1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên qua chi thiên hạ đệ nhất nữ trạng sư - Thiển Thông Kaka (P2-c7) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 5 : Nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm (2)


      "Tiểu thư! Ngươi nên mặc vào , công tử phân phó, chúng nô tì thể trái lệnh." Tiểu Lục khuôn mặt khổ qua kéo dài khẩn cầu nhìn ta.


      "Tiểu thư, công tử chất rất quan tâm đến người. Bộ 'Vũ Y Vân Thường' rất hiếm thấy, công tử đặc phái Hồ tổng quản (phê chuẩn: hồ ly mặt tổng quản ) Liêu Dương nhờ đệ nhất thiên hạ kim thủ Tôn Tú nương may thành. Vật này là ngàn vàng khó cầu." Tiểu Hồng ỡ bên bổ sung, giương mắt nhìn cái khay được bưng cẩn thận tay.(*kim thủ : mọi người hiểu ở đây dùng Thanh là bàn tay vàng or may trang phục tốt)


      Ta len lén liếc mắt y phục tinh mỹ vô cùng 'Vũ Y Vân Thường'. thân huyễn bạch như sa, đai eo đươc đính bằng những hạt đá màu tím nhạt nhàng lay động, giống như những viên trân châu sáng bóng rực rỡ, tinh xảo hoa lệ, phiêu dật mà mị hoặc. Tuy rằng phải lần đầu tiên nhìn thấy nó nhưng là mỗi lần nhìn thấy lại mang tới cảm giác hoàn mỹ khác nhau.


      Người nào lại thích y phục xinh đẹp. Nhưng là mấu chốt là ở chỗ, bộ y phục này là của ai? Y phục của Sở Húc có thể tùy tiện mặt vậy ? Ngộ nhỡ ta đây cẩn thận để cẩu ngoặm rách. ai mà biết được có thể hay sử dụng công phu sư tử ngoạm muốn ta bồi thường đến táng gia bại sản? (chị ấy sợ kham ko nổi nợ ấy mà)


      "Y phục người ta cũng tồi, cần làm phiền các ngươi nữa." Ta phất tay cái.


      "Tiểu thư, ngươi đây phải làm khó chúng nô tì sao? hồi công tử thấy tiểu thư có mặc 'Vũ Y Vân Thường', chắc chắn để cho Thanh Nhan tỷ mang chúng ta làm thức ăn cho rắn mấy." xong lại dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn ta.


      Chịu hết nổi, được rồi được rồi, ta mặc là được chứ gì? "Lấy ra" Ta tay lấy qua 'Vũ Y Vân Thường'. Tiểu Hồng, Tiểu Lục lập tức vẻ mặt hớn hở, ba chân bốn cẳng giúp ta mặc váo. Cái vẻ mặt đáng thương lúc nãy bay sạch. ra chỉ dùng nó để đối phó với ta.


      "Sở Húc tên khốn kiếp này, lại muốn làm gì? Để cho ta mặc bộ y phục là có tính toàn gì?" Ta sải bước hướng Lâm Uyên Các của chạy tới, còn phải cận thận vén làn váy lại phòng ngừa ta bị bộ y phục này hãm hại.(là sợ làm hư rồi bồi thường đó)


      "Ai cho ngươi tiến vào." Thay đổi dáng vẻ lười biếng, thanh của nghe cũng được nhàng như trước.


      "Húc..." Kia tiếng gọi nhàn nhạt u sầu.


      "Đừng tưởng rằng ngươi là hoàng hậu tương lai của Đại Diệp, mà có thể tùy ý tiến vào phủ tướng quân" Sở Húc cả tiếng đều lạnh lùng.


      Ta len lén thò đầu ra, trợn mắt há hốc, kia —— Đỗ Vãn Nhu!


      "Húc! phải vậy, ta chưa có từng nghĩ tới làm hoàng hậu. Ta cần, ngươi biết, người ta thích là ngươi! Cho dù ngươi có đẩy ta cho Tam hoàng tử hay để cho ta đến gần Lục hoàng tử, ta đều cam tâm tình nguyện. Nhưng là, ta thể gả cho Tam hoàng tử hoặc là Lục hoàng tử."


      Ta mạnh ngậm miệng mình, để cho phát ra tiếng, tin tức này quá chấn động rồi. Người trong lòng Đỗ Vãn Nhu lại là Sở nghiệt?


      "Ngươi ta sao?" Sở Húc mặt bật ra nụ cười. Cả người diêm dúa lẳng lơ, cợt nhã khơi lên cái cằm khéo léo của ấy: "Đừng tưởng rằng ở trước mặt ta mà diễn kịch. Ta là người như thế nào, xem ra ngươi còn chưa hiểu , ân?"


      Đỗ Vãn Nhu thân thể khẽ run, Sở Húc ôm lấy hông của nàng, tiến gần tới bên tai của nàng mấy câu.


      Ta nghe ràng lắm, biết cái gì mà mặt Đỗ Vãn Nhu mảnh tĩnh mịch, mờ mịt, tuyệt vọng, mất mác, phiền muộn.... (chị Phi giỏi nhìn cảm xúc người ta quá ha, nhiều từ diễn tả ghê)


      "Tại sao ta lại thích ngươi? Biết ngươi có tâm, ngươi chỉ là vì lợi dụng ta nhưng cũng thể khống chế việc ta thích ngươi... Ha ha. . . . . . Ta hiểu, ta theo ý của ngươi mà làm. Có lẽ, gả cho . . . . . . Chỉ có thể gả cho . . . . . ." Đỗ Vãn Nhu thanh thất lạc


      " , về sau cần đặt chân tới Lâm Uyên Các lần nữa. Tránh cho dơ bẩn chỗ này." lạnh nhạt , ngồi trở lại ghế thái sư, cặp mắt xếch màu tím thời khắc này lại tản ra hơi thở mê người.


      Đỗ Vãn Nhu sắc mặt trắng bệch, dưới chân lảo đảo cái, vất vả để đứng vững, liền vội vã chạy ra khỏi Lâm Uyên Các.


      Ta sững sờ đứng ở bên.


      " chuyện xong rồi, ra ." rất tùy ý, trong này trừ ta và còn ai nữa? Là gọi ta à?


      "Đỗ Vãn Nhu cùng ngươi có quan hệ như thế nào? Ngươi ở Đại Diệp đến tột cùng đóng vai nhân vật gì?" Ta từ góc tối ra, bị phát như vậy rồi, ta thoải mái thừa nhận. Cũng là huynh muội có quan hệ máu mủ, đến nỗi mặt người dạ thú mà giết người diệt khẩu.


      "Phi nhi mặc bộ y phục này quả nhiên sai, làm cho người vài phần kính trọng." Ta thấy trong đáy mắt tán thưởng mà toàn là giểu cợt.


      Ta đem làn váy để xuống, coi như bộ dáng vẻ tiểu thư khuê tú đứng ở trước mặt .


      "Này náo nhiệt nhất tại Đại Diệp ngươi liền quan tâm, cần gì để ý tới việc như hạt mè đen làm gì" Khóe miệng khẽ nhếch, Tiểu Xích Xà từ cánh tay của bò xuống, rơi vào lòng bàn tay, khẽ vuốt.


      "Chuyện gì?" Nội tâm mơ hồ báo trước có loại cảm giác tốt.


      "Lục hoàng tử thành thân, chuyện lớn như vậy ngươi cũng biết? gần như trở thanh ngày đại khánh đấy"


      Ta đứng ngẩn người ở nơi đó, thể suy nghĩ, đầu như bị nổ tung trở nên trống rỗng, Tiểu Lục muốn kết hôn? Sớm biết biết kết quả nhưng khi thời điểm kết quả này tới, ta vẩn là trở nên tay chân luống cuống, y như đứa ngốc.


      Tay trái của ta nắm tay phải run rẩy, mặt lộ ranụ cười tươi so với khóc còn khó coi hơn: "Lục hoàng tử thành thân, ta là phải cũng nên chuẩn bị chút quà làm lễ vật nhỉ? thế nào đều là chỗ quen biết, đưa cái gì mới tốt đây? Ta nghĩ. . . . . . Ai nha! Sở nghiệt, ta phải trước, chuẩn bị quà tặng cho Lục hoàng tử . . . . . Tin vui nha. . . . . ." Ta vội vội vàng vàng từ Lâm Uyên Các chạy ra ngoài, đầu cứ đụng vào vách tờng hành lang gây lên nhựng tiếng động . trán truyền đến từng trận đau nhói, vậy nhất định là có máu.


      Ánh tà dương, khuôn mặt tà mị tràn đầy nụ cười thấu hiểu, con mắt hạ thấp nhìn tiểu Xích Xà trong tay, lầm bầm lầu bầu : "Xích, Phi nhi cười gượng đúng là làm cho người đau lòng, ngươi người nọ còn có thể chịu đựng sao? Cũng liền bảo trì bình thản, lúc này tổng nên thân thôi. cho ta cơ hội thích hợp như vậy, có phải hay nên ta nên cảm tạ ...ha ha...."


      "Tin vui, đúng là tin vui lớn đấy . . . . ." Ta lẩm bẩm , nước mắt theo gương mặt lăn xuống: "Thiên Vũ Phi người ta kết hôn ăn nhập gì tới ngươi, thương tâm cái gì, người ta chưa từng có để ý tới ngươi, chừng còn lòng mong muốn giết chết ngươi, ngươi lại tự cho mình đa tình. . . . . . là người đầu tiên đối tốt với ngươi khi lần đầu tiên ra Dược Vương Cốc thế nào? thủy chung là của người khác. . . . . . Ngươi sớm nên có giác ngộ, tại sao còn phải cùng dây dưa . khóc! được khóc. . . . ." Càng nước mắt chảy càng nhiều, ta tức giận đối với mình quát, "Thiên Vũ Phi ngươi là người nhát gan vì chút chuyện như thế lại khóc, ta ghét mình như vậy! Ta ghét ——"


      cái khăn lụa màu trắng đưa tới trước mắt.


      Ta chậm rãi nâng lên thủy mâu, bó tóc lại mà cho nó rủ ở phía sau lưng, thân bạch y như trích tiên, cả người thanh nhã thoát tục.


      Ta cho mình bị ảo giác, chỉ là ở thời điểm bi thương, đặc biệt cần quan tâm mà thôi, cho nên đến gần, thần sắc tự nhiên đưa tay vì ta lau vết thương trán, ta khó nhịn đau dớn mà kêu lên tiếng, đồng thời cảm thấy tay của trán ta khẽ run run.


      "Vũ nhi gầy." Hơi thở của ở bên tai của ta vòng quanh, nó quen thuộc.

      "Tử. . . . . ."

      Chương thứ 7 : Chỗ sau đình viện gió nâng (1)


      mình ngồi dựa ở bên cạnh hành lang.Nhìn trời, ta tột cùng nên làm như thế nào? Tháng đem hôn kỳ xếp lên chương trình trong ngày, ta có thể đợi nhưng là Thượng Quan Duật Dạ bên kia thể đợi. Sở nghiệt chết tiệt kia cố tình muốn cây sáo ngọc này của ta, đôi tay nắm cây sáo ngọc, ở phía dưới nó dùng dây đỏ tùy ý đem năm tiền đồng thắt nút thòng lọng tạo thành chuỗi dài dài và cho nó rũ xuống.


      Cây sáo này là Tử tặng ta, từng , cói như là kỉ niệm của chúng ta. . . . . . Nhưng là, tại ta lại. . . . . . được, ta thể cầm cây sáo của Tử trao đổi với Sở Húc. Huống chi, người này hiểm xảo trá, xấu xí, tặc mi thử nhãn, nhìn đối với chi này cây sáo có ý nhất định. Chắc chắn lại có chủ ý xấu nữa đây. (*tặc mi thử nhãn : lén lút thậm thụt)


      Bất tri bất giác, ta đem ống sáo đặt lên trước môi đào. Làm theo động tác của Tử,nhè thổi ra khúc, liền phát ra những thanh khó nghe. Ta ngừng tay, cau mày, quả nhiên có tế bào nhạc .


      "Vũ nhi muốn học ?" thanh lạnh lùng trong trẻo vang lên, rất trầm tĩnh nhưng lại rất có ý vị. . . . . .


      thân áo trắng phiêu dật, giống nhau di thế độc lập, giống nhau siêu phàm thoát tục. . . . . .


      "Tử thổi lên nhất định rất êm tai thôi." Ta xoay người nâng lên thủy mâu, mặt cười vui nhìn người tới trước mặt.


      Ánh mắt đạm bạc của nhìn lên cây sáo rồi dừng chút, mặt biến sắc nhìn lên nụ cười má lúm đồng tiền của nàng. làm sao biết, mấy ngày nay nàng chịu ít khổ. Nếu như là khổ sở, vì sao còn có thể cười tươi như vậy. Vốn là muốn trêu chọc Sở Húc, nhưng cuối cùng ở thời điểm nàng hốt hoảng luống cuống, vẫn là nhịn được xuất . . . . . .


      "Tử, ngươi tới tìm ta có chuyện đặc biệt gì sao? Ấy ! Đúng rồi, nơi này là Trấn Quốc tướng quân phủ, làm sao ngươi tiến vào? Sở nghiệt đó mà biêt là xong đời, tâm tư kín đáo, phiêu hốt bất định, diện mạo lại bỉ ổi, vừa nhìn chính là đại ác nhân. Tốt nhất nên tìm chổ trốn hảo. . . . . ." Ta vội vàng phải lôi kéo Tử về phía gian phòng . (*phiêu hốt bất định : Thanh ko biết nghĩa từ này. Ai biết chỉ giùm Thanh nha)


      "Phi nhi, ở sau lưng người khác mà xấu là thói quen tốt." Nguy rồi, còn kịp rồi.


      Ta khổ não, yếu ớt đem Tử che phía sau, khí thế hung hăng hướng về phía Sở nghiệt rống :"Ngươi được động đến , là bằng hữu ta, . . . . . ."


      Còn đợi ta xong, ánh mắt của Sở nghiệt chuyển qua phía sau ta :"Tử, nghĩ tới ngươi cũng có ngày bước vào phủ tướng quân của ta." Lúc lời này cư nhiên lại hài hước như thường ngày. Ánh mắt khẽ nheo lại, nhìn bô dạng đắc ý kia, chẳng lẽ sớm biết Tử đến đấy ?


      Tử cũng là nhàn nhạt đáp lại. Ta ngây ngốc, ra là hai người bọn họ đều biết nhau !...


      Ta mắt cười sáng rỡ nhìn , ánh mắt của nhàng đặt ở người ta, đáy mắt vẫn như cũ chút nhiệt độ, nhưng mà ta lại biết nghiêm túc lắng nghe.


      điều chỉnh lại cổ tay của ta, giúp ta đặt đúng vị trí ngón tay sáo ngọc :"Như vậy mới đúng."


      "Ừ." Ta gật đầu cái, nhưng là ngón tay lại buông cây sáo. Tay đành lòng ở ống sáo vuốt ve :"Tử, ta có lời cho ngươi. Nhưng là ta. . . . . ."


      "Ta đưa nó cho Vũ nhi, Vũ nhi muốn thế nào tùy."


      ra là nhìn thấu —— "Thế nhưng là quà Tử tặng cho ta." Ta nhíu nhíu mày, Sở Húc đáng chết lại muốn cây sáo này, chẳng lẽ này cây sáo là chi bảo truyền gia ? Còn Tử là chủ nhân của nó?


      "Nếu là Vũ nhi thích, Tử đưa nó cho Vũ nhi ."


      " cần nó sao?" Mắt của ta nhìn , coi như trả lời thể, ta từ nay về sau hề nữa đánh chủ ý với cây sáo này nữa.


      "Này chỉ là cây sáo bình thường. Húc trí khôn hơn người, đích người hiếm thấy. Nhưng mà lần này nghĩ nhiều. Nếu như cây sáo có thể giúp Vũ nhi, kia đưa cho cũng sao."


      "Tử, trông ngươi gầy, thấy thế nào đều giống văn nhã thư sinh, làm sao có thể chứ? Ngươi cùng Sở Húc đúng là quái lạ, ta còn là tin Tử chính là minh chủ Tử Y Minh ! Lại . . . . . . Hung khí giết người của ngươi đâu? Giết người luôn có binh khí, nó ở đâu? Lấy ra ta xem chút. . . . . ." Ta nắm chặt lấy thân thể của , xoay vòng, thu hoạch được gì.


      "Giết người phải lúc nào cũng cần binh khí." lạnh nhạt .


      "Nếu như Tử Chân biết võ công, tại sao lúc ở Nạp Lan trở về lại bị phục kích cũng động thủ được? tin tin, ta chính là tin, các ngươi giữ quy tắc lại gạt ta. Hừ. . . . . . Đừng bảo là. Tử ! Ngươi hội giáo ta thổi sáo, tại liền bắt đầu. . . . . ." Ta níu lấy tay áo trắng ngà của , cuối người xuống, luồng tóc đen rủ xuống ở trước ngực của ta. Trong đình hai người nhìn nhau, cầm sáo cười tiếng, áo trắng nam tử mặc dù trong lạnh lùng nhưng cảm giác lạnh nhạt lại vơi bớt nhiều. sau đó chuyên chú bắt đầu từ phù đơn giản, tia tạp niệm. . . . . .


      đôi màu tím nhạt ngưng mắt đùa giỡn mà nhìn chằm chằm vào trong đình đôi bóng dáng tuyệt mỹ ca hát. đúng là ca khúc hay, khó có được tiêu dao. Sở Húc ra là ngươi cũng có thời điểm nhìn nhầm, ban đầu chính là Trương Vô làm hại mặt, để cho ngươi cũng ngã lộn nhào, tâm bất cam tình bất nguyện cúi đầu. Hôm nay mặc dù có cho mọi người về con người thanh nhã thoát tục kia là minh chủ Tử Y Minh —— Hồng Chanh Hoàng Lục Thanh Lam tử đầu, Chỉ sợ là có người tin mà còn cho mình là kẻ bình thường.


      "Công tử ——" chẳng biết lúc nào, bên cạnh nhiều thêm thanh .


      Sở Húc xoay người, chỉ có vung tay lên, ý bảo người phía sau chuyện.


      "Công tử, người trong cung tới tuyên chỉ, khiến cho ngài tối mai mang theo gia quyến tham gia bữa tiệc hoàng gia ." Thanh Nhan hạ liễm suy nghĩ, nhìn tới dung nhan dầy mê hoặc trước mắt kia.


      "Chỉ là tham gia bữa tiệc sao? Sợ rằng có đơn giản như vậy , nếu chỉ là tham gia bữa tiệc, mà lại dùng tới thánh chỉ như vậy? Sợ là lão hoàng đế cho phép ta có cơ hội vắng mặt" Sở Húc khóe miệng lên nụ cười, từ trước đến giờ tham gia bấc cứ bữa tiệc nào, lão hoàng đế cũng sớm biết, cớ gì ? Biết rồi mà còn cố phạm phải? Có dụng ý khác —— mang theo gia quyến a. . . . . .


      "Công tử, vậy có cần ?" Thanh Nhan hỏi.


      ", dĩ nhiên , coi như lão hoàng đế tìm ta, ta còn muốn tìm . Phi nhi tra ra bọn thâm ô, chỉ còn chờ cái ấn tự lên miếng vải vàng thôi. . . . . . Chẳng lẽ có thể để ý tới? Kêu tiếng ca ca, cũng chắc là chỉ biết khi dễ muội muội." Nhìn về nơi xa, hai đạo bóng dáng hài hòa kia là làm cho người thể nhịn đánh vỡ, tự nhủ :"Chỉ là, sợ có người lại muốn khóc."

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :