta, còn bắt ta về ngược đãi cho hả dạ, nhìn xem, ở đây, ở đây, còn có ở đây nữa “ vén tay áo lấy đại số bằng chứng, đem cánh tay đầy vết sẹo cho hai người kia xem, hai người kia sớm quên mất nam nữ thụ thụ bất thân, nhìn vết sẹo lắc đầu cảm thán, có khi trong lòng còn mắng Phong Tịnh Minh trận . Sau đó, Tô Niệm Niệm tiếp tục , “Chuyện này vẫn chưa xong đâu a, lại còn muốn mua ta, ép buộc ta làm nha hoàn của , cả đời làm nô tỳ, mới có thể khiến cho trong lòng hết oán hận nha!”.

      Nghe đến đó, Lý Tiêu“Bốp” tiếng vỗ vào bàn, cả giận : “Buồn cười! thể tưởng được Phong Tịnh Minh, hóa ra là tên háo sắc biến thái, thô bạo tàn nhẫn, lòng dạ hẹp hòi như vậy!” .

      Tô Niệm Niệm bị làm cho hoảng sợ, thể ngờ vị Lý huynh thoạt nhìn lịch này, kỳ lại rất có cá tính nha. Nàng run run rót ly trà cho Lý Tiêu: “Lý đại ca bớt giận, tại phải ta trốn được rồi sao. . . . . .” .

      Triệu Đăng nghe nàng như thế, cau mày : “Tuy rằng trốn thoát, nhưng Phong Tịnh Minh kia vốn là cao thủ số , huống hồ thế lực của Phong Tam sơn trang dù sao cũng đứng số , số hai ở trong chốn giang hồ, nếu muốn truy bắt ngươi, ngươi chắc chắn gặp phiền toái lớn rồi.” .

      nhàm chán như vậy đâu?” Tô Niệm Niệm đối với điểm này chút cũng lo lắng, tại nàng nghĩ thông suốt, sơn trang của Phong Tịnh Minh dù sao cũng thuộc trong tốp đứng đầu, mỗi ngày chuyện cần xử lý đâu có ít, tốn nhiều sức lực để tiềm tên râu ria như nàng làm gì chứ? Phỏng chừng, tìm vài ngày thấy chắc cũng quên , sau đó nàng có thể ở đây tiêu dao giang hồ, dù sao nàng cũng môn phái, trong người vẫn còn khoản kếch sù, dĩ nhiên có thể tự do tự tại tiêu dao rồi, về phần Phong Tịnh Minh, cùng lắm sau này có nhìn thấy người của Phong tam sơn trang chuồn nhanh chút là được.

      Triệu Đăng Lý Tiêu ngẫm lại cũng đúng, Phong Tịnh Minh sở dĩ đối phó với nàng, tám phần chính là vì tức giận, chờ mấy ngày nữa hết giận, phỏng chừng còn truy cứu việc này, dù sao Tô Niệm Niệm cũng hủy dung, còn bị tra tấn thảm như vậy, nghĩ đến đây, hai người tuy có chút căm giận, cũng yên lòng hơn, chính là đối với Phong Tịnh Minh, “Nhìn với cặp mắt khác xưa” , phỏng chừng lâu sau, trong chốn giang hồ lưu truyền ra số lời đồn nha, Phong Tịnh Minh là tên háo sắc biến thái như thế nào, tàn nhẫn khát máu như thế nào, lòng dạ hẹp hòi như thế nào. ..ha..ha.

      Tô Niệm Niệm phát bọn họ còn quan tâm chủ đề này nữa, do đó, tại nàng cũng nên biết ít chuyện Bát Quái trong giang hồ, vì thế nàng : “Triệu đại ca, ngươi phái Thanh Y, là môn phái gì vậy, đừng bọn họ đều hát hí khúc chứ?” đại đa số người hát hí khúc đều nằm trong giang hồ, nên cái này cũng rất có khả năng .

      Triệu Đăng nghi hoặc: “Hát hí khúc là cái gì?” .

      “Khụ khụ, ý tứ của ta là. . . . . .” Tô Niệm Niệm biết giải thích với họ như thế nào, tìm ra từ ngữ cỗ xưa nào để hình dung cái gọi là hát hí khúc. Lúc này, Lý Tiêu : “Tô nương ý của ngươi là, mọi người trong phái Thanh y đều tụng kinh niệm Phật đúng ?”

      Tô Niệm Niệm kinh ngạc: “Tụng kinh niệm phật?”

      “Đúng vậy a, mọi người trong phái Thanh Y đều là người xuất gia, đương nhiên là tụng kinh niệm phật rồi .”

      “Đúng, ý của ta là vậy đó.” Đổ mồ hôi hột, hóa ra phái Thanh Y là như thế, Tô Niệm Niệm thấy may mắn khi chính mình có giải thích cho bọn họ biết cái gì gọi là hát hí khúc, nếu chắc chắn bị lộ rồi a.

      Lúc này, Triệu Đăng nhíu mày thở dài: ” Phái Thanh Y ở trong chốn giang hồ vốn rất có uy danh, từ khi Thanh Trần sư thái viên tịch, ngờ lại bị diệt môn, nghĩ đến làm cho người ta tiếc hận.” .

      Lý Tiêu tiếp lời : ” Chưởng môn mới kia đến nay vẫn có tung tích, sợ gặp chuyện chẳng lành rồi.” .

      ” Chưởng môn mới của phái Thanh Y tuy rằng vốn có uy danh, là phụ nữ lại thua đấng mày râu, nhưng dù sao cũng chỉ là thiếu nữ mười tám tuổi, vốn chủ trì đại cục của phái Thanh Y vô cùng gian nan, đột nhiên lại bị kẻ xấu giết hại, có khi lành ít dữ nhiều rồi.” .

      Tô Niệm Niệm thấy bọn kẻ xướng người hoạ trực tiếp để mắt đến nàng, vì thế xen mồm : ” Phái Thanh Y kia vì sao bị diệt môn? Ai làm ?”

      Triệu Đăng lắc đầu: “Người trong giang hồ mỗi người mỗi kiểu, nhưng phần lớn là đoán, cũng có chứng cứ ràng.”

      Choáng váng, hóa ra đây là vụ án chưa được làm a.

      Triệu Đăng cùng với Lý Tiêu có hẹn phải mừng thọ lão gia nào đó, Tô Niệm Niệm nghĩ chắc cũng có gì hay ho để chơi, liền bỏ qua ý tưởng chung với bọn họ.

      Từ trong tửu lâu ra, Tô Niệm Niệm tìm khách sạn có gian phòng xa hoa nhất trong trấn để ở trọ, quả nhiên có tiền lúc nào cũng tốt a, tiểu nhị kia hỏi han cách ân cần, hầu hạ Tô Niệm Niệm đến trong lòng cực kỳ cao hứng, cho vài lượng bạc coi như tiền boa .

      Tô Niệm Niệm ghé vào trước cửa sổ, suy nghĩ kế tiếp nên nơi nào đây, dành nửa ngày cũng nghĩ ra được. Mấu chốt là nàng sợ a, nàng có võ công, xông loạn ra giang hồ mà có chỗ dựa vào chắc chắn an toàn, huống chi trong tay nàng có khoản kha khá, rất dễ trở thành mục tiêu của thổ phỉ nha. Đúng là mình gặp tình huống quá khách quan , tại nên tỉnh táo suy nghĩ chút a, biết kế tiếp nên con đường nào đây. Lưu lạc giang hồ quá nguy hiểm, nhưng nếu lưu lạc giang hồ có ý nghĩa, ràng muốn du lịch, nhưng cái này cùng với lưu lạc giang hồ có gì khác nhau sao. . . . . .

      Trong lòng Tô Niệm Niệm biết nên làm gì, do đó nàng quyết định ngủ. Nàng xoay người lại cái cả người tóc gáy đều dựng thẳng đứng lên, làm trạng thái sẵn sàng chiến đấu, vì lo sợ mà hai chân bắt đầu nhũn ra, kèm theo đó là hoảng hốt, đổ mồ hôi lạnh như bị bệnh . . . . . . biết vì sao, lại có người tiếng động, đứng ở đầu giường của nàng .
      mal thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9.1: Thiết Đầu đại ca động sát khí.

      Edit&Beta: Vô Nguyệt

      Tô Niệm Niệm dựa vào tường, cực kỳ khẩn trương nhìn chằm chằm vào người đứng ở đối diện, cử động nho cũng dám.

      Vị đại ca trước mắt này, là nhân vật có tạo hình võ hiệp kinh điển, dáng người thon dài mà cân xứng, vừa nhìn là biết người này thường xuyên rèn luyện thân thể. thân hắc y, cộng thêm chút thần bí. Mà quan tâm nhất của nàng nay là diện mạo của đại gia này. . . . . . có lỗi, diện mạo của , nàng thấy được, bởi vì đeo cái mặt nạ đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm bạch ngọc, cùng môi mỏng gợi cảm nhếch lên. Tô Niệm Niệm khỏi cảm thán, các cao thủ trong thế giới võ hiệp luôn rơi vào khuôn sáo cũ như vậy sao, khi nào cũng thích tạo cảm giác thần bí, tới chỗ nào đều đeo cái mặt nạ, thiệt là vừa khoa trương vừa giả tạo vừa thô tục vừa nhàm chán, vừa mù quáng theo phong trào mà! Cả người thô tục cũng chẳng sao, nhưng thô tục làm ơn có phong cách chút được à? Người khác đều mang mặt nạ vàng, mặt nạ bạc, mặt nạ khảm ngọc bích , khảm mã não, còn ngươi lại mang cái mặt nạ sắt đen sì sì, vừa nhìn là biết con nhà nghèo vùng sâu xùng xa rồi, thiệt là mất mặt!

      Đương nhiên mấy suy nghĩ này nàng dám ra rồi, quay mắt nhìn vị đại ca vừa khiến cho sống lưng mình lạnh run, nàng đành phải giả giọng run run : “Vị. . . . . . Tráng sĩ này, ngài vào nhầm phòng. . . . . .” .

      Tráng sĩ kia cũng đáp lại lời nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Niệm, Tô Niệm Niệm cách hơi xa, nhìn được thần sắc trong mắt của , thế nhưng cả người nàng vẫn nổi đầy gai ốc như cũ, cổ rụt lại, nịnh nọt : “Tráng sĩ, nếu ngài thích căn phòng này, ta liền đổi cho ngài, yên tâm , tiền phòng để ta thanh toán, lần này xem như tiểu nhân hiếu kính tráng sĩ a. . . . . .” .

      Tô Niệm Niệm vừa , vừa chậm rãi di chuyển về phía cửa, nàng vừa vừa nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Hoa ở cách đó xa, kêu nó chạy theo nàng.

      Tiểu Hoa thấp giọng muốn theo, kêu “ưm ưm”, rồi đột nhiên xoay thân mình đem mông nhắm ngay trước mặt vị Thiết Đầu đại ca kia, Tô Niệm Niệm lạnh cả người, Tiểu Hoa a Tiểu Hoa, tuy ta thực khinh bỉ , nhưng tại thời khắc quá mấu chốt, ngươi nên lựa lúc này mà khinh bỉ , chạy trốn quan trọng hơn a a a a a. . . . . . .

      Tô Niệm Niệm suy nghĩ miên man về Tiểu Hoa, nhìn thấy vẻ mặt của Thiết Đầu đại ca trở nên biến sắc, nhàng vung tay, thân thể Tiểu Hoa bỗng bay lên cách nặng nề, đánh thẳng vào tường! Tô Niệm Niệm kinh hãi, bất chấp tất cả, lập tức chạy tới ôm lấy Tiểu Hoa, lúc này Tiểu Hoa miệng phun máu tươi, thân thể còn nhúc nhích. Tô Niệm Niệm ôm Tiểu Hoa vào trong ngực, vừa thương tâm khóc vừa gọi Tiểu Hoa, nàng ôm Tiểu Hoa bị đánh chết ở trong lòng, bắt đầu khóc tê tâm liệt phế, chết sống lại, quên mất bản thân mình vẫn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.

      Thiết Đầu đại ca kia nhìn thấy nàng ôm Tiểu Hoa khóc ngừng, mất kiên nhẫn : “Nó cũng chưa chết, ta vẫn còn cho chủ nhân nó vài phần mặt mũi.”

      Nghe thấy Tiểu Hoa chết, Tô Niệm Niệm mừng rỡ, ôm Tiểu Hoa nhìn Thiết Đầu đại ca cười lạnh : “Cám ơn ngươi cho ta vài phần mặt mũi.”

      “Ngươi phải là chủ nhân của nó.” .

      Dựa vào cái gì! Tô Niệm Niệm muốn trừng nhưng lại dám, chỉ dám nâng tay áo lên cọ cọ ở mặt, nhân cơ hội này mà mạnh mẽ liếc cái, lập tức : “Ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì, chắc phải muốn đánh Tiểu Hoa trọng thương chứ?”

      Thanh của Thiết Đầu đại ca trở nên cứng rắn : “Nếu chủ nhân của nó biết ngươi kêu nó là Tiểu Hoa, chắc chắn đánh ngươi đến nội thương.”

      Bình tĩnh bình tĩnh địch động, ta động, lấy tĩnh chế động, ta nên tức giận, nên khinh bỉ phẫn nộ, Tô Niệm Niệm ở trong lòng lẩm nhẩm mấy câu duy trì bình tĩnh của chính mình, sau đó : “Có chuyện mau , có rắm mau thả, võ công cao giỏi ư, chỉ giỏi khi dễ thiếu nữ yếu ớt như ta, có gì lẹ !”

      Thiết Đầu đại ca đến gần nàng, cúi đầu nhìn kỹ nàng, nghi hoặc : “Ngươi biết ta sao?”

      ” Lão nương biết tên Ô Quy khốn khiếp, giết người chớp mắt nào giày vò ta chết sống lại, lúc tỉnh lại ta liền mất trí nhớ, những chuyện trước kia ta quên hết rồi, vậy xin mời hùng tự giới thiệu về mình chút .” Là địch hay là bạn khỏi cần cũng biết, nếu mà là bằng hữu sao có thể đánh Tiểu Hoa đến hôn mê chứ? Tiểu Hoa bị thương khiến cho Tô Niệm Niệm cực kỳ phẫn nộ, nàng bây giờ cảm thấy mình thực vô dụng, nàng thèm quan tâm đến bất kỳ thứ gì nữa, dù sao người trước mắt này cũng là người dễ đối phó, tội gì phải nịnh nọt làm cho mình uất ức thêm, bằng tại phát tiết cho hết giận, sau đó cho dù chết, ít ra ta cũng là hảo hán kiên cường bất khuất a! .

      “Ngươi sợ ta sao?”

      Sợ cái rắm a, lão nương ta vượt qua sợ hãi rồi! Tô Niệm Niệm trở mình xem thường, kiên nhẫn : “Ngươi nhiều, ngươi làm ơn vào vấn đề trọng điểm dùm !”

      Thiết Đầu đại ca đột nhiên tóm lấy cổ Tô Niệm Niệm, tốc độ nhanh đến mức, căn bản Tô Niệm Niệm hình dung nổi, chớp mắt nàng ở trong móng vuốt của người này, tánh mạng như chỉ mành treo chuông. Tô Niệm Niệm phẫn nộ u oán cộng thêm khinh bỉ theo dõi ánh mắt của , con bà nó, lão nương mới đến được vài ngày phải quay lại địa phủ báo danh rồi, xuyên qua chẳng gặp được chuyện nào tốt đẹp cả, chết cũng tốt, sớm chết sớm siêu sinh, để cho ta gặp được số phận tốt hơn vậy!

      Đúng lúc này, có cái gì đó đột nhiên bay vào, hướng phía đầu người đeo mặt nạ đen mà đánh, Thiết Đầu đại ca buông Tô Niệm Niệm ra, xoay người né tránh tập kích. Tô Niệm Niệm muốn tranh thủ thời cơ nhanh chóng chạy trốn, nhưng nghĩ đến Thiết Đầu đại ca kia bất chấp tất cả, bổ nhào lên bắt nàng lại, Tô Niệm Niệm sợ hãi nhắm mắt, bà nội nó, vừa mới thoát bị bắt lại rồi.

      ngoài dự liệu, nàng bị xách lên, nhưng là, bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ, khiến cho Tô Niệm Niệm vô cùng kinh ngạc. Nàng mở to mắt, xoa xoa, trời ạ, Trữ Bích Huyền, người xách nàng lên, đúng là Trữ Bích Huyền a! Lúc này Trữ Bích Huyền cười cười nhìn nàng, : “Thế nào, thể tin sao?” .

      Chương 9.2: Thiết Đầu đại ca động sát khí.

      Edit&Beta: Vô Nguyệt

      Tô Niệm Niệm kéo kéo cái tay đặt ở lưng mình ra, có chút xấu hổ, nhưng phần nhiều vẫn là vui mừng : “Các ngươi đến đúng lúc a, Thiết Đầu. . . . . . Ủa, Thiết Đầu kia đâu?”.

      Lúc này, Phong Tịnh Minh từ nóc nhà rơi xuống, : ” Thiết Đầu kia rồi.”

      Nhìn thấy Phong Tịnh Minh, Tô Niệm Niệm mới nhớ tới mình chạy trốn, hơn nữa lại trộm của khoản ít. . . . . . Nàng lập tức thay đổi thành bộ mặt tươi cười, : “Oa, Phong trang chủ, võ nghệ của ngài là cao cường, minh thần võ , có gì là làm được a, ma quỷ quái đều chạy khỏi lòng bàn tay của ngài. . . . .” .

      Phong Tịnh Minh muốn nghe nàng bát nháo, thản nhiên đánh gãy lời nàng, : ” Nhanh như vậy, chúng ta đuổi theo kịp, ngươi ngờ chứ gì?”

      “Đúng vậy a. . . . . . Hiệu suất làm việc của hai vị đại hiệp là cao a, khiến cho ta thán phục được.” .

      Phong Tịnh Minh để ý tới nàng hồ ngôn loạn ngữ, nhìn Tiểu Hoa ở trong lòng nàng, : “Bản lĩnh của Tiểu Hoa nhà ngươi , nhưng là, tại nó đánh rắm được nữa rồi.”

      A? A a a a a? Có ý tứ gì? đỉnh đầu của Tô Niệm Niệm lên đống dấu chấm hỏi nhìn Phong Tịnh Minh, Tiểu Hoa đánh rắm được nữa? Chẳng lẽ là do di chứng của việc bị đánh trọng thương ư ? Di chứng này cũng quá đặc biệt nha. . . . . . Mặc kệ là như thế nào, tại cứu Tiểu Hoa quan trọng nhất, đánh rắm được chẳng khác nào đánh mất mạnh mẽ a. Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm nước mắt ngập tròng năn nỉ Trữ Bích Huyền: “Thần y, cầu ngài cứu nó!” Được rồi, ta rốt cục cũng có cơ hội được lời kịch mắc này rồi, cầu ngài cứu nó! .

      Trữ Bích Huyền cười bất đắc dĩ : “Ngươi cho ta là bác sỹ thú y sao?” .

      Tô Niệm Niệm nghẹn ngào, đúng a, Tiểu Hoa phải người, nhưng là, nhưng là nó trong cơn nguy kịch, tựa hồ có thể nguy hiểm tánh mạng a. . . . . .

      Trữ Bích Huyền nhìn dáng vẻ lo lắng của Tô Niệm Niệm, cười : “Ta đây làm bác sỹ thú y lần vậy”.

      Thú . . . . . Y. . . . . . Thần y ngươi xác định ngươi có thể làm tốt trọng trách này chứ?

      Thần y hổ là thần y, làm bác sỹ thú y cũng có thể ưu tú như thế, trải qua xử lý của , Tiểu Hoa ràng có chuyển biến tốt đẹp, ít nhất hô hấp của nó hề mỏng manh nữa, móng vuốt vẫn có thể động chút . .

      Tô Niệm Niệm ôm Tiểu Hoa vào trong ngực, hôn vài cái, sau đó đặt nó ở giường, cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà đặt mông ngồi ở kế bên.

      Phong Tinh Minh ngồi ở bên cạnh bàn, tự nhiên mà uống trà, đợi cho Tiểu Hoa chuyển biến tốt đẹp, rốt cuộc đến thời điểm tính sổ, vì thế nhanh chậm với Tô Niệm Niệm: “Tô nương, ngày nay ngươi chơi vui vẻ chứ?” .

      “Ách, ha ha, ha ha ha ha ha. . . . . .” Tô Niệm Niệm bày ra khuôn mặt tươi cười, đáp, “ có các ngươi ta có thể vui vẻ sao, ha ha ha a. . . . . .” Hỏi vậy mà cũng hỏi, ngươi thấy suýt nữa ta đời nhà ma rồi sao!

      như vậy, nương rất nhớ chúng ta phải ?”

      “Đúng vậy, đương nhiên rồi.” Tô Niệm Niệm xong, mồ hôi mẹ mồ hôi con nhanh chóng chảy ra, dù sao vẫn cảm giác Phong Tịnh Minh phải là người dễ đối phó như vậy a.

      “Đúng vậy a, bởi vì rất nhớ chúng ta, cho nên muốn lấy những thứ đáng giá người chúng ta, rồi chạy trốn.”

      Xem , sớm biết việc này dễ cho qua như vậy mà, Tô Niệm Niệm thức thời đem tiền cùng các thứ này nọ đều móc ra, bỏ lên bàn, ngượng ngùng cười : “Việc đó, ta bất quá chỉ là muốn dạo chút, nhìn xem phong cảnh nơi này, thuận tiện giúp các ngươi bảo quản tiền tài. . . . . .” Lời này chính nàng còn tin a.

      Phong Tịnh Minh cũng truy cứu nàng, chính là đem tiền thu hồi lại, : “Số tiền còn lại, xem như ta cho ngươi nợ .”

      Tô Niệm Niệm phục, : “Ta cứu các ngươi a, số tiền đó xem như phí báo đáp cho ta được ?” xong, nàng liền đem tình hình lúc đó kể lại cho bọn nghe, mặc dù có chút khuyếch đại, nhưng cơ bản là .

      Phong Tịnh Minh nghe xong lời kể của nàng, hỏi: “Ngươi cũng ngửi được mùi hương kì quái?”

      biết là mùi gì, chắc tám phần là do đám cướp phỉ chuyên nghiệp gây ra , dùng mê dược làm cho mọi người mê man choáng váng, sau đó mới bắt đầu giết người cướp của. Hoàn hảo ta lúc ấy phi thường minh thần võ. . . . . .” .

      Phong Tịnh Minh đánh gãy lời nàng: “Hương khí kia xuất phát từ người Tiểu Hoa nhà ngươi.”.

      A? Tiểu Hoa? Đùa giỡn cái gì, Tiểu Hoa tuy là chuyên gia giải độc! Tô Niệm Niệm hồ nghi nhìn Phong Tịnh Minh chút, sặc, lừa gạt ai nha?

      Lúc này, Trữ Bích Huyền vẫn đứng bên chuyện, bỗng nhiên chen lời vào: “Có truyền thuyết tương truyền rằng, nhà sư du mục ở Tây Vực có nuôi con dị thú, nghe con thú này có thể thả ra mùi thơm kỳ lạ khiến người khác hôn mê, Tiểu Hoa chính là con thú ấy, chúng ta bởi vì phòng bị nên nó mới có cơ hội thả khí.” .

      Tô Niệm Niệm nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “ vậy, nó thả mê dược bằng cách đánh rắm sao?”

      “Có thể như vậy”.

      Tô Niệm Niệm đột nhiên nghĩ tới, lúc nãy Phong Tịnh Minh Tiểu Hoa đánh rắm được nữa, liền hỏi: “Vừa rồi Phong trang chủ Tiểu Hoa thể đánh rắm, vậy làm sao bây giờ?” .

      “Tô nương xin yên tâm, tạm thời nguyên khí của nó bị thương, dưỡng mấy ngày tốt thôi. Chính là, “ nhìn Tô Niệm Niệm, trừng mắt nhìn mình, đắc ý , “Đến lúc đó, ta cũng nghiên cứu chế tạo ra giải dược để đối phó với mê dược của Tiểu Hoa rồi, nó có thả ra mùi thơm kì lạ nào, đối với bọn ta cũng còn tác dụng nữa.”

      Tô Niệm Niệm đầu tiên là nghe Tiểu Hoa còn có thể khôi phục, trong lòng vô cùng mừng rỡ, mặt sau lại nghe nghiên cứu chế tạo ra giải dược đối phó với Tiểu Hoa, khỏi mất mát, chỉ trong nháy mắt, biểu tình mặt nàng thay đổi mấy lần, khiến cho Trữ Bích Huyền cảm thấy rất thích thú.
      mal thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Nhất quyết phải trở về sơn trang cho bằng được.

      Edit&Beta: Vô Nguyệt

      “Cái kia, hai vị đại hiệp, các ngươi làm ơn cho ta biết, vị Thiết Đầu đại ca kia là thần thánh phương nào được ?” Tô Niệm Niệm quyết định lảng sang chuyện khác, thứ nhất, nàng muốn biết chút, tại tính mạng của mình có nằm trong vùng an toàn hay , thứ hai có thể mượn chuyện này mà phỏng đoán ít về thân phận của chủ nhân khối thân thể này, muốn biết tại sao mình lại đụng trúng phiền toái lớn như vậy, thứ ba, là dời lực chú ý của hai vị đại gia, tránh cho bọn họ nhớ đến chuyện nàng bỏ trốn và trộm đồ.

      Trữ Bích Huyền nghe nàng hỏi như thế, đáp: “Nếu chúng ta đoán nhầm, hẳn là chưởng môn của phái Huyền Băng môn, Vịnh Mộc sơn trang. Chiếc mặt nạ kia theo như ta được biết, nó được tinh chế từ sắt ngàn năm, ở trong võ lâm, là độc nhất vô nhị. Ngoại trừ đao kiếm chặt đứt, nó còn có số ưu điểm lớn, đó là có thể chế tà hỏa, giúp người luyện công bị tẩu hỏa nhập ma.”

      Tô Niệm Niệm gật đầu tán thưởng: “Nhìn ra cái mặt nạ đen quê mùa kia lại có lai lịch lớn như vậy, xem ra, Vịnh Mộc sơn trang kia, hẳn cũng rất có địa vị nha ?”

      “Tất nhiên, Huyền Băng môn ở trong chốn giang hồ tương đối có thế lực, Vịnh Mộc sơn trang kia, ngày thường làm việc hay dùng thủ đoạn độc ác, vô cùng tàn nhẫn, ngươi vẫn ít chọc tốt hơn.”

      Tô Niệm Niệm nhún vai bất đắc dĩ : “Vấn đề là ta chọc giận rồi, hôm nay còn muốn giết ta nha. . . . . . Thần y a, huynh có biết ta làm gì đắc tội đến hay ?”

      Trữ Bích Huyền lắc đầu cười : “Ta làm sao biết được. Người trong giang hồ đều có vài phần kiêng kị đối với Huyền Băng môn cùng Vịnh Mộc sơn trang, sao nương lại lớn mật trêu chọc như thế.”

      Tô Niệm Niệm lấy tay đỡ trán, thở dài: “Xong rồi xong rồi, ta chết chắc rồi.” .

      Phong Tịnh Minh nhìn chằm chằm Tô Niệm Niệm hồi, đột nhiên hỏi: “Ngươi biết, vì sao đến tìm ngươi à?”

      Tô Niệm Niệm vô lực đáp: “Ta rồi mà, ta bị mất trí nhớ, hơn nữa, võ công của ta kém như vậy, làm sao dám đắc tội chứ.” Tô Niệm Niệm ngượng ngùng với người khác rằng chính mình có võ công, dù sao đây cũng là chốn giang hồ, có võ công rất mất mặt a. Huống hồ nàng phát mình đúng có võ công, mà biết nữ tử này trước đây có võ công hay , vì thế đành phải tự dối rằng bản thân võ công kém vậy.

      Tô Niệm Niệm nhìn nhìn Phong Tịnh Minh có vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, lại nhìn nhìn biểu tình có chút nghiêm túc của Trữ Bích Huyền, cẩn thận hỏi: ” tại. . . . . . Chẳng phải là ta gặp nguy hiểm hay sao?”

      Trữ Bích Huyền phục hồi tinh thần lại, cười : “Làm sao có thể, ngươi theo chúng ta, nguy hiểm.” .

      Tô Niệm Niệm ngốc, làm sao vô duyên vô cớ có người làm núi cao cho mình dựa vào chứ? Vì thế nàng hoài nghi hỏi: “Hai người . . . . . sợ đắc tội với Huyền Băng môn sao? phải bọn họ rất lợi hại sao?”

      “Huyền Băng môn cùng Phong Tam sơn trang vốn dĩ vẫn luôn đối đầu, thêm chuyện này nữa cũng chả sao.”

      Chẳng trách, hóa ra là xuôi dòng bát mái a, trắng đen , Tô Niệm Niệm thầm than Phong Tịnh Minh quá gian trá a.

      Lúc này, Phong Tịnh Minh mở miệng : “Bây giờ, chúng ta chuyện khác .”

      Thế là, Tô Niệm Niệm bán mình từ giá hơn tám mươi hai lạng bạc tăng lên hơn trăm hai lạng bạc, ngoại trừ số tiền nàng đưa cho xa phu, Phong Tịnh Minh đem hết số tiền mà nàng tiêu dùng hôm nay cộng vào, còn muốn làm bản khế ước mới, cái gì mà may mắn khi lúc trước nàng chịu ký, buồn cười! Nếu mà cứ theo tình trạng này, chẳng phải nàng muốn chuộc thân càng ngày càng khó sao, Phong Tịnh Minh ngươi được lắm, quả nhiên là gian thương, sớm biết vậy, lúc trước lão nương trực tiếp ra tay giết người diệt khẩu, trừ bỏ hậu hoạn cho rồi, đều tại ta lòng dạ đàn bà, lòng dạ đàn bà a! Tô Niệm Niệm đau khổ liên tục vỗ ngực, nhưng nếu trời cho nàng cơ hội nữa nàng vẫn lựa chọn như vậy thôi a, nàng vẫn lựa chọn cách trộm tiền, chạy trốn sau đó cứu hai tên hỗn đản kia thôi, có biện pháp a, ai biểu nàng chỉ có thể bạc phận xui xẻo bị người giết, nhưng lại có tiền đồ giết người a!

      Tô Niệm Niệm tức giận, bất bình thay bản thân, có cách nào, có cách nào a, chỉ có thể để mặc cho bọn họ bài binh bố trận, đánh đánh lại, chạy lại chạy thoát, cho dù chạy thoát trong vòng hai mươi mấy giờ cũng bị tóm lại thôi a, mấu chốt là người ta có thể quang minh chánh đại bắt trói nàng, ai biểu nàng nợ tiền người ta chứ.

      Vì thế, quên , vẫn là theo cái tên biến thái kia về Phong Tam sơn trang vậy, có khi đến lúc đó lại nghĩ ra biện pháp chuộc thân cũng nên.

      Phong Tam sơn trang so với trong tưởng tượng của Tô Niệm Niệm lớn hơn rất nhiều, quả thực đây chính là công viên rừng rậm. Nơi này dựa vào núi để xây, cây tùng theo gió đong đưa, nước suối chảy róc rách, phong cảnh muốn đẹp bao nhiêu chính là đẹp bấy nhiêu. Trong lòng Tô Niệm Niệm thầm khen ngợi dứt, thể ngờ Phong Tịnh Minh đúng là biết hưởng thụ, mới chọn được nơi tốt như vậy.

      Phong Tịnh Minh nhìn thấy bộ dáng hưởng thụ của Tô Niệm Niệm, : “Thích?” .

      Trong lòng Tô Niệm Niệm xác thực rất thích, nhưng miệng lại thừa nhận: “Nơi này phong thuỷ rất tốt, có vẻ thích hợp mai táng người chết.”

      Phong Tịnh Minh cũng tức giận : “ thể ngờ Tô nương thế mà còn biết xem phong thuỷ, bội phục a. Phía sau núi này có khu nghĩa địa, khi nào rảnh rỗi ta kêu hạ nhân dẫn Tô nương xem.” .

      “Khụ khụ, thế cần .” Tô Niệm Niệm xong, từ từ nhảy đến bên người Trữ Bích Huyền.

      Chương 10.2: Nhất quyết phải trở về sơn trang cho bằng được.

      Edit&Beta: Vô Nguyệt

      Trữ Bích Huyền nghe hai người bọn họ chuyện, đứng ở bên thấp giọng cười cười. Tô Niệm Niệm bất mãn, hung hăng đánh cho cái.

      Sơn trang này rất lớn rất lớn, Tô Niệm Niệm tham quan xong toàn bộ bản thân có lý do tin tưởng rằng nàng mà ở mình trong này chắc chắn lạc đườn , do đó hết sức khinh bỉ Phong Tịnh Minh, lãng phí, xa xỉ, hám tiền!

      Phong Tịnh Minh giao Tô Niệm Niệm cho lão nhân trước mặt, : “Lão Lục, an bài chút việc cho nàng làm.”

      Lão nhân khúm núm mà dẫn Tô Niệm Niệm rời . Tô Niệm Niệm thở phào nhõm trong lòng, nàng còn tưởng rằng mỗi ngày phải đối mặt với cái tên biến thái Phong Tịnh Minh chứ, xem ra phải a, nàng có thể sống lâu thêm vài năm rồi.

      Lão Lục thoạt nhìn là lão nhân hiền lành, nhìn thấy vết sẹo mặt Tô Niệm Niệm, lắc đầu thở dài, lại là hài tử đáng thương.

      Lão Lục vừa vừa cùng Tô Niệm Niệm chuyện tào lao.

      nương, xưng hô như thế nào?”

      “Ta gọi là Tô Niệm Niệm.”

      “Quê ở đâu ?”

      “Ách, Sơn Đông.” thời điểm Tô Niệm Niệm đến trường học, nàng phát ra rằng, từ xưa đến nay hầu như triều đại nào cũng đều có nơi gọi là Sơn Đông, chỉ là địa phương giống nhau mà thôi.

      Lão nhân quả nhiên tin, tiếp tục hỏi: “Trong nhà có người nào a?”

      có người, chết sạch.” Dù sao kiếp trước hoàn cảnh của nàng đúng là như vậy, ngay cả chính nàng cũng chết rồi nha.

      Lão nhân thở dài: “ đứa có số khổ .”

      “Chính là chính là, mạng của ta rất khổ , làm phiền Lục thúc ngài, sau này chiếu cố ta nhiều chút.”

      “Yên tâm , ta làm chủ cho ngươi.”

      “Cám ơn Lục thúc!” Tô Niệm Niệm mỉm cười cái.

      “Tô nương, ngươi bán thân với giá bao nhiêu?” .

      “Đại khái là hơn trăm năm mươi hai lạng bạc phải.” đến đây Tô Niệm Niệm lại nghĩ đến, việc tên biến thái Phong Tịnh Minh lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà thừa nước đục thả câu.

      Lão Lục xoay người mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Niệm Niệm, hỏi: “Bao nhiêu?”

      Tô Niệm Niệm bị vẻ mặt biến đổi của lão Lục mà hoảng sợ, lui về phía sau hai bước, run run đáp: “ trăm năm mươi hai lạng bạc. . . . . . giá của ta có phải rất thấp hay ? Các ngươi khinh thường ta chứ. . . . . .”

      Lão Lục lung lay tại chỗ hai cái, thiếu chút nữa té xuống, Tô Niệm Niệm vội vàng đỡ lấy : “Lục thúc, ngươi làm sao vậy, có việc gì chứ?”

      Lão Lục chậm rãi tỉnh lại, nhìn Tô Niệm Niệm khoát tay : “Ta sao. . . . . . Tô nương, ngươi, khế ước bán thân của ngươi là trăm năm mươi hai lạng bạc sao?”

      “Đương nhiên, ta lừa ngươi làm gì, cũng phải chuyện tự hào gì.”

      Lão Lục nuốt nuốt nước miếng, cắn răng : “Tô nương, ngươi có biết , người tới trước ngươi, nha hoàn quý nhất trong sơn trang là mất bao nhiêu tiền mua về ?” xong, vươn ngón tay, kích động phun nước miếng, “Mười hai lạng bạc a, quý nhất cũng mới chỉ có mười hai lạng bạc a!”

      “A? Ha ha, “ Tô Niệm Niệm nhức đầu, ngượng ngùng , “ tại lạm phát a, tiền bị rớt giá mà, trăm năm mươi hai lạng bạc chẳng có gì lạ.”

      Lão Lục lắc đầu: “Ta nghe hiểu ngươi cái gì, lão phu sống lâu như vậy, cũng chưa gặp qua nha hoàn nào có giá trăm năm mươi hai lượng bạc, Tô nương, trang chủ vì sao bỏ nhiều tiền như vậy để mua ngươi về?”

      Ách, việc này giải thích có vẻ khó khăn, Tô Niệm Niệm nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên nhìn lão Lục : “Lục thúc a, ngươi có biết cái gì gọi là tư bản gán nợ hay ?”

      Lão Lục lắc đầu, tránh ra, trong lòng thầm, trang chủ làm sao người có thể chi ra hơn trăm lượng bạc mua nha hoàn đầu óc có vấn đề về chứ?

      Phong Tam sơn trang tại thiếu người, lão Lục liền đem nàng an bài đến phòng bếp. Theo lão Lục , phòng bếp trong thôn trang này, cần rất nhiều người, nàng đến đây vừa vặn có thể nấu cơm cho trang chủ cùng với đống nữ nhân của . Dù sao trang chủ cần rất nhiều người hầu hạ, thêm người cũng nhiều lắm.
      dulsineamal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :