1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên qua Hoàn Châu: Tử vi khai hoa - Hinh Ninh (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 6: Lời đồn đại

      Edited by: Nấm


      - Tiểu tiểu thư, người thể làm việc ngu ngốc ấy được” – Chưa để Tử Vi có cơ hội giải thích suy nghĩ của nàng, Mai Hoa vội vàng đứng dậy tiến lại, ôm Tử Vi khóc lớn.

      Tử Vi nhất thời sững sờ khó hiểu, nhìn Mai Hoa khóc ngừng vội vàng khuyên nhủ: “Mai di, người đừng kích động, có chuyện gì từ từ rồi ” – Lại nháy mắt ra hiệu với Tương Diệp, Tương Diệp lập tứ hiểu ý mang đến cái khăn ấm cho Mai Hoa lau nước mắt, Mai Hoa nhận khăn nhưng nước mắt vẫn rơi ngớt đồng thời lôi kéo Tử Vi, thút thít khuyên nhủ nàng: “ Tiểu tiểu thư đời này có gì là thể giải quyết được nên hướng tuyệt lộ mà như thế, người cũng biết Tử Cấm thành kia là địa phương ăn thịt người cỡ nào hung hiểm rồi mà” – Mai Hoa tràng dài vẫn chưa muốn ngừng, Tử Vi bỗng chốc mặt đầy hắc tuyến cắt ngang lời nàng: “Mai di, suy nghĩ người chạy đâu vậy, phụ thân ta mất sớm, ta mồ côi từ trong bụng mẹ, Tử Cấm Thành cao cao tại thượng kia cùng ta có quan hệ gì chứ?”

      Mai Hoa nghe vậy sửng sốt, hiểu ý Tử Vi lập tức cười : “Tiểu tiểu thư hù chết nô tỳ mà!”

      - Cũng chính là tại ta chưa ràng cho người biết, đương kim hoàng thượng trước nay văn võ song toàn người nào có thể so sánh, nơi nơi đều làm thơ vẽ tranh, cái đó gọi là “Sở Vương hảo tế , cung trung đa ngạ nhân” (Sở Vương thích eo , trong cung nhiều người nhịn đói), chắc hẳn chữ viết của người Tế Nam tri phủ cũng nhận thức được, đến lúc nháo đến quan phủ mang cái chuôi quạt này đem đổi lấy bình an cho bản thân là biện pháp tốt dù sao dân cũng đấu lại quan” – Tử Vi cười , nghĩ đến Mai Hoa quan tâm đến nàng, vì nàng suy nghĩ mà khóc nháo nãy giờ trong lòng vô cùng ấm áp, tuy rằng mỗi người mỗi sauy nghĩ riêng nhưng có lẽ Mai Hoa bị cương quyết trong tình của Hạ Vũ Hà ảnh hưởng sâu quá nên luôn lo sợ cho tương lai của Tử Vi nàng. Tử Vi thở dài, đời này cũng có mẫu thân tài nữ của nàng mới có thể cảm thấy hoàng cung là gia đình tốt đẹp, hoàng đế bệ hạ là người si tình, phụ thân hiền lành mà thôi. biết nàng cả đời ôm ảo tưởng như vậy mà sống là bất hạnh hay may mắn nữa.

      Mai Hoa vốn biết mấy về chuyện quan phủ nên cũng suy nghĩ nhiều vừa nghe tiểu tiểu thư có ý định tìm phụ thân nàng liền yên lòng, sau khi tiểu thư mất tiểu tiểu thư như biến thành người khác, cử chỉ hành động chín chắn ngày càng giống lão gia lúc trước cảm thấy tiểu tiểu thư có khả năng xử lý tốt khó khắn này, huống chi còn có Tề thúc giúp đỡ.

      Tề thúc ở bên cũng nghe được, nhìn thấy ánh mắt Mai Hoa nhìn về phía mình vội gật đầu phụ họa: “Biện pháp này của tiểu tiểu thư tốt lắm, là quan gia ai lại biết chữ viết của bệ hạ, cây quạt này có chỗ dùng đến nhưng mà tốt nhất nên làm từng bước nếu thân phận tiểu tiểu thư bị lộ ra bên ngoài” – Trong lòng Tề thúc khỏi thở dài, nếu lúc đó tiểu thư đồng ý chiêu thân mọi thứ mĩ mãn, tiểu tiểu thư cũng có thân phận đáng xấu hổ này, cũng chẳng phải rước thêm bao nhiêu chuyện khó xử bây giờ.

      Tử Vi cười khổ, bất đắt dĩ nhìn cây quạt tay, lại : “Cũng chỉ có thể bước nào tính bước nấy thôi. Tề thúc việc này liền phiền người vậy”

      - Việc này lão nô sắp xếp, cây quạt này tiểu thư nhớ giữu kĩ, chỉ mong sau này cần lấy ra nữa” – Tề thúc vội vàng đáp ứng, lại lo lắng dặn Tử Vi câu rồi mới lui xuống.

      Tử Vi thở dài tiếng đem cây quạt giao cho Tương Diệp: “Ngươi đem cây quạt này cất cho tốt ” – Tương Diệp tiếp nhận gật đầu, đem cây quạt giấu .

      - Mai di, chúng ta tiếp tục thêu thôi – Tử Vi quan tâm chuyện cây quạt nữa hướng Mai Hoa cười .

      - Tốt – Mai Hoa có chút kinh ngạc với thay đổi nhanh chóng của Tử Vi nhưng cũng lập tức đáp ứng. Hai người ngồi lại bắt đầu việc học châm tú.
      Tương Diệp cầm lấy khăn tay mang kim chỉ ngồi ra bên nghiêm túc thêu, Kim Tỏa nhìn trái nhìn phải hồi cũng cầm khung thêu của mình tìm góc thêu thùa.

      Sau hồi nghiêm túc, Kim Tỏa đột nhiên hỏi: “Tiểu thư, kinh làm gì vậy ạ?”

      Trong nháy mắt Tử Vi, Mai Hoa cùng Tương Diệp đều lắp bắp kinh hãi, Tử Vi cầm châm vô ý đâm bị thương tay mình, máu chảy ra, nhiểm mảng túi thơm nàng thêu.

      - Tiểu tiểu thư sao lạ cẩn thận như vậy” – Lúc này Mai Hoa rảnh để tâm đến Kim Tỏa tiến lên cầm tay Tử Vi đau lòng, Tương Diệp vội vã tìm đem hòm thuốc tới, Mai Hoa liền băng bó cho Tử Vi.

      Tử Vi nhìn vết kim đâm nho của mình lại bị băng bó thành chân heo khỏi cười : “Mai di, người đúng là chuyện bé xé ra to đó”
      Mai Hoa nhìn cũng cảm thấy bản thân làm hơi thái quá cười hỏi: “Còn phải tiểu tiểu thư làm nô tỳ lo lắng hay sao, người còn đứng đó chọc ghẹo ta”

      - “Đáng tiếc tác phẩm của ta bị hủy rồi” – Tử Vi đau lòng nhìn túi thơm bị nhiễm máu, đây là thành quả nửa tháng của nàng đấy, mặc dù so được với Mai Hoa, Tương Diệp nhưng tốt xấu gì cũng có cảm giác thành tựu thế mà hôm nay lại bị hủy.

      - Chỉ cần đem túi thơm này giặt sạch là được mà – Mai Hoa an ủi, rồi cầm túi thơm tay, lại : “Tiểu tiểu thư, để Kim Tỏa đến hỗ trợ nô tì ” – Tử Vi nghe vậy liền cười cười với Kim Tỏa: “ Kim Tỏa ngươi theo giúp Mai di
      Kim Tỏa lúc này còn mờ mịt vì sao nàng chỉ mới xong câu mà khí trong phòng lại kỳ lạ đến vậy? Việc kinh thành phải là di ngôn của phu nhân hay sao? Kim Tỏa thực rất muốn chạy ra khỏi phòng, khí trong này khiến nàng vô cùng thoải mái nên vừa nghe Từ Vi cầu nàng liền vội vàng đáp ứng theo Mai Hoa ra ngoài.

      Tử vi nhìn của nàng bóng dáng thở dài, Kim Tỏa này vẫn là Kim Tỏa trong nguyên tác mà thôi!.

      - "Tiểu thư." Tương Diệp thấy Tử Vi thở dài lo lắng gọi tiếng.

      - " có việc gì, chúng ta tiếp tục thôi." Tử vi vội quay đầu nhìn Tương Diệp an ủi cười cười.

      Tương Diệp muốn đôi lời, nhưng lại cảm thấy bản thân tiểu thư tựa hồ cần an ủi, nàng có chút mờ mịt cúi đầu, cầm lấy khăn tay, lại thể nào tập trung hạ châm.

      lâu sau Mai Hoa dẫn theo Kim Tỏa trở về, Tử Vi thấy túi thơm mình thêu sạch bong như mới vui mừng hướng Mai Hoa cười, lại phát mắt Kim Tỏa hồng hồng. Tử Vi nhìn Mai Hoa lại nhìn Kim Tỏa ngầm hiểu quan tâm nữa mà cúi đầu xem túi thơm của nàng.

      Mấy người Từ Vi an ổn mấy ngày chờ Tề thúc theo lời Tử Vi sắp xếp, mọi việc tiến triển vô cùng thuận lợi, giờ tộc trưởng, tam thúc công, tứ lão phu nhân đấu nhau túi bụi hơn nữa cái người mời mà đến Cữu lão gia kia cũng chính thức lên sân khấu. Tộc trưởng vốn tưởng rằng mình thầm nhặt được cái lợi lớn ai ngờ tin tức này lại truyền đến tai tam thúc công cùng tứ lão phu nhân; tam thúc công ở ngay trước cửa than con ở kinh xa xôi để mình bị chiếm tiện nghi; tứ phu nhân càng tuyệt hơn, ôm cái bàn thờ trinh tiết đứng trước cửa khóc lớn. Tộc trưởng vốn là người vô năng lập tức sứt đầu mẻ trán, bên mời tứ phu nhân tiến vào, bên cùng tam thúc công hảo hảo khuyên bảo, trong lòng cũng buông tha ý niệm độc chiếm biệt viện cho bản thân. Bên này còn chưa có trấn an xong bên kia cái tên họ hàng cực kỳ xa cữu lão gia lại tới cửa đòi tài sản của cháu ngoại. Tóm lại mọi chuyện cứ rối tung lên. Tộc trưởng nghiễm nhiên trở thành trung tâm vòng bát quái, cãi lộn khóc nháo ngày ngày đều biểu diễn, mỗi ngày đều có tam lục bà rảnh rỗi lại tò mò nhìn vào, lời đồn đãi phố ngày náo nhiệt, cũng ngày càng vớ vẩn, tộc trưởng tam thúc công cùng tứ lão phu nhân trở mặt thành thù đem tất thảy chuyện xưa lôi ra tính sổ.
      - Ha ha, chuyện này là chứ - Tử Vi nhìn nha hoàn ở ngoại viện đóng giả bộ dáng tộc trưởng, tam thúc công tứ lão phu nhân cãi nhau cười nghiêng ngả, đúng là khả năng bát quái của cổ nhân ghê người, chuyện xưa gì cũng đều có thể moi ra được.

      - Là mà tiểu thư, tiểu thư tin ra ngoài xem thử , tại cả thành Tế Nam đều biết cả đó, ai ai cũng có thể kể ra được đoạn đặc sắc – Tiểu nha hoàn có chút đắc ý trả lời, nha hoàn này tên là Tiểu Hồng là tam đẳng nha hoàn ngoại viện của Tử Vi, thường ngày vô cùng hâm mộ địa vị nhất đẳng nha hoàn, đương nhiên là Tương Diệp tỉ tỉ là thể so sánh rồi, nhưng mà Kim Tỏa lại khác, cái gì cũng biết hiểu ngu ngu ngốc ngốc có Mai quản gia nâng đỡ mới bước lên trời, hôm nãy nàng làm vừa lòng tiểu thư sau này sợ có cơ hội thăng tiến.

      Tử Vi nghe tiểu Hồng như thế cũng động tâm vài phần. Mấy ngày này sau tang của Hạ Vũ Hà, lại phải thích ứng thân phận mới, gặp tình huống tranh đọt gia sản khó khăn chuyện nọ nối tiếp chuyện kia làm Tử Vi mệt nhọc hết sức, nếu mọi thứ đều tiến triển theo chiều hướng tốt nàng cũng muốn ra ngoài dạo phen thứ nhất là để thả lỏng tinh thần nhân tiện xem mấy người kia chật vật, thứ hai vì tốt xấu gì nàng cũng được coi là nữ tử xuyên mặc dù muốn làm mưa làm giá gì nhưng đường phố cổ đại cũng rất hấp dẫn đối với nàng.

      - Tương Diệp chuẩn bị xuất môn dạo thôi – Tử Vi đợi Tiểu Hồng ra khỏi phòng rồi hướng Tương Diệp . Tương Diệp sửng sốt chút mới đáp lời: “Tiểu thư bây giờ kích động quá, giờ trong hiếu kỳ, mọi việc cần phải cẩn thận chút” – Tử Vi nghe xong cũng gì nhưng ràng nàng có hơi thất vọng chút. Vừa vặn Mai Hoa tiến vào thấy vậy liền đành lòng nhân tiện : “Mọi việc tự hiểu trong lòng là tốt rồi, nô tì nghĩ là tiểu thư cũng mong nhìn thấy tiểu tiểu thư vui đâu, hôm nay trễ rồi, để ngày mai qua vùng phụ cận thăm thú tí cũng được.

      Tử vi vừa nghe, vô cùng hưng phấn nhìn Mai Hoa, tuy rằng đủ loại hạn chế,
      nhưng tốt xấu gì cũng có thể xuất môn dạo chơi, nàng lại mong chờ nhìn Tương Diệp, Tương Diệp nghe Mai Hoa như thế liền tập trung suy nghĩ những đồ dùng cần thiết cho việc xuất ngoại ngày mai.
      sanone2112, linhdiep17thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 7: Những lời vô tâm

      Edited by: Nấm

      Hôm sau trời trong nắng ấm đúng là ngày tốt để xuất môn, Tử Vi hiểm khi lười biếng mà dậy từ sớm để Kim Tỏa cùng Tương Diệp hầu hạ rửa mặt chải đầu. Vì trong hiếu kì nên Tử Vi thể ăn mặc quá nổi bật khiến người ta này kia, hôm nay nàng mặc bộ váy áo màu tím nhạt, tuy hơi đơn điệu nhưng nếu nhìn kỹ thấy cổ áo, tay áo và các đường biên váy đều được thêu dải hoa tử vi cách tỉ mỉ, đây là bộ quần áo Hạ Vũ Hà đích thân làm cho nữ nhi, những đường thêu tỉ mẫn thể tài nghệ châm tú tuyệt vời của bà. Tử Vi vô cùng thích bộ trang phục này, nàng cảm nhận được tấm lòng người mẹ qua từng đường may chăm chú, nàng lại lần nữa thở dài oán, tài nữ tốt đẹp thế kia lại bị Càn Long hủy hoại nhân duyên!

      Mai Hoa tiến vào thấy Tử Vi trang điểm xong rất vừa lòng, ngắm nhìn lúc rồi cài thêm cây trâm tím lên, mang theo mũ xa rồi mới ra ngoại thất, bên kia Tề thúc sớm chuẩn bị tốt xe ngựa. Tử Vi nghĩ mình ngồi xe ngựa, ngồi xe khác gì lại bị nhốt trong cái phòng mới, ngay: “ Mai di, dù sao chúng ta chỉ dạo xung quanh chút thôi mà, bằng cứ bộ vậy.”

      - Như vậy làm sao được, làm gì có tiểu thư khuê tú nào lại bộ ra phố” – Mai Hoa nghĩ ngợi mà cự tuyệt.

      Tử Vi tuy rằng rất muốn ngắm nhìn phố phường sầm uất ở Thanh Triều, nhưng nàng cũng là phải là người phân biệt tốt xấu, cổ đại và đại có nhiều điểm bất đồng, chuyện nàng tò mò ra ngoài đối với nữ tử thời này là chuyện nên rồi, vẫn là nên sống yên lặng chút, nàng còn muốn bình bình an an cả đời làm phú bà nữa. Dấu xuống tâm trạng buồn bực, Tử Vi đành gật đầu. Chuyến tham quan đường phố cổ đại của Tử Vi biến thành nàng cùng Mai Hoa, Tương Diệp, Kim Tỏa ngồi nhìn nhau trong xe ngựa, đau khổ hơn là nếu lấy tốc độ ô tô đại so sánh với xe ngựa này quả chỉ như ngồi trong cái hộp đứng yên mà thôi.
      xe, Kim Tỏa lại bận rộn sếp đặt trà bánh, Tương Diệp đem khăn tay ra thêu, Tử Vi thấy thế giất giật khóe miệng bực mình quay đầu ra định vén rèm ngắm cảnh bên ngoài chút lại bị Mai Hoa ngăn lại.


      - Tiểu tiểu thư, ở đâu lại có tiểu thư khuê tú tùy tiện vén rèm lên như thế kia?

      – Tử Vi vẻ mặt nhanh chóng ảm đạm bỏ tay xuống, Mai Hoa mặc dù đành lòng nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết. Trong nhận thức của nàng, quãng đời bi thảm của tiểu thư nhà nàng bắt đầu chính vào thời điểm tùy tiện vén rèm lên trong lần dâng hương khi xưa, bởi chính lúc đó lọt vào mắt của hoàng thượng, chính lúc đó lại rơi vào lưới tình, cho nên nàng nhất quyết thể để cho tiểu tiểu thư dẫn lên vết xe đổ đó!

      Tử Vi được như ý chỉ còn cách thở dài, ra ngoài như vậy còn bằng ở nhà còn hơn, tốt xấu gì có thể dạo ở vườn hoa.

      - Phía trước là Trình Xuân các, tiểu tiểu thư lại chọn mấy thứ trang sức thích – Mai Hoa cuối cùng cũng đành lòng .

      Tử Vi lắc đầu hờn dỗi: “Ta còn chưa qua hiếu kỳ đâu, sắm trang sức mới đâu để làm gì” – nhưng nàng vừa xong lại bất giác hối hận. Mai Hoa giống như mẫu thân ruột thịt của nàng, làm mọi chuyện đều vì muốn tốt cho nàng, nàng hiểu cảm giác đau buồn khi “Tử dục dưỡng mà thân đợi” (con muốn nuôi nhưng cha mẹ đợi được” nên rất trân trọng cảm giác thân thiết đối với Mai Hoa, càng xem trọng nàng, nên lập tức hướng Mai Hoa hối lỗi.

      Mai Hoa cũng tức giận mà ngược lại thấy biểu của Tử Vi lại khỏi vui mừng cùng lo lắng, tiểu tiểu thư nhà nàng biết ủy khuất bản thân vì mọi người mà suy nghĩ, nếu gặp trúng ý trung nhân hoàn hảo đời này chẳng phải lo nữa, nhưng nếu gặp lại tên hoàng thượng lang tâm cẩu phế đó, đối mặt với hậu cung của ông ta chắc xương cốt cũng chẳng còn nữa, nàng là hạ nhân chỉ có thể chăm sóc tiểu tiểu thư thêm vài năm nữa thôi, mong là mọi chuyện tốt đẹp. Mai Hoa nhanh chóng dấu tâm tư của mình vội cười : “Tiểu tiểu thư nhất định phải xem qua hàng điểm tâm, nghe gần đây có nhiều loại mới, mặc dù tốt bằng trong nhà nhưng cũng coi là mới mẻ thay đổi mùi vị chút.
      Nghe được mấy lời này hai mắt Tử Vi lập tức sáng rực, chuyện vui nhất khi đến Thanh triều là đủ món mĩ thực nổi tiếng ở niên đại này, ở tại vốn cũng có nhưng tài lực của nàng cho phép tiêu xài quá mức xa xỉ, khi đến đây lại khác Mai Hoa các nàng giống như hận thể nuôi nàng mập lên. Tuy nhiên Tử Vi càng ăn càng thấy, đồ ăn cổ đại những ngon mà thân thể này cũng rất tuyệt vời ăn mấy cũng thể béo lên. Cửa hàng điểm tâm đối Tử Vi có lực hấp dẫn vô cùng lớn, nàng làm bộ trầm tư lát, miễn cưỡng gật đầu nhìn thấy Mai Hoa hiểu thấu biểu giả tạo của mình có chút xấu hổ mà đỏ mặt.

      Cửa hàng điểm tâm ở Thanh triều cũng giống các cửa hiệu lâu đời ở đại nhưng sạch sáng sủa bằng, điểm tâm cũng vứt tùy tiện bừa bãi, đối với linh hồn hai mươi mấy năm sống ở đại Tử Vi dậy nổi tí hứng thú nào, vẫn là quế hoa cao của Tương Diệp đẹp mắt hơn, vội vàng liếc mắt cái liền chuẩn bị rời .

      - Ngươi có nghe ? – bà tám Giáp chọn điểm tâm đột nhiên thần bí thà thầm.

      - Ai mà biết chứ, giờ thành Tế Nam đều về chuyện này mà – Lời cuả nàng ta được người xung quanh phụ họa, mọi người tụ tập lại bát quái, bà tám Ất chiếm được ưu thế chuẩn bị lên tiếng.

      “Tiểu thư, cửa hiệu điểm tâm này phải là địa phương tốt, chúng ta vẫn nên rời sớm hơn” – Mai Hoa chưa để bà tám Ất kia bắt đầu nhíu mày toàn dẫn Tử Vi . Nếu là bình thường Tử Vi sớm phẩy tay bỏ nàng thích nhiều chuyện lấy chuyện riêng tư nhà người ta ra làm niềm vui, nhưng nghe ý tứ của họ có lẽ là về chuyện của Hạ gia, tám chín phần là do tộc trưởng bọn họ nháo loạn. Tử Vi trong lòng sớm nghẹn bụng hỏa trước tham lam của bọn họ nhưng do bối phận nên thể làm được gì, thời có thể nghe thiên hạ chê cười bọn họ nàng há có thể rời . Tử Vi nhìn Mai Hoa cười lắc đầu có chút phản ứng muốn rời , Mai Hoa ngẫm nghĩ chút cũng ép nàng nữa.

      Tử Vi cầm lấy hộp trạng nguyên cao, làm bộ đoan trang len lén dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng.

      À à! Còn phải là nữ nhân Hạ gia kia sao, gọi là Hạ Vũ Hà nhỉ, vừa nghe tên thấy giống nữa tử lẳng lơ giữ quy củ rồi, nàng ta chưa lập gia đình có con tại nữ nhi của nàng lại biết xấu hổ tranh giành gia sản, nếu là ta chắc phải tìm cái động mà chui xuống lâu rồi” – Tiếng cười cùng lời bén nhọn khuếch tán trong cửa hàng .

      - Đúng vậy đúng vậy, chuyện mười sáu năm trước, lúc đó đỡ đẻ cho bà ta là bà bà của biểu tỷ hàng xóm ta, khi đó Hạ Vũ Hà kia luôn mồm kêu cái gì mà đứa trẻ do trời ban, biết xấu hổ, như nhà người ta có cái nghiệt chủng như vậy sớm vứt bỏ cả mẹ lẫn con rồi, nàng ta còn biết xấu hổ mà sinh ra, Hạ lão gia còn cư nhiên để cho hài tử đó mang họ Hạ nữa chứ, như ta ta sớm tiễn bước rồi” – lời bén nhọn khác lại vang lên, quên thêm mắm dặm muối sợ người khác đoạt mất cơ hội.

      - Quá đáng – Tử Vi đánh rơi trang nguyên cao trong tay xuống đất nát bấy. Nàng chưa bao giờ nghĩ ngôn ngữ cũng có thể giết người, nàng cho rằng có thể tiếp nhận thân phận Hạ Tử Vi nhưng thể tiếp nhận quá khứ tình cảm của nàng ta, nàng thực sai lầm rồi, lúc Hạ Vũ Hà mất tâm nàng vô cùng khó chịu, nhắc đến Càn Long nàng lại càng ủy khuất, nghe những lời vừa rồi như sát thêm muối vào vết thương vậy, đau đớn vô cùng.

      Tay ôm lấy ngực, nơi đó đau quá, nàng chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy, lúc ở đại khi cùng mấy người họ hàng tranh chấp về tài sản, nàng luôn ở bên được dồng tình, thầy bạn bè, hàng xóm thân hữu đều ở bên ủng hộ an ủi nàng, nàng chưa từng chịu châm chọc giễu cợt như thế này.

      Tử Vi muốn tiến lên hung hăn làm nữ nhân chua ngoa lần tát các nàng vài cái, mắng các nàng vài tiếng mới trở về nhưng nàng phát thân thể nàng nhúc nhích được, Hóa ra là Mai Hoa gắt gao giữ nàng lại, Tử Vi giãy giụa muốn chất vấn nhưng nhìn vào mắt Mai Hoa nàng đột nhiên an tĩnh lại, quay đầu lại thấy Kim Tỏa bị Tương Diệp gắt gao che miệng nàng lại dùng sức lôi nàng ra khỏi cửa hàng.
      sanone2112, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Minh bạch

      Edited by: Nấm xinh đẹp


      Tử Vi ngừng hít vào, móng tay đâm sâu vào bàn tay, trong đau đớn tìm lại chút lý trí. Bây giờ nàng thể tiến ra đó, như vậy khác nào tự đưa mình ra để người ta vũ nhục, mà có ra mặt cũng biết phải biện giải làm sao. Hạ Vũ Hà cả đời chịu ủy khuất ai tới đền cho bà, Hạ Tử Vi suốt đời mang thân con riêng nhục nhã ai phụ trách, nhưng tiếng châm chọc những lời vô tâm kia đến cho cùng ai mới là người có lỗi đây.

      - Tiểu tiểu thư chúng ta nên sớm về nhà thôi, cần phải tức giận hại thân, chúng ta về nhà” Mai Hoa giữ chặt Tử Vi ngừng ở phía sau an ủi.

      Tử Vi quay đầu thấy bộ dáng bây giờ của Mai Hoa cực kỳ khó coi, sắc mặt xanh trắng, hàm răng cắn chặt lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, có sợ hãi, có phẫn nộ, nhiều hơn cả là lo lắng. Tử Vi bỗng chốc thấy tâm mình ấm áp hẳn, thế giới này vẫn có người bên nàng mà.

      - Mai di chùng ta về nhà thôi – Tử Vi như dùng hết khí lực toàn thân cười .
      Mai Hoa nới lỏng tay, khẽ lau khóe mắt ướt ướt gật đầu đáp: “vâng tiểu tiểu thư, chúng ta về nhà”

      Đến lúc Tử Vi cùng Mai Hoa bình tĩnh lại nhóm bà tám kia vẫn tiếp tục bát quái, tiểu nhị của cửa hiệu đột nhiên vọt lại chỗ hai nàng muốn bắt đền khối Trạng nguyên cao bị hỏng dưới đất.

      Mai Hoa có phản ứng gì, Tử Vi cười lạnh nhìn tiểu nhị làm rét run, nếu chưởng quầy bắt đòi cũng muốn tránh né nữ tử này càng xa càng tốt rồi, ánh mắt nàng ta đáng sợ quá, tiểu hị rùng mình.

      - Đòi tiền ta à! Tử Vi nhìn bộ dáng khúm núm của tiểu nhị hừ lạnh lấy trong túi thêu thỏi bạc ném xuống đất “thưởng cho ngươi đấy” – Ném xong nàng lại cảm thấy chua xót tự giễu, khi nào nàng trở thành tiểu thư ngạo mạn khinh người thế này, chắc có lẽ do tâm trạng bị đám bà tám kia kích thích thoải mái mà muốn bộc phát.
      Tiểu nhị chẳng để ý mấy đến thái độ của Tử Vi, trong mắt chỉ có bạc trắng vội vàng cúi xuống nhặt bạc như sợ kẻ khác cướp mất.

      Lúc trở về xe ngựa Tương Diệp nhanh nhẹn mang cho Tử Vi ly trà để hạ hỏa, Tử Vi theo bản năng tiếp nhận nhưng vẫn cúi đầu trầm mặc tiếng nào, lúc này Mai Hoa cũng dám lên tiếng xe ngựa rơi vào khoảng tĩnh lặng.

      - Dựa vào cái gì chứ - ly trà bỗng chốc bị Tử Vi hung hăng hất , trà nóng bắn tung tóe, chén lăn lông lốc dưới sàn. Kim Tỏa khom người toan nhặt lấy lại bị Tử Vi lấy tay cản lại – Nhặt cái gì mà nhặt, ta làm rời ly trà thôi cũng được à! – Kim Tỏa giật mình thụt tay lại biết làm thế nào sợ sệt nhìn Tử Vi.

      - Tiểu Tiểu thư – Mai Hoa thấy tâm trạng Tử Vi cực xấu lo lắng kêu lên.
      Tử Vi đáp, hai tay gắt gao nắm vào nhau miệng thào độc thoại: “Cuối cùng là ai, là ai truyền ra lỡi đồn đãi như thế, tại sao? Tại sao?” – hồi lâu mới mờ mịt ngẩng đầu, ngây người hồi mới hoàn hồn lại. Tử Vi nhìn Mai Hoa các nàng mặt mày nhăn nhó chẳng nhìn ra khóc hay cười bèn cúi xuống tự nhặt ly trà lên từ từ tĩnh tâm lại, đầu óc nàng bắt đầu đứng lên suy nghĩ. Rốt cuộc là vì cớ gì mà ngày trước dân chúng vẫn còn gièm pha tộc trưởng bọn họ đến hôm nay lại ảo diệu biến thành nàng, nàng có ngốc mới tin là chuyện này là vô tình, ràng có người đứng sau thầm thao túng tung tin đồn ra toàn thành Tế Nam. loạt nghi vấn lên trong đầu Tử Vi, nàng bồng chốc thấy mình có chút đần độn tự nhảy vào cái hố người ta đào sẵn. Rốt cuộc là ai? Tộc trưởng, tam thúc công, tứ lão phu nhân hay là cữu lão gia kia? những kẻ đê tiện thấy lợi là mờ mắt có khả năng làm việc này, rốt cuộc là ai tính kế lên Hạ gia?

      - Tiểu thư, người khoác tạm tấm chăn cho bớt lạnh – Tử Vi còn suy nghĩ xuất thần Tương Diệp bỗng đem đến cho nàng cái chăn mỏng, lúc này Tử Vi mới phát nàng vô thức lấy tay ôm ngực, cả người rét mà run, nàng bỗng chốc thở dài bi ai, người mang tiếng là có tri thức đại như nàng bất quá chỉ là con cờ trong mắt cổ nhân mà thôi.

      Tử Vi cả người cuốn chăn nhúc nhích, chuyến xuất hành lần này cho nàng đả kích quá lớn, ác ngôn ác ngữ, lời như lưỡi kiếm sắc đẫm vào tim nàng, quan trọng hơn là tự tin của nàng bị đả kích nghiêm trọng, nàng luôn cho bản thân thông minh có thể giải quyết chuyện tranh đoạt tài sản ở đại ở đây bất quá chỉ như lặp lại lần nữa mà thôi, vô cùng dễ dàng. Nàng từng tự tin nghĩ rằng mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của nàng nhưng nàng sai lầm rồi. Ở đại nếu bị người khi dễ nàng có thể quang minh chính đại phản kích, nàng có thể dễ dàng chiếm được mọi đồng tình, mà lúc đến nơi đây, khắp nơi thầm tính kế, trong tối ngoài sáng biết tiếp theo đối mặt với chuyện gì, biết vận mệnh của nàng cùng Hạ phủ rồi ra sao. Đáng sợ hơn nữa là chuyện người ta ức hiếp nàng đều có lý do danh chính ngôn thuận cả. Nàng nên làm cái gì bây giờ?

      Tử Vi đột ngột bị đả kích chưa phục thần lại được nên Tương Diệp và Mai Hoa phải đỡ nàng vào phòng, đến lúc Tề thúc gọi nàng nàng mới có chút để ý, nhìn Tề thúc mới phát so với mấy ngày trước đây người tiều tụy hơn rất nhiều.

      - Tiểu thư, đều là do lão nô vô dụng, nếu người cùng phải nghe những lời kia – Tề thúc hết sức hổ thẹn cúi xuống nhận lỗi.

      - Người đừng như thế, chuyện hôm nay mới nổi lên, người có tài hơn trời cũng chẳng thể làm gì – Nhìn bộ dáng của Tề thúc Tử Vi nhịn được mà an ủi.

      Tề thúc nghe xong lời của Tử Vi ngẩng đầu kinh hô: “Tiểu thư, lời đồn này xuất ba ngày nay rồi” – Ông vừa muốn tiếp lại bị Mai Hoa mãnh liệt nháy mắt ra hiệu ngừng lại.

      Tử Vi sớm nghe nằm cũng bật dậy truy vấn: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

      Tề thúc nhìn Mai Hoa chốc lại nhìn Tử Vi cuối cùng cũng lên tiếng: “Ai, những lời này ba ngày trước bắt đầu được lan truyền, mới đầu chỉ có hai ba chỗ còn phần lớn vẫn chuyện tộc trưởng nên lão nô cũng để ý mấy, tưởng là do bên kia để lộ ra chút ít, ai biết được đợi lão nô phát lời đồn đãi sớm bay đầy trời cách nào ngăn nổi”

      - “ phải là tiểu Hồng trong viện ta mới hôm qua chuyện tộc trưởng vẫn còn náo nhiệt phố đó sao …- Tử Vi thể tin mà phản bác, nhưng đọt nhiên yên lặng miệng cười chua xót: “ha ha ha, ta thực quá ngu ngốc, bọn họ sớm tính kế tất thảy” – nàng cười đến chảy nước mắt vẻ mặt chết lặng.

      - Tiểu tiểu thư, người làm sao vậy? – Mai Hoa gấp gáp đến bên ôm chặt nàng biết làm thế nào cho phải. Kim Tỏa Tương Diệp loay hoay quạt mát châm trà cho Tử Vi cũng chẳng biết làm sao.

      Tề thúc ở bên giống thường ngày lui tới an ủi, người lại thẳng lưng nhíu mày nhìn Tử Vi, lộ sắc thái cương nghị: “Tiểu thư, người cứ để như vậy”
      Tử Vi ngơ ngác cười: “Ta còn có thể làm được gì, thánh nhân từng chặn miệng lưỡi dân chúng còn khó hơn chặn nước lũ, huống hồ ta đây chỉ là nữ tử nho làm thế nào được”

      - Tiểu thư, lão nô từ lớn lên bên cạnh tộc trưởng Hạ gia mấy đời, đến nay cũng hơn năm mươi năm, theo lão gia hơn 30 năm, tâm tư lão gia lão nô cũng có thể đoán ra vài phần” – Tề thúc trả lời thẳng mà về Hạ lão gia khuất: “Lão gia trước khi mất để lại di ngôn cầu con cháu hết sức bảo vệ cho gia nghiệp, phải chỉ là đại trạch biệt viện hay tài sản mà cốt yếu là muốn con cháu bảo vệ cho bản thân cả đời bình an yên vui. Hạ gia vốn lên từ nghèo khó vô cùng nỗ lực mới có được ngày hôm nay, lui bước có được tất có mất, lão nô thấy tiểu thư cũng phải người chịu nổi khổ đừng nên tự tìm phiền não vì những người liên quan. Lão nô chỉ vậy tiểu thư tự có suy tính, tiểu thư dù hông nghĩ ra lão nô cùng tiểu nữ cũng nguyện theo tiểu thư” – Tề thúc xong thở dài lui qua bên, căn phòng bỗng chốc tĩnh lặng trở lại.

      Hơn nửa ngày Mai Hoa mới phục hồi tinh thần, giọng oán trách: "Tề thúc, lời người vô lý,a, đời này thanh danh có thể quan trọng sao! Cái khác biết chứ chuyện này trước hết phải đàn áp xuống .”

      - , Tề thúc rất đúng” – Mai Hoa chưa xong Tử Vi thốt lên ngăn lại. Từ lúc Tề thúc chuyện Tử Vi dần dần thông suốt, lúc nàng chưa đến nơi này tất thảy đều có cái gì, đến đây có ruộng đất ngàn mẫu may mắn, tuy rằng hết thảy chỉ là giấc mộng Nam Kha nhưng nàng cũng phải là người tham lam mê đắm tài sản phải của mình. Về phần những lời đồn đãi kia đối với Tử Vi lúc trước có lẽ là đòn chí mạng nhưng đối với Tử Vi tại bất quá chỉ là đau long xót thương tuyệt đối tìm đường chết, đây vốn phải là lỗi của nàng, cần gì phải giận dữ xấu hổ, người cần giận dữ cần xấu hổ vẫn còn ở Tử Cấm Thành trái ôm phải ấp 3000 phi tần đấy, nàng ngoài nghi người kia có lúc nào từng hổ thẹn khi nghĩ đến mẫu thân Hạ Vũ Hà chưa.

      Tử Vi nàng mặc dù tiếp nhận hết thảy cuộc sống trước đây nhưng những đạo lý ở đây nàng tài nào tiếp thu nổi. Nàng cũng phải tự tìm phiền não như Tề thúc , mà xuyên qua cổ đại, mọi chuyện đều phải theo phong tục tập quán nơi đây, nhưng cũng thể để mất tự tôn của mình, bằng nàng chỉ giống như đóng vai nhân vật trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao mà thôi. Nàng là Hạ Tử Vi nhưng cũng chính là Hạ Thanh của thế kỉ hai mốt.
      sanone2112thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 9: Quyết định

      Edited by: Nấm

      Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tâm tình Tử Vi cực tốt, trong mắt lại xuất thần thái nhìn Tề thúc, Mai Hoa, Tương Diệp, Kim Tỏa từ từ vui lên, Kim Tỏa vẫn ngơ ngác chưa tiểu thư nãy giờ bị gì nhưng nàng là nô tì cực trung thành, tiểu thư vui vẻ nàng cũng vui vẻ.

      - Tề thúc, gia gia ta là người nhìn xa trông rộng chắc hẳn có sắp xếp riêng? – Tử Vi đột nhiên hỏi, ngẫm nghĩ mới thấy Tề thúc trông có vẻ tiều tụy nhưng trong mắt có mấy phần lo lắng cùng với lời khuyên khi nãy chắc hẳn Hạ lão gia trước khi mất để lại diệu kế gì đó đảm bảo cho Hạ Vũ Hà bình yên cả đời ở nơi này.

      Tề thúc nghe Tử Vi hỏi rốt cuộc cũng lấy lại nụ cười, thở dài: “Tiểu thư, lão nô chờ những lời này lâu lắm rồi, phu nhân trước giờ chưa từng hỏi qua ta chỉ ngày ngày chìm trong đau thương bây giờ có tiểu thư ràng mọi chuyện, là quá tốt rồi, lão gia trời có thể yên tâm nhắm mắt được rồi."

      Tề thúc lau nước mắt, tiếp tục : “Lão gia đích thực có phân phó cho lão nô, nếu Hạ gia có biến, có thể từ bỏ gia nghiệp mà lên kinh thành nương tựa thân hữu của lão gia”

      - Thân hữu sao? Tề thúc chẳng lẽ biết lòng người ấm lạnh, gia gia qua đời nhiều năm, người ta còn có thể tiếp nhận ta sao? – Tử Vi nhíu mày, tuy rằng Hạ lão gia là người cơ trí quyết đoán việc buông tha cho gia nghiệp nhưng việc ăn nhờ ở đậu nhà người khác này lại phải là biện pháp tốt, huống chi địa phương cần phải tới lại là kinh thành địa phương vô cùng nguy hiểm phát sinh những tình tiết trong nguyên tác.

      - Người này cũng phải là thân hữu tâm thường, lúc trước lão gia từng đến Vân nam du lịch, cùng người này nhất kiến như cố (mới gặp mà như quen biết từ lâu) bèn kết nghĩa huynh đệ cho đến trước khi lão gia qua đời đều có thư từ qua lại. Lão gia từng người này tuyệt đối phải hạng tiểu nhân tầm thường, có thể phó thác đại ” Tề thúc khiêm nhường giải thích.

      - Chúng ta vào kinh là để tránh phiền toái, nếu người này là tri kỉ của gia gia, ta nào có thể rước phiền toái thêm cho người ta – Tử Vi trong lòng có chút kháng cự, tuy rằng tại ở thành Tế Nam này trùng trùng cạm bẫy, bản thân có gia nghiệp khiến bọn tham lam khắp nơi thèm dãi nếu ra được là tốt nhất tránh để đêm dài lắm mộng đám người kia đợi được nàng ngã mà ra sát chiêu, vì tài mà vong mạng đáng tí nào! Nhưng nếu , cũng cần kinh thành a ~~ vạn nhất gặp Phúc Nhĩ Khang làm sao bây giờ, vạn nhất gặp phải đại họa Tiểu Yến Tử phải làm thế nào?

      Tề thúc cũng nhìn ra tâm trạng rối rắm của Tử Vi vội trả lời: “Tiểu thư yên tâm, thân hữu của lão thái gia là đại học sĩ, có phiền toái gì lớn đâu”

      - Đại học sĩ? Tử Vi nháy mắt mấy cái mới tiếp thu được thông tin phải là Phúc Luân , nếu là trùng hợp như vậy cứ để sét đánh chết nàng .

      - Theo lão nô nhớ là Kỷ đại học sĩ! – Tề thúc kiêu ngạo tựa như ông chính đại học sĩ đó vậy.

      Tử Vi nhõm thở ra, phải Phúc Luân là tốt rồi! Mà , Kỷ đại học sĩ? Kỷ Hiểu Lam!!!

      Tử Vi bỗng chốc yên lặng, nàng hết chỗ rồi, thế giới này quả là thế giới Quỳnh Dao sáng tạo, bất ngờ mọi nơi, nàng nghĩ mình vừa xuyên qua Hoàn Châu vừa xuyên qua phim Kỷ Hiểu Lam đâu?

      - Tiểu thư, tiểu thư” – thấy bộ dáng cứng họng của tiểu thư, Tề thúc lại tưởng nàng bị thân phận đại học sĩ dọa cho kinh hách, vội trấn an: “Tiểu thư người yên tâm, Kỷ đại nhân là người vô cùng tốt, cùng lão gia nhà chúng ta rất thân thiết”
      Mai Hoa lúc này mới lên tiếng: “Tiểu tiểu thư, như vậy đúng là phương án tốt nhất, rời Tế Nam có thể bắt đầu cuộc sống mới, để mọi chuyện đáng ghét cứ thế trôi qua , chúng ta đến kinh thành còn có thể được Kỷ đại nhân chiếu cố” – Mai Hoa thế trong lòng cũng có tính toán, rời Tế Nam người nào biết tiểu tiểu thư là con riêng, cũng cần phải nghe những lời đồn đãi tốt, tiểu tiểu thư có thanh danh tốt lại được Kỉ đại nhân giúp đỡ sau này tìm người tốt chăm sóc tiểu thư cũng dễ dàng, tâm lớn nhất của nàng cũng được giải quyết xong.

      Trong lòng Tử Vi lúc này chưa kịp tính toán gì cả thất loạn bát tao cả rồi. Tâm tư nàng cứ lộn vòng vòng trong mấy suy nghĩ: Đầu tiên, Kỷ Hiểu Lam là người đồ cổ lại thường lại khắp thành Bắc Kinh, còn Tiểu Yến Tử là người vô cùng thích gây chuyện, cũng lang bạc khắp thành Bắc Kinh, hai người học rất có khả năng gặp mặt, bản thân nàng sau khi lên kinh thành khả năng ngày nào đó theo Kỷ Hiểu Lam lại gặp được Tiểu Yến Tử cũng biết chừng! Cũng quá nguy hiểm ! Thứ hai: Kỉ Hiểu Lam là đại học sĩ, Phúc Luân cũng là đại học sĩ hai người chắc có quen biết nhau, Kỷ Hiểu Lam chắc hẳn cũng nhận thức Phúc Nhĩ Khang – cái tên suốt ngày treo miệng lời trăng hoa khó hiểu cùng với lễ nghi rườm rà, bản thân nàng lên kinh gặp phải tên này được sao! Lại quá nguy hiểm ! Vấn đề thứ ba: Kỷ Hiểu Lam là thần tử của Càn Long, mội ngày Kỷ Hiểu Lam lên triều đều gặp Càn Long, Càn Long sau khi hạ triều lại nổi hứng cải trang vi hành sao, bản thân nàng lên kinh sớm hay muộn chắc hẳn phải gặp con người kia! là vô cùng nguy hiểm mà! Tóm lại lên kinh nương nhờ Kỷ Hiểu lam là chuyện rất nguy hiểm, nàng phải cương quyết ngăn chặn chuyện này lại!

      Tử Vi trâm ngâm lát cuối cùng cũng nghĩ ra lý do tốt liền : “Tuy là như thế nhưng Tề thúc và Mai di có nhớ thân thế của ta , trong khi Kỷ đại nhân lại là sủng thần của hoàng thượng, nếu cẩn thận chắc chắn rước đại phiền toái vào thân”

      Lời Tử Vi vừa ra, Tề thúc cùng Mai Hoa bỗng chốc ngẩn ngơ, giật mình nhìn nhau bất động thanh sắc. Tử Vi lúc này lúc này mới hoàn toàn minh bạch, thực ra trong nhà này chỉ có nàng nhớ thân thế con riêng của bản thân, còn có Kim Tỏa nữa; ở đây nàng được tôn trọng thương như tiểu thư danh gia, nếu biết trước tình tiết trong Hoàn Châu chắc hẳn nàng quên bẵng chuyện này rồi.

      - Tiểu tiểu thư yên tâm, việc này ai biết cả, lão gia lúc trước đem tin tức dấu giếm gắt gao, đến gia nhân nhà chúng ta ngoại trừ nô tì cùng Tề thúc, Tương Diệp biết tình, nhớ ngày đó phu nhân muốn lão gia tìm Kỷ đại nhân thương lượng giải quyết đều bị lão gia mắng phen. Về phân vị kia ở kinh thành, tiểu tiểu thư nghe nô tì xong cũng đừng thương tâm, chắc hẳn người kia nhơ tiểu thư rồi huống chi là tiểu tiểu thư” – Mai Hoa sau khi bình tĩnh lại phân tích cho Tử Vi, giọng điệu vừa có chút thương cảm lại có chút cảm thấy may mắn.
      Tề thúc nghe vậy vội phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, Kỷ đại nhân năm đó cũng mơ hồ biết phu nhân bị tay ăn chơi lừa gạt mới sinh hạ tiểu thư”

      đến đây Tử Vi thể ràng. Ngày trước hạ lão gia đem tình giữ kín giọt nước cũng lọt ra, nghĩ lại theo tình tiết trong Hoàn Châu, mọi chuyện bắt đầu chỉ từ khi Hạ Tử Vi nhận thức phụ thân ở kinh thành; tại nàng chấp nhận người cha kia mọi chuyện chắc hẳn cũng rắc rối mấy; nhưng “quân tử đứng dưới bắc tường sắp đổ” (*) a; kinh thành rốt cuộc vẫn là địa phương nhiều phong vân vẫn nên tìm địa phương khác cho thỏa đáng. Tử Vi còn chưa ra ý kiến của mình thấy Mai Hoa và Tề thúc đồng loạt lắc đầu, càng tận tình khuyên nhủ nàng; Hạ gia nay suy yếu, có nam nhân đỉnh môn lập hộ đến nơi nào chắc hẳn cũng đều bị khi dễ; ở Tế nam như vậy huống chi là ở những địa phương xa lạ quen biết; lên kinh thành được đại học sĩ chiếu cố vẫn tốt hơn nhiều. đến đậy hai người giống như khóc lóc than thở bên tai Tử Vi khiến nàng khỏi suy ngẫm lại.

      (*) Nguyên văn: Khổng Tử “Phòng họa trước để dẫn đến chuyện đau thương sau này, biết mà thận trọng, quân tử đứng dưới bức tường sắp đổ, tự dồn mình vào thế bí”. Câu này phải là thể bước đến nơi nguy hiểm mà là muốn cho chúng ta biết, việc nhất định phải phòng bị, hoặc là , sau khi phát ra nguy hiểm, trước tiên phán đoán, quyết đoán đưa ra quyết định rút lui trước khi xảy ra nguy hiểm.

      Cho đến khi sắp ngủ, Tử Vi vẫn còn lăn qua lộn lại suy tư, đem các suy nghĩ tình tế cân nhắc, trước mặt nàng có 3 con đường, là cứ tiếp tục ở lại Tế Nam mặc cho thanh danh bại lụi ô uế, thiên tai nhân họa biết lúc nào đổ xuống đầu, trăm hại lợi nào, thứ hai là rời đến địa phương khác, bất quá Tề thúc bọn họ rất có lý, đừng ở cổ đại ngay tại đại trong nhà mà có người đàn ông cũng phải là chuyện tốt; vậy chỉ còn con đường thứ ba là vào kinh, tốt xấu gì cũng có đại học sĩ giấu giếm thân phận, nhưng Tề thúc bọn họ hiểu được những nguy hiểm xảy ra với nàng theo tình tiết tác phẩm, nàng rốt cuộc phải làm thế nào đây?

      Tử Vi suy nghĩ suốt đêm rốt cuộc vẫn quyết định lên kinh thành, tất cả so với chết ở nơi này vẫn là tốt hơn, về phần nguyên tác, Tử Vi, Tiểu Yến tử gây huyên náo như vậy cũng có kết cục viên mãn, nàng tin bản thân yên lặng như vậy lại gặp bi kịch đâu. Nhưng nàng cũng có chút suy tính, tóm lại nếu gặp nha đầu điên điên khùng khùng lập tức xoay người, gặp loại nam nhân miệng đầy thi thư tự cho mình là tình thánh tuyệt đối cũng xem như vô hình. Tử Vi sau khi suy nghĩ cẩn thận, lòng thanh thản hẳn nặng nề rơi vào giấc ngủ.

      Mới nằm được lúc Tử Vi bị lay tỉnh, nàng có chút ảo nảo mở mắt, Tương Diệp cùng Kim Tỏa lo lắng đứng ở đầu giường:
      - “chuyện gì xảy ra?”

      - Tiểu thư, quan phủ cho người tới!” Nha hoàn luôn đoan trang ổn trọng như Tương Diệp cũng có vẻ hoảng hốt.

      Tử Vi ngồi dậy, lưng thấm mồ hôi lạnh.
      sanone2112thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Rời

      Edited by: Nấm xinh đẹp

      Tử Vi vội vã đứng dậy rửa mặt chải đầu, càng lo lắng càng hoảng loạn, chủ tớ ba người loạn thành đoàn, thời gian chuẩn bị chậm hơn bình thường nhiều lần. Tề thúc ở ngoài phòng gấp gáp qua lại mấy vòng. Tử Vi vừa ra khỏi phòng liền đừa tờ giấy cho nàng.

      Tử Vi mờ mịt cầm lấy đọc, bên chỉ viết mấy từ, nàng ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Tề thúc: “Đây rốt cục là thế nào?”

      - “Tiểu thư, đây chính là chữ viết của Tri phủ đại nhân, lão nô từng thấy qua nên nhận thức được” – Tề thúc vội trả lời.

      Tử Vi lại càng khó hiểu, nhìn tờ giấy phẳng phiu tay khẽ nhíu mày, ngẩn đầu nhìn Tề thúc, thấy ông cũng mờ mịt, nhất thời suy nghĩ được gì, Tri phủ đại nhân gởi cho nàng tờ giấy này rốt cuộc là có dụng ý gì, nàng giết người cũng chẳng phóng hỏa sao lại phải buộc nàng rời chứ? Nếu như nàng có làm gì đường đường là tri phủ đại nhân cho người đưa tin cho dân đen như nàng sao?

      - Tề thúc, tri phủ này là loại người như thế nào, tại sao lại phải làm như vậy?” – Tử Vi lại hướng Tề thúc truy vẫn những điều bản thân thắc mắc, tốt xấu gì ông ấy cũng từng thấy qua bút tích của vị tri phủ này, chắc hẳn hiểu biết đôi chút.

      Tề thúc nghĩ nghĩ đáp: “Tri phủ này phải thanh quan nhưng so với những tên rút máu của dân mà sống vẫn có thể xem là quan tốt, làm việc ở Tế Nam này cũng được hai nhiệm kỳ liên tiếp rồi, năm nào Hạ gia cũng có hiếu kính, Lưu tri phủ cũng có chiếu cố chúng ta, lão nô nghĩ Lưu đại nhân làm như thế chắc hẳn có đạo lý riêng, lão nô phái người hỏi thăm."

      - “Ai, chỉ có thể làm như vậy thôi, nhưng mà chuyện của quan phủ chúng ta có thể nghe ngóng được ? – Tử Vi lo lắng hỏi

      - “Tiểu thư yên tâm, người nghe ngóng là người tuyệt đối có thể tin tưởng” – Tề thúc cam đoan.

      Tử Vi cũng thấy hơi yên lòng, vừa vặn Tương Diệp truyền điểm tâm đến, muốn ăn cái bỗng chốc giật mình. được! Vô luận Lưu đại nhân có ý gì nàng thể , còn phải càng nhanh càng tốt, bản thân nàng là tiểu dân nên cãi lời quan phủ, phải thuận theo mà làm thôi. Lúc này Tử Vi khẩn cấp muốn đến Kinh thành, nơi đó tốt xấu gì cũng có Kỷ Hiểu Lam giúp đỡ. Tuy biết ông ta đối với mình là cái thái độ gì nhưng vẫn tốt hơn là ở lại đây bốn bề đối địch.

      - Tề thúc, lập tức đem mọi thứ có thể bán đều đem bán hết , nếu bán được phân phát hết cho mọi người” – Tử Vi cao giọng, Tề thúc vừa ra ngoài lại vội vã quay về vẻ mặt khó hiểu, nhưng thấy nét mặt Tử Vi vô cùng nghiêm túc cái gì cũng hỏi gật đầu làm việc.

      - Tiểu tiểu thư sao người phải vội vàng như thế? – Mai Hoa vừa vặn bước vào vội hỏi.

      - Mai di, người đến đúng lúc lắm, nhanh cùng Tương Diệp và Kim Tỏa đóng gói hành lý, chọn những món đồ có giá trị dễ cầm mà mang theo, càng nhanh càng tốt” – Tử Vi vội vàng phân phó, nàng luôn cảm thấy phải rời càng nhanh càng tốt, việc này thể chậm trễ, Lưu đại nhân đưa mật thư tới cho nàng chắc cũng có hàm ý này.

      Tề thúc và Mai Hoa tuy cho rằng cần phải gấp gáp như vậy, nhưng thấy Tử Vi rất nghiêm túc lại thêm trong thâm tâm hai người muốn Tử Vi đến kinh thành nên cũng nhanh chóng đáp ứng, chia nhau ra chuẩn bị. Trước khi Tề thúc bỗng hỏi Tử Vi: “Tiểu thư, gia sản nhà ta nếu bán gấp như vậy, chác hẳn bị ép giá ít”

      Tử Vi lập tức cười khổ: “Tề thúc, mấy loại mua bán qua lại này, người suốt ngày ở khuê phòng như ta cũng biết đôi chút nhưng chúng ta cũng còn biện pháp khác bước nào hẵng tính bước đấy thôi” – Miệng tuy vậy nhưng trong lòng Tử Vi vô cùng tiếc nuối, nàng phải là Tử Vi kia ăn khói lửa nhân gian, nàng là Tử Vi bị xã hội vật chất đại cảm hóa rồi, tiền của nàng a, nhà của nàng a ~ nhưng còn biện pháp nào chứ tình thế bức ép, nàng mạnh mẽ mắng Càn Long mấy câu mới có thể giải tỏa đôi chút.

      Tề thúc cũng thở dài, cúi đầu yên lặng rời .

      - Mai di, chúng ta cũng chuẩn bị thôi”- Tử Vi cười , nhưng trong lời vẫn hàm chứa chút ý tiếc hận. Mai Hoa đối với việc buông gia nghiệp có chút khúc mắc nhưng thấy bộ dáng nuối tiếc của Tử Vi bỗng chốc tâm nàng mềm nhũn, an ủi: “Tiểu tiểu thư, sao đâu, chỉ cần người còn là tốt rồi”

      - Đúng vậy chỉ cần còn người sau này lo gì có củi đốt! Tử Vi ngẩng đầu nhìn hoa viên độ ra hoa, cuối cùng cũng kìm lại tâm trạng nuối tiếc trở lại phòng. hiểu sao Tử Vi trong nguyên tác lại hưng phấn lên kinh tìm cha như thế, còn nàng bây giờ Hạ gia ở thành Tế Nam này chính là nhà nàng, chính là nơi thâm tâm nàng lưu luyến nhất. Cái cảm giác mở to mắt dâng nhà mình cho người khác phi thường khó chịu.

      Đám người Tử Vi vô cùng vội vã, nhanh chóng thu dọn hết hành lý, an bày tất thảy mọi cũng là ba ngày sau. Những thứ có thể bán đều đem bán sạch, về phần ngân phiếu thu được theo đề nghị của Tử Vi chỉ mang theo ít bên người còn lại chia ra từng phần gởi ở các tiền trang khác nhau, các món đồ quý trọng khó đem theo đều dấu vào mật thất của Hạ gia, nhượng lại đại trạch của Hạ gia cho gia đình trung thành nhiều đời với Hạ gia coi sóc. Tất cả các hạ nhân trong phủ đều được hoàn trả khế ước phân chia ngân lượng. Về phần biệt trang, Tề thúc dự định đem bán hoặc giao cho người nào đó trông nom nhưng Tử Vi kiên trì chia biết trang làm hai nửa, nửa tặng cho phủ Tế Nam làm đất công, nửa còn lại đưa cho Hạ tộc.

      Trước khi lên đường, Tử Vi nhìn gia đình sau này chăm sóc Hạ trạch bỗng chốc thở dài nhưng vẫn khẽ cắn môi quyết tâm xuất phát. Tử Vi ngừng dùng viễn cảnh về tương lai tốt đẹp để an ủi bản thân nhưng vẫn nhìn được mà vén rèm lên nhìn lại gian thân quen lần cuối. Mai Hoa cùng Tương Diệp cũng khó dấu nuối tiếc, chỉ có Kim Tỏa vẫn hứng chí bừng bừng lên đường. Hơn nữa ngày Mai Hoa mới hung hăng khinh miệt: “ là đáng tiếc, hai tòa biệt trang kia lại để cho bọn sói mắt trắng kia hưởng thụ” – Tử Vi biết Mai Hoa đối với quyết định của nàng có bất mãn khỏi khuyên nhủ: “Mai di nghĩ ta là đầu gỗ biết xót hai biệt trang kia sao, nhưng cường long nan áp địa đầu xà (*), huống gì là chúng ta. quyết như thế mọi chuyện trở nên khó kìm chế hơn rất nhiều” – tuy là giải thích cho Mai Hoa nhưng lời của Tử Vi vẫn phẫn hận.

      (*)Cường long nan áp địa đầu xà: Nghĩa đen: con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng thể áp chế được con rắn ngay địa bàn của nó.Còn nghĩa bóng: (cường long chỉ người có quyền, địa đầu xà chỉ tên ác ôn côn đồ) hàm ý người có quyền hành chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương (phép vua thua lệ làng)

      Mai Hoa yên lặng thất thần, nàng cũng hiểu hết thảy mọi chuyện nhưng thất kìm chế được, nhìn Tử Vi nhu vậy nàng cũng đành lòng vội an ủi: “Tiểu tiểu thư, cái gì cũng đừng suy nghĩ nữa, rồi mọi chuyện cũng đâu vao đấy cả thôi”

      Tử Vi khẽ cưỡi, đúng vậy, ngày mai tất thảy đều tốt đẹp, tuy tâm vẫn khó có thể an bình nhưng cứ hy vọng như vậy . Cuối cùng tử tưởng thông suốt rồi chắc có lẽ ba mẹ nàng trời hay Hạ lão gia cũng yên tâm nhắm mắt.

      Lúc đó Trong tri phủ, Lưu đại nhân đối diện với đống khế đất, khế nhà sững sờ cuối cùng đem tất cả thu lại thở dài tiếng, Vũ Hà, nữ nhi của người so với ngươi biết nghĩ hơn nhiều lắm, chắc hẳn bước vào con đường như ngươi, có kết cục đau khổ như vậy.

      Trong góc hoa viên Tế Nam thành, nam tử nằm ghế đá ngừng mở ra gấp vào cây quạt tay, mặt bày ra dáng vẻ bất cần, cười như cười, tâm hồn như treo ở chốn nao. Hạ nhân bên cạnh tựa hồ tập thành thói quen, cúi đầu báo cáo: “Ngũ gia yên tâm, mọi chuyện tốt đẹp”

      Nam tử kia khẽ gật đầu, quạt lập tức mở ra, cười : “Như vậy rất tốt”
      Mà trong gian khách điếm ngoại thành Tế Nam, nữ tử chừng 20 tuổi vô cùng giận dự khiến thủ hạ nàng ta vô cùng hoảng sợ, co ro bên lo đụng phải bão của chủ nhân.

      Đương nhiên Tử Vi đối với những chuyện này hoàn toàn biết gì cả, trong lòng còn ấp ủ ý tưởng từ tiểu địa chủ biến thành lão bản giàu có nhàn hạ thế nào đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :